VŨ TRỤ XOẮN 3 – CHƯƠNG 2 TÓM TẮT CÁC CA ĐIỂN HÌNH

0
241

Phần lớn công việc thôi miên của tôi trong suốt ba mươi năm qua là điều trị. Tôi nhận ra công việc của tôi là giúp đỡ những người đến gặp mình tìm lời giải thích và giải tỏa các vấn đề của họ, để họ có thể sống một cuộc sống bình thường và trọn vẹn. Như vậy, họ có thể tiến tới mà không có tải trọng của “đồ và rác” giữ chân mình lại. Đây là trọng tâm chính của tôi. Tôi đưa khách hàng trở lại tiền kiếp thích hợp để họ có thể hiểu được nguồn gốc những vấn đề trong kiếp này của mình. Dĩ nhiên, trong suốt quá trình làm việc đã có nhiều xoắn xuýt và rẽ ngang, cũng đưa ra những khái niệm bẻ-cong-tâm-trí mà bây giờ tôi đang viết về. Trong chương này, tôi muốn bao gồm một vài, một mức tối thiểu, các ca trị liệu điển hình và các mối liên hệ của họ đối với tiền kiếp.

Vào đầu tháng 11 năm 2006, tôi có hai ca hồi quy giải quyết vấn đề lạm dụng trẻ em. Một ca là đàn ông và một ca là phụ nữ, cả hai đều bị ảnh hưởng sâu sắc bởi trải nghiệm của họ. Người đàn ông nhớ mãi những trận đòn từ năm hai tuổi cho đến khi anh rời nhà vào lúc 18 tuổi. Anh vẫn giữ thái độ tức giận và oán hận cha mình. Người kia, người phụ nữ, đã chặn mọi kí ức về những sự kiện đã xảy ra trước năm 17 tuổi. Cô ấy bị cha lạm dụng và quấy rối tình dục từ 4 đến 5 tuổi. Cô cũng rất tức giận và oán hận vì nghĩ ông ta đã hủy hoại đời mình. Sau khi rời nhà, cô cố gắng để lên đại học, nhưng mọi thứ đã quá tải đối với cô ấy. Cô đã chuyển sang dùng ma túy, rượu và mại dâm. Khi đến gặp tôi (cô ấy 29 tuổi), cô ấy đã đạt đến điểm thấp nhất và tuyệt vọng cần được giúp đỡ. Cô đã cố tự sát và được đưa vào nhà tế bần. Ma túy và rượu đã ảnh hưởng đến cơ thể cô, đặc biệt là thận. Cô đã phải cắt bỏ một quả. Quả thận còn lại không hoạt động hiệu quả, cô đã trải qua các độc tố và những ảnh hưởng sức khỏe. (Tiềm thức nói rằng cô ấy đang cố giết chết bản thân để chấm dứt cơn đau của mình.) Cô ấy đang trong trạng thái suy sụp sâu và muốn ngủ bất cứ lúc nào, điều đó thật khó khăn vì cô ấy đang cố tự nuôi ba đứa con. Cô cũng tự hại, cắt và cào cơ thể mình. Rõ ràng cô ghét cơ thể mình (dù cô ấy thật đẹp, nhưng cô ấy thấy mình xấu xí), và cố gắng để tiêu diệt phần tội lỗi của mình. Cả hai người đều đau khổ, buồn bã, và suy sụp.

Khi rời khỏi văn phòng tôi, cả cuộc đời họ đã biến chuyển và họ sẵn sàng đối mặt với thế giới bằng hy vọng thay vì tuyệt vọng, vì chúng tôi tìm thấy nguyên nhân vấn đề của họ. Mỗi người khác nhau, nhưng lại tương tự.

Người đàn ông đã trở lại chiến trường Thế chiến I. Anh ấy không muốn ở đó. Anh nói những người tuyển mộ đã lừa dối mình. Họ nói đó sẽ là một cuộc chiến ngắn, và anh sẽ không phải chiến đấu. Tuy nhiên, anh ở đây thấy mình ngập ngụa trong đó. Đạn bắn tung tóe xung quanh, bom nổ và khí độc tràn ngập không khí. Những người lính đang chết dần quanh anh. Anh nói em trai mình ở đâu đó, nhưng anh không thấy được vì khói và hỗn loạn. Khách hàng của tôi là người muốn ra chiến trường. Em trai anh thì không, và anh ta đã thuyết phục em trai đi lính. Vì anh ấy rất sợ hãi, tôi cho rằng anh ấy có thể sẽ chết trong trận đấu. Khi tôi chuyển anh ta đến ngày cuối cùng của cuộc đời, anh làm tôi ngạc nhiên khi nói rằng anh đã già, và chết trên giường. Anh đã sống sót sau chiến tranh và an toàn về nhà, nơi anh kết hôn và có một gia đình. Tuy nhiên, em trai anh không may mắn như vậy. Cậu ta bị giết trong chiến tranh. Tất nhiên, anh cảm thấy có lỗi về điều này, bởi anh ta cảm thấy em trai sẽ sống nếu anh không thuyết phục cậu ta nhập ngũ với mình. Khi chúng tôi đến với tiềm thức, nó nói em trai anh đã trở lại ở cuộc đời này, làm người cha hiện tại của anh. Người em trai đến với nhiều phẫn nộ và oán hận, vì cậu ta cảm thấy đã bị lừa mất cuộc đời. Cậu quyết bắt anh trả lại những gì anh đã lấy đi của mình.

Cách tốt nhất là tước đi cuộc sống của anh ta, hoặc ít nhất là làm cuộc sống anh ta càng đau khổ càng tốt. Đây giải thích sự phẫn nộ vô cớ mà người cha đã trưng ra cho cậu bé. Tất nhiên, người cha cũng tổn hại vì phải gánh rất nhiều nghiệp tích lũy bằng cách trở lại với sự phẫn nộ chưa được giải quyết. Khi người đàn ông hiểu ra mối liên hệ, anh đã có thể để người cha đi, giải phóng và tha thứ cho ông ta, do đó xé hợp đồng và cắt đứt trói buộc. Sau khi làm việc rất nhiều, anh ta bỏ lại một người đàn ông đã thay đổi. Anh cũng đã bị đau nặng từ cổ và vai xuống dưới lưng mình. Rõ ràng điều này được gây ra bởi gánh nặng quanh đó trong nửa thế kỷ. Giờ đây anh ta đã có thể giải phóng nó.

Liên hệ của người phụ nữ thì khác, nhưng cũng tương đồng. Cô thấy mình ở nước Đức bị chiến tranh tàn phá trong Thế chiến II. Có những người lính chiến đấu trên đường phố, nhưng họ không chiến đấu với những người lính khác, họ đã tấn công và bắn dân thường. Cô ấy là một nữ bác sĩ và đã cố giúp một phần trong số nhiều người nằm trên đường phố đang chảy máu và chết vì vết thương súng đạn. Những người lính đã hành động điên cuồng và hãm hiếp phụ nữ trước khi bắn họ. Đàn ông và trẻ em cũng bị bắn. Cô ấy nói những người bị bắn bị coi là dân Do Thái, và đây là cách đám lính tiêu diệt họ. Hỗn loạn thuần túy trị vì trên phố. Cô cố giúp một số người, nhưng bị những người lính giận dữ đẩy ra. Lúc đầu, họ không cố làm hại cô vì biết cô là bác sĩ. Nhưng sau đó cuộc chiến và sự hoảng loạn trở nên tồi tệ hơn, cô trốn vào một tòa nhà nấp dưới cầu thang, thấy những vụ thảm sát xảy ra bên ngoài. Ở đó họ phát hiện cô và kéo cô ra ngoài phố. Tại thời điểm này, họ đã hành động hoàn toàn điên dại và không lắng nghe ai. Họ trói cô ấy lên và cô bị nhiều người lính luân phiên hãm hiếp. Sau đó, họ bắn vào đầu giết cô.

Khi tôi để cô rời khỏi cơ thể, cô ấy thấy họ ném thi thể cô lên đống xác, châm lửa đốt cháy tất cả. Sau khi chết, cô nói rằng cô không có bất kỳ phẫn nộ nào đối với họ, vì cô hiểu họ đã bị cuốn vào cảm xúc của chiến tranh. Họ đã thể hiện tính “người” của họ.

Cô đã trở lại vào cuộc đời này với kế hoạch giúp đỡ người khác, để bù đắp cho sự bất lực không thể giúp đỡ của mình trong cuộc đời đó. Người cha hiện tại của cô là một trong những người lính Đức Quốc xã, người đầu tiên hãm hiếp cô. Ông đã trở lại để cân bằng nghiệp bằng cách làm cha cô, có ý định nuôi dưỡng và bảo vệ cô. Đó là kế hoạch, nhưng rõ ràng nó thay đổi sau khi ông đến đây. Tiềm thức nói ông ta đã bị cuốn vào những con đường xác thịt và quên mất mục đích ban đầu của mình. Điều này cho thấy dù linh hồn tiến đến có kế hoạch tốt đẹp cùng ý định cao cả để trả nghiệp, nhưng cuộc sống có một cách để ảnh hưởng đến họ, và làm người không phải là dễ dàng. Ở cõi bên kia, nó luôn luôn dễ dàng, giống như hoàn thành là rất đơn giản. Nhưng linh hồn đến quên đi điều đó, bởi vì đây là một thế giới tự do ý chí, nó sẽ phải đối mặt với tự do ý chí của người khác cùng áp lực đối phó với những cảm xúc của việc làm người. Vì vậy, ông đã bị cuốn vào và tích lũy nhiều nghiệp một cách đáng tiếc. Cả hai người đều đáng thương hơn là đáng trách.

Vì hoàn cảnh đã thay đổi nên kế hoạch của người phụ nữ cũng phải thay đổi. Cô đến để giúp đỡ. Bây giờ cô ấy vẫn có thể giúp đỡ, nhưng từ một góc độ hoàn toàn khác so với dự kiến của cô. Những trải nghiệm khủng khiếp là chuẩn bị cho cô ấy để giúp đỡ những phụ nữ khác đã bị lạm dụng tình dục. Cô ấy có thể giúp họ bởi vì bản thân cô hiểu nó. Ai giúp đỡ những nạn nhân này tốt hơn người “đã ở đó, làm đó”? Cuộc sống của cô bây giờ có thể rẽ lại, cô cũng có thể buông bỏ quá khứ và tiến về phía trước.

Hai trường hợp khác nhau lại theo cùng một dòng: lạm dụng trẻ em. Hai trường hợp mà các lý do quay trở lại là để giúp đỡ, nhưng nó đã thay đổi sau khi tiến vào cơ thể và được tiếp xúc với phương thức của con người. Hai người không chỉ phải tha thứ cho người cha phạm lỗi, mà còn phải tha thứ cho chính bản thân —— điều này thường là khó nhất. Một lời giải thích thậm chí kỳ lạ đối với lạm dụng trẻ em nói riêng và lạm dụng tình dục nói chung đã được giải thích bởi một loạt các kiếp sống trong môi trường tôn giáo, tu viện, ni viện và tăng viện.

Sống dưới hoàn cảnh nghiêm ngặt và không yêu thương, đức tin đã ăn sâu đến nỗi để lên được Thiên Đàng và ở với Thượng Đế, người ta phải chịu đựng. Và chịu đựng những cái gọi là “tôn giáo” mà con người đã tạo ra. Những niềm tin này là một phần của một khách hàng nữ, thứ mà cô ấy không thể buông bỏ, mặc dù cô ấy không có ký ức ý thức về nó. Và tất cả những người khác nhiều lần liên quan trong các kiếp sống này đã trở lại với cô ấy để thực hiện vai trò của mình như những kẻ lạm dụng. Họ tạo ra cùng một môi trường, bởi niềm tin đó là cách duy nhất để lên Thiên Đàng.

Đây là một điểm quan trọng. Lời thề trong những kiếp khác là vô cùng quan trọng và mang đến sức mạnh to lớn, bởi chúng thường được thực hiện với một niềm tin mãnh liệt. Do họ đã không bội ước trong suốt cuộc đời, họ mang chúng theo vào đời này. Phổ biến nhất là lời thề độc thân và trinh tiết, gây ra các vấn đề tình dục trong cuộc sống hiện tại. Và lời thề đói nghèo, mang đến những vấn đề tiền bạc. Và bây giờ chúng ta khám phá ra lời thề chịu đựng. Cách giải phóng dễ nhất là bỏ chúng lại với thực thể trong quá khứ, tức người đã phát thệ. Giải thích rằng chúng có tầm quan trọng và mục đích trong cuộc đời đó, nhưng chắc chắn là không thích hợp cho cuộc đời hiện tại. Sau đó, lời thề có thể bị hủy bỏ hoặc bội ước và sức mạnh của chúng tiêu tan.

Một khách hàng nữ đã bị một loạt các vụ tai nạn xe hơi, những người sau màn cố gắng thu hút sự chú ý của cô ấy. Phương thức đánh thức cô ấy của “họ” dường như quyết liệt, nhưng tôi đã khám phá ra rằng nếu người ta không quan tâm đến những gợi ý tinh tế mà tiềm thức cố gắng thả ra, thì cần có những biện pháp quyết liệt hơn nữa. Họ nói họ đã cố gắng trong nhiều năm, nhưng “cô ấy đã bị mắc kẹt trong các chương trình cũ.” Điều này khiến một học sinh của tôi khó hiểu trong một thời gian, khi tôi đưa ra nhiều ví dụ trong lớp thôi miên về những người gặp tai nạn khủng khiếp khiến họ bị thương tật hoặc tàn phế. Tuy nhiên những biến cố thảm khốc này đã làm thay đổi hướng đi cuộc đời họ. Học sinh của tôi nói, “Điều đó không thể đúng. Tinh thần sẽ không bao giờ làm vậy với bất cứ ai. Họ ở đó để giúp đỡ và bảo vệ, chứ không phải là làm hại.”

Điều này đúng. Họ luôn dõi theo chúng ta và ở đó để giúp chúng ta. “Chúng tôi luôn ở đây, và điều đó có nghĩa là mọi thứ, mọi nhu cầu đều được đáp ứng. Mọi sự tò mò đều được trả lời.” Nhưng làm sao chúng ta biết tai nạn không phải là một phần kế hoạch cuộc đời? Khi người đó ở cõi tinh thần giữa những kiếp sống, họ sẽ thảo luận với người hướng dẫn của mình, các trưởng lão và các bậc thầy, khi họ cố gắng xây dựng một kế hoạch cho loại cuộc đời mà họ muốn trải nghiệm khi quay trở lại Trái Đất. Dĩ nhiên, điều này được thiết kế để trả hết nghiệp cũng như làm sao để phát triển và học hỏi nhiều hơn, đồng thời giúp đỡ càng nhiều người càng tốt. Có lẽ trường hợp người đó quên đi nhiệm vụ của mình (như thường lệ) cũng là một phần của kế hoạch, những người từ cõi bên kia sẽ tạo ra các sự kiện để kéo họ trở lại lộ trình linh hồn của mình. Vì vậy sự cố dường như là kịch liệt, thực sự là một phần của kế hoạch mà tất cả mọi người tham gia đều đồng ý. Nếu những gợi ý tinh tế và mang tính trực giác không hiệu quả, thì cần phải thử biện pháp mạnh hơn. Tất cả đều được thực hiện bởi tình yêu, mặc dù nó có thể trông không giống như vậy từ quan điểm hạn chế của con người. Trong bài giảng của mình, tôi luôn luôn nói, “Mọi người đều có những điều xấu xảy ra với họ. Chúng ta không thể thoát khỏi nó. Nó là một phần của cuộc sống. Nhưng khi bạn nhìn vào nó, thực sự nhìn vào nó, bạn đã học được gì từ nó? Nếu bạn học được dù chỉ một điều, thì đó là mục đích của nó.” Không ai nói cuộc sống là dễ dàng. Đây được xem là một hành tinh đầy thử thách. Chúng ta sớm học được nhiều bài học bao nhiêu thì càng tốt bấy nhiêu, chúng ta có thể ra khỏi bánh xe nghiệp quả và dừng lại ở đây. Sau đó chúng ta có thể tiến lên phía trước con đường, thay vì đi lòng vòng và lòng vòng mà chẳng đến được đâu.

Một khách hàng nữ ở độ tuổi 50 đã tìm kiếm lý do bệnh nặng của mình: các vấn đề về gan và tụy. Nó hầu như giết chết cô khi cô 41 tuổi, mặc dù nó đã hiện diện trong một hình thức ít nghiêm trọng hơn trong suốt cuộc đời cô. Nó đã hoàn toàn hủy hoại thân thể, vào thời điểm đó các bác sĩ bảo cô hãy chuẩn bị chết. Không có sự giúp đỡ, ngoại trừ một ca ghép gan, và cô ấy quá yếu để xem xét nó. Dù họ nói với cô rằng cô sẽ chết, nhưng cô ấy từ chối chấp nhận điều đó. (Đó, tất nhiên, là một nửa trận chiến.) Mạng sống của cô được cứu khi cô gặp một thực tập sinh thay thế chuyên về động học, liên quan đến phản ứng cơ. Thực tập sinh này đã thay đổi lối sống của cô, đặc biệt là thói quen ăn uống và xoay chuyển cuộc sống cô. Cô ấy vẫn gặp một số vấn đề trong vùng gan, nhưng hầu như không trầm trọng như mấy năm trước. Đó là trọng tâm chính của phiên làm việc —— cố gắng khám phá ra nguyên nhân căn bệnh, và đưa cơ thể lên con đường hoàn toàn phục hồi còn lại. Trong phiên, chúng tôi phát hiện ra một lời giải thích không bình thường cho bệnh gan và tụy.

Cô trải qua hai cuộc đời, mỗi kiếp đều tập trung vào việc mất người yêu, người đàn ông mà cô định cưới. Đầu tiên là trong một cộng đồng làng xã ảm đạm mà không có gì ngoại trừ nỗi buồn và thất bại. Cô ấy tuyệt vọng muốn thoát khỏi những bất hạnh của cuộc sống gia đình (cha độc ác, mẹ thờ ơ, trẻ đói khắp nhà). Cô gặp một người ngoại lai vào làng và muốn cưới anh ta. Cô đến nhà thờ trong bộ váy cưới và tất cả những người thân của cô đều ở đó. Cô rất hạnh phúc với triển vọng kết hôn và rời khỏi vùng này. Nhưng người đàn ông đã không đến, cô bị bỏ rơi trước bàn lễ. Mọi người trong gia đình đều nhạo báng và giễu cợt cô. “Làm sao nó nghĩ nó có thể thoát đi và có một cuộc sống khác. Nó không có cái gì, chẳng ai cần nó cả.” Cô ấy không còn cách nào khác ngoài việc trở lại căn nhà bất hạnh. Ở đó cô buồn khổ đến chết và ra đi, cơ bản là một trái tim tan nát. Cô nghĩ rằng không có cách nào thoát khỏi tình trạng đó, có lẽ đó là đúng trong khoảng thời gian ấy. Tôi đưa cô ấy trở lại để cố khám phá lý do cô ấy tự đưa mình vào tình cảnh như vậy. Cô thấy mình trong một cuộc đời khác, một khung cảnh quán rượu mà mọi người đều vui vẻ. Họ đang mừng lễ đính hôn của cô. Nhưng trước khi kết hôn, vị hôn thê bị chết trong một tai nạn gây ra bởi một con ngựa kéo xe hàng. Cô rất buồn và không lập gia đình. Cô ấy chết ở độ tuổi bốn mươi, một mình nhưng không phải tứ cố vô thân. Tiềm thức cho biết lý do gây ra bệnh tật trong cuộc đời này là để bảo vệ cô khỏi cùng một nỗi bất hạnh. Cô đã bị ảnh hưởng khủng khiếp vì mất đi tình yêu trong hai kiếp. Vì vậy, trong cuộc đời này, cô thậm chí không được phép có khả năng kết hôn. Nếu cô bị ốm nặng —— đặc biệt là trong những năm tháng cuộc đời khi cô ấy rất có thể đi tìm bạn đời —— thì có nhiều khả năng cô ấy sẽ không bị tổn thương nữa. Tiềm thức nói cô ấy rất có thể đã chết vào thời điểm đó, nhưng trái lại, cuộc gặp với một thực tập sinh thay thế đã khiến đời cô rẽ sang suy nghĩ về siêu hình học.

Như thế, cuộc đời cô có thể có một bước ngoặc phong phú hơn. Vì vậy, cô ấy được phép sống để có thể học hỏi và dạy người khác. Vì hiện tại không có khả năng kết hôn, không cần bệnh tật nữa, nên những tàn tích của nó có thể bị lấy đi. (Những triệu chứng giống như lúc cô ấy đã chết trong cuộc đời thứ hai.) Các chứng đau nửa đầu của cô cũng được kết nối theo cùng một cách, và có thể biến mất ngay lúc này.

Một ca trầm cảm cực đoan và cô lập khỏi xã hội (kể từ thời thơ ấu) đã được truy nguyên qua hai tiền kiếp. Dù người đàn ông này được sinh ra trong một gia đình rất lớn (12 người con), nhưng anh ta không bao giờ cảm thấy gần gũi với bất kỳ ai, luôn có cảm giác cô lập và trầm cảm. Điều này tiếp tục trong suốt cuộc đời anh: cảm giác thờ ơ, không quan tâm, trở thành một người quan sát nhìn vào từ phía ngoài. Anh được các bác sĩ tâm thần điều trị và đưa thuốc trị trầm cảm, nhưng anh không nghĩ nó làm được gì tốt. Ngay cả các biện pháp thiên nhiên cũng không có tác dụng. Một chẩn đoán được gọi là phức hợp “tự do khỏi bị tổn hại”. Nói cách khác, để tránh bị tổn thương, bạn nên đóng bản thân lại và không dính dáng cùng ai hay bất cứ thứ gì. Đó là một sự tồn tại cô đơn, ngay cả công việc cũng không khiến anh ta hài lòng. Anh không lập gia đình, mặc dù có sức hấp dẫn về thể chất. Anh cho rằng sự thờ ơ và không quan tâm đến đời của mình đã đẩy phụ nữ đi. Từng có một mối quan hệ mà anh bị một cô gái thu hút và muốn kết hôn, nhưng vô dụng, và nó làm anh càng thêm chán nản. Một lần khác, một phụ nữ bị anh thu hút, nhưng anh ta đã không đáp lại. Anh nghĩ giải pháp duy nhất của mình là tự tử, cũng đã nghiêm túc xem xét điều này. Hiện tại anh có một người bạn gái cố hiểu anh từ quan điểm siêu hình, và anh hy vọng nó sẽ hữu dụng. Đó là lúc cô ấy thúc giục anh đồng ý hồi quy. Anh ta hoài nghi khi phiên làm việc bắt đầu, mỉm cười với bộ dạng giống như ý tưởng này rất tiếu lâm, nhưng anh đã đồng ý thực hiện. Khi chúng tôi bắt đầu phiên làm việc, tôi bảo tiềm thức đưa chúng tôi trở lại để tìm lý do cho mong muốn tự cô lập mình, anh nói anh cảm thấy vui mừng khôn xiết, như thể đó có lẽ là thời điểm tìm ra câu trả lời. Anh đã rất ngạc nhiên vì bản thân cảm thấy phấn khích khi đề cập đến việc tìm ra lý do cho vấn đề của mình.

Anh đã trải qua một tiền kiếp, thật đáng ngạc nhiên vì nó tương tự cuộc đời anh đang sống. Anh ấy sống ở một thị trấn nhỏ (có thể là viễn tây), nơi anh ấy làm công việc sửa thùng xe và khoang xe thồ hàng (Anh hiện đang làm việc với thiết bị điện tử và sửa chữa máy móc được hỗ trợ bởi máy tính trong nhà máy). Anh là một người cô độc không có gia đình và cảm thấy như bị bỏ rơi trong thành phố. Anh bị một cô gái tóc đen xinh đẹp thu hút, và phải chịu đựng trong im lặng vì cô không đáp lại tình cảm của anh. Anh đã quá vội vàng khi cho biết ý định của mình. Anh không hài lòng với công việc bản thân, và dường như không có gì đáng giá. Duy nhất làm anh cảm thấy hạnh phúc chính là đi tới một vách đá nhìn ra đại dương, và anh có thể ngồi yên trong tĩnh lặng lánh xa mọi thứ. Sau đó, thậm chí việc này cũng không tạo ra sự an ủi. Cuối cùng, anh không thể chịu đựng nữa và bắn vào đầu. Dù hy vọng tất cả kết thúc, nhưng chúng ta biết điều đó không xảy ra. Tự tử chỉ khiến mọi thứ tồi tệ hơn, bởi luật nghiệp quả nói rằng bạn phải lặp lại những hoàn cảnh tương tự cho đến khi học được bài học. Và điều đó chắc chắn đúng khi anh ấy ngập ngừng nói, “Cuộc đời tôi bây giờ lặp lại câu chuyện đó. Tôi không trốn khỏi được điều gì cả.” Anh nghĩ người phụ nữ đầu tiên khiến anh bị cuốn hút trong kiếp này chính là cô gái từ cuộc đời đó, và cô ấy cũng từ chối anh. Lịch sử đang lặp lại chính nó. Anh ấy được đưa cho xử lý cùng một tình huống để xem anh sẽ làm gì với nó lần này. Anh ta sau đó rất ngạc nhiên vì mình đã khóc rất nhiều trong suốt cuộc đời buồn của người đàn ông sửa chữa thùng xe, và kết thúc bằng tự tử.

Nhưng cuộc đời đó đã đến từ đâu? Tại sao anh lại bị cuốn vào vòng tròn lặp lại sai lầm? Cái gì tạo ra khuôn mẫu? Tôi đưa anh ta trở lại để cố tìm ra câu trả lời. Anh ấy đến một cuộc đời trên sa mạc. Có một nhóm du mục lang thang khắp sa mạc từ nơi này đến nơi khác với lạc đà các thứ, và dựng lều tại những địa điểm khác nhau. Anh ấy là một phụ nữ trẻ rất đẹp, cũng rất am hiểu về tính dục của mình. Cô ấy công khai khoe khoang và trêu chọc những người nam trong nhóm. Cô ấy thích thú với bộ dạng đớp hụt của họ, bằng cách nhử mồi họ và rồi rút mất. Nhưng cuối cùng nó đã phản tác dụng, cô ấy đi quá xa và những người đàn ông không nghĩ đó là đùa vui nữa. Cô bị tấn công và hãm hiếp đến nỗi cuối cùng cô ấy chết. Vì vậy, trong kiếp sống kế tiếp làm người đàn ông ở thị trấn miền tây cũ, anh vô thức cảm thấy an toàn hơn khi hoàn toàn không có xúc cảm tình dục. Rút khỏi mọi liên hệ với người khác. Cũng để biết trải nghiệm bị từ chối là như thế nào. Khuôn mẫu này tiếp tục đi vào kiếp sống hiện tại của anh vì nghiệp quả của việc tự tử. Hai kiếp trước đã đi từ thái cực này sang thái cực khác. Anh ta sẽ phải tìm ra một chỗ quân bình để khắc phục những ảnh hưởng. Một cách để làm điều này là hiểu mọi chuyện xảy ra như thế nào và nhận thấy rằng tự tử không phải là đáp án. Anh từng nhiều lần tự tử trong cuộc đời này, nhưng may mắn đã dừng lại đúng lúc. Bạn không trốn khỏi được bất cứ cái gì.

Donna là một người đồng tính nữ muốn có con với bạn đời bằng cách thụ tinh nhân tạo. Trước tiên, họ dùng tinh trùng của anh trai Donna để có liên hệ di truyền, nhưng đứa trẻ chết non. Họ lại cố dùng tinh trùng của người hiến tặng không liên quan nhưng có sắc nền tương tự. Lần này nó dẫn đến sự chào đời của một cô con gái. Mọi chuyện đều tốt đẹp cho đến khi cô và bạn đời của mình chia tay lúc con gái khoảng 8 tuổi. Người mẹ mang đứa trẻ đi và không cho Donna liên lạc. Chuyện này đã gây ra nhiều nỗi đau. Cô ấy đương nhiên muốn làm rõ. Cô được kể rằng mình và cô bé đã ở cùng nhau trong nhiều nhiều kiếp và có tình yêu to lớn ở đó. Việc ly thân đã xảy ra vì một lý do chính đáng và để tăng trưởng. Họ sẽ được đoàn tụ vào lúc thích hợp. Tôi hỏi về cậu bé đã chết non. “Đó là cùng một linh hồn. Nó liên quan đến những bài học cho người anh em đã hiến tặng tinh trùng. Và đứa trẻ này không có ý định có những cấu trúc di truyền thực tế đó. Đó là, có thể nói, một buổi “chạy thử”, cho em bé, Donna và bạn đời của cô. Và đó là một trải nghiệm mang tính nghiệp quả cho người anh em đã hiến tặng, nhưng đó cũng là linh hồn đã bước vào cô bé.”

Di truyền không đúng, và khi họ sử dụng một người hiến tặng khác, gen tương thích hơn. Đó là cùng một linh hồn, bởi vì nó đã đến vào trong gia đình đó. Tôi nghĩ nếu mọi người có thể hiểu điều đó, sẽ ngăn chặn được rất nhiều buồn đau. Khi xảy ra cái chết của một đứa trẻ sơ sinh, và một đứa trẻ khác ra đời ngay sau đó, nó thường là cùng một linh hồn, bởi nó đã có một thỏa thuận hoặc hợp đồng với các cá nhân liên quan. Trong thời gian chờ đợi, nhiều bài học có sẵn đã được các bên liên quan học hỏi.

Một phụ nữ trải qua tiền kiếp làm đàn ông, cuộc đời này không mấy sôi động ngoại trừ việc anh ta bị một nhóm người giết chết. Anh đã yêu sâu đậm một cô gái không được nhìn nhận là trong giai cấp của mình, vì vậy họ đã giết chết anh. Tuy nhiên, điều đó không giết được tình yêu và cảm xúc cùng cực mà người đàn ông cảm thấy. Khi khách hàng tỉnh dậy, cô nói mình chưa bao giờ cảm thấy cảm xúc và tình yêu đậm đà sâu sắc như vậy đối với bất kỳ ai. Nó rất mạnh. Sau khi người đàn ông qua đời, anh ta không muốn rời khỏi khung cảnh hay cuộc đời ấy. Trong hình thể tinh thần của mình, anh đến nơi người phụ nữ sống và thấy cô đang khóc. Anh dang cánh tay vô hình ôm lấy và cố an ủi cô, dù anh biết cô không thể cảm nhận được anh. Cuối cùng, anh biết anh không thể ở đó rồi trôi về phía ánh sáng. Càng đi xa khỏi cảnh, anh càng cảm thấy tốt hơn. Sau đó khi gặp hội đồng ở cõi bên kia và đánh giá cuộc đời, họ nói rằng anh đã học được một bài học quan trọng và rất có giá trị. Anh ta được phép trải nghiệm tình yêu đích thực. Sau đó anh ta phải chuẩn bị trở lại, và quay về cảnh Trái Đất. Anh được cho thấy ba kịch bản cuộc đời khác nhau, anh có thể chọn một để trải nghiệm làm hóa thân kế tiếp của mình.

Anh vẫn nghĩ về tình yêu đã mất của mình, và muốn trở lại với cô ấy lần nữa. Anh được cho biết tất cả về tình yêu là vậy, nhưng trải nghiệm mối quan hệ giống vậy lần nữa sẽ không giúp anh ta tiến lên. Anh ấy có thể trở lại với cô ấy, nhưng trong một vai trò khác. Đó là tất cả về nó: biến đổi và diễn các phần khác nhau, thường xuyên với cùng một hoặc nhiều người. Vì vậy, chúng ta quay lại nhiều lần, thay đổi qua lại vai diễn của mình trong kịch bản tiếp theo. Điều quan trọng cần ghi nhớ là chúng ta không bao giờ mất đi tình yêu đó. Cái chết không thể chia lìa chúng ta. Nó chỉ được đặt vào một hình thức khác, nhưng nó không bao giờ mất đi. Tình yêu là bài học lớn nhất của tất cả, cho dù nó có phải trải qua bao nhiêu thử thách. Chúng ta luôn đoàn tụ dưới hình thức này hay hình thức khác. Để hiểu tình yêu và trải nghiệm, đó là bài học sau cùng. Một khi chúng ta hiểu điều này, chúng ta có thể có tình thương và lòng trắc ẩn đối với mọi người, vì chúng ta không bao giờ biết được vai mà họ đã chọn để diễn lần này.

Trong một phiên khác, tôi được nghe nhiều về giấc mơ là những thông điệp từ tiềm thức chúng ta, vì chúng được trao chuyển trong các biểu tượng, tâm trí ý thức của chúng ta rất khó mà hiểu được. Nhiều khách hàng của tôi mang ghi chép giấc mơ đến phiên, muốn giải thích cho họ.

Tiềm thức luôn nói rằng chúng là dễ hiểu khi bạn tập trung sự chú ý của mình vào các biểu tượng. Giấc mơ là thông điệp, và ác mộng cũng thế. Nếu tiềm thức đã cố truyền một thông điệp qua nhiều cách khác nhau, và đương sự không hiểu được, thì nó sẽ cố trao các thông điệp một cách mạnh mẽ hơn trong một cơn ác mộng. Còn cách nào thu hút sự chú ý của bạn tốt hơn là dọa bạn sợ? Bạn chắc chắn sẽ ghi nhớ cơn ác mộng nếu nó gây ra nỗi sợ khi bạn bừng tỉnh. Các biểu tượng sau đó sẽ y như mới trong tâm trí bạn, và có thể được nghiên cứu kỹ lưỡng hơn.

Sau đây là các câu hỏi được chọn trong các phiên làm việc khác nhau:

Hỏi: Điều gì thực sự xảy ra với một người khi cơ thể chết? Ý tôi là, ngay sau đó.

Đáp: Trong tâm trí nhân loại, chúng ta tin mình sẽ tiếp xúc với các thân thể tinh thần khác, những người dẫn chúng ta tới con đường mà chúng ta cảm thấy là sẽ đưa mình đến với Thượng Đế. Chúng ta lập trình những trải nghiệm sau-khi-chết trong khi chúng ta vẫn ở đây trong cơ thể của mình. Đó là cá nhân.

Hỏi: Khi cơ thể chết, có cơn đau nào liên quan đến nó khi tinh thần rời đi không?

Đáp: Không. Có vẻ như tinh thần rời cơ thể ngay trước khi cơ thể vật lý thực sự chết. Tôi nghĩ đến cái chết đột ngột trong chiến tranh. Có vẻ như có sự hỗn loạn rất lớn. Cũng có những cái đột ngột khác, “tự dưng” chết. Ở tuổi già và trong bệnh tật, tinh thần đi ra ngoài để chuẩn bị.

Hỏi: Nhiều người nói với tôi rằng khi một em bé được sinh ra, tinh thần không phải luôn luôn ở trong cơ thể. Đây có đúng không?

Đáp: Tinh thần nhận thức được thời điểm thụ thai, và tinh thần có thể “kiểm tra” tiến độ của thai nhi. Có vẻ như nó tiến vào lúc sinh hoặc ngay sau đó. Nhưng bởi vì nó kết nối với thế giới tinh thần, nên làm “những chuyến” thăm ngôi nhà quen thuộc. Trẻ sơ sinh đột tử dường như là khi tinh thần chọn ở lại thế giới tinh thần. Hoặc có lẽ ở lại quá thời gian cơ thể vật lý mới xuất hiện có thể tự hoạt động. Có vẻ như chúng ta cần sức mạnh của tinh thần hợp tác với cơ thể vật lý để duy trì cuộc sống vật lý.

Hỏi: Bạn có nghĩ rằng đôi khi đó là một tai nạn? Tinh thần không trở lại kịp thời gian?

Đáp: Dường như không có “tai nạn” đích thực! Bạn có vẻ cần tin rằng bạn có thể quay trở lại nếu bạn chọn. Bạn dường như cũng cần phải cho phép ý thức của bạn có quyền lựa chọn không làm điều đó.

Hỏi: Chúng tôi không muốn làm bất cứ cái gì dẫn đến nguy hiểm.

Đáp: Nguy hiểm! “Nguy hiểm” không nhất thiết có nghĩa là rời bỏ cơ thể vật lý mãi mãi! Hỏi: Khi em bé ngủ, tinh thần có đang qua lại cảnh giới tinh thần không?

Đáp: Đó là thời gian dễ dàng nhất cho em bé, vâng. Đó cũng là những gì đang xảy ra với người lớn tuổi và những người đang đau yếu.

Hỏi: Trong thời gian này, họ đang trao đổi với cảnh giới tinh thần? Đáp: Họ ở đó.

Hỏi: Bạn có thể đưa ra lời giải thích về địa ngục không?

Đáp: Khi bạn chết, tâm trí nhân loại của bạn tin rằng bạn sắp bị đốt trong lửa địa ngục, trải nghiệm đầu tiên của bạn sẽ là cái mà tâm trí bạn gây nên cho bạn. Tuy nhiên, trải nghiệm này không cần phải kéo dài. Nó sẽ là những gì bạn nhìn thấy đầu tiên. Cái tôi mở rộng của bạn có thể phát triển trong cái tốt tích cực gần như ngay lập tức. Tất cả những gì cần là sự thừa nhận. Nhưng nếu bạn tin mình sẽ đi đến địa ngục khi chết, đó là điều đầu tiên bạn sẽ nhận thức được. Địa ngục mà bạn đã làm ra.

Hỏi: Sau đó, bạn sẽ không phải ở lại đó? Đáp: Vâng.

Hỏi: Làm thế nào họ có thể được giải phóng khỏi cái thứ của tâm trí họ đó?

Đáp: Điều tốt lành vĩ đại nhất, cái mà chúng tôi sẽ gọi là “Thượng Đế” trong cách gọi của bạn. Có vẻ như Thượng Đế có thể khiến mỗi ý thức nhân loại biểu hiện, điều đó là cần thiết để mở ra cánh cửa giác ngộ. Giác ngộ có nghĩa là bạn nhận ra rằng bạn có thể sáng tạo ra bất cứ điều gì bạn mong muốn bằng ý thức của bạn, bởi vì bạn có sức mạnh to lớn nhất với bạn.

Hỏi: Chúng ta là ai? Chúng tôi muốn nghĩ về bản thân như một nhân cách, một cá nhân. Đáp: Tất cả chúng ta đều là một phần của Thượng Đế.

Hỏi: Thực sự có sự khác biệt giữa thiền và cầu nguyện không?

Đáp: Có một sự khác biệt lớn. “Cầu nguyện” là điều hướng năng lượng một cách có ý thức. “Thiền” là mở ra cho những gì đến. Cầu nguyện là điều hướng, không hỏi nhiều. Cầu nguyện có nghĩa là điều hướng những ý nghĩ của bạn —— cái là sức mạnh của bạn một cách có ý thức.

Hỏi: Vậy lời cầu nguyện là một thứ thực?

Đáp: Cầu nguyện chắc chắn là thực, và nó chắc chắn là mạnh mẽ.

Hỏi: Một số người dùng những bài cầu nguyện trống rỗng. Họ chỉ lặp lại các thứ. Họ thực sự không đặt bất cứ cái gì đằng sau nó.

Đáp: Đó là vì họ bị giới hạn bởi mỗi định nghĩa cá nhân của họ về thuật ngữ. Hỏi: Trong một số nhà thờ, họ chỉ niệm lại và không có ý nghĩa gì đằng sau nó.

Đáp: Nhà thờ không phải là nơi tốt để tìm sự cầu nguyện chính đáng. Chúng ta hiện chỉ đang học cầu nguyện thực sự là gì. Vì mỗi người chúng ta có nhiều sức mạnh hơn chúng ta biết, khi chúng ta cùng nhau hướng những suy nghĩ của mình đến một mục tiêu nào đó, chúng ta có sức mạnh khuếch đại tuyệt vời. Các nhà thờ có ý tưởng đúng khi hình thành nên một nơi mà mọi người có thể đến với nhau và khuếch đại sức mạnh của họ cho lợi ích lớn hơn. Thật không may, phương hướng đã mất đi.

Hỏi: Họ có phải cầu nguyện với một thực thể hay bất cứ ai đặc biệt không?

Đáp: Cầu nguyện có nghĩa là “Nghĩ những ý nghĩ có ý thức của bạn hướng tới một mục đích cụ thể.” Bạn có thể cầu nguyện hướng đến tiêu cực cũng như tích cực. Người ta hy vọng rằng nó sẽ luôn hướng tới những điều tích cực. Lực lượng tích cực là lực lượng lớn nhất.

Hỏi: Bạn không phải hướng nó về phía một vị thần hay một thực thể khác?

Đáp: Đó là chỗ mà con người đã sai lầm. Lực lượng là tất cả. Giới hạn nó cho một thực thể là không chính xác. Nhắm nó tới “keo dán”.

Hỏi: Vậy họ không cần phải cầu nguyện với một vị thần và nhờ giúp đỡ theo cách đó?

Đáp: Ồ, không! Thượng Đế không phải là “một sinh mệnh” hay “một thực thể”. Thượng Đế, như bạn đang nói về Thượng Đế, là lực lượng tích cực vĩ đại, lực lượng tích cực tập hợp của VẠN HỮU. Gọi là Thượng Đế là “một thực thể”, và đặc biệt là nhân cách hóa Thượng Đế, là giới hạn khái niệm.

Hỏi: Nhân loại thường quen nghĩ về đó như là một con người cao hơn. Đáp: Đúng vậy. Đó là một trong những vấn đề lớn nhất của bạn.

Hỏi: Vậy khi chúng ta sử dụng sức mạnh cầu nguyện, chúng ta không hướng nó vào bất cứ vật gì. Chúng ta chỉ hướng nó đến một mục đích?

Đáp: Đúng. Mục đích của việc hợp nhất với điều tốt lành vĩ đại nhất, lực lượng tích cực. Keo dán của vũ trụ! Đó là một thuật ngữ thích hợp.

Hỏi: Còn việc cầu nguyện để bảo vệ những cá nhân khác thì sao?

Đáp: Những gì bạn thực sự đang làm là cầu nguyện cho lực lượng tích cực ý thức về cá nhân đó. Bạn đang cầu nguyện cho sự nhận thức của lực lượng tích cực.

Hỏi: Nhưng không có hại gì khi hướng nó tới một “nhân vật” mà chúng ta gọi là Thượng Đế, đúng không?

Đáp: Nó chỉ giới hạn nó (khái niệm).

Hỏi: Còn các thiên thần thì sao? Một số người cầu nguyện với thiên thần và những vị thánh.

Đáp: Những định nghĩa này cũng hạn chế. Tất cả chúng ta đều hoạt động thông qua tâm trí vật lý. Có rất nhiều khái niệm không thể hiểu được đối với bộ não con người: “Vĩnh Hằng”, “Bất Tận” là những khái niệm rất khó để não bộ hạn chế của nhân loại xác định. Vì vậy, nếu là hữu ích khi cá nhân nghĩ về định nghĩa “Thiên Thần, Tinh Linh, và Chư Thần”, đó nên là phương tiện để họ có được hiểu biết lớn hơn. Nhưng nó không phải là điểm kết.

Hỏi: Tôi đã nghe rất nhiều lý thuyết. Tôi nghe rằng khi thế giới được tạo ra, thiên thần là những tinh thần hay linh hồn chưa từng rời khỏi tầm nhìn của Thượng Đế.

Đáp: Sử dụng các định nghĩa như “tầm nhìn” của Thượng Đế thực sự là đang nhân cách hóa lực lượng. Lực lượng có thể biểu hiện dù tâm trí con người có thể tiếp nhận được nó. Tất cả đều đến từ “Nguồn Thượng Đế “. Tất cả đều đến từ Thượng Đế. Bất kỳ thứ tiêu cực nào cũng được tạo thành bởi con người.

Hỏi: Bạn định nghĩa thiên thần như thế nào?

Đáp: Họ là những người phụng sự nhân loại này. Đó là cách chúng tôi định nghĩa họ trong các thuật ngữ tổng quát nhất. Vì có nhiều cấp độ —— chúng tôi nói cấp độ không mang nghĩa là tốt hơn hay kém hơn. Chúng tôi muốn nói đến các tầng thứ trong phụng sự mà họ mang lại cho nhân loại. Nhưng nhóm này được dành riêng cho phúc lợi, để giúp đỡ những người đã chọn nhập thế tại nơi đây.

Hỏi: Tôi nghe rằng họ chưa từng có hiện hữu vật lý. Đó là sự thật? (Vâng) Vậy, họ giúp đỡ những người đã đồng ý trở thành vật lý.

Đáp: Đúng vậy.

Hỏi: Sẽ có ích khi thiền ở bất kỳ thời điểm nào trong ngày?

Đáp: Vâng. Thời gian trước khi mặt trời mọc, khi ngày không phải là ngày và đêm không phải là đêm, có một sự tĩnh lặng, một bóng tối và một an bình. Cả Trái Đất nhận thức thời điểm này. Mọi người khác cũng vậy. Động vật và cây cối, gió và nước cũng thế. Đây là thời gian tối ưu, ưu đãi, dễ nhất và tốt nhất để thiền định —— Tất nhiên, nó không phải luôn là thời gian dễ dàng nhất cho những người đang làm việc!

Hỏi: Sẽ có lần tốt nhất thứ hai trong ngày?

Đáp: Vâng, ban mai. Bất kỳ lúc ban mai nào dường như cũng là một thời điểm tốt. Một thời điểm khác dường như là khi mặt trời lặn khỏi tầm mắt. Khi chúng ta có khoảng thời gian hoàng hôn, cũng có một sự tĩnh lặng xảy ra, mà nhân loại chúng ta cũng nhận thức được. Đó cũng là một thời điểm tốt. Không có thời điểm xấu để thiền! Bất cứ lúc nào một nhân loại sử dụng kỷ luật để làm, nó sẽ là một thời gian tốt.

Hỏi: Làm thế nào chúng ta có thể chắc chắn rằng những suy nghĩ đi qua trong thiền là tư tưởng của chúng ta hay từ những cảnh giới cao hơn?

Đáp: Đó là số lượng cảm xúc và cảm giác kết nối với ý nghĩ đó. Những suy nghĩ ngẫu nhiên xảy ra và lướt qua tâm trí bạn về những điều quá khứ, những thứ mong muốn, suy đoán, hy vọng và ước mơ, không có va chạm cảm xúc mà ấn tượng từ cái tôi lớn hơn của bạn có. Cảm giác là chìa khóa của bạn. Nếu bạn chỉ nghĩ câu trả lời bằng ngôn từ, mà không có cảm giác, nó cần phải được phân tích phản biện. Dường như cảm giác là điều thiết yếu.

Khi được hỏi về việc con người có được hỗ trợ với các phát minh không.

Đáp: Con người có thể cắm chốt vào nhu cầu cho một thứ xác định và tư tưởng có ý thức được tạo ra xung quanh thứ xác định đó. Nó giống như một blob vật lý. Người tập trung vào vấn đề (đây là blob), đã mở để tiếp nhận và thực sự kết nối với hình tư tưởng này. Bây giờ, nhiều người trong số họ không nhận thức. Họ tập trung vào nó một thời gian dài không có nghĩa là họ nhất thiết phải thiền định hay cầu nguyện. Họ có thể chỉ nghĩ về nó rất nhiều. Đối với những người này, phát minh hoặc ý tưởng cho phát minh có thể đã đến trong một giấc mơ hoặc một cái nhìn thấu suốt. Thông thường bạn đọc thấy các nhà phát minh nói rằng khi họ thức giấc, câu trả lời cho bất cứ gì đã ở đó, trong bộ não của họ. Điều này giải thích tại sao, ở những nơi khác nhau trên thế giới, nhiều người lại cùng lúc đưa ra cùng một sáng kiến mới tương tự như vậy. Họ chỉ đơn giản là cắm chốt vào vấn đề đó và các giải pháp đang xoay quanh vấn đề đó. Con người tạo ra vấn đề và giải pháp.

Hỏi: Thậm chí nếu đó là một ý tưởng cực đoan mà chưa ai từng nghĩ tới? Một số sáng chế đã đi trước thời đại của họ.

Đáp: Đó là bởi vì bạn đang suy nghĩ trong định nghĩa thời gian tuyến tính. Thực sự không có cái gọi là “trước”. Tất cả đều tồn tại đồng thời.

Nhân loại và bộ não nhân loại hạn chế của họ sắp xếp mọi thứ theo thứ tự. Đó chỉ là cách con người có thể hoạt động. Họ sẽ giống như những con chuột chạy quanh mê cung nếu không tạo ra những cấu trúc tùy ý này cho bản thân họ.

Về lời tiên tri:

Đáp: Có vẻ tất cả đều là xác suất khả năng. Cũng có vẻ như những người Tây phương chúng ta dường như bị nhốt vào các nét phác thảo hoặc các phân cấp, cái kiểu A, B, C các thứ, cái kiểu mà chúng ta phải đo lường, định nghĩa và mô tả mọi thứ. Vì vậy, chúng ta đã làm ra một khái niệm được gọi là “thời gian”, và bây giờ chúng ta làm ra một khái niệm được gọi là “ngày tháng”. Đặt ngày tháng và thời gian vào các thứ là không đúng đắn đối với nhân loại, bởi đó không phải là phương thức của họ. Đó chỉ là cái cách nhân loại của chúng ta để cố gắng tìm ra mọi thứ. Nó không chính xác. Sử dụng các định nghĩa như “ngày 26 tháng 10” là cách kiểu não trái để cố xử lý các ấn tượng và hoạt động đang diễn ra. Đây không phải là cách tốt nhất để đưa ra dự đoán.

Hỏi: Bạn biết đấy, con người phải có khung thời gian. Đáp: Họ nghĩ họ cần! (cười)

Hỏi: Nhưng nó giúp mọi thứ trở nên dễ dàng hơn.

Đáp: Nó làm dễ dàng hơn, nhưng nó cũng làm tăng thêm sự bối rối về thời gian đồng thời.

Hỏi: Về thời gian đồng thời. Để tôi cho bạn một ví dụ chọn có hoặc không. Thử lấy thế kỷ 14 ở châu Âu. Vào thời hiện đại của chúng ta, chúng ta có sách lịch sử viết về những biến cố xảy ra trong thế kỷ 14 ở Châu Âu. Thời gian đồng thời thì nói rằng thế kỷ 14 ở Châu Âu vẫn đang diễn ra và mọi người vẫn đang làm việc gì đó trong một sự tiếp tục của thế kỷ 14? Hay thế kỷ 14 đang diễn ra ngay bây giờ cùng một lúc?

Đáp: Thông tin tổng thống sẽ chết trong một tai nạn trước cuộc bầu cử đã không xảy ra trong thời gian và địa điểm cụ thể này. Nhưng đó không có nghĩa là nó đã không xảy ra. Đó có nghĩa là nó đã không xảy ra trong tiêu điểm của chúng ta. Chuyện xảy ra và đang xảy ra trong thế kỷ 14 chỉ là những xác suất khả năng giống như ví dụ điển hình về chuyện tổng thống không chết trong tai nạn mà chúng ta biết trong tiêu điểm này. Cuốn sách lịch sử của chúng ta viết về một tiêu điểm.

Hỏi: Những thế kỷ 14 khác mang tính khả năng có thể đang xảy ra bây giờ?

Đáp: Vâng, và chúng đang bị ảnh hưởng bởi những điều mà chúng ta làm trong hiện tại, trong tương lai, và có thể đã làm trong quá khứ, sử dụng các định nghĩa của con người.

Hỏi: Có phải thế kỉ 14 đóng băng theo kiểu nào đó cho nên người dân không tiến vào thế kỷ 15?

Đáp: Giả sử bạn là một người dân thế kỷ 14. Bạn không phải là con người “đơn lẻ”. Cũng giống như nếu bạn đứng ở một nơi và nhìn về phía trước, sau đó điều chỉnh vị trí cơ thể bạn nửa inch sang phải, bây giờ bạn có một tiêu điểm khác trong góc nhìn. Hãy xem có bao nhiêu tiêu điểm góc nhìn khác nhau bạn có thể có, chỉ bằng cách dịch chuyển cơ thể của bạn trong một vòng tròn hoàn chỉnh. Có bao nhiêu xác suất khả năng khác nhau có thể xảy ra cùng một lúc, bất cứ đâu, bất cứ lúc nào. Đó là một khái niệm rất khó để con người nắm bắt.

Hỏi: Thật khó vì chúng tôi biết rằng cơ thể vật lý phát triển từ trẻ sơ sinh đến người già. Tôi không thể hiểu khái niệm không có thời gian.

Đáp: Đó là tiêu điểm bạn nhận thức, nhưng bạn cũng nhận biết một đứa trẻ sơ sinh mà chưa phát triển thành người lớn. (Vâng) Vâng, đó là tiêu điểm mà bạn đã nhìn thấy em bé đó vào lúc đó. Em bé đó, trong một tiêu điểm khác, có thể đã già.

Hỏi: Đó là một phần rất khó để tôi hiểu, bởi vì nếu nó xảy ra cùng một lúc, bạn biết cơ thể của chính bạn khác nhau ở những năm khác nhau.

Đáp: Bạn chỉ biết một tiêu điểm. Tiêu điểm vật lý mà chúng ta ở đây bây giờ. Nhưng trong một tiêu điểm khác, Dolores Cannon có thể là một nghệ sĩ xiếc nhào lộn! Trong những giấc mơ bạn nhận thức được một số tiêu điểm khác của bạn. Chúng ta đều vậy. Chúng ta nhìn không giống nhau, chúng ta không có chung những mối quan hệ, nhưng thường thì chúng ta có thể xác định bản thân trong giấc mơ của mình.

Hỏi: Vâng, nhưng họ nói những giấc mơ là tượng trưng.

Đáp: Cuộc sống của bạn là tượng trưng. Tượng trưng là cách chúng ta sống.

Hỏi: Có phải điều duy nhất có vẻ thực là thứ mà chúng ta có thể chú mục vào trong lúc đó?

Đáp: Đúng vậy. Đó là lý do tại sao người ta có thể trải nghiệm tiền kiếp cho Dolores vào chính khoảnh khắc này trong thế kỷ 14 của Thụy Điển hay bất kỳ đâu. Đó là chính xác. Nó chỉ đơn giản là thay đổi tiêu điểm.

Hỏi: Nhưng trong công việc của tôi, tôi đã thấy các khuôn mẫu của cách mà kiếp này ảnh hưởng đến kiếp khác, và dường như nó đang tiến triển.

Đáp: Vâng, trong tiêu điểm đó luôn có sự tiến triển.

Thân chủ: Nếu bạn có một trải nghiệm có phần tổn thương, nếu 10 năm sau bạn ngồi và suy nghĩ về trải nghiệm đó, bạn đang trải qua thời gian đồng thời. Nơi tâm trí bạn đi là khung thời gian với cái mà bạn đang trải nghiệm. Lượng năng lượng mà bạn đưa vào suy nghĩ đó đặt bạn vào trong khung thời gian đó trọn vẹn hơn.

Hỏi: Khi tôi làm hồi quy tiền kiếp, liệu đó có phải là cùng một dòng?

Đáp: Tương tự. Cái mà người ta ưa thích trong nhận thức cuộc đời là đi theo những khuôn mẫu xuyên suốt từ đời này sang đời khác. Nó sẽ giống như các lớp bao phủ. Lấy một hình ảnh cơ sở về cái tôi hoặc linh hồn. Lấy một trang trống với một chiếc vớ được vẽ lên. Lấy một tờ giấy trống khác, đặt cái vớ khác vào, cứ thế cho đến khi bạn có các lớp —— được hình thành đầy đủ với trang gốc. Bây giờ nếu bạn chọn một chiếc vớ bẩn, đó là sự lựa chọn của bạn. Nhưng bạn vẫn có một chiếc vớ.

Hỏi: Một điều chúng tôi đã cố hiểu trong hồi quy tiền kiếp là, nếu nhân cách trong quá khứ ở một quốc gia khác, và ngôn ngữ bản xứ của họ là một ngôn ngữ khác, thì tại sao họ lại giao tiếp với tôi bằng tiếng Anh?

Đáp: Họ đang sử dụng mạch não của cuộc đời hiện tại. Cái tôi tự động dịch thành các định nghĩa toàn diện của hiện tại.

Hỏi: Họ có thể nói tiếng mẹ đẻ của mình không?

Đáp: Có thể, nếu đối tượng được rút ra hoàn toàn hoặc đồng bộ với tiền kiếp đó.

Hỏi: Đôi khi họ không biết những diễn đạt tiếng Anh thông thường khi họ đang dịch hoặc bất cứ điều gì họ đang làm.

Đáp: Bởi vì họ đồng bộ với tiền kiếp đó. Có thể nói có một sự pha trộn của cả hai kiếp để một số thuật ngữ tiền kiếp hòa trộn với thuật ngữ của hiện kiếp. Có đủ sự pha trộn giữa hai bên để thiết lập một cảm giác gần như lẫn lộn cái tôi vào thời điểm đó. Họ đồng bộ đủ để có thể nhận biết được cuộc đời, để có thể hiểu được cuộc đời. Họ sẽ phải nhận thức được khoảng thời gian đó. Nhưng các chức năng cơ bản của não vẫn bắt nguồn từ ngôn ngữ và nhận thức về hiện kiếp.

Hỏi: Nhưng thỉnh thoảng có thể có từ và cụm từ ngoại quốc lọt qua? Đáp: Ồ, vâng, vâng.

Hỏi: Và cũng với âm nhạc. Họ có thể hát bằng ngôn ngữ của họ trong thời gian, cái mà chúng ta nghĩ là xa lạ. Vậy điều đó có thể sao?

Đáp: Có thể. Cái gì là không thể?

Giải thích về những gì đang xảy ra khi ai đó dẫn kênh các thực thể.

Đáp: Tất cả những người dẫn kênh, những người phát kênh và những người tiếp kênh, là những khía cạnh của nhau. Một cách so sánh sẽ giống như một bảng mạch điện. Mỗi cuộc sống cá nhân hoặc khía cạnh là một điểm trên tấm bảng đó. Dòng điện đi từ điểm này sang điểm kia, nhưng chỉ khi một điểm cụ thể hoặc mạch cụ thể được mở thì kết nối xảy ra. Bảng mạch này sẽ là một kích cỡ lớn cho mỗi siêu linh hồn. Bạn hoàn toàn vượt xa hơn so với chỉ là một mạch cá nhân. Bạn được kết nối bởi mỗi cái. Để dẫn kênh qua một mạch khác, mô hình điện đó phải giống nhau. Trọng yếu của bạn như một cái tôi cá nhân là quan trọng nhất, nếu bạn không cho phép kết nối này xảy ra, mạch đó bị cắt bởi một phía. Để cho phép và trải nghiệm trọn vẹn mạch đó, sự đơn giản của năng lượng, cái là tình yêu, là quan trọng nhất. Tất cả ý tưởng về nâng cao ý thức và trở nên tích cực trong cuộc sống của bạn, tất cả nó chung quy là yêu thương bản thân. Làm thế nào bạn có thể trao tặng tình yêu nếu bạn không cảm thấy tình yêu? Làm thế nào bạn có thể thể hiện và cho đi những thứ bạn không có? Đó là yêu thương bản thân; gọi nó là tự tôn, gọi nó là tự trọng, gọi nó bằng bất cứ thứ gì bạn muốn. Nó vẫn là yêu thương bản thân.

Tôi chỉ là một kết nối trong mạch, một khía cạnh của người phát kênh qua tôi.

Về luân hồi:

Hỏi: Nếu một người đã rời bỏ cuộc sống này và tin mình sắp được đầu thai trong một cuộc đời khác, anh ta có thể chọn thời gian và địa điểm không? Hay nó ngoài tầm tay anh ta?

Đáp: Không có gì ngoài tầm tay bạn. Bạn hoàn toàn và triệt để kiểm soát cuộc sống bạn. Nếu bạn cảm thấy thu hút đến một quốc gia hay thời gian cụ thể, linh hồn, hãy nói như vậy, sẽ tự động lập trình mong muốn vào cái tôi. Khát khao đã có ở đó trước ý nghĩ có ý thức. “Ồ, tôi muốn sống ở Tây Tạng vào năm 2002.” Những suy nghĩ này là của bạn, những suy nghĩ này là chương trình của bạn.

Hỏi: Bạn có thể lùi vào một cuộc đời 10.000 trước Công Nguyên dễ dàng như bạn có thể đi vào năm 2001? Nói cách khác, nếu thời gian là đồng thời và chúng ta suy nghĩ trong định nghĩa thời gian tuyến tính, bạn có thể đi ngược cũng như đi tới?

Đáp: Chắc chắn rồi.

Hỏi: Làm thế nào thực hiện?

Đáp:Làm thế nào? Nó đã được làm. Thế giới như bạn biết về nó, thực tại như bạn đã biết, đã được hình thành đầy đủ. Nó không phải là một miếng của chiếc bánh, hay một lớp vỏ bánh vẫn chờ được làm đầy và nướng. Nó là chiếc bánh. Nơi bạn hiện diện bây giờ chỉ là nơi tư tưởng có ý thức của bạn hiện diện để được điều hướng. Hết thảy là tất cả, nhưng để khiến các thứ bớt lẫn lộn, và do bản chất của thực tại này, bạn đang nhận thức về hiện tại. Đó không có nghĩa là hôm qua không hoặc chưa từng xảy ra, hay ngày mai là không hoặc chưa từng xảy ra. Nó là hiện tại. Nơi bạn chọn để chú mục vào là nơi bạn đặt bạn vào thời gian, nhưng tất cả là vậy.

Hỏi: Giả sử một người muốn trở lại thời kỳ cụ thể và thực hiện một thay đổi lịch sử. Có khả năng có được một tương lai hoàn toàn mới mẻ từ sự thay đổi đó không?

Đáp: Câu hỏi tuyệt vời. Vâng, có thể. Tuy nhiên, trước hết cần sức mạnh của niềm tin rằng điều này có thể được thực hiện. Nó sẽ cần một trải nghiệm nhận thức đầy đủ từ ý thức, tiềm thức, siêu ý thức để thực hiện việc này. Điều đó không có nghĩa là lịch sử hiện tại sẽ khác đi với những người tham dự trong thời gian đó. Những gì nó sẽ làm là gây nên một nhánh phân kỳ, một lối chữ “Y” trên đường. Tạo ra một thực tại khác biệt. Nhưng nó không nhất thiết phải thay đổi thực tại cho những người tham gia ở đây lúc này.

Hỏi: Đó sẽ là một thực tại khả năng? (Vâng) Trước đây có từng xảy ra chuyện đó chưa?

Đáp: Mọi thứ xảy ra trước đó, sau này, bây giờ. Để có được khả năng đó, sẽ có một mức độ —

— vì không có từ tốt hơn —— một mức độ nhận thức mà cá nhân đó đạt được. Cá nhân này nhìn thấy, nhận thức và biết được khuôn mẫu của cuộc sống, sống những sự kiện xã hội. Lịch sử cũng sẽ được nhận thức bởi những bài học hoặc nhận thức thu được, và sự cần thiết của những linh hồn để trải nghiệm những điều nhất định. Họ đi cùng dòng, hãy nói như vậy. Họ sẽ hiểu và đang hiểu những khuôn mẫu đó là tốt nhất, thích hợp nhất. Họ thu được nhận thức về sự chấp nhận. Rõ ràng chứ?

Hỏi: Không hoàn toàn.

Hỏi: Chúng ta có chọn ngày sinh của mình không? Đáp: Vâng, bạn chọn.

Hỏi: Ngay cả khi ai đó được sinh mổ?

Đáp: Họ chọn một người mẹ cần phải sinh mổ. Hỏi: Tại sao ngày sinh lại quan trọng?

Đáp: Mọi thứ trong vũ trụ này ảnh hưởng đến mọi thứ khác. Hỏi: Chúng ta có một mục đích cụ thể không?

Đáp: Vâng. Trong bạn có một nhận thức về mục đích đó. Bạn đang thực hiện mục đích của mình, dù ý thức bạn có nhận thức về hiện thực đó hay không. Bạn đang thực hiện mục đích của bạn. Nhận biết mục đích đó là gì chính là vấn đề bạn muốn biết. Nghe đơn giản như vậy. Bằng cách trở nên ít quan tâm đến việc tìm kiếm sự giúp đỡ từ người này người kia để có thêm thông tin, và bằng cách trở nên nhận thức đầy đủ hơn và hòa hợp với bản thân bằng cách học tin tưởng bản thân. Bằng cách thiền, bằng tất cả các phương pháp phù hợp với bạn, bạn sẽ học hỏi được nhiều hơn. Học yêu thương bản thân là mục đích cuối cùng. Nếu nó được nhận biết hoàn toàn, thì mọi thứ khác mà bạn muốn nỗ lực đều xuất phát từ khả năng để yêu thương bản thân.

Hỏi: Bạn nói “cuối cùng” nghĩa là gì?

Đáp: Cuối cùng, tối hậu. Đây chính là những gì về thực tại này, hiện hữu này, Trái Đất này, trải nghiệm nhân loại này. Là để học yêu thương bản thân. Đây chính là những gì về nâng cao, những gì về mở rộng, những gì thực tại này có thể, cần và có khả năng phát đạt: yêu thương bản thân. Đây chính là những gì về sinh mệnh nhân loại.

Hỏi: Bạn dường như cho biết rằng một khi đạt đến thì ở đó sẽ có những thực tại khác mà chúng ta sẽ đi tới. Đây có phải là những gì bạn đang nói không?

Đáp: Có những thực tại khác không? (Vâng) Bạn có nghĩ rằng bạn đang bị giới hạn trong cái này không?

Hỏi: Vậy thì bạn không thể gọi nó là cuối cùng.

Đáp: Không phải cuối cùng, không. Đây là mục đích chính. Đây là mục tiêu —— mục tiêu, là từ đó —— cho thực tại của nhân loại.

Hỏi: Mất khoảng bao nhiêu kiếp để học yêu thương bản thân?

Đáp: Bao nhiêu? Chúng ta ước gì không quá nhiều, nhưng về lâu dài, nó thành vấn đề sao?

Hỏi: Làm thế nào thế giới thực hiện được thực tại cụ thể lệch xa lối mòn đó? Khi mà chúng ta đang bị dạy rằng yêu thương bản thân là chuyện không được phép?

Đáp: Bạn đã chọn nó. Một câu hỏi về song sinh.

Thân chủ: Quyết định được đưa ra với linh hồn khác dựa trên tình yêu. Bạn không thể có được bất kỳ cái gì gần gũi hơn trong cảnh giới vật lý. Vì các bạn có DNA giống nhau, những suy nghĩ của các bạn chủ yếu hoạt động theo cùng một cách. Tất nhiên, không phải là chung một ý nghĩ, chỉ là quá trình này rất tương tự. Nhưng có một khuôn khổ và bạn không cần phải điền vào mọi chỗ trống, bởi vì bạn biết. Họ muốn trở lại với một người họ yêu thay vì đến một mình. Và đây là những thời điểm khó khăn. Họ cần loại hình đồng hành bằng hữu này vì đó là bất biến. Và không có nhiều sự kiên định trong những cuộc đời này.

Trong buổi làm mẫu tại một lớp thôi miên của tôi, người này muốn biết về chị em song sinh đã chết của mình. Tiềm thức nói cô ấy đã hoàn thành những gì cô phải làm, “Cô ấy đã học được bài học của mình, và đã đến lúc ra đi.” Nói ra thật dễ dàng, nhưng nó vẫn không làm cho đau buồn vơi bớt. “Điều đó khiến cô ấy vô cùng đau đớn. Nó sẽ làm cô ấy đau đớn một thời gian dài. Đối với song sinh, có một cái gần như sợi dây vàng, nếu bạn có thể hình dung. Một sợi dây vàng rất chắc gắn kết họ. Và ngay cả trong cái chết —— hoặc cái mà bạn gọi là “chết” —— nó vẫn không bị cắt đứt hoàn toàn. Vì vậy, họ sẽ mãi mãi là một phần của nhau.”

Vài năm trước tôi đã tìm ra lời giải thích cho song sinh dính liền. Giả sử hai linh hồn đang thảo luận về hợp đồng của họ với nhau trong lúc ở cõi tinh thần chuẩn bị trở lại trường học Trái Đất. Họ đã yêu thương lẫn nhau và ở cùng nhau trong suốt nhiều nhiều kiếp. Có thể tổn thương gì đó đã xảy ra trong kiếp sống mà họ vừa rời đi. Bây giờ, một trong số họ nói, “Chúng ta sẽ không bao giờ bị tách ra nữa!” Một yêu cầu đơn giản mà tạo ra những hậu quả khôn lường. Và một lời giải thích vô cùng hợp lý.

Một khách hàng của tôi có câu hỏi về sự ra đời của mình. Cô ấy là một người trong ca sinh ba. Trong ba người đó, một sinh ra đã chết, người thứ hai bị tâm thần buộc phải sống suốt đời trong viện điều dưỡng, và người thứ ba là khách hàng nữ này. Cô ấy muốn biết tại sao điều đó lại xảy ra. Tiềm thức cho biết người đầu tiên trong sinh ba đổi ý khi vừa ra đời, quyết định mình không muốn được sinh ra tại thời điểm đó. Điều này dẫn đến kết quả thai chết lưu. Người thứ hai trong sinh ba sau khi được khoảng hai ba tháng tuổi quyết định mình có thể học hỏi nhiều hơn trong cuộc đời này bằng cách bị khuyết tật về tâm thần, vì vậy phát triển các vấn đề về tâm thần.

Người mẹ đã nói đứa trẻ có vẻ bình thường cho đến khi nó được khoảng hai ba tháng tuổi, sau đó một cái gì đó đột ngột xảy ra. Các bác sĩ không đồng ý, họ nói bệnh này là bẩm sinh, không thể phát sinh sau đó. Tôi nghĩ những lời giải thích tôi đã tìm thấy nghe có lý hơn, bởi vì linh hồn có quyền kiểm soát các loại cơ thể mà nó cư trú.

Cuộc sống song song.

Hỏi: Nếu mỗi người chúng ta đang sống trong những cảnh giới khác nhau của hiện hữu, đó có phải là cuộc sống song song không?

Đáp: Chính xác. Theo nghĩa mà mỗi người các bạn —— vào thời điểm này trong cuộc sống của mình —— chỉ đơn giản là các khía cạnh của cái tôi toàn thể đích thực của bạn. Tức là, những điểm ghim của bạn về nhận thức. Nhận thức tổng thể của bạn vượt xa mọi thứ bạn có thể bao quát hay tưởng tượng ở cấp độ của mình. Do đó, dễ thấy khi nhận thức của bạn tăng trưởng, khi bạn nới rộng thực tại của mình sang thang bậc tâm linh, bạn sẽ thấy rằng nhận thức của bạn chồng chập với nhận thức của các cá nhân khác. Như thế ở cấp độ tối cao, bạn thực sự đang ở trên cảnh giới Thượng Đế nơi tất cả là một. Nhận thức của bạn trên tầng thứ của bạn chỉ đơn giản là một điểm ghim rút ra hoặc một điểm ghim chú mục của nhận thức tinh thần tổng thể đó. Và do đó, có thể thấy rằng ở các cấp độ khác nhau, nhận thức của bạn thực sự chồng chập với những người khác. Như vậy chung quy, tất cả đều là một. Vì vậy, tất cả cuộc sống chung quy là đồng thời.

Hỏi: Bạn trước kia đã nói chúng ta chỉ là chóp đỉnh của tảng băng trôi chính mình. Đáp: Chính xác.

Thân chủ: Cầu vồng nhắc chúng ta về màu sắc của năng lượng và sự sáng tạo. Chỉ một lời nhắc nhở, có nhiều cách để chúng ta có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Màu của sự sáng tạo là tất cả các cấp độ màu sắc khác nhau vượt quá hình dung của sinh mệnh nhân loại. Chỉ để nhắc nhở chúng ta từng có một thời điểm khi năng lượng này quấn quanh chúng ta trong một cõi giới khác. Đây là lời nhắc nhở về cái gọi là nhà, về năng lượng tình yêu. Lời nhắc nho nhỏ này cho thấy rằng có nhiều màu sắc hơn màu sắc mà chúng ta thực sự nhìn thấy bằng mắt thường. Chỉ một hồi tưởng về cái gọi là nhà.

Thân chủ: Tôi nghĩ chúng ta nên nhớ rằng khi một trong chúng ta khai mở, nó mở ra một cái gì đó trong tất cả chúng ta. Chúng ta đều được kết nối. Chúng ta là một. Chúng ta không phải là đơn vị cá nhân tự trị. Chúng ta có nhân cách cá nhân, nhưng trong bức tranh lớn hơn, chúng ta được kết nối. Chúng ta nên nhắc nhở mình rằng tất cả chúng ta là một, và trước tiên chúng ta là những sinh mệnh thuộc tinh thần.

Một phụ nữ chết trẻ trong vài kiếp. Tiềm thức giải thích, “Cô ấy đã học được nhiều thứ mình cần phải học, và không còn mục đích gì để tiếp tục.” Cô ấy đã sống lâu hơn trong cuộc đời này. “Lần này mất nhiều thời gian hơn để cô ấy học các bài học của mình. Cô ấy quên mình đã sẵn sàng giải phóng khỏi cơ thể này. Bạn luôn thiết lập một cách để thoát khỏi cơ thể trước. Phải có một cách để thoát ra, và nó có thể là bất cứ cách nào bạn chọn. Cho dù là bệnh tật hay tai nạn, phù hợp với trải nghiệm học hỏi. Nhưng khi đến thời gian để thoát ra, đương sự quyết định, và sẵn sàng đi. Không ai khác có thể đưa ra quyết định cho họ.”

Thân chủ: Có rất nhiều năng lượng trộn lẫn trong đám đông. Bạn phải cẩn thận dựng lên sự bảo vệ trước khi đi ra ngoài trong đám đông. Đôi khi năng lượng của đám đông có thể bám lên bạn. Nếu có, nó đang xả tháo. Bạn cảm thấy rất mệt mỏi. Có quá nhiều người đói khát năng lượng, vì rung động của họ không đủ cao để tạo ra năng lượng chất lượng tốt. Vì vậy, khi họ tìm thấy và cảm nhận được ai đó có rung động cao, họ sẽ bám vào và sử dụng năng lượng đó. Giống như họ hút đi.

Tôi đã nghe họ được gọi là “ma cà rồng tâm linh”. Đó là một từ tiêu cực, nhưng đó là cùng một ý. Họ không làm việc này một cách có ý thức, nhưng họ lấy đi năng lượng. “Bạn phải tự bảo vệ mình, ngay cả khi bạn đi mua sắm. Bất cứ nơi nào bạn đến mà có một nhóm đông người. Đó là điều cực kỳ quan trọng để bạn duy trì năng lượng ở cấp độ cao nhất. Cơ thể bạn có trí thông minh. Lắng nghe cơ thể bạn. Nói chuyện với nó thường xuyên. Nó thích điều đó. Nó thích được nhìn nhận. Chất magie rất quan trọng đối với cơ thể. Với việc cho ra nhiều năng lượng, magie sẽ giúp bạn hấp thụ nhiều năng lượng hơn trong chính mình.”

Một khách hàng đến văn phòng tôi, cô ấy không thực sự có bất kỳ vấn đề trọng yếu nào, cũng không quá quan tâm đến việc tìm tòi tiền kiếp. Khi chúng tôi nói chuyện, rõ ràng là cái chết của em gái vẫn còn ảnh hưởng lớn đến cô. Cô không chắc về một thế giới bên kia, dù cô đã lớn lên trong môi trường Nhà thờ nghiêm ngặt. Đã gần một năm và cô vẫn dành phần lớn thời gian nghĩ về em gái, khóc và đau buồn. Khi chúng tôi bắt đầu phiên, tôi nghĩ nó sẽ tiến triển như thường lệ. Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu cô ấy thấy mình và em gái đã ở bên nhau trong một tiền kiếp.

Nhưng thay vào đó, cô đi ngay vào một khu vườn xinh đẹp. Có những bông hoa tuyệt vời sắc màu rực rỡ, và âm nhạc huy hoàng trong không trung. Từ mô tả, tôi biết có lẽ cô ấy không ở trong hoàn cảnh trên Trái Đất. Khi tôi hỏi cô ấy có thể thấy ai không, cô nhìn thấy em gái đến với mình qua những bông hoa, mặc một chiếc đầm dài trông đẹp và rạng rỡ. Họ nắm lấy tay nhau, và em gái nói với cô ấy đầy cảm xúc: “Để em đi! Chị có thể thấy rằng em đang rất tốt!”

“Nhưng chuyện gì đã xảy ra? Mọi người nghĩ em đã khỏe lên. Nhưng rồi em chết.”

Em gái trả lời, “Đã đến lúc em phải đi. Em đã làm tất cả những gì em đặt ra để làm trong cuộc đời đó, và đã đến lúc để đi.” Sau đó em gái nói có ai khác sẽ gặp cô trước khi cô rời khỏi nơi xinh đẹp này. Và cha mẹ họ xuất hiện trông khỏe mạnh, trẻ trung và hạnh phúc. Họ nói với cô ấy, “Con có thể thấy cả nhà đều ổn. Ở đây rất đẹp. Không có gì để buồn cả. Khi đã tới lúc, con cũng sẽ đến đây, và cả nhà sẽ chờ con.” Những người hoài nghi có thể nói phiên này chỉ là hoàn thành ước nguyện cho nỗi đau của cô ấy. Nhưng nó thực sự có vấn đề sao? Tôi đã làm đủ các phiên để biết rằng đó là sự thật, và cuộc gặp gỡ là món quà để cô ấy có thể trở lại sinh hoạt bình thường. Tôi được cho biết đau buồn chỉ níu chân linh hồn ra đi, giữ nó không đến nơi mà nó nên đến. Khi chúng ta đau buồn, đó là một hành vi ích kỷ, bởi chúng ta chỉ đau khổ cho chính bản thân, vì cái cách sự mất mát của bản thân đang ảnh hưởng đến chúng ta. Nó không ảnh hưởng đến những người thân yêu đã mất đi của chúng ta theo cách đó. Họ đã sống cuộc đời của họ, họ đã tìm đến đường thoát ra vì đã đến lúc. Họ bây giờ phải tiếp tục trên con đường của chính họ. Họ hạnh phúc hơn khi trở về “nhà”.

ĐỂ LẠI NHẬN XÉT

Please enter your comment!
Please enter your name here