VŨ TRỤ XOẮN 3 – CHƯƠNG 1 SỰ TIẾN TRIỂN CỦA TÔI

0
343

Tôi cảm thấy kỳ lạ khi nhìn lại công việc của mình trong liệu pháp thôi miên hồi quy đồng thời quan sát quá trình phát triển và thay đổi của —— không chỉ bản thân tôi, mà là cả lĩnh vực.

Khi tôi bị ném (quá nhẹ nhàng) vào lĩnh vực luân hồi vào năm 1968, tất cả đều mới mẻ và đầy thử thách. Tôi đã mở một cánh cửa mà sẽ không bao giờ đóng lại được trong tâm trí của mình. Trong những ngày đó, không có sách hay chỉ dẫn nào để hướng dẫn một nhà trị liệu, vì vậy tôi đã phải viết các quy tắc riêng và phát triển kỹ thuật của mình ngay từ buổi đầu. Bây giờ tôi đã biết đó là để tốt hơn. Chưa ai nói với tôi rằng chỉ có duy nhất một phương pháp chính xác (của họ) để thôi miên. Không ai nói với tôi rằng không thể thử nghiệm, rằng nó chỉ được thực hiện theo cách người ta đã dùng trong nhiều năm qua. Bây giờ tôi biết họ chỉ dạy điều họ đã được dạy bởi ai đó mà cũng đã được dạy bởi người khác —— một vòng tròn vô tận. Họ chẳng những không đặt câu hỏi về phương pháp mình đã được thấy, mà còn không được cho biết họ có thể thay đổi các quy tắc và phát triển theo cách riêng của họ, theo lối riêng của họ. Chủ yếu vì không có hướng dẫn, tôi cảm thấy mình đã bị đẩy vào một cái gì đó mới mẻ thú vị. Tôi khám phá du hành thời gian, đi đến quá khứ và có thể sống lại lịch sử như nó đã xảy ra. Vì không biết có thể và không thể làm cái gì, tôi đã chọn thách thức khả năng của tâm trí và tìm ra có thể làm gì qua việc thôi miên.

Tất nhiên, tôi đã mất nhiều năm để thực hiện những khám phá này, và tôi vẫn đang khám phá những cách mới để sử dụng thôi miên và những phương pháp mới để có được thông tin. Buổi đầu công việc của mình, khi bắt đầu làm một cách nhất quán vào năm 1979, tôi rất thích ý tưởng du hành xuyên thời gian (thông qua các chủ đề của tôi) và tìm hiểu xem cuộc sống ngày xưa là như thế nào. Là một nghiên cứu kiêm báo cáo viên, tôi yêu thích lịch sử. Còn cách nghiên cứu nào tốt hơn là ghé thăm các thời đại đó, đặt câu hỏi và lấy thông tin? Đó là nơi mà cuốn sách đầu tiên của tôi xuất phát, từ thông tin thu thập được từ hàng trăm chủ đề.

Khái niệm của tôi về luân hồi trong những ngày đầu bây giờ nhìn dường như khá đơn giản, nhưng đó là tất cả những gì tôi ngày xưa biết. Nó cũng là điều tất cả mọi người đều biết ngày nay, bởi chấp nhận rằng chúng ta đã sống nhiều hơn một lần là đáng ngạc nhiên và cuộc sống thay đổi. Với cách mà chúng ta đã lớn lên từ thời thơ ấu cùng sự tẩy não của Nhà thờ, yêu cầu phải có một linh hồn can đảm để đi khỏi truyền thống và bắt đầu đặt câu hỏi. Các câu hỏi mà Nhà thờ không có câu trả lời, hoặc không được phép thảo luận. “Nếu nó không có trong Kinh Thánh, thì con không cần phải biết. Con sẽ có mọi câu trả lời khi con chết. Có lẽ họ sẽ treo một bảng biểu ở đó để giải thích mọi thứ.” Chỉ là ngày càng nhiều người không sẵn lòng đợi đến lúc chết để tìm ra câu trả lời. Họ đang ngày càng nhận thức được rằng ngoài đó có nhiều hơn những điều họ đã được dẫn dắt để tin toàn bộ cuộc sống của mình là vậy. Họ đang bắt đầu đặt câu hỏi, và câu trả lời là ở đó cho tâm trí tìm tòi và thắc mắc.

Đối với tôi, chấp nhận khái niệm luân hồi không phải là khó. Tôi lớn lên trong đạo Tin Lành (Baptist Nam phương là chủ yếu), dạy Trường Chúa Nhật, hát trong dàn hợp xướng. Tuy nhiên, tôi luôn có một cảm giác dai dẳng rằng có nhiều hơn nữa. Tôi đã có những câu hỏi mà không được Kinh Thánh hay bởi mục sư trả lời. Nhiều lần tôi ngồi trong hội thánh vào sáng chủ nhật nghe bài thuyết giảng, rồi tôi ngứa ngáy giơ tay lên và thách thức những gì ông ta đang nói. “Nhưng nó có thể có ý này hay ý kia. Làm sao ông biết được?” Tất nhiên, là người văn minh và cũng là một cô gái Cơ Đốc tốt, tôi không thể làm điều đó được. Vì vậy, tôi đã rút lui để giảng dạy các trẻ em tại Trường Chủ nhật. Những câu chuyện rất thú vị và tôi không phải tham gia vào việc giảng dạy các tín điều mà tôi không còn tin nữa. Theo thời gian khi tôi trở nên ngày càng quan tâm đến siêu hình học, tôi chỉ giữ niềm tin cho bản thân mình. Chúng quá quý báu đối với tôi, và tôi không đành lòng để chúng bị người đời chế giễu. Tôi đã bỏ Nhà thờ chính thống và tin mình đã tìm ra ý nghĩa “đich thực” của tôn giáo. Tâm linh trái ngược với tôn giáo. Hầu hết các nhà thờ đã lạc lối và không biết sự khác biệt quan trọng giữa hai từ đó.

Khi bắt đầu toàn thời gian trị liệu hồi quy tiền kiếp, tôi nghĩ tôi đã có mọi lý thuyết về luân hồi từng được tìm ra. Tôi tích cực và biết làm thế nào nó làm việc. Đó là quá trình đơn giản mà là sống một cuộc sống, làm tốt nhất có thể, học bài học, rồi chết đi và đánh giá cuộc đời của bạn. Sau đó làm việc trong hợp đồng với các linh hồn khác nhau, và cuộc hành trình trở lại vào cơ thể. Một quá trình đơn giản theo đó linh hồn dần đi qua trường học Trái Đất từ lớp này sang lớp kia cho đến khi nó tốt nghiệp và trở thành một với Thượng Đế lại lần nữa. Tất cả đều quá có ý nghĩa đến nỗi tôi không có bất kỳ vấn đề gì khi chấp nhận khái niệm này và làm việc với khách hàng của mình trong liệu pháp dựa trên những vấn đề mang lại từ kiếp sống khác.

Trong những ngày đầu khi viết cuốn sách đầu tiên, tôi đã nhìn tiền kiếp theo khuôn mẫu thời gian tuyến tính. Tôi vẫn tiếp tục “những bước đi tập tễnh” của mình và điều duy nhất mà tôi có thể hiểu được là: kiếp này tiếp sau kiếp kia được chia ra bởi thời gian và ngày tháng cụ thể. Một trong những khách hàng đầu tiên của tôi là một người mộng du tuyệt vời có khả năng hoàn toàn trở thành nhân cách khác khi hồi quy ngược về. Tôi đã xem đó là một phương pháp hoàn hảo để khám phá lịch sử khi cô đưa ra một lượng lớn các chi tiết về văn hóa, thần học,… của lối sống mà cô thấy chính mình đang ở trong đó. Tôi đã đưa cô ấy qua 25 kiếp khác nhau bằng cách nhảy lùi từng bước 100 năm. Mỗi nhân cách đều khác biệt, và mọi thứ tôi phải làm là bảo cô ấy đi đến một năm nào đó xác định và cô ấy sẽ trở thành một nhân cách rất có thể nhận dạng. Tôi trở nên rất quen thuộc với họ —— giọng nói, cách diễn đạt và ngôn ngữ cơ thể của họ. Tôi thấy đó là một cách tuyệt vời để khám phá lịch sử, tôi nghĩ đó là một khuynh hướng nghề nghiệp, và thứ tôi sẽ tiếp tục viết về. Tôi đã viết hai cuốn sách trong buổi đầu (thập niên 80) dựa trên tiền kiếp của người phụ nữ này: Jesus and the Essenes và A Soul Remembers Hiroshima. Tôi biết cuối cùng tôi sẽ viết một cuốn sách bao gồm một số kiếp sống khác vì sự dồi dào của thông tin chứa đựng trong đó. Nhưng công việc của tôi đã đi theo nhiều hướng khác nhau kể từ buổi ban đầu.

Khi tôi tiếp tục khám phá những tiền kiếp, những lý thuyết khác bắt đầu được đưa ra, và điều đó làm tôi phiền lòng. Tôi có mọi thông tin đã được tìm ra. Tôi không muốn cái gì đó khác đến làm chao đảo hệ thống niềm tin của mình. Đầu tiên chính là lý thuyết về dấu ấn (viết trong Keepers of the Garden và Between Death and Life). Khái niệm này là chúng ta không phải sống thật nhiều, thật nhiều cuộc đời, trái lại chúng ta có thể được in (hoặc phủ lên) những ký ức về cuộc đời của người khác. Việc này được thực hiện nếu nhân cách đã đến để trải nghiệm một cuộc sống khác biệt và không có nền tảng để phác họa. Ký ức về những cuộc đời này đã được lấy từ Thư Viện quảng đại trên cõi tinh thần trước khi nhập thể (với sự trợ giúp của các bậc thầy và người hướng dẫn linh hồn của chúng ta), rồi phủ lên hoặc in sâu vào ký ức linh hồn chúng ta. Tôi lúc đó đã hỏi, “Làm sao tôi biết người đó đang sống lại tiền kiếp thực sự, hay chỉ là dấu ấn?” Tôi đã được bảo, “Bạn không thể. Nó thực sự không quan trọng, bởi vì mọi thứ về dấu ấn (cảm xúc và tất cả) đều được phủ lên.” Đó là thực tế vì nhân cách cần thông tin để hoạt động trong thế giới chúng ta, và do đó không ai có thể nói ra sự khác biệt. Nhưng việc giới thiệu khái niệm không bình thường này thực sự đã làm lung lay nền tảng của tôi. Tôi đã vật lộn với nó trong một thời gian dài. Tôi có thực sự muốn tiếp tục trong lĩnh vực này nếu hệ thống niềm tin của tôi sẽ bị thách thức không? Tôi cảm thấy thoải mái với các khái niệm của mình về cách cuộc sống cái chết và sự luân hồi vận hành (tuyến tính), và tôi không muốn đảo lộn tư duy của mình. Nhưng khi nghiên cứu những phản ứng bản thân đối với ý tưởng mới này, tôi nhận ra rằng nếu tôi không ít nhất là xem xét nó bằng tâm trí cởi mở, thì tôi cũng không tốt hơn Nhà thờ với giáo lý: “Chấp nhận. Đừng hỏi.” của nó bao nhiêu.

Vì vậy, tôi bắt đầu xem xét khái niệm mới này kỹ hơn, và những cái khác trình bày mình (như cuộc sống song song hoặc chồng chéo), rồi dần dần sự khôn ngoan đã bắt đầu thâm nhập vào một tâm trí đóng kín. Đó là thách thức và tuyệt vời cùng một lúc để mở ra và nghiên cứu các khái niệm mới, bởi vì không có gì trong nền tảng và sự giáo dục của chúng ta có thể làm cơ sở cho những điều này. Tuy nhiên, một khi tâm trí bắt đầu đặt câu hỏi, sẽ không thể quay đầu. Bạn không thể xóa đi những gì bạn đã học được. Bạn không thể quét rác dưới tấm thảm. Bạn không thể nhốt con sâu vào trong hộp khi bạn đã mở hộp ra. Chỉ đến bây giờ, ba mươi năm sau, tôi mới nhìn thấy sự khôn ngoan trong những gì “họ” đang làm. Họ đã đút từng muỗng thông tin nhỏ nhặt cho tôi, những mẫu nhỏ để kích thích sự thèm ăn của tôi nhiều thêm. Họ dành thời gian để tôi tiêu hóa từng mẩu thông tin trước khi đưa ra cái kế tiếp. Nếu không, nó sẽ bị quá tải, và “họ” biết điều này —— Tôi sẽ ném tất cả vào tường, dừng công việc của mình lại và nói, “Tôi không hiểu nó! Tôi không muốn hiểu nó! Tại sao không thể trở về lối mòn của nó? Đây mới là điều tôi cảm thấy thoải mái, du hành thời gian và học lịch sử.” Nhưng rõ ràng họ có những kế hoạch khác, và nó chỉ có thể làm việc với tôi bằng cách hiểu được những mảnh nhỏ và làm chúng trở thành một phần của bản thân tôi.

Hầu hết khách hàng đến gặp tôi chữa bệnh bằng liệu pháp tiền kiếp đều hỏi cùng một câu “Mục đích cuộc đời tôi là gì? Tại sao tôi lại ở đây? Tôi phải làm gì?” Tôi luôn nói với họ rằng chúng ta có thể tìm ra câu trả lời nếu nó là “thích hợp”. Tâm trí tiềm thức (cái tôi làm việc cùng) sẽ không bao giờ cho người đó lượng thông tin nhiều hơn khả năng họ có thể xử lý. Giả sử vận mệnh hoặc mục đích của người đó là 180 độ so với cuộc sống hiện tại của họ. Nếu họ được nói cho quá sớm, họ có thể nói, “Ồ, không! Trừ khi không còn gì để làm thì tôi mới làm cái đó!” Và họ sẽ ngăn chặn theo cách của họ và phá hoại bản thân mình. Vì vậy, trong trường hợp này, tiềm thức (người biết mọi thứ) sẽ nói, “Chưa phải lúc. Chúng tôi chưa thể nói với họ.” Trong một ca, tôi có một người đàn ông muốn biết mục đích của mình. Trong phiên làm việc khi tôi hỏi câu này, tiềm thức đã nói, “Chúng tôi chưa thể nói cho anh ấy được. Chúng tôi ước gì có thể! Bạn không biết chúng tôi thấy gì! Nhưng hãy xem anh ấy là điểm bạn đã từng ở 20 năm trước. Bạn không cho trẻ sơ sinh ăn ba bữa ngay từ đầu. Bạn cho bé bú sữa, sau đó là ngũ cốc mềm, sau đó là rau cải. Rồi nhiều hơn, sau đó bạn cho nó thức ăn đặc.” Đây là một sự so sánh hoàn hảo, nó khiến tôi hiểu tôi đã đi được bao xa. Và “đứa bé” có thể bị quá tải và nản lòng thế nào khi không có sự hướng dẫn phù hợp. Vì vậy, tôi tin tưởng họ trong sự khôn ngoan của họ.

Với loạt sách Vũ Trụ Xoắn, họ tiếp tục mở rộng tâm trí tôi. Khi tôi vừa nghĩ rằng không còn gì phải học nữa, không còn nhiều điều mới lạ thêm nữa, thì họ đưa cho tôi một khái niệm hay lý thuyết mới để suy ngẫm. Ngay cả khi nó khác biệt và tôi không hiểu nó, tôi nghĩ về nó và cố gắng phù hợp hóa với bảng phối hợp của sự vật (của sự sống) mà họ đang cố gắng cho tôi thấy.

“Họ” nói cuối cùng chúng ta cũng đã sẵn sàng cho những khái niệm khó hơn này, và tôi thường xuyên nói với họ, “Vâng, nhưng bạn phải giải thích rõ ràng hơn. Nếu không, làm thế nào tôi có thể viết hay giảng về nó?” Do đó nhiệm vụ của tôi tiếp tục, và ít nhất nó không phải là trì độn. Tôi không bị mắc kẹt trong lối mòn của những gì mình đã biết. Tâm trí tôi liên tục được mở rộng bằng những ý tưởng đầy thử thách. Đôi khi, tôi ước mình có thể trở lại những ngày đơn giản ban đầu khi khám phá lịch sử và viết về những ca đó. Nhưng sau đó tôi nhận ra rằng nếu công việc vẫn tiếp tục theo cách đó, tôi đã mất rất nhiều thông tin và kiến thức mới. Tôi vẫn đang tiếp tục khám phá, chỉ là bằng một cách khác và trong lãnh thổ khác.

Thật ngạc nhiên khi thấy một số người lần đầu tiên phản ứng với khái niệm luân hồi. Khi ý tưởng này được trình bày cho họ, họ nói, “Ý bạn là tôi đã từng sống trước kia? Đây không phải lần đầu tiên tôi ở đây?” Đối với nhiều người, ý tưởng rằng họ thậm chí có một cuộc đời khác là khai-trí. Không nhận ra rằng họ đã thực sự sống hàng trăm lần, trong mọi hình thức có thể và không thể tưởng tượng. Đối với một số người, thật ngạc nhiên khi thấy rằng họ đã có một tiền kiếp làm người khác giới. “Không, tôi không thể là đàn bà! Tôi luôn là đàn ông!” Thời điểm tôi có những khách hàng buổi đầu, tiềm thức rất nhẹ nhàng với họ. Họ thường chỉ được cho thấy một tiền kiếp bình phàm đơn giản, bởi vì đó là tất cả những gì họ có thể xử lý. Nó có thể xuất hiện đơn giản với tôi, nhưng nó nắm giữ câu trả lời cho các vấn đề của họ.

Có hai người đàn ông da màu đến gặp tôi trong cùng một tuần. Một người đã thấy mình trong cuộc đời ngay trước kiếp hiện tại (một thành phố hiện đại). Khi nhìn vào cơ thể mình, anh ta giật mình, “Đó là một người đàn ông da trắng. Tôi không thể là da trắng! Bạn gái tôi cũng trắng luôn!” Người thứ hai thấy mình ở La Mã cổ đại làm đấu sĩ giác đấu trên đấu trường. Anh ghét việc này và muốn dừng lại, nhưng cách duy nhất là để mình bị đánh bại. Anh quá mệt mỏi với mọi sự chém giết. Đoán xem phần lớn người bị anh ta giết chết trên đấu trường là ai? Nô lệ da đen được mang đến từ Châu Phi cho thể thao. Vì vậy, trong sự khôn ngoan của mình, cái cách luật luân hồi vận hành, anh trở lại làm một người da đen. Một khi các khái niệm về luân hồi được hiểu, sẽ không còn thành kiến, sẽ không còn phán xét. Như vậy có nghĩa bạn có thể phải trở lại làm chính thứ mà bạn đang phán xét hoặc có thành kiến.

Logic của cách mà hệ thống hoạt động thực sự đẹp. Bạn không phải là một cơ thể! Bạn có một cơ thể! Bạn “đích thực”, bạn duy nhất một và duy nhất “đúng” chính là tinh thần của bạn. Đây là cái mà sống mãi mãi, đi từ cơ thể này sang cơ thể kia để có những cuộc phiêu lưu và học bài học. Mỗi kiếp sống bạn mặc một bộ đồ mới (cơ thể bạn), một bộ phục trang mới, nếu muốn, để đóng vai của bạn trong vở kịch sắp tới. Nhưng giống như tất cả các bộ quần áo, cuối cùng nó sẽ hư mòn, cho dù bạn thích và muốn giữ nó lại đến thế nào. Tại thời điểm đó, bạn phải ném bộ đồ hoặc phục trang đi, và thay một cái mới. Sau đó, bạn bắt đầu phần kế tiếp của mình trong vở kịch mới, một thứ mà bạn phải hành động trong khi không biết cốt truyện hay kịch bản. Trái Đất chỉ là một ngôi trường mà bạn đã quyết định tham gia. Mỗi cuộc đời là một lớp với nhiều bài để học. Bạn không thể lên lớp tiếp theo cho đến khi bạn đã học được bài học của lớp này.

Đây là trường học mà bạn không thể bỏ qua một lớp nào, nhưng bạn chắc chắn có thể phải học đúp lại một lớp. Bạn tiếp tục cho đến khi bạn làm đúng, có thể mất một thời gian ngắn hoặc dài. Nếu bạn không làm đúng lần này, những vấn đề và bài học tương tự sẽ được bày ra quanh bạn cho đến khi bạn rốt cuộc hiểu nó và học được điều nó đang cố gắng dạy bạn. Sau đó, bạn lên được bài học hay cấp độ tiếp theo, cái có thể hoặc không thể dễ dàng hơn. Do đó nó sẽ kéo dài cho đến khi bạn rốt cuộc tốt nghiệp và có thể vẫn ở cõi tinh thần, hoặc trở về cùng Thượng Đế.

Nhân nào quả nấy. Giá mà người ta có thể hiểu được điều này. Những gì bạn làm với người khác trong cuộc sống của mình phải được hoàn trả. Không có ngồi không hưởng lợi. Những gì mọi người làm cho bạn phải được họ hoàn trả. Tôi đã tiến hành hàng ngàn phiên tiền kiếp trong ba mươi năm điều trị của mình, và tôi nhiều lần thấy đi thấy lại. Bạn không thoát khỏi nó được. Bất cứ cái gì bạn đã làm ở tiền kiếp đều sẽ gây ra những vấn đề trong hiện tại. Bạn được tiếp xúc lại với những người giống như bạn đã làm sai trong tiền kiếp. Bạn luôn phải đối mặt với những sai lầm của bạn. Giá mà người ta hiểu được điều đó, hãy nhìn vào một thế giới khác mà chúng ta đã có thể có. Nếu họ hiểu rằng những gì mình đang làm bây giờ trong kiếp này sẽ trở lại ám lấy họ. Nó sẽ được hoàn trả theo cách này hay cách khác. Đây là luật của Vũ Trụ: luật nhân quả, luật cân bằng, được gọi là: nghiệp. Đây là một trong những điều quan trọng nhất mà tôi làm việc với khách hàng của mình trong liệu pháp. Tôi nói rằng mọi người mang theo rất nhiều “đồ và rác”. Một số chúng đến từ kiếp khác, và một số đến từ kiếp này. Nhưng họ sẽ không thoát được khỏi nó, và nó cuối cùng làm cho họ bệnh. Phần lớn trong số đó là nghiệp quả mang lại, đôi khi liên quan đến cùng một người trong nhiều kiếp. Họ nhận vào một lối mòn, một khuôn mẫu. Và đó là một khuôn mẫu không phục vụ cho mục đích hữu ích. Họ cần phải hiểu rằng nếu hiện tại không giải quyết được, họ sẽ phải quay lại và đối phó lại với những người tương tự. Đôi khi, tuyên bố này đủ shock để đương sự nhìn vào tình hình. “Tôi không muốn làm điều đó! Tôi muốn thoát khỏi họ! Tôi không thể chịu đựng họ!” Sau đó, họ đã xoay xở với nó tốt hơn. Tôi từng hỏi tiềm thức: “Biết lý do chúng ta trở lại không phải dễ dàng hơn sao? Nếu chúng ta nhớ được mối quan hệ với những người trong cuộc sống của mình?” Nó trả lời, “Nếu bạn biết câu trả lời, đó sẽ không phải là một khảo nghiệm.”

Trước lúc bước vào một cuộc sống mới, khi chúng ta vẫn còn ở cõi tinh thần xem xét cuộc đời mình vừa rời đi, chúng ta thảo luận những việc này với các linh hồn liên quan khác. Chúng ta làm hợp đồng với họ. “Này, lần rồi chúng ta đã không làm tốt. Bạn có muốn thử lại không? Lần này bạn hãy là chồng và tôi sẽ là vợ. Có lẽ cách đó sẽ hữu dụng.” Rồi chúng ta quyết định trở lại và thử lại với cùng một người. Chúng ta có thể đảo ngược vai trò theo cách chúng ta muốn. Nhiều lần nó không hữu hiệu, bởi vì chúng ta bị cuốn vào cùng một khuôn mẫu, ngay cả khi chúng ta không nhớ các khuôn mẫu trước đó là gì. “Chúng tôi không thể đi cùng nhau. Mọi thứ tôi nói hoặc làm là sai. Thật khủng khiếp khi sống với họ. Bạn không biết tôi đã phải trải qua cái gì. Tôi ước gì có một lối thoát.” Nó sẽ không được giải quyết chừng nào người đó vẫn còn mang đồ và rác xung quanh. Nhiều lần, tình huống xấu đến nỗi họ không thể mặt đối mặt nói chuyện với đương sự để cố gắng giải quyết nó. Trong trường hợp này, tôi khuyên bạn hãy nói chuyện với họ một cách tinh thần, từ tâm trí đến tâm trí. Nói với họ rằng bạn biết nó vô hiệu. Bạn đã cố gắng, và bạn biết họ đã cố gắng, nhưng nó không hữu hiệu. “Vậy tại sao chúng ta không xé hợp đồng đi? Bạn đi con đường của bạn, và tôi sẽ đi con đường của tôi. Chúng ta không phải tiếp tục đi qua điều này nữa. Tôi giải phóng bạn, với tình yêu.” Sau đó hình ảnh cả hai bạn xé hợp đồng và vứt nó đi.

Không có tốt, cũng không có xấu. Không có ác. Không có quỷ. Cũng không có địa ngục. Chỉ có những bài học để học. Chỉ có năng lượng, tích cực và tiêu cực. Điều mà chúng ta cảm nhận là cái ác chỉ là sinh mệnh nhân loại sử dụng năng lượng một cách tiêu cực. Thay vì chịu trách nhiệm, sẽ dễ dàng hơn nhiều để nói, “Ma quỷ khiến tôi làm điều đó! Tôi bị các thực thể tà ác điều khiển, chúng ảnh hưởng đến tôi và khiến tôi phải làm những điều khủng khiếp đó. Vân vân và vân vân. Cha mẹ không hiểu tôi. Vân vân và vân vân.” Chúng ta đều có những điều tồi tệ và không may xảy ra trong cuộc sống của mình —— Đó chính là cuộc sống. Nó được gọi là “sống”. Nhưng trong hoàn cảnh tồi tệ này, bạn đã học được cái gì từ nó? Nếu bạn đã học được dù chỉ một điều, thì đó là mục đích của bài học này. Nếu bạn không học được bất cứ cái gì từ tình huống đó, nếu bạn trải qua một cuộc đời đổ lỗi cho người khác vì bất hạnh của mình, thì bạn sẽ tiếp tục trải nghiệm những điều tiêu cực cho đến khi bạn hiểu được điều gì đang cố được dạy cho bạn. Sau đó, bạn sẽ được tự do. Đấy là giá trị và vẻ đẹp của việc khám phá tiền kiếp của chúng ta. Dù mọi thứ dường như không công bằng, nhưng nếu khám phá quá khứ của mình, chúng ta có thể tìm thấy câu trả lời ở đó. Chúng ta chỉ đơn thuần là trả lại nghiệp mà chúng ta đã tích lũy từ những hành động trong quá khứ của mình. Hãy nhớ rằng, tôi trước đó đã nói rằng gieo nhân nào, gặt quả nấy. Chúng ta không thoát được việc trả nợ chỉ vì chúng ta đã chết. Đó sẽ là quá dễ dàng. Bảng không được lau sạch cho đến khi nợ được trả xong. Sau đó, chúng ta có thể bắt đầu lại với một tấm bảng sạch sẽ.

Cách nào là nhanh nhất —— nhưng không phải dễ nhất —— để trả nghiệp? Nó chắc chắn không phải là: bạn tổn thương tôi nên tôi tổn thương lại bạn! Điều đó chỉ giữ cho bánh xe nghiệp quả tiếp tục quay. Không, cách nhanh nhất chính là tha thứ. Tôi không nói nó dễ làm. Một số nỗi đau sâu đến độ khó mà buông xả chúng. Nhưng bạn phải tha thứ, không điều kiện, và theo đúng nghĩa. Sau đó, bạn phải tha thứ cho chính mình. Đó cũng là một trong những điều khó nhất trên đời. Nhưng nếu bạn thật sự muốn giải phóng nghiệp và không bị buộc phải tiếp tục trả nghiệp, thì cần phải tha thứ. Một khi bạn làm, và phải theo đúng nghĩa của “tha thứ”, điều huyền diệu sẽ xảy ra. Họ không thể làm tổn thương bạn nữa. Họ không thể ấn nút kích hoạt bạn. Đó chỉ là một trò chơi với hầu hết mọi người; họ biết các nút bấm để gây nên phản ứng.

Một khi sự tha thứ thực sự xuất hiện (và nhớ, nó không cần phải có mặt một cách có ý thức), mọi thứ đều thay đổi. Có thể mất một lúc, nhưng bạn sẽ nhận thấy những thay đổi tinh tế và mọi thứ trở nên dễ dàng hơn. Ngược lại là gì? Giữ bánh xe nghiệp tiếp tục, quay tròn và quay tròn?

Tôi có một khách hàng nam bị ung thư ở mọi bộ phận cơ thể. Trong công việc của mình, tôi phát hiện ra rằng ung thư thường là do phẫn nộ bị đè nén. Bằng cách giữ sự tức giận ở trong (đặc biệt nếu ung thư ở vùng bụng hoặc ruột) và không biểu lộ nó ra. Khi điều đó xảy ra, sự tức giận bắt đầu nhốn nháo trương phồng, và tìm không ra đường giải phóng, nó bắt đầu ăn dần cơ thể. Mỗi lần bác sĩ phẫu thuật và loại bỏ ung thư trong một bộ phận cơ thể anh ta, nó sẽ lại xuất hiện ở một chỗ khác. Đó dường như là một vòng tuần hoàn không bao giờ kết thúc. Vì vậy, tôi hỏi anh ta, “Bạn đang tức giận về điều gì đó?” Anh ta gần như hét lên, “Chắc chắn rồi! Đó là vợ cũ của tôi! Tôi ghét cô ta!! Cô ấy nuôi con và không cho tôi gặp chúng!” Sau đó, tôi nói chuyện với anh ta về việc tha thứ và buông xả phẫn nộ. “Tôi không thể tha thứ! Nếu tôi làm, thì cô ta sẽ thắng!” Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta rồi nói, “Nếu cô ấy giết được bạn, cô ấy sẽ thắng.”

Đơn giản, nhưng thật khó khăn. Và do đó bánh xe nghiệp vẫn quay tiếp.

Một khải ngộ đột nhiên xuất hiện với tôi một đêm nọ, khi tôi ngồi trước TV đọc bản thảo đệ trình trong thời gian quảng cáo. Có cái gì đó mà một trong những tác giả đã viết. Nó không liên quan đến suy luận của tôi, bởi vì ông ta sử dụng nó trong một ngữ cảnh khác. Nhưng nó đã bật lên cái bóng đèn vốn tắt trong đầu tôi. Có vẻ như nhiều thông tin lỏng lẻo mà tôi đã được đưa cho hoặc tự phát hiện đã đột nhiên ghép lại với nhau, và có ý nghĩa theo một cách đặc biệt.

Các mảnh đã ở đó suốt, tôi chỉ không nhìn thấy chúng trong một ngữ cảnh thích hợp. Trong kỹ thuật trị liệu của mình, tôi làm việc với tiềm thức để chữa lành thân chủ. Tôi làm điều này bằng cách cho phép nó tìm ra nguyên nhân của bệnh tật. Một khi đã giải thích nguyên nhân này, nó có thể giải quyết vấn đề. Đó có thể chỉ là tâm trí của một người đang chữa lành khi sự can thiệp của tâm trí ý thức đã được gỡ bỏ trong quá trình thôi miên sâu. Bất luận là gì, nó hữu hiệu và tôi đã thấy những phép lạ diễn ra trong văn phòng mình. Tôi gọi phần mà tôi giao tiếp cùng là “tiềm thức”, nhưng tôi biết nó không phải là cái phần mà các nhà tâm thần học đề cập tới. Cái này nhiều hơn, lớn hơn và mạnh mẽ hơn. Tôi tin mình đang giao tiếp với cái tôi cao hơn, ý thức cao hơn, Siêu linh hồn của một người. Đó là cái phần có mọi đáp án và thông tin, trị liệu có thể được cung cấp nếu thích hợp. Nó đáp lại với tên gọi “tiềm thức”, vì vậy đó là cách tôi đề cập đến nó. Khi chúng tôi giao tiếp, nó sẽ tự gọi mình là “chúng tôi” thay vì một thực thể đơn lẻ. Nó luôn luôn nói cùng một kiểu thông qua mọi khách hàng làm việc cùng tôi ở các nơi trên thế giới.

Bây giờ, các mảnh ghép của trò đố rơi vào đúng vị trí và bật bóng đèn lên. Tôi đã xuất bản ba cuốn sách của Tiến sĩ O.T. Bonnett, ở đó ông giải thích tâm trí chúng ta có thể chữa lành cơ thể mình như thế nào. Trong Why Healing Happens, ông nói điều quan trọng là nói chuyện với các tế bào trong cơ thể mình nhằm có được sự hợp tác từ chúng khi chúng ta muốn một cái gì đó được chữa lành. Để thu hút sự chú ý của chúng và cho chúng biết thẩm quyền cao hơn (nhân cách của chúng ta) đang nói với chúng, chúng ta nên luôn luôn coi chúng là “chúng ta”. Những tế bào này thường được dùng để giao thương, sự trao đổi của chúng chăm sóc các bộ phận khác nhau của cơ thể. Chúng không được dùng để có một phần khác trở nên nhận thức về chúng. Vì vậy, khi chúng ta có thể thu hút sự chú ý của chúng và yêu cầu chúng giúp đỡ mình, chúng ta là tiếng nói của Thượng Đế, và chúng chú ý tới.

Trong bản thảo tôi đọc, một người đàn ông đề cập rằng chúng ta xem mình là một cơ thể, một đơn vị. Nhưng thực tế chúng ta chỉ là một vỏ bọc —— ngôi nhà chứa hàng nghìn tỷ tế bào cá nhân. Những tế bào này tạo nên mọi cơ quan và hệ thống của cơ thể chúng ta. Chúng đều có công việc để làm, cũng làm việc trong sự hòa hợp và cân bằng với nhau. Chúng ta chính là người gây nên sự mất cân bằng và dẫn bệnh tật vào thế giới của chúng. Nói theo nghĩa đen, ông nói chúng ta chỉ là một vỏ bọc vật lý chứa rất nhiều sinh mệnh. Chúng có khả năng suy nghĩ, tiêu hóa, sinh sản, bài tiết —— tất cả những khả năng con người chúng ta có. Vì vậy, bởi chúng ta chỉ là một sinh mệnh bao gồm một tập hợp rất lớn hàng nghìn tỷ của những sinh mệnh cá nhân, cho nên gọi mình là “tôi” là không chính xác. Chúng ta nên gọi mình là “chúng tôi”.

Đó là khi bóng đèn bật. Tất cả nghe có vẻ rất quen thuộc. Chúng ta nên giao tiếp với các tế bào cơ thể bằng cách sử dụng đại từ “chúng ta”. Tiềm thức hoặc ý thức cao hơn tự gọi nó là “chúng tôi”. Điều đó có nghĩa là nó cũng là một phần của một ý thức thậm chí còn lớn hơn? Tôi tin như vậy, và chương về Thượng Đế hay Nguồn sẽ bắt đầu làm rõ điều đó. Không ai đơn độc. Tất cả chúng ta đều là một phần của một cấu trúc lớn hơn, và mỗi phần phụ thuộc vào các bộ phận khác để tồn tại. Nó không thể tồn tại một mình. Tôi nhiều lần nói trong các bài giảng của mình rằng chúng ta chỉ là các tế bào trong thân thể Thượng Đế. Bây giờ nó bắt đầu rơi vào đúng chỗ. Tôi được bảo tất cả mọi thứ là về trao đổi giao tiếp, và sự tích lũy thông tin. Chúng ta phải sống vô số kiếp, học mọi bài học có thể và thu thập kiến thức. Cho mục đích gì? Tôi được cho biết chúng ta phải mang sự tích lũy thông tin này về lại cho Thượng Đế khi chúng ta hoàn thành tất cả các bài học và “tốt nghiệp”. Anh ta tò mò, đó là lý do tại sao chúng ta được tạo ra là những tia lửa cá nhân trong khởi nguyên. Anh ấy muốn học và anh ấy không thể làm điều đó bằng chính mình. Vì vậy, chúng ta đã được tạo ra và gửi ra để học hỏi mọi thứ có thể và mang nó trở lại với anh ta. Như những thông tin trong cuốn sách này sẽ cho thấy, chúng ta rất hạnh phúc và hài lòng khi ở lại cùng Thượng Đế, nơi có Tình Yêu vượt quá sự hiểu biết. Chúng ta không bao giờ muốn rời đi, nhưng chúng ta đã phải làm vậy vì đó là mục đích sự sáng tạo của chúng ta.

Nhiều người mang theo cảm giác của sự chia tách và cô đơn trong cuộc sống này, mà không bao giờ hiểu được nó đến từ đâu. Chúng ta chỉ có sự viên mãn khi ở cùng nhau. Sự chia tách là vô cùng khó khăn, và chúng ta sẽ kết thúc nó khi chúng ta có thể trở về “nhà” và ở lại nơi đó.

Điều này sau đó bắt đầu có cảm giác. Ngay cả trong cơ thể chúng ta cũng là về trao đổi. Các tế bào trao đổi và liên kết với nhau, và dù các tế bào liên tục chết đi và được thay thế, chúng vẫn coi mình là một tổng thể. Chúng không thấy mình là tách biệt. Các tế bào và DNA liên tục gửi thông tin đến não và liên lạc với phần chính đó của chúng ta. Có thể nói các tế bào này nhìn chúng ta như là Thượng Đế của chúng, và nhiệm vụ của chúng là tích lũy thông tin và kiến thức theo phương pháp duy nhất chúng biết cách làm, rồi chuyển giao kiến thức đó sang phần cao hơn của cơ thể chúng ta? Đây là điều tương tự chúng ta phải làm qua vô số kiếp sống: tích lũy thông tin và gửi về cho Thượng Đế.

Tôi cho rằng nếu các tế bào cố gắng giải thích nhận thức của chúng về chúng ta (nếu chúng nhận thức được), chúng sẽ gặp nhiều khó khăn như những khách hàng mà tôi cùng làm việc —— cố gắng định nghĩa nhận thức của họ về Thượng Đế. Có lẽ chúng ta sẽ được xem như cái “cái gì đó” mơ hồ, khổng lồ bên ngoài não bộ và cơ thể. Toàn Quyền (vì chúng ta có sức mạnh gây hại cho chúng), và một thứ mông lung Toàn Tri mà chúng không thể nhìn thấy hay hiểu được. Vì vậy, chúng tiếp tục công việc của mình như một phần của một cơ quan cơ thể hay gì đó, hoàn toàn không biết rằng khi chúng ta chết, chúng cũng sẽ chết theo.

Các tế bào riêng biệt đang làm công việc của mình, và có thể không hay biết rằng chúng là một phần của một cơ quan (tim, gan, thận…). Đây cũng có thể là lời giải thích hoặc sự tương tự về cách mà linh hồn to lớn hơn của chúng ta bao gồm nhiều phần (cuộc sống/nhân cách), tất cả các phần đang sống vận mệnh của chính họ, hoàn toàn không ý thức rằng họ là một phần của một đơn vị lớn hơn. Chúng ta thấy mình là một cá nhân, hoạt động tách biệt với linh hồn lớn hơn và Thượng Đế của chúng ta. Tôi nghĩ rằng có nhiều điểm tương đồng ở đây hơn là sự khác biệt. Nó chỉ là xem xét một khái niệm mới.

Trong Vũ Trụ Xoắn 2, người ta nói rằng Trái Đất cũng là kho chứa thông tin thu được từ mọi sinh vật sống (tế bào) tồn tại trên nó. Mặt Trời cũng đang tích lũy thông tin từ —— không chỉ Trái Đất, mà còn là các hành tinh, mặt trăng, tiểu hành tinh và vệ tinh khác chiếm không gian của nó. Chúng ta được cho biết mọi Mặt Trời khác cũng đang hoạt động như là bộ chứa của thông tin nhận được từ những hệ sao khác nhau của chúng. Các vũ trụ thì đang tích lũy thông tin từ mọi hệ sao. Thật đáng kinh ngạc khi tôi được cho biết đó là tất cả về lưu trữ kiến thức và thông tin. Nó giống nhau từ vi mô (và chúng ta không biết nhỏ đến thế nào) đến vĩ mô (và chúng ta không biết lớn đến thế nào). Chỉ có Thượng Đế hay Nguồn biết mục đích của mọi việc lưu giữ thông tin. Có lẽ để giúp tạo ra thế giới mới? Chúng ta đã tìm thấy trong các sách khác của tôi rằng vòng luân hồi, tái sinh hoặc đầu thai không chỉ áp dụng cho con người. Trong một chương khác, tôi sẽ chỉ ra cách nó áp dụng cho mọi vật sống (bao gồm tất cả mọi thứ, bởi vì mọi thứ là năng lượng và do đó mọi thứ đều sống).

Chúng ta khám phá ra rằng ngay cả những ngôi sao trên bầu trời cũng trải qua chu kỳ của cái chết và tái sinh. Một ngôi sao hay mặt trời cũng có một đời sống hữu hạn và nó sẽ chết trong vụ nổ vinh quang khi năng lượng (hoặc linh hồn của nó) được phóng thích và nó đi siêu tân tinh.

Tôi hỏi, “Điều gì xảy ra sau đó?” Và tôi được cho biết rằng năng lượng được tái chế để tạo ra những ngôi sao mới. Vũ trụ đang không ngừng mở rộng, nhưng ngay cả nó cũng có một đời sống hữu hạn. Nó chỉ có thể mở rộng (hoặc nổ ra) cho đến khi đạt đến điểm mà nó không thể đi xa hơn nữa. Sau đó, nó bắt đầu nổ vào lại chính nó. Vũ trụ bắt đầu mất năng lượng và chết. Khi nó đạt đến điểm đó, cái gì sẽ xảy ra sau đó? Tôi được bảo, “Sau đó toàn bộ quá trình bắt đầu lại. Tất cả bắt đầu một lần nữa.” Tất cả mọi thứ đang trong quá trình tái sinh, tái chế và tái tạo liên tục.

Đưa nó trở lại với thực tiễn, cuộc sống hàng ngày của mỗi người chúng ta (thay vì bỏ nó ra ngoài vượt trên trí tưởng tượng của chúng ta), điều này có nghĩa là tâm trí chúng ta có khả năng của bất cứ gì. Chúng ta không nhận ra mình thật sự có bao nhiêu sức mạnh. Chúng ta quá quen để mọi người đặt giới hạn cho mình. Chúng ta có thể tạo ra bất kỳ cái gì chúng ta muốn trong cuộc sống. Chúng ta có thể chữa lành cơ thể của mình. Chúng ta có thể có tất cả. Tất cả những gì chúng ta phải làm là loại bỏ những hạn chế mà chúng ta và những người khác đã áp đặt lên mình. Chúng ta phải biết chúng ta thực sự mạnh mẽ thế nào. Sau đó chúng ta phải tin! Tin tưởng và tín nhiệm. Không ai có thể lấy sức mạnh của chúng ta ra khỏi chúng ta trừ khi chúng ta cho phép điều đó. Bây giờ là thời điểm thế giới chúng ta khôi phục lại những khả năng mà là phổ biến trong các thế hệ xưa. Thế giới chúng ta đang trải qua những thay đổi đáng kinh ngạc và chúng ta cần thay đổi để đi cùng với nó. Chúng ta sẽ cần tất cả sức mạnh của mình (tâm linh và những cái khác) trở lại với chúng ta. Trong thế giới mới, Trái Đất mới, điều này sẽ phổ biến và tự nhiên như hít thở. Đây là lý do tại sao chúng ta đang được đánh thức ngay lúc này. Tất cả mọi thứ đang rơi vào đúng chỗ, và tất cả chúng ta đều có phần diễn của mình.

Những điều này là hiểu biết của tôi (cho đến nay). Chúng có thể không phải là hiểu biết của bạn. Nhưng hãy giữ một tâm trí cởi mở, và chúng ta hãy cùng nhau khám phá.

ĐỂ LẠI NHẬN XÉT

Please enter your comment!
Please enter your name here