Nostradamus 1 – Chương 4 Nostradamus Nói

0
222

Từ buổi thôi miên cuối cùng, Elena nhiều lần liên tục hủy hẹn vì cô ấy đã chuẩn bị đi California để ở với con gái của cô ây. Trước khi cô ây rời đi, có một suy nghĩ đã đến với tôi rằng có lẽ có khả năng tài vẽ chân dung của cô ấy có thể dùng đến được. Không kỳ diệu sao nếu bằng cách nào đó cô ấy có thể vẽ lại được một bức tranh của Nostradamus? Tôi đã cứ trăn trở về việc làm thế nào mà tôi có thể đưa ra cho cô ấy một gợi ý rằng cô ấy hẳn là có thể nhìn thấy ông ấy rõ ràng trong trạng thái có ý thức của cô. Tôi đã không muốn nó trở thành một nỗi ám ảnh và tôi đã không muốn cô ấy bị ám ảnh bởi ông ấy, thấy gương mặt của ông ấy bất cứ nơi đâu cô ấy nhìn vào. Vì vậy, điều này phải được xử lý thật cẩn thận. Tôi đã quyết định tôi có thể cho cô ấy một đề nghị sau buổi thôi miên rằng khi nào cô ấy muốn vẽ ông ta, cô ấy sẽ có thể nhìn thấy ông ấy rõ ràng và rành mạch. Trong tất cả thời gian còn lại, ông ấy thậm chí sẽ không ở trong suy nghĩ của cô. Gương mặt ông ấy sẽ chỉ xuất hiện khi nào cô ấy muốn nhìn thấy ông ấy mà thôi. 

Cô ấy đã đồng ý rằng nó là một ý tưởng tuyệt với và nó sẽ là một thử thách vĩ đại dành cho cô, để xem liệu có ấy có thể vẽ lại một bức tranh của ông ấy hay không. Thậm chí, cô ấy đã không nghĩ rằng một gợi ý sẽ là cần thiết, bởi vì khi tôi đề cập tới ông ấy, cô ấy có thể nhìn thấy gương mặt ông ta vô cùng rõ ràng. Cô ấy miêu tả ông ấy với một ánh nhìn xa xăm trong mắt cô. Ông ấy có một vầng trán cao và một chiếc mũi khoằm, nhưng đôi mắt ông ấy mới chính là nét đặc trưng nổi bật nhất. Cô ấy đồng ý thử vẽ khi cô ấy tìm được thời gian từ thời gian biểu dày đặc của mình.

Cô ấy đã đi được một tháng. Khi cô ấy quay trở lại, cô ấy ngay lập tức bắt đầu một công việc mới trong một nhà hàng khác và kiệt quệ với sự thay đổi mới này. Sau một vài lần cố gắng thất bại, chúng tôi cuối cùng cũng có thể gặp nhau. Lúc bấy giờ lại là tháng Năm (1986) và mùa du lịch đã bắt đầu khởi động trở lại.

Khi tôi đón cô ấy ở chỗ làm, cô ấy thả mình lên ghế ngồi trên xe. Cô ấy tựa đầu ra sau và nhắm mắt lại. Cô ấy đã rất mệt mỏi từ một ngày làm việc vất vả. Cô ấy đã gặp nhiều khó khăn với người chủ mới, và những áp lực bắt đầu hiện diện. Cũng có những vấn đề gia đình khác mà tôi đã không biết được. Tôi đã nhắc nhở cô ấy rằng, mặc dù cô ấy đã mệt, nhưng buổi thôi miên sẽ giúp cô thư giãn hơn là một giấc ngủ ban đêm nữa, và sau tất cả, cô sẽ lại cảm thấy tuyệt vời. Những đối tượng của tôi luôn luôn yêu thích công việc này; nó giúp tỉnh táo còn hơn cả việc ngủ.

Cô ấy đã thông báo rằng, “Tôi nghĩ tôi nên nói với bà là chúng tôi đang suy nghĩ nghiêm túc về việc chuyển về Alaska.” Chồng cô ấy không thỏa mãn với công việc của anh ta, và tình trạng tiền bạc nào giờ đã không được như những gì họ nghĩ. Cô ấy thực sự thích sự bình yên và không khí chậm rãi, trầm mặc của vùng núi và đã muốn ở lại, có lẽ thậm chí là nghỉ hưu ở đây một ngày nào đó. Nhưng anh ấy nói họ phải quay về miền Bắc, tích cóp thêm tiền và có thể mua một căn nhà thường trú khi họ quay trở lại. Cô ấy đã kết bạn với rất nhiều người và thực sự đã không muốn rời đi, nhưng cô ấy đã không thể nhìn thấy cách nào khác. Vậy nên có khả năng là họ sẽ chuyển đi sớm cỡ tháng Bảy, hoặc là khoảng hai tháng nữa. “Tôi đã nghĩ tốt hơn là tôi nên nói với bà trước. Nó sẽ không hay khi đột nhiên thông báo rằng tôi sẽ rời đi vào tuần tới.”

Tâm trí tôi đã đang cố gắng nghĩ tiếp. Không có cảm giác vội vã gì cả. Có lẽ hoàn toàn có thể thu thập được phần còn lại của câu chuyện về cuộc đời của Dyonisus nếu chúng tôi không có sự trì hoãn nào nữa. Tôi đã trù liệu rằng câu chuyện của anh ta sẽ không làm thành nhiều hơn một chương trong một quyển sách về các buổi hồi quy tổng hợp, và cô ấy hẳn đã có thể luôn gởi cho tôi bức tranh sau khi nó được hoàn thành. Hơn thế nữa, tôi biết rằng tôi sẽ nhớ Elena và tính cách đáng yêu của cô. Chúng tôi đã trở thành những người bạn tốt. Nhưng điều quan trọng nhất là để cho cô ấy được làm những gì cô ấy cảm thấy mình phải làm với cuộc đời của mình. Nếu điều đó có nghĩa là chuyển về Alaska lại, thì cứ như vậy thôi. Tôi đã không hề biết rằng những kế hoạch của tôi sẽ thay đổi khi buổi thôi miên này kết thúc.

Bởi vì căn hộ của Elena sẽ đầy người vào thời gian này trong ngày, chúng tôi đã quyết định đi tới nhà của Val nơi chúng tôi có nhiều riêng tư hơn. Val chưa bao giờ nhìn thấy việc hồi quy được thực hiện, vì vậy cô ấy đã rất hứng thú quan sát. Sau đó tôi đã rất vui mừng khi có một người chứng kiến hiện diện, vì lần này đã trở thành một trong những buổi thôi miên kỳ lạ và hiếm thấy nhất mà tôi từng thực hiện. Không có người chứng kiến và băng ghi âm để ủng hộ tôi, tôi biết nó hẳn sẽ khó khăn lắm để bất kỳ ai tin được điều gì đã xảy ra vào hôm đó, bởi vì chính tôi cũng còn cảm thấy khó tin nữa là. 

Elena đã cảm thấy quá mệt mỏI, cô ấy hăng hái đi vào trạng thái thôi miên sâu để cô ấy có thể nghỉ ngơi. Tôi đếm cho cô ấy quay trở lại thời đại khi cô ấy là học trò của Nostradamus và thấy Dyonisus đang viết. Anh ấy đang dịch từ tiếng Latin sang tiếng Pháp cho Nostradamus. Có những phương pháp y học chữa lành và ông ấy đang xem xét xem họ có thể thay đổi cho phù hợp rồi dùng chúng không. Anh ấy nói Latin là một ngôn ngữ anh ấy được yêu cầu phải biết. Thật ra Elena không biết ngôn ngữ nào (trong số đó) cả. Dyonisus đã nói rằng anh ấy đã tìm ra những lý thuyết thú vị về phẫu thuật não trong khi làm công việc chuyển ngữ. Tôi đã ngạc nhiên bởi vì tôi đã không biết họ thực hiện những cuộc phẫu thuật nguy hiểm như vậy. Anh ấy đoan chắc với tôi rằng họ đã. “Chúng tôi chỉ có thể làm tới đó mà thôi. Khoan lỗ trên hộp sọ để giải phóng áp lực trên não.”

Điều này gọi là khoan sọ bằng khoan trephin và đã được biết đến từ thời cổ xưa. Những gì còn lại từ những xác ướp Ai Cập đã cho thấy rằng điều này đã từng được thực hành thời đó và rằng bệnh nhân đã sống sót và sống thêm được vài năm nữa sau đó. Điều này đã không thực sự là những gì tôi nghĩ khi ý của anh ấy là phẫu thuật não, nhưng tôi đã không biết được về bất kỳ loại phẫu thuật nào được thực hiện ở phần đầu ở châu Âu trước thời của thuốc gây mê. 

D: Làm sao anh biết khi có áp lực trên não?

E: Thông qua đôi mắt… và hai tay và chân, nếu chúng sưng lên. Và chích máu ở những ngón tay họ và xác nhận bằng lượng máu ở đó. Có quá nhiều máu trong cơ thể.

D:: Làm sao anh xác nhận được nếu có quá nhiều máu trong cơ thể?

E: Giống như sự chảy máu mũi liên tục vậy. Móng tay sẽ vô cùng hồng hào. Dưới mi mắt, những mạch máu nhỏ hơn đang bị tắc nghẽn.

D: Sau đó thì anh làm gì?

E: Khoan những cái lỗ trên đầu. Thỉnh thoảng thậm chí cũng có sưng nhẹ. Tùy thuộc vào nơi nào là nơi áp lực lớn nhất. Chúng tôi phải đo hộp sọ nữa.

D: Anh dùng dụng cụ gì để làm điều đó?

E: Nó là một dụng cụ bằng kim loại, cứ nghĩ nó tương tự như một loại dụng cụ mà thủy thủ dùng trên một bản đồ vậy (Người dịch: compa dùng để đo khoảng cách). Nó có một… (tìm từ) Tôi không thể tìm ra từ nào cho nó. Nó giống như một nửa mặt trăng với một đầu xoay trên nó… Định cỡ? Tôi tin là thước cặp. Thứ gì đó tương tự.

D: Nhưng điều này sẽ không gây đau đớn chứ?

Tôi đã đang nghĩ tới những dụng cụ dùng để khoan lỗ. Nhưng anh ấy lại đang nói về một dụng cụ đo đạc.

E: (Một cách dứt khoát) Không! Không, có một sự điều chỉnh ở trên đầu. Nó xoay. Thứ đó sẽ nới rộng hay thu hẹp lại. Nó mở ra ở phần đuôi. Nó có hai đầu ở trong, và một cái vặn ở đầu. Và nó được khía hình chữ V để bà biết giá trị đo lường ở đâu. Bà càng lại gần, thì bà có thể đo được khoảng cách. Vậy nên bà lấy được chu vi của toàn bộ phép đo lường. 

Những chuyển động tay của cô ấy cho thấy rằng đây là một dụng cụ lớn, có lẽ tương tự như những cái kẹp đá lạnh vậy.

D: Ồ, tôi hiểu rồi, anh đang nói về những sự đo đạc, rằng chúng sẽ không gây ra đau đớn gì.

E: Không, dụng cụ không gây đau đớn.

D: Nhưng tôi đã đnag nghĩ rằng việc mở hộp sọ sẽ gây đau.

E: Ồ, tôi hiểu bà đang nói gì rồi. Nostradamus có một kỹ thuật mà ông ấy dùng, điều mà gây ra rất ít đau đớn với những bệnh nhân của ông ấy. Tôi tin rằng tôi đã nói về điều này trước đây với bà rồi.

D: Vâng, anh đã. Nó là một phương pháp tương tự như phương pháp tôi dùng. Chúng tôi gọi nó là thôi miên. Anh gọi nó là gì?

E: “Nhập định”.

D: Tôi tin rằng anh đã nói những bác sĩ khác đã không biết là anh làm điều đó.

E: Đúng vậy. Nó là một bí mật.

D: Những bác sĩ khác có thể thực hiện phẫu thuật giống vậy không?

E: Có thể. Nhưng họ có một tỉ lệ tử vong cao hơn là Nostradamus thực hiện. Bệnh nhân bị sốc. Thỉnh thoảng họ không sống được. Nostradamus tin rằng sốc có thể là nguyên nhân gây chết người sau phẫu thuật, có lẽ chết còn nhiều hơn cả việc phẫu thuật nữa.

D: Thật đáng buồn là ông ấy lại không thể chia sẻ phương pháp của mình với những bác sĩ khác.

E: (Bất thình lình) Ông ấy có một thông điệp cho bà.

D: Ông ấy có sao!?

E: Vâng, chờ một lát đã.

Điều này quá bất ngờ tới nỗi nó là một điều kinh ngạc. Lần nữa, tôi suýt đánh rơi mất micro. Nó như thể là Nostradamus đã một lần nữa nhận ra rằng tôi đang nói chuyện với học trò của ông ấy. Ông ấy rõ ràng đã tận dụng cơ hội này để nói. Mặc dù tôi đã nghĩ thật là mê mẩn để học hỏi cách những thầy thuốc thực hành việc chữa trị của họ trong thời quá khứ xa xưa, ông ấy thì có lẽ đã thấy nó rất bình thường và không quan trọng nữa. Rõ ràng ông ấy nghĩ rằng ông ấy phải xen vào bởi vì thông điệp của ông ấy là cần kíp hơn. Tôi đã nhìn Val và nhún vai. Tôi đã không biết nhiều hơn cô ấy về những gì đã đang xảy ra. Trong buổi thôi miên cuối cùng trước đó ông ấy đã nói rằng ông ấy sẽ nói chuyện với tôi. Ý ông ấy là như vậy sao? Ông ấy có thể muốn nói với tôi điều gì?

Những gì tiếp theo là vô cùng kỳ lạ; một cuộc đối thoại ba chiều lạ thường. Elena quay đầu về phía bên phải như thể đang chăm chú lắng nghe ai đó mà lại vô hình đối với tôi. Sau đó cô ấy quay lại với tôi và nói. Mỗi lần điều này xảy ra, có một khoảng dừng dài vì cô ấy trông có vẻ như đang lắng nghe trước khi lặp lại với tôi điều vừa được nói. Tôi cảm thấy da đầu mình như có kiến bò râm ran. Đó là một cảm giác kỳ quái khi biết rằng bằng cách nào đó Nostradamus đã biết rằng tôi đang ở đấy và đang ý thức được những điều mình đang làm.

Ông ấy bắt đầu tham gia cùng vào buổi thôi miên.

E: Ông ấy nói rằng bà phải làm công việc dịch nghĩa. Những bài thơ bốn câu. Rằng sẽ có điều gì đó xảy ra bây giờ ở thời đại của bà mà sẽ được hiểu nhiều hơn bằng cách dịch nghĩa một số bài thơ bốn câu nhất định ấy ra.

D: Thật là một ý tưởng thú vị. Nhưng tôi hẳn sẽ không biết làm cách nào để bắt đầu cả. Tôi đã hoàn toàn lạ lẫm với mọi bài thơ bốn câu. Tôi đã không có một quyển sách, vậy nên tôi đưa ra một gợi ý duy nhất, mà có lý với tôi vào lúc đó.

D: Ông ấy có biết bài thơ bốn câu nào tôi nên nói về không?

Tôi tưởng ông ấy hẳn sẽ gợi ý một bài. Nó sẽ không dễ dàng vậy đâu.

E: Ông ấy nói rằng bà sẽ – tôi không hiểu lắm – dùng người hướng dẫn của bà? Rằng họ sẽ có thể tìm được đúng bài và dịch nghĩa chúng.

D: Ông ấy có thể đưa tôi một dấu hiệu về bài thơ nào có thể là đúng không? Có rất nhiều, rất nhiều bài.

E: (Một khoảng dừng dài khi cô ấy quay đầu đi lần nữa và lắng nghe.) Ông ấy nói rằng đừng hỏi, và rằng hãy vui lòng làm theo cách đó.

D: Cách nào cơ? Tìm trong một quyển sách?

E: Đúng rồi. Có vẻ như người hướng dẫn của bà có điều kiện dễ dàng để có thể đọc nhanh. 

Tôi tự nhiên nghĩ rằng ông ấy đang nói đến những người hướng dẫn vô hình của chúng tôi hay là thần hộ mệnh, như là Andy của Elena vậy.

D: Đúng rồi. Tôi sẽ phải lấy một quyển sách và đọc hết nó. Và hỏi ông ấy ý nghĩa khi tôi tìm thấy một bài thơ bốn câu?

E: Không. Người hướng dẫn của bà sẽ đọc nó và biết rằng đây là bài cần được giải nghĩa. Điều này sẽ được làm càng sớm càng tốt.

D: (Điều này thật rối rắm.) Tôi đang cố gắng hiểu bằng cách nào tôi có thể làm điều này. Nếu người hướng dẫn làm nó, làm sao chúng tôi có thể nhận được thông điệp?

E: Người hướng dẫn là người mà bà đang làm việc cùng. Tôi xin lỗi tôi đã không nói rõ.

D: Anh có ý nói “phương tiện” này (tức là Elena – Người dịch: Siêu thức và các thực thể gọi cơ thể thân chủ là “phương tiện”) là để tìm ra bài thơ bốn câu? Và chúng tôi sẽ được dẫn dắt cho biết được bài nào là phù hợp cho những điều đang xảy ra trên thế giới của tôi vào thời này.

E: Đúng vậy.

D: Ông có thể nói tôi nghe tại sao điều này lại rất quan trọng không?

E: Có cả điều kiện của bầu khí quyển và sự thay đổi của hành tinh và… (Cô ấy giơ tay lên để ngăn tôi nói bất kỳ thứ gì.) Có nhiều hơn, chỉ là… (Cô ấy đang lắng nghe.)

Tôi đã không thể tin được rằng điều này đang xảy ra. Ông ấy thực sự biết rằng tôi đang ở đó. Nó thật là phi lý. Một người đàn ông đã được kính nể và e sợ một suốt một thời gian dài bấy lâu lại thật sự đang truyền đạt lại những thông điệp cho tôi xuyên qua thời gian và không gian. Tôi đã không thể kinh ngạc hơn nếu Jesus tự mình bắt đầu nói với tôi. Tâm trí tôi đang cuộn xoáy. Tôi cứ tiếp tục nghĩ rằng điều này thật là không có khả năng.

E: (Ngừng lâu.) Tôi không hiểu, nhưng ông ấy đang nói rằng bởi vì những vũ khí mà các người dùng trong thời hiện đại, nó đã gây ra một biến đổi trong khí hậu, thứ mà sẽ được cảm nhận trong vòng thời gian một năm thôi. Và nếu kiến thức từ những bài thơ bốn câu có thể được dịch nghĩa, nó sẽ có lợi cho người ở thời đại của bà. – Còn nữa. (Một khoảng dừng dài khi cô ấy lắng nghe.) Ông ấy cũng nói rằng bởi vì sự thẳng hàng của các hành tinh, sẽ có những thay đổi trên Trái Đất (Người dịch: Cuối năm 2020 đầu 2021 có 1 sự kiện nhiều hành tinh thẳng hàng, không nhầm là ngày 21/12/2020, điều này khiến Trái Đất nhận những nguồn năng lượng vô cùng mạnh mẽ. Chu kỳ này khoảng hơn 20.000 năm sẽ xảy ra 1 lần, và có giả thuyết rằng lần thẳng hàng các hành tinh trước đây trùng thời điểm lục địa Atlantis bị nhấn chìm). Và với sự dịch nghĩa của một số bài thơ bốn câu nhất định, nó sẽ giúp người ta hiểu được nơi những thay đổi này sẽ là mạnh mẽ nhất (Người dịch: Theo các thông tin từ các quyển sách khác của bà Cannon Dolores, cùng nhiều dự đoán và thông tin từ Thông Thiên Học, giai đoạn từ 2020 trở đi sẽ có nhiều biến đổi mạnh mẽ nhất: sự sụp đổ của nền kinh tế, chính trị toàn cầu, chiến tranh, dịch bệnh, thiên tai, động đất, nước biển dâng cao…). Sau đó họ sẽ có thể ra những quyết định của mình. Ông ấy nói rằng những bài thơ bốn câu sẽ được biết một cách dễ dàng đối với “phương tiện” của bà. Ông ấy đã đang hy vọng rằng nó được thực hiện một cách nhanh chóng hơn.

D: Ông ấy có đang trong một trạng thái nhập định vào lúc này không?

E: Tôi không hiểu những từ ngữ của bà.

D: Ông ấy có đang thiền định vào lúc này không? Tôi đã chỉ đang tự hỏi làm cách nào ông ấy biết tôi đang nói chuyện.

E: Bởi vì ông ấy đang ở một không gian khác ngay lúc này. Tôi không thể giải tích nó. Tại thời điểm này tôi không ở trong một căn phòng. Khi ông ấy nói với tôi thì có một sự thay đổi ở khu vực xung quanh.

D: (Tôi đã không hiểu) Vậy ông ấy đang ở trong một căn phòng khác sao?

E: (Dứt khoát) Không! Ông ấy với tôi, nhưng chúng tôi không ở trong cùng một căn phòng. Chúng tôi không… (Gặp khó khăn trong việc giải thích.)

D: Anh ngụ ý nói rằng khi ông ấy nói chuyện với anh, nó giống như thể là anh đang ở một nơi khác?

E: Đúng rồi. Nó là một nơi với… những đám mây mơ hồ. Không phải một nơi thật sự.

D: Nhưng nó là một cảm xúc tuyệt đẹp, phải vậy không?Bởi vì đó mới là điều quan trọng, tôi không muốn anh cảm thấy khó chịu.

E: Ồ, vâng!

D: Đó là những gì tôi đã nghĩ. Ông ấy hẳn sẽ ở trong một trạng thái khác, một trạng thái của thiền định hay gì đó đại loại, để ông ấy có thể nghe được tôi.

E: Đúng như vậy.

D: Ông ấy có đồng ý với những gì tôi đang làm không?

E: (Dứt khoát) Ồ, vâng! Ông ấy không đến thông qua bà trực tiếp là bởi vì một lời tiên tri mà ông ấy đã tạo ra. Rằng không người nào sẽ nghe thấy từ ông ấy lần nữa qua nhiều năm. Một cách cá nhân. Ông ấy sẽ không trò chuyện trực tiếp.

D: Tôi đã không biết về lời tiên tri này. Nó có trong những bài thơ bốn câu không?

E: Có đấy. Đấy không phải là quyết định của ông ấy khi làm thông báo này. Ông ấy được hướng dẫn để nói điều này trong bài thơ bốn câu của ông ấy để sẽ có những kẻ biết… (tìm từ ngữ) bắt chước?

D: Những kẻ mạo danh? Ai đó đang giả mạo là ông ấy?

E: Đúng vậy.

D: Vâng, tôi có thể hiểu được điều đó. Tôi cảm thấy thật là vinh hạnh lớn lao rằng ông ấy đã chọn tôi để đến nói chuyện theo cách này.

E: Ông ấy nói nó không phải là một vinh hạnh gì cho lắm đâu, mà là một nhu cầu. Ông ấy muốn bà cảnh báo mọi người – Chờ một chút! (Lắng nghe lần nữa.) Ông ấy nói rhằng ông ấy có thể nhìn thấy rằng có một quyển sách, một tập sách lớn, chứa tất cả những bài thơ bốn câu. Ông ấy muốn bà dẫn dắt phương tiện của bà (Elena) nghiên cứu những bài thơ này. Ông ấy nói rằng theo trực giác, cô ấy sẽ biết những bài nào là đúng. Bà sẽ cho cô ấy một sự gợi ý mà sẽ khiến cô ấy tự tin hơn trong việc dịch nghĩa và cô ấy sẽ làm công việc này. Nếu có một câu hỏi về chúng hay một vấn đề trong việc giải nghĩa trong lòng mình, cô ấy sẽ viết nó xuống. Và lần tới bà gặp phương tiện của bà, bạn sẽ phải liên lạc với chúng tôi. Và ông ấy sẽ, thông qua tôi, nhìn chúng, xác nhận chúng, và nói với bà.

D: Và làm sáng tỏ những điểm chúng ta không hiểu được. Sau đó cô ấy có thể làm điều này vào thời gian riêng của cô ấy và cô ấy sẽ được dẫn dắt để tìm thấy những bài phù hợp.

E: Đúng rồi – Ông ấy nói một điều gây hoang mang cho mọi người đó là những bài thơ bốn câu có nhiều hơn một nghĩa. Nó liên quan tới… thời gian tiếp diễn, ông ấy nói. Rằng có một sự lặp lại của các kiểu mẫu trong nội tại những hành tinh, thứ mà cho phép chúng (những bài thơ) có hai nghĩa.

D: Rằng sẽ có một cách khác để nhìn chúng. Sau đó ông ấy giải thích làm thế nào chúng được liên kết và giúp chúng ta hiểu được?

E: Đúng vậy.

D: Chúng tôi đã được dạy rằng chúng tôi có thể học tập từ lịch sử. Rằng chúng tự lặp lại, và rằng chúng ta có thể học được những bài học từ quá khứ theo cách này.

E: Ý của ông ấy là như vậy đấy. Ông ấy cũng nói rằng ý nghĩa của từ ngữ đã thay đổi theo cách nào đó. Vậy nên thứ người ta hẳn sẽ diễn giải hai hay ba trăm năm trước hẳn sẽ có một ý nghĩa khác ở thời đại của bà. 

D: Đúng vậy. Thậm chí ngôn ngữ tôi dùng, từ ngữ cũng khác với thời của ông.

E: Ông ấy nói rằng quyển sách ông ấy nói tới có tiếng Pháp ở một mặt và thứ ngôn ngữ bà nói ở mặt còn lại. Và rằng nếu ngôn ngữ – tiếng Anh! – Nếu tiếng Anh không chính xác thì ông ấy sẽ nhìn sang từ tiếng Pháp và chỉnh sửa lại.

D: Được rồi. Bởi vì cúng tôi không biết làm thế nào để nói tiếng Pháp hay đọc nó. Chúng tôi sẽ phải đọc bản chuyển ngữ. Đây là cách duy nhất chúng tôi có thể làm điều này.

E: Ông ấy nói rằng phương tiện của bà sẽ có một khả năng nhận biết.

D: Luôn có những vấn đề về việc liệu chúng đã được viết xuống chính xác hay không, thậm chí bằng tiếng Pháp, trong suốt những năm nay.

E: Ông ấy biết điều đó.

Bởi vì tôi đã chưa bao giờ nhìn qua quyển sách về những bài thơ bốn câu của ông ấy. Tôi tự hỏi liệu chúng có được sắp xếp theo một loại thứ tự lịch sử nào hay không, bởi chính ông ta Nostradamus, hoặc là những người dịch.

E: Lần nữa, ông ấy nói đừng đi theo ngày tháng, thứ mà đã trôi qua rồi, vì một ý nghĩa mới có thể được tìm thấy ở chúng bây giờ.

D: Tôi có nghe nói rằng ông ấy có liệt kê ngày tháng trong những bài thơ. Và một vài trong số chúng chứa cái gọi là “phép chơi chữ.” Một cái tên được đảo lộn và tạo thành một cái khác hay một câu đó từ nó. Họ nói rằng ông ấy cố tình làm điều này có mục đích.

E: Bản dịch mà được đưa cho phương tiện của bà sẽ có một ý nghĩa rõ ràng hơn trong ngôn ngữ của bà.

Bởi vì ông ấy sẽ không cung cấp những bài thơ, tôi rõ ràng đã chẳng thể tiến xa hơn được với điều này cho đến khi tôi mua một quyển sách. Tôi dự định chuyển Dyonisus khỏi cảnh này. Tôi xem lại những sự hướng dẫn của ông ấy lần nữa.

E: Chờ một lát. (Dừng lại, lắng nghe.) Tôi không hiểu mọi thứ ông ấy đang nói. Có lẽ bà hiểu. Ông ấy nói rằng một trong những bài thơ bốn câu đầu tiên cô ấy sẽ tìm thấy ám chỉ đến tài liệu Kinh Thánh, thứ mà sẽ xác nhận cho tác phẩm mà bà đang viết.

Tôi đã giật mình. Ông ấy có thể nhắc tới tài liệu về Jesus trong quyển sách mà tôi vừa mới hoàn thành?

D: Ông ấy có ý nói rằng tác phẩm mà đã được hoàn thành xoay quanh cuộc đời của Chúa Jesus?

E: Đây là tác phẩm từ thời Kinh Thánh, thứ mà đã được khám phá ra ở một đất nước khác, sẽ xác nhận cho những gì bà đang làm. Hiển nhiên là những đoạn Kinh Thánh này vẫn chưa được khám phá ra ở thời đại của bà.

Tôi đã đang nghĩ rằng anh ấy có thể đang đề cập đến sự khám phá ra Những Cuộn Viết Tay ở Biển Chết (Dead Sea Scrolls) vào những năm cuối thập niên 1940s và đầu thập niên 1950s, trong đó tôi đã nhắc đến nhiều lần trong sách của tôi về Jesus.

D: Tôi nghĩ ông ấy đang nhắc tới những khám phá được thực hiện khoảng 40 năm trước. Không đúng vậy sao?

E: Không. Bởi vì đây không phải là tác phẩm mà sẽ được khám phá ra trong tương lai gần. Nó rất khó để đo lường được thời gian, nhưng trong vòng một năm hay cỡ đó, sau khi tác phẩm của bà được xuất bản, có lẽ sớm hơn. Điều này sẽ trùng khớp với tác phẩm mà bà đang xuất bản bây giờ. Bà có hiểu không?

Tôi thực sự không hiểu. Mọi thứ về buổi thôi miên này đã quá không tưởng để thực sự hiểu được, cho tới khi tôi hẳn sẽ có thời gian để nghiên cứu sâu vào trong những bước phát triển kỳ lạ này. Nhưng ít nhất tôi đã biết rằng ông ấy đã đang nhắc tới quyển sách về Chúa Jesus của tôi.

E: Một phút thôi. (Dừng, lắng nghe.) Ông ấy nói rằng ông ấy cũng sẽ làm việc với… vẽ bản đồ và nơi chốn của những thứ nhất định như là Kinh sách bị chôn đi, thứ mà gắn liền với tác phẩm của bà. Ông ấy có thể vào lúc này cho một địa điểm thật sự.

Đây là một bước tiến thú vị. Tôi vươn tay lấy bảng ghi chú của tôi và viết mà tôi luôn giữ sẵn bên mình trong suốt những buổi hồi quy.

D: Ông ấy có thể nói bây giờ không?

E: (Dừng, lắng nghe.) Ông ấy đã nói rằng nó hẳn sẽ là một sự làm rõ nhiều hơn và dễ hơn với bài thơ bốn câu, đầu tiên, phải được diễn giản chính xác đã. Sau đó ông ấy chỉ ra nơi trên bản đồ.

D: Có lẽ các nước đều chưa thay đổi gì quá nhiều.

E: Nó không quan trọng những đất nước đó tên gì bây giờ.

Tôi nhận ra thông tin này vô cùng thú vị. Nếu ông ấy có thể làm điều này, vẽ một bản đồ và chỉ ra chính xác nơi tìm thấy một khảo cổ học giá trị của Kinh Thánh tương tự như Những Cuộn Viết Tay ở Biển Chết  (Dead Sea Scroll) đã được làm, nó hẳn là sẽ rất có giá trị với thế giới này. Nó hẳn cũng sẽ minh chứng cho việc chúng tôi đã thực sự liên lạc được với Nostradamus thật sự và rằng ông ấy đã là một nhà tiên tri chân chính. Tôi đã hầu như không thể chờ để bắt đầu làm việc với điều này.

D: Thế không rằng là đã nhiều lần ông ấy gán cho các nước và dân tộc những cái tên mang ý nghĩa tượng trưng và dùng phép tượng trưng trong những bài thơ bốn câu của ông ấy sao?

E: Điều đó là chính xác.

D: Đây là chỗ mù mờ đấy, như là những nước nào ông ấy đã nhắc tới ứng với những biểu tượng này.

E: Ông ấy đã cố ý tạo ra sự mù mờ đó. Ông ấy nói rằng chỉ có một vài người hẳn sẽ hiểu được trong thời đại của ông ấy, nhưng bà đang ở trong một thời đại của sự giác ngộ. Ông ấy đã nói rằng con người đã phát triển tới một thời điểm nơi sự hiểu biết về những bài thơ bốn câu là dễ dàng hơn đối với những người dành thời gian, không những để đọc mà còn để lắng nghe những gì từ chính bên trong họ.

D: Và những người ở thời đại của ông ấy không như vậy sao?

E: Không nhận thức được như người ở thời đại của bà đâu.

D: Có lẽ đó là lý do tại sao ông ấy biến chúng thành những câu đố chữ, để chúng có thể tồn tại được. Anh có nghĩa đúng là như vậy không?

E: (Dừng, lắng nghe.) Ông ấy nói rằng đó là một phần lý do thôi. Ông ấy đã diễn giải theo cách rõ ràng hơn cho nhà Vua, người cầm quyền của thời đại đó. Bởi vì công việc cần thiết cho họ để biết về những sự kiện gắn với họ. Tôi chỉ là đang hỏi xin bà một sự thứ lỗi.  Ở trong không gian này nãy giờ đã khiến chúng tôi mệt mỏi rồi. Nó là một trải nghiệm mới mẻ hơn cho tôi. Nhưng ông ấy nói chúng tôi sẽ được tiếp thêm sức mạnh sau mỗi lần như thế này.

Ông ấy muốn bà hiểu một điều; rằng đây là một thời đại mà là hiện tại đối với chúng tôi bây giờ. Rằng chúng tôi có thể phóng chiếu mình vào thời đại của bà. Rằng chúng tôi vẫn đang tồn tại trong những giây phút của thời đại của chúng tôi. Và rằng bà không đang nói với những người đã chết, mà còn đang sống cũng như bà vậy. Vô cùng quan trọng là bà phải hiểu được điều này.

D: Vâng, tôi nào giờ vẫn nghĩ rằng người ta đã buộc tội tôi về việc nói chuyện với người chết, và tôi nói với họ, “Không, họ vẫn còn sống đó chứ.”

E: Tôi mừng vì bà đã hiểu.

D: Cái ông đang làm chỉ là đang nhìn vào thời đại của chúng tôi mà thôi.

E: Điều đó là chính xác. Chúng tôi đang không ở trong cùng một khung thời gian khi chúng tôi lần đầu tiên nói chuyện với bà. Nhưng ở một khung thời gian khác như bây giờ, thì chúng tôi có thể ngắm nhìn thế giới của bà.

D: À, không có vấn đề gì và tôi có thể hiểu được. Nhưng sẽ có những kẻ nghi ngờ. Họ là những người không thể hiểu được.

E: Với những thông tin mà bà sẽ nhận được từ những bài thơ bốn câu, sẽ có ít người nghi ngờ hơn. Nhưng ông ấy nói rằng sẽ luôn luôn có những người ngờ vực. Ông ấy nói rằng bà có công việc quan trọng để làm và đây là thông tin quan trọng cho bà bởi vì khả năng viết của bà. Chừng nào mà thông tin được đưa cho bà, ông ấy sẽ làm việc sát sao với phương tiện của bà. Ông ấy đã nói rằng bây giờ thời gian là vô cùng gấp rút. Rằng nó cần thiết để đưa thông tin này ra ngoài kia cho người ta được biết.  

Bởi vì Dyonisus đã mệt mỏi với việc ở trong nơi chốn kỳ lạ không dáng hình đó, tôi bắt đầu di chuyển anh ấy tới một thời gian khác trong đời sống của anh ấy. Cô ấy giơ tay mình lên lần nữa để ngăn tôi lại.

E: Anh ấy đã nói rằng khi bà cần nói với với chúng tôi lần nữa, hãy nhắc tới việc nói chuyện với chúng tôi ở một nơi đặc biệt, để chúng ta có thể ở trong những không gian khác nhau trong thời gian, thay vì ở cùng không gian chung của chúng ta. Nó sẽ dễ hơn để chúng tôi có thể nói chuyện với bà.

D: Được rồi. Nhưng theo phương pháp mà tôi dùng, tôi sẽ phải đầu tiên là dẫn anh tới thời đại của anh. Và sau đó tôi sẽ yêu cầu đi dến nơi gặp mặt?

E: Như vậy cũng được. Nó sẽ là sự hiểu biết về nơi chốn thiền định cho chúng tôi, để có thể giao tiếp tốt hơn với bà.

Đó là một điều tốt rằng anh ta đã ngăn tôi để đưa ra hướng dẫn về cách tìm được họ lần nữa. Khi một đối tượng tham gia vào việc sống lại một kiếp sống, nó là một quá trình khác. Tôi đã bị quá dồn dập bởi toàn bộ tiến trình này tới nỗi mà tôi đã chưa nghĩ đến việc chúng tôi có thể gặp nhau lần tới như thế nào. Nostradamus đã nghĩ tới chi tiết này dù tôi thì không. Ông ấy đã ngăn tôi rời đi cho tới khi ông ấy đưa ra những sự chỉ dẫn. Ông ấy chắc chắn đã hoàn toàn làm chủ toàn bộ hiện tượng này. Tôi cho rằng nó sẽ còn khó khăn hơn khi dựa vào Nostradamus cảm nhận thấy sự hiện diện của tôi mỗi lần và chen ngang vào để tiếp thêm thông tin. Bằng cách này, chúng tôi có những hướng dẫn cụ thể về việc làm cách nào để tìm tới ông ấy lần tới. Tôi đã biết tôi không thể giữ họ ở đó nếu họ đã mệt rồi. Có lẽ cả hai người họ đã ở trong một trạng thái thiền định sâu và nó đã gây ra một sự suy kiệt trên cơ thể họ, đặc biệt là Dyonisus bởi vì anh ấy đã không quen với loại trạng thái đã được can thiệp này.

Bởi vì tôi vẫn còn một ít thời gian trong buổi thôi miên của mình, tôi dẫn Dyonisus ra khỏi cảnh đó và yêu cầu anh ấy di chuyển tiếp đến một ngày quan trọng sau đó trong cuộc đời anh ấy. Tôi biết rằng một khi tôi di chuyển anh ta, sự mệt mỏi sẽ tan biến. Tại nhịp đếm cuối cùng, tôi hỏi anh ta đang làm gì.

E: Tôi đang quan sát một cuộc phẫu thuật tôi chưa bao giờ nhìn thấy trước đó. Nó là một phần của bàn tay mà đã bị cắt đi trước đó. Và Nostradamus đang tiến hành ghép bàn tay trở lại với nhau. Tôi đang phụ thầy. Tôi đang lắng nghe những sự chỉ dẫn của thầy. Ông ấy đang hướng dẫn tôi thực hiện cuộc phẫu thuật trong khi ông ấy giữ bệnh nhân trong một trạng thái hôn mê sâu. Ông ấy đang hướng dẫn tôi lấy những gân mạch và gắn chúng vào lại những cái đang chìa ra từ chính bàn tay, và khâu chúng lại. Điều đáng kinh ngạc đó là bệnh nhân đã có khả năng làm chậm lại dòng chảy của máu, theo hướng dẫn của Nostradamus, vốn là một điều vô cùng hứng khởi để chứng kiến. Khiến mọi thứ được rõ ràng  hơn cho tôi làm việc.

D: Nó có khó khăn để thực hiện không?

E: Ồ, có đấy. Nó cần tất cả sự tập trung của tôi.

D: Anh đang dùng dụng cụ gì để khâu (vết thương) vậy?

E: Một cây kim và sợi chỉ. Nó là một sợi chỉ đã được nhúng vào hắc-ín để khiến nó cứng cáp hơn. Bệnh nhân sẽ dùng được tay một phần nào, nhưng thật không may là tôi không có khả năng khâu lại toàn bộ những đầu dây thần kinh lại với nhau được. Điều này thật đáng kinh ngạc. Ông ấy đã cho bệnh nhân những hướng dẫn để mường tượng ra chính bàn tay của người đó đang lành. Tôi chưa từng thấy ông ấy sử dụng kỹ thuật này.

D: Có ai khác trong phòng khi anh làm điều này không?

E: Không, nó phải được giữ bí mật. Những người khác sẽ không bao giờ hiểu được đâu.

D: Chúng ta hãy dịch chuyển đến khi cuộc phẫu thuật kết thúc và anh có thể nhìn thấy kết quả, bởi vì anh đang tập trung vào những gì anh đang làm.  Tôi không muốn chen ngang vào với điều đó. – Được rồi. Chúng ta đã đi tiếp được một chút rồi đó. Cuộc phẫu thuật đã thành công chứ?

E: Hầu hết mọi phần. Bệnh nhân có khả năng di chuyển được ngón cái và những ngón khác. Tay không có cảm giác, vậy nên anh ta phải vô cùng cẩn trọng với nhiệt độ lạnh hoặc nóng, bởi vì anh ta hẳn sẽ không biết được liệu anh ta có tự làm đau mình hay không. Điều không may là… (thở dài) chúng tôi không thể giải thích việc này đã được tiến hành như thế nào. Thầy thuốc chưa có khả năng làm chậm lại dòng lưu thông của máu.

D: Ông ta sẽ nói gì với họ?

E: (Dừng, sau đó là một nụ cười tươi.) Tôi cảm thấy buồn cười bởi vì những gì thầy ấy nói với họ sẽ chẳng có tác dụng với họ. Thầy ấy nói với họ hãy bọc bàn tay trong đá lạnh. (Mỉm cười) Nó chỉ có thể được làm vào mùa đông thôi. Giờ này thì lấy đâu ra đá chứ?

D: (CườI phá lên) Điều đó thật đúng. Đó không phải là bí mật gì, nhưng nó sẽ làm bàn tay tê đi. 

E: Ồ, phải, và nó sẽ làm chậm lưu thông máu tới một mức nào đó, nhưng không đủ để có thể giữ được một cách rõ ràng những gân mạch và một số múi cơ nhất định trong bàn tay để may nó lại.

D: Vâng, máu sẽ làm cản trở tầm nhìn và anh hẵn đã không thể nhìn thấy chính mình đang làm gì.

E: Chính xác.

D: Những người bác sĩ khác có nghĩ đây là lời giải thích không?

E: Họ ý thức được rằng Nostradamus không nói với họ về tất cả mọi thứ. Ông ấy có rất nhiều bí mật. Có nhiều người do thám nữa. (Dứt khoát) Ồ, vâng! Mọi người hẳn là đều muốn mình có thể đạt được điều giống như vậy. 

D: Điều này có thể nguy hiểm chứ, thậm chí là với một người ở vị trí của ông ấy?

E: Xã hội chấp nhận rất nhiều, nhưng có một sự giới hạn trong cái gì họ sẽ hay có khả năng hiểu mà thôi. Là một xã hội theo tôn giáo, nó khiến họ sợ hãi những thứ mà họ không thể giải thích được. Tác phẩm của Quỷ dữ (cách họ gọi những gì họ không hiểu). Ông ấy cố tránh những câu hỏi của người ta.

D: Tôi đã nghĩ ông ấy là một người quá quan trọng đến nỗi họ sẽ không dám buộc cho ông ấy bất kỳ tội danh nào cả. 

E: Ông ấy chỉ là một người đàn ông mà họ sẽ truy vấn. Ông ấy không phải là vua!

D: Vậy ông ấy phải cẩn thận mới được. Anh và những người khác theo ông ấy bảo vệ những bí mật của ông ấy. Tôi cũng sẽ bảo vệ những bí mật của ông ấy. Họ sẽ không học được gì từ tôi. – Tôi e rằng tôi đang làm anh mệt mỏi. Có ổn không nếu tôi lại đến và nói chuyện với anh lần nữa?

E: Được. Tôi không biết tại sao nhưng có vẻ như là nó rất quan trọng.

Tôi mang Elena trở lại với ý thức đầy đủ, và cô ấy đã muốn kể với tôi những gì cô ấy còn nhớ về buổi thôi miên.

E: Nó thật lạ lùng. Tôi nhớ như thể là tôi đang ở trong một căn phòng khác và tôi có thể nghe những giọng nói từ phía bên kia cánh cửa. Tôi đã có loại trải nghiệm này trước đây, như khi Andy bước vào. Và sau đó cánh cửa đã mở ra nhưng tôi đã không thể nhìn thấy bất kỳ ai. Nhưng tôi biết đã có hai người ở phía bên kia và họ đang trò chuyện với bà. Một trong số họ là… Dyonisus (không chắc về tên gọi) và người còn lại là Nostradamus. Và đó là một căn phòng… nó không thực sự là một căn phòng, nó như đang bước đi trên những đám mây và hơi nước.

D: Vâng, cô đã nói là không có hình dạng gì. Đó là tất cả những gì cô nhớ được, chỉ có cảnh đó thôi sao? Cô đã có thể nghe thấy những giọng nói nhưng lại không thể nhìn thấy những người đang nói sao?

E: Bà biết giống như là khi bà có một giấc mơ không? Bà có thể hình dung ra chúng nhưng hình dáng của chúng không cố định và rõ ràng trong giấc mơ đúng không? Phải, nó giống như vậy đó. Nhưng tôi nhớ mình nhìn thấy những đôi mắt này, những đôi mắt tuyệt diệu đang nhìn thẳng vào tôi. Họ hướng về tôi nhưng họ lại đang nói chuyện với bà.

D: Cô nghĩ rằng chúng là những đôi mắt của ai?

E: Ồ, tôi nghĩ chúng là mắt của Nostradamus. Ý tôi là, tôi biết chúng là thế. Tôi thực biết chúng là thế mà.  Đó thật sự là một điều gì đó đấy, chúng đẹp đẽ hơn bất kỳ thứ gì tôi từng nhìn thấy trước giờ. Nhưng giống như là đôi mắt ông ấy đang nói với tôi rằng tôi có việc phải làm.

Tôi cười khúc khích, “Ồ, vâng, ông ấy đã cho chúng ta một bài tập về nhà đấy, được chưa nào.” Val cũng đã cười. Nó thật sự là một bài tập.

“Ồ?” Elena đã cười. “À, bà có định nói với tôi không đây?”

Buổi thôi miên này đã rất hứng khởi và khó tin nhưng nó là trải nghiệm đầu tiên của Val về loại hình này. Cô ấy hầu như không thể giữ nổi mình và đã bật kể cho Elena những điều đã xảy ra. Tôi đã khiến cô ấy phải đợi cho tới khi Elena kể lại với tôi mọi ký ức mà cô ấy có về buổi thôi miên, bởi vì tôi đã không muốn chúng bị tô màu bằng bất cứ thứ gì chúng tôi có thể nói. Tôi bây giờ để Val  theo một cách sôi nổi, giãi bày hết báo cáo đầy nhiệt huyết của cô ấy về buổi thôi miên với Elena. Chúng tôi đã nói với cô ấy về một bài tập quan trọng mà cô ấy đã được giao nhiệm vụ, và những lời chỉ dẫn mà Nostradamus đã muốn cô ấy phải nghe theo. Khi chúng tôi kết thúc, thật rõ ràng rằng Elena đã không chia sẻ chung sự sôi nổi của chúng tôi. 

Cô ấy ngồi trầm tư suy nghĩ và cuối cùng cũng nóI, “Ý các cô là ông ấy muốn tôi giải nghĩa những bài thơ bốn câu mà sẽ tiên đoán về tương lai thế giới của chúng ta? Trời ạ, đó là một trách nhiệm khủng khiếp. Tôi không biết mình có làm được điều đó hay không nữa. Tôi không biết liệu tôi thậm chí là có muốn làm điều đó hay không nữa.”

Val lên tiếng, “Ý cô là gì, cô không muốn làm? Ông ấy đã nói rằng nó là thứ mà cô phải làm, và cô phải làm nó ngay lập tức.”

Tôi cũng đã ngạc nhiên vì thái độ chần chừ rõ ràng của cô ấy. Tôi đã biết nó hẳn phải là một cú sốc khi bước ra từ trạng thái được thôi miên và được nghe về thứ với tầm vóc cỡ này.

Gương mặt cô ấy thể hiện nỗi hoang mang, bối rối, và không thể tin được. Tôi đã biết rằng cô ấy có sự tự nguyện của mình và nếu cô ấy đã không muốn làm điều này, sẽ không có cách nào khiến cô ấy tham gia vào được. Tôi thậm chí là sẽ không muốn cố gắng thuyết phục cô ấy. Tôi sẽ không bao giờ muốn bắt ai làm cái gì mà họ không thoải mái để làm.

Theo lời Nostradamus, khối lượng thử nghiệm, gánh nặng công việc, sẽ đổ lên Elena. Cô ấy sẽ phải tìm tòi, thiền định và dịch nghĩa những bài thơ bốn câu một mình. Phần duy nhất của tôi hẳn sẽ là giúp đỡ với phần xác nhận bởi Nostradamus trong khi cô ấy được thôi miên. Đấy đã là một trách nhiệm nặng nề.

Elena lắc đầu trong sự khó tin. “Toàn bộ ý tưởng này là bất khả. Cứ như là trò cười ấy. Đã có những người trải qua hằng nhiều năm, cố gắng tìm ra ý Nostradamus là gì. Và giờ chúng ta tới đây, những người không thậm chí là chẳng biết tí gì về nó, thậm chí còn chưa đọc nó, và chúng ta sẽ cố gắng giải câu đố, làm những gì mà người ta không thể. Toàn bộ ý tưởng này thật ngớ ngẩn.”

“Vâng,” tôi nói, “ngớ ngẩn, nhưng lại kích thích.” Tôi đã đồng ý rằng thật là cao ngạo khi cho rằng chúng tôi có thể giải những bí ẩn đã làm hoang mang cả nhân loại hơn 400 năm qua. “Có lẽ nó có thể có lợi cho chúng ta rằng chúng ta không biết gì về nó cả. Theo cách đó, chúng ta không có bất cứ một ý niệm hay nhận định trước nào cả, về những gì họ lẽ ra đã nói. Có lẽ đó là điều mà ông ấy đã dự tính đấy, ai đó có thể nhìn vào chúng bằng một sự tiếp cận mới mẻ và một tâm trí cởi mở.”

Tôi đã có suy nghĩ rằng nó hẳn sẽ là một thành tựu đáng chú ý cho Elena để vẽ chân dung của Nostradamus. Nhưng bây giờ ý tưởng đó đã nhạt nhòa đi trước khả năng của việc dịch nghĩa những câu đố chữ của ông ta, một dự án to lớn và thử thách phi thường.

Cô ấy đã nói rằng cô ấy sẽ suy nghĩ về nó. Có lẽ sau khi cú sốc nguôi đi, cô ấy hẳn cũng sẽ thấy những khả năng tuyệt vời của cuộc thử nghiệm này. Cô ấy đồng ý một cách đầy do dự rằng ít nhất sẽ lấy một quyển sách và nhìn xem liệu có bài thơ bốn câu nào làm dấy lên hứng thú trong cô ấy không. Cô ấy đã nghĩ một người bạn có lẽ đã có một cuốn sách cũ mà cô ấy có thể mượn. 

Khi tôi rời khỏi, cô ấy vẫn còn trông hoang mang và ngẩn ngơ suy nghĩ. Tôi đã hy vọng rằng nó sẽ không khiến cô ấy nản lòng bởi vì Nostradamus dường như đã rất dứt khoát rằng điều này phải được thực hiện ngay lập tức. Ông ấy đã nói rằng ông ấy có hy vọng nó sẽ được thực hiện trước lần này. Ông ấy đã thể hiện một tâm trạng gấp gáp đến như vậy và điều quan trọng là tôi đã cảm thấy chúng tôi nên cố gắng thực hiện theo. Tất cả sẽ phụ thuộc vào phản ứng của Elena đối với sự phát triển kỳ lạ này và những quyết định của cô ấy. Tôi đã cảm thấy không có cách nào có thể thực hiện thành công được mà không có cô ấy. Đây là một cuộc thử nghiệm đầy thú vị và là thứ mà tôi hẳn sẽ không bao giờ tự nghĩ ra được một mình. Nó lẽ ra sẽ không bao giờ xảy đến với tôi về việc chúng tôi sẽ liên lạc được với Nostradamus thật sự. Cơ hội để chuyện này không xảy ra cao một cách không tưởng và phi thường. Cũng rất rõ ràng là ý tưởng này không hề đến từ Elena, khi mà toàn câu chuyện đã khiến cô ấy sợ hãi và hoang mang. Mặc dù nó nghe điên rồ, nhưng có vẻ với tôi cách giải thích duy nhất khác đó là chính Nostradamus đã khởi nguồn tất cả toàn bộ dự án này. Có lẽ nó đã xảy đến với ông ấy một cách bất thình lình khi ông ấy nhận ra một người học trò của mình đã đang bằng cách nào đó giao tiếp với một người sống ở tương lai.

Tại sao điều này dường như lại quá không tưởng đến vậy? Nostradamus chỉ là đang làm những gì mà mọi nhà tâm linh từ bao đời bất diệt tới nay đã cố gắng để làm: để cảnh báo những người khác. Mỗi một nhà tiên tri mà từng có một linh cảm hay một khải tượng của tương lai thì đều cảm thấy cùng một trọng trách như vậy cả. Cố gắng để ngăn chặn sự việc xảy ra bằng cách cảnh báo cho những người có liên quan, hy vọng rằng bằng cách nào đó họ có lẽ sẽ có thể hành động để tránh được sự kiện đã được tiên đoán. Còn gì hiển nhiên hơn là việc Nostradamus sẽ cố gắng làm điều này lần nữa? Với những khả năng biết trước phi thường của mình, ông ấy đã có thể nhìn thấy được ở thời đại của chúng ta, những lời tiên tri của ông ấy đã và đang không hề được dịch nghĩa một cách chính xác. Ông ấy đã bị ép buộc bởi hoàn cảnh trong thời đại của mình để cố tình khiến mình trở nên khó hiểu. Bây giờ nó đã trở nên rõ ràng rằng ông ấy nào giờ đã khiến mình quá khó hiểu đi và không ai đã có thể thực sự hiểu ông ấy đang cố gắng cảnh báo chúng ta về điều gì. Vậy nên, Nostradamus đã nắm bắt ngay cơ hội để liên lạc với tôi thông qua học trò của ông ấy, để vươn tới xuyên qua thời gian và không gian và cảnh báo chúng ta về những sự kiện quan trọng sắp xảy ra. 

Ông ấy đã muốn nói với chúng ta điều gì? Ông ấy sẽ thành công trong việc giúp chúng ta hiểu ra chứ? Một con người cứng đầu sẽ lắng nghe sao? Đó là một điều bí ẩn đầy kích thích và là một cuộc thử nghiệm đầy hứng khởi. Chúng tôi không có cách nào để biết được điều này sẽ dẫn đến đâu hay điều gì có thể sẽ đến ở phía trước, nhưng tôi đã biết rằng sự tò mò vô độ của tôi đã một lần nữa được dấy lên và tôi hẳn sẽ theo chân điều này tới bất kỳ nơi nào mà nó dẫn đến. Điều này đã giới thiệu bản thân nó như một thử thách to lớn và dường như bất khả, nhưng tất cả phụ thuộc vào Elena. Tôi đã cảm thấy rằng sự hợp tác của cô ấy là chuyện sống còn đối với dự án này bởi vì Dyonisus, bản ngã khác của cô ấy, chính là chìa khóa dẫn chúng tôi đến với Nostradamus, người thầy sáng tạo ra những bí ẩn. Tôi đã hoang mang như bất kỳ ai về những kết quả mà cuộc thử nghiệm kỳ lạ này sẽ mang lại.

ĐỂ LẠI NHẬN XÉT

Please enter your comment!
Please enter your name here