Hai tháng đã trôi qua cho tới khi Elena và tôi có thể gặp được nhau cho một buổi thôi miên khác. Mùa du lịch đã vào hồi cao điểm trong khu nghỉ dưỡng đó và nhà hàng đã ngập việc. Elena cũng bận rộn với những bức chân dung cô ấy đã được đặt để vẽ. Cô ấy đã cố gắng dành ra thời gian hiếm hoi mỗi ngày để thực hành thiền định vì cô ấy cảm thấy nó xoa dịu được tinh thần mình và giúp cô ấy thư giãn. Một vài lần cô ấy đã chắc chắn rằng người hướng dẫn của cô ấy, Andy, đã tới và cho cô ấy sự động viên và lời khuyên về những vấn đề. Tôi cũng đã rất bận bịu với vài đối tượng khác thuộc nhiều dự án đa dạng và chỉ gặp cô ấy tại buổi họp mặt nhóm được mà thôi. Cuối cùng chúng tôi cũng đã có thể gặp nhau cho một buổi thôi miên vào hôm cô ấy được nghỉ làm.
Sau khi đưa cho cô ấy từ khóa, cô ấy đã đi vào một trạng thái nhập định sâu, và tôi lại bắt đầu buổi trị liệu bằng cách yêu cầu cô quay ngược trở về một thời đại quan trọng với cô ấy. Tôi đang hy vọng chúng tôi có thể lại lần nữa kết nối với kiếp sống với người thầy, nhưng tất cả còn phụ thuộc vào tiềm thức có tính bảo vệ của cô ấy. Tôi thực sự không đoán trước được chuyện sẽ như thế nào, nhưng tôi biết dù gì đi nữa thì nó sẽ quan trọng với Elena, chứ không phải với tôi.
Khi cô ấy bước vào cảnh, cô ấy đã một lần nữa là người đàn ông bước trên đường đi gặp thầy giáo, người có một căn nhà ở vùng ngoại ô thành phố. Trông có vẻ như chúng tôi đã một lần nữa liên hệ với cùng một kiếp sống. Tuy nhiên, lần này những câu trả lời của cô ấy đã nhanh chóng hơn nhiều. Cô ấy trông không có vẻ gì là bị làm phiền cả, mặc dù cũng có những lúc cô ấy đã ngần ngại trả lời. Tôi đưa cô ấy một sự chắc chắn để cố lách khỏi bí mật đã hiện diện ở đó trong buổi thôi miên lần trước. Mặc dầu cô ấy cảm thấy việc nói chuyện với tôi đã có phần dễ dàng hơn, cô ấy vẫn cảnh giác. Cô ấy nói rằng cô ấy là một trong sáu người học trò học cùng với người thầy này. Tất cả họ sẽ thỉnh thoảng họp nhóm, nhưng ông ấy cũng cho họ những bài học riêng nữa. Cô ấy nói bằng một chất giọng đầy kinh ngạc, “Ông ấy đang dạy tôi nghiên cứu về cuộc đời. Làm cách nào để chữa lành cơ thể. Làm cách nào để chữa lành tinh thần. Làm cách nào để nhìn thấy tương lai. Ông ấy hiểu biết nhiều hơn bất kỳ người nào trên đời.”
D: Với tôi đó là những điều tuyệt diệu. Tại sao điều này lại phải giữ bí mật?
E: Bởi vì người ta rất mê tín. Những người của nhà thờ… nhà thờ Cơ đốc giáo.
D: Người đàn ông này có phải trốn tránh vì những niềm tin của ông ấy hay không?
E: Không. Ông ấy là một bác sĩ giỏi. Nhưng ông ấy cũng là một bác sĩ của mọi thứ. Vài thứ trong số những thứ mà ông ấy tin vào, ông ấy giữ bí mật.
Tôi đã cố gắng tìm xem người thầy này là ai mà không đặt bất kỳ sự gợi ý nào vào tâm trí cô ấy. Cô ấy không thể nghĩ tới tên của thành phố hay chúng tôi đang ở vào năm nào, nhưng điều này không hiếm. Những nghiên cứu khoa học đã chỉ ra rằng ở trong dạng công việc này của tôi, đối tượng đang dùng não phải nơi mà hình ảnh và sự mường tượng được tìm thấy. Tôi đã khám phá ra rằng tên và ngày nằm ở não trái, hay là phần phân tích, lý lẽ. Chuyên gia cũng nói rằng tiềm thức không hiểu được những con số hay thời gian.
Sau khi làm việc với một đối tường ở một kiếp sống cụ thể nào đó qua một khoảng thời gian dài, tất cả những chi tiết của kiếp đời đó cuối cùng cũng trở nên hữu dụng một cách nhanh chóng. Nhưng thoạt tiên, nó giống như thể chúng tôi chỉ đơn thuần đang nhấm nháp trên bề mặt, và những lỗi tên và ngày là khá phổ biến và có thể bị lướt qua. Câu chuyện và cảm xúc là điều quan trọng, và tôi có thể thường xuyên xác định được chúng tôi đang ở đâu bằng cách đặt câu hỏi. Như một thám tử tìm kiếm manh mối vậy, những câu trả lời này có thể được dùng để chỉ ra địa phương và khung thời gian.
Cô ấy đã miêu tả những gì cô ấy đang mặc. “Tôi mặc quần tất. Mang giày. Một chiếc áo sơ-mi với quần ống bó. Áo choàng của tôi có một cái mũ trùm đầu.” Cô ấy đã là một người đàn ông trung niên tên gọi Dyonisus. Bởi vì đó thật là một cái tên kỳ lạ, nghe như tiếng nước ngoài, mà tôi đã biết mình sẽ gặp vấn đề phát âm nó, tôi quyết định cho anh ấy qua đoạn này tới đoạn khi anh ấy ở tại nhà của người thầy và anh ấy đang học với ông. Cô ấy đã đi tới đó ngay lập tức và bắt đầu miêu tả cảnh.
E: Căn phòng thật lớn. Tôi nhìn thấy cái bàn, những quyển sách. Những bậc thang dẫn tới lối vào của căn nhà, gian chính của nhà.
D: Vậy anh đang ở gian thấp hơn có phải không?
E: Phải. Lò sưởi dựa vào tường. Có một khoảng lát đá nâng cao ở trước chúng tôi, và chúng tôi có thể ngồi trên những chiếc gối nhìn vào lửa. Giáo viên nói rằng với cách này, chúng ta có thể thanh tẩy tâm trí mình.
D: Có ai khác ở đó ngoài anh và thầy không?
E: Có hai người khác.
D: Đàn ông hay phụ nữ?
E: Họ đều là đàn ông. Không có phụ nữ!
D: Có lý do nào khiến phụ nữ không được cho phép (ở đây) không?
E: Nó là văn hóa của thời đại chúng tôi. Duy chỉ có đàn ông mới được phép học hành. Tôi hiểu nhu cầu học hành đối với phụ nữ. Nhưng xã hội đã không cho phép điều này với những tầng lớp này.
D: Ý anh là anh có những tầng lớp khác nhau trong xã hội của anh?
E: Phải. Có những người giàu có và tầng lớp lao động bao gồm bác sĩ, lái buôn, doanh nhân, và những người nghèo khổ làm hầu hết những công việc phục dịch. Những người đàn ông có gia đình làm nghề buôn bán sẽ học cách đọc và viết những điều cần thiết để có thể thực hiện một cuộc thương thảo tốt. Tôi đã rất may mắn là gia đình tôi có đủ tiền cho việc tiếp tục học hỏi xa hơn là những điều cần thiết cho việc kinh doanh của gia đình thôi.
Dyonisus đã khoảng 30 tuổi lúc này và chưa bao giờ kết hôn.
D: Vậy anh chỉ mong muốn được học từ thầy mình thôi à?
E: Phải, có vẻ như có rất nhiều thứ cần học.
D: Anh phải học đại học thêm bao lâu nữa để có thể trở thành thầy thuốc?
E: Khoảng thời gian tôi đã học là đủ rồi, nhưng để học được nhiều hơn tôi cảm thấy nó cần thiết để tiếp tục học. Tôi thích học với Nostradamus vì tôi cảm thấy ông ấy có những kiến thức tôi cần, không chỉ giúp người đời như một thầy thuốc, mà còn giúp được cho chính bên trong con người tôi nữa.
Khi tôi đề cập đến Nostradamus, tôi đã hứng khởi. Tôi đã nghi ngờ ông ấy là người thầy bởi những điều mà Andy, người hướng dẫn đã nói. Nhưng bây giờ tôi đã đang hoang mang về những câu hỏi nào để hỏi về ông ấy. Tôi đã cố gắng để nhớ những gì tôi từng đọc về ông ấy, và tôi đã tự hỏi một trong số những học sinh của ông ấy có thể thực sự biết về ông ấy tới mức độ nào.
D: Anh có biết anh sẽ học với ông ấy trong vòng bao lâu nữa không?
E: Tôi hy vọng không bao giờ phải dừng lại.
D: Thật tốt nếu như anh có thể làm cả hai việc, vừa hành nghề y và vẫn làm việc với ông ấy. Tất cả những học sinh khác học với ông ấy có cùng cấp độ học vấn chứ?
E: Không, có ba người đến học ông ấy gần như cùng một thời điểm, và hai người bắt đầu trễ hơn. Tôi bắt đầu cùng với ba người kia.
D: Ông ấy dạy mọi người cùng nhau hay là ông ấy có những lớp riêng rẽ khác nhau?
E: Liên quan đến chữa lành cơ thể, chúng tôi làm việc cùng nhau. Về phần những bài giảng về tâm trí, chúng tôi làm việc riêng rẽ.
Tôi đã yêu cầu một sự mô tả về Nostradamus. Anh ấy nói ông ta có tóc dài màu nâu, một chòm râu, và một đôi mắt lớn. Ông ấy không hề già vào thời đó và đã là một bác sĩ trong vòng 10 năm. Dyonisus nói rằng anh ta làm việc với ông ấy mỗi ngày như một thực tập sinh, giúp ông ấy học hỏi từ ông ấy.
D: Ông ấy đã dạy anh điều gì đặc biệt hữu dụng?
E: Dạy nhìn thấy. Dạy mở tâm trí ra. Dạy lắng nghe.
D: Những điều này rất quan trọng. Nostradamus đã không viết thứ gì ra sao?
E: Có. Ông ấy nói sẽ có những người sẽ học ông ấy nhiều năm về sau.
D: Tôi cũng đã nghe nói rằng ông ấy viết có vần điệu, hoặc là theo dạng bí ẩn hoặc câu đố, những thứ mà rất khó hiểu. Điều này có đúng không?
E: Ông ấy làm vậy mà. Những người mà sẽ hiểu, thì sẽ không có khó khăn gì cả. Những người không có khẳ năng hay không sẵn sàng để hiểu sẽ không thể lĩnh hội được.
D: Sao ông ấy không viết mọi thứ ra bằng ngôn từ bình thường cho dễ hiểu nhỉ?
E: Bởi vì đối với những người chưa sẵn sàng, nó sẽ rất đáng sợ. Họ không nhận thức hay hiểu được.
D: Ông ấy có bao giờ kể với anh ông ấy nhận những thông tin mà ông ấy viết ra, bằng cách nào không? (Anh ta đã trả lời với một sự dứt khoát: Có!) Anh có thể chia sẻ nó với tôi không?
E: Không có gì nhiều để nói cả.
D: Chúng ta phải bắt đầu ở đâu đó.
Anh ấy bắt đầu hoang mang về việc nên bắt đầu từ đâu hay giải thích cho tôi bằng cách nào. Anh ấy bắt đầu ấp úng.
E: Ngọn lửa… mở lối.
D: Ý anh là bằng cách nhìn chăm chú vào lửa sao?
E: (Một cách dứt khoát) Phải! Tuệ nhãn nhìn thấy lửa. Những giọng nói đến bên bà, để giúp đỡ và hướng dẫn cho bà. Bà đi vào trong… nội tại của chính bà. Nó phải được chuẩn bị. Sự điềm tĩnh của cơ thể bà, của tâm trí bà. Sự ứng dụng của các nguyên tố giúp hướng dẫn bà. Bốn nguyên tố.
D: Ông ấy có cho anh bài tập hay cái gì đó để hỗ trợ giúp anh điềm tĩnh không?
E: Những giọng nói của bà sẽ nói cho bà biết bài tập nào là tốt nhất dành cho bà. Thầy chúng tôi hỗ trợ bà dùng nó đến mục đích tối thượng của nó. Nhìn vào lửa giúp bà điều khiển sự việc tâm trí đi lang thang.
Điều này nghe giống như thiền định cơ bản. Để có hiệu quả, nên có thứ gì đó để tập trung vào. Thỉnh thoảng một đồ vật có thể được dùng như một điểm tập trung, thay vì lửa.
D: Nó có cần phải là lửa không hay có thể là bất cứ thứ gì?
E: Lửa là biểu tượng của ánh sáng. Ông ấy dùng nhiều cách lắm. Lửa chỉ là một trong những cách ông ấy dạy học trò mình mà thôi.
Tôi đã muốn tìm ra về những phương pháp khác, nhưng cô ấy lại trở nên hoang mang và khó chịu một lần nữa.
E: Tôi nghe… Tôi nghe nhiều giọng nói ngay bây giờ.
Tôi đã hỏi cô ấy liệu cô ấy có thể nói với tôi họ đang nói về điều gì được không, nhưng chúng dường như là một mớ bòng bong và cô ấy e rằng cô ấy sẽ lạc mất giọng nói của tôi trong những giọng khác. Tôi đưa ra những gợi ý rằng giọng tôi sẽ nổi lên trên giọng người khác, nhưng cô ấy vẫn bối rối.
E: Chúng không phải… chúng không phải là một phần của những giọng nói… Chúng đang cố nói với tôi những thứ tôi đang không thể hiểu nổi.
Anh ấy (Dyonisus) rõ ràng đang trong một trạng thái thiền định và đang tập trung vào thứ gì đó ngoài giọng nói của tôi. Nó có thể trở nên vô ích khi cố gắng hỏi anh ấy dưới tình huống đầy phân tâm này, vì vậy tôi chuyển anh ấy ra khỏi cảnh đó.
Tôi yêu cầu anh ấy đi tới nơi anh ấy đã sống, nơi anh ấy ăn và ngủ và tiếp tục cuộc sống thường nhật của mình. Khi tôi đếm xong, những sự quấy rầy đã hoàn toàn biến mất. Anh ấy nói rằng anh ấy không sống với gia đình nhưng ở chung với một trong những người học trò khác của Nostradamus, tên là Tellvini (viết theo phát âm). Tôi yêu cầu miêu tả căn nhà. Anh ấy nói, “Nó đẹp, nhưng tôi không có nhu cầu cho những thứ thuộc về vật chất. “
Hai người học trò có một người giúp việc sống cùng với họ và làm công việc nấu nướng. Dyonius thích ăn cá và bánh mì do người phụ nữ giúp việc làm. Việc nấu nướng được thực hiện ở một khu vực gần bức tường bên ngoài nơi mà có nhiều bàn và một bếp lò để nấu. Tôi tự hỏi anh ấy đã chi trả cho những thứ này bằng cách nào, và anh ấy trả lời rằng tiền đến từ gia đình của anh ấy.
Đây rõ ràng là lý do tại sao anh ấy đã không phải làm việc gì cả.
Trong khi tôi đang nói với anh ấy, anh ấy đang ngồi ở bàn đọc sách. Điều này vốn sẽ chẳng có gì kỳ lạ trừ việc anh ấy nói anh ấy đang đọc “Những quyển sách thất lạc… của Quyển sách của Chúa (The Lost Books… of the Book of God).” Rõ ràng anh ấy có ý nói về Kinh Thánh.
D: Vâng, tôi đã nghe nói có những quyển sách bị mất. Không ai biết nội dung của chúng.
E: Có những người trong nội bộ nhà thờ đang cố tách và bỏ đi nhiều phần.
Quyển sách được viết bằng tiếng Pháp nhưng anh ấy cũng biết tiếng Latin, nên rõ ràng anh ấy đã được học cao.
D: Anh đã tìm thấy những quyển sách này bằng cách nào?
E: Qua thầy tôi. Ông ấy nói quan trọng là biết tất cả mọi thứ.
D: Tôi đồng ý. Anh đang đọc phần nào của những quyển sách bị mất vậy?
E: Tuổi thơ của Chirst.
Tôi có hứng thú với điều này một cách tự nhiên vì lúc đó tôi đã đang dồn hết tâm trí vào việc viết lại cuốn sách của tôi, Jesus và Những Người Essene (Jesus and the Essenes), thứ mà có liên quan đến cuộc đời của Christ. Điều tối quan trọng trong tâm trí tôi là khó khăn lớn khi tôi phải cùng làm việc với những đối tượng khác nhau ở những dự án khác nhau. Tôi có vấn đề về việc phải nghĩ ra những câu hỏi liên quan đến mọi thời đại nào khác với thời đại của Jesus. Đây là một phần lý do tôi gặp khó khăn trong việc nghĩ ra những câu hỏi về Nostradamus. Tôi biết đây sẽ là một cơ hội to lớn để tìm thấy những điều về nhà tâm linh nổi tiếng, nhưng tôi đã không thể ngừng nghĩ đến dự án về Jesus. Vậy nên, khi Dyonisus đề cập đến việc anh ta đang đọc về tuổi thơ của Jesus từ những quyển sách đã mất của Kinh Thánh, tôi lập tức hứng thú với điều đó như là một cơ hội để thu thập nhiều thông tin hơn để thêm vào quyển sách khác. Tôi nhờ anh ta chia sẻ với tôi những gì anh ấy đang đọc.
E: Đó là khi ông ấy đã còn nhỏ, ông ấy đã có sức mạnh như một ngườI trưởng thành. Nhưng ông ấy lại không có tình thương như một ngườI trưởng thành, và thỉnh thoảng lại dùng những món quà của mình một cách ngoan cố và tinh quái. Đó là việc ông ấy đã làm một người bạn ngã chết bởi vì ông ấy đã vô cùng tức giận với cậu ta. Và ông ấy hồi sinh cậu ấy bởi vì ông ấy cảm thấy thương hại cậu ấy. Những điều này là những thứ họ cắt khỏi sách. Người ta ai cũng muốn biết về duy chỉ những điều tốt đẹp mà thôi.
D: Tôi đồ rằng họ không muốn người ta biết về việc ông ấy có thể có những cảm xúc con người. Phần anh đọc có tên không hay tất cả đều trong một quyển sách mà thôi?
E: Có nhiều thời đại khác nhau… nhiều đoạn, nhưng nó trong một quyển mà thôi.
D: Tôi tưởng quyển sách có thể có những đoạn hay thứ gì đó mà có tên ai đó đã viết chúng. (Tương tự như Kinh Thánh ngày nay.)
E: (Ngừng) Tôi không có thông tin đó.
D: Nó còn nói gì về cuộc đời của Christ mà họ đã cắt đi (trong Kinh Thánh ngày nay) nữa không?
E: Gia đình của ông ấy. Những người anh. Những người chị. Sự dại dột. Ông ấy đã là một đứa trẻ bình thường lớn lên mà thôi. Và họ không tin là ông ấy đã là như vậy.
Anh ta nói rằng quyển sách đã không kể gia đình ông ấy từng có đông đúc anh chị em đến mức nào. Nó chỉ nói về một số sự kiện trong cuộc đời ông ấy như là sự cố với người bạn nói trên.
E: Có vẻ như có những phần phụ lục từ những thứ khác nhau, như thể những phần ở trong quyển sách đầu tiên đã bị xóa đi.
D: Có nội dung gì về khoảng thời gian trước đó, như là về việc ông ấy được sinh ra đời đã được cắt đi và để vào quyển sách này không?
E: Có, nhưng tôi không nhớ được.
Tôi tưởng tôi có thể thử làm một thử nghiệm. Bạn không bao giờ biết cái gì sẽ mang lại kết quả trong công việc như vậy. Tất cả đều là thử và sai, không có căn cứ hướng dẫn gì cả. Tôi đã hỏi liệu anh ấy có thể nhìn lại phần đó trong quyển sách và đọc nó cho tôi hay không. Anh ta hoàn toàn sẵn lòng làm điều đó. Anh ta nói quyển sách được sắp xếp theo thứ tự nên nó dễ tìm thấy lắm. Sau đó lại có một điều gây hoang mang khác xảy ra. Anh ta rõ ràng tìm ra phần đó và đang đọc thầm nó, nhưng vì lý do nào đó, anh ta lại không thể đọc lại nó cho tôi nghe.
E: Tôi xin lỗi, tôi không thể. Tôi không biết tại sao. (Cô ấy trông có vẻ khó chịu.) Tôi cảm thấy như thể tôi có một sức nặng đè lên lồng ngực mình vậy.
Tôi đã không hiểu ý cô ấy là gì nhưng tôi đã không muốn cô ấy phải khó chịu. Tôi tự cho rằng tiềm thức của cô ấy vẫn còn bị ràng buộc bởi những luật lệ về việc giữ bí mật và đã không hoàn toàn sẵn sàng để mọi thứ được phơi bày ra.
D: Đó là điều gì anh không nên nói ra sao?
E: Có vẻ như nó chưa được… biết tới.
D: Nhưng anh được phép đọc nó mà, không phải sao?
E: Tôi biết. Nhưng những giọng nói đang nói với tôi… (Ngạc nhiên) Nó không phải thông qua tôi! Bà sẽ nhận được thông tin từ một nguồn khác.
Tôi không thể tượng tượng được cô ấy có ý gì, nhưng tôi phải cứ theo đó mà làm thôi. “Tôi đã nghĩ có lẽ họ không tin tôi.”
E: (Dứt khoát) Không! Không phải như vậy.
Bất kỳ câu hỏi nào khác về những quyển sách đã mất gặp phải sự im lặng như bàn thạch, vậy nên tôi biết tôi phải thay đổi chủ đề thôi. Tôi tự hỏi liệu Nostradamus có sống gần anh ta hay không.
E: Ông ấy có nhiều hơn là một căn nhà. Thỉnh thoảng ông ấy ở với người khác. Thỉnh thoảng ông ấy ở với gia đình của ông.
D: Anh nói rằng Nostradamus là một bác sĩ Tây y. Ông ấy có một bệnh viện nào không, hay là anh có biết từ ngữ nào đó tương tự không?
E: Ông ấy chữa cho người ta tại nhà của họ.
D: Ông ấy có phải học rất nhiều để làm công việc này không?
E: Để làm một bác sĩ sao? Ông ấy đã không học nhiều lắm đâu. Ông ấy đã có khả năng hiểu mọi thứ ngay lần đầu tiên ông ấy được dạy rồi.
D: Thế còn những kiểu huấn luyện khác ông ý đã học thì sao, những thứ mà với tâm trí ấy, ông ấy có học điều đó từ nơi nào không?
E: Thông qua vài người đàn ông khôn ngoan đã dạy ông ấy
D: Ông ấy có được dạy những thứ này cùng một thời gian ông ấy đang học y không?
E: Một phần của nó là trong khoảng thời gian ấy, phần lớn là sau này.
D: Anh nói ông ấy có nhiều các chữa lành bên cạnh phương pháp truyền thống mà ông ấy đang dạy anh. Anh có thể nói về điều đó không?
E: (Cô ấy dừng lại và có vẻ lại hoang mang lần nữa) Không phải lần này. (Giọng nói đã thay đổi. Nó trở nên tự tin hơn. Đó có phải là Andy không đây?) Có nhiều thứ mà bà sẽ biết từ cuộc đời này. Nhưng cái tôi không hiểu đó là… họ chỉ là khóa vài thứ trong số đó lại.
D: Hoàn toàn ổn nếu họ muốn tôi đợi. Tôi có rất nhiều kiên nhẫn. Tôi muốn các bạn trở nên yên tâm với tôi và cảm thấy các bạn có thể tin tưởng được tôi.
E: Họ tin bà. Nhưng họ nói rằng một phần của một thứ khác mà bà sẽ nhận ra, sẽ bắt đầu được xâu chuỗi lại qua lời kể từ cuộc sống này. Và biết chỉ một phần của nó ngay bây giờ sẽ không có ý nghĩa gì cả. Bà sẽ nhận được vài điều từ một nguồn khác, những thứ mà sẽ ăn khớp vào với lời kể từ kiếp sống này.
Tôi đã không hiểu ý họ là gì, nhưng tôi đã cảm thấy bắt buộc phải đồng ý với điều đó. Có lẽ sau này nó sẽ trở nên có lý.
D: Vậy họ muốn tôi làm điều đó trước khi tôi làm việc với anh hay thế nào?
E: Nó sẽ xảy ra trước và bà sẽ biết.
D: Và sau đó tôi sẽ ghép hai thứ lại với nhau?
E: Phải. Nó sẽ rõ ràng với bà. Bà có thể… chúng ta sẽ nói chuyện lần nữa.
D: Vâng, tôi mong được nói chuyện lần nữa vì tôi luôn luôn kiếm tìm tri thức. Tôi rất vui mừng về việc họ đã cho phép anh nói chuyện với tôi. Lần trước họ đã không muốn anh nói về nó. Đây là một sự khích lệ nếu họ cảm thấy anh nên biết về kiếp sống này. Có thứ gì cụ thể mà họ muốn anh biết mà anh không thể nói ra không?
E: (Một khoảng dừng rất lâu.) Lần này thì không.
D: Tôi đồ rằng đó là lý do tại sao những cảm xúc này đang được làm cho tỉnh thức trở lại. Những gì anh học được sẽ không bao giờ bị lấy đi được. Nó luôn ở đó.
E: Đó là một phần lý do. Sẽ có nhiều sự học hỏi cho bà từ cuộc sống này. Và vài thứ ràng buộc theo nó sẽ xảy ra trước khi bà quay trở lại.
Tôi chợt nhận ra tôi đã phản ứng chậm về việc sẽ hỏi cái gì bởi vì mối bận tâm của tôi với tài liệu về Jesus.
E: Khi bà trở lại, bà sẽ biết những câu hỏi để hỏi. Nó sẽ xảy ra với bà.
Bởi vì họ đã không để chúng tôi có thêm thông tin nhiều hơn nữa, không có gì để làm ngoài dẫn cô ấy ra khỏi kiếp sống đó và để cô ấy khôi phục hoàn toàn ý thức. Tôi đã có chút nhẹ nhõm, bởi vì, như tôi đã nói, tôi đã quá chú tâm tới việc cống hiến toàn bộ sự tập trung và năng lượng của tôi vào dự án này vào lúc đó. Rõ ràng họ đã cảm nhận được điều này. Tôi tiếp tục nghĩ nó có vẻ thú vị khi tìm thấy vài thứ về Nostradamus. Nhưng loại thông tin nào tôi có thể thu thập được từ một học trò chứ? Anh ta đã được dạy tới đâu rồi? Nostradamus đã nói với anh ta ý nghĩa thật sự của những bài thơ bốn câu của ông ấy hay chưa, và anh ấy có thể hiểu được chúng không cho dù ông ấy đã nói rồi? Tôi đã nghĩ vào lúc đó rằng tôi có thể có khả năng tìm ra thứ gì đó về cuộc sống của ông ấy trong suốt khoảng thời gian Dyonisus biết ông ấy và có lẽ sẽ khám phá ra vài phương pháp chữa lành của ông ấy, nhưng chắc chắn sẽ không có thứ gì riêng tư về suy nghĩ nội tâm và nhãn thông của Nostradamus cả. Trong những tình huống tôi đã nghĩ rằng có lẽ tôi sẽ có thể thu thập được đủ thông tin cho một chương trong một quyển sách trong tương lai về những câu chuyện tổng hợp, chắc là không gì hơn nữa đâu. Nhưng tôi đã tin rằng Dyonisus đã đúng, cho tới khi tôi quay trở lại, tôi tốt hơn hết là chuẩn bị cho việc đặt câu hỏi.
Vài thứ lạ lùng đã xảy ra trước khi tôi quay trở lại. Dyonisus sẽ không đưa cho tôi thông tin về Jesus bởi vì anh ta nói nó sẽ không đến thông qua Elena mà từ ai đó khác. Katie Harris (tên hiệu), đối tượng đã cho tôi tài liệu cho quyển sách Một Linh Hồn Nhớ Về Hiroshima (A Soul Remembers Hiroshima) và Jesus và Những Người Essene (Jesus and the Essenes) đã chuyển đến sống ở nơi khác và tôi đã kết thúc việc viết lại quyển sách về cuộc đời của Chúa. Tôi vẫn cảm thấy có một vài khoảng trống mà tôi muốn lấp đầy. Vào lúc đó, tôi đang làm việc với Elena, tôi cũng đang làm việc với một sinh viên cao đẳng trẻ tên là Brenda, người học khoa Âm Nhạc tại một trường đại học địa phương. Cô ấy cũng là một đối tượng xuất sắc, và tôi cũng đã nhận được rất nhiều thông tin quan trọng từ cô ấy, những thứ mà sẽ được chuyển vào những quyển sách tương lai. Ba người phụ nữ này không hề biết nhau và tất cả họ đều sống ở những thành phố khác nhau.
Sự kiện lạ lùng đã xảy ra khi tôi đang làm việc với Brenda một vài tuần sau buổi thôi miên với Elena. Cô ấy đã ở trong một trạng thái bị thôi miên sâu khi một giọng nói lạ đột nhiên thông báo rằng nó có thông tin mà nên được thêm vào trong tài liệu về Jesus. Trong một giờ đồng hồ, nó cung cấp những câu trả lời tôi đã tìm kiếm bấy lâu để lấp đầy những khoảng trống trong quyển sách. Lát sau, khi tôi thêm chúng vào những nơi phù hợp, chúng đan xen vào nhau quá hoàn hảo tới nỗi giống như là chúng (những đoạn mới thêm vào này) đã luôn ở đó. Chín mươi chín phần trăm của quyển sách đó đến từ Katie và chỉ một phần trăm nhỏ từ Brenda, nhưng bây giờ tôi biết rằng quyển sách đó đã hoàn thành. Nó giống như thể bằng cách nào đó “họ” (bất kể “họ” là ai) đã biết tôi đang rất cần những mẩu thêm vào sau này và cũng đã biết tôi không thể thu thập chúng từ Katie, nên họ đã tìm ra cách để đưa nó cho tôi một cách vô cùng thông minh. Nhưng Elena đã đúng, thông tin vốn không đến từ cô ấy. Câu chuyện của cô ấy hẳn sẽ tập trung vào một mảng hoàn toàn khác. Với một cảm giác nhẹ nhõm, tôi bây giờ đã biết rằng mình có thể cống hiến hoàn toàn sự chú tâm của mình vào những dự án khác.
Thật là ngày càng rõ ràng rằng ai đó hay thứ gì đó đã đang tham gia vào và giúp định hướng sự dịch chuyển của thông tin. Mặc dù tôi đã không hiểu được, nhưng tôi cũng rất vui mừng khi nhận được sự giúp đỡ của họ. Tôi đã không ý thức được rằng điều này vốn chỉ là khởi đầu của một chuyến phiêu lưu mà sẽ tràn đầy những xoay chuyển lạ thường, và những hệ quả không chắc là có thực. Những điều sẽ xảy đến mà tôi, một con người có suy nghĩ và lý tính, hẳn là đã tưởng rằng mình đang ở thế giới của những điều bất khả.