CHƯƠNG 8 – MƯỜI HAI ĐIỀU RĂN
Trong phiên này, tôi đã nói chuyện với Suddi khi anh ấy mười hai tuổi. Tôi cho rằng anh ấy học chưa lâu, nhưng anh ấy không đồng ý, nói rằng việc đó là mãi mãi.
S: Tôi không biết nơi khác, nhưng ở nơi chúng tôi sống, chúng tôi bắt đầu từ khoảng sáu hoặc bảy tuổi. Có những người trong chúng tôi ở đây là người gốc Do Thái. Có những người trong chúng tôi là người Syria. Và có những người là người Ai Cập. Có rất nhiều người ở đây. Tất cả chúng tôi đều là những người khác nhau, nhưng tất cả chúng tôi đều cùng một suy nghĩ và một niềm tin. Chúng tôi là những người tin vào Thiên Chúa Abba và đang tụ tập ở đây để mang ánh sáng ra thế giới, nơi không có gì ngoài bóng tối.
Lưu ý sự tương đồng giữa tuyên bố này và những câu nói rằng Chúa Jesus là ánh sáng của thế giới.
D: Tôi đã nghe mọi người nói rằng người Essenes là một nhóm tôn giáo.
S: Chúng tôi là một nhóm tín ngưỡng với việc chúng tôi tin vào Thiên Chúa. Nhưng nói theo cách của chúng tôi là một tôn giáo là thứ gì đó khác. Bởi vì điều đó dường như rất… hạn chế. Nó không giống nhau. Ở đây có nhiều thứ hơn, bởi vì chúng tôi đang bảo vệ và giữ cho tri thức sống động và giúp mang lại kiến thức và ánh sáng cho thế giới.
Trong khi tôi nói chuyện với anh ta, anh đang sao chép các phần của Ngũ Thư (Torah). Tôi nghĩ lý do duy nhất họ sao chép một cuộn sách là vì cuộn sách đó cũ và hư hại. Nhưng anh nói rằng “lớp da” cũ vẫn rất tốt. Cha anh nghĩ rằng nó sẽ giúp anh ghi nhớ nếu anh chép lại nó.
S: Ông ấy nói điều này có thể có ích. Đầu tôi quá cứng, ông ấy sẽ thử bất cứ điều gì. Tôi không có trí nhớ tốt. Ai biết được chứ?
Tôi quan tâm đến phương pháp viết của họ. Anh cho biết khi họ luyện tập, họ sử dụng bảng đất sét vì họ sẽ không giữ chúng. Chỉ có những gì lâu dài mới được viết trên giấy cói.
S: Với các bảng đất sét, một học viên dễ dàng xem cách anh ta đang viết một từ. Anh ta nhìn thấy nó trong bảng và anh ta cảm nhận được nó là gì. Và nó rẻ hơn, việc tạo thêm nhiều bảng đất sét hoặc sáp rất dễ, chúng có thể được nấu chảy và làm lại. Nhưng, giấy cói, một khi nó được sử dụng, chỉ có vậy.
Anh sử dụng bút (stylus), là một cây gậy có đầu sắc nét, để viết trên tấm bảng. Trên giấy cói, bạn có thể sử dụng bút stylus nhúng vào mực hoặc cọ vẽ. Anh chủ yếu viết bằng tiếng Aramaic, đó là ngôn ngữ mẹ đẻ của ông. Vào thời điểm đó, tôi không biết gì về các ngôn ngữ ở khu vực đó trên thế giới, và tôi đã gây nhầm lẫn khi hỏi về bảng chữ cái của anh ấy. Anh ấy không biết tôi đang nói về cái gì, và luôn luôn khó giải thích những khái niệm đơn giản mà chúng ta vố quen thuộc. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng người dân ở các vùng đất khác có thể không sử dụng chữ cái như chúng ta. Những phiên này rất chứng tỏ tính giáo dục cho cả Katie và tôi. Anh cố gắng giải thích rằng không phải chữ cái mà là âm thanh tạo nên ngôn ngữ của họ. Tôi không hiểu anh ta muốn nói gì. Sau đó, khi tôi bắt đầu nghiên cứu, tôi thấy rằng các ngôn ngữ ở phần của Suddi trên thế giới rất khác với chúng ta. Họ sử dụng các biểu tượng tương tự như một hình thức viết tắt. Mỗi cái là viết tắt của một âm thanh nhất định và âm thanh tạo nên các từ. Anh ấy hoàn toàn đúng, và không có gì ngạc nhiên khi tôi không thể làm cho anh ấy hiểu những gì tôi muốn.
Tôi hỏi anh ta liệu anh ta có thể đọc cho tôi những gì anh ta đang sao chép. Trong thời gian đọc, anh đã nói một số từ chắc chắn bằng tiếng nước ngoài, sau đó anh nói chậm bằng tiếng Anh như thể anh đang dịch những gì anh đang nhìn thấy.
S: Đây là một phần của các điều răn của Moses. Nó nói về… Nó nói… Thiên Chúa của Ngươi… Ngươi sẽ không có thần linh nào khác ngoài ta. Chúng tôi không nên tạo ra hình ảnh từ đá… của các vị thần khác để thờ phượng. Và chúng tôi nên làm thế… Tôn vinh cha và mẹ của chúng tôi. Và. … bạn sẽ không giết, ăn cắp hoặc … ngoại tình. Có rất nhiều điều. Moses là một người truyền giới luật tuyệt vời. Đây chỉ là một số cái đầu tiên. Anh ấy tiếp tục và tiếp tục về chúng.
Rõ ràng là anh ta đang đọc từ Mười điều răn, nhưng anh ta làm tôi giật mình khi anh ta nói rằng có Mười hai điều răn. Vào thời điểm đó, tôi không thể theo đuổi nó trong phiên đó.
Sau đó, khi tôi đang nói chuyện với Suddi khi là người đàn ông lớn tuổi, một cơ hội tuyệt vời đã xuất hiện để hỏi anh ta về các điều bổ sung. Tôi đã đưa anh ấy đến một ngày quan trọng khi anh ấy khoảng bốn mươi tuổi. Anh đang thực hành thiền định hàng ngày. “Tôi cảm thấy rất tốt khi làm điều này. Tôi cảm thấy vững chắc, như thể tôi có cơ sở để làm việc.” Vào ngày này, ông đang thiền định để bình tĩnh lại vì đó là một ngày rất quan trọng.
S: Hôm nay tôi sẽ được kiểm tra và quyết định sẽ được đưa ra. Là tôi có xứng đáng với băng màu xanh dương không.
Khi một người Essene đạt được quyền đeo băng màu xanh dương trên trán của mình, anh ta đã đạt được cấp bậc bậc thầy. Bài kiểm tra là yêu cầu cuối cùng và là đỉnh cao của tất cả những năm học tập của anh.
S: Một người trải qua các bài học và anh ta được các trưởng lão kiểm tra để tìm hiểu xem bao nhiêu kiến thức đã được tích lũy. Có bao nhiêu hiểu biết. Một người có thể có rất nhiều kiến thức mà vẫn không có sự hiểu biết về nó, do đó kiến thức là vô ích. Để trở thành một bậc thầy, người đó phải có kiến thức và có sự hiểu biết về nó. Về bất cứ điều gì họ đang nghiên cứu, có thể là Luật hoặc có thể là nghiên cứu về các ngôi sao hoặc bất cứ điều gì khác. Bạn phải có sự hiểu biết để trở thành một bậc thầy. Do đó, bạn được thử thách bởi các trưởng lão. Tất cả họ sẽ đặt câu hỏi cho tôi để tìm ra sự hiểu biết của tôi.
D: Liệu đây có phải là một thử thách dài?
S: (Khá nghiêm túc) Không dài nếu tôi thất bại ngay lập tức. Nó có thể tiếp tục trong một thời gian khá dài. Nhưng tôi sẽ không thất bại. Những câu trả lời sẽ đến.
Tôi nghĩ rằng đây sẽ là thời điểm tuyệt vời để hỏi về các điều răn bổ sung, vì đây có thể là một câu hỏi mà họ sẽ hỏi anh ta trong bài kiểm tra. Anh thở dài và bắt đầu đọc chúng cho tôi trong khi đếm trên đầu ngón tay.
S: Đầu tiên là: Ta là Thiên Chúa của người và ngươi không có vị thần nào khác ngoài ta. Ngươi không tạo khắc những hình ảnh. (Tiếng thở dài lớn.) Tôn vinh cha và mẹ của ngươi. Hãy nhớ ngày Sabbath và giữ cho nó thiêng liêng. Ngươi không ăn cắp. Ngươi không phạm tội ngoại tình. Ngươi không thèm muốn… Ah, tài sản của người khác. Ah… Tôi nhớ từ từ. Đây là bảy? Ngươi sẽ không đi theo con đường của Baal.
Anh ta hơi nghiêng về thất vọng, và quên mất mình đã nói bao nhiêu điều. Nhưng tôi đã nghe một câu mà tôi không quen thuộc, một điều về Baal. Tôi nói với anh ấy rằng đây sẽ là sự chuẩn bị tốt để đối mặt với các trưởng lão. Anh hít một hơi thật sâu. “Tôi nghĩ rằng tôi lo lắng hơn những gì tôi …”
Sau đó, hoàn toàn bất ngờ, anh làm tôi giật mình với một câu hỏi, “Bạn là ai?” Tôi đã mất cảnh giác và phải suy nghĩ rất nhanh. Tôi thường tự hỏi làm thế nào chủ thể nhận thức tôi hoặc nếu họ có làm điều đó không. Họ có xem tôi như một người thực sự hay tôi chỉ là một giọng nói nhỏ vo ve trong đầu họ? Đôi khi câu trả lời của họ dường như cho thấy họ nhìn thấy tôi nhưng tôi là một người xa lạ với họ. Trong một phiên, một chủ thể thấy tôi ăn mặc như những người trong văn hóa của anh ấy, nhưng anh ấy cảnh báo tôi rằng tôi đã hỏi quá nhiều câu hỏi và điều này rất nguy hiểm. Phần lớn, tôi nghĩ mình chỉ là một giọng nói. Tôi nghĩ rằng trong trường hợp này Suddi đã nhận ra tôi khác đi vì anh ấy đang thiền định. Điều này có thể đã làm cho anh ta cởi mở hơn với sự hiện diện của tôi. Trong quá khứ bất cứ khi nào điều này xảy ra và câu hỏi này xuất hiện, tôi chỉ nói với họ rằng tôi là một người bạn và câu trả lời này là đủ. Tôi không hiểu tại sao, có lẽ chỉ cần sự trấn an rằng tôi không có ý làm hại họ là đủ. Tôi hỏi anh ta có phiền khi anh ta nói chuyện với tôi không.
S: Nó làm tôi tò mò. Bạn đang ở đây, nhưng bạn không ở đây. Tôi nghĩ bạn không đến từ… hiện tại. Đó là… bạn ở đây trong tinh thần, nhưng không phải trong cơ thể.
Tôi có cảm giác kỳ lạ nhất rằng có lẽ, qua một số tiến trình mà chúng tôi không hiểu, tôi đã bị chiếu ngược thời gian và đang xuất hiện trước một người đàn ông bối rối tội nghiệp này. Đó là một cảm giác kỳ lạ, biết bằng cách nào đó bạn đang tồn tại ở hai nơi cùng một lúc. Nhưng về cơ bản, đó không phải là những gì Katie cũng đang làm sao? Tôi phải cẩn thận để không làm phiền hay làm buồn lòng anh ấy, vì vậy tôi đã cố gắng làm dịu bất kỳ sự e ngại nào mà anh ấy có thể có để chúng tôi có thể tiếp tục.
D: Điều đó có làm phiền bạn không?
S: Một chút. Bạn có phải là thầy của tôi?
D: Ồ, tôi không nghĩ mình cao như vậy. Không, tôi giống như một người giám hộ hơn. Tôi rất quan tâm đến cuộc sống của bạn và những gì bạn đang làm. Điều đó có được chấp nhận không? Ý tôi là không có hại gì cả.
S: (Nghi ngờ) Bạn có ý không làm hại? Cảm thấy một… sự ấm áp về bạn, nhưng một số người rất am hiểu có thể phóng chiếu nhiều thứ.
D: Tôi quan tâm đến phúc lợi của bạn. Đó là lý do tại sao tôi đặt nhiều câu hỏi, bởi vì tôi quan tâm đến thời gian và nơi bạn sống. Tôi khao khát kiến thức.
S: Vâng, tôi cảm thấy sự tò mò rất lớn trong bạn. Tôi có thể nhìn thấy một hình ảnh, nhưng nó là … Cứ như thể bạn không ở đây vậy. (Nó có giống như một hình ảnh trong mơ không?) Tôi không cảm thấy có hại khi nói chuyện với những người không sống trong cơ thể, nhưng không phải tất cả họ đều nhân từ.
Tôi đã phải cố gắng để đưa tâm trí của anh ấy ra khỏi tôi, vì vậy tôi hướng anh ta trở lại mười hai điều răn. Anh thở dài và quay lại với chúng một lần nữa trong khi đếm trên đầu ngón tay. Lần này anh kể ra một điều khác, “Ngươi chỉ làm cho người khác như họ sẽ làm cho ngươi.” Đây là Quy tắc vàng và thường không được bao gồm trong Mười điều răn. Tôi đã hỏi về điều đó.
S: Nó có liên quan đến việc luôn nhớ rằng bạn đối xử với người khác như cách bạn muốn được đối xử. Vì đây là những gì bạn sẽ mang theo cùng (Có phải anh ấy đề cập đến nghiệp?)
D: Nó có ý nghĩa, nhưng chúng tôi không bao giờ đặt nó cùng với những điều khác
S: Sao lại không? Tôi đã nghe nói rằng trong một thờ phượng, không chỉ những hình điêu khắc, mà còn điều về Baal, đã được cố gắng bỏ ra ngoài vào thời của Moses vì con bê. Nhưng tôi chưa bao giờ nghe nói rằng bất cứ ai cố gắng lấy điều “Làm cho người khác.” ra. Tôi chưa nghe nói về điều này. Điều này sẽ rất sai lầm.
Tôi đồng ý rằng đó là một luật tốt và chung với những điều khác. Trong một phiên khác, tôi nhắc anh ta về bài kiểm tra và hỏi liệu anh ta đã vượt qua chưa. Anh phẫn nộ.
S: Tôi không đeo băng màu xanh dương sao? Tất nhiên tôi đã là bậc thầy. Làm thế nào bạn có thể không vượt qua bài kiểm tra mà có thể trở thành một bậc thầy?
Vậy, vào thời điểm đó anh là một bậc thầy về Luật, Ngũ Thư, nhưng anh tự coi mình ở tuổi bốn mươi sáu là một người rất già. Tôi không đồng ý, nhưng anh ta khăng khăng, “Nhưng đúng vậy! Đây là thời đại mà nhiều người đàn ông chết sớm hơn. (thở dài) Tôi là một ông già.”
Nếu một người đàn ông ở độ tuổi bốn mươi được coi là già trong khoảng thời gian đó, điều này khiến tôi nghi ngờ rằng Chúa Jesus không phải là một chàng trai trẻ khi anh ta bị đóng đinh. Ở tuổi ba mươi, anh ít nhất đã ở độ tuổi trung niên.