VŨ TRỤ XOẮN 3 – CHƯƠNG 13 TÌNH NGUYỆN VIÊN

0
305

Lần đầu tiên bắt đầu công cuộc điều tra của mình thông qua liệu pháp tiền kiếp, tôi nghĩ mình sẽ chỉ tìm thấy những người nhớ lại các kiếp sống trên Trái Đất, bởi theo lẽ tự nhiên đó là tất cả những gì chúng ta biết. Hệ thống niềm tin của tôi thực sự đã được tăng trưởng và mở rộng trong 30 năm qua. Lần đầu tiên tôi tiếp xúc với cuộc sống bên ngoài thế giới và mọi thứ chúng ta thấy xung quanh mình là thời điểm tôi gặp Phil. Câu chuyện của anh được kể trong Keepers of the Garden.

Lúc đầu, anh nhớ lại những tiền kiếp bình thường, và các phiên diễn ra bình thường như tôi mong đợi. Đấy có lẽ là con đường đúng bởi không ai trong chúng tôi chuẩn bị khám phá ra ngoài đó, thậm chí còn không biết rằng bất cứ gì khác đều là có khả năng. Sau đó, khi chúng tôi làm việc, anh ấy làm tôi ngạc nhiên bằng cách sống lại trong cơ thể ngoài hành tinh trên những hành tinh khác. Đấy là lần gặp gỡ đầu tiên của tôi với loại hình này, và đôi khi tôi câm nín —— bạn sẽ hỏi người ngoài hành tinh về cái gì đây?

Khi công việc tiến triển, tôi đã nhận được rất nhiều thông tin về việc gieo hạt (hoặc bắt đầu) của sự sống trên Trái Đất, bởi “họ” nói đã đến lúc để kiến thức đến. Cả hai chúng tôi đều ổn tọa và trở nên thoải mái với những điều bất thường, sự tò mò của tôi đã chiếm cứ và các câu hỏi tràn thành nước lũ.

Lời giải thích chính là Phil là một trong nhiều linh hồn chưa từng sống trên Trái Đất trước đây. Họ đã tình nguyện đến và giúp Trái Đất vào thời điểm này trong lịch sử của nó. Họ không có ý thức về điều này (một cách tự nhiên) và do đó cuộc sống của họ rất khó khăn. Họ không thích ở trên Trái Đất. Họ gặp khó khăn trong việc thích ứng với sự bạo lực ở đây. Họ mong muốn trở về “nhà” dù không biết “nhà” là ở đâu. Họ chỉ biết nó không có ở đây. Nguyên nhân vấn đề của họ là vì thực tế họ đến từ một nơi chỉ có hòa bình, vẻ đẹp và tình yêu. Tình nguyện đến một môi trường hoàn toàn khác biệt là một quyết định vĩ đại. Họ đã làm điều đó từ tình yêu và mong muốn giúp đỡ, dù họ đã rất khó thích ứng, thậm chí là không thể trong một số trường hợp.

Sau đó, có một câu hỏi: nếu chưa từng sống trên Trái Đất trước đây, thì tại sao anh ta lại đi qua ký ức về một số tiền kiếp trước khi những thông tin đáng ngạc nhiên khác đến? Đấy là lý do để nghi ngờ công việc của tôi. Điều này có nghĩa luân hồi là không có thật? Nghĩa là các tiền kiếp mà tôi từng xem xét trên rất nhiều đối tượng chỉ là tưởng tượng? Chẳng lẽ Nhà Thờ đã đúng, chúng ta chỉ sống duy nhất một lần và đó là kiếp này? Còn cách nào khác để giải thích phát triển bất ngờ này không? Câu trả lời là kiếp sống mà anh ta nghĩ mình đã sống lại chỉ là những dấu ấn. Tôi chưa từng nghe về điều này trước đây, và tôi là người viết đầu tiên tìm ra lý thuyết này. Nó được giải thích chi tiết trong Keepers of the Garden và Between Death and Life. Phiên bản súc tích chính là một linh hồn không thể tồn tại trên Trái Đất trong môi trường nhân loại mà không có thông tin và dữ liệu của tiền kiếp trong tiềm thức của nó. Nó phải có cái gì đó liên quan đến và trông cậy vào; nếu không, mọi thứ quá mới, quá kịch liệt, quá áp đảo. Cũng giống như chúng ta có kinh nghiệm về thời thơ ấu của mình để giải thích nhiều thứ chúng ta đang tiếp xúc, thông tin và kinh nghiệm từ kiếp trước của mình cũng cho chúng ta một nền tảng để liên hệ. Đây có nghĩa là không ai, không có trẻ sơ sinh nào, đến như một tờ giấy trắng. Nó luôn luôn có nền tảng của những kiếp khác và những kinh nghiệm trong tiềm thức để giúp nó liên kết đến cuộc sống trong vật lý. Tất nhiên, chúng ta không ý thức gì về điều này, cũng như chúng ta không ý thức về những tiền kiếp của mình. Nhiều người trong chúng ta thậm chí không nhớ các sự kiện thời thơ ấu, nhưng đấy không có nghĩa là chúng không tồn tại.

Lý thuyết dấu ấn tương tự như tham khảo trong thư viện. Tinh thần sắp đi vào một môi trường không quen thuộc và hoàn toàn xa lạ. Nó sẽ hoàn toàn lạc mất nếu không có một số nền tảng cơ sở. Bởi vậy, trước khi tiến vào cơ thể, nó được phép chọn những kiếp sống của người khác từ kho chứa rộng lớn trong thư viện (hoặc hồ sơ Akashic) mà nó nghĩ sẽ có lợi khi nó đi vào thể xác. Tôi từng nói việc này có thể áp dụng cho bất kỳ ai, chứ không chỉ đối với một linh hồn ngoài hành tinh. Ví dụ, một người quyết định sống một kiếp làm nhà lãnh đạo. Tinh thần chưa bao giờ có một tiền kiếp như vậy. Làm thế nào nó biết mình phải làm gì? Làm thế nào nó biết cách nắm quyền và kiểm soát một tình huống nếu nó chưa từng tiếp xúc với một trải nghiệm như vậy? Trong trường hợp đó, nó sẽ chọn tiền kiếp của các nhà lãnh đạo: Chủ tịch, quốc vương, thống đốc, thuyền trưởng —— những người đã sống cuộc sống lãnh đạo. Sau đó chúng được in lên linh hồn và trở thành một phần ký ức linh hồn của họ. Nếu đó đã có ích cho tinh thần bình thường trở lại Trái Đất, thì có thể thấy sự cần thiết của nó đối với linh hồn ngoài hành tinh lần đầu đến một nơi kỳ lạ và thường là thù địch giống như Trái Đất.

Tôi hỏi, “Làm thế nào tôi biết được sự khác biệt khi làm việc với ai đó? Làm thế nào tôi biết những gì họ đang nhớ là một kiếp sống đích thực hay chỉ là dấu ấn?” Câu trả lời đưa ra là tôi sẽ không thể nói ra chỗ nào khác biệt, bởi chính người đó sẽ không biết chỗ nào khác biệt. Dấu ấn trở nên thực như một kiếp sống thực tế. Tất cả những ký ức, cảm xúc và cảm giác đều ở đó.

Khác biệt duy nhất tôi có thể thấy là dấu ấn chỉ mang theo thông tin chứ không có nghiệp. Đây cũng là lời giải thích hợp lý cho lập luận mà những người hoài nghi thường dùng để thắc mắc về sự luân hồi. Họ nói, “Tại sao người ta luôn nhớ về kiếp sống làm những người nổi tiếng, Cleopatra hay Napoleon?” Ngay từ đầu, điều này đã không đúng. Người ta không phải lúc nào cũng nhớ về kiếp sống làm người nổi tiếng. Phần lớn ký ức của họ là những cuộc đời ù lì nhàm chán bình phàm, ít có chuyện quan trọng xảy ra. Tôi từng hồi quy những người có quan hệ với người nổi tiếng, nhưng chưa từng có ai lùi về chỗ mà họ trở thành người trọng yếu. Ngày nay, có nhiều người bình thường trên thế giới hơn những người lên báo. Và từ trước tới giờ luôn luôn có nhiều người bình thường hơn, vì vậy đó là cái sẽ xảy ra. Nhưng để đáp lại lập luận của những người hoài nghi hiện diện: nếu có hai hay nhiều người tuyên bố mình là cùng một người nổi tiếng trong kiếp sống khác, đó không có nghĩa là một trong số họ đang nói dối hay tưởng tượng. Một hoặc cả hai người trong họ có thể nhớ về một dấu ấn, bởi vì không có cách nào để nói ra sự khác biệt.

Hiện tại tôi làm việc độc quyền với tiềm thức và kho thông tin khổng lồ của nó, nó sẽ cho tôi biết cuộc đời nào là một dấu ấn. Đây là cách tôi có thể nói ra sự khác biệt. Sẽ có những ví dụ được đưa ra trong cuốn sách này. Tuy nhiên, lý thuyết về dấu ấn là một phần của câu đố lớn và phức tạp mà chúng ta gọi là “cuộc sống”, cũng là điều mà tôi đang tiếp tục khám phá.

Đã qua nhiều năm từ khi làm việc cùng Phil và viết cuốn sách, tôi đã tiếp xúc với những người khác cũng cảm thấy như vậy. Khi cuốn sách được dịch sang các ngôn ngữ khác và bắt đầu lưu hành ở nước ngoài, tôi nhận được thư từ những người rất biết ơn cuốn sách. Họ từng nghĩ mình là những người duy nhất trên thế giới có những cảm xúc đó: không muốn ở đây, vì không hiểu sự bạo lực trên thế giới này, muốn về nhà, suy nghĩ về tự tử để thoát ra. Nó đã giúp họ rất nhiều để họ biết rằng mình không điên, rằng họ không đơn độc. Rằng họ là một trong nhiều tình nguyện viên đến và giúp Trái Đất đi qua chế độ khủng hoảng của nó. Họ chỉ không được chuẩn bị cho hậu quả đối với linh hồn hiền lành của họ. Như đã viết trong quyển 2 của loạt sách này, tôi đã tìm thấy ba làn sóng những người đang sống cuộc đời đầu tiên của họ trên Trái Đất.

Làn sóng đầu tiên là thế hệ của Phil, khoảng cuối 40 (đầu 50) tuổi, họ có thời gian khó khăn nhất để thích ứng.

Làn sóng thứ hai hiện đang ở độ tuổi cuối 20 đầu 30, không gặp nhiều vấn đề và đang trải qua cuộc sống dễ dàng hơn nhiều. Họ thường sống một cuộc đời giúp đỡ người khác, không tạo ra nghiệp và thường không được chú ý. Trong các phiên, họ được mô tả là “ăng-ten”, “kênh”, “người quan sát” —— là người điều hướng những năng lượng cần thiết cho Trái Đất. Nhiều người không muốn có con vì đó sẽ tạo ra nghiệp, họ cũng không muốn bị trói buộc vào chu kỳ Trái Đất. Họ chỉ muốn làm việc của mình rồi rời đi. Trải nghiệm Trái Đất không gây nhiều chấn thương cho họ như làn sóng đầu tiên.

Làn sóng thứ ba là những đứa trẻ mới, nhiều trong số đó hiện đang ở tuổi thiếu niên. Họ đã đi vào với tất cả các kiến thức cần thiết (ở cấp độ vô thức), DNA của họ đã được thay đổi, và họ đã được chuẩn bị để tiếp tục với ít hoặc không có vấn đề gì (trừ những người được tạo nên bởi những người lớn có ý tốt nhưng vô tri và vô minh).

Tôi từng hỏi, “Tại sao nhóm đầu tiên có quá nhiều vấn đề và khó khăn trong việc thích ứng?” Câu trả lời là họ là “người mở đường “, “người soi đường”. Họ chuẩn bị con đường cho những người theo sau. Do đó, những khó khăn của họ phục vụ một mục đích.

Kể từ lần gặp đầu tiên với Phil vào những năm 1980, (thông qua công việc) tôi đã gặp nhiều người đang trải qua cuộc đời đầu tiên của họ trên hành tinh Trái Đất. Không ai trong số những người đó có kiến thức này trước khi chúng tôi thực hiện các phiên. Họ hiện đang được phép có thông tin, bởi đã đến lúc phải nhìn nhận họ là ai và mục đích của họ trên Trái Đất vào thời điểm này.

* * *

James đến văn phòng của tôi ở Arkansas cho phiên chủ yếu để khám phá một trải nghiệm bất thường khi còn nhỏ mà anh chưa bao giờ quên được. Nó có một số dấu hiệu của khả năng thời gian bị mất, nhưng không có nhiều chi tiết khác. Do nó đã làm phiền anh trong những năm này, nên đấy là chuyện anh muốn khám phá hơn so với đi vào tiền kiếp. Tôi đã hồi quy anh ta về đêm xảy ra vụ việc, nhưng anh không thể thu thập thêm thông tin nào nhiều hơn ký ức ý thức anh ta đã nhớ. Tâm trí ý thức của anh cũng muốn duy trì sự kiểm soát, bởi anh sợ mình sẽ làm nên thứ gì đó. Tôi kiên trì và một số thông tin bắt đầu xuất hiện. Đa phần là các cảm giác cơ thể, trôi nổi và cảm giác ở bên trong một con tàu nhỏ. Sau đó, cảm giác sự chuyển động, và một khải ngộ gây sốc. “Phía trước; về phía trước —— ở nơi khác, rất, rất nhanh. Khi nó di chuyển, khi nó… nhảy? Nó khiến tôi cảm thấy… rã ra, giống như nguyên tử.” Dù nghe có vẻ kì lạ, nhưng anh mô tả một cảm giác tốt khi điều này xảy ra. “Giống như phân giải nguyên tử, nhưng không phải là một cách xấu; chỉ là cần thiết. Nó là cần thiết để đi du hành. Bạn không thể du hành trong thân thể vật lý. Nó quá nhanh. Cơ thể sẽ bị vỡ. Vì vậy, họ phân giải tôi đến khi họ có thể ghép tôi trở lại sau đó. Nó nằm trong ánh sáng, trong khu vực mái vòm. Có lẽ ánh sáng giữ nó hoặc ngăn nó đi khắp mọi nơi.”

Anh không nhận ra ai khác mà anh có thể đặt câu hỏi. Tôi hỏi có bất kỳ cách nào để anh có thể nhận được thông tin không. “Không phải lúc này. Bởi vì tôi là các mảnh! Tôi phải được ghép trở lại với nhau. (Cười) Tôi không làm điều đó. Gì đó khác làm nó.” Sau đó là cảm giác chóng mặt do di chuyển quá nhanh. Kế tiếp, một bất ngờ, khi được ráp lại, anh đã có một hình thể khác trông giống một ET xám nhỏ. Anh gặp khó khăn trong việc giải thích những cảm giác đang đi qua tâm trí. “Tôi cảm thấy đó không phải là tôi-tôi-tôi. Giống như những ký ức của tôi trong một cái gì đó khác.” Anh đang giao tiếp với những người khác giống mình. Sau đó, sự hỗn độn trở lại khi anh cố gắng mô tả những gì nhìn thấy. “Những tấm bảng Trái Đất trên tường, và chúng làm công cụ. Đào tạo.”

D: Các bạn đang đào tạo ai?

J: Tôi! Giống như một hội thảo. Tất cả mọi thứ, các kỹ năng, kiến thức Trái Đất trong các bảng. Nó phức tạp lắm. Hệ thống, chức năng, hình thức… không phải lịch sử, nhưng… cơ bản… căn bản!

D: Bạn đang học hay dạy điều này?

J: Học… à, cả hai! Tự dạy mình.

D: Đây có phải là kiến thức của con tàu bạn đang ở hay không?

J: Có thể nếu tôi muốn. Kiến thức có thể là bất kì cái gì có đó; bất cứ gì được lưu trữ trên… thứ này

D: Bạn thích truy cập loại kiến thức nào?

J: Trò chơi, không giống như trò chơi điện tử, nhưng cũng giống như trò chơi điện tử. Mô phỏng. Những trò chơi cuộc sống. Tôi có thể lập trình theo những gì tôi muốn. (Anh ta dường như đang đấu tranh với các khái niệm.) Có sự can thiệp…. Điều này rất giống với một cái gì đó trên TV. Nó không phải cùng một thứ —— nó nhìn không giống nhau —— nhưng khái niệm thì tương tự.

D: Ý bạn là nó tải chương trình cho bạn?

J: Vâng. Diễn tiến.

Sau đó, anh phát hiện có gì đó trên đầu đã được ấn lên hai huyệt thái dương của mình.

J: Đó là chức năng của huyệt thái dương! Những thứ đi trên đầu tôi. Đó là nơi thông tin đi vào. Người khác làm điều đó, nhưng không miễn cưỡng —— ký ức chuyển từ đó đến đây, hay…?

D: Bạn nói đó là những trò chơi của cuộc sống?

J: Các kịch bản, nhưng những cái lớn. Kịch bản dài, về bộ dạng của nó.

D: Có nhiều hơn một trong số này?

J: Những cuộc sống. Bất kỳ khả năng nào bạn muốn!

D: Bạn có chọn những gì bạn muốn tải xuống không?

J: Đôi khi. Những cái khác được đưa cho, giống như một bài tập.

D: Sau khi tải xuống, bạn có thể xem điều gì xảy ra?

J: (Thở dài) Bạn sống nó, nhưng không… bạn chỉ sống nó như bất cứ ai có thể sống. Đó là một ảo ảnh. Nó được đặt trong não bạn và bạn sống nó, nhưng không…. Bạn lấy kinh nghiệm từ nó mà không thực sự sống nó.

D: Có lý do cho điều đó không?

J: Kiến thức và… thấu cảm, có lẽ? Nhưng… hiểu biết. Câu hỏi đặt ra là, “Tại sao làm thế?”

D: Đó là điều tôi đã tự hỏi.

J: Câu trả lời là, “Cho tri thức.” Cho tri thức, là tất cả những gì hiện lên. Kiến thức để giúp đỡ—— có thể giúp đỡ những người tương lai? Đó là để giúp đỡ. Dù tôi không biết làm thế nào. Nó giống như một thư viện, chỉ là một phiên bản khác. Thiên về… không thoát tục, nhưng đặc chắc. Nhiều công nghệ điều khiển hơn là bản chất.

D: Vậy, lý do thực hiện việc này là để giúp cơ thể tồn tại trên Trái Đất —— cơ thể vật lý?

J: Chuẩn bị. Từ ngữ là “cuộc sống”, nhưng… kinh nghiệm của cuộc sống. Chuẩn bị.

Mặc dù nghe có vẻ khó hiểu, nhưng tôi nghĩ tôi biết anh ấy đang cố mô tả cái gì, chỉ là tôi không muốn ảnh hưởng đến anh ấy. Tôi muốn anh ấy nói điều đó bằng chính lời của mình. Tuy nhiên, nhiều thông tin hơn đã không xuất hiện. Một cái gì đó chắc chắn đã chặn nó lại, và tôi không nghĩ đó là bản thân James. Tôi nghĩ đã đến lúc gọi tiềm thức ra tìm câu trả lời. Khi tôi biết nó ở đó, tôi hỏi tôi có được phép đặt câu hỏi hay không. Một giọng nói độc đoán trả lời, “Có, nhưng dè dặt một chút!” Tôi liền hiểu James chưa sẵn sàng để tiết lộ mọi thứ, vì dễ thấy anh ta không hiểu những mảnh và miếng đang được cho thấy. Tôi sẽ phải cẩn thận và tuân theo các chỉ dẫn của tiềm thức, hoặc nó sẽ đóng cửa và tôi sẽ không được phép có thêm câu trả lời nữa. Tôi đã nói với tiềm thức rằng tôi sẽ không thúc đẩy, mà chỉ chấp nhận những gì nó muốn James biết. Tiềm thức nói những gì được cho thấy chỉ khiến James hỗn loạn, và anh chưa phát triển đủ để hiểu được. Anh ta vẫn còn phải học nhiều.

D: Bạn có nghĩ những mảnh đã cho anh ta thấy sẽ giúp anh ta?

J: Anh ta sẽ thắc mắc nhiều thêm.

D: Tại sao anh ta cảm thấy như tất cả các phân tử đã chuyển dịch?

J: Bởi vì đã vậy! Các phân tử phân giải ra để chúng có thể được thành hình trở lại… nhưng chỉ vì sự di chuyển. Khi anh ta du hành, nó phải vậy hoặc anh ta sẽ vỡ nát.

D: Anh ta đã được cho thấy, khi điều này xảy ra, anh ta đã biến đổi thành sinh mệnh khác. Nó có tồn tại đồng thời với James không? (Có) Nó là gì? Chuyển đổi qua lại?

J: Nó giống nhau chỉ trong sự tôn trọng đối với tất cả hiện hữu cùng một lúc.

Tôi đã cố thu thập thêm thông tin về thời gian bị mất, nhưng tôi được cho biết đó chưa phải lúc cho James biết, và không cho thấy thêm nữa. Anh sẽ phải đợi đến khi mình đạt đến một cấp độ hiểu biết khác. Anh ấy vẫn đang trong giai đoạn đầu của việc học. “Họ” trước đó từng nói với tôi rằng một số kiến thức là độc dược chứ không phải là thuốc. Nó có thể gây ra vấn đề nếu không được hiểu một cách chính xác, hoặc nếu nó được đưa ra quá sớm. Đây dường như là trường hợp của James.

D: Anh ấy mô tả quá trình được gọi là in dấu ấn? (Vâng!) Các kiếp sống khác được in vào bộ nhớ để hoạt động như một hướng dẫn tham khảo, nói như vậy?

J: Một catalog.

Tiềm thức vẫn dè dặt, nhưng tôi đã xác nhận được James là một trong những người mới đến Trái Đất —— những người chưa từng trải qua một cơ thể nhân loại trước đây. Anh ta chắc chắn ở đây cho một mục đích, nhưng bản chất chính xác của nó chưa được phép cho anh ta biết bây giờ. “Anh ta có thể thoáng nhìn, chớp mắt, nhưng không bao giờ là tất cả. Nó sẽ là quá nhiều.”

D: Không ai bắt anh ta đến, phải không?

J: Vâng. Anh ấy tình nguyện đến vào lúc này. Anh ấy biết sẽ rất đau đớn, nhưng anh ta mạnh mẽ.

D: Bạn có thể nói cho anh ta về những gì anh ta phải làm không?

J: Sống gương mẫu và họ sẽ làm theo. Anh ấy là giáo viên. Quy tắc; luật – không phải luật Trái Đất; không phải luật nhân loại. Thông qua sự tương tác của mình với mọi người, anh ta dạy —— không phải bằng lời —— mà bằng hành động. Hào quang hoặc năng lượng của anh ta ảnh hưởng đến người khác.

D: Anh ta nghĩ mình phải ra ngoài nói chuyện với mọi người, và nói với họ về các thứ.

J: Thông điệp bị mất đi trong sự nhiệt tình. Đây là cách duy nhất anh ta biết, nhưng là thần giao cách cảm tinh thần…. Một cách tiềm thức. James không vượt qua nó.

D: Ai vượt qua nó?

J: Bản thân kiến thức… dây dẫn… James giống như một ngọn hải đăng. Phát xạ năng lượng; phát hành nó ra. Nếu bạn có một bức tường và bạn ném gì đó đối kháng nó, nó sẽ văng ra. Nếu bạn có một bức tường khác ở xa, khi bạn ném ý tưởng này —— thứ này —— nó sẽ vẫn văng ra. Nhưng khi chúng cận kề, chúng rung động nhanh. Nó qua lại nhanh hơn. Ngọn hải đăng mạnh hơn. Tín hiệu mạnh hơn.

D: Bởi vì nó được khuếch đại.

J: Vâng, James phải hiểu rằng làm nhân loại là một công việc khó khăn. Nếu anh ta đi theo cảm giác của tình yêu, anh ta sẽ không thể rẽ xuống một con đường sai trái.

Vậy nên, một phiên được bắt đầu để kiểm tra một ca UFO khả năng lại biến thành tiếp xúc với một tình nguyện viên của làn sóng thứ hai đã đến để giúp đỡ. James là một linh hồn rất dịu dàng, bị ảnh hưởng rất nhiều bởi thế giới xung quanh. Cần một thời gian trước khi anh học và phát triển đủ để có thêm đáp án. Trong thời gian đó, anh chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của mình: làm một kênh, một hải đăng, cho năng lượng Trái Đất cần ở thời điểm này vào và ra. Tuy nhiên, đó là một ví dụ khác về những khó khăn mà những linh hồn hiền lành này gặp phải khi họ tiến vào môi trường xa lạ và thù địch của chúng ta.

Khách thăm

Judy là một trong nhiều người tôi đã gặp trong suốt ba mươi năm làm việc với những khách hàng có cảm giác họ không thuộc về nơi này. Họ không muốn ở đây, và có một thời gian khó khăn để thích nghi với thế giới chúng ta. Cô đã trải qua một hồi quy bình thường, nhưng chúng tôi không tìm thấy câu trả lời của cô cho đến khi liên lạc với tiềm thức. Tôi đã yêu cầu nó giải thích những cảm xúc mà cô ấy có.

J: Cô ấy không bao giờ cảm thấy như ở nhà khi ở trên hành tinh này. Có những nơi khác trong vũ trụ có năng lượng tốt hơn, nơi cô ấy cảm thấy được yêu thương, cảm thấy như thuộc về nơi đó. Những nơi khác cô ấy đã từng sống —— nơi mọi người yêu thương nhau, nơi mọi người sống trong hòa bình, nơi mọi người giúp đỡ lẫn nhau, quan tâm lẫn nhau.

D: Tại sao cô ấy lại đến Trái Đất nếu cô ấy hạnh phúc hơn ở những nơi đó?

J: Bởi vì đó là công việc của cô ấy.

Tôi đã nghe điều này rất thường xuyên, nó ban đầu nghe như một bản ghi bị hỏng. Nhưng tại sao rất nhiều khách hàng của tôi lại nói điều tương tự trừ khi nó là sự thật? Họ không cách nào biết những gì người khác đã nói ra.

J: Có những người trong chúng ta nhìn vào những chỗ khác trong Vũ Trụ, và thấy những nơi cần được giúp đỡ. Và chúng ta biết mình phải hỗ trợ để bảo toàn lối sống của mình, để bảo toàn hòa bình của chúng ta.

D: Cái gì xảy ra ở đây phản xạ lại lối sống của bạn?

J: Nó gây ô nhiễm Vũ Trụ. Tất cả chúng ta đều ở cùng nhau, tất cả chúng ta đều có liên quan đến nhau, và khi những người khác hạ thấp rung động của mình, nó cũng ảnh hưởng đến chúng ta —— Nhưng không phải chỉ vì chúng ta là những người hòa bình yêu thương, rất yêu thương. Không chỉ vì chúng ta muốn duy trì lối sống đó. Chúng ta còn muốn những người khác chia sẻ những gì chúng ta có và đã tìm thấy. Mọi người trên hành tinh này không hạnh phúc. Hành tinh mà chúng ta hiện đang ở trên nó, Trái Đất này, họ đang vật lộn mỗi ngày. Họ không biết nó là như thế nào —— sống trong hạnh phúc và hòa bình trọn vẹn, là một với Tạo Hóa, nhưng công việc của chúng ta là hỗ trợ cho họ.

D: Bạn có thể thấy những gì đang xảy ra trên các hành tinh khác từ nơi bạn đang ở?

J: Chúng ta có thể thấy tất cả những gì chúng ta mong muốn. Nếu chúng ta muốn thấy nó, chúng ta có thể thấy nó. Chuyện xảy ra ở đây là nỗi buồn lan truyền từ người này sang người khác. Mỗi lần họ buồn, nó lan truyền đi. Có rất ít người ở đây để thay đổi điều đó.

D: Vậy khi mọi người nhìn thấy những điều này xảy ra trên Trái Đất, bạn quyết định đến đây?

J: Vâng. Chúng ta cần hỗ trợ. Chúng ta nghĩ mình sẽ tạo nên sự khác biệt. Chúng ta là những sinh mệnh của tình yêu vĩ đại; tình yêu cực lớn lao vĩ đại và hòa bình vĩ đại. Khi chúng ta thấy những linh hồn khác gặp rắc rối, bản chất của chúng ta chính là giúp đỡ. Nó giúp chúng ta cảm thấy trọn vẹn.

D: Nhưng khi bạn đến đây, nó không dễ dàng như vậy?

J: Không dễ dàng như vậy. Chúng ta muốn giúp đỡ, đó là lý do tại sao chúng ta ở đây, nhưng chúng ta rất khó tồn tại ở đây. Nó xa lạ với chúng ta. Rung động của chúng ta cao hơn nhiều. Điều này gây ra vấn đề. Trên hành tinh của chúng tôi, cô ấy là một người chữa lành vĩ đại. Cô ấy sẽ không hạnh phúc trừ khi tiếp tục làm công việc đó.

D: Có phương pháp nào cô ấy nên sử dụng không?

J: Trên hành tinh chúng tôi, chúng tôi đơn giản nghĩ về sự chữa lành và nó được thực hiện. Trên hành tinh của bạn, điều này không đơn giản. Nhiều sự nghi ngờ đã được cấy ghép ở rất nhiều nơi mà đôi khi bạn cần các tiện ích hoặc phương pháp nhỏ mà bạn cảm thấy hỗ trợ mình trong chữa trị, nhưng sự chữa trị đến từ bên trong. Tất cả năng lượng đến từ Nguồn vĩ đại. Khi cô ấy thực sự tha thứ cho bản thân mình và hợp nhập vào cuộc sống này, sự chữa lành sẽ tuôn chảy dễ dàng từ cô ấy. Cô ấy sẽ có thể giúp đỡ người khác. Cô ấy không nhất thiết phải có mọi phương pháp mà cô ấy đã cố gắng học. Nó sẽ chỉ chảy đi như suối. Cô ấy sẽ biết làm thế nào để làm điều đó. Cô ấy sẽ làm điều đó bằng tay. Đôi khi nó là hữu ích để làm điều đó. Sự chữa lành của chúng ta cũng có thể được thực hiện từ xa bởi vì tất cả chúng ta đều kết nối. Thật dễ dàng để thực hiện việc này ở nơi chúng ta xuất xứ. Lại rất khó khi đến đây với hành tinh này và không thể làm điều tương tự.

D: Tất nhiên, bạn phải có sự cho phép của người đó ngay cả khi họ ở xa, phải không?

J: Chắc chắn rồi. Mọi người trên hành tinh này không cho phép một cách có ý thức, nhưng họ cho phép ở chỗ đó là nhiệm vụ của linh hồn để chữa lành. Cô ấy sẽ có thể làm những việc này. Trên hành tinh của chúng tôi, thật dễ dàng cho những người đã được đào tạo. Chúng tôi nghĩ nó, và nó thành. Trên hành tinh của chúng tôi, rung động cao hơn nhiều, và trên Trái Đất này nó thấp hơn nhiều. Cô ấy rất bức bối vì nó không xảy ra ở đây ngay lập tức.

D: Còn chứng dị ứng mà Judy có?

J: Các dị ứng là sự chiến đấu của cô ấy để tránh xa bầu không khí này, hành tinh này, năng lượng ở đây trên hành tinh này, bằng cách liên tục chặn các rung động thấp hơn. Cô ấy không thích cảm giác ở đây. Cô ấy không muốn thở nó, cơ thể cô ấy muốn chống lại nó, muốn loại bỏ nó, muốn loại bỏ mọi thứ ở đây.

D: Luôn luôn liên can đến tự do ý chí.

J: Chúng tôi không thể cưỡng chế mọi thứ, nó không phải là cách của chúng tôi. Có nhiều thay đổi trên hành tinh này ngay bây giờ. Ngày càng nhiều người sẽ được đánh thức. Nhưng thật khó cho những người đến từ một nơi yêu thương và hạnh phúc như chúng ta ở nơi này.

* * *

Sau đây là một phiên ví dụ khác của những người-lần-đầu hoặc tình nguyện viên:

Shirley rời khỏi đám mây vào cái mà cô mô tả là “điêu linh”. “Mọi thứ từng sống không còn ở đó nữa. Mọi thứ đã biến mất. Cái gì đó đã khiến nó biến mất. Chỉ còn đất nâu, bụi bẩn, hoặc miệng núi lửa. Bất cứ gì ở đó cũng không còn nữa. (Cô ấy trở nên xúc động.) Không có gì. (Khóc) Tôi nghĩ đây từng là nhà. (thổn thức) Nó đã bị phá hủy. Nhưng tôi không chắc nó đã làm gì. Nó đẹp với đồng cỏ, rừng và cây cối. Điều tôi nghĩ đến là Vườn Địa Đàng Eden.”

Tôi hỏi cô ấy xem nó như thế nào trước khi sự hủy diệt xảy ra. “Tôi thấy nhiều cây. Tôi thấy các dòng nước đang chảy. Tôi thấy cây liễu rũ. Giống như một khu vườn xinh đẹp. Có hoa và chim, động vật đi xung quanh. Một con bạch kỳ mã cái đi ngang qua. Nó có màu trắng, bờm dài, sừng nhọn trên trán, mỹ lệ. Đó là một nơi tuyệt vời, hoàn hảo. Theo như mắt có thể thấy, nó chỉ là một bức tranh bình dị. Khi tôi cảm nhận được cơ thể của mình, tôi cảm nhận nó như một sự pha trộn. Tôi cảm thấy đàn ông, và sau đó tôi cũng cảm thấy phụ nữ. Và tôi cảm thấy cả hai cùng nhau. Tôi có thể nhìn thấy một hình dạng nhân loại, nhưng nó cảm giác giống như một hình dạng tràn đầy năng lượng của con người. Giống như bạn không thực sự là một cơ thể vật lý. Tôi không cảm thấy mình phải ăn gì cả. Vẻ đẹp của mọi thứ giữ tôi sống. Đó là tất cả những gì cần. Sự kết nối với thiên nhiên. (Trở nên xúc động lần nữa.) Ý nghĩ đi vào trong tâm trí tôi là: thứ cũng giữ tôi sống động chính là sự kết nối của tôi với Thượng Đế, với Con Người của tôi, với Cha tôi. Đó là thứ giữ cho tôi sống. Khi tôi ở đó lúc này, tôi cảm thấy yên bình, bởi vì nó thật đẹp. Và tất cả mọi thứ đang làm việc cùng nhau trong sự hòa hợp.”

Tôi quyết định chuyển cô ấy tiến tới để tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra với nơi hoàn hảo đó. Tôi đảm bảo với cô ấy rằng xem nó sẽ không làm phiền đến cô ấy.

S: Một cái gì đó đến thiêu đốt mọi thứ và phá hủy nó. Tất cả những gì tôi thấy là những ngọn lửa từ trên trời rơi xuống và đốt cháy mọi thứ.

D: Bạn có thể thấy nó đến từ đâu không? Bởi vì bạn sẽ có thể thấy, hiểu và nói về nó.

S: (Cô do dự) Cái đầu tiên tôi thấy là một con rồng. (Cười) Tâm trí tôi đi, không, đó không đúng (Cười) —— Tôi chỉ tiếp tục nhìn thấy một con rồng, đó là tất cả những gì tôi thấy. Tôi thấy lửa bắn ra từ miệng nó. Màu xanh lá cây với vảy lớn. Nó đang bay vòng quanh bầu trời.

Tôi không lo lắng về câu trả lời độc đáo này. Tôi quyết định thuận theo bất cứ gì cô ấy đang thấy. Tôi biết trước khi phiên kết thúc, tiềm thức sẽ giải thích mọi điều không được làm rõ trong quá trình.

S: Tôi có cảm giác ai đó đố kỵ với nơi này, và họ đã gửi con rồng đến để tiêu diệt nó.

D: Họ không thể có một nơi tuyệt đẹp và hoàn hảo của riêng mình?

S: Tôi chắc chắn họ có thể có. Họ không muốn bất kỳ ai khác có nó. Họ không muốn bất kỳ ai hạnh phúc.

D: Điều gì xảy ra với bạn khi mọi thứ đã bị phá hủy?

S: Tôi cảm thấy hình như tôi đã rời đi. Tôi không muốn ở đó nữa, bởi vì nó đã không còn.

D: Bạn sẽ có thể thấy những gì đã xảy ra từ điểm nhìn đó. Bạn có thể thấy nhiều hơn về những sinh mệnh khác hay bất cứ cái gì là họ – những người đã đố kỵ không?

S: (Cười) Tôi đang thấy một vùng đất của những người khổng lồ. Họ rất lớn. Xương to, chân to, tay to, cơ bắp. Giống như một cộng đồng, nhưng có một nhà lãnh đạo không tốt. Ông ta biết về nơi tuyệt đẹp này. Có sự đố kỵ và tức giận.

D: Có rồng ở nơi họ sống không?

S: Có. (Cười) Chúng nhỏ hơn so với những người khổng lồ, giống như vật nuôi của họ.

D: Vậy họ đã gửi loài sinh vật đó đến tiêu diệt chỗ của bạn. (Phải) Tôi tự hỏi họ sẽ có được sự thỏa mãn thế nào.

S: Không ai có thể sống trong niềm vui, hòa bình, hay hòa hợp. Nó đã bị hủy diệt.

D: Vậy bạn đã làm gì sau khi nơi đó bị phá hủy?

S: Tôi cảm thấy hình như mình đã lơ lửng một lúc. Sau đó, tôi đến thăm Cha tôi một lúc, bởi Ngài yêu thương tôi. Tôi cảm thấy tình yêu và năng lượng chảy qua. Tôi cảm thấy được nuôi dưỡng. Tôi cảm thấy tình yêu vô điều kiện.

D: Bạn có thể thấy Cha trông như thế nào không?

S: Tôi chỉ thấy quả cầu ánh sáng, năng lượng sự sống này. Có những người khác ở đó. Chúng tôi phải dưỡng nuôi chính mình. Tôi không thể ở lại lâu. Tôi cảm thấy dường như mình đang được giao nhiệm vụ tiếp theo.

D: Nhiệm vụ tiếp theo của bạn là gì?

S: Tôi phải đến Trái Đất.

D: Bạn trông không vui lắm. Bạn có lựa chọn không?

S: Tôi cảm thấy mình không có lựa chọn. Đó là một nhiệm vụ, một công việc. Ai đó phải làm chuyện này, bởi vì không ai khác sẽ làm. Tôi nghĩ đó là lý do tôi rất tức giận với Ngài, với Cha tôi, bởi đó không phải là một lựa chọn. Nó giống như khi bạn làm việc cho ai đó. Họ nói với bạn làm chuyện này hoặc chuyện khác. Giống như khi bạn đang làm dịch vụ, bạn nhận đơn đặt hàng? Cảm giác là như vậy, bởi tôi đã phải đi lần nữa.

D: Nhưng bạn cũng có tình yêu như vậy với Ngài.

S: Tôi có, nhưng tôi đã tức giận vì mình phải đi. Tôi sẽ không lựa chọn đến Trái Đất. Tôi bị giao cho nhiệm vụ đến đây.

D: Cho tôi biết điều gì xảy ra khi bạn đến Trái Đất. Quy trình như thế nào?

S: Tôi thấy bản thân là năng lượng trải qua những giai đoạn khác nhau. Giống như các trạm khác nhau, hoặc các chốt khác nhau, hoặc nhận thông tin hay các bước khác nhau. Giống như kiểm tra với các thực thể và sinh mệnh bất đồng trước khi đến đây, và mỗi người cho tôi thông tin. Nhưng có vẻ tôi không ở hình thể vật lý. Và tất cả họ đều cho tôi lời khuyên hoặc thông tin được sử dụng.

D: Vậy bạn sẽ làm gì khi đến được Trái Đất?

S: Vâng, tôi phải được sinh ra. Tôi đã thực hiện việc đó nhiều lần, nhưng không phải gần đây. Có gì đó ở đây mà tôi phải hoàn thành. Lần này có một cảm giác nhiệm vụ. Tôi ở đây để làm gì đó (cảm xúc) và tôi không biết nó là gì. Nhưng tôi biết mình có thứ gì đó to lớn để làm.

D: Nhưng bước đầu tiên là được sinh ra như một đứa trẻ? (Vâng) Có cảm giác bất đồng khi một lần nữa ở trong cơ thể hay không?

S: Vâng, vâng. Tôi cảm thấy bị hạn chế. Cách khác kia là rất tự do. Và theo cách này tôi cảm thấy khác biệt. Tôi là một bé gái xinh đẹp. Tôi muốn trở thành một cô gái. Chỉ cảm thấy đó hình như là đúng đắn trong thời điểm này, đối với nhiệm vụ.

D: Bạn cảm thấy thế nào khi ở trong cơ thể đó?

S: Tôi chưa bao giờ cảm thấy thoải mái trong cơ thể đó. Tôi luôn có hình ảnh cơ thể kém cỏi. Mặc dù tôi muốn trở thành nữ, nhưng thật khó khăn khi thấy bản thân mình là một người phụ nữ. Tôi không thích nhìn vào gương. Tôi không thích những gì tôi thấy. Tôi cảm thấy cấu trúc giải phẫu học khác biệt. (Cười) Khi nhìn vào gương, tôi nghĩ tôi đáng lẽ phải thấy sinh mệnh ánh sáng rực rỡ này. Đó là người là tôi bên dưới.

D: Nhưng bạn đã lấy vỏ bọc này, cái vỏ bên ngoài này. Và bạn phải ở trong cái vỏ này một thời gian cho đến khi làm xong chuyện phải làm.

S: Vâng. Tôi biết đó là giúp đỡ người khác. Đó là điều tôi cảm thấy. Tôi nghĩ những lần khác tôi đến đây là do tự do ý chí, tự do lựa chọn. Nhưng lần này thì không. Lần này thì khác. Tôi thích đến bởi tự do ý chí của mình thay vì có một nhiệm vụ. Điều này quan trọng, nhưng tôi không biết tại sao. Tôi không biết làm gì. Tôi biết đó là giúp đỡ người khác. Để giúp chữa lành người khác.

Tôi gọi tiềm thức ra và giải thích lý do nó cho Shirley thấy nơi đã bị phá hủy kia. “Tại sao bạn lại chọn cái đó? Bạn đang cố nói gì với cô ấy?”

S: Đó là một nơi hoàn mỹ. Cô ấy có thể đến đó và tái kết nối khi cần được nuôi dưỡng. Cô ấy có thể kết nối mọi sinh mệnh, mọi tạo vật và nói chuyện với họ. Họ cố gắng liên lạc với cô ấy, nhưng cô ấy đã chặn họ. Cô ấy sợ nó không có thật. Cô ấy không phải sợ, bởi vì nó là có thật. Cô ấy sẽ có thể chữa lành trái tim và tâm trí mọi người bằng giọng nói của mình. Cô ấy sẽ giúp họ chữa lành mọi cấp độ: vật lý, tâm lý, tình cảm và tinh thần. Cô ấy sẽ có thể làm điều đó bằng cách nói chuyện. Truyền đạt về Thượng Đế, về cuộc sống là gì. Cô ấy không cần phải sợ hãi.

Chúng tôi sẽ bảo vệ cô ấy. Chúng tôi sẽ hướng dẫn cho cô ấy.

D: Nơi mà cô ấy thấy với đầy đủ những sinh vật kỳ lạ đó. Đó có phải là một nơi có thật hay không?

S: Vâng, tại một thời điểm nó đã tồn tại.

D: Với bạch kỳ mã, người khổng lồ và rồng? (Vâng) Chúng tôi nghĩ chúng chỉ là tưởng tượng hay truyền thuyết.

S: Không, chúng đã tồn tại.

D: Có phải trên Trái Đất không? (Không) Những gì có trong các câu chuyện của chúng tôi, chúng chỉ là những ký ức về nơi đó?

S: Những ký ức về một thời đại khác đã qua.

D: Tôi tự hỏi tại sao trong câu chuyện của chúng tôi ngày nay, trong thế giới của chúng tôi, lại có chúng.

S: Bởi vì chúng đã tồn tại tại một thời điểm. Chúng là thật.

D: Ý bạn là đó là những ký ức trong tâm trí chúng tôi? (Vâng) Vậy điều chúng tôi nghĩ là một câu chuyện hay một chuyện cổ tích là có cơ sở trong sự thật?

S: Tôi tin thế, vâng.

* * *

Dưới đây là một phiên ví dụ khác của những người-lần-đầu hoặc tình nguyện viên:

Lúc đầu, nó nghe như một tiền kiếp bình thường khi Beth thấy mình là một chàng trai trẻ trong chợ Ả Rập. Nó bắt đầu thay đổi khi anh biết mình đang mang theo một quyển sách. “Đó là sách chỉ dẫn. Các luật vật lý. Tôi cố đơn giản hóa nó để dạy cho mọi người. Tôi chỉ ở trong khu vực này một thời gian ngắn, sau đó tôi đến những nơi khác để giảng dạy.” Anh đã làm việc này trong ba năm, và không có một ngôi nhà anh có thể quay về.

D: Bạn có nghĩ cuốn sách này  phức tạp hay khó dạy không?

B: Không, tôi luôn biết thông tin này. Tôi đưa nó ra từ một nguồn cao hơn. Năng lượng chữa trị từ thông tin này rất mạnh mẽ. Cuốn sách và năng lượng gắn liền với thông tin.

D: Nó khác với vật lý thông thường. Đó có phải là ý bạn không?

B: Vâng. Có thông tin kèm với lời nói, nhưng mọi người không nghe thấy. Đó là cho lợi ích của họ, vì sự hiểu biết cao hơn của họ, cho sự tiến hóa của họ.

D: Bạn lấy cuốn sách này ở đâu?

B: Tôi đã viết nó để đơn giản hóa thông tin nhằm mục đích truyền tải thông điệp cho mọi người.

Chúng thực sự chỉ là những ghi chú để nhắc tôi về những lĩnh vực cần che đậy. Đó là một đại cương.

D: Bạn có thể cho tôi một ví dụ về những điều bạn sẽ nói với họ không?

B: (Tạm dừng) Một cái gì đó về cá, có cá trong đại dương. Và cá bơi với tốc độ đẩy nước đi. Cá bơi nhanh chừng nào, càng có nhiều nước đẩy đi chừng đó, và càng có nhiều áp lực lên cá. Đó là luật quán tính.

D: Đó thực sự có ý nghĩa gì?

B: Đó là một trong những luật của hành tinh, luật hấp dẫn.

D: Còn về cá?

B: Nó chỉ đề cập đến một trong các luật của hành tinh này.

D: Luật trọng lực?

B: Trong quán tính.

Anh ta đi từ nơi này sang nơi khác để dạy bất cứ ai lắng nghe. Anh ấy thích đến những nơi khác nhau gặp gỡ những người khác nhau. Anh ta không được trả tiền, tôi tự hỏi làm thế nào anh ta chăm sóc bản thân, làm thế nào anh ta có thể ăn và ngủ.

B: Tôi không phải ngủ nhiều cho lắm. Tôi không phải ăn. Chỉ cho niềm vui. Mọi thứ tôi cần, tôi tạo ra.

D: Cơ thể của bạn có thể tồn tại mà không cần thức ăn? (Vâng) Nhưng cơ thể của bạn không phải là cơ thể vật lý?

B: Đôi khi. Khi tôi dạy, tôi đi vào vật lý. Còn khi tôi có nhu cầu khác, tôi rời khỏi cơ thể và đến nơi tôi có thể có được thứ tôi cần… ở đâu đó. Cơ thể tôi thiên về một thân thể năng lượng hơn một thân thể vật lý.

D: Bạn đi đâu khi bạn không có thể vật lý?

B: Ồ, tôi lên tàu.

D: Có một con tàu gần đó?

B: Có, đóng ở đó, nhưng nó không nằm trên mặt đất. Đó là trên bầu trời. Nó tròn, là một con tàu lớn đủ cho 200 người.

D: Họ cũng đi đi về về?

B: Một số, đến các phần khác nhau của hành tinh.

D: Khi ở trên con tàu đó, bạn có loại cơ thể nào?

B: Tôi chưa bao giờ thực sự nhìn vào mình, tôi nhìn những người khác. Tôi có một cái miệng rất nhỏ cùng một cái đầu to, và đôi mắt to —— những ngón tay to.

D: Tất cả các sinh mệnh trên tàu nhìn có giống nhau không?

B: Vâng. Họ không mặc quần áo. Họ có cơ thể mảnh màu thịt.

D: Bạn có cái mà chúng ta gọi là “giới tính” không? (Có) Vậy là có nam và nữ?

B: Vâng. Cấu trúc giải phẫu học vật lý của họ là như nhau. Chúng tôi biết họ bởi bản chất của họ.

D: Bạn có bản chất gì khi ở trên con tàu đó?

B: Nam. Khi tôi ở trên tàu, tôi giúp tổ chức các giáo viên đi xuống hành tinh để dạy.

D: Tất cả họ đều dạy các chủ đề khác nhau?

B: Vâng. Nữ, cô ấy dạy sức khỏe. Có một người nam dạy khoa học, nhưng về những lĩnh vực con người có thể hiểu… ở mức độ hiểu biết của họ. Tôi học được nhiều hơn, được tiếp xúc nhiều hơn, và có kinh nghiệm nhiều hơn. Tất cả chúng tôi đều được dạy cách nói ở một cấp độ mà sinh mệnh có thể hiểu được. Chúng tôi có thể chiếu xuống bất cứ nơi nào chúng tôi muốn trên hành tinh. Tôi đang tập trung nghiên cứu và làm việc trong một lĩnh vực cụ thể vào thời điểm này. Nhưng những người khác đi đến các khu vực khác của thế giới, hành tinh.

D: Vậy điều cốt yếu họ đang cố gắng làm là cung cấp kiến thức và thông tin cho sinh mệnh ở Trái Đất. (Vâng) Bạn có được một người nào đó hướng dẫn làm chuyện này không?

B: Tôi phải được hướng dẫn. Chúng tôi đến từ một con tàu lớn hơn.

D: Nếu có hai trăm sinh mệnh, đó phải rất lớn.

B: Không. Có hàng ngàn sinh mệnh trên con tàu kia. Họ là tất cả các loài khác nhau. Trên cái tàu nhỏ hơn thì chủ yếu là chủng loại của tôi.

Có một hành tinh nhà nguyên bản nơi họ xuất xứ, nhưng họ không quay lại đó thường xuyên. “Tôi tập trung vào sứ mệnh và công việc của mình.”

D: Vậy, khi được chỉ định đến một con tàu, bạn ở lại đó một thời gian dài?

B: Vâng, nhưng không phải về thời gian. Không có thời gian. Nó được đo bằng những lời dạy và số lượng người tôi có thể tiếp cận. Tôi biết khái niệm con người có về thời gian. Tôi biết điều đó, nhưng tôi không hiểu nó, bởi vì mọi thứ đều đồng thời. Tôi dạy cho đến khi tôi cảm thấy mình đã sẵn sàng để học hỏi thêm. Sau đó tôi thu được nhiều kiến thức hơn và lại mang chúng trở lại với con người. Tôi đi đến những nơi khác nhau và trông giống như một trong số họ. Vì vậy, mọi người không nghi ngờ tôi rồi bắt đầu đặt câu hỏi. “Tôi đến từ đâu?” Tôi luôn di chuyển để họ không đặt câu hỏi.

D: Bạn có muốn họ sử dụng thông tin không?

B: Chung quy. Nếu họ không cần nó bây giờ, họ sẽ có thể sử dụng nó tại một số điểm trong thời gian. Nhưng nó đang nâng cao nhận thức ý thức của họ.

D: Chủ yếu là bạn đến để giáo dục. Đó là nhiệm vụ của giống người các bạn? (Vâng) Trên con tàu lớn hơn, họ có nhiệm vụ khác không?

B: Nhiều, nhiều nhiệm vụ. Họ đi đến nhiều nơi. Họ không tương tác với con người theo cách chúng tôi làm. Họ tham gia nhiều hơn với sự tương tác của các hành tinh, mục tiêu Vũ Trụ: hòa hợp và hòa bình.

D: Họ có thể làm gì để ảnh hưởng đến các hành tinh?

B: Bảo vệ các hành tinh khỏi tự hủy diệt. Mang đến ánh sáng và tình yêu, giúp mọi người tạo ra sự hài hòa giữa họ.

D: Nếu một hành tinh không hòa hợp, đó có tạo ra vấn đề không?

B: Vâng, cho tất cả mọi người! Đối với tất cả các hành tinh. Mọi người đều bị ảnh hưởng bởi năng lượng, bởi vì năng lượng gợn sóng qua Vũ Trụ.

D: Như vậy, đa phần những người trong tàu lớn đang tương tác theo nhiều cách khác nhau. Nhưng nó giúp người dân Trái Đất?

B: Không nhất thiết phải là Trái Đất. Không —— nhiều hành tinh. Tôi không có thời gian. Tôi không có tham chiếu đến bản đồ, tôi không biết mọi nơi những sinh mệnh này đi, và những gì mọi người đang làm. Có quá nhiều người. Quá nhiều nhiệm vụ khác nhau. Công việc của tôi lúc này là giúp đỡ người dân Trái Đất.

D: Nhưng con tàu lớn đang đóng ở một nơi khác?

B: Cách xa con tàu của chúng tôi. Đó là lý do họ đang làm việc trên các dự án khác nhau. Nó xa hơn rất nhiều. Chúng tôi báo cáo về.

D: Nếu không phải ăn, thì cái gì giúp cho bạn sống?

Tôi đã biết câu trả lời cho điều này, nhưng tôi luôn hỏi những câu hỏi tương tự để có được nhiều giá trị hơn. Nếu có nhiều người đưa ra cùng một câu trả lời, thì càng gia tăng khả năng đó là sự thật.

B: Ánh sáng.

D: Làm thế nào bạn có được ánh sáng?

B: Chỉ hấp thụ nó vào cơ thể mình.

D: Ánh sáng đến từ đâu?

B: Không đến từ bất cứ nơi nào cụ thể, chỉ là ở xung quanh. Không giống như tôi ăn một cái gì đó, chỉ là hấp thụ qua cơ thể.

D: Cơ thể có chết đi không, bạn biết ý tôi là gì chứ? Cơ thể có ngừng tồn tại bất cứ lúc nào không?

B: Vâng. Cơ thể sẽ dần hao mòn. Khi cơ thể đã được sử dụng trong một khoảng thời gian, sau đó chúng tôi vứt bỏ nó và giữ một cơ thể mới.

D: Cơ thể trở nên không thể sử dụng được nữa?

B: Điều đó không đúng. Không, cơ thể không chết. Đó là năng lượng. Nó có thể tái tạo.

D: Ý bạn là cơ thể được giảm xuống đến mức năng lượng?

B: Không, nó là năng lượng thuần.

D: Nhưng bạn nói sau một thời gian nhất định, bạn đến một thân thể khác?

B: Đó không phải là chúng tôi. Đó là một số sinh mệnh khác trên con tàu. Cơ thể của họ sẽ chấm dứt tồn tại, bởi vì một số thiên về vật lý hơn, và một số thiên về năng lượng hơn. Tôi thiên về năng lượng nhiều hơn.

D: Nhưng bạn đã chọn để xuất hiện trên con tàu mà bạn đang nói đến?

B: Vâng. Nó giống như nơi tôi xuất xứ, những sinh mệnh trên hành tinh nhà của tôi, nơi tôi đã dành rất nhiều thời gian trải qua ở đó.

D: Tôi nghĩ một cơ thể thuần năng lượng sẽ không cần phải có bất cứ thứ gì, phải không?

B: Vâng, nó có hình dạng, giống như một đường viền, nhưng nó ít… đặc rắn? Chúng tôi di chuyển tự do hơn là một sinh mệnh thiên về hình thể vật lý.

Tôi quyết định chúng tôi sẽ không tìm hiểu nhiều hơn trong thời điểm này, vì vậy tôi chuyển anh ấy đến một ngày quan trọng. Từ phần mô tả, tôi nghĩ cô ấy có lẽ đã chuyển sang một kiếp sống khác, dù vẫn có vẻ ngoài hành tinh, nhưng vật lý hơn. Cô trở nên rất đau khổ và buồn bã, cho thấy dấu hiệu của sự khó chịu khi mô tả những gì đang xảy ra. “Chúng tôi đang chiến tranh với… là thiên hà… một cuộc chiến. Nhiều, nhiều tàu.”

D: Chúng ở trong bầu khí quyển của Trái Đất?

B: Không. (cô ấy đã gần khóc) Tôi không biết chúng tôi đang ở đâu. Chúng tôi ở đâu đó ngoài không gian. (Cảm xúc) Chuyện này không nhất thiết phải xảy ra! Không có lý do gì để chúng tôi chiến đấu! Chiến đấu không phục vụ mục đích!

D: Có ai đó tấn công bạn?

B: Có rất nhiều, nhiều đại diện trong những con tàu khác nhau. Đó không phải là giữa hai bên. Đó bốn bên khác nhau. Tất cả họ đều muốn cùng một thứ. Đó là do sự hiểu lầm và thiếu thông tin liên lạc.

D: Tôi nghĩ khi bạn đạt đến ngưỡng này, sẽ không còn bất kỳ nhu cầu nào về bạo lực.

B: Không. Những sinh mệnh này đến từ một hành tinh đầy tham lam và thù hận. Họ muốn mọi thứ cho chính họ. Họ không thuộc nhóm của chúng tôi.

D: Sự hiểu lầm gì gây ra chuyện này?

B: Tôi không biết. Đất đai? Bất động sản? Một số khu vực là của chúng tôi, và họ muốn chúng. Họ làm ra liên minh với một nhóm khác. Cuộc chiến đã diễn ra trong một thời gian dài. Chúng tôi đều sử dụng một số loại vũ khí bắn ra từ tàu, tàu thông minh. Rất to. Năng lượng, khi chúng bay qua, là khủng khiếp. Khi trúng, nó sẽ vô hiệu hóa một phần con tàu. Tôi không muốn chiến đấu, nhưng chúng tôi phải làm vậy. Đó là phương sách cuối cùng. Chúng tôi đã thử mọi thứ và họ sẽ không hiểu. Họ sẽ không cố gắng lắng nghe. Họ sẽ không cố gắng đi đến một thỏa thuận và giải quyết việc này một cách hòa bình. Chúng tôi đã thử thương lượng. Chúng tôi đã thử mọi thứ. Đây là cách giải quyết xung đột duy nhất mà họ biết. Chúng tôi không có lựa chọn.

Tôi chuyển cô ấy tiến tới để xem xung đột kết thúc thế nào, để xem cuối cùng chuyện gì đã xảy ra.

B: Họ đã biến mất. Và chúng tôi có đất của mình. Chúng tôi có thể sửa chữa và làm mới lại nó. Chúng tôi có hành tinh của mình và có thể sống trong hòa bình lần nữa. Chúng tôi không chết. Chúng tôi sống sót. Lại hòa hợp và hòa bình lần nữa, điều đó là tốt. Họ đã đi đâu đó khác, hoặc họ không còn ở đó nữa. Chúng tôi đã chiến thắng trong chuyện này —— nếu bạn muốn gọi đó là chiến thắng. Một số người trong họ đã chết. Nhưng họ đã quyết định tiến hành những cuộc chiến tranh của họ ở nơi khác.

Vì xung đột dường như đã được giải quyết, tôi chuyển cô ấy đến một ngày quan trọng khác, có vẻ như cô ấy lại nhảy vào một kiếp sống khác, nhưng vẫn ở trong một hình thể người ngoài hành tinh. Đến giờ cô ấy đã không che giấu gì thậm chí như một cuộc sống vật lý mờ nhạt của Trái Đất. Khi đi vào cảnh tiếp theo, lúc đầu cô gặp khó khăn trong việc giải thích những gì nhìn thấy.

B: Tôi không biết nó là gì. Đó là hành tinh cằn cỗi này. Nhưng có một cái gì đó xung quanh khu vực này của hành tinh. Tôi đang cố gắng tìm ra. Ồ! (Một sự khải ngộ.) Chúng tôi thấy có một hành tinh mới cần phải có người ở. Nó là cằn cỗi. Đó là sự khởi đầu của… sự ra đời của một hành tinh mới. Có nhiều con tàu ở đó vây quanh nửa hành tinh này. Và họ đến từ mọi nơi khác nhau. Nhưng chúng tôi làm việc cùng nhau như một nhóm để mang lại sự sống cho hành tinh này.

D: Nó không có bất kỳ sự sống nào ở thời điểm này? (Vâng) Bạn cần làm gì để mang lại sự sống?

B: Gieo trồng thực vật trên hành tinh và chúng sẽ nhân lên.

D: Bạn lấy sinh vật ở đâu?

B: Chúng tôi đưa chúng đến từ những nơi khác.

D: Đấy là những gì bạn làm, thu thập chúng ở những nơi khác nhau?

B: Không. Tôi giúp tổ chức và trồng thảm thực vật trên hành tinh này. Mỗi con tàu có đặc sản riêng của họ, và đặc sản của tôi là thảm thực vật.

Tôi đã không nhận ra cô ấy đang ở trong một kiếp khác, vì vậy tôi hỏi, “Bạn đang làm công việc giảng dạy. Đấy có phải là nhiệm vụ khác không?”

B: Đó là một cái gì đó khác. Đó không phải là tôi.

Rồi tôi hiểu. Cô đã chuyển sang một kiếp khác, nhưng vẫn là một người ngoài hành tinh. Giọng của Beth dần bắt đầu thay đổi từ lúc này —— bị ngắt đoạn và máy móc. Cô mô tả mình có một cơ thể ngắn màu xám mặc bộ đồ màu xám.

D: Nhưng công việc của bạn bây giờ là giám sát việc gieo trồng các sinh vật?

B: Không giám sát. Tôi là một công nhân, với những người khác. Chúng tôi có một công việc lớn. Rất nhiều đất cho thực vật.

D: Làm thế nào bạn biết những gì sẽ phát triển ở đó?

B: Có nhiều thí nghiệm được thực hiện trên hành tinh để xem cái gì hiếu khách nhất.

D: Và bạn bắt đầu với sinh vật đầu tiên?

B: Cây nhỏ. Có rất nhiều người trong chúng tôi. Chúng tôi bắt đầu ở một khu vực và sau đó di chuyển đến các khu vực khác, trồng nhiều loại khác nhau.

Câu chuyện này quen thuộc với tôi. Tôi đã bao trùm việc gieo hạt (hoặc bắt đầu) sự sống trên hành tinh Trái Đất trong hai cuốn sách: Keepers of the Garden và The Custodians. Tại thời điểm thu thập thông tin và viết những cuốn sách đó, câu chuyện có vẻ hơi lạ. Nhưng bây giờ tôi đã nghe nó lặp đi lặp lại rất nhiều lần, và tôi biết đó là phiên bản thực sự của phương pháp khởi đầu sự sống. Tôi đã chấp nhận nó như là sự thật. Tôi không biết cô ấy có nói về hạt giống của hành tinh Trái Đất hay không, nhưng tôi đã được bảo rằng sự sống được tạo ra theo cùng cách trên rất nhiều hành tinh khác khi chúng đạt đến giai đoạn đó trong sự phát triển của mình. Đó là một cách phổ biến để lan truyền sự sống, và đã được thực hiện trong hằng hà sa số thiên niên kỷ của thời gian lùi vào vô tận.

D: Bạn sẽ thấy cái nào có thể sinh trưởng?

B: Chúng tôi biết từ các thử nghiệm mà sẽ sinh trưởng của mình.

D: Bạn sẽ ở lại đó và xem sự phát triển?

B: Vâng, chúng tôi sẽ ở đây cho đến khi thảm thực vật được thiết lập. Sau đó, chúng tôi di chuyển đến một khu vực mới và trồng nhiều hơn.

D: Sẽ không mất nhiều thời gian?

B: Chúng tôi có tất cả thời gian mình cần. Bây giờ, chúng tôi trồng thảm thực vật, tàu của chúng tôi sẽ ở lại bao lâu cần thiết. Chúng tôi cho các chất dinh dưỡng để giúp thiết lập cây trồng.

Cô ấy gặp khó khăn khi nói. Mỗi từ đều phát ra một cách đơn lẻ, như thể đó là một năng lượng khó phát âm. Tôi đã gặp tình huống này xảy ra trước đây, đặc biệt là khi một người xám nhỏ cố gắng giao tiếp. Một ví dụ rất đáng chú ý ở trong cuốn The Custodians của tôi. Đây chủ yếu là vì trong trạng thái tự nhiên của mình, họ không giao tiếp bằng lời nói, mà từ tâm trí đến tâm trí. Vì vậy, họ phải sử dụng từ vựng từ tâm trí của thân chủ.

D: Còn về các loài động vật thì sao? Bạn cũng làm việc đó?

B: Công việc của tôi là về thực vật. Tôi không biết những chuyện người khác làm.

Đây có thể mất một khoảng thời gian rất lâu, vì vậy tôi chuyển cô ấy đến một ngày quan trọng. Và cô ấy mỉm cười. “Hành tinh thật đẹp.”

D: Bạn có thể nhìn thấy nó từ tàu của bạn?

B: Không. Tôi đang đứng trên hành tinh. Nó thật đẹp.

Giọng cô thay đổi một lần nữa, có một sự mơ màng, hóm hỉnh, và một giọng lạ. Cô ấy đã chuyển sang một thực thể khác?

B: Mọi cái cây của chúng tôi đã phát triển. Và có rất nhiều thảm thực vật. Rất đẹp. Chúng tôi đã thành công trong kế hoạch.

D: Bước tiếp theo là gì?

B: Có nước, và bây giờ họ sẽ mang đến những con vật, những loài khác nhau.

D: Chúng đến từ đâu?

B: Chúng được phát triển trên những con tàu này.

D: Bạn có nhận được chúng từ các nơi khác không?

B: Vâng, chúng tôi chọn cái tốt nhất.

D: Và bây giờ bạn thấy cái gì sẽ sống sót?

B: Chúng tôi biết những gì sẽ tồn tại. Tất cả đều được kiểm soát.

D: Đây rất tốt, nhưng phải mất một thời gian dài để làm mọi chuyện, phải không?

B: Đây là điều chúng tôi sống cho.

Bây giờ là lúc gọi tiềm thức ra và nhận một số câu trả lời. “Tại sao bạn lại chọn những kiếp đó cho Beth thấy hôm nay?”

B: Đó là để cô ấy biết mình là ai. Cô ấy là một sinh mệnh từ các hành tinh khác, đã dành phần lớn thời gian sống của mình trên các hành tinh khác, và những nơi khác ngoài Trái Đất. Cô ấy tự hỏi về điều này nhiều lần, và cô ấy đã biết.

D: Vậy bạn muốn cô ấy biết đó là sự thật? (Vâng) Nghe có vẻ như cô ấy là một người tốt, đã tham gia vào nhiều nhiệm vụ quan trọng. Tại sao cô ấy quyết định bước vào cơ thể con người nếu đa số các kiếp sống đều ở trên tàu vũ trụ hay các hành tinh khác?

B: Bởi vì đây là thời điểm thích hợp. Cô ấy đã không có một kiếp sống nào trên Trái Đất cho đến bây giờ.

D: Vậy thì sẽ thật xa lạ khi cô ấy bước vào một cơ thể vật lý.

B: Vâng. Đã có những điều chỉnh và một số cảm giác khó chịu cần phải vượt qua. Cô ấy đã làm rất tốt.

D: Cô ấy nói mình vẫn còn một số khó chịu.

B: Vâng. Chúng tôi biết điều đó và các điều chỉnh đang được thực hiện, nhưng cô ấy chống lại các điều chỉnh. Đó là nỗi sợ không biết cái gì đang xảy ra trong cơ thể vật lý.

D: Cô ấy được sinh ra từ cha mẹ vật lý, phải không?

B: Cô ấy đi vào thể xác sau khi cơ thể được hình thành. Cô ấy được giao cho cơ thể vật lý này.

Beth đã có một số vấn đề thể chất. Cô từng có hai cuộc phẫu thuật, nhưng vấn đề vẫn còn ở đó.

B: Khi cô ấy bước vào cơ thể, thì —— bạn có thể nói là, không hạ cánh hoàn hảo. Cô ấy vào cơ thể quá nhanh và bị lệch. Vì vậy, chúng tôi đã cố gắng sửa lại sai lệch này.

D: Việc này gây ra vấn đề với đầu gối và vai cô ấy?

B: Tất cả các vấn đề của cơ thể. Thực thể đã vào thân thể này “bị méo” và quá nhanh, do đó đã xảy ra sự cố căn chỉnh. Thực thể đã bị lệch sang một bên.

D: Tôi đã nghĩ đôi khi đó là một sự điều chỉnh khi thực thể trước giờ chưa từng ở trong cơ thể con người.

B: Vâng, đó cũng là một phần của vấn đề. Nhưng cô ấy có thể vượt qua điều này bằng cách cân bằng năng lượng của mình, và tiếp thêm năng lượng cho mình. Vâng, chúng tôi sẽ giúp cô ấy về việc này. Chúng tôi biết về các cuộc phẫu thuật, và cô ấy sẽ sớm được giúp đỡ. Cô ấy phải học cách cân bằng năng lượng của mình trước, sau đó chúng tôi sẽ thực hiện những điều chỉnh cuối cùng. Cô ấy cần phải cho chúng tôi biết khi nào cô ấy cảm thấy khó chịu và thể hiện điều đó với chúng tôi, như vậy chúng tôi sẽ biết những gì thể vật lý đang trải qua. Đó là một vấn đề về cấu trúc bẩm sinh của thể vật lý. Chúng tôi có thể giảm bớt một số khó chịu, nhưng cô ấy không biết rằng cô ấy nên hỏi. Chúng tôi không thể can thiệp trừ khi được phép. Cô ấy ở đây để mang đến kiến thức (như những kiếp sống khác). Tôi bị giới hạn số lượng thông tin mà cô ấy có thể có vào lúc này. Nhiệm vụ của cô ấy sẽ sớm được mở ra. Cô ấy phải kiên nhẫn. Cô ấy sẽ có thể giúp đỡ và tạo ra một sự khác biệt, vì cô ấy đã muốn suốt cả đời mình. Nó nằm quanh góc.

Nhiệm vụ sẽ diễn ra nhanh chóng, cô ấy sẽ biết và được cho thấy những gì cần làm.

Trong công việc của mình, tôi đã gặp nhiều người khác —— những người được cho biết họ là lần đầu tiên đến Trái Đất. Tôi hỏi, “Những người đã đến Trái Đất lần đầu tiên trong một cơ thể con người, tất cả họ đều có nhiệm vụ giúp đỡ sao?”

B: Tất cả họ đều đang giúp đỡ, nhưng theo những cách khác nhau. Vâng, ban đầu họ sẽ giúp đỡ để chỉ đường. Sinh mệnh từ những thế giới khác không ở đó để làm tổn thương con người.

Nhưng sau đó, sau lần tiếp xúc ban đầu này, sẽ có những nhiệm vụ và công việc khác cho những người này hoàn thành, và giúp nhân loại làm nên ý chí của Thượng Đế.

D: Tôi được bảo những người đã ở đây trong rất rất nhiều kiếp sống trên Trái Đất đều ít nhiều bị khuyết tật. Những người mới đến như Beth không có nghiệp và những thứ khác để giải quyết. Họ dễ thực hiện chức năng hơn.

B: Vâng, họ có thể vượt qua cuộc sống của mình và tập trung vào nhiệm vụ bản thân.

* * *

Thay vì đi vào tiền kiếp, Joanne lập tức đến một nơi tuyệt đẹp ánh sáng rực rỡ chiếu sáng trên một thành phố tinh thể. “Tinh thể khác màu ở khắp mọi nơi. Tất cả mọi thứ là tinh thể và nước tinh khiết tươi mát nhỏ giọt trên chúng. Có một ánh sáng rực rỡ rạng ngời chiếu lên các tinh thể. Ánh sáng ở trên và phản chiếu các tinh thể. Có mọi kích cỡ khác nhau, một số lớn và một số nhỏ. Tôi biết đó là một thành phố tinh thể, nơi mọi thứ được làm bằng tinh thể.” Rồi cô bật  khóc với cảm xúc như vậy, thật khó để ghi băng. Cô nức nở khi nói, “Ánh sáng có cảm giác như đang ở nhà! Nhà! Tôi hạnh phúc trên hành tinh này, nhưng có vẻ như tôi không thuộc về nơi này. Tôi chỉ đến thăm Trái Đất. Nó giống như trên đường về nhà, một nơi nghỉ chân —— một nơi nghỉ ngơi đẹp đẽ, xinh đẹp. Thực sự cảm thấy thành phố tinh thể giống nhà hơn, nhưng có ánh sáng đó. Cảm giác như tất cả đều giống với tôi. Giống như Trái Đất là nhà của tôi, và tôi đến thăm đây. Còn thành phố tinh thể thì cảm giác giống như nhà đối với tôi, nhưng tôi không biết đó có phải là nhà của tôi không.”

D: Nếu ở đó đẹp vậy, thì tại sao bạn lại rời khỏi?

J: (Khóc lần nữa.) Tôi không biết tại sao! Tôi đã có một kế hoạch. Tôi nghĩ đó là do chúng tôi đang thực hiện một nhiệm vụ, nhưng tôi không biết chính xác lý do… Có vẻ như đó là kế hoạch của tôi cùng với những người khác. Đó là một kế hoạch. Cảm thấy như một thỏa thuận. Tôi đã đồng ý.

D: Bạn đồng ý cái gì? Bạn có biết không?

J: (Tạm dừng) Tôi nghĩ tôi biết. Đó là để chứng minh tình yêu; là tình yêu vô điều kiện; chỉ như vậy; có sẵn. Kế hoạch này là với các sinh mệnh cao hơn khác, và tôi đồng ý làm điều đó với nhóm sinh vật cao hơn đó.

D: Có ai yêu cầu bạn làm điều đó không?

J: Vâng, tôi tình nguyện, vì tôi tự tin mình có thể làm điều đó.

D: Trước khi bạn tình nguyện đến, có ai cho bạn thấy Trái Đất sẽ như thế nào không?

J: Tôi không nhớ một lời cảnh báo nào. Tôi nghĩ tôi tràn trề yêu thương và rất tự tin. Và nó gần như một cú sốc văn hóa. (Khóc lần nữa.) Không! Tôi không biết, nhưng tôi đã thay đổi suy nghĩ trước khi tôi được sinh ra! Tôi đã thay đổi tâm trí mình! Tôi đã thay đổi tâm trí mình! Khi tôi bước vào đứa bé, tôi muốn thay đổi ý định, nhưng họ nói đã quá muộn. Kế hoạch được tiến hành, và tôi được sinh ra. Đã quá muộn, nhưng tôi vẫn chọn làm điều này. Tôi nói, “Nếu có thể làm, thì tôi sẽ có thể làm. (Khóc lần nữa.) Tôi biết tôi có thể làm!”

D: Bạn thực sự nghĩ mình có thể tạo ra sự khác biệt.

J: Ôi, nhưng đau đớn quá. (Khóc) Nó làm tôi đau lòng.

D: Tại sao bạn cảm thấy khó chịu?

J: (Khóc rất nhiều.) Ở đây, nó đau vì tôi muốn kết nối ở tầng thứ tim. Điều này không xảy ra thường xuyên. Thật khó để tìm những người có thể kết nối sâu sắc.

D: Ý bạn là nó giống như tìm kiếm, để tìm ra những người sẽ cảm thấy giống vậy?

J: Tôi không biết tôi tìm kiếm. Tôi chỉ khao khát vài kết nối thực sự sâu sắc hơn.

D: Nhưng bạn đang nói qua một cơ thể mà chúng ta gọi là “Joanne”. Đó có nghĩa đây là lần đầu tiên bạn tiến vào cơ thể con người?

J: Tôi không biết. Nó chỉ có vẻ không thực, và… một cú sốc! Nếu tôi có thời gian khác, thì có lẽ tôi sẽ quen với nó hơn. Cho nên tôi không biết.

D: Nhưng bạn đã thực hiện một thỏa thuận, và bạn muốn tạo ra sự khác biệt.

J: Tôi làm và tôi lo rằng tôi không làm được! (Khóc một lần nữa) Tôi đã được bảo rằng tôi sẽ tạo ra sự khác biệt, nhưng tôi nghĩ tôi cần phải làm nhiều hơn. Không phải chỉ bởi tồn tại. Tôi cảm thấy mình cần phải làm gì đó để tạo nên sự khác biệt. Tôi chắc chắn rằng sự hiện diện của tôi đã là đủ, rằng tôi sẽ không phải làm gì, nhưng tôi quên quá nhiều, rất nhiều, rất nhiều tình yêu cần phải được ra ngoài đó. Tình yêu đích thực. Tôi chỉ muốn đi nhiều hơn.

D: Bạn biết con người như thế nào. Họ vô tri. Và bạn không thể thay đổi họ.

J: Bạn không thể; bạn không thể, không thể. Bạn chỉ yêu họ và chỉ nhìn thấy ánh sáng của họ. Và bạn yêu họ, ngay cả khi họ không yêu bản thân họ. Bạn chỉ cần yêu họ để họ thực sự có thể cảm thấy một chút ánh sáng trong bản thân họ, như thế họ có thể làm việc với nó.

D: Tại sao điều đó quan trọng như vậy?

J: Tại sao tình yêu lại quan trọng như vậy? Đối với tôi để thể hiện tình yêu? Như vậy họ có thể, đối với chút ít mà tôi có thể chạm vào họ, họ có thể cảm thấy một cái gì đó bên trong họ. Giống như chạm vào thứ gì đó thật hoàn hảo, chỉ chạm vào nó là đủ để họ đi, “Ô!”

D: Chỉ tạo ra sự khác biệt. Nhưng tại sao điều đó lại quan trọng đến mức bạn đánh thức nó ở những người này?

J: (Khóc lần nữa) Bởi vì hầu hết những người này thực sự vẫn đang ngủ, và họ không hiểu. Không sao. Đó là một phần trong hành trình của họ.

D: Mọi người đều ở trên những lộ trình khác nhau. Mọi bài học đều khác nhau, và nhiều người trong số họ đang ngủ. Nhưng khi bạn tình nguyện đến, bạn thấy nó khó hơn bạn tưởng.

J: (Rất xúc động) Chính vậy! Tôi đã dành rất nhiều thời gian sống ở ngoài thân thể mình. Tôi uống rượu khi còn vị thành niên. Tôi sợ họ bỏ tôi lại ở đây. Vì vậy, tôi đã cố gắng thoát khỏi chuyện tôi đã đồng ý làm bằng cách rời khỏi cơ thể mình.

D: Và bạn đã tìm được cách để đào thoát, nhưng bạn không thể rời khỏi chừng nào bạn vẫn còn có việc phải làm.

J: Vâng, đào thoát —— đó là một từ tốt hơn —— đào thoát.

D: Bạn đã đi đâu khi bạn dành nhiều thời gian ra khỏi cơ thể của bạn?

J: Nơi tôi đã đi đến rất yên bình và tĩnh lặng, chỉ là một nơi tôi muốn ở.

D: Nhưng bạn phải quay lại, phải không?

J: Lần nào cũng vậy!

D: Bởi vì đây là cơ thể của bạn, và bạn gắn liền với nó.

J: Đúng vậy, và theo thời gian tôi đã phát hiện ra điều đó. Tôi đã phát giác, thực tế có thể là ba đến sáu năm trước, tôi khoảng ba mươi. Đó là khi tôi bắt đầu ý thức và nhận ra những gì tôi đang làm. Tôi không biết! Tôi không biết rằng tôi đang đào thoát. Sau đó, tôi không uống rượu nữa. Tôi sẽ rời đi. Tôi bắt đầu nhận ra sau khi tham gia các lớp học. Tôi thậm chí không biết tôi đang làm điều đó. Tôi có thể làm điều đó bất cứ lúc nào trong ngày. Chỉ cần đào thoát. Chỉ cần ra khỏi cơ thể tôi. Tôi đã suy sụp.

D: Tôi nghĩ nó xảy ra khi bạn đang ngủ.

J: Có thể không phải đối với tôi. Tôi có thể ở đó trong một phút.

D: Bạn chỉ cần kết nối. (Vâng) Và những người xung quanh sẽ không biết bạn đã đi rồi?

J: Vâng, bởi vì tôi có vẻ như vẫn ở đó. Tôi thậm chí sẽ trả lời câu hỏi. Tôi thậm chí còn nói chuyện, nhưng tôi không thực sự ở đó. Họ có thể nghĩ rằng tôi chỉ mông lung một chút hoặc không quan tâm.

D: Nhưng bạn vẫn có thể làm công việc của mình?

J: Vâng, vâng. Tôi nhớ bản thân cố gắng ở trong cơ thể mình. Vào năm 1991, tôi sụp đổ, bởi tôi nhận ra rằng tôi không để bản thân mình ở đây và cảm thấy đau đớn.

Điều đã xảy ra nghe như một sự cố tình cảm. Cô đã có vấn đề với chồng, sự say xỉn của anh ta đã làm tổn thương cô. Chuyện lên đến đỉnh điểm khi cô ấy bắt đầu khóc và không thể dừng lại. Cô ấy tiếp tục nói, “Tôi không thể làm được điều này, và quá đau thương!” Có lẽ đó là xả ra những cảm xúc bị dồn nén trong nhiều năm. Sau khi bộc lộ những cảm xúc đó, cô ấy nói đã lâu rồi mới có thể cảm nhận được gì đó. Thế giới của cô đã thực sự đổ sụp vào cô. Như thể cô đã trải qua nhiều năm chạy trốn khỏi cuộc sống, và cuối cùng cũng đến lúc phải đối mặt với việc cô không thể thay đổi nỗi đau cô cảm thấy xung quanh mình. Đó chắc chắn là một sự thức tỉnh. “Tôi bắt đầu chịu áp lực. Tôi chỉ tiếp tục làm nghĩa vụ của mình đối với người khác, và tôi bắt đầu ngày càng ý thức hơn về những gì xung quanh tôi. Tôi phải lựa chọn sống một cách có ý thức và cảm nhận được nỗi đau khi tôi tiếp tục sống. Không cố gắng thoát khỏi nó. Bây giờ tôi biết cơn đau thực sự giúp tôi từ bi hơn, cho bản thân và cho người khác. Tôi đoán trong vài năm qua, tôi đã chuẩn bị bản thân hoặc đang phát triển để có thể tạo ra sự khác biệt mà hoàn thành lý do tôi đến đây. Tôi đang học. Đó là điều tôi phải làm. Điều mà tôi muốn; đấy là một phần của tôi.”

Joanne làm việc trong một bệnh viện, với nhà tế bần, cô ấy đang sử dụng sự tự tin mới tìm thấy ở đó. “Tôi luôn có thể thể hiện tình yêu, nhưng nó vượt xa điều đó. Còn nhiều hơn thế nữa.

Nhiều hơn trong kế hoạch của tôi so với chỉ tình yêu hàng ngày. Còn gì nữa. Tôi không biết giải thích thế nào. Đó là ra ngoài đó và thúc đẩy tình yêu vô điều kiện, để mọi người có thể biết.” Cô phát hiện mình có thể làm điều này chỉ bằng cách chạm vào người khác, bằng hai bàn tay và đôi mắt của cô. Bằng cách nhìn vào mắt họ. “Tôi biết khi nào họ nhận được nó, biết nó. Thật đau thương, nhưng tôi luôn làm điều đó vì tình yêu. Tôi càng ngày càng nhận thức được sự đụng chạm tạo ra sự khác biệt lớn này, đặc biệt là trong những giờ cuối cùng của họ. Tôi không biết giải thích thế nào. Bạn không cho tình yêu, bạn là tình yêu. Bạn yêu! Không quan trọng đó có phải tội phạm hay không, bạn chỉ yêu người đó thôi.”

Tiềm thức ra và nói, “Cô ấy không hiểu được tác động của mình. Mọi người đã ảnh hưởng đến cô ấy, nhưng cô ấy không hiểu ảnh hưởng của mình đối với mọi người. Nhưng bây giờ cô ấy ý thức hơn về ảnh hưởng của cô ấy.” Tôi hỏi tại sao nó lại cho Joanne thấy điều này. “Đã đến lúc Joanne biết, cảm nhận nó và tự tin với nó.”

D: Chúng tôi đã mong chờ đi đến những tiền kiếp, nhưng thay vào đó bạn chọn cho cô ấy thấy một thành phố tinh thể xinh đẹp.

J: Đó là những gì về cô ấy. Tiền kiếp là vô nghĩa. Cô ấy là về tình yêu.

D: Thành phố tinh thể mà cô nhìn thấy là gì? Cô ấy nói nó giống như một chỗ nghỉ chân.

J: Giống như một khía cạnh cao hơn của nơi tôi… nơi tôi cư trú.

D: Liệu nó có ở trên —— cái mà chúng ta gọi là cõi tinh thần không?

J: Vâng. Nó thực sự không phải một nơi vật lý. Nhưng tôi đang nhìn vào tất cả các tinh thể với nước tinh khiết và ánh sáng thuần. Trên và vượt ra ngoài các tinh thể là ánh sáng trắng thực sự tươi sáng. Nó giống như thành phố tinh thể và ánh sáng rực rỡ đó thực sự gần nhau. Có vẻ như đó là khía cạnh cao hơn của tôi.

D: Có phải Joanne đã từng sống trong thế giới vật lý trên Trái Đất trước đây không?

J: Không. Cô ấy là một phần của ánh sáng, và cô ấy đã chọn đến bởi đã tới lúc đánh thức mọi người.

D: Tôi nghĩ cần có linh hồn rất can đảm để tình nguyện đến đây lúc này. Rất khó khăn đối với những người hiền lành chưa từng ở đây trước giờ.

J: Họ sợ, và việc này thật đau thương.

D: Họ cảm thấy nó nhiều hơn những người đã có rất rất nhiều kiếp sống trên Trái Đất. Nhưng tại sao cô ấy lại cần giúp mọi người thức tỉnh?

J: Có sự chuyển đổi lớn đang diễn ra, đây là thời gian và cơ hội cho con người thức tỉnh. Cô ấy phải giúp họ thức tỉnh qua tình yêu của mình, nhưng không phải làm điều đó một cách mạnh mẽ, chỉ bằng con đường yêu thương vô điều kiện. Cô ấy phải học cách trở nên vô tư, cho dù người khác có nhận được hay không, bởi cô ấy rất nhạy cảm và đau khổ khi bị từ chối.

D: Nhưng không phải ai cũng sẽ nhận được.

J: Và cô ấy biết điều đó. Cô ấy nên làm điều đó theo bất kỳ cách nào có thể; theo bất kỳ cách nào mang lại niềm vui và sự thỏa mãn cho cô ấy. Trong bất kỳ cách nào mà cô ấy có thể chạm vào bất cứ ai. Cô ấy không cần phải chạm vào cơ thể, mà chỉ chạm vào sự hiện diện của họ.

Tuy nhiên, có một cái gì đó với tiếp xúc vật lý, và cô ấy đang khám phá ra nhiều hơn và nhiều hơn nữa —— nó thực sự chạm vào.

Joanne cũng đã làm âm điệu, tạo ra âm thanh khi cô ấy làm việc với mọi người. Cô muốn biết tại sao mình cảm thấy cần phải làm điều này. “Joanne nhận ra rằng hát lên những âm thanh sẽ chữa lành theo chiều kích. Chúng chữa lành.” Cô cũng nói đôi khi mình hát bằng một thứ tiếng lạ. Cô không biết nó đến từ đâu, đó cũng tự phát. “Ngôn ngữ không được hiểu, bởi vì nó không dành cho tâm trí. Nó dành cho trái tim. Vì vậy, người ta ở đây để nhận. Họ cảm thấy nó trong tâm trí thay vì biết trong đầu mình.”

D: Nó có phải ngôn ngữ Trái Đất không? (Không) Ngôn ngữ đó từ đâu?

J: Cõi giới Thiên Thần.

D: Đó có nghĩa cô ấy là một thành viên của cõi giới thiên thần trước khi đến Trái Đất? (Cô thì thầm, “Vâng.”) Và cô ấy mang ký ức về những âm thanh, lời nói và âm nhạc đó? (Vâng, vâng.) Có mối liên hệ nào với cõi giới thiên thần và thành phố tinh thể không?

J: Đó là kết nối.

D: Một thành viên cõi giới thiên thần đến Trái Đất lần đầu tiên là chuyện không bình thường.

J: Nó xảy ra. Họ thực sự không bắt buộc phải làm vậy, nhưng họ có thể chọn để tồn tại.

D: Khó khăn hơn khi đến từ một nơi tuyệt đẹp đầy yêu thương.

J: (Cô thở dài.) Ồ, vâng.

D: Tôi luôn nghĩ con người và các thiên thần có nhiệm vụ khác nhau để thực hiện, và họ sẽ không muốn đến Trái Đất.

J: Họ lựa chọn. Cô ấy đang bắt đầu hiểu thông; cô ấy đang học. Không dễ, nhưng cô ấy làm rất tốt.

D: Tôi được cho biết vấn đề là, hầu hết mọi người trên Trái Đất đã ở đây quá lâu; trải qua quá nhiều kiếp sống và tích lũy quá nhiều nghiệp.

J: Vâng, nó là vô tận; bất tận; mãi mãi.

D: Đó là lý do những sinh mệnh khác đang được gửi đến? Họ không bị mắc kẹt?

J: Không, không. Tôi lựa chọn; Tôi lựa chọn. Tôi đã lựa chọn đến. Để hướng dẫn mọi người, để giúp họ. Như thế bằng cách nào đó, theo một cách nhỏ bé nào đó, họ có thể nhận ra những gì đang xảy ra. Chỉ bằng cách nhỏ nhất, bởi đó có thể tạo nên sự khác biệt lớn cho họ. Nó có thể thay đổi họ để thực sự suy nghĩ về cái mà là tất cả về nó.

Khi đang gõ phần này, tôi đột nhiên nghĩ đến những lời trong Kinh Thánh nói về việc làm vui những thiên thần mình gặp mà không biết. Đối xử với mọi người như nhau, bằng lòng tốt, bởi bạn không bao giờ biết khi nào mình có thể làm vui một thiên thần mình gặp mà không biết. Bạn không bao giờ biết mục đích thực sự của một người cho việc ở trên Trái Đất, và để tương tác với bạn, ngay cả khi chỉ trong một vài khoảnh khắc ngắn ngủi. Điều này đặc biệt đúng, vì thậm chí Joanne cũng không biết về di sản thực sự của cô. Cô hy sinh rất nhiều để đến với thế giới của bóng tối và mật độ này, với hy vọng dẫn nhập một ánh sáng nhỏ bé giúp hướng dẫn con người. Điều này sẽ làm cho tất cả chúng ta nhận thức được tầm quan trọng khả năng của một sự đụng chạm đơn giản hoặc nụ cười đối với người khác. Nó đều có thể tạo nên sự khác biệt.

* * *

Một người đàn ông đến từ Anh, và chúng tôi đã có hai phiên. Ông đã trải qua bốn ca ghép thận. Tôi cảm thấy điều đó tự nó không bình thường, vì tôi không nghĩ họ sẽ cho một người nhiều đến như vậy. Sau lần thứ ba, ông gần như đã chết, và trải qua nhiều tháng trong bệnh viện, nơi ông đau đến mức phải tiêm an thần để giữ ông bất tỉnh. Ngoài ra, ông đã thở máy trong nhiều tháng. Bất cứ khi nào cuối cùng ông bắt đầu ra khỏi nó, ông gặp khó khăn bởi cơ bắp đã không được sử dụng. Ông không thể ăn, không thể nói, và gặp khó khăn ngay cả khi học lại cách thở. Khoảng thời gian đó thật đau đớn và thận ghép không thành công. Ông lần đầu bị suy thận khi mới 16 tuổi và bây giờ đã 41. Cho đến nay thận ghép thứ tư đang hoạt động, nhưng chỉ mới một năm kể từ khi nó được ghép vào. Vì hiện đang dùng thuốc ức chế hệ thống miễn dịch, ông rất dễ bị nhiễm trùng. Bất cứ khi nào điều đó xảy ra, ông bị nhiễm trùng huyết, nơi cơ thể bị vi trùng và vi sinh vật nhất định ức chế, nó không thể hoạt động. Vậy nên ông đã có một thời gian rất khó khăn vất vả.

Khi tiến hành phiên, thay vì quay trở lại tiền kiếp như chúng tôi mong đợi, ông ấy đã đi —— giống như nhiều người khác bây giờ —— vào ánh sáng, và muốn ở lại đó, không muốn rời đi. Khi tôi gọi tiềm thức, tôi đặc biệt muốn tìm hiểu lý do tại sao ông lại chọn trải nghiệm thế này? Bởi vì chúng tôi biết chúng ta chọn nó. Tại sao ông ta lại muốn có những vấn đề về thận có thể tạo ra nhu cầu bốn ca ghép thận? Tiềm thức cho biết đây là cuộc sống đầu tiên của ông trên Trái Đất. Ông quyết tâm trải nghiệm mọi thứ. Mọi thứ hoàn toàn có thể trải nghiệm trong một cuộc đời. Có lẽ vì ông sẽ không ở đây quá lâu? Hay có lẽ ông ta sẽ không quay trở lại? Nhưng thay vì tiến hành dần dần như bạn thường làm, ông đã lựa chọn đưa nhiều nhất có thể vào một cuộc đời. Khi tôi hỏi về thời gian ông suýt chết, ông nói mình cũng chọn trải nghiệm điều đó, bởi ông muốn biết điều gì sẽ xảy ra khi kề cận cái chết. Và ông cũng chọn trải nghiệm tất cả những nỗi đau đó. Ông muốn có tất cả những kinh nghiệm có thể có trong đời sống nhân loại. Ông ấy thực sự nhồi nhét rất nhiều vào một đời. Có vẻ như nhồi quá nhiều lên một linh hồn, trừ khi họ được xác định là vào đây và vượt qua nó lúc này. Bởi vì họ không biết họ có quay lại đây không. Trái Đất chắc chắn sẽ khác đi. Có lẽ họ sẽ không thể trải nghiệm những thứ như thế này nếu họ trở lại lần nữa. Đây là một lời giải thích khác thường, tôi nghĩ vậy. Tôi vốn nghĩ ông ấy sẽ quay lại một tiền kiếp giải thích nguyên nhân bệnh thận. Nhưng ông ấy nói khi trải qua tất cả những điều này, ông ấy chưa từng một lần tự hỏi, “Tại sao lại là tôi? Tại sao lại xảy đến với tôi?” Ngay cả khi còn nhỏ. Ông ấy đã bước tới và xử lý nó. Đó có thể là một phần của nó, bởi vì ở tầng thứ khác, ông biết mình đã tình nguyện cho việc này, và đây là điều ông muốn.

* * *

Một ca thú vị của một thanh niên đến từ Anh Quốc. Anh ta đã đánh liều lên máy bay, vì anh ta sẽ bị phơi nhiễm với người khác và bất kỳ virus cảm lạnh nào, hoặc các vi sinh vật mà họ có thể có, đặc biệt là trong không khí tái chế trên máy bay. Anh ta đã có cơ hội để tiến xa đến mức có một số phiên. Vì vậy, tôi hy vọng anh ta đã tốt được một chút bằng cách tìm ra những lời giải thích.

* * *

Gần như bất ngờ là một ca tôi đã làm vài năm trước ở London. Khi nói chuyện với một cô gái trẻ trong cuộc phỏng vấn, tôi hỏi về nghề nghiệp của cô khi đang cố gắng tìm hiểu càng nhiều càng tốt về thân chủ trước khi chúng tôi có phiên. Cô ấy cộc lốc nói với tôi, “Tôi là gái điếm! Đó làm cô khó chịu sao?” Tôi nói với cô ấy, “Không, đó không làm tôi khó chịu nếu đó không làm bạn khó chịu.” Khi thấy tôi không có sự phán xét, cô ấy thư giãn và bắt đầu tin tưởng tôi. Trong phiên, chúng tôi phát hiện cô ấy là một tình nguyện viên làn sóng thứ hai đã đến để quan sát và báo cáo lại. Còn cách nào học về nhân loại tốt hơn là làm một gái mại dâm để học về hành vi tình dục của họ? Độc đáo, nhưng tôi coi như có giá trị đối với việc tích lũy thông tin về chủng tộc chúng ta. Có vẻ không gì là tầm thường, và tất cả đều có giá trị trong tổng tích lũy thông tin.

ĐỂ LẠI NHẬN XÉT

Please enter your comment!
Please enter your name here