CHƯƠNG 12 – CHUYẾN ĐI BETHESDA
Trong một trong những phiên, chúng tôi tình cờ gặp Suddi khi là một người đàn ông lớn tuổi. Anh đã đi đến Bethesda để gặp chị gái mình, Sarah. Cô hiện có hai con, một trai, Amare, và một gái, Zarah. Lần này thay vì đi bộ, anh cưỡi lừa. Rõ ràng anh đã trở nên quá già để đi bộ những quãng đường dài như anh đã từng làm. Anh đã nhất quyết thực hiện cuộc hành trình này mặc dù nó rõ ràng làm anh kiệt sức.
S: (Giọng buồn) Chị ấy có mong muốn… gặp tôi. Để nói lời tạm biệt. (Anh ấy lặp lại một cách long trọng..) Để nói lời tạm biệt, bởi vì sớm thôi chị ấy sẽ … Thực hiện hành trình mà tất cả chúng ta đều phải đi qua.
Tôi hơi bối rối. Ý anh ấy là chị anh sẽ chết? Cô ấy có bị bệnh không? “Không. Chỉ là chị ấy mong muốn vượt qua”. Rõ ràng anh ấy đang nói về cái chết hơn là một cuộc hành trình thực sự. Anh ấy dường như đã nhận được tin tức không mong muốn này về mặt linh thần và muốn gặp lại chị ấy một lần nữa. Anh có vẻ rất buồn mặc dù anh tự mình chối bỏ nó.
D: Chị ấy có sợ không?
S: Không. Tại sao lại sợ? Chị ấy chỉ muốn nói lời tạm biệt. Đơn giản, chúng tôi biết rằng chúng tôi rồi sẽ đi theo. Cái chết không có gì phải sợ. Đó là sự ngu ngốc. Nó chỉ là một cái chớp mắt, và sau đó như thể không có gì xảy ra. Bạn chỉ không còn cơ thể vật chất. Nó giống như sự phóng chiếu của chính mình. (Phóng chiếu Astral?) Bạn thấy mình vẫn như vậy, nhưng bằng cách nào đó, lại tinh tế hơn. Nhưng có nhiều điểm tương đồng. Đó chỉ là một bước nữa.
D: Nhiều người sợ nó bởi vì họ sợ những điều chưa biết.
S: Sự không biết đó chẳng hơn gì so với sự biết điều sẽ xảy ra với bạn vào hai ngày nữa? Sẽ hơn vậy nếu bạn lắng nghe những gì mà các nhà tiên tri và những người thông thái đã nói? Bạn sẽ biết điều gì sẽ xảy ra khi bạn đi qua cánh cửa đó.
D: Có bất cứ điều gì trong ghi chép của bạn nói đến những gì chúng ta có thể gặp phải khi chúng ta rời khỏi cơ thể thể xác không?
S: Có rất nhiều điều trong các ghi chép của chúng tôi, phải. Nó nói về cảm giác bình an vĩ đại rót xuống. Khi bạn nhìn xuống chính mình và nhận ra rằng bạn đã vượt qua ngưỡng cửa. Rằng bạn không còn là người với cơ thể vật chất, và nơi đó bạn hoàn toàn có thể gọi là linh hồn hoặc là một sinh linh, một lần nữa. Có những người bối rối (sau khi họ chết). Họ sẽ được chào đón bởi những ai có thể giúp họ nhìn rõ con đường mà họ phải đi. Và tất cả những người ở đó để giúp đỡ, chúc bạn khỏe mạnh. Không cần phải sợ hãi, vì không có gì có thể làm hại bạn.
D: Điều này có được tìm thấy trong Ngũ Thư không?
S: Không, nó có trong các tác phẩm của những người thông thái, Kaloo.
D: Trong một số cuốn sách và cuộn sách của chúng tôi, chúng có nói về những nơi bạn đến sau khi bạn vượt qua, đó là những nơi rất xấu, đáng sợ.
S: Vậy thì, đó là thứ mà người đã chết mong thấy. Bởi vì không có gì ở đó ngoài những gì bạn tự tạo ra. Và với niềm tin như vậy, thì nó sẽ như vậy. Vì suy nghĩ và niềm tin là rất mạnh mẽ.
D: Điều gì sẽ xảy ra nếu ai đó chết đột ngột theo một cách rất tệ? Cái chết của họ có khác không?
S: Không, nhưng họ có thể thức dậy bối rối về nó, và do đó ai đó sẽ ở đó để giúp họ.
D: Còn nếu một đứa trẻ chết thì sao?
S: Một đứa trẻ rất gần với khởi đầu của chúng, là linh hồn. Vì chúng chưa hoàn toàn đánh mất ký ức trước đây. Vì vậy, chúng rất chấp nhận điều này. Hơn nhiều so với những người đã sống một thời gian dài. Những người không muốn gì hơn là quay trở lại con đường mà họ đã có trước khi họ vượt qua. Ở một tầm mức cao, nó dễ dàng để một đứa trẻ hiểu hơn. Trẻ em cởi mở hơn với những gì đang xảy ra về chúng.
D: Thường thì khi nào chúng ngừng cởi mở? Cơ thể của chúng có liên quan gì đến điều đó không?
S: Đa số là khi chúng là khi đạt đến tuổi trưởng thành. Nhưng nhiều trường hợp, việc chặn lại của trẻ không do chính đứa trẻ hay những gì xảy ra với cơ thể chúng. Mà bởi những người khác, và các nguồn lực gây áp lực và đè nén chúng. Khi nói với chúng rằng chúng đã làm điều gì đó ngu ngốc, đây là một trong những điều tồi tệ nhất mà bạn có thể làm với một đứa trẻ. Vì sau đó chúng sẽ nghĩ rằng mọi thứ chúng làm đều ngu ngốc, bởi vì một đứa trẻ hiểu mọi thứ theo nghĩa đen. Chúng phải tin vào chính mình.
Và do vậy chúng ta đã tạo ra áp lực chặn chúng lại với những điều này.
D: Có điều gì trong các ghi chép của bạn về linh hồn xấu xa không?
S: Không có những thứ như linh hồn xấu xa. Không có gì là hoàn toàn xấu xa. Luôn luôn có điều tốt đẹp trong mọi thứ. Chúng có thể rất nhỏ, nhưng luôn có một phần của điều tốt. Có lẽ những thứ mà bạn gọi là linh hồn xấu xa là những gì người khác sẽ gọi là ma quỷ. Những thứ tinh nghịch thích gây rối vì chúng tìm được niềm vui từ điều này. Rất nhiều trong số này là hiểu lầm … Làm thế nào để tôi nói điều này? … Những linh hồn, thông qua trải nghiệm của họ, đã thay đổi. Vì vậy, với tình yêu và sự hướng dẫn, họ vẫn có thể đi theo con đường đúng đắn một lần nữa. Nhưng với nỗi sợ hãi và không khoan dung, họ bị lạc mãi mãi.
D: Đã có những câu chuyện về những linh hồn ma quỷ đang cố gắng xâm nhập vào cơ thể của người sống.
S: Có những trường hợp khi điều này là có thể, nhưng thường là trong trường hợp … hoặc là người đó rất cởi mở với điều đó hoặc không còn muốn sống trong cơ thể đó nữa. Và họ tự rút ra, để nó trống cho người khác.
D: Bạn có nghĩ rằng mọi người cung cấp cho chúng nhiều quyền lực hơn bằng nỗi sợ của họ không?
S: Vâng. Bạn bao quanh mình với những suy nghĩ tốt và năng lượng. Và yêu cầu rằng chỉ những người có đầu óc cao mới bao quanh bạn.
D: Có phải chỉ cộng đồng của bạn mới nhận thức được những điều này? Còn những người khác, chẳng hạn như người Do Thái và người La Mã thì sao?
S: Người La Mã bị bịt mắt. Họ sẽ không biết sự thật dù nó xuất hiện và cắn vào mông họ. (Chúng tôi cười và đó là một sự giải tỏa từ mức độ nghiêm trọng của cuộc thảo luận.) Rất nhiều người trong các giáo đường Do Thái bị vướng vào sự phiên dịch Luật của chính họ đến nỗi họ bị cuốn vào điều này. Họ không thể nhìn thấy bên ngoài nó để trải nghiệm những niềm vui của việc sống và chết.
D: Vậy thì, mọi người không tin tưởng như cách bạn làm. Trong giáo lý của bạn, bạn có niềm tin vào cái mà chúng ta gọi là tái sinh không? Sự tái sinh của linh hồn?
S: Tái sinh? Nó đã được tất cả biết đến, và chắc chắn đó là sự thật. Chỉ những người ngu dốt và không hiểu biết mới có thể sợ ý nghĩ về luân hồi như bạn cách gọi nó.
Tiến sĩ Rocco Errico, một chuyên gia về ngôn ngữ Aramaic, nói rằng ở khu vực đó của thế giới, mọi người có xu hướng phóng đại và thêu dệt những câu chuyện và tuyên bố của họ. Nhưng khi tuyên bố đó được đi trước bằng những từ: “Chắc chắn, một cách chắc chắn, thực sự hoặc đã xác minh”, điều này cho phép người nghe biết tuyên bố không có khuếch đại và được nói nghiêm túc. Và điều này đặc biệt đúng nếu tuyên bố được đưa ra bởi một người thầy. Điều đó có nghĩa là nó xứng đáng với sự tin tưởng của người nghe. Điều này sẽ giải thích việc sử dụng “thật vậy” của Chúa Jesus rất nhiều trong Kinh Thánh. Một chi tiết nhỏ nhưng đáng chú ý, bởi vì thông thường bạn sẽ không biết đây là một khuôn mẫu ở khu vực đó của thế giới, cũng như là thời Kinh Thánh.
D: Nhiều người nói rằng bạn chỉ sống một lần và chết một lần, và đó là tất cả.
S: Có những người nói rằng một khi cơ thể đã nằm dưới đất, thì những gì từng tồn tại đã mất đi, tan thành mây khói nhờ những con giun. Điều này không đúng. Nếu một người chết hay không còn tồn tại trong một cơ thể, như cách chúng ta biết, thì họ phải lướt qua những gì họ đã làm. Họ phải quyết định những bài học mà họ muốn xử lý và tiến hành xóa các món nợ mà họ đã gây ra. Sau đó, họ đến trường học (ở phía bên kia). Rồi đôi khi họ quyết định trở lại rất sớm. Điều này không phải lúc nào cũng tốt bởi vì nếu bạn trở lại quá sớm – có lẽ do đó không phải là một cuộc sống tốt – bạn không có thời gian để hiểu những gì bạn đã làm sai và cho mình thời gian để sửa chữa. Do đó, thật không tốt khi nhảy ngay trở lại cuộc sống, như tôi và những người khác biết.
D: Việc nhớ lại kiếp trước là điều có khả thi không?
S: Vài người trong chúng tôi, phải, chúng tôi biết về những kiếp sống trước. Một số trong số đó quan trọng. Dễ dàng hơn khi không nhớ nó bởi vì nếu bạn nhớ, nhiều khi bạn sẽ bị quá tải bởi những cảm giác tội lỗi. Có lẽ không cần thiết vào thời điểm đó. Nếu cần thiết, bạn sẽ nhớ. Có những người trong cộng đồng được đào tạo để nhớ lại. Và có những người sẽ chọn con đường đó, nhưng nó không dành cho tất cả mọi người. Các trưởng lão sẽ có thể cho bạn biết bạn là ai, nếu được hỏi. Có những bậc thầy có khả năng, không chỉ nhớ của họ, mà còn để giúp người khác nhớ. Nhưng phần lớn, những người đó biết họ là ai, hãy nhớ điều đó. Thông thường Yahweh quyết định liệu Người cho phép ký ức này hay không, để rồi con đường được bắt đầu.
Tôi có một cuốn sách từ thư viện có chứa một số hình ảnh màu của khu vực xung quanh Qumran. Tôi nghĩ sẽ rất thú vị để xem liệu Suddi có thể nhận ra bất cứ thứ gì không. Tôi hỏi anh ta có phiền khi nhìn chúng không và anh ta trả lời bằng một từ nghe có vẻ giống như ‘sadat’. Tôi đã để Katie mở mắt và cô ấy xem xét những bức ảnh với một cái nhìn đờ đẫn. Một trong những bức ảnh là những ngọn núi hoang vắng.
S: Đây là thung lũng ở phía nam nơi đây. Có những ngọn đồi nhìn thấy nơi đó. Và thung lũng (wadi: tiếng Ả Rập) chạy… theo hướng đó.
Anh ta lần ngón tay xuống nhìn giống như một thung thũng hoặc khoảng không giữa những ngọn đồi. Từ ‘wadi’ được định nghĩa là một thung lũng hoặc khe núi khô, trừ lúc mùa mưa. Nó cũng có nghĩa là dòng nước chảy qua nó. Bây giờ anh ta đang nhìn vào bức ảnh ở đầu trang đối diện. Nó cho thấy những tàn tích của một thành phố từ một khoảng cách xa.
S: Tại sao chúng lại ở xa như vậy? Bạn sẽ không thấy bất kỳ điều gì từ nó. Đây là cảnh quan của cùng một khu vực, nhưng lại không quen thuộc với tôi. Đây là một thung lũng có nước. Tôi biết rất ít thung lũng vẫn có nước trong khi những ngọn đồi cằn cỗi như thế này.
Bức ảnh là hình ảnh nhìn từ xa của thứ có thể là một con đường hoặc một dòng suối. Nó có lẽ là một con đường, nhưng với Suddi nó trông giống như một thung lũng. Có lẽ không có con đường nào được định nghĩa rõ ràng như thế này trong thời đại của anh ấy. Tôi lấy cuốn sách đi và để cô ấy nhắm mắt lại. Nếu đó là trong khu vực nơi anh ta sống, nó dường như rất khô và cằn cỗi. “Vâng, nó khô. Có rất ít mưa.”
Anh nói rằng khi anh đi từ Qumran đến Nazareth, anh sẽ đi theo những con đường mòn lữ hành qua những ngọn đồi, thậm chí chúng còn lớn hơn con đường trong bức ảnh. Đối với tôi, sẽ dễ dàng hơn khi chỉ đi theo thung lũng thay vì leo lên những ngọn núi, chúng rất gồ gề. Nhưng rõ ràng là tôi không hiểu được văn hóa. “Và nếu trời mưa trên những ngọn đồi, tôi sẽ bị cuốn trôi. Không.”
Tôi tự hỏi tại sao anh ta chưa bao giờ đến Jerusalem, nơi gần hơn Nazareth và lớn hơn nhiều. “Tôi không cần phải đi hay muốn. Tôi không quan tâm nhiều đến các thành phố. Họ ồn ào và đầy những người vô kỷ luật. Tại sao tôi phải muốn thấy sự hỗn loạn?”
Trong quá trình nghiên cứu của tôi, tôi đã tìm thấy nhiều hình ảnh trong các cuốn sách cho thấy các phần của Cuộn sách Biển Chết. Tôi nghĩ rằng nó có thể là một thí nghiệm thú vị để xem liệu Suddi có thể đọc bất kỳ văn bản cổ xưa nào này hay không. Điều đó là khả thi khi Katie đang nhìn nhận hoàn toàn thông qua một nhân cách khác. Một mẫu là sáu dòng viết, mỗi dòng khác một chút so với dòng khác. Nó dường như là ví dụ về chữ viết được sử dụng trong những thời điểm đó. Lúc đó tôi không biết về sự khó khăn trong việc đọc ngôn ngữ của họ. Điều này được giải thích trong chương 14. Tôi để cô ấy mở mắt ra và một lần nữa cô nhìn trang giấy với một biểu cảm thẫn thờ.
D: Có cái nào trong số chúng quen thuộc với bạn không?
S: (Sau một khoảng dừng lâu khi anh ấy đang nghiên cứu nó.) Thứ này được viết bởi hai bàn tay khác nhau.
Một khoảng dừng lâu hơn. Mắt cô quét từ dưới cùng của trang lên trên cùng, và từ phải sang trái.
S: Nó nhìn như tiếng Do Thái. (Anh ta chỉ vào một dòng.) Không, cái này thì khác. Hai cái này khác nhau. (Chỉ vào các dòng khác). Và hai dòng này giống nhau nhưng dòng này, một lần nữa, lại khác. Tôi không chắc, nhưng tôi thấy sự mô phỏng (ngữ âm) với dòng này. Có vẻ như ai đó chỉ đang viết ra các biểu tượng. Tôi không thấy chúng hợp lý. Trông giống như một người nào đó thực hành viết, nhưng họ không phải là cùng một người. Những phong cách khác nhau.
Tôi lấy cuốn sách đi. Ít nhất tôi đã phát hiện ra rằng nó dường như là của những người đang thực hành viết.
Một người bạn của tôi đã đưa cho tôi một bản tin cũ phát hành bởi Tổ Chức Noohra. Nó là hai trang gấp cỡ lá thư. Trên trang trước là một câu Kinh Thánh được viết bằng tiếng Aramaic. Đó là một bản dịch của John và đang nói về Chúa Jesus. Tôi đưa nó cho anh và nói với anh rằng tôi thậm chí không chắc liệu nó có được viết bằng ngôn ngữ của anh hay không. Anh nghiên cứu nó trong vài phút, mỉm cười mọi lúc.
S: Tôi không chắc. Tôi đang dịch nó khá ổn. Nó… Nói về Con của Người (Son of Man). (Anh ta có vẻ hài lòng khi tìm ra điều này.) Đó là Vulgate, ngôn ngữ của người dân. Một số người gọi nó là Aramaic. Nó có một phương ngữ rất kỳ lạ, nhưng tôi đang cố dịch. (Sau một khoảng dừng lâu…). Nó nói về Đấng Messiah.
Anh đột nhiên chỉ vào một hình vẽ ở cuối đoạn. Nó khác với những chữ viết khác. Nó làm anh bối rối. Anh ta cau mày khi nghiên cứu dấu hiệu.
S: Sao nhỉ? Phần dưới cùng tôi tin là một ngôn ngữ khác. Đây không phải là Aramaic. Điều này nằm ngoài các ghi chép cổ xưa. Thật kỳ lạ khi thấy điều này ở đây.
Tôi chỉ vào một ký hiệu khác trong văn bản tương tự như nó. Tôi hỏi liệu nó có giống nhau không. Anh trả lời rằng nó đã gần giống. Trong bản tin không có lời giải thích cho những ký hiệu này, nhưng chúng dường như khác với văn bản.
S: Đây không phải là chữ Aramaic, không. Như tôi nói, nó nói về Đấng Messiah, nhưng tôi không chắc lắm về … (Anh ta dừng lại, cử động ngón tay và cảm nhận tờ giấy.) Thứ này thật kỳ lạ. Đây là cái gì? Nó được làm từ gì?
D: (Tôi đã bị bất ngờ và phải suy nghĩ nhanh.) Nó được làm từ vỏ cây. Ở một số quốc gia…
S: (Anh ấy ngắt lời tôi.) Làm thế nào họ làm ra được thứ này? Từ cây?
Anh tiếp tục cảm nhận được tờ giấy và lật nó lại, nghiên cứu kết cấu của nó. Tôi hơi lo lắng anh ấy sẽ quá tò mò và có thể nhận ra các chữ bên trong khác biệt. Tôi không biết nó có ảnh hưởng gì đến anh nếu anh nhận thấy quá nhiều điều kỳ lạ. Sốc văn hóa? Tôi cố gắng đưa tâm trí anh ra khỏi nó.
D: Vâng, đó là một quá trình phức tạp. Tôi cũng thực sự không biết chúng được làm ra như thế nào
S: (Anh vẫn còn mải mê với tờ giấy.) Thứ này tốt hơn nhiều so với giấy cói. Nó rất dày. Nó giống như da hơn.
D: Giấy cói mỏng hơn?
S: Ồ, hơn nhiều! Nó quá mỏng để viết. Phải, thứ này sẽ rất tốt cho việc sao chép.
Tôi lấy tờ giấy đi để đưa tâm trí của anh ra khỏi nó, và lấy một cuốn sách khác ra. Có một bức ảnh từ một trang của Cuộn sách Biển Chết có chữ viết rất rõ ràng. Cạnh đó là những bức ảnh của khu vực Qumran được chụp đen trắng thay vì có màu. Nhưng tôi chủ yếu quan tâm đến phần chữ viết. Tôi cầm cuốn sách để anh ấy có thể nhìn thấy nó. Tôi cố gắng giữ trang đó mở. Tôi không muốn anh ấy bắt đầu tự hỏi cuốn sách là gì và nó được tạo ra như thế nào. Anh tuyên bố, “Đây là tiếng Do Thái, nó là tiếng Do Thái rất cổ. Tôi không phải là một người sao chép giỏi, nhưng đây chắc chắn là tiếng Do Thái. Xem tại đây, chữ này và những… (Ông chỉ vào một số chữ cái nhất định.) Đó là một cái gì đó về luật. Tôi không giỏi thứ này, tôi không hiểu rõ tiếng Do Thái.”. Tôi nói với anh ấy rằng tôi nghĩ đó là Aramaic. “Tôi không biết ai đã nói với bạn đó là Aramaic, nhưng đây không phải!”. Sự chú ý của anh đã được thu hút vào hình ảnh ở trang bên cạnh. Nó là hình Biển Chết và một phần của bờ biển gồ ghề. “Đây là cái gì? Nó trông giống như khu vực xung quanh nhà tôi. Có hồ và vách đá muối. Phải không? Chúng nhìn giống như vậy, đúng vậy”
Tôi biết anh ấy sẽ không hiểu từ ‘bức ảnh’, vì vậy tôi nói với anh ấy rằng nó giống như một bức tranh. “Thứ này không giống như bức tranh nào mà tôi từng thấy.”
Tôi lấy nó đi. Anh ta trở nên quá tò mò và đưa ra những câu hỏi khó trả lời từ cách biệt 2000 năm. Anh ấy nhắm mắt lại, và tôi cảm ơn anh ấy vì đã nhìn vào các tài liệu.
S: Thật khó để nhìn vào mọi thứ quá gần trong một thời gian dài. (Cô ấy dụi mắt.)
D: Ồ? Đôi mắt của bạn đang làm phiền bạn bởi bây giờ bạn đã già đi?
S: Hoặc là do cánh tay của tôi quá ngắn, tôi không chắc chắn cái nào. Tôi không biết ai đã nói với bạn rằng chữ đó là Aramaic, nhưng nó không phải. Cái đầu tiên là Aramaic. Có vẻ như nó có thể đến từ … À, để tôi nghĩ… Samaria. Nó có phương ngữ đó. Đó là Aramaic, nhưng một ký hiệu, nó không phải của Aramaic. Nó không thuộc ở đây. Nó rất cổ.