Tác giả
Cannon Dolores
Người dịch
Hưng Trần
Đăng tại https://www.traidatmoi.com
LỜI TỰA
Tôi là ai mà nghĩ rằng tôi dám viết một cuốn sách sẽ làm đảo lộn hoặc ít nhất là làm lung lay nền tảng niềm tin của nhiều người, cả người Do Thái và Kitô giáo? Tôi tôn trọng đức tin. Con người phải tin vào điều gì đó, ngay cả khi anh ta tin rằng không có gì.
Đây là câu chuyện về những người đã cống hiến cả cuộc đời mình để bảo vệ và bảo tồn tri thức. Tôi có thể liên tưởng đến điều đó. Đối với tôi, sự hủy diệt kiến thức là một điều rất khủng khiếp. Những người này dường như đã truyền ngọn đuốc cách ngôn cho tôi thông qua sự vĩnh cửu của không gian và thời gian. Thông tin này được trao cho tôi không phải để nằm phủ bụi trên kệ. Nó cần được trao truyền một lần nữa cho những người khao khát tri thức . Nó như thể người Essenes đang nói những lời thì thầm vào tai tôi vậy. “Viết”, họ nói với tôi, “tri thức này đã bị che giấu quá lâu. Viết, đừng để kiến thức bị thất lạc một lần nữa”. Vì vậy, tôi cảm thấy mình phải bỏ qua những gì tôi đã được học. Nếu điều này làm một số người khó chịu, tôi hy vọng người ta hiểu rằng tôi không cố ý làm như vậy. Khiến vài người suy ngẫm, đó là ý định của tôi.
Tôi không thể tuyên bố rằng những gì tôi đã trình bày trong cuốn sách này là sự thật tuyệt đối, đây là điều không thể tranh cãi. Tôi không biết, và tôi nghi ngờ nghiêm túc liệu có ai còn sống có câu trả lời hay không. Nhưng có lẽ, lần đầu tiên, thoát khỏi khuôn mẫu đã giam hãm bạn từ thời thơ ấu. Mở rộng cửa sổ tâm trí của bạn, cho phép sự tò mò và truy cầu tri thức bước vào như một làn gió mùa xuân tươi mới và quét sạch mạng nhện của sự tự mãn. Dám nghĩ đến điều không tưởng. Dám đặt câu hỏi về những điều không thể nghi ngờ. Dám xem xét các khái niệm khác nhau về sự sống và cái chết. Và Linh hồn của bạn, Bản thể vĩnh cửu của bạn, sẽ được trọn vẹn muôn phần hơn.
PHẦN MỘT
NHỮNG NGƯỜI ESSENES BÍ ẨN
CHƯƠNG 1: KHỞI NGUỒN
Việc du hành xuyên thời gian và không gian để viếng thăm những nền văn minh đã biến mất từ rất lâu là hoàn toàn khả thi. Việc nói chuyện với những người đã chết từ rất lâu là hoàn toàn khả thi, cả việc làm sống dậy cuộc đời của họ và cả sự chết. Việc di chuyển lui về hàng trăm, thậm chí hàng ngàn năm để khám phá quá khứ cũng hoàn toàn khả thi. Tôi biết, bởi vì tôi đã làm việc đó – không chỉ một, mà là hàng trăm lần.
Tôi đã thực hiện việc đó bằng thôi miên hồi quy. Đây là một kỹ thuật – phương pháp cho phép người ta nhớ lại và thường là sống lại những kiếp sống trước đây. Ý tưởng rằng chúng ta không chỉ sống một kiếp sống mà là rất nhiều kiếp, được gọi là luân hồi tái sinh. Điều này không nên nhầm lẫn với “đầu thai”, là một niềm tin sai lệch rằng một người có thể đầu thai trở thành một con vật. Theo như nghiên cứu của tôi thì điều này không xảy ra. Khi linh hồn của một người tái sinh, nó sẽ luôn luôn trú ngụ trong một cơ thể con người. Người đó có thể, không may, chìm quá thấp và trở nên thú tính, nhưng người đó sẽ không bao giờ lấy hình dạng của một con vật. Đó là một dạng sinh linh hoàn toàn khác biệt.
Tôi không biết tại sao vài người thấy rằng ý tưởng tái sinh quá khó hiểu, khi mà họ có thể liên hệ nó với chính đời sống của mình. Mọi người đều thay đổi liên tục. Không thay đổi tức là bạn sẽ không già đi. Sẽ đến một lúc bạn sẽ trở nên già cả và chết đi. Chúng ta thay đổi quá nhiều đến mức nhiều lần chúng ta cảm thấy rằng chúng ta đã sống quá nhiều đời sống một lúc. Chúng ta cắp sách đến trường, lập gia đình, sinh con, thỉnh thoảng tái hôn. Chúng ta có thể thay đổi nghề, thỉnh thoảng đi theo một định hướng hoàn toàn khác. Chúng ta có thể du lịch hoặc sống ở nước ngoài một thời gian. Chúng ta có thể cảm thấy tổn thương và buồn rầu bởi cái chết hoặc sự bất hạnh của người thương. Chúng ao ước học cách yêu thương và gặt hái những thành công trong cuộc sống. Đó là những giai đoạn trong cuộc sống của chúng ta, và chúng hoàn toàn khác với nhau. Chúng ta phạm những sai lầm và mong muốn học hỏi từ chúng. Chúng ta nghe người ta nói, “Tôi không biết tại sao tôi đã làm những việc ngu ngốc như vậy khi còn trẻ. Cứ như đó là một người khác”.
Tôi biết tôi sẽ không bao giờ trở lại tuổi thiếu nữ ở trường phổ thông mà tôi đã từng. Tôi chẳng thể liên kết với cô ấy, quá ngây thơ và thẹn thùng. Chúng tôi dường như chẳng có điểm gì chung ở hiện tại. Và cô ấy cũng không thể nào hiểu được con người phức tạp mà tôi đã trở thành. Dù rằng chúng tôi là một, cùng một người.
Đây là cách tôi nhìn về những kiếp sống trước. Chúng ta biết rằng chúng ta đã từng sống những kiếp ấy, cứ thể chúng ta biết chúng ta đã từng sống với thời ấu thơ. Chúng có thể được gọi là tuổi thơ của linh hồn. Hi vọng rằng chúng ta đã học được cách ứng dụng những kiến thức gặt hái được trong hàng trăm năm tạo tác lỗi lầm, của việc làm người. Nhưng cũng như việc nhiều người tốn nhiều thời gian để trưởng thành, thì cũng có nhiều người phải sống nhiều kiếp sống để học xong, dù chỉ một bài học.
Chúng ta có thể xem chính cơ thể này như một dạng tái sinh. Chúng ta biết rằng cơ thể ta vẫn đang thay đổi. Tết bào không ngừng chết đi và tái tạo trong một vòng tuần hoàn bất tận. Chúng ta chắc chắn không phải cùng một cơ thể với mười, hai mươi hay ba mươi năm trước. Nó phải thay đổi, hoặc là tốt hơn hoặc già đi.
Chúng ta có thể xem luân hồi như là một trường học dành cho linh hồn, một chuỗi các bài học và cấp lớp cần phải học để trải nghiệm và trưởng thành. Và rồi chúng ta thể ngừng nguyền rủa những khó khăn đã đè nặng lên mình, và học cách nghĩ rằng chúng chỉ là những bài kiểm tra mà chúng ta phải vượt qua hoặc là trượt. Chúng ta không thể thay đổi điều đã xảy ra với chúng ta trong kiếp này hay kiếp khác. Chúng ta chỉ có thể học hỏi từ nó, và tiến tới, để quá khứ hướng dẫn và chỉ dạy cho chúng ta.
Học thuyết của luân hồi là một triết lý, vậy nên nó không tách rời ra khỏi bất kỳ một hình thức tôn giáo nào hiện hữu. Nó giúp nâng cao, làm trọn vẹn hơn. Bất cứ ai thật sự học ý tưởng này với một tâm trí mở sẽ thấy rằng họ có thể tin tưởng vào cả hai. Cả hai gần như không mâu thuẫn chút nào. Luân hồi không nhất thiết thuộc về nghệ thuật hắc ám. Nó không nên bị gán ghép bừa bãi với sự huyền bí. Nó là nguyên lý của tình thương, và vậy nên nó có thể kết hợp với bất kỳ tôn giáo nào có nền tảng là tình thương. Những ai đang mò mẩm mù quáng trong bóng tối để tìm đáp án có thể tìm thấy điều họ tìm thấy ở đây. Nó như là một tia sáng chói lọi ở cuối đường hầm.
Bạn thật sự sống mãi mãi bởi vì linh hồn là trường tồn, nó không thể chết. Cuộc sống là sự tiếp diễn không ngừng, chuyển từ thân xác này sang thân xác khác. Bạn thay đổi những cơ thể dễ dàng như là việc bạn thay một bộ đồ. Bồ độ sẽ được cởi bỏ khi nó trở nên quá cũ và tàn tạ, hoặc rách rưới đến mức không vá được. Điều này khó khăn với vài người, họ lưỡng lự từ bỏ nó dù nó rách rưới đến đâu. Dù sao bạn đã từng gắn bó với nó. Nhưng bạn sở hữu một thân xác, chứ bạn không phải là thân xác.
Sẽ có những người nghĩ rằng ý tưởng tái sinh quá phức tạp, quá cực đoan, quá khó để hiểu. Những người này có lẽ chưa sẵn sàng cho khái niệm về luân hồi. Họ nên nỗ lực sống cuộc sống tốt nhất có thể theo niềm tin của mình, điều mà họ có thể gắn kết và cảm thấy thoải mái. Không ai nên gượng ép những niềm tin này với người khác.
Khái niệm quay trở về quá khứ lôi cuốn rất nhiều người. Tại sao? Tìm kiếm sự thật, khám phá những điều chưa biết, hoặc mong muốn biết những người cổ đại sống như thế nào? Hoặc nghi ngờ rằng quá khứ thì tốt hơn hiện tại? Hay là do những câu truyện về cỗ máy thời gian quá phổ biến? Hay một người thầm mong cởi trói bản thân khỏi xiềng xích đã gắn với họ ở hiện tại, và lang thang xuyên thời gian mà không giới hạn hay rào cản nào cả.
Tôi là một nhà hồi quy. Đây là một khái niệm hiện đại dùng cho nhà thôi miên chuyên biệt trong lĩnh vực quy hồi tiền kiếp. Tôi không sử dụng thôi miên theo cách thức thông thường, như là giúp người khác giảm cân, bỏ thuốc hoặc giảm đau. Tôi quan tâm sâu sắc đến luân hồi tái sinh trong vòng hơn 20 năm qua. Mọi thứ khởi nguồn từ khi tôi quan sát chồng tôi thực hiện các thí nghiệm thôi miên hồi quy. Anh ấy sử dụng phương pháp thôi miên thông thường, và “tình cờ” dính vào trải nghiệm luân hồi khi làm việc với một người phụ nữ đang có mong muốn giảm cân.
Câu truyện về hành trình đầu tiên của chúng tôi vào nơi vô định và kết cục gây cấn đã được viết trong quyển sách của tôi, Năm Kiếp Đời Nhớ. Chồng tôi gần như sắp chết trong một tai nạn xe nghiêm trọng, và nằm suốt một năm trong bệnh viện. Sau một thời gian phục hồi chức năng dài và khó khăn, anh ấy đã không còn quan tâm đến thôi miên. Cuộc sống của anh ấy đã chuyển qua một hướng hoàn toàn khác.
Nhưng khao khát của tôi đã bị khơi dậy bởi sự thú vị của những kinh nghiệm tiền kiếp mà tôi đã trải qua. Cánh cửa đã mở ra, tới một thế giới hoàn toàn mới của điều khả kiến. Tôi luôn yêu thích lịch sử và đây là một cách hấp dẫn để khám phá nó. Nó sống động hơn là sự khô khan, móc meo và lỗi thời của những quyển sách lịch sử. Phương pháp này giống như đi qua một đường hầm thời gian và thật sự gặp những người đã sống ở quá khứ. Khả năng để nghe kể chuyện về những trải nghiệm lịch sử khi nó đang diễn ra. Phải, cánh cửa đã mở ra và tôi đã nhìn thoáng vào chốn ấy. Tôi sẽ không cho phép nó đóng lại mãi mãi với tôi. Nếu chồng tôi không quan tâm nữa, thì tôi sẽ học cách để thực hiện nghiên cứu của riêng tôi.
Dẫn nhập của các phương pháp thôi miên thông thường không lôi cuốn được tôi. Tôi nghĩ chúng quá tốn thời gian và mệt mỏi – cho cả chủ thể lẫn người thực hành. Chúng chứa đựng quá nhiều kiểm tra để xác định độ sâu của thôi miên. Tôi để ý rằng nhiều người vô thức khó chịu với việc bị kiểm tra. Phản xạ qua nhiều năm ở học đường, họ khó chịu bởi việc bị đặt vào một vị trí mà họ cảm thấy họ phải đỗ hoặc trượt. Rất khó để thư giãn khi họ đang ở thế phòng thủ. Những kiểm tra này được dùng để đo độ sâu của trạng thái thôi miên, với một niềm tin sai lầm rằng nó là điều cần phải thực hiện để chạm tới tiềm thức. Và điều này đã được chứng minh là hoàn toàn sai lầm. Mỗi người ở trong trạng thái thôi miên rất nhiều lần trong ngày, dù rằng họ không nhận ra nó. Họ mong rằng nó sẽ khác hơn so với như vậy, một trạng thái tự nhiên hoàn toàn.
Ít nhất hai lần trong một ngày, mọi người đều trải qua trạng thái thôi miên sâu nhất có thể. Nó xảy ra khi họ đi ngủ vào ban đêm và ngay trước khi hoàn toàn tỉnh giấc vào buổi sáng. Nó được chứng minh rằng mỗi lần chúng ta xem tivi và bị hấp dẫn bởi câu truyện, chúng ta đi vào trạng biến đổi ý thức. Nó cũng xảy ra nhiều lần khi chúng ta lái xe trên một cao tốc dài dằn dẳng và đơn điệu, hay lắng nghe một bài giảng nhạt nhẽo chán chường. Tất cả chúng ta đi vào trạng thái biến đổi tạm thời rất dễ dàng, và hầu hết mọi người đều sốc khi biết rằng họ đã vô thức ở trong trạng thái thôi miên.
Tôi cảm thấy phải có một cách nhanh hơn, dễ dàng hơn trong việc việc dẫn nhập của quy hồi để có thể tận dụng trạng thái tự nhiên này. Tôi đã học những kỹ thuật hiện đại và thấy rằng quả thực có nhiều phương pháp nhanh và dễ dàng hơn. Những phương pháp này hiện đang được sử dụng bởi một vài bác sĩ để điều trị bệnh tật và các cơn đau. Hầu hết chúng tận dụng những vùng hình dung của não bộ, cho phép đối tượng tham gia vào một trò chơi bằng những hình ảnh định hướng. Tôi đã phát triển một phương pháp thích hợp và bắt đầu thí nghiệm vào năm 1979. Tôi tìm thấy các chủ thể một cách dễ dàng vì dường như có một sự quan tâm trong ý tưởng mang tính lý thuyết này, kể cả sự quan tâm chỉ từ quan điểm của sự tò mò.
Các nhà phê bình cho rằng nhà thôi miên yêu cầu chủ thể đi về tiền kiếp, và những ký ức là kết quả của người đó mong muốn làm vừa lòng nhà thôi miên. Trong kỹ thuật của tôi, tôi không dẫn khởi nhiều điều. Trong tình huống thông thường, tôi không bao giờ nói họ đi bất cứ đâu. Tất cả chúng xảy ra hoàn toàn tự nhiên.
Tôi đã lên dự định xem phương pháp của mình như một thí nghiệm khoa học và xem liệu nó có lặp lại được không. Tôi muốn sử dụng nó với nhiều dạng người nhất có thể. Nếu có được kết quả tương tự, tôi cảm thấy rằng nó sẽ làm tăng thêm tính hợp lệ của lý thuyết luân hồi. Tôi luôn cố giữ khách quan, nhưng khi 95% những người tôi thôi miên theo cùng một khuôn mẫu – về lại kiếp trước và chứng thực những câu chuyện của nhau – thật khó để giữ hoàn toàn trung lập. Mọi người nói rằng có thể có những lời giải thích khác ngoài tái sinh. Điều này, tất nhiên, là có thể. Nhưng nghiên cứu của tôi khiến tôi tin rằng các đối tượng đang nhớ lại những ký ức thực tế từ quá khứ của họ. Khi tôi quy hồi ngày càng nhiều người, tôi thấy phương pháp này có thể lặp lại với tất cả các dạng người, ngay cả những người vô học và hoài nghi. Thường thì các đối tượng không tin vào kiếp trước hoặc thậm chí hiểu những gì tôi đang làm. Tuy nhiên, kết quả là như nhau.
Giống như những người khác làm việc trong lĩnh vực nghiên cứu luân hồi này, tôi hy vọng sẽ thêm dữ liệu của mình vào khối lượng tài liệu ngày càng tăng được thu thập bởi những người khác. Một số nhà nghiên cứu chỉ quan tâm đến số liệu, có bao nhiêu người nhớ lại kiếp sống trong một khoảng gian đoạn nhất định. Nhưng tôi yêu quý con người, vì vậy tôi quan tâm đến câu chuyện của họ. Tôi thích làm việc trên nền tảng một–một với cá nhân hơn là với hồi quy nhóm. Bằng cách này, toàn bộ câu chuyện có thể thu được. Ngoài ra, người thực hiện (hoặc hướng dẫn) có thể kiểm soát tốt hơn với những chấn thương nào có thể nổi lên từ ký ức.
Với kỹ thuật này hầu như mọi người đều có thể nhớ kiếp trước của họ ngay cả trong trạng thái thôi miên nông nhất. Có nhiều tầng mức thôi miên khác nhau. Chúng đã được đo trong phòng thí nghiệm với các công cụ khoa học. Trong hồi quy, trạng thái càng sâu, càng nhiều chi tiết có thể thu được. Tôi nhận thấy tầng mức thôi miên có thể được đánh giá bằng các phản xạ thể chất của chủ thể và cách họ trả lời các câu hỏi. Ở trạng thái nông, họ thậm chí sẽ không nghĩ rằng có bất thường gì đang xảy ra. Họ sẽ thề rằng họ hoàn toàn tỉnh táo và không thể hiểu thông tin đến từ đâu. Bởi vì ý thức vẫn còn rất hoạt hóa, họ sẽ nghĩ rằng đó chỉ là trí tưởng tượng của họ. Trong trạng thái nông, chủ thể thường sẽ xem các sự kiện của kiếp trước như thể xem một bộ phim. Khi trạng thái thôi miên sâu hơn, chủ thể sẽ luân phiên quan sát kiếp sống và tham gia vào nó. Khi họ quan sát mọi thứ thông qua đôi mắt của người khác và trải nghiệm những phản ứng cảm xúc, họ đang rơi xuống một trạng thái sâu hơn. Ý thức của họ bớt hoạt hóa hơn và họ trở nên gắn liền với những gì họ đang thấy và trải nghiệm.
Các chủ thể tốt nhất là những người có thể đạt đến trạng thái xuất thần. Trong trạng thái này, họ sẽ hoàn toàn trở thành nhân cách và sống lại kiếp sống một cách hoàn toàn, thậm chí không có ký ức về bất kỳ khoảng thời gian nào khác. Họ, với mọi khía cạnh, trở thành người đã sống hàng trăm hoặc hàng ngàn năm trước. Họ đang ở trong một vị trí để liên kết đến các phiên bản lịch sử của họ. Nhưng họ chỉ có thể nói những gì họ biết. Nếu họ là nông dân, họ sẽ không có hiểu biết về những gì đang xảy ra trong cung điện của nhà vua và ngược lại. Họ thường không biết gì về các sự kiện có thể được tìm thấy trong bất kỳ cuốn sách lịch sử nào nhưng không ảnh hưởng đến cuộc sống của họ vào thời điểm đó.
Họ sẽ không nhớ gì khi thức dậy trừ khi họ được hướng dẫn để làm như vậy. Các chủ thể nghĩ rằng họ vừa ngủ thiếp đi và những gì còn lại trong ý thức dường như là những mảnh vỡ mờ nhạt của những giấc mơ. Trong trạng thái xuất thần, họ có thể tiết lộ nhiều thông tin bởi vì họ, với tất cả các khía cạnh, là nhân cách thực sự sống trong khoảng thời gian đã qua. Đối với một người chưa bao giờ nhìn thấy hiện tượng này, các hiệu ứng có thể rất ngạc nhiên. Đó là một trải nghiệm hấp dẫn và đôi khi đáng sợ khi thấy một chủ thể thay đổi hoàn toàn và đảm nhận phong thái và giọng nói của một người hoàn toàn khác.
Sự xuất thần rất khó gặp. Dick Sutphen, chuyên gia quy hồi tên tuổi, nói rằng chúng xảy ra với khoảng 1/10 chủ thể. Ông nói rằng nếu có ba mươi người có mặt trong một căn phòng, ba người trong số họ có thể sẽ có khả năng ở trạng thái xuất thần. Tỷ lệ của tôi không cao như vậy. Tôi thấy là nó khoảng 1/20. Hầu hết mọi người rất tò mò về những gì đang xảy ra và họ dựng lên bức tường và phòng thủ, ngay cả trong trạng thái thôi miên. Điều này ngăn cản họ rơi xuống trạng thái sâu nhất. Tôi thấy rằng yếu tố niềm tin cần được xây dựng trước, và những bức tường này sẽ sụp đổ. Chủ thể phải biết rằng họ hoàn toàn an toàn. Tôi tin rằng các công cụ bảo vệ của tâm trí vẫn hoạt động, bởi vì tôi đã gặp những người thức dậy ngay lập tức từ một trạng thái rất sâu nếu họthấy hoặc trải nghiệm một cái gì đó khó chịu hoặc đáng sợ đối với họ. Đây cũng giống như cách chúng ta đánh thức bản thân khỏi những cơn ác mộng. Kỹ thuật thôi miên của tôi không kiểm soát tâm trí người, nhưng có khả năng xây dựng và hợp tác với tâm trí ấy. Sự tin tưởng càng lớn thì thông tin nhận được cần đầy đủ.
Không, tôi chưa bao giờ gặp được Cleopatra hay Napoleon. Đối với tôi, đó là một dấu hiệu của sự chứng thực rằng hầu hết mọi người chỉ nhớ lại cuộc sống bình thường và đều đặn. Ý kiến của tôi rằng nếu ai đó đang cố gắng tạo ra một câu chuyện tưởng tượng để làm hài lòng nhà thôi miên (như đã được đề xuất bởi ‘các chuyên gia’) người đó sẽ tạo ra một cuộc phiêu lưu thú vị. Với tôi, điều đó rất tuyệt. Họ sẽ thấy mình là một anh hùng thực hiện những hành động tuyệt vời và phi thường. Nhưng không như vậy. Cuộc sống khác biệt một cach thú vị đôi khi rất độc nhất. Những cuộc sống buồn tẻ, nhàm chán, trần tục là chiếm đa số. Điều này liên hệ với cuộc sống thực. Nhiều người bình thường có cuộc sống “kiếm ăn” đơn giản, hơn số ít những người cố gắng được đưa tên trên tiêu đề của các tờ báo.
Những ca hồi quy mà tôi đã thực hiện đầy các trường hợp như vậy. Những người lính không bao giờ tham chiến, những người Mỹ bản địa sống cuộc sống yên bình thay vì chiến đấu với người da trắng. Nông dân và những người định cư đầu tiên không biết gì ngoài công việc, nỗi buồn và bất hạnh. Một số không bao giờ làm bất cứ điều gì ngoài việc chăm sóc gia súc, trồng trọt và cuối cùng chết, héo mòn trước cả thời thế của họ. Sự kiện thú vị nhất trong đời họ là một đám cưới, sự ra đời của một đứa trẻ, một chuyến đi đến thị trấn hoặc một đám tang. Hầu hết những người sống ngày nay sẽ phù hợp với một dạng tương tự. Không, điều ấn tượng của đa số các ca hồi quy không phải là hành động những cuộc phiêu lưu của con người, mà là những cảm xúc cong người rất thực tế mà họ trải nghiệm. Khi một người được đánh thức từ trạng thái thôi miên với những giọt nước mắt vẫn còn lăn trên má sau khi nhớ lại một sự kiện đã xảy ra hơn hai trăm năm trước, không ai có thể nói với họ đó là tưởng tượng.
Nó tương tự như hồi tưởng lại một sự kiện đau thương từ thời thơ ấu của một người, được khơi dậy một lần nữa với tất cả những cảm xúc bị kìm nén nổi lên bề mặt sau nhiều năm. Không ai có thể nói với bạn rằng một sự kiện thời thơ ấu như vậy đã không xảy ra, bởi vì thường bạn sẽ nhớ nó một cách ý thức hoặc nó có thể được xác minh bởi những người khác. Do đó, sự hồi quy tương tự như nạo vét ký ức thời thơ ấu. Người ta có thể đặt nó vào đúng vị trí của nó, xem nó đã ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại như thế nào và cố gắng học hỏi từ ký ức khai quật được.
Một lời giải thích cho hiện tượng này là hội chứng ‘cryptoamnesia’ hoặc ‘ký ức ẩn dấu’. Đây là lý thuyết rằng bạn đọc nó, nhìn thấy nó hoặc nghe nó ở đâu đó, đôi khi, và giấu nó đi trong tâm trí của bạn. Sau đó, trong lúc thôi miên, bạn khơi nó lên và đan kết một câu chuyện từ nó. Đối với tôi, đây không phải là một lời giải thích đầy đủ. Nếu bạn giữ lại ký ức ẩn giấu, bạn cũng giữ lại những ký ức về mọi thứ đã xảy ra trong đời sống này. Đó là sự thật. Nhưng chủ thể xuất thần sẽ quên bất cứ điều gì không liên quan đến khoảng thời gian được khơi dậy. Có rất nhiều ví dụ về điều này trong cuốn sách này. Nhiều lần các chủ thể sẽ không biết những đối tượng nào tôi đang nói về bởi vì họ không tồn tại trong khung thời gian của họ. Hoặc tôi sẽ sử dụng một từ hoặc một cụm từ mà họ không hiểu. Thường rất khó để cố gắng giải thích những điều chúng ta đã quá quen thuộc bằng những từ ngữ đơn giản. Hãy thử xem. Nếu chủ thể đang sử dụng bộ nhớ ẩn, thì tại sao những thứ hiện đại này lại bị lãng quên? Chúng cũng là một phần của ký ức của nhân cách hiện tại.
Một giả thuyết khác là chủ thể sẽ ‘chơi an toàn’ và chỉ thảo luận về một khoảng thời gian hoặc quốc gia mà họ có một số kiến thức. Tôi đã bác bỏ điều này nhiều lần. Việc một chủ thể thảo luận về một cuộc sống trong một nền văn hóa hoàn toàn xa lạ với họ khá là phổ biến. Thường thì họ thậm chí không biết họ đang ở đâu, không có gì là quen thuộc. Ký ức tuyệt vời của họ về đất nước và phong tục hoặc niềm tin sau đó có thể được kiểm tra thông qua nghiên cứu. Điều này đã xảy ra nhiều lần với chủ thể được giới thiệu trong cuốn sách này. Tôi rất khó gọi nó là ‘chơi an toàn’ khi thảo luận về một cuộc đời đã xảy ra hai nghìn năm trước ở một đất nước nửa vòng trên thế giới. Và độ chính xác cực cao của cô ấy thật kỳ diệu. Nghiên cứu cho thấy những ký ức của cô ấy thật phi thường. Và đây chỉ là một trong những kiếp sống mà cô ấy đã khơi dậy trong quá trình làm việc với chúng tôi.
Vì là một nhà văn với sự tò mò không đáy, tôi đã tham gia vào dự án nghiên cứu này với một động lực. Tôi dự định quy hồi càng nhiều tình nguyện viên càng tốt và biên soạn thông tin vào các cuốn sách mô tả các giai đoạn khác nhau của lịch sử. Tôi đã có nhiều người đi đến cùng một thời kỳ và xác minh câu chuyện của nhau bằng cách đưa ra cùng một thông tin về các điều kiện tồn tại vào thời điểm đó. Dự án này có thể trở thành hiện thực.
Nhưng khi tôi gặp Katherine Harris (bút danh), tôi nhận ra công việc của mình với cô ấy sẽ thay thế các kế hoạch trước đó, và tự nó trở thành một quyển sách. Thông tin xuất phát từ tiềm thức của cô ấy là duy nhất và đầy thông tin, và tôi nghĩ là nó rất quan trọng.