JESUS VÀ NHỮNG NGƯỜI ESSENSE – CHƯƠNG 2: CHỦ THỂ

0
299

 

CHƯƠNG 2: CHỦ THỂ

Katherine Harris là ai và cuộc sống của chúng tôi va vào nhau như thế nào? Vào thời điểm chúng tôi gặp nhau, tôi không biết số phận có gì dành cho chúng tôi. Tôi không thể đoán được rằng chúng tôi sắp bắt tay vào một cuộc hành trình kéo dài một năm và đưa chúng tôi về lại thời Chúa Kitô. Tôi tin rằng những cuộc gặp gỡ như vậy không bao giờ là ngẫu nhiên.

Tôi tham dự một bữa tiệc được tổ chức bởi một nhóm quan tâm đến siêu hình học và hiện tượng tâm linh. Có rất nhiều người ở đó mà tôi đã làm việc cùng trong hồi quy thôi miên, nhưng cũng có nhiều người lạ.  Katherine, người có hứng thú và tò mò về những điều bất thường, đã ở đó với một người bạn.  Như thường lệ, trong buổi tối nói chuyện về công việc của tôi, nhiều người tình nguyện và muốn đặt lịch trở thành một chủ thể. Có nhiều sự quan tâm trong lĩnh vực này mà nhiều người hề hay biết.  Thường thì có một lý do thực sự để muốn hồi quy, chẳng hạn như tìm kiếm các mối quan hệ nghiệp hoặc để thoát khỏi nỗi ám ảnh, nhưng phần lớn chỉ là sự tò mò. Katherine muốn tình nguyện, vì vậy chúng tôi đã thiết lập một buổi hẹn.

Katherine, hay Katie như cách bạn bè hay gọi, chỉ mới 22 tuổi khi tôi gặp cô ấy vào ngày quan trọng đó.  Cô ấy thấp và khá đẫy đà so với tuổi của mình, với mái tóc vàng cắt ngắn và đôi mắt lấp lánh và dường như có thể sâu bên dưới.  Nhân cách của cô dường như tỏa ra qua từng chân tơ. Dáng vẻ cô ấy rất hạnh phúc và đầy sức sống, rất để tâm đến mọi người. Sau này, thông qua kết giao tôi đã thấy rằng dường như đây là vẻ ngoài để che đậy sự nhút nhát và bất an của cô ấy. Cô ấy thuộc chòm Cự Giải, những người sinh ra dưới chòm chiêm tinh đó thường không thích giao du. Nhưng cô ấy mang theo mình một sự chân thành. Cô ấy thực sự quan tâm đến mọi người và sẽ nhường đường cho họ.  Cô sở hữu một cảm giác khôn ngoan bẩm sinh che lấp đi tuổi thật của mình. Những khi các dấu hiệu của sự non nớt xuất hiện, nó dường như chẳng phù hợp. Tôi phải tiếp tục nhắc nhở bản thân rằng cô ấy chỉ mới 22 tuổi, bằng tuổi của con trai tôi. Nhưng họ chẳng hề có nét tương đồng. Cô ấy dường như là một linh hồn rất già trong một cơ thể trẻ trung giả tạm. Đôi khi tôi tự hỏi liệu có ai khác có cùng ấn tượng như vậy không.

Katherine sinh ra ở Los Angeles vào năm 1960, cha mẹ cô có công việc phải di chuyển nhiều và thường xuyên dời chỗ ở.  Họ là thành viên của Hội đồng Giáo hội Thiên Chúa, vì vậy nền tảng tôn giáo của Katie chắc chắn không phải là điều khuyến khích những suy nghĩ về luân hồi và thôi miên. Cô ấy nói rằng cô ấy luôn cảm thấy lạc lõng tại các buổi lễ của nhà thờ. Quá nhiều tiếng ồn và chuyển động khiến cô ấy sợ hãi. Là một cô gái trẻ trong nhà thờ, cô thường có thôi thúc vượt qua chính mình theo ứng xử của người Công giáo. Nó diễn ra một cách tự nhiên.  Nhưng sau khi bị mẹ khiển trách nghiêm khắc, cô nghĩ rằng tốt hơn hết là không nên làm điều này ở nơi công cộng. Cha mẹ cô coi cô là người lập dị trong gia đình.  Họ không thể hiểu được sự miễn cưỡng của cô ấy khi hòa nhập với họ. Chủ yếu là vì lo lắng cho cảm xúc của cha mẹ, cô ấy yêu cầu được ẩn danh trong cuốn sách này. Cô cảm thấy họ sẽ không bao giờ hiểu được, mặc dù ý tưởng về nhiều kiếp sống là một khái niệm cô dễ dàng nắm bắt được. Cô không muốn mạo hiểm việc cuộc sống riêng tư của mình bị ảnh hưởng.  Tôi đã đồng ý tôn trọng mong muốn của cô ấy và giữ bí mật danh tính của cô ấy.

Việc gia đình cô ấy chuyển nhà khắp các bang của Mỹ cuối cùng đã dẫn họ tới Texas khi Katie 16 tuổi. Cô đã chuyển nhà hai lần trong năm thứ hai trung học, và bây giờ một lần nữa vào đầu năm học phổ thông của mình.  Cô mệt mỏi với việc liên tục thích nghi với các ngôi trường mới, phương pháp giảng dạy khác nhau và bạn bè tạm thời.  Trước sự phản đối của cha mẹ, cô đã bỏ học vào đầu năm học phổ thông.  Đó là toàn bộ nền tảng giáo dục chính thức của cô, hai năm ở trung học. Điều này đã trở thành một lợi thế cho công việc của chúng tôi.  Chúng tôi có thể lạc quan rằng những điều cô ấy nói trong thôi miên không đến từ kiến thức học đường của cô ấy.

Dù sao tôi cũng không biết trường nào dạy những điều như vậy.  Họ thậm chí không còn chú trọng môn địa lý như trước đây. Cô ấy là một cô gái cực kỳ thông minh nhưng tri thức của cô ấy không đến từ sách vở.

Khi bỏ học và với sự tự do nhất định, cô thấy mình không thể dễ dàng tìm được việc do thiếu trình độ và kỹ năng. Sau một năm làm việc đáng thất vọng, ở tuổi 17, cô quyết định tham gia bài kiểm tra GED (tương đương bài kiểm tra trung học) và gia nhập Không quân để được đào tạo nghề. Cô đã dành hai năm ở đó học chuyên ngành máy tính. Một điểm quan trọng khác đối với công việc của chúng tôi là cô ấy chưa bao giờ rời Hoa Kỳ trong thời gian làm việc cho Không quân, vậy nhưng khi trong trạng thái thôi miên sâu, cô ấy đã mô tả nhiều nơi ở nước ngoài rõ đến từng chi tiết.

Khi cô ấy ngưng phục quân, cô ấy và gia đình một lần nữa chuyển đến thành phố trung tây nơi tôi gặp cô ấy. Cô hiện đang sử dụng các kỹ năng máy tính của mình làm việc trong một văn phòng.  Cô ấy có vẻ thích nghi tốt và có một cuộc sống xã hội bình thường. Thời gian rãnh rỗi cô ấy dành cho việc đọc các tiểu thuyết lãng mạng viễn tưởng nổi tiếng lúc bấy giờ. Ý tưởng nghiên cứu từ thư viện cho các thông tin thiết yếu trong việc hồi quy không hấp dẫn cô ấy chút nào.

Ngay từ buổi đầu tiên, tôi đã biết đây không phải là chủ thể thông thường. Cô vào sâu nhanh, thể hiện những cảm giác giác quan như vị giác và khứu giác, trải nghiệm cảm xúc và không nhớ gì khi thức dậy. Cô luôn nghĩ rằng mình sẽ không gặp khó khăn gì khi đi vào trạng thái thôi miên, nhưng cô cũng ngạc nhiên trước sự dễ dàng mà nó diễn ra. Tôi biết tôi đã tìm thấy chủ thể xuất thần hoàn hảo. Vì đây là đối tượng dễ làm việc nhất, tôi muốn thực hiện nhiều phiên hơn với cô ấy nếu cô ấy sẵn sàng. Cô cũng tò mò và đồng ý làm điều đó miễn là cha mẹ cô không phát hiện ra. Tôi hy vọng sẽ không có vấn đề với chuyện đó, bởi vì về mặt pháp lý, cô ấy là một người trưởng thành và có thể tự đưa ra quyết định.  Sau đó, cô thú nhận rằng cô đã bị ám ảnh bởi những ký ức mà cô thậm chí chẳng biết đến từ đâu. Cô nghĩ rằng câu trả lời có thể nằm ở sự tái sinh và cô muốn tìm hiểu nó.

Khi rõ ràng là tôi có thể có được nhiều thông tin có giá trị từ cô gái này, chúng tôi bắt đầu gặp nhau thường xuyên mỗi tuần một lần. Vì tôi sống ở một vùng nông thôn ngoại ô, chúng tôi đồng ý gặp nhau tại nhà bạn tôi, Harriet. Nó nằm trong thành phố và có thể dễ dàng tiếp cận cho tất cả các bên liên quan. Harriet là một nhà thôi miên được đào tạo. Cô ấy chưa bao giờ làm việc với một người xuất thần và quan tâm đến công việc của tôi với Katie. Cô ấy rất háo hức để xem điều gì sẽ xảy ra. Sau khi thông tin bắt đầu xuất hiện, tôi rất mừng vì có Harriet làm nhân chứng.  Sau này, những người khác cũng có mặt trong các phiên gặp. Thật khó để chúng tôi tin vào những điều đang xảy ra. Chúng tôi có tất cả các nhân chứng để có thể loại trừ khả năng dàn dựng.

Sau hai phiên đầu tiên, tôi đã điều kiện hóa việc đi cô ấy đi vào trạng thái thôi miên sâu bằng cách sử dụng một từ khóa.  Điều này nhanh hơn nhiều và tiết kiệm kha khá thời gian. Chúng tôi không biết thí nghiệm này sẽ đi đến đâu và đó là khi cuộc phiêu lưu của chúng tôi bắt đầu. Một cuộc hành trình đưa chúng ta đến những con người và nơi chốn mà chúng ta không thể tưởng tượng được trong những giấc mơ điên rồ nhất của.  Nó đã trở thành một cuộc hành trình thực sự xuyên qua thời gian và không gian.

Ban đầu, cô không bao giờ được yêu cầu đi đến bất kỳ nơi nào hoặc giai đoạn nhất định nào. Tôi để thông tin xuất hiện một cách tự nhiên. Một tháng trôi qua và tôi quyết định trở nên có hệ thống hơn, cố gắng hướng hồi quy theo một trật tự thời gian.  Tôi bắt đầu quay lùi trong những bước nhảy khoảng một trăm năm, cố gắng khám phá bao nhiêu kiếp cô ấy đã sống, nhưng rất có thể tôi đã bỏ lỡ một số trên đường đi.  Nhiều lần các sự kiện mơ hồ sẽ xuất hiện, và chúng chỉ được xác minh thông qua đào sâu nghiên cứu. Chúng tôi thậm chí còn gặp phải cõi giới tinh thần huyền bí, nơi chúng tôi có được thông tin về những gì xảy ra sau khi linh hồn rời khỏi cơ thể và bước vào cái gọi là trạng thái ‘chết’. Phần lớn trong số này sẽ được đề cập trong một cuốn sách khác, Cuộc trò chuyện với một linh hồn.

Mỗi tuần tôi cố gắng quay lại ít nhất một kiếp sống. Tôi nghĩ rằng nếu bất kỳ kiếp nào đặc biệt thú vị, chúng tôi có thể trở lại sau và hỏi thêm câu hỏi. Đây là phương pháp được sử dụng trong Năm Kiếp Đời Nhớ, nhưng chủ thể của cuốn sách đó chỉ sống lại năm được kiếp sống. Nó dễ dàng hơn nhiều.

Khi tôi đưa Katie từ từ trở lại quá khứ, chúng tôi đã khám phá ra 26 kiếp sống riêng biệt kể từ khi ta bước vào kỷ nguyên Kitô giáo. Các kiếp sống được phân chia gần như đồng đều giữa nam và nữ, giàu và nghèo, thông minh và không học hành. Mỗi một kiếp được lấp đầy với đa dạng chi tiết về giáo điều tôn giáo và phong tục văn hóa của mỗi thời. Tôi chắc chắn rằng ngay cả một học giả được đào tạo về lịch sử và nhân chủng học cũng không thể kể ra một cách tỉ mỉ đáng ngạc nhiên như vậy , như cách cô ấy thực hiện. Không, tri thức này đến từ một nơi khác. Tôi thích tin rằng cô ấy thực sự đã sống tất cả những kiếp sống này và kiến thức vẫn còn ẩn trong các bộ nhớ máy tính khổng lồ được gọi là ‘tiềm thức’. Chỉ cần nhấn đúng nút và đưa ra các tín hiệu tâm trí thích hợp để khơi dậy các tri thức sống động trở lại.  Chúng tôi không biết có bao nhiêu kiếp sống đang chờ đợi để thấy ánh sáng ban ngày một lần nữa. Những câu chuyện về những kiếp sống khác sẽ được viết trong một cuốn sách khác. Sẽ quá bất công nếu cố nhồi nhét chúng vào một cuốn sách. Có quá nhiều thông tin.

Khi tôi nhận thấy khả năng đối tượng mà chúng tôi đang gặp có thể đưa ra thông tin về cuộc đời của Chúa Kitô, tôi nghĩ đó là việc quan trọng khi tạm dừng ở khoảng thời gian đó và quan sát những gì sẽ xảy đến. Tôi không biết thí nghiệm đang dẫn đến đâu hoặc liệu có điều gì có giá trị xuất hiện hay không. Nhưng với cơ hội nhỏ nhoi là một điều gì đó có thể được tìm thấy, tôi ngừng đưa cô ấy lùi lại và tiếp tục trở lại cuộc sống của Suddi, một trong những người thầy người Essene của Chúa Jesus, để kiếm thêm thông tin. Chúng tôi đã giữ ở đó trong 30 phiên, trong suốt ba tháng.

Nếu gặp kiếp sống đó ngay trong lần đầu tiên làm việc với Katie, tôi sẽ lập tức bác bỏ tất cả mọi thứ, coi đó là một sự tưởng tượng và dừng các phiên. Mọi người đều nghĩ ngay rằng nếu ai đó đề cập đến việc biết Chúa Jesus thì rằng họ hẳn đang ở trong một hành trình của bản ngã. Nhưng thông tin này đã không xuất hiện cho đến khi tôi làm việc với cô ấy trong suốt chín tháng.  Vào lúc mà tôi biết cô ấy có thể tới đâu. Tôi biết những khả năng to lớn của cô ấy trong việc nhớ lại những kiếp trước rất chi tiết. Chúng tôi đã xây dựng được một mối liên kết tin tưởng rất mạnh mẽ trong thời gian đó. Tôi tin rằng đây là cách duy nhất để câu chuyện đó có thể xuất hiện. Nó đòi hỏi sự kiên nhẫn trong quá trình làm việc liên tục với một chủ thể và di chuyển một cách có hệ thống về lại quá khứ. Nếu tôi dừng lại quá sớm, câu chuyện này sẽ không bao giờ được viết. Ngay cả khi tôi biết cô ấy rất rõ, nhưng tôi vẫn miễn cưỡng khi nói với bất cứ ai rằng tôi đã phát hiện ra một người là từng là người thầy Essene của Chúa Jesus. Tôi chắc chắn rằng tôi sẽ nhận được một nụ cười hoài nghi và một số nhận xét mỉa mai, chẳng hạn như, “Ồ, vậy à? Còn gì nữa nào”, như thể tôi nghĩ rằng họ đủ cả tin để nuốt bất cứ thứ gì. Tôi có thể hiểu điều đó.  Tôi chắc chắn rằng tôi sẽ hoài nghi nếu tôi nghe điều này từ người khác. Nhưng tôi phải tin cô ấy.

Không có cách nào khác để giải thích những gì đang xảy ra.  Không hề có khả năng nói dối; cô ấy đã nói từ một trạng thái thôi miên sâu đến nỗi điều này là không thể. Và thông tin xuất hiện đòi hỏi phải nghiên cứu chuyên sâu và thảo luận với một số chuyên gia về các chủ đề. Tuy nhiên, cô ấy không hề biết rằng chúng tôi sẽ đi đâu tiếp theo và những gì tôi sẽ hỏi cô ấy. Câu trả lời của cô đến một cách tự nhiên và không gò bó.

Những ngày đầu làm việc, cô ấy muốn nghe các bản ghi âm sau khi phiên kết thúc.  Sau này, cô tỏ ra ít quan tâm hơn, chỉ đơn thuần hỏi khi thức dậy, “Chà, hôm nay chúng ta đã đi đâu?” Cô ấy không quan tâm đến việc nghe lại phiên. Cô thường bày tỏ sự ngạc nhiên vì cô nói rằng cô biết rất ít về giai đoạn hoặc quốc gia được nhắc đến.

Sau khi tài liệu của Chúa Giêsu bắt đầu xuất hiện, nó bắt đầu làm phiền cô một ít. Có lẽ do mâu thuẫn với nền tảng tôn giáo cũ trong đầu cô ấy. Đặc biệt là khi cô ấy bắt đầu nói những điều gây tranh cãi và mâu thuẫn với Kinh Thánh, nó bắt đầu đè nặng lên cô. Cô ấy nói rằng dường như những điều này không đến từ cô ấy. Thật đáng kinh ngạc. Kiếp sống này làm phiền cô ấy nhiều hơn bất kỳ kiếp sống nào khác mà chúng tôi đã trải qua.  Và dù lý do là gì, tới một thời điểm, cô quyết định cô không muốn có thêm bất kỳ phiên nào nữa. Dù sao cô ấy cũng đang dự định chuyển nhà. Công ty của cô muốn cô chuyển đến một văn phòng chi nhánh khác cùng với thăng chức và lên lương. Cô cũng nghĩ rằng một năm là đủ dài để làm việc với các thí nghiệm hồi quy;  Đã đến lúc phải tạm dừng nó. Tôi đồng ý rằng cô ấy nên theo đuổi cuộc sống của mình dù cho nó đi theo hướng nào.

Tôi muốn có thêm một vài phiên nữa. Tôi đã làm nghiên cứu vào thời điểm đó và muốn có một số câu trả lời cho những điều khiến tôi bối rối. Nhưng tôi nghĩ, “Liệu tất cả câu hỏi của tôi có bao giờ được giải đáp hết không?” Và ngay cả khi chúng được vậy, sẽ luôn có những câu hỏi mà người khác sẽ đưa ra. Chúng ta sẽ không bao giờ có thể trả lời tất cả các câu hỏi khả tri, rồi tự tin đóng lại cuốn sách về kiếp sống đó, và nói rằng nó đã bao hàm tất cả. Và vậy nên, tôi nghĩ rằng tôi đã bao trùm một phạm vi rất rộng lớn bằng cách hỏi về điều kiện sống và phong tục và kiến thức đã được giảng dạy bởi người Essenes.

ĐỂ LẠI NHẬN XÉT

Please enter your comment!
Please enter your name here