JESUS VÀ NHỮNG NGƯỜI ESSENSE – CHƯƠNG 3 – GẶP GỠ SUDDI

0
257

 

CHƯƠNG 3 – GẶP GỠ SUDDI

Tôi đã theo dõi khá chặt chẽ các khung thời gian khi chúng tôi từ từ quay về quá khứ. Những kiếp sống được liệt kê trong một cuốn sổ tay. Đó là cách duy nhất tôi có thể giữ cho chúng liền mạch. Cô ấy không bao giờ bối rối về việc cô ấy là ai và ở đâu, nhưng tôi thì có, vì vậy cuốn sổ tay rất cần thiết đối với tôi. Tôi đã phải tham khảo nó nhiều lần.

Thật khó để truyền đạt sự xuất hiện của biểu hiện cơ thể qua các ngôn ngữ trên mặt giấy. Những nhân cách mà cô trở thành rất thật, với cảm xúc, phong thái và cơ thể đặc trưng của mỗi người. Tôi đã trở nên quá quen thuộc với những nhân cách khác nhau này đến nỗi tôi sớm có thể nhận ra từng người trước khi họ nói tên mình.

Trong vài tuần qua, chúng tôi thấy cô ấy trở thành bác sĩ ở Alexandria thảo luận về các loại thuốc và phương pháp phẫu thuật được sử dụng trong giai đoạn 400 sau Công nguyên. Sau đó, cô ấy một nhà sư áo vàng ở vùng núi Tây Tạng nói về triết học Phật giáo vào năm 300 sau Công nguyên. Rồi ngạc nhiên khi gặp một cô gái vào khoảng năm 200 sau Công nguyên, người không thể nghe hoặc nói.  Thông thường tôi sẽ chỉ dẫn Katie quay trở lại thêm một trăm năm nữa. Lần này, chỉ dẫn của tôi phải được nói khác đi. Vì cô ấy không thể giao tiếp tốt, chúng tôi không chắc chắn về giai đoạn chúng tôi đang ở.

Những nhân cách thường có phát âm rất nặng, làm cho việc phiên âm trở nên khó khăn. Tôi nhận ra có một khuôn mẫu kỳ lạ về cách nói tiếng Anh của các thực thể khác nhau. Cứ như họ đang dịch thuần từ ngôn ngữ này sang ngôn ngữ khác. Và khi nó xảy ra, các từ bị lệch khỏi trật tự thông thường của chúng. Thường có vẻ như việc sai ngữ pháp là một ví dụ khác của hiện tượng kỳ lạ này.  Nó đem lại ấn tượng rằng thực thể (con người mà chúng ta tiếp xúc) không thể nói tiếng Anh và đang cố gắng tìm những từ chính xác từ đâu đó trong não hoặc bộ nhớ máy tính của Katie. Điều này dẫn đến những sai phạm về ngữ pháp, cấu trúc câu hoặc thứ tự từ mà cô sẽ không bao giờ mắc phải trong trạng thái thức tự nhiên của mình. Tôi tin rằng đây chỉ là dấu chỉ nhỏ khẳng định sự tái sinh. Tâm trí có ý thức của cô ấy sẽ không làm việc như vậy.

Tôi biết thực thể được gọi là ‘Sudds’ khá rõ và khá lâu có thể nghe hiểu được chất giọng nặng của anh ấy. Giọng nói của anh ấy cũng thay đổi theo tuổi tác, lúc đầu anh ấy trẻ trung và sôi nổi như một đứa trẻ, rồi sau đó dần trưởng thành hơn cho đến khi anh ấy nói với một giọng rất mệt mỏi khi về già.

Giới tính cũng là một vấn đề trong khi kể câu chuyện này. Cô ấy là một cô gái kể câu chuyện* của một người đàn ông. Sẽ thật khó hiểu khi liên tục chuyển từ ‘anh ấy’ sang ‘cô ấy’ và trở lại một lần nữa. 1 nghĩ rằng giải pháp sẽ là gọi thực thể là ‘anh ấy’ và chỉ đề cập đến ‘cô ấy’ khi muốn nói đến cơ thể vật lý của Katie và hành động của cô ấy.  Tương tự như vậy, trong hầu hết các trường hợp, đoạn hội thoại của Suddi được gắn bằng chữ ‘S:’, trong các phần sau khi chúng ta nói chuyện với ‘linh hồn’ của Katie sau cái chết của Suddi, chữ ‘K:’ được đặt trước cuộc đoạn hội thoại. Và tôi, Dolores, là ‘D:’. 

Tôi muốn người đọc gặp anh ấy như cách mà chúng tôi đã thực hiện.

Dolores: Chúng ta hãy quay ngược thời gian, đến thời gian trước cả khi cô gái này không thể nghe và nói.  Tôi sẽ đếm đến 3 và chúng ta sẽ ở đó. 1, 2, 3, chúng ta đã quay ngược thời gian.

Tôi không biết về khoảng thời gian chúng tôi đang ở ngoại trừ việc nó phải trước năm 200 sau Công nguyên. Nhân cách xuất hiện là một người đàn ông. Anh đang đi bộ trên đường đến Nazareth để gặp anh em họ của mình. Giọng nói của anh ta nặng đến nỗi thật khó để hiểu được. Cách phát âm từ ‘Nazareth’ của anh ấy rất khác đến nỗi tôi không nhận ra cho đến khi tôi phát lại băng ghi âm và lắng nghe nó một cách cẩn thận. Nghe như *Nath* areth’, nói một cách nhanh. Anh nói nó nằm ở Galilee. Một lần nữa anh ta phát âm khác với tôi từ đã quen nghe nó. Anh nói: “Galilay”. Những cái tên này rất khó nghe cho đến khi chúng được phát băng lại. Vì vậy, vào thời điểm đó tôi không chắc Katie đang ở đâu, tôi tiếp tục, hy vọng rằng máy ghi âm đã thu được.

Thực sự không có gì bất thường về việc một chủ thể mô tả một kiếp sống ở Israel. Điều này đã xảy ra nhiều lần. Tôi đã quy hồi một số người sống ở đó trong thời kỳ chiếm đóng của La Mã, nhưng chưa bao giờ có ai đề cập hoặc liên hệ Chúa Jesus. Việc đề cập đến một địa điểm không cung cấp bất kỳ manh mối nào về hoàn cảnh cuộc sống của một cá nhân. Trong lần đầu tiên khi gặp một nhân cách mới, tôi có những câu hỏi thông dụng mà tôi luôn hỏi, cho đến khi nào vị trí và nền văn minh được thiết lập. Khi tôi biết chúng ta đang ở đâu, tôi có thể đặt câu hỏi cụ thể hơn. Tôi hỏi tên anh ta. 

Suddi: Tôi là Benzahmare. (Ngữ âm)

Nó nghe như ‘Benjamin’ và tôi hỏi anh ta có phải tên đó không. Nhưng anh một lần nữa trả lời “Benzahmare”, nhấn giọng âm tiết cuối cùng. Anh nói rằng tên khác (tên chính) không được sử dụng trừ khi bạn quan trọng.  Tôi hỏi anh ấy rằng nên gọi anh ấy là gì và anh ấy cho phép tôi gọi anh ấy là ‘Suddi’, đó là một ‘tên hiệu’ (biệt danh?). Cách phát âm nghe giống như Ả Rập Saudi hoặc Saddi, với việc nhấn giọng trên âm tiết cuối cùng.  Tôi sẽ sử dụng Suddi trong suốt cuốn sách này vì nó dễ dàng hơn Benzahmare.

Nhiều trường hợp trong các nền văn hóa cổ đại, người ta thường không biết họ bao nhiêu tuổi, hoặc họ có thuật ngữ khác nhau. Anh nói: “Tôi có 30 năm” . Anh ấy chưa kết hôn.

S: Không. Đó không phải là một phần trong cuộc đời của tôi. Có những người chẳng mong muốn gì ngoài việc lập gia đình. Và có những người có nhiều việc phải hoàn thành trong cuộc sống hơn là việc có một người vợ và có thể là con cái, việc đó sẽ mang lại cho họ nỗi buồn. Do đó, việc yêu cầu họ chia sẻ với người khác là không cần thiết.

D: Đây là lý do bạn không có mong muốn kết hôn?

S: Tôi không nói rằng tôi không có mong muốn đó. Tôi chỉ nói rằng tôi có thể không cần.

Anh ấy nói rằng anh ấy thường sống trên những ngọn đồi.  Có một cộng đồng ở đó, có lẽ cách hai ngày đường. Khi tôi hỏi tên của cộng đồng đó, đó là một câu hỏi bình thường, nhân cách đột nhiên thay đổi. Thông thường Katie sẽ trả lời các câu hỏi mà không do dự. Nhưng Suddi đột nhiên tỏ ra nghi ngờ và hỏi một cách cộc lốc, “Tại sao bạn muốn biết?” Điều này là bất thường và tôi không thể hiểu được phản ứng đó. Tôi giải thích rằng tôi chỉ tò mò. Sau nhiều do dự, cuối cùng anh nói rằng nó được gọi là Qumran, cách anh phát âm là: Kum-a-ran. Vào thời điểm đó, cái tên này không có ý nghĩa gì với tôi, và tôi tiếp tục câu hỏi của mình. Tôi hỏi về nghề nghiệp của anh ấy.

S: Tôi nghiên cứu những cuốn sách Torah và tôi học luật, luật Do Thái.

Điều này cũng không có ý nghĩa gì với tôi. Là một người Tin Lành, tôi không biết Torah là gì và tôi nghĩ ý anh ấy là luật pháp như được sử dụng trong các tòa án. Tôi đã được học hỏi trong vài tháng tiếp theo và tôi phát hiện ra Torah là sách kinh của người Do Thái, và luật là đề cập đến giới luật của Moses, là khuôn khổ mà người Do Thái sống theo. Tôi hỏi liệu anh ta có phải là người mà một số người gọi là ‘giáo sĩ’. Tôi nghĩ rằng chúng tôi đang gặp một người đàn ông Do Thái có học thức, và tôi biết ‘giáo sĩ’ có liên quan đến tôn giáo và thường có học thức. Chúng tôi (những người tham gia thí nghiệm này) ít tiếp xúc với người Do Thái, hầu như không biết gì về tôn giáo Do Thái và chưa bao giờ đến một giáo đường Do Thái. Ông trả lời rằng ông không phải là một người thầy, chỉ là một học sinh. Vì vậy, ít nhất tôi đã phát hiện ra rằng ‘giáo sĩ’ có nghĩa là người thầy.

Khi tôi làm việc với Katie, tôi thường cảm thấy rất ngu ngốc vì tôi không biết những điều cơ bản về khoảng thời gian cô ấy đang ở. Và rồi tôi không bao giờ biết cô ấy sẽ đi đâu và không thể chuẩn bị cho mọi khả năng. Vì vậy, tôi phải rút cạn vốn kiến thức ít ỏi của mình hoặc tự ứng biến bằng cách đặt câu hỏi. Tôi nghĩ rằng những ai nói rằng chắc hẳn tôi đã đặt những câu hỏi dẫn dắt để những kiếp sống này hiện ra, họ sẽ thấy rằng điều đó không đúng. Tôi không có cách nào để biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo và tôi chỉ nương những gì xảy ra trong suốt hành trình.

D: Bạn sẽ làm gì khi bạn sau hoàn thành quá trình đào tạo? 

S: Đi khắp những nơi có người ở và chia sẻ với họ những gì chúng tôi đã học được.

D: Có mất rất nhiều thời gian để trở thành một người thầy? 

S: Đối với một số người, đó là cả cuộc đời. Với vài người khác, con đường của họ bắt đầu sớm hơn. Tôi không thể nhớ được lúc nào là tôi ngừng học. 

D: Các giáo sĩ có phải là những người dạy bạn không? 

S: Bạn nói về các giáo sĩ. Tôi tin rằng ý bạn là theo nghĩa của giáo sĩ Do Thái trong làng? Tôi có những bậc thầy của tôi, người sẽ dạy tôi. Chứ tôi không được dạy bởi các giáo sĩ Do Thái trong làng. 

D: Các bậc thầy của bạn là ai?

Ý của tôi khi đặt câu hỏi là tôn giáo hay dạng trường học nào mà họ đang theo học. Nhưng anh ấy lại nghĩ tôi hỏi tên của họ.

S: Có Bendavid, người thầy toán học. Có Mechalava, người thầy huyền thuật. Và người thầy kinh Torah, là Zahmare, cha tôi. 

Anh ấy (qua khuôn mặt của Katie) mỉm cười khi đề cập đến cha mình và tôi đã rút ra kết luận rằng hẳn có cảm tình ở đó.

S: Và người thầy của tôi về sự liêm chính là … (một cái tên dài mà tôi không thể phiên âm). Bà ấy dạy những điều đã được truyền lại, các luật của chân lý, về những điều được bảo vệ. Có Judith Beseziher (Ngữ âm khó hiểu.) Bà ấy dạy tôi là những lời tiên tri của các vì sao, kiến thức về sự chuyển động của chúng. Người ta nói rằng khi bà ấy cất lời, tất cả đều lắng nghe. Bà ấy đã vĩ đại rất lâu rồi. Bà ấy khoảng bảy mươi tuổi, thậm chí là hơn. Tôi không chắc. Bà ấy có kiến thức tuyệt vời trong các lĩnh vực khác, đây chỉ là một trong số đó.

D: Có phải hầu hết các chàng trai phải học hết những điều này tại một số mốc trong cuộc đời của họ?

 

S: Có một thời điểm trong cuộc đời mà mỗi thanh niên Do Thái cần phải học luật và kinh Torah, nó thường vào thời điểm lễ Barmitzvah của người đó. Nhưng nếu bạn muốn trở thành một bậc thầy hoặc một người thầy để đi theo đường đạo, bạn phải luôn luôn mở lòng để học nhiều hơn. 

D: Bạn có nhận sự dạy dỗ từ bất kỳ nơi nào khác không? 

S: Ý bạn là kiến thức từ những nơi xa xôi, điều này có thể. Nhưng các người thầy của tôi, họ sống với chúng tôi. Khi cha tôi còn trẻ, ông đã đi đến nhiều nơi được biết đến và nghiên cứu nhiều điều, thứ mà ông cố gắng truyền đạt cho tôi.

D: Có phải là phong tục là một số người sẽ đi đến các vùng đất khác nhau để học hỏi từ những người khác? 

S: Nếu chỉ với chúng tôi, thì đúng. Nhiệm vụ trao truyền tri thức. Vì sẽ là một tội lỗi lớn, nếu không chia sẻ chúng với những người khao khát. 

Suddi chưa đi du hành đến bất kỳ quốc gia nào trong hành trình truy cầu tri thức, nhưng anh nghĩ rằng rất có thể anh sẽ đủ may mắn để làm như vậy. 

D: Quyết định này được đưa ra như thế nào? 

S: Sẽ có một dấu hiệu cho chúng ta biết rằng đã đến lúc, rằng “anh ấy” đã đến và chúng ta phải hành động. Cha tôi nói rằng nó sẽ được nói trên thiên đàng và chúng ta sẽ biết.

Tôi không hiểu ý anh ta nên tôi hỏi “Ai đang đến?”. Anh ấy trả lời một cách hiển nhiên “Đấng Messiah (Cứu Thế), thời điểm được vài người biết”. Tôi không chắc xoay sở sao với tuyên bố này. 

D: Không phải người ta nói rằng Đấng Messiah đã đến rồi sao?

Tôi không chắc chúng tôi đang ở thời gian nào, và tôi biết rằng người Do Thái chưa bao giờ thừa nhận rằng Đấng Messiah đã từng đến. Họ vẫn đang tìm kiếm anh ta cho đến ngày nay. Tôi đã nghĩ rằng Suddi có lẽ là một người Do Thái sống một thời gian sau khi Chúa Kitô ra đời. Khi đó luôn có khả năng tiếp cận thông tin về người đàn ông ấy, Chúa Jesus. Chắc chắn một người đàn ông có học thức sẽ biết về những câu chuyện của thời đại của mình.

S: Không, anh ấy vẫn chưa đến, vì thiên đàng vẫn chưa cho biết điều đó. Tiên tri rằng: từ bốn góc, các ngôi sao sẽ cùng nhau mọc lên, và khi chúng gặp nhau, đó sẽ là thời điểm Người ra đời. 

D: Nhưng tôi nghe nói rằng anh ta đã đến rồi.  Bạn có nghe về những câu chuyện đó chưa? 

S: Không, anh ấy vẫn chưa đến. Kể từ khi có người Do Thái, đã có những tin đồn về các tiên tri giả và Đấng Messiah giả. Nhưng anh ấy vẫn chưa xuất hiện.

D: Người dân của bạn đã bao giờ nghe nói về người đàn ông được gọi là Jesus chưa?  Một số người nói rằng anh ta là Đấng Messiah. Họ nói rằng anh ấy sống ở Nazareth và Bethlehem. 

S: Tôi thậm chí còn chưa nghe thấy cái tên này, tôi không biết điều đó. Không có ai ở Nazareth có tên đó, nếu không tôi sẽ biết anh ta.

Lần này khi anh ấy đề cập đến Nazareth, nó khiến tôi nhận ra anh có thể ở trong hoặc gần vùng Đất Thánh. Tôi hỏi liệu Bethlehem có ở gần đây không và ông thừa nhận điều đó.

 D: Tôi cũng đã nghe nói về đất nước Judaea. Nó có ở gần đó không?

 S: (Khá thiếu kiên nhẫn) Nó là đây! 

Cô ấy luôn biết cô ấy đang ở đâu, trong khi tôi thường xuyên bối rối.  Bây giờ tôi chắc chắn về đất nước, nơi chốn, tôi bắt đầu cố gắng thiết lập khoảng thời gian.

D: Ai là người cai trị vào thời điểm này trên vùng đất của bạn? 

S: King Herod.

Tôi biết rằng theo Kinh Thánh, có nhiều hơn một vị vua Herod. Một người trị vì vào thời điểm Chúa Jesus ra đời và một người khác vào thời điểm Ngài qua đời. Với những gì tôi biết thì có nhiều hơn. 

D: Tôi đã nghe nói đã có rất nhiều vua Herods. Điều đó có đúng không? 

S: (Anh ta có vẻ bối rối.) Đây là… Herod đệ nhất. Không còn ai khác. Ông là cha của Antipas và Philip,  và là Herod.

Tôi cảm thấy run lên vì phấn khích. Có lẽ Chúa Jesus vẫn chưa được sinh ra. 

D: Bạn nghĩ gì về vua Herod? 

S: Ông ta như tay sai của người La Mã. Điều này không tốt. (thở dài) Ông ta là một tên đồ tể khát máu. 

Cảm xúc của anh ấy làm tôi ngạc nhiên. 

D: Ồ? Tôi đã nghe vài câu chuyện, một số tốt và một số xấu. 

S: Ồ, không! Bạn không thể biết bất cứ điều gì về Herod khi hỏi câu này. Tôi chưa bao giờ nghe thấy bất kỳ điều tốt đẹp nào về Herod. 

D: Herod có sống ở Jerusalem không?

S: Đôi khi. Ông có nhiều dinh cơ. Thỉnh thoảng ông ấy đi du lịch đến các khu khác. 

D: Bạn đã bao giờ nhìn thấy ông ấy chưa? 

S: Không! Tôi không muốn thấy điều đó.  

Rõ ràng là anh ta không thích Herod;  anh không thích thảo luận về ông ta. Tôi vẫn tự hỏi chúng tôi đang ở trong khoảng thời gian nào. Sẽ rất khó để có được năm vì năm của chúng ta được tính từ thời Chúa Kitô. Những người này phải sử dụng một phương pháp khác để theo dõi năm tháng, nếu anh ta chưa được sinh ra.

S: Có mười hai tháng cho mỗi một trong số mười hai nhóm. Năm nay là. … (Anh ấy dường như đang gặp khó khăn trong việc tìm kiếm câu trả lời).  Năm được đánh số theo năm của nhà vua. Tôi không chắc. Tôi nghĩ giờ là … năm thứ 20 của triều đại của ông.

Vì vài lý do không thể nào diễn tả được, Harriet có một nỗi ám ảnh với việc tìm hiểu những thông tin về nhóm người được gọi là Essenes. Cô nói lặp đi lại rằng, “Tôi chắc chắn muốn bà nhanh chóng để chuyển đến giai đoạn đó.” Sau đó, cô nói rằng, bằng cách nào đó cô biết rằng có điều gì đó quan trọng đang chờ đợi ở đó. Khi cô ấy nói điều này, tôi đã trả lời, “Nhưng tôi thậm chí không biết họ sống vào giai đoạn nào.” Cô ấy nói rằng cô ấy nghĩ đó là giai đoạn của Chúa Kitô. Sau đó, tôi nói, “Chà, chúng ta đang hướng đến đó” và tôi cứ tiếp tục quay về lại phương pháp của tôi với bước nhảy 50 năm hoặc 100 năm, phần nhiều làm cô ấy thất vọng. Mỗi kiếp riêng biệt đều đầy những bất ngờ và kiến thức lịch sử riêng, nên tôi không vội vàng đẩy nhanh quá trình, và nó được chứng minh là rất hiệu quả. Bây giờ rõ ràng là chúng tôi đã ở đúng thời điểm.

Harriet nắm lấy cơ hội và hỏi, “Anh đã bao giờ nghe nói về một nhóm được gọi là Essene chưa?” 

Suddi làm chúng tôi ngạc nhiên khi trả lời: “Có. Tại sao cô lại hỏi những điều này?” Harriet phấn khởi trả lời: “Tôi chỉ tự hỏi liệu anh có biết gì về họ không. Liệu họ có giống lời dạy của anh”. Suddi nói: “Họ là người thầy của tôi”. 

Đây là một bất ngờ và hứa hẹn một bước đột phá hoành tráng để có thể tìm hiểu thông tin về một nhóm bí mật, không rõ danh tính như vậy. “Ồ!” Harriet nhấn, “Chúng tôi đang tìm kiếm họ.”

S: Họ không có mong muốn được tìm thấy. Trừ khi họ muốn, bằng không bạn sẽ không tìm thấy chúng tôi. 

Anh đã đồng thời chỉ ra rằng anh cũng là một thành viên của nhóm. Tôi tự hỏi liệu bí mật này có gây ra rắc rối trong việc tìm kiếm câu trả lời về họ hay không. 

D: Tôi đã nghe nói Essenes giống như một tổ chức bí mật. Điều đó có đúng không? 

S: Những người cầm quyền rất sợ hãi chúng tôi, bởi vì chúng tôi đã nghiên cứu về những bí ẩn mà những người khác chỉ có gợi ý. Và họ sợ rằng nếu chúng tôi có được quá nhiều quyền lực và kiến thức, thì rằng họ sẽ mất vị trí của họ.

D: Họ khác với cộng đồng Do Thái thông thường như thế nào? 

S: Có sự tuân thủ nghiêm ngặt hơn đối với các luật lệ. Sự tuân thủ hơn so đối với người Do Thái bình thường có nghĩa là: vào cuối ngày Sabbath, người ta sẽ rời khỏi giáo đường và họ sẽ không nhớ về nó nữa cho đến khi bắt đầu ngày Sabbath tiếp theo. Với chúng tôi, giới luật và kinh Torah là tất cả. Chúng ta không được quên rằng đây là lý do chúng ta sống. Dành nhiều thời gian cho việc xác định các lời tiên tri được đưa ra. Và biết về thời điểm chúng hoàn thành. Và nhiệm vụ của chúng tôi sẵn sàng mọi người cho thời điểm đó, dọn sẵn con đường.

Chúng tôi một lần nữa ngạc nhiên khi anh ấy nói rằng phụ nữ cũng như nam giới là thành viên của giáo phái của họ. Họ cũng là người thầy cũng như học sinh. Điều này thật đáng ngạc nhiên bởi vì phụ nữ trong cộng đồng Do Thái thông thường vào thời điểm đó không được phép bình đẳng với nam giới.  Suddi xác nhận điều này, “Trong hầu hết các giáo đường, phụ nữ thậm chí không được phép vào bên trong. Họ có sân hiện dành cho phụ nữ.” Tôi tự hỏi tại sao phụ nữ có được vinh dự này với người Essenes.

S: Người ta nói rằng một người mà thiếu người khác sẽ không hoàn chỉnh. Vì vậy, tất cả kiến thức phải được chia sẻ, để nó không bao giờ có thể bị thất lạc. Tôi đã biết những phụ nữ có nhiều não bộ hơn các giáo sĩ Do Thái bình thường. 

Câu nói này khiến chúng tôi buồn cười và thích thú. Nhưng anh ấy trở nên nghi ngờ một lần nữa khi tôi hỏi về độ lớn của cộng đồng này. Anh thận trọng hỏi: “Tại sao bạn lại muốn biết?”  Tôi phải nghĩ ra một đáp án mà anh ta sẽ không nghĩ đến việc đe dọa.  “Tôi chỉ quan tâm đến quy mô của cộng đồng vì điều kiện sống. Tôi nghĩ rằng nếu nó rất lớn, sẽ rất khó để đủ nhà cửa hoặc nuôi sống.” Suddi thoải mái và nói rằng con số này không được biết chắc chắn.

D: Có bất kỳ sự bất đồng nào giữa các người thầy Essene và các người thầy Do Thái trong khu vực không?

S: Vâng, họ gọi chúng tôi là điên rồ, bởi vì chúng tôi tin rằng thời điểm đang đến gần. Họ đã từ bỏ hy vọng cho sự xuất hiện của Đấng Messiah. (Anh ta cau mày sâu sắc và có vẻ khó chịu.) Tôi tò mò muốn biết tại sao bạn muốn kiến thức này? Tôi không muốn trả lời nữa. Có rất nhiều người sẽ tìm hiểu về cộng đồng của chúng tôi và mong thấy nó bị hủy hoại. 

Tôi đã không nhận thức được rằng người Essene có nhiều kẻ thù trong thời gian đó.

D: Bạn nói bạn đang đi đến nhà em họ của bạn. Nếu người của bạn có kẻ thù, anh không sợ rằng ai đó sẽ nhận ra bạn khi ngoài như thế này sao? 

S: Họ không biết tôi là ai. Đối với họ, tôi chỉ là một lữ khách. Tôi không có làn da xanh. (Chúng tôi cười.) Chúng tôi có thể biết với nhau bằng những cách nhất định, nhưng những người khác có thể không nhận ra chúng tôi. 

Vì tôi đã nghe nói rằng Essenes là một hội tôn giáo bí mật sống ẩn dật như các nhà sư trong một tu viện, tôi đã hỏi liệu có tên cho tôn giáo của họ không.

S: Nó không có tên, chúng tôi được gọi là Essene. Nhưng điều này, như cha tôi nói, đó là một trường phái tư tưởng, không phải là một tôn giáo. (Anh ấy gặp khó khăn với từ đó.) Chúng tôi tin vào Chúa, vào Cha. 

D: Bạn có tên của Chúa trong ngôn ngữ của bạn không? 

S: Yahweh. Nó có nghĩa là… “Không có tên”, vì Thiên Chúa là người vô danh. Ông không có tên mà con người có thể nắm bắt được. Họ còn được gọi là Elorhim và Elori. Họ về cơ bản cùng một thể. Họ nói về Chúa. Có rất nhiều cái tên mà bạn có thể gọi Người và Người sẽ biết bạn nói về Người. Đây chỉ là một vài tên. Khi tôi nói chuyện với Người, tôi không gọi Người là Yahweh. Tôi gọi Người là Abba, có nghĩa là Cha.

Chúng tôi đã thực hiện bước đột phá về thời Chúa Kitô và đã gặp một trong những người Essenes, nhóm bí ẩn và bí mật nhất trong lịch sử. Khi tôi nhận ra tiềm năng của những điều có thể gặt hái được, tôi quyết định dừng lại ở kiếp sống này và khám phá nó đầy đủ hơn. Ai biết được? Nó thậm chí có thể tiết lộ một chút gì về cuộc sống của Chúa Kitô. Và chúng ta có thể tìm hiểu một số thông tin về nhóm ít được biết đến này. Tất nhiên, Suddi đã có dấu hiệu nghi ngờ và miễn cưỡng trả lời một số câu hỏi nhất định, nhưng tôi cảm thấy điều này có thể được giải quyết. Có nhiều cách để đi vòng quanh một chủ đề để có được câu trả lời mong muốn. Tuy nhiên, tôi chưa hề mong đợi về những gì sẽ đến trong vòng ba tháng tới. Lượng kiến thức và thông tin đáng kinh ngạc đổ xuống giống như cưỡi trên một cơn lốc. Nó đến quá nhanh và mãnh liệt, đôi khi, nó khiến chúng tôi phải khó thở. Chúng tôi không mong đợi điều gì sẽ đến và chúng tôi đã nhận được nhiều hơn chúng tôi mong muốn.

Trong các chương tiếp theo, tôi đã cố gắng biên soạn thông tin theo nội dung. Nó đã không xuất hiện theo trình tự này. Việc này như lắp ghép một câu đố cực kỳ phức tạp lại với nhau, lấy một mảnh từ một phiên này và rồi một mảnh từ một phiên khác. Tôi nghĩ rằng trình bày theo cách này giúp cho việc đọc dễ dàng hơn.

Có mục đích hai-trong-một trong cuốn sách này. Một là trình bày kiến thức tích lũy về phong tục và điều kiện sống của một nhóm nhóm mơ hồ, ẩn khuất được gọi là Essenes.  Hai là kể lại cuộc sống của Chúa Kitô với nền tảng khi người liên quan đến nhóm này, và cách Người đã được nhìn thấy thông qua đôi mắt của một người thầy đầy tình thương.

ĐỂ LẠI NHẬN XÉT

Please enter your comment!
Please enter your name here