ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 4 – CHƯƠNG 6

0
165

 

CHƯƠNG 6



http://www.llion.net

ttp://www.llion.net


Vì vậy, con hỏi liệu có tốt không khi có một cái tôi, và đó là một
câu hỏi rất lớn. Tất cả phụ thuộc vào những gì con đang cố gắng làm. 

Nếu con đang sử dụng bản ngã như một công cụ để trải nghiệm
Thực Tế Duy Nhất đến tận cùng, thì điều đó là tốt. Nếu bản ngã đang sử dụng
con để ngăn cản con trải nghiệm thực tế đó, thì đó là điều không tốt. Đến mức
mà nó ngăn cản con làm những gì con vốn đến đây để làm, thì điều đó là “không
tốt.” 

Tuy nhiên, con luôn có quyền tự do lựa chọn những gì con ở lại
đây để làm. Nếu con cảm thấy thú vị khi không phải trải nghiệm Bản thân con
như là một phần của Điều Duy Nhất, thì con sẽ được lựa chọn không trải
nghiệm điều đó ngay bây giờ. Chỉ khi con đã có đủ sự chia cắt, đủ ảo tưởng,
đủ cô đơn và đau đớn, thì con mới tìm đường trở về nhà, và rồi con sẽ thấy
rằng ta sẽ ở đó – rằng nào giờ ta đã luôn ở đó.

 

Luôn luôn.


Chà. Đặt một câu hỏi, có được câu trả lời,


Đặc biệt là khi con đang hỏi Thượng Đế.


Phải, ta hiểu. Ý con là, không có nghĩa là người ta phải dừng
lại và suy luận về những điều này.


Không, câu trả lời ở ngay đó, trên đầu lưỡi của Ta. Nó cũng nằm
ngay trên đầu lưỡi của con nữa, ta có thể nói thêm.


Điều đó nghĩa là gì ạ?


Ý ta là ta không giữ lại những câu trả lời này cho chính
Bản thân mình. Ta chưa bao giờ làm vậy. Mọi câu trả lời cho mọi câu
hỏi của cuộc sống nằm ở đó trên đầu lưỡi của con, theo nghĩa
đen. 


Đó là một cách khác để nói, “Khi anh nói về nó, nó sẽ
như vậy.” 


Vâng, theo điều đó, thì nếu con nói rằng tất cả những gì
Ngài nói là nhảm nhí, thì tất cả những gì Ngài vừa nói với con
đều không có thật. 

 

Chúng là thật.


Không, chúng không có thật.


Ý con là, đúng là nó không có thật. 


Nhưng nếu con nói rằng mọi thứ mà Ngài nói là không
thật, vậy thì cũng không đúng là nó không thật. 


Đúng vậy. 


Trừ phi nó không phải vậy. 


Trừ phi nó không phải vậy.


Con thấy đấy, con đang tạo ra thực tại của chính con.


Đó là những gì Ngài nói. 

 

Đúng vậy.


Nhưng nếu Ta không tin những gì Con nói… thì con sẽ không trải
nghiệm nó như là thực tế của con. Nhưng hãy nắm bắt lại sự lẩn quẩn ở đây
— bởi vì nếu con không tin rằng con tạo ra thực tế của chính mình, thì con sẽ
trải nghiệm thực tế của con như một thứ mà con không tạo ra… điều mà chứng
minh rằng con tạo ra thực tế của riêng con.


Ôi trời, con có cảm giác như đang ở trong Sảnh Gương vậy.


Con đang ở trong đấy đấy, con tuyệt vời của Ta. Theo nhiều
cách hơn là con có thể biết đến được. Vì mọi thứ con nhìn thấy đều là sự
phản chiếu của con. Và nếu những tấm gương trong cuộc sống cho con nhìn thấy
sự méo mó, đó chính là sự phản chiếu lại những suy nghĩ méo mó của con về
con. 


Điều đó đưa con trở lại vị trí của con trước khi chúng ta bắt đầu
tiếp tuyến này.


Không có tiếp tuyến nào cả, con trai của Ta, chỉ có các tuyến
đường khác nhau dẫn đến cùng một điểm đến mà thôi.


Con đã hỏi ngài làm thế nào để con có thể làm bạn với chính
mình. Ngài nói rằng con có thể biết về Thượng Đế khi con biết về tâm hồn
của chính mình; rằng con có thể làm bạn với Thượng Đế khi con làm bạn
với chính mình. Và con hỏi Ngài làm thế nào con có thể làm được điều đó. Con
nghĩ rằng con đã có một tình bạn với chính mình rồi.

 

Một số người có, một số người không có. Đối với một số
người, những gì tốt nhất mà họ có là một hiệp định đình chiến.


Có thể những gì Ngài nói về việc một cái tôi lớn chính là
dấu hiệu cho thấy con không thích bản thân mình, là đúng. Con sẽ nghĩ về điều
đó.


Không phải là mọi người hoàn toàn không thích bản thân họ. Chỉ
là bản thân họ không thích một phần nào đó nơi họ, và vì vậy bản ngã bù đắp
bằng cách cố gắng khiến người khác thích họ. Tất nhiên, họ không để lộ ra
phần của bản thân mình mà họ không thích với người khác, cho đến khi
sự thân thiết ngày càng tăng của mối quan hệ khiến họ không thể nào không
để lộ được. Cuối cùng khi họ để lộ ra như vậy, và khi người kia hành động
ngạc nhiên, và thậm chí có lẽ là tiêu cực, thì họ có thể tự đảm bảo rằng họ
đã đúng về khía cạnh này của bản thân mình, là vốn không thể được yêu thích
nổi — và vòng lặp tiếp tục.


Đó là một quá trình rất phức tạp và con phải vượt qua nó mỗi ngày.
Lẽ ra con nên là một nhà tâm lý học.


Con đã phát minh ra tâm lý học.


Ta biết. Ta chỉ đùa thôi.


Con biết. Ngài thấy không, “đùa” là thứ mà người ta làm
khi họ – Ngài đúng rồi. Đủ rồi. Con chỉ đang đùa thôi.

 

Ngài làm cho con buồn cười, Ngài biết điều đó không?


Ta làm con buồn cười sao? Con làm Ta buồn cười thì có.


Đó là điều con thích, một Thượng Đế có khiếu hài hước.


Tiếng cười tốt cho tâm hồn.


Vô cùng đồng ý với ngài, nhưng chúng ta có thể quay trở
lại với câu hỏi được không ạ?


Làm thế nào để con có thể làm bạn với chính mình?


Bằng cách hiểu rõ con Thực Sự Là Ai — và con không phải là ai.
Một khi con biết được mình thực sự là ai, con sẽ yêu chính Bản Thân mình. Một
khi con yêu Bản Thân mình, con sẽ yêu Ta.


Làm thế nào để con có thể hiểu rõ con là ai và con không phải là
ai?


Hãy bắt đầu với việc con không phải là ai trước, bởi vì đây là vấn
đề lớn nhất.


Được rồi, Con không phải là ai?


Con không – trước hết ta muốn nói với con rằng con không phải là –
quá khứ của con. Con không phải là ngày hôm qua của con.


Con không phải là những gì con đã làm ngày hôm qua, những gì con
đã nói ngày hôm qua, những gì con đã nghĩ vào ngày hôm qua.


Rất nhiều người sẽ muốn con nghĩ rằng con là ngày hôm qua của con.
Trên thực tế, một số người khác sẽ khăng khăng rằng con là ngày hôm qua của
con. Họ sẽ làm điều này bởi vì họ đã đầu tư lớn vào việc con tiếp tục thể hiện
theo cách đó. Vì một điều, là như vậy thì họ có thể “đúng” về con. Vì
một điều khác, là để họ có thể “phụ thuộc” vào con. 


Khi người khác thấy con “xấu”, họ không muốn con thay đổi, vì họ
muốn tiếp tục “đúng” về con. Điều này cho phép họ biện minh cho cách mà họ
đang đối xử với con. 


Khi người khác thấy con “tốt”, họ không muốn con thay đổi, vì họ
muốn có thể tiếp tục “phụ thuộc” vào con. Điều này cho phép họ biện minh cho
cách mà họ mong đợi con đối xử với họ.


Những gì con được mời làm, là sống trong thời điểm này. Tạo ra Bản
Thân mới của con trong thời điểm hiện tại. 


Điều này cho phép con tách biệt Bản Thân mình khỏi những ý tưởng
trước đây về con — mà một tỷ lệ phần trăm đáng kể trong số đó được hình thành
từ những ý tưởng của người khác về con.


Làm sao con có thể quên quá khứ của mình cho được? Ý kiến ​​của
người khác về con, ít nhất một phần dựa trên kinh nghiệm của họ về con —về
những hành vi của con — trong quá khứ. Con phải làm gì đây, chỉ cần quên rằng
con đã từng làm những điều đó? Giả vờ như chúng không quan trọng sao?



Cả hai đều không phải.


Đừng tìm cách quên đi quá khứ của con, hãy tìm cách thay đổi tương
lai của con. 


Điều tồi tệ nhất con có thể làm là quên đi quá khứ của mình. Quên
đi quá khứ của con và con sẽ quên tất cả những gì nó phải cho con thấy, tất cả
những gì nó đã cho con như một món quà của nó.


Đừng giả vờ rằng điều đó không quan trọng mà thay vào đó, hãy thừa
nhận rằng nó thật sự quan trọng — và chính vì điều đó, con đã quyết định
không lặp lại một số hành vi nhất định nữa. 


Tuy nhiên, một khi con đã đưa ra quyết định đó, hãy bỏ qua quá khứ
của con đi. Buông bỏ nó không có nghĩa là quên nó. Nó có nghĩa là ngừng níu
kéo, chấm dứt sự đeo bám vào quá khứ của con như thể con sắp chết đuối nếu
không có nó. Con đang chết đuối vì nó đấy.


Hãy ngừng sử dụng quá khứ của con để giữ cho con nổi lên được
trong những ý tưởng của con về việc Con Là Ai. Hãy bỏ những khúc gỗ cũ này
đi và bơi đến một bến bờ mới. 


Ngay cả những người có quá khứ tuyệt vời cũng không có được ích
lợi gì bằng cách giữ chặt quá khứ như thể Họ Là Nó như vậy. Điều này
được gọi là “nghỉ ngơi trên vòng nguyệt quế của con” (*nghỉ ngơi trên đỉnh
cao của con) và không có gì ngăn cản con phát triển nhanh hơn điều này.


Đừng nghỉ ngơi trên những vinh quang của con cũng như đừng chăm
chăm vào những thất bại của con. Đúng hơn là, hãy bắt đầu lại; bắt đầu
lại trong từng khoảnh khắc vàng của Hiện Tại. 

 

Nhưng làm cách nào để con có thể thay đổi những hành vi đã trở
thành thói quen, hoặc những đặc điểm tính cách đã ăn sâu được?

 

Bằng cách tự hỏi bản thân một câu hỏi đơn giản: Đây có phải Là
Tôi không? 


Đó là câu hỏi quan trọng nhất mà con sẽ từng tự hỏi mình. Con có
thể hỏi nó một cách hữu ích trước và sau mỗi quyết định trong cuộc đời, từ việc
mặc quần áo gì, làm công việc gì, lấy ai, cho đến việc có nên kết hôn hay
không. Và chắc chắn đó là một câu hỏi quan trọng để hỏi khi con bắt gặp chính
mình trong những hành vi mà con nói rằng con muốn ngừng chúng lại.


Và điều này sẽ thay đổi các tính cách hoặc hành vi đã được giữ
bấy lâu nay sao ạ?


Hãy thử đi. 


Được rồi, con sẽ thử.


Tốt. 


Sau khi con quyết định mình không phải là ai, và sau khi con giải
phóng bản thân khỏi ý nghĩ rằng con là quá khứ của mình, làm cách nào để con
phát hiện ra Con Là Ai ạ?


Nó không phải là một quá trình khám phá, nó là một quá trình
sáng tạo. Con không thể “khám phá” ra Con là ai, bởi vì con phải bắt đầu từ
con số 0 khi quyết định điều này. Con không quyết định điều này dựa trên những
khám phá của con, mà là dựa trên những tham khảo. 


Đừng trở thành con người mà con nghĩ rằng mình là, hãy trở
thành con người mà con muốn trở thành.


Đó là một sự khác biệt lớn đấy.

 

Đó là sự khác biệt lớn nhất của cuộc đời con. Cho đến bây giờ con
vẫn “là” con người mà con đã nghĩ rằng mình là. Từ bây giờ con sẽ là một
sản phẩm của mong muốn cao cả nhất của con.


Con thực sự có thể thay đổi nhiều như vậy không?


Tất nhiên là con có thể. Nhưng hãy nhớ rằng: nó không phải là
về việc thay đổi, và vì vậy, đột nhiên trở nên có thể chấp nhận được ngay.
Con có thể được chấp nhận ngay bây giờ trong mắt của Thượng Đế. Con chỉ thay
đổi bởi vì con chọn thay đổi, con chọn một phiên bản mới hơn của Chính
Mình. 


Phiên bản vĩ đại nhất của tầm nhìn vĩ đại nhất mà con từng có về
việc con là ai.


Chính xác. 


Và một câu hỏi đơn giản như Đây có phải là con không? sẽ
đem con đến với điều đó sao?


Nó sẽ, trừ phi là nó không. Nhưng đặt câu hỏi như vậy là
một công cụ vô cùng, vô cùng mạnh mẽ. Nó có có sức biến đổi. 


Nó mạnh mẽ bởi vì nó đưa những gì đang xảy ra vào ngữ cảnh. Nó
làm rõ những gì con đang làm. Ta quan sát thấy nhiều người không biết họ đang
làm gì.

 

Ý ngài là gì ạ? Họ đang làm gì ạ?


Họ đang tạo ra chính mình. Nhiều người không hiểu điều này. Họ
không thấy rằng đây là những gì đang xảy ra, rằng đây là những gì họ đang làm.
Họ không biết rằng thực tế đây là mục đích của tất cả cuộc sống. 


Bởi vì họ không biết điều này, họ không nhận ra tầm quan trọng,
tầm ảnh hưởng của mọi quyết định. 

Mọi quyết định con đưa ra — mọi quyết định — không phải là quyết
định về việc phải làm. Đó là quyết định về việc Con Là Ai. 


Khi con thấy điều này, khi con hiểu nó, mọi thứ đều thay đổi. Con
bắt đầu nhìn cuộc sống theo một cách mới. Tất cả các sự kiện, những thứ diễn
ra và các tình huống đều biến thành cơ hội để thực hiện những gì con đến đây
để làm.

 

Chúng ta đã thực sự đến đây với một nhiệm vụ, phải không
nào… 


Ồ, vâng. Chắc chắn là vậy ạ. Mục đích của linh hồn con là thông
báo và tuyên bố, hiện hữu và thể hiện, trải nghiệm và hoàn thành việc Con
Thực Sự Là Ai.

 

Và đó là ai vậy?


Bất cứ ai mà con bảo con là! Cuộc sống đã được sống của
con định nghĩa về con. Mỗi hành động là một hành động tự định nghĩa. 


Vì vậy, phải, một câu hỏi đơn giản, năm-từ như vậy có thể thay
đổi cuộc đời con. Bởi vì câu hỏi đó, nếu con có thể nhớ hỏi nó, hãy đặt những
gì đang xảy ra vào một bối cảnh mới, một bối cảnh lớn hơn rất nhiều. 


Đặc biệt nếu con đặt câu hỏi vào thời điểm ra quyết định.


Không có thời điểm nào mà không phải là “thời điểm ra quyết định”
cả. Con luôn đưa ra quyết định, mọi lúc. Không có lúc nào mà con không đưa ra
quyết định cả. Ngay cả khi con đang ngủ, con cũng đang đưa ra quyết định.
(Trên thực tế, một số quyết định lớn nhất của con được thực hiện khi con đang
ngủ. Và một số người đang ngủ ngay cả khi có vẻ như họ đang thức.) 


Ai đó đã từng nói, chúng ta là hành tinh của những kẻ mộng
du. 


Họ đã nói sự thật đấy. 


Vậy đó là một câu hỏi kỳ diệu sao ạ?


Đó là câu hỏi kỳ diệu. Câu hỏi kỳ diệu năm-từ.

 

Trên thực tế, có hai câu hỏi kỳ diệu năm-chữ. Những câu hỏi này,
được hỏi vào đúng thời điểm, có thể thúc đẩy các con tiến lên trong quá trình
phát triển của chính mình nhanh hơn các con có thể tưởng tượng được đấy. Câu
hỏi chính là: 


Đây Có Phải Là Tôi không? 


Tình yêu sẽ làm gì bây giờ?


Với quyết định hỏi và trả lời những câu hỏi đó ở mọi thời điểm,
con sẽ chuyển từ học sinh thành thầy giáo dạy Phúc Âm Mới.


Phúc Âm Mới ạ? Đó là gì ạ?


Đúng thời điểm, bạn của Ta. Đúng thời điểm của nó. Chúng
ta còn có nhiều điều để nói trước khi nói về điều đó mà.


Vậy thì con có thể quay trở lại với chủ đề tội lỗi một lần nữa
không? Vậy còn những người đã làm những điều khủng khiếp – chẳng hạn như giết
người, hãm hiếp phụ nữ, hoặc lạm dụng trẻ em – mà họ không thể tha thứ cho
chính mình thì sao ạ?


Ta sẽ nói lại lần nữa, những gì họ đã làm trong quá khứ, không
phải là việc họ là ai. Đó có thể là người mà người khác nghĩ rằng
họ là, đó thậm chỉ có thể là người họ nghĩ họ là, nhưng đó không
phải là Người Họ Thật Sự Là.

 

ĐỂ LẠI NHẬN XÉT

Please enter your comment!
Please enter your name here