CHƯƠNG 3
Nếu con và ta muốn có một tình bạn thực sự – một tình bạn có
hiệu quả, và không chỉ là một tình bạn trên lý thuyết…
Điều đó là quan trọng. Chúng ta hãy dừng lại ở đây và phân biệt
điều đó, bởi vì đó là một sự khác biệt quan trọng. Nhiều người nghĩ rằng
Thượng Đế là bạn của họ, nhưng họ không biết cách sử dụng tình bạn đó. Họ xem
đó là quan hệ xa, không phải là một mối quan hệ gần gũi.
Nhiều người thậm chí còn không coi ta là bạn nữa kìa. Đó là
điều đáng buồn về nó. Nhiều người coi Ta như một bậc phụ huynh chứ không
phải một người bạn – và là một phụ huynh khắc nghiệt, tàn nhẫn, khắt khe, tức
giận. Một người Cha tuyệt đối không khoan dung cho bất kỳ sự thất bại nào
trong một số lĩnh vực nhất định — chẳng hạn như là, cách thờ phượng Ta.
Trong tâm trí của những người này, ta không chỉ yêu cầu sự tôn thờ
của các con, mà ta còn yêu cầu nó theo một cách cụ thể. Mỗi việc các con
đến với Ta thôi là chưa đủ. Con phải đến với Ta bằng một con đường cụ thể. Nếu
con đến với Ta theo một con đường khác — bất kỳ con đường nào khác — ta sẽ từ
chối tình yêu của con, phớt lờ những lời cầu xin của con, và thực sự, sẽ kết án
con xuống địa ngục.
Cho dù sự tìm kiếm của con dành cho Ngài là chân thành, ý định
của con trong sáng, và sự hiểu biết của con là những gì tốt nhất con có thể
tiếp cận được?
Cho dù vậy. Phải, cho dù vậy. Trong tâm trí của những người
này, ta là một bậc phụ huynh nghiêm khắc, người mà sẽ không chấp nhận bất
kỳ điều gì kém hơn là sự hiểu biết đúng đắn tuyệt đối của con về việc
Ta Là Ai.
Nếu con không đúng trong những hiểu biết mà con đã đưa ra, ta sẽ
trừng phạt con. Các con có thể có ý định trong sáng nhất có thể; các con có
thể chứa đầy tình yêu dành cho Ta đến mức tràn ngập. Dù sao thì Ta vẫn sẽ
quăng các con vào lửa địa ngục, và các con sẽ phải chịu khổ ở đó đời đời nếu
các con đến với Ta mà đọc sai tên trên môi, và với các ý tưởng sai lầm
trong đầu các con.
Thật đáng buồn khi có rất nhiều người nhìn nhận Ngài theo cách
đó. Đây không phải là cách một người bạn có thể cư xử chút nào cả.
Không, không phải như thế. Và vì vậy, chính ý tưởng về một tình
bạn với Thượng Đế, loại mối quan hệ người ta có với người bạn thân nhất của
mình, người sẽ chấp nhận bất cứ điều gì được cho đi trong tình yêu thương, tha
thứ cho tất cả những gì được thực hiện trong sai lầm – loại tình bạn đó –
là không thể hiểu được đối với họ.
Vậy thì trong số những người coi Ta là bạn của họ, con đã đúng;
hầu hết họ đều giữ Ta ở một khoảng cách rất xa. Họ không có một tình bạn
đang hoạt động với Ta. Đúng hơn, đó là một mối quan hệ rất xa vời mà họ hy
vọng họ có thể tin tưởng được nếu họ nên tin tưởng. Nhưng đó không phải là
kiểu tình bạn ngày này qua ngày khác, giờ này qua giờ khác, phút giây
này qua phút giây khác, mà nó hoàn toàn có thể là.
Và Ngài đã bắt đầu cho con biết cần gì để có được kiểu tình bạn
đó với Ngài.
Một sự thay đổi tâm trí và một sự thay đổi trái tim. Đó là
những gì cần thiết. Một sự thay đổi tâm trí và một sự thay đổi trái
tim.
Và lòng can đảm.
Lòng can đảm sao ạ?
Phải. Can đảm từ chối mọi quan niệm, mọi ý tưởng, mọi lời dạy của
một Thượng Đế mà sẽ từ chối con.
Điều này sẽ cần một sự can đảm to lớn, bởi vì thế giới đã bắt
đầu lấp đầy đầu con bằng những quan niệm, ý tưởng và lời dạy đó. Con sẽ phải áp
dụng một suy nghĩ mới về tất cả những điều này, một suy nghĩ đi ngược lại hầu
như tất cả những gì con đã từng được kể hoặc nghe về Ta.
Điều đó sẽ khó khăn đấy. Đối với một số người, điều đó sẽ rất khó
khăn. Nhưng nó sẽ là cần thiết, bởi vì con không thể có một tình bạn – không
phải là tình bạn thực sự, không thân thiết, không hiệu quả, không có tính
cho và nhận – với một người mà con sợ hãi.
Vì vậy, phần lớn việc nuôi dưỡng một tình bạn với Thượng Đế
là quên đi “mối quan hệ đầy sợ hãi” (fearship) của chúng ta với Thượng Đế.
Ồ, ta thích điều đó. Đó không phải là một từ thực tế (fearship)
trong ngôn ngữ của con, nhưng ta thích nó.
Đó chính xác là những gì con đã có với Ta trong suốt những năm qua
—mối quan hệ đầy sợ hãi với Thượng Đế.
Con biết. Con đã giải thích điều đó ngay từ đầu. Từ khi con còn
là một cậu bé, con đã được dạy phải kính sợ Thượng Đế. Và con sợ hãi Thượng
Đế. Ngay cả khi con trượt ra được khỏi lối suy nghĩ này, thì con sẽ bị
ai đó nói cho quay trở lại với lối mòn này thì thôi.
Cuối cùng, khi con mười chín tuổi, con đã từ chối vị Thượng Đế
của sự giận dữ trong tuổi trẻ của con. Tuy nhiên, con đã làm điều đó không
phải bằng cách thay thế Thượng Đế đó bằng một Thượng Đế của Tình yêu, mà
bằng cách từ chối Thượng Đế hoàn toàn. Ngài đơn giản không phải là một phần
của cuộc sống của con.
Điều này hoàn toàn trái ngược với con chỉ cách đó năm năm về
trước. Ở tuổi mười bốn, tất cả những gì mà con có thể nghĩ đến là Thượng
Đế. Con đã có ước mơ trở thành linh mục.
Mọi người đều nghĩ con sắp trở thành linh mục. Các Sơ ở trường đã
rất chắc chắn về điều đó. “Cậu ấy có được tiếng gọi,” họ nói. Mẹ con
cũng chắc chắn rằng như thế. Bà ấy nhìn con sắp đặt một bàn thờ trong nhà
bếp của chúng con và mặc “lễ phục” của con để chơi trong Thánh lễ. Những đứa
trẻ khác đội khăn tắm làm Siêu nhân và nhảy khỏi ghế. Còn con thì đã tưởng
tượng chiếc khăn tắm như chiếc áo linh mục của con vậy.
Sau đó, khi con bước vào năm cuối cùng tại trường dòng, cha con
đột nhiên dừng mọi việc lại. Một ngày nọ, chúng con đang nói về điều đó, mẹ và
con, thì bố tình cờ đi vào bếp.
“Con sẽ không đi học lớp giáo lý,” ông ấy ngắt lời, “vì vậy
đừng có ý kiến gì nữa.”
“Con sẽ không được vào sao?” Con buột miệng. Con đã vô cùng
kinh ngạc. Con đã cho rằng đó là một kết luận có thể dự đoán trước.
“Không,” bố nói đều
đều.
“Tại sao không?” Mẹ con ngồi im lặng.
“Bởi vì con chưa đủ lớn để đưa ra quyết định đó,” bố con tuyên
bố. “Con không biết mình đang quyết định điều gì.”
“Có ạ, con biết! Con quyết định trở thành một linh mục mà” con
khóc. “Con muốn trở thành một linh mục.”
“À, con không biết mình muốn gì,” bố gầm gừ. “Con còn quá nhỏ để
biết được mình muốn gì.”
Cuối cùng thì mẹ cũng nói gì đó. “Ôi, Alex, hãy để thằng bé có
ước mơ của nó.”
Bố không hề đồng ý. “Đừng khuyến khích nó.”, ông ấy ra
lệnh, rồi nhìn con theo kiểu “Cuộc thảo luận này đã kết thúc”. “Con
sẽ không đi học lớp giáo lý. Hãy tống ý nghĩ đó ra khỏi đầu con.”
Con chạy ra khỏi nhà bếp, xuống cầu thang sau và vào sân sau. Con
tìm nơi ẩn náu dưới gốc cây tử đinh hương yêu dấu của mình, cây mọc ở góc sân
xa, cây nở hoa không thường xuyên, cũng không đủ lâu. Nhưng nó đã nở hoa vào
lúc đó. Con nhớ mình đã ngửi thấy mùi ngọt ngào lạ thường của những bông hoa
tím. Con chúi mũi vào nó như chú Trâu Ferdinand. Rồi con khóc.
Đó không phải là lần đầu tiên cha con đã dập tắt đi niềm vui
trong cuộc sống của con.
Đã có lúc con nghĩ mình sẽ trở thành một nghệ sĩ dương cầm. Ý con
là một người chuyên nghiệp, giống như Liberace, thần tượng thời thơ ấu của con.
Con đã xem anh ấy mỗi tuần trên truyền hình.
Anh ấy đến từ Milwaukee, và mọi người trong thành phố đều kinh
ngạc rằng một cậu bé địa phương lại làm được điều đó.
Vẫn chưa có TV trong mọi nhà — ít nhất là không phải đối với
tầng lớp lao động South Side ở Milwaukee — nhưng thật thú vị, Bố đã mua được
một chiếc Emerson 12 inch với ống hình ảnh đen trắng trông giống như một bộ của
dấu ngoặc đơn. Con ngồi đó mỗi tuần, bị mê hoặc bởi nụ cười của Liberace, giá
nến của anh ấy và những ngón tay đeo nhẫn bay trên bàn phím.
Con có một thiên khiếu hoàn hảo, ai đó đã từng nói. Con
không biết điều đó có đúng hay không, nhưng con biết con có thể ngồi xuống một
cây đàn piano và chọn ra một giai điệu đơn giản bằng tai một cách dễ dàng, khi
con có thể hát nó. Mỗi lần mẹ đưa chúng con đến nhà bà nội, con đều xếp nó
thẳng lên ôm lấy một bức tường của phòng khách và bắt đầu lôi bản Mary Had a
Little Lamb ra, hoặc bản Twinkle, Twinkle, Little Star. Con mất đúng hai phút
để làm tìm các nốt phù hợp cho bất kỳ bài hát mới nào mà con muốn thử, sau đó
con sẽ chơi đi chơi lại bài hát đó, phấn khích với thứ âm nhạc mà con có thể
tạo ra, từ phần sâu thẳm nhất trong con người con.
Vào thời điểm này trong cuộc đời con (và trong nhiều năm sau đó),
con cũng đã tôn thờ người anh cả của mình, Wayne, người cũng có thể chơi
piano mà không cần đọc nhạc.
Là con trai của mẹ con từ mối quan hệ trước đây, Wayne đã không
có thiện cảm với bố con cho lắm. Trên thực tế, đấy là đã nói giảm nói
tránh đi rồi. Bất cứ điều gì Wayne thích, thì bố ghét, bất cứ điều gì Wayne
làm, thì bố đều bỏ xuống. Do đó, chơi piano là “dành cho những kẻ ăn
bám”.
Con đã không thể hiểu nổi tại sao ông ấy cứ nói như vậy. Con
thích chơi đàn piano — điều mà con có thể làm được ở nhà của Bà con – và mẹ
và mọi người khác đều thấy rằng con rõ ràng là có tài năng.
Rồi một ngày Mẹ đã làm một việc vô cùng táo bạo. Bà ấy đi ra
ngoài đâu đó, hoặc gọi cho ai đó ngoài trang rao vặt, hoặc đại loại, và mua
một cây đàn piano loại đứng cũ. Con nhớ bà ấy đã chi hai mươi lăm đô la cho
nó (rất nhiều tiền vào đầu những năm năm mươi), bởi vì Bố buồn bực và Mẹ nói
rằng ông không có quyền được như vậy, vì bà ấy đã tích lũy tiền mua hàng tạp
hóa trong nhiều tháng và tiết kiệm để mua được nó. Bà ấy nói rằng bà ấy đã
không làm tổn hại đến ngân sách gia đình gì cả.
Chắc bà ấy đã nhờ người bán giao nó, bởi vì một hôm con đi học về
thì nó đã ở đó rồi. Con hết hồn vì sung sướng và ngay lập tức ngồi xuống
chơi. Không mất nhiều thời gian để cây đàn piano đó trở thành người bạn tốt
nhất của con. Con hẳn phải là đứa trẻ mười tuổi duy nhất ở South Side không
phải bị ép buộc luyện tập dương cầm một cách mệt mỏi. Người ta thậm
chí còn không thể tách con khỏi cây dương cầm. Con không chỉ chọn ra
được những giai điệu quen thuộc này kia, mà con còn tạo ra được chúng
nữa!
Con thích thú khi tìm thấy những bài hát bên trong tâm hồn và
khảy chúng trên bàn phím là việc vô cùng hứng khởi đối với con. Phần
thú vị nhất trong ngày của con là khi con đi học về hoặc từ sân chơi trở về nhà
và bay ngay đến cây đàn dương cầm.
Bố con không hề nhiệt tình chút nào. “Đừng đập vào chiếc đàn
piano chết tiệt đó” là cách mà con tin rằng ông ấy đã nói về nó. Nhưng con
yêu âm nhạc và khả năng tạo ra nó của mình. Những tưởng tượng của con về
việc trở thành một nghệ sĩ dương cầm vĩ đại một ngày nào đó đã chuyển sang
những tầm cao mới.
Sau đó, con thức dậy vào một ngày mùa hè với một tiếng ồn ào
kinh khủng. Ngay lập tức mặc quần áo vào, con chạy nhào xuống tầng
dưới để xem chuyện quái gì đang diễn ra.
Bố đang tháo cây đàn dương cầm ra.
Không phải tháo rời, mà là xé toạc nó ra. Dùng búa tạ đập từ
bên trong, sau đó dùng xà beng xé toạc nó cho đến khi gỗ phập phồng và phát ra
tiếng rít khủng khiếp.
Con đứng sững sờ, hoàn toàn bị sốc. Nước mắt chảy dài trên má. Anh
trai con nhìn thấy con run rẩy với những tiếng nức nở thầm lặng và không thể
kiềm lòng nổi, “Neale là một đứa trẻ hay khóc.” Bố dừng những gì ông ấy
đang làm và quay lại: “Đừng làm một thằng khóc nhè,” ông ấy nói. “Nó
chiếm quá nhiều chỗ ở đây. Đã đến lúc phải bỏ nó đi rồi.”
Con quay gót và chạy về phòng, đóng sầm cửa (một việc làm rất
nguy hiểm đối với một đứa trẻ trong nhà con), và ném mình xuống giường. Con nhớ
mình đã khóc thảm thiết – theo nghĩa đen, khóc thảm thiết – “Không,
không…” như thể những lời cầu xin khốn khổ của con có thể cứu được người bạn
thân nhất của mình. Nhưng những cú đập và xé toạc vẫn tiếp tục, và con vùi đầu
vào gối, thở dốc vì cay đắng.
Con cảm nhận được nỗi đau của trải nghiệm đó cho đến tận ngày
nay.
Cho đến tận giây phút này.
Khi con không chịu ra khỏi phòng suốt khoảng thời gian còn lại
trong ngày, bố con đã phớt lờ con. Nhưng khi con không chịu rời giường thêm ba
ngày nữa, ông ấy ngày càng trở nên trầm trọng hơn. Con có thể nghe thấy ông ấy
tranh luận với mẹ về việc mẹ mang thức ăn cho con. Nếu con muốn ăn, con có thể
xuống bàn như mọi người. Và nếu con đi xuống, con sẽ không được hờn dỗi. Trong
nhà chúng con không được phép có sự hờn dỗi hay bĩu môi, ít nhất là không được
làm thế vì quyết định của Bố. Ông ấy coi biểu hiện như vậy là một sự
phản đối công khai, và ông ấy sẽ không nhẫn nhịn điều đó. Trong ngôi nhà
của chúng con, người ta không chỉ chấp nhận sự thống trị của bố con, người
ta còn chấp nhận nó với một nụ cười.
“Con cứ tiếp tục khóc như vậy đi, và bố sẽ lên đó và cho
con một cái gì đó để khóc đấy,” ông ấy gầm lên từ tầng dưới cùng, và ông ấy
thực sự có ý như vậy.
Ngay cả khi bố cấm ăn, con vẫn không chịu ra ngoài, chắc hẳn ông
ấy đã biết là mình đã vượt quá giới hạn với con, lớn hơn cả những gì ông ấy
muốn vượt qua. Con nên nói ở đây rằng, Bố không phải là một người đàn
ông tàn nhẫn, chỉ là một người quen làm theo ý mình mà thôi. Ông ấy
đã quen với việc không bị thẩm vấn, và không thông báo và thực hiện các quyết
định của mình một cách tử tế rồi. Ông ấy lớn lên trong thời đại mà khi
làm cha đồng nghĩa với việc trở thành “ông chủ”, và ông ấy không lấy làm vui
vẻ khi có bất kỳ dấu hiệu không trung thành nào.
Sau đó, thật không dễ dàng để ông ấy đến phòng con, và thực sự gõ
cửa phòng con – một yêu cầu ngụ ý xin phép được vào. Con chỉ có thể đoán rằng
mẹ con đã phải làm việc với ông ấy khá vất vả.
“Bố đây,” ông ấy tuyên bố, như thể con không biết, và như thể ông
ấy không biết là con biết vậy. “Bố muốn nói chuyện với con.” Điều này
là khá gần với việc ông ấy đến xin lỗi con vì bất kỳ chuyện gì đó
trong cả cuộc đời ông ấy rồi rồi.
“Được ạ,” con xoay sở, và ông ấy bước vào.
Chúng con nói chuyện rất lâu, ông ấy ngồi ở bên giường, con dựa
vào đầu giường. Đó là một trong những cuộc nói chuyện tốt nhất mà con từng có
với bố mình. Ông ấy nói rằng mặc dù ông ấy biết con thích chơi piano, nhưng ông
ấy đã không nhận ra rằng nó có ý nghĩa rất nhiều đối với con. Ông ấy nói rằng
tất cả những gì ông ấy đang cố gắng làm là tạo không gian trong phòng gia đình,
để kê chiếc ghế dài của chúng con dọc theo bức tường, vì chúng con đang mua một
số đồ nội thất mới cho phòng khách. Sau đó, ông ấy nói một điều mà con sẽ không
bao giờ quên.
“Chúng ta sẽ mua cho con một cây đàn dương cầm mới, một cây đàn
nhỏ, đủ nhỏ để con có thể đặt ở trên đây, trong phòng ngủ của mình.”
Con phấn khích đến mức khó thở. Ông ấy nói rằng ông ấy sẽ bắt đầu
bỏ riêng số tiền sang một bên, và rằng con sẽ có đàn piano ngay lập tức.
Con đã ôm bố mình thật lâu và thật chặt. Ông ấy đã hiểu con.
Mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Con xuống nhà ăn tối.
Nhiều tuần trôi qua và đã chẳng có gì xảy ra cả. Con đã
tưởng, “Ồ, ông ấy đang đợi đến sinh nhật của mình.”
Ngày mười tháng chín đến, và không có đàn dương cầm. Con đã
chẳng hề nói gì cả. Con đã nghĩ, “Ông ấy đang đợi đến Giáng Sinh.”
Khi tháng mười hai đến gần, con bắt đầu nín thở. Sự mong đợi gần
như không thể chịu đựng được. Vì vậy, thật thất vọng đáng kinh khủng khi cây
đàn nhỏ của con đã không đến.
Nhiều tuần trôi qua, nhiều tháng. Con không biết chính xác là khi
nào, con nhận ra rằng bố con sẽ không giữ lời hứa của mình. Con biết rằng phải
đến khi con ba mươi tuổi, con mới nhận ra rằng ông ấy có lẽ chưa bao giờ có ý
định như vậy.
Con vừa thực hiện một lời hứa với đứa con gái lớn của mình mà
con biết rằng con sẽ không giữ lời. Nó chỉ để ngăn con bé tiếp tục khóc
mà thôi. Nó là để đem con bé ra khỏi một số đau khổ thời thơ ấu mà
bây giờ con không thể nhớ nổi. Bây giờ con thậm chí không thể nhớ nổi
lời hứa là gì nữa. Con chỉ nhớ mình đã nói điều gì đó để xoa dịu con bé.
Nó đã có tác dụng. Con bé vòng cánh tay nhỏ bé của mình quanh người con
và khóc, “Bố là người bố tuyệt vời nhất trên toàn thế giới!”
Và như thế, đứa con trai đã mắc lỗi y hệt người
cha…
Con đã mất rất nhiều thời gian để kể câu chuyện đó.
Con xin lỗi. Con…
Không, không, không — đó không phải là một lời phàn nàn gì cả;
đó là một sự quan sát. Ta chỉ đơn thuần muốn chỉ ra rằng giai đoạn này rõ
ràng đã trở nên rất quan trọng đối với con.
Nó đã rất quan trọng.
Và con đã học được gì từ nó?
Đừng bao giờ hứa những lời mà con không thể giữ được. Đặc biệt
là với con cái của con.
Đó là tất cả sao?
Đừng bao giờ sử dụng kiến thức về những gì người khác muốn của
con như một công cụ thao túng để lấy được thứ mà con muốn.
Nhưng mọi người “giao dịch” với nhau mọi lúc. Các giao dịch như
vậy là cơ sở của toàn bộ nền kinh tế của các con, và hầu hết các tương tác xã
hội của các con.
Phải, nhưng có một thứ gọi là “giao dịch công bằng” và có một
thứ gọi là thao túng.
Sự khác biệt là gì?
Giao dịch công bằng là một giao dịch đơn giản. Bạn có thứ tôi
muốn, tôi có thứ bạn muốn, chúng ta đồng ý rằng chúng ít nhiều có giá trị ngang
nhau, và vì vậy chúng ta giao dịch. Đó là một giao dịch sạch sẽ.
Rồi có sự bóc lột. Đó là khi bạn có thứ tôi muốn và tôi có
thứ bạn muốn nhưng chúng không có giá trị như nhau. Nhưng dù sao thì chúng ta
vẫn làm giao dịch – một trong hai chúng ta làm trong tuyệt vọng – bởi vì anh
cần những gì người kia có và sẽ phải trả bất cứ giá nào. Đây là những gì một số
tập đoàn đa quốc gia đang làm khi họ trả 74 xu cho một giờ làm việc ở
Malaysia, Indonesia hoặc Đài Loan. Họ gọi đó là cơ hội kinh tế, nhưng đó là sự bóc
lột, thuần túy và đơn giản.
Cuối cùng, có sự thao túng. Đó là khi tôi thậm chí còn không
có ý định trả cho bạn những gì tôi đang đưa ra. Trong một số trường hợp, điều
này là vô thức. Như thế đủ tồi tệ rồi. Nhưng trong trường hợp xấu nhất, nó
được thực hiện với nhận thức đầy đủ rằng những gì đang được thực hiện là một
lời hứa mà người ta không có ý định giữ. Đó là một chiêu trò, một kỹ thuật,
được thiết kế để khiến người khác im lặng, để xoa dịu họ ở-đây và bây-giờ. Đó
là lời nói dối, và là kiểu nói dối tồi tệ nhất, bởi vì nó xoa dịu một miệng
vết thương mà sẽ bị mở ra lại, sâu hơn, sau này.
Thật tốt. Con ngày càng hiểu rõ thế nào là có tính toàn vẹn,
Tính toàn vẹn là quan trọng đối với tất cả các hệ thống, Nếu tính toàn vẹn của
bất kỳ hệ thống nào bị lỗi, hệ thống đó sẽ tự sụp đổ. Cho dù cấu trúc phức tạp
đến đâu, nó cũng không thể giữ được gì nếu tính toàn vẹn của nó bị xâm phạm.
Với nơi mà con nói rằng con đang muốn đi đến trong cuộc đời, việc hiểu
được như vậy thật là tốt.
Nhưng có gì khác mà con đã học được nữa không?
À, con không biết. Có điều gì cụ thể mà ngài đang hướng
đến không?
Ta hy vọng con cũng đã học được điều gì đó về vai trò nạn nhân.
Ta đã hy vọng con nhớ ra sự thật – rằng không có nạn nhân và không có kẻ thù.
Ồ, điều đấy.
Phải, điều đó. Tại sao con không nói với Ta tất cả những gì
con biết về điều đó? Hiện tại con là người thầy, con là sứ giả đấy.
Không có cái gọi là nạn nhân hay kẻ thủ ác. Không có những thứ gọi
là “người tốt” và “kẻ xấu”. Thượng Đế không tạo ra thứ gì khác ngoài sự Hoàn
Hảo. Mọi tâm hồn đều hoàn hảo, trong sáng và đẹp đẽ. Cư trú ở đây, trên Trái
Đất trong tình trạng lãng quên, những sinh vật hoàn hảo của Thượng Đế có thể
làm những điều không hoàn hảo – hoặc những gì chúng ta gọi là những điều không
hoàn hảo – nhưng mọi thứ xảy ra trong cuộc sống, đều xảy ra vì một lý do hoàn
hảo. Không có điều gì gọi là sai lầm trong thế giới của Thượng Đế, và không
có điều gì xảy ra ngẫu nhiên cả. Cũng không có người nào đến với Ngài mà
không có quà cho Ngài trên tay.
Xuất sắc. Thật tuyệt vời.
Tuy nhiên, đó là một khó khăn đối với nhiều người. Con biết Ngài
đã nói tất cả rất rõ ràng trong bộ ba quyển sách Đối thoại cùng Thượng
Đế, nhưng một số người vẫn gặp khó khăn với điều đó.
Tất cả mọi thứ đều trở nên rõ ràng theo thời gian. Những người
tìm kiếm sự hiểu biết sâu sắc hơn về sự thật này sẽ tìm thấy nó.
Đọc Linh hồn nhỏ và Mặt trời chắc chắn sẽ giúp ích, cũng như việc
đọc lại bộ ba vậy.
Phải, và một số người sẽ làm tốt việc đó, xem xét dựa trên thư
của con.
Chờ một chút! Ngài đã xem thư của con sao?
Làm ơn đi.
Ồ.
Con đang tưởng rằng bất kỳ thứ gì xảy ra trong cuộc đời
con ta đều không biết cả sao?
Con cho rằng không. Con chỉ là không thích nghĩ về điều
đó.
Tại sao lại không chứ?
Con đoán là vì một vài điều đã xảy ra là những điều con
chẳng hề tự hào về chúng gì cả.
Vậy thì sao nào?
Vì vậy, ý tưởng rằng Ngài biết tất cả về chúng có một chút khó
chịu.
Giúp ta hiểu được tại sao đi.
Con đã nói với những người bạn thân nhất của mình về một số điều
này trong suốt nhiều năm. Con đã có những cuộc trò chuyện dài đến tận đêm mà
con đã nói với người yêu của mình một số điều trong số những điều này.
Việc đó thì khác.
Khác như thế nào chứ?
Người yêu hay bạn bè không phải là Thượng Đế. Người yêu hay
bạn bè biết những điều này không giống với việc Thượng Đế biết được những
điều này.
Tại sao lại không?
Bởi vì người yêu hoặc bạn bè sẽ không phán xét hay trừng phạt
người ta.
Ta sẽ nói cho con biết một điều mà con sẽ không muốn nghe
đâu. Những người yêu và bạn bè của con đã đánh giá con và trừng phạt trong suốt
những năm qua, hơn những gì ta từng làm nhiều đấy.
Thực tế là, ta chưa từng làm điều này bao giờ cả.
À, chưa, chưa từng. Nhưng vào Ngày Phán Xét…
Chúng ta lại nữa rồi đấy.
Được rồi, được rồi, nhưng hãy nói lại với con lần nữa. Con
cần phải được nghe về nó liên tục.
Không có thứ gì là Ngày Phán Xét cả.
Và không bao giờ có sự kết tội hay trừng phạt.
Không, ngoại trừ điều mà con tự gây nên trên chính bản mình.
Tuy nhiên, ý tưởng rằng Ngài biết tất cả những gì con đã từng nói
hoặc làm…
… con đã quên tất cả những gì con từng nghĩ.
Được rồi, mọi thứ mà con từng nghĩ, nói hay làm… không
thoải mái đối với con.
Con ước gì chúng đã thoải mái đối với con.
Ta biết là con ước thế.
Đó là nội dung cuốn sách này — làm thế nào để có một tình
bạn với Thượng Đế. Và con nghĩ bây giờ con đã có một tình bạn với Ngài.
Con đã cảm thấy như vậy trong một thời gian dài. Chỉ là…
Điều gì? Chỉ là – điều gì cơ?
Chỉ là thỉnh thoảng con quay lại với những khuôn mẫu cũ, và đôi
khi con rất khó nghĩ về Ngài theo cách đó. Con vẫn luôn nghĩ về Ngài như là
Thượng Đế.
Tốt, bởi vì ta là Thượng Đế.
Con biết. Đó là toàn bộ vấn đề. Đôi khi con dường như không
thể nghĩ về Ngài như là “Thượng Đế” và như là “Bạn” trong cùng một nhịp
thở. Con dường như không thể đặt những từ đó trong cùng một câu.
Điều đó rất đáng buồn, bởi vì chúng thuộc về cùng một câu mà.
Con biết, con biết. Ngài cứ nói với con mãi.
Cần gì để con có thể có được một tình bạn thực sự với Ta, chứ
không chỉ là một tình bạn giả tạo nào đó?
Con không biết. Con không chắc nữa.
Ta biết con không chắc, nhưng nếu như con chắc chắn được về
điều này, thì câu trả lời của con sẽ là gì?
Con đoán là con phải tin tưởng được Ngài.
Tốt. Đó là một khởi đầu tốt đấy.
Và con đoán rằng con phải yêu thương Ngài.
Xuất sắc. Tiếp tục đi nào.
Tiếp tục sao ạ?
Tiếp tục đi.
Không, bởi vì con là bạn của họ.
Xuất sắc. Còn điều gì khác không?
Ờm… con không chắc nữa.
Con có để họ làm nhiều thứ cho con không?
Con cố gắng yêu cầu bạn bè mình càng ít càng tốt.
Tại sao?
Bởi vì con muốn giữ tình bạn với họ.
Con nghĩ rằng giữ tình bạn có nghĩa là không yêu cầu họ
điều gì cả sao?
Con nghĩ vậy ạ, vâng. Ít nhất, đó là những gì mà con đã
được dạy. Cách nhanh nhất để đánh mất bạn bè là áp đặt lên họ.
Không, đó là cách nhanh nhất để biết ai là bạn bè của con.
Có lẽ…
Không phải có lẽ. Chính xác là thế. Một người bạn là một người
không thể bị áp đặt lên. Những người khác đều là người quen mà thôi.
Chà, Ngài đã đưa ra những quy tắc cơ bản thật khó đấy.
Những điều này không phải là quy tắc của Ta. Đó là những
định nghĩa của riêng con. Con chỉ đơn giản là quên mất chúng thôi. Và vì
vậy con đã bị lẫn lộn về tình bạn. Một tình bạn thực sự là một thứ để được sử
dụng.
Nó không giống như đồ sành sứ đắt tiền không bao giờ được sử dụng
vì con sợ sẽ làm vỡ nó. Một tình bạn thực sự giống như Corel Ware. Con không
thể làm vỡ nó được, bất luận là con dùng nó bao nhiêu lần đi nữa.
Con đang gặp khó khăn trong việc hiểu được điều này.
Ta biết con đang khó hiểu, và đó là vấn đề đấy.
Đó là lý do tại sao con không có được một tình bạn đúng
nghĩa với Ta.
Vậy làm thế nào để con có thể vượt qua điều đó?
Con phải nhìn thấy được sự thật về tất cả các tương tác. Con
phải hiểu mọi thứ thực sự hoạt động như thế nào và tại sao mọi người lại làm
những việc họ làm. Con phải hiểu rõ về một số nguyên tắc cơ bản trong Cuộc
Sống. Đó là những gì quyển sách này nói về. Ta sẽ giúp con.
Nhưng chúng ta đã hoàn toàn mất dấu cuộc đối thoại của
mình rồi. Ngài đã nói về việc chẳng có nạn nhân hay kẻ thủ ác nào
cả.
Chúng ta vẫn chưa mất dấu gì cả. Tất cả vẫn là thảo
luận về cùng một thứ thôi.
Con không hiểu.
Chờ một chút, rồi con sẽ hiểu.
Được rồi. Vậy con có thể làm bạn với Thượng Đế bằng
cách nào ạ?
Làm những điều tương tự mà con sẽ làm, nếu con làm bạn với
người khác.
Tin tưởng Ngài.
Tin tưởng Ta.
Yêu thương Ngài.
Yêu thương Ta.
Ở cạnh Ngài thật nhiều.
Phải, mời Ta cùng đến. Có lẽ thậm chí là ở lại thật
lâu nữa kìa.
Làm những thứ cho Ngài… mặc dù con hoàn toàn không có
chút ý tưởng gì về việc con có thể làm gì được cho Ngài cả.
Có nhiều thứ lắm. Tin Ta đi, có rất nhiều thứ.
Được rồi. Và điều cuối cùng… để Ngài làm nhiều thứ
cho con.
Không những “để” Ta. Mà nhờ Ta. Yêu cầu Ta nữa.
Ra lệnh cho Ta.
Ra lệnh cho Ngài ư?
Ra lệnh cho Ta.
Con cũng gặp khó khăn với điều đó nữa. Con thậm chí không
thể tưởng tượng được việc làm điều đó.
Đó là toàn bộ vấn đề, bạn của Ta. Đó là toàn bộ vấn
đề.