ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 4- CHƯƠNG 2

0
205

 

CHƯƠNG 2:



 

Câu hỏi mà tôi thường xuyên được hỏi nhất là: “Làm sao anh biết là anh đã thực sự đang nói chuyện với Thượng Đế? Làm sao anh biết đó không phải là trí tưởng tượng của anh cơ chứ? Hay tệ hơn nữa là, quỷ dữ, đang cố lừa anh?” 

Câu hỏi được hỏi nhiều thứ hai là: “Tại sao lại là anh? Tại sao Thượng Đế lại chọn anh chứ?” 

Và câu hỏi thứ ba: “Kể từ khi tất cả những điều này xảy ra thì cuộc sống của anh đã như thế nào? Mọi thứ đã thay đổi ra sao?”

Bạn sẽ nghĩ rằng những câu hỏi thường gặp nhất sẽ liên quan đến những lời của Thượng Đế, với những hiểu biết đặc biệt và những khám phá ngoạn mục và những cấu trúc đầy thách thức trong cuộc đối thoại của chúng tôi — và chắc chắn là có rất nhiều câu hỏi trong số đó — nhưng câu hỏi thường gặp nhất có liên quan đến khía cạnh thuộc về con người của câu chuyện này. 

Cuối cùng, những gì chúng ta muốn biết về nhau là gì. Chúng ta có một sự tò mò vô đối về đồng loại của chúng ta, hơn là về bất cứ thứ gì khác trên thế giới này. Như thể bằng cách nào đó chúng ta biết rằng nếu chúng ta có thể tìm hiểu thêm về nhau, chúng ta có thể tìm hiểu thêm về chính mình. Và khao khát được biết nhiều hơn về bản thân – về Chúng Ta Thực Sự Là Ai – là khao khát sâu sắc nhất của tất cả mọi người. 

Và vì vậy chúng ta đặt nhiều câu hỏi về trải nghiệm của nhau hơn là về sự hiểu biết của nhau. Điều đó như thế nào đối với bạn? Làm sao bạn biết đó là sự thật? Bạn đang nghĩ gì ngay bây giờ? Tại sao bạn làm những điều đó? Sao bạn lại cảm thấy như vậy?


Chúng ta không ngừng cố gắng để hiểu nhau hơn. Có một hệ thống hướng dẫn bên trong, chỉ lối cho chúng ta theo trực giác và thôi thúc chúng ta tiến về phía nhau. Tôi tin rằng đó là một cơ chế tự nhiên, nằm ở cấp độ mã gen di truyền của chúng ta, thứ mà ẩn chứa trí thông minh mang tầm vũ trụ. Trí thông minh này truyền tin cho những phản ứng cơ bản nhất của chúng ta, vốn là những sinh vật có tri giác. Cần phải có trí tuệ vô hạn ở cấp độ tế bào, để tạo ra cái mà một số người gọi là Luật Hấp Dẫn. 

Tôi tin rằng chúng ta vốn dĩ đã bị thu hút bởi nhau, bởi tự sâu thẳm trong lòng chúng ta biết rằng, ở nhau, chúng ta sẽ tìm thấy được Chính Mình. Chúng ta có thể không nhận biết được điều này một cách có ý thức, chúng ta có thể không nói rõ điều này một cách cụ thể, nhưng tôi nghĩ rằng chúng ta hiểu được điều này trong tận từng tế bào. Và tôi tin rằng sự hiểu biết về vũ trụ vi mô này bắt nguồn từ sự hiểu biết về vũ trụ vĩ mô. Tôi tin rằng ở cấp độ cao nhất chúng ta biết rằng Tất Cả Chúng Ta Đều Là Một.

Chính nhận thức sâu sắc này đã hút chúng ta về phía nhau, và chính sự phớt lờ điều này đã tạo nên nỗi cô đơn sâu thẳm nhất trong trái tim con người, và mọi sự khốn khổ của thân phận con người. 

Đây là điều mà cuộc đối thoại của tôi với Thượng Đế đã cho tôi thấy được: rằng mọi nỗi buồn của trái tim con người, mọi nỗi bất bình của thân phận con người, mọi bi kịch của trải nghiệm làm người, đều có thể được quy về một quyết định của con người – quyết định xa lánh nhau. Quyết định bỏ qua nhận thức tối cao của chúng ta. Quyết định gọi sự hấp dẫn tự nhiên mà chúng ta dành cho nhau là “xấu”, và sự Là Một của chúng ta là một điều hư cấu. 

Trong điều này, chúng ta đã phủ nhận Bản Thể thật sự của chúng ta. Và chính từ sự phủ nhận bản thân này mà tất cả những điều tiêu cực của chúng ta đã bùng phát. Tất cả sự giận dữ của chúng ta, tất cả sự thất vọng của chúng ta, tất cả sự cay đắng của chúng ta đã được sinh ra khi niềm vui lớn nhất của chúng ta chết đi. Niềm vui được trở thành Một.


Và mâu thuẫn của cuộc gặp gỡ của loài người là ngay cả khi chúng ta tìm kiếm từ tận cấp độ tế bào để trải nghiệm việc chúng ta vốn Là Một, thì chúng ta vẫn khăng khăng phủ nhận nó ở cấp độ tinh thần. Do đó, những suy nghĩ của chúng ta về cuộc sống và cách nó vận hành không phù hợp với sự hiểu biết sâu sắc nhất bên trong của chúng ta. Về bản chất, hàng ngày chúng ta đang hành động trái với bản năng của mình. Và điều này đã dẫn đến sự điên rồ hiện tại của chúng ta, trong đó chúng ta kiên trì thể hiện sự phi lý của việc chia rẽ, trong khi tất cả những gì chúng ta khao khát là được biết đến niềm vui của sự Là Một một lần nữa. 

Liệu sự mâu thuẫn này có thể được giải quyết không? Có thể. Nó sẽ kết thúc khi chúng ta giải quyết được mâu thuẫn của mình với Thượng Đế. Và đó là lý do của quyển sách này. 

Đây là cuốn sách mà tôi đã không hề biết rằng mình sẽ viết. Giống như quyển Đối Thoại cùng Thượng Đế vậy, nó được ban cho tôi, để chia sẻ lại. Tôi nghĩ rằng khi bộ ba quyển Đối Thoại cùng Thượng Đế kết thúc, thì “sự nghiệp” của tôi với tư cách là “tác giả một cách tình cờ” cũng vậy. Sau đó, tôi ngồi xuống để viết Trang Lời cảm ơn cho cuốn Sách hướng dẫn 1, và tôi có cảm giác giống như một trải nghiệm thần bí vậy. 

Tôi đang kể cho bạn nghe những gì đã xảy ra sau đó để bạn có thể hiểu rõ hơn tại sao cuốn sách này lại được viết ngay bây giờ. Khi họ nghe nói rằng tôi đang viết cuốn sách này, một số người đã nói với tôi, “Tôi tưởng rằng vốn chỉ có một bộ ba quyển thôi chứ?” Như thể việc tạo ra nhiều tài liệu hơn bằng cách nào đó đã vi phạm tính chính trực của quy trình ban đầu vậy. Vì vậy, tôi muốn bạn biết cuốn sách này đã được ra đời như thế nào; mọi thứ đã trở nên rõ ràng với tôi rằng tôi phải viết quyển sách như thế nào — mặc dù bây giờ, khi ngồi đây, tôi không biết nó sẽ đi đến đâu, hay nó phải nói về điều gì nữa. 

Đó là mùa xuân năm 1997, tôi đã hoàn thành công việc với Sách hướng dẫn, tôi đang hồi hộp chờ đợi phản ứng từ nhà xuất bản của tôi, Hampton Roads. Cuối cùng, điện thoại gọi đến.

“Này, Neale, cuốn sách thật tuyệt vời!” Bob Friedman nói.


 

“Anh thật sự có ý đó sao? Anh không phải đang đùa đấy chứ?” Luôn có một phần trong tôi không thể tin vào điều tốt nhất và mong đợi được nghe điều tồi tệ nhất. Vì vậy, tôi đã sẵn sàng để anh ta nói, “Tôi xin lỗi. Chúng tôi không thể chấp nhận quyển sách này. Anh sẽ phải viết lại hoàn toàn.”

“Tất nhiên là tôi có ý đó chứ,” Bob cười khúc khích. “Tại sao tôi lại nói dối anh về một điều như thế? Anh nghĩ rằng tôi muốn xuất bản một cuốn sách tồi ư?

“Chà, tôi chỉ nghĩ rằng anh có thể đang cố gắng làm cho tôi cảm thấy thoải mái mà thôi.”

“Tin tôi đi, Neale. Tôi sẽ không cố làm cho anh cảm thấy dễ chịu bằng cách nói với anh rằng anh đã có một cuốn sách tuyệt vời, nếu những gì anh có là một thứ hôi hám.”

Được rồi,” tôi nói một cách thận trọng.

Bob lại cười khúc khích.

“Anh bạn, các tác giả là những người hay cảm thấy bất an nhất mà tôi được biết đấy. Các anh thậm chí không thể tin tưởng một người mà kế sinh nhai của họ phụ thuộc vào việc nói với các anh sự thật. Tôi đang nói với anh, rằng đấy là một cuốn sách tuyệt vời. Nó sẽ giúp ích được cho rất nhiều người.”

Tôi thở ra một hơi. “Được rồi, tôi tin anh.”

“Chỉ có một điều.”

“Tôi biết mà! Tôi biết mà. Có điều gì vậy?”

“Không có gì cả. Anh đã không gửi bất kỳ Lời Cảm Ơn nào. Chúng tôi chỉ muốn biết liệu anh có bất kỳ Lời Cảm Ơn nào không, và chỉ là anh quên trang đó, hay liệu anh muốn xuất bản mà không có bất kỳ Lời Cảm Ơn nào hay không. Đó là tất cả.”

“Đó là tất cả sao?”


 

 “Đó là tất cả.”

“Cảm ơn Chúa.”

Bob cười. “Đó có phải là Lời Cảm Ơn của anh không?”

“Cũng có thể là vậy đấy.” Tôi đã nói với Bob rằng tôi sẽ gửi một thứ qua email cho anh ấy ngay lập tức. Khi tôi cúp máy, tôi hét lên một tiếng.

“Về chuyện gì vậy?” vợ tôi, Nancy gọi từ phòng bên cạnh. Tôi diễu hành đầy đắc thắng. 

“Bob nói rằng cuốn sách rất hay.”

“Ồ, tốt,” cô cười rạng rỡ. 

“Anh có nghĩ rằng anh ấy thực sự có ý đó không?” 

Nancy đảo mắt và cười. “Em chắc chắn rằng Bob sẽ không nói dối anh về điều đó.”

“Đó là những gì anh ấy vừa nói. Tuy nhiên, có một điều.”

“Điều gì cơ?”

“Anh phải đi viết Lời Cảm Ơn đây.”

“Chà, không hề gì. Anh có thể xử lý nó trong vòng mười lăm phút mà.”

Rõ ràng, vợ tôi lẽ ra phải là một nhà xuất bản mới phải.


Vì vậy, tôi đã ngồi xuống vào sáng thứ Bảy và bắt đầu công việc của mình bằng cách tự đặt ra câu hỏi cho mình: “Tôi muốn ghi nhận về ai ở mặt trước của cuốn sách Hướng dẫn này?” Ngay lập tức tâm trí tôi nói rằng, “Chà, là Thượng Đế, dĩ nhiên.” Vâng, tôi đã tranh luận với chính mình, nhưng tôi cảm ơn Thượng Đế vì tất cả mọi thứ, không chỉ cuốn sách này. “Vậy thì làm đi.” Tâm trí tôi đã phản bác lại. Vì vậy, tôi cầm bút lên và viết: Cho toàn bộ cuộc đời tôi, và cho bất cứ điều gì hay ho, tử tế, sáng tạo hay tuyệt vời mà tôi có thể đã làm được với cuộc đời này, tôi cảm ơn người bạn thân yêu nhất và người đồng hành thân thiết nhất của tôi, Thượng Đế. 

Tôi nhớ mình đã ngạc nhiên với chính cách mà mình đã diễn đạt điều đó. Tôi chưa bao giờ mô tả về Thượng Đế theo cách đó, và tôi nhận biết một cách có ý thức rằng, đây chính xác là cách mà tôi cảm nhận. Đôi khi, chỉ khi tôi đang viết ra, thì tôi mới biết chính xác được về cảm giác của mình mà thôi. Bạn đã từng có trải nghiệm đó chưa? Tôi đang viết điều này, và tôi chợt nhận ra, bạn biết đấy, tôi thực sự có một tình bạn với Thượng Đế. Đó chỉ là cách mà tôi cảm nhận được. Và tâm trí tôi nói, “Vậy thì, hãy viết nó ra. Hãy tiếp tục nói điều đó.” Tôi bắt đầu đoạn thứ hai của Lời Cảm Ơn: 

Tôi chưa bao giờ biết đến một tình bạn tuyệt vời như vậy – đó chính xác là những gì tôi cảm thấy ở đây – và tôi không bao giờ muốn bỏ lỡ một cơ hội nào để thừa nhận điều này.

Sau đó, tôi viết một điều gì đó mà không có bất kỳ lý do nào. 

Một ngày nào đó, tôi hy vọng có thể giải thích cho mọi người chi tiết từng chút một về cách phát triển một tình bạn như vậy và cách sử dụng nó. Vì điều Thượng Đế muốn nhất là được sử dụng. Và đó cũng là điều mà chúng ta muốn. Chúng ta muốn một tình bạn với Thượng Đế. Một tình bạn có hiệu quả và hữu dụng. 

Vào thời điểm đó, tay tôi đông cứng lại. Một cảm giác ớn lạnh chạy ngược sống lưng tôi. Tôi cảm thấy một sự hối hả lớn trong cơ thể mình. Tôi ngồi yên lặng một lúc, choáng váng khi hoàn toàn nhận thức được điều gì đó mà trước đó tôi không hề nghĩ đến, nhưng giờ đây dường như hoàn toàn hiển nhiên.


Trải nghiệm cụ thể đó không phải là mới. Tôi đã trải nghiệm điều đó thường xuyên khi viết Đối Thoại cùng Thượng Đế. Một vài từ, một vài câu, sẽ bay ra khỏi tâm trí tôi. Và khi tôi nhìn thấy chúng trên giấy trước mặt mình, tôi sẽ đột nhiên hiểu rõ rằng điều này là như vậy, mặc dù trước đó vài phút tôi đã không biết gì về “điều này”. Nối tiếp theo trải nghiệm này thường là một số loại cảm giác thể chất — đột ngột nhột nhạt, hay cái mà tôi gọi là vui sướng run rẩy, hoặc đôi khi, rơi nước mắt vì sung sướng. Và, đôi khi, cả ba. 

Lần này là cả ba. Hiệu ứng nhân ba. Vì vậy tôi biết rằng những gì tôi đã viết là sự thật tuyệt đối. 

Sau đó, tôi nhận được một tiết lộ cá nhân quan trọng — và điều này cũng đã xảy ra trước đây. Cảm giác đột ngột về “… nhận thức về một điều gì đó trong tổng thể của nó. Anh biết nó.” tất cả cùng một lượt. 


Điều tôi buộc phải biết (đó là cách duy nhất tôi có thể mô tả) là tôi sẽ không hoàn thành việc viết lách của mình vào cuối bộ ba quyển sách. Đột nhiên mọi thứ rõ ràng rằng sẽ có ít nhất là hai quyển sách nữa. Và rồi sự hiểu biết về những cuốn sách này, và những gì chúng sẽ phải nói, tràn ngập trong tôi. Tôi nghe thấy tiếng Thượng Đế thì thầm…

Neale, mối quan hệ của con với Ta không khác gì mối quan hệ giữa các con với nhau cả. Các con bắt đầu tương tác với nhau bằng một cuộc trò chuyện. Nếu điều đó suôn sẻ, giữa các con sẽ hình thành nên một tình bạn. Và nếu điều đó diễn ra tốt đẹp, con sẽ trải nghiệm cảm giác Là Một – trở thành một (hiệp thông) – với người kia. Nó hoàn toàn giống như là với Ta vậy.

Đầu tiên, chúng ta có một cuộc trò chuyện. 

Mỗi người trong số các con trải nghiệm cuộc trò chuyện của mình với Thượng Đế theo cách riêng của các con — và theo những cách khác nhau vào những thời điểm khác nhau. Đó sẽ luôn là một cuộc đối thoại hai chiều, chẳng hạn như cuộc đối thoại mà chúng ta đang có ngay bây giờ. Đó có thể là một cuộc đối thoại “trong đầu con” hoặc trên giấy, hoặc với những Câu Trả Lời của ta mà mất thêm chỉ một chút thời gian để tiếp cận con dưới dạng bài hát tiếp theo mà con nghe, hoặc bộ phim tiếp theo mà con xem, hoặc bài giảng tiếp theo mà con tham dự, hoặc bài báo tiếp theo trên tạp chí mà con đọc, hoặc một sự phát biểu tình cờ của một người bạn mà con “tình cờ” va phải trên Đường. 



Một khi con đã trở nên rõ ràng rằng chúng ta luôn luôn trò chuyện, thì chúng ta có thể tiến đến làm bạn với nhau. Cuối cùng, chúng ta sẽ trải nghiệm sự hiệp thông – trở thành một. 

Do vậy, con sẽ viết thêm hai quyển sách: Làm bạn với Thượng Đế và Hiệp Thông với Thượng Đế. Đầu tiên con sẽ đề cập đến cách thực hiện các nguyên tắc được chia sẻ trong các cuộc trò chuyện của con với Thượng Đế, và biến mối quan hệ mới của con thành một tình bạn đang hoạt động trọn vẹn. Phần thứ hai sẽ tiết lộ cách nâng cao tình bạn đó thành kinh nghiệm hiệp thông, và điều gì sẽ xảy ra khi con làm như vậy. Nó sẽ cung cấp một bản vẽ mẫu cho mọi người tìm kiếm sự thật, và sẽ chứa đựng một thông điệp hấp dẫn cho tất cả nhân loại.

Các con và Ta là Một ngay lúc này đây. Các con chỉ đơn giản là không biết điều này mà thôi. Các con không chọn trải nghiệm nó — nhiều hơn những gì các con biết hoặc không chọn trải nghiệm việc Là Một của các con với nhau. 

Sách của con, Neale, sẽ chấm dứt sự chia rẽ đó đối với tất cả những ai đã đọc chúng. Chúng sẽ phá tan ảo tưởng về sự chia ly. 

Đây là nhiệm vụ của con. Đây là công việc của con. Con sẽ phá hủy ảo tưởng về sự chia ly. 

Điều này luôn luôn là nhiệm vụ. Nó không bao giờ là điều gì đó kém hơn. Các cuộc đối thoại của con với Thượng Đế luôn luôn là, và mới chỉ là một khởi đầu mà thôi.


Tôi đã choáng váng. Một cảm giác ớn lạnh khác chạy ngược lên lưng tôi. Tôi bắt đầu cảm thấy sự run rẩy bên trong, loại mà không ai có thể phát hiện ra, nhưng bạn cảm thấy trong từng tế bào của cơ thể mình. Và đó là những gì đang xảy ra, tất nhiên. Mỗi tế bào của cơ thể bạn đang rung động với một tốc độ nhanh hơn. Dao động ở một tần số cao hơn. Nhảy múa cùng với năng lượng của Thượng Đế.


Đó là một cách nói rất hay. Đó là một phép ẩn dụ tuyệt vời. 

Chà, chờ đã! Con đã không biết Ngài sẽ xuất hiện sớm như vậy. Con chỉ kể lại những gì Ngài đã nói trước đấy mà thôi, vào năm 1997. 

Ta biết. Ta đã không thể kiềm được. Ta đã định đợi cho đến một lúc nào đó ở giữa cuốn sách, nhưng con đã bắt đầu viết một cách rất nên thơ, và ta không thể nào ở cách xa được.

Tuyệt. Thật tuyệt. 

Chà, thực sự thì nó gần như là hoàn toàn tự động luôn đấy. Bất cứ khi nào con viết như lời ca, nói một cách nên thơ, mỉm cười đầy yêu thương, hát một bài hát hoặc nhảy một điệu nhảy, thì ta phải xuất hiện.

Ngài phải xuất hiện sao?

Hãy để ta diễn đạt nó theo cách này. Ta luôn luôn ở đó, trong cuộc sống của con. Theo tất cả mọi Cách. Nhưng con trở nên ý thức hơn nhiều về sự hiện diện của Ta khi con làm những điều này; khi con cười hoặc yêu hoặc hát hoặc nhảy hoặc viết từ trái tim con. Đây là phiên bản cao nhất của việc Ta Là Ai, và khi con thể hiện những phẩm chất này, con đang thể hiện chính Ta. Ý ta là theo nghĩa đen đấy. Con đang thể hiện Ta. Đấy chính là, thúc đẩy Ta ra ngoài. 

Con đang đưa Ta từ bên phía trong con, nơi mà Ta luôn cư ngụ, và cho Ta thấy phía bên ngoài của con. Và vì vậy, ta dường như “chỉ xuất hiện”. Nhưng sự thực là, Ta luôn ở đó, và chỉ trong những khoảnh khắc này, con mới biết đến Ta.

Vâng, con còn có rất nhiều điều mà con định nói ở đây, trước khi bắt đầu một cuộc đối thoại khác với Ngài.

Hãy cứ tiếp tục nói đi.


Xin lỗi, nhưng thật khó để bỏ qua Ngài. Một khi Ngài ở đây, thật khó để giả vờ rằng Ngài không hề ở đây. Nó giống như người môi giới chứng khoán nói và mọi người lắng nghe. Bây giờ ngài đã mở đầu cuộc đối thoại rồi, còn ai muốn nghe từ con nữa chứ?

Rất nhiều người muốn đấy. Có lẽ ai cũng vậy. Họ muốn biết nó đã như thế nào đối với con. Họ muốn biết những gì con đã học được. Đừng rút lui chỉ vì ta đã xuất hiện. Đó là vấn đề với quá nhiều người. Chúa xuất hiện và họ nghĩ rằng họ phải trở nên nhỏ bé lại. Họ nghĩ rằng họ phải hạ mình.

Chúng ta vốn không nên hạ mình trước sự hiện diện của Thượng Đế sao ạ?

Ta không đến để hạ thấp con, mà để tôn con lên cao.

Ngài đến để tôn con lên cao sao?

Khi con được tôn cao, ta cũng vậy, và khi con bị hạ thấp, ta cũng vậy. 

Chỉ có Một thể trong Chúng Ta mà thôi. Con và Ta là Một. 

Vâng, đó là những gì mà con sắp nói. Con sắp nói đến đó. 

Vậy thì nói đi. Đừng để ta ngăn cản con. Nói với những người đang đọc quyển sách này tất cả, về trải nghiệm của con. Họ thực sự muốn biết về điều đó. Con đã đúng về điều đó. Khi người ta biết về con, họ cũng biết được về chính họ. 


Họ sẽ nhìn thấy chính họ trong con, và nếu họ thấy rằng trong con là Ta, thì họ sẽ thấy rằng ta cũng ở trong họ. Và đây sẽ là một món quà tuyệt vời. Vì vậy, hãy tiếp tục với câu chuyện của con. 

Chà, con chắc chắn rằng mọi tế bào trong cơ thể con dường như đang rung chuyển, rung động, dao động. Tôi đang mang trong mình rung động của một sự phấn khích tột độ. Và một giọt nước mắt chảy ra từ một bên mắt, chảy xuống má tôi, và làm lưỡi tôi mặn chát khi tôi liếm nó trên bộ râu của mình. Tôi đã có cảm giác đó một lần nữa. Tôi đã nghĩ rằng ngập tràn trong tôi từ trong ra ngoài… là tình yêu. 

Tôi không thể viết thêm một từ nào khác cho phần Lời Cám Ơn. Tôi phải làm điều gì đó với những gì tôi vừa được trao cho. Tôi đã muốn bắt đầu viết Làm bạn với Thượng Đế ngay sau đó và ngay ở đó. 

”Này, này, anh không thể làm điều đó”, tâm trí tôi nhắc nhở. ”Anh thậm chí còn chưa viết quyển 3.” (Quyển 3, tất nhiên, đề cập đến phần thứ ba trong bộ ba Đối thoại cùng Thượng Đế) 

Tôi biết rằng tôi phải hoàn thành bộ ba trước khi tôi dám bắt đầu một dự án khác. Tuy nhiên, tôi vẫn muốn làm điều gì đó bằng nguồn năng lượng đang chạy dọc khắp các huyết mạch của mình. Vì vậy, tôi quyết định gọi cho biên tập viên của mình tại các nhà xuất bản khác của tôi, Putnam Publishing Group ở New York. 

“Cô sẽ không tin vào điều này,” tôi thốt lên khi cô ấy trả lời điện thoại, “nhưng tôi vừa được giao đề tài cho hai cuốn sách nữa và một mệnh lệnh viết chúng.”

Ta không bao giờ ra lệnh cho bất cứ ai làm bất cứ điều gì.


À, con nghĩ rằng con đã sử dụng từ “mệnh lệnh” với biên tập viên của mình. Có lẽ con nên nói, “Và nguồn cảm hứng để viết chúng.” 

Đó lẽ ra sẽ là một từ tốt hơn, một từ chính xác hơn.

Con rất phấn khích, con đã không xem xét từng từ mà con sử dụng, cân nhắc chúng cho chính xác.

Ta hiểu, nhưng đây chính xác là kiểu điều mà trong suốt nhiều năm, đã tạo ra một ấn tượng sai lầm về ta. 

Ta đến đây ngay bây giờ để sửa chữa lại ấn tượng đó. Ta đến để nói cho con biết cảm giác như thế nào khi có một tình bạn chân chính với Thượng Đế — và làm thế nào con có thể có được một tình bạn.

Con rất vui mừng một lần nữa! Bắt đầu, bắt đầu!

Kết thúc câu chuyện của con đã.

Ai muốn nghe về điều đó chứ? Ta muốn nghe về điều này. 

Kết thúc câu chuyện của con đã. Nó có liên quan đấy. Và nó sẽ đưa chúng ta đến ngày hôm nay.

À, con đã nói với biên tập viên của con những gì Ngài đã nói với con về hai cuốn sách tiếp theo, và cô ấy đã bật ngón tay. Con hỏi cô ấy liệu cô ấy có nghĩ rằng Putnam sẽ quan tâm đến việc xuất bản chúng không.

“Anh đang nói giỡn chắc? Tất nhiên là chúng tôi quan tâm rồi,”cô ấy nói, và nói thêm rằng cô ấy muốn tôi viết một bản tóm tắt nhỏ về những gì tôi vừa nói với cô ấy. 

Tôi đã fax vài thứ vào ngày hôm sau, và công ty rất vui lòng giao cho tôi một hợp đồng viết hai quyển sách.

Tại sao con lại không đưa những cuốn sách lên mạng?


Gì cơ ạ?

Tại sao con lại không đăng tải chúng miễn phí chứ?

Tại sao ngài lại hỏi con điều này?

Bởi vì đó là điều mà nhiều người muốn biết. Các nhà xuất bản có trả cho con nhiều tiền không?

À, có ạ. 

Tại sao con lại đồng ý nhận nó chứ?

“Nếu anh là người của Thượng Đế, anh sẽ đồng ý chia sẻ thông tin này với thế giới miễn phí. Anh sẽ không phải lo ký nhiều hợp đồng viết sách như vậy.” Đó không phải là những gì một số người đang nói sao?

Chính xác. Họ đang nói điều đó. Họ đang nói rằng con làm vì tiền.

Vậy?

Con không viết vì tiền, nhưng không có lý do gì để không nhận tiền cả.

Người của Thượng Đế sẽ không làm điều đó. 

Anh ta sẽ không sao ạ? Các linh mục không nhận lương sao ạ? Các giáo sĩ Do Thái không ăn sao ạ?

Đúng, nhưng không nhiều lắm. Những người giảng dạy của Thượng Đế sống trong cảnh nghèo khó, họ không đòi hỏi một gia tài để chia sẻ sự thật đơn giản.

Con đã không hề đòi hỏi một gia tài. Con đã không hề đòi hỏi gì cả. Con đã được đề nghị.


Lẽ ra con nên từ chối nó.

Tại sao chứ ạ? Ai nói rằng tiền là xấu đâu ạ? Nếu con có cơ hội kiếm được nhiều tiền bằng cách chia sẻ chân lý vĩnh cửu, tại sao con lại không làm? 

Bên cạnh đó, nếu con có ước mơ làm được những điều phi thường với một phần tiền đó thì sao ạ? Nếu con có ước mơ thành lập và tài trợ cho một quỹ phi lợi nhuận mà sẽ mang thông điệp của Ngài đi khắp thế giới, thì sao ạ? Nếu con có ước mơ làm cho cuộc sống của người khác tốt đẹp hơn thì sao ạ?

Điều đó có thể có ích một chút đấy. Điều đó có thể khiến Ta không quá giận dữ.

Và nếu con chỉ đơn giản là cho đi rất nhiều thì sao ạ? nếu con giúp đỡ những người khác đang gặp khó khăn thì sao ạ?

Điều đó cũng sẽ có ích đấy.

Chúng ta có thể hiểu. Chúng ta có thể bắt đầu chấp nhận. Nhưng con, bản thân con, hãy sống thật khiêm tốn. Con không nên chi tiêu nó cho bản thân.

Con không nên sao ạ? Con không nên tuyên dương việc bản thân con là ai sao ạ? Con không nên sống trong sự huy hoàng sao ạ? Không nên có một ngôi nhà đẹp sao ạ? Không nên lái một chiếc xe mới sao ạ? 

Không. Con không nên ăn mặc sang trọng, ăn ở nhà hàng đắt tiền hay mua đồ xa xỉ. Con nên đưa hết tiền cho người nghèo, hãy sống như thể nó không quan trọng.

Nhưng đó là cách con thực sự sống mà!

Con sống như thể tiền không quan trọng. Con tiêu xài thoải mái và cho đi một cách dễ dàng, chia sẻ một cách hào phóng và thực sự hành động theo cách đó – như thể tiền không quan trọng.


Khi con nhìn thấy thứ gì đó đắt tiền mà con muốn có hoặc làm, con sẽ hành động như thể tiền không quan trọng. Và khi trái tim con kêu gọi con giúp đỡ người khác, hoặc làm điều gì đó tuyệt vời trên thế giới, con cũng hành động như thể tiền không quan trọng.

Con cứ hành động theo cách đó với số tiền của mình, và con sẽ mất tất cả.

Ý ngài là dùng tất cả! Ngài không thể mất tiền. Ngài chỉ có thể dùng tiền. Tiền mà được sử dụng thì không hề mất đi. Ai đó đã có nó! Nó đã không hề biến mất. Câu hỏi đặt ra là, ai đã sử dụng nó? Nếu nó đến với những người đã bán cho con những thứ gì đó, hoặc làm những thứ mà con muốn chúng được làm, làm thế nào con “mất” gì cho được? Và nếu nó được sử dụng để làm việc tốt, hoặc đáp ứng nhu cầu của người khác, thì sự mất mát đó nằm ở đâu?

Nhưng nếu con không giữ chặt lấy nó, con sẽ không còn lại chút nào cả.

Con không “giữ chặt” bất cứ thứ gì mà con có cả! Con đã học được rằng khi con giữ chặt một thứ gì đó thì con sẽ đánh mất nó. Nếu con “giữ chặt” lấy tình yêu, con cũng có thể không có được gì cả. Nếu con giữ chặt lấy đồng tiền, nó sẽ trở nên vô giá trị. Cách duy nhất để có trải nghiệm về việc “có” bất cứ thứ gì là cho đi. Sau đó – và chỉ sau đó – người ta mới có thể biết rằng người ta đã có.

Con đã thoát khỏi quan điểm lớn hơn của Ta. Với ngữ điệu gọn gàng của con, con đã giải quyết được hoàn toàn vấn đề. Nhưng ta sẽ không để con thoát khỏi nó đâu. Ta sẽ kéo con trở lại.

Vấn đề là những người dạy về lời chân thật của Thượng Đế không, và không nên làm điều đó vì tiền.

Ai đã nói với Ngài như thế?

Con đã nói đấy.

Con đã nói sao?

Phải, con đã nói.

Cả đời con, con đã nói với ta điều đó. Cho đến khi con viết những cuốn sách này và kiếm được nhiều tiền. Điều gì đã khiến con thay đổi vậy?

Ngài đã.

Ta đã khiến con thay đổi sao?

Ngài đã. Ngài đã nói với con rằng tiền không phải là gốc rễ của mọi điều xấu xa, mặc dù con có thể quyết định rằng việc sử dụng sai mục đích là xấu xa. Ngài đã nói với con rằng cuộc sống được tạo ra để chúng ta vui vẻ, và con có thể thoải mái để vui vẻ. Hơn là thoải mái nữa kìa. Ngài đã nói với con rằng tiền không khác gì bất cứ thứ gì khác trong cuộc sống — đó là năng lượng của Thượng Đế. Ngài đã nói với con rằng không có nơi nào mà Ngài không hiện diện, rằng Ngài được thể hiện ở, xung quanh và thông qua mọi thứ — thực sự, rằng Ngài là moi thứ, là Tất Cả trong Tất Cả — và điều đó bao gồm cả tiền bạc. 

Ngài đã nói với con rằng cả đời, con đã có một quan điểm không chính xác về tiền bạc. Rằng con đã khiến nó trở nên sai lầm. Dơ bẩn. Không xứng đáng. Và rằng khi con làm điều này, con đang làm cho Thượng Đế sai lầm, bẩn thỉu và không xứng đáng, bởi vì tiền là một phần của chính Ngài.


Ngài nói với con rằng con đã tạo ra một triết lý sống thú vị, trong đó tiền là “xấu” và tình yêu là “tốt”. Vì vậy, một thứ càng được yêu quý hoặc quan trọng đối với xã hội, thì con hoặc bất kỳ ai khác càng ít nên kiếm tiền từ nó. 

Trong chuyện này, Ngài đã nói với con, rằng một nửa thế giới đã hiểu ngược ngạo về nó.

Chúng con trả cho các vũ công thoát y của mình và những cầu thủ chốt gôn bóng chày vị trí đầu tiên của chúng con những khoản tiền không thể lường nổi để làm những gì họ làm, trong khi các nhà khoa học của chúng con, những người tìm kiếm cách chữa bệnh AIDS, và các giáo viên trong lớp học với con cái của chúng con, và các mục sư và giáo sĩ Do Thái và các linh mục, những người chăm sóc linh hồn của chúng con, lại sống dựa vào bánh mì và nước. 

Ngài đã nói với con rằng điều này đã tạo ra một thế giới đảo lộn, trong đó những thứ mà chúng ta coi trọng lại nhận được ít sự tưởng thưởng nhất. Và ngài đã nói với con rằng điều này không những không hiệu quả (nếu chúng ta thực sự muốn tạo ra thế giới mà chúng ta nói rằng chúng ta muốn tạo ra), mà thậm chí nó còn không cần thiết, bởi vì nó hoàn toàn không thuận theo ý nguyện của Chúng Con. 

Ngài đã nói với con rằng ý muốn của Ngài là mọi con người đều sống xa hoa, và không có gì sai với sự xa hoa, và vấn đề duy nhất của chúng ta ở đây trên Trái Đất, là chúng ta chưa học được cách chia sẻ — thậm chí sau hàng nghìn năm này. 

Ngài cũng đã nói rõ rằng con không dạy thế gian bất cứ điều gì về chân lý thực sự của tiền bạc bằng cách xa lánh nó được cả. Con chỉ khuyến khích sự rối loạn chức năng của thế giới bằng cách tự mình mô hình hóa sự rối loạn chức năng đó mà thôi. 

Ngài đã nói, sẽ là một sự truyền dạy mạnh mẽ hơn rất nhiều nếu con vui vẻ nhận lấy tiền — và thực sự là, nhận lấy tất cả những điều tốt đẹp trong cuộc sống, và cũng vui vẻ chia sẻ những điều này nữa.


You saidit would be a far more powerfulteaching if I joyfully accepted money—and,indeed, all good  things in

life, and joyfully shared these things as well.

I told you these things?

Yes. Without equivocation.

And you believed Me?

I sure did. In fact, these new beliefs changed my life.


Ta đã nói với con những điều này sao?

Vâng. Không hề mập mờ một chút. 

Và con đã tin Ta?

Con nhất định đã tin ngài. Trên thực tế, những niềm tin mới này đã thay đổi cuộc đời con.

Tốt. Điều đó là rất tốt. Con đã học rất tốt, con trai của ta. Con đã lắng nghe rất tốt, và con đã học rất tốt.

Con biết mà! Ngài chỉ đang kiểm tra con mà thôi. Con biết rằng Ngài chỉ muốn xem xem con sẽ trả lời các câu hỏi như thế nào thôi mà.

Phải. Nhưng bây giờ ta có nhiều câu hỏi hơn cho con đây.

Ôi trời. 

Tại sao mọi người phải trả tiền cho thông điệp này? Hãy quên đi lý do tại sao con nghĩ rằng việc con nhận tiền vì nó là ổn thôi. Tại sao mọi người phải trả tiền cho thông điệp này? Không phải lời của Thượng Đế nên được miễn phí cho tất cả mọi người sao? Tại sao không chỉ việc đưa nó lên mạng internet thôi?

Bởi vì mọi người đang làm nhiễu loại mạng internet cả ngày lẫn đêm với hàng ngàn từ ngữ, nói với mọi người về niềm tin của họ, và tại sao những người khác nên áp dụng chúng. Gần đây ngài có lướt Web không? Không có một kết thúc nào cho nó cả. Chúng ta đã mở ra một chiếc hộp Pandora rồi. 


Ngài có thể tưởng tượng có bao nhiêu người sẽ chú ý nếu con nhảy lên mạng Internet khi mọi thứ vừa bắt đầu, để thông báo rằng con đang trò chuyện với Thượng Đế không? Ngài thực sự nghĩ rằng điều đó sẽ xảy ra trên mạng Internet sao? Xin lỗi. 

Được rồi, nhưng bây giờ sách của con đã trở nên rất phổ biến. 

Mọi người đều biết về chúng. Tại sao lại không đưa chúng lên mạng bây giờ chứ? 

Lý do người ta biết rằng những quyển sách Đối thoại cùng Thượng Đế có giá trị, là bởi vì những người khác đã trao cho chúng một thứ gì đó mà họ xem là có giá trị. Đó là giá trị mà mọi người đã đặt vào những quyển sách, khiến chúng có giá trị mà chúng có. Tất cả cuộc sống là mọi người làm những điều tốt cho người khác. Đó là tất cả những gì mà chúng ta đang làm ở đây. Tất cả chúng ta chỉ đang cung cấp cho thế giới “hàng hóa” của chúng ta mà thôi. Khi thế giới đánh giá rằng những gì chúng ta cung cấp là đáng giá — cho dù đó là sửa chữa đường ống dẫn nước, nướng bánh mì, chữa lành cho người khác hay truyền dạy về sự thật — mà thế giới nói rằng nó “có thể – có giá trị”, tức là có thể có giá trị. Và nếu chúng ta trao cho một thứ giá trị, bằng cách trao đổi thứ đó với một thứ có giá trị thuộc về chúng ta, chúng ta không chỉ nhận lại được giá trị chúng ta cho đi — mà chúng ta còn làm cho thứ đó trở nên có giá trị hơn đối với những người khác sở hữu nó.

Và vì vậy, những người khác bị thu hút bởi nó, vì mọi người sẽ luôn tìm cách mang lại giá trị cho cuộc sống của họ. Hệ thống thương mại của chúng ta cho phép chúng ta xác định những gì có giá trị và những gì không. 

Nó không phải là một hệ thống hoàn hảo, cũng không phải là quyết định của chúng ta về việc nên xem những gì là có giá trị. Nhưng hệ thống không hoàn hảo này là những gì chúng ta có bây giờ. Con đang làm việc trong hệ thống để thay đổi nó.

Thế còn những người nghèo không đủ tiền mua sách của con thì sao?


Có sách ở hầu hết mọi nhà trên đất nước này. Vấn đề không phải là liệu có sách hay không, mà là có những quyển sách nào. 

Hơn nữa, các Đối Thoại cùng Thượng Đế có thể được tìm thấy tại hầu hết mọi thư viện. Và nó được cung cấp thông qua chương trình Sách dành cho Bạn Bè, cho những người đang ở trong tù và những người có nhu cầu. 

Vì vậy, ở đây con không hiểu là tài liệu không có sẵn thế nào được. Nó đã được dịch sang nhiều ngôn ngữ và mọi người đang tìm đường đến với nó trên khắp thế giới. Từ Hồng Kông đến Tel Aviv, từ Ba Lan đến Nhật Bản, từ Berlin đến Boston, mọi người đang đọc nó, nghiên cứu nó theo nhóm và chia sẻ nó với những người khác. 

Tuy nhiên, con sẽ thừa nhận rằng đây là những câu hỏi khó đối với con. Toàn bộ vấn đề về tiền bạc trong cuộc đời con, và những gì đúng đắn nên có và nên làm, đã khiến con đau đầu trong nhiều thập kỷ. Như Ngài đã nói, về điều này, con không khác với đa phần loài người cả.

Thậm chí đến ngày nay, vẫn còn có một phần trong con nghĩ rằng, con nên lên án sự nổi tiếng, lên án sự dư dả về tài chính, và mọi phần thưởng khác mà bộ ba quyển Đối thoại cùng Thượng Đế đã mang lại cho con. Có một phần rất lớn trong con muốn mặc áo lông, sống trong một túp lều, và không chấp nhận bất cứ thứ gì của thế giới dành cho bất cứ điều gì tốt đẹp mà con đã trao cho thế giới. Suy tưởng của con là điều này bằng cách nào đó, sẽ làm cho những gì mà con đã cho thế giới, trở nên xứng đáng.

Ngài có thấy điều này thật quỷ quyệt không? Con đã thiết lập một công trình mà trong đó con yêu cầu người khác đánh giá cao thứ mà con sẽ không coi là có giá trị gì. 

Nhưng làm thế nào con có thể mong đợi người khác đánh giá cao những gì mà chính con không đánh giá cao cơ chứ? Đó không phải là câu hỏi mà con tự hỏi. Nó quá sâu sắc đối với con, quá gần với vấn đề cốt lõi. Và con đặt giá trị gì vào bản thân, nếu con tin rằng con phải chịu đựng để người khác nhìn thấy giá trị của con chứ? 

Một vấn đề cốt lõi khác. Một chủ đề khác để tảng lờ đi.


Nhưng, vì Ngài đã nêu vấn đề, nên con hỏi: Có phải Ted Turner kém giá trị hơn Mẹ Teresa không? George Soros có phải là người không tốt bằng Ché Rivera không? Có phải chính trị của JesseJackson, người dường như có rất nhiều điều tốt đẹp trong cuộc sống, không xứng đáng bằng chính trị của Václav Havel, người có thể có ít những điều tốt đẹp trong cuộc sống hơn không? Liệu lời của Giáo hoàng, người mang áo choàng có giá đắt hơn tiền nuôi một đứa trẻ tội nghiệp trong vòng một năm, có nên được xem là báng bổ, vì ông ta sống như một vị vua, với tư cách là người đứng đầu một nhà thờ sở hữu hàng tỷ USD không? 

Ted Turner và George Soros đã cho đi hàng triệu đô la. Họ đã tiếp thêm sức mạnh cho những ước mơ của nhân loại, bằng phần thưởng cho những ước mơ đã được nuôi dưỡng của chính họ. 

Để tiếp thêm sức mạnh cho những ước mơ của nhân loại, với việc sống theo ước mơ của chúng ta. Thật là một ý tưởng tuyệt vời!

Jesse Jackson đã mang lại hy vọng cho hàng triệu người, điều mà đã mang lại cho ông ấy một tầm ảnh hưởng lớn. Giáo hoàng đã truyền cảm hứng cho mọi người trên khắp thế giới, và có thể sẽ không còn lan tỏa được cảm hứng cho những người Công giáo trên thế giới (thực sự, có thể hình dung là, truyền cảm hứng ít đi rất nhiều) nếu ông ấy xuất hiện trong quần áo rách rưới.

Vì vậy, con nhận ra rằng trải nghiệm của Đối thoại cùng Thượng Đế đã mang lại cho con nhiều điều tốt đẹp hơn trong cuộc sống— và cho con nhiều điều tốt đẹp hơn để chia sẻ.

Tuy nhiên, ta muốn chỉ ra ở đây rằng việc xuất bản những cuốn sách này không phải nguyên nhân khiến những điều tốt đẹp này xảy ra. Con đã đặt ra nguyên nhân trước khi các cuốn sách được xuất bản. Trên thực tế, đó là lý do tại sao chúng được xuất bản và tại sao chúng lại trở nên khá nổi tiếng.

Vâng, con biết rằng nó là sự thật.


Con có thể chắc chắn rằng nó là sự thật. Cuộc sống của con và thực tế xung quanh tiền bạc — và tất cả những điều tốt đẹp — đã thay đổi khi con thay đổi. 

Chúng đã thay đổi từ khi con thay đổi ý định về chúng.

Vâng, bây giờ, ngài thấy đấy, con đã nghĩ rằng Ngài đã làm điều đó. Con cứ liên tục nói với mọi người rằng những cuốn sách này đã trở nên nổi tiếng bởi vì Ngài muốn chúng như vậy. Trên thực tế, con bị cuốn vào với ý tưởng rằng tất cả điều này đều là ý nguyện của Thượng Đế.

Tất nhiên là con bị cuốn vào. Điều đó giúp con giảm bớt trách nhiệm về nó, và hơn nữa, mang lại cho toàn bộ điều này một sự tin cậy cao hơn. Vì vậy, ta ghét làm vỡ quả cầu bao bọc an toàn của con ở đây, nhưng đây không phải là ý tưởng của Ta.

Nó không phải sao ạ?

Không. Nó là ý tưởng của con. 

Ồ, tuyệt thật. Vậy là bây giờ con thậm chí không thể nói rằng con đã được Thượng Đế truyền cảm hứng. Nhưng còn cuốn sách con đang viết này thì sao? Ngài đã đến gặp con và bảo con làm điều này!

Được rồi, đây là một chỗ tốt để bắt đầu cuộc thảo luận của chúng ta về việc làm thế nào để có được một tình bạn với Thượng Đế đấy.

ĐỂ LẠI NHẬN XÉT

Please enter your comment!
Please enter your name here