VŨ TRỤ XOẮN 3 – CHƯƠNG 16 TIỀN KIẾP KHÔNG QUAN TRỌNG NỮA

0
241

Một trong những ca vào tháng 1 năm 2007 của tôi cho thấy tiềm thức đang tiếp tục xu hướng mà chúng ta không nên tập trung vào tiền kiếp nữa, thay vào đó là tiến lên và tập trung vào hiện tại. Như tôi đã nói, thay vì đi vào tiền kiếp truyền thống, một số khách hàng của tôi sẽ quay lại Nguồn, hoặc khám phá cuộc sống ở các chiều kích khác… Việc này đã xảy ra thường xuyên hơn, đặc biệt là trong năm 2006 và vẫn đang gia tăng. Các khuôn mẫu chắc chắn đã đảo ngược chính nó tới điểm mà tiền kiếp truyền thống là thiểu số.

Một sự thay đổi rõ rệt trong công việc của tôi —— Khi tôi hỏi tiềm thức vì sao không đưa đương sự đến với tiền kiếp thích hợp, nó nói đó không còn quan trọng nữa, họ đã trải qua tất cả những điều đó, và hãy nên buông bỏ. Tôi cho rằng đây có nghĩa là họ đã trả xong bất kỳ nghiệp quả nào, và không cần phải giải quyết nữa. Tiềm thức nói đương sự cần phải tập trung vào hiện kiếp và tương lai. Thông điệp này đã được lặp đi lặp lại nhiều lần.

Một ca vào tháng 1 năm 2007 lặp lại cùng chủ đề —— mặc dù theo một cách khác. Khách hàng thấy những thứ mà tôi biết không phải là kiếp sống, nhưng chúng cũng không phải là tưởng tượng —— họ đã thấy biểu tượng. Thông thường đó là do họ không muốn giải quyết các vấn đề liên quan đến tiền kiếp một cách có ý thức, vì vậy tiềm thức phải lén đưa các thông tin ra thông qua biểu tượng —— Nhưng trường hợp này thì khác biệt và bất ngờ: thân chủ là một người nhập cư ở độ tuổi 40, có rất ít phàn nàn và dường như không cần điều trị. Ông có hình thể tốt nhờ làm việc trong ngành xây dựng (làm một giám sát viên) và thích vận động thể chất, đặc biệt là lặn biển sâu. Tuy nhiên, ông đã lái xe 20 tiếng để đến gặp tôi. Ông cho biết phiền phức chính của mình là những nỗi sợ sâu sắc vô căn cứ, đặc biệt là sợ chết. Thỉnh thoảng ông sẽ có những cơn cao huyết áp, và khi nó xảy ra, ông trở nên sợ hãi rằng mình sắp chết. Tất cả điều này là rất ngoài tầm với của ông, bởi ông chưa từng sợ bất cứ điều gì.

Ông ấy dễ dàng đi vào trạng thái nhập thần, lúc đầu tôi nghĩ ông đang mô tả một tiền kiếp, nhưng nó đột nhiên tiến vào những xoắn xuýt và bước ngoặt bất thường. Giống như đang ở trong giấc mơ của ai đó, và mọi thứ ông thấy đều hoàn hảo khi tôi nhận ra tiềm thức đang cho ông những câu trả lời trong những biểu tượng. Lúc đầu, ông mặc quần áo rách rưới đứng trước một cái hang, nhìn thấy một lâu đài trên đỉnh đồi, với một cơn bão sắp ập vào đằng sau nó. Ông quyết định đi đến lâu đài, và khi làm việc đó, cơn bão đi vòng qua ông. Ông đi qua một cây cầu để vào lâu đài, có lính canh trên ngựa mặc áo giáp như hiệp sĩ, nhưng họ không ngăn ông băng qua cầu vào sân, họ chỉ đứng và quan sát —— Đó là manh mối đầu tiên khiến tôi cho rằng đây không phải là một tiền kiếp, bởi vì trong thời kỳ đó, các lính canh của một lâu đài chắc chắn sẽ không để một người đàn ông bù xù rách rưới bước vào. Khi ở trong sân, ông phát giác một cầu thang xoắn ốc rồi đi lên, nó dẫn lên đỉnh của lâu đài, ông đứng đó nhìn một chiếc cầu vồng đằng xa, sau đó thấy một con rồng lửa Trung Hoa khổng lồ đến chỗ mình. Ông sợ hãi khi nó vòng quanh ông, nhưng rồi nó bay đi và để ông lại một mình.

Tiếp theo, ông thấy nhiều con chuột bay bổ xuống lượn quanh mình. Đây cũng khiến ông sợ hãi cho đến khi chúng biến thành một đàn chim rồi bay đi (Lúc này tôi nghĩ tôi biết tiềm thức đang làm gì —— cho ông ta thấy nỗi sợ hãi của mình là vô căn cứ). Khi đi xuống vào lâu đài, các lính canh đã cho ông y phục mới thay thế quần áo giẻ rách của ông. Họ mặc cho ông quần áo bằng nhung và vàng, ông được trao một thanh kiếm đẹp chuôi vàng đính kim cương; sau khi vương miện vàng được đặt lên đầu, ông ta lên ngựa trắng rời khỏi lâu đài. Lúc đến gần suối, một con rồng khác bay tới, con này to hơn, khác loại, đen và đầy tính đe dọa; ông đã chiến đấu với nó, cuối cùng giết nó bằng thanh kiếm của mình.

Rồi ông bước ra một cánh đồng và thấy nhiều người đến gần. Ông nói đó là năm 1914, và đây là quân đội của Kaiser. Một lần nữa, những chiếc xe tăng không hề đe dọa ông, chúng dừng lại trên đồng và đến gần hơn, có rất nhiều binh sĩ (từ thời kỳ này) xếp hàng trên đường, ông đến trước mặt họ và họ không cử động. Sau đó, ông đi đến bờ biển và thấy một chiếc tàu chở khách lớn trên đại dương với cái tên “Titanic” ở bên cạnh. Ông thấy có rất nhiều người trên tàu tươi cười và có một khoảng thời gian vui vẻ, họ nhìn thấy ông rồi hét hò gọi ông lên tàu, ông bước qua mặt nước và lên boong. Ở đó, ông được những hành khách tươi cười vui vẻ chào đón. Họ nói ông không mặc đúng quần áo cho hành trình này, rồi cởi áo choàng hoàng gia của ông ra và mặc cho ông một bộ suit, vest và mũ (quần áo phù hợp với thời kỳ này). Sau đó, ông thấy những tảng băng trôi và con tàu va trúng một cái, có rất nhiều tiếng la hét khi con tàu bắt đầu chìm xuống. Ông leo lên đỉnh cao nhất của con tàu khi nó trượt xuống nước, rồi thấy một con tàu nhỏ gần đó cứu và đưa ông lên tàu. Tôi nói với ông ấy điều này cho thấy ông ta là một người sống sót. Trên chiếc tàu đó, ông bước vào cabin và bắt đầu tắm, khi nhìn ra ngoài cửa sổ, ông thấy những chiếc máy bay với ngôi sao đỏ của Nga trên cánh, loại được sử dụng trong Thế Chiến II, bổ xuống và bắn vào con tàu. Một lần nữa, mọi thứ đều ổn, và điều tiếp theo ông thấy là bản thân đi bộ trên bờ biển mặc quần áo hiện đại: quần jean và giày Nike. Tôi biết ông ta đã đi đủ vòng tròn, và tôi nên gọi tiềm thức ra. Nó nói đó thực sự là biểu tượng để ông ta thấy rằng nỗi sợ hãi hiện tại của mình là vô căn cứ. Ông đã sống sót qua tất cả những nguy hiểm đó mà không bị thương hại. Tôi nói tôi nghĩ chúng tôi sẽ đi đến một tiền kiếp. Và tiềm thức nói,“Chúng ta đã vậy.”

Không cần phải dành nhiều thời gian để trải qua các kiếp sống như chúng ta thường làm. Nó trộn lẫn tất cả với nhau theo thứ tự, giăng phủ nó trong biểu tượng để chứng minh một điểm và trả lời các câu hỏi của ông ta —— ông đã thực sự sống những ngày trong lâu đài, trong Thế Chiến I, trên Titanic, và trong Thế Chiến II. Lại là một ca không cần phải đi đến những tiền kiếp, ông ta phải tập trung vào cuộc đời này và chuẩn bị cho sự thăng lên trong tương lai; tiềm thức muốn ông học chữa trị và sử dụng năng lượng bằng cách tham gia các lớp và đọc sách.

Huyết áp của ông chỉ là cơ thể điều chỉnh khi nó thay đổi về tần số và rung động. Ngoài ra, những nỗi sợ lớn lao của ông là cách thức tâm trí ý thức phản ứng với cái gì đó mà nó nhận thấy là bất thường —— nó biết một cái gì đó đang xảy ra với cơ thể, và đang phản ứng với nỗi sợ hãi.

Dường như hiện tại, các khách hàng mà đi đến tiền kiếp và nhớ một cách chi tiết, đặc biệt là sự liên kết của họ với những người trong hiện kiếp —— vẫn còn mắc nghiệp và bị yêu cầu hoàn trả; họ vẫn đang làm việc này để họ cũng có thể bắt đầu quá trình thăng lên —— nếu nấn ná quá lâu, họ sẽ bị mắc kẹt trong chu kỳ quay trở lại để hoàn trả. Chúng tôi được thông báo rằng họ sẽ không được phép quay về Trái Đất để hoàn trả nghiệp này, vì Trái Đất sẽ thay đổi quá nhiều và sẽ không có bất kỳ sự tiêu cực nào ở đây. Họ sẽ được gửi đến một hành tinh khác mà vẫn cho phép trả nghiệp. Tiềm thức nói rằng bằng cách nào không quan trọng, vì tất cả mọi người cuối cùng đều sẽ lên được. Một số sẽ làm điều đó sớm hơn những người khác. Họ phải ra khỏi chu kỳ nghiệp lực trước tiên.

Trong những ca như vậy, tôi chỉ cần theo và tiếp tục đặt câu hỏi, vì tôi không biết tiềm thức có gì trong kho cho họ.

Trong một ca điển hình, người phụ nữ cứ nhìn thấy những bức tranh rời rạc, ở đây, ở đó, lộn xộn với nhau. Chỉ những cảnh, con người và thời kỳ khác nhau. Tôi không thể khiến cô ấy giữ bất cứ gì trong chúng đủ lâu để đi vào kiếp sống. Tôi vẫn cố gắng, nhưng nó vẫn tiếp tục, rất rời rạc. Rồi đột nhiên, cô đến nơi mà cô gọi là “nhà”. Đó là một cảnh rất xúc động. Cô khóc và khóc, nói nó thật đẹp và tràn đầy tình yêu. Cô ấy sau đó nói, “Tại sao ai cũng phải có một trải nghiệm cận tử để cảm nhận điều đó?” Bằng cách này bạn sẽ biết cảm giác của nó như thế nào. Nó quá choáng ngợp với tình yêu. Người phụ nữ này là một học viên y tá làm việc trong bệnh viện. Tôi nghĩ có lẽ cô ấy sẽ có thể sử dụng kinh nghiệm này ở đó, đặc biệt là với những người sợ chết. Cô ấy có thể nói với họ, “Tôi biết nhà là như thế nào. Tôi đã trải qua nó.”

Sau đó tôi hỏi tiềm thức tại sao không đưa cô đến một tiền kiếp? Tại sao nó chỉ hiển thị những mảnh và miếng của cô ấy? Nó nói cùng một điều mà tôi đã nhận được từ người khác —— vì tiền kiếp không còn quan trọng nữa. Trọng tâm phải nằm trong cuộc sống này và những gì chúng ta đang hoàn thành hiện nay. “Bạn đã ở đó, làm điều đó.” Bạn không cần phải quay trở lại và tập trung vào những cảnh đó một lần nữa. Điều quan trọng là phải tiến lên phía trước và tiếp tục cuộc sống này. Sau đó, nó đã cho một sự tương tự rất tốt. Nó nói, “Bạn nhìn vào một cái cây, và bạn không tập trung vào một hay nhiều chiếc lá khác nhau, hoặc các nhánh khác nhau. Cái đó không quan trọng. Nó chỉ là những mảnh và miếng. Bạn nên tập trung vào toàn bộ cây. Mọi kiếp sống kia chỉ là lá và cành. Chúng không phải là tổng thể —— cái cây, thứ quan trọng nhất.” Vậy đó là nguyên nhân việc này tiếp tục được nhấn mạnh, rằng tiền kiếp không quan trọng. Tôi nghĩ đôi khi vẫn gặp được tiền kiếp, vì có gì đó mà đương sự cần biết cho cuộc sống hiện tại của họ. Để tạo ra liên kết đó với hiện kiếp của họ để họ có thể loại bỏ bất kỳ nghiệp lực nào và sau đó tiếp tục. Vì vậy, rõ ràng những người không phải lo lắng về tiền kiếp và không cần nhìn thấy chúng thì không có bất kỳ nghiệp nổi trội nào cần quan tâm —— nó không còn ở đó để níu chân họ không tiến triển.

Trong một ca khác, thay vì đi vào tiền kiếp, người phụ nữ nhìn thấy thứ trông như một viên đá quý khổng lồ. Và họ nói, “Đây cho bạn vài ý tưởng về những gì chúng ta có thể làm, nếu đây là những gì bạn muốn xem.” Đó là một viên đá quý khổng lồ với rất rất nhiều mặt, các mặt chiếu ra những phản xạ khác nhau theo nhiều hướng. Và họ nói, “Khi bạn nhìn vào đó, bạn thấy một mặt phản chiếu người lính La Mã, một mặt khác phản chiếu một người Mỹ da đỏ, một mặt khác nữa là một người lính hiện đại —— mỗi mặt phản chiếu là một “kiếp sống” khác nhau, như bạn gọi nó. Xem nó dễ như thế nào. Chỉ cần chọn một trong những mặt phản xạ này, nếu đó là điều bạn muốn thấy.” Họ muốn cô ấy biết những kiếp sống ở đó nếu cô cần chúng, nhưng cô đã đạt đến điểm mà biết về những thứ đó không quan trọng nữa. Họ nói, “Chúng ta không tập trung vào đó nữa. Nó phải là “hiện tại” và tiến lên.”

Đến cuối phiên, nó nói, “Viên đá quý chúng tôi đã cho bạn thấy trước đó với mọi mặt và mọi phản chiếu, là trái tim của Thượng Đế.” Viên đá quý là trái tim của Thượng Đế. Tôi nghĩ đó là một tuyên bố thú vị.

Sau đó, có một ca của một người đàn ông lớn tuổi đã cống hiến cuộc đời mình cho âm nhạc, làm người biểu diễn và giáo viên. Âm nhạc đã là cuộc sống của ông kể từ khi ông leo lên một cây piano lúc ba tuổi và bắt đầu chơi nốt nhạc. Các tác phẩm kinh điển và mọi thể loại âm nhạc đến với ông rất dễ dàng, niềm đam mê đời ông là piano và organ. Ông không kết hôn, nhưng đã cống hiến cuộc đời mình cho âm nhạc. Bây giờ, khi đang cân nhắc việc nghỉ hưu, ông muốn biết hứng thú âm nhạc này đến từ đâu? Vì nó luôn luôn dễ dàng như vậy, liệu nó có xuất phát từ một cuộc sống khác không? Tất nhiên, tôi nghĩ ông ấy sẽ quay lại cuộc sống mà ông có thể là một nhà soạn nhạc hay nhạc sĩ nổi tiếng. Tôi đã gặp những ca như thế trước đây, và đó sẽ là lời giải thích hợp lý nhất. Tuy nhiên, nó đã không diễn ra theo cách đó. Khi bắt đầu hồi quy, tôi không nghĩ ông sẽ gặp bất kỳ vấn đề gì trong việc tìm kiếm một kiếp sống, bởi vì ông ấy rất trực quan. Nhưng thay vào đó, khi chúng tôi cố gắng chuyển sang một tiền kiếp, mọi thứ lại trở nên đen kịt. Tôi đã thử nhiều phương pháp khác nhau, cố gắng đưa ông đến nơi ông có thể thấy gì đó. Tôi đã có thể cho ông ta thấy các sự kiện từ cuộc đời hiện tại, nhưng ông không vượt qua được sự kiện này. Tôi tiếp tục sử dụng kỹ thuật làm sâu hơn. Khi bước đột phá đến, tôi nghi ngờ tiềm thức đang sử dụng biểu tượng để giữ ông ta lòng vòng ở đó. Cuối cùng, ông thấy một cánh cửa khổng lồ bên cạnh một vách đá, và một sinh mệnh nhỏ bé không giống nhân loại.

Điểm nhìn là: sinh mệnh nhỏ bé trông giống như một con kiến so với kích thước cực kỳ to lớn của cánh cửa cao tới hàng ngàn feet này. Ông cứ gọi đó là “cổng”, cũng biết không cách nào có thể mở cửa và đi qua nó. Tôi nhận ra biểu tượng của điều này —— ông ta chưa sẵn sàng để mở cánh cửa đó. Đó là lý do tại sao ông ấy làm cho nó khó khăn đến vậy. Rồi ông thấy một bức tường vươn thẳng lên khỏi mặt đất. Nó trở nên ngày càng lớn hơn, khi nó dần dần cao hơn, và sau đó bắt đầu kéo dài đến nơi nó dài hàng ngàn feet. Trong bức tường này chạm khắc phù điêu của những người khác nhau mặc áo giáp và các loại đồng phục khác nhau, ông biết họ đến từ những thời kỳ khác nhau. Bức tường cao đến nỗi những phù điêu được xếp chồng lên nhau.

Chúng được sắp xếp cái này sau cái kia khắp cả trên tường. Ông lơ lửng dọc theo bức tường nhìn vào những phù điêu, và nó kéo dài hàng nghìn nghìn feet.

Tôi giải thích bức tường đại diện cho sự tắc nghẽn mà chúng tôi đã có trước đây. “Đừng đi thêm nữa. Bạn không được phép.” Tôi cũng nghĩ những phù điêu trên tường có lẽ thể hiện rất rõ về tiền kiếp, và chúng tôi có thể đến một nơi nào đó, nhưng chúng tôi lại không thể di chuyển thêm nữa. Sau đó, tôi gọi tiềm thức ra để có thể nhận được đáp án. Đã có một thời gian khó khăn để qua đến chỗ cuối cùng nó có thể nói chuyện với tôi, và ngăn chặn sự can thiệp từ tâm trí ý thức của ông ta. Tôi bắt đầu nghĩ mình sẽ phải tạo điều kiện cho ông với một từ khóa và để ông ta trở lại sau vào chiều tối, vì chúng tôi đã làm việc này trong ít nhất một giờ. Bước đột phá đến khi tôi hỏi về bức tường. Đột nhiên, ông ta chỉ bộc phát và bùng nổ thành một cơn xúc động. Ông bắt đầu khóc và khóc, khóc rất nhiều. Sau đó, tôi biết chúng tôi đã tìm thấy nó. Chúng tôi đã đạt được điều gì đó. Chúng tôi đã phá vỡ sự kháng cự của ông ta. Chúng tôi có thể tìm hiểu tất cả những điều này. Bất cứ lúc nào thân chủ đi vào cảm xúc, tôi đều biết chúng tôi đã tìm thấy một cái gì đó quan trọng —— không thể giả mạo những loại cảm xúc này, chúng là thật.

Tôi để ông ta khóc một lúc để xả nó ra khỏi hệ thống, sau đó tôi làm ông bình tĩnh lại. Vào thời điểm đó, tất cả những gì ông ta nói là, “Hàng ngàn, hàng ngàn và hàng ngàn kiếp sống.” Những gì ông nhìn thấy trên tường là các kiếp sống của ông, nhưng tất cả đều là chiến binh. Ông thấy mình mặc các loại áo giáp đồng phục khác nhau đại diện cho những người lính khác nhau.

Chúng bao phủ rất rất nhiều thời đại, xa đến tận… như ông vẫn nói, “hàng ngàn và hàng ngàn kiếp sống.” Giữa những cơn khóc nức nở, ông nói, “Toàn là vô ích. Tất cả những sự giết chóc này, tất cả những sự giết chóc.” Khi tôi rốt cuộc cũng khiến ông bình tĩnh lại, tiềm thức nói rằng đó là lý do ông không được phép nhìn thấy nó. Nó quá nhiều. Nó sẽ gây choáng ngợp. Ông không được phép nhìn thấy những gì mình đã làm. Đó là biểu tượng của cánh cửa và bức tường đại diện. Ông không thể được cho thấy chi tiết cụ thể, nhưng sẽ được cho thấy đủ, để hiểu mục đích của mình.

Lý do ông trở lại với tư cách một nhạc sĩ đã hoàn toàn rẽ ngoặt cuộc sống của ông. Những người tham gia âm nhạc thường nhẹ nhàng hơn nhiều. Và ngoài ra, trong cuộc đời này, ông ấy là gay, trước đó trong cuộc phỏng vấn, tôi đã hỏi ông ấy, “Bạn đã sống trong thời kỳ có hai cuộc chiến tranh, đặc biệt là Việt Nam và Hàn Quốc. Tại sao bạn không tham chiến?” Ông nói bởi vì vào thời điểm đó phải điền vào bảng câu hỏi, trên bảng câu hỏi họ muốn biết bạn có khuynh hướng đồng tính luyến ái không. Ông đã đưa ra một câu trả lời trung thực, cho nên không phải đi ra chiến trận. Bây giờ, điều đó có ý nghĩa hoàn hảo —— nó giúp ông ta. Sau đó, ông nói điều này giải thích thiên hướng tự nhiên của mình là đồng tính, và nó cũng giải thích về đam mê âm nhạc.

Tôi nói với tiềm thức rằng, tôi vốn nghĩ bởi âm nhạc và khả năng chơi đàn từ khi còn nhỏ này thì ông ấy sẽ quay trở lại lúc làm một nhạc sĩ trong một cuộc đời khác. Nó nói, “Không. Tất cả chúng ta đều có âm nhạc trong mình. Nó luôn luôn ở quanh chúng ta. Chúng ta chỉ không sử dụng nó.” Nhưng trong cuộc đời hiện tại, nó đã quyết định cho phép ông ta mang điều đó ra.

Khả năng âm nhạc vẫn luôn ở đó —— ngay cả trong những cuộc đời kinh khủng, giết chóc khác, khả năng, âm nhạc ở đó, nhưng nó bị phớt lờ, bởi vì nó không phải mục đích của những kiếp sống đó. Vì vậy, ông không phải là mang về một khả năng hay tài năng. Âm nhạc đã mang lại một khía cạnh mềm mại hơn mà ông cần phải tập trung vào trong cuộc đời này. Nhưng ông ta nói có cái gì đó khác ngay dưới bề mặt, ông có thể rất dễ dàng lên cơn thịnh nộ, thường cảm thấy nếu đủ tức giận, ông sẽ không mất nhiều thời gian để giết ai đó, và cố giữ bình tĩnh trong sự kiểm soát. Nhưng với tư cách là một nhạc sĩ và là người đồng tính, ông đã kiềm chế phần lớn điều đó, vì xu hướng nam tính thiên về chiến tranh nhiều hơn. Ông đã tự hỏi mình có phải vốn nên là một phụ nữ không. Tiềm thức nói không, đó sẽ không giải quyết được vấn đề bằng việc là nam giới với thiên hướng nữ tính hơn.

Tuy nhiên, khi tỉnh dậy, ông muốn biết, liệu có nên khám phá thêm không? Ông có nên thử tìm hiểu thêm về những người khác không? Tôi không nghĩ việc đó sẽ được khuyến khích, bởi tiềm thức chắc chắn đưa ra rào cản, nói rằng, “Bạn không thể xử lý điều đó vào lúc này. Tốt hơn là nên để nó một mình. Hãy tập trung vào cuộc sống của bạn theo cách của nó.” Ông ta đã làm rất tốt việc làm lắng xuống mọi khuynh hướng bạo lực. Bởi vậy, đây là cách đúng đắn của nó.

Đây mạnh mẽ chứng minh tiềm thức sẽ không cho phép đương sự nhìn thấy bất kỳ điều gì họ không thể xử lý. Điều này là quan trọng, bởi tôi luôn lo lắng về việc làm việc với thanh thiếu niên, hoặc những người mà tôi nghĩ là chưa đủ trưởng thành để xử lý những cảnh chấn thương. Tôi phải hoàn toàn tin tưởng tiềm thức để luôn biết điều gì là tốt nhất cho khách hàng.

Tôi đã có một số ca tương tự, một trong đó là một người đàn ông hồi quy về thời điểm ông là một vị tướng trong cuộc nội chiến Mỹ. Mọi người đều ca ngợi ông là một sĩ quan tuyệt vời và dũng cảm thế nào trong trận chiến. Nhưng ông nói họ không thực sự biết rằng ông ấy bị bệnh và mệt mỏi vì trở thành một người lính. Ông mệt mỏi vì chiến tranh, giết chóc và máu đổ. Và rồi, khi chúng tôi đến gặp tiềm thức, người đàn ông cũng phát hiện ra ông ta xuyên đời làm lính.

Kiếp này nối liền kiếp kia tiếp sau kiếp nọ, làm chiến binh và binh lính. Ông ta nói, “Họ nghĩ đó thật hào nhoáng. Rằng tôi là người lính vĩ đại này, nhưng nó không hào nhoáng chút nào. Thứ này thật khủng khiếp với mọi sự giết chóc và máu.” Bởi vậy trong cuộc đời này ông bị khuyết tật, và sẽ không bị tuyển rồi phải đi làm lính, điều này có rất nhiều ý nghĩa. Có lẽ nhạc sĩ và nhạc công organ thích giết chóc quá nhiều. Và đó là lý do tại sao điều đó được quyết định, “Hãy làm theo cách này. Một sự thay đổi kịch liệt.” Khi người đàn ông kia, như người lính liên minh, tự quyết định, “Tôi không muốn làm điều này nữa.”Ai mà biết được? Nó có thể là cách này hay cách khác.

Tôi đã có một ca khác mà cũng cho thấy chút ít một mặt khủng khiếp của chiến tranh. Một người đàn ông đã đi đến các nhà thôi miên khác nhau để cố gắng hồi quy tiền kiếp, và không ai thành công —— khi đi vào trạng thái nhập thần, cái người đàn ông có thể thấy toàn là màu đỏ. Đó là tất cả những gì trong tầm nhìn của anh. Vì vậy anh đến gặp tôi để xem tôi có thể vượt qua điều đó không. Chúng tôi tìm thấy câu trả lời. Trong các phiên khác, anh đến vào ngày anh qua đời. Khi tôi truy nguyên nó và có được toàn bộ câu chuyện, anh là một chàng trai vào đầu Thế Chiến I và đã gia nhập quân đội vì nghĩ đó sẽ là một việc làm thú vị.

Anh trước đây chưa từng xa nhà, và khi được gửi đến chiến trường ở Pháp, đó là một trải nghiệm đau buồn kinh khủng. Anh cảm thấy mình đã bị các nhà tuyển quân lừa dối để khiến anh gia nhập quân đội. Anh ở giữa trận chiến với những quả đạn nổ tung xung quanh mình, mùi hôi thối của khói và máu rất mãnh liệt. Có rất nhiều người bị giết và họ đang cố chôn các thi thể ngay trên chiến trường. Sau khi một số thi thể được chôn cất, nhiều vỏ đạn sẽ rơi xuống và thổi xác chết văng ra khỏi mặt đất lần nữa. Có những mảnh vụn thân thể, bàn tay, bàn chân, cánh tay vương vãi khắp nơi. Họ lại phải chôn một lần nữa, thường dùng tay trần để đào trong bùn (Đây giải thích những vấn đề anh gặp phải trong cuộc sống này với đau đớn và viêm khớp ở tay và cổ tay. Ký ức về trải nghiệm kinh khủng này được mang trong một phần cơ thể anh). Anh ấy khóc, và xấu hổ, vì anh ấy nghĩ chiến tranh sẽ là một trải nghiệm cao quý, thú vị. Nhưng thay vào đó, anh rất sợ hãi và hoảng loạn, chỉ muốn quay về nhà. Anh cảm thấy mình nên dũng cảm và xông xáo, nhưng nó chỉ khiến anh cảm thấy nhục nhã và xấu hổ bởi nỗi sợ hãi của mình. Bị sợ hãi bủa vây, anh chỉ là một chàng trai nghèo, khiếp hãi; bị sốc bởi những gì đang nhìn thấy, anh hét lên, “Tôi là một kẻ hèn nhát! Tôi là một kẻ nhát gan! Tôi không muốn ở đây!” Rồi chúng tôi đến ngày anh ta bị giết. Nó đã xảy ra ở đó trên chiến trường. Anh bị thổi bay bởi một vỏ đạn cối. Điều đó giải thích màu đỏ ở đầu hồi quy. Đó là khoảnh khắc của cái chết. Tất cả những gì anh có thể thấy là máu của chính mình khi cơ thể anh bị xé nát bởi bom và vụ nổ. Đó là tất cả những gì trong tầm mắt của anh.

Tất cả những ca này đã lặp đi lăp lại một thứ trong quá nhiều cuộc sống. Bạn phải thay đổi và đi theo một hướng khác. Bạn sẽ không học đủ bằng cách bị mắc kẹt trong bất kỳ khuôn mẫu hay vết bánh lún nào. Nhưng loại phông nền đó khiến cho quá trình tiến tới trở nên khó khăn, bởi vì nó thâm nhập sâu vào đương sự và ký ức tế bào.

ĐỂ LẠI NHẬN XÉT

Please enter your comment!
Please enter your name here