CHƯƠNG 15
Khi con lùi lại đủ xa để xem lại tạo tác, để nhìn thấy vẻ đẹp của những đường dệt phức tạp và tinh tế trong tấm vải cuộc đời mình, con tràn ngập lòng biết ơn.
Đó là bước cuối cùng, Bước thứ Bảy, trong việc tạo dựng một tình bạn với Thượng Đế: Cảm ơn Thượng Đế.
Đó là một bước gần như tự động. Đó là những gì tự động xảy ra, những gì tự động nối tiếp theo sau, nếu con thực hiện các Bước từ Một đến Sáu.
Trong suốt cuộc đời của con, con đã không biết Thượng Đế như Thượng Đế thực sự là. Bây giờ con có thể.
Cả đời con đã không tin cậy Thượng Đế như con mong muốn. Bây giờ con có thể.
Cả đời con đã không yêu Thượng Đế như con mong muốn. Bây giờ con có thể.
Trong suốt cuộc đời, con đã không tiếp nhận Thượng Đế một cách gần gũi, điều mà khiến Thượng Đế trở thành một phần rất thực trong trải nghiệm của con. Bây giờ con có thể.
Cả đời con đã không sử dụng Thượng Đế như con sử dụng người bạn thân nhất của mình. Tuy nhiên, bây giờ, gần như con đang gần, con biết rằng con có thể.
Cả đời con đã không giúp đỡ Thượng Đế một cách có ý thức, bởi vì con không biết rằng Thượng Đế muốn bất kỳ sự giúp đỡ nào, và ngay cả khi con biết, con cũng không biết làm thế nào để cho đi. Bây giờ thì con biết.
Không phải lỗi của con là con đã không biết Thượng Đế. Làm thế nào con có thể biết được một điều khi mà tất cả mọi người đều đang nói với con về một điều khác?
Không phải lỗi của con là con đã không tin tưởng Thượng Đế. Làm sao con có thể tin tưởng điều mà con không biết được chứ?
Không phải lỗi của con là con đã không yêu thương Thượng Đế. Làm sao con có thể yêu điều mà con không tin tưởng được chứ?
Không phải lỗi của con là con đã không đón nhận Thượng Đế. Làm sao con có thể đón nhận điều mà con không yêu cho được?
Không phải lỗi của con là con đã không sử dụng Thượng Đế. Làm sao con có thể sử dụng điều mà con không nắm giữ được chứ?
Không phải lỗi của con là con đã không giúp Thượng Đế. Làm sao con có thể hữu ích với điều mà con không có ích lợi gì đối với nó được chứ?
Và không phải là lỗi của con là con đã không cảm ơn Thượng Đế. Làm thế nào con có thể biết ơn điều mà không thể giúp đỡ được chứ?
Nhưng hôm nay là một ngày mới. Bây giờ là một thời điểm mới. Và lựa chọn của con là một sự lựa chọn mới. Đó là một lựa chọn để tạo mới mối quan hệ cá nhân của con với Ta. Cuối cùng, đó là một sự lựa chọn để trải nghiệm một tình bạn với Thượng Đế.
Mọi người trên thế giới đều muốn điều đó. Dù sao thì cũng là tất cả những ai tin vào Thượng Đế. Chúng con đã cố gắng cả đời để có một tình bạn với Ngài. Chúng con đã cố gắng làm hài lòng Ngài, không làm mất lòng Ngài, để tìm thấy Ngài thực sự, để Ngài tìm thấy chúng con — chúng con đã thử mọi cách. Nhưng chúng con đã không làm theo Bảy Bước này. Ít nhất, con chắc chắn là đã không. Không phải theo cách Ngài đã nêu chúng ra đây. Vì vậy, cảm ơn Ngài. Nhưng con có thể hỏi Ngài một câu hỏi cụ thể không?
Chắc chắn rồi.
Tại sao lòng biết ơn lại cần thiết? Tại sao việc chúng con cảm ơn Ngài lại quan trọng đến vậy? Tại sao nó lại là một trong Bảy Bước? Ngài có phải là Thượng Đế với cái tôi cao đến nỗi nếu chúng con không bày tỏ lòng biết ơn của chúng con với Ngài, thì Ngài sẽ lấy đi tất cả những điều tốt không?
Ngược lại, Ta là một Thượng Đế của tình yêu thương, đến nỗi chỉ cần bày tỏ lòng biết ơn của con, con sẽ nhận được tất cả những điều tốt đẹp.
Điều đó nghe có vẻ là một cách nói hơi ngược ngạo. Con phải tỏ lòng biết ơn thì mới nhận được những điều tốt đẹp.
Con không cần phải làm vậy, nó không phải là một yêu cầu. Nhiều người dường như không biết ơn chút nào cũng được hưởng những điều tốt đẹp.
Được rồi, con hoàn toàn bối rối.
Lòng biết ơn không phải là điều Ta yêu cầu. Nó không phải là một nô lệ bản ngã, chất bôi trơn đường trượt, dầu bôi trơn bánh xe. Nó không khiến Thượng Đế có nhiều khả năng hơn là sẽ tốt với con vào lần sau. Cuộc sống luôn gửi đến con những điều tốt đẹp cho dù con có tài giỏi hay không. Nhưng với lòng biết ơn, cuộc sống gởi chúng đến với con nhanh hơn. Đó là bởi vì lòng biết ơn là một trạng thái của việc hiện hữu.
Hãy nhớ lấy, khi Ta đã nói, “Suy nghĩ là phương pháp sáng tạo chậm nhất?”
Vâng. Con đã rất ngạc nhiên vì điều đó.
Con không nên ngạc nhiên. Con thực hiện tất cả các chức năng quan trọng nhất của cơ thể mà không cần suy nghĩ về nó, con không nghĩ đến việc chớp mắt, hít thở hay nhịp tim đập. Con không nghĩ đến việc đổ mồ hôi, hoặc là nói “ouch”. Những điều này cứ xảy ra thôi, bởi vì con là một con người. Đó là, một con, người (*nhấn mạnh).
Vâng con nhớ. Ngài đã nói trước đó rằng một số chức năng và trải nghiệm cuộc sống được tạo ra một cách tự động, không cần nỗ lực, ở cấp độ trải nghiệm được gọi là tiềm thức. Đây có phải là nơi chúng con sáng tạo hiệu quả nhất không?
Không. Con sáng tạo hiệu quả nhất, năng suất nhất và nhanh chóng nhất là khi con sáng tạo không phải từ tiềm thức, mà từ siêu thức.
Siêu thức là tên được đặt cho mức độ trải nghiệm đạt được khi siêu ý thức, ý thức và tiềm thức, tất cả được cuộn lại thành Một – và sau đó vượt thoát đi. Đây là một nơi cao hơn suy nghĩ. Đó là trạng thái thực sự của con, và trạng thái thực sự này là Con Người thật của con. Nó không bị xáo trộn, không bị lay động, không bị ảnh hưởng bởi suy nghĩ của con. Suy nghĩ không phải là nguyên nhân đầu tiên. Bản Thể Thực Sự chính là nguyên nhân đầu tiên.
Bây giờ chúng ta đang khám phá, rất sâu sắc, những hiểu biết bí truyền phức tạp nhất. Sự khác biệt ở đây, các sắc thái, trở nên rất tinh tế.
Không sao đâu, con nghĩ con đã sẵn sàng cho nó rồi. Tiếp tục nào.
Được rồi. Nhưng hãy nhớ, ây là nơi chúng ta gặp phải một số vấn đề ngôn ngữ. Những gì Ta sẽ phải làm ở đây là lấn sang một bối cảnh rộng lớn hơn, và nói từ quan điểm của thực tại tối thượng, và sau đó quay trở lại với ảo tưởng, đó là thực tế mà con đang sống, và hy vọng con có thể dịch được.
Con hiểu rồi ạ. Hãy thử làm nó vậy.
Con có chắc không? Sẽ rất khó khăn đây. Đây sẽ là một cuộc trượt tuyết khó khăn đây; đây là phần khó khăn nhất của cuộc đối thoại của chúng ta cho đến bây giờ.
Con có thể muốn bỏ qua điều này, chỉ cần nghe lời Ta cho tất cả những điều này, và tiếp tục.
Con muốn hiểu nó. Ít nhất, con muốn thử.
Được rồi. Chúng ta bắt đầu.
Hãy thử theo tuyên bố này:
Hiện hữu là tồn tại, suy nghĩ là làm việc.
Điều đó nói lên điều gì với con?
Nó nói rằng hiện hữu không phải là một hành động, nó không phải là một công việc, nó không phải là một cái gì đó xảy ra. Đúng hơn, nó là một “sự hiện hữu”. Nó là những gì nó là. Đó là những gì cần thiết như vậy.
Tốt rồi. Còn suy nghĩ thì sao?
Nó nói rằng suy nghĩ là một quá trình, là một “việc làm”, một cái gì đó sẽ xảy ra.
Thật tốt. Vậy những hệ lụy của điều đó là gì?
Bất cứ điều gì “xảy ra” đều cần có thời gian. Nó có thể xảy ra rất nhanh, giống như người ta nghĩ, nhưng nó vẫn mất rất nhiều thời gian. Tuy nhiên, một cái gì đó “là”, đơn giản là. Nó là ngay bây giờ. Nó không phải là “sẽ xảy ra” ở ngay đây, ngay bây giờ.
Nói tóm lại, “hiện hữu” thì nhanh hơn là “làm”, và “hiện hữu” do đó mà cũng nhanh hơn “suy nghĩ”.
Con biết gì không? Lẽ ra Ta nên thuê con làm thông dịch viên cho Ta.
Con tưởng Ngài đã thuê.
À, hay đấy. Được rồi, bây giờ hãy thử câu nói này:
Sự hiện hữu là nguyên nhân đầu tiên.
Điều đó nói gì với con?
Nó nói rằng sự hiện hữu là nguyên nhân của mọi thứ. Người ta đang “hiện hữu” như là gì, thì người ta cũng trải nghiệm điều đó.
Xuất sắc. Tuy nhiên, sự hiện hữu có là nguyên nhân của suy nghĩ không?
Có ạ. Nếu mệnh đề là đúng, thì có, sự hiện hữu sẽ là nguyên nhân của suy nghĩ.
Vì vậy, việc con đang hiện hữu tác động đến cách nghĩ của con.
Phải, con có thể nói điều đó.
Nhưng Ta đã nói rằng “suy nghĩ là sáng tạo.” Điều này có đúng không?
Đúng ạ, nếu Ngài nói rằng nó đúng.
Tốt. Ta rất vui mừng vì con đã bắt đầu tin tưởng Ta. Bây giờ, nếu “suy nghĩ là sáng tạo,” thì liệu suy nghĩ có thể tạo ra trạng thái hiện hữu không?
Ý Ngài là cái nào có trước, con gà hay quả trứng sao?
Chính xác.
Con không biết. Con cho rằng nếu con đang “buồn”, con có thể thay đổi suy nghĩ của mình về điều đó. Con có thể quyết định nghĩ đến những suy nghĩ hạnh phúc, tập trung vào những điều tích cực, và đột nhiên, con có thể “hạnh phúc”. Ngài đã nói với con rằng con có thể làm điều này. Ngài đã nói rằng suy nghĩ của con tạo ra thực tại của con.
Vì vậy con đã nghĩ.
Nó có đúng không?
Vâng, đúng vậy. Nhưng hãy để Ta hỏi con điều này. Những suy nghĩ của con có tạo nên Bản Thể Thật Sự của con không?
Con không biết. Con chưa bao giờ nghe Ngài dùng cụm từ đó trước đây. Con không biết Bản Thể Thật Sự của con là gì.
Bản Thể Thật Sự của con là Tất cả mọi thứ. Nó là Mọi Thứ. Nó là Tất cả-trong-Tất cả. Alpha và Omega, khởi đầu và kết thúc, sự Trở-Thành-Một-Thể.
Nói cách khác, là Thượng Đế.
Một từ kia, vâng.
Vậy Ngài đang hỏi con rằng liệu suy nghĩ của con có tạo nên Thượng Đế hay không?
Đúng vậy.
Con không biết.
Vậy hãy để Ta tách điểm này riêng ra và làm sáng tỏ nó cho con.
Làm ơn ạ.
Ở đây chúng ta bị giới hạn bởi ngôn ngữ và ngữ cảnh, như Ta đã giải thích vài lần.
Con hiểu điều đó.
Được rồi. Suy nghĩ của con về Thượng Đế không tạo nên Thượng Đế. Nó đơn thuần chỉ tạo ra trải nghiệm về Thượng Đế của con mà thôi.
Thượng Đế tồn tại.
Thượng Đế là Tất Cả-trong-Tất Cả. Là Vạn Vật. Tất cả những gì đã từng là, hiện là, và sẽ là.
Càng nói càng rõ ràng chứ?
Càng nói thì càng rõ ràng ạ.
Khi con suy nghĩ, con không tạo ra Tất Cả. Con tiếp cận với Tất Cả để tạo ra bất kỳ trải nghiệm nào về Tất Cả mà con chọn. Tất cả đều đã có ở đó. Con không đặt nó ở đó bằng cách nghĩ về nó. Nhưng bằng cách nghĩ về nó, con đang đặt vào trong trải nghiệm của mình một phần của Tất Cả mà con đang suy nghĩ về.
Con có theo kịp không?
Con nghĩ rằng con theo kịp. Đi từ từ. Đi thật chậm thôi ạ. Con đang cố gắng bắt kịp.
Bản Thể Thật Sự của con, chính là Con Người thật sự của con, đi trước mọi thứ. Khi con nghĩ về con người con mong muốn trở thành bây giờ, con đang vươn đến Con Người Thật của con, đến Bản Thể Toàn Diện của con, và tập trung vào một phần của Bản Thể Toàn Diện của con mà giờ đây con muốn trải nghiệm.
Bản Thể Trọn Vẹn của con là Tất Cả. Tất cả là niềm vui và cả nỗi buồn.
Vâng, vâng! Ngài đã nói về điều này trước đây! Ngài đã nói về con, “Con là sự thăng trầm của nó, bên trái và bên phải của nó, ở đây và ở kia của nó, trước và sau của nó. Con là sự nhanh và chậm, lớn và nhỏ, nam và nữ, và những gì con gọi là tốt và xấu. Con là tất cả, và không có gì thuộc về tất cả mà không phải là con cả.
Con đã nghe Ngài nói điều này với con trước đây!
Con nói đúng. Ta đã. Ta đã nói với con điều này nhiều lần rồi. Và bây giờ con hiểu về nó hơn bao giờ hết rồi đấy.
Và như vậy, “suy nghĩ” có ảnh hưởng đến sự “hiện hữu” không? Không, theo nghĩa lớn nhất thì không. Con chính là điều mà con là, bất luật là con nghĩ gì về nó.
Tuy nhiên, liệu suy nghĩ có tạo ra trải nghiệm khác về sự hiện hữu của con ngay lập tức không? Có. Những gì mà con nghĩ về, những gì mà con chú tâm vào, sẽ được biểu hiện trong thực tế hiện tại cá nhân của con. Vì vậy, nếu con đang buồn, và con suy nghĩ tích cực, vui vẻ, con sẽ dễ dàng “nghĩ theo cách của con” để được hạnh phúc.
Con chỉ đơn giản là chuyển từ phần này sang phần khác của Bản Thân con!
Tuy nhiên, có một “lối tắt” —và đây là những gì chúng ta đã cố gắng hiểu được ở đây. Đây là những gì chúng ta đã nói về.
Con có thể chuyển đến bất kỳ trạng thái nào mà con muốn — nghĩa là, con có thể gọi ra bất kỳ phần nào của Con Người Thật của con — bất cứ lúc nào, ngay lập tức, bằng cách chỉ cần biết nó là như vậy và tuyên bố nó là như vậy.
Ngài đã từng nói với con rằng, “Những gì con biết là những gì tồn tại như vậy.”
Phải, Ta đã nói. Và đây chính xác là ý Ta khi nói về điều đó đấy. Điều con biết về Con Người Thật của con chính là trạng thái hiện tại của con lúc này. Khi con tuyên bố những gì bạn biết, con làm cho nó thành như vậy.
Tuyên bố được tạo ra một cách mạnh mẽ nhất bằng lời khẳng định “Tôi là”. Một trong những lời tuyên bố nổi tiếng nhất là lời tuyên bố của Giê-su, “Ta là đường lối và sự sống.” Câu nói sâu sắc nhất từng được đưa ra là câu nói của Ta: Ta Là Chính Ta.
Con cũng có thể tuyên bố “Tôi là.” Trên thực tế, con làm như vậy hàng ngày. “Tôi bệnh và mệt mỏi,” “Tôi choáng váng cả tai,” và vân vân. Đây là những câu về sự hiện hữu. Khi con nói ra những câu về sự hiện hữu này một cách có ý thức, thay vì vô thức, con sống từ Chủ Ý của mình; con sống có chủ đích. Hãy nhớ rằng, ta đã đề nghị con sống
Một cách có chủ đích
Một cách hài hòa
Một cách có ích.
Cả cuộc đời của con là một thông điệp, con có biết không? Mỗi hành động là một hành động tự định nghĩa. Mọi suy nghĩ đều là một bộ phim trên màn hình trong tâm trí con. Mỗi lời nói đều là thư thoại dành cho Thượng Đế. Mọi điều con nghĩ, nói và làm đều gửi đi một thông điệp về con.
Do đó, hãy nghĩ về tuyên bố “Tôi là” của con như một loại thông điệp Liên minh các Bang. Đây là thông điệp Trạng thái hiện hữu của con. Con đang nêu lên một tuyên bố về việc nó là như thế nào với con. Con đang nói rằng “điều gì là như vậy.”
Này, chờ một chút đã! Con vừa nghĩ đến một điều! Dù sao thì tất cả chúng ta cũng đều là Một, vậy nên nó thực sự là thông điệp Liên minh các Bang đấy!
Giỏi lắm. Rất giỏi.
Giờ thì khi con đưa ra một tuyên bố, đó là lối tắt dẫn đến trạng thái hiện hữu của con. Tuyên bố là lời kêu gọi về Con Người Thật của con — hay chính xác hơn là, về phần Con Người Thật của con mà con muốn trải nghiệm ngay bây giờ.
Chính sự hiện hữu là sáng tạo, thay vì suy nghĩ là sáng tạo. Hiện hữu chính là phương pháp sáng tạo nhanh nhất. Đó là bởi vì những gì đang tồn tại, tồn tại ngay bây giờ.
Một tuyên bố thực sự về bản thể được thực hiện mà không cần suy nghĩ về nó. Nếu con nghĩ về nó, điều tốt nhất mà con sẽ làm là trì hoãn nó, và tệ nhất là phủ nhận nó.
Sự chậm trễ sẽ xảy ra đơn giản bởi vì suy nghĩ cần thời gian và sự hiện hữu không mất thời gian gì cả.
Sự phủ nhận có thể xảy ra bởi vì nghĩ về những gì con chọn trở thành thường thuyết phục con rằng con không phải là điều đó – và không thể trở thành điều đó.
Nếu đó là sự thật, thì điều tồi tệ nhất con có thể làm là suy nghĩ!
Theo một nghĩa nào đó, thì điều đó là chính xác.
Tất cả các Bậc Thầy tâm linh đều ra khỏi tâm trí của họ. Đó là, họ không suy nghĩ một cách có ý thức về việc họ đang hiện hữu là gì. Họ chỉ đơn giản là điều đó mà thôi. Khoảnh khắc con nghĩ về nó, con không thể là nó. Con chỉ có thể trì hoãn việc trở thành nó, hoặc từ chối việc trở thành nó.
Con sẽ sử dụng một minh họa rất đơn giản, con chỉ có thể yêu khi con đang yêu. Con không thể đang yêu nếu con đang suy nghĩ về điều đó. Nếu ai đó yêu con hỏi rằng, “Anh có yêu em không?” và con trả lời, “Anh đang suy nghĩ về điều đó,” điều đó hẳn sẽ diễn ra không mấy tốt đẹp.
Xuất sắc! Con đang hiểu rõ vấn đề.
Bây giờ, nếu thời gian không phải là vấn đề quan trọng, nếu nó không phải là vấn đề của inch và giây (và một vài thứ), nếu không quan trọng là phải mất bao lâu trước khi con trải nghiệm những gì con chọn (chẳng hạn như “đang yêu”), thì con có thể dành tất cả thời gian con muốn để “nghĩ về nó”.
Và suy nghĩ là một công cụ rất mạnh mẽ. Đừng hiểu lầm ý Ta. Nó là một trong Ba Công Cụ Dành Để Sáng Tạo.
Suy nghĩ, lời nói và hành động.
Chính xác. Tuy nhiên, hôm nay Ta đã cho con một phương pháp khác để con có thể trải nghiệm Cuộc Sống. Đây không phải là một công cụ của sự sáng tạo, đây là một cách hiểu mới về sự sáng tạo: rằng nó không phải là một quá trình mà mọi thứ xảy ra, mà là qua nó, con nhận thức được những gì đã xảy ra rồi — nhận thức về những gì đang, luôn là và sẽ luôn như vậy, thế giới vô tận.
Con có hiểu được không?
Con đang bắt đầu hiểu dần ạ, vâng. Con đang bắt đầu nhìn thấy toàn bộ vũ trụ học, toàn bộ công trình.
Tốt. Ta biết điều này không hề đơn giản. Hay đúng hơn, nó đơn giản, nhưng nó không hề dễ dàng.
Chỉ cần nhớ điều này: Hiện hữu là tức thì. So với điều đó, suy nghĩ của con là rất chậm. Nhanh như suy nghĩ, lại là rất chậm so với sự hiện hữu.
Hãy sử dụng ví dụ rất mang tính nhân văn của con về tình yêu.
Hãy nhớ về một thời mà con đã yêu. Có một khoảnh khắc, một khoảnh khắc kỳ diệu, khi con lần đầu tiên cảm nhận được tình yêu đó. Nó có thể đã đánh vào con, như con thích nói là, “như cả một tấn gạch.” Đột nhiên nó vượt qua con. Con nhìn người đó qua căn phòng, qua bàn ăn, qua ghế trước của xe và ngay lập tức, con biết rằng con yêu họ.
Thật là đột ngột. Ngay tức khắc. Đó không phải là điều mà con phải suy nghĩ. Tự nó chỉ “xảy đến” mà thôi. Con thậm chí có thể đã nghĩ trước về điều đó — con đã suy nghĩ về việc yêu người đó sẽ như thế nào — nhưng trong khoảnh khắc khi con lần đầu tiên cảm nhận được điều đó, lần đầu tiên biết được điều đó trong trái tim mình, nó đã cứ lướt qua con như vậy. Nó xảy ra quá nhanh đến nỗi con không thể “nghĩ” về nó ở đó nổi. Con chỉ đơn giản là nhận ra mình ở đó, đang yêu.
Con thậm chí còn có thể yêu trước khi con nghĩ về nó!
Trời ạ, con không biết về điều đó.
Với lòng biết ơn cũng vậy. Khi con cảm thấy biết ơn, không ai phải nói với con rằng “Đã đến lúc anh nên cảm thấy biết ơn”. Con chỉ đơn giản là cảm thấy biết ơn, một cách khá tự nhiên. Con thấy mình biết ơn trước khi con kịp nghĩ về điều đó. Biết ơn là một trạng thái của sự hiện hữu. Trong ngôn ngữ của con không có từ nào giống như thể là “tràn ngập tình yêu”, nhưng lẽ ra nên có.
Con là một nhà thơ, con biết điều đó chứ?
Con đã được bảo vậy.
Được rồi, con hiểu rõ rằng sự hiện hữu thì nhanh hơn suy nghĩ, nhưng con vẫn không hiểu tại sao “biết ơn” vì điều gì đó lại mang nó đến cho người ta nhanh hơn. Đợi một chút — ngay cả khi con đang nói điều này, con nghĩ rằng con đang hiểu ra câu trả lời.
Ngài đã từng nói trước đây rằng lòng biết ơn là một trạng thái tuyên bố rõ ràng rằng con đã có những gì con nghĩ là con cần. Nói cách khác, nếu con đang cảm ơn Thượng Đế về một điều gì đó, thay vì cầu xin Thượng Đế về một điều gì đó, con hẳn phải biết rằng điều đó đã sẵn sàng ở nơi của nó rồi.
Chính xác là vậy.
Đó là lý do tại sao Bước Thứ Bảy là, “Cảm ơn Thượng Đế”.
Chính xác.
Bởi vì khi cảm ơn Thượng Đế, con đang “nhận thức” rằng tất cả những điều tốt đẹp trong cuộc sống đã đến với con; rằng mọi thứ con cần — con người, địa điểm và sự kiện đúng đắn và hoàn hảo — để thể hiện, trải nghiệm và tiến hóa, như con đã chọn, đều đã sẵn sàng cho con.
Ngay cả trước khi con hỏi, thì Ta đã trả lời rồi. Đúng vậy, là thế đấy.
Vậy có lẽ cảm ơn Thượng Đế nên là điều đầu tiên người ta làm, không phải điều cuối cùng!
Điều đó có thể ất mạnh mẽ. Và con vừa khám phá ra một bí mật tuyệt vời. Điều kỳ diệu của Bảy Bước đến với Thượng Đế là chúng có thể được quay lại. Chúng có thể được đảo ngược.
Nếu con đang cảm ơn Thượng Đế, con đang giúp Thượng Đế giúp con.
Nếu con đang giúp Thượng Đế giúp con, con đang sử dụng Thượng Đế.
Nếu con đang sử dụng Thượng Đế, con đang đón nhận Thượng Đế trong cuộc đời mình.
Nếu con đang ôm lấy Thượng Đế, con đang yêu Thượng Đế.
Nếu con đang yêu Thượng Đế, con đang tin cậy Thượng Đế.
Và nếu con đang tin cậy Thượng Đế, con chắc chắn đang biết về Thượng Đế.
Thật đáng kinh ngạc. Hoàn toàn đáng kinh ngạc.
Bây giờ con biết cách tạo ra một tình bạn với Thượng Đế rồi đấy. Một tình bạn chân chính. Một tình bạn thực sự. Một tình bạn thực tế, hiệu quả.
Tuyệt vời! Con có thể bắt đầu sử dụng nó ngay lập tức không? Và đừng nói là, “Con có thể, nhưng con có thể không dùng.”
Gì cơ?
Ồ, con có một giáo viên lớp ba luôn sửa ngữ pháp của chúng con. Khi chúng con giơ tay và nói, “Sơ ơi, em vào phòng vệ sinh được không?” cô ấy sẽ luôn nói rằng, “em có thể, nhưng em có thể không đi.”
À vâng, con nhớ cô ấy.
Con có thể quên nổi không chứ?
Con có thể, nhưng con có thể không.
Ba-da-boom. Lá trống nổ, làm ơn.
Cảm ơn Ngài – cảm ơn Ngài – cảm ơn Ngài rất nhiều.
Nhưng một cách nghiêm túc mà nói, mọi người… Con muốn bắt đầu sử dụng tình bạn này. Ngài nói rằng Ngài sẽ giúp con hiểu được cách thực tế hóa, cách khiến trí tuệ trong Đối Thoại cùng Thượng Đế thực hiện được chức năng, cách sử dụng nó trong cuộc sống hằng ngày của chúng ta.
Chà, đó là mục đích của tình bạn với Thượng Đế đấy. Nó giúp con ghi nhớ những điều này. Nó để làm cho cuộc sống hàng ngày của con trở nên dễ dàng hơn, việc trải nghiệm từng khoảnh khắc của con thiên về việc biểu hiện về Con Người Thật của Con nhiều hơn.
Đây là mong muốn lớn nhất của con, và Ta đã thiết lập một hệ thống hoàn hảo để mọi mong muốn của con có thể được hiện thực hóa. Chúng đang được nhận ra ngay bây giờ – trong chính khoảnh khắc này. Sự khác biệt duy nhất giữa con và Ta là Ta biết điều này.
Trong khoảnh khắc con hoàn toàn biết (khoảnh khắc mà có thể đến với con bất cứ lúc nào), con cũng sẽ cảm thấy như Ta luôn cảm thấy: hoàn toàn vui vẻ, yêu thương, chấp nhận, chúc phúc và biết ơn.
Đây là Năm Thái độ của Thượng Đế, và Ta đã hứa với con rằng trước khi cuộc đối thoại của chúng ta kết thúc, Ta sẽ cho con thấy việc áp dụng những thái độ này trong cuộc sống của con bây giờ có thể và sẽ đưa con đến với sự Thánh Linh như thế nào.
Ngài đã thực hiện lời hứa đó từ lâu trong quyển 1 của Đối thoại cùng Thượng Đế, và con nghĩ đã đến lúc Ngài giữ lời hứa đó!
Và con đã hứa sẽ kể cho chúng ta nghe về cuộc sống của con, và đặc biệt là trải nghiệm của con từ khi xuất bản những quyển Đối thoại cùng Thượng Đế đó, và con chỉ mới cho chúng ta biết có chút đỉnh vậy thôi. Vì vậy, có lẽ cả hai chúng ta nên giữ lời hứa của mình đi!
Được thôi ạ.
http://www.llion.net
ttp://www.llion.net