TÌNH YÊU CỦA LINH HỒN – Chương 2: Sự bất lực

0
192

CHƯƠNG 2 – SỰ BẤT LỰC

Bất lực và các dạng rối loạn chức năng tình dục khác khá phổ biến ở cả nam giới và nữ giới. Nghiên cứu cho thấy ở tuổi 40, 5% nam giới bị rối loạn cương dương hoàn toàn. Ở tuổi 70 tỉ lệ này tăng lên 15%. Rối loạn cương dương nhẹ và trung bình ảnh hưởng đến khoảng 10% nam giới cho mỗi mười năm cuộc đời (tức là 50% nam giới ở độ tuổi 50, 60% nam giới ở độ tuổi 60). Ở phụ nữ tiền mãn kinh, 41% trải qua một số dạng rối loạn chức năng tình dục.

Sự bất lực gây ra những ảnh hưởng khó khăn và tàn khốc nhất. Những người trải nghiệm bất lực thường cảm thấy mình khiếm khuyết. Họ thường xuyên cảm thấy xấu hổ và tội lỗi vì đã “làm bạn tình thất vọng”. Sự căng thẳng có thể phá vỡ một mối quan hệ. Một cách tự nhiên, mọi người thắc mắc tại sao điều này lại xảy ra, nó có ý nghĩa gì, và làm cách nào để chữa lành và tiến về phía trước.

Để hiểu liệu chứng bất lực có được lên kế hoạch từ trước khi sinh hay không, tôi đã nói chuyện với Andrew, người đã đủ can đảm để chia sẻ kinh nghiệm của mình với tôi.

Andrew

Vào thời điểm chúng tôi nói chuyện, Andrew ba mươi sáu tuổi, đang sống ở Belfast, Bắc Ireland. Anh ấy đang làm việc cho một tổ chức từ thiện dành cho người vô gia cư và điều hành nơi tạm trú dành cho người tị nạn và người xin tị nạn.

“Vào khoảng hai mươi sáu tuổi,” anh bắt đầu, “tôi bắt đầu bị rụng tóc. Việc này thực sự ảnh hưởng đến sự tự tin, lòng tự trọng và khả năng tạo lập mối quan hệ với các cô gái. Vì vậy tôi đã liên hệ với một chuyên gia cấy ghép tóc. Chuyên gia này giải thích rằng tôi sẽ dùng thuốc theo toa trong một vài tháng. Nó sẽ làm chậm quá trình rụng tóc và sau đó tôi có thể cấy tóc.

“Tôi nhớ cụ thể đã nghe nói rằng loại thuốc này có thể ảnh hưởng đến ham muốn tình dục. Chuyên gia đó nói, ‘Đó là một tỷ lệ rất nhỏ, và bởi vì bạn còn rất trẻ, điều đó rất khó xảy ra. Kể cả nếu có, khi bạn ngừng dùng thuốc, ham muốn tình dục của bạn sẽ trở lại bình thường trong vòng một tháng.’ Tôi vẫn cảm thấy lo lắng về điều này, nhưng tôi vẫn quyết định dùng thuốc. Sau khi dùng được năm ngày thì tôi nhận ra rằng thuốc đã ảnh hưởng đến ham muốn tình dục và sự cương cứng của tôi.”

“Andrew, cụ thể bạn đã trải qua điều gì?”

“Không có ham muốn tình dục và hoàn toàn không có khả năng cương cứng,” anh ấy trả lời. “Điều đó giống như một bản án tử hình, giống như nhìn thấy toàn bộ giấc mơ và tương lai của tôi tan vỡ ngay trước mắt – không vợ, không con. Tôi nhớ mình chỉ ngồi đó, nước mắt tuôn rơi và thậm chí tôi còn có ý định tự tử. Tôi tìm thấy thông tin từ nhiều diễn đàn trực tuyến nơi có những người đã uống thuốc giống như tôi, và rồi năm, mười năm sau, họ vẫn hoàn toàn bất lực. Điều đó thật khủng khiếp.”

Từ thời điểm đó mọi việc càng trở nên khó khăn hơn đối với Andrew. Người chủ thuê anh ấy làm việc gặp khó khăn về tài chính và cho anh nghỉ vì không còn đủ khả năng trả lương cho anh. Trong cuộc sống cá nhân, những khó khăn trong chuyện tình dục đã khiến anh phải chấm dứt một mối quan hệ mới đầy hứa hẹn với một người phụ nữ mà anh cảm thấy thích.

“Dường như cuộc đời tôi đã kết thúc,” anh buồn bã nói. “Tôi rơi xuống vực sâu, tối tăm của trầm cảm.”

Andrew quay về sống với bố mẹ. Trong khoảng một năm anh hiếm khi rời khỏi nhà. Anh không còn liên lạc với bạn bè và bị ám ảnh bởi ý nghĩ tự tử. Các bác sĩ tâm thần, thuốc chống trầm cảm và thuốc ngủ đều không giúp ích được gì cho anh. Sau đó một góc nhìn mới bắt đầu nhen nhóm trong anh.

“Đến một thời điểm, tôi nhận ra rằng mình sẽ không tự tử, vì vậy tôi cũng nên thử làm điều gì đó mới mẻ.” Anh bắt đầu đọc ngấu nghiến về tâm linh. Anh tham gia các khóa chữa lành. Anh làm việc tình nguyện ở trung tâm người tị nạn, và sáu tháng sau anh được tuyển vào làm điều hành trung tâm. Công việc ở đây đã khiến anh thay đổi quan điểm sống một cách mạnh mẽ hơn.

Anh giải thích: “Trung tâm này dành cho những người di cư nghèo khổ. “Ở đó tôi gặp những người đã hoàn toàn từ bỏ bản thân và cuộc sống, chính là những gì mà tôi đang có. Họ ở đây một mình. Với những hạn chế về ngôn ngữ, họ không thể tìm được việc làm nên cuối cùng họ tìm đến rượu và sống lang thang trên đường phố. Tôi nhận ra mình thật may mắn. Tôi vẫn còn một mái nhà che nắng mưa. Tôi vẫn còn một gia đình yêu thương tôi. Khi tôi giúp đỡ những người di cư, tôi cũng đang giúp đỡ chính mình. Tôi càng có thể giúp được nhiều, cuộc sống của tôi càng được chuyển hóa.”

Một vài năm trôi qua. Sau đó Andrew gặp Sarah, một du học sinh người Canada ở Belfast. Anh cảm thấy cô là người phụ nữ trong mơ của anh.

“Cô ấy là tất cả những gì tôi mong muốn ở một người phụ nữ và còn hơn thế nữa,” anh nhớ lại. “Cô ấy truyền cảm hứng, sáng tạo và hấp dẫn. Chúng tôi kết nối ở mọi cấp độ. Nhưng cảm giác trong tôi rằng ‘Tôi có thể làm gì với chuyện ấy?’ khiến tôi không cảm thấy đủ tự tin để nói với cô. Tôi không thể có được một mối quan hệ vì chuyện ấy. Bây giờ cô ấy đã kết hôn với người khác rồi,” anh nhẹ nhàng nói.

Kể từ thời điểm đó Andrew đã phát hiện ra rằng mình có thể quan hệ tình dục nếu dùng Viagra và bây giờ anh thấy lạc quan hơn về việc tìm kiếm một người bạn đời. Anh cũng cảm thấy rằng mình đã trưởng thành hơn rất nhiều nhờ trải qua đau khổ. “Vì nỗi đau tôi đã trải qua nên tôi có thể ngồi cùng người tị nạn, người xin tị nạn và người vô gia cư, tôi hiện diện với họ, nhận ra nỗi đau của họ, con người họ và trải nghiệm của họ,” anh ấy nói với tôi.

Khi Andrew lần đầu tiên đồng ý nói chuyện với tôi để viết cuốn sách này, anh nói anh tin rằng trước khi sinh ra anh đã lên kế hoạch để có được trải nghiệm với thuốc và dẫn đến ham muốn tình dục thấp và bất lực. “Andrew,” tôi hỏi, “bạn có nghĩ rằng bạn lên kế hoạch này một phần là để bạn có thể phục vụ cho người tị nạn?”

“Bây giờ tôi cho rằng mọi chuyện phải xảy ra như vậy,” anh trả lời, với giọng chắc chắn. “Tôi cảm thấy đúng đắn và chính xác.” Cách Andrew sử dụng từ cảm thấy có ý nghĩa với tôi. Tôi nhắc lại từ này và nói rằng anh ấy đang lắng nghe trực giác, đó là một trong những cách mà Thần tính giao tiếp với chúng ta. Cảm giác là ngôn ngữ của linh hồn.

Tôi cũng nghĩ rằng sự hiểu biết sâu sắc của Andrew về một trong những mục đích của những trải nghiệm là đúng. Khi chúng ta lên kế hoạch trước khi sinh để có một thử thách đáng kể trong kiếp sống sắp tới, chúng ta làm như vậy một phần là để trau dồi và sau đó thể hiện những phẩm chất nhất định quan trọng đối với linh hồn chúng ta. Andrew rõ ràng đã đào sâu lòng trắc ẩn, sự đồng cảm và lòng biết ơn, nhưng chỉ đơn giản là trau dồi những phẩm chất như vậy sẽ không đủ từ góc độ của linh hồn. Linh hồn anh cũng muốn có được trải nghiệm để thể hiện những đức tính mà anh ấy đã phát triển. Đối với linh hồn, sự thể hiện như vậy tạo ra cảm xúc của sự mở rộng và niềm vui.

Andrew tiếp tục: “Trải nghiệm này đã thay đổi cuộc sống của tôi. Tôi đã đã học được rất nhiều điều về cuộc sống, về bản thân, linh hồn, con người, sự kết nối và làm thế nào mà một điều tốt đẹp có thể đến từ một nỗi đau. Khi tôi ở trong thời kỳ đen tối, tôi nhớ đến việc cầu nguyện, và lời của một bài hát đến với tôi: ‘Tôi muốn biết tình yêu là gì và tôi muốn bạn cho tôi thấy.’ Toàn bộ quá trình này đã cho tôi thấy tình yêu là gì. Trên đường đi làm, tôi gửi tình yêu sang chiếc xe chạy bên cạnh hoặc tới mọi người khi tôi đi ngang qua họ. Ở nơi làm việc tôi liên tục gửi tình yêu thương. Đó là cho đi, cho đi và cho đi từ nơi vô tận đó, nơi là bản chất thực sự của chúng ta. Chúng ta là tình yêu. Tôi đã có một trải nghiệm thực tế và có nhận thức trên bình diện vật lý về điều này, không phải là ai đó nói cho tôi biết.”

“Sau khi cuộc đời này kết thúc, khi bạn quay về thế giới bên kia và bạn gặp người chuyên gia đã đưa thuốc cho bạn, bạn sẽ nói gì với anh ta?”

Andrew bật cười. “Tôi sẽ nói, ‘Cảm ơn anh! Cảm ơn!’ Rob, không có sự thù địch, thậm chí không có bất kỳ dấu hiệu thù địch nào. Chỉ có lòng biết ơn: lòng biết ơn vì đã thay đổi cuộc đời tôi, đưa tôi vào một con đường khác và biết ơn anh ấy đã đóng vai của mình.”

“Andrew, câu chuyện của bạn sẽ được đọc bởi những người có thể đang đau khổ vì bất lực hoặc ham muốn tình dục thấp. Có lẽ họ cảm thấy mình là nạn nhân của cuộc sống hoặc của vũ trụ. Họ có thể không nhìn thấy ý nghĩa hoặc mục đích tinh thần sâu sắc hơn trong trải nghiệm này. Bạn sẽ nói điều gì với họ?”

“Tôi đã bị mắc kẹt trong đó quá lâu,” anh thừa nhận. “Nếu bạn nghĩ về tất cả các hành tinh trong vũ trụ và cách chúng quay trong sự đồng bộ hoàn hảo; cách đại dương, những con sóng, mặt trăng, mặt trời và các vì sao đều trong dòng chảy hoàn hảo; các mùa đến và đi vào thời điểm hoàn hảo; cách mặt trời luôn mọc và lặn; và một điều thực tế là chúng ta thở ra thán khí cho cây cối lấy vào và thứ mà cây cối thải ra lại chính là sinh khí của chúng ta—tất cả đều trong dòng chảy hoàn hảo, vậy mà chúng ta bằng cách nào đó lại nghĩ rằng cuộc sống của chúng ta không theo dòng chảy hoàn hảo như vậy.

“Nếu bạn đọc về những người thực sự truyền cảm hứng,” anh ấy tiếp tục, “Đa số họ đã trải qua những đau khổ không thể chịu nổi. Vì vậy, hãy cởi mở với khả năng là có lẽ bạn đã đồng ý trải qua điều này vì một lý do cao hơn. Thực tế, tất cả lý do cao hơn đều có nghĩa sự hiểu biết lớn hơn và mở rộng bản chất thực sự của bạn, đó là tình yêu. Như Wayne Dyer từng nói: “Khi bạn thay đổi cách nhìn nhận mọi việc, những điều bạn thấy sẽ thay đổi.”

Tôi hỏi Andrew về tình trạng ham muốn tình dục của anh bây giờ.

“Nó đã được cải thiện,” anh nói, “nhưng vẫn còn sự đau đớn và sự chịu đựng đối với cơn đau ấy. Nhưng bây giờ tôi dùng chính nỗi đau này làm nhiên liệu để thúc đẩy và truyền cảm hứng cho tôi để sống bằng tình yêu.”

Phiên hồi quy giữa các kiếp sống của Andrew

Tôi rất xúc động và được truyền cảm hứng từ cuộc trò chuyện với Andrew. Nỗi đau khổ của anh là rất lớn nhưng anh đã dùng nỗi đau đó để trau dồi sâu sắc lòng trắc ẩn và sự thấu cảm của mình. Sau đó anh đã dùng những đức tính đó và chuyển hướng ra bên ngoài để phụng sự những người khác. Có vẻ như rất có thể anh đã lên kế hoạch cho sự bất lực và ham muốn tình dục thấp trước khi sinh, một phần để anh có động lực và khả năng giúp đỡ những người di cư nghèo khổ. Tuy nhiên, tôi tự hỏi kế hoạch của Andrew còn có những ý định nào khác không và còn những điều gì anh ấy có thể học hỏi hoặc làm thêm nữa. Tôi hy vọng phiên hồi quy của anh sẽ làm sáng tỏ những câu hỏi này.

Tôi đưa Andrew qua các bước thư giãn thể chất và tinh thần thông thường, sau đó hướng dẫn anh đi qua một đường hầm từ đó anh quay trở lại tiền kiếp.

“Tôi đang ở bậc thềm nhà, chuẩn bị ra ngoài,” anh bắt đầu. “Đó là [thời gian] vào ban ngày. Trời nóng.”

“Tôi muốn biết bạn ăn mặc thế nào,” tôi nói. “Bạn có mang giày hay dép không?”

“Dép xăng đan.”

“Hãy nhìn lên trên thân mình, bạn đang mặc gì vậy?”

“Cẳng chân tôi không có gì, nhưng có một chiếc áo choàng màu đỏ, gần giống như bằng cỏ. Sau đó phía trên có một tấm khiên giáp vàng. Tôi có một cả thanh kiếm và miếng đệm vai nữa.”

“Rất tốt,” tôi đáp. “Bây giờ tôi muốn bạn nhìn thấy mình đang đứng trước một tấm gương và thấy mình trông như thế nào. Tôi muốn bạn nhìn kỹ vào khuôn mặt và mái tóc của mình và cho tôi biết bạn là nam hay nữ.”

“Nam,” Andrew trả lời, “khoảng ba mươi lăm [tuổi]. Tóc đen, da mặt ngăm đen. Đó là một khuôn mặt dài với quai hàm khỏe mạnh.”

“Trên mặt bạn có biểu cảm gì không?”

“Tôi đang tức giận. Rất tức giận.”

“Bây giờ, hãy nhìn vào làn da của bạn. Da bạn màu gì?

“Sự kết hợp giữa màu trắng và màu nâu.”

“Bạn là người nhỏ con, vừa tầm hay cao lớn?”

“Cao lớn. Tôi mạnh mẽ và cơ bắp.”

Tôi hướng dẫn Andrew để cho tấm gương tan biến và để cảnh tượng diễn ra một cách tự nhiên.

“Tôi có một thanh kiếm,” anh mô tả. “Có những người xung quanh tôi đang kích động, can ngăn tôi đừng làm điều đó. Tôi sẽ trả thù ai đó.

“Tôi đến nhà anh trai tôi. Tôi đang la hét. Chúng tôi đang hét vào mặt nhau, rồi tôi giết anh ta.”

“Hãy nhìn kỹ vào khuôn mặt của anh trai bạn,” tôi gợi ý. “Bạn có nhận ra linh hồn này có phải là người ở bên bạn trong kiếp sống hiện tại không?”

“Anh trai tôi, John. Anh ấy đã làm điều gì đó phản bội tôi, điều gì đó về việc nói dối vợ hay bạn tình của tôi. Tôi đã giết anh ta vì sự phản bội đó. Tôi biết một khi tôi làm điều đó thì tôi sẽ bị đưa đến chỗ chết. Những người lính đang lao vào và họ sẽ bắt tôi đi.”

“Andrew, tôi muốn bạn tin tưởng rằng linh hồn và những người hướng dẫn của bạn đang chỉ cho bạn cảnh tượng này vì một hoặc nhiều lý do cụ thể. Điều gì là quan trọng mà bạn cần biết hoặc hiểu về cảnh tượng mình đang xem xét? Hãy tin tưởng rằng bạn biết câu trả lời.”

“Nó liên quan đến chứng bất lực,” anh giải thích. “Sức mạnh của tôi bị tước đi bởi một lực bên ngoài tôi, một lực mà tôi yêu quý và người đã phản bội tôi. Trước khi giết anh ta, tôi đã nghĩ anh ta đang lấy đi sức mạnh của tôi thông qua sự phản bội, nhưng thực ra chính bằng việc tôi tìm cách trả thù, tôi đã từ bỏ sức mạnh của mình và làm cho mình bị bất lực.”

Tôi nhắc Andrew chuyển sang sự kiện hoặc cảnh quan trọng tiếp theo trong kiếp sống đó.

“Tôi sắp chết,” anh nói khi hình ảnh đó hiện rõ trong tâm trí. “Tôi đang đi qua đám đông. Mọi người đang hét vào mặt tôi. Tôi đi vào một cái sân lớn. Tôi đang được dẫn tới đó.”

“Bạn cảm thấy thế nào khi việc này diễn ra?”

“Lạ thật—tôi thực sự cảm thấy bình tĩnh. Tôi biết đây không phải là kết thúc thực sự. tôi cũng biết . . . việc này giống như là một điệu nhảy giữa chúng tôi phải được hoàn thành. Tôi cảm thấy trọn vẹn, mặc dù việc này khủng khiếp đến mức không thể tin được.”

“Hãy để cảnh này tiếp tục. Điều gì xảy ra tiếp theo?”

“Tôi đi lên chỗ giá treo cổ. Họ quàng một chiếc thòng lọng quanh cổ tôi. Có tiếng la, hét và chế nhạo. Tay tôi bị trói. Tôi đang đứng đó, và tôi biết rằng chiếc ghế sắp bị đá đi. Một cảm giác an bình. Vậy là xong.”

Sau đó tôi mất vài phút để hướng ý thức của Andrew rời khỏi cơ thể ở kiếp trước và trở về Ngôi nhà tinh thần ở thế giới bên kia.

“Bây giờ bạn đang trải qua điều gì?” Tôi hỏi khi tôi nghĩ anh ấy đã ở đó.

“Đang được nâng lên. . . một sự mở rộng. . . kéo về phía ánh sáng . . . an bình . . .” Andrew bây giờ đã nói chậm rãi hơn rất nhiều và giọng nói của anh thật bình tĩnh, rõ ràng.

“Tiếp tục đi lên,” tôi hướng dẫn, “cao hơn. . . xa hơn, rời xa khỏi Trái đất. . . tiến gần hơn vào ánh sáng. Hãy nói cho tôi biết điều gì đang diễn ra.”

“Tôi được bao quanh và bao bọc bởi ánh sáng rực rỡ không thể tin nổi. . . có rất nhiều ánh sáng!” Anh reo lên, rồi đột nhiên phấn khích. “Cảm giác thật tự nhiên.”

“Andrew, bạn có cảm nhận được rằng bản thân ánh sáng là một ý thức sống hay có những sinh thể bên trong ánh sáng?”

“Bây giờ có những sinh thể ở trước mặt tôi. Một người ở giữa bước lên và đi vòng qua mép bàn và tiến về phía tôi. Đó là một thực thể ánh sáng nên không có hình dạng thực sự. Thật khó để diễn tả. Người ấy trông gần giống như thể có một tấm áo choàng ánh sáng bao quanh.”

“Bạn cảm thấy năng lượng của sinh thể này như thế nào?”

“Vĩnh cửu, hiểu biết, yêu thương, không phán xét, quen thuộc.”

“Tôi muốn bạn cảm ơn người này vì đã bước tới nói chuyện với bạn. Sau đó hãy hỏi tên và mối quan hệ của người đó với bạn. Hãy nói cho tôi biết câu trả lời bạn nhận được.”

Elar:          Tôi là người hướng dẫn tinh thần của bạn. Tên tôi là Elar [ee-lar]. Tôi rất vui vì bạn đã đến. Chúng tôi đang chờ đợi bạn. Bạn cũng đang chờ đợi để được trải nghiệm điều này.

Sau đó tôi gợi nhắc Andrew hỏi Elar một số câu hỏi. Andrew lặp lại những gì Elar đã trả lời:

Andrew:   Tại sao vừa rồi tôi lại được cho thấy kiếp sống đó?

Elar:          Đó là sự cân bằng và hài hòa các hành động trước đó giữa bạn và anh trai bạn. Nhưng, cả hai bạn đều mang theo sự phán xét còn sót lại vào Thần tính và sau đó đưa nó vào kiếp sống [hiện tại] này để được giải quyết. Phần còn sót lại là sự phán xét của chính bạn. Mặc dù hành động của bạn đã được đồng ý trước, nhưng bạn không có sự tự tha thứ hay tự chấp nhận. Sự bất lực hiện nay của bạn gắn liền với kiếp sống đó, hành động đó. Bạn tin rằng bạn đã lạm dụng sức mạnh của mình, vì vậy [bằng việc thiết kế một kế hoạch trước khi sinh ra] bạn không có cách nào để lạm dụng sức mạnh trong kiếp sống [hiện tại] này.

Andrew:   Làm thế nào tôi có thể lấy lại sức mạnh của mình?

Elar:          Hãy biết rằng đây là điều phải xảy ra. Hãy cho phép điều này được giải phóng. Cho phép bản thân tha thứ cho chính mình.

Andrew:   Tôi làm điều đó bằng cách nào?

Elar:          Hãy viết cho mình những lá thư về sự tự tha thứ, trắc ẩn với bản thân, ghi nhận giá trị của bản thân và yêu thương bản thân. Bạn đang cản trở bản thân khỏi việc chấp nhận những gì bạn đã là. Việc viết những lá thư sẽ nhắc nhở bạn ở cấp độ tiềm thức về những thỏa thuận trong kiếp sống đó và đưa bạn đến một nơi mà bạn hoàn toàn có thể giải phóng nó và đánh giá cao kế hoạch thiêng liêng: đó là cả hai đều sẵn sàng nhảy điệu nhảy và đóng vai của mình.

Andrew:   Tôi nên viết gì nữa trong những bức thư này?

Elar:          Hãy viết một lá thư cho Bản thể Cao hơn của anh trai bạn để xin sự tha thứ. Sau đó hãy cho phép Bản thể Cao hơn của anh trai bạn viết một lá thư gửi lại cho bạn. Ngoài ra, hãy viết một lá thư tha thứ cho hành động của anh trai bạn. Sau đó cho phép Bản thể Cao hơn của bạn viết một phản hồi bức thư đó.

Tôi để ý Elar sử dụng nhiều lần từ cho phép. Những suy nghĩ của tâm trí bản ngã giống như tiếng ồn gây nhiễu giữa các chiều không gian. Khi tâm trí tĩnh lặng trong thiền định (hoặc các hoạt động mang tính thiền định như lái xe đường dài hoặc dạo bước đi một mình trong thiên nhiên), điều này cho phép ý thức phi vật chất kết nối với chúng ta.

Andrew:   Còn điều gì quan trọng khác mà tôi cần biết hoặc hiểu về kiếp trước?

Elar:          Sức mạnh. Không phải sức mạnh vượt lên trên người khác, mà là sức mạnh có thể giúp người khác phát huy được sức mạnh của chính họ. Bạn đã không làm điều đó. Đã có khả năng cho một kết cuộc khác, nhưng trong bạn có nỗi sợ lên tiếng, rất giống với nỗi sợ mà bạn đang mang trong kiếp sống [hiện tại] này. Hãy buông bỏ nỗi sợ. Bây giờ là lúc để đem những phẩm chất bạn có bên trong để giúp đỡ người khác.

Andrew:   Làm sao tôi làm được điều đó?

Elar:          Sức mạnh nằm trong nỗi đau. Hãy kết nối với nó. Hãy viết về nó. Bắt đầu từ việc nhỏ, như là chia sẻ với mọi người. Hãy trở nên dễ bị tổn thương và chia sẻ về nỗi sợ của mình. Đó là nơi sự kết nối diễn ra. Sức mạnh của bạn nằm ở đó, trong việc dễ bị tổn thương, trong nỗi sợ hãi. Hãy gặp gỡ người khác trong việc dễ bị tổn thương. Hãy gặp gỡ họ trong nỗi sợ của bạn bởi vì họ cũng có những nỗi sợ.

Nhận thấy cuộc trò chuyện của Andrew với Elar đã hoàn tất, tôi cảm thấy giờ đã đến lúc Andrew đến gặp Hội đồng của anh ấy.

“Andrew,” tôi nhắc, “hãy cảm ơn Elar vì tất cả tình yêu và sự thông thái mà anh ấy vừa chia sẻ với bạn và cũng vì sự hướng dẫn dành cho bạn trong cuộc đời hiện tại. Sau đó hãy nói với anh ấy rằng bạn có những câu hỏi khác mà bạn muốn hỏi Hội đồng Trưởng lão. Bây giờ hãy mô tả điều gì xảy ra tiếp theo.”

“Gần như thể cái bàn đã di chuyển,” anh trả lời. “Nó giống như một hình bán nguyệt xung quanh tôi, nhưng không quá gần.”

“Có bao nhiêu thành viên trong Hội đồng? Họ trông như thế nào?”

“Có mười hai. Họ là những sinh thể của ánh sáng.”

“Họ trông hay cảm thấy như là nam, nữ hay lưỡng tính?”

“Lưỡng tính.”

“Bạn còn có cảm nhận nào khác về năng lượng của họ không?”

Andrew trả lời: “Đó là năng lượng hoàn toàn bao dung, hoàn toàn thấu hiểu”, có âm sắc của kính phục trong giọng nói của anh ấy. “Tình yêu và sự chấp nhận vô điều kiện. Họ đã trông nom mọi việc tôi từng tham gia. Không có gì họ không biết về tôi, và không có sự phán xét. Ở đây tràn ngập tình yêu, sự trân trọng và ngưỡng mộ từ cả hai phía.”

Tính qua lại của tình yêu và sự trân trọng này là điều tôi đã được nghe nói đến nhiều lần. Cũng như chúng ta tự nhiên yêu mến và đánh giá cao những sinh thể rất thông thái và tiến hóa cao – những người đã trông nom quá trình tiến hóa của chúng ta, họ cũng yêu thương và đánh giá cao chúng ta ở khía cạnh Thần tính mà chúng ta thực sự là.

Tôi yêu cầu Andrew mô tả bối cảnh [ND: không gian xung quanh].

“Tất cả chỉ là ánh sáng trắng thuần khiết, giống như một căn phòng, nhưng thật khó để gọi là một căn phòng vì tất cả đều là ánh sáng trắng. Có một số sinh thể ở bên phải đang quan sát chúng tôi. Tôi không có bất kỳ mô tả nào về họ, chỉ biết rằng họ đang ở đó.” Giống như Andrew, nhiều người cho biết họ biết rằng có những sinh thể khác đang hiện diện quan sát cuộc họp với Hội đồng.

Tôi nhắc Andrew cảm ơn các thành viên Hội đồng đã có mặt để nói chuyện với anh và hỏi xem ai trong số họ sẽ là người phát ngôn của Hội đồng.

“Có,” anh ấy trả lời, “người bên trái.” Đến đây Andrew bắt đầu cười. “Sinh thể này có vóc dáng to lớn hơn Elar, vui tính hơn, nhẹ nhàng hơn và có tinh thần cao hơn. Có một cảm giác vui vẻ và vui đùa giữa chúng tôi và tất cả những người khác.”

“Andrew, hãy hỏi tên người phát ngôn của Hội đồng.”

“Họ đã nói với tôi rồi. Đó là lý do tại sao tôi cười vì cái tên là Iknow [ND: nghĩa là Tôi biết]. Tất cả họ đều cười vì họ đang nói, ‘Tôi biết, Tôi biết.’ Đó là tên của sinh thể đó.”

“Tên ấy được viết như thế nào?”

“Giống như cách nói, I-k-n-o-w, giống như cách chúng ta viết nó thành một từ. Điều này giống như trò đùa vậy.”

Mặc dù một số người thấy Hội đồng rất nghiêm túc, nhưng nhiều người lại có trải nghiệm họ rất vui vẻ và nhẹ nhàng, giống như Andrew bây giờ. Thật vậy, một trong những thông điệp phổ biến nhất mà mọi người nhận được từ Hội đồng là hãy bớt nghiêm trọng hóa bản thân và cuộc sống, hãy có nhiều niềm vui hơn.

Sau đó tôi nhắc Andrew hỏi Iknow một loạt câu hỏi dài, bắt đầu bằng: “Hôm nay Hội đồng có thông điệp gì dành cho tôi?”

Iknow:       Chúng tôi rất vui vì bạn đã đến. Đây là điều bạn đã từng chờ đợi ở nhiều cấp độ.

Chúng tôi khen ngợi bạn vì cách bạn xử lý các thử thách của mình, và chúng tôi cũng muốn nhắc lại việc bạn đã sẵn lòng đối diện với những thử thách đó. Chúng tôi và nhiều người khác đã rất ấn tượng.

Lời nhắc rằng Andrew đã sẵn sàng dấn thân vào con đường đầy thử thách có ý nghĩa quan trọng. Bởi vì bức màn ngăn cách giữa các chiều kích đã khiến cho mọi người gần như quên hoàn toàn kế hoạch trước khi sinh ra của mình, nhiều người rơi vào ý thức nạn nhân, tần số rung động thấp nhất mà con người có thể trải qua. Việc nhớ ra rằng chính chúng ta đã chọn những trải nghiệm khó khăn đó giúp chúng ta thoát ra khỏi tần số rung động thấp và trao cho chúng ta sức mạnh để học hỏi một cách có ý thức hơn và ít đau khổ hơn.

Andrew:   Hội đồng có muốn tôi biết thêm điều gì về kiếp trước không?

Iknow:       Có một khả năng vượt qua trong kiếp sống đó—để siêu việt tất cả những gì đã xảy ra, siêu việt để đến với tình yêu. Một khả năng vượt qua được hành động của anh trai bạn. Nó giống như lau sạch cái bảng đen.

Khả năng đó có thể xảy ra trong mọi kiếp sống. Cách để siêu việt là hãy luôn lựa chọn tình yêu. Dù hoàn cảnh thế nào đi nữa, hãy luôn chọn tình yêu. Bất kể chuyện gì xảy ra, hãy chỉ chọn tình yêu.

Thông thường, cánh cửa dẫn đến tình yêu và sự siêu việt là đi xuyên qua nỗi sợ—sợ bị tổn thương, bị cô lập và bị từ chối. Phía bên kia cánh cửa của nỗi sợ là tình yêu – lớn lao, vô điều kiện, không bao giờ kết thúc, không phán xét, không lay chuyển. Hãy gặp gỡ mọi người tại cánh cửa đó để họ có thể thấy bạn trong nỗi sợ của họ. Hãy nói về nỗi sợ. Hãy chia sẻ về sự tổn thương, sự thiếu thốn tình yêu, về điều không biết, về việc không đủ tốt, về chuyện ‘tôi là ai khi đứng trước mặt bạn và nói lên những điều này?’

Ở đó họ sẽ gặp bạn. Ở đó tình yêu sẽ được tìm thấy.

Cho dù bạn làm điều đó trước một hay một nghìn người thì việc đó đều giống nhau.

Andrew:   Bản thể thật sự của tôi là gì?

Iknow:       Bản thể thật sự của bạn là tình yêu. Đừng lo lắng nếu việc bạn quên đi bản thể của mình; điều đó chỉ có nghĩa là bạn có điều đẹp đẽ khác để nhớ.

Andrew:   Tại sao tôi vẫn chưa gặp được tri kỷ của mình?

Iknow:       Bạn biết một bài hát có lời như sau ‘Hãy đến với tôi. Hãy đến với tôi, hoang dã và tự do.’ [Bạn sẽ gặp cô ấy] khi bạn sẵn sàng đến với cô ấy, hoang dã và tự do. Hãy cảm thấy hoang dã và ôm lấy nỗi sợ bạn. Hãy ôm lấy sự bất an, sự thiếu lòng trắc ẩn với bản thân—không phải để thay đổi hoặc loại bỏ chúng, nhưng trong sự hiểu biết rằng đó là điều khiến bạn là một con người, vì hầu hết mọi người đã từng bước đi trên bề mặt Trái đất đều có những điều này theo cách này hay cách khác.

                  Hãy hoang dã, cởi mở và tự do. Hãy sống từ bản thể tự do đó. Tình yêu sẽ đến. Bạn không cần biết khi nào và như thế nào. Tình yêu sẽ đến.

Andrew:   Tôi muốn hỏi về Sarah. Tôi chưa bao giờ cảm thấy kết nối với người phụ nữ nào khác như với cô ấy. Bạn có thể kể cho tôi nghe về điều gì Sarah?

Iknow:       Các bạn chưa bao giờ được sắp xếp để ở bên nhau [lâu dài]. Bạn biết điều đó từ trong sâu thẳm; nếu không, bạn đã nỗ lực nhiều hơn thay vì dừng lại và để Vũ trụ quyết định. Hãy biết rằng những gì cần phải làm đã được làm trong sự hoàn hảo. Amen.

Andrew:   Bạn tâm giao là gì?

Iknow:       Một người bạn tâm giao có thể được mô tả như mặt kia của đồng xu: người có thể có cái nhìn khác bạn nhưng luôn thống nhất với bạn trong một chỉnh thể. Theo một cách, đó là sự hợp nhất trở lại Nguồn [Thiên Chúa] rằng bạn chưa bao giờ [thực sự] tách rời. Đó là sự hòa hợp, đồng điệu hoàn hảo. Đó là vẻ đẹp của bạn ở trong họ và họ ở trong Bạn. Đó là sự hợp nhất.

Andrew:   Làm sao tôi có thể nhận ra người bạn tâm giao của mình khi tôi tìm thấy cô ấy?

Iknow:       Bạn sẽ biết mà không một chút nghi ngờ, giống như bạn cảm thấy trong cơ thể mình bây giờ. Bạn cảm thấy trong cơ thể mình sự cộng hưởng với những lời nói của chúng tôi, thông điệp của chúng tôi, cái ôm của chúng tôi, tình yêu của chúng tôi. Điều đó rõ ràng không thể phủ nhận. Đó sẽ là sự hiện hữu, sự gặp gỡ, những ánh mắt, sự kết nối, sự hợp nhất.

                  Hỏi Iknow xem, anh ấy có biết không? Tất nhiên là có rồi.

Andrew:   Tại sao tôi đã uống thuốc [ND: điều trị rụng tóc, dẫn đến sự bất lực]? Đó có phải là một phần của kế hoạch trước khi sinh của tôi không, để nó ảnh hưởng đến dương vật và ham muốn tình dục của tôi? Làm cách nào để khắc phục tình trạng này?

Iknow:       Đúng, việc này đã được quyết định trước khi sinh ra. Một phần nguyên nhân là điều bạn đã khám phá ra ở kiếp trước. Sau khi bạn tước đi cuộc sống của anh trai, ngay trước khi bạn chết, sự mất đi sức mạnh hay sự bất lực — theo một cách mà những gì bạn đã gây ra cho người khác – cũng xảy đến với bản thân bạn.

                  Tuy nhiên, việc này còn liên quan nhiều hơn đến lời mời gọi cao hơn trong kiếp sống hiện tại: đó là thức tỉnh bản chất thực sự của bạn, lấy lại sức mạnh của bạn, bởi vì cuối cùng mọi sức mạnh đều là của bạn. Bạn chính là sức mạnh, và kiếp sống này để bạn lấy lại sức mạnh.

Bây giờ bạn đang ở tại đúng thời khắc mà vì điều này bạn đã bước vào cuộc đời này. Mọi thứ đều dẫn đến thời điểm này, và mọi thứ – tất cả quá khứ, tất cả bóng tối, thuốc điều trị và mọi thứ khác nữa— xảy ra để đến thời điểm này. Bạn bây giờ đang ở thời điểm mà trước khi sinh ra, bạn hy vọng mình sẽ thực hiện được.

Điều này thật đẹp, giá như bạn có thể biết được. Giá như bạn có thể biết. Chúng tôi khen ngợi bạn.

Andrew:   Nếu ý định của tôi là chữa lành sự đánh mất sức mạnh của mình ở kiếp trước và để lấy lại sức mạnh ở kiếp hiện tại, tại sao kế hoạch lại là trải nghiệm về chứng bất lực và ham muốn tình dục thấp? Tại sao kế hoạch không phải là trở thành một người rất mạnh mẽ?

Iknow:       Có mối lo ngại rằng nếu bạn là một người rất mạnh mẽ, bạn sẽ lạm dụng sức mạnh này, đó chính là niềm tin sai lầm của bạn trong kiếp trước và cả những kiếp trước đó.

Ngoài ra, nếu bạn nhập thể hoặc dành cả cuộc đời mình với tư cách là một người đầy sức mạnh, bạn sẽ có sự mất kết nối, hiểu lầm và thiếu sự đồng cảm với tính nhân văn của nỗi sợ hãi, cảm giác cùng đường, vực thẳm của sự tuyệt vọng. Nếu bạn chưa đi con đường đó, làm sao bạn có thể gặp người khác ở đó? Bạn không thể đứng ở cánh cửa đó, giữ cánh cửa đó mở và làm người gác cửa cho những người khác đi qua.

Bạn đã đồng ý để cuộc sống [hiện tại] này có sự hiểu biết thực sự về việc trở thành điều đối lập với bản thể thật sự của bạn là như thế nào. Nhờ đó khi quay trở về bạn có thể mang theo người khác cùng bạn. Bạn có thể bước xuống địa ngục, nắm tay và bước đi cùng người khác.

Ở đây Iknow đã mô tả rất hay về kế hoạch cuộc đời của một người phụng sự ánh sáng. Một người phụng sự ánh sáng tìm cách trải nghiệm trực tiếp chính điều mà người ấy mong muốn thay đổi trước sinh ra. Sự thay đổi mạnh mẽ thực sự—sự thay đổi mang tính chuyển hóa—có thể chỉ được tạo ra từ bên trong sự rung động mà người ấy tìm cách thay đổi. Đây là nghịch lý lớn trong kế hoạch trước khi sinh của Andrew: chỉ bằng cách trước tiên tự mình làm cho bất lực, anh ấy mới có thể trở nên thực sự mạnh mẽ. Kế hoạch trước khi sinh của Andrew là một kế hoạch kinh điển về việc học tập thông qua trạng thái đối lập, trong đó hoàn cảnh sống tạo ra sự tương phản giữa sự bất lực [ND: của cơ thể vật lý] và sức mạnh thật sự của linh hồn, sẽ giúp anh đánh giá cao và thực sự hiểu được sức mạnh to lớn của Sinh thể Thiêng liêng.

Andrew:   Những trải nghiệm về chứng bất lực và ham muốn tình dục thấp đã phục vụ tôi theo những cách nào khác nữa trong cuộc sống hiện tại?

Iknow:       Đó cũng là cách để loại bỏ những tác nhân gây xao nhãng, mà nếu không có sự bất lực hay ham muốn tình dục thấp bạn có thể vướng vào, như là phụ nữ, có thể là con cái — những tác nhân gây xao nhãng ở bình diện vật chất khiến bạn đi chệch đường, điều đã xảy ra ở những kiếp sống trước.

Ngoài ra, sự khắc nghiệt, đau đớn, sự chịu đựng sẽ không cho phép bạn bỏ cuộc. Bây giờ bạn không thể đi chệch đường được. Cảm nhận được tôi luyện trong thử thách thúc đẩy và dẫn đường cho ước mơ tiến lên phía trước: đó là thôi thúc tìm kiếm sự thật và thôi thúc giúp đỡ người khác. Kế hoạch này là cách tốt nhất, tuy không hề dễ dàng, nhưng là cách tốt nhất.

Nó giống như việc đẩy một quả bóng dưới nước. Bạn càng đẩy nó xuống sâu hơn, nó lại càng trồi lên cao hơn. Mọi thứ đã dẫn dắt và tiếp tục dẫn đến sự hiểu biết lớn hơn thông qua sự tương phản với tình yêu – bản chất thực sự của chúng ta.

Andrew:   Tầm quan trọng của công việc hiện tại của tôi với người di cư nghèo khổ?

Iknow:       Bất cứ điều gì bạn muốn cho bản thân, hãy mang đến cho người khác. Vì vậy, khi bạn gặp những người vô gia cư, những người không nơi nương tựa, những người bỏ cuộc, những người không có tình yêu hay lòng tự ái, thì tình yêu bắt đầu bung nở trong bạn. Và tình yêu đó đã tiếp tục lớn lên, lớn lên và lớn lên. Tất cả là hiện diện với mọi người, chỉ cần hiện diện ở bên họ, không nhất thiết có câu trả lời hoặc nói rằng bạn có câu trả lời. Sự hiện diện đó là sự thừa nhận về nhân tính của họ và cả Thiên tính [ND: Phật tính, bản thể thiêng liêng] của họ.

Ở đây chúng ta đã đi đến một điểm quan trọng: bằng cách trước tiên nhận thức được Thiên tính của chính mình, Andrew sau đó có thể nhìn thấy được Thiên tính ở những người khác. Khi những người khác sau đó nhìn thấy Thiên tính của họ phản chiếu trong mắt của Andrew, họ bắt đầu nhớ ra mình thực sự là ai. Bằng cách này sự chữa lành thực sự diễn ra.

Andrew:   Cơn đau ở dương vật của tôi là căn nguyên của nỗi đau lớn mà tôi đang phải chịu. Bạn có thể cho tôi biết điều gì khác về nguyên nhân gây đau hoặc làm thế nào để chữa lành nó?

Iknow:       Những lý do của cơn đau đã được chúng tôi nói rồi. Có điều gì khác cần phải nói thêm nữa không ư? Nếu có thì là, chúng tôi ở bên bạn. Bạn có thể kết nối với chúng tôi. Bạn có thể gọi để được chúng tôi giúp đỡ.

Chúng tôi chúc mừng và ôm lấy bạn vì đã đủ dũng cảm để đi con đường này nhân danh Tình yêu. Hãy lấy điều này làm phương châm của bạn kể từ ngày hôm nay, một câu thần chú mới được khắc lên bạn: ‘Tôi làm điều này nhân danh Tình yêu.’ Đó là lý do tại sao bạn sống trong cuộc đời này, trong cơ thể này, trong vai Andrew Doherty. Bạn đã biết rõ rằng nó sẽ có phần nguy hiểm, nhưng vẫn khao khát đạt được mục tiêu cuối cùng đó, bởi vì thực tế bạn mục tiêu cuối cùng đó.

Hãy kết nối với điều này trong trái tim. Amen.

Andrew:   Làm thế nào để tôi thực hiện tất cả những điều này dịu dàng và nhẹ nhàng hơn?

Tôi giật mình khi Iknow bùng nổ trong dòng cảm xúc mạnh mẽ. Andrew chuyển tiếp không chỉ những lời của Iknow mà còn cường độ và sức mạnh to lớn đã thấm đẫm anh ấy:

Iknow:       Buông bỏ mọi ý niệm về tương lai. Ôi, hãy sống mà không có tương lai! Ôi… tôi có thể khóc bây giờ! Ôi, giá như bạn có thể sống ngày hôm nay theo cách không có tương lai, bạn sẽ ở trên Thiên đường! Bạn còn cần điều gì nếu bạn không có tương lai?

                  Không có tương lai! Đây là khoảnh khắc cuối cùng của sự tồn tại của bạn! Hãy chia sẻ bây giờ, vì nếu không, cuộc đời có thể chấm dứt trong hơi thở tiếp theo! Không có tương lai; hãy sống ngay lúc này và cứ như vậy. Đừng làm bất cứ điều gì vì tương lai Hãy làm điều đó cho hiện tại. Hoa hồng không biết đến tương lai. Hoa hồng biết khoảnh khắc này và lần bung nở này. Hãy xem vẻ đẹp mà hoa hồng tạo ra.

Hãy chia sẻ và sống như một người không có tương lai. Hãy là hiện thân của điều này, nhờ đó bạn có tự do.

Rõ ràng, Iknow cảm thấy anh ấy có chìa khóa dẫn đến hạnh phúc cho con người trần thế, nếu như chúng ta cho phép mình sử dụng nó.

Tôi đã gợi ý cho Andrew hỏi tất cả những câu hỏi mà anh ấy và tôi muốn khám phá và cảm thấy sự cao trào xúc cảm của Iknow chính là phần kết cho các nhận xét của anh ấy. Tôi bảo Andrew hãy yêu cầu Iknow và những thành viên còn lại trong Hội đồng cho anh ấy một sự chữa lành năng lượng trên mọi cấp độ—thể chất, cảm xúc, tâm trí và tinh thần. Tôi hướng dẫn Andrew đặt ý định nhận được sự chữa lành hoàn toàn trên tất cả các cấp độ đó.

Khi Andrew báo hiệu việc chữa lành đã hoàn tất, tôi đưa anh ấy từ từ ra khỏi trạng thái thôi miên.

“Wow!” Anh ấy kêu lên.

“Trải nghiệm này đối với bạn như thế nào?” Tôi hỏi.

“Anh thấy nó kéo dài bao lâu?” Andrew vừa cười vừa nói. “Trải nghiệm hoàn toàn tuyệt vời ở nhiều cấp độ! Những hiểu biết được truyền tải và mọi chuyện đã có ý nghĩa như thế nào . . . đó chính xác là những gì tôi đang tìm kiếm, thật sự là như vậy. Nó giống như mảnh ghép cuối cùng của trò chơi ghép hình. Tôi không biết nói sao để cảm ơn anh—thực sự là không có lời nào diễn tả được.

“Thật tốt khi thấy mọi việc tôi đã trải qua đều có lý do,” Andrew tiếp tục với một giọng nhẹ nhõm, “và biết rằng chính nỗi sợ là điểm gặp gỡ. Điều đó thật hoàn hảo. Và ‘Tôi làm điều này nhân danh Tình yêu’ và ‘Hãy từ bỏ mọi ý niệm về tương lai’, những thông điệp này thật mạnh mẽ. Đây là công việc thiêng liêng và nó đã thay đổi cuộc đời tôi!

“Tất cả đến từ một góc nhìn khác, biết rằng tình trạng này [sự bất lực và ham muốn tình dục thấp] không phải là sai lầm, rằng chính tôi đã đồng ý trải qua nó. Cuối cùng thì đó là việc lựa chọn Tình Yêu. Đó là việc lựa chọn Tình yêu.”

Phiên hồi quy linh hồn giữa các kiếp sống của Andrew đã làm sáng tỏ nhiều điều về ý nghĩa tinh thần cơ bản và mục đích của chứng bất lực và ham muốn tình dục thấp. Tôi bây giờ đã biết mối liên hệ giữa những trải nghiệm đó và một trong những trải nghiệm của Andrew trong kiếp trước. Tôi cũng biết ý định trước khi sinh của Andrew là như vậy. Tuy nhiên, có những mục tiêu nào khác cho kiếp sống hiện tại mà chưa được chia sẻ bởi Elar hay Iknow hay không? Tôi có thể cung cấp thêm hiểu biết gì nữa cho bạn đọc, những người đối mặt với những thách thức tương tự như của Andrew?

Để trả lời những câu hỏi này, Andrew và tôi đã làm việc với Staci Wells. Trước buổi dẫn kênh, tôi đã cung cấp cho Staci tên đầy đủ và ngày sinh của Andrew – những thông tin mà người hướng dẫn của cô sẽ sử dụng để truy cập thông tin trong Hồ sơ Akashic, một hồ sơ hoàn chỉnh, phi vật chất về mọi thứ liên quan đến bình diện Trái đất. Tôi cũng nói với Staci rằng Andrew và tôi mong muốn nhận được thông tin về kế hoạch trước khi sinh của anh ấy với người bạn gái cũ, Sarah.

Phiên dẫn kênh của Staci về Andrew

Khi buổi dẫn kênh bắt đầu, Staci nói với chúng tôi rằng người hướng dẫn tinh thần của cô ấy, người không sử dụng một cái tên cụ thể nào, đang nói chuyện với cô ấy và cô ấy sẽ chuyển lời của anh ấy đến chúng tôi.

“Nỗi cô đơn của bạn là do chính bạn tự tạo ra,” người hướng dẫn của Staci bắt đầu nói chuyện với Andrew. “Nó do bản ngã tạo ra và được duy trì bởi bản ngã.”

Tôi đã nói chuyện rất nhiều với hướng dẫn của Staci trong nhiều phiên dẫn kênh được ghi lại trong hai cuốn sách trước, tôi biết hiểu biết sâu sắc này được nói ra một cách đầy yêu thương và không hề mang tính phán xét. Từ quan điểm hướng dẫn của Staci, nó chỉ đơn giản là một tuyên bố về sự thật. Hàm ý rất rõ ràng và đi vào trọng tâm của vấn đề: mặc dù bị bất lực và ham muốn tình dục thấp, Andrew vẫn có thể không cô đơn. Sự hướng dẫn của Staci đã nhắc nhở Andrew về sức mạnh bẩm sinh của anh ấy với tư cách là người tạo ra trải nghiệm của mình. Sức mạnh này đều có trong mỗi chúng ta.

“Bạn đang làm việc với việc tình yêu dành cho bản thân trong kiếp sống này,” người hướng dẫn của Staci tiếp tục. “Bạn cũng đang làm việc với thái độ đổ lỗi [không đổ lỗi cho bản thân hoặc người khác], và bạn đang học cách khắc chế cơn giận bằng sự kiên nhẫn.”

Người hướng dẫn của Staci sau đó bước sang một bên để Staci có thể nói chuyện trực tiếp với Andrew.

“Bài học nhân quả quan trọng nhất của bạn là tăng cường khả năng thích ứng. Trọng tâm của bài học này là sự linh hoạt trong cảm xúc và khả năng đứng dậy sau những giông bão xảy ra trong cuộc đời. Andrew, là một linh hồn, trải qua nhiều kiếp sống, bạn nhận thấy rằng bạn có một khuôn mẫu là không xử lý tốt lắm khi cảm thấy thất vọng.

“Ngoài ra, nỗ lực vượt bậc của bạn với tư cách là một linh hồn là trở thành người lãnh đạo và sử dụng bản năng sáng tạo và khả năng lãnh đạo, cả trong cuộc sống của chính bạn và trong cuộc sống của người khác. Một tình huống xảy đến với bạn để bạn cống hiến hết mình nhằm hiểu được và tích hợp nó [ND: bài học] trong chính bạn. Bằng cách làm như vậy bạn phát triển khả năng để giải quyết vấn đề. Sau đó bạn có thể chia sẻ điều đó với những người khác để giúp họ vượt qua những khủng hoảng, những vấn đề của họ về việc thiếu khả năng tha thứ cho bản thân, thiếu nhận thức và hiểu biết về bản thân.”

Ở đây chúng ta đã đến phần phụng sự người khác trong kế hoạch cuộc đời của Andrew. Theo nghĩa đen, mọi kế hoạch trước khi sinh mà tôi đã xem xét đều cho thấy việc phụng sự người khác có luôn thể hiện dưới một hình thức nào đó. Từ khía cạnh của linh hồn, việc chỉ trau dồi các đức tính hoặc nắm vững các bài học thôi là không đủ. Linh hồn chúng ta luôn muốn chúng ta khai thác được các thỏi vàng trong những trải nghiệm của mình và sau đó chia sẻ sự giàu có đó với người khác.

“Bạn cũng đang làm việc với bài học nghiệp quả về sự bốc đồng,” Staci nói thêm. “Bài học này dạy chúng ta tầm quan trọng của việc chăm sóc bản thân, cuộc sống của chúng ta—làm tất cả những việc cần phải làm để đến cuối đời chúng ta sẽ có cuộc sống mãn nguyện, khỏe mạnh và được chăm sóc chu đáo.

“Rất nhiều người có bài học nghiệp quả này đã chọn nhầm bạn đời trong giai đoạn đầu của cuộc đời—và đôi khi lặp đi lặp lại trong suốt cuộc đời—bởi vì họ bị ấn tượng rằng ‘Trước đây tôi chưa bao giờ có cảm giác như vậy với bất kỳ ai! Đây chính xác là người bạn đời của tôi!’ trong khi đúng ra cảm giác như vậy đối với người có bài học về sự bốc đồng là một lời cảnh báo.

“Có nhiều khía cạnh tích cực của bài học nhân quả về sự bốc đồng. Một số phẩm chất tích cực là bạn có trái tim vàng; cách bạn cảm nhận nỗi đau của người khác và sẵn sàng giúp đỡ họ; khả năng yêu sâu sắc và hết lòng, điều mà giống như hầu hết chúng ta, bạn chưa làm tốt lắm với chính mình.

“Mục đích của bài học là để bạn nâng cao khả năng yêu thương vô điều kiện. Trong cuộc đời này, bạn không chỉ học cách yêu thương người khác vô điều kiện; mà quan trọng nhất là học cách yêu bản thân vô điều kiện.

“Andrew, bài học nhân quả tiếp theo của bạn là sự cân bằng. Trọng tâm của bài học này là học cách kết nối với nơi yên tĩnh bên trong bạn. Nơi đó không có nỗi buồn, không hề tức giận. Cuộc sống không diễn ra theo cách ‘nên có, lẽ ra, có thể có’. Cuộc sống chỉ đang diễn ra như nó là. Nếu như bạn không học cách tăng cường kết nối của mình với nơi yên bình, tĩnh lặng đó trong bản thân bạn, bạn sẽ có xu hướng phản ứng bộc phát với cuộc sống.

“Bài học nhân quả tiếp theo được gọi là lòng tự trọng, giá trị bản thân, sự tự tin, và sự tự thể hiện – sự tự thể hiện được tinh lọc. Bạn đang học cách không tập trung vào sự mong đợi của người khác. Thay vào đó, bạn đang cố gắng điều chỉnh bản thân theo những kỳ vọng của riêng bạn về bản thân.”

Cùng với đó, Staci và người hướng dẫn của cô đã kết thúc phần khái quát của họ về những bài học lớn trong kiếp sống này của Andrew.

“Staci, bạn có cảm thấy sẵn sàng tham gia buổi lập kế hoạch trước khi sinh và nghe cuộc trò chuyện chưa?” Tôi hỏi.

“Vâng,” cô trả lời. “Để xem liệu tôi có thể lấy được thông tin không.” Cô dừng lại một lúc lâu để tập trung.

“Andrew,” Staci bắt đầu nói khi một cảnh trong buổi lập kế hoạch trước khi sinh của anh ấy trở nên rõ ràng trong tâm trí cô, “đến thời điểm này trong phiên lập kế hoạch của bạn, bạn đã xem xét lại những kiếp sống khác của bạn, không chỉ những kiếp trước gần nhất mà cả những kiếp khác của bạn nữa. Người hướng dẫn tinh thần của bạn đang nói về một quá trình bạn đã đặt nhu cầu người khác lên trên nhu cầu bản thân mình. Bạn xếp nhu cầu của mình ở vị trí cuối cùng, và điều đó góp phần gây ra sự bùng nổ khi bạn không thể làm như vậy được nữa và khi bạn cảm thấy không ai để ý đến sự hy sinh và chịu đựng của bạn.”

Người hướng dẫn:   Tình yêu dành bản thân trở nên quan trọng đối với bạn. Có đúng không nào?

Andrew:                     Vâng, rất nhiều. Tôi yêu và học, sống và học, và rồi lại quên đi tình yêu. Đó là cách tôi đã kết thúc cuộc đời mình trong nhiều kiếp sống liên tiếp. Tôi muốn vượt qua khía cạnh này của bản thân mình trong kiếp sống sắp tới này [ND: tức là kiếp sống hiện tại của Andrew, vì đây là buổi lên kế hoạch trước khi sinh của anh ấy].

“Bây giờ tôi đang chứng kiến ​​cuộc trò chuyện giữa Andrew và Sarah. Andrew, cô ấy đang ngồi đối diện với bạn trong buổi lập kế hoạch trước khi sinh. Có một phần thảo luận về một kiếp sống ở Canada, nơi bạn là anh trai của cố ấy. Cô ấy đang nói về việc cô cần phải tha thứ cho bản thân vì cô ấy thấy mình đã bỏ rơi bạn trong kiếp sống đó. Cô ấy kết bạn qua thư với một người đàn ông, sau đó cô phải đi sang phần bên kia đất nước để cưới và xây dựng gia đình với anh ta. Hai bạn sau đó không bao giờ gặp lại nhau. Bạn sa vào ma túy để xoa dịu nỗi cô đơn và sau đó tự kết liễu đời mình.”

Sarah:                         Em tha thứ cho anh. Em tha thứ cho anh.

“Cô ấy tha thứ cho việc bạn đã tự kết liễu đời mình,” Staci nói rõ.

Sarah:                         Người mà em đã không tha thứ là chính em.

Em đã có những trăn trở từ lúc rời xa anh trong kiếp sống đó. Khi xét lại em biết rằng mình đang bước vào phần đời tiếp theo—với những điều mới mẻ và tốt đẹp—và đối với em đó là một sự chia tay. Em cũng biết rằng anh sẽ hy sinh nếu không có em— rằng anh sẽ không có nhiều tình bạn tốt và rằng anh sẽ đau khổ và vật vã—nhưng em đã xem trọng hạnh phúc của mình hơn của anh.

Em đã tự trách mình.

Andrew:                     Anh yêu em. Anh chưa bao giờ bắt em phải chịu trách nhiệm về cuộc sống của anh hoặc hành vi của anh. Trước đây anh đã yêu em. Anh sẽ luôn yêu em. Điều này sẽ không bao giờ thay đổi. Em đã cho anh bến đỗ an toàn hết lần này đến lần khác trong rất nhiều kiếp sống, với nhiều vai trò là em họ, người yêu, hàng xóm, hay là mẹ. Em đã nắm tay anh vượt qua những thời điểm tồi tệ nhất, nhưng giờ là lúc để anh đi, hãy để anh tiếp tục. Anh cảm thấy sẵn sàng trong lần này.

“Tôi thấy hai bạn cúi xuống nhìn nhau và nhìn xuống biểu đồ lập kế hoạch trước khi sinh. Bạn đang tìm kiếm thời gian để gặp gỡ. Cô ấy gợi ý khung thời gian và bạn đồng ý.”

Sarah:                         Em sẽ yêu một người khác, nhưng khi tìm hiểu về em, em hy vọng anh sẽ hiểu rõ chính mình vì mục tiêu và mục đích của em là: để anh có thể biết chính mình, và để ngay cả khi anh đau khổ, anh có thể biết được ánh sáng của Thiên Chúa và bàn tay của Ngài trong cuộc đời anh, và có cảm giác rằng tất cả đều có thể tin được, tất cả đều chắc chắn, và tất cả đều đúng.

Và mặc dù chúng ta có thể bước vào kiếp sống này mà quên hết tất cả [khi nhập thể], chúng ta giữ niềm tin rằng mọi chuyện sẽ ổn, và sẽ như vậy. Em hiểu anh, người anh em. Em hiểu anh vẫn còn học cách sống với điều này và hiện diện trong thế giới mà không có mong đợi gì. Em biết đây là một cuộc đấu tranh cho anh. Em biết trong anh vẫn còn sự phản kháng và muốn né tránh bài học này, nhưng với tình yêu của em dành cho anh, ít nhất là trong khoảng thời gian ngắn trong kiếp sống này, em giữ lấy trong trái tim mình rằng anh có thể tiếp tục giữ cảm giác như đang yêu trong trái tim mình và mang theo tình yêu này ở bên mãi mãi, để anh có thể tự mình cảm nhận tình yêu dành cho chính mình, hết lần này đến lần khác, và học cách yêu bản thân mình qua những khó khăn trong cuộc sống— những khó khăn mà anh đã thử thách bản thân về mặt thể chất và tập trung vượt qua, nhưng về mặt cảm xúc vẫn có thể khiến anh vụn vỡ.

Em nhận nhiệm vụ thách thức này vì anh, người anh em. Em cũng giữ tình yêu lớn nhất mà một người có thể có dành cho anh, một tình yêu không đòi hỏi, bất diệt, không bao giờ kết thúc, luôn luôn xuyên suốt cả vũ trụ này và cả vụ trụ tiếp theo.

Khi anh nhìn thấy em, anh sẽ nhận ra em. Anh sẽ thấy ánh sáng trong mắt em, và năng lượng sẽ đi thẳng vào trái tim anh. Anh sẽ biết em theo cách đó.

Andrew:                     Đúng vậy, anh sẽ nhận ra em. [đặt tay lên luân xa tim] Anh biết cảm giác này thật tuyệt, và anh biết em xuất hiện trong cuộc sống của anh có mục đích. Đôi khi anh có thể đấu tranh với mục đích đó. Anh có thể không hiểu phương hướng, lý do hoặc thử thách, nhưng anh giữ trong trái tim mình rằng anh yêu em, rằng anh tin tưởng em, và rằng em sẽ luôn dẫn dắt anh đến điều tốt nhất cho anh. Cứ thế đi, và có thể như vậy, luôn luôn như vậy.

“Các bạn gật đầu đồng ý với nhau,” Staci nói thêm, “nhưng điều đó cũng mang năng lượng của sự tôn trọng và tình yêu. Cô ấy đứng dậy và quay trở lại căn phòng nơi một số thành viên trong nhóm linh hồn của bạn ngồi, vừa để làm chứng vừa đợi được gọi vào tham gia vào việc lập kế hoạch.”

“Staci, bạn có thể nói chuyện với mẹ tương lai của Andrew được không?” Tôi yêu cầu. “Khi xảy ra sự cố về thuốc điều trị, anh ấy đã chuyển về nhà sống. Bà đã chăm sóc anh và nghỉ việc để chăm sóc anh. Đó là một điều rất khó khăn đối với những người làm bố mẹ, đặc biệt là mẹ anh. Tôi tự hỏi kế hoạch của họ là gì và họ đã trao đổi những gì.”

Một lần nữa chúng tôi lại im lặng một lúc khi người hướng dẫn của Staci đưa cô ấy đến một vị trí cụ thể trong Hồ sơ Akashic của Andrew.

“Tôi bước vào giữa cuộc trò chuyện giữa Andrew và mẹ anh ấy trong buổi lập kế hoạch trước khi sinh,” Staci nói. “Tôi thấy họ ngồi đối diện nhau trên sàn với bản kế hoạch của Andrew ở giữa họ. Mẹ anh ấy rõ ràng đang rất buồn.”

Mẹ:                              Tại sao con cứ phải vật lộn với chuyện này? Tại sao con cứ tiếp tục thử thách bản thân? Tại sao con lại tiếp tục kháng cự những điều này?

“Bà ấy đang nói về tình yêu bản thân, sự tự tin và giá trị bản thân,” Staci giải thích.

Mẹ:                              Tại sao con không thể yêu bản thân mình như mẹ yêu con?

“Andrew, bà ấy cho bạn thấy những kiếp sống khác với tư cách là mẹ bạn, em họ của bạn, trong đó bà ấy phục vụ như một sự hiện diện hướng dẫn cho bạn. Trong ít nhất một trong những kiếp sống đó, bạn là một người trưởng thành trở về nhà để phục hồi sau một trải nghiệm. Bà ấy đang thực sự bức xúc. Người hướng dẫn tinh thần của bạn bước tới và đặt tay trên vai bà ấy.”

Người hướng dẫn:   Hãy nhẹ nhàng. Hãy lưu ý rằng sự hiểu biết của bạn về thử thách này đến từ một góc nhìn bên ngoài. Bạn không thể hiểu được thử thách đó thực sự như thế nào từ góc nhìn đó.

“Bà ấy không nhận ra rằng mình đã rơi vào trạng thái phản ứng mang tính cảm xúc tột độ. Tôi thấy bà ấy cần một chút thời gian để cân bằng và trấn tĩnh lại.”

Mẹ:                              Trong tình yêu thương của mẹ dành cho con, mẹ đã chọn trở thành người phục vụ con qua nhiều kiếp. Không phải vì bản thân mẹ đã hoàn hảo. Đó là bởi vì mẹ yêu con, và thông qua việc ở bên con và quan sát con đương đầu với những thách thức, mẹ hiểu về chính mình, và mẹ học cách kiểm soát bản thân tốt hơn. Điều đó có thể không phải lúc nào cũng được như vậy bởi vì đôi khi trải nghiệm học tập là rất khó khăn, và mẹ không phải lúc nào cũng học được ngay tại lúc điều đó diễn ra. Nhưng, rồi mẹ sẽ làm được, vào đúng lúc. Hãy biết rằng mẹ yêu con.

Andrew:                     Con biết điều này là đúng.

Mẹ:                              Hãy biết rằng mẹ luôn ở bên cạnh con dù mẹ có hiện diện bên con hay không.

Andrew:                     Con cũng biết điều này là thật.

Mẹ:                              Khi mẹ sinh ra con trong kiếp đầu tiên chúng ta [cùng nhau] . . .

“Bà ấy đang đưa ra thông tin về một khoảng thời gian mà tôi chưa xác định được,” Staci nói với chúng tôi. “đó là trước cả khi lịch sử được ghi lại, một nền văn minh đã biến mất khỏi Trái đất từ ​​lâu.”

Mẹ:                              . . . Mẹ đã dành nhiều kiếp sống trở thành sự hiện diện hướng dẫn và là một người mẹ yêu thương đối với con từ kiếp sống đó trở đi. Mẹ đã mang con vào trong mình và cảm thấy một kết nối thật mạnh mẽ với con trong trái tim đến mức mẹ mang theo cảm giác này vào bất cứ nơi nào mẹ đi đến, gần hay xa, cõi này hay cõi khác. Mẹ biết mình đã dành quá nhiều tâm sức để con có cuộc sống tốt, nhưng cũng biết rằng ý định của mẹ bắt nguồn từ sự thuần khiết và điều mẹ mong muốn cho con luôn là điều mẹ nghĩ rằng tốt nhất cho con.

Có thể không phải lúc nào mẹ cũng hiểu rõ con như con mong muốn, bởi vì mẹ giữ trong tâm trí mình hình ảnh con thực sự là ai và tất cả khả năng mà con có. Mẹ phải xin con tha thứ cho mẹ khi mẹ quá dính mắc với những gì mà mẹ cho là con nên như vậy. Hãy tha thứ cho mẹ, con trai.

Andrew:                     Con tha thứ cho mẹ, bây giờ, luôn luôn, và mãi mãi.

Sức mạnh của con thường được tìm thấy trong mẹ, và con thúc đẩy bản thân mình, đôi khi gay gắt, để bước tiếp và rời khỏi mẹ. Con đã từng làm như vậy trong những kiếp sống khác, và con có thể làm như vậy lần nữa. Con là biết rằng mối quan hệ của mẹ với con là một mối quan hệ tận tâm và rằng đôi khi con có thể đòi hỏi ở mẹ nhiều hơn là mẹ cảm thấy mẹ có thể cho con.

Mẹ:                              Mẹ tin con có khả năng. Mẹ tin tưởng con sâu sắc. Mẹ tin vào khả năng chữa lành của con. Mẹ sẽ luôn khuyến khích khả năng phục hồi trong con để tăng cường hơn nữa lòng dũng cảm tuyệt vời mà con đã bồi đắp bên trong chính mình mà con đã mang theo từ nhiều kiếp sống.

Bây giờ con đang học cách xây dựng sức chịu đựng. Con đang học cách xây dựng sức mạnh. Đôi khi mẹ sẽ thách thức con để con có thể quay vào bên trong chính mình để phát huy sức mạnh thay vì phụ thuộc vào mẹ một cách không cần thiết. Mẹ chỉ mong rằng mình biết rõ lúc nào mình cần làm điều đó và không mắc sai lầm trong phán đoán của mình.

Andrew:                     Con sẽ tha thứ cho mẹ.

Mẹ:                              Khi con khóc, mẹ cũng sẽ khóc. Khi con đau buồn, mẹ cũng sẽ đau buồn. Nhưng cuối cùng con phải và sẽ tiến về phía trước mà không có mẹ. Con sẽ tiếp tục ngẩng cao đầu, mạnh mẽ hơn so với trước khi con đến với kiếp sống này. Con sẽ trải qua một sự biến đổi, điều sẽ cho con một tầm nhìn về cách con có thể sống tốt nhất trên thế giới này và đem lại sự giúp đỡ cho thế giới.

Mẹ cầu xin cho con sức mạnh, dù là từ trái tim hay từ lý trí của mình, với những hiểu biết mà mẹ mang theo trong mình.

Mẹ là cổ động viên lớn nhất của con.

Với điều đó, Staci kết thúc cái nhìn sâu sắc đáng chú ý của cô về buổi lập kế hoạch trước khi sinh của Andrew. Tôi hỏi Andrew rằng anh ấy có muốn hỏi điều gì khác không.

“Có,” anh ấy trả lời. “Điều chính yếu có vẻ là về tình yêu bản thân. Có lời khuyên nào về cách tôi có thể rèn luyện tình yêu bản thân không?”

“Đó là một câu hỏi tuyệt vời,” Staci nói với anh ấy. “Để tôi giữ im lặng và tập trung vào câu hỏi này.” Sau một vài phút im lặng, Staci thông báo rằng người hướng dẫn của cô sẽ nói thông qua cô.

“Bạn đã chọn bài học nghiệp quả về nhận thức từ bi và trở thành người mà bạn muốn thực hiện một bước phát triển mang tính chuyển hóa trong kiếp này. Bạn luôn có ý niệm từ bi đối với người khác, nhưng bạn đã dành tình yêu cho bản thân mình ít nhất. Bạn đã sống những kiếp sống với sự nuông chiều bản thân hoặc tự chối bỏ bản thân. Việc tìm ra sự cân bằng giữa hai thái cực—thông qua việc sử dụng tình yêu vô điều kiện và lòng từ bi không lay chuyển đối với chính mình—sẽ mang lại sự chữa lành.

“Điều này có nghĩa là thay vì bám víu vào những ý nghĩ rằng mọi việc nên xảy ra theo cách này hay cách khác, khiến bạn thất vọng rồi tức giận, bạn đang học cách chấp nhận và cho phép mọi thứ xảy ra một cách tự nhiên, bằng cách tập trung hơn vào chính mình và làm dịu phản ứng của mình đối với những điều xảy ra trong cuộc sống, cho dù điều đó xảy ra với bạn, vì bạn hay với người khác.

“Luôn luôn, luôn luôn đối xử với bản thân như thể bạn là con của chính mình. Hãy yêu bản thân mình một cách từ bi trong suốt cuộc đời, vì vậy khi bạn mắc phải điều mà bạn cho là lỗi lầm hay sai sót trong sự phán xét bản thân, bạn có thể tự nhủ rằng, ‘Không sao. Có lẽ việc này cần xảy ra lần này. Đó là một trải nghiệm để học hỏi. Mình vẫn yêu bản thân mình, và lần sau mình sẽ làm tốt hơn.’

“Bất kể bạn có thể nói những lời gì, hãy giữ thái độ rằng bạn là đứa con của chính mình, người mà bạn yêu thương bằng cả trái tim và tâm hồn và người mà bạn không bao giờ muốn làm tổn thương. Hãy yêu bản thân mình từ trong sâu thẳm. Điều đó sẽ nuôi dưỡng sự hồi đáp mang tính thích nghi cao hơn, giàu tình yêu thương hơn với cuộc sống trong trái tim bạn, trong năng lượng cá nhân của bạn.

“Còn một điều nữa,” người hướng dẫn của Staci nói thêm. “Chúng tôi [Thần tính] gợi ý với bạn rằng khi kết thúc các phiên thiền định, bạn hãy nói, ‘Tôi đang trong mối tương giao hòa hợp với thế giới, với chính mình và với mọi người.’ Khi chúng ta cố gắng tạo ra một sự thay đổi bên trong chính mình, tốt nhất là hãy nói thầm hoặc nói to điều đó từ ba lần trở lên. Tâm trí cần một thông điệp được lặp lại ba lần để ‘bật công tắc’ từ trạng thái tự chỉ trích, không yêu bản thân, sang trạng thái từ bi và sẵn sàng hơn để yêu bản thân một cách vô điều kiện

“Là người nắm giữ bài học nghiệp quả về sự bốc đồng, bạn phải đưa bản thân vào một khuôn khổ một cách nhất quán, hàng ngày hoặc gần như hàng ngày trong một thời gian dài để có được kết quả mong muốn. Không có điều gì đến với bạn một cách dễ dàng hoặc rất nhanh chóng trong kiếp sống này, bởi vì đó là cách bạn đã thiết lập cho kiếp sống này. Thay vì có những hành động bùng nổ ngắn ngủi có thể tạo ra một hiệu ứng hoặc thay đổi tức thời, bạn đang học cách kiên trì trong một thời gian dài để tạo ra một sự thay đổi cơ bản quan trọng, một sự thay đổi mang tính nền tảng bên trong chính bạn.”

Sau đó, tôi hỏi Staci và người hướng dẫn của cô ấy xem có lý do nào khác khiến Andrew lên kế hoạch cho những trải nghiệm về chứng bất lực và ham muốn tình dục thấp không.

“Có một thời điểm trước đó trong hành trình của Andrew với tư cách là một linh hồn, khi có điều gì đó xảy ra đã để lại vết sẹo trong linh hồn anh ấy,” Staci nói khi Thần tính bắt đầu truyền thông tin. “Tôi có cảm giác về vùng Địa Trung Hải trong kiếp sống đó, vào thế kỷ 11 hoặc 12. Tôi được cho thấy hình ảnh Andrew cầm một thanh kiếm rộng bản và mặc trang phục quân đội—áo da bảo vệ chắc chắn, một chiếc mũ sắt.

“Andrew đã đi chiến đấu xa nhà trong một thời gian dài. Bây giờ, trận chiến đã kết thúc và anh ấy trở về nhà. Ngôi làng của anh đã bị đánh chiếm, và nhiều người đã bị giết. Mặc dù gia đình anh đã bỏ trốn trong một hang động trên núi cách ngôi làng không xa, nhưng họ vẫn bị phát hiện, và anh ấy phát hiện ra rằng con cái và vợ của mình đã bị tàn sát.”

Giọng nói của Staci chậm lại khi cô ấy bắt đầu truyền đạt lại lời của người hướng dẫn.

“Andrew tự trách mình. Anh ấy nhận trách nhiệm về cái chết của gia đình mình và cảm thấy mình không xứng đáng có một gia đình khác cho đến khi anh ấy tha thứ cho chính mình. Như chúng ta đã biết, sự tha thứ đòi hỏi lòng trắc ẩn và tình yêu, vì vậy đây là những điều mà Andrew đang làm việc với chính mình. Có thể về sau trong kiếp sống đó, hoặc trong một kiếp sống khác, anh ấy có thể cho phép mình có con một lần nữa và duy trì mối gắn kết gia đình yêu thương.

“Andrew phải nâng cao trạng thái nhận thức từ bi và tình yêu bản thân đến mức anh ấy hiểu được mình phải chịu trách nhiệm bao nhiêu và những gì nằm ngoài phạm vi chịu trách nhiệm của mình, chẳng hạn như việc những kẻ xâm lược mà anh ấy hề không biết mặt đã giết chết những người anh ấy yêu thương.

“Bản thể cảm xúc của Andrew đã phải chịu một vết sẹo tổn thương trong kiếp sống đó, nhưng vết sẹo ấy là minh chứng cho bản chất dũng cảm của Andrew. Andrew đã tự nguyện dấn thân vào một bài học kéo dài trong nhiều kiếp sống, thông qua bài học đó anh ấy sẽ chữa lành và học cách chấp nhận và yêu bản thân mình vô điều kiện bằng cách nâng cao nhận thức từ bi của mình đối với bản thân và với tất cả những gì anh ấy yêu. Lòng khoan dung của tinh thần và bản chất dũng cảm là điểm mạnh lớn nhất của Andrew. Chúng tôi hy vọng rằng bạn [Rob] sẽ phân tích tiếp chủ đề về việc một linh hồn đã can đảm như thế nào khi lên kế hoạch cho những trải nghiệm học tập khó khăn và khắc nghiệt như vậy cho cuộc sống của mình.”

Tôi hỏi người hướng dẫn của Staci rằng liệu có lý do nào khác khiến một linh hồn lên kế hoạch trải qua ham muốn tình dục thấp hoặc bất lực không.

“Luôn luôn là học cách yêu bản thân, vượt lên trên những thước đo bên ngoài như sự thành công hay ngoại hình đẹp, và chấp nhận bản thể cốt lõi của cá nhân là một tổng thể và trọn vẹn. Đôi khi một linh hồn có ham muốn tình dục thấp vì đã lạm dụng tình dục người khác trong những kiếp sống trước, nhưng điều này cũng thuộc về những bài học nền tảng – học cách yêu vô điều kiện và học cách gia tăng nhận thức từ bi.”

“Tại sao Andrew lại lên kế hoạch trải qua ham muốn tình dục thấp và bất lực khi nhập thể dưới hình dạng một nam giới chứ không phải là phụ nữ?” Tôi thắc mắc.

“Bởi vì Andrew thích cảm nhận sức mạnh to lớn của cơ thể mình, điều mà anh biết rằng hình dạng phụ nữ sẽ không có được,” người hướng dẫn của Staci trả lời. “Anh ấy cũng chưa sẵn sàng tham gia vào mức độ phức tạp về mặt cảm xúc mà cơ thể phụ nữ sở hữu. Đây là một lý do khác khiến Andrew chọn hệ thần kinh của mình là một yếu tố vật lý cần sự cân bằng trong cuộc sống của mình—bởi vì phụ nữ có nhiều mô thần kinh hơn nam giới. Andrew muốn học cách cân bằng và xử lý hệ thần kinh nam giới trước tiên.”

“Vậy thì tại sao một người lại lên kế hoạch trải nghiệm tình trạng ham muốn tình dục thấp hoặc bất lực khi nhập thể trong hình dạng phụ nữ?”

“Trong trường hợp của phụ nữ, đó cũng là về tình yêu vô điều kiện, nhưng cũng về sự tự bảo vệ—cảm giác đã từng bị làm hại hoặc sợ bị làm hại. Đó là một cách tự cô lập và thiết lập các hàng rào cho phép cá nhân tăng cường mối quan hệ với chính mình bằng cách dành nhiều thời gian hơn cho chính mình. Và đối với một số phụ nữ—và cả nam giới—trải nghiệm này chứa đựng ý niệm về sự tự tha thứ, nhu cầu học cách tha thứ cho bản thân vì đã không sống theo những lý tưởng nhất định mà nhân cách đó có thể có.”

“Bạn có thể nói gì thêm nữa không,” tôi hỏi, “về cách xử lý tình trạng ham muốn tình dục thấp hoặc bất lực?”

“Hãy đặt mình vào khoảnh khắc hiện tại, nơi sức mạnh của bạn nằm ở đó,” người hướng dẫn của Staci khuyên. “Hãy thực hành ở đây và bây giờ thay vì một thực tại tưởng tượng nào đó. Trong những lúc bạn không cảm thấy bị nhấn chìm vì nỗi đau này, hãy viết một vài câu khẳng định tình yêu của bạn dành cho bản thân, về những điều tốt đẹp trong cuộc sống của bạn, ngay cả khi điều tốt đẹp duy nhất là một ngọn cỏ đang mọc hoặc một chú ong đang vo ve xung quanh một bông hoa bên ngoài cửa sổ. Và chúng tôi đề xuất mỗi người hãy tạo thói quen mới là nói lời khẳng định ‘Tôi yêu bản thân mình’ hàng ngày.”

Đột nhiên, giọng nói của Staci trở lại nhịp điệu bình thường và nhanh hơn. “Thần tính muốn tôi chia sẻ điều gì đó với bạn. Khi tôi hai mươi lăm tuổi, có một điều đã được gieo vào tâm trí tôi [bởi Thần tính] rằng mỗi khi tôi đi ngang qua một tấm gương, tôi sẽ nói thầm hoặc nói to, ‘Tôi yêu bản thân mình.’ Phải mất khoảng hai mươi lăm năm [làm như vậy] cho đến một ngày theo thói quen, tôi đi ngang qua tấm gương và thấy mình nói ‘TÔI YÊU BẢN THÂN MÌNH’ và nhận ra rằng cuối cùng tôi đã thực sự làm được như vậy.”

“Staci,” tôi hỏi, “người hướng dẫn của bạn sẽ nói gì với một người đang cảm thấy khó khăn vì họ là bạn đời của một người có ham muốn tình dục thấp hoặc bất lực?”

“Hãy tử tế.”

————

Khi không có thân xác và không bị ràng buộc bởi những giới hạn của thế giới vật chất và năm giác quan, Andrew, giống như mỗi chúng ta, là một linh hồn vô cùng mạnh mẽ. Tồn tại đồng thời ở nhiều chiều không gian, anh ấy thoát khỏi ảo ảnh của thời gian, không bị giới hạn bởi ảo ảnh của không gian. Bởi vì nhận thức có bản chất phi cục bộ, Andrew hoạt động đồng thời trong nhiều thế giới vật chất và phi vật chất. Chỉ bằng suy nghĩ anh ấy có thể sáng tạo ngay lập tức. Anh biết trải nghiệm, không chỉ trong tâm trí, sự hợp nhất của mình với Tất-Cả-Là.

Một linh hồn phải mạnh mẽ đến mức nào để giấu đi sức mạnh như vậy khỏi chính mình? Trong kiếp sống hiện tại của mình, Andrew đã cố gắng làm mình mù quáng tạm thời trước sức mạnh to lớn của mình, một phần vì anh đã sử dụng nó một cách vô trách nhiệm trong kiếp sống trước. Sức mạnh vẫn còn đó nhưng bị che giấu khỏi tầm nhìn của anh bởi lớp áo của sự bất lực. Như người hướng dẫn tinh thần, Elar đã nói với anh, “Bạn đang ngăn cản bản thân chấp nhận con người thật sự của mình.” Sự ngăn cản đó tan biến khi Andrew tha thứ cho chính mình vì những hành động của mình trong kiếp trước. Sự tự tha thứ, đến lượt nó, nở hoa trong việc viết những lá thư dành cho chính mình về lòng tự trắc ẩn, tự trọng và tự yêu bản thân. Bởi vì cho và nhận thực sự là một và giống nhau, hành động viết những lá thư như vậy chính là nhận được những món quà mà chúng chứa đựng.

Tuy nhiên, sức mạnh không chỉ đơn thuần là khả năng che giấu bản chất thực sự của một người khỏi chính mình. Như Elar đã giải thích với Andrew, sức mạnh thực sự không phải là sức mạnh vượt lên trên người khác mà là khả năng giúp người khác nhận ra sức mạnh bẩm sinh của họ. Điều đó đạt được thông qua việc chia sẻ trung thực những cảm xúc mà hầu hết mọi người đều muốn tránh né: nỗi đau, nỗi sợ hãi và sự yếu đuối. Andrew cần có sức mạnh to lớn để chia sẻ nỗi đau của mình một cách tự do và cởi mở. Sức mạnh của anh ấy vừa nhắc nhở vừa khơi dậy người khác về sức mạnh của chính họ. Chính vì lý do này mà Iknow đã nói với Andrew rằng, “Cánh cửa dẫn đến tình yêu và sự siêu việt là thông qua nỗi sợ… Ở đó họ sẽ gặp bạn. Ở đó tình yêu sẽ được tìm thấy.” Trên bình diện Trái đất, một điều nhìn có vẻ nhỏ bé, nhưng lại mang ý nghĩa to lớn. Trên Trái đất, sự bất lực có thể là bàn đạp để hiểu sâu hơn về sức mạnh vô hạn của một người. Trong cõi vật chất, nỗi sợ hãi có thể là một điểm chạm của tình yêu siêu việt.

Iknow khuyên Andrew thêm rằng hãy “ôm lấy sự bất an của bạn… [nhưng] không cố thay đổi hay loại bỏ nó.” Cố gắng loại bỏ bất cứ điều gì là ở trong trạng thái kháng cự. Kháng cự đòi hỏi sự tập trung, sự tập trung cần năng lượng, và năng lượng tạo ra nhiều đối tượng hơn cho sự tập trung [ND: vào sự kháng cự, tức càng kháng cự càng tạo ra nhiều vấn đề đối kháng]. Thực ra, không có gì để Andrew loại bỏ, chỉ có những khía cạnh của bản thân để yêu. Thuật giả kim nội tâm không phải là một quá trình chối bỏ có chọn lọc mà đúng hơn là một quá trình chấp nhận không phân biệt với toàn bộ trái tim.

Trong phạm vi Andrew học cách yêu bản thân vô điều kiện, anh ấy tạo ra Thiên đường trên Trái đất cho chính mình, hay như Iknow đã nói, anh ấy hợp nhất “trở lại với Nguồn mà ta chưa bao giờ rời xa”. Không có linh hồn nào thực sự bị tách rời khỏi Nguồn hoặc Thiên Chúa, nhưng chúng ta chọn nhận thức sự tách biệt như vậy khi chúng ta đầu thai trên Trái đất. Khi Andrew nhớ ra sức mạnh to lớn của mình, anh ấy trở về Nhà trong nhận thức của mình. Đây thuộc về phần phục vụ người khác trong bản thiết kế trước khi sinh của Andrew. Bằng cách trải nghiệm điều đối lập với con người thực sự của mình và sau đó thoát khỏi ảo ảnh đó, Andrew đã tạo ra một con đường tràn đầy năng lượng trở lại ý thức hợp nhất. “Trong quá trình trở về”, Iknow nói với anh ấy, “ta có thể mang những người khác theo mình”. Mạnh mẽ hơn nhiều so với bất kỳ hành động nào mà anh ấy sẽ thực hiện với cơ thể vật lý của mình, sự mở rộng ý thức của Andrew giúp vô số người khác đi theo bước chân của anh ấy.

Giống như rất nhiều người đầu thai trên cõi Trái đất, Andrew đã thiết kế một kế hoạch cuộc sống học hỏi thông qua những điều đối lập. Linh hồn học tốt nhất thông qua trải nghiệm về những điều đối lập, cung cấp sự tương phản cần thiết để hiểu bản thể thực sự của mình ở cấp độ linh hồn. Sự tương phản càng rõ ràng, thì khả năng tự hiểu biết càng sâu sắc. Như Iknow đã mô tả, “Giống như nhấn một quả bóng xuống nước. Ta nhấn xuống càng sâu, thì nó càng bật lên cao hơn.” Thông qua nỗi đau của sự bất lực, Andrew đang trong quá trình rèn luyện và dành tặng cho mình một nhận thức sâu sắc, phong phú, đáng kể và đẹp đẽ về sức mạnh và sự vĩ đại của chính mình.

Trước khi cả hai chào đời, Sarah đã đồng ý trở thành người thầy của Andrew trong các bài học của anh ấy. Mặc dù họ đã lên kế hoạch cho mối quan hệ của họ ngắn ngủi khi ở trong các nhân cách, nhưng cuộc thảo luận trước khi sinh của họ đã làm rõ rằng tình yêu của cô dành cho anh là mạnh mẽ và bền bỉ ở cấp độ linh hồn. Bất lực mang đến cho Andrew cả cơ hội và động lực để vun đắp tình yêu bản thân lớn hơn. Sự mất mát đau đớn trong mối quan hệ trên Trái đất với Sarah cũng mang đến điều tương tự. Cô đã thấy trước cơ hội này khi cô nói với Andrew trong kế hoạch trước khi sinh của họ là “phải lòng và yêu chính mình hết lần này đến lần khác”. Kiếp sống hiện tại là kiếp mà rất nhiều người trong chúng ta đã hy vọng và lên kế hoạch trước khi chúng ta chào đời để khám phá ra rằng chính chúng ta là tình yêu vĩ đại của cuộc đời mình.

Làm sao để đạt được tình yêu bản thân như vậy? Như người hướng dẫn của Staci đã chỉ ra, tình trạng bất lực của Andrew khiến anh ấy tự bảo vệ và tự cô lập, điều này lại tạo ra cơ hội để anh ấy tăng cường mối quan hệ với chính mình. Mối quan hệ đó có thể như thế nào? “Luôn luôn, luôn luôn đối xử với bản thân như thể bạn là đứa con của chính mình”, người hướng dẫn của Staci khuyên Andrew. Con đường tâm linh là con đường mà mỗi chúng ta đều nhận ra rằng chúng ta có thể và phải là người bạn, người hướng dẫn, người chữa lành và là bố mẹ tốt nhất của chính mình. Để có thể khám phá ra điều này, tình trạng bất lực, ham muốn tình dục thấp và mối quan hệ “thất bại” của Andrew với Sarah đều nhằm mục đích khiến anh ấy quay trở lại với chính mình. Như Iknow đã nói với Andrew một cách đầy thông thái, “bạn chính là mục tiêu cuối cùng”.

Trải nghiệm về tình trạng bất lực của Andrew tạo ra cả sự hiểu biết sâu sắc về bản thể thực sự của anh ấy—Tình yêu—và khả năng yêu thương được mở rộng rất nhiều. Sau khi kiếp sống này kết thúc, khi tình trạng bất lực chỉ còn là một ký ức mơ hồ và xa vời, Andrew sẽ mang theo sự hiểu biết sâu sắc và khả năng yêu thương đó bên mình mãi mãi.

Đây chính là con đường của một chiến binh tâm linh.

ĐỂ LẠI NHẬN XÉT

Please enter your comment!
Please enter your name here