TÌNH YÊU CỦA LINH HỒN
Sống với tình yêu bạn đã lên kế hoạch trước khi sinh
Robert Schwartz
(Người dịch: Võ Hương Thuỷ)
Bạn có muốn biết kế hoạch cuộc đời mình không?
ROBERT SCHWARTZ là một nhà thôi miên, có thể thực hiện thôi miên hồi quy giữa các kiếp sống. Trong hình thức thôi miên này, bản thân bạn có thể nói chuyện trực tiếp với những sinh thể đầy thông thái, giàu tình yêu thương và hoàn toàn không phán xét, những người có thể cho bạn biết những gì bạn đã lên kế hoạch trước khi bạn sinh ra, lý do của việc này, bạn đang hoàn thành kế hoạch này như thế nào và cách thức bạn có thể làm tốt hơn. Những buổi thôi miên có ý nghĩa vô cùng lớn trong việc hỗ trợ bạn biết mục đích sâu xa hơn của cuộc đời mình: trải nghiệm của bạn có ý nghĩa gì; tại sao một số khuôn mẫu nhất định lại xuất hiện; tại sao một số người lại đang ở trong cuộc sống của bạn; và những điều bạn đã dự định học hỏi từ những mối quan hệ đó. những buổi thôi miên hồi quy có thể đem đến cho bạn sự chữa lành về thể chất và tinh thần, sự tha thứ, niềm bình an và hạnh phúc lớn lao, và sự hiểu biết sâu sắc về bạn là ai và tại sao bạn ở đây.
Để biết thêm thông tin vui lòng truy cập trang web của Robert tại www.yoursoulsplan.com hoặc viết thư trực tiếp cho tác giả tại rob.schwartz@yoursoulsplan.com.
———————————-
Xin được dành tặng quyển sách này đến
Liesel,
người bạn tâm giao yêu quý và đáng yêu của tôi
Và
Những sinh thể tuyệt vời mà không có các bạn cuốn sách này sẽ không thể thực hiện được
Và
Tricia
Ryan
Alexa, Jorge và Luca
Cathy
Sarah và Jim
Và
Những người thân yêu của họ
Thế giới tràn ngập những điều kỳ diệu,
kiên nhẫn chờ đợi các giác quan của chúng ta trở nên nhạy bén hơn.
—W.B. Yeats
—————————————-
LỜI CẢM ƠN
Tôi biết ơn sâu sắc những linh hồn can đảm đã đem đến những câu chuyện trong cuốn sách này. Được thúc đẩy bởi tình yêu và mong muốn được phụng sự, họ đã mở rộng trái tim mình với tôi để bạn, độc giả thân mến, có thể mở rộng trái tim mình hơn nữa cho những người thân yêu và cho chính bạn.
Gửi đến Barbara Brodsky và Aaron, Pamela Kribbe và Jeshua, Corbie Mitleid, Staci Wells và người hướng dẫn tinh thần của cô: Một lần nữa xin cảm ơn các bạn vì đã chia sẻ tình yêu và trí tuệ của bạn với thế giới. Thực sự, các bạn là những người dẫn đường. Được đi trên hành trình này cùng các bạn là niềm vinh dự của tôi.
Gửi Liesel, tình yêu của đời anh: Cảm ơn em vì tình yêu và sự ủng hộ bền bỉ của em. Em truyền cảm hứng cho anh mỗi ngày để anh trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình.
Cảm ơn Sue Mann vì sự biên tập sâu sắc và sắc bén của bạn. Cuốn sách này không thể nào được biên tập bởi người nào xuất sắc hơn. Cảm ơn Emily Han vì công việc hiệu đính tinh tường của bạn và Sara Blum cho cách trình bày tuyệt đẹp ở bên trong sách. Cảm ơn Barbara Hodge vì thiết kế bìa tinh tế của bạn.
Cảm ơn Sylvia Hayse đã giúp phát hành sách của tôi đi khắp thế giới.
Cảm ơn Tiến sĩ Linda Backman đã cho phép trích dẫn từ những lời giới thiệu của bạn mà tôi đã sử dụng với những người chia sẻ những câu chuyện trong các trang sách này.
Cuốn sách này sẽ không thể hoàn thành nếu không có sự thông thái và hỗ trợ của nhiều người khác, trong đó, tôi xin gửi lời cảm ơn đặc biệt đến Michelle McCann và Kat Baillie.
Cảm ơn nhiều người hướng dẫn, người thầy, người giúp đỡ, thiên thần, đạo sư và những sinh thể phi vật chất khác, bao gồm cả các sinh thể ánh sáng được dẫn kênh bởi vợ tôi, đã giúp hiện thực hóa quyển sách này. Các bạn là người thầy, là đồng đội và bạn bè của tôi.
LỜI NÓI ĐẦU
Cách đây nhiều năm, khi tôi 40 tuổi, cuộc sống của tôi thực sự không viên mãn. Tôi nhận thấy công việc của tôi tại công ty đang làm thật nhạt nhẽo và không có ý nghĩa gì sâu sắc. Mặc dù tôi khao khát một mối quan hệ lãng mạn nhưng tôi không thể hiện thực hóa điều đó. Tôi đang lạc trôi trong cuộc sống như thể không có bánh lái, đi qua những hoạt động thường nhật, mỗi ngày đều trống rỗng và tẻ nhạt như ngày trước đó. Tôi tự hỏi tại sao tôi lại ở đây trên Trái đất. Nhưng tôi không có ý niệm gì về câu trả lời hay làm thế nào để tìm thấy câu trả lời. Có lúc tôi ước mình có thể được trở về Ngôi nhà tinh thần.
Trong quá trình tìm kiếm ý nghĩa, tôi đã có buổi gặp đầu tiên với một nhà ngoại cảm. Cô ấy đã kết nối cho tôi với người hướng dẫn tinh thần của mình, người đã nói với tôi rằng tôi đã lên kế hoạch cho những thử thách lớn nhất với mục đích phát triển tâm linh trước khi tôi được sinh ra. Không lâu sau đó, tôi gặp một người phụ nữ có khả năng kết nối với chính linh hồn của cô ấy. Trong khoảng mười lăm giờ dẫn kênh, linh hồn cô ấy đã kể cho tôi nghe chi tiết về cách thức mà quá trình lập kế hoạch trước khi một người sinh ra diễn ra như thế nào. Sự cộng hưởng mà tôi cảm nhận được với ý niệm kế hoạch trước khi sinh thật rõ ràng, mạnh mẽ và không thể phủ nhận.
Cùng lúc đó, tôi có được một trải nghiệm mang tính chuyển hóa về mặt tâm linh. Một ngày nọ, khi đang dạo bước xuống phố, tôi bỗng cảm nhận một tình yêu thuần khiết, tràn ngập và vô điều kiện dành cho mọi người tôi nhìn thấy trên đường. Tình yêu này khác với tình yêu ta thường có với bố mẹ, con cái hoặc bạn đời; đó là một tình yêu thiêng liêng, siêu việt, bao trùm, hoàn toàn đắm chìm và vô hạn. Tôi hiểu được bằng trực giác rằng trải nghiệm này là một món quà từ linh hồn nói với tôi rằng, “Tình yêu này chính là bản chất thật sự của bạn.”
Tôi quyết định rời bỏ công việc tại công ty và bắt đầu viết sách về lý do tại sao chúng ta lập kế hoạch cho những thách thức lớn nhất của cuộc đời trước khi nhập thể. Trong những năm sau đó, tôi đã viết quyển Your Soul’s Plan [Kế hoạch của linh hồn], Your Soul’s Gift [Món quà của linh hồn] và quyển sách mà bạn đang đọc. Cuộc sống của tôi khởi sự từ việc viết những cuốn sách này thật là độc đáo và thỏa mãn sâu sắc bản thể của “tôi”, vượt quá điều mà tôi có thể tưởng tượng hay hiểu được khi tôi bốn mươi tuổi. Một điều cũng quan trọng khác là, việc nghiên cứu tôi thực hiện cho các cuốn sách đã dạy cho tôi rằng: nỗi đau khổ của con người không phải là ngẫu nhiên, xảy ra một cách tùy tiện hay không có mục đích; đúng hơn, nó rất giàu ý nghĩa. Sự hiểu biết này đã mang đến cho tôi sự chữa lành sâu sắc. Tôi hy vọng và mong rằng sự hiểu biết này cũng đem đến cho bạn sự chữa lành như vậy.
Điều quan trọng là cần hiểu rằng không chỉ có một kế hoạch cuộc đời được cắt gọn, mang tính chất tuyến tính và cụ thể – kiểu như là Kế hoạch A – cho cuộc đời mỗi người. Có Kế hoạch A, nhưng cũng có các Kế hoạch B, C, D, E, v.v. . . rất nhiều những kế hoạch mà bộ não con người khó có thể hiểu biết đầy đủ được. Những kế hoạch bổ sung này là sự giải thích của linh hồn về những lựa chọn khác nhau của ý chí tự do mà con người nhập thể có thể thực hiện. Mỗi người chúng ta đều có ý chí tự do, và chính ý chí tự do của chúng ta đã làm cho ngôi trường Trái đất thực sự trở thành một trải nghiệm đầy ý nghĩa. Nếu không có ý chí tự do, chúng ta sẽ chẳng là gì hơn những cỗ máy tự động, mà theo đó chúng ta không và thậm chí không thể thực sự học hỏi điều gì cả.
Kế hoạch A là kế hoạch có tần số rung động cao nhất; nghĩa là, một cuộc sống trong đó nhân cách (một phần năng lượng của linh hồn trong cơ thể vật chất – tức con người nhập thể) đưa ra những quyết định giàu tình yêu thương nhất có thể trong từng thời điểm. Trong trường hợp này không có sự khác biệt về tần số rung động giữa nhân cách và linh hồn. Về bản chất, linh hồn đang cư trú hoàn toàn trong cơ thể và sống cuộc đời đó mà không bị pha tạp hay bị biến dạng bởi bản ngã hay cái tôi thấp hơn. Các vị thánh và các bậc thầy có thể thực hiện được kế hoạch này, nhưng những người còn lại như chúng ta sẽ thực hiện một số, và thường là nhiều, quyết định thiếu yêu thương. Mặc dù những quyết định thiếu yêu thương có thể gây ra nỗi đau cho bản thân và người khác, chúng cũng dẫn đến hệ quả là – nếu chúng ta sống cuộc sống có ý thức – sự chữa lành, mở rộng và khả năng yêu thương được nâng cao lên đáng kể. Vì thế việc phạm sai lầm không phải là điều “xấu”. Thực ra chúng ta đến đây để làm điều đó. Những sai lầm của chúng ta tạo nên sự trưởng thành của chúng ta, và sự trưởng thành của chúng ta là sự phụng sự của chúng ta dành cho thế giới và đồng loại của mình.
Sự hiện diện, sự chấp nhận, lòng biết ơn là sự kết hợp thiêng liêng cho phép chúng ta thực hiện các kế hoạch trước khi sinh mang tần số rung động cao hơn. Khi bạn hoàn toàn hiện diện và biết ơn hoặc ít nhất là chấp nhận bất cứ điều gì nảy sinh trong bạn khi trải nghiệm, bạn chạm vào trường tiềm năng vô hạn của Vũ trụ. Đó là, sự hiện diện và sự chấp nhận, lòng biết ơn của bạn là câu trả lời “Đồng ý” tràn đầy năng lượng gửi đến cho Vũ trụ: một sự quy thuận đối với sự chữa lành; quy thuận đối với sự hiểu biết sâu sắc hơn; quy thuận với sự hướng dẫn, sự dồi dào, sức khỏe, tinh thần minh mẫn và các giải pháp sáng tạo để đạt được kết quả tốt nhất cho tất cả.
Để gửi năng lượng quy thuận đó cho cuộc sống đòi hỏi bạn phải có đức tin và sự tin tưởng vào những điều tốt đẹp của sự sống và Vũ trụ. Chúng ta có thể trau dồi đức tin và sự tin tưởng bằng nhiều cách; một trong những cách quan trọng và hữu ích nhất là thông qua trực cảm biết rằng những thử thách chúng ta lên kế hoạch trước khi sinh ra đều tràn đầy ý nghĩa và có mục đích. Quyển sách này nhằm trở thành một con đường giúp bạn có được trực cảm về điều đó.
Những ai nhận được bản tin email của tôi (mời bạn đăng ký tại www.yoursoulsplan.com) sẽ biết rằng tôi đã và đang đăng tải các lời dẫn kênh được thực hiện bởi vợ tôi, Liesel. Cô ấy là kênh dẫn của một tập thể những sinh thể phi vật chất thông thái, yêu thương, quan tâm sâu sắc đang ở trong trạng thái thống nhất ý thức và chúng ta thường trìu mến gọi là Sinh thể Ánh sáng. Họ đã nói với tôi như sau về kế hoạch trước khi sinh:
Chúng tôi rất vui mừng được mang đến sự thực hành nhận thức về thời khắc hiện tại cho tác phẩm của bạn.
Khi nhìn từ cấp độ tâm trí, những điều này nghe có vẻ mâu thuẫn; nhưng thực sự không hẳn là như vậy. Sự hiện diện (tức là, có mặt trong thời điểm hiện tại và trong trạng thái chấp nhận hoặc biết ơn đối với những gì “đang là” ở thời điểm hiện tại) cho phép phiên bản cao nhất của kế hoạch trước khi sinh trở thành hiện thực.
Chúng tôi đã mô tả trước đây rằng việc chuyển thông điệp của chúng tôi sang tiếng Anh giống như cố gắng lấy vô số từ mà chắt lọc lại còn vài trăm từ. Tương tự, việc lập kế hoạch trước khi sinh chứa đựng trong đó vô số khả năng của các kế hoạch thực tế. Điều này có vẻ mâu thuẫn với tâm trí con người – vì một kế hoạch với vô số khả năng khác nhau nghe như thể là không hề có kế hoạch gì cả – nhưng Chúng tôi đảm bảo với bạn rằng đây vẫn là một loại lập kế hoạch.
Bản thân các kế hoạch đều thuộc phạm trù mà Chúng tôi gọi là đường cong xác suất, đa chiều. Một cách trực quan, các bạn có thể hình dung một phiên bản đơn giản của dạng đường cong đa chiều mà chúng tôi nói đến là một đường cong hình chuông – thường được biểu diễn trong toán học và thống kê.
Có những kế hoạch trước khi sinh rất có thể sẽ diễn ra trên thực tế và có những kế hoạch trước khi sinh nằm ở rìa xa của đường cong hình chuông. Đối với nhiều cá nhân, sự hiện diện và kết nối thực sự sâu sắc với linh hồn của họ có thể nằm ở rìa xa của đường cong hình chuông [Người dịch (ND): tức ít có khả năng xảy ra]; Tuy nhiên, đây vẫn là kế hoạch chuẩn bị trước khi sinh phù hợp nhất có thể được lựa chọn trong một thời điểm cụ thể nào đó.
Vì vậy, trong đường cong khả năng, có những lựa chọn trong kế hoạch được Vũ trụ “ngợi khen” nhiều hơn những lựa chọn khác. Mọi lựa chọn cuối cùng đều dẫn đến việc học hỏi và khai sáng, nhưng một số lựa chọn đưa bạn đi trên hành trình ít vòng vèo hơn những lựa chọn khác.
Những con đường được chọn phù hợp nhất với Cái Tôi sâu sắc nhất, với Sự hiện hữu, Linh hồn và Ý thức, là những con đường trực tiếp nhất đi đến sự khai sáng và do đó ít vòng vèo nhất.
Nói cách khác, phần lớn những gì được lên kế hoạch đều được thiết lập như một khả năng hoặc xác suất, không phải là một sự chắc chắn. Kế hoạch cuộc đời có tính linh hoạt, phân dạng và hữu cơ. Một kế hoạch cụ thể có thành hiện thực hay không phụ thuộc vào những quyết định thuộc về ý chí tự do của cá nhân, tần số rung động của cá nhân tại thời điểm đó và các sự kiện bên ngoài/các quyết định của ý chí tự do của “những người khác” – những người nhìn có vẻ tách biệt với cá nhân ấy. Trong chừng mực một người có sự hiện diện toàn vẹn, kế hoạch có tần số rung động cao nhất xuất hiện một cách tự nhiên và có thể được hiện thực hóa trên bình diện Trái đất. Phiên bản kế hoạch cuộc đời này là con đường ít gian khổ và đau đớn nhất đối với cả sự tự nhận thức và sự tận hiến cũng như đem lại niềm vui và sự thỏa mãn sâu sắc.
Quyển sách này là quyển thứ ba trong bộ sách nghiên cứu các kế hoạch trước khi sinh cho những thách thức lớn của cuộc sống. Trong những trang tiếp theo chúng ta sẽ xem xét việc lập kế hoạch ở cấp độ linh hồn cho những thách thức xảy ra trong các mối quan hệ lãng mạn và cả việc không có các mối quan hệ này. Giống như hai cuốn sách trước của tôi, trí tuệ sâu sắc mang tính chữa lành và khai sáng được thu thập từ việc nói chuyện với các sinh thể phi vật chất thông thái, từ bi, thông qua các kênh dẫn và người trung gian. Barbara Brodksy dẫn kênh cho Aaron (một bậc thầy thăng thiên) cũng như Mẹ Thiêng liêng, sự hòa trộn của những ý thức tính nữ cao nhất trong vũ trụ của chúng ta (Mẹ Mary, Bồ Tát Quán Thế Âm và những người khác). Corbie Mitleid dẫn kênh cho linh hồn hoặc Bản thể Cao hơn của một người. Staci Wells dẫn kênh cho linh hồn của cô ấy. Pamela Kribbe dẫn kênh cho Jesus, sinh thể sử dụng tên Jeshua – tên gốc bằng tiếng Do Thái đã được đặt cho mình khi ông nhập thể.
Nhiều phần trí tuệ khác có được từ những phiên hồi quy tiền kiếp và hồi quy linh hồn giữa các kiếp sống (BLSR), hình thức thôi miên thuộc chuyên môn của tôi. Ở những phiên hồi quy này một người có thể nói chuyện trực tiếp với những sinh thể đã tiến hóa rất cao (thường được gọi là Hội đồng Trưởng lão), những người biết những gì đã được lên kế hoạch cho kiếp sống hiện tại và lý do tại sao và kế hoạch đang thực hiện như thế nào và cách để họ có thể hoàn thành kế hoạch tốt hơn. Một phiên hồi quy linh hồn giữa các kiếp sống có chứa nội dung vắn tắt về hồi quy tiền kiếp.
Tôi mong rằng bạn tìm thấy bản thân và cuộc đời của mình được phản ánh trong những trang sách tiếp theo. Mong cho trí tuệ và sự chữa lành đã được những linh hồn dũng cảm này tìm thấy sẽ trở thành trí tuệ và sự chữa lành cho chính bạn.
CHƯƠNG 1 – SỰ KHÔNG CHUNG THỦY
Các khảo sát chỉ ra rằng cứ 5 người trưởng thành thì có một người đã lừa dối vợ hoặc chồng mình khi đang ở trong mối quan hệ một vợ một chồng. Gần một nửa thì thừa nhận mình đã từng không chung thủy vào một thời điểm nào đó trong cuộc đời. Nếu như bị phát hiện, sự không chung thủy có thể phá hủy lòng tin và gây ra sự nghi ngờ, bối rối, giận dữ, cảm giác bị phản bội và có lẽ là cả cảm giác bản thân không xứng đáng. Người không chung thủy có thể bị dằn vặt bởi cảm giác tội lỗi và thậm chí là sự ghê tởm bản thân. Mối ràng buộc tình yêu đã mất nhiều năm xây dựng có thể bị phá đổ trong một đêm.
Với sự phổ biến của sự không chung thủy, đối với tôi có vẻ như điều này thường là một phần của kế hoạch trước khi sinh. Tuy nhiên, làm sao một linh hồn lại muốn bị phản bội? Tại sao một linh hồn khác lại đồng ý làm kẻ phản bội? Làm thế nào mà một trải nghiệm đau đớn như vậy có thể có ích cho sự tiến hóa của một cá nhân? Và làm sao một sự hiểu biết về kế hoạch trước khi sinh của một người có thể được sử dụng để thúc đẩy sự chữa lành sau những sang chấn do việc ngoại tình gây ra? Để khám phá những câu hỏi này và những câu hỏi khác, tôi đã nói chuyện với Tricia về sự phản bội mà bà đã trải qua trong cuộc hôn nhân của mình.
Tricia
Vào thời điểm chúng tôi trò chuyện, Tricia đã bảy mươi tuổi và bắt đầu kể cho tôi nghe chuyện của bà và Bob, người chồng đã mất của mình, đã kết nối với nhau như thế nào trong buổi hẹn hò đầu tiên khi cả hai đều ở độ tuổi ngoài ba mươi.
“Chúng tôi không thể ngừng tìm hiểu về nhau.” Bà nhớ lại. “Nhà hàng nơi chúng tôi ăn tối đến lúc đóng cửa nên chúng tôi ra ngoài, đi dạo, nói chuyện và cười đùa đến nửa đêm. Cảm giác giống như tôi đã tìm thấy nhà của mình. Anh chàng này — sự cởi mở và vui vẻ của anh ấy! Chúng tôi đang ngắm sao, rồi anh ấy hỏi liệu anh có thể hôn tôi không. Tất nhiên, chúa ơi, tôi đã nói ‘Có.’ Đầu gối của tôi khuỵu xuống! Tôi cảm thấy choáng váng. Tôi chưa bao giờ cảm thấy bất cứ điều gì giống như cảm giác ấy. Đó là cái cảm giác giống như là tôi đã biết anh ấy trước đây. Sau buổi hẹn hò đầu tiên đó, chúng tôi đã ở bên nhau.” Tricia và Bob kết hôn bốn tháng sau đó.
“Không có gì có thể làm chúng tôi phiền lòng,” Tricia kể với tôi. “Trong tuần trăng mật của chúng tôi ở Hawaii, có người đã lấy trộm hết tiền trong phòng của chúng tôi, nhưng chúng tôi chỉ cười với nhau về chuyện này.”
Trong mười bảy năm tiếp theo, Tricia và Bob tận hưởng cuộc hôn nhân hòa hợp. Mối quan hệ này là tất cả những gì Tricia từng hy vọng và còn hơn thế nữa. Sau đó, một cách đột ngột, có điều gì đó đã thay đổi.
“Bob về nhà sau khi đi dự hội nghị và kể cho tôi nghe về người phụ nữ tên Claire mà anh đã gặp. Tôi đã nghe tên cô ấy từ một số người đồng nghiệp của anh và biết rằng cô ấy là một cô gái độc thân, trẻ trung, xinh đẹp và có vóc dáng thể thao. Bob rất vui mừng vì đã nhận được tin nhắn từ Claire. Tôi hỏi anh, ‘Tại sao Claire lại nhắn cho anh?’ Anh ấy cáu kỉnh với tôi – điều mà anh ấy chưa bao làm vậy với tôi trước đó — rồi nói ‘Anh không biết’, và nhảy khỏi ghế, dậm chân bỏ đi.
“Có rất nhiều dấu hiệu khác, và một dấu hiệu còn rất trắng trợn. Quần áo của anh ấy bị bẩn do xuất tinh. Trong sự ngây thơ và tình yêu của tôi dành cho anh, tôi nhớ mình đã giặt đồ và nghĩ, “Hy vọng anh ấy ổn. Mình sẽ không nói bất cứ điều gì vì mình không muốn làm anh ấy xấu hổ.’ Tôi thật ngây thơ biết bao.”
Tricia bắt đầu mơ thấy những cơn ác mộng lặp lại về chuyện Bob ở cùng với Claire. Trong giấc mơ, anh nói với Tricia, “Anh sắp rời đi. Anh không còn yêu em nữa. Anh yêu cô ấy.” Khi Tricia kể cho Bob nghe về giấc mơ, anh nói: “Anh rất tiếc vì em đã trải qua cơn ác mộng đó,” nhưng anh không nói rằng không có lý do gì cho chuyện đó.
“Có một lần Bob về nhà sau một cuộc họp nơi Claire là người tham gia và anh ấy đã tiến tới hôn tôi. Anh ấy có mùi nước hoa. Tôi lùi lại và nói “Ghê quá! Mùi gì vậy anh?” Anh ấy bịa ra câu chuyện về việc đi ăn tối với bạn bè và cô phục vụ bàn ôm anh ấy.”
Không lâu sau, Bob không hài lòng với công việc của mình, ông nói với Tricia rằng ông muốn chuyển đến Oregon. Bà đồng ý. Sau khi chuyển đi ông đã tìm được một công việc mới ưa thích. Mười năm trôi qua, những năm “chúng tôi quay về lại câu chuyện cổ tích,” Tricia đã kể như vậy. Trong khoảng thời gian này, những dấu hiệu về cuộc ngoại tình kia dường như đã bị lãng quên.
Rồi một buổi tối Bob đang viết bài báo trong khi Tricia đang dọn giường. Tricia nói: “Tôi cảm thấy cảm xúc dâng trào trong tôi. “Cảm giác đó từ trong bụng mình. Tôi bắt đầu thở một cách khó khăn. Bob hỏi, ‘Em ổn chứ?’ Tôi nói, ‘Không, em không ổn!’ Giọng nói phát ra rất khác với giọng của tôi. Tôi đã nói, ‘Em cảm thấy rất tức giận. Em cần anh làm điều gì đó cho em. Em muốn anh kể cho em nghe mọi chuyện anh đã làm với Claire.’ Lúc đó, đã là mười năm trôi qua. Chúng tôi thậm chí còn không nói chuyện gì về Claire; cô ấy đã rời đi lâu rồi. Tôi không hiểu tại sao lúc đó tôi lại nói ra như vậy. Cứ giống như tôi đang trong một vở kịch và phải nói một số câu thoại nhất định. Mắt Bob căng ra! Anh đánh rơi bài báo, trông có vẻ đau khổ và nói, ‘Bọn anh chỉ hôn nhau một chút thôi.’ Tôi ném điện thoại vào mặt anh và tát anh ấy.”
Bob sau đó thừa nhận rằng ông đã ngoại tình với Claire trong suốt một năm.
“Tôi ngã xuống sàn,” Tricia tiếp tục. “Tôi nghĩ mình sẽ chết! Chúng tôi tiếp tục nói chuyện suốt đêm ấy. Tôi quá kinh tởm đến mức nôn hết cả ra. Tôi đã hét lên với những từ ngữ mà tôi chưa bao giờ sử dụng trong đời. Tôi có thể thấy những lời ấy in dấu trên gương mặt anh. Tôi nghe thấy một giọng nói trong tâm trí mình thì thầm: ‘Hãy giữ lấy anh ấy. Hãy chỉ yêu anh ấy thôi’, nhưng tôi lờ đi. Bob như vỡ ra trong sự hối hận và dằn vặt”.
Tricia chì chiết Bob từ đêm này qua đêm khác, tuần này qua tuần khác. “Tricia, em muốn làm gì với anh?” ông hỏi bà. “Tôi muốn anh chết đi!” bà gào lên đáp lại.
Sáu tháng sau, Bob bắt đầu cảm thấy không khỏe. Sinh thiết cho thấy ông bị mắc ung thư tuyến tiền liệt thể nguy hiểm nhất và chỉ còn ba tháng để sống.
Gạt cơn tức giận sang một bên, Tricia chuyển chiếc giường dành cho người bệnh ra phòng khách, để Bob có thể xem TV và ngắm những chú chim qua cửa sổ. Bà ngủ trên một tấm đệm đặt ở chân giường của ông. “Tôi đã làm mọi thứ cho anh ấy – chăm sóc, tắm cho anh ấy, cố gắng cho anh ấy ăn.” Họ nhìn lại những bức ảnh cũ, xem phim và kể về những khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong mối quan hệ của họ. Họ cũng đã tìm ra cách để chữa lành tổn thương.
“Chúng tôi quay trở lại những ký ức và thay đổi mọi thứ theo cách chúng tôi hy vọng lẽ ra những việc đó nên xảy ra như vậy. Chúng tôi đã nói với nhau những điều lẽ ra phải nói sau đó. Chúng tôi giả vờ như Bob vừa đi làm về. Sau đó anh ấy kể cho tôi nghe rằng anh ấy đã bị cô gái này quyến rũ. Chúng tôi thực sự đã nói chuyện theo cách đã có thể cứu vớt mối quan hệ của chúng tôi vào thời điểm đó. Giống như chúng tôi sửa chữa những sai lầm. Điều này rất mạnh mẽ vì mỗi lần chúng tôi làm như vậy, cảm giác nhức nhối vơi dần.”
Dần dần, một cách tinh tế, Tricia cảm thấy cơn giận của mình tan biến.
“Tôi đã nói với Bob – và tôi đã nói sự thật – rằng tôi đã tìm thấy sự tha thứ trọn vẹn. Và tôi nhìn thấy ở anh ấy điều gì đó mà tôi chưa từng thấy ở bất cứ ai khác trong cuộc đời mình – tình yêu vô điều kiện, tình yêu tuyệt đối vô điều kiện, dành cho tôi.”
Ba tháng sau khi được chẩn đoán, Bob qua đời.
“Anh ấy sống trong trái tim tôi,” Tricia nhẹ nhàng nói. “Tôi biết anh ấy ở đó. Tôi nghe thấy anh ấy. Thỉnh thoảng tôi nghe thấy giọng nói của anh ấy. Đôi khi đó chỉ là cảm giác thôi.”
Trước cuộc trò chuyện này, Tricia đã nói rằng cô ấy tin rằng chuyện Bob ngoại tình với Claire đã được họ lên kế hoạch trước khi kiếp sống này bắt đầu.
“Tricia,” tôi hỏi, “bà nghĩ lý do gì mà bà, chồng bà và Claire lại muốn có trải nghiệm này?”
“Bob cảm thấy – anh ấy đã nói điều đó – rằng cuộc đời này là để anh ấy đứng lên bảo vệ bản thân và nói không khi cần, để không bị người khác thao túng,” bà giải thích. “Tôi tự hỏi liệu bây giờ Bob có cảm thấy mình đã thất bại trong bài học này không? Liệu anh ấy có lên kế hoạch cho một cuộc đời khác để “làm đúng” không?”
“Đối với bản thân tôi,” Tricia nói, “Tôi đến đây để học cách yêu thương vô điều kiện. Bob là người thầy vĩ đại nhất của tôi. Thông qua anh ấy, tôi đã học được tình yêu vô điều kiện là gì. Khi còn trẻ, tôi đã làm tan nát trái tim người khác. Tôi chia tay với đàn ông, hoặc tôi ngoại tình—và có lần với một người đàn ông đã có gia đình. Tôi không hiểu nỗi đau mà tôi đã gây ra. Bài học lớn nhất là hiểu được sự nhẫn tâm có thể gây ra nỗi đau cho người khác khi bạn làm điều gì đó mà không nghĩ đến họ.
“Đối với Claire, tôi thực sự đã nói chuyện với cô ấy vài lần. Cô ấy nói rằng cô ấy cảm thấy mình là một nạn nhân của cuộc đời và cách duy nhất cô thấy mình không trở thành nạn nhân là quyến rũ mọi người – cả đàn ông và phụ nữ, các thành viên trong gia đình – để họ thực hiện những yêu cầu của cô ấy, điều đó sẽ khiến cô ấy cảm thấy tự tin và mạnh mẽ. Cô ấy có thể đã đến với thế giới này với mong muốn vượt qua cảm giác rằng cả thế giới đang chống lại mình. Khi chúng tôi lần đầu tiên nói chuyện với nhau, tôi không nghĩ cô ấy đã vượt qua được điều đó. Lần cuối tôi nói chuyện với cô ấy cách đây vài năm trước; cô ấy đã trở nên thông thái hơn nhiều và rất tử tế với tôi.
“Sự chữa lành đã đến thông qua sự phản bội của chồng tôi – tôi không thể diễn tả hết sức mạnh mà sự kiện ấy đã thay đổi cuộc sống của tất cả chúng tôi.”
“Tricia, một số người đọc chương này đang bị tổn thương bởi một người họ thương yêu đã ngoại tình. Họ có thể đang ở giai đoạn đau đớn nhất. Họ có thể đọc lời tâm sự của bà và nghĩ, ‘Có vẻ như bà ấy đang nói rằng bà thấy ổn với việc bà bị phản bội vì bà và chồng đã lên kế hoạch cho việc đó, nhưng tôi không cảm thấy như vậy. Tôi đang rất đau khổ! Tôi rất tức giận!’ Bà sẽ nói gì với họ?”
“Khi chuyện ấy đang xảy ra,” Tricia trả lời, “tôi không biết liệu có bất cứ điều gì có thể thuyết phục tôi rằng có điều gì tồi tệ hay đau buồn hơn chuyện này nữa không. Nếu là một bộ phim thì đó sẽ là một phim bi kịch—nhưng lại có cái kết mang tính chuyển hóa.”
Nhận xét của Tricia lặp lại những gì tôi đã thấy ở những khách hàng đã được chữa lành sau những thử thách lớn nhất của họ. Khi đang ở giữa trải nghiệm, việc thừa nhận, tôn vinh và cảm nhận trọn vẹn nỗi đau là một điều quan trọng và cần thiết. Nhiều năm sau, những người có can đảm làm như vậy đã kể lại rằng những thử thách trong cuộc sống đã đóng vai trò quan trọng trong quá trình tiến hóa của họ như thế nào.
Tricia sau đó đã làm tôi ngạc nhiên với tiết lộ này: Bob đã từng nói với bà rằng có khả năng việc ngoại tình với Claire đã được họ lên kế hoạch trước khi được sinh ra.
“Ông ấy nói thế khi nào?” Tôi hỏi.
“Trên giường bệnh của anh ấy, vài ngày trước khi anh ấy qua đời.”
“Làm sao ông ấy có được hiểu biết đó?”
“Anh ấy đã đến nơi mà anh ấy gọi là ‘thế giới bên kia’. Khi anh ấy trở lại, đôi mắt anh ấy sáng lên và nói rằng anh ấy đã được bảo rằng chúng tôi đã lên kế hoạch cho cuộc sống của mình, rằng chúng tôi viết một kịch bản để đối mặt với mọi thứ để phát triển về mặt tinh thần nhưng chúng tôi có ý chí tự do trong cách mà chúng tôi phản ứng lại với kịch bản ấy.”
Tôi hỏi Tricia liệu bà có muốn nói thêm điều gì với một người đang đau khổ vì bạn đời đã ngoại tình không.
“Tôi biết người đó cảm thấy thế nào. Điều tôi đã nói với bản thân mình suốt thời gian qua —những lời đó thật an ủi— là anh ấy làm điều đó không phải vì anh ấy không yêu tôi. Điều đó xảy ra chỉ vì sự yếu đuối của anh ấy, chứ không phải vì anh ấy không yêu tôi, không phải vì anh ấy đang cố làm tôi tổn thương, không phải vì anh ấy không phải là người tốt. Hãy nhận ra rằng bạn vẫn là người mà người bạn đời của bạn yêu và người bạn đời của bạn vẫn là người bạn yêu.”
Phiên hồi quy tiền kiếp của Tricia
Để xác định xem Tricia, Bob và Claire có lên kế hoạch cho chuyện ngoại tình của Bob trước khi họ được sinh ra hay không, Tricia và tôi đã bắt đầu với phiên hồi quy tiền kiếp của bà. Tôi hướng dẫn Tricia qua các bước thư giãn thông thường, sau đó đi xuống cầu thang và vào Phòng Hồ sơ. Bà di chuyển chậm rãi dọc theo hành lang cho đến khi một cánh cửa đặc biệt thu hút sự chú ý của bà. Tôi bảo bà bước qua cánh cửa và đi vào kiếp trước của mình nằm ở đằng sau cánh cửa.
“Bà đang ở bên ngoài hay bên trong cánh cửa?” Tôi hỏi.
“Bên trong. Đó là một quán cà phê có ghế và bàn tròn, rộng rãi, có quầy phục vụ và những người đứng sau quầy. Giờ là vào ban ngày. Có ánh sáng xuyên qua cửa sổ. Tôi chỉ có một mình. Không khí hơi ngột ngạt và ấm. Có mùi khó chịu – mùi khói thuốc lá.
“Tôi đi giày cao gót. Đôi giày đơn giản, không có gì hấp dẫn cho lắm. Tôi đang mang tất nylon, mặc một chiếc váy – tôi có thể cảm nhận được đường viền – và một áo khoác nữ màu nâu với một chiếc áo cánh màu đỏ tươi. Đó là bộ cánh xinh đẹp. Chiếc váy phù hợp với áo khoác. Những móng tay tôi được sơn vẽ, tay phải tôi đeo một chiếc vòng và tay trái đeo một chiếc nhẫn. Đó là một chiếc vòng vàng với một cái nhẫn khác bên cạnh nó—trông giống như một mảnh đá nhỏ—rất nhỏ.”
Tôi yêu cầu Tricia hình dung một tấm gương trước mặt bà. “Bà nhìn thấy mình trong gương như thế nào?”
“Tôi là một phụ nữ trẻ, rất quyến rũ, tô son đỏ. Tôi có một chiếc mũ trên đầu. Tôi có mái tóc gợn sóng sẫm màu dài ngang vai và làn da rất sáng. Tôi nhỏ và mảnh khảnh.”
“Hãy để tấm gương tan đi,” tôi nhẹ nhàng nói. “Giờ bà đang làm gì vậy?”
“Tôi đang nhìn vào các bàn trong quán. Tôi có nhiều cảm xúc, cảm thấy lo lắng, không vui, sợ hãi. Có ai đó sẽ đến. Tôi đang chờ để gặp người ấy. Tôi cầm một chiếc ví trong tay phải. Tôi đang mở nó để lấy một chiếc khăn tay. Thỉnh thoảng có người đi ngang qua cửa sổ. Một người đàn ông đội mũ đi ngang qua. Có một tờ báo trên quầy. Tôi đang đi rất chậm, tôi dừng lại và nhìn – tôi lo lắng. Có một vách ngăn phòng, một người phụ nữ ngồi trên một chiếc ghế đẩu cao, xa hơn một chút là hai đàn ông uống thứ gì đó.
“Không gian rất yên tĩnh. Một người đàn ông đang bước tới cửa.”
“Anh ấy có phải là người mà bà đang hẹn gặp không?”
“Không.”
“Người mà bà đang hẹn gặp có đến không?”
Tricia im lặng khi bà để cảnh tượng diễn ra.
“Không.”
“Bà cảm thấy thế nào khi người này không xuất hiện?”
“Tệ hại!” bà trả lời, giọng đau đớn. “Bị phản bội. Bị bỏ rơi. Rất buồn. Rất buồn.”
“Bà có biết mình sẽ gặp ai không?”
“Một người rất quan trọng với tôi.” Bà bắt đầu khóc. “Đó là … chồng tôi. Đây là cách anh ấy nói với tôi rằng nếu anh ấy không đến, anh ấy sẽ không quay trở lại với tôi. Bây giờ tôi biết điều đó. Bây giờ tôi biết điều đó. Tôi chắc chắn về điều đó. Tôi đã hy vọng về điều này, rất nhiều.”
“Tricia, tôi muốn bà cảm nhận về năng lượng của người đàn ông không đến gặp bà. Người là chồng bà trong kiếp sống đó có phải là người đã hoặc đang ở trong kiếp sống hiện tại của bà không?”
“Đúng rồi,” bà nói, giọng run run. “Đó là Bob. Bob của tôi.” Bà bắt đầu khóc nức nở.
“Hãy để mọi cảm xúc dâng trào trong mình, biết rằng nước mắt đang chữa lành và thanh lọc tâm hồn,” tôi gợi ý.
Chúng tôi dừng lại một lúc để nước mắt bà tuôn rơi. Khi Tricia đã dịu lại, tôi đưa bà đến cảnh tiếp theo trong kiếp sống đó.
“Có vỉa hè, cây cối – cảnh tượng thật đẹp, gần giống như công viên,” bà mô tả, giọng đột nhiên vui vẻ, “một ngày rất đẹp. Tôi đang bước đi, cảm thấy hạnh phúc, hít thở không khí. Có một cậu bé đi xe đạp phía trước tôi. Tôi vẫy tay với cậu bé. Tôi biết cậu bé ấy. Đó là con trai tôi.”
Tôi hỏi liệu bà có biết bố của cậu bé có phải là người đàn ông không đến buổi hẹn ở quán cà phê không.
“Đó không phải là anh ấy,” bà nói chắc chắn. “Cảm giác rất khác.” Thông thường, mọi người có trực cảm biết được một số sự kiện nhất định trong phiên hồi quy. Đó cũng chính là cách biết mà chúng ta trải nghiệm khi không ở trong cơ thể, khi đã Ngôi nhà tinh thần ở thế giới bên kia.
“Tôi còn trẻ và khỏe mạnh,” bà tiếp tục. “Tôi cảm thấy mình khoảng ba mươi tuổi. Tôi kết hôn với bố của cậu bé. Bây giờ tôi đang ôm cậu bé. Sau đó cậu quay lại chiếc xe đạp của mình. Bây giờ cậu ấy đang chạy xe phía trước tôi. Có một con chó đang chạy trên cỏ. Có một tòa nhà phía trước, tôi đang đi về phía một tòa nhà bằng gạch lớn, giống như một tòa nhà văn phòng hoặc trường học. Tôi cảm thấy rất hài lòng, rất hạnh phúc, hạnh phúc khi được đi cùng với cậu bé.
“Tôi đang đi vào tòa nhà. Tôi gặp chồng mình. Tôi đi qua những cánh cửa. Cánh cửa đôi – với tay cầm lớn, màu vàng. Sàn bên trong lát gạch sáng bóng. Cậu bé để xe đạp ở ngoài và đi cùng tôi. Tôi nắm lấy tay cậu ấy. Chúng tôi đang đi trên hành lang. Có một người đàn ông” – bây giờ bà đã cười vui vẻ, “Đó là chồng tôi. Cậu bé chạy vào nắm lấy tay anh ấy. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc.
“Chồng tôi đang vòng tay qua eo tôi. Anh ấy đang lấy một chiếc áo khoác, mặc nó vào. Bây giờ chúng tôi đang đi xuống hành lang. Anh ấy đang nắm tay tôi. Chúng tôi đi ra ngoài cửa, và con trai tôi lấy chiếc xe đạp. Chúng tôi quay trở lại con đường chúng tôi vừa đi qua.”
“Tricia,” tôi nói, “hãy tin tưởng rằng những người hướng dẫn và linh hồn của bà đã đưa bà đến cảnh này là có lý do. Bà cần biết gì về cảnh đang được chứng kiến?”
“Tôi cảm thấy được ơn phước. Có điều gì đó rất tồi tệ đã xảy ra và tôi đã vượt qua được. Đó là lý do tại sao tôi cảm thấy được ơn phước”.
“Có phải điều tồi tệ đã xảy ra chính là việc người chồng đầu tiên đã bỏ rơi bà?”
“Đúng.” Nói xong Tricia lại bắt đầu khóc. “Tôi chắc chắn.”
“Ở đây còn gì để bà trải nghiệm nữa không, hay bà đã sẵn sàng đi tiếp?”
“Tôi đã sẵn sàng.”
“Khi tôi đếm đến ba,” tôi hướng dẫn, “bà sẽ tự động di chuyển đến cảnh hoặc sự kiện quan trọng tiếp theo trong kiếp sống mà bà đang xem xét. Một . . . hai . . . và ba! Bây giờ bà đang ở đâu và chuyện gì đang xảy ra?”
“Bây giờ tôi đã khá già rồi, ít nhất cũng sáu mươi tuổi. Tôi đang ở trong phòng ngủ của tôi. Tôi ở một mình. Tôi cảm thấy mệt mỏi và yếu sức. Tôi lạnh nhưng không thể kéo chăn đắp lên người. Tôi không thể nhúc nhích được. Mắt tôi nhắm lại.”
Tôi hỏi Tricia liệu bà có biết đây là ngày cuối cùng của kiếp sống đó không.
“Tôi tin là vậy.”
“Bà có cảm thấy trọn vẹn với cảnh này hay bà còn nhiều điều để trải nghiệm ở đây?”
“Tôi cảm thấy rất trọn vẹn với kiếp sống đó. Tôi đã sẵn sàng để đi tiếp.”
“Bất cứ khi nào bà sẵn sàng,” tôi nói, “hãy để kiếp sống mà bà đang xem xét kết thúc. Linh hồn của bà biết chính xác điều gì xảy ra ở phần cuối của một kiếp sống. Linh hồn của bà biết cách thoát ra khỏi thể xác khi kiếp sống đã được hoàn thành.
“Bà vừa chết và đang rời khỏi cơ thể vật lý. Bà đã trải qua trải nghiệm này nhiều lần trước đây và không thấy đau đớn về thể xác hay khó chịu. Khi bà rời khỏi cơ thể, bà vẫn có thể tiếp tục nói chuyện với tôi và trả lời các câu hỏi của tôi vì bây giờ bà đang kết nối với bản thể bên trong, chân thật của mình – đó chính là linh hồn. Hãy cảm thấy tâm trí của bà mở rộng đến cấp độ cao nhất của bản thể mình.
“Bây giờ chúng ta đang tiến đến một nơi có nhận thức mở rộng hơn, bà đang di chuyển lên cõi giới yêu thương của sức mạnh tâm linh, toàn tri. Thậm chí mặc dù bà chỉ đang ở cửa ngõ vào cõi giới xinh đẹp này, linh hồn bà có thể cảm nhận được niềm vui khi được giải thoát. Mọi thứ sẽ trở nên rất quen thuộc với bà khi chúng ta tiến xa hơn, bởi vì cõi yên bình này là hiện thân của sự chấp nhận toàn tri. Bây giờ, khi tôi đếm to đến ba, tôi muốn bà hãy âm thầm yêu cầu người hướng dẫn tinh thần của mình xuất hiện. Một . . . hai . . . ba! Hãy mô tả diện mạo và/hoặc cảm nhận về người hướng dẫn tinh thần của bà.”
“Một ánh sáng đẹp đẽ,” Tricia quan sát, giọng bà có chút kinh ngạc. “Một người phụ nữ—cảm giác rất nữ tính và nhẹ nhàng.”
“Hãy hỏi tên của người hướng dẫn.”
“Reeding.”
“Hãy hỏi Reeding tại sao bà lại được nhìn thấy tiền kiếp đó và điều quan trọng mà bà phải hiểu về kiếp sống ấy là gì.”
Sau đó Tricia kể lại cho tôi cuộc trò chuyện diễn ra trong đầu bà khi tôi gợi ý cho bà một loạt câu hỏi.
Reeding: Bạn đã quá nghiêm trọng trong kiếp sống đó. Bạn đã tìm thấy niềm vui sướng khi biết buông bỏ.
Tricia: Kế hoạch của tôi với Bob và Claire trong kiếp sống hiện tại là gì? Tại sao chúng tôi tạo ra kế hoạch đó?
Reeding: Bạn muốn biết và trải nghiệm tình yêu vô điều kiện.
Tricia: Tôi cảm thấy tình yêu vô điều kiện với ai?
Reeding: Bob.
Tricia: Bob có đồng ý đóng vai mà anh ấy đã thực hiện để trao cho tôi cơ hội để biết tình yêu vô điều kiện?
Reeding: Chắc chắn rồi.
Tricia: Tôi đang học bài học này như thế nào?
Reeding: Tuyệt vời, mặc dù bạn vẫn khá nghiêm trọng với bản thân. Đừng sợ hãi bạn sẽ trở về Ngôi nhà tinh thần thôi.
Tricia: Có lý do nào khác khiến tôi đã lên kế hoạch trải nghiệm sự phản bội của Bob?
Reeding: Sự tha thứ.
Tricia: Trong tiền kiếp tôi vừa chứng kiến, có phải tôi đã chết mà không hoàn toàn tha thứ cho người chồng đầu tiên của tôi [Bob] không?
Reeding: Đúng vậy.
Tricia: Tôi có thể làm gì khác trong kiếp sống hiện tại để đạt đến sự tha thứ hoàn toàn và tình yêu vô điều kiện?
Reeding: Hãy dừng việc ngăn trở con người thật của bạn. Sự ghen tị mà bạn vẫn cảm thấy mang lại cảm giác tội lỗi. Cảm giác tội lỗi khiến bạn không chấp nhận bản thể của mình, bản chất thực sự của bạn.
Tricia: Làm thế nào tôi có thể giải phóng sự ghen tị và cảm giác tội lỗi?
Reeding: Bạn đã nghiêm trọng hóa vấn đề. Hãy học hỏi từ Bob, một hình mẫu của sự vui vẻ nhẹ nhàng. Bạn đã đến đây [Trái đất] với một trái tim vui tươi. Bạn đến đây để vui chơi. Bạn đến đây để được hạnh phúc. Nhưng bạn đã cho phép mình tin rằng điều đó không đúng. Bạn đã cho phép mình tin rằng đó không phải là bản chất thật sự của bạn. Đó là thái độ mà bạn đã tập nhiễm.
Tricia: Làm thế nào tôi có thể xóa bỏ sự tập nhiễm này?
Reeding: Hãy nhớ lại việc vui chơi. Hãy nhớ lại khi bạn còn là một đứa trẻ. Bob đến để dạy bạn điều đó. Anh ấy là người thầy của sự vui tươi. Hãy nhớ lại rằng vui chơi thật thú vị như thế nào.
Tricia: Tôi muốn biết Bob có ổn không, anh ấy có yêu tôi khi đang ở nơi hiện tại không, anh ấy có hạnh phúc không, và liệu anh ấy có yêu tôi như khi anh ấy còn trần thế không.
Reeding: Anh ấy đang rất ổn. . . và anh ấy yêu bạn.
Tricia: Khi nào tôi sẽ gặp anh ấy? Tôi có đang làm những điều đúng đắn trong cuộc đời để sẵn sàng ở bên anh ấy?
Reeding: Bob muốn bạn sống trọn vẹn khi đang sống. Bạn sẽ gặp lại anh ấy. Bạn sẽ ở bên anh ấy. Và vâng, anh ấy cũng muốn gặp lại bạn.
Với phiên hồi quy này, Tricia nói với tôi rằng bà cảm thấy trọn vẹn khi nói chuyện với Reeding. Tôi bắt đầu quá trình đưa bà ra khỏi trạng thái xuất thần: “Chúng tôi yêu cầu giải phóng và vô hiệu hóa tất cả những lời thề và lời hứa gắn liền với kiếp trước chúng tôi vừa xem xét mà không còn có hữu ích nữa.”
“Tricia, tôi muốn bà ghi lại trong trí nhớ có ý thức của mình tất cả những gì bà đã từng thấy và trải nghiệm. Tất cả những suy nghĩ, cảm xúc và nhận thức bà có được hôm nay sẽ tiếp tục hữu ích và tiếp thêm sức mạnh cho bà trong cuộc sống hiện tại, theo cả cách có ý thức và vô thức. Bây giờ bà sẽ có được cảm giác về năng lượng và mục đích mới. Hãy cho phép kiến thức toàn tri được thiết lập vững chắc trong tâm trí có ý thức của bà với quan điểm đúng đắn.
“Khi tôi đếm chậm rãi từ một đến mười, tôi muốn bà quay lại căn phòng hôm nay với đôi mắt mở to, cảm thấy tỉnh táo và mẫn tiệp, có thể tiếp tục xử lý trải nghiệm này. Sự chữa lành, sự hiểu biết và những điều tốt đẹp mà bà đã hoàn thành trong ngày hôm nay sẽ vẫn khắc sâu trong tiềm thức của bà và sẽ được phản ánh trong những lựa chọn, hành động và quan niệm về bản thân của bà từ hôm nay trở đi.” Rồi tôi đếm chậm rãi từ một đến mười, tăng âm lượng và độ chắc chắn của giọng nói của tôi sau mỗi lần đếm.
“Tricia, hãy dành một chút thời gian để duỗi người, định hướng và tiếp đất. Khi bà đã sẵn sàng thảo luận về trải nghiệm của mình, hãy cho tôi biết.”
Chúng tôi ngồi im lặng một lúc.
“Ôi Chúa ơi!” bà đột ngột thông báo. “Thật là cảm động và thanh thản. Tôi cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều”, bà cười nói. “Và tôi đã rất ấn tượng bởi người phụ nữ mà tôi nhìn trong gương—có nhiều điểm giống với tôi khi còn trẻ!”
Tôi hỏi Tricia điều bà thu nhận được nhiều nhất từ trải nghiệm này là gì.
“Điều đầu tiên là Bob. Ở phần cuối khi tôi nói chuyện với Reeding, Tôi cảm thấy Bob thật mạnh mẽ và thật đáng yêu. Đó là phần chữa lành tuyệt đối.”
“Bà cảm thấy điều gì khác đến từ phiên hồi quy này?”
“Khi tôi trải nghiệm việc bị thất hẹn, tôi có cảm giác rất quen thuộc—tức giận và tổn thương giống như cảm giác khi biết Bob đã ngoại tình với Claire.”
Kế hoạch trước khi sinh của Tricia với Bob và Claire đã cho phép bà trải nghiệm lại cảm giác bị bỏ rơi và bị phản bội mà bà chưa thể chữa lành ở kiếp trước. Là linh hồn, chúng ta thường chọn sống lại một trải nghiệm hoặc cảm xúc cụ thể để vượt qua bài học đó trong kiếp sống hiện tại.
“Ngoài ra,” Tricia tiếp tục, “Tôi thấy mình đã khắt khe với bản thân như thế nào. Có thể nói là tôi đã tự trừng phạt mình. Tôi khắt khe với bản thân trong khi điều đó chẳng có ích gì mà lại còn gây hại. Tôi đã thấy rất nhiều khiếu hài hước từ Reeding. Tôi đã không hề mong đợi điều đó. Cảm giác như được Chúa tha thứ.
“Tôi cảm thấy như mình được người khác cho phép—có thể là chính tôi tự cho phép mình—được hạnh phúc.”
Phiên hồi quy giữa các kiếp sống của Tricia
Phiên hồi quy tiền kiếp của Tricia đã cho chúng tôi những thông tin về kế hoạch của cuộc đời hiện tại của bà. Để hiểu rõ hơn nữa, Tricia và tôi đã thực hiện một phiên hồi quy giữa các kiếp sống (BLSR). Phiên hồi quy này có một phần vắn tắt về tiền kiếp của Tricia, nhưng phần này không liên quan đến chủ đề ngoại tình và vì vậy đã được lược bỏ.
Sau khi tôi hướng dẫn Tricia qua những phần đầu của quá trình hồi quy, bà mô tả những gì bà trải qua khi ý thức trở lại về Ngôi nhà tinh thần.
“Tôi nhìn thấy một khoảng trống phía trước tôi,” bà bắt đầu. “Nó có màu xanh nhạt. Tôi di chuyển xuyên qua nó và ở trong một không gian rộng mở. Có ba sinh thể đang ngồi ở một cái bàn. Họ mặc thứ gì đó trông giống như áo choàng trong suốt. Có ánh sáng phát ra từ cơ thể họ. Họ đội mũ trùm đầu.
“Một trong số họ đang đứng dậy. Đó là một người đàn ông. Ông ấy đang đi về phía tôi. Ông ấy trông rất đẹp: làn da mịn màng, mềm mại, đôi mắt to xanh. Ông ấy là con người nhưng trông không giống con người. Ông bước tới chỗ tôi. Ông đang nắm tay tôi, nhìn vào tôi.”
“Cảm giác thế nào khi có sự hiện diện của ông ấy?”
“Tình yêu thuần khiết, hoàn toàn thuần khiết.” Giọng bà nghe thật hạnh phúc.
“Hỏi ông ấy xem chúng ta nên gọi ông bằng tên gì.”
“Milton.”
“Tricia, tôi muốn bà hỏi Milton xem ông ấy có lời nhắn cụ thể nào cho bà không.”
“Tất cả những gì tôi cảm nhận được là tình yêu. Tôi không nghe thấy lời nói. Tôi chỉ có cảm giác thôi.”
“Tôi muốn bà hỏi Milton xem liệu chúng ta có thể hỏi ông ấy và những sinh thể khác đang ở đó không.”
“Ông ấy nói có. Ông đang dẫn tôi đến bàn cùng với những người khác. Những người khác đang đứng lên. Có những chiếc ghế màu trắng xung quanh bàn. Bàn cũng màu trắng. Bây giờ tôi có thể nhìn thấy hai sinh thể kia. Họ trông rất giống ông ấy, chỉ có một người là nữ giới. Người còn lại là nam. Họ đang nói cho tôi biết tên của họ. Người nữ là Entera, và người còn lại là Jonah. Jonah bước ra ngoài. Tôi không biết tại sao. Milton mời tôi ngồi xuống một chiếc ghế. Entera ở phía bên kia. Giờ chúng tôi đang ngồi xuống.”
Tôi nhắc Tricia hỏi xem Milton và Entera có phải là Hội đồng Trưởng lão của bà không.
“Milton nói họ chỉ là một phần của Hội đồng. Có chín người khác. Họ có mặt, nhưng tôi không nhìn thấy họ. Bây giờ Milton đang đặt tay lên bàn. Entera đặt tay cô ấy lên tay ông ấy, còn tay tôi thì đặt trên tay họ. Milton giải thích rằng điều này gắn kết chúng tôi trong cuộc trò chuyện và giúp cho cuộc trò chuyện trở nên rõ ràng hơn để tôi có thể hiểu được.”
“Tricia, hãy hỏi Milton, Entera và những người còn lại trong Hội đồng của bà tại sao bà lại đến Trái đất trong cuộc đời hiện tại. Bà đã hy vọng đạt được điều gì?”
“Milton nói rằng tôi rất muốn giải quyết vấn đề bị bỏ rơi, và điều đó đã được đồng ý—Ồ! Bob đang ở đây! Bob đang ở đây! Bob đang ở đây!” bà reo lên vui mừng. “Bob đang đi đến chỗ tôi cùng với Jonah.” Bà bắt đầu rơi nước mắt. “Bob ăn mặc giống hệt họ. Anh đặt tay lên tay tôi và tôi mỉm cười. Anh ấy ngồi ở chiếc ghế đối diện. Anh ấy tràn đầy tình yêu thương. Có những sinh thể khác đang đi cùng Jonah đến bàn của chúng tôi. Tôi cảm thấy rất xúc động.”
Sau đó tôi nhắc Tricia đặt câu hỏi cho Bob và Hội đồng. Bà chuyển lời cho tôi những câu trả lời mà bà đã nghe được.
Bob: [nói với Tricia] Chúng ta đã cùng nhau lên kế hoạch cho cuộc sống này. Anh đã nói với em rằng việc này sẽ rất khó khăn cho em, nhưng anh muốn làm điều đó [đóng vai đó] vì em.
Tricia: Tại sao anh lại ở đây với những người khác?
Bob: Anh đi cùng họ vì em ở đây. Họ giúp cho anh giải thích rõ hơn. Họ sẽ giúp cho em hiểu.
Tricia: Kế hoạch trước khi sinh của em với anh là gì?
Bob: Anh có những vấn đề muốn giải quyết trong cuộc đời này, một điểm yếu mà anh muốn vượt qua. Em muốn giúp anh vượt qua điểm yếu đó. Điểm yếu của anh là muốn làm hài lòng người khác. Anh muốn biết làm thế nào để thực sự là chính mình mà không hề sợ hãi. Việc anh muốn làm hài lòng người khác có nguồn gốc từ nỗi sợ. Chúng ta đồng ý rằng sự lựa chọn của anh [chuyện ngoại tình] sẽ giúp cho em vượt qua được vấn đề bị bỏ rơi, và cũng giúp cho anh vượt qua được vấn đề về nỗi sợ.
Tricia: Em đã giúp anh vượt qua nỗi sợ phải làm một người làm hài lòng người khác như thế nào?
Bob: Trước đây anh đã chọn những kiếp sống bị người khác, chủ yếu là phụ nữ, lấn át. Anh cũng đã có một kiếp sống là một người phụ nữ bị thế giới đàn áp. Linh hồn anh đã có một vết sẹo từ những trải nghiệm đó. Trong kế hoạch của chúng ta, em sẽ không lấn át anh. Em sẽ yêu và cho phép anh là chính mình. Điều này cho phép anh thấy được anh thực sự là người như thế nào.
Tricia: Anh có cảm thấy em đã hoàn thành vai trò của mình không?
Bob: Có. Có, anh thấy vậy. Anh rất biết ơn em.
Tricia: Có phải anh, Claire và em đã lên kế hoạch cho chuyện ngoại tình để cho em một cơ hội để học hỏi và vượt qua cảm giác bị bỏ rơi?
Bob: Đúng vậy. Claire có một tình yêu thương sâu sắc và là một phần của thỏa thuận ngoại tình đó. Trong kế hoạch, em đã nhấn mạnh rằng em sẽ có khả năng tha thứ. Em, Hội đồng và anh, đã hy vọng sẽ có một sự gắn kết và chữa lành ngay lập tức; điều đáng lẽ xảy ra sớm hơn nhiều so với thực tế đã diễn ra. Anh đã hy vọng mình sẽ ngay lập tức vượt qua [chuyện ngoại tình] và rằng chúng ta sẽ hàn gắn ngay tại thời điểm đó. Nhưng trên thực tế chuyện này đã không xảy ra như vậy. Anh quá yếu đuối nên chuyện ngoại tình cứ thế tiếp diễn.
Entera: Sau đó, đã có sự can thiệp của linh hồn. Đó là lúc Bob phải quay về Ngôi nhà tinh thần. Căn bệnh đã được sử dụng để giúp Bob nhận thức được rằng anh ấy không thể đạt được mục tiêu của mình bằng cách khác.
Bob: Đó là lý do tại sao anh đã qua đời. Căn bệnh đã cho phép anh cuối cùng cũng vượt qua được sự yếu đuối và sợ hãi của mình.
Tricia: Hội đồng cảm thấy thế nào về những gì em đã làm trong bài học của mình về sự tha thứ cho việc bị bỏ rơi và bị phản bội? Em có cần học hỏi thêm điều gì nữa không?
“Milton đang trấn an tôi,” Tricia nói với tôi. “Tôi đang cảm nhận được một làn sóng tình yêu từ tất cả mọi người.”
Milton: Đó là tình yêu dành cho bạn. Không có sự phán xét. Mọi thứ bạn đã và sẽ làm đều nằm trong kế hoạch thiêng liêng, luôn được chấp nhận và không bị phán xét là sai.
Tricia: Làm sao tôi có thể giải tỏa cảm giác tội lỗi mà tôi vẫn cảm thấy về cách mình đã phản ứng lại, tôi vẫn cảm thấy tức giận với chính mình [vì đã phản ứng theo cách đó], và tôi vẫn cảm thấy ghen với Claire?
Entera: Nhân cách [ND: cá nhân nhập thể] là cần thiết như một chất xúc tác cho sự phát triển [của linh hồn]. Nhận ra điều này sẽ giúp bạn giải phóng khỏi cảm giác tội lỗi và ghen tị, cả hai cảm giác này đều xuất phát từ nỗi sợ.
“Bây giờ cô ấy đang cho tôi thấy những người còn lại của Hội đồng để giúp tôi hiểu được rằng được sống là một món quà tuyệt vời như thế nào.”
Entera: Bạn không chỉ là một nhân cách sống trong một kiếp sống, nhưng nhân cách cần được tôn trọng, ngưỡng mộ và khuyến khích bởi vì đó là lý do tại sao bạn bước vào một kiếp sống: là một con người và có cảm xúc, có cảm giác. Điều này cho phép bạn phát triển và là một món quà cho linh hồn. Đó là mục đích của các kiếp sống của bạn. Điều này nên được tôn vinh, không nên sợ hãi hay lên án.
“Tôi cảm nhận được tình yêu và sự chấp nhận từ tất cả. Họ đang nói với tôi rằng điều tôi đang thật tuyệt vời và tôi không thể làm gì sai cả. Không có sự lựa chọn nào là sai, và tôi không làm hại Bob; tôi đã giúp anh ấy. Điều đó thật có ý nghĩa đối với tôi.”
Tricia: [nói với Bob] Anh cảm thấy thế nào về mọi chuyện đã xảy ra? Giờ đây anh có cảm nhận như thế nào về em?
“Anh ấy chỉ siết chặt tay tôi. Giống như anh ấy đang đùa với tôi, thể hiện điều mà không thể nói nên lời, ‘Nếu em biết được rằng anh yêu em nhiều đến thế nào…’”
Bob: Em phải thấy là chúng ta đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.
“Anh ấy đang cười. Họ đều đang mỉm cười. Thật đẹp, thật tuyệt.”
Tricia: Chúng ta sẽ tái sinh cùng nhau lần nữa chứ? Anh sẽ đợi em để chúng ta có thể cùng tái sinh?
Bob: Đồng ý, cho cả 2 lời đề nghị.
Tricia: [nói với Hội đồng] Mọi người còn muốn tôi hiểu điều thêm gì nữa không?
Milton: Các bạn đã thật can đảm khi lên kế hoạch và tạo ra cuộc sống này cùng nhau, một cuộc sống với cả nỗi đau và niềm vui. Nỗi đau mang tính cá nhân, được tạo ra và là cảm nhận chủ quan trong cuộc đời.
Tricia: Mối quan hệ của Claire với tôi là gì? Cô ấy có ở trong nhóm linh hồn cùng tôi không? Tôi đã từng trải qua kiếp sống khác với cô ấy chưa?
Một nhóm linh hồn là một tập hợp những linh hồn có cùng tần số rung động và ở cùng giai đoạn tiến hóa. Các thành viên của nhóm linh hồn thay phiên nhau đóng mọi vai trò có thể được cho nhau trong nhiều kiếp sống.
Milton: Vâng, cô ấy thuộc nhóm linh hồn của bạn. Cô ấy đã từng là em gái song sinh của Bob trong một kiếp sống. Bạn không ở trong kiếp sống đó, nhưng bạn đã có một kiếp sống khác với cô ấy. Cô ấy là bố của bạn trong kiếp đó.
Tricia: Tại sao tôi không có được cuộc đời trọn vẹn với Bob? Tại sao chúng tôi lại gặp nhau như thế? Tại sao tôi lại cảm thấy yêu anh ấy nhiều hơn với bất kỳ ai khác trong cuộc đời, gần giống như một sự tôn thờ?
Entera: Cuộc gặp gỡ đã được ấn định để Bob có thể trải nghiệm được phần lớn những điều cần thiết để đối mặt với sự yếu đuối của mình và có những khoảnh khắc quan trọng khác trước khi hai bạn gặp nhau. Cuộc gặp gỡ đã được lên kế hoạch diễn ra vào thời điểm đã diễn ra. Mọi chuyện sẽ không diễn ra như vậy nếu hai bạn gặp nhau sớm hơn.
Tình yêu đến từ sự kết nối linh hồn của nhiều kiếp sống với nhau. Bạn sẽ có những kiếp sống song song xảy ra đồng thời. Tình yêu sẽ luôn ở đó. Sẽ không có gì có thể làm tổn hại tình yêu.
Tôi hiểu việc Entera đề cập đến những kiếp sống đồng thời có nghĩa là Tricia và Bob sẽ có những bản thể song song với nhau trong các chiều không gian song song. Việc đề cập đến tính đồng thời cũng giúp tôi xác nhận rằng Tricia đã thực sự nói chuyện với Hội đồng của bà vì tính đồng thời và phi tuyến tính là bản chất thực sự của vũ trụ. Ngược lại, thời gian tuyến tính là một ảo ảnh của chiều không gian thứ ba, một ảo ảnh được tạo ra bởi những hạn chế của năm giác quan và bộ não con người.
Tricia: Em nhớ anh, Bob.
Bob: Anh vẫn ở bên em. Anh luôn ở bên em. Em có thể nghe thấy anh nói. Anh chưa bao giờ rời bỏ em. Anh sẽ luôn ở bên em. Anh sẽ nhắc em nhớ về điều đó [rằng anh luôn ở bên em].
Tricia: Bob, cảm ơn anh. Anh đã đem đến cho em một cuộc sống mà em thậm chí không thể tưởng tượng được. Cảm ơn anh vì tình yêu, sự tận tâm và ngọt ngào của anh. Cảm ơn anh rất rất nhiều vì mọi điều.
Em muốn anh biết rằng em chưa bao giờ ngừng yêu anh. Chưa bao giờ có một khoảnh khắc nào em không yêu anh. Thậm chí khi em nói những lời mà chính em biết sẽ làm tổn thương anh, em cũng yêu anh, và em đã cố gắng dừng mình lại.
Bob: Anh biết.
“Anh ấy tràn ngập tình yêu thương!” Tricia lại reo lên. “Không gian tràn ngập nụ cười, đầy an ổn. Tôi nghĩ không có điều gì mà tôi muốn nói anh ấy lại chưa biết. Tôi rất nóng lòng được ôm anh ấy lần nữa ”.
Bob: Anh nhớ tất cả. Anh nhớ chúng ta đã ôm nhau như thế nào và nói rằng chúng ta đang ở trên thiên đường. Anh luôn sống trong trái tim em.
“Tôi cảm thấy rất nhiều tình yêu thương và sự chấp nhận. Bây giờ Bob đang đứng dậy.”
Bob: Giờ anh sẽ rời đi, nhưng anh chưa bao giờ thực sự rời bỏ em.
“Anh ấy đang siết chặt tay tôi và bước đi.”
Milton: Kế hoạch trước khi sinh của bạn đã được hoàn thành.
Entera: Nhưng cuộc sống của bạn còn có nhiều thứ khác để cho đi và chính bạn cũng có nhiều điều để cho đi. Trong kế hoạch của bạn, có một hy vọng rằng bạn sẽ vượt qua sự nghi ngờ và đạt được niềm tin vào chính mình. Đó là mục đích của việc bạn tiếp tục sống trong vai “Tricia”. Giờ bạn hãy cứ tin vào điều đó.
Tricia: Những điều gì tôi phải cho “nhiều hơn”?
Entera: Thể hiện những gì bạn đã học được thông qua lòng trắc ẩn và lắng nghe, nói về những gì bạn biết mà không sợ hãi.
Tricia: Làm thế nào để tôi chuyển từ nghi ngờ sang tin tưởng vào bản thân?
Milton: Khi bạn viết, bạn hay tự chỉnh sửa chính mình.
“Anh ấy đang cho tôi xem hình ảnh khi tôi viết. Tôi sửa đi sửa lại.”
Milton: Hãy ngừng chỉnh sửa bản thân [trong cuộc sống]. Hãy tin tưởng những gì bạn đang nói.
Tricia: Tôi có nên hành động theo cách nào đó hay chỉ để cuộc sống tự xảy đến?
Entera: Cuộc sống diễn ra êm đềm nhất trong trạng thái dòng chảy. Hãy cho phép mọi điều trong cuộc sống xảy đến với bạn. Đó là phong cách sống vô vi [ND: làm mà như không làm].
Tricia: Cơ thể tôi đang già đi. Tôi nên làm gì để kéo dài cuộc sống hay làm cho cơ thể khỏe mạnh hơn?
Entera: Cơ thể vận hành phụ thuộc vào ý thức. Cơ thể phản ánh niềm vui hoặc nỗi sợ. Hãy theo đuổi niềm vui và cơ thể sẽ phản ánh điều đó.
Tricia: Chứng rối loạn ăn uống của tôi đến từ đâu? Làm thế nào để xử lý vấn đề này?
Milton: Nó xuất phát từ cảm giác khao khát được chú ý, khao khát có được ý nghĩa và nỗi sợ không được chấp nhận.
Entera: Thức ăn có thể là niềm vui nhưng nó không thể làm thỏa mãn tâm hồn.
“Cô ấy chỉ cho tôi thấy âm nhạc, thiền định và sự chấp nhận bản thân mà không hề sợ hãi.”
Tricia: Tại sao tôi chỉ gặp ba người trong số các bạn, trong khi còn chín người khác nữa?
Milton và Entera: Chúng tôi là người hướng dẫn bạn cho cuộc hành trình này. Bạn không cần nhìn thấy những người khác. Họ đang hiện diện ở đây và bạn có thể cảm nhận được họ và tình yêu của họ.
Tôi hỏi Tricia liệu bây giờ bà có cảm thấy trọn vẹn sau khi nói chuyện với Hội đồng không.
“Ngoài việc bày tỏ lòng biết ơn của tôi đối với sự giúp đỡ, tình yêu và sự chấp nhận của họ, vâng. tôi ước tôi có thể nói nên lời, nhưng tôi biết họ có thể cảm thấy sự biết ơn sâu sắc của tôi dành cho họ vì đã đưa Bob đến gặp tôi. Tôi rất biết ơn vì tôi đã được nhìn thấy anh ấy thật rạng rỡ và một lần nữa cảm nhận được anh ấy thật gần gũi. Xin cảm ơn, cảm ơn.” Tôi cảm động trước sự sâu lắng trong lời nói của Tricia.
Tôi hướng dẫn bà tập trung trở lại cơ thể vật lý của mình, đưa bà dần trở lại một cách nhẹ nhàng.
“Ồ, ồ!” bà đột ngột nói khi mở mắt ra. “Tôi thậm chí còn không biết tôi đã rơi nước mắt – giờ nước mắt đang chảy xuống má tôi.”
“Tricia, trong trải nghiệm này điều nào mà bà thấy ấn tượng?”
“Bob,” bà nói không chút do dự, “Tôi rất ngạc nhiên. Tôi không nghĩ tôi sẽ gặp anh ấy ở đó, và tôi không mong đợi anh ấy sẽ nhìn thấy hay cảm nhận như vậy. Đó là điều tốt nhất của anh ấy mà tôi luôn cảm nhận và biết đến, nhưng khi bạn đang sống trong cuộc đời, bạn cũng cảm nhận được rất nhiều phần khác. Thật đáng kinh ngạc! Và cảm giác của anh ấy đặt tay lên tay tôi – tay tôi nóng ran suốt cả quãng thời gian đó. Nó giống như một xung điện. Và khuôn mặt của những sinh thể tuyệt vời đó—giống như người ngoài hành tinh, đẹp đẽ, tiên thiên.
“Thêm nữa, thật tốt khi tôi nhận ra—và đó là điều tôi không muốn quên— rằng Claire được cả nhóm linh hồn chúng tôi yêu quý, và rằng không nên nhìn nhận cô ấy như thể một người thứ ba chen vào phá vỡ cuộc sống tốt đẹp của chúng tôi, mà cô ấy là một chất xúc tác, một người bạn.
“Trải nghiệm này đã nâng đỡ tôi. Tôi chỉ ngồi đây chìm đắm trong lòng biết ơn. Và đó là tất cả những lời từ trái tim tôi.”
Phiên dẫn kênh về Tricia từ Corbie
Để mở rộng những gì chúng tôi đã học được trong quá trình hồi quy của bà, Tricia và tôi đã có một buổi dẫn kênh bởi Corbie Mitleid, người có năng lực đặc biệt về dẫn kênh linh hồn (Bản thể Cao hơn). Bởi vì linh hồn bao gồm tất cả những nhân cách đã từng tạo ra, linh hồn đôi khi sẽ gọi chính mình là “chúng tôi” khi gửi thông điệp qua Corbie. Cả Tricia và tôi đều rất hào hứng để xem Thần tính [Spirit] sẽ chia sẻ điều gì với chúng tôi.
“Cầu xin Chúa Cha và Chúa Mẹ,” Corbie bắt đầu, “cảm ơn Người vì đã cho con cơ hội được phụng sự trong ngày hôm nay. Hãy bao quanh chúng con với ánh sáng của tình yêu thương vô điều kiện của Người, sự bảo vệ, trí tuệ, lòng trắc ẩn, sự phụng sự và sự thật. Xin cho chỉ có sự thật được nói ra. Xin cho chỉ có sự thật được lắng nghe. Xin cho con là tấm gương trong sáng để mang đến cho Tricia, Bob, Claire và Rob những thông tin mà họ đang muốn tìm hiểu hôm nay. Xin cho con được là cái đầu, là đôi tay và là trái tim tận tâm phụng sự Người. Nhân danh Chúa Kitô việc này đã được thực hiện. Amen.
“Tôi đang nhìn thấy ba linh hồn tỏa ánh hào quang kéo ghế ngồi quanh một bàn tròn” Corbie thông báo. “Họ đã đến để nói chuyện với chúng ta hôm nay.”
“Tôi muốn bắt đầu bằng lời cảm ơn ba sinh thể đã tham gia cùng chúng tôi,” tôi nói. “Có phải chúng tôi đang được nói chuyện với linh hồn của Tricia, Bob và Claire không?”
“Chúng tôi đã đồng ý cùng xuất hiện với niềm tin và lòng từ bi rằng việc này sẽ giúp đỡ các bạn,” thông điệp được gửi đến và tôi hiểu rằng đó nghĩa là câu trả lời “đúng”. Như mọi khi, khi Corbie dẫn kênh, giọng cô ấy đột nhiên trầm xuống và lời nói của cô ấy chậm rãi và khoan thai hơn. “Chúng tôi ở đây và hân hoan đó chờ câu hỏi từ các bạn.”
“Tôi muốn hỏi Bản thể Cao hơn [Higher Self] của Tricia,” tôi tiếp tục, “có phải bạn đã lên kế hoạch trước khi Tricia được sinh ra, rằng bà ấy xây dựng mối quan hệ với Bob và Bob có một mối quan hệ thân mật với Claire? Nếu đúng là như vậy thì lý do là gì?”
“Đây là Bản thể Cao hơn của Tricia. Chúng tôi, Bob và tôi, đã đồng ý với nhau rằng mối gắn kết của chúng tôi là đủ mạnh mẽ để cho phép một mối quan hệ thứ ba chen vào trong kiếp sống này. Ba chúng tôi đều biết rõ về nhau. Đây không phải là chuyện một người xa lạ xông vào cuộc sống của chúng tôi mà không được mời. Đó là sự phụng sự. Đó là tình yêu. Ba chúng tôi yêu thương nhau, và vì thế sự hòa quyện các kiếp sống luôn mang tính chữa lành khi các kiếp sống được nhìn từ chiều kích vượt thời gian, như thể là kết thúc một chương trong cuốn sách yêu thích của bạn. Kiếp sống này là một chương sách – chỉ vậy thôi.
“Các bạn [con người] tin rằng không có đủ tình yêu cho tất cả,” Bản thể Cao hơn của Tricia nói thêm. “Việc ngoại tình thường được xem là ‘Tôi không được yêu thương đủ’. Tôi chưa đủ.’ Thật khó khăn khi ở trong cơ thể bị bao vây bởi các quy tắc và sự náo động mà vẫn hiểu được điều này, nhưng không có linh hồn nào nhìn linh hồn khác và nói, ‘Bạn không được phép gặp linh hồn kia trên thiên đường.’ Chúng ta biết rằng chúng ta không có giới hạn. Tại sao lại phải thiết lập ranh giới? Đó là điều chúng tôi mong muốn mọi người hiểu.”
“Có phải ý của bạn là nếu ai đó muốn ngoại tình thì việc này cũng chấp nhận được?” Tôi hỏi lại. Tôi hỏi không phải với ý phản đối hay thách thức mà chỉ đơn giản là để làm rõ.
“Bạn nói ‘”chấp nhận được” như thể đó là sự cho phép. Có ai muốn học hỏi trong cấu trúc của thế giới vật chất mà họ đã chọn để tái sinh? Có lẽ là không. Nếu một người được kết nối trọn vẹn với Tất-Cả-Là [All That Is, ND: Nguồn, trường năng lượng vô biên vô tế, Thiên Chúa, Thượng Đế], quy tắc một vợ một chồng có thể được nới lỏng. Ngoại tình, như bạn nói, chỉ là khó khăn khi ranh giới của tính nhị nguyên có khả năng tạo ra những bài học. Trong trường hợp này, bài học dành cho Tricia là sự tha thứ và sự hiểu biết về Tình yêu dành cho cả ba linh hồn. Sự tha thứ có thể không chỉ dành cho Bob hay Claire, vì nhân cách Tricia có thể mong muốn học cách tha thứ cho bản thân mình vì sự ghen tuông, tức giận, hay tổn thương của chính cô ấy.
“Tất cả đều là sắc thái của tính nhị nguyên đã kéo linh hồn xa rời tình yêu vô điều kiện. Tình yêu vô điều kiện chỉ có nghĩa là như vậy: không có bất cứ điều kiện nào có thể làm mất đi cảm giác yêu thương và sự chấp nhận giữa ba linh hồn. Đó là điều mà tất cả chúng ta đều hy vọng đạt được một ngày nào đó khi còn sống trong cơ thể vật lý. Đây là hi vọng, nhưng cũng là một bước trên hành trình.”
“Bạn đã nói rằng Tricia đang học những bài học về sự tha thứ và tình yêu,” tôi nói. “Bạn cảm thấy bà ấy đã làm được những gì trong kiếp sống này liên quan đến những bài học đó?”
“Khi bạn hỏi điều này về chúng tôi, tầm nhìn là như thế này: Con thuyền có thể gặp bão tố và nước có thể văng vào mặt cô ấy, nhưng cô ấy rất mạnh mẽ. Cô ấy sẽ thực hiện được chuyến đi đến hoà bình. Chúng tôi đã cho cô ấy sự sâu sắc, tầm nhìn và sự kiên trì. Những điều này sẽ giúp cô ấy chữa lành khỏi sự phản bội mà cô ấy tri nhận.
Khi nghe thấy điều này, Tricia tham gia vào cuộc trò chuyện.
“Tại sao tôi vẫn còn sống trong cuộc đời này?” bà hỏi Bản thể Cao hơn của mình. Giọng điệu của bà truyền tải sự quan tâm thực sự, không phản kháng. “Và tôi phải cống hiến những gì trong phần còn lại của cuộc đời mình?”
“Tricia thân mến, giống như những hạt giống hoa, mỗi bài học mà bạn học được trước khi quay về lại với thế giới tinh thần đều có thể được lan tỏa đến người khác. Bạn có thể gặp một người có hoàn cảnh giống như bạn, nhưng họ vẫn còn tức giận. Họ vẫn phỉ báng Thiên Chúa. Họ vẫn căm ghét những người mà họ cho là đã phản bội họ. Chúng ta đã thực hiện việc này trong nhiều kiếp sống, và mặc dù bạn có thể không nhớ rõ, nhưng việc học hỏi đã được ban tặng cho bạn. Thêm nữa, khi mà bạn vẫn còn chưa nằm trong mộ, thì tình yêu vẫn có thể một lần nữa vẫy gọi bạn và bạn có thể chọn sống với tình yêu đó. Một kiếp sống luôn có nhiều bài học khác ngoài bài học chính.”
“Khi tôi phản ứng giận dữ với Bob,” Tricia trả lời, “anh ấy rất hối hận, đến mức anh ấy đã cố gắng đền bù nhiều hơn bằng cách chiều chuộng tôi theo cách mà anh ấy chưa từng làm trước đó. Tôi cho rằng đó là mặc cảm tội lỗi. Anh ấy thề rằng anh ấy chỉ mới nhìn thấy tôi lần đầu tiên và rằng đây là một tình yêu không liên quan gì đến cảm giác tội lỗi. Tôi luôn luôn tự hỏi liệu điều này có đúng không.” Khi Tricia nói, tôi nghe thấy nỗi nhớ thương Bob sâu sắc trong giọng của bà.
“Sự chiều chuộng là thật,” linh hồn bà khẳng định. “Không có sự giả dối khi anh ấy yêu chiều bạn nhiều đến nhường nào. Bạn sẽ có cảm giác yêu thương sâu đậm tương tự nếu bạn đã chấp nhận Claire và cả ba cùng được kết nối với nhau, mặc dù có thể khó khăn về mặt thời gian và không gian trong thế giới của bạn. Bởi vì nhân loại được dạy về sự khan hiếm, bạn không tin rằng ba người có thể chia sẻ tình yêu; tình yêu chỉ là giữa hai người. Nếu là ba người thì một người sẽ mất đi tình yêu.”
“Rob,” Corbie nói, giọng cô ấy đột nhiên trở lại giọng điệu thường ngày. “Giờ thì linh hồn của Bob đang dần hiện ra. Tôi nhìn thấy những bàn chân bước đi trên cát ướt. Khi lần đầu tiên Bob trở về Ngôi nhà tinh thần, anh thấy thoải mái khi đi dạo trên những bãi biển vắng vẻ do chính anh tạo ra, lặng lẽ lắng nghe tiếng sóng và để nó ru anh. Bây giờ linh hồn anh sẽ lên tiếng.”
“Như dấu chân trên cát đã được nước xóa đi, xin cho mọi vết thương trong lòng Tricia cũng được chữa lành,” linh hồn của Bob nói lên lời cầu nguyện. (Giọng của Corbie lại trở nên chậm rãi.) “Chúng tôi hy vọng rằng khi chúng tôi tiến xa hơn trên hành trình của mình, sẽ có một cơ hội để chúng tôi với tư cách là ba người trưởng thành tràn đầy yêu thương có thể tìm thấy tình yêu vô điều kiện. Tình yêu không nhất thiết gắn liền với tình dục. Tình yêu có thể là “Anh là em”. Tình yêu có thể là “Anh hy vọng và mong muốn nhìn thấy cuộc sống của em tràn đầy niềm vui. Hãy cho phép anh là một phần của cuộc sống ấy.”
Sau đó tôi đề nghị linh hồn Bob nói chuyện với những người đã ngoại tình và những người cảm thấy ân hận, hối tiếc hoặc phán xét bản thân vì điều đó.
“Sự tha thứ là liều thuốc hữu hiệu không chỉ cho người được tha thứ mà còn dành cho người tha thứ,” linh hồn anh nói với chúng tôi. “Sự tha thứ giống như con sóng xóa dấu chân trên cát. Tôi muốn gửi đến tất cả các bạn đang đọc những dòng này: điều quan trọng nhất không phải là đấm ngực, xé quần áo hay làm đau chính mình với những vết cắt chảy máu. Điều quan trọng là được tha thứ và yêu thương một cách chân thành. Hãy xoay chuyển sự hối tiếc và ân hận của bạn thành lời tự cam kết rằng mình sẽ yêu thương vô điều kiện trong suốt phần đời còn lại cho dù hoàn cảnh có thế nào đi chăng nữa. Điều đó bao gồm cả việc yêu thương chính bản thân bạn. Yêu thương bản thân sau những gì bạn cho là sai lầm không có nghĩa là sai lầm đó không gây khó chịu cho nhân cách. Điều đó có nghĩa là nhân cách của bạn, những hành vi ‘thiếu sót’ của bạn là cần thiết để bạn học hỏi ở ngôi trường Trái đất, và những điều được chấp nhận, là bài học kinh nghiệm. Những ‘sai sót’ sau khi đã được hiểu cần được khép lại, giống như cuốn sách giáo khoa mà bạn đã học xong ở trường vậy.
“Tricia,” tôi hỏi, “bà còn muốn hỏi gì nữa?”
“Tôi muốn hỏi Bản thể Cao hơn của Claire xem Claire có hiểu rằng tôi cảm thấy biết ơn vì đã học hỏi được từ trải nghiệm này và rằng tôi đã tha thứ trong trái tim mình. Tôi đã cảm nhận được tình chị em giữa chúng tôi, nhưng tôi không thể nói điều đó với cô ấy vì tôi không gặp cô. Tôi muốn chắc chắn rằng ít nhất Bản thể Cao hơn của cô ấy hiểu được điều này và có thể truyền đạt lại cho cô ấy.”
“Đừng lo ngại,” linh hồn Claire trấn an. “Tất cả tình yêu, tất cả sự dịu dàng, tất cả lòng trắc ẩn mà bạn mong muốn dành cho nhân cách Claire đều được truyền đến thông qua chúng tôi, và mặc dù cô ấy có thể không trực tiếp nhận điều đó từ bạn, cách tiếp nhận gián tiếp này cũng rất tốt. Điều này sẽ giúp chữa lành nỗi đau khổ của nhân cách Claire, vì một phần trong cô ấy vẫn chưa chấp nhận được việc Bob qua đời. Hy vọng rằng nhân cách của Claire sẽ hiểu được điều này để cô ấy có thể có một mối quan hệ trọn vẹn của riêng mình trước khi cô ấy chuyển tiếp [ND: chết, lìa đời]. Tình yêu và sự tha thứ của bạn khiến điều đó trở nên khả thi hơn bởi vì điều đó khiến cô ấy cởi mở và chữa lành cho cô ấy.”
Sau đó tôi xin linh hồn Tricia vài lời chữa lành cho những người có bạn đời đã hoặc đang ngoại tình và cảm thấy bị tổn thương, bị phản bội hoặc tức giận.
“Điều khó khăn nhất,” linh hồn Tricia khuyên nhủ, “là khi một người nhìn nhận chuyện ngoại tình của người mình yêu là một thất bại. Ngay cả khi người ấy hành động theo cách đó, điều đó vẫn không có nghĩa là họ đã thất bại. Điều đó có nghĩa là người ấy có thể không có cái nhìn thấu triệt. Người có người yêu ngoại tình không nên xem đó là dấu hiệu của bản thể kém cỏi của họ. Có những bài học cần được học. Có thể người ấy cần bài học đó. Hãy nhớ rằng, bạn nhìn mọi thứ từ quan điểm hai chiều. Chúng tôi, ở đây, hiểu rằng nếu một nhân cách là người chịu đau khổ thì thường có thể người đó đã tình nguyện trở thành tấm gương vỡ mà người yêu của họ phải nhìn vào, chấp nhận rằng chính bàn tay của họ đã làm vỡ gương. Việc người bạn đời có rút ra được bài học hay không không phụ thuộc vào người đồng ý làm chiếc gương. Chỉ khi bạn tin rằng hành động của người khác được thực hiện bởi vì bạn đã ép buộc họ làm như vậy thì bài học—tức tất cả sự thật—mới bị mất đi.”
“Có điều gì khác mà linh hồn Tricia, Bob hay Claire muốn chia sẻ với độc giả nữa không?”
“Đây là Bản thể Cao hơn của Tricia, đang nói đại diện cho tất cả chúng tôi. Tình yêu không chỉ giới hạn ở hình dạng cụ thể. Tình yêu không bị giới hạn trong kết cấu cụ thể. Từ rất lâu rồi các bạn đã được học rằng tất cả chúng ta đều là một. ‘Làm sao có thể như vậy được?’ bạn thắc mắc. ‘Tôi không yêu người khác. Làm sao tay trái có thể làm đau tay phải?” Đó là sự kết nối – kết nối linh hồn – chúng ta tất cả đều có sự kết nối với nhau. Ba chúng tôi đã khám phá ra tình yêu, sự tha thứ và ranh giới của nhiều kiếp sống, và sẽ tiếp tục hành trình. Chúng ta giống như bông hoa xinh đẹp đã nở, rồi lại nở từ năm này sang năm khác. Chúng ta giống như những củ của những cây hoa ngủ dưới đất vào mùa đông rồi lại đâm chồi nảy lộc trở lại vào mùa xuân năm sau. Mỗi củ sẽ nở ra một bông hoa, và có lẽ một bông khác nữa vào năm sau. Một bông hoa tulip sẽ không nói với bông hoa bên cạnh nó rằng, “Tôi là hoa tulip vàng và bạn là hoa nghệ tây hồng, như vậy là không ổn.” Chúng ta là những bông hoa. Tất cả chúng ta đều lớn lên từ cùng một mảnh đất. Tất cả chúng ta đều cần dinh dưỡng, nắng và mưa— như tâm hồn cần ánh sáng rực rỡ của tình yêu và những giọt nước mắt của sự tha thứ.
“Cả ba chúng tôi đều gửi lời cảm ơn đến ba hóa thân dũng cảm đã tìm cách học những bài học đã trải qua. Chúng tôi trở nên tốt hơn vì họ đã sẵn lòng bước vào một thế giới nhị nguyên và hữu hạn mà có thể có điểm kỳ dị vô hạn ở đây. Xin chúc lành cho cả ba vì sự hào phóng của họ đối với chúng tôi.”
********
Tricia quay trở về Ngôi nhà tinh thần sau một tiền kiếp mà bà đã nhìn thấy mình chưa tha thứ cho Bob vì đã bỏ rơi bà. Những vết thương chúng ta chưa được chữa lành trong quá khứ, chúng ta sẽ lên kế hoạch để chữa lành trong tương lai. Tricia chọn cách mang năng lượng của sự không tha thứ vào cơ thể của bà, không phải nhằm mục đích thể hiện nó ra mà là để chuyển hóa nó.
Làm sao Tricia có thể làm được điều đó? “Hãy dừng việc ngăn trở con người thật của bạn” Reeding – người hướng dẫn linh hồn của bà khuyên như vậy. Giống như mỗi chúng ta, Tricia là sinh thể được tạo ra bởi tình yêu, từ tình yêu và vì tình yêu. Khi chúng ta nhập thể và bước ra sau tấm màn của sự lãng quên, chúng ta quên đi sự thật vĩnh cửu này. Sự điều kiện hóa [ND: còn gọi là sự lập trình, tức các điều kiện sống ở đời sống vật lý tác động lên cách nhân cách hoạt động] tiếp quản đời sống, phần lớn trong số đó ở cấp độ tiềm thức hoặc vô thức. Chúng ta đã bị lập trình để tin rằng cuộc sống thật khó khăn và đòi hỏi phải làm việc chăm chỉ. Một số người trong chúng ta được dạy rằng hạnh phúc là không đúng và không phải là bản chất thật sự của chúng ta.
Cũng như vậy, khi chúng ta ở phía sau bức màn và ở trong trạng thái nhận thức về sự tách biệt, bản ngã của chúng ta trỗi dậy. Bản ngã bảo chúng ta rằng chúng ta phải kháng cự để bảo vệ mình khỏi những người đã phản bội chúng ta. Tuy nhiên, sự kháng cự đòi hỏi phải tập trung vào tấn công và vì thế lại thu hút sự tấn công vào chính chúng ta. Như cuốn A Course in Miracles [Một khóa học kỳ diệu] đã nói: “Sự an toàn của tôi nằm trong chính việc tôi không phòng thủ/ kháng cự.” Vì chỉ trong tình trạng hoàn toàn không kháng cự, bạn mới không nghĩ đến sự tấn công và nhờ đó không thu hút sự tấn công.
Làm thế nào để chúng ta vượt qua sự điều kiện hóa và bản ngã? “Hãy nhớ lại việc vui chơi,” Reeding đã nói với Tricia. “Hãy nhớ lại khi bạn còn là một đứa trẻ. Bob đến để dạy bạn điều đó. Anh ấy là người thầy của sự vui tươi. Hãy nhớ rằng vui chơi thật thú vị như thế nào.” Thật hoàn hảo biết bao khi Bob, “nguyên nhân” của sự không tha thứ ở kiếp trước và cơn thịnh nộ trước đó ở kiếp sống hiện tại, lại là nguồn chữa lành cho cả hai. Tình yêu của Bob dành cho Tricia lớn đến mức ông đồng ý cho bà không chỉ một cơ hội để học được sự tha thứ, mà còn cho bà một cách thức giúp bà hoàn thành bài học. Khi chúng ta lên kế hoạch cho những thử thách lớn nhất trước khi chào đời, chúng ta trao cho chính mình món quà—và những người khác cũng trao cho chúng ta món quà— những điều mà chúng ta cần để vượt qua các thử thách.
Kế hoạch trải nghiệm sự không chung thủy trong cuộc hôn nhân của họ nhằm mục đích mang lại lợi ích cho Bob cũng như Tricia. Cả hai đều xem trải nghiệm này là cơ hội và động lực để chuyển hóa nỗi sợ thành tình yêu thương. Tricia đã đi từ nỗi sợ bị bỏ rơi, tiến đến sự tha thứ và lòng biết ơn; tương tự như vậy, Bob đi từ nỗi sợ không làm hài lòng người khác sang ý thức cao hơn về việc xác lập chủ quyền của bản thân. Nỗi sợ thường được giải quyết tốt nhất bằng cách đối diện trực tiếp, và Bob đã lên kế hoạch làm như vậy khi ông đồng ý thực hiện việc ngoại tình trong kế hoạch trước khi sinh của họ. Ông biết chuyện này có thể sẽ khiến Tricia tức giận. Đối với một muốn làm hài lòng người khác như Bob, việc đồng ý với một kế hoạch như vậy là một hành động can đảm. Bob đã có thể có được lòng can cảm to lớn như vậy nhờ vào tình yêu to lớn, bất diệt của ông dành cho Tricia.
Cũng như Bob đồng ý coi việc ngoại tình là một hành động yêu thương và phụng sự Tricia, Claire cũng vậy. Claire là thành viên của nhóm linh hồn của họ, một tập thể những linh hồn ít nhiều có cùng tần số rung động hoặc giai đoạn tiến hóa. Ngoài tình yêu, các thành viên của một nhóm linh hồn thay phiên nhau đóng các vai trò khác nhau và vì nhau: bố mẹ và con cái, anh chị em, bạn tốt và thậm chí là kẻ thù không đội trời chung. Ở cấp độ linh hồn không có sự phán xét đối với bất kỳ vai trò nào; mà đúng hơn, linh hồn xem mọi vai trò đều là cơ hội để mở rộng, chữa lành, phụng sự và trau dồi trí tuệ và phẩm chất. Trên cảnh giới Trái đất điều này nghe có vẻ ít đúng đắn: Những người khiến chúng ta đau khổ nhất trên bình diện vật lý thường là những người trong nhóm linh hồn mà chúng ta chia sẻ tình yêu bền chặt nhất, lâu dài nhất và có sự tin tưởng lớn nhất. Tricia đã biết trước khi sinh ra rằng vai trò người phản bội được thực hiện tốt nhất bởi những người cô tin tưởng nhất.
Quá trình chữa lành dành cho Tricia đã hoàn tất, giờ đây Tricia có thể phụng sự cho Claire. Như linh hồn của Claire đã chia sẻ với chúng ta, tất cả tình yêu, sự dịu dàng và lòng trắc ẩn mà Tricia muốn dành cho Claire có thể được truyền tới cô ấy thông qua linh hồn cô. Trong cõi giới vật lý, do những giới hạn của năm giác quan, chúng ta dường như tách biệt với người khác trong những cơ thể riêng biệt. Trong thực tế, tất cả tâm trí đều được kết nối và mỗi chúng ta là một tế bào trong cơ thể của Đấng Thiêng Liêng. Sự tha thứ mà Tricia đã vun đắp đã được Claire cảm nhận và biết đến ở các tầng dưới tầng nhận thức có ý thức [ND: tiềm thức và vô thức]. Tình yêu Tricia gửi đến cho cô ấy để giúp cô ấy chữa lành tổn thương sau cái chết của Bob và thậm chí còn khiến một mối quan hệ yêu thương, lãng mạn khác có nhiều khả năng đến với cô hơn.
Vậy thì phải làm gì với sự hiểu biết rằng sự không chung thủy đã được lên kế hoạch từ trước khi sinh? Nhận thức về việc lập kế hoạch trước khi sinh không được sử dụng như một con đường lánh nạn tâm linh. Vết thương được chữa lành khi cảm xúc được cho phép bộc lộ và được cảm nhận, lý tưởng nhất là không có phản kháng hay phán xét nào. Đối với những người cảm thấy mình bị phản bội, hãy nhớ điều này: Bất kỳ nỗi tức giận hay cơn thịnh nộ nào bạn cảm thấy đều có giá trị. Hãy cảm nhận nó một cách sâu sắc và trọn vẹn khi cảm xúc ấy xuất hiện và thu hút sự chú ý của bạn. Hãy để sự hiểu biết về kế hoạch cuộc đời ở đó, lặng lẽ trong tâm trí và trái tim của bạn; tri kiến ấy sẽ trở nên sáng tỏ khi bạn sẵn sàng.
Trên bình diện Trái đất, con người chúng ta đang tham gia vào quá trình thanh lọc hoặc làm rõ: Chúng ta là sự hòa trộn giữa ánh sáng và bóng tối, tình yêu và nỗi sợ, luôn tìm kiếm cách để giải phóng bóng tối và nỗi sợ và tiến về phía ánh sáng và tình yêu. Thuật giả kim có vô số hình thức, ngoại tình chỉ là một trong số đó. Mặc dù vậy, nội dung của mỗi hình thức đều giống nhau: đó chính là bài học về việc làm thế nào để ta có thể trao đi và tiếp nhận tình yêu một cách trọn vẹn hơn. Đó là một cột mốc trong kế hoạch cuộc đời của chúng ta.