ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 4 – CHƯƠNG 21

0
284

CHƯƠNG 21

Tại sao những sự thật tuyệt vời này không được dạy cho chúng ta theo cách này ngay từ đầu? Đẹp như vốn dĩ Quy tắc vàng đã đẹp trước đây, hiện tại nó còn có ý nghĩa hơn. Nó đối xứng một cách hoàn hảo. Vòng tuần hoàn của logic đã hoàn thành. Chúng con thấy lý do cho nó. Chúng con thấy lý do tại sao nó lại là vì lợi ích tốt đẹp nhất của chúng con khi vận dụng trí tuệ này. Nó không còn là một hành động vị tha, mà là hành động thực tế. Nó chỉ đơn giản là những gì hiệu quả – đối với chúng ta. Tại sao Quy tắc Vàng không được dạy theo cách này ngay từ đầu, cho trẻ con?

Câu hỏi không phải là, Tại sao điều này đã không được thực hiện trong quá khứ? Câu hỏi đặt ra là Con dự định làm gì trong tương lai? Vì vậy, hãy đi và giảng dạy cho tất cả các dân tộc, truyền bá rộng rãi Phúc  m Mới: 

TẤT CẢ CHÚNG TA ĐỀU LÀ MỘT. 

CÁCH CỦA CHÚNG TÔI KHÔNG PHẢI LÀ CÁCH TỐT HƠN, CÁCH CỦA CHÚNG TÔI CHỈ ĐƠN THU ̀N LÀ MỘT CÁCH KHÁC.

Hãy nói điều đó không chỉ từ bục giảng của các con, mà còn từ hội trường của các chính phủ của các con; không chỉ trong nhà thờ của con, mà trong cả trường học của các con; không chỉ thông qua lương tâm tập thể chung của các con, mà còn thông qua nền kinh tế tập thể chung của các con.

Hãy biến trải nghiệm tâm linh của các con thành hiện thực, ngay tại đây, ngay bây giờ, trên mặt đất.

Có vẻ như Ngài đang nói về việc chính trị hóa trải nghiệm tâm linh của chúng ta. Tuy nhiên, có những người nói rằng tâm linh và chính trị không nên trộn lẫn. 

Các con không thể tránh việc chính trị hóa trải nghiệm tâm linh của mình được. Quan điểm chính trị của các con là sự mô phạm của trải nghiệm tâm linh của các con. 

Nhưng có lẽ vấn đề không phải là chính trị hóa tâm linh của các con, mà là tâm linh hóa nền chính trị của các con.

Nhưng con nghĩ rằng phải có sự tách biệt giữa Giáo hội và Nhà nước. Chúng ta không gặp rắc rối khi để tôn giáo và chính trị kết hôn cùng nhau sao?

Thật vậy, các con sẽ gặp rắc rối, và Ta không nói về điều đó. Các con có thể quyết định rằng Giáo hội và Nhà nước tốt nhất nên tách rời nhau. Dựa trên kết quả của các con, các con có thể quyết định rằng tôn giáo và chính trị không hòa hợp được với nhau. Mặc khắc, trải nghiệm tâm linh lại có thể là một vấn đề khác. 

Lý do các con có thể quyết định rằng Giáo hội và Nhà nước nên tách biệt là Giáo hội có ý nói đến một quan điểm cụ thể, một niềm tin tôn giáo cụ thể. Các con có thể nhận thấy rằng khi những niềm tin như vậy cung cấp thông tin cho nền chính trị của các con, các con sẽ tạo ra tranh cãi lớn và khủng hoảng chính trị. Điều này là do tất cả mọi người không giữ cùng một niềm tin tôn giáo. Và, trên thực tế, thậm chí không phải tất cả mọi người đều tham gia vào tôn giáo hay nhà thờ, dưới bất kỳ hình thức nào. 

Mặt khác, tâm linh lại mang tầm vũ trụ. Tất cả mọi người đều tham gia vào nó. Tất cả mọi người đều đồng ý với nó.

Họ đồng ý sao? Ngài hẳn có thể đã lừa con. 

Họ đồng ý, ngay cả khi họ không biết điều đó, ngay cả khi họ không gọi nó như vậy. Đó là bởi vì “trải nghiệm tâm linh” không là gì hơn ngoài chính bản thân cuộc sống, như nó vốn là vậy. 

Trải nghiệm tâm linh nói rằng mọi thứ là một phần của cuộc sống, và đó là một tuyên bố mà không ai có thể phản đối được. Các con có thể tranh luận tất cả những gì các con muốn về việc có Thượng Đế hay không, và liệu vạn vật có phải là một phần của Thượng Đế hay không, nhưng các con không thể tranh luận về việc liệu có Sự Sống hay không, hay liệu có phải vạn vật đều là một phần của Sự Sống hay không.

Cuộc thảo luận duy nhất còn lại sau đó là liệu cuộc sống và Thượng Đế có phải là một hay không.

Và để Ta nói với con, chúng là một. Ngay cả người theo thuyết bất khả tri — ngay cả một người vô thần — sẽ đồng ý rằng có một thế lực nào đó trong Vũ Trụ đang giữ tất cả lại với nhau. Cũng có một cái gì đó đã bắt đầu tất cả. Và nếu có điều gì đó đã bắt đầu tất cả, thì chắc chắn đã có thứ gì đó tồn tại trước cả sự tồn tại của vũ trụ, như con đã biết. 

Vũ trụ không chỉ bùng nổ thành hiện thực từ hư vô. Và ngay cả khi nó xảy ra, thì “hư vô” vẫn là một thứ gì đó. Và ngay cả khi các con nói rằng vũ trụ bùng nổ từ hư vô, thì các con vẫn phải giải quyết câu hỏi về nguyên nhân đầu tiên. Điều gì đã khiến một thứ gì đó xuất hiện từ không thứ gì cả? 

Nguyên nhân đầu tiên này là bản thân sự sống, đang biểu hiện ở dạng vật lý. 

Nó là cuộc sống, đang trong quá trình hình thành. Không ai có thể không đồng ý với điều này, bởi vì đây rõ ràng là “những gì là như vậy”. Tuy nhiên, các con có thể tranh luận mãi mãi (và các con đã!) về cách mô tả quá trình này, gọi nó là gì, suy luận gì từ nó, kết luận gì. 

Nhưng Ta đã nói với các con, đây là Thượng Đế. Đây là những gì các con có ý nói, những gì các con luôn luôn có ý nói, bằng lời lẽ của Thượng Đế. Thượng Đế là nguyên nhân đầu tiên. Một người di chuyển bất động. Điều mà đã tồn tại trước điều đang tồn tại bây giờ, đã tồn tại. Điều mà sẽ tồn tại sau điều mà đang tồn tại bây giờ, thì đang không còn tồn tại.  Alpha và Omega. Khởi đầu và Kết thúc. Một lần nữa Ta nói với các con, từ ‘cuộc sống’ và ‘Thượng Đế’ có thể hoán đổi cho nhau. Nếu quá trình con đang quan sát là quá trình sự sống đang hình thành, thì nó giống như Ta đã nói với con trước đây: tất cả các con đều là Thượng Đế đang hình thành. Đó là, con là Thông tin của Thượng Đế.

Được rồi, con cho là… nhưng điều này có liên quan gì đến bất cứ điều gì – ít nhất là chính trị? 

Nếu tâm linh thực sự là một từ khác dùng thay thế được cho cuộc sống, thì cái nào thuộc về tâm linh là sự sống đang khẳng định. Do đó, đưa tâm linh vào chính trị của các con sẽ là làm cho tất cả các hoạt động chính trị và tất cả các quyết định chính trị được khẳng định chắc chắn.

Thật vậy, đây là những gì mọi người đang cố gắng làm với chính trị của mình. Đó là lý do tại sao Ta đã nói rằng quan điểm chính trị của con chính là trải nghiệm tâm linh của con. Đó là, một hệ thống mà bản thân sự sống có thể được khẳng định.

Con chưa bao giờ nghĩ về nó theo cách đó. 

Những người lập nên đất nước của các con thì đã nghĩ đấy. Hiệp chủng quốc Hoa Kỳ có Tuyên ngôn Độc lập nói rằng tất cả các con được tạo ra bình đẳng, với một số quyền bất khả xâm phạm, trong đó có Quyền sống, Tự do và Theo đuổi Hạnh phúc. Chính quyền của các con căn cứ trên quan điểm rằng con người có thể xây dựng một hệ thống tự quản để đảm bảo các quyền này. Tất cả các chính quyền ở khắp mọi nơi được thành lập vì cùng một lý do, về cơ bản. Các con có thể khác nhau về hình thức, nhưng không bao giờ khác nhau về mục đích của chính phủ. Ý tưởng của họ và cách để đạt được chúng có thể khác biệt xuất phát từ khác biệt trong văn hóa và xã hội, nhưng mong muốn của họ về cơ bản là như nhau. Do đó, các con thấy đấy, rằng các chính phủ và chính trị đã được tạo ra để đảm bảo trải nghiệm về việc tâm linh là gì – vốn chính là cuộc sống. 

Tuy nhiên, hầu hết mọi người không muốn nghe Thượng Đế nói về chính trị, hoặc các vấn đề chính trị. Bất cứ khi nào con viết trong bản tin nền tảng của chúng con về các vấn đề chính trị, vì chúng bị ảnh hưởng bởi nội dung trong quyển Đối thoại cùng Thượng Đế, là con lại bắt đầu nhận được những bức thư tiêu cực. “Hủy đăng ký của tôi đi!” họ nói. “Đây không phải là công việc của Thượng Đế! Đây là các quan điểm chính trị, và tôi đã không đăng ký nhận bản tin này để nghe những quan điểm chính trị!” 

Khi Marianne Williamson, James Redfield, và con tài trợ cho một Đêm Trắng Cầu nguyện Hòa bình ở Washington, DC, một vài năm trước, mọi người đều nghĩ rằng điều đó thật kỳ diệu. Chúng con đã kêu gọi tất cả mọi người ở khắp mọi nơi sử dụng sức mạnh của lời cầu nguyện để mang lại hòa bình cho thế giới và chúng con đã nhận được sự ủng hộ rộng rãi. Tuy nhiên, ngay khi bất kỳ ai trong chúng con bắt đầu nói về cách tạo ra hòa bình — các nguyên tắc tâm linh làm nền tảng cho nó — thì thư bắt đầu đổ về. Mọi người rất tức giận.

Phải, mọi người muốn con cầu nguyện cho hòa bình, nhưng không được làm gì với nó cả. Họ muốn Thượng Đế tìm ra một giải pháp – nhưng họ lại loại bỏ khả năng rằng giải pháp của Thượng Đế có thể chỉ là Người Ta Làm Điều Gì Đó Với Nó. 

Thực ra, đó là giải pháp duy nhất người ta sẽ có được, bởi vì Thượng Đế hoạt động thông qua những con người trên thế giới. 

Ồ, Ta không nghĩ mọi người bận tâm người khác làm gì với điều đó. Điều họ bận tâm là Thượng Đế bảo họ phải làm những gì. 

Tuy nhiên, Ta chưa bao giờ nói với con những gì con phải làm về nó, và Ta sẽ không bao giờ làm vậy. Ta chưa bao giờ ra lệnh, chỉ huy hay ra tối hậu thư. Ta chỉ lắng nghe các con nói với Ta các con muốn đi đâu, và đề xuất cho các con những gợi ý về cách đi đến đó. 

Các con nói rằng các con muốn một thế giới có thể sống trong hòa bình, hài hòa và niềm vui, và để Ta nói với các con điều này: niềm vui là tự do. Hai từ đó cũng có thể thay thế cho nhau. Bất kỳ sự tước đi tự do nào cũng đều là một sự tước đi niềm vui. Bất kỳ sự tước đi niềm vui nào cũng đều là sự tước đi sự hài hòa. Bất kỳ sự tước đi hài hòa nào cũng đều là sự tước đi hòa bình.

Con nói với Ta rằng con mong muốn được sống trong một thế giới không xung đột, không bạo lực, không đổ máu, không hận thù. Và để Ta nói với các con điều này: một cách để có một thế giới như vậy, một cách để tạo ra nó hầu như chỉ sau một đêm, là giảng dạy và sống theo Phúc  m Mới. 

T ́T CẢ CHÚNG TA ĐỀU LÀ MỘT. 

CÁCH CỦA CHÚNG TÔI KHÔNG PHẢI LÀ CÁCH TỐT HƠN, CÁCH CỦA CHÚNG TÔI CHỈ ĐƠN THU ̀N LÀ MỘT CÁCH KHÁC. 

Hãy nói điều đó không chỉ từ bục giảng của các con, mà còn từ hội trường của chính phủ của các con; không chỉ trong nhà thờ của các con, mà cả trong trường học của các con; không chỉ thông qua lương tâm tập thể chung của các con, mà còn thông qua nền kinh tế tập thể chung của các con. 

Ngài cứ lặp lại Chính Mình như vậy.

Các con cứ lặp lại Chính Mình như vậy. Toàn bộ lịch sử của các con là sự lặp lại của những thất bại của chính các con — trong cuộc sống cá nhân của các con và trong trải nghiệm chung của hành tinh của các con. Định nghĩa về sự điên rồ là lặp đi lặp lại những hành vi giống nhau và mong đợi những kết quả khác nhau. 

Tất cả những gì mà những người đang tìm cách phủ lên chính trị một nền tảng tâm linh đang cố gắng làm, là nói: “Có một cách khác.” Những nỗ lực này nên được chúc phúc, không nên bị chỉ trích.

Chà, nó không đi theo cách đó đâu. Con đã giải quyết các vấn đề xã hội trong quyển 2 của Đối thoại cùng Thượng Đế, và nó đã bị nhiều người phê bình vì mang tính chính trị quá nhiều. của Marianne Williamson đã viết một quyển sách hoàn toàn tuyệt vời tên là “Chữa lành tâm hồn của nước Mỹ” (Healing the Soul of America) và đã thuyết giảng về “tâm linh xã hội” từ bục giảng của mình tại Giáo Hội Ngày Nay gần Detroit, và bà ấy cũng đã bị chê bai bởi một số người trong giáo đoàn của chính bà, bởi vì đã động đến chính trị quá nhiều. 

Họ nói điều tương tự về Chúa Giê-su. 

“Quá chính trị,” họ nói. 

“Khi ông ấy còn đang giảng dạy chỉ về tâm linh, ông ấy đã được an toàn. Nhưng lúc bấy giờ ông ấy đã gợi ý rằng mọi người nên thực sự áp dụng những chân lý về tâm linh mà họ đã học được. Giờ thì ông ấy đã trở nên nguy hiểm. Chúng ta phải ngăn chặn ông ta.”

Nhưng nếu không có cách nào là cách “tốt hơn” cả, thì hoạt động tâm linh còn có ý nghĩa gì? Chính trị còn có ý nghĩa gì? Hay bất kỳ thứ gì còn ý nghĩa gì nữa? Hay về bất cứ điều gì? Tại sao con phải tham gia vào, nếu tất cả chỉ là một mớ lộn xộn? Nếu bằng cách này hay cách khác cũng đều chẳng có gì quan trọng, làm thế nào để con được truyền cảm hứng để tham gia vào?

Từ mong muốn của chính con, để đưa ra tuyên bố về việc Con Là Ai. Việc con chải tóc theo cách này hay cách khác có thể là một mớ “lộn xộn”, nhưng hãy lưu ý rằng con đã chải theo cùng một cách trong nhiều năm. Tại sao con không chải tóc theo cách khác? Nó có thể là bởi vì đó không phải là Con Người của Con không? Tại sao con lại mua chiếc xe mà con mua, mặc bộ quần áo mà con mặc? 

Mọi thứ mà con làm đều đưa ra một tuyên bố, tạo ra một biểu hiện, về việc Con là Ai. Mỗi hành động là một hành động tự định nghĩa. 

Nó có quan trọng không? Định nghĩa Bản thân có phải là điều quan trọng đối với con không? Dĩ nhiên là quan trọng rồi. Đó là lý do con đến đây!

Việc Con Là Ai không phải là một “mớ lộn xộn”. Con Là Ai là quyết định quan trọng nhất mà con sẽ thực hiện. 

Quan điểm của Phúc  m Mới không phải là việc Con Là Ai không quan trọng, mà là ngược lại. Việc Con Là Ai quan trọng đến nỗi mỗi người trong số các con đều hoàn toàn tuyệt vời. Giáo lý mới chính là mỗi người trong các con đều rất tuyệt vời, rằng không ai trong số các con là tuyệt vời hơn người kia cả — không phải trong mắt Thượng Đế, và cũng không phải trong mắt các con, nếu các con nhìn bằng con mắt của Thượng Đế.

Bởi vì con không thể “tốt hơn” một ai đó, điều đó có lấy đi lý do sống của con không?

Bởi vì con không thể có một tôn giáo “tốt hơn”, hoặc một đảng phái chính trị “tốt hơn”, hoặc một hệ thống kinh tế “tốt hơn”, không có nghĩa là con không nên có bất kỳ tôn giáo, đảng phái hay hệ thống kinh tế nào phải không? 

Con có phải biết rằng bức tranh của con sẽ là bức tranh “đẹp hơn”, trước khi con cầm cọ lên và vẽ không? Nó không thể chỉ đơn giản là một bức tranh khác sao? Một biểu hiện khác của vẻ đẹp?

Hoa hồng có phải “tốt hơn” hoa diên vĩ, để biện minh cho sự tồn tại của nó không?

Để Ta nói với con điều này: tất cả các con đều là những bông hoa trong Khu Vườn của Thượng Đế. Chúng ta có nên chôn vùi cả khu vườn bởi vì một bông hoa không hề đẹp hơn một bông hoa khác không? Các con đã làm chính xác điều đó. Và sau đó các con than thở, “Tất cả những bông hoa đã biến mất đi đâu rồi?”

Tất cả các con đều là những nốt nhạc trong bảng Thiên Giao Hưởng. Chúng ta có nên từ chối chơi bản nhạc vì một nốt nhạc không quan trọng hơn một nốt nhạc khác không? 

Nhưng nếu một nốt nhạc nào đó là một nốt nghe chối tai thì sao? Nốt nhạc chối tai không làm hỏng cả bản giao hưởng sao? 

Điều đó còn tùy thuộc vào việc ai đang lắng nghe.

Con không hiểu.

Con đã bao giờ nghe trẻ con hát và trải nghiệm được rằng bài hát thật hay, mặc dù một nửa số nốt nhạc bị lệch tông không?

Có ạ. Con đã có chính xác trải nghiệm đó.

Và con có tưởng tượng rằng con có khả năng trải nghiệm điều mà Ta không có khả năng không?

Con chưa bao giờ nghĩ về nó theo cách đó.

Và nói với Ta điều này. Nếu một đứa trẻ đang hát lệch tông, con có bảo con bé im lặng không? Đó là cách mà con tưởng tượng rằng con sẽ khuyến khích cô bé yêu âm nhạc, hay yêu chính bản thân mình sao? Hay con sẽ truyền cảm hứng cho cô bé để đi đến những đỉnh cao hơn nữa, bằng cách bảo cô bé tiếp tục ca hát?

Tất nhiên là vậy ạ. 

Ta đã lắng nghe các bài hát của các con trong nhiều thế kỷ. Tiếng hát của các con là âm nhạc qua tai Ta. Tuy nhiên, con có tưởng tượng rằng không ai trong số các con đã từng hát lệch tông không?

Con chắc rằng một hoặc hai người trong chúng con đã từng.

Vậy thì đây là câu trả lời của con. 

Các con là con của Ta. Ta nghe các con hát, và Ta gọi nó là hay. 

Không có “nốt nhạc nào chối tai” khi các con hát cả. Chỉ có các con, con của Ta, đang cất tiếng hát từ trái tim mình. 

Các con là dàn đồng ca của Thượng Đế. Thông qua các con, mà Thượng Đế phối nhạc chính cuộc sống này. Không có “nốt nhạc nào chối tai” khi các con chơi nhạc cả. Chỉ có các con, con của Ta, đang chơi nhạc từ trái tim mình, cố gắng để chơi cho đúng. 

Nếu Ta không nhìn thấy vẻ đẹp trong điều đó, thì Ta hẳn là không có tâm hồn.

Hãy luôn luôn ghi nhớ điều này: 

Tâm hồn là thứ nhìn thấy vẻ đẹp, ngay cả khi lý trí phủ nhận nó.

Ồ, đó là một giáo lý phi thường. Ôi trời ơi, thật là một sự thấu đáo tuyệt vời.

Vì thế, trong cuộc sống, hãy luôn nhìn bằng tâm hồn của con. Hãy lắng nghe tâm hồn của con. 

Ngay cả bây giờ, nói đến những lời trên tờ giấy ngay trước mặt con, hãy nhìn chúng bằng tâm hồn con, hãy lắng nghe chúng trong tâm hồn con. 

Chỉ khi đó con mới có thể bắt đầu thấu hiểu chúng. 

Chính tâm hồn con là thứ nhìn thấy vẻ đẹp và điều kỳ diệu, và sự thật trong lời nói của Ta. Tâm trí của con sẽ phủ nhận nó mãi mãi. Như Ta đã nói với con: để hiểu Thượng Đế, con phải thoát ly khỏi tâm trí của mình. 

Đừng dừng bản giao hưởng mà con đang chơi vì con nghĩ rằng con nghe thấy một nốt nhạc chối tai. Đơn giản chỉ cần thay đổi giai điệu của con. 

Chủ nghĩa hoạt động chính trị hiệu quả không xuất phát từ sự tức giận hay hận thù — và chủ nghĩa hoạt động tâm linh cũng không bao giờ xuất phát từ những điều đó — mà là từ tình yêu thương. Nó không phải là một câu hỏi về việc làm cho ai đó hoặc một điều gì đó sai; nó chỉ đơn giản là một quyết định để đánh đổi thực tế hiện tại lấy một thực tế mới, từ một suy nghĩ mới về việc Con Là Ai, và Con Chọn Trở Thành Ai.

Vâng, đây là những gì mà con đã gọi là Phong Trào Tư Tưởng Mới. Tuy nhiên, con vẫn phải đặt câu hỏi của mình — con đoán là con vẫn còn ở “trong tâm trí mình” về điều này — nhưng có phải Phúc  m Mới về “tất cả chúng ta đều là Một” có nghĩa là chúng con không thể làm hại một thứ nào: có thể không đập muỗi, có thể không bẫy chuột, có thể không hái một cọng cỏ (đừng nói đến một bông hoa) không? Có phải nó có nghĩa là chúng con không thể dẫn một con cừu đi giết mổ để lấy những miếng thịt mềm ngon lành đó không? 

Cắt bỏ tóc con đi thì có sao không? 

Cắt bỏ trái tim của con đi thì có sao không? 

Có sự khác biệt nào không?

Ngài không trả lời câu hỏi của con. Tại sao Ngài không nói cho con biết ý nguyện của Ngài? Chỉ cần cho con biết ý nguyện của Ngài, và tất cả sẽ trở nên vô cùng đơn giản đối với con.

Ta không có ý nguyện nào tách rời khỏi ý nguyện của riêng các con cả, về vấn đề này hay bất kỳ vấn đề nào khác. Ta không có sở thích nào khác ngoài sở thích của các con. Đây là điều mà rất nhiều người trong các con không thể hiểu được. Đây là điều mà rất nhiều người trong các con không thể nghe theo. Bởi vì nếu Ta không có ý nguyện hoặc sở thích riêng, thì các con nên làm gì? Làm thế nào để các con có thể biết được điều gì là đúng và điều gì là sai? Trong vấn đề này, hay bất kỳ vấn đề nào khác?

Và bây giờ Ta thậm chí còn tiến xa hơn nữa. Bây giờ Ta thậm chí đã lấy đi ý niệm về “tốt hơn” của các con. Vậy bây giờ các con phải làm gì? Điều gì bây giờ là cơ sở của bất kỳ quyết định hay lựa chọn nào?

Để Ta nói với các con, mục đích của cuộc sống là để các con quyết định và tuyên bố, thể hiện và hoàn thành, về Con Người Thật của Các Con. Không phải để Ta nói cho các con biết điều gì đúng và điều gì sai, điều gì tốt hơn hay tệ hơn, điều gì nên làm và điều gì không nên làm, và rồi để con quyết định xem liệu con sẽ vâng lời Ta hay không — và rồi để Ta ban thưởng hay trừng phạt. 

Các con đã thử hệ thống này và nó không phù hợp. Các con đã tuyên bố lặp đi lặp lại về những gì các con nghĩ là ý nguyện của Ta, nhưng điều này đã không hề giúp được các con. Các con đã không tuân theo nó. 

Nhìn kìa, các con đã tuyên bố rằng Ta chống lại việc giết người, nhưng các con vẫn tiếp tục giết người — một số người thậm chí còn làm điều này nhân danh Ta!

Các con đã nói rằng Ta chống lại việc ngược đãi và đàn áp mọi người, thuộc mọi tầng lớp, chủng tộc hoặc giới tính, nhưng các con vẫn tiếp tục cho phép điều đó.

Các con đã nói rằng Ta chống lại việc xúc phạm cha mẹ của các con, ngược đãi con cái của các con, đối xử tệ với chính bản thân các con, nhưng các con vẫn tiếp tục cam kết thực hiện điều đó.

Các con đã nói rằng Ta chống lại tất cả những cách thức của nhiều điều mà các con đang tiếp tục làm. Các con đã không xoay sở để thay đổi hành vi của mình, cho dù các con có tuyên bố rằng Ta thích hoặc ra lệnh điều gì.

Các con đã nói rằng Ta chống lại việc nói dối, nhưng các con lại nói dối mọi lúc. Các con đã nói rằng Ta chống lại việc trộm cắp, nhưng các con lại trộm cắp mọi nơi. Các con đã nói rằng Ta chống lại việc ngoại tình, nhưng lại cướp chồng và vợ của nhau hàng ngày và hàng đêm. 

Ngay cả các chính phủ của các con – những tổ chức các con đã tạo ra để bảo vệ các con và chăm sóc cho các nhu cầu của các con – cũng lừa dối các con. Thật vậy, các con đã tạo ra toàn bộ xã hội dựa trên những lời dối trá. 

Các con gọi một số lời dối trá này là “bí mật”, nhưng dù sao thì chúng cũng là lời dối trá thôi, vì một lời nói dối là một lời nói dối, rõ ràng và đơn giản. Việc không tiết lộ toàn bộ sự thật, để người khác không biết được tất cả những gì cần biết về một chủ đề, để việc mọi người có thể đưa ra lựa chọn dựa trên tất cả các dữ liệu là không thể xảy ra. 

Các con đã nói rằng Ta chống lại việc vi phạm những lời hứa và cam kết, nhưng các con lại phá vỡ lời hứa và cam kết của mình mọi lúc, và các con tìm cách làm như vậy mà không bị trừng phạt, sử dụng bất kỳ lý do nào cho phép các con biện minh cho bản thân trong thời điểm đó.

Không, loài người đã chứng minh rõ ràng rằng ý nguyện của Ta là chẳng có nghĩa lý gì, như các con đã hiểu và đã nói ra. Điều thú vị là, cuối cùng, điều này là hoàn hảo.

Bởi vì có quá nhiều bất đồng về ý nguyện của Ta, các con có thể sẽ giết hại nhiều hơn, nhân danh Ta, nếu các con đột nhiên trở nên thiếu nhiệt thành với niềm tin của chính mình.

Ngài nhắc con nhớ về miếng dán cản đó: THƯỢNG ĐẾ, HÃY CỨU CON KHỎI NHỮNG CON NGƯỜI CỦA NGÀI. 

Phải, có một sự trớ trêu trong đó. Và vì vậy, đối với câu hỏi của con. Đập muỗi thì có sao không? Bẫy chuột? Nhổ cỏ? Giết một con cừu và ăn nó? Đó là do con quyết định. Tất cả là do con quyết định. Và có những câu hỏi lớn hơn, tất nhiên. 

Giết một người như một hình phạt cho tội giết người thì có được không? Phá thai? Đánh một người đồng tính? Là một người đồng tính? Quan hệ tình dục trước hôn nhân? Quan hệ tình dục được không, nếu người ta muốn được “giác ngộ”? Vân vân và vân vân…

Mỗi ngày con đều phải đưa ra quyết định. Biết một điều rằng, khi quyết định, là con đang công bố và chứng minh rằng Con Là Ai. 

Mỗi hành động là một hành động tự định nghĩa bản thân mình.

Con đang hiểu dần rồi đấy. Con đang tỏ tường rồi. 

Bởi vì Ngài đang lặp lại nó rất nhiều.

Lặp lại là tốt. Nó cho phép sự tích hợp. Vì vậy, bây giờ Ta sẽ lặp lại điều gì đó khác mà Ta đã nói trước đây. Trong các hành động và lựa chọn hàng ngày của con, con không chỉ công bố Con Là Ai, mà con còn đang quyết định Ta Là Ai nữa, bởi vì con và Ta là Một. 

Vì vậy, theo nghĩa lớn nhất, thì Ta đang trả lời câu hỏi. Ta đang làm điều này thông qua con. Và đó là cách duy nhất mà câu hỏi có thể được trả lời.

Sự thật của con sẽ đến từ câu trả lời của con. Đây là sự thật của sự hiện hữu của con. Đó là những gì con đang hiện hữu, thực sự. 

Hãy nhớ rằng con là một con người. Con là gì, là tùy thuộc vào con. Mặc dù giờ thì Ta đã nói điều này với con nhiều lần, nhưng đây là điều mà trước đây con có thể không xem xét một cách nghiêm túc.

Được rồi, được rồi, nhưng “là Một” không có nghĩa là “bình đẳng”, phải không ạ? Ít nhất con có thể nghe điều đó từ Ngài chứ?

Là Một không có nghĩa là giống nhau, điều đó là chính xác.

Vậy là Một có nghĩa là gì vậy ạ?

Câu hỏi không phải là, sự là Một có nghĩa là gì? Câu hỏi là, sự là Một có nghĩa là gì đối với con? 

Đây là một quyết định phải được thực hiện nơi trái tim của mỗi con người. Và từ quyết định của con, con sẽ tạo ra tương lai của mình — hay kết thúc nó.

Tuy nhiên, ngay cả khi con suy ngẫm về điều này, vẫn có sự hướng dẫn, có sự tỏ tưởng, có sự khôn ngoan đã được ban cho con để giúp con — không phải để làm điều đúng, bởi vì “đúng” là một thuật ngữ tương đối mà thôi, mà là để đến nơi mà con nói rằng con muốn đi đến; để làm những gì con nói rằng con muốn làm. 

Như Ta đã nói trước đây, với tư cách là con người, một giống loài, con nói rằng con muốn chung sống với nhau trong hòa bình và hòa hợp; con muốn tạo ra một cuộc sống tốt đẹp hơn cho con cái của con; con muốn được hạnh phúc. Nếu không có gì khác, tất cả các con có thể đồng ý về điều này.

Và vì vậy, hướng dẫn này đã được trao cho con, và nó có dạng Ba Luận Điểm. Một lần nữa, chúng là: (1) Tất cả chúng ta đều là Một; (2) Có đầy đủ; (3) Chúng ta không phải làm gì cả. 

Luận điểm đầu tiên, mà chúng ta đã thảo luận khá dài ở đây, có thể sẵn sàng và dễ dàng được áp dụng hơn, khi Luận Điểm thứ Hai và thứ Ba được hiểu rõ.

Và con muốn tiếp tục xem xét việc áp dụng trí tuệ này, về cách biến nó thành thực tế trong cuộc sống hằng ngày, vì vậy chúng ta hãy xem xét đến những luận điểm khác.

 

ĐỂ LẠI NHẬN XÉT

Please enter your comment!
Please enter your name here