ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 4 – CHƯƠNG 5

0
229

CHƯƠNG 5




Đầu tiên, con phải biết Ta.


Con đã tưởng rằng mình biết Ngài.


Chỉ là trùng hợp mà thôi. Con vẫn chưa biết Ta một cách
thân mật đâu. Cuối cùng chúng ta đã có một cuộc đối thoại tuyệt vời
– nhưng việc làm bạn với nhau cần nhiều hơn là như thế. 

 

Được thôi ạ. Vậy, làm thế nào để con biết về Ngài rõ
hơn?


Sự sẵn lòng.


Sự sẵn lòng sao ạ?


Con phải có một sự sẵn lòng thực sự. Con phải sẵn lòng nhìn
thấy Ta ở nơi con tìm thấy Ta, không chỉ ở nơi mà con mong đợi sẽ tìm thấy
Ta. 


Con phải nhìn thấy Ta ở nơi con tìm thấy Ta — và tìm thấy Ta ở nơi
con nhìn thấy Ta.


Con không hiểu điều đó có nghĩa là gì. 


Rất nhiều người nhìn thấy Ta nhưng không tìm ra Ta.


Nó giống như một trò chơi vũ trụ tìm đồ vật thất lạc “Waldo
đang ở đâu”? Họ đang nhìn thẳng vào Ta, nhưng họ lại không tìm thấy Ta. 


Nhưng làm thế nào chúng con có thể chắc chắn rằng chúng con nhận
ra Ngài? 


Đó là một từ tuyệt vời mà con đã chọn để sử dụng đấy. “Nhận ra”
tức là “một lần nữa lại biết được”. Đó chính là, nhận thức – lại
lần nữa (re-cognize). 


Con phải bắt đầu biết đến Ta một lần nữa.


Làm sao để chúng con làm được điều đó bây giờ?


Trước tiên, con phải tin rằng Ta tồn tại đã. Niềm tin có trước sự
sẵn lòng, như một công cụ để nhận biết Thượng Đế. Con phải tin rằng có
một Thượng Đế để nhận biết. 


Phần lớn mọi người đều tin vào Thượng Đế. Khảo sát cho
thấy trong những năm gần đây niềm tin vào Thượng Đế đã thực sự gia tăng trên
hành tinh của chúng ta.

 

 

Vâng, ta rất vui khi nói rằng phần đông các con đều tin tưởng
vào Ta. Vì vậy, không phải niềm tin của các con ở Ta đã tạo ra vấn
đề, mà chính là niềm tin của các con về Ta đã tạo ra vấn đề. 


Một trong những điều mà các con tin về Ta đó là Ta không muốn
các con biết về Ta. Một số trong các con thậm chí còn tin rằng các con không
dám thốt lên tên Ta. Những người khác cảm thấy rằng các con không nên viết từ
“Thượng Đế” (God), nhưng vì tôn trọng, nên viết “GD”. Những người khác trong
số các con vẫn nói rằng nói tên Ta thì được, nhưng đó phải là tên chính xác
của Ta, và nếu đó là tên không chính xác, các con sẽ phạm phải tội báng bổ
thần thánh.


Nhưng cho dù con gọi Ta là Jehovah, Yaweh, Thượng Đế, Allah hay
Charlie, ta vẫn khẳng định ta là ai, ta là gì, ta ở đâu, và ta sẽ không dừng
yêu thương con chỉ vì con đã nhầm tên ta, vì những điều tốt đẹp nhất.


Vì vậy, các con có thể ngừng tranh cãi về việc nên gọi Ta
là gì rồi đấy.


Thật đáng tội nghiệp, đúng không?


Đó là lời của con, nó phản ánh một sự phán xét. Ta chỉ
đơn thuần đang quan sát những gì như vậy mà thôi.


Thậm chí nhiều tôn giáo không tranh luận về tên Ta đang dạy
rằng, việc tìm kiếm quá nhiều kiến ​​thức về Thượng Đế đối với các con là
không khôn ngoan, và việc nói rằng Thượng Đế thực sự đã nói chuyện với các
con là tà giáo.

 

Vì vậy, trong khi sự tin tưởng vào Thượng Đế là cần thiết,
thì niềm tin của con VỀ Thượng Đế cũng rất quan trọng. 


Đó là nơi sự sẵn lòng xuất hiện. Để biết về Ta, con không chỉ
phải tin tưởng vào Thượng Đế, mà con còn phải sẵn lòng để thực sự biết
về Ta nữa — không chỉ đơn giản là biết những gì mà con nghĩ là con biết
về Ta.  


Nếu niềm tin của các con về Ta khiến các con không thể biết Ta
như Ta thực sự vốn là như thế, thì tất cả niềm tin trên đời này đều sẽ
chẳng có tác dụng gì cả. Các con sẽ tiếp tục biết những gì các con nghĩ
rằng các con biết, thay vì những gì thực sự là như vậy.


Các con phải sẵn sàng tạm ngưng những gì các con tưởng tượng
rằng các con đã biết về Thượng Đế rồi, để biết về Thượng Đế như các con
chưa bao giờ tưởng tượng đến.


Đó là chìa khóa ở đây, bởi vì các con có nhiều tưởng tượng về
Thượng Đế mà chẳng có gì giống với thực tế cả.


Làm thế nào để con có thể trở nên sẵn lòng ạ?


Con đã sẵn lòng rồi, nếu không thì con hẳn đã không dành
thời gian cho cuốn sách này. Bây giờ, hãy mở rộng trải nghiệm này. Hãy mở lòng
mình ra với những ý tưởng mới, những khả năng mới về Ta. Nếu ta là bạn thân
nhất của con, chứ không phải là “cha” của con, hãy nghĩ xem con có thể nói gì
với Ta, con có thể yêu cầu gì ở Ta!


Để nhận biết về Thượng Đế, con phải “sẵn sàng, sẵn lòng và có
thể”. Niềm tin vào Thượng Đế là sự khởi đầu. Niềm tin của các con vào một
loại quyền lực cao hơn nào đấy, vào một loại Thần thánh nào đấy, khiến
các con “sẵn sàng”.


Tiếp đó, sự cởi mở của các con với một số suy nghĩ mới về
Thượng Đế — những suy nghĩ mà các con chưa bao giờ từng có trước đây,
những suy nghĩ thậm chí có thể làm các con rúng động một chút, như “Người
Bạn trên thiên đường của chúng ta” — là dấu hiệu cho thấy các con đã
“sẵn lòng”.

 

Cuối cùng, các con phải “có thể”. Nếu các con chỉ đơn giản là
không thể nhìn thấy Thượng Đế theo bất kỳ phương cách mới nào mà các con đã
tự mở ra, các con sẽ hoàn toàn vô hiệu hóa (dis-able) cơ chế mà thông qua
nó các con có thể nhận biết Thượng Đế thật sự.


Các con phải có khả năng đón nhận một Thượng Đế yêu thương
và bao bọc các con, mà không cần điều kiện; có khả năng chào đón vào cuộc
sống của các con một Thượng Đế, mà cũng chào đón các con vào vương quốc
của ngài, không cần dò hỏi; có khả năng ngừng trừng phạt bản thân vì đã
thừa nhận một Thượng Đế mà sẽ không trừng phạt các con; và có khả năng
trò chuyện cùng với một vị Thượng Đế đã không ngừng trò chuyện với các
con.


Tất cả những điều này đều là những ý tưởng cấp tiến. Các nhà thờ
thực sự gọi những điều này là dị giáo. Và vì vậy, trong hoàn cảnh trớ trêu,
các con có thể phải từ bỏ nhà thờ để biết được về Thượng Đế. Không nghi
ngờ gì, ít nhất thì các con sẽ phải từ bỏ một số giáo lý của nhà thờ đấy.
Bởi vì nhà thờ dạy về một Thượng Đế mà các con được bảo rằng các con
không thể biết về ngài được, và các con cũng sẽ không chọn ngài làm bạn
của mình được. Bởi vì người bạn nào của các con lại đi trừng phạt
các con vì mọi hành vi sai trái của các con chứ? Và kiểu bạn bè nào lại
coi đó là một hành vi sai trái khi bị gọi sai tên?


Trong Đối thoại cùng Thượng Đế, con đã được kể nhiều điều
trái ngược với tất cả những gì mà con tưởng rằng con đã biết về Ngài.


Ta biết rằng con tin tưởng vào Thượng Đế, nếu không thì con
có thể không bao giờ có những cuộc đối thoại cùng Thượng Đế để bắt đầu. Vì
vậy, con đã “sẵn sàng” để làm bạn với Ta, nhưng con có “sẵn lòng” không? Ta
thấy rằng con đã như vậy — bởi vì sự sẵn lòng cần rất nhiều can đảm, và con đã
chứng tỏ lòng can đảm đó, không chỉ bằng cách khám phá các quan điểm phi truyền
thống khác, mà còn bằng cách làm như vậy một cách công khai nữa. Do đó, cuộc
đối thoại của con không chỉ cho phép con thực hiện các khám phá này, mà
còn cho phép hàng triệu người khác cùng với con. Họ đã làm như vậy một cách
gián tiếp, thông qua ba quyển sách đã xuất bản của con, đã được đọc một cách
đầy háo hức trên toàn thế giới — một tín hiệu to lớn rằng công chúng hiện nay
cũng đã sẵn lòng rồi.

 

Bây giờ con có “có thể” để biết về Ta, và do đó không chỉ là có
một cuộc trò chuyện, mà còn là một tình bạn, với Thượng Đế không?


Vâng, bởi vì con không gặp khó khăn gì khi chuyển từ niềm tin cũ
của con về Ngài sang việc chấp nhận những ý tưởng mới về Ngài mà đã được
đưa ra trong Cuộc Đối Thoại. Thực tế, thành thật mà nói, nhiều ý tưởng trong
số đó là những ý tưởng mà con đã có trước đấy rồi. 


Theo nghĩa này, thì bộ ba quyển Đối thoại cùng Thượng Đế
không thiên về là một mặc khải mà nó chỉ là một sự xác nhận mà
thôi. 


Thư của con trong năm năm qua cho con biết rằng đó cũng là một
sự xác nhận đối với hàng nghìn người khác. Và đây là một chỗ tốt như bất
kỳ chỗ nào, để kể câu chuyện về cách cuốn sách đã được viết ra. 


Đối thoại cùng Thượng Đế đã không được viết như một
quyển sách. Không giống như tài liệu mà con đang viết bây giờ. Con
không biết khi nào thì cuộc đối thoại đã bắt đầu, hay nó có bao giờ
được in ra hay không. Theo những gì con biết thì con đang có một quá
trình riêng tư, mà không ai khác có thể kín kẽ hơn. 


Quá trình đó bắt đầu vào một đêm tháng Hai năm 1992 khi
con sắp rơi vào tình trạng trầm cảm mãn tính.Không có gì suôn sẻ trong cuộc
sống của con cả. Mối quan hệ của con với người bạn quan trọng của con đã không
còn tốt đẹp, sự nghiệp của con đã đi vào ngõ cụt, và thậm chí sức khỏe của con
cũng suy sụp. 


Thông thường trong cuộc sống của con, đó là điều này hay điều
khác, nhưng bây giờ nó là tất cả mọi thứ cùng một lúc. Toàn bộ công trình đang
sụp đổ, và con dường như không thể làm gì để ngăn chặn được nó cả. 


Đó không phải là lần đầu tiên con bất lực đứng nhìn thứ mà con
từng nghĩ sẽ là một mối quan hệ lâu dài tan biến ngay trước mắt mình.

 

Cũng không phải là lần thứ hai, hoặc thứ ba, hoặc thứ tư. 


Con đã trở nên rất tức giận về việc mình không thể giữ mối quan hệ
với nhau, rõ ràng là con thiếu hiểu biết về những gì cần thiết để làm điều đó,
và thực tế là dường như không có gì con đã nỗ lực mà có hiệu quả cả.


Con sắp cảm thấy rằng con đơn giản là không có trang bị gì để chơi
trò chơi của Cuộc Sống, và con đã rất tức giận. 


Sự nghiệp của con không tốt hơn chút nào. Mọi thứ đã dần trở nên
vô nghĩa, hơn 30 năm của con quanh quẩn với các doanh nghiệp phát thanh truyền
hình và báo chí đã gặt hái được những phần thưởng ít ỏi đến đáng thương. Con đã
bốn mươi tám tuổi và không có gì nhiều để thể hiện trong suốt nửa thế kỷ trên
hành tinh này. 


Không có gì ngạc nhiên khi sức khỏe của con cũng xuống dốc. Con đã
bị gãy cổ trong một vụ tai nạn ô tô vài năm trước và chưa bao giờ hồi phục hoàn
toàn. Trước đó trong cuộc đời con, con đã bị xẹp phổi và bị loét, viêm khớp và
dị ứng nghiêm trọng. Con cảm thấy như thể rằng ở tuổi 48, cơ thể con đang rã
rời. Và đó là vào một đêm tháng Hai năm 1992, con thức dậy với nỗi tức giận
trong lòng. 


Trằn trọc khi cố ngủ tiếp, nỗi thất vọng trong con chất chứa
như núi vậy. Cuối cùng, con ném lại vỏ chăn và bước ra khỏi phòng ngủ. Con đã
đến nơi mà con luôn đến vào lúc nửa đêm khi con đang tìm kiếm tri thức – nhưng
không có gì ra hồn trong tủ lạnh, vì vậy thay vào đó, con thấy mình trên chiếc
ghế dài. 


Con ngồi đó, như bị hầm nhừ trong nước cốt của chính
mình. 


Cuối cùng, trong ánh trăng chiếu xuyên qua cửa sổ, con nhìn thấy
một tập giấy pháp lý màu vàng trên bàn cà phê trước mặt. Con nhặt nó lên, tìm
một cây bút, bật đèn và bắt đầu viết một bức thư giận dữ cho Thượng Đế.


Cần điều gì để khiến cuộc sống VẬN HÀNH đây~???? Con
đã làm gì để xứng đáng có một cuộc sống khổ sở liên tiếp như vậy?

 

Và các quy tắc ở đây là gì? Ai đó cho con biết QUY TẮC với! Con
sẽ chơi, nhưng trước tiên phải có người cho con biết luật chơi đã chứ. Và sau
khi ngài nói với con, đừng thay đổi chúng !!!!

Cứ thế con viết, viết nguệch ngoạc điên cuồng trên khắp tập giấy —
viết rất lớn, khi con tức giận, ấn xuống thật mạnh để một người có thể cầm tờ
giấy năm trang xuống dưới ánh sáng và xem con đã viết gì.


Cuối cùng, con đã tự làm mình trống rỗng. Sự tức giận, thất
vọng và cuồng loạn đã tan biến, và con nhớ mình đã nghĩ, con phải nói với bạn
bè của mình về điều này. Rốt cuộc, một tập giấy pháp lý màu vàng trong bóng
đêm có thể là liệu pháp tốt nhất. 


Con đưa cánh tay ra để đặt bút xuống, nhưng nó không rời tay con.
Điều đó thật tuyệt vời, con tự nghĩ. Mấy phút viết dồn dập mà tay người ta đã
bị chuột rút kinh khủng, thậm chí người ta không thể buông bút ra được. 


Con chờ đợi cho các cơ của mình thư giãn nhưng thay vào đó, con bị
xúc động với cảm giác rằng con cần phải viết thêm điều gì đó. Con quan sát khi mình
đưa bút trở lại giấy, khiến bản thân say mê ngay cả khi con vừa làm vậy, bởi vì
con không biết mình muốn viết gì nữa. Tuy nhiên, con đã hành động như thể có
nhiều thứ hơn để viết ở đấy. 


Ngay khi cây bút chạm đến tập giấy, đầu óc con đã tràn ngập một
suy nghĩ. Ý nghĩ đó đã được nói với con bằng một giọng nói, đó là giọng nói
nhẹ nhàng nhất, tốt bụng nhất, dịu dàng nhất mà con từng được nghe. Ngoại trừ
việc đó không phải là giọng nói. Nó là một thứ mà con chỉ có thể gọi là một
giọng nói vô thanh hoặc có thể, giống như.., giống như một cảm giác có những
lời nói khắp nơi. 


Những từ mà con “nghe thấy” theo cách này là: 


Neale, con thực sự muốn có câu trả lời cho tất cả những câu hỏi
này, hay con chỉ đang trút giận?


Con nhớ mình đã suy nghĩ, con đang trút giận, nhưng nếu ngài có
câu trả lời, con vô cùng chắc chắn là mình muốn biết chúng là gì. Và con
nhận được câu trả lời: 


Con vô cùng chắc chắn về nhiều thứ lắm. Nhưng không phải
con chẳng thà “chắc như đinh đóng cột” sao? 


Và con tự trả lời, Điều đó có nghĩa là gì?


Sau đó xuất hiện những suy nghĩ, ý tưởng, giao tiếp phi thường
nhất, hãy gọi chúng là những gì ngài muốn gọi, mà con từng trải nghiệm.
Những suy nghĩ đó thật tuyệt vời đến nỗi con thấy mình phải viết chúng ra – và
phản hồi lại chúng. Những ý tưởng được đưa ra cho con (thông qua con?) đang trả
lời câu hỏi của con, nhưng chúng cũng đưa ra những câu hỏi khác mà con chưa
từng đặt ra trước đây. Vì vậy, ở đây, con đã có một “cuộc đối thoại” bằng bút
và giấy. 


Nó diễn ra trong ba tiếng đồng hồ, rồi đột nhiên là 7:30 sáng và
ngôi nhà bắt đầu trở nên sôi động, vì vậy con cất bút và tập giấy đi. Đó là
một trải nghiệm thú vị, nhưng con không làm được gì nhiều hơn – cho đến đêm hôm
sau khi con bị đánh thức sau một giấc ngủ ngon, lúc 4:20 sáng, đột ngột như thể
ai đó đã vào phòng và bật công tắc đèn. Con ngồi dậy trên giường, băn khoăn
không biết chuyện gì đang xảy ra, thì con cảm thấy một lực kéo khẩn cấp ra
khỏi giường và quay lại với tập giấy pháp lý màu vàng. 


Vẫn còn băn khoăn không biết chuyện gì đang xảy ra, và tại sao,
con loanh quanh quanh nhà, tìm thấy tập giấy, và quay trở lại chỗ làm tổ của
mình trên chiếc ghế sofa phòng khách. Con bắt đầu viết trở lại — tiếp tục ngay
nơi con đã dừng lại, đặt câu hỏi và nhận câu trả lời. 


Cho đến ngày nay, con không nghĩ rằng con biết được điều gì đã
khiến con bắt đầu viết ra tất cả, hay lưu lại những thứ mà con đã viết nữa.
Con đoán con đã nghĩ rằng con sẽ viết nhật ký, hoặc một cuốn nhật ký nhỏ đặc
biệt. Con đã không hề biết một ngày nào đó nó sẽ được xuất bản, chứ đừng nói
đến việc được đọc từ Tokyo đến Toronto, San Francisco đến Sao Paulo.


Đúng là tại một thời điểm trong cuộc đối thoại, giọng nói đã nói,
“Một ngày nào đó, điều này sẽ trở thành một quyển sách.” Nhưng con tự nghĩ,
Phải, anh và hàng trăm người khác sẽ gửi những suy nghĩ mông lung về đêm khuya
của anh cho một nhà xuất bản, người mà sẽ nói, “Tất nhiên rồi! Tại sao, chúng
tôi sẽ xuất bản sách này MỘT LẦN.” Và cuộc đối thoại đầu tiên đó đã diễn ra
hàng năm trời – con bị đánh thức trong bóng tối ít nhất ba đêm một tuần.


Một trong những câu hỏi mà con thường xuyên được hỏi nhất là, Khi
nào thì con quyết định, khi nào con biết rằng đó là Thượng Đế mà con đang
nói chuyện? Trong vài tuần đầu tiên của trải nghiệm, con không biết phải nghĩ
gì về những gì đang xảy ra nữa. Lúc đầu, một phần của con nghĩ rằng con đang
nói chuyện với chính mình. Sau đó, ở đâu đó trên đường đi, con tự hỏi liệu đó
không thể là thứ gọi là “siêu ngã (cái tôi cao hơn)” mà con đã từng nghe mà
từ đó con đã rút ra câu trả lời cho những câu hỏi của mình hay không. Nhưng
cuối cùng, con phải bỏ đi sự tự phán xét bản thân và nỗi sợ bị chế giễu và
gọi nó chính xác như nó dường như là: một cuộc đối thoại cùng Thượng
Đế. 


Điều này xảy ra vào đêm con nghe thấy tuyên bố, “Không có cái gì
gọi là Mười Điều Răn cả.”


Gần một nửa những gì cuối cùng trở thành quyển sách tập 1 đã
được viết khi khẳng định ngoạn mục này được đưa ra. Con đang khám phá câu hỏi
về con đường dẫn đến Thượng Đế, và con đường nào là con đường “đúng”. Con
muốn biết, chúng ta có tìm được đường lên thiên đàng bằng cách “sống tốt”
hay không, hay chúng ta có được tự do hành động theo ý muốn mà không bị
Thượng Đế trừng phạt? 


“Đó là điều nào vậy,” con hỏi, “các giá trị truyền thống hay
sự tiếp tục bịa đặt? Đó là điều nào vậy?  Mười điều răn hay bảy
bước để Giác Ngộ?


Khi câu trả lời là Mười Điều Răn không tồn tại, con đã kinh ngạc.
Tuy nhiên, lời giải thích thậm chí còn gây sửng sốt hơn.


Ồ, đã có những điều răn, được rồi, và chắc chắn là chúng đã được
trao cho Moses, nhưng chúng không phải là “điều răn”. Con đã được bảo rằng
chúng là “những cam kết” của Thượng Đế đối với loài người; những cách mà
chúng ta có thể biết rằng chúng ta đang trên con đường trở về với Thượng Đế.

 

Điều này không giống bất kỳ điều gì khác trong cuộc đối thoại
cho đến thời điểm đó. Đây là thông tin đột phá. Một số những gì con đã nghe
trong cuộc trò chuyện cho đến thời điểm con biết rằng con đã nghe trước đây, từ
các giáo viên khác hoặc các nguồn khác, hoặc có lẽ đã đọc ở đâu đó. Nhưng những
tuyên bố đáng kinh ngạc như vậy về Mười Điều Răn con biết rằng con chưa bao giờ
nghe thấy trước đây. Hơn nữa, những ý tưởng này đã vi phạm tất cả những gì con
từng được dạy, hoặc nghĩ về chủ đề này. Nhiều năm sau, con nhận được một lá thư
từ một giáo sư thần học tại một trường đại học lớn ở Bờ Đông nói rằng đây là
quan điểm mới nguyên bản nhất về Mười Điều răn được xuất bản trong vòng ba
trăm năm nay, và rằng trong khi ông không chắc mình đồng ý với các tuyên bố của
Đối thoại cùng Thượng Đế, chúng sẽ cung cấp cho các lớp thần học này của
ông ấy nguồn tài liệu phong phú để tranh luận và thảo luận nghiêm túc trong
nhiều học kỳ tới. Tuy nhiên, vào thời điểm đó, con không cần bất kỳ lá thư
nào từ các giáo sư thần học để biết rằng những gì con đã nghe là rất đặc biệt —
và đến từ một nguồn rất đặc biệt. 


Con bắt đầu trải nghiệm nguồn đó như là Thượng Đế. Không có gì
thay đổi suy nghĩ của con về nó kể từ đó. Trên thực tế, thông tin xuất hiện
trong phần còn lại của cuộc đối thoại dài tám trăm trang — bao gồm thông tin
phi thường về cuộc sống giữa các Sinh vật Tiến hóa Cao cấp trong Vũ trụ trong
quyển 3 và phác thảo để xây dựng một xã hội mới trên hành tinh Trái Đất
trong quyển 2 —Chỉ khiến con bị thuyết phục hơn bao giờ hết. 


Ta rất vui khi nghe điều đó. Và thật thú vị rằng con chỉ ra phần
này của cuộc đối thoại của chúng ta, bởi vì đây cũng là phần mà lần cuối ta nói
về việc biết về Thượng Đế.


Chính ở đó ta đã nói, “Để thực sự biết về Thượng Đế, con phải
ra khỏi tâm trí của mình.”


Hãy đến với Ta, ta đã nói, men theo con đường của trái tim con,
không phải qua cuộc hành trình của tâm trí con. Con sẽ không bao giờ tìm thấy
Ta trong tâm trí của con đâu.

 

Nói cách khác, con không thể thực sự biết Ta nếu con nghĩ về Ta
quá nhiều. Đó là bởi vì suy nghĩ của con không chứa gì nhiều hơn những ý tưởng
trước đây của con về Thượng Đế. Tuy nhiên, thực tế của Ta không được tìm thấy
trong những ý tưởng trước đây của con, mà là trong trải nghiệm hiện tại của
con.


Hãy nghĩ về nó theo cách này: tâm trí con nắm giữ quá khứ, cơ thể
con nắm giữ hiện tại, tâm hồn con nắm giữ tương lai. 


Nói một cách khác, tâm trí phân tích và ghi nhớ, cơ thể trải
nghiệm và cảm nhận, linh hồn quan sát và nhận biết. 


Nếu con muốn tiếp cận những gì con ghi nhớ được về Thượng Đế,
hãy nhìn vào tâm trí con. Nếu con muốn tiếp cận những gì con cảm nhận được về
Thượng Đế, hãy nhìn vào cơ thể của con. Nếu con muốn tiếp cận những gì con
biết về Thượng Đế, hãy nhìn vào tâm hồn con.


Con hơi phân vân. Con tưởng  cảm xúc là ngôn ngữ của tâm
hồn.


Chúng là như vậy. Tuy nhiên, linh hồn của con nói chuyện thông
qua cơ thể của con, cho con trải nghiệm ở-đây và bây-giờ về sự thật của con.
Nếu con muốn biết sự thật của mình về bất kỳ chủ đề nào, hãy nhìn vào cảm xúc
của con. Kiểm tra cơ thể của con là cách nhanh nhất để làm điều này. 


Con hiểu rồi. Con gọi đó là “Bài Kiểm Tra Bụng”. Có một
câu nói cổ rằng, “Bụng biết mọi thứ.” 


Và đúng như thế. Dạ dày của con thực sự cung cấp cho con một
phong vũ biểu rất tốt. Vì vậy nếu con muốn kết nối với những gì mà
tâm hồn con biết về tương lai – bao gồm cả những khả năng xoay quanh
những trải nghiệm về Thượng Đế trong tương lai của con, thì hãy lắng
nghe cơ thể của con – lắng nghe xem cơ thể con đang nói gì với con ngay
lúc này. 


Tâm hồn cua con biết mọi thứ – quá khứ, hiện tại, và
tương lai. Nó biết con là ai và con muốn trở thành ai. Nó biết Ta, một cách
thân mật, bởi vì đó là phần của Ta mà gần gũi với con nhất. 

 

Ồ, wow, con thích điều đó. “Tâm hồn là phần của Thượng Đế mà
gần gũi nhất với con nhất.” Thật là một tuyên bố tuyệt vời!


Và đó là sự thật. Vì vậy, để biết về Ta, tất cả những gì con phải
làm là thực sự biết về tâm hồn của chính con.


Để làm bạn với Thượng Đế, tất cả những gì con thực sự phải làm
là làm bạn với Chính Mình.


Chính xác. 


Điều đó nghe có vẻ đơn giản, nhưng nó quá tốt đến mức nó gần
như không thật.


Nó là thật. Hãy tin Ta. Nhưng nó không đơn giản. Nếu việc
biết về bản thân con, đừng nói là làm bạn với Bản thân Con, là điều
đơn giản, thì con đã thực hiện được nó từ lâu rồi. 


Ngài có thể giúp con được không?


Đó là những gì chúng ta đang làm ở đây này. Ta sẽ dẫn
con trở về với Bản thân con, và vì vậy, dẫn con về lại với Ta. Và
một ngày nào đó, con sẽ làm điều này cho người khác. Con sẽ đưa mọi
người trở lại với chính bản thân họ – và vì vậy, trở lại với Ta.
Vì khi con tìm thấy Bản thân mình, con cũng tìm thấy Ta. Ta đã luôn ở
đó, và ta sẽ luôn ở đó. 

 

Làm thế nào để con có thể làm bạn được với Bản thân mình?


Bằng cách bắt đầu nhận biết Con Thực Sự Là Ai. Và bằng
cách hiểu rõ con không phải là ai. 


Con tưởng rằng con đã làm bạn với Bản thân mình rồi. Con
thích bản thân mình rất nhiều! Có lẽ là có hơi quá nhiều. Như con
đã nói, nếu con gặp bất kỳ vấn đề nào về nhân cách trong cuộc sống của
mình, thì đó là cái tôi của con. 


Cái tôi lớn không phải là dấu hiệu cho thấy một người thích chính
mình, mà chỉ là điều ngược lại.


Nếu người ta “kênh kiệu” và “khoe khoang” nhiều, điều đó đặt ra
câu hỏi rằng, điều gì họ không thích ở bản thân mình, đến mức họ cảm thấy
phải khiến người khác thích họ để bù đắp?


Chà. Điều đó gần như tổn thương đấy. 


Một sự quan sát đầy đau đớn luôn là một sự quan sát đầy
trung thực. Con đang mang những nỗi đau ngày càng lớn dần, con trai của Ta.
Không sao đâu.


Vậy ý ngài là con thực sự không thích bản thân mình nhiều đến
vậy, và con đang cố gắng bù đắp sự thiếu yêu thương bản thân đó, bằng cách
thay thế nó bằng tình thương của người khác sao?


Chỉ con mới có thể biết được điều đó. Tuy nhiên, con là người đã
nói rằng con có vấn đề về bản ngã. Ta quan sát thấy rằng lòng yêu thương bản
thân thực sự làm bản ngã tan biến đi, chứ không phóng đại nó lên. Nói cách
khác, hiểu biết của con về việc Con Thực Sự Là Ai càng lớn, thì cái tôi của
con càng nhỏ đi.

 

Khi con biết Con Thực Sự Là Ai, bản ngã của con hoàn toàn biến
mất.


Nhưng bản ngã của con là ý thức của con về bản thân mình mà,
phải vậy không?


Không. Bản ngã của con là người mà con nghĩ rằng con là. Nó
không liên quan đến Con Người mà Con Thực Sự Là.


Điều này có mâu thuẫn với lời dạy trước đó rằng có một cái tôi là
ổn không?


Có một cái tôi thì ổn thôi. Thực tế là vậy, vì bản ngã là cần
thiết để con có được trải nghiệm mà con đang có, như là những gì con tưởng
tượng về một thực thể riêng biệt trong một thế giới tương đối.


Được rồi, bây giờ con hoàn toàn rối rắm.


Không sao đâu. Rối rắm là bước đầu tiên dẫn đến sự khôn
ngoan. Chỉ có ngu ngốc mới nghĩ rằng người ta có tất cả mọi câu trả
lời. 


Ngài có thể giúp con ở đây không? Việc có một cái tôi là
tốt, hay không ạ?


Đó là một câu hỏi lớn đấy.

 

Con đã bước vào thế giới tương đối — cái mà Ta gọi là Cõi Tương
đối — để trải nghiệm những gì con không thể trải nghiệm trong Cõi Tuyệt đối.
Điều con muốn trải nghiệm là việc Con Thật Sự Là Ai. Trong Cõi Tuyệt đối,
con có thể biết điều này, nhưng con không thể trải nghiệm nó. Mong muốn của
tâm hồn con là biết được về chính nó thông qua trải nghiệm. Lý do mà
con không thể trải nghiệm mặt nào của Con Người con là bởi vì trong
Cõi Tuyệt đối, không có mặt nào không phải là con cả (*tất cả mọi
mặt đều là con). 


Cõi Tuyệt đối chỉ là như thế – tuyệt đối. Tất cả của Vạn
vật. Alpha và Omega, không có gì ở giữa cả. Không có cả mức độ “Tuyệt
đối”. Mức độ của sự vật chỉ có thể tồn tại trong cõi Tương đối mà thôi. 


Cõi Tương đối được tạo ra để con có thể biết Bản thân mình là
tuyệt vời, bằng trải nghiệm. Trong Cõi Tuyệt đối, không có gì ngoài sự
tuyệt vời, và sự tuyệt vời “không phải vậy”. Nghĩa là, nó không thể được
trải nghiệm, nó không thể được biết đến bằng kinh nghiệm, bởi vì không có cách
nào để trải nghiệm sự tuyệt vời khi thiếu điều không tuyệt vời. Sự thật
là, con là Một với mọi thứ. Đó là sự tuyệt vời của con! Tuy nhiên, con không
thể biết được sự tuyệt vời của việc trở thành Một với mọi thứ, trong khi con là
Một với mọi thứ, bởi vì không có thứ gì khác cả, và vì vậy, việc là Một với
mọi thứ không có nghĩa lý gì. Trong trải nghiệm của con, con chỉ đơn giản là
“con” và con không có kinh nghiệm về sự tuyệt vời của cõi Tuyệt đối
đó. 


Cách duy nhất để con trải nghiệm sự tuyệt vời của việc trở thành
Một với mọi thứ là chắc chắn phải có một trạng thái hoặc điều kiện nào đó,
trong đó việc không thể là Một với mọi thứ là khả dĩ. Nhưng bởi vì mọi
thứ đều là Một trong Cõi Tuyệt đối – vốn là thực tại tối thượng –
việc điều gì đó không phải là Một với mọi thứ là bất khả. 

 

Tuy nhiên, điều không phải là bất khả, là ảo tưởng về
việc không phải là Một với mọi thứ. Vì mục đích nhằm tạo ra ảo ảnh
này, mà Cõi Tương Đối đã được tạo nên. Nó giống như thế giới trong Alice
ở xứ sở thần tiên vậy, trong đó nhiều thứ không giống như vẻ ngoài của
chúng, và trong đó nhiều thứ dường như không phải là chúng. 


Bản ngã của con là công cụ chính của con trong việc tạo ra ảo
tưởng này. Đó là thiết bị cho phép con tưởng tượng Bản thân con tách biệt với
Tất cả những gì còn lại của Con. Đó là phần trong con mà nghĩ về con như một
cá thể riêng biệt. 


Con không phải là một cá nhân riêng lẻ, nhưng con phải được cá
nhân hóa để có thể hiểu được và đánh giá cao trải nghiệm về tổng thể. Và vì
vậy, theo nghĩa này, việc có được một bản ngã là “tốt”. Với những gì các
con đang cố gắng làm, điều đó là “tốt.” 


Nhưng quá nhiều cái tôi cá nhân – với những gì các con
đang cố gắng làm – là “không tốt.” Đó là bởi vì những gì các con
đang cố gắng làm là sử dụng ảo tưởng về sự tách biệt để hiểu rõ hơn và đánh
giá cao hơn trải nghiệm của việc Là Một, điều mà vốn là Con Người Thật
của con. 


Khi bản ngã trở nên quá lớn đến nỗi tất cả những gì các con có
thể nhận thấy là một Bản ngã tách biệt, thì tất cả cơ hội để trải nghiệm
Bản ngã hợp nhất sẽ không còn nữa, và các con sẽ bị lạc lối. Các con thực
sự đã trở nên lạc lối trong thế giới ảo ảnh của mình, và các con có thể vẫn
lạc trong ảo ảnh đó trong nhiều kiếp sống, cho đến khi, cuối cùng, các con
chịu đưa Bản ngã của mình ra khỏi ảo ảnh đó, hoặc cho đến khi một người
khác – một linh hồn khác – kéo các con ra ngoài. Đây có nghĩa là “đưa các con
trở lại với chính mình.” Đây là ý mà các nhà thờ Cơ đốc giáo muốn nói
đến trong khái niệm về một “đấng cứu thế” của họ. Sai lầm duy nhất của những
nhà thờ đó là tuyên bố họ và tôn giáo của họ là con đường duy nhất để được “cứu
rỗi”, do đó củng cố một lần nữa ảo tưởng về sự tách biệt — rồi họ lại tìm
cách cứu các con ra khỏi ảo tưởng đó!

ĐỂ LẠI NHẬN XÉT

Please enter your comment!
Please enter your name here