VŨ TRỤ XOẮN 3 – CHƯƠNG 8 MỌI THỨ ĐỀU CÓ Ý THỨC

0
196

Ca bất thường này gợi nhớ lại “Người Cơ Khí” trong Vũ Trụ Xoắn 1 của loạt sách này ——người phụ nữ đó thấy mình trong cơ thể một robot cơ khí. Đó là một cuộc sống cực kỳ bức bối vì những người tạo ra cô không nhận thấy cô là một sinh vật có cảm giác nhiều hơn họ nghĩ. Cô không hoàn toàn là cơ khí, nhưng có cảm xúc và cảm giác —— dù cô không thể diễn tả được. Khi dùng kim loại tạo ra cô ấy, họ không nhận ra mình cũng đã cấy một tia lửa nhỏ bé của sự sống trao cho cô ấy ý thức. Đấy là lần đầu tiên tôi gặp một ca như vậy. Sau đó, khi tôi làm một hội thảo hồi quy của nhóm, một người tham gia nói rằng ông ta thấy mình là một người máy.

Ông “chết” khi cuối cùng bị tháo rời. Vì vậy, ca này cũng tương tự, một lần nữa cho tôi thấy hãy luôn mong đợi bất ngờ, và không bao giờ tốn bất cứ gì cho công việc loại này.

Tôi gặp Tina tại văn phòng vào tháng 5 năm 2006. Cô từng là một nhà trị liệu lâm sàng và bây giờ đã đi vào liệu pháp xoa bóp. Lý do yêu cầu phiên chủ yếu liên quan đến các mối quan hệ cá nhân. Tuy nhiên, phiên đã đi theo một hướng hoàn toàn khác biệt và không phải là mọi điều chúng tôi mong đợi. Một lần nữa, chúng tôi không kiểm soát được việc này.

Khi rời khỏi đám mây, cô ấy bắt đầu mô tả những điều không quen thuộc mà không có từ nào dành cho chúng. Cô biết mình chắc chắn không ở trên Trái Đất khi cô thấy một cấu trúc hình bầu dục màu trắng rất lớn. Nhìn nó từ xa, cô nói nó trông to hơn một sân bóng đá. Cô không thể nói ra vật liệu làm nên nó. “Có thể bằng kim loại, có thể bằng nhựa, hoặc một cái gì đó mịn màng.” Rồi cô thấy lối vào chỉ là một lỗ to với một đoạn đường nối đi lên.

T: Tôi cho phép mình trôi nổi. Và tôi nhìn thấy cái giống như một thành phố ở đây. Tôi không hiểu những gì tôi nhìn thấy, nhưng tôi thấy nhiều tạo vật nhỏ. Họ trông giống như kiến nhỏ, rất siêng năng. Dường như tất cả mọi người —— và tôi ngần ngại khi gọi họ là người —— đang di chuyển với một mục đích, rất siêng năng. Ở bên ngoài, nơi này có vẻ thanh bình và mơ mộng, chỉ có khoảng rộng lớn, trắng, khổng lồ này. Bên trong tối hơn, và không phải những gì tôi mong đợi. Nó rất to. Và nó cứ thế, tôi cho rằng, xuống dưới đất, và có thể, vâng, lên cao hơn. Loại tạo vật này rất bận rộn làm việc —— giống như xây dựng các thứ. Có nhiều tầng cấp, giống như nó được xếp chồng lên nhau. Từ “thành phố” hiện lên trong tâm trí, nhưng nó không thực sự là một thành phố. Nó có những phòng khác nhau, hầu như các phần khác nhau. Giống như nếu bạn cắt thành mặt cắt, thì bạn có thể nhìn vào trong mỗi phòng. Tôi cảm thấy một chút lo lắng đang tới đây. Tôi không thích nó. Có lẽ bởi vì ngay lúc này có vẻ như rất xa lạ, không mềm mại dễ dàng hay mang tính con người. Tôi nghĩ những tạo vật này vẫn sống, nhưng họ dường như mang tính robot vì họ không có nhiều sự lựa chọn. Giống như họ được lập trình chặt chẽ với chuyện họ đang làm. Không ai nhìn lên, nói chuyện hay thân thiện. Có vẻ chủ yếu là thiên về… tôi muốn nói gì? Công nghệ nhiều hơn cơ khí. Nhưng tất cả đều cực kỳ công phu và không bị chuyển hướng khỏi những gì họ đang làm. Rất ý định hóa về mục tiêu của họ.

D: Đó là lý do bạn nghĩ nó khiến bạn phiền muộn?

T: Vâng. Không có vẻ dễ chịu hoặc hạnh phúc cho lắm. Có vẻ như rất khắc nghiệt ở đây. Tất cả những tạo vật này làm việc san sát nhau, một số được xếp chồng lên nhau, đứng trên đầu nhau. Không có sự tôn trọng. Không có tính cá nhân.

Cô mô tả bàn tay của các tạo vật đó như một loại cảm giác, chứ không phải là ngón tay. Họ sử dụng chúng để thao tác các nút nhỏ, đèn nhỏ trên các hộp nhỏ. Họ có thể di chuyển những thứ này khá nhanh, giống như ai đó đang gõ hoặc chơi piano, chỉ là họ đang thao tác với những hộp sáng nhỏ.

T: Họ đang làm cái gì đó xảy ra bằng những hộp nhỏ này. Cái gì đó đang ở bên ngoài cấu trúc này. Tôi không biết đó có phải một tòa nhà trên mặt đất, hoặc nó có thể là một tàu vũ trụ hay không. Nó rất rất lớn. Tôi có cảm giác họ đang điều khiển nhiều thứ. Giống như họ là các nơ- ron trong một bộ não lớn, hay gì đó. Và bằng cách thao tác các hộp nhỏ này, họ đang khiến một cái gì đó bên ngoài cấu trúc xảy ra. Tôi không biết họ là cá nhân, hay có một ý thức nhóm, hay họ có phải là một phần của toàn bộ không. Hoặc họ có phải là cơ khí không.

Tôi yêu cầu một mô tả vật lý cho những tạo vật kỳ lạ này.

T: Họ có mắt, nhưng họ làm công việc này bằng cách chạm. Đó là một điều rất học-vẹt. (Sau đó là một sự khải ngộ đáng kinh ngạc bất ngờ.) Như tôi đã nói, tôi có cảm giác rằng tôi là… Tôi là một trong số này. (Cô ấy bắt đầu khóc) Tôi không thích vậy.

Khi nói điều này, cô bất ngờ trở thành một trong số họ. Cô bước vào một thân thể giống như những gì cô đã mô tả một cách khách quan.

T: (buồn) Đó không phải là một sự tồn tại hạnh phúc lắm, cảm thấy như không có nhiều sự lựa chọn, và nó chỉ là —— không hạnh phúc lắm. Đó là một sự lao dịch. Chúng tôi đang thực hiện cái gì? Ôi trời ơi! Chúng tôi không có lựa chọn nào, và chúng tôi không làm gì khác. Thật là buồn cười, vì theo cách nào đó chúng tôi vẫn sống. Nhưng chúng tôi không —— ít nhất, tôi không thích làm việc này. Tôi chỉ phải tiếp tục làm việc đó. Và tôi không biết tôi đã làm nó bao lâu, nhưng có vẻ như là một sự vĩnh viễn. Có vẻ như tôi phải ở đây làm việc này vô tận.

D: Cơ thể bạn có cảm giác cơ khí không, hoặc nó là chất liệu thế nào?

T: Cảm thấy cứng và giòn, giống như tôi có vỏ. Tôi có chân, tôi nghĩ, nhưng tôi cảm thấy bằng cách nào đó, tôi trượt qua lại hơn là đi bộ. Tôi lướt dọc hoặc trượt dọc, nhưng tôi không làm bằng cách di chuyển chân. Tôi cảm thấy như tôi là cơ khí, hoặc giống-như-bị-lỗi, hoặc tôi đã được nuôi để làm việc này, và tôi chỉ làm việc đó. Tôi không biết tôi đến từ đâu, và tôi không biết điều này sẽ kết thúc. Tôi không biết tôi được tạo ra thế nào. Tôi không có bất cứ ai hoặc bất cứ gì quan tâm hoặc hiểu. Tôi nghĩ bất cứ ai hay bất cứ gì phụ trách về tôi đều không hiểu rằng có một vài cảm giác ở đây. Có một sự thiếu cảm giác lớn. Bằng cách nào đó tôi được coi là một tạo vật hoặc một vật thể, mà không biết rằng tôi có ý thức.

D: Bạn có biết tại sao bạn phải làm những chuyển động lặp đi lặp lại này không?

T: Tôi có một cảm giác rằng tôi đang giữ cho một số sinh mệnh hoặc cái gì đó sống. Bằng cách nào đó chúng tôi là nền tảng đằng sau hậu trường, giống như năng lượng, bằng cách nào đó giữ được một số chủng loại của thế giới tồn tại, nhờ chuyển động của chúng tôi. Và tôi không nghĩ thế giới mà chúng tôi đang giữ cho sống là thế giới đã làm chúng tôi thành ra sinh mệnh. Có cái gì đó ở trên và ngoài chúng tôi mà không hiểu rằng chúng tôi biết những gì chúng tôi biết. Và không hiểu, hoặc không quan tâm rằng điều này không vui vẻ. Tôi nghĩ tôi có một sự chuyển đổi mà tôi rời khỏi nó, và tôi được làm. Tôi đi một nơi khác, tôi không hoạt động và có thể được làm sạch theo một cách nào đó, duy trì theo một cách nào đó. Và tôi nghĩ rằng tôi đi ngủ, không hoạt động.

D: Bạn có thể xem nơi đó thuộc loại gì?

T: Vài tầng cấp khác trong một loại lô, hoặc phòng, hoặc bất cứ gì chúng tôi đang gọi những thứ này. Và tôi trượt vào một đơn vị nhỏ, như tôi lắp vào một nơi. Cách bạn nạp điện một máy cạo râu hay gì đó. Tôi đi đến chỗ này, tôi lắp vào đó, và tôi bị vô hiệu hóa. Tôi mất sức mạnh của tôi. Ý thức của tôi. Và điều gì đó xảy ra với tôi. Giống như tôi đã được làm sạch, hoặc được tái nạp năng lượng, hoặc tôi không biết điều gì xảy ra. Nhưng tôi lắp vào đó, sau đó tức khắc chỉ là một loại biến mất, rồi điều tiếp theo tôi biết, thứ nho nhỏ đó đã không lắp tôi vào nữa, và phun tôi ra ngoài. Rồi tôi trở lại và làm công việc dĩ vãng.

D: Vậy đó là thời gian gian nghỉ duy nhất mà bạn có được. Nếu không, sẽ chỉ làm liên tục? T: Có vẻ thế. Và đó không phải là nghỉ ngơi, vì tôi không biết về nghỉ ngơi.

D: Bạn có cần nguồn dinh dưỡng nào để sống không?

T: Nếu tôi làm, tôi có được nó ở đó, và tôi không biết nó là gì. Có thể có cái gì đó trong bầu khí quyển mà hầu như được phun ra, hoặc trong bất cứ bầu không khí nào ở nơi này. Đó giữ tôi làm việc. Và tôi không biết nó có giữ cho tôi khỏe mạnh, hoặc điều chỉnh, hoặc duy trì tôi, hay là nhiên liệu của tôi không. Tôi không biết. Nhưng khi tôi ở lại đó lâu hơn, tôi ngày càng cảm thấy rằng tôi bị coi là cơ khí, như một thứ máy móc. Tôi có ý thức. Nhưng tôi không nghĩ rằng tôi có thể giao tiếp với bất kỳ máy móc nào khác, hoặc robot, hoặc sinh mệnh, hoặc bất cứ gì là chúng tôi. Nó thực sự kỳ lạ. Giống như một ý thức nào đó đã được tạo ra, và họ không biết rằng chúng tôi có ý thức. Nó sẽ không bao giờ xảy ra cho bất cứ ai tạo ra chúng tôi. Tôi chỉ có thể giả định những sinh vật khác có cùng cảm thụ, nhưng chúng tôi không thể giao tiếp. Tôi cảm thấy tôi hoàn toàn bị nhốt bên trong này. Tôi làm điều này, bởi vì tôi không có sự lựa chọn. Và tôi có cảm giác rằng, theo cách nào đó, đây là một địa ngục. Tôi biết công việc này có ý nghĩa, nhưng đối với cá nhân tôi, nó vô nghĩa. Đó là sự lặp đi lặp lại. Và tôi bị khóa ở đây, tôi không thể giao tiếp. Tôi không thể giao tiếp. Nó là vô vọng! Nó là vô vọng! Tôi hoàn toàn bị nhốt trong cái vỏ máy móc làm công việc này.

Tôi nghĩ đã đến lúc chúng tôi khám phá chuyện này bắt đầu như thế nào. Linh hồn này làm sao tiến vào tình cảnh khủng khiếp đó. “Chúng ta có thể lùi lại, bởi vì chúng ta có thể thao tác thời gian. Bạn có thể tìm hiểu xem chuyện này đã được tạo ra thế nào và ai đã làm nó. Hãy di chuyển ngược trở lại khi bạn lần đầu tiên tham gia vào việc này.”

T: Vậy họ biết! Tôi không thích điều này, bởi vì họ biết! Tôi không biết nguyên nhân là gì, nhưng tôi biết đây là một thứ cơ học, hoặc một thứ tổng hợp. Nó là cái gì đó được tạo ra. Nó không phải là một thứ được nuôi dưỡng hữu cơ. Có một ý thức rằng sau đó được thống nhất, và họ nhận ra điều đó. Dường như ý thức của tôi đã được đặt vào, giống như nó bùm một cái… giống như nó thổi vào thứ này. Giống như bùm một cái. Rồi tôi bị đưa vào đây, và họ biết điều đó.

Đây chính xác là quy trình tương tự đã được mô tả trong “Người Cơ Giới” ở Vũ Trụ Xoắn 1. Một mảnh nhỏ ý thức đã được thổi vào robot và nó được kích hoạt.

D: Ý thức của bạn trước đó là gì?

T: Tôi là một sinh mệnh hữu cơ nhỏ, và tôi trưởng thành. Tôi không chắc nó là gì, nhưng nó là quả bóng tròn nhỏ có vẻ thiên về hữu cơ. Những gì tôi thấy giống như một dây chuyền lắp ráp, nơi quả bóng bằng cách nào đó đến từ một hướng trên dây chuyền lắp ráp này. Và những thứ robot nhỏ này đến từ chỗ khác. Và có một điểm bạn được tiêm vào đó.

D: Và bạn đã ở trong quả bóng nhỏ như một ý thức?

T: Vâng, vâng, vâng. Tôi đã thế. Và bằng cách nào đó, ai đó, cái gì đó —— tôi chưa thấy được —— đã phát triển chúng tôi. Và đã tạo ra ý thức nhỏ bé này, sau đó họ đưa chúng tôi vào trong robot này. Có một ý thức mà… tăng trưởng. Tôi sẽ sử dụng ví dụ đứa trẻ thụ tinh trong ống nghiệm.

D: Vậy nên những thứ cơ học nhỏ đó không thể hoạt động nếu không có tia lửa nhỏ này, một mảnh ý thức nhỏ bên trong.

T: Phải. Vì vậy chúng tôi được lai tạo để cư trú trong cỗ máy nho nhỏ này. Đấy không phải một sinh mệnh tốt lắm trong các thứ này.

D: Tôi đoán người làm việc này, hoặc đã phát minh ra cái này, không nghĩ về điều đó.

T: Tôi nghĩ họ có thể tự nói với mình, dù họ có biết hay không, họ không có cảm giác về vấn đề này, bởi vì chúng tôi được nuôi để làm công việc này. Nhưng trải nghiệm của tôi là lao dịch. Đó thực sự buồn cười. Lúc làm những sinh mệnh tròn nhỏ bé trên dây chuyền, không có cảm giác tuyệt vọng lao dịch. Các quả bóng nhỏ ổn. Các quả bóng nhỏ chỉ ở đó. Nhưng khi chúng vào trong vật cơ khí thì không phải. Khi bạn bước vào nhà máy, thành phố, trung tâm điều khiển lớn khổng lồ này —— tôi không biết nó là gì. Đó là tầng tầng lớp lớp, và các phòng, phòng và phòng. Có hàng trăm và hàng ngàn những sinh mệnh nhỏ bé này đang điều khiển thao tác nhỏ này. Khi tôi trôi vào đó, cảm giác quá mức buồn bã và vô vọng.

D: Hãy xem chúng ta có thể tìm ra ai đang làm tất cả những điều này không. Những người tạo ra mọi thứ từ đầu.

T: Những gì tôi làm là trôi về. Và tôi đang thấy một số sinh mệnh khá lớn. Họ thiên về vô định hình và mềm mại hơn trong hình dạng. Tận dụng ánh sáng, hoặc một số chất khác, hơn là tôi hiểu về chất liệu vật lý của chúng tôi. Và họ tạo ra mọi thứ. (việc nhìn họ bắt đầu ảnh hưởng đến thể chất của Tina) Ôi! Rất mệt mỏi khi… nhìn họ. Tôi phải hít một hơi. (Cô ấy hít thở sâu) Họ có thể hiển hiện hóa… nghĩ sự vật vào trong tồn tại.

D: Tại sao bạn mệt mỏi khi nhìn họ?

T: Tôi không nghĩ họ tử tế lắm, không phải là họ xấu, nhưng họ không quan tâm. Họ rất lớn, rất mạnh mẽ. Và họ có —— tôi đoán đó là khả năng tinh thần.

D: Họ là những sinh mệnh vật lý?

T: Họ là vật lý, nhưng họ tinh tế hơn cái mà tôi biết là vật lý. Họ có một dạng ánh sáng vô định hình và đôi mắt tròn đen rất lớn. Và tôi không thể nhìn thấy gì khác. Tôi không thấy bàn tay.

Tôi không thấy bàn chân. Không phải là Casper con ma vui vẻ, nhưng đó là một thứ trắng trắng giống thế. Rất cao, có thể cao 20 feet, với đôi mắt to. Và họ không phải làm bất cứ gì. (Thật khó giải thích) Chúng tôi đang làm ra gì đó để được khai thác hoặc thu hoạch. Chúng tôi đang làm gì đó xảy ra bằng cách điều khiển từ xa. Và chuyện tôi không thích là, chúng tôi đã được tạo ra chỉ đơn giản là để phục vụ họ. Hay đấy. Họ rất tinh tế về vật lý, nhưng họ bằng cách nào đó có nhu cầu hoặc phụ thuộc vào thế giới vật lý. Và họ tạo ra những thứ như chúng tôi để trao đổi và làm ra những thứ xảy ra trong thế giới vật lý. Họ hầu như không nhiều như chúng tôi. Chúng tôi không sáng tạo ra. Họ sáng tạo ra chúng tôi, sau đó chúng tôi thu được các thứ cho họ, cái gì đó mà họ hoặc sử dụng cho bản thân, hoặc trao đổi cho những thứ khác mà họ cần. Điều này mệt mỏi và kiệt quệ, bởi vì làm không ngừng nghỉ. (Cô ấy bắt đầu khóc) Tôi không còn cách nào khác ngoài việc phải làm việc kiệt quệ mỗi ngày. Đó là cho họ, và họ không quan tâm. Và tôi không biết có kết thúc hay không. (Giọng cô ấy đầy tuyệt vọng) Tôi ngờ rằng có thể lúc nào đó chúng tôi sẽ già và chết. Và tôi không biết chuyện xảy ra với mình sau đó, nhưng chúng tôi làm việc này lâu hơn chúng tôi muốn. (Cô ấy khóc nhiều hơn) Đó hoàn toàn là nô lệ. Hoàn toàn, không có lựa chọn và không có hy vọng. Cũng không có lòng biết ơn, vì họ thậm chí không biết rằng chúng tôi có thể cảm thấy. Và dù có biết, tôi nghĩ họ cũng sẽ không quan tâm. Chúng tôi chỉ liên tục, liên tục cung ứng cho họ. Ngạc nhiên làm sao, khi tôi nhìn từ quan điểm này… những sinh mệnh to lớn này có một ảnh hưởng đáng kinh ngạc lên khắp vũ trụ, đến các hành tinh khác nhau. Thu lấy những gì họ cần. Họ đang khơi nên sợ hãi trong sự lạnh lùng của họ.

Không tôn trọng bất kỳ ai trừ bản thân họ, không phải là họ xấu một cách có ý thức —— đó chỉ là vô tri vô cảm. Họ chỉ là hoàn toàn chuyên tâm và chăm sóc bản thân mình.

D: Rất vị kỷ.

T: Hoàn toàn như vậy.

Cuối cùng cô ấy đã có thể phần nào hiểu về công việc của họ trong môi trường kỳ lạ này. Hộp nhỏ của họ được kiểm soát bằng cách điều khiển từ xa —— chuyện mà những cỗ máy đã làm trên hành tinh liên quan đến một hoạt động khai thác mỏ. Các tàu hoặc thiết bị không người lái nhỏ hơn có thể được điều khiển bay tới một thế giới khác, khai thác bột màu vàng đổ đầy thùng, sau đó đổ ra nơi khác. Bột được sử dụng làm nhiên liệu cho các mục đích khác nhau. Những sinh mệnh lớn hơn có thể ở nơi khác, vì phần của họ trong việc này là tạo ra các robot nhỏ, do đó các máy khai thác mỏ có thể được đặt ở bất cứ đâu. Không thành vấn đề miễn là chúng đang làm công việc của mình.

Tôi quyết định đã đến lúc chuyển cô ấy từ cảnh đó sang một ngày quan trọng —— nếu có thể có một ngày quan trọng trong cuộc đời ảm đạm lao dịch lặp đi lặp lại này. Cô bước vào cảnh khóc, nhưng là khóc vì giải thoát chứ không phải tuyệt vọng.

T: Đó là ngày tôi chết. Và tôi rất vui khi được ra khỏi đó. Tôi chỉ biến mất. Rồi tôi đi. Tôi đi. Tôi bỏ lại con robot đó, và chuyện này thật tuyệt. (Khóc) Chúa ơi, thật tốt khi ra khỏi đó!

D: Robot đã chết như thế nào?

T: Một cái gì đó xảy ra trong ý thức của tôi, và tôi chỉ phân tán. Tôi không biết làm thế nào hay tại sao, nhưng tôi đã bị giữ trong quả bóng nhỏ cung cấp năng lượng đó. Và tôi đoán đây sẽ là cái chết của tôi. Một cái gì đó tan rã để nó không còn có thể được chứa. Giống như bong bóng căng ra, bong bóng nổ.

D: Bạn có thấy chuyện gì xảy ra với cơ thể không?

T: Tôi bốc hơi. Robot ở lại đó, và nó đã bị vô hiệu. Đó là trong chỗ cắm của nó, hoặc trong công việc của nó. Một thứ robot nhỏ xíu hơi nhàu nát. Nó đã bị hủy kích hoạt. Và tôi phân tán thành những hạt nhỏ bé mà có thể đi qua các phân tử của robot. Bất cứ cái gì từng giữ lấy tôi bây giờ không giữ tôi được nữa. Nó giống như những ngón tay chụp. Ngay lập tức, tôi phân tán. Sau đó tôi chỉ nổi lên và bỏ nó lại. Thật không thể tin được. Đó là ngày tốt đẹp duy nhất trong cuộc đời ở đó của tôi. Thoát ra khỏi đó. Đó thật tệ. Đó thật tệ! Tôi đang trôi nổi. Tôi không muốn ở đó. Và nó ngày càng trở nên xa hơn… và nhỏ hơn.

Có vẻ như cô ấy không thể ra khỏi đó đủ nhanh. Cô muốn giãn khoảng cách giữa những sinh mệnh đó và tinh thần của mình càng nhiều càng tốt.

D: Tại sao lúc đầu bạn quyết định làm điều đó? Từ nơi bạn đang ở, bạn có thể thấy lý do tại sao bạn chọn trải nghiệm một cuộc đời như vậy. Tôi sẽ không làm bạn quay trở lại đó. Chúng ta có thể chỉ quan sát.

T: (Một cú sốc) Tôi là một trong những sinh mệnh thực sự to lớn kia! Và tôi đoán tôi cần biết về ảnh hưởng mà mình có. (Cô ấy dừng một lúc để bắt được hơi thở và tiếp nhận phát triển mới này) Tôi đang ở phía bên kia của nó. Bây giờ tôi có kiến thức, rằng tôi cần biết ảnh hưởng của mình, bởi vì những sinh mệnh thực sự to lớn này có ảnh hưởng to lớn. Họ rất to lớn và có nhiều ảnh hưởng, tuy nhiên, họ không có bất kỳ hiểu biết nào về ảnh hưởng của mình. Tôi đã có nhiều trải nghiệm khác, không chỉ trong cuộc đời của robot, mà là những thứ khác đang chịu ảnh hưởng từ những sinh mệnh rất to lớn màu xám này. Bởi vì tôi có một cuộc sống lâu dài làm một người trong số đó, không có bất kỳ hiểu biết nào về trách nhiệm của tôi. Tôi rất lạnh lùng và ích kỷ, không hiểu được tác động của mình. Và đã làm điều đó, đó là thời điểm để thấy ảnh hưởng đó là như thế nào, bởi vì bạn không thể làm điều đó. Có lẽ đó là sự giáo huấn, nhưng nó đơn giản là nhân và quả. Bạn không thể làm bất cứ điều gì mà không gây nên quả. Và vì vậy, tôi phải trải nghiệm quả. Tôi phải biết nó như thế nào. Những gì tôi đã làm.

Vậy nên, luật nhân quả, nguyên nhân và kết quả, không phải là thứ chỉ được con người trải nghiệm trên Trái Đất. Nó vươn tới xa hơn nhiều. Đó là một luật bao hàm các hành tinh và vũ trụ, cũng áp dụng cho những sinh mệnh có sức mạnh thế kia mà chúng ta chỉ có thể tưởng tượng hoặc phỏng đoán. Không gì và không ai được miễn trừ. Gieo nhân nào gặt quả nấy. Bạn phải trải nghiệm ở mặt bên kia của bất cứ thứ gì bạn tạo ra hoặc khiến người khác trải nghiệm. Có nhiều điều để suy ngẫm ở đây. Nếu chúng ta thực sự hiểu được luật này, thì thế giới sẽ tốt đẹp và nhân văn hơn biết chừng nào. Nếu chúng ta chỉ đơn giản là hiểu nó, sẽ không có phán xét hay thành kiến. Vì chúng ta biết nếu mình đánh giá gì đó quá khắc nghiệt hay định kiến, thì chúng ta sẽ buộc phải trở lại làm chính thứ mà chúng ta đã định kiến chống lại. Còn cách nào khác để học được bài học? Chúng ta phải trải nghiệm cả hai mặt của đồng xu. Nếu luật này được công nhận và đưa vào thực tế, sẽ không có chiến tranh hay bạo lực, và thiên đàng trên Trái Đất sẽ trở thành hiện thực.

T: Thật không tốn sức để làm điều đó. Họ chỉ tạo ra mà không suy nghĩ. Họ không làm điều đó với bất kỳ suy nghĩ nào dù là tích cực hay tiêu cực. Nó chỉ là bất cứ điều gì đến với tâm trí. Bất cứ điều gì họ nghĩ, và bất cứ điều gì sẽ có lợi cho họ. Đó gần giống như xả rác vũ trụ. Họ tạo ra rác. Họ không nghĩ rằng họ đang làm việc đó. Họ chỉ làm bất cứ điều gì họ muốn mà không có bất kỳ suy nghĩ gì về ảnh hưởng mà họ đang có.

D: Họ không nhận ra những thứ nhỏ bé mà họ tạo ra có sự sống hay ý thức.

T: Là một sinh mệnh to lớn, bạn được bao bọc trong chính mình, không có nhận thức. Bạn không thể quá khắc nghiệt với những sinh mệnh to lớn này, vì dù họ không làm những chuyện tốt lắm, nhưng họ là không biết cái gì khác. Đó là tất cả những gì họ làm. Họ được bao bọc trong chính họ, họ không có bất kỳ ý thức nào về cái cách họ ảnh hưởng đến bất cứ gì hay bất kỳ ai khác. Tôi nghĩ nó không đi vào tâm trí họ.

Tuy nhiên, nghiệp vẫn phải được hoàn trả.

D: Làm thế nào bạn rời bỏ cuộc sống của sinh mệnh lớn đó, rồi có thể đi vào ý thức nhỏ bé?

T: Làm một sinh mệnh lớn, bạn có quyền kiểm soát ý thức nhiều hơn. Và tôi quyết định rằng tôi đã làm một sinh mệnh lớn xong, gần giống như tôi đã mệt mỏi vì nó. Vì vậy, tôi quyết định rời bỏ sự tồn tại đó. Bạn chỉ quyết định làm điều đó và nó kết thúc. Nhưng sau đó bạn đi nơi khác để quyết định phải làm gì tiếp theo.

D: Có ai khác khuyên bạn không?

T: Có một quyết định nhóm. Tôi đi đâu đó và nói chuyện với một loạt các ý thức khác. Và quyết định đi đâu từ đó.

D: Vậy bạn muốn trải nghiệm mặt bên kia của cái bạn đang làm, nhưng đó không vui lắm.

T: Không vui. Toàn bộ điều này khá kì quái. Bởi bạn không biết bất cứ gì khác ngoài những gì bạn biết khi ở trong một hóa thân cụ thể, một hiện hữu cụ thể, bất kể nó là gì. Tôi thậm chí không biết phải gọi nó là gì. Vì vậy, sau đó bạn kết thúc điều đó, rồi bạn đi nơi khác, và nhìn vào nó. Có thảo luận, nhưng gần như tự động. Đó giống như: bạn đã làm cái này và bạn đã làm cái kia, vì vậy ai cũng là đồng ý. Sau đó, bạn làm cái tiếp theo này. Nó không giống như không có tự do lựa chọn, nhưng có rất nhiều sự minh bạch ở nơi khác này. Nơi này ở trung giới. Nó rất được mở rộng và rất rõ ràng. Sau đó nó khiến cho bạn có nhiều cảm giác rằng bạn đi đâu đó khác, rồi sau đó, bùm, bạn đi đâu đó khác. So với địa điểm minh bạch đó, nó thiên về đóng gói nhiều hơn, bởi vì bạn không có cùng một hiểu biết. Những loại khác phai đi.

D: Được rồi. Hãy quay lại chỗ mà cuối cùng bạn đã ra khỏi đó, và bạn đang trôi đi. T: Là sau khi tôi đã làm một robot nhỏ?

D: Vâng. Sau khi bạn rời khỏi đó.

T: Tôi trôi ra khỏi đó. Lúc đầu, tôi trôi chậm chạp, càng ra xa bao nhiêu thì tôi dường như càng di chuyển nhanh hơn bấy nhiêu, cho đến khi nó chuyển sang tự động. Gần giống như tôi bị kéo qua một ống chân không, hoặc qua một thứ gì đó. Rồi đi đến chỗ trung giới này. Có lẽ tôi đang nói quá nhiều và rút ra quá nhiều kết luận từ một trải nghiệm này, nhưng có vẻ như bạn qua qua lại lại. Từ ở trong một cái gì đó đến không ở trong một cái gì đó, rồi sau đó làm một cái gì đó. Vì vậy, tôi chỉ kéo một lần nữa, giống như một khoảng chân không vào trong nơi này, nơi có một quyết định nhóm.

D: Nhưng khi nhìn vào kinh nghiệm đó, bạn đã học được gì từ đó? Có mục đích gì không?

T: Tôi nghĩ tôi đã học được rằng bạn phải tốt lành. Bạn phải chịu trách nhiệm. Tôi đã học điều đó quá tốt. Và tôi có thể thấy rằng làm thứ nhỏ nhặt này là khủng khiếp cỡ nào, tôi đã cởi bỏ những cuộc sống. Tôi đã học được từ đó rằng bạn phải có trách nhiệm với hành động của mình. Đó là hành động của bạn có những phân nhánh đáng kinh ngạc. Nhưng một điều khác mà tôi chỉ có cái nhìn thoáng qua trong cuộc đời này chính là có nhiều ý thức hơn trong mọi thứ, ở mọi nơi. Tina đã thu nhận được nó bây giờ và sau đó, và có một số lời dạy về điều này. Dù tôi thấy ý thức được lắp đặt bằng máy móc vào con robot đó, điều mà con robot đó dạy tôi —— giống như nó được viết trên trán của tôi trong neon —— là mọi thứ đều có ý thức. Mọi thứ đều có ý thức. Và điều tôi phải học bây giờ từ kinh nghiệm đó khi làm Tina, là hiểu và không quên rằng mọi thứ đều có ý thức. Cái chăn này, cái micro này, cái giường này, mọi thứ đều có ý thức. (Một hơi thở sâu)

D: Chúng ta có xu hướng nghĩ rằng một thứ được tạo ra từ vật chất là không có ý thức

T: Nhưng nó có. Và nếu Tina học bất cứ điều gì, thì một trong những điều quan trọng nhất chính là đừng quên rằng mọi thứ đều có ý thức. Cô ấy có thể giúp người khác nhớ điều đó.

Nhưng đơn giản, cô ấy phải nhớ tôn trọng ý thức trong mọi thứ. Đó là điều tối thượng cho cô ấy. Không có gì là to tát kiểu “Mục đích của cô ấy trong cuộc sống là gì?” Chẳng có gì giống như vậy cả. Nhưng đối với quãng đời còn lại của cô ấy trên hành tinh Trái Đất này, đó là để càng hòa hợp càng tốt bằng cách nhận ra, tôn trọng và thừa nhận ý thức trong tất cả mọi thứ. Người dân thời cổ đại biết điều này: trong cuộc sống hàng ngày, tôn trọng ý thức của lửa, ý thức của cái nồi bạn nấu, của thực phẩm bạn ăn. Có ý thức trong mọi thứ. Hoàn toàn là tất cả mọi thứ! Có ý thức trong mọi vật sống và vật chết trong vũ trụ này, trong thực tại này, và mọi thực tại khác. Nó ở ý thức cơ bản.

D: Điều đó có nghĩa là chúng ta phải trải nghiệm tất cả những thứ này?

T: Chúng ta không phải trải nghiệm tất cả những thứ này, mặc dù chúng ta trải qua rất nhiều thứ trong đó. Nó ở mọi nơi. Nhưng đối với Tina trong đời này, đó là tôn trọng và thừa nhận ý thức trong thế giới vật lý rất thực này. Liên hệ với những tiền kiếp hay thực tại khác không nhất thiết là quan trọng đối với cô ấy. Đó đều ở đấy. Và đó là tất cả những trải nghiệm mà cô ấy đã đang và sẽ có vô số của vô số —— nếu bạn muốn xem xét nó theo thời gian. Đó không quan trọng.

Cô ấy là tất cả đó. Chúng ta là tất cả đó. Sự khác biệt là không đáng kể, không đáng kể. Tất cả sinh mệnh, những thực tại này, chúng là rất nhỏ. Chúng va chạm trên bề mặt. Chúng đổi sắc. Chúng không đáng kể.

D: Nhưng bạn biết sự tò mò của chúng tôi. Chúng tôi muốn biết về những trải nghiệm mà chúng tôi đã có.

T: Đó là bình thường. Và đó là tốt. Và thật tốt để Tina xem xét điều đó ngay lúc này. Để cô ấy ở trong hòa hợp, phải thừa nhận rằng ý thức này tràn ngập mọi thứ. Đó là ý thức mà là chất liệu, chất liệu duy nhất. Và niềm vui trong cuộc sống cô ấy, sự hòa hợp trong cuộc sống cô ấy, không phải bằng cách làm một điều cụ thể, biết một điều cụ thể hay làm một phương pháp nào đó xác định —— chỉ đơn giản là thừa nhận rằng ý thức là chất liệu của mọi thứ. Và như trong cuộc đời đó, khi cô ấy là một tạo vật robot bé nhỏ, quặn tim nhất, khó chịu đựng nhất, thậm chí vượt ngoài sự cô đơn, là không hề được tôn trọng, không có sự thừa nhận. Không được công nhận là ý thức. Và vì vậy công việc của cô ấy —— nếu chúng ta gọi nó như thế, là nhận ra rằng có ý thức ở mọi nơi. Để cho phép đó là ý nghĩ có ý thức của cô ấy.

D: Trong công việc tôi đã làm, phần lớn những gì bạn đang mô tả sẽ được phân loại là nguyên tố. Tách nó ra khỏi ý thức mà sẽ có trong động thực vật và con người. Chỉ là năng lượng cơ bản.

T: Bạn có thể gọi nó là nguyên tố. Năng lượng cơ bản. Có lẽ chúng ta đang nói về cùng một thứ. Nếu bạn nhìn vào nguyên tố, bạn có thể thừa nhận nguyên tố trong những thứ này. Nhưng thông thường khi nói về nguyên tố, thì chúng ta là đang nói về tự nhiên. Và chúng ta đang nói về các chất liệu hữu cơ hơn. Nhưng chúng ta nhìn vào đây, và xem chúng ta đã làm gì trên hành tinh này. Chúng ta đang trong cuộc đua công nghệ. Cái chúng ta phải nhận ra là công nghệ có ý thức. Sản xuất các thứ là có ý thức. Cà phê Starbucks của chúng ta có ý thức. Mọi thứ đều có vị trí của nó, nhưng nó đang thừa nhận nguyên tố, thừa nhận ý thức, sự sống, trong đó. Không có gì sai khi uống cà phê, nhưng thừa nhận ý thức của nó và cảm ơn nó vì đã có và sẵn có. Tán dương ngôi nhà che chở chúng ta. Tán dương chiếc giường hỗ trợ chúng ta. Nhận ra rằng ở tầng thứ của chính nó có một ý thức rất thực tại đó. Theo cách của riêng nó, không phải theo cách chúng ta thường nói về một cái gì đó đang sống. Mà nó được đưa vào sự sống. Rằng chúng ta, theo cách của chính chúng ta trên hành tinh Trái Đất —— cũng giống như những sinh mệnh đang tạo ra mọi thứ đó —— chúng ta tạo ra đủ các thứ. Chúng ta sản xuất các thứ. Chúng ta làm đồ trang sức và trồng thực phẩm. Chúng ta tạo ra radio, máy bay, ô tô. Và thừa nhận rằng một khi chúng ta tạo ra nó, nó có tập thể của chính nó, ý thức cá nhân của riêng nó mà tồn tại, có thể được truy gọi. Rằng nó có một số lượng cảm xúc đáng kể. Và nó ở đó. Và chỉ đơn giản thừa nhận nó, như cô ấy đã tán dương việc được thừa nhận và tôn trọng trong cuộc đời kia, là làm cho một người càng hòa hợp hơn.

D: Tôi đang nghĩ đến nhân cách con người, ý thức con người. Có lẽ tôi không nói đúng —— Đó có phải có nghĩa là làm một linh hồn nhân loại, chúng ta đã từng là giường, ghế và những thứ như vậy?

T: Ở cấp độ nguyên tố nhất của nó —— không phải theo cách bạn đang sử dụng từ nguyên tố

—— nhưng ở cấp độ cơ bản nhất của nó, nó đều là một ý thức. Vì vậy đôi khi loại đó vỡ ra, và nó có thể là một cái ghế. Nó có thể là một robot. Nó có thể là một con người. Nó có thể là một thiên thần. Đều cùng một thứ. Tất cả đều cùng một thứ. Đó đều là vở kịch. Và bạn đặt điều này vào vở kịch, sau đó thứ này dẫn đến thứ khác. Và người ta có trải nghiệm về thứ này và trải nghiệm về thứ khác. Nhưng ý thức con người ở tầng thứ cơ bản nhất, tinh tế nhất, đều là một thứ.

D: Tôi từng đưa người ta đến kiếp sống làm thực vật và động vật, nhưng tôi không nghĩ đến thứ gì đó được chế tạo, sản xuất, tạo ra mà có ý thức cùng loại.

T: Nhưng nó có. Từ điểm thuận lợi mà tôi đang nói, có lẽ nó không có nhiều ý thức. Dường như có nhiều ý thức thấm nhuần trong những thứ xác định hơn là trong những thứ khác. Nhưng trong mọi thứ, ở tầng thứ vật lý, có một yếu tố của ý thức.

D: Đó là một cách khác để nhìn vào sự vật.

T: Một điều khác mà bạn phải biết là tầm quan trọng của sự sáng tạo. Chỉ cần nhận thức rằng chúng ta luôn tạo ra các thứ, đôi khi lâu dài, đôi khi ngắn ngủi. Khi chúng ta tạo ra, mỗi câu từ chúng ta nói, mỗi hành động chúng ta làm trên hành tinh này đều có một tác động. Và khi chúng ta tham gia vào hành vi nghi lễ, bởi tầng thứ ý thức mà chúng ta mang đến, nó có thể có tác động lớn hơn và đưa các thứ vào những thực tại khác, khác thực tại vật lý. Bởi ý định này, nó có lẽ mang lại sự lâu dài lớn hơn hoặc thực tại lớn hơn. Chính tri thức này —— khi chúng ta nói một cách ngẫu nhiên, chúng ta có một số tác động, và chúng ta tạo ra một số gợn sống trong thực tại ý thức vật lý. Và người nói càng mạnh bao nhiêu, thì ý thức càng mạnh bấy nhiêu. Với ý định lớn hơn, với số lượng lớn hơn, gợn sóng càng mạnh thì có thể kéo dài càng lâu. Vì lý do đó, bạn nên cẩn thận với những gì con người làm ra.

D: Hãy ý thức hơn về những gì chúng ta nói và làm.

T: Vâng. Bởi vì nó có tác động. Và khi chúng ta nói một cách ngẫu nhiên, tác động là ngẫu nhiên. Nhưng khi chúng ta nói với ý định, khi chúng ta nói với sức mạnh, ý thức và cảm xúc, mục đích và tác động là lớn hơn. Và như chúng ta biết, mọi nhân đều có quả. Nó đơn giản. Nó xảy ra. Nó tự động. Đó là quy luật của vũ trụ. Có nguyên nhân, và có kết quả. Vì vậy, nói chuyện và hành động với nhận thức chính là khôn ngoan.

D: Tôi xin phép dùng tài liệu này trong công việc của tôi, vì tôi đã đặt tất cả mọi thứ lại giống như những mảnh ghép.

T: Tất nhiên. Không có vấn đề gì với điều đó.

D: Tôi cho rằng tôi đã nói chuyện với tiềm thức của Tina. Đó là cái tên tôi đặt cho nó. T: Bạn có thể gọi như thế.

D: Tôi cho rằng đó là điều tôi đang nói đến, vì bạn là người mà tôi vẫn luôn trao đổi.

T: Và trong đó, bạn là khá chính xác, Dolores. Tôi là một. Chúng ta đều là một. D: Bạn nói chuyện qua những người tôi làm việc cùng.

T: Tất nhiên. Và chúng tôi có thể có những hướng dẫn khác nhau. Đôi khi chúng tôi cũng có thể đeo một cái gì đó của mặt nạ, khoác một lớp da, nhưng tất cả chúng tôi đều giống nhau. Và chúng tôi chúc lành cho bạn trong công việc của mình.

Trong một ca khác, một phụ nữ đã đi đến cuộc đời có thể là thời đại Atlantis, hoặc một nền văn minh cao cấp khác. Trong công việc với những khách hàng cung cấp thông tin về Atlantis, tôi khám phá ra rằng các nhà khoa học đã đạt đến trình độ tinh vi cao như vậy, họ có thể thao tác DNA của người và động vật, và họ tạo ra nhiều sinh vật nửa người/nửa thú. Đấy là một trong những lý do chính cho sự hủy diệt của nền văn hóa đó. Họ đã vượt quá và lạm dụng luật của tự nhiên. Tuy nhiên trong ca này, có vẻ họ đã đi xa hơn trong thử nghiệm của mình với hậu quả khủng khiếp. Người phụ nữ gặp khó khăn khi miêu tả những gì cô đang trải nghiệm. Nó quá xa lạ với lối nghĩ của cô và cô không muốn nhìn thấy nó.

Cô là phần tử của một nhóm bị cô lập trong tòa nhà trên hòn đảo. Theo thời gian, thông qua thử nghiệm, nhiều cơ quan (đặc biệt ở vùng ngực) được thay thế bằng các thành phần tinh thể. Phải mất một thời gian dài để cho phép cơ thể thích nghi mà không giết chết nó. Những người này sau đó được sử dụng để tạo ra năng lượng cung cấp sức mạnh cho nhiều thứ khác nhau. Tóm lại, có vẻ như họ đi bộ, suy nghĩ, tạo ra điện, năng lượng, sức mạnh hay bất cứ thứ gì. Họ cũng có thể được tạo ra để sử dụng làm vũ khí. Tất cả những điều này khiến khách hàng cực kỳ nhiễu loạn, và cô không muốn thấy nữa. Đấy là lý do rất khó có được một bức tranh rõ ràng về chuyện đang xảy ra. Dễ thấy cô ấy nhìn thấy nhiều hơn những gì báo cáo ra.

Tôi đưa cô ấy rời đi đến ngày cô ấy chết, và chuyện cô ấy nhìn thấy thật là kinh khủng. Chuyện gì đó đã xảy ra với việc tạo ra năng lượng, khiến những sinh mệnh đó quá tải rồi nổ tung. Lực công phá khủng khiếp đến nỗi phá hủy tòa nhà cùng mọi người trong đó. Khi rời khỏi cơ thể, cô thấy những mảnh pha lê của mình vỡ tan cắm vào tường. Cái chết đã gây sốc, bất ngờ và tàn phá. Cô phải dành thời gian ở nơi nghỉ ngơi trên cõi tinh thần để hồi phục. Đã là một thời gian dài trước khi cô ấy có thể mạo hiểm bước ra và đầu thai vào cuộc sống nhân loại. Điều này tất nhiên đã gây ra sự ngờ vực và sợ hãi trong cuộc đời hiện tại của cô, đặc biệt là đối với bất cứ ai ở trong một vị trí quyền lực.

Đấy là một ví dụ cho việc các nhà khoa học Atlantis đã lạm dụng luật của tự nhiên, và vượt quá ranh giới nhân loại.

Những ca thế này là ví dụ về chuyện một số nền văn minh sẽ thối trào khi họ không có sự quan tâm đối với cuộc sống con người. Điều này đã không diễn ra trên Trái Đất.

Marie đến để tìm câu trả lời cho các vấn đề gia đình cá nhân. Tiềm thức đã chọn hai kiếp sống cho cô ấy thấy và tôi không thể thấy được chúng có liên quan thế nào. Tuy nhiên, tôi không bao giờ đánh giá thấp kiến thức mà nó áp dụng cho tình huống. Luôn có một lý do mà người ta được đưa đến cuộc đời đó. Logic của nó vượt xa chúng ta. Lúc đầu, cô trải qua một tiền kiếp thông thường đơn giản bình phàm, không có gì bất thường xảy ra. Sau đó, khi tôi đưa cô ấy tiến tới, cô nói rằng tay phải mình đang bị tổn thương. Tôi không bao giờ biết được thời điểm mà thân chủ bước vào kiếp. Đôi khi họ đến vào ngày họ chết, đôi khi họ tiến vào khi một chấn thương gì đó đang xảy ra. Tất nhiên, điều đầu tiên tôi phải làm là loại bỏ bất kỳ cảm giác vật lý nào, như vậy họ sẽ thoải mái và có thể trả lời câu hỏi. Tôi hỏi cô tại sao cánh tay đau.

M: Tôi không biết. Cảm thấy như có kim loại trong đó. (Tôi đã bối rối. Cô ấy chỉ vào cẳng tay mình) Cảm giác kim loại. Bên trong… kim loại… bên trong cánh tay. Giống như một thanh sắt, thế vào chỗ xương.

D: Làm sao làm được điều đó?

M: Gãy xương. Họ lấy xương ra và đặt một thanh sắt vào. D: Ai đã làm?

M: Bác sĩ. Họ thay thế xương bằng một thanh sắt. Có một khoảng không ngay tại đây, thanh sắt. Tôi không biết tại sao lại ở đó. Đó không nên như vậy. Tại sao họ làm điều đó? (Chỉ vào tay mình) Cái này là đúng; cái này không.

D: Chỉ cánh tay phải có. (Vâng) Đó là thứ gây ra sự khó chịu?

M: Vâng, cánh tay cảm thấy nặng nề; rất nặng. Tôi không biết là tôi vỡ xương hay họ đã phá vỡ xương. Bằng cách nào đó xương gãy nên họ đặt cái thanh vào đó.

D: Bây giờ bạn hãy cảm nhận vai mình. Tốt không?

M: Ôi, cả cánh tay này cảm thấy như có thể đã bị thay thế. Nó không giống tay trái. Cảm thấy nhân tạo. Không cảm thấy thật.

D: Họ không thể chỉ đơn giản là để nó tự lành? M: Thử nghiệm. Họ đang làm thử nghiệm.

D: Ý bạn là gì?

M: Tôi không biết. Tôi không hài lòng. Các bác sĩ —— các nhà khoa học. Từ vai trở xuống. Tôi không thích nó!

Tôi muốn có một ý tưởng về cơ thể và giới tính của cô ấy, nhưng cô ấy nói không thể nhìn thấy bản thân mình. Cánh tay là trọng tâm chú ý của cô. “Tay và chân. Chủ yếu thiên về nhân loại, nhưng không hoàn toàn là nhân loại.” Tôi bảo cô ấy nhìn quanh và nói với tôi về môi trường xung quanh. “Bàn thép không gỉ, cửa sổ… hình bầu dục. Tôi cảm thấy mình như đang ở trên bàn và họ đang kiểm tra cánh tay tôi. Họ muốn thấy nó hoạt động. Thứ duy nhất thực về nó là da thịt xung quanh nó. Đó là lý do nó nặng hơn. Đó là lý do nó đau.” Tôi phải loại bỏ các cảm giác vật lý một lần nữa. Tôi hỏi cô ấy có thể thấy ai đang làm việc này không. “Họ khoác áo thí nghiệm trắng trên… áo khoác thí nghiệm trắng và tóc đen. Khuôn mặt họ nhìn vui vẻ. Tóc họ xuống đến một điểm giữa trán. Phần đó trông rất lạ. Nó gần như trông không thật, giống như mặt nạ, có lẽ.” Tôi hỏi cô ấy có thể liên lạc với họ và tìm hiểu chuyện gì đang diễn ra không, nhưng cô ấy nói họ không chú ý đến mình. Họ chỉ lờ cô đi, không lắng nghe. “Họ chỉ muốn… cánh tay. Họ đang nói đây là vũ khí. Họ làm cánh tay tôi thành vũ khí. Tôi không muốn vậy.”

D: Họ muốn bạn dùng nó như một vũ khí thế nào?

M: Để chiến đấu. Tôi đánh một cái gì đó và nó bị móp. Của tôi đã bị hỏng, họ không muốn vậy. D: Và bạn đã sử dụng nó như một vũ khí?

M: Vâng, chiến đấu; đánh nhau.

D: Đó có phải là công việc của bạn không? (Cảm giác) Bạn có giống một người lính không? M: Không, giống karate.

Tôi chuyển cô ấy lùi lại để xem cuộc sống của cô ấy trước khi chuyện này xảy ra. “Tôi còn cánh tay của mình khi họ bắt cóc tôi. Họ đã trộm lấy tôi. Đó là một khu vực hoang vắng. Không màu sắc, và bụi bặm. Chúng tôi có những khối đá phẳng. Rất không thú vị. Rồi họ đến, họ đưa tôi đi. Một loại phi thuyền lơ lửng. Họ chỉ hút tôi như máy hút bụi, sau đó tới chuyện này.”

D: Sau đó, họ đã làm chuyện này? (Vâng) Tiếp đó họ đã đưa bạn ra để trở thành một chiến binh?

M: Vâng, một chiến binh. Có cảm giác như đang ở trong một chiếc nhẫn… một chiếc nhẫn; một vòng tròn hình nhẫn, không vuông. Tôi nghĩ đó là thể thao. Tranh đua. Với những người khác giống tôi, với những cánh tay kỳ lạ này; cảm giác kỳ lạ. Mỗi người có một cánh tay bên này hoặc bên kia.

D: Vậy một số người khác có cánh tay giống vậy?

M: Vâng, đó là một cuộc chiến công bằng. Họ cần phải lấy cánh tay này đi! Tôi không muốn! Tôi không thích nó!

Cho nên, rõ ràng cánh tay nhân tạo đã bị hỏng, và họ đang cố gắng sửa chữa nó. Sau đó tôi chuyển cô ấy đến một ngày quan trọng để xem chuyện gì xảy ra. Những gì cô ấy báo cáo tiếp đó là khó hiểu. Tôi sẽ gom lại ở đây. Cô cảm thấy mình đang ngồi trên một phiến màu xám, và cô là một loại tạo vật tí hon nhỏ nhỏ nhỏ nhỏ. Cách tốt nhất mà cô có thể mô tả nó là, “Một loại sinh mệnh nhân tạo, giống như một robot; gương, hình bầu dục, hình tròn, cánh đập. Một tạo vật nhỏ toàn làm bằng các vòng tròn và bầu dục. Một cái gì đó cơ khí.” Thế nên, cái bắt đầu từ một cánh tay cơ khí đã được phát triển thành một thứ khác. “Giờ đây, toàn bộ dạng sống nhân tạo này được làm từ các loại hạt và bu lông. Toàn bộ! Nhưng nó rất nhỏ. Và tôi cảm thấy đó là tôi! Nó nhìn thấy. Nó có mắt… không phải là mắt vật lý, nhưng nó thấy được.”

D: Tại sao họ biến bạn thành vật thể cơ khí này?

M: Tôi không chắc lắm —— Cố gắng loại bỏ xác thịt, họ lấy linh hồn và đặt nó vào trong đó. Nó dễ chăm sóc hơn. Không bệnh tật gì. Tôi không thích điều đó.

D: Vậy họ bắt đầu bằng cách dần thay thế các bộ phận? M: Các bộ phận, vâng.

D: Cuối cùng họ đạt đến điểm toàn bộ cơ thể là máy? (Phải) Nhưng vẫn còn một tia lửa sự sống bên trong?

M: Vâng, nó thấy. Nó muốn tôi biết nó thấy. D: Bạn vẫn là chiến binh?

M: Các thứ đã thay đổi vì cái này rất nhỏ. Rất rất nhỏ, chỉ là một không gian để chứa linh hồn.

Tôi không thể tìm ra mục đích tạo ra điều này. Tại sao họ lấy một cơ thể vật lý và hạ nó xuống thành một thứ xuất hiện gần giống như một phần tử máy tính? Tôi quyết định chuyển cô ấy đến ngày cuối cùng của cuộc đời làm cơ thể nhỏ xíu này. “Chuyện gì xảy ra? Bạn thấy gì?”

M: Một đống phế liệu lớn. Những gã này chỉ khinh thường mọi thứ. Chỉ vứt nó đi. Họ ngạo mạn phóng túng về điều đó khủng khiếp. Họ chỉ vứt mọi thứ đi. Họ chỉ ném nó sang một bên. Bây giờ tôi thấy họ cười bước đi.

D: Họ có nhận ra rằng có gì đó còn sống bên trong không? M: Tôi nghĩ họ không quan tâm.

Sẽ không có cách nào lấy thêm thông tin về cuộc đời kỳ lạ này, vì vậy tôi gọi tiềm thức ra trả lời các câu hỏi. “Tại sao bạn chọn cuộc đời này cho cô ấy thấy?”

M: Như vậy cô ấy sẽ biết, để thấy. D: Ý bạn là gì?

M: Bạn làm từ gì không quan trọng, bạn vẫn thấy, vẫn nhận thức. Đó không quan trọng; dù là xương thịt hay đai ốc hoặc bu lông. Vẫn còn ý thức.

D: Chúng tôi không nghĩ vật thể cơ khí là đang sống. M: Vâng. Nhưng tất cả chúng ta đều thế.

D: Tất cả đều là sống. Đó có phải điều bạn muốn nói với cô ấy không? M: Vâng, ý thức, nhận thức. Mọi thứ đều sống.

Nó nói điều này diễn ra trên một hành tinh khác, nơi họ thử nghiệm tạo ra sự sống nhân tạo. Họ đã học cách kết hợp cả hai: sự sống và máy móc. Nó muốn cô ấy biết điều này để có thể tán dương sự sống.

Vậy nên, đây là hai ca tách biệt mà tiềm thức cố gắng gửi thông điệp đến nền văn minh chúng ta rằng tất cả mọi thứ đều sống. Mọi thứ đều có ý thức. Ngay cả một cái gì đó mà chúng ta sẽ không bao giờ nhìn nhận là có cảm quan. Tất nhiên, tôi luôn nói chuyện với chiếc xe của mình, đặt tên cho nó, và xem nó có một nhân cách. Nhưng điều này giúp hiểu được nó là nhiều hơn thế. Chúng ta nghĩ mình nhận thức được môi trường xung quanh bản thân, nhưng rõ ràng chúng ta có một chặng đường dài để đi và tán dương sự sống trong mọi hình thức không thể đoán trước của nó. Tôi đã cảnh báo bạn rằng sách của tôi được thiết kế để khiến bạn suy nghĩ!

ĐỂ LẠI NHẬN XÉT

Please enter your comment!
Please enter your name here