VŨ TRỤ XOẮN 3 – CHƯƠNG 7 Ý THỨC CỦA TẾ BÀO

0
379

Tài liệu này được đặt trong hồ sơ của tôi hơn hai mươi năm. Tôi đã trải qua và phá hủy nhiều phiên cũ được tiến hành vào năm 1985 khi nhóm chúng tôi có các cuộc gặp thường kỳ ở Eureka Springs.

Đó là những ngày tuyệt vời của sự khám phá và tình bạn thân thiết. Nó rất quan trọng để những người có tâm trí giống nhau thảo luận về mọi thứ. Mặc dù nhóm đã tan rã, nhưng tôi vẫn cảm thấy gần gũi với những người tuyệt vời này, những người rất quan trọng trong cuộc đời tôi vào thời gian đó. Họ không biết tôi cần sự đồng hành và hiểu biết của họ thế nào trong những ngày đó, khi mọi thứ tôi khám phá ra là mới mẻ và khác biệt. Tại các buổi hội hợp, chúng tôi thường sẽ khám phá một chủ đề chung được quan tâm, bất cứ ai tình nguyện làm đối tượng sẽ đi vào nhập thần và trả lời các câu hỏi của nhóm. Khi tìm thấy bảng ghi bị quên lãng này, tôi cảm thấy như thể nó đã đợi hơn hai mươi năm để được tái khám phá và đưa vào trong công việc của tôi. Thời điểm đã đến và nó tìm được một ngôi nhà. Nó phù hợp hoàn hảo với chủ đề của ý thức và nhận thức rằng mọi thứ đều có sự sống và trí thông minh. Dù ngày xưa làm phiên tôi không thể hiểu nhiều về những gì đã được cho biết —— tôi chưa khai mở đến mức đó. Nó cho tôi thấy tôi đã tiến bộ thế nào trong suy nghĩ và hiểu biết của mình suốt hai mươi năm.

Chủ đề vào tối nay là chữa trị. Tôi vẫn có thể nhớ mồn một: tất cả mọi người trong nhóm chúng tôi ngồi xung quanh căn phòng chú ý chuyện đang xảy ra và nóng lòng tham gia bằng cách đặt câu hỏi. Ôi, tôi nhớ những ngày ấy, và những người thân yêu đó biết dường nào!

Đối tượng: Chúng tôi nhận ra tầm quan trọng của chủ đề cho đêm nay và đang nóng lòng thảo luận với các bạn những khía cạnh của việc chữa trị. Chữa trị là một nỗ lực quan trọng. Tất cả mọi thứ đang ở trong tình trạng chữa lành hoặc di chuyển về hướng hủy diệt. Hủy diệt là một hiện tượng tự nhiên và không tiêu cực vì nó đôi khi xuất hiện. Tuy nhiên, nên tránh sự phá hủy sớm của một thực thể hay một ý thức, một mảnh vật chất sống. Vì vậy, chữa lành phải được thực hành bởi mọi sinh mệnh sống để tạo điều kiện cho nhịp sống thích hợp của họ trong chiều kích thời không của bạn.

Người hỏi: Bạn có thể giải thích về quá trình chữa trị đích thực của cơ thể con người không? Làm thế nào nó xảy ra ở cấp độ tế bào?

S: Mỗi tế bào đều chịu trách nhiệm về sự tồn tại của chính nó theo cùng một cách mà mỗi tổng thể của sinh mệnh chịu trách nhiệm về sự tồn tại của toàn thể sinh mệnh cụ thể đó. Tế bào có cái tôi của chính nó đối với tâm trí, cũng như một mối quan hệ gắn kết với các tế bào xung quanh nó, đặc biệt là các tế bào cấu thành phần tử của một tổ chức mang tính hệ thống lớn hơn như một cơ quan cụ thể. Tế bào đó có trách nhiệm thu thập dinh dưỡng phù hợp với sự phát triển và tăng trưởng của nó từ những trường năng lượng xung quanh. Nó có trách nhiệm giám sát chức năng của chính nó, để giữ được nhiều dưỡng chất cần thiết, và đưa vào phần còn lại của cơ thể các yếu tố không cần thiết cho chức năng đặc thù của nó. Tế bào nhận thức được sự rối loạn chức năng khi thực thể tổng thể nhận thức được một trạng thái khó chịu nhất định cho một vấn đề đâu đó. Các tế bào thu được thông tin từ bể tư tưởng liên quan đến tế bào cụ thể đó, theo cùng một cách mà con người có được thông tin từ bể tư tưởng. Tương tự như cách mà động vật nhận được thông tin từ các bể tư tưởng liên quan đến hành vi của chính mình. Các tế bào có một cách truy cập vào một “tế bào lý tưởng” cho chúng thấy cách chúng vận hành chức năng, và cảnh báo chúng khi vận hành này trở nên sai lầm. Tại đó, chúng yêu cầu thông tin liên quan đến chữa lành. Tất cả những điều này xảy ra trong thời gian tức thời và chi tiết vi mô. Các tế bào có khả năng thông tin bẩm sinh, nhưng chúng cũng nhận được thông tin bổ sung từ các tế bào già hơn trong cơ thể và cảm giác về năng lượng cơ thể như một tổng thể.

Hỏi: Bạn đã đề cập đến một tế bào lý tưởng mà chúng khuôn mẫu hóa bản thân sau đó.

S: Đúng vậy.

Hỏi: Đó có nghĩa là ở cấp độ vi mô, chúng phải có gì đó để hướng dẫn mình, cái chúng có thể sử dụng làm khuôn mẫu?

S: Vâng. Trên mọi cấp độ.

Hỏi: Thậm chí vi mô?

S: Đặc biệt là cấp độ vi mô. Chức năng tế bào ở cấp độ vi mô về bản chất.

Hỏi: Tôi nghĩ theo một ý nghĩa nào đó thì chúng sẽ nghĩ về tế bào lý tưởng kia như là Thượng Đế.

S: Phải.

Một người trong nhóm: Liên tưởng tương tự, có một mối tương quan giữa cái tôi lý tưởng của tế bào với lý tưởng mà chúng ta coi như là cái tôi cao hơn của mình không?

S: Không phải theo cách bạn muốn nói đến trong câu hỏi. Không có cái tôi cao hơn nào cho một tế bào, đặc biệt theo cách bạn hiểu về quan hệ giữa bạn với một cái tôi cao hơn. Một hiện hữu, nhưng nó thiên về một khuôn mẫu chứ không phải một hướng dẫn hoặc một chỉ đạo hoạt động.

Hỏi: Đó có nghĩa là các tế bào có trí thông minh?

S: Vâng. Mỗi mảnh vật chất sống đều có một ý thức, hay còn gọi là trí thông minh.

Hỏi: Tôi nghĩ về việc con người có bộ não. Có thể nghĩ chúng trong khía cạnh đó không?

S: Để hoàn thành chức năng của trí thông minh như được quy định trong sách giáo khoa động vật học, liên quan đến nhận thức về môi trường xung quanh, khả năng sinh sôi, di chuyển, tế bào của chúng ta phù hợp với phân loại đó.

Hỏi: Nó sẽ rất cơ bản? Đó có phải ý của bạn không?

S: Tế bào không tự thấy mình là “rất cơ bản”. (cười)

Hỏi: Ý tôi là chúng sẽ không có trí tuệ của con người. Hay là có?!

S: Theo cách riêng của chúng, mỗi chút ý thức đều có trí thông minh của con người. Một số có trí thông minh mà có chức năng tốt cho cơ thể của chúng hơn là so với chức năng trí tuệ con người.

Hỏi: Vậy trong chức năng chữa trị, chúng ta phải liên lạc với trí tuệ đó trong các tế bào?

S: Đúng thế.

Hỏi: Trong quá trình chữa trị, cách chúng ta hiểu nó, chúng ta phải liên lạc với những vấn đề cơ bản của chúng ta. Chúng ta phải hiểu được nguyên nhân gây ra sự khó chịu hoặc bệnh tật của chúng ta. Bạn có thể đề nghị một cách mà chúng tôi có thể làm việc này hiệu quả hơn không?

S: Câu trả lời chung là người ta nên yêu cầu cơ thể của mình trợ giúp trong lĩnh vực này. Một cái gì đó dọc theo của “Tôi biết tôi có thể giao tiếp với cơ thể mình. Tôi biết tôi có thể yêu cầu được hỗ trợ chữa bệnh. Nhưng tôi không thực sự biết làm thế nào bắt đầu làm điều này. Giúp tôi một tay chứ?” Đây là một câu trả lời đơn giản. Phương pháp tự khám phá đòi hỏi sự hiểu biết chi tiết hơn về lịch sử hiện tại của chính bạn trong phương tiện này. Cũng như —— đối với những người tin rằng nó là thích hợp —— tiền kiếp và hậu kiếp, vì chúng có thể liên quan đến phương tiện hiện tại. Sự phức tạp này là không cần thiết. Không nhất thiết phải biết chính xác những gì đang cản trở việc chữa trị. Nó là đủ để nhận ra rằng có những khối cản. Yêu cầu chúng giải tán bởi yêu cầu tinh thần, hoặc hình dung khối cản đang bị giải tán. Ngay cả khi không biết khối cản là gì. Nếu bạn tin rằng khối cản có thể được giải thể mà không phiền về việc hiểu làm thế nào làm được, điều này sẽ là đủ cho hầu hết mọi người. Như bạn nhớ, những gì bạn tin là thứ làm ra sự khác biệt. Nếu bạn tin bạn có thể giải thể các khối cản và di chuyển theo hướng chữa trị mà không phải trả hàng ngàn đô la cho các nhà phân tâm học, thì hãy làm theo cách đó. Nó dễ dàng hơn nhiều.

Hỏi: Làm thế nào để quá trình chữa bệnh từ xa xảy ra?

S: Việc chữa trị từ người này cho người khác dường như là từ xa và được công nhận là tầm xa bởi đo lường thời gian/không gian là —— trên thực tế —— một tầm ngắn. Người chữa trị liên hệ với năng lượng của thực thể đang được chữa trị trên cơ sở tức thì. Khả năng của người chữa trị mở rộng hào quang của họ, tiếp cận và chạm vào người khác, cho phép một sự móc nối bao trùm qua cái có vẻ là thời gian và không gian. Vì vậy, cùng một loại chữa trị có thể xảy ra như xảy ra với thể vật lý trực tiếp được đặt tay, hoặc chạm vào hào quang với một ai đó ở cùng khoảng cách gần.

Hỏi: Bạn có thể mô tả năng lượng làm sao được truyền từ người này sang người khác, hoặc làm sao một người có thể truyền năng lượng chữa trị đó cho người khác không?

S: Đây là câu hỏi về việc sử dụng các lộ tuyến bao quanh tất cả chúng ta trong một loại một cảm giác điện tích. Không phải là điện, tất nhiên, nhưng là một khu vực năng lượng trường lực lượng xung quanh mỗi chúng ta. Một số cá nhân đặc biệt nhạy cảm sẵn sàng cho phép hạ các rào cản bảo vệ cụ thể của họ, và cho phép một lượng trao đổi chéo tiến vào trường năng lượng của họ từ một cá nhân khác —— những người có thể hạ các rào cản của họ để gửi năng lượng của họ ra một cách bằng nhau. Năng lượng này tấn công một bệnh tật đặc thù, hoặc chỉ cần tiếp cận, với tình yêu, hào quang tổng quát của cá nhân nhận cung cấp thêm một lực bắn. Hãy nhớ rằng, cả hai đã đồng ý trước cho việc chữa trị cụ thể này, cho sự dính dáng này. Thân thể tiếp nhận thừa nhận rằng một xóc nẩy bổ sung năng lượng —— khi cá nhân đang tiến tới sự mạnh khỏe —— sẽ đẩy nhanh quá trình này. Cá nhân đang chữa trị sẵn sàng hy sinh một số năng lượng tức thời của họ —— cái họ có thể tạo ra nhiều hơn một người bình thường. Sau đó, họ gửi nó đến một điểm cụ thể hoặc trạng thái chung của cá nhân tiếp nhận. Theo cách mà bản thân năng lượng dường như có một loại tâm trí và trí thông mình của chính nó —— điều mà nó là như vậy. Và nó chỉ đơn giản tìm kiếm các khu vực có vấn đề và giải thể chúng, loại bỏ các khối cản và cho phép chúng lấy về trạng thái khỏe mạnh của mình.

Hỏi: Khi tôi ở quanh những người bị bệnh và tất cả họ đều đang sa sút với cái gì đó, đôi khi tôi đặt một rào cản để giữ mầm bệnh không vào trong cơ thể mình. Có thể làm điều đó được không?

S: Bạn có làm không?

Hỏi: Tôi cố gắng thực hành nó. Tôi tin nó, nhưng nó là thực tế?

S: Nó hữu dụng? (Vâng) Tốt thôi?! (cười)

Hỏi: Tôi chỉ dùng tinh thần dựng lên một rào cản mà mầm bệnh không thể đi qua.

S: Nếu bạn tin vào mầm bệnh và tin vào khả năng tự bảo vệ mình khỏi mầm bệnh thông qua rào cản. Nếu bạn tin hai điều này, sau đó làm nó tức thì. Bạn có thể chọn đơn giản là không tin vào mầm bệnh.

Hỏi: Chúng có thật không?

S: Không phải theo cách mà bạn và bác sĩ nghĩ chúng là như vậy.

Hỏi: Vậy thì là sao?

S: Vâng, chúng ổn. (cười)

Hỏi: Vâng, bạn nói chúng không thực sự theo cách đó…

S: Chúng không gây bệnh. Tôi xin lỗi, tôi không nên đùa bạn, nhưng thật vui khi được đùa với bạn. Lý thuyết bệnh về mầm bệnh chỉ đơn giản là một lý thuyết khác. Như bạn đã biết, người ta tạo ra những căn bệnh của chính họ cho các mục đích riêng của họ. Mầm bệnh là kẻ chịu tội thay. Nếu bạn chỉ đơn giản không tin rằng chúng có thể làm hại bạn, thì tất nhiên, chúng sẽ không. Nhưng đó phải mất chút niềm tin vào một thế giới mà chúng đã được xem như là lời giải thích khoa học cho bệnh tật. Trên thực tế, những lời giải thích cũ xưa về quỷ ám các loại thì gần hơn với sự thật. Không phải người ta bị quỷ ám, mà những liên can, những vấn đề và căng thẳng về cảm xúc, tâm hồn và mối quan hệ mới thực sự là nguyên nhân gây bệnh. Mầm bệnh (vi trùng) đã bị bôi xấu rất nhiều.

Hỏi: Nhưng chúng đã được quan sát thấy trong phòng thí nghiệm dưới kính hiển vi.

S: Chúng tồn tại trong phòng thí nghiệm. Chúng chỉ không phải nguyên nhân người ta tạo ra bệnh tật cho mình.

Hỏi: Còn dịch bệnh thì sao?

S: Như bạn đã biết, khi các nhóm người tham gia vào các sự kiện quần chúng, họ đều đã lựa chọn tham dự vào sự kiện đại chúng. Và họ đã chọn một sự kiện cụ thể cho mục đích riêng của mình, thông thường nhất là một ví dụ, một bài học cho số người còn lại trong vùng lân cận đó.

Hỏi: Tôi nghĩ đến những căn bệnh như đại dịch Cái Chết Đen. Người ta nói rằng đó là do bọ chét trên chuột và nó lan rộng khắp châu Âu vào thời điểm đó, giết chết tất cả mọi người.

S: Chuột và bọ chét bị bôi xấu.

Hỏi: Bạn có nghĩ là vì họ tin điều này nên nó mới lây lan?

S: Điều đó và thực tế là họ có những lý do cụ thể khác để tham gia vào một sự kiện như vậy.

Hỏi: Chúng tôi đã nghe rằng tiếng cười là liều thuốc tốt nhất. Bạn có thể cho biết lý do?

S: Lý do tiếng cười là loại thuốc tốt nhất là: tiếng cười, ít nhất là trong giây lát, mang lại cho bạn cảm giác tích cực về niềm vui và an lạc. Cung cấp cho bạn sự khỏe mạnh tức thì.

Hỏi: Vậy điều đó có nghĩa là buồn bã hay sầu lo sẽ gây bất lợi cho hệ thống?

S: Sự buồn bã hoặc sầu lo không thích hợp mà kéo dài được định nghĩa là trầm cảm, gây bất lợi cho sự an lạc tối hậu của phương tiện và những người mà họ tiếp xúc. Buồn bã hay sầu lo là một phản ứng cảm xúc thích hợp cho một sự kiện hoặc tình huống, không gây bất lợi cho tồn tại. Sự đè nén hoặc phủ định cảm xúc đó mới có nhiều bất lợi hơn là trải nghiệm và thể hiện phản ứng cảm xúc thích hợp.

Hỏi: Biểu hiện ra cảm xúc tự nhiên là tốt cho con người?

S: Phải.

Hỏi: Sự ngăn chặn những cảm xúc đó gây ra bệnh tật, sự trục trặc?

S: Đó là một cách đơn giản để mô tả khối cản, nhưng chính xác trong một chừng mực.

Hỏi: Điều đó có nghĩa bùng nổ sự tức giận là tốt? (Vâng.)

Hỏi: Đây không phải là vấn đề chữa trị, nhưng nó có một số mối quan hệ mà chúng chuyển thành một thứ khác?

S: Bạn muốn biết cái gì xảy ra?

Hỏi: Vâng. Tôi tự hỏi, nếu mỗi tế bào có sự sống, khi mà tinh thần rời khỏi cơ thể, tế bào cơ thể vẫn còn sự sống và vận hành, kết quả, lựa chọn để đi vào một trạng thái phân rã?

S: Một câu hỏi tuyệt vời. Ranh giới giữa sống và chết, như bạn biết từ văn học, được cho là rất tốt. Trải nghiệm thực tế của bạn cho bạn biết không có gì tốt về nó cả. Hoặc bạn còn sống hoặc bạn đã chết. Nhưng nếu bạn nhìn xung quanh để hiểu các khía cạnh khoa học kỹ thuật hơn của câu hỏi này, bạn sẽ chú ý ví dụ cây cối dường như đã chết trong một thời gian dài và sẽ sống lại theo nghĩa đen. Chúng chết theo từng miếng nhỏ trong nhiều năm. Chúng ta hãy lấy một thân thể con người, làm ví dụ. Khi tinh thần rời khỏi cơ thể, các tế bào giữ lại một số khía cạnh của sự sống, chẳng hạn như chuyển động ở cấp độ tế bào, trong đó sự phân hủy là một hình thức chuyển động. Sự rơi ra khỏi xương thịt chắc chắn là chuyển động và có thể được quan sát. Tuy nhiên, có những khía cạnh của sự sống mà không xảy ra cho hầu hết các tế bào vào thời điểm cái chết vật lý. Điều đó sẽ là, sinh sản và sử dụng các chất dinh dưỡng, bong tróc các mảnh không thể sử dụng được, hoặc được sử dụng và các mảnh bỏ đi. Các loại chức năng hệ thống không xảy ra. Tuy nhiên, một số tế bào trong cơ thể, như bạn biết, loại bệnh chàm tăng trưởng trong một thời gian. Như thế, giống như một cái cây, các mảnh của con người đang chết dần với tốc độ khác nhau. Nhưng có một loại sự sống cho đến khi các mảnh phân hủy thành những thứ khác. Và dĩ nhiên, chúng vẫn tiếp tục sống dưới một hình thức khác với mức độ là bụi sống như chim bay.

Hỏi: Đó có thể là một hình thức luân hồi thậm chí xuống tầng thứ tế bào —— Liên tưởng tương tự, điều tôi thấy là sự thay đổi mà chúng ta trải qua khi chúng ta chết (hoặc cơ thể chúng ta thay đổi cho đến khi chúng ta gọi đó là cái chết), và chúng ta đi đến một chiều kích khác. Đó có phải là một loại sự vật xảy ra với lực lượng thông minh này trong tế bào, mà nó chuyển sang một hình thức khác không?

S: Phải.

Hỏi: Nó vẫn là một phần của ý thức con người? Giống như, nói rằng một tế bào móng tay tiếp tục sống một thời gian sau khi con người chết. Thế thì tế bào lại tham gia vào tinh thần của con người hay nó sẽ đi theo đường khác?

S: Tế bào đó sẽ giữ lại ký ức về cuộc sống làm một phần của cơ thể con người. Cũng như vậy, nó sẽ giữ lại ký ức về cuộc sống làm những mảnh của những thứ khác, khi nó ở các giai đoạn khác, các hình thức khác, móc nối với các phần khác để tạo ra những thứ khác. Nhưng trí nhớ của nó sẽ bị rút ngắn theo cách mà trí nhớ hiện tại của bạn bị rút ngắn, và bạn thường không nhớ những mảnh vụn của mình đã từng là khủng long hay bọ chét một cách có ý thức.

Hỏi: Các tế bào này xem chúng ta như một cơ thể như thế nào? Chúng có cách để nhận thức chúng ta không? Chúng sống trong chúng ta.

S: Chúng cảm nhận rằng chúng là một phần của một sinh vật lớn hơn giống như cách mà chúng ta cảm nhận rằng chúng ta là một phần của siêu linh hồn. Đó cũng là một cảm giác mơ hồ về sự thuộc về mà đôi khi xảy ra. Các tế bào đánh giá cao điều đó nhiều hơn so với chúng ta, bởi vì chúng có thể đánh giá và làm quen với cảm giác đó chỉ bằng cách hoạt động bình thường. Nếu gan của bạn hoạt động tốt và làm những điều mà nó được cho là nên làm, nó có một cảm giác an lạc, cảm giác đó có thể được chuyển tải đến bạn như là một trí tuệ cá nhân, sẽ mang lại một nhận thức về niềm vui mà đáng tiếc là hầu hết chúng ta không trải nghiệm thường xuyên cho lắm.

Hỏi: Chúng xem não hoặc trí tuệ của chúng ta như thế nào? Cái mà chỉ đạo chúng?

S: Không phải với một kiểu phê phán. Đơn giản chỉ chấp nhận rằng đó là cách sinh thể này hoạt động.

Hỏi: Tôi nghĩ có lẽ chúng có thể nghĩ về đó như là Thượng Đế hay là động lực tổng thể của Vũ Trụ của chúng, nói vậy đi?

S: Bạn đang áp đặt khuynh hướng tìm kiếm các vị thần lên tế bào, cái mà chấp nhận sự tồn tại của mình như là một mảnh của Thượng đế.

Hỏi: Bản thân hành tinh có não hoặc ý thức không?

S: Ý thức của hành tinh tồn tại dưới dạng một hiệu ứng bao trùm tổng thể. Tuy nhiên, dạng sống trên bất kỳ hành tinh được trao nào nhất định có khả năng thay đổi cấu trúc và tạo ra các thực thể vật lý để biến đổi chu kỳ sống của nó —— trái ngược với các động vật khác mà chỉ làm việc trên quy mô giới hạn —— và không nhất thiết cho phép sự tiếp nối thế hệ của các công trình. Sự sống trên bất kỳ hành tinh đặc biệt nào sẽ trở thành ý thức, nếu bạn muốn gọi. Ý thức cũng như của hành tinh tổng thể và mang theo nó đòi hỏi suy nghĩ toàn cầu đại diện cho hành tinh này. Một bài học như vậy vẫn chưa được học bởi trí thông minh của con người trên hành tinh này. Nhưng đó là thiết kế của vũ trụ rằng bản thân hành tinh này, dù có một ý thức và trí thông minh, nhưng vẫn phải làm việc kết hợp với các sinh mệnh thông minh có khả năng thay đổi bề mặt hành tinh.

Hỏi: Điều đó có nghĩa là khi những người trên hành tinh chết đi thì bộ não của hành tinh chết?

S: Không, bộ não của hành tinh sẽ hoạt động phối hợp với các sinh mệnh thông minh khác, bao gồm tất cả các loài động vật, thực vật, đá, sinh vật sống… Nếu không có động vật hoặc thực vật phát sinh với khả năng biến đổi hình dạng vật lý của hành tinh, hành tinh sẽ không cần phải tạo ra một mối quan hệ cộng sinh thông minh, và chỉ đơn giản là sẽ cho phép xảy ra một cách tiếp cận tự nhiên hơn và ít được chỉ đạo.

ĐỂ LẠI NHẬN XÉT

Please enter your comment!
Please enter your name here