CHƯƠNG 3
ĐỪNG LẶP LẠI NHỮNG SAI LẦM
Shiela là một khách hàng khác đang đứng trước ngã rẽ trong cuộc sống. Cô là một giáo viên, nhưng cảm thấy rằng đây không phải là mục đích thật sự của mình. Cô cảm thấy mình đang tìm kiếm một điều gì đó mà dường như luôn ở ngoài tầm với. Một phần của tình huống khó khăn của cô là liệu cô có nên chuyển đến một khu vực khác để tìm kiếm điều mà mình đang tìm kiếm hay không. Có rất nhiều sự không chắc chắn và cô hy vọng sẽ tìm được câu trả lời trong phiên liệu pháp.
Khi Shiela bước vào, cô thấy một bức tường bao quanh một thành phố lớn nằm bên bờ nước. “Không giống như một pháo đài, nhưng lớn. Nó trông như thể sẽ chứa nhiều người. Hàng trăm người sống ở đó. Một số tòa nhà cao như tháp. Những kích cỡ khác nhau, nhưng cao với những cửa sổ nhỏ hẹp. Nhưng không phải dành cho lính, chỉ để lấy ánh sáng. Không có lính canh. Nó rất cổ xưa, có lẽ thuộc thời Sumer.” (Người dịch: Sumer được coi là nền văn minh cổ xưa nhất từng được biết đến, xuất hiện ở khu vực Lưỡng Hà.) Thời tiết luôn giống nhau, nóng. Cô thấy rằng mình là một phụ nữ trẻ với mái tóc vàng dài, mặc một chiếc áo choàng nâu dài và dép xăng-đan. Cô cũng đeo những chiếc vòng tay. “Bằng kim loại, không có đá quý, chỉ có kim loại với những hình chạm khắc và biểu tượng ở giữa. Chúng rất hiếm. Tôi chỉ đeo chúng ở cánh tay trái. Cánh tay trái quan trọng hơn
D: Tại sao nó lại quan trọng hơn?
S: Để tạo ra theo cách đó, đó là cách mà nó chảy. Chúng ta tạo ra từ bên trái.
D: Bạn có ý gì?
S: Đó là công việc của tôi. Bạn đưa tay ra và rồi năng lượng chảy. Và đó là lý do bạn muốn kim loại để thu hút năng lượng sáng tạo. Nó thu hút qua bàn tay trái. Nó giống như chữa lành, nhưng không phải cho cơ thể bạn. Khi bạn sử dụng tay, năng lượng tỏa ra và kim loại là một chất dẫn truyền năng lượng.
D: Giống như nó khuếch đại năng lượng?
S: Vâng. Đó là lý do tại sao nó hiếm.
D: Năng lượng đến từ đâu?
S: Nó đến từ bên ngoài, nhưng sau đó bạn học cách kênh nó và tạo hình cho nó.
D: Vậy bạn sử dụng năng lượng như thế nào?
S: Bạn giao tiếp, nhưng không phải lúc nào cũng bằng lời nói. Có những cách khác để giao tiếp. Bạn sử dụng biểu tượng. Và bạn không cần phải lo lắng về ngôn ngữ nếu bạn sử dụng biểu tượng vì mọi người hiểu biểu tượng phổ quát. Chúng luôn mang cùng một ý nghĩa. Vì vậy, bạn có thể chia sẻ thông điệp và sự khôn ngoan nếu bạn để năng lượng chảy tự do. Nó giống như giả kim thuật vì nó thay đổi hình thức nên không chỉ là giọng nói của con người bạn. Nó giống như giọng nói của những sinh linh khác… những sinh linh ánh sáng ở trên có thể để năng lượng đi qua bạn, vì nó trong sạch và không bị thay đổi bởi ý nghĩa của ngôn ngữ.
D: Vậy các biểu tượng chứa nhiều thông tin?
S: Chúng có.
D: Và bạn biết cách đọc các biểu tượng và hiểu chúng?
S: Vâng, tôi biết.
D: Chúng có giống như biểu tượng trong giấc mơ hay hình học hay gì không?
S: Chúng là cả hai. Một biểu tượng có thể có nghĩa hơn một từ vì người nhận sẽ cho nó ý nghĩa của riêng họ, vì vậy không phải tôi nói cho họ biết nó có nghĩa gì. Đó là những gì họ nhận được. Nếu bạn thấy một ngôi sao, nó sẽ không có nghĩa giống như tôi nghĩ về một ngôi sao. Nó sẽ có nghĩa là tôi đang bảo bạn hãy nhìn thấy một ngôi sao, và bạn biết ngôi sao có nghĩa là gì mà không cần phải nói ngôn ngữ của tôi.
D: Vậy mọi người đều có những cách giải thích riêng?
S: Đúng vậy, đó là lý do họ đến đây.
D: Vậy bạn thu hút năng lượng này, thì bạn có chỉ đạo nó ra theo cách nào đó không?
S: Bạn có thể thu hút nó. Bạn có thể giữ nó lại. Bạn có thể ghi lại nó. Thường thì tôi ghi lại nó để sử dụng sau.
D: Vậy bạn không cần phải phát tán nó ra?
S: Không, bạn có thể giữ năng lượng. Bạn có thể đặt nó vào hình thức. Bạn có thể đặt nó vào kim loại. Bạn có thể đặt nó vào một viên đá. Bạn có thể đặt nó vào một nơi thiêng liêng được bảo vệ, nơi không ai có thể lấy đi và lạm dụng nó. Nó rất tinh khiết và là một thông điệp được bảo vệ.
D: Tôi đã nghĩ về việc phát tán điều đó vì đó là cách mà các nhà chữa lành hoạt động.
S: Tôi không phải là một nhà chữa lành. Mọi người đi nơi khác để làm điều đó. Tôi là một nữ tư tế.
D: Và bạn đã nói rằng bạn ghi lại. (Vâng) Làm thế nào để bạn ghi lại?
S: Bạn có thể vẽ các biểu tượng. Bạn có thể vẽ chúng lên tường. Bạn có thể đặt chúng trong các ngôi đền và đặt chúng lên các cột trắng. Mọi người nghĩ rằng các cột là trắng, nhưng chúng không phải vậy. Chúng được vẽ lên, và không phải ai cũng có thể đọc chúng. Nhưng những người nên đọc chúng có thể đọc được. Những người khác chỉ nghĩ rằng đó là các cột được sơn. Họ chỉ nhận được thông tin nếu họ đã sẵn sàng.
Cô ấy ở trong một ngôi đền, và cô nói rằng cô sống ở đó cũng như làm việc ở đó. Tôi tự hỏi liệu ngôi đền có được dành riêng cho một điều gì đó nhất định, như những ngôi đền La Mã và Ai Cập được dành riêng cho các vị thần và nữ thần khác nhau không.
S: Không. Nếu có nhiều người ở đó, sức mạnh sẽ mạnh hơn. Thông điệp có thể mạnh hơn và các bạn có thể làm việc cùng nhau. Tôi có thể có một kỹ năng, nhưng người tiếp theo có một kỹ năng khác, và nếu bạn kết hợp chúng lại, sức mạnh sẽ lớn hơn rất nhiều. Bạn sẽ tiếp cận được nhiều người hơn. Bạn không hướng dẫn những người sẽ sử dụng sai nó. Nhưng nếu họ đã sẵn sàng, thì họ sẽ hiểu rất tốt.
D: Tôi đang nghĩ rằng một số ngôi đền được thờ cúng các vị thần và nữ thần.
S: Chúng tôi không cần họ… Nguồn Thiêng Liêng… Nguồn Thiêng Liêng.
D: Bạn là loại nữ tư tế nào?
S: Tôi chỉ là một sứ giả. Tôi chỉ lắng nghe và tôi diễn giải, và tôi có thể nói nhiều ngôn ngữ mà không cần phải học chúng. Nó là cách để không phải học một ngôn ngữ hoàn toàn mới. Chỉ đủ để truyền đạt bất cứ thông điệp nào quan trọng. Nó không chỉ dành cho giới tinh hoa. Nó không phải để thần linh ẩn giấu khỏi mọi người. Họ đến đây như một cuộc hành hương. Họ đến. Họ luôn được chào đón. Họ mang thực phẩm, không phải lễ vật. Họ mang hàng hóa để trao đổi, không phải tiền, là thương mại công bằng. Nhưng món quà của họ là nhận được phước lành của một thông điệp hoặc một sự khôn ngoan, như một viên ngọc trai.
D: Bạn nói bạn sống trong ngôi đền?
S: Nhiều người trong số chúng tôi sống ở đó, hàng trăm người. Nhiều người ở mọi lứa tuổi. Một số ở đó để làm việc; những người khác để học và dạy, mọi người đều học. Một số chữa bệnh. Tôi không chữa bệnh. Một số thì có. Họ chữa xương gãy. Họ chữa lành trái tim. Họ chữa lành những tổn thương cho cơ thể của bạn. Họ chữa lành những tổn thương cho suy nghĩ của bạn. Đôi khi họ không thể giúp, nhưng đôi khi họ chữa lành.
D: Bạn có dạy người khác những gì bạn làm không?
S: Có, tôi có.
D: Bạn có thích những gì bạn làm không?
S: Ồ, đôi khi tôi sử dụng sai nó. (Cô ấy trở nên cảm động.)
D: Tại sao điều đó lại làm bạn phiền lòng?
S: Tôi nghĩ chúng tôi giết người bằng điều đó. (Cô ấy cảm thấy khó chịu.) Nó giống như một sức mạnh. Họ nghĩ, “Bây giờ tôi có sức mạnh,” nên họ giết. Tôi ghét điều đó. Rất u ám. Vậy bạn làm gì? Không dạy?
D: Vậy một khi bạn dạy họ, bạn không kiểm soát được nó. Bạn không biết họ sẽ làm gì với nó.
S: Không. Thế nếu họ giết? Thế nếu họ làm điều đó? Bạn có lấy đi không? Bạn có đuổi họ đi không? Để trục xuất… để dạy dỗ dù sao? Để từ bỏ… để chờ đợi? Tôi không thích việc chọn lựa.
D: Có phải chỉ có một vài người đang sử dụng nó cho mục đích tiêu cực không?
S: Chỉ một vài người, nhưng chỉ cần một vài người cũng đủ gây hại. Họ có thể phá hủy. Họ có thể phá hủy ngôi đền. Họ có thể hủy hoại lẫn nhau. Họ chỉ muốn phá hoại mọi thứ. Họ muốn đánh cắp mọi thứ. Họ muốn tích trữ và… tôi không biết phải làm gì. Chúng tôi có thể dừng lại. Nhưng tôi không nghĩ điều đó là đúng. Tôi không nghĩ chúng tôi nên dừng lại, nhưng nếu chúng tôi chọn một vài người thì cũng tệ không kém. Nếu các thầy thuốc chỉ chữa cho những người họ muốn thì sao? Nếu những người làm vườn chỉ cho ăn những người họ muốn thì sao? Điều đó là gì? Đó là sai.
D: Nhưng đó không phải là trách nhiệm của bạn về việc người khác làm gì với nó, đúng không?
S: Tôi không biết. Có phải trách nhiệm của tôi không? Tôi không biết. Không ai dạy tôi. Ai đó phải biết. Bạn không thể lấy một món quà và trao cho tất cả mọi người nếu họ sẽ giết người.
D: Không có cách nào để bạn biết điều này trước, đúng không?
S: Tôi muốn biết. Họ đến các lớp học. Nếu tôi có thể đọc được họ, có thể tôi có thể tách họ ra và chỉ đưa cho họ những thứ mà họ không thể giết được. Tôi không biết làm thế nào để phân biệt. Có lẽ nếu tôi lớn tuổi hơn. Có lẽ tôi không đủ lớn.
D: Bạn có biết ví dụ nào về việc người khác đã lấy những gì bạn dạy và sử dụng nó theo cách sai trái không?
S: Có. Họ tạo ra vũ khí. Tôi dạy họ sức mạnh, nhưng đó phải là sức mạnh để sáng tạo. Tôi dạy họ sức mạnh để tạo ra bất cứ thứ gì, và họ tạo ra những thứ xấu. Họ không nên tạo ra những thứ xấu.
D: Họ tạo ra loại vũ khí gì?
S: Chúng giống như một thanh kiếm, nhưng là một loại vũ khí có thể phá hủy chỉ với một cú đánh. Nó có thể phá hủy bất cứ thứ gì. Giống như một thanh kiếm, giống như một viên tinh thể, giống như một lưỡi dao sắc bén. Nó giống như một con dao, lưỡi sắc. Như thể bạn đưa tay ra và năng lượng đến từ tay bạn, nhưng bạn có thể thấy nó như một lưỡi dao ánh sáng.
D: Vậy nó không phải là một vật thể vật lý? Nó là một vũ khí năng lượng mà họ tạo ra?
S: Đúng vậy, vì nếu nó là năng lượng, bạn có thể điều chỉnh nó để chữa lành, nhưng họ điều chỉnh nó để giết. Nó là cùng một năng lượng. Chỉ là bạn làm gì với nó.
D: Nhưng đó vẫn không phải là trách nhiệm của bạn khi mọi người làm những điều này. Giải pháp thay thế chỉ là không dạy mọi người.
S: Vậy bạn sẽ làm gì?
Tôi đã hỏi về mô tả của ngôi đền nơi cô sống. “Nó khá lớn. Nó có nhiều cột vì chúng tôi sơn chúng và chúng tôi sơn các bức tường. Và có những buồng và chúng tôi nhìn qua chúng. Có những khoảng trống và chúng tôi có thể nhìn thấy các vì sao và đó cũng là một biểu tượng. Bạn nhìn lên. Bạn sử dụng các vì sao. Bạn sử dụng những phản chiếu. Bạn sử dụng thời tiết. Bạn sử dụng ánh sáng. Mọi thứ đều là một sứ giả. Nó giống như đang ở trong một thư viện. Nếu bạn ở trong một thư viện không có sách. Nếu bạn ở trong một thư viện nơi có người làm sứ giả thay vì sách làm sứ giả. Đó sẽ là như vậy, một thư viện của con người.
D: Bạn có biết cách đọc các vì sao không?
S: Có, tôi biết. Chúng di chuyển và chúng nói với bạn như một lời tiên tri. Chúng cảnh báo bạn về sự thay đổi. Chúng cảnh báo bạn về cơ hội, khi có một sự tràn năng lượng. Các vì sao là năng lượng, giống như thời tiết là năng lượng, như nước là năng lượng, như thủy triều là một năng lượng. Các vì sao là năng lượng… không chỉ có các vì sao, còn có mặt trăng. Có nhiều thứ và chúng đều là năng lượng. Và khi bạn thấy điều gì đó đến… nếu bạn thấy một cơn lốc xoáy đến, bạn sẽ biết rằng bạn cần phải trú ẩn. Nếu bạn thấy Mặt Trời sáng hơn, bạn sẽ biết để trồng cây. Nếu bạn thấy những đám mây tối thì bạn sẽ biết rằng chúng có thể giết chết cây cối của bạn. Vì vậy, bạn biết qua các vì sao điều tương tự, bởi vì các vì sao có thông điệp và chúng là lời tiên tri và chúng có thể nói với bạn những điều như vậy.
D: Bạn có được dạy bởi người khác cách làm những điều này không?
S: Oracle, đó là từ mà tôi không thể nghĩ ra. Các vì sao là một oracle. Tôi đã được dạy bởi một người đọc oracle. Bạn đọc các oracle và chúng nói với bạn khi nào sẽ có cái chết, và chúng nói khi nào sẽ có sự chuyển động, như khi bạn phải di chuyển người. Và khi nào cần trú ẩn và khi nào cần trồng trọt và khi nào cần có con.
D: Vì vậy, rất quan trọng để học cách làm những điều này.
S: Ồ, bạn không cần phải làm vậy. Bạn có thể chỉ đợi, nhưng nếu bạn biết trước, bạn có thể tận dụng tốt nhất những gì bạn được cho.
Shiela đã cảm thấy xúc động và bắt đầu khóc khi tôi hỏi về gia đình của cô ấy. “Tôi không nghĩ vậy. Tôi nghĩ họ đã chết. Đó là lý do tôi ở đây. Họ đã nhận tôi vào. Đây là một mái ấm. Tôi đã sống ở đây hầu hết cuộc đời mình. Tôi không nhớ đã từng ở nơi nào khác.” Cô ấy nói tên của mình là một chuỗi nguyên âm: My-a-yah. (Phát âm)
D: Có những người khác đang làm việc hoặc chữa lành cũng gặp phải vấn đề tương tự với việc dạy học không?
S: Họ dường như cũng vậy. Họ ghép lại những người bị thương, vì vậy tôi cung cấp cho họ kiến thức tạo ra vũ khí. Họ gây hại. Họ đưa họ quay lại để được chữa lành. Rồi tôi lại gửi họ đi gây hại. Nó giống như một vòng tròn. (Thấy ghê tởm) Vậy bạn làm gì? Ngừng dạy? Ngừng chữa lành? Tôi có đang truyền đạt thông điệp sai không? Tôi có bỏ lỡ điều gì không? Tôi có nên chọn lựa? Nếu tôi chọn sai thì sao? Có nhiều quyết định.
Tôi đã di chuyển cô ấy đến một ngày quan trọng và cô ấy bắt đầu khóc. Cô ấy đã kết hôn, và đứa con của cô ấy đã chết. “Đó là trong quá trình sinh nở. Có điều gì đó đã xảy ra. Mọi thứ đều ổn, tôi đã ôm nó, và rồi nó chết. Tôi không biết điều gì đã sai. Những người chữa bệnh đã làm mọi thứ. Nó chỉ đơn giản xảy ra. Tôi có tất cả các công cụ. Tôi chỉ không biết tại sao.” Đứa trẻ đã được sinh ra tại ngôi đền. Tôi đã hỏi về chồng cô ấy và liệu anh ấy có tham gia vào những điều giống như cô ấy không. “Anh ấy rất thông thái. Anh ấy làm việc ở nơi khác, nhưng anh ấy rất thông thái. Anh ấy xây dựng những thứ.”
D: Vậy anh ấy không sử dụng năng lượng giống như bạn?
S: Không, anh ấy tạo ra những tòa nhà đẹp.
Đây là một ngày buồn, vì vậy tôi đã di chuyển cô ấy về phía trước một lần nữa đến một ngày quan trọng khác, và có một buổi lễ kỷ niệm. “Đó là ngày lễ hội, và mọi người đến và họ mang những gì họ có để chia sẻ. Và bạn ăn mừng và nhảy múa và hát và đó là niềm vui. Đó là ngày hạ chí, các vì sao cho bạn biết khi nào. Đó là thời gian của sự sinh nở. Nhiều em bé được sinh ra vào lúc đó, và nhiều vụ mùa bội thu. Và những chiếc thuyền cập bến và những người hành trình đến và đó là thời gian của sự phong phú và lễ hội.” Cô ấy đã lớn hơn bây giờ và có bốn đứa trẻ.
D: Cô có dạy họ không?
S: Họ làm những việc khác. Họ không thuộc về tôi để dạy. Họ ở lại đền thờ và học những thứ khác. Họ tự chọn.
D: Có những thứ gì khác để học?
S: Họ xây dựng vườn tược. Họ xây đền thờ. Họ chữa lành. Họ viết. Họ ghi chép. Họ là những người lập kế hoạch. Họ thích tổ chức và họ tìm ra chỗ mà bạn phù hợp nhất, nơi tài năng của bạn được phát huy tối đa. Bạn có thể làm bất cứ điều gì. Bạn có thể làm đồ trang sức. Bạn có thể đi trên những con thuyền đến vào mùa hè. Bạn có thể đi cùng họ. Họ mang về gia vị, vải vóc và những con người. Và bạn có thể đi du lịch và mang về những điều đẹp đẽ, tri thức và con người khác biệt, và bạn có thể trở thành một nhà du hành. Bạn có thể sử dụng tài năng của mình tự do.
D: Vẫn còn những người tiêu cực xung quanh chứ?
S: Họ ít hơn. Chúng tôi có năng lượng riêng để bảo vệ bản thân. Điều đó buồn vì bạn phải đẩy họ ra ngoài, và họ không thể quay lại nữa vì họ khiến mọi thứ trở nên không an toàn. Và vì thế bạn học cách sử dụng năng lượng như một con hào. Nó lỏng. Không phải như một bức tường. Nếu họ cố gắng vượt qua, họ sẽ bị bệnh và chết. Họ không thể qua được nữa. Nếu họ chọn cách sử dụng sai năng lượng, họ không thể quay lại. Trước đây chúng tôi không biết cách làm điều này.
D: Khi nào thì cô phát triển được nguồn năng lượng bảo vệ này?
S: Chồng tôi làm điều đó. Anh ấy là một chiến binh. Bạn có thể là một chiến binh mà không cần giết chóc. (Chắc chắn) Bạn có thể là một chiến binh và bảo vệ. – Nó giống như một con hào. Giống như chất lỏng. Nếu bạn ở xa và nhìn vào, bạn sẽ nghĩ rằng mình đang thấy ảo ảnh. Bạn biết không, chúng lung linh như năng lượng sóng lượn, nhưng không rắn chắc. Bạn có thể nhìn xuyên qua nó, nhưng bạn sẽ nghĩ mình đang tưởng tượng. Bạn nghĩ rằng mình thấy một thành phố, nhưng không tiến lại gần vì nếu đi về hướng đó, bạn sẽ cảm thấy ốm yếu và nghĩ rằng, “Mình điên rồi.” Vì vậy, họ tránh xa. Họ né tránh, và nếu họ được định sẵn để đến, họ sẽ đi qua dễ dàng. Nhưng nếu họ tối tăm, năng lượng này sẽ giống như chất đẩy lùi. Họ nhìn thấy thành phố nhưng lại nghĩ mình đang tưởng tượng. Họ không muốn đến đó.
D: Điều đó thật tuyệt vời vì cô đã rất lo lắng về điều này.
S: Tôi đã lo lắng khi còn trẻ. Bây giờ thì không. Tôi giờ đã già rồi. Tôi bốn mươi tuổi. Tôi đã học được rất nhiều về điều này. Tôi chưa hoàn thành mọi thứ, nhưng nó đã rất tốt. Chúng tôi an toàn hơn.
Sau đó, tôi đã đưa cô ấy tiến đến ngày cuối cùng của cuộc đời để xem điều gì xảy ra. “Bạn chọn rời đi. Bạn chọn hoàn thành và có một buổi lễ như buổi tiễn biệt – không phải tiệc tùng mà giống như một buổi tụ họp, và bạn chỉ đơn giản là ra đi.”
D: Cơ thể không có vấn đề gì sao?
S: Không, không có bệnh tật. Chúng tôi đã chinh phục điều đó.
D: Bạn chỉ quyết định rằng đã đến lúc?
S: Bạn cảm thấy đã sẵn sàng. Bạn có quyền lựa chọn. Có thể bạn cần quay lại để xem xét hoặc thay đổi, nhưng bạn không buồn. Không, không buồn. Gia đình ổn. Họ biết họ cũng sẽ làm điều tương tự, vì vậy mọi người đều làm như vậy. Nó không giống như bạn bị giết hoặc bị hủy diệt. Bạn chỉ dần tan biến sang phía bên kia và rời đi. Chúng tôi có những người giúp bạn giải phóng và buông bỏ. Bạn đã sẵn sàng và họ giúp bạn thay đổi những mối ràng buộc, và sau đó bạn chỉ cần tan biến những mối ràng buộc đó, rồi bạn sẽ rời khỏi cơ thể. Họ dạy bạn cách làm. Chúng tôi có những người trong đền thờ giúp bạn vượt qua. Họ là những người bảo vệ cánh cổng để vượt qua. Nó giống như sinh ra ngược lại vậy.
Thay vì để cô ấy trải qua cái chết, tôi đã đưa cô ấy đến khi mọi thứ đã kết thúc và cô ấy đã ở bên kia, ra khỏi cơ thể. Ở góc nhìn đó, con người có thể nhìn thấy và hiểu nhiều hơn. Tôi hỏi cô ấy điều gì xảy ra tiếp theo.
S: Giống như bạn không rời đi, bạn chỉ tan biến cơ thể của mình. Bạn không tan biến phần còn lại. Bạn có thể ở lại và quan sát nếu muốn. Nhưng nó không thú vị lắm.
D: Ý bạn là phần thật sự của bạn, tinh thần của bạn, có thể ở lại?
S: Không phải tinh thần. Đó là bản chất thực sự của bạn, là con người bạn luôn luôn là. Cơ thể chỉ là một phương tiện. Nó tạm thời, nên bạn tan biến nó để có thể là chính mình. Có những điều bạn có thể học khi không ở trong cơ thể, nên bạn đi. Họ thiêu cơ thể.
D: Mỗi cuộc sống đều có một bài học. Bạn nghĩ rằng mình đã học được điều gì từ cuộc đời đó chưa? (Shiela xúc động.) Tại sao điều đó khiến bạn xúc động?
S: (Thì thầm.) Tôi chỉ cảm thấy nhỏ bé quá. Tôi không biết gì về thế giới này. Giống như bạn phải giữ mọi thứ trong đền thờ, nhưng bạn không thể. Bạn phải giữ những người khác ngoài cổng và điều đó thật buồn vì tôi không biết. Bạn dẫn dắt hay bạn bỏ cuộc? Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu giấu kiến thức đi cho đến khi họ trở nên thông minh hơn. Họ không thông minh lắm.
D: Và không chia sẻ với bất kỳ ai sao?
S: Không chia sẻ trong một thời gian. Họ quá man rợ. Tại sao họ lại man rợ như vậy?
D: Nhưng không phải ai cũng như vậy.
S: Không, nhưng chúng ta không thể mãi sống trong ngôi đền nhỏ của mình. Đó không phải là mục đích. Tôi đã học được rất nhiều trong đền thờ. Tôi chưa bao giờ rời khỏi đền. Tôi đến bờ biển. Tôi đến đền thờ. Tôi đến khu vườn. Tôi đến rìa nhưng chưa bao giờ vào thành phố. Tôi không đi những chuyến hành trình vì tôi ghét điều đó. Tôi cảm thấy thoải mái hơn trong sự cô lập. Tôi nghĩ mình có thể mang mọi người đến với mình, nhưng điều đó thật nhỏ bé. Nếu bạn đợi, tôi sẽ giúp họ, nhưng điều đó thật nhỏ bé, và tôi không thích điều nhỏ bé. Tôi nghĩ mình nên lớn hơn, vậy có lẽ tôi đã học được rất nhiều về sự nhỏ bé. Tôi chỉ học được điều nhỏ bé. Tôi nghĩ đó là một nơi tốt để bắt đầu. Đó là một bài học rất quan trọng để học, vì tôi đã học được tất cả các kỹ năng về bầu trời. Tôi học được về năng lượng, và tôi học được về thư viện, nhưng tôi không biết làm thế nào để vượt qua rào cản đó vì nó quá tối tăm và tôi không nghĩ mục đích của tôi là vượt qua. Mục đích của tôi là ở lại trong thư viện, nhưng nó quá nhỏ bé. Những đứa trẻ đã vượt qua. Chúng là những kẻ lang thang. Chúng đã rời bỏ tôi. Không sao đâu. Tôi không phiền.
S: Cô ấy không thích lựa chọn của mình. Cô ấy đã chọn ở lại. Cô ấy có thể theo chân những đứa trẻ như một kẻ lang thang. Cô ấy có thể lên thuyền. Cô ấy có thể đi du lịch. Cô ấy có thể rời đi rồi quay lại. Cô ấy có thể đã trở nên lớn hơn. Nhưng cô ấy nhút nhát. Cô ấy đã chọn một nơi an toàn, và rồi cô ấy hối hận vì sự lựa chọn an toàn đó.
D: Nhưng cô ấy đã làm được những điều tốt, đúng không?
S: Đúng vậy, nhưng cô ấy không cần phải làm điều đó hai lần.
D: Bạn nghĩ điều đó đang xảy ra với cuộc sống hiện tại của cô ấy sao?
S: Đúng vậy. Cô ấy đã làm điều đó rồi. Cô ấy đã từng đứng trước ngã ba đường, nhưng cô ấy không chú ý.
D: Đó có phải là lý do bạn muốn so sánh?
S: Đúng vậy. Lần trước, cô ấy sợ rời đi. Cô ấy nghĩ nếu rời đi, cô ấy sẽ không quay lại được. Cô ấy nghĩ nếu lên thuyền, cô ấy sẽ chết. Cô ấy nghĩ sẽ mất con. Cô ấy nghĩ chỉ có thư viện mới an toàn. Cô ấy nghĩ mình cần con hào để bảo vệ mình. Cô ấy sợ sẽ bị lợi dụng để giết chóc, nên cô ấy chưa bao giờ thử. Và bây giờ cô ấy nói không thể rời đi, nhưng cô ấy đã chọn điều đó rồi. Cô ấy biết điều gì sẽ xảy ra. Cô ấy biết. Tôi có thể nói. Cô ấy sẽ chết, sẽ vượt qua và khóc vì không rời đi, một lần nữa. Chúng tôi sẽ khiến cô ấy làm lại cho đến khi cô ấy rời đi. Tất cả phụ thuộc vào việc cô ấy có thích làm lại mọi thứ hay không.
D: Đúng vậy, nếu không học được bài học, bạn phải lặp lại nó, đúng không?
S: Đúng vậy, và cô ấy có thể nghe thấy điều đó. Cô ấy rất cứng đầu.
D: Cô ấy cứ bị thu hút bởi Seattle. Bạn nghĩ sao? Đó là việc rời khỏi nơi an toàn.
S: Năng lượng ở đó rất tốt. Năng lượng phù hợp với cô ấy. Năng lượng của thư viện ở đó. Năng lượng của những người làm vườn, của người thợ xây, của những người chữa lành ở đó. Và cô ấy biết điều đó. Cô ấy đã quen với việc ở lại đến nỗi nghĩ rằng nếu rời đi, cô ấy sẽ chết.
D: Cô ấy nói gia đình không muốn cô ấy rời đi.
S: Gia đình ở thư viện chẳng quan tâm. Cô ấy chỉ đoán vậy thôi. Cô ấy không hỏi. Cô ấy chưa bao giờ hỏi. Cô ấy nên hỏi và đừng đoán bừa.
D: Cô ấy nói cha không muốn cô ấy rời đi.
S: Cha cô ấy gia nhập Hải quân khi ông ấy 18 tuổi. Ông ấy đã đến Guam. Đó là rời đi. Cha cô ấy rời đi khi cô ấy mới sinh, là đứa con đầu lòng. Ông ấy không ở đó. Khi đứa con đầu lòng của ông qua đời, ông đang ở cách bốn ngàn dặm.
S: Tôi nghĩ rằng nếu cô ấy không đến Seattle, cô ấy sẽ phải làm lại điều này một lần nữa. Cô ấy thậm chí không thử. Nếu cô ấy không thử, cô ấy sẽ không bao giờ an nghỉ. Vì cô ấy sẽ phải làm lại điều đó cho đến khi cô ấy thử. Điều đó nằm trong hợp đồng.
D: Shiela đã nói rằng vài tháng trước cô ấy gặp tai nạn và bị chấn thương ở đầu. Điều gì đã xảy ra lúc đó?
S: Cô ấy cần trở về nhà.
D: Đó có phải là một khả năng?
S: Cô ấy có thể. Cô ấy đã hoàn thành phần buồn bã.
D: Cô ấy nói cô ấy cảm thấy có thể đã rời đi vào thời điểm đó.
S: Shiela thì không, nhưng tôi đã. Đó chỉ là cơ thể cô ấy trong vụ tai nạn. Cô ấy không có mặt trong tai nạn đó. Cơ thể là tất cả những gì ở đó. Chỉ là một cơ thể trong xe. Tôi không bao giờ rời đi. Đó là một cách để kết thúc cơ thể đó, giống như trước khi nó tan biến.
D: Chúng tôi muốn cô ấy hiểu. Quyết định không để điều đó xảy ra đúng không?
S: Cô ấy quay trở lại để học cách rời đi. Cô ấy không cần phải bắt đầu lại từ khi là một đứa trẻ. Cô ấy có thể học bài học trong cơ thể hiện tại của mình.
D: Vậy nên đã quyết định rằng cô ấy sẽ không rời đi? Cô ấy sẽ quay lại và ở lại một thời gian?
S: Điều đó đã được viết trong những vì sao. Mọi thứ đã sắp xếp đúng thời điểm. Đây là cơ hội cuối cùng để thử học thêm một bài học. Nếu không thành công… thì quay về.
D: Vậy điều quan trọng là cô ấy phải đưa ra quyết định đúng đắn ngay lúc này, đúng không?
S: Đó là lý do cô ấy quay trở lại, trong cơ thể này.
D: Vậy cơ thể này có một số điều quan trọng cần làm?
S: Đúng vậy. Không chỉ là Seattle. Seattle sẽ là nhà và cô ấy sẽ đi khắp nơi. Cô ấy sẽ đi du lịch vì công việc của mình. Cô ấy là một giáo viên. Cô ấy sẽ đi du lịch để dạy. Cô ấy chỉ là một người đưa tin. Giáo viên chỉ là những người đưa tin. Có nhiều cách để dạy. Cô ấy sẽ đi du lịch, nhưng sẽ quay về Seattle. Hoặc làm điều đó, hoặc phải làm lại. Tùy thuộc vào số lần cô ấy muốn làm lại.
D: Và tôi đoán, nhưng tôi nghĩ rằng nếu cô ấy không đưa ra quyết định, thì sẽ không còn lý do gì để cô ấy ở lại trong cơ thể này nữa?
S: Không, sẽ không có lý do gì để ở lại.
Shiela đã gặp vấn đề với mắt của mình. Đục thủy tinh thể đang hình thành và tiến triển nhanh chóng, điều này không bình thường đối với độ tuổi của cô. Điều này rõ ràng giải thích được điều đó. Cô không muốn nhìn thấy những gì cô phải làm.
S: Việc Shiela gặp vấn đề với mắt là một thông điệp rất rõ ràng. Khi cô ấy bắt đầu lo sợ và dừng lại, không tiếp tục tiến về phía trước, thị lực của cô ấy cũng mờ đi. Điều này cho thấy cô ấy không muốn nhìn nhận những gì mình phải đối diện và quyết định. Đôi khi, cơ thể phản ánh những gì tâm trí đang trải qua, và trong trường hợp này, đôi mắt của cô ấy không muốn nhìn thấy con đường mà cô ấy nên đi.
D: Vậy nếu cô ấy quyết định đi đúng con đường, thì mắt của cô ấy sẽ tự nhiên trở lại bình thường?
S: Đúng vậy. Khi cô ấy chọn tiếp tục đi theo hướng đúng đắn, thị lực sẽ cải thiện. Không cần phải lo lắng về việc phẫu thuật hay các vấn đề khác. Đó chỉ là sự phản chiếu từ sự ngừng tiến về phía trước của cô ấy. Mắt là cánh cửa của linh hồn, và khi linh hồn do dự, cơ thể sẽ biểu lộ điều đó. Chỉ khi cô ấy bắt đầu đi đúng hướng trở lại, mọi thứ sẽ trở nên rõ ràng một lần nữa.
D: Vấn đề này đến rất nhanh.
S: Đúng, bởi vì cô ấy đã ngừng tiến lên một cách đột ngột. Khi cô ấy lo sợ và buông bỏ mọi thứ, mọi dấu hiệu của sự tiến bộ cũng biến mất. Thị lực là một thông điệp, và nó sẽ không quay trở lại cho đến khi cô ấy trở lại đúng con đường của mình.
Cô ấy cũng đã mắc bệnh tiểu đường. SC nói rằng đó là do cô không có niềm vui. ‘Bệnh tiểu đường là một thông điệp. Cô ấy là người mang thông điệp. Cả cơ thể cô ấy là một người truyền tin. Mọi cơ thể đều là những người truyền tin. Tôi biết vấn đề của cô ấy là gì. Cô ấy không để thông điệp truyền qua. Nếu cô ấy lắng nghe thông điệp, niềm vui sẽ đến, nhưng khi bạn là người truyền tin và bạn sợ hãi việc truyền tải thông điệp; nếu bạn đã từng bị trừng phạt vì nói ra thông điệp và bạn đã ngừng nói ra thông điệp, thì sẽ không còn niềm vui. Chỉ còn lại nỗi buồn. Cô ấy không lắng nghe thông điệp. Bệnh tiểu đường cũng sẽ biến mất nếu cô ấy lắng nghe.’ Tôi biết SC có thể chữa khỏi bệnh tiểu đường ngay lập tức, nhưng dường như nó thích để Shiela tự làm điều này hơn. ‘Tôi sẽ giúp cô ấy nếu cô ấy yêu cầu. Tôi có thể làm điều đó. Nhưng tôi sẽ không làm nếu cô ấy không lắng nghe. Tôi sẽ chỉ phải tìm một thông điệp khác. Tôi đã đưa ra những thông điệp dễ dàng rồi.
D: Vậy quyết định này rất quan trọng; mọi thứ trong cuộc sống của cô ấy phụ thuộc vào nó.
S: Cô ấy đang làm cho nó khó khăn hơn mức cần thiết. Chỉ là một sự lựa chọn thôi.
D: Cô ấy lo lắng về gia đình của mình.
S: Có nhiều hơn một gia đình. Có gia đình linh hồn của cô ấy. Nó cao hơn. Nó lớn hơn. Không nhất thiết phải là họ hàng sinh học. Nó có thể là nơi trái tim bạn thuộc về. Bạn biết khi nào bạn gặp họ. Cô ấy sẽ thấy họ như thế nào nếu cô ấy không đi?
Tôi đã hỏi về sự quan tâm của cô ấy đối với chiêm tinh học trong kiếp sống này và liệu điều đó có xuất phát từ kiếp sống trước không. “Những vì sao chỉ là một chiếc oracle. Đọc chúng thật dễ dàng. Thật dễ dàng. Bạn không cần phải học một ngôn ngữ mới. Những vì sao vẫn như vậy. Trong mỗi kiếp sống, chúng vẫn là những vì sao như vậy, vì vậy bạn không cần phải học lại một ngôn ngữ nào cả. Bạn chỉ cần học thông điệp của các biểu tượng của những giấc mơ và những ngôi sao, và bạn không cần phải học lại bất cứ điều gì.”
Thông điệp chia tay: Cô ấy phải tìm một nơi yên tĩnh để liên lạc với tôi vì tôi không thể vượt qua những hỗn loạn của cô ấy. Cô ấy không lắng nghe. Trong tâm trí của cô ấy phải yên tĩnh và cô ấy phải chọn nơi đó. Đó là cách duy nhất để liên lạc. Cô ấy phải tin tưởng rằng khi cô ấy yên lặng, đó là tôi. Cô ấy sẽ cảm nhận điều đó trong cơ thể mình. Nó rất bình yên. Tôi sẽ cho cô ấy thấy những biểu tượng. Cô ấy hiểu cảm xúc, biểu tượng và hình ảnh. Cô ấy hoàn toàn không hiểu từ ngữ. Tôi sẽ cho cô ấy thấy những biểu tượng. Bạn phải có nhiều hơn một cách để trở thành người truyền tin. Đôi khi bạn đóng một cánh cửa và sau đó bạn phải mở một cánh cửa khác. Nó giống như một động mạch. Nó giống như một lối đi vòng.
- TRUY TÌM TRI THỨC – Chương 9: Một người lữ hành khác
- TRUY TÌM TRI THỨC – Chương 8: Phi hành đoàn khẩn cấp
- TRUY TÌM TRI THỨC – Chương 7: Chỉ cần mặc một chiếc áo khoác
- TRUY TÌM TRI THỨC – Chương 6: Manna (thức ăn) từ thiên đường
- TRUY TÌM TRI THỨC – Chương 5: Che giấu thông tin
- TRUY TÌM TRI THỨC – Chương 4: Hồi sinh phương pháp chữa lành cổ đại
- TRUY TÌM TRI THỨC – Chương 3: Đừng lặp lại những sai lầm
- TRUY TÌM TRI THỨC – Chương 2: Họ tưởng chúng tôi là thần
- TRUY TÌM TRI THỨC – Chương 1: ISIS và Nhân Loại Máy Móc
- TRUY TÌM TRI THỨC – Lời mở đầu