ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 4 – CHƯƠNG 19

0
153
.
CHƯƠNG 19

Hoàn toàn chấp nhận, ban phước lành và biết ơn nghĩa là gì? Con không hoàn toàn hiểu rõ ba trong Năm Thái độ cuối cùng này — đặc biệt là ba và bốn. 
Hoàn toàn chấp nhận có nghĩa là không tranh chấp với những gì đang hiển thị ngay bây giờ. Nó có nghĩa là không từ chối nó, hoặc ném nó trở lại, hoặc bỏ đi khỏi nó, mà là ôm lấy nó, nắm giữ nó, yêu thương nó như thể nó là của riêng con. Bởi vì nó là của riêng con. Đó là sự sáng tạo của riêng con, mà con rất hài lòng – trừ phi con không. 
Nếu con không, con sẽ chống lại việc làm chủ những gì con đã tạo ra, và những gì con chống lại thì vẫn tiếp tục tồn tại. Do đó, hãy vui sướng, và mừng rỡ, và nếu hoàn cảnh hoặc điều kiện hiện tại là điều con muốn thay đổi, hãy đơn giản là chọn trải nghiệm nó theo một cách khác. Hình thức bên ngoài, biểu hiện bên ngoài, có thể không thay đổi chút nào, nhưng trải nghiệm bên trong của con về nó có thể và sẽ được thay đổi mãi mãi, đơn giản là từ quyết định của con về nó. 
Hãy nhớ rằng, đây là những gì con đang theo đuổi. Con không quan tâm đến vẻ ngoài, mà chỉ quan tâm đến kinh nghiệm bên trong của con mà thôi. Hãy để thế giới bên ngoài là những gì mà nó vốn là. Tạo ra thế giới bên trong của con như con sẽ có nó như vậy. Đây là những gì mà có nghĩa là ở trong thế giới của con, nhưng không thuộc về nó. Đây là việc làm chủ cuộc sống. 
Hãy để con được hiểu rõ điều này. Người ta nên chấp nhận bất cứ điều gì, ngay cả những điều mà người ta không đồng ý sao ạ?
Chấp nhận điều gì đó không có nghĩa là từ chối thay đổi nó, mà ngược lại. Con không thể thay đổi điều gì đó mà con không chấp nhận — đặc biệt là bên trong bản thân con, và cả bên ngoài bản thân con nữa.
Do đó, hãy chấp nhận mọi thứ như là biểu hiện thiêng liêng của sự thánh linh bên trong con. Sau đó, con tuyên bố mình là người tạo ra nó, và chỉ khi đó con mới có thể “hoàn tác” việc tạo ra nó. Chỉ khi đó, con mới có thể nhận ra – nghĩa là, một lần nữa biết về – sức mạnh bên trong con, để tạo ra điều gì đó mới. 
Chấp nhận một điều gì đó không phải là đồng ý với nó. Chỉ đơn giản là đón nhận nó, cho dù con có đồng ý với nó hay không.
Ngài sẽ để chúng con đón nhận cả ma quỷ luôn, phải không ạ?
Thế con định chữa lành cho hắn ta bằng cách nào khác nữa?
Chúng ta đã có cuộc trao đổi này trước đây. 
Phải, và chúng ta sẽ có nó một lần nữa. Ta sẽ chia sẻ những sự thật này với con nhiều lần. Con sẽ nghe chúng lặp đi lặp lại nhiều lần, cho đến khi con nghe thấy chúng. Nếu con bắt gặp Ta lặp lại Bản thân mình, đó là bởi vì con đang lặp lại chính mình. Con đang lặp đi lặp lại mọi hành vi, mọi hành động, mọi suy nghĩ, điều này đã mang con đến với nỗi buồn, đau khổ, thất bại hết lần này đến lần khác. Tuy nhiên, chiến thắng là có thể giành được, chiến thắng con ác quỷ này trong con. 
Tất nhiên, không có ma quỷ – như chúng ta cũng đã thảo luận nhiều lần trước đây. Chúng ta đang nói một cách trừu tượng ở đây.
Làm sao con có thể chữa lành được thứ mà con thậm chí còn không nắm bắt được? Trước tiên, con phải nắm chắc một thứ gì đó trong tầm tay của con, nắm chắc trong thực tế của con, trước khi con có thể để nó ra đi.
Con không chắc là con hiểu. Hãy giúp con hiểu được điều đó.
Con không thể đánh rơi thứ gì đó mà con không nắm giữ. Do đó, nhìn này! Ta mang đến cho con những tin tức tốt đẹp về niềm vui tuyệt vời. 
Thượng Đế hoàn toàn chấp nhận.  on người rất hay loại trừ. 
Con người yêu thương nhau trừ phi những người khác làm điều này hay điều kia. Họ yêu thế giới của họ trừ phi nó không làm họ hài lòng. Họ yêu Ta trừ phi họ không yêu Ta. 
Thượng Đế không loại trừ, Thượng Đế chấp nhận. Mọi người và mọi vật. 
Không có ngoại lệ. 
Chấp nhận trọn vẹn nghe rất giống như yêu thương trọn vẹn. 
Hai điều đó là như nhau. Chúng ta chỉ đang sử dụng các từ khác nhau để mô tả cùng một trải nghiệm. Tình yêu và sự chấp nhận là những khái niệm có thể thay thế cho nhau. 
Để thay đổi một cái gì đó, trước tiên con phải chấp nhận rằng nó vẫn tồn tại. Để yêu một điều gì đó, con cũng phải làm điều tương tự. 
Con không thể yêu phần của bản thân mà con cho rằng không có ở đó, mà con chối bỏ. Con đã chối bỏ nhiều phần của bản thân mà con không muốn thừa nhận. Khi phủ nhận những phần đó của bản thân, con đã khiến con không thể hoàn toàn yêu bản thân mình — và do đó, cũng không hoàn toàn yêu người khác. 
Deborah Ford đã viết một cuốn sách tuyệt vời về chủ đề này có tên là Mặt tối của những kẻ đuổi theo ánh sáng (The Dark Side of the Light Chasers). Nó nói về những người đang tìm kiếm Ánh Sáng, nhưng lại không biết cách đối phó với “bóng tối” của chính họ, không nhìn thấy món quà nằm ở đó. Con giới thiệu cuốn sách này cho tất cả mọi người. Nó có thể thay đổi cuộc sống. Nó giải thích bằng những thuật ngữ rất rõ ràng và dễ hiểu tại sao sự chấp nhận lại là một phước lành như vậy. 
Đó là một phước lành! Nếu không có nó, người ta sẽ tự hủy hoại chính mình và những người khác. Nhưng thông qua tình yêu và sự chấp nhận, người ta ban phước lành đến cho tất cả những người mà người ta chạm vào cuộc sống của họ. Khi người ta trở nên yêu thương trọn vẹn và chấp nhận trọn vẹn, người ta trở thành một ân phước trọn vẹn— và điều này khiến người ta và tất cả những người khác được vui vẻ trọn vẹn.
Mọi thứ đều trôi chảy cùng nhau, mọi thứ kết nối với mọi thứ khác, và con bắt đầu thấy và hiểu rằng tất cả Năm Thái Độ của Thượng Đế thực sự là một và giống nhau. Chúng chính là Thượng Đế. Khía cạnh của Thượng Đế mà hoàn toàn là một ân phước là khía cạnh mà không hề lên án thứ gì cả. Trong thế giới của Thượng Đế không có điều gì gọi là lên án, chỉ có sự khen ngợi mà thôi.
Tất cả các con đều được khen ngợi vì công việc các con đang làm, nghề mà các con đang làm, vì việc tìm hiểu và trải nghiệm Con người thật của các con. Bất cứ khi nào có bất cứ điều gì tồi tệ xảy ra xung quanh mẹ con, mẹ luôn nói, “Chúa phù hộ cho nó!” 
Mọi người khác sẽ nói, “Chúa nguyền rủa nó!”
Một ngày con hỏi bà ấy tại sao. Bà ấy nhìn con như thể bà ấy không thể hiểu nổi làm thế nào mà con có thể đặt câu hỏi cho được. Sau đó, với tình yêu và sự kiên nhẫn của một người giải thích điều gì đó cho một đứa trẻ nhỏ, bà ấy đã nói: “Mẹ không muốn Chúa nguyền rủa nó. Mẹ muốn Chúa phù hộ nó. Đó là điều duy nhất sẽ làm cho nó tốt hơn.”
Mẹ của con là một người rất “ý thức”. Bà ấy đã hiểu được nhiều điều. Hãy đi bây giờ, và ban phúc cho tất cả mọi điều trong cuộc sống của con. Hãy nhớ rằng, Ta đã không gửi cho con gì khác ngoài các thiên thần, và Ta không mang lại điều gì cho con ngoài phép màu cả.
Làm thế nào để một người ban phúc được cho mọi điều ạ? Con không hiểu đó là về cái gì, những từ đó có nghĩa là gì.
Con cho điều gì đó lời phước lành của con, khi con cho nó nguồn năng lượng tốt nhất, những suy nghĩ cao cả nhất của con. 
Con có nên dành những năng lượng tốt nhất, những suy nghĩ cao cả nhất của mình cho những thứ con ghét không? Như là chiến tranh? Bạo lực? Sự tham lam? Những người không tử tế? Những chính sách phi nhân tính? Con không hiểu. Con không thể ban phước lành của con cho những thứ này. 
Nhưng chính xác là những năng lượng tốt nhất của con và những suy nghĩ cao nhất của con là những điều mà những thứ đó cần, nếu chúng vốn phải được thay đổi. 
Con không hiểu sao? Con không thay đổi điều gì bằng cách lên án nó. Thật vậy, con thực sự lên án nó, để nó được lặp lại.
Con không lên án hành vi giết người bừa bãi, thành kiến ​​tràn lan, bạo lực tràn lan, lòng tham không kiểm soát sao?
Con không lên án thứ gì cả.
Không thứ gì cả sao?
Không thứ gì cả. Ta chưa từng gởi những người thầy của Ta để nói với con rằng, “Đừng phán xét, và cũng đừng lên án” sao?
Nhưng nếu chúng con không lên án gì, chúng con dường như đang tán thành mọi thứ.
Không lên án không có nghĩa là không tìm kiếm sự thay đổi. Bởi vì con không lên án điều gì đó không có nghĩa là con tán thành điều đó. Nó chỉ đơn giản có nghĩa là con từ chối đánh giá nó. Mặt khác, con vẫn có thể chọn một thứ khác. 
Một lựa chọn để thay đổi không phải lúc nào cũng xuất phát từ sự tức giận. Trên ra, khả năng con tác động đến thay đổi thực tế tăng tỉ lệ thuận với sự giảm sút cơn giận của con. 
Con người thường sử dụng sự tức giận như sự biện minh của họ để tìm kiếm sự thay đổi, và sự phán xét là sự biện minh cho sự tức giận của họ. Các con đã tạo ra rất nhiều kịch tính xung quanh việc này, cho rằng mình tổn thương để biện minh cho những phán xét của mình. 
Nhiều người trong số các con kết thúc các mối quan hệ của mình theo cách này. Các con chưa học được nghệ thuật của việc chỉ đơn giản là nói, “Tôi đã xong. Hình thức hiện tại của mối quan hệ này không còn phục vụ tôi nữa.” Các con cứ khăng khăng cảm nhận tổn thương trước tiên, sau đó chuyển sang phán xét, sau đó dùng sự tức giận để bằng cách nào đó biện minh cho sự thay đổi mà các con muốn thực hiện. Nó giống như thể, nếu không có sự tức giận, thì các con không thể có được những gì các con muốn; các con không thể thay đổi những gì mà các con không thích. Vì vậy, các con xây dựng đủ loại kịch tính xung quanh nó.
Bây giờ để Ta nói với con điều này: hãy ban phước lành, ban phước lành, ban phước lành cho kẻ thù của con, và cầu nguyện cho những kẻ bắt bớ con. Gửi cho họ những năng lượng tốt nhất và những suy nghĩ cao cả nhất của con.
Con sẽ không thể làm được điều này trừ khi con xem mọi người và mọi hoàn cảnh sống là một món quà; như một thiên thần, và một phép màu. Khi con làm vậy, con sẽ chuyển sang cảm giác biết ơn trọn vẹn. Con sẽ hoàn toàn biết ơn — Thái độ thứ năm của Thượng Đế — và vòng tròn sẽ hoàn chỉnh.
Đây là một yếu tố quan trọng, cảm giác biết ơn này, phải không ạ?
Phải. Biết ơn là thái độ thay đổi mọi thứ. Biết ơn điều gì đó là ngừng chống lại nó, xem nó và thừa nhận nó như một món quà, ngay cả khi món quà đó không được rõ ràng ngay lập tức.
Ngoài ra, như con đã được dạy, lòng biết ơn đối với một kinh nghiệm, điều kiện hoặc kết quả trước đó là một công cụ mạnh mẽ trong việc tạo ra thực tại của con và là một dấu hiệu rõ ràng của việc Làm Chủ Cuộc Sống. 
Nó mạnh mẽ đến nỗi Ta nghĩ Thái độ thứ năm gần như nên được liệt kê đầu tiên.
Trên thực tế, sự tuyệt vời của Năm Thái Độ của Thượng Đế là, giống như Bảy bước để Làm Bạn với Thượng Đế, thứ tự của chúng có thể được đảo lại. Thượng Đế hoàn toàn biết ơn, ban phước, chấp nhận, yêu thương và vui mừng!
Đây là một dịp tốt khác để con đề cập đến lời cầu nguyện yêu thích của con; lời cầu nguyện mạnh mẽ nhất mà con từng nghe: Cảm ơn Thượng Đế đã giúp con hiểu rằng vấn đề này đã được giải quyết cho con. 
Phải, đó là một lời cầu nguyện mạnh mẽ. Lần tới khi đối mặt với một tình trạng hoặc hoàn cảnh mà con đánh giá là có vấn đề, hãy bày tỏ lòng biết ơn ngay lập tức của con, không chỉ đối với giải pháp mà còn đối với chính vấn đề đó. Làm như vậy, con ngay lập tức thay đổi quan điểm của mình về nó và thái độ của con về nó. 
Tiếp theo, hãy ban phúc cho nó, giống như mẹ con đã làm vậy. Cung cấp cho nó năng lượng tốt nhất của con và suy nghĩ cao cả nhất của con. Trong chuyện này, con làm cho nó trở thành bạn bè của con, chứ không phải kẻ thù của con; thứ ủng hộ con, chứ không phải thứ chống lại con. 
Sau đó, chấp nhận nó, và không chống lại cái ác. Vì những gì con chống lại, sẽ tiếp tục tồn tại. Chỉ những gì con chấp nhận, con mới có thể thay đổi. 
Bây giờ, hãy bao bọc nó bằng tình yêu thương. Bất kể con đang trải nghiệm điều gì, con có thể thực sự yêu thương mọi trải nghiệm mà con không mong muốn, cho chúng biến mất đi. 
Theo một nghĩa nào đó, con có thể “yêu thương nó đến chết”.
Cuối cùng, hãy vui lên, vì kết quả chính xác và hoàn hảo nằm trong tầm tay.Không gì có thể lấy đi niềm vui của con, vì niềm vui là Con Người Con và con người mà con sẽ luôn là. Vì vậy, khi đối mặt với mọi vấn đề, hãy làm một điều vui vẻ.
Giống như Anna đã hát trong câu chuyện âm nhạc của Nhà Vua và Tôi: “Tôi huýt sáo một giai điệu vui vẻ, và mỗi lần, niềm hạnh phúc trong giai điệu thuyết phục tôi rằng tôi không sợ hãi!”
Con đã hiểu rồi đấy. Con hiểu nó một cách hoàn hảo. 
Con có một người bạn luôn dùng những thái độ này hàng ngày, trong mọi khoảnh khắc. Ông ấy chữa bệnh cho người khác bằng cách giúp họ thấy họ có thể thay đổi thái độ một cách dễ dàng và nhanh chóng như thế nào, và cho họ thấy sự khác biệt mà một sự thay đổi như vậy sẽ tạo ra trong cuộc sống của họ. Tên ông ấy là Jerry Jampolsky — Gerald G. Jampolsky MD, gọi một cách trang trọng — và ông ấy đã viết một cuốn sách đột phá với tên gọi Tình yêu là Buông bỏ nỗi Sợ hãi.
Jerry thành lập Trung tâm Chữa bệnh Attitudinal Healing, tại Sausalito, California, và hiện có hơn 130 trung tâm như vậy ở các thành phố trên khắp thế giới. Con chưa bao giờ biết một người đàn ông nào tử tế, hiền lành hơn. Ông ấy giữ một thái độ tích cực về mọi thứ. Mọi thứ. Ở nhà ông ấy, con chưa bao giờ “nghe thấy một lời làm nản chí”. Về điều này, ông ấy rất đáng chú ý, và thái độ của ông ấy về cuộc sống rất gợi nên nhiều cảm hứng. 
Nancy và con đã trải qua vài ngày với Jerry và người vợ tuyệt vời và giỏi giang của ông ấy, Diane Cirincione, khi mà, như cuộc sống an bày, con thấy mình đã trải qua một cuộc đụng độ cá tính với một trong những vị khách khác của nhà ông ấy. Con rất tiếc phải nói rằng con đã không “vượt trội” trong thời gian này. Mệt mỏi và kiệt sức từ nhiều tháng trên đường, con đã không đối phó với tình huống một cách hòa bình cho lắm. 
Jerry thấy con bị kích động nên hỏi có giúp được gì không. Như bất kỳ ai biết ông ấy đều sẽ nói cho Ngài biết, đây là câu hỏi thường gặp của Jerry mỗi khi ông ấy thấy bất kỳ ai xung quanh ông ấy trải qua bất kỳ loại cảm giác khó chịu nào.
Con nói với anh ấy rằng con đang có một số cảm xúc tiêu cực về lần tương tác trước đó với vị khách đến chơi nhà kia, và Jerry ngay lập tức gợi ý rằng có thể có lợi khi ngồi xuống với chính mình, Diane và người khác sẽ xem xét nó và “xem cần những gì để chữa lành nó.”
Sau đó, anh ấy hỏi con một câu hỏi thăm dò. “Anh muốn chữa lành nó, hay anh muốn bám vào những cảm xúc tiêu cực?”
Con nói với anh ấy rằng con không nghĩ rằng mình đã có một quyết định tỉnh táo để giữ lấy sự tiêu cực, nhưng con đang gặp một số khó khăn để vượt qua nó. “Chà, mọi thứ sẽ phụ thuộc vào thái độ của anh về nó ở đây,” Jerry trả lời bằng một giọng rất tử tế, trầm lắng. “Có lẽ điều gì đó rất tích cực sẽ đến từ tất cả những điều này. Chúng ta hãy nhìn xem nó là gì.”
Chúng con đã có cuộc nói chuyện mà ông ấy gợi ý, và với sự tạo điều kiện của ông ấy và Diane, người khách khác, con đã bước những bước đầu tiên trên con đường trở lại với tình yêu. Con thực sự biết ơn khi có Jerry ở bên, trong khoảng thời gian con hoàn toàn mất liên lạc với Trung tâm của mình và việc Con thực sự Là Ai. Không đứng về bên nào, không đưa ra phán xét, không có bất kỳ sự can thiệp quyết liệt nào ngoài lời đề nghị tiếp tục nhìn mọi thứ theo một cách khác và cho phép bản thân được nhìn nhận quan điểm của người khác, Diane và Jerry không chỉ đóng một vai trò to lớn trong việc hàn gắn thời điểm này, mà còn cho con các công cụ để áp dụng các nguyên tắc chữa lành cơ bản vào cuộc sống hàng ngày.
Không phải ai trong chúng ta cũng có thể đủ may mắn ở bên cạnh Jerry Jampolsky khi chúng ta gặp khó khăn, nhưng chúng ta có thể ở bên cạnh sự thông thái của Jerry. Đó là lý do tại sao con lại rất hào hứng với cuốn sách mới của anh ấy, Tha thứ: Người chữa lành tuyệt vời nhất của tất cả.
Điều làm cho Jerry Jampolsky nổi bật là thái độ đáng chú ý của ông ta. Nó chữa lành mọi thứ trong tầm mắt. Nó thậm chí còn chữa lành cho thị lực của Jerry. 
Chuyện xảy ra là trong khoảng thời gian chúng con ở bên nhau, Jerry đã gặp phải một số biến chứng y tế liên quan đến thị lực của ông ấy, vốn đang suy giảm. Trên thực tế, vào một trong những ngày chúng con ở đó, ông ấy đã lên lịch thực hiện một số cuộc phẫu thuật ngoại trú, và có khả năng thực sự là thủ thuật này có thể làm giảm thị lực thay vì cải thiện. Trên thực tế, có khả năng anh ta có thể bị mất thị lực hoàn toàn ở một mắt. Không điều gì trong số này có vẻ khiến Jerry bận tâm. Ông ấy không nghĩ ngợi gì nữa. Ông ấy chỉ đơn giản là sẽ không quan tâm đến nó. Ông ấy tránh bất kỳ cuộc thảo luận nào về nó trong những ngày trước khi phẫu thuật, và con nhớ rằng ông ấy đã rời bệnh viện với nụ cười tươi nhất.
 “Mọi thứ sẽ ổn thôi,” ông ấy tuyên bố, “bất kể nó diễn ra như thế nào.”
Con đã học được điều gì đó vào ngày hôm đó từ một Bậc Thầy.
Chấp nhận một cái gì đó không phải là đồng ý với nó. Nó chỉ đơn giản là để nắm bắt lấy nó, cho dù con có đồng ý với nó hay không.
Đúng ạ. Con có thể thấy rằng Jerry đang chấp nhận và chúc phúc cho trải nghiệm mà ông ấy đang có. Con cho điều gì đó lời chúc phúc của con khi con cho nó nguồn năng lượng tốt nhất, những suy nghĩ cao cả nhất của con. Đó là lý do tại sao con lại nghĩ ngay đến Jerry khi nghe về Năm Thái độ của Thượng Đế.
Ông ấy là một người luôn thực hành những thái độ đó. Mọi người luôn hỏi con rằng cuộc sống của con đã thay đổi như thế nào kể từ khi những cuốn sách của con ra mắt. Gặp gỡ và trở thành bạn bè với những người như Jerry Jampolsky là một trong những thay đổi đã mang lại may mắn cho con. Kết nối và phát triển mối quan hệ cá nhân với nhiều người mà cá nhân con ngưỡng mộ trong suốt nhiều năm là một trong những kết quả đáng kinh ngạc và mang tính hướng dẫn nhất khi tạo ra bộ ba quyển Đối thoại cùng Thượng Đế. 
Con đã nhìn thấy trong những con người phi thường này những điều mà con chưa thể thành thạo, và họ đã truyền cảm hứng cho con.
Tất nhiên, đã có những thay đổi khác, và điều quan trọng nhất trong số này là mối quan hệ của con với Thượng Đế. Giờ đây, con có mối quan hệ cá nhân với Thượng Đế, và điều đó dẫn đến kinh nghiệm về sự khỏe mạnh liên tục, về quyền năng thầm lặng, về sự trưởng thành và mở rộng của cá nhân, về nguồn cảm hứng dồi dào sâu sắc, về tình yêu chắc chắn và kiên định.
Mọi thứ về cách con nắm giữ trải nghiệm về mối quan hệ là khác nhau, và các mối quan hệ cá nhân của con đang phản ánh điều đó. Những tương tác cá nhân của con với những người khác đã trở nên vui vẻ và thỏa mãn. Về mối quan hệ với bạn đời, con đang viết bài này vào năm thứ năm của cuộc hôn nhân với Nancy, và mối tình của chúng con gần như là một câu chuyện cổ tích lãng mạn. Nó đã tuyệt vời vào buổi đầu, và nó đã trở nên tuyệt vời hơn, khi mỗi ngày trôi qua. Điều đó không có nghĩa là nó được đảm bảo sẽ tồn tại mãi mãi ở dạng thức hiện tại. Con sẽ không dự đoán điều đó, bởi vì con sẽ không tạo áp lực như vậy cho Nancy hoặc bản thân con. Nhưng con tin rằng ngay cả khi hình thức của mối quan hệ của chúng con có thay đổi đi chăng nữa, thì mối quan hệ đó sẽ luôn trung thực, quan tâm, nhân ái và đầy yêu thương một cách tuyệt vời. 
Không chỉ các mối quan hệ của con được cải thiện, mà vì vậy, còn là sức khỏe tinh thần của con, và sức khỏe thể chất của con nữa. Bây giờ con đang ở trong tình trạng tốt hơn con mười năm trước, và cảm thấy sống động và tràn đầy năng lượng. Một lần nữa, con sẽ không dự đoán rằng nó sẽ luôn như vậy, bởi vì con sẽ không tạo áp lực đó cho bản thân, nhưng con có thể nói với Ngài rằng ngay cả khi sức khỏe của con có thay đổi, sự bình yên trong nội tâm và niềm vui sâu sắc của con sẽ không, vì con đã nhìn thấy sự hoàn hảo của cuộc đời mình, và con không còn thắc mắc về kết quả, cũng không phải đấu tranh chống lại chúng. 
Sự hiểu biết của con về sự trù phú cũng thay đổi, và bây giờ con trải nghiệm một thế giới không thiếu thốn hoặc không giới hạn. Mặc dù con biết rằng đây không phải là kinh nghiệm của đa số bạn bè của con, nhưng con làm việc có ý thức mỗi ngày để giúp những người khác thay đổi trải nghiệm của họ và con chia sẻ sự trù phú của mình một cách tự do, ủng hộ các nguyên nhân và dự án và những người mà con đồng ý với họ, là một phương tiện khác để thể hiện, trải nghiệm và tái tạo lại Con Người của Con. 
Và vâng, con đã được truyền cảm hứng từ rất nhiều giáo viên tuyệt vời và những người có tầm nhìn xa mà cá nhân con được biết đến. Con đã học được từ họ điều gì khiến con người nổi bật, điều gì nâng họ lên trên đám đông. Đây không phải là việc tôn thờ ngôi sao hay nêu tên tuổi, bởi vì con hiểu rõ rằng những gì nâng đỡ những cá nhân đáng chú ý này cũng có thể nâng chúng ta lên. Tất cả chúng ta đều có phép thuật như nhau, và chúng ta càng tìm hiểu nhiều về những người đã khiến phép thuật trở nên nhiệm mầu trong cuộc sống, chúng ta càng có thể khiến nó nhiệm mầu trong cuộc sống của chính mình. Bằng cách này, tất cả chúng con đều là những người thầy của nhau. Chúng con là những người dẫn đường, kêu gọi nhau không thực sự để học, mà là để nhớ lại, để biết lại, về việc Chúng con Thực sự Là Ai.
Marianne Williamson là một người dẫn đường như vậy. Hãy để con kể cho ngài nghe những gì con đã học được từ Marianne.
Lòng can đảm.
Bà ấy đã dạy cho con về lòng cam đảm lớn và sự cam kết đối với một con đường cao cả hơn. Con chưa bao giờ biết một người có sức mạnh cá nhân hay sức chịu đựng về tinh thần hơn như vậy. Hay tầm nhìn xa hơn như vậy. Nhưng Marianne không chỉ đơn thuần nói về tầm nhìn của bà ấy về thế giới, mà bà ấy còn đi theo tầm nhìn đó, hàng ngày, làm việc không mệt mỏi để biến nó thành kết quả. Đó là những gì mà con đã học được từ bà ấy: làm việc không mệt mỏi để thực hiện hóa tầm nhìn mà người ta đã được trao cho, và thực hiện điều này đầy can đảm. Hành động ngay bây giờ. Con đã từng lên giường cùng với Marianne Williamson. Bà ấy sẽ giết con vì đã nói với mọi người điều này, nhưng đó là sự thật. Và con đã học được nhiều điều tuyệt vời trong những khoảnh khắc chúng con chia sẻ. 
Được rồi, có thể không phải là lên giường, mà là ở trên giường. Và vợ con, Nancy vào và ra khỏi phòng, trò chuyện với chúng con khi cô ấy chuẩn bị đóng gói đồ đạt. Thực tế là, chúng con đã đi chơi ở nhà của Marianne, tận hưởng khoảng thời gian riêng tư quý giá và hiếm hoi bên nhau. Và vào sáng sớm ngày con đi, Marianne và con ngồi trên giường của bà ấy cùng nhau, cùng uống nước cam và lén ăn bánh ngọt, nói về cuộc sống. Con đã hỏi bà ấy làm thế nào bà ấy có thể tiếp tục, làm thế nào bà ấy đã tiếp tục tốc độ chóng mặt của mình trong nhiều năm, chạm vào rất nhiều cuộc đời một cách phi thường như vậy. Bà ấy nhìn con dịu dàng, nhưng ẩn chứa sức mạnh ẩn sau ánh mắt mà con nhớ cho đến ngày nay. “Đó là về sự cam kết,” bà ấy nói. “Đó là việc anh đưa ra những lựa chọn cao cả nhất, những lựa chọn mà nhiều người chỉ nói đến mà thôi.”
Sau đó, bà ấy đã thách thức con. “Anh đã sẵn sàng để làm điều đó chưa?” bà ấy hỏi. “Nếu anh đã sẵn sàng, thì thật tuyệt vời.” Nếu anh không, thì hãy tránh xa tầm mắt của công chúng và ở xa ra. Bởi vì nếu anh mang lại hy vọng cho mọi người, anh sẽ trở thành một hình mẫu, và anh phải sẵn sàng cung cấp khả năng lãnh đạo nhất định, anh phải sẵn sàng sống theo mô hình đó. Hoặc ít nhất là cố gắng, với tất cả bản thể của anh. Mọi người có thể tha thứ cho anh nếu anh thất bại, nhưng họ sẽ khó tha thứ cho anh nếu anh không cố gắng. 
“Việc chia sẻ quá trình tiến hóa của riêng anh với những người khác giúp anh tiến bộ nhanh hơn. Nếu anh nói với người khác rằng điều gì đó là có thể với họ, anh phải sẵn sàng chứng minh rằng điều đó là có thể với anh. Anh phải cam kết cả cuộc đời mình cho điều này.”
Chắc chắn đây phải là ý nghĩa của cuộc sống sống “có chủ đích”. Tuy nhiên, ngay cả khi chúng ta cố ý xác lập ý định của mình một cách có chủ ý, đôi khi mọi thứ dường như vẫn xảy ra một cách tình cờ. Nhưng con đã học được rằng không có cái gọi là sự trùng hợp ngẫu nhiên, và các sự kiện đồng bộ chỉ đơn giản là cách Thượng Đế sắp đặt mọi thứ cho chúng ta, một khi ý định của chúng ta đã rõ ràng. Hóa ra người ta càng sống có chủ ý, người ta càng nhận thấy nhiều sự trùng hợp trong cuộc sống.
Ví dụ, khi Đối thoại cùng Thượng Đế, quyển 1, được xuất bản, con muốn thấy nó được đặt vào tay càng nhiều người càng tốt, bởi vì con tin rằng nó chứa thông tin quan trọng cho tất cả nhân loại. Hai tuần sau khi nó được phát hành, Tiến sĩ Bernie Siegel đã đến Annapolis, giảng về mối liên hệ giữa y học và tâm linh. Ở giữa bài thuyết trình này, ông nói, “Tất cả chúng ta đang nói chuyện với Thượng Đế mọi lúc, và thầy không biết các em thế nào, nhưng thầy đang viết ra cuộc đối thoại của mình. Trên thực tế, cuốn sách tiếp theo của thầy có tên là Đối thoại cùng Thượng Đế, kể về một người đàn ông hỏi Thượng Đế mọi câu hỏi mà anh ta từng có, và Thượng Đế cho anh ta câu trả lời. Anh ta không hiểu tất cả chúng, và anh ta thậm chí còn tranh luận một chút với Thượng Đế, và vì vậy họ có cuộc trò chuyện này. Đó thực sự là trải nghiệm của riêng thầy. ”  
Mọi người từ phía khán giả cười khúc khích – ngoại trừ một cô gái trẻ. 
Con gái của con. 
Samantha chỉ “tình cờ” có mặt trong số khán giả vào ngày hôm đó, và ngay phút giải lao đầu tiên đã lao xuống bục. “Tiến sĩ Siegel,” con bé bắt đầu, thở dốc,“thầy có nghiêm túc về việc viết cuốn sách mà thầy đã nói đến không ạ?”
“Chắc chắn rồi,” Bernie cười. “Thầy đã viết được một nửa rồi.”
“Chà, điều đó rất thú vị,” Samantha tiếp lời, “bởi vì bố em vừa có một cuốn sách được xuất bản mà chính xác như thầy đã mô tả, đến tận tiêu đề.”
Bernie mở to mắt. “Thật vậy sao? Thật là hấp dẫn. Mặc dù thầy không ngạc nhiên gì cả. Một khi ý tưởng đã xuất hiện, thì bất kỳ ai cũng có thể khai thác nó cả. Thầy nghĩ rằng tất cả chúng ta nên viết kinh thánh cá nhân của riêng mình. Thầy rất muốn nói chuyện với ông ấy về kinh thánh cá nhân của ông ấy.”
Ngày hôm sau, con nói chuyện với Tiến sĩ Siegel tại nhà của ông ấy ở Connecticut. Chúng con đã chia sẻ kinh nghiệm của mình, và hóa ra là ông ấy, thực sự, đang viết cùng một cuốn sách mà con vừa xuất bản. Vào thời điểm đó, con không nắm bắt được sự hoàn hảo của những gì đang xảy ra, mà lại rơi vào sợ hãi. Con bắt đầu tưởng tượng ra trường hợp xấu nhất: hai tháng sau khi cuốn sách của Bernie ra mắt, mọi người tìm thấy cuốn sách của con trên kệ sau ở đâu đó, và buộc tội con là sao chép cuốn sách của ông ấy. 
Con đã quá xấu hổ để có thể chia sẻ bất kỳ suy nghĩ nào trong số này, trong cuộc trò chuyện của chúng con. Rốt cuộc, cuốn sách của riêng con đã cảnh báo về việc suy nghĩ dựa trên nỗi sợ hãi, nói đi nói lại để loại bỏ những ý tưởng tiêu cực và thay thế chúng bằng những ý tưởng tích cực. Bernie tử tế nói rằng ông ấy rất thích đọc cuốn sách của con, và con đã hứa sẽ gửi cho ông ấy một bản sao. Con đã cúp máy và cố gắng áp dụng một số suy nghĩ tích cực. Trong vài tuần, con hết lo lắng lại đến tự vấn. Tự vấn là ngược lại với lo lắng. Chính điều gì đó tuyệt vời như “lo lắng” lại là điều gì đó đáng lo ngại. Những ngày này, con tự hỏi rất nhiều – đó chính là, tạo ra thật nhiều sự tự vấn bằng năng lượng tinh thần của con. Những ngày tháng trước đó, con vẫn còn bị mắc kẹt trong sự lo lắng trong ít nhất là phân nửa thời gian. 
Tự vấn phân nửa thời gian chắc là đủ rồi, vì mọi người có biết Bernie Siegel đã làm gì không? Ông ấy không những đổi tựa và viết lại cuốn sách của riêng mình – ông ấy còn quay lại tán dương cuốn sách của con. Đây là sự chứng thực của người nổi tiếng đầu tiên mà quyển Đối thoại cùng Thượng Đế nhận được, và nó giúp những người mua sách, những người có thể đã quan ngại về một tác giả chưa xuất bản sách trước đây, thấy được giá trị của những gì mà con đã tạo ra.
Bây giờ thì, mọi người, đó chính là đẳng cấp. Đó là hành động của một người vĩ đại, người biết mình không có gì để mất khi nâng đỡ đồng loại cả. Ngay cả khi đồng loại đó đang đi trên cùng một lãnh thổ, trên cùng một mặt đất, thì đây là một người đàn ông có khả năng nói rằng, không chỉ có đủ chỗ cho tất cả chúng ta, mà thậm chí, tôi sẽ cho người này một chút không gian của riêng mình. 
Kể từ đó, con biết Bernie ở mức độ cá nhân. Chúng con thậm chí đã thực hiện các bài thuyết trình cùng nhau. Ông ấy là một niềm vui tuyệt đối, với ánh mắt lấp lánh làm bừng sáng mọi căn phòng. Đó là sự lấp lánh của lòng vị tha, hay cái mà con thường gọi, theo cách gọi tắt của cá nhân con, là Nhân Tố Bernie.
Đôi mắt của mọi người cũng sẽ lấp lánh, khi mọi người trải qua cuộc sống như Bernie, nâng dậy tất cả những người khác mà mọi người chạm vào cuộc đời của họ.
Chắc chắn đây phải là ý nghĩa của việc sống một cuộc sống “có ích” mà Elisabeth Kübler-Ross đã từng nói “Tất cả các lợi ích thực sự đều là lợi ích tương hỗ,” và đó là một lời dạy tuyệt vời, vì khi chúng ta mang lại lợi ích cho người khác, thì chúng ta cũng sẽ mang lại lợi ích cho chính mình.
Con biết một người hoàn toàn hiểu điều này, Gary Zukav, sống cách con một giờ. Chúng con đã dành thời gian bên nhau – Gary và đối tác tinh thần của anh ấy, Linda Francis, và Nancy và con – tại ngôi nhà của con ở Nam Oregon. Trong bữa tối, anh ấy đã nói với con một lần về việc, mười năm trước, anh ấy đã viết Chỗ Ngồi của Linh Hồn (The Seat of the Soul) như thế nào. Anh ấy cũng viết Những Bậc Thầy Wu Li đang nhảy múa (The Dancing Wu Li Masters). Cả hai đều là những quyển sách bán chạy nhất và Gary đột nhiên trở thành một người nổi tiếng. Ngoại trừ việc anh ấy không phải là người nổi tiếng. Trong trái tim của mình, anh ấy cảm thấy rằng anh ấy muốn được đối xử giống như những người khác vậy thôi. Nhưng tác giả của những cuốn sách bán chạy không phải lúc nào cũng cho phép điều đó, vì vậy Gary đã phải ý thức nỗ lực để chuyển bản thân mình ra khỏi ánh đèn sân khấu. Anh ấy “biến mất” trong vài năm, từ chối lời mời thuyết trình và yêu cầu phỏng vấn, thay vào đó rút lui đến một nơi yên tĩnh để nghiền ngẫm những gì anh ấy đã làm. Sách của anh ấy có đóng góp thực sự không? Chúng có xứng đáng nhận được tất cả sự chú ý không? Anh ấy đã thêm thứ gì đó có giá trị chưa? Vị trí của anh ấy trong tất cả những điều này là gì? 
Khi Gary đang chia sẻ quá trình của anh ấy, con nhận ra rằng con đã không dành thời gian để tự hỏi mình những câu hỏi tương tự. Con đã chỉ lao về phía trước mà thôi. Con biết mình sẽ phải học hỏi từ những người đã tự cho mình cái nhìn sâu hơn về các vấn đề sâu sắc hơn, và con đã định làm như vậy – mặc dù con không biết mình sẽ được trao cơ hội như thế nào và khi nào.
Qua mười tháng sau. Con đang đáp máy bay đến Chicago. Khi con rẽ vào một góc đến cabin, đó là Gary Zukav. Chúng con “tình cờ” bắt cùng một chuyến bay và được ngồi trong cùng một khu vực, mặc dù chúng con đến thành phố vì những lý do hoàn toàn khác nhau — và chúng con phát hiện ra khi trò chuyện trên lối đi rằng chúng con đã được đặt cho trước cùng một khách sạn. Được rồi, con tự nhủ, chuyện gì đang xảy ra ở đây? Đây có phải là một trong những “sự trùng hợp ngẫu nhiên” đó không?
Khi về đến khách sạn, chúng con nghĩ sẽ rất tuyệt nếu được ăn tối cùng nhau. Con đang trong quá trình tạo ra cuốn sách mà mọi người đang đọc, và nó diễn ra không được mấy tốt đẹp. Mọi thứ đã hoàn toàn dừng lại. Khi chúng con xem qua menu của mình, con đã chia sẻ điều này với Gary. Con nói với anh ấy rằng con lo lắng, bởi vì con đã đưa những câu chuyện từ cuộc đời mình vào cuốn sách, và con không biết liệu độc giả của con có hứng thú hay không.
“Điều họ quan tâm là sự thật,” Gary nói đơn giản “Nếu anh kể giai thoại chỉ để kể giai thoại, chúng có giá trị rất hạn chế. Nhưng nếu anh mô tả những trải nghiệm trong cuộc sống của anh để chia sẻ những gì anh học được từ chúng, chúng sẽ trở nên vô giá ”. 
Tất nhiên, anh ấy nói thêm một cách lặng lẽ, anh phải sẵn lòng thể hiện bản thân mình trọn vẹn để làm được điều đó. Anh không thể che giấu đằng sau một người. Anh phải sẵn sàng trở nên chân thực, minh bạch và nói về mọi điều theo cách mà chúng vốn là. Nếu anh không phản ứng lại một tình huống trong cuộc sống theo cách mà anh làm chủ cuộc sống, hãy nói rằng như thế. Nếu anh không hiểu được lời dạy của chính mình, hãy thừa nhận nó. Mọi người có thể học hỏi được từ điều đó.
“Vậy nên,” Gary nói, “hãy kể những giai thoại của anh, nhưng luôn thêm vào nơi anh đang đứng bây giờ, và những gì anh đã học được. Rồi chúng tôi có thể ở lại với câu chuyện của anh bởi vì nó đã trở thành câu chuyện của chúng tôi. Anh không thấy vậy sao? Tất cả chúng ta đều đang đi trên cùng một con đường.” Anh ấy nở nụ cười ấm áp. 
Tất nhiên, Gary Zukav đã trở lại với công chúng vào thời điểm đó, chấp nhận lời mời xuất hiện trên chương trình của Oprah, và thậm chí ra ngoài ngay bây giờ để ký tặng sách và diễn thuyết. Và cuốn sách về Linh hồn của anh ấy lại một lần nữa là cuốn sách bán chạy nhất. Con hỏi anh ấy làm thế nào anh ấy xoay sở được với sự nổi tiếng của mình. Tất nhiên, anh ấy hiểu rằng con thực sự đang hỏi xin một số lời khuyên về cách con có thể giải quyết vấn đề của con. Và vì vậy anh ấy suy nghĩ một lúc. Đôi mắt anh ấy nhìn thoáng qua, và con nhìn anh ấy đi đâu đó. Anh ấy lại nói khẽ.  
“Đầu tiên, tôi phải tìm ra phần trung tâm của mình, sự thật bên trong của mình, sự chân thực của mình. Tôi tìm kiếm điều này mỗi ngày. Tôi tìm kiếm nó một cách chủ động. Tôi đã tìm kiếm nó trước khi trả lời câu hỏi của anh. Sau đó, tôi cố gắng hành động từ sự chân thực đó trong mọi việc tôi làm, cho dù đó là viết lách, phỏng vấn trên phương tiện truyền thông, hay ký tặng sách ở đâu đó. Ví dụ như, nếu tôi đang ở trên chương trình của Oprah, tôi cố quên đi việc tôi đang nói chuyện với 70 triệu người. Tôi phải tiếp tục nói chuyện với những người ở ngay trước mặt tôi, với khán giả ngay tại trường quay. Và nếu tôi không bao giờ từ bỏ phần trung tâm của mình, thì tôi luôn hòa hợp với chính mình, và điều đó cho phép tôi hòa hợp với những người khác và với mọi thứ xung quanh tôi.” 
Chắc chắn đây phải là ý nghĩa của việc sống một cuộc sống “hài hòa”.
Sự thật đích thực của con là cuộc sống đã trở nên thú vị kể từ khi bộ ba quyển Đối thoại cùng Thượng Đế được xuất bản — và một trong những phần thú vị của nó là việc học được rằng hầu hết những người nổi tiếng và quan trọng đều không phải là không thể gặp được, không thể tiếp cận được, và tự thổi phồng, như con đôi khi tưởng tượng về họ. Trên thực tế, lại hoàn toàn ngược lại. Những người nổi tiếng mà con đã gặp đều rất “thật”, chân thật, nhạy cảm và biết quan tâm và con dần thấy rằng đó là những phẩm chất thường thấy ở những người nổi bật. 
Một ngày nọ, điện thoại reo tại nhà con, đó là Ed Asner. Anh ấy, cùng với Ellen Burstyn, đã đọc những lời của Thượng Đế qua băng ghi âm của quyển Đối thoại cùng Thượng Đế. Chúng con phải nói về sự bóc trần về con dài tám cột, trên đầu trang của tạp chí Phố Wall. “Này” Ed càu nhàu, “Đừng để họ gặp được cậu, nhóc ạ” Anh ấy đang cố cho con một lời động viên về những gì mà anh ấy biết chắc hẳn là một nhược điểm đối với con. Con nói rằng con đang nghĩ đến việc viết một bức thư cho Tạp chí để trả lời về bài báo ăn khách của nó. 
“Không,” anh ấy nói, “đừng làm vậy. Đó không phải là con người của cậu. Tôi có biết một chút về việc báo chí đang xé cậu,” anh ấy nói, cười khúc khích; sau đó anh ấy trở nên nghiêm túc. “Họ không biết cậu là ai, nhưng cậu thì biết. Hãy bám sát điều đó, bởi vì đó là điều quan trọng nhất. Họ sẽ lảng vảng đến đây. Tất cả đều sẽ lảng vảng xung quanh. Miễn là cậu vẫn là con người của cậu. Đừng để bất cứ ai hay điều gì kéo cậu ra khỏi sự thật của chính cậu.” Ed Asner, giống như Gary, là một người dịu dàng, dễ mến, và hiểu tất cả về sự chân thực. Và sống theo nó. 
Shirley MacLame cũng vậy. 
Con đã gặp Shirley thông qua Chantal Westerman, khi đó là phóng viên giải trí của Good Morning, America. Chúng con sắp quay phim phỏng vấn cho GMA, và vào ngày quay, Chantal, Nancy và con đã ăn trưa ở Santa Monica. “Tôi biết một người mà anh nên biết, và cũng là người mà vốn nên biết anh, và tôi chắc chắn rằng cô ấy sẽ muốn gặp anh,” Chantal đề nghị trong khi ăn salad. “Tôi có thể gọi cho cô ấy không?”
“Chúng ta đang nói về ai vậy?” Con hỏi. 
“Shirley MacLame.” Chantal thản nhiên đáp.
Shirley MacLame? Con đã hét lên trong đầu. Con được gặp Shirley MacLame sao? Bề ngoài, con cố gắng tỏ ra bình tĩnh. “Chà, nếu cô muốn sắp xếp buổi hẹn,” con nói với thái độ đồng thuận nhất của mình, “thì cứ tiếp tục đi.”
Mọi người có cho rằng nếu chúng ta cho người khác thấy rằng chúng ta thực sự hào hứng với điều gì đó, thì bằng cách nào đó, chúng ta tưởng tượng rằng chúng ta sẽ dễ bị tổn thương hơn không? Con không biết nữa. Con không biết đó là gì. Con chỉ biết rằng con đang từ bỏ nó. Con đang vứt bỏ tất cả những lớp bao bọc bảo vệ xung quanh mình mà con đã có, để mọi người sẽ không bao giờ biết được con đang nghĩ gì, cảm thấy thế nào hay chuyện gì đang xảy ra với con. Còn sống để làm gì nếu con dành nửa cuộc đời để trốn? Con đã cố gắng học hỏi từ những người như Gary, Ed và Shirley. 
Chúng con đã ăn tối với Shirley vào đêm đó trong phòng ăn riêng tại khách sạn Beverly Hills. Shirley MacLame là một người rất thực tế — một trong những “người thật nhất” mà con từng gặp — và cô ấy cũng sẵn sàng thuyết phục người ta phải sống thật với cô ấy. Ý con là, cô ấy không có thời gian cho những trò vui vô nghĩa. Cô ấy không trò chuyện vô bổ. 
“Vậy là,” cô ấy nói khi con đi vào gian hàng bên cạnh, “anh thực sự nói chuyện với Thượng Đế sao?”
“Tôi nghĩ vậy,” con khiêm tốn trả lời.
“Anh nghĩ vậy?” Cô ấy thật bất ngờ. “Anh nghĩ vậy sao?”
“À,” con lắp bắp, “đó là trải nghiệm của tôi.”
“Vậy thì anh không nghĩ là mình nên nói như vậy sao? Đó không phải là chuyện đã xảy ra sao?
“Đó là những gì đã xảy ra. Chỉ là một số người sẽ khó chấp nhận điều đó nếu tôi vào đề ngay với nó.”
“Ồ, anh quan tâm người ta nghĩ gì sao?” Shirley thăm dò, khuôn mặt cô ấy giờ rất gần, mắt cô ấy đang tìm kiếm mắt con. “Tại sao?” 
Shirley luôn đặt câu hỏi. Anh nghĩ gì về điều này? Anh biết gì về điều đso? Điều gì khiến anh nghĩ rằng anh biết những gì anh nghĩ là anh biết? Anh cảm thấy thế nào khi điều này và kia xảy ra?
Kể từ đó, con đã có vài lần đến thăm Shirley và con khá rõ tại sao cô ấy lại là một nữ diễn viên đáng kinh ngạc như vậy. Cô ấy dường như khiến mỗi người mà cô ấy gặp trở thành một nghiên cứu điển hình, thật sự quan tâm đến họ, và cô ấy cho mỗi người một phần rất thực của chính cô ấy. Cô ấy không giữ lại điều gì. Niềm vui của cô ấy, tiếng cười của cô ấy, nước mắt của cô ấy, sự thật của cô ấy – tất cả đều ở đó, được trao tặng như một món quà từ một người thực sự là chính mình. Cô ấy không điều chỉnh hành vi, tính cách, nhận xét hoặc cuộc trò chuyện của mình với bất kỳ ai vì bất kỳ lý do gì.
Và đây là những gì Shirley đã chia sẻ với con, không phải từ bất cứ điều gì cụ thể mà cô ấy đã nói trong suốt thời gian chúng con ở cạnh nhau, mà chỉ từ bản chất của cô ấy: đừng bao giờ lấy câu trả lời của người khác để làm câu trả lời của riêng anh, không bao giờ từ bỏ con người của anh và không bao giờ ngừng khám phá xem anh có thể là ai, nếu anh chuyển sang cấp độ tiếp theo. 
Điều đó cần sự can đảm.
Điều đó đưa con đến với hai trong số những người can đảm nhất mà con biết: Ellen DeGeneres và Anne Heche. 
Đó là vào tháng 12 năm 1998, Nancy và con nhận được lời mời dành vài ngày với hai người phụ nữ đáng chú ý này. Họ hỏi liệu chúng con có thể đến kịp thời gian cho một buổi tụ họp kéo dài một ngày mà họ đã lên kế hoạch với một vài người bạn cho tháng Giêng trước. “Chúng tôi đang bắt đầu một cuộc sống mới trong năm mới này, và chúng tôi không thể nghĩ đến bất kỳ ai khác mà chúng tôi muốn trải qua ngày đầu năm mới cùng, ngoài anh” tin nhắn của họ đã nói vậy. “Mấy quyển sách đã truyền cảm hứng cho chúng tôi rất nhiều.”
Nancy và con bay đến từ Estes Park, Colorado, nơi chúng con vừa kết thúc vào sáng hôm đó, Khóa nghỉ dưỡng Tái tạo Bản thân Cuối năm hàng năm của chúng con.
Con không nghĩ ra được còn nơi nào trên Trái đất mà con cảm thấy thoải mái nhanh chóng hơn là ở nhà của Ellen và Anne. Thật khó để không cảm thấy thoải mái ngay lập tức, bởi vì trong không gian của họ, tất cả sự giả vờ biến mất, tất cả những thứ không trung thực biến mất, và điều còn lại là sự chấp nhận vô điều kiện về con người của mọi người, như mọi người vốn là, không cần lý do, không cần giải thích, không cảm giác tội lỗi, xấu hổ hoặc sợ hãi hoặc cảm giác “không đủ tốt”. Trải nghiệm không phải là kết quả của bất cứ điều gì cụ thể mà Ellen và Anne đang làm, mà là những gì là bản thể của họ. 
Đầu tiên, họ đáng yêu. Trung thực một cách cởi mở và liên tục. Điều này thể hiện sự ấm áp và dễ mến, được chia sẻ với nhau và với những người khác trong phòng. Kế đó, họ khá minh bạch — điều mà, dĩ nhiên, là một sự đáng yêu khác. Không có một kế hoạch ẩn nào, không có một sự thật bất thành văn nào, không có bất kỳ một sự lừa dối nào trong không gian. Họ là những gì họ vốn là, và mọi người là những gì mọi người vốn là, và tất cả đều ổn và sự thật rằng tất cả đều ổn sẽ làm cho mọi khoảnh khắc trở nên ngọt ngào. 
Nhà của Anne và Ellen, và trái tim của Anne và Ellen, chỉ nói đơn giản, “Chào mừng, quý vị được an toàn ở đây.” 
Đó là một món quà đặc biệt để tặng cho người khác. Con chỉ hy vọng rằng con có thể cung cấp sự an toàn như vậy trong không gian của riêng con, với tất cả những người mà con tiếp xúc. Con đã có được hình mẫu từ nhiều Bậc Thầy. 
Con chỉ ước mình có thể gặp những con người tuyệt vời này sớm hơn vài năm. 
Mọi thứ đều hoàn hảo. Con đã gặp họ vào đúng thời điểm.
Vâng, nhưng chỉ một vài năm trước thôi và con lẽ ra đã có thể học được những gì cuộc sống của họ đã dạy cho con, trước khi con gây ra thiệt hại quá nhiều cho người khác.
Con đã không hề gây thiệt hại cho người khác nhiều hơn những người khác đã gây thiệt hại cho con.
 Con đã không có ai mà con tưởng tượng là nhân vật phản diện trong cuộc sống của con sao?
À, có thể một hoặc hai ạ.
Và con đã bị họ làm hỏng đến không thể sửa chữa được chưa?
Không, con đoán là không. 
Con đoán là không?
Ngài nghe như là Shirley vậy. 
Nhịp đập nghe giống như là George Burns.
Dễ thương.
Trọng điểm là, con không bị thiệt hại bởi những người khác trong cuộc sống của con, những người đã làm những điều mà con ước gì họ chưa làm, hoặc những người đã không làm những gì mà con ước gì họ đã làm.  
Để ta nói với con điều này – một lần nữa: Ta đã chẳng gửi cho con gì khác ngoài các thiên thần. Tất cả những người này đều mang đến cho con những món quà, những món quà tuyệt vời, được thiết kế để giúp con nhớ lại Con người thật của con. Và con đã thực hiện điều tương tự cho những người khác.  Và khi tất cả các con vượt qua được cuộc phiêu lưu vĩ đại này, các con sẽ nhìn thấy điều đó rõ ràng, và các con sẽ cảm ơn nhau. 
Ta đã nói với con, sẽ đến ngày mà con kiểm điểm lại cuộc đời mình và biết ơn từng phút giây. Mọi tổn thương, mọi nỗi buồn, mọi niềm vui, mọi kỷ niệm, mọi khoảnh khắc trong cuộc sống của con sẽ là một kho báu đối với con, vì con sẽ thấy được sự hoàn hảo tuyệt đối của sự thiết lập. Con sẽ đứng sau bàn dệt và nhìn thấy chiếc thảm, và con sẽ khóc trước vẻ đẹp của nó.
Vì vậy, hãy yêu thương nhau. Những người khác. Tất cả mọi người khác. Ngay cả những người mà con đã gọi là kẻ hại con. Ngay cả những người con đã nguyền rủa như kẻ thù. 
Yêu nhau, và yêu chính mình. Vì Thượng Đế, hãy yêu bản thân con. Ý ta là theo nghĩa đen đấy. Hãy yêu bản thân con, vì Thượng Đế.
Điều đó đôi khi rất khó thực hiện. Đặc biệt là khi con nghĩ về việc con đã từng như thế nào trong quá khứ. Con không phải là một người rất tốt trong phần lớn cuộc đời của mình. Con đã trải qua ba mươi năm, những năm hai mươi, ba mươi và bốn mươi tuổi, là một người hoàn toàn —
Đừng nói ra. Đừng buộc tội mình theo cách đó. Con không phải là người tồi tệ nhất từng bước trên mặt đất. Con không phải là hiện thân của ma quỷ. Con đã, và đang, là một con người, mắc sai lầm, cố gắng tìm đường trở về nhà. Con đã cảm thấy rối rắm. Con đã làm những gì mà con đã làm, bởi vì con đã cảm thấy rối rắm. Con đã lạc lối. Con đã bị lạc, và giờ đây con đã được tìm thấy. 
Đừng tự đánh mất bản thân mình một lần nữa, lần này trong mê cung của sự tự thương hại của chính con, trong mê cung của cảm giác tội lỗi của chính con. Thay vào đó, hãy tự triệu hồi mình, trong phiên bản vĩ đại nhất kế tiếp của tầm nhìn vĩ đại nhất mà con từng nắm giữ về Con Người của Con. 
Kể câu chuyện của con, phải, nhưng đừng là câu chuyện của con. Câu chuyện của con cũng giống như câu chuyện cuộc đời của mọi người. Đó chỉ là con người mà con nghĩ rằng con là. Đó không phải là Con Người Thực Sự của con. Nếu con sử dụng nó để nhớ về Con người thật của con, thì đấy là con đang sử dụng nó một cách khôn ngoan. Con sử dụng nó chính xác như nó đã được dự định sẽ được sử dụng như vậy. 
Vì vậy, hãy kể câu chuyện của con và để chúng ta xem con đã nhớ được những gì từ kết quả của nó, và nó có những gì để mọi người ghi nhớ.
À, có lẽ con đã không phải là một kẻ hoàn toàn… – gì cũng được… nhưng con chắc chán đã không hề giỏi trong việc làm cho mọi người cảm thấy được an toàn. Ngay cả vào đầu những năm tám mươi, khi con nghĩ rằng con đã học được một chút về sự phát triển cá nhân, con cũng đã không áp dụng những gì con đã học.
Con đã kết hôn lần nữa, rời Bộ Linh Mục thuộc Terry Cole-Whittaker, và rời khỏi sự náo nhiệt của San Diego, đến thị trấn nhỏ Klickitat, Washington. Nhưng cuộc sống cũng không diễn ra tốt đẹp ở đó, phần lớn là do con dường như không phải là người an toàn khi ở bên cạnh cho lắm. Con ích kỷ, và thao túng mọi khoảnh khắc và con người mà con có thể, để đạt được những gì con muốn. 
Không có nhiều thay đổi khi con chuyển đến Portland, Oregon, với hy vọng sẽ có một khởi đầu mới. Thay vì cải thiện, cuộc sống của con lại đi từ phức tạp đến phức tạp hơn, cú đánh tan nát là một đám cháy lớn trong căn nhà chung cư nơi con đang sống cùng vợ, phá hủy tất cả mọi thứ chúng con sở hữu. Vậy mà con vẫn còn chưa chạm đáy vực. Con đã thổi bay biến cuộc hôn nhân của mình, rồi thiết lập những mối quan hệ khác, và thổi bay biến chúng đi. Con đang vật lộn như một người chết đuối cố gắng nổi lên, suýt chút nữa đã kéo theo mọi người xung quanh chìm xuống cùng mình. 
Đến lúc này con biết rằng mọi thứ không thể tồi tệ hơn được. Ngoại trừ việc nó đã tệ hơn. Một người đàn ông tám mươi tuổi lái xe Studebaker đã tông thẳng vào chiếc xe mà con đang lái, khiến con bị gãy cổ. Con đã khổ sở ở Philadelphia Collar trong hơn một năm, trải qua liệu pháp vật lý trị liệu tích cực hàng ngày trong nhiều tháng, trị liệu cách ngày trong nhiều tháng nữa, cuối cùng con đã giảm xuống còn hai lần trị liệu một tuần, và cuối cùng, điều đó đã kết thúc — nhưng mọi thứ khác trong đời con cũng vậy. Con đã mất khả năng kiếm tiền, mất mối quan hệ gần nhất và một ngày nọ, con bước ra ngoài và phát hiện ra rằng chiếc xe của con đã bị đánh cắp. 
Đó là một trường hợp kinh điển của việc “khi trời đổ mưa, trời mưa như trút” và con đã ghi nhớ khoảnh khắc đó trong suốt quãng đời còn lại của mình. Vẫn quay cuồng với mọi thứ đang diễn ra một cách sai lầm, con đi lên phối rồi xuống phố với hy vọng hão huyền rằng con chỉ đơn giản là quên nơi con đã đỗ xe. Sau đó, với sự cam chịu và căm phẫn tột độ, con quỳ gối xuống vỉa hè và xua đi cơn tức giận của mình. Một người phụ nữ đi ngang qua nhìn con tròn xoe mắt và chạy vội sang phía bên kia đường.
Hai ngày sau, con lấy vài đồng tiền cuối cùng mà con có và mua một vé xe buýt đến Nam Oregon, nơi ba đứa con của con đang sống với mẹ chúng. Con hỏi liệu cô ấy có thể giúp con một chút nào không, có thể để con ở trong một căn phòng trống mà cô ấy đã ở trong nhà vài tuần cho đến khi con có thể ổn định lại được không. Có thể hiểu được là cô ấy đã từ chối con— và cho con ra ngoài. Con nói với cô ấy rằng con không có nơi nào khác để đi, và cô ấy nói, “Anh có thể có lều và dụng cụ cắm trại.”
Đó là chuyện làm thế nào mà con lại khổ sở trên bãi cỏ trung tâm tại Suối Nước Nóng Jackson, ngay bên ngoài Ashland, Oregon, nơi mà tiền thuê không gian là $25 một tuần mà con không có. Con cầu xin người quản lý khu cắm trại vài ngày để kiếm một số tiền, và anh ta trợn mắt. Công viên đã chật kín người, và điều cuối cùng anh ấy cần là thêm một người nữa, nhưng anh ấy đã lắng nghe câu chuyện của con. Anh ấy đã nghe về vụ cháy, vụ tai nạn, gãy cổ, chiếc xe bị đánh cắp, và những điều xui xẻo không thể tin được, và con đoán rằng trái tim anh ấy đã hướng về con. “Được rồi” anh ấy nói, “Một vài ngày. Để xem anh có thể tìm được gì. Đặt lều của anh xuống đó.” 
Con đã bốn mươi lăm tuổi, và con cảm thấy cuộc đời mình đã kết thúc. Con đã đi từ một chuyên gia được trả lương cao trong ngành phát thanh truyền hình, quản lý biên tập viên của một tờ báo, nhân viên thông tin công cộng cho một trong những hệ thống trường học lớn nhất quốc gia, và trợ lý cá nhân cho Tiến sĩ Elisabeth Kübler-Ross, cho đến việc nhặt những lon bia và những chai nước ngọt trên đường phố và trong công viên để đòi tiền đặt cọc 5 xu. (Hai mươi lon kiếm được một đô la, một trăm lon kiếm được một tờ rơi, và 5 Gan mỗi tuần giúp con ở lại được khu cắm trại.) 
Con đã học được một vài điều về cuộc sống trên đường phố trong suốt khoảng thời gian tốt đẹp hơn của năm, mà con đã trải qua ở suối nước nóng. Con chính xác là đã không lang thang trên đường phố, nhưng con đã rất cận kề với điều đó. Và con phát hiện ra rằng có một quy tắc ngoài trời, trên đường phố, dưới cầu và trong công viên, rằng nếu phần còn lại của hành tinh nương theo nó, sẽ thay đổi được thế giới: Giúp Đỡ Lẫn Nhau. 
Nếu người ta ở ngoài đó hơn một vài tuần, người ta sẽ biết những người khác ở ngoài đó với họ và người khác cũng biết người ta. Không có gì cá nhân cả, chú ý là thế, không ai hỏi về việc người ta đã đến đó như thế nào. Nhưng nếu họ thấy người ta gặp khó khăn, họ sẽ không đi ngang qua người ta như nhiều người có một mái nhà sẽ làm. Họ sẽ dừng lại, hỏi, “Anh ổn chứ?” Và nếu người ta cần gì đó mà họ có thể giúp được, thì người ta sẽ được giúp. 
Con đã có những người trên phố đưa cho con đôi tất khô cuối cùng của họ, hoặc số lon gom góp được trong nửa ngày, khi trông có vẻ như con sẽ không đạt được “chỉ tiêu” của mình. Và nếu ai đó đạt điểm cao (một tờ rơi hoặc một điểm mười từ một người qua đường), anh ta sẽ quay lại khu cắm trại với đồ ăn cho mọi người, mà con nhớ mình đã cố gắng thiết lập vào đêm đầu tiên đó. Khi con đến sân thì trời đã chạng vạng. Con biết mình phải làm việc nhanh, và chính xác là con không có nhiều kinh nghiệm dựng lều. Gió giật mạnh, và trông giống như mưa. “Buộc xuống cái cây đó,” một giọng nói cộc cằn từ đâu phát ra. “Sau đó dẫn một đường dây trở lại cột điện thoại. Đặt một đồ đánh dấu trên dây, để anh không tự giết mình vào giữa đêm, lúc đi vệ sinh. 
Mưa bắt đầu rơi nhẹ. Đột nhiên chúng con dựng lều lại với nhau. Người bạn không tên của con không hề nói những điều không cần thiết, giới hạn bình luận của anh ta nội trong “cần tiền đặt cọc ở đây,” và “tốt hơn hết là lấy được tờ rơi, nếu không anh sẽ phải ngủ trong hồ đấy.”
Khi chúng con hoàn thành (thực tế là anh ấy đã làm gần hết công việc), anh ấy ném chiếc búa của con xuống đất. “Thứ đó hẳn sẽ giữ được lều của anh,” anh ta lẩm bẩm và bỏ đi. 
“Này, cảm ơn,” con gọi với theo anh ta. “Anh tên là gì?”
“Không quan trọng” anh ta đáp lại và không hề nhìn lại. 
Con không bao giờ gặp lại anh ta nữa. 
Cuộc sống của con trở nên rất đơn giản trong công viên. Thách thức lớn nhất của con (và mong muốn lớn nhất của con) là giữ ấm và khô ráo. 
Con không hề khao khát một cơ hội thăng chức lớn, lo lắng về việc “kiếm được một cô gái”, lăn tăn về hóa đơn điện thoại hay tự hỏi bản thân mình sẽ làm gì trong phần đời còn lại của mình. Trời mưa rất nhiều và những cơn gió se lạnh của tháng Ba đang thổi, và con chỉ đơn giản là cố gắng giữ ấm và khô ráo. Đôi khi con tự hỏi làm thế nào con sẽ ra khỏi đó, nhưng phần lớn, con tự hỏi làm thế nào con sẽ ở lại được đó. 25 đô la một tuần là rất nhiều tiền phải kiếm được từ không một thứ gì cả. Tất nhiên, con đã có ý định tìm việc làm. Nhưng chuyện này là ở ngay đây, ngay bây giờ. Chuyện này là về tối nay và ngày mai và ngày sau đó. Con đang chữa một cái cổ bị gãy, không có xe hơi, không có tiền, thức ăn rất ít và không có nơi ở. Rồi lại là mùa xuân, chuyển sang mùa hạ. Đó là mặt tích cực. 
Mỗi ngày, con lục tung các thùng rác với hy vọng tìm được một tờ báo, nửa quả táo mà ai đó chưa ăn hết, một túi đồ ăn trưa với một chiếc bánh sandwich mà học sinh trung học sẽ không ăn. Báo được dùng để lót thêm dưới lều. Nó giữ hơi ấm bên trong, hơi ẩm bên ngoài và mềm hơn và bằng phẳng hơn so với nền đất sần sùi. Tuy nhiên, quan trọng nhất, đó là một nguồn cung cấp thông tin về việc làm. Mỗi khi có tờ giấy, con lại lùng sục trên các trang rao vặt, tìm việc làm. Với vết thương ở cổ, con không thể làm bất cứ việc gì nặng nhọc, và hầu hết các công việc dành cho nam giới đều là công việc thể chất. Lao động ban ngày. Phụ việc trong đoàn này hay đoàn kia. Nhưng hai tháng sau khi tìm kiếm, con đã phải trả giá.
NGƯỜI THÔNG BÁO TRUYỀN THANH / LÀM-VIỆC CUỐI TUẦN, 
phải có kinh nghiệm.
Gọi số v.v.
Trái tim con đã nhảy lên. Có thể có bao nhiêu người ở Medford, Oregon, có kinh nghiệm lên sóng truyền thanh mà vẫn đang chưa làm việc chứ? Con chạy đến bốt điện thoại, lật những trang vàng mà cảm ơn Thượng Đế-chúng-đã-ở đó, dành cho các đài phát thanh truyền hình, bỏ vào 25 xu quý giá của con, và gọi theo số điện thoại. Giám đốc chương trình, người mà tôi biết sẽ thực hiện việc tuyển dụng, không có trong đó. Anh ấy có thể liên hệ lại với anh không? giọng một phụ nữ đang hỏi.
“Chắc chắn rồi,” con thản nhiên đề cập đến — bằng giọng đài từ hay nhất của con — rằng con gọi có liên quan đến tờ quảng cáo tìm người trợ giúp. “Tôi sẽ ở đây cho đến bốn giờ.” Con cho cô ấy số điện thoại công cộng và cúp máy, sau đó ngồi trên mặt đất cạnh bốt điện thoại hơn ba tiếng đồng hồ, chờ đợi cuộc gọi lại không bao giờ đến.
Sáng hôm sau, con tìm thấy một cuốn tiểu thuyết lãng mạn bìa mềm trong thùng rác, giật lấy nó và quay trở lại bốt điện thoại. Con đã muốn chuẩn bị tinh thần để ngồi cả ngày ở đây nếu cần. Ngồi xuống vào lúc chín giờ và mở sách ra, con đã tự nhủ rằng nếu không có ai gọi đến trước giờ trưa, thì con sẽ đầu tư thêm 25 xu nữa và gọi điện đến đài phát thanh sau bữa trưa. 
Điện thoại reo lúc 9 giờ 35. “Xin lỗi, tôi không thể liên lạc lại với anh ngày hôm qua,” PD nói. “Tôi bị kẹt cứng trong công việc. Vậy thì, tôi đã nghe nói lại rằng anh đã thấy quảng cáo cho một công việc cuối tuần. Anh có kinh nghiệm chứ?” 
Một lần nữa, con hạ giọng trầm thấp. “Chà, tôi đã hoàn thành một số công việc trên sóng ở đây và ở kia,” con đáp một cách thờ ơ rồi nói thêm, “trong hai mươi năm qua.” Trong khi cuộc trao đổi này đang diễn ra, con đã cầu nguyện rằng một chiếc RV lớn không đổ xô vào công viên khi con đang đứng đó nói chuyện. Con không muốn phải giải thích tại sao một chiếc xe khổng lồ lại chạy qua phòng khách của con.
Tại sao anh không đến? giám đốc chương trình mời. “Anh có bản lên sóng kiểm tra không?”
Một bản lên sóng kiểm tra là một đoạn băng ghi âm, đã được xử lý để loại đi phần âm nhạc, của một tác phẩm lên sóng của một DJ.
Con chắc chắn đã đạt được sự quan tâm của anh ta.
Không, tôi đã để lại tất cả đồ đạc của mình ở Portland,” con thấy đau đớn. “Nhưng tôi có thể “đọc trực tiếp” bất kỳ bản sao nào mà anh đưa cho tôi, và tôi nghĩ anh sẽ hiểu được những gì tôi có thể làm.”
“Được rồi,” anh ta đồng ý. “Ghé qua khoảng ba giờ. Tôi phải tiếp tục lúc bốn giờ, vì vậy đừng quá muộn nhé.”
“Hiểu rồi ạ.” 
Con thực sự đã nhảy lên không trung và hét lên một tiếng khi con bước ra khỏi bốt điện thoại. Một vài cậu con trai đang đi ngang qua. “Tốt tới vậy sao, hở?” một trong số họ kéo dài giọng.
“Tôi nghĩ rằng tôi đã tìm được một công việc!” Con khoe. 
Họ thực sự hạnh phúc giùm cho con. “Làm việc gì?” một trong số họ muốn biết.
“Chương trình DJ cuối tuần! Tôi sẽ tham gia một cuộc phỏng vấn vào lúc ba giờ.”
“Trong bộ dạng đó sao?” 
Con đã chưa hề nghĩ gì tới ngoại hình của mình. Đã không cắt tóc trong vài tuần, nhưng con có thể bỏ qua việc đó. Một nửa số người chơi DJ ở Mỹ có tóc đuôi ngựa. Nhưng con sẽ phải làm gì đó với quần áo của mình. Có một phòng giặt trong khuôn viên, nhưng con không có tiền để mua xà phòng, mua thứ gì đó đã giặt và sấy khô và sẵn sàng để mặc, cộng với tiền vé xe buýt đến Medford và trở về. 
Việc con nghèo đến cỡ nào đã không đánh mạnh vào con cho đến tận lúc đó. Con không thể thực hiện một động tác cơ bản, như chạy vào thị trấn để phỏng vấn xin việc nhanh, nếu không có một phép lạ nào đó xảy ra. Con đã có kinh nghiệm ngay lúc đó về những trở ngại mà người lang thang trên đường phải đối mặt chỉ để cố gắng đứng dậy và dẫn dắt một cuộc sống bình thường. 
Hai người đàn ông nhìn con như thể họ biết chính xác những gì con đang nghĩ. 
“Anh không có tiền phải không?” một trong số họ khịt mũi nửa miệng 
“Có thể vài đô,” con đoán, có lẽ đã đánh giá quá cao.
“Được rồi, thôi nào, đùa sao.” 
Con đi theo họ đến một vòng tròn những lều nơi một số người đàn ông khác đang ở. “Anh ấy có cơ hội làm việc theo cách của mình để rời khỏi đây,” họ giải thích với bạn bè và lầm bầm điều gì đó khác mà con không nghe thấy. Sau đó, quay sang con, người lớn tuổi hơn trong hai người đàn ông gầm gừ, “Anh có cái gì đó tử tế để mặc không?”
“Có, trong túi vải thô của tôi, nhưng không có gì sạch sẽ, không có gì sẵn sàng cả.”
“Mang nó trở lại đây.”
Vào lúc con quay lại, một người phụ nữ mà con từng thấy ở quanh suối đã tới nhập bọn cùng những người đàn ông. Cô ấy sống ở một trong những chiếc xe kéo nhỏ rải rác trong công viên.
“Anh hãy giặt những thứ đó và lau khô và em sẽ ủi chúng cho anh, anh yêu,” cô ấy thông báo.
Một trong số những người đàn ông bước tới và đưa một túi giấy nhỏ màu nâu, leng keng những đồng xu. “Mấy người này đã góp vào với nhau và gom được nhiêu đây,” anh ta giải thích. “Đi đến tiệm giặt đi.”
Năm tiếng đồng hồ sau, con xuất hiện ở đài phát thanh với đôi mắt sáng và đuôi tóc rậm rạp, và trông như thể con vừa bước ra khỏi căn hộ ở khu phố cao cấp của mình. 
Con đã nhận được công việc!
“Chúng tôi đang nói chuyện 6.25 đô la một giờ, cho hai ngày, mỗi ngày tám giờ,” giám đốc chương trình nói. “Tôi xin lỗi vì tôi không thể đưa anh nhiều giờ hơn. Trình độ của anh quá cao so với công việc này, và tôi hiểu, nếu như anh quyết định không nhận nó.”
Một trăm đô la một tuần! Con sắp kiếm được hàng trăm đô la một tuần. Tức là bốn trăm một tháng — vào thời điểm đó trong cuộc đời con, là cả gia tài. 
“Không, không, đó chỉ là những gì tôi đang tìm kiếm ngay bây giờ,” tôi nhận lời đề nghị một cách nhanh chóng. “Tôi rất thích sự nghiệp của mình trong lĩnh vực phát thanh, và nào giờ tôi đã chuyển sang làm việc khác. Tôi chỉ muốn tìm cách để vẫn được làm việc trong đài phát thanh mà thôi. Điều này sẽ rất thú vị đối với tôi.” Và con không hề nói dối, bởi vì nó thực sự rất thú vị. Sự thú vị của việc sống sót. Con sống trong căn lều của mình thêm vài tháng nữa và con đã tiết kiệm đủ để mua cho mình một chiếc ’63 Nash Rambler với giá $300. Con cảm thấy như mình là một triệu phú vậy. Con là người duy nhất trong nhóm của mình ở khu cắm trại có xe, và là người duy nhất có thu nhập đều đặn, và con chia sẻ cả hai thứ thoải mái với tất cả những người khác, không bao giờ quên những gì họ đã làm cho con. Lo lắng về việc nhiệt độ giảm, vào tháng 11, con chuyển đến một trong những cabin loại một phòng nhỏ ở công viên được thuê với giá $75 một tuần. Con cảm thấy tội lỗi khi bỏ bạn bè bên ngoài – không ai trong số họ có đủ tiền như vậy – vì vậy con sẽ mời một hoặc hai người trong số họ chia sẻ không gian với con vào những đêm thực sự lạnh hoặc mưa. Con cố gắng sắp xếp cho mọi người theo lượt, để ai cũng có cơ hội thoát khỏi thời tiết khắc nghiệt.
Ngay khi có vẻ như con sẽ làm việc bán thời gian mãi mãi, con đã nhận được một lời đề nghị bất ngờ từ một đài phát thanh khác trong thành phố để đến và thực hiện chương trình vào giờ cao điểm buổi chiều của họ. Họ đã bắt gặp buổi biểu diễn cuối tuần của con và thích những gì họ nghe — nhưng Medford không hẳn là một thị trường radio lớn, và con được trả 900 đô la một tháng để bắt đầu. Con vẫn làm việc toàn thời gian trở lại và có thể rời khỏi khu cắm trại. Con đã sống ở đó hơn chín tháng. Đó là khoảng thời gian con sẽ không bao giờ quên. 
Con chúc lành cho cái ngày con lê bước đến công viên đó, mang theo đồ cắm trại bên mình, vì đó không phải là điểm kết thúc cuộc đời con, mà là sự khởi đầu. Trong công viên đó, con đã học được về lòng trung thành, sự trung thực, tính chân thực và sự tin tưởng, cũng như về sự đơn giản, sẻ chia và tồn tại. Con đã học được cách không bao giờ cam chịu thất bại, chấp nhận và biết ơn những gì đúng ngay tại đây, ngay lúc này. 
Vì vậy, con đã học được nhiều điều, không chỉ từ các ngôi sao điện ảnh và các tác giả nổi tiếng. Mà từ những người vô gia cư đã kết bạn với con, và từ những người con gặp hàng ngày, những người con gặp khi đi qua cuộc đời. Người đưa thư, người bán hàng tạp hóa, người phụ nữ ở tiệm giặt khô. 
Tất cả đều có điều gì đó để dạy cho người ta, điều gì đó để mang lại cho người ta như một món quà. Và đây là một bí mật tuyệt vời. Mỗi người trong số những người họ cũng đến để nhận một món quà từ mình nữa. 
Món quà mà người ta đã trao tặng người khác là gì? Và nếu trong lúc bối rối, người ta đã làm những gì mà họ tưởng tượng là đã làm tổn thương người khác, thì cũng đừng cho rằng đây không phải là một món quà. Nó có thể là một kho báu tuyệt vời, cũng như thời gian của người ta trong công viên vậy. Không phải người ta đã học được từ nỗi đau lớn nhất của mình, đôi khi thậm chí còn nhiều hơn từ những niềm vui tuyệt vời nhất của người ta hay sao? Vậy mới ai là kẻ thủ ác, và ai mới là nạn nhân trong cuộc đời người ta? 
Người ta sẽ đạt đến sự làm chủ cuộc sống thực sự khi họ có thể hiểu rõ điều này trước đó, thay vì sau khi, đã biết được kết quả của một trải nghiệm. 
Khoảng thời gian cơ cực và cô đơn đã dạy người ta rằng cuộc sống của họ không bao giờ kết thúc.
 Đừng bao giờ nghĩ rằng cuộc sống của mình đã kết thúc, nhưng hãy biết rằng mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi kỷ niệm là một sự khởi đầu khác, một dịp khác, một cơ hội khác để tái tạo lại chính mình. 
Ngay cả khi người điểm làm điều này vào thời điểm cuối cùng mà họ có thể, vào lúc người ta chết, người ta sẽ biện minh cho toàn bộ trải nghiệm của mình và tôn vinh nó trước mặt Thượng Đế. 
Ngay cả khi người ta là một tên tội phạm cứng rắn, một kẻ sát nhân đang sống trong tử tù hay đang đi đến nơi hành quyết của họ, điều này vẫn sẽ là sự thật. 
Người ta phải biết điều này. Người ta phải tin tưởng nó. Con sẽ không nói điều này với mọi người nếu nó không phải như vậy.

ĐỂ LẠI NHẬN XÉT

Please enter your comment!
Please enter your name here