ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 4 – CHƯƠNG 17

0
158

 

CHƯƠNG 17

Con chưa bao giờ gặp ai vui vẻ hơn Terry Cole-Whittaker. Với một nụ cười có thể đánh gục đôi mắt của người ta, một tiếng cười kỳ diệu, bùng nổ, được giải phóng, có sức lan tỏa mạnh mẽ và khả năng vô đối, để khiến mọi người cảm động sâu sắc với sự hiểu biết của bà ấy về thân phận con người, người phụ nữ phá cách này đã gây bão ở Nam California vào đầu những năm 1980 với một thương hiệu tâm linh lạc quan, đã đưa hàng trăm nghìn người trở lại mối quan hệ hạnh phúc với chính họ và với Thượng Đế.

Lần đầu tiên con nghe nói về Terry khi con sống ở Escondido và làm việc cho Tiến sĩ Kübler-Rossat Shanti Nilaya. Con chưa bao giờ thỏa mãn công việc hơn thế nữa, và tiếp xúc gần gũi với một người có lòng trắc ẩn và trí tuệ tâm linh như vậy đã đưa con trở lại một nơi. Con đã không ở trong nhiều năm: nơi mong muốn có được mối quan hệ cá nhân với Thượng Đế; để biết về Thượng Đế trong cuộc đời con như một trải nghiệm trực tiếp.

Con đã không đi nhà thờ kể từ năm hai mươi tuổi khi lần thứ hai trong đời, con gần như trở thành một thành viên của hội đồng giáo sĩ. Bỏ lỡ chức linh mục ở tuổi thiếu niên, con quay trở lại với mong muốn làm linh mục của mình khi con tiếp tục các cuộc khám phá về thần học của con trong những năm sau khi con rời Milwaukee ở tuổi mười chín. 

Để tìm kiếm một vị Thượng Đế mà con không phải sợ hãi, con đã từ bỏ Công giáo La Mã vì những điều tốt đẹp sau khi bước sang tuổi hai mươi. Con đã bắt đầu tìm kiếm các cuốn sách về thần học và đến thăm một số nhà thờ và giáo đường Do Thái ở Quận Anne Arundel, cuối cùng con chọn Nhà thờ First Presbyterian ở Annapolis là nơi con sẽ tham dự.

Gần như ngay lập tức, con tham gia vào dàn hợp xướng, và trong vòng một năm, con sẽ trở thành Người đọc cho Giáo dân trong nhà thờ. Khi con đứng trên bục giảng vào các ngày Chủ Nhật và đọc các đoạn Kinh Thánh trong tuần, một lần nữa con ý thức được niềm khao khát thời thơ ấu của mình là được dành trọn đời mình trong mối quan hệ mật thiết với Thượng Đế, dạy dỗ tất cả thế giới về tình yêu của Ngài.

Giáo Hội Presbyterian dường như không xây dựng đức tin của họ dựa trên sự sợ hãi nhiều như Công giáo (có ít luật lệ, nghi lễ hơn, và do đó, ít cạm bẫy hơn), vì con cảm thấy thoải mái hơn nhiều với thần học của họ. Trên thực tế, con trở nên thoải mái đến mức con bắt đầu đặt đam mê thực sự vào các bài đọc Kinh thánh vào sáng Chủ nhật của mình — quá nhiều đến nỗi hội chúng bắt đầu mong đợi đến lượt con đọc. Điều này trở nên rõ ràng không chỉ đối với con, mà còn đối với ban lãnh đạo của nhà thờ, và không lâu sau con được mời trò chuyện với linh mục, một trong những người tốt nhất mà con từng biết.

“Hãy nói cho ta biết,” Linh mục Winslow Shaw hỏi sau khi trao đổi những món đồ vừa ý, “con đã bao giờ nghĩ đến việc tham gia làm linh mục chưa?”

“Chắc chắn là con đã từng,” con trả lời. “Con đã nghĩ chắc chắn rằng con sẽ vào chủng viện và trở thành một linh mục khi con mười ba tuổi, nhưng điều đó đã không xảy ra.”

“Tại sao không?”

“Bố con đã ngăn nó lại. Ông ấy nói rằng con chưa đủ lớn để quyết định.

“Con có nghĩ rằng con đã đủ lớn bây giờ chưa?”

Không hiểu sao lúc đó con gần như suy sụp và khóc. 

“Con luôn đủ lớn,” con thì thầm, và cố gắng lấy lại bình tĩnh của mình.

“Vậy tại sao con vẫn không ở trong Giáo hội Công giáo?” Linh mục Shaw hỏi nhẹ nhàng. 

“Con… có một số vấn đề về thuyết thần học của nó.”

“Ta hiểu rồi.”

Chúng con ngồi yên lặng một lúc.

“Con cảm thấy thế nào về thần học Presbyterian?” cuối cùng vị linh mục cũng hỏi

“Thoải mái ạ”

“Có vẻ như vậy. Chúng ta đã có một vài người xung quanh đây nhận xét về các bài đọc Kinh thánh của con. Con dường như hiểu được khá nhiều ý nghĩa từ chúng.”

“Chà, có một vài ý nghĩa trong chúng.

Linh mục Shaw mỉm cười. “Ta đồng ý,” ông ta nói, rồi nhìn con chăm chú.

“Ta có thể hỏi con một câu hỏi cá nhân được không?”

“Dĩ nhiên rồi ạ.”

“Tại sao con lại không theo đuổi niềm yêu thích thần học rõ ràng của mình? Bây giờ, con có thể tự đưa ra quyết định của riêng mình. Điều gì đã ngăn con khỏi giới giáo sĩ? Một giới giáo sĩ, ở đâu đó. Chắc chắn con có thể tìm thấy một tổ ấm về tâm linh.”

“Nó không đơn giản như tìm một tổ ấm đâu ạ. Ngoài ra còn có sự thử thách của việc tìm kiếm tiền. Con đang lập nghiệp, có vợ và hai con nhỏ. Sẽ cần một phép màu ở giai đoạn này nếu tìm ra cách để từ bỏ mọi thứ và bắt đầu lại từ điều này.”

Linh mục Shaw lại mỉm cười lần nữa.

“Nhà thờ của chúng ta có một chương trình mà thông qua đó, nếu chúng ta xác định được một thành viên trong giáo đoàn của chúng ta mà chúng ta nghĩ là đặc biệt hứa hẹn, chúng ta sẽ bảo trợ cho người đó theo học tại trường dòng. Thường là Princeton.”

Tim con nhảy lên.

“Ý cha là giáo đoàn cho họ tiền để học sao?”

“À, tất nhiên, đó là một khoản vay. Có một cam kết trở lại đây và phục vụ trong một vài năm với tư cách là một người hỗ trợ cho mục sư. Con có thể làm việc với một mục vụ thanh thiếu niên, hoặc một mục vụ đường phố, hoặc bất kể sở thích cá nhân của con là gì, ngoài việc tư vấn về tâm linh, cung cấp khả năng lãnh đạo trong các chương trình Trường Chủ Nhật, và tất nhiên, thỉnh thoảng sẽ giảng trên bục với tư cách là linh mục. Ta nghĩ đó là điều con có thể xử lý được.”

Đến lượt con im lặng. Đầu óc con quay cuồng.

“Điều này nghe có vẻ thế nào với con?”

“Nó nghe thật tuyệt vời ạ. Cha đang đề nghị với con điều này sao ạ?”

“Ta nghĩ giáo hội Presbytery dường như đã sẵn sàng để làm điều đó, đúng vậy. Họ chắc chắn đã sẵn sàng để xem xét điều này. Họ muốn nói chuyện riêng với con, tất nhiên.”

“Tất nhiên ạ.”

“Tại sao con không về nhà và suy nghĩ về điều đó chứ? Nói với vợ con về điều đó. Và cầu nguyện về nó.” 

Con đã làm điều đó. Vợ con hoàn toàn ủng hộ.

“Em nghĩ điều đó thật tuyệt vời,” cô ấy nói, tươi cười rạng rỡ. Đứa con thứ hai của chúng con được sinh ra sau đứa thứ nhất 21 tháng. Hai cô bé chỉ mới chập chững đi.

“Chúng ta sẽ sống bằng gì chứ?” Con hỏi.

“Ý anh là, đây chỉ là học phí mà họ đang nói đến.”

“Em có thể trở lại làm vật lý trị liệu,” vợ con đề nghị. “Em chắc rằng em sẽ tìm ra được thứ gì đó. Mọi thứ sẽ ổn cả thôi.”

“Ý em là em sẽ nuôi chúng ta trong khi anh quay trở lại trường học sao?”

Cô ấy chạm vào cánh tay con. “Em biết đây là điều anh đã hằng mong muốn,” cô ấy nói nhẹ nhàng. 

Con không xứng đáng với những người đã bước vào cuộc đời con. Con chắc chắn không xứng đáng với người vợ đầu tiên của mình, một trong những người tốt nhất mà con từng gặp.

Nhưng con đã không làm điều đó. Con không thể. Mọi thứ đã ở đúng vị trí, mọi thứ đều hoàn hảo – ngoại trừ thần học. Cuối cùng, chính thần học đã ngăn cản con.

Con đã làm theo đề nghị của linh mục Shaw. Con đã cầu nguyện về điều đó. Và con càng cầu nguyện, con càng nhận ra rằng con không thể giảng — một bài giảng về những tội nhân bẩm sinh và nhu cầu được cứu rỗi, dù giảng một cách lặng lẽ đến đâu chăng nữa. 

Từ những ngày còn trẻ, con đã gặp khó khăn khi nhìn mọi người là “xấu” rồi. Ồ, con biết rằng mọi người đã làm những điều xấu. Con có thể nhìn thấy tất cả xung quanh mình khi con lớn lên. Nhưng ngay cả khi còn là một thiếu niên, và sau đó là một thanh niên, con vẫn cố chấp nhận thức một cách tích cực về bản chất con người về cơ bản của nó. Đối với con, dường như tất cả mọi người đều tốt, và một số người trong số họ đã làm những điều tồi tệ vì những lý do liên quan đến sự giáo dục của họ, sự thiếu hiểu biết hoặc cơ hội của họ, sự tuyệt vọng và sự tức giận của họ, hoặc, trong một số trường hợp, chỉ đơn giản là sự lười biếng, nhưng không phải vì bất kỳ sự xấu xa cố hữu nào.

Câu chuyện về Adam và Eve không có ý nghĩa gì đối với con, thậm chí không phải là một câu chuyện ngụ ngôn, và con biết rằng con không thể dạy về nó. Con cũng không bao giờ có thể dạy một môn thần học về sự loại trừ, cho dù lành tính đến đâu, bởi vì điều gì đó sâu thẳm bên trong tâm hồn con đã khiến con biết, ngay từ khi con còn nhỏ, rằng tất cả mọi người đều là anh chị em của con, và không ai và không có thứ gì là xấu xí hoặc không thể chấp nhận được trước mắt Thượng Đế — ít nhất, con đã trở nên chắc chắn khi lớn lên, vì đã phạm “tội” là vận dụng thần học “sai trái”. 

Nếu điều này không đúng, thì mọi thứ, mà con biết bằng trực giác ở phần sâu thẳm nhất trong sự hiện hữu của mình, đều là sai lầm. Con không thể chấp nhận được điều đó. Nhưng con không biết phải chấp nhận điều gì. Cơ hội để bước vào vị trí linh mục Cơ đốc, rất thực tế và hiện diện lần thứ hai trong đời, đã ném con vào tình trạng khủng hoảng về tâm linh. Con vô cùng muốn làm công việc của Thượng Đế trên thế giới, nhưng con không thể chấp nhận rằng công việc của Thượng Đế là giảng dạy phúc âm về sự chia rẽ, và giảng dạy thần học về sự trừng phạt dành cho những người bị chia rẽ.

Con cầu xin Thượng Đế một sự khai sáng – không chỉ đơn giản là con có nên gia nhập làm linh mục hay không, mà còn về những câu hỏi lớn nhất xung quanh mối quan hệ của con người với Thần linh. Con đã không nhận được thông tin chi tiết về cả hai. Rồi con bỏ lại cả hai điều đó. 

Bây giờ, khi con gần bốn mươi tuổi, Elisabeth Kubler-Ross đang đưa con trở lại với Thượng Đế. Bà ấy lặp đi lặp lại nói về một vị Thượng Đế của tình yêu thương vô điều kiện, người sẽ không bao giờ phán xét, mà sẽ chỉ chấp nhận chúng ta như chúng ta vốn là vậy. 

Con nghĩ, giá mà mọi người có thể hiểu được điều này và áp dụng sự thật như vậy vào cuộc sống của họ, thì những vấn đề và sự tàn khốc cũng như những thảm kịch của thế giới sẽ biến mất. “Thượng Đế không hề nói, “Ta yêu thương con NẾU…” Elisabeth đã nhấn mạnh, và do đó đã đánh bật nỗi sợ hãi của hàng triệu người trên toàn thế giới.

Giờ thì đây là một vị Thượng Đế mà con có thể tin tưởng. Đây là một vị Thượng Đế của sự hiểu biết nội tại sâu sắc nhất của trái tim con, và của tuổi thơ con. Con muốn nhiều hơn nữa về vị Thượng Đế này, vì vậy con đã quyết định quay trở lại nhà thờ. Có lẽ con đã nhìn nhầm chỗ, sai cách. Con đã đến một nhà thờ Tinh Lành, sau đó đến nhà Giám Lý (Methodists). Con đã thử đến nhà thờ Baptists và Congregationalists. Nhưng con đã quay trở lại đúng ngay với chủ nghĩa thần học dựa trên nỗi sợ hãi. Con đã chạy khỏi đó. Con đã khám phá Do Thái giáo. Đạo Phật. Mọi “chủ nghĩa” khác mà con có thể tìm thấy được. Dường như không có gì là phù hợp cả. Sau đó, con nghe nói về Terry ColeWhittaker, và nhà thờ của bà ấy ở San Diego. 

Terry, một bà nội trợ ở vùng ngoại ô hoang tàn của California vào những năm sáu mươi, cũng khao khát một trải nghiệm bên ngoài về mối liên kết tâm linh mà cô cảm thấy sâu thẳm trong trái tim mình. Sự tìm kiếm của bà ấy đã khiến bà ấy tình cờ gặp được thứ gọi là Nhà thờ Thống nhất Khoa học Tôn giáo. Bà ấy yêu nó, vội vàng bỏ hết mọi thứ, bà bắt đầu học về tôn giáo chính quy. Cuối cùng, bà xuất gia và nhận được một lá thư kêu gọi từ một giáo đoàn đang gặp khó khăn gồm chưa đầy năm mươi người ở La Jolla, California. Sau đó bà phải lựa chọn giữa ước mơ và cuộc hôn nhân của mình. Chồng của bà ấy không hoàn toàn ủng hộ sự chuyển đổi đột ngột của bà ấy, và ông ấy chắc chắn không ổn khi rời bỏ công việc tốt của mình và chuyển gia đình đến một cộng đồng mới. 

Vì vậy, Terry đã rời bỏ cuộc hôn nhân. Và trong vòng ba năm, bà đã biến Nhà thờ Khoa học Tôn giáo La Jolla thành một trong những nhà thờ lớn nhất trong giáo phái. Hơn một nghìn người đến nghe bà ấy vào hai buổi phục vụ mỗi sáng Chủ Nhật, và số lượng người ngày càng đông. Lời đồn về hiện tượng tâm linh này nhanh chóng lan truyền khắp Nam California, thậm chí đến cả Escondido, một cộng đồng nông nghiệp và trồng nho làm rượu vang, rất truyền thống, bảo thủ, ở phía bắc San Diego. 

Con đã xuống xem thử. 

Hội thánh của Terry đã lớn đến mức bà phải chuyển các dịch vụ của mình vào một rạp chiếu phim được thuê. Một sự Tôn Vinh Cuộc Sống với Terry Cole-Whittaker, hàng chữ to đề tựa, và khi con đến gần, con đã nghĩ, “Ồ, trời ơi, đây là gì? Những người hướng dẫn trao hoa cẩm chướng cho mọi người khi họ nộp hồ sơ, và chào hỏi từng người như thể họ đã biết những người này cả đời.

“Xin chào anh khoẻ không? Thật tuyệt vời khi có anh ở đây!”

Con không biết phải làm gì với điều này. Tất nhiên, trước đây con đã được chào đón rất tử tế tại các nhà thờ, nhưng chưa bao giờ được chào đón một cách nồng hậu như vậy. Có một năng lượng trong không gian mà cảm thấy như rất sống động. 

Bên trong, nhạc chủ đề thôi thúc, sôi nổi từ Chariots of Firewas đang phát. Một bầu không khí mong đợi tràn ngập rạp chiếu. Mọi người nói chuyện và cười đùa rôm rả. Cuối cùng, đèn nhà tắt và một người đàn ông và một phụ nữ xuất hiện trên sân khấu, người đàn ông ngồi ở một bên và người phụ nữ ngồi ở bên kia. 

“Bây giờ là lúc để yên tĩnh, đi vào bên trong,” người đàn ông nói vào micrô. Một dàn hợp xướng ở phía sau phòng nhẹ nhàng hát lời cầu khẩn về “hòa bình”, và buổi lễ bắt đầu. 

Con chưa bao giờ trải qua bất cứ điều gì tương tự như thế này. Đó chắc chắn không phải là những gì con mong đợi, và con cảm thấy hơi lạc lõng, nhưng con quyết định nán lại ở đó. Sau một vài thông báo mở đầu, Terry Cole-Whittaker bước ra giữa sân khấu phía sau bục Plexiglas có thể nhìn xuyên qua, và hô vang, “Chào buổi sáng!”  Nụ cười của bà rạng rỡ, sự vui vẻ của bà dễ lan tỏa. 

“Nếu quý vị đến đây vào sáng nay với mong đợi tìm thấy thứ gì đó trông giống như một nhà thờ, hoặc cảm thấy giống như một nhà thờ, hoặc nghe giống như một nhà thờ, thì quý vị đã đến nhầm chỗ.” Bà ấy chắc chắn đúng về điều đó. Khán giả cười đồng ý. “Nhưng nếu quý vị đến đây sáng nay với hy vọng tìm thấy Thượng Đế, hãy lưu ý rằng Thượng Đế đã đến ngay lúc quý vị bước qua cửa.” 

Chính là điều đó. Con đã hoàn toàn bị thu hút. Ngay cả khi con không biết chính xác bà ấy đang đi đến điểm nào, bất kỳ ai có trí tưởng tượng và đủ can đảm để mở một mục vụ Chủ nhật với một dòng như thế đều khiến con chú ý. Đó là sự khởi đầu của một mối quan hệ kéo dài gần ba năm.

Cũng như lần đầu tiên con gặp Elisabeth, con đã bị Terry Cole-Whittaker và công việc của bà ấy làm cho say đắm trong vòng mười phút. Như con đã làm với Elisabeth, con đã làm rõ điều đó rất nhanh bằng cách tình nguyện hỗ trợ nhiệt tình. Và cũng như với Elisabeth, con đã sớm gia nhập tổ chức của Terry, nhận một vị trí trong bộ phận tiếp cận cộng đồng của bộ đoàn linh mục (viết bản tin, tạo bản tin nhà thờ hàng tuần, v.v.). Nó chỉ “tình cờ” rằng con đã mất việc làm trong vòng vài tuần sau khi gặp được Terry.

Elisabeth đã sa thải con. Chà, sa thải có vẻ như là một thuật ngữ khắc nghiệt. Bà ấy đã để con đi. Nó không phải trong cơn tức giận; đã đến lúc con phải tiếp tục và Elisabeth biết điều đó.

Bà ấy nói đơn giản, “Đã đến lúc anh phải đi. Tôi cho anh ba ngày.” 

Con đã kinh ngạc. “Nhưng tại sao? Tôi đã làm gì?”

“Nó không phải là những gì anh đã làm. Nó là điều anh sẽ không làm nếu anh ở lại đây. Anh sẽ không nhận ra hết tiềm năng của mình. Anh không thể làm như vậy, đứng trong bóng tối của tôi. Ra khỏi nó. Bây giờ. Trước khi quá muộn.”

“Nhưng tôi không muốn rời đi mà,” con năn nỉ.  

“Anh đã chơi ở sân sau của tôi đủ lâu rồi,” Elisabeth nói một cách thực tế. “Tôi sẽ đá nhẹ anh một chút. Giống như chú chim từ tổ của nó. Đã đến lúc anh phải bay đi.”

Và đó là như thế. Con chuyển đến San Diego và trở lại với trò chơi tiếp thị và quan hệ công chúng thương mại, thành lập công ty của riêng con có tên là The Group.

Thực ra không có nhóm nào, chỉ có con. Nhưng con muốn nó nghe giống như một thứ gì đó thực chất. Và con đã có được một vài khách hàng trong vòng vài tháng sau đó, bao gồm cả một người đàn ông tranh cử vào Quốc hội với tư cách là một ứng cử viên độc lập mà tên của ông ta thậm chí không xuất hiện trên lá phiếu. Ron Packard là cựu thị trưởng của Carlsbad, California, và trở thành người đàn ông đầu tiên chiến thắng một ghế trong Quốc hội trong cuộc bỏ phiếu vào thế kỷ này — và con đã giúp ông ấy làm điều đó. 

Tuy nhiên, với chiến thắng tuyệt đẹp của Packard, ngoại lệ đáng chú ý, những ngày tháng trong lĩnh vực tiếp thị và quảng cáo của con một lần nữa lại trở nên trống rỗng. Sau khi làm việc với Elisabeth, việc giúp một người nào đó bán các kỳ nghỉ cuối tuần ở khách sạn, đồ ăn ở nhà hàng hoặc tu sửa nhà là một việc kỳ lạ và có thể dự đoán trước được là không mang lại cảm giác hài lòng. Con đã phát điên. Con phải tìm cách nào đó để trả lại ý nghĩa cho cuộc sống của mình. Con đã dồn hết tâm sức cho hoạt động tình nguyện tại nhà thờ của Terry. Con đã dành cả ngày, buổi tối, cuối tuần để làm việc nhà thờ, để công việc kinh doanh của con (tha thứ cho con, con không thể cưỡng lại điều này) tuột dốc xuống địa ngục. Năng lượng, sự nhiệt tình và sự sáng tạo của con đã nhanh chóng mang đến một lời mời làm việc toàn thời gian với vị trí Giám đốc Tiếp Cận Cộng Đồng. Đó là việc quan hệ công chúng và tiếp thị của nhà thờ. 

Terry rời giáo phái của mình ngay sau khi con đến làm việc cho bà ấy, tuy nhiên, theo cảm giác, bà ấy nói với chúng con rằng các đảng phái tôn giáo chính thức thường hạn chế, tù túng, giới hạn. Bà đã thành lập Đoàn Linh Mục Terry ColeWhittaker, và các buổi lễ Chủ nhật của bà cuối cùng đã được truyền hình tại các thành phố trên khắp đất nước, mở rộng “hội thánh” của bà lên hàng trăm nghìn người. 

Như trong thời gian của con với Elisabeth, mối quan hệ của con với Terry đã cung cấp cho con sự huấn luyện vô giá. Con đã học được nhiều điều, không chỉ về cách cư xử với mọi người, bao gồm cả những người đang đối mặt với những thách thức về tình cảm và tinh thần, mà còn về các tổ chức phi lợi nhuận và cách họ hoạt động tốt nhất để đáp ứng nhu cầu của con người và gửi đi những thông điệp tinh thần. Con đã không biết trải nghiệm này sẽ được chứng minh là vô giá đến thế nào — mặc dù lẽ ra con phải đoán ra được rằng cuộc đời của con lại một lần nữa chuẩn bị cho con tương lai của chính con. Bây giờ con thấy rằng con đã được dẫn dắt đến đúng người vào đúng thời điểm, để tiếp tục việc học của mình. 

Bà ấy cũng nói về sức mạnh của Thượng Đế, mà bà ấy nói rằng vốn ngự trị ở trong tất cả chúng ta. Điều này bao gồm sức mạnh để tạo ra thực tại của riêng chúng ta và xác định trải nghiệm của chính chúng ta.

Như con đã nói trong phần giới thiệu của tất cả những quyển sách trong bộ Đối Thoại cùng Thượng Đế, một số ý tưởng trong bộ ba đó là những ý tưởng mà con đã từng tiếp xúc trước đây. Nhiều ý tưởng, bao gồm cả một số điều đáng ngạc nhiên nhất, thì không nằm trong đó. Chúng là những hiểu biết mà con chưa từng nghe ở đâu, chưa từng đọc ở bất kỳ đâu, chưa từng nghĩ đến, thậm chí là chưa từng tưởng tượng. Tuy nhiên, như Đối Thoại cùng Thượng Đế đã nói rõ, cả đời con thực sự là một lời dạy, và điều đó đúng đối với tất cả chúng ta. Chúng ta phải luôn mở to đôi mắt và đôi tai của chúng ta! Thượng Đế luôn gửi thông điệp, trò chuyện với chúng ta mọi khoảnh khắc mỗi ngày! Các thông điệp của Thượng Đế đang đến với chúng ta theo nhiều cách khác nhau, từ nhiều nguồn khác nhau, với vô vàn sự phong phú. 

Trong cuộc đời con, Larry LaRue là một trong những nguồn như vậy. Jay Jackson là một trong những nguồn đó. Joe Alton là một trong những nguồn đó. Elisabeth Kubler-Ross là một trong những nguồn đó. Và Terry ColeWhittaker là một trong những nguồn đó. 

Mẹ con cũng là một trong những nguồn đó, và bố con cũng vậy. Mỗi người đều dạy cho con những bài học cuộc sống, và mang lại cho con những trí tuệ trong cuộc sống đã phục vụ con cho đến tận ngày nay. Ngay cả sau khi con “vứt bỏ” tất cả những thứ mà con có được từ chúng — và từ những nguồn khác — thứ không phục vụ con, không gây được tiếng vang với con và không cộng hưởng được với sự thật bên trong của con, thì vẫn còn rất nhiều kho báu còn lại. 

Công bằng mà nói với Terry, người mà con chắc chắn sẽ muốn điều này được công bố vì lý do mang tính chính xác, con cần phải chỉ rõ ra rằng bà ấy đã không còn làm linh mục từ lâu. Kể từ đó, bà đã dấn thân vào một con đường tâm linh khác, xa rời khỏi các công trình của đạo Judeo-Cơ đốc giáo truyền thống, nhưng cũng xa rời phần khỏi phần lớn các thông điệp trước đây của chính bà. Con tôn vinh quyết định đó của Terry, người đã quyết tâm biến cuộc sống của bà ấy thành một cuộc tìm kiếm không bao giờ kết thúc và can đảm tìm kiếm một thực tại tâm linh mà linh hồn bà ấy cộng hưởng sâu sắc. Con ước rằng tất cả mọi người sẽ tìm kiếm sự thật thiêng liêng với lòng nhiệt thành như vậy. 

Đó là điều mà Terry đã dạy con, trên tất cả. Cô ấy dạy con tìm kiếm Chân lý Vĩnh cửu với quyết tâm không bao giờ dứt, bất kể nó có đánh đổ hệ thống cố hữu như thế nào, bất kể niềm tin trước đây của con có bị đảo lộn hay không, bất kể nó điều đó thể làm mất lòng người khác thế nào. Với nhiệm vụ này, con hy vọng rằng mình vẫn trung thành.

 

Con đã. Hãy tin Ta đi, con đã trung thành. 

Tuy nhiên, con có một số câu hỏi khác về chuyện của niềm vui này.

Tiếp tục đi.

À, Ngài đã nói rằng ách để cảm thấy vui vẻ là làm cho người khác cảm thấy vui vẻ.

Đúng vậy.

Vậy làm thế nào để con cảm thấy vui vẻ khi không có ai khác bên cạnh?

Luôn có một cách để đóng góp cho Cuộc sống, ngay cả khi con chỉ có một mình. Đôi lúc, nó đặc biệt là thế, khi con ở một mình. Ví dụ, con viết tốt nhất khi con ở một mình.

Được rồi, nhưng giả sử người ta không phải là nhà văn thì sao ạ? Giả sử người ta không phải là một nghệ sĩ, một nhà thơ, một nhà soạn nhạc, hay một người sáng tạo trong cô đơn thì sao ạ? Giả sử người ta chỉ là một người bình thường, với một công việc bình thường, một người nội trợ, hoặc một nha sĩ, và đột nhiên, người ta chỉ có một mình. Có thể người ta là một linh mục đã nghỉ hưu, sống trong nhà của các linh mục đã nghỉ hưu, và thời gian của người ta để đóng góp cho đời sống của người khác dường như đã hết. Hay thực sự là, bất kỳ ai đó đã nghỉ hưu. Nghỉ hưu thực sự là một giai đoạn trầm cảm đối với người ta, những người mà thỉnh thoảng lại cảm thấy giá trị bản thân của họ đang bệ rạc, sự hữu dụng của họ giảm sút, và bản thân họ bị bỏ lại. 

Và không chỉ những người nghỉ hưu. Còn có những người khác nữa. Những người bị bệnh, những người sống khép kín, những người vì nhiều lý do không — và không thể — có nhiều cảm giác về cuộc sống vượt xa bên ngoài chính bản thân họ. Sau đó, có những người bình thường, thường nhật, những người chỉ làm tốt khi họ chủ động và ở cùng với những người khác, bởi vì họ làm như Ngài nói — họ mang lại niềm vui cho người khác. Nhưng ngay cả họ cũng có những lúc chỉ có một mình, một mình với những suy nghĩ của mình, không có ai xung quanh và không có cách nào rõ ràng để mang lại niềm vui cho người khác. 

Con đoán những gì con đang hỏi là, làm thế nào để người ta tìm thấy được niềm vui bên trong chính bản thân mình? Không phải ý tưởng tìm kiếm niềm vui bằng cách mang lại niềm vui cho người khác có hơi nguy hiểm sao? Không phải nó có hơi hướm của một cái bẫy sao? Liệu nó có thể dẫn đến việc tạo ra những người tử vì đạo nhỏ bé không — những người cảm thấy rằng cách duy nhất mà họ có thể xứng đáng có được hạnh phúc là làm cho người khác hạnh phúc?

Đó là những câu hỏi hay đấy.

Cảm ơn Ngài. Vậy câu trả lời là gì ạ?

Đầu tiên, chúng ta hãy làm rõ một điều. Không có lúc nào mà con ở một mình hết. Ta luôn ở bên con, và con luôn ở bên Ta. Đó là điều số một. Và đó là một nơi quan trọng để bắt đầu, bởi vì nó thay đổi mọi thứ. Nếu con nghĩ rằng con thực sự cô đơn, điều đó có thể rất tàn khốc, chỉ riêng ý nghĩ về sự cô đơn hoàn toàn, không có bất cứ điều gì khác xảy ra, cũng có thể rất tàn khốc. Đó là bởi vì bản chất của linh hồn là sự hợp nhất và Trở Thành Một với Tất Cả Đang Tồn Tại, và nếu dường như không có gì và không có ai khác, thì một cá nhân có thể cảm nhận được chỉ điều đó mà thôi – tính cá nhân, chứ không phải việc Là Một với bất cứ thứ gì khác cả. Và điều đó sẽ rất tàn khốc, bởi vì nó phạm vào cảm nhận sâu sắc nhất của con về Con người của Con.

Vì vậy, điều quan trọng là phải hiểu rằng, trên thực tế, con không bao giờ đơn độc, và “một mình” là không thể. 

Những người từng là tù nhân chiến tranh bị biệt giam, hoặc những người sống khép kín bị đột quỵ do suy nhược và bị mắc kẹt trong tâm trí của chính họ, có thể không đồng ý với Ngài. Con biết con đang sử dụng những ví dụ cực đoan, nhưng con đang nói rằng có những trường hợp trong đó, “một mình” là rất khả dĩ.

Con có thể tạo ra ảo tưởng về sự đơn độc, nhưng trải nghiệm về điều gì đó không biến nó thành hiện thực. 

Ta luôn ở bên con, dù con có biết hay là không.

Tuy nhiên, nếu chúng con không biết điều đó, thì cũng có thể là Ngài không ở với chúng con, bởi vì tác động, đối với chúng con, là như nhau.

Ta đồng ý. Do đó, để thay đổi tác động, hãy biết rằng Ta luôn ở bên con, cho đến tận cùng thời gian. 

Làm thế nào để con có thể biết được điều này nếu như con không “biết nó”? (Ngài có hiểu câu hỏi không?)

Có. Và câu trả lời là, việc con biết là khả dĩ, nhưng không phải là “biết rằng con biết”.

Ngài có thể giải thích thêm về điều đó được không ạ?

Trong cuộc sống, dường như có những người không biết, và họ không biết rằng mình không biết. Họ là những đứa trẻ. Hãy nuôi dưỡng họ. 

Rồi dường như có những người không biết, và họ biết rằng họ không biết. Họ sẵn lòng. Hãy dạy cho họ. 

Rồi dường như có những người không biết, nhưng họ lại nghĩ rằng họ biết. Họ rất nguy hiểm. Hãy tránh họ đi. 

Rồi dường như có những người biết, nhưng họ lại không biết rằng họ biết. Họ đang ngủ. Hãy đánh thức họ. 

Rồi dường như có những người biết, nhưng họ giả vờ rằng họ không biết. Họ là những diễn viên. Hãy thưởng thức họ. 

Rồi dường như có những người biết, và họ biết rằng họ biết. Đừng đi theo họ. Bởi vì nếu họ biết rằng họ biết, họ sẽ không để con theo họ. Tuy nhiên, hãy lắng nghe thật cẩn thận những gì họ nói, vì họ sẽ nhắc con về những gì con biết. Thật vậy, đó là lý do tại sao họ đã được gửi đến cho con. Đó là lý do tại sao con đã gọi họ đến với con.

Nếu một người biết, tại sao anh ta lại giả vờ rằng anh ta không biết? Ai sẽ làm điều đó chứ?

Gần như là tất cả mọi người.

Vào lúc này hay lúc khác, gần như là tất cả mọi người. 

Nhưng mà tại sao ạ?

Bởi vì tất cả các con đều quá yêu thích kịch nghệ đi. Các con đã tạo ra một thế giới ảo tưởng của mình, một vương quốc mà các con có thể trị vì, và các con đã trở thành vua và nữ hoàng kịch nghệ.

Tại sao con lại muốn một vở kịch, hơn là một kết thúc cho vở kịch đó chứ?

Bởi vì chính trong sự hấp dẫn của vở kịch mà các con được diễn, ở cấp độ cao nhất và cường độ lớn nhất, ở trong tất cả các phiên bản khác nhau của Con Người Các Con, rồi các con có thể chọn ra được con người mà các con muốn là.

Bởi vì nó thật hấp dẫn!

Ngài đang đùa rồi. Không có cách nào dễ dàng hơn sao?

Tất nhiên là có. Và cuối cùng con sẽ chọn điều đó, thời điểm con nhận ra rằng tất cả các vở kịch là không cần thiết. Tuy nhiên, đôi khi con sẽ tiếp tục sử dụng màn kịch, để nhắc nhở bản thân và hướng dẫn những người khác. 

Tất cả những Người Thầy Thông Thái đều làm điều này.

Họ đang nhắc nhở và hướng dẫn điều gì vậy ạ?

Về ảo tưởng. Họ đang nhắc nhở bản thân và hướng dẫn người khác rằng tất cả cuộc sống đều là ảo ảnh, rằng nó có một mục đích, và một khi con biết mục đích của nó, con có thể sống trong ảo tưởng hoặc sống ngoài nó, tùy ý. 

Con có thể chọn trải nghiệm ảo ảnh, và biến nó thành hiện thực, hoặc con có thể chọn trải nghiệm Thực Tế Tối Thượng, trong bất kỳ thời điểm nhất định nào.

Làm cách nào để con có thể trải nghiệm Thực Tế Tối Thượng trong bất kỳ thời điểm nào được ạ?

Hãy tĩnh lặng, và biết rằng Ta là Thượng Đế. Ý Ta là theo nghĩa đen đấy. Hãy tĩnh lặng. Đó là cách mà con sẽ biết rằng Ta là Thượng Đế, và ta luôn ở bên con.

Đó là cách mà con sẽ biết rằng Con là Một với Ta. Đó là cách mà con sẽ gặp Đấng Tạo Hóa bên trong con. Nếu con đã biết Ta, tin Ta, yêu Ta và ôm lấy Ta — nếu con đã từng thực hiện những bước để làm bạn với Thượng Đế — thì con sẽ không bao giờ nghi ngờ rằng Ta luôn ở bên con, và theo mọi cách.

Vậy, như Ta đã nói trước đó, hãy ôm lấy Ta. Hãy dành vài phút mỗi ngày ôm lấy những trải nghiệm của con về Ta. Hãy làm điều này ngay bây giờ, khi con không phải làm, khi những hoàn cảnh của cuộc sống dường như không yêu cầu con phải làm điều này. Ngay bây giờ, khi mà dường như con thậm chí còn không có thời gian dể làm. Ngay bây giờ, khi mà con đang không cảm thấy mình đang một mình. Vậy thì khi con ở “một mình”, con sẽ biết được rằng con không phải đang ở một mình. 

Hãy nuôi dưỡng thói quen gia nhập vào kết nối thiêng liêng cùng với Ta mỗi ngày một lần. Ta đã đưa cho con những chỉ dẫn về một cách mà con có thể làm điều này. Có những cách khác. Nhiều cách khác. Thượng Đế không hề bị giới hạn, và những cách để vươn đến với Thượng Đế cũng không giới hạn. 

Một khi con đã thực sự đón nhận Thượng Đế, một khi con đã tạo được mối liên kết thiêng liêng đó, con sẽ không bao giờ muốn đánh mất nó, vì nó sẽ mang lại cho con niềm vui lớn nhất mà con từng có.

Niềm vui này chính là biểu hiện của việc Ta Là Ai, và Con Là Ai. Đó là Bản thân Cuộc sống, biểu hiện ở dao động cao nhất. Đó là siêu ý thức, chính ở mức độ dao động này, sự sáng tạo xảy ra. 

Con thậm chí có thể nói, đó là Dao Động Sáng Tạo! 

Vâng, đúng vậy! Đó chính là nó, chính xác!

Nhưng con nghĩ rằng niềm vui là thứ mà người ta chỉ có thể cảm nhận được khi họ cho đi. Làm sao người ta có thể cảm nhận được niềm vui này nếu họ chỉ đơn giản sống một mình với chính mình, chỉ kết nối với Thượng Đế từ nội tại?

Chỉ? Con đã nói “chỉ” sao? 

Để ta nói con nghe, con đang kết nối với Tất Cả Đang Tồn Tại trên đời! 

Con không hề đang “một mình với chính mình”, và con không bao giờ có thể như thế! Điều này là không thể! Và khi con thực sự cảm nhận được mối liên hệ vĩnh cửu của mình với Thượng Đế từ bên trong, con đang trao đi sự niềm vui. Cho đang trao nó cho Ta! Vì niềm vui của Ta là được trở thành Một với con, và niềm vui lớn nhất của Ta là việc con biết được điều đó. 

Vậy con mang lại niềm vui cho Ngài khi con để Ngài đem lại niềm vui cho con ư?

Từng có một mô tả nào hoàn hảo hơn như vậy về tình yêu thương bao giờ chưa? Chưa.

Và tình yêu không phải chính là Thượng Đế – Còn Chúng Ta Là gì? Phải ạ. 

Tốt. Rất tốt. Giờ thì con đang đặt tất cả lại với nhau rồi. Con đang dần hiểu nó. Con đang chuẩn bị một lần nữa, như con đã chuẩn bị trong hầu hết cuộc đời con. Con là một người truyền thông điệp. Con, và nhiều người giống như con, những người đang bắt đầu có cùng những hiểu biết như con – một vài sự hiểu biết thông qua cuộc đối thoại này, một vài thông qua những cách riêng biệt của họ, tất cả đều hướng đến cùng một mục đích: để không còn là người tìm kiếm, mà là người đem lại Ánh sáng.

Chẳng bao lâu nữa, tất cả các con sẽ nói chuyện bằng Một Giọng Nói.

Vai trò người truyền thông điệp được trao cho tất cả mọi người, sự thật là vậy.

Tất cả các con đều gửi một thông điệp đến thế giới về cuộc sống và bản chất của nó, và về Thượng Đế. Thông điệp mà nào giờ con đã gởi là gì? Thông điệp mà bây giờ con chọn để gởi là gì? 

Đã đến thời của một Phúc  m mới phải không?

Vâng. Vâng, đúng là vậy. Nhưng đôi khi con cảm thấy thật đơn độc trong chuyện này. Ngay cả khi con chấp nhận sự thật rằng con không bao giờ thực sự cô đơn, con tự hỏi, làm thế nào mà điều đó thay đổi khi con cảm thấy cô đơn? Nếu con cảm thấy cô đơn và không cảm thấy nhiều niềm vui, con phải làm gì?

Điều con có thể làm nếu con đang tưởng tượng rằng con chỉ có một mình là đến với Ta.

Hãy đến với Ta trong sâu thẳm tâm hồn con. Hãy trò chuyện cùng Ta từ trái tim con. Đồng hành với Ta trong tâm trí của con. Ta sẽ ở bên con, và con sẽ biết điều đó. 

Nếu con tiếp xúc hàng ngày với Ta, điều này sẽ dễ dàng hơn. Tuy nhiên, ngay cả khi con không làm vậy, Ta cũng sẽ không làm con thất vọng, mà sẽ ở bên con ngay lúc con gọi cho Ta. Vì đây là lời hứa của Ta: Ngay cả trước khi con gọi tên Ta, Ta sẽ ở đó.

Đó là bởi vì Ta luôn ở đó, và chính quyết định gọi tên Ta của con đã nâng cao nhận thức của con về Ta. 

Một khi con nhận thức được Ta, nỗi buồn của con sẽ rời bỏ con. Vì nỗi buồn và Thượng Đế không thể tồn tại ở cùng một nơi, bởi vì Thượng Đế là Năng Lượng Cuộc Sống, xuất hiện cao đến mức như nó sẽ lên đến, và nỗi buồn là Năng Lượng Cuộc Sống bị chối từ. 

Vì vậy, khi Ta đến với con, đừng từ chối Ta!

Ồ, thật tuyệt vời. Ngài lại bắt đầu, diễn đạt mọi thứ theo những cách tuyệt vời để chúng con có thể “hiểu” được chúng. Nhưng con không nghĩ mọi người sẽ làm như vậy, phải không ạ? Con không nghĩ mọi người thực sự từ chối Ngài.

Mỗi khi các con có linh cảm về điều gì đó và lo lắng về điều đó, các con lại từ chối Ta. Mỗi khi các con nhận được lời đề nghị chấm dứt những cảm nhận tồi tệ, hoặc chấm dứt xung đột, và phớt lờ nó đi, thì các con đang từ chối Ta. Mỗi khi các con không đáp lại nụ cười của một người xa lạ, bước đi dưới sự kỳ diệu tuyệt vời của bầu trời đêm và không nhìn lên, đi ngang qua một luống hoa mà không dừng lại để chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nó, thì các con đang từ chối Ta.

Mỗi khi các con nghe thấy giọng nói của Ta, hoặc cảm thấy sự hiện diện của một người thân yêu đã khuất, và nói rằng đó chỉ là trí tưởng tượng của các con, thì các con đang từ chối Ta. Mỗi khi các con cảm thấy tình yêu dành cho người khác trong tâm hồn mình, hoặc cảm thấy một bài hát trong trái tim mình, hoặc nhìn thấy một tầm nhìn vĩ đại trong tâm trí mình, và không làm gì về điều đó, thì các con đang từ chối Ta.

Mỗi khi các con thấy mình đang đọc đúng chỉ cuốn sách đó, hoặc nghe đúng chỉ bài giảng đó, hay xem đúng chỉ bộ phim đó, hoặc va phải đúng chỉ người bạn đó, vào đúng thời điểm đó trong cuộc sống của các con, và đẩy nó cho sự tình cờ hoặc trùng hợp hoặc “may mắn”, thì các con đang từ chối Ta.

Và để Ta nói với các con điều này: trước khi gà gáy ba lần, một vài người trong số các con sẽ từ chối Ta. 

Không phải con! Con sẽ không bao giờ từ chối Ngài một lần nữa, và con sẽ không bao giờ từ chối Ngài khi Ngài mời con trải nghiệm sự trở thành Một với Ngài. 

Lời mời gọi đó là liên tục và trường tồn, và ngày càng nhiều con người đang cảm nhận Năng Lượng Cuộc Sống này một cách trọn vẹn, và không từ chối nó. Các con đang để cho thần lực tồn tại cùng các con. Và điều đó là tốt. Điều đó là rất tốt. Vì khi các con bước sang thiên niên kỷ tiếp theo, các con sẽ gieo những hạt giống của sự phát triển vĩ đại nhất mà thế giới từng thấy. 

Các con đã phát triển trong khoa học và công nghệ của mình, nhưng bây giờ các con sẽ phát triển trong nhận thức của mình. Và đây sẽ là sự phát triển lớn nhất, khiến cho tất cả những tiến bộ của các con đều trở nên không đáng kể nếu đem ra so sánh. 

Thế kỷ thứ hai mươi mốt sẽ là thời điểm thức tỉnh, gặp gỡ Đấng Tạo Hóa Bên Trong. Nhiều chúng sinh sẽ trải nghiệm sự Là Một với Thượng Đế và với tất cả sự sống. Đây sẽ là sự khởi đầu của thời kỳ vàng son của Con người Mới, điều mà đã được viết ra; thời gian của con người mang tầm vũ trụ, đã được mô tả một cách hùng hồn bởi những người có cái nhìn sâu sắc trong số các con. 

Có rất nhiều người như vậy trên thế giới hiện nay — những người thầy và người truyền thông điệp, những Bậc Thầy và những người có tầm nhìn — đang đặt tầm nhìn này trước loài người và đưa ra những công cụ để tạo ra nó. Những người truyền thông điệp và những người có tầm nhìn này là những sứ giả của một Thời Đại Mới.

Con có thể chọn là một trong số họ. Con, người mà thông điệp này hiện đang được gửi đến. Con, người đang đọc điều này ngay bây giờ. Nhiều người được kêu gọi, nhưng ít người tự chọn bản thân mình. 

Sự lựa chọn của con là gì? Bây giờ chúng ta sẽ nói chuyện bằng một giọng nói chứ? 

Để nói cùng một điều, chúng ta phải biết cùng một điều. Tuy nhiên, Ngài đã nói rằng có những người không biết. Con khá rối. 

Ta không hề nói rằng có những người không biết. Ta đã nói rằng dường như có những người không biết. Tuy nhiên, đừng đánh giá thông qua hình thức bề ngoài.

Tất cả các con đều biết tất cả mọi thứ. Không ai được gửi đến cuộc sống này mà không biết. Đó là bởi vì các con là người biết. Người hiểu biết chính là bản chất Con Người của Các Con. Nhưng các con đã quên các con là ai và các con là gì để các con có thể tạo ra điều này lần nữa. Đây là quá trình tái tạo mà chúng ta đã nói nhiều lần. 

Quyển 1 của bộ ba quyển Trò Chuyện Cùng Thượng Đế giải thích tất cả điều này một cách chi tiết tuyệt vời, như con đã biết. Và vì vậy dường như là các con “không biết.” Nhưng theo thuật ngữ hoàn toàn chính xác, điều đó có thể được nói là, các con “không nhớ.”

Có những người không nhớ, và họ đang không nhớ rằng họ đã không nhớ. 

Có những người không nhớ, nhưng họ nhớ rằng họ không nhớ. 

Có những người không nhớ, nhưng đang nghĩ rằng họ đã nhớ. 

Có những người nhớ, nhưng đang không nhớ rằng họ đã nhớ. 

Có những người nhớ, nhưng lại giả vờ rằng họ không nhớ. 

Và có những người nhớ, và đang nhớ rằng họ đã nhớ.

 Những người đã nhớ lại hoàn toàn đã trở thành một Phần của Tổng Thể là Thượng Đế Một Lần Nữa.

ĐỂ LẠI NHẬN XÉT

Please enter your comment!
Please enter your name here