ĐỐI THOẠI VỚI THƯỢNG ĐẾ 4 – CHƯƠNG 1

0
221

 CHƯƠNG 1:


Tôi nhớ chính xác thời điểm tôi quyết định nên sợ Thượng Đế. Đó là khi Ông ấy nói rằng mẹ tôi sẽ xuống địa ngục.


Được rồi, chính xác thì Ông ấy đã không nói, nhưng ai đó đã thay Ông ấy nói điều đó.


Tôi đã khoảng sáu tuổi, và mẹ tôi, người tự cho mình là một nhà thần học, đang “đọc bài” tại bàn bếp của chúng tôi cho một người bạn. Mọi người đến nhà mọi lúc để xem mẹ tôi có thể rút ra được những phép bói toán nào từ một bộ bài tây bình thường. Họ nói rằng bà ấy rất giỏi, và những lời đồn đại về khả năng của bà ấy lặng lẽ lan truyền đi.


Khi mẹ đang đọc những lá bài vào một ngày đặc biệt nọ, em gái của bà ấy đã đến thăm bất ngờ. Tôi nhớ rằng dì tôi không hài lòng lắm với cảnh tượng mà bà ấy gặp phải, khi vừa gõ cửa một lần, bà ấy đã xông vào qua màn cửa sau. Mẹ đã hành động như thể bà đã bị bắt quả tang khi làm điều gì đó mà bà không nên làm. Bà ấy lúng túng giới thiệu về người bạn nữ của mình và nhanh chóng thu thập các thẻ, nhét chúng vào túi tạp dề của mình. Không có gì được nói về nó trong thời điểm đó, nhưng sau đó dì tôi nói lời tạm biệt ở sân sau, nơi tôi đã đến chơi.


“Cháu biết đấy,” dì ấy nói khi tôi đi cùng ra chiếc xe hơi của dì ấy, “mẹ cháu không nên nói với mọi người về tương lai của họ bằng bộ bài của bà ấy. Chúa sắp trừng phạt bà ấy.”


“Tại sao chứ?” Tôi đã hỏi.


 


 


 “Bởi vì bà ấy đang giao dịch với ma quỷ” —Tôi nhớ câu nói rùng mình đó vì âm thanh đặc biệt của nó truyền đến tai tôi — ”và Thượng Đế sẽ tống bà ấy xuống thẳng địa ngục.” Dì ấy nói điều này một cách trắng trợn như thể dì ấy đang thông báo rằng ngày mai trời sẽ mưa. Cho đến ngày nay, tôi nhớ mình đã run lên vì sợ hãi khi dì ấy lùi ra khỏi đường lái xe. Tôi sợ chết khiếp rằng mẹ tôi đã chọc giận Thượng Đế rất nhiều. Và rồi ở đó, nỗi khiếp sợ Thượng Đế đã ăn sâu vào trong tôi.


Làm thế nào Thượng Đế, người được cho là đấng sáng tạo nhân từ nhất trong vũ trụ, lại muốn trừng phạt mẹ tôi, người nhân từ nhất trong cuộc đời tôi, bằng sự nguyền rủa đời đời chứ? Điều này, tâm trí của một đứa trẻ sáu tuổi là tôi đã cầu xin được biết. Và vì vậy tôi đã đi đến kết luận của một đứa trẻ sáu tuổi: nếu Thượng Đế đủ tàn nhẫn để làm điều gì đó như vậy với mẹ tôi, người mà thực tế, trong mắt mọi người biết đến bà, vốn là một vị thánh, thì điều đó hẳn phải rất dễ dàng. Ông ấy nổi điên – dễ dàng hơn bố tôi – nên tất cả chúng tôi tốt hơn là nên cư xử cho phải phép.


Tôi đã sợ hãi Chúa trong nhiều năm, bởi vì nỗi sợ hãi của tôi đã liên tục được củng cố.


Tôi nhớ đã được nói trong sách Giáo lý lớp hai rằng trừ phi một em bé được rửa tội, nếu không em ấy sẽ không được lên thiên đàng. Điều này dường như không thể xảy ra, ngay cả đối với học sinh lớp hai, đến nỗi chúng tôi thường cố gắng gây khó dễ cho nữ tu bằng cách hỏi những câu hỏi cắc cớ như “Sơ ơi, sơ ơi, nếu bố mẹ thực sự đang đưa em bé đến để được rửa tội, và cả gia đình bị chết trong một vụ tai nạn xe hơi khủng khiếp trên đường đi thì sao? Đứa bé đó sẽ không được cùng bố mẹ lên thiên đường sao? 


Nữ tu của chúng tôi chắc hẳn là những người cổ hủ. “Không,” cô ấy thở dài nặng nhọc, “Sơ e là không.” Đối với cô ấy, giáo lý là giáo lý, không có ngoại lệ.


“Nhưng đứa bé sẽ đi đâu?” một trong những người bạn cùng trường của tôi hỏi một cách nghiêm túc. “Đến địa ngục hay luyện ngục?” (Trong các hộ gia đình Công giáo tốt, chín tuổi đủ lớn để biết chính xác “địa ngục” là gì.) 


“Đứa bé sẽ không đi đến địa ngục hay luyện ngục” Sơ nói với chúng tôi.


Đứa bé sẽ đi đến cõi U Minh (*Limbo – nằm giữ thiên đường và địa ngục)


 


Cõi U Minh?


Cõi U Minh, Sơ giải thích, là nơi Thượng Đế gửi trẻ sơ sinh và những người khác, những người đã chết không do lỗi của họ, mà không được rửa tội theo một đức tin có thật duy nhất. Chính xác thì họ không bị trừng phạt, nhưng họ sẽ không bao giờ được gặp Thượng Đế.


Đây là vị Thượng Đế mà tôi đã lớn lên cùng. Bạn có thể nghĩ rằng tôi đang đặt điều, nhưng tôi không hề làm vậy. 


Nỗi sợ hãi Thượng Đế đã được tạo ra bởi nhiều tôn giáo và trên thực tế, được khuyến khích bởi nhiều tôn giáo. 


Không ai phải khuyến khích tôi cả, tôi sẽ nói với bạn là thế. Nếu bạn nghĩ rằng tôi sợ hãi vì điều về cõi U Minh, hãy đợi cho đến khi bạn nghe về điều về Tận thế nhé.


Ở đâu đó vào đầu những năm năm mươi, tôi đã nghe câu chuyện về những đứa trẻ của Fatima. Đây là một ngôi làng ở miền trung Bồ Đào Nha, phía bắc Lisbon, nơi Đức Mẹ Đồng Trinh được cho là đã nhiều lần hiện ra với một cô gái trẻ và hai chị em họ của cô ấy. Đây là những gì tôi được cho biết về điều đó: 


Đức Mẹ Đồng Trinh Maria đã trao cho các trẻ em một bức Thư gửi Thế giới, bức thư này sẽ được trao tận tay Đức Giáo hoàng. Đến lượt mình, ông ta mở thư và đọc nội dung của nó, nhưng rồi gửi lại bức thư, tiết lộ thông điệp của nó với cộng đồng nhiều năm sau đó, nếu cần.


Giáo hoàng được cho là đã khóc trong ba ngày sau khi đọc bức thư này, được cho là chứa tin tức khủng khiếp về sự thất vọng sâu sắc của Thượng Đế đối với chúng ta, và chi tiết về việc Ngài sẽ phải trừng phạt thế giới như thế nào, nếu chúng ta không chú ý đến cảnh bảo cuối cùng này, và thay đổi cách sống của chúng ta. Đó sẽ là ngày tận thế, và sẽ có những tiếng rên rỉ, nghiến răng nghiến lợi và sự dằn vặt không thể tin được.


 


Chúng tôi đã được nói trong sách giáo lý rằng, Thượng Đế đã đủ tức giận để trừng phạt ngay lúc này và lúc khác, nhưng đã thương xót chúng tôi và cho chúng tôi cơ hội cuối cùng này, vì sự thỉnh cầu của Đức Mẹ. Câu chuyện về Đức Mẹ Fatima khiến trái tim tôi kinh hoàng. Tôi chạy về nhà để hỏi mẹ liệu điều đó có phải là sự thật hay không. Mẹ nói rằng nếu các linh mục và nữ tu nói với chúng tôi điều này, thì nó hẳn là sự thật. Hồi hộp và lo lắng, những đứa trẻ trong lớp của chúng tôi đặt cho Sơ những câu hỏi về những gì chúng tôi có thể làm. 


“Hãy đi lễ mỗi ngày,” sơ đã khuyên. “Hãy đọc kinh Mân Côi hàng đêm và thường xuyên làm lễ Đàng Thánh Giá. Đi xưng tội mỗi tuần một lần. Hãy sám hối và dâng lên Thượng Đế những đau khổ của các con để làm bằng chứng rằng các con đã từ bỏ tội lỗi. Rước lễ. Và hãy nói về một Hành động hoàn hảo trước khi đi ngủ mỗi đêm, để nếu các con được dẫn đi trước khi các con thức dậy, các con sẽ xứng đáng được tham gia vào hàng ngũ của các vị thánh trên thiên đàng.” 


Thực sự, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tôi có thể không sống được đến sáng, cho đến khi tôi được dạy về lời cầu nguyện thời thơ ấu.


 


 


Giờ đây tôi đặt mình xuống ngủ


Tôi nguyện cầu Thượng Đế hãy giữ lấy linh hồn tôi.


Và nếu tôi chết trước khi tôi tỉnh dậy, 


Tôi nguyện cầu Thượng Đế hãy thu nhận linh hồn tôi.


Một vài tuần như vậy và tôi sợ đi ngủ. Tôi đã khóc hằng đêm, và không ai có thể hiểu được điều gì đã xảy ra. Cho đến ngày nay, tôi đã nhất quán về cái chết đột ngột. Thường thì khi tôi rời nhà để đáp chuyến bay ra khỏi thị trấn — hoặc đôi khi đến cửa hàng tạp hóa — tôi sẽ nói với vợ tôi, Nancy, “Nếu anh không quay lại, hãy nhớ rằng những lời cuối cùng anh nói với em là ”Anh yêu em.” Nó trở thành một trò đùa vui nhộn, nhưng có một phần nhỏ trong tôi lại vô cùng nghiêm túc.


 


 


Lần tiếp theo, nỗi khiếp sợ Thượng Đế ập đến với tôi là khi tôi mười ba tuổi. Người trông trẻ thời thơ ấu của tôi, Frankie Schultz, sống ở nhà đối diện với chúng tôi, đã kết hôn. Và anh ấy đã mời tôi — tôi -— trở thành người mở màn cho tiệc cưới của anh ấy! Whoa, tôi đã tự hào. Cho đến khi tôi đến trường và nói với người nữ tu.


”Đám cưới diễn ra ở đâu vậy?” sơ hỏi một cách đầy ngờ vực. Tôi đã cho sơ biết tên của nơi này. 


Giọng sơ trở nên lạnh như băng. “Đó là một nhà thờ Tin Lành, phải không vậy?” “Chà, con không biết. Con đã không hỏi. Con đoán là con…”


“Đây là một nhà thờ Tin Lành, và con không được phép đi.” “Tại sao vậy chứ?” Tôi đã hỏi.


“Con bị cấm,” sơ tuyên bố, và có điều gì đó có vẻ như rất dứt khoát về tuyên bố đó.


“Nhưng tại sao chứ?” Tôi vẫn cố chấp.


Sơ nhìn tôi như thể sơ không thể tin được là tôi đang hỏi sơ thêm. Sau đó, rõ ràng là từ một nguồn kiên nhẫn vô hạn sâu thẳm bên trong, sơ chớp mắt hai lần và mỉm cười.


“Thượng Đế không muốn con ở trong một nhà thờ ngoại giáo, con của ta,” người nữ tu giải thích. “Những người đến đó không tin như chúng ta tin. Họ không dạy về sự thật. Đó là một tội lỗi khi đến bất cứ nhà thờ nào khác ngoài nhà thờ Công giáo. Sơ rất tiếc vì Frankie, người bạn của con đã chọn làm đám cưới ở đó. Thượng Đế sẽ không công nhận cuộc hôn nhân đó.”


“Sơ ơi,” tôi nhấn mạnh, vượt xa khỏi ngưỡng chịu đựng, “dù sao đi nữa, nếu con cứ mở đầu đám cưới thì thế nào?” 


“À, vậy thì,” sơ nói với vẻ quan tâm thực sự, “thật là khốn khổ cho con rồi.”


 


Chà. Một thứ nặng nề, Thượng Đế là một người khó tính. Sẽ không có sự vi phạm quy định nào ở đây.


Vâng, tôi đã vi phạm. Tôi ước mình có thể chia sẻ rằng tôi phản đối dựa trên một cơ sở đạo đức cao hơn, nhưng sự thật là tôi không thể chịu đựng được ý nghĩ không được mặc áo khoác trắng của mình (với một bông hoa cẩm chướng hồng – giống như Pat Boone đang hát!). Tôi đã quyết định không nói cho ai biết những gì nữ tu đã nói, và tôi đã đến dự đám cưới đó như một người mở màn. Trời ạ, tôi đã sợ hãi! Bạn có thể nghĩ rằng tôi đang phóng đại, nhưng tôi thực sự đã chờ đợi Thượng Đế nện xuống đầu mình từ lâu. Và trong suốt buổi lễ, tôi vẫn đề phòng những lời nói dối của người đạo Tin Lành mà tôi đã được cảnh báo, nhưng tất cả những gì vị mục sư nói đều là những điều ấm áp và tuyệt vời khiến mọi người trong nhà thờ phải khóc. Vẫn vậy, khi kết thúc buổi phục vụ, tôi vẫn ướt sũng.


Đêm đó, tôi đã cầu xin Chúa tha thứ cho hành vi vi phạm của tôi. Tôi đã nói về Hành Động Sám Hối hoàn hảo nhất mà bạn từng nghe được. (Ôi lạy Chúa, con vô cùng xin lỗi vì đã xúc phạm Ngài…) Tôi nằm trên giường hàng giờ đồng hồ, sợ không dám ngủ, cứ lặp đi lặp lại, và nếu tôi chết trước khi tỉnh dậy, tôi cầu nguyện Thượng Đế hãy thu nhận linh hồn tôi… 


 


Bây giờ, tôi đã kể cho bạn những câu chuyện thời thơ ấu — và tôi có thể kể cho bạn nhiều câu chuyện nữa — vì một lý do. Tôi muốn gây ấn tượng với các bạn về lòng kính sợ Thượng Đế của tôi thực sự như thế nào. Bởi vì câu chuyện của tôi không phải là duy nhất. 


Và, như tôi đã nói, không chỉ những người Công giáo La Mã mới đứng trong dáng vẻ đầy kinh sợ trước mặt Thượng Đế. Người dân trên nửa thế giới tin rằng Thượng Đế sẽ “bắt lấy họ” nếu họ không tốt. Những người theo chủ nghĩa chính thống của nhiều tôn giáo đánh vào tâm hồn những tín đồ của họ bằng nỗi sợ hãi.Bạn không thể làm điều này. Đừng làm vậy. Dừng lại, nếu không Thượng Đế sẽ trừng phạt bạn. Và chúng ta không nói về những điều cấm lớn ở đây, như Bạn Không Được Giết. Chúng ta đang nói về việc Thượng Đế khó chịu nếu bạn ăn thịt vào thứ Sáu (Tuy nhiên, Ngài đã thay đổi ý định về điều đó), hoặc ngày nào trong tuần, hoặc ly hôn. Đây là một vị thần mà bạn sẽ làm cho nổi giận khi không che lại gương mặt phụ nữ của mình bằng mạng che, bằng cách không đến thăm Mecca trong đời, bằng cách không ngừng mọi hoạt động, trải thảm và lễ lạy thần năm lần một ngày, bằng cách không kết hôn trong đền thờ , bằng cách không đi xưng tội hoặc đi lễ nhà thờ mỗi Chủ Nhật, bất cứ điều gì.


 


Chúng ta phải cẩn thận với Thượng Đế. Vấn đề duy nhất là thật khó để biết về các quy tắc, bởi vì có rất nhiều. Và điều khó khăn nhất là luật lệ của mọi người đều đúng. Hoặc họ nói vậy. Tuy nhiên, tất cả họ không thể cùng đúng được. Vậy làm sao để chọn, làm sao để biết? Đó là một câu hỏi dai dẳng, và không phải là một câu hỏi không quan trọng, với mức độ sai sót được cho phép từ Thượng Đế rõ ràng là rất nhỏ ở đây.


Bây giờ xuất hiện một cuốn sách có tên Làm bạn cùng Thượng Đế. Điều này có thể mang ý nghĩa gì? Làm thế nào điều này có thể cho được? Thượng Đế có thể nào lại không phải là Thánh Desperado sau tất cả không? Những đứa trẻ chưa được rửa tội có thể nào được lên thiên đàng không? Rằng việc đội khăn che mặt hay cúi đầu về hướng Đông, sống độc thân hay kiêng thịt lợn không có liên quan đến điều gì cả phải không? Rằng thánh Allah yêu thương chúng ta vô điều kiện sao? Rằng Đức Jehovah sẽ chọn chúng ta ở cùng Ngài khi ngày vinh quang đã đến gần sao?


Nói một cách gây chấn động từ cơ sở hơn, thì có lẽ chúng ta hoàn toàn không nên gọi Thượng Đế là “Ông ấy”? Liệu Thượng Đế có thể là một người phụ nữ không? Hay thậm chí khó tin hơn, là không có giới tính? 


Đối với một người lớn lên như tôi, ngay cả việc nghĩ đến những suy nghĩ như vậy thôi có thể được coi là một tội lỗi rồi. 


Tuy nhiên, chúng ta phải nghĩ về chúng. Chúng ta phải thách thức chúng. Niềm tin mù quáng của chúng ta đã dẫn chúng tôi xuống một con hẻm mù mịt. Loài người đã không tiến bộ quá xa trong hai nghìn năm qua, về mặt tiến hóa tâm linh của mình. Chúng ta đã nghe hết giáo viên này đến thầy giáo viên khác, hết bậc thầy này đến bậc thầy khác, hết bài học này sang bài học khác, và chúng ta vẫn đang thể hiện những hành vi tương tự mà đã gây ra sự khốn khổ cho loài người chúng ta từ thuở sơ khai. 


Chúng ta vẫn đang giết chết đồng loại của mình, điều hành thế giới của chúng ta dựa trên quyền lực và lòng tham, đàn áp tình dục xã hội của chúng ta, ngược đãi và dạy dỗ sai con cái của chúng ta, tảng lờ đi đau khổ, và thực sự, là tạo ra nó.


Đã hai nghìn năm kể từ khi Chúa giáng sinh, hai nghìn năm trăm năm kể từ thời đức Phật, và hơn thế nữa kể từ lần đầu tiên chúng ta nghe những lời của Khổng Tử, hay tri thức của Đạo, và chúng ta vẫn chưa tìm ra được câu trả lời cho những Câu Hỏi Chính. Liệu có bao giờ có cách nào đó, để biến những câu trả lời mà chúng ta đã nhận được thành một thứ khả thi, một thứ có thể vận hạnh cuộc sống hằng ngày của chúng ta không?


Tôi nghĩ là có. Và tôi cảm thấy khá chắc chắn về nó, bởi vì tôi đã thảo luận về nó rất nhiều trong những cuộc đối thoại cùng Thượng Đế của tôi.

ĐỂ LẠI NHẬN XÉT

Please enter your comment!
Please enter your name here