Khi Jeannie bước ra khỏi đám mây, cô ấy đã tiến vào một cảnh tượng hủy diệt và hỗn loạn. “Tôi nhìn thấy một mặt trời, nhưng nó có màu cam tươi. Nó bị che phủ bởi một cái gì đó tồi tệ. Có thứ gì đó đang sục sôi lên từ trái đất. Một cái gì đó che phủ mặt trời. Thật sự tồi tệ. Thật đáng sợ. Tôi nghĩ thứ đó sẽ giết người. Điều đó khiến tim tôi loạn nhịp. Rất nhiều sự rối loạn, và mọi người đang chết dần, và trái đất tan vỡ và … sợ hãi, năng lượng. Tất cả những điều này đã gây ra một trận đại hồng thủy khủng khiếp… nó đã thay đổi cuộc sống mà tôi từng biết đến ”.
D: Vậy là đã có một điều gì đó rất tiêu cực đã xảy ra với nơi bạn sinh sống?
J: Vâng. (Tạm dừng) Tôi rất buồn. Con người lạm dụng quyền năng. Ta không thể nhận lấy quyền năng và lạm dụng nó. Đó chỉ là thứ cho mượn. Ta chỉ cần sử dụng nó.
D: Điều gì đã xảy ra để dẫn đến nông nỗi như vậy?
J: Họ đã học cách kiểm soát, tất cả chúng tôi đều học cách kiểm soát. Chúng tôi giao tiếp trong tâm trí và chúng tôi học cách chế tạo và nâng những vật nặng. Và chẳng bao lâu sau, người ta bắt đầu lạm dụng con người với sức mạnh của họ, bởi vì một số người có sức mạnh hơn những người khác.
D: Bạn muốn nói rằng bọn họ bắt đầu sử dụng sức mạnh tâm trí của mình theo cách tiêu cực?
J: Vâng. Thật là tồi tệ.
D: Điều gì cuối cùng đã gây ra thảm họa này?
J: Tôi không rõ, bởi vì nó liên quan đến việc lạm dụng quyền năng, và nó đã chảy vào mặt đất, hoặc lòng đất. Và nó nhỏ giọt vào bên trong và nó chỉ hình thành và vỡ tan ra.
D: Đó có phải là điều liên quan tới chính bạn?
J: Không, không! Tôi đã tham gia vào nghiên cứu và sự hiểu biết khoa học về những gì chúng tôi đã khám phá bằng trí óc của mình và giảng dạy cho mọi người. Tôi sẽ không bao giờ lạm dụng nó. Đó chỉ là một món quà được ban tặng.
D: Bạn có thể làm bất cứ điều gì để ngăn chặn thảm họa không?
J: Không, bọn họ có quá nhiều. Tôi chỉ đứng lại và chứng kiến điều đó xảy ra. Họ không thể kiểm soát được. Và rồi, tất cả bọn họ thực sự sợ hãi, hoảng loạn, và la hét. Rồi họ đến với tôi và nhờ cậy tôi, “Dừng lại! Dừng lại đi! Bạn có thể giúp không?!”
D: Bạn có thể làm gì vào thời điểm đó không?
J: Không, đã quá muộn rồi. Tôi thấy điều đó đang xảy đến và tôi đã cố gắng hơn để truyền dạy cho họ, nhưng bọn họ không chịu lắng nghe. Họ cảm thấy to lớn hơn, mạnh mẽ hơn và quyền năng hơn. Tôi chỉ có nỗi buồn sâu thẳm trong tim. (Tạm dừng) Điều đó không nên xảy ra. – Điều đó thật khó hiểu, bởi vì tôi đã ở đó khi sự hỗn loạn bắt đầu xảy ra. Nhưng bằng cách nào đó, bây giờ tôi đang nhìn xuống kia, giống như tôi đang lơ lửng ở bên trên.
D: Bạn đã ở đâu khi điều đó bắt đầu xảy ra?
J: Tôi đã đi vào một cái gì đó và bay đi. Chúng tôi có thể nhìn thấy điều này sẽ xảy ra theo thời gian và họ đã đi sai hướng. Chúng tôi đã đến nơi đó để dạy họ cách sử dụng nhận thức của mình cho mục đích tốt, nhưng họ trở nên đói khát quyền lực đến mức tự hủy hoại bản thân. Và vì vậy chúng tôi đã bí mật chế tạo một chiếc tàu bay, trong trường hợp khẩn cấp phải rời đi, vì chúng tôi phải cứu những người không lạm dụng sức mạnh.
D: Con tàu chạy bằng nguồn năng lượng gì?
J: Ồ, với tâm trí của chúng tôi. – Đó không phải là quê hương của tôi. Tôi đã được gửi đến đó để truyền dạy. Tôi không biết làm sao tôi đến được đó. Tôi chỉ biết mình đã ra đi như thế nào. Ồ! Ồ! Tôi tự phóng chiếu bản thân! Khi tôi đến nơi, tôi đã tự phóng chiếu mình ở đó! Nhưng vì phải đi xa quá nên tôi đã chế tạo con tàu để rời đi.
D: Bạn không thể phóng chiếu lại bản thân mình một lần nữa sao?
J: Không, vì tôi còn dự định đi xa hơn nữa. Đây là nghĩa vụ của tôi. Tôi có kiến thức giúp mọi người sống tốt hơn.
D: Nhưng trong trường hợp này, bọn họ không tiếp thu những kiến thức đó?
J: Không, đó là một nhiệm vụ thất bại. Tôi phải chế tạo con tàu bởi vì tôi có thể tự mình lập kế hoạch, nhưng những người khác thì không thể. Đây là những người rất tốt bụng và những người không lạm dụng quyền năng mà họ vừa có được.
D: Bạn có một cơ thể vật lý ở nơi đó không?
J: Vâng, nhưng nó … nó là một cơ thể khác hẳn. Nó dài và hẹp. Đó là một cơ thể, nhưng đó không phải là một cơ thể. Nó trông giống một trường điện từ hơn.
D: Khác với những người ở đó?
J: Vâng. Tôi phải khác biệt bởi vì tôi không thể phóng chiếu bản thân mình ở đó.
D: Họ nhìn nhận bạn khác biệt hay là kỳ lạ?
J: Không, tôi làm cho mình trông giống họ. Tôi biết tất cả về điều đó. Tôi đã làm điều đó rất nhiều lần. Ta không thể khiến mọi người lắng nghe và nhận sự giúp đỡ nếu họ e sợ ta. Tôi đã cố gắng giúp đỡ, nhưng họ không nghe. Điều đó khiến tôi cảm thấy rất buồn.
D: Nhưng bạn đã đưa tất cả những người mà bạn có thể lên con tàu để đến nơi nào đó an toàn?
J: Chỉ để tiếp tục nhiệm vụ tiếp theo của chúng tôi: Dạy dỗ những người mới. Tôi đưa theo những người này vì họ có trái tim tràn đầy yêu thương.
D: Sau đó, điều gì đã xảy ra? Bạn nói rằng bạn ở trên cao quan sát mọi thứ ở dưới.
J: Mọi chuyện thật tồi tệ. Có bụi đỏ khắp mọi nơi, và mặt trời bị che khuất. Bụi thậm chí còn trôi nổi lên tận đây, nơi chúng tôi đang ở.
D: Bạn đã nhìn thấy điều gì khác lạ ở dưới đó?
J: Bụi đỏ có vẻ như đang di chuyển từ ngoài rìa vào trung tâm, và đi xuống một cái lỗ. Nó đang cuộn tròn xuống như một chiếc bánh vòng đi từ ngoài vào trong. Hành tinh tự nó co rút lại.
D: Điều đó thật kỳ lạ, phải không?
J: Không, mỗi khi một nhiệm vụ thất bại như vậy, nó sẽ nổ tung.
D: Điều gì xảy ra sau đó?
J: Tôi có toàn bộ kế hoạch theo thời gian, và những kiến thức tôi phải truyền dạy cho những sinh vật khác nhau. Một số đó là sinh vật. Và vì vậy, bởi vì tôi là một trường điện từ, tôi chỉ cần thay đổi và có ngoại hình trông giống như bọn họ. Tôi không biết tôi đã học được điều đó ở đâu. Tôi đã luôn làm như vậy. Mặc dù không phải là dễ. Tôi cố gắng không để người khác nhìn thấy vì họ sẽ nghĩ tôi khá kỳ quặc.
D: Họ sẽ khiếp sợ nếu họ biết được?
J: Vâng, bởi vì chỉ một số người nhất định mới có thể làm được điều đó. Tôi nghĩ họ cũng đến từ nơi tôi đến. Có lẽ tất cả chúng tôi đều học được điều đó khi còn nhỏ. Tôi không biết rõ. Tôi chỉ biết rằng thật sợ hãi khi dạy ai đó nếu bạn trông khác biệt kỳ quái, vì vậy phải trông giống như họ.
D: Đúng vậy. Nhưng khi bạn trở lại quê hương của mình, cơ thể bình thường của bạn trông như thế nào?
J: Nó màu đỏ, và … ồ, một cậu bé! Nó thậm chí trông kỳ lạ đối với tôi! Tôi thực sự có màu đỏ tươi! Và tôi thực sự to lớn. Đó không phải là côn trùng. Nó giống như một cơ thể bình thường, nhưng nó có … phần lồi ra … woa! Đó có thể là thân hình của một con châu chấu! Thật khó để giải thích. Nhưng nó trông hơi khác thường – đặc biệt là màu sắc.
D: Bạn có cần thay đổi hình dạng không khi bạn ở trên hành tinh quê hương của mình?
J: Ồ, chúng tôi có thể là bất cứ thứ gì chúng tôi muốn. Chúng tôi hay đùa giỡn với nhau. Tất cả chúng tôi đều có thể làm được.
D: Và sau đó bạn được yêu cầu rời đi và giúp đỡ những người khác?
J: Tôi được giao sứ mệnh tiếp cận với tất cả các vũ trụ. Và được chỉ dẫn rằng tôi sẽ đi một thời gian rất lâu vì tôi muốn giúp những người này trở nên tốt hơn.
D: Nghe có vẻ như là một sứ mệnh rất cao cả.
J: Vâng, tôi khá ngạc nhiên. Vì vậy, tôi đi hết nơi này đến nơi khác, đến nơi mới thì thay hình đổi dạng để hòa nhập, nhưng mỗi nơi là một hình dạng khác.
D: Chà, lần này bạn đã ở trên một con tàu và bạn đang chuẩn bị khởi hành, bạn sẽ đi đâu?
J: Tôi đến một hành tinh với toàn những người da vàng. Đây là nơi tôi chưa từng đến bao giờ. Vì vậy, bây giờ tôi có màu vàng của cây mao lương.
D: (Cười) Còn những người khác mà bạn đưa đi cùng thì sao?
J: Họ hơi khó chịu, vì tôi đã chỉ cho họ cách thực hiện, và họ vẫn chưa thể làm được. Vì vậy, họ đang e ngại. Rồi tôi nói, “Tôi sẽ ra ngoài trước và đợi các bạn, và các bạn có thể làm được.” Và tôi đã chỉ cho họ cách làm điều đó. – Ồ, và họ đang làm điều đó, nhưng họ đã làm sai. Và tất cả họ đều trông hơi lùn, màu vàng – họ quá lùn! Ồ, tôi không biết họ đã làm gì! Tôi sẽ phải đưa họ trở lại đó! Họ thu mình lại thật nhỏ bé! Ồ, thật là buồn cười! Tôi thậm chí còn không biết có thể thu nhỏ bản thân nhỏ bé như vậy!
D: (Cười) Những người màu vàng mao lương có bộ dạng giống con người không?
J: Họ có đôi mắt to, cái đầu nhẵn và cánh tay rất dài. Tôi đã từng thấy những người như này trước đây, nhưng không phải da vàng. – Vì vậy, tôi đã bảo họ quay lại các bước và làm lại từ đầu. Tôi sẽ phải ở lại với họ cho đến khi họ có kích thước phù hợp. Chúng tôi phải trông giống họ, không được khác họ.
D: Vì vậy, đó là những gì bạn đã làm?
J: Tất cả đều xuất hiện với kích thước phù hợp.
D: Bạn có định ở đó một thời gian không?
J: Tôi mệt mỏi rồi. Tôi chán nản với việc truyền dạy cho tất cả những con người này, vì có gì đó không ổn trong quá trình đào tạo. Có gì đó không đúng. Tôi không hiểu tại sao cả. Một số thì hiểu, và một số đưa nó lên một mức độ mới của quyền năng. Nó bắt đầu giống như hành tinh đỏ.
D: Hành tinh đã phát nổ ư?
J: Vâng. Tôi sẽ tìm người của tôi, và chúng tôi sẽ đi ngay bây giờ. Chúng tôi sẽ không thể thất bại bất cứ một nhiệm vụ nào nữa. Chúng tôi sẽ tìm một nơi mà chúng tôi được chào đón và nơi đó họ đủ thông minh để “đạt được nó”. Tôi không muốn điều đó xảy ra thêm một lần nào nữa, bởi vì đó không phải là mục đích của chúng tôi. Và đó không phải là những gì tôi được chỉ dẫn để dạy mọi người. Lạm dụng quyền năng là không đúng. Đó là một món quà.
D:Vậy bạn sẽ tập hợp tất cả bọn họ lại với nhau và đưa họ đi nơi khác?
J: Tôi đã đưa họ lên tàu, cửa đã đóng, chúng tôi đã sẵn sàng để ra đi. Tất cả bọn họ đang có vẻ bối rối. Tôi không quan tâm. Tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra thêm một lần nữa.
D: Vì vậy, bạn sẽ không cố gắng giúp đỡ những người da vàng này?
J: Không, họ chỉ có thể làm những gì họ muốn. Tôi không đứng đó và chứng kiến cảnh tượng kia xảy ra một lần nữa. Chúng tôi phải làm cho mọi chuyện tốt lên. Chúng ta phải khiến cho mọi thứ có trật tự hơn. Chúng tôi phải làm theo cách khác.
D: Vậy bây giờ có phải bạn đang đi đến một nơi khác?
J: Vâng. Nhưng con tàu đang có điều gì đó khác thường. Chúa ơi! Nó rung động quá nhiều.
D: Sau khi con tàu cất cánh thì nó bị như vậy phải không?
J: Vâng. Tôi hơi lo lắng một chút. Nó không nên rung động như thế này. Tôi không biết liệu chúng tôi có dính bụi bẩn hay thứ gì đó không nên có hay không … tôi không biết nữa. Tôi hy vọng không phải do ai đó tác động tới con tàu. Tôi có thể phóng chiếu mình ra ngoài, nhưng tôi không thể đưa những người trên tàu đi cùng.
D: Bạn có nghĩ rằng có thể do ai đó đã làm điều gì với con tàu không?
J: Chà, họ khá tức giận về việc tôi bỏ đi. Tôi nói với họ, “Các bạn hãy lắng nghe và làm theo cách của tôi, nếu không các bạn hoàn toàn không thể làm được.”
D: Hãy tìm hiểu xem điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Liệu con tàu có tiếp tục rung lắc không, hay chuyện gì khác sẽ xảy ra?
J: (Nhẹ nhàng) Tôi đang ở bên ngoài trong bóng tối. Trời chỉ vừa mới sập tối.
D: Chuyện gì đã xảy ra với con tàu?
J: Tôi không biết. Tôi chỉ có một mình. Tôi không ở trên tàu. Tôi ở đây một mình.
D: Bạn có thể biết được chuyện gì đã xảy ra. Bạn có thể tìm hiểu. Đã có gì đó xảy ra với con tàu đúng không?
J: Vâng, vâng. Con tàu đã bị rạn nứt, và tôi phải tự phóng chiếu ra trước khi nó vỡ vụn. Những người khác không biết cách phóng chiếu. Họ phải ở lại với con tàu. Bây giờ tôi chỉ có một mình. Và tôi cũng không nghĩ mình có thể quay trở lại, vì đó là một nhiệm vụ thất bại khác.
D: Đó có phải là chuyện bạn đã lo lắng?
J: Vâng. Nếu không cứu được mọi người có nghĩa là thất bại.
D: Bạn định làm gì bây giờ?
J: Tôi nghĩ tôi sẽ chỉ ở ngoài này. Nó khá yên tĩnh. Có lẽ tôi sẽ nghỉ ngơi.
Tôi rất mệt mỏi.
D: Không có ai bảo bạn phải làm gì ư?
J: Không. Khi tôi rời khỏi quê hương của mình, tôi biết rằng khi quyết định được đưa ra, tôi tự mình hành động. Không hiểu sao ngay đầu, lúc tôi ra đi, tôi đã biết là tôi chỉ có một mình rất lâu trước khi có bất cứ sự trợ giúp nào, vì đó là nhiệm vụ của tôi.
D: Vì vậy, ngay bây giờ bạn muốn nghỉ ngơi. Bạn có thể nghỉ ngơi ở ngoài đó chứ?
J: Vâng. Tôi lơ lửng ngoài kia. Thật ấm áp. Đó là một vũ trụ mới. Không có những trọng trách. – Được nghỉ ngơi thậm chí khiến tôi cảm thấy chóng mặt. Đã lâu rồi tôi không được nghỉ ngơi.
D: Được rồi, chúng ta hãy tiếp tục và tìm hiểu điều gì sẽ xảy ra với bạn.
J: Tôi ở đó nhiều năm liền, bởi vì tôi cần sự nghỉ ngơi để phục hồi. Sau đó, tôi quyết định đã đến lúc phải tiếp tục truyền dạy. Nhờ sự nghỉ ngơi đó, có thể tôi đã có một cách nhìn nhận mới về việc nâng cao tâm trí rung động.
D: Bạn định đi đâu?
J: Tôi phải đưa ra định hướng và phóng chiếu bản thân mình ở đó. Theo đó, sức mạnh của tôi rất lớn. Tôi muốn đến những nơi có hang động. Và trong hang động có thông tin cho tôi đã được đặt ở đó. Có một thông điệp được đặt ở đó trước khi tôi bắt đầu các công việc của mình.
D: Ai đã để lại thông tin ở đó?
J: Một trí thông minh tuyệt vời. – Được rồi, tôi đang ở đó. Một cách rất nhẹ nhàng, nếu mọi người cũng biết cách thì việc di chuyển sẽ trở nên dễ dàng hơn. Tôi nhìn thấy hang động. Nơi đó có màu xám và có rất ít nước. Không có nhiều dạng sống ở đó.
D: Vì vậy, bạn không thể giúp những người ở đó, phải không?
J: Không. Tôi đang đến hang động để tìm hiểu thông tin dành cho tôi.
D: Bạn có biết tìm nó ở đâu trong hang động không?
J: Có. Nó sẽ ở phía trên trần của hang. Trời tối, và tôi không nhìn được mà phải tự cảm nhận. (Tạm dừng) Ồ! Nó ở bên rìa hang chứ không phải ở trên trần. Tôi phải sửa lại một số ánh sáng trên trần. Và bây giờ tôi có thể nhìn thấy … Đó là những biểu tượng. Dấu chấm, dấu gạch ngang; những thứ mà tôi rất quen thuộc và thật dễ để đọc chúng. Nhưng tôi ngạc nhiên về nội dung của thông tin. Nó nói rằng đó là cái cây của sự sống.
D: Điều đó có nghĩa là gì?
J: Nó liên quan đến lối sống mà ta nên có. Nhưng đó không phải là lối sống của tôi. Nó dường như khác một chút. Nó giống như một cách thức mới. Có lẽ đó là chìa khóa giải thích tại sao những người khác chết. Có lẽ. Tôi phải xem kỹ càng hơn.
D: Nhưng đó là những ký hiệu mà bạn có thể hiểu được?
J: Vâng, nhưng tôi chưa bao giờ thấy nó biểu hiện theo cách này. Và một số ký hiệu kéo dài lên đến trần hang. Đây là một khái niệm … là một cách mới! Tôi tự hỏi tại sao chúng tôi tuân theo một cách mới? Bởi vì cách mới này sẽ gây ra sự bối rối. Tôi phải học một cách mới. Và tôi không chắc lắm. Bằng cách nào đó, tôi biết mình có trí thông minh siêu việt này. Và tôi không biết nói với ai về việc này để chắc chắn rằng cách mới này là cách đúng đắn. Ồ, tôi nghĩ tôi sẽ lại mệt mỏi.
D: Tại sao bạn lại nghĩ như vậy?
J: Tôi chỉ băn khoăn rằng tất cả chúng tôi sẽ mất bao lâu để học một cách mới, chỉ để phát hiện ra rằng đó vẫn chưa phải là cách đúng đắn. Tôi đã làm điều này trong nhiều ngàn năm. Tôi cảm thấy nó đang hút tôi xuống. Tôi cảm thấy như tôi vừa trải qua một điều gì đó.
D: Bạn đã hiểu về cách mới chưa?
J: Có, nhưng nó rất khác.
D: Nó có tích cực không?
J: Nó tích cực nếu như ta có đủ những người thông minh xung quanh ta.
D: Một người không làm được thì phải có nhiều người?
J: Tôi nghĩ nên như vậy. Xét cho cùng, nếu chúng tôi muốn gìn giữ và giảng dạy, thì nó nên được gửi đến nhiều người. Tôi mệt mỏi rồi. Tôi kiệt sức khi tiếp tục phấn đấu để mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn, nhưng chỉ khiến mọi người hiểu lầm và lạm dụng nó. Tôi cảm thấy như mình đang rơi xuống và nằm xuống để nghỉ ngơi một lần nữa. Đó là một cách mới và tôi rất hào hứng khi đọc, nhưng tôi không chắc rằng chúng tôi đã hiểu đúng. Bây giờ thay vì dạy mọi người, chúng tôi đang thay đổi cấu trúc của họ.
D: Ý bạn là gì?
J: Chúng tôi đi vào cơ thể của họ, vào tế bào của họ, và thay đổi lại tất cả, và thiết lập lại tất cả. Điều này giống như làm lại tất cả. Tôi không chắc chắn, đó là dự định của chúng tôi. (Thở dài) Ahh, điều đó khiến cho tôi quá mệt mỏi. Đó có lẽ là một cách tốt hơn, nhưng tôi không biết đó có phải là một cách đúng đắn hay không. Chúng tôi thực sự có quyền đi vào và thay đổi bản thể cốt lõi, để dạy họ những gì chúng ta đã cố gắng dạy họ lúc ban đầu, khi họ lạm dụng quyền lực? Tôi muốn nói rằng, chúng tôi hoặc là giảng dạy, hoặc là thay đổi cấu trúc của bản thể. Tại sao chúng tôi không bắt đầu bằng việc thay đổi cấu trúc chứ, và sau đó khi chúng tôi dạy họ, họ sẽ không lạm dụng nó nữa? Nó ngược.
D: Có lẽ bạn phải làm theo cách đầu tiên để xem điều gì sẽ xảy ra. Có lẽ đó là lý do tại sao đây là một cách nhìn mới. Nhưng bạn không phải là người đưa ra các quy tắc, phải không?
J: Không, không phải. Tôi là người duy nhất làm việc đó.
D: Bạn phải thay đổi cấu trúc ở đâu? Bạn đã phóng chiếu bản thân đến một nơi khác ư?
J: Tôi không biết. Lần này thậm chí việc phóng chiếu cũng khác. Nó lượn sóng. Tôi thấy những làn sóng năng lượng đang di chuyển, giống như tôi đang di chuyển qua nó. Tôi chưa bao giờ thấy điều đó trước đây. Cảm giác như tôi thậm chí đã thay đổi. Nó dày hơn. Giống như tôi đang đi bộ; Tôi đang xuyên không nhưng tôi đang di chuyển. Tôi thấy tất cả năng lượng xung quanh tôi bị dịch chuyển khi tôi di chuyển.
D: Hãy tiếp tục tiến về thời điểm sau đó. Lần này bạn đi đâu?
J: Ôi, Chúa ơi! Họ đã gửi tôi đi – ôi chúa ơi! Ồ! Tôi đang ở trong trạng thái năng lượng chậm nhất có thể. Tôi không biết đó là điểm dừng của tôi. Những người này cần tiếp thu nhiều kiến thức. Năng lượng chậm vì họ quá thiếu hiểu biết. Ồ! Tôi không thể tin rằng đây là nơi tôi đến.
D: Bạn định dạy những người này như thế nào?
J: Tôi không biết. Tôi phải đưa bản thân đến một mức độ để có thể giao tiếp với họ. Tôi không biết liệu tôi có thể làm được không. Đó không phải là lên cấp độ mà hạ cấp độ! Tôi phải có khả năng nói chuyện ở mức độ của họ, bởi vì nếu tôi không làm vậy, họ không thể nghe thấy tôi.
D: Bạn sẽ phải tạo ra một cơ thể khác, hay bạn sẽ làm điều đó như thế nào?
J: Tôi đã tạo ra một cơ thể khác, nhưng cơ thể này di chuyển chậm chạp.
D: Cơ thể mà bạn đã tạo ra, nó trông như thế nào?
J: Nó trông giống như thân hình mà tôi có hiện tại.
D: Ý bạn là Jeannie?
J: Đó sẽ là cô ấy! Tôi phải thú nhận rằng cô ấy cũng thực sự khó chịu về điều đó.
D: Nhưng không phải là bạn được sinh ra như một đứa trẻ ư?
J: Tôi không nghĩ vậy. Tôi nghĩ tôi vừa trở thành cô ấy.
D: Cơ thể của cô ấy không bắt đầu từ một đứa trẻ ư?
J: Tôi không hiểu giai đoạn đứa trẻ đó. Tôi chỉ trở thành người phụ nữ này giống như tôi đã trở thành một người khác, ở mọi nơi khác.
D: Chúng tôi tin rằng, chúng tôi khởi đầu là một đứa trẻ, một bào thai lớn lên bên trong người mẹ, và linh hồn nhập vào khi đứa trẻ được sinh ra.
J: Không đúng đâu. Không không không không không! Linh hồn là một trường điện từ, và linh hồn di chuyển vào cơ thể mà nó muốn.
D: Đúng, nhưng điều này không xảy ra khi đứa trẻ lần đầu tiên ra khỏi người mẹ ư?
J: Chà, có thể. Tôi chưa thấy điều đó xảy ra. Tôi chỉ biết rằng lần này tôi đã mang hình dáng người phụ nữ này. Thân hình chậm chạp và… ồ, cậu bé!
D: Có một trường điện từ khác trong cơ thể khi bạn tiếp nhận, hoặc đi vào không?
J: Tôi đã thực hiện điều đó như mọi lần.
D: Tôi nghĩ rằng đã có một tia sáng của sự sống, một sinh lực ở trong đó.
J: Tôi là sinh lực!
D: Và bạn vừa quyết định trở thành phụ nữ này.
J: Vâng. Cô ấy không biết gì cả. Cá nhân tôi cũng không hài lòng lắm về việc ở đó. Đây là một nơi khó có thể dạy dỗ cho bất kỳ ai. Họ di chuyển chậm chạp, họ nói chậm, họ nghi ngờ mọi từ ngữ mà họ nghe được.
D: Vậy, bạn phải dạy bọn họ như thế nào để bạn có thể thay đổi được mọi thứ?
J: Bằng ví dụ, nhưng chúa ơi! Tôi không biết tại sao tôi lại nhận nhiệm vụ này. Tôi không biết gì cả. Tôi không thích điều này cho lắm.
D: Đó là một điều quan trọng, bởi vì những người này thực sự cần giúp đỡ, phải không?
J: Ồ, vâng! Cực kì khó hiểu. Tất cả đều là năng lượng, nhưng nó di chuyển rất chậm.
D: Nhưng người phụ nữ này, người mà chúng ta gọi là Jeannie, đã trải qua một thời thơ ấu, kết hôn và sinh con. Bạn có ở đó vào những thời điểm như vậy không?
J: Không, tôi đã bỏ qua phần đó. (Cười) Nó chậm hơn tôi muốn. Cô ấy làm việc tốt với mọi người và cô ấy học hỏi rất nhanh. Nhưng chúng tôi cần tăng tốc toàn bộ. Bà biết đấy, chúng tôi không có nhiều thời gian. Và chúng tôi cần chạm đến nhiều người hơn hiện tại.
D: Một chạm một là chậm, phải không?
J: Đúng vậy. Tôi luôn mách bảo cô ấy rằng cô ấy nên lộ diện để nói chuyện với nhiều nhóm người. Cô ấy có thể làm được điều này, nhưng vì năng lượng còn chậm, dù sao thì cô ấy cũng không tin rằng mình có nhiều điều để nói với bất cứ ai. Và tôi luôn động viên cô ấy, “Cứ làm đi!” – Chúng tôi phải tiếp tục. Tôi đã cho cô ấy tất cả những khả năng này. Cô ấy có thể làm được nhiều điều. Cô ấy không thắc mắc về điều đó. Cô ấy làm mọi thứ tôi bảo cô ấy làm, nhưng có điều gì đó khó hiểu về năng lượng chậm chạp này.
Jeannie thực hành phương pháp Reiki và chữa bệnh bằng năng lượng. Tôi hỏi thực thể này liệu nó có thể giải thích một số điều kỳ lạ đã xảy ra với Jeannie khi cô ấy đang làm công việc chữa lành của mình hay không. Trong khi cô đang làm việc với mọi người, những quả cầu, những bong bóng ánh sáng với nhiều kích cỡ khác nhau, xuất hiện trong căn phòng.
J: Chúng chỉ là những trường điện từ. Tất cả chúng tôi đều là trường điện từ. Ý tôi là, chúng tôi có thể chỉ là một phần năng lượng hoặc chúng tôi có thể ở trong cơ thể, hoặc chúng tôi có thể trông giống như những con châu chấu. Tất cả đều là năng lượng, và trong trường hợp này, đó là những năng lượng để tạo điều kiện thúc đẩy quá trình chữa bệnh mà cô ấy quyết tâm làm. Công việc của cô ấy rất tốt.
D: Vậy, đó là những năng lượng khác đến để giúp đỡ?
J: Vâng. Chủ yếu là của cô ấy, nhưng cô ấy nghĩ đó là của khách hàng của cô ấy. Và tôi để cô ấy nghĩ như vậy vì cô ấy khá cứng đầu.
D: Đó là những phần năng lượng nhỏ của cô ấy đã bị chia cắt, ý của bạn là như vậy? (Đúng) Làm thế nào cô ấy có thể sử dụng năng lượng bổ sung đó?
J: Cô ấy sẽ có thể học cách đưa tất cả vào và tái hợp nó. Cách đây rất lâu khi tôi từng phóng chiếu mình vào những nơi này, tôi đã có đủ mọi năng lượng. Tôi là tất cả. Và bằng cách nào đó tôi có thể làm điều đó, nhưng cô ấy không biết. Làm thế nào để sắp xếp tổ chức nó và đặt nó lại với nhau. Cô ấy cần phải đưa nó vào ngay tại đây. (Vùng bụng ở dưới xương ức.) Khi cô ấy nhìn thấy các quả cầu, cô ấy cần thu thập năng lượng đó và hút nó vào. Cô ấy phải làm như vậy. Tôi có thể làm được nhưng cô ấy phải làm điều đó một cách chậm rãi.
Jeannie đã nhìn thấy những hình khối không gian sáu mặt phát sáng mà cô ấy đã chụp ảnh được. Cô muốn tìm hiểu về chúng.
J: Chúng xuất hiện là để mở rộng tâm trí của cô ấy. Trước hết, cô ấy biết có điều gì đó ở chính giữa những thứ đó, nhưng đó chỉ là những thông điệp. Cô ấy nên nhận ra chúng. Nó giống như những ký hiệu trong hang động. Nếu cô ấy nhận ra những điều đó, cô sẽ biết nhiều hơn về cây sự sống đó; biết về các khái niệm. Nếu cô ấy hiểu, cô ấy có thể tự dịch chuyển đến bất cứ nơi nào cô ấy muốn và chúng tôi sẽ không phải sống cùng năng lượng chậm chạp như thế này. Tôi không biết cô ấy chịu đựng điều đó như thế nào.
D: Là con người, chúng tôi chỉ có thể đi đứng với tốc độ như vậy thôi. Đó chính là vấn đề. Bạn nói rằng bạn muốn cô ấy hiểu ý nghĩa của những hình thù sáu cạnh này.
J: Đó là một phần của quá trình chữa bệnh. Đó là lý thuyết tiến bộ về chữa bệnh. Nếu cô ấy đọc các ký hiệu, cô ấy sẽ biết cách tăng cường hiệu quả chữa bệnh cho mọi người. Nhưng nó còn cho cô ấy năng lực dịch chuyển . Nếu cô ấy muốn, cô ấy có thể rời đi.
D: Nhưng nếu cô ấy học cách đi từ nơi này đến nơi khác quá nhanh, thì mọi người sẽ rất ngạc nhiên.
J: Ồ, vâng. Như thường lệ, con người sẽ không thích sự khác biệt. Tôi làm việc với cô ấy mỗi tối và cố gắng dạy cô ấy, bởi vì cô ấy lắng nghe khi cô ấy đang nghỉ ngơi. Cô ấy không chỉ được hướng dẫn công việc mà còn được hướng dẫn cách dịch chuyển giống như tôi. Vì sẽ có lúc những thông tin này lại bị đe dọa một lần nữa. Vì vậy, chúng tôi muốn cô ấy có thể thay đổi và trở lại. Cô ấy cần có thể biến mất nếu cô ấy phải làm vậy. Cô ấy sở hữu những thông tin có giá trị. Khi cô ấy nhìn thấy những biểu tượng này, những thông tin đó sẽ được hấp thụ tại phần khác của tâm trí cô ấy. Và vào thời điểm thích hợp, cô ấy sẽ tự khắc làm điều đó mà không cần suy nghĩ. Cô ấy nên luyện tập nhiều hơn về việc biến mất và quay trở lại. Cô ấy biết cô ấy có thể làm được như vậy. Cô ấy đã tiến rất gần tới thành công. Cô ấy không nhận ra mình có thể quay lại ngay. Cô ấy biết cô có thể đi theo hướng khác. Và tôi lại nói với cô ấy, “Cô có thể trở lại như cũ – nếu cô có thể tiến vào, cô có thể thoát ra ngoài!” Giờ đây cô ấy đã nhìn thấy chiều không gian khác hé mở ngay cả trong tỉnh thức. Và tôi nói, “Jeannie, hãy bước qua đi. Cô có thể quay người lại và đi lùi qua cánh cửa đó ”. Cô ấy phải tin tưởng rằng cô ấy có thể đi lùi vào trong đó. Cô ấy biết cô ấy có thể đi qua, nhưng tôi đã không thể truyền đạt cho cô ấy rằng cô ấy có thể đi lùi và quay trở lại.
D: Cô ấy thực hành điều này vào ban đêm khi cô ấy đang ngủ ư?
J: Vâng. Cô ấy thất vọng, bởi vì cô ấy bắt đầu cảm nhận giống tôi về tất cả những thất bại của việc lạm dụng quyền năng của con người. Cô ấy đang kìm lại, và tôi không biết tại sao, bởi vì tất cả đều ở đó. Chúng tôi đã cho cô ấy tất cả mọi thứ. Cô ấy cực kỳ mạnh mẽ. Nhưng cô ấy lo lắng về việc mọi người nhận thấy cô ấy khác biệt. Chúng tôi lại phải tăng cấp mọi thứ một lần nữa. Năng lượng đã bị trì trệ quá lâu. Tất cả đều liên quan đến việc nâng cao các rung động và tần số. Và chúng ta càng tập hợp lại với nhau, tỉ lệ các tần số rung động tác động và phóng chiếu ra ngoài bầu khí quyển càng cao. Tôi đã nâng cao các tần số hai tháng trước và cô ấy gần như không cần đến bàn mát-xa nữa, và điều đó khiến tôi bật cười. Tôi sẽ không nâng lên quá nhanh như đã từng, bởi vì cô ấy đã lắc mạnh và bắt đầu rơi khỏi bàn khi tôi phải nhấc bỗng lưng cô ấy lên.
D: (Cười) Cô ấy phải ngủ hay chỉ cần ngồi thiền để làm việc này?
J: Không, cô ấy có khả năng chỉ cần ngồi xuống và làm điều đó. Cô ấy đã trải qua rất nhiều các kiếp sống, và thậm chí không nên đến với năng lượng chuyển động chậm chạp này. – Con người sẽ nhận ra rằng trên thực tế, họ là một phần của Đấng sáng tạo. Một khi họ trở thành ánh sáng tồn tại trong ý thức của họ, con người có thể phân tán các phân tử của họ. Có rất ít lý do để tập hợp lại các phân tử thành hình dạng thể chất thô và dày đặc. Sau khi phân rã, để thành hình trở lại có nghĩa là ta phải quay lại theo một cách nào đó. Mang theo một cơ thể nặng nề trong không gian sẽ không ổn một chút nào.
Chúng tôi không cần phải nhìn thấy tiền kiếp, bởi vì chúng có thể được liên kết với Jeannie nguyên bản, không phải thực thể đang ở trong cơ thể bây giờ. Những kiếp sống đó xuất hiện trước khi thực thể mà tôi đang nói chuyện nhập vào. Một phần khác của cô ấy có thể đã có các kiếp sống khác. “Vâng, tất cả chúng ta hiện đang sống những kiếp sống của mình một cách đồng thời.”
HÀNH TRÌNH ĐẾN TRÁI ĐẤT
Một ví dụ khác về một năng lượng bất thường xuất hiện trong một phiên thôi miên của tôi vào năm 2007. Tôi luôn băn khoăn không biết sinh viên nghĩ gì khi loại thông tin này xuất hiện. Khi họ tập trung quanh giường quan sát biểu hiện của tôi, họ đang mong đợi một kiếp sống quá khứ bình thường. Ít nhất họ cũng nhận ra rằng loại hình trị liệu này không bao giờ buồn tẻ, và điều bất ngờ trở thành bình thường.
Francis thấy mình đang ngồi trên bờ cát của một bãi biển. Đó là vào ban đêm, mặt trăng khuyết lấp lánh khi nó phản chiếu trên mặt nước. Cô biết xung quanh có cây cối, nhưng trời quá tối để có thể nhìn thấy chúng. Cô thấy cô là một phụ nữ trẻ mặc một chiếc váy mỏng manh màu vàng. Mái tóc đỏ của cô ấy buông xõa với những bông hoa lấp ló. Cô ấy đang đeo một chiếc vòng cổ có một viên đá màu xanh lá cây. Khi tôi hỏi cô ấy trẻ hay già, cô ấy đã trả lời một cách kỳ lạ. “Thật khác biệt. Đó là một cơ thể trẻ hơn, nhưng tôi cảm thấy già hơn. Tôi trông không già, nhưng tôi thực sự không cảm thấy trẻ. Tôi trông giống như tôi khoảng hai mươi hoặc hai mươi bốn, nhưng tôi đã già hơn rất nhiều. Tôi khoảng một trăm tuổi, thậm chí còn già hơn thế nữa. ” Cô ấy là một phần của một nhóm sống trong những ngôi nhà nằm rải rác giữa những cái cây. Một số người trong nhóm rất cao. Cô ấy nói rằng cô ấy còn rất nhỏ. Đây là địa điểm yêu thích của cô để đến và ngồi bên bờ biển vào ban đêm.
Cô ấy đột nhiên nói với tôi rằng, “Tôi vừa nhìn thấy một cái gì đó. Nó lấp lánh. Tôi đang đi bộ xuống mặt nước, và tôi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình. Có thứ gì đó lấp lánh đằng sau tôi ”. Cô ấy cười, “Chúng là đôi cánh!” Tôi không biết mình đang nói chuyện với ai cả, vì vậy tôi tiếp tục đặt câu hỏi. Cô ấy nói rằng có những người khác cũng nhỏ như cô ấy, nhưng chỉ có một số người có những đôi cánh lấp lánh trên lưng. Nơi họ ở có kích thước khác nhau, và được làm từ những thứ có trong tự nhiên: đá, cây, cỏ. Tôi hỏi cô ấy đã có gia đình chưa. “Có, họ đều là gia đình của tôi, bởi vì chúng tôi đều giống nhau theo một cách nào đó. Tất cả chúng tôi đều là gia đình, nhưng tôi sống một mình. ” Tôi băn khoăn không biết họ đã có vợ có chồng chưa. “Không. Thật khó để giải thích. Vâng, có cha mẹ. Nó giống một kiểu sống cộng đồng hơn. Có cha mẹ và gia đình, nhưng tất cả họ đều ở bên nhau. Tất cả bọn họ đều là một phần của nhau. Nhóm của tôi là một nhóm chị em, một nhóm phụ nữ. Chúng tôi sử dụng năng lượng hướng dẫn. Đó là một lối sống – lắng nghe cây cối và đá sỏi. “
D: Nhóm của bạn đang sống tách biệt, bị cô lập?
F: Tôi không cảm thấy bị cô lập.
D: Tôi thắc mắc không biết bạn có liên hệ với bất cứ nhóm nào khác không.
F: Ồ, có. Mọi người đều khác nhau. Có các…. bộ lạc khác nhau, bộ lạc là từ không đúng.
D: Tôi đoán dùng từ nhóm thì đúng hơn.
F: Vâng, nhưng cả hai đều không đúng.
D: Nhóm các bạn làm công việc gì?
F: Họ là người chăm sóc. Cụm từ người bảo vệ xuất hiện trong tâm trí tôi.
D: Những người chăm sóc ai hay cái gì?
F: Mọi thứ. Tất cả những gì xung quanh họ: con người, sinh vật và năng lượng tồn tại ở đó.
D: Nghe có vẻ như là một công việc cao cả!
F: Không phải vậy, có rất nhiều người góp sức vào công việc này.
D: Chà, nghe có vẻ như là một cuộc sống tốt đẹp. Bạn có thích không?
F: Vâng, tôi thực sự thích. Tôi yêu thích nơi này. Đây là quê hương của tôi. – Nhưng tôi cảm thấy có chút buồn. Tôi đang suy ngẫm. Tôi đã được hỏi liệu tôi có sẵn sàng rời đi không. Có một người đàn ông và một người phụ nữ. Họ hỏi tôi liệu tôi có sẵn sàng rời đi không. Có thông tin – có kiến thức cần được thu thập. Tôi có vẻ thích thu thập thông tin. Đó là lý do tại sao họ hỏi tôi.
D: Bạn không thể làm điều đó tại nơi chốn hiện tại ư?
F: Tôi có thể tiếp tục thu thập thông tin ở đó và tiếp tục những gì tôi làm. Có thêm thông tin mà họ muốn rằng tất cả…mọi người ở đó sẽ được hưởng lợi.
D: Họ muốn bạn đi đến nơi đâu?
F: Tôi chưa chắc. Trước tiên, họ muốn tôi thực sự đưa ra được lựa chọn rõ ràng.
D: Bạn cảm thấy thế nào về điều đó? Bạn nói rằng bạn đang suy ngẫm.
F: Đó là lý do tại sao tôi đi đến đại dương. Tôi cảm thấy sự lựa chọn đang được đưa ra ở bên trong. Tôi cảm thấy có một phần trong con người tôi, biết rằng đó là những gì tôi phải làm. Một phần trong tôi biết rằng nơi đó cách rất xa quê nhà. Rằng đó thậm chí là ở một hành tinh khác. Không gần một chút nào. Đó là điều làm tôi buồn. Nếu tôi chọn ra đi, sẽ là một quảng thời gian dài.
D: Bọn họ có nghĩ rằng điều quan trọng là bạn phải làm điều này?
F: Ồ, vâng, họ sẽ không yêu cầu tôi rời đi.
D: Tại sao họ nghĩ rằng việc đi tìm kiếm và thu thập thông tin là quan trọng?
F: Để phát triển, để kết nối. Đó là sự tiếp cận và hiểu biết nhiều hơn.
Tôi đã đưa cô ấy chuyển sang khoảng thời gian sau đó để xem cô ấy sẽ quyết định như thế nào.
F: Tôi đã quyết định sẽ đi.
D: Mặc dù sẽ có khó khăn. (Đúng) Bạn sẽ thực hiện điều này như thế nào? Bọn họ đã nói gì với bạn chưa?
F: Tôi đang cố gắng tìm những từ ngữ thích hợp. Có một cách rất tiên tiến để thực hiện những việc như thế này. Đó không phải là một cái chết giống như một sự tách rời khỏi cơ thể, mà tôi sẽ cần. Sẽ có người dành cả đời để giải mã các vì sao và thu thập thông tin. Có một người phụ nữ ở đó hiểu được sự tách rời. Tách linh hồn ra khỏi thể xác mà tôi đang trú ngụ lúc này.
D: Điều gì xảy ra với cơ thể khi bạn sắp tách khỏi nó?
F: Có cái khác … (Cô ấy tìm kiếm ngôn từ.) Đó là một phần của tôi, tôi tin vậy. Cảm giác như có một thứ gì đó sẽ xâm nhập vào cơ thể khi tôi rời khỏi nó, và nó cũng được kết nối với tôi. Gần như nó sẽ tiếp tục ở đó với một sự hiểu biết mới.
D: Vì vậy, cơ thể sẽ tiếp tục sống mặc dù bạn tách khỏi nó. (Đúng) Chuyện gì xảy ra khi bạn tách khỏi cơ thể?
F: Tất cả đều được thực hiện ngoài trời. Nó giống như một căn phòng không có mái che; rộng mở ra bầu trời. Người đàn ông ở đó hiểu các vì sao sẽ dẫn lối tôi đi qua một đường hầm, giống như một hành lang. Nơi đó tôi sẽ được thông báo về nơi chốn tôi sẽ đi và những gì tôi sẽ làm.
D: Bằng cách đó, bạn không đơn độc khi bạn thực hiện chuyến hành trình này. Đường hầm trông như thế nào?
F: Nó giống như sự mở rộng của thời gian … mở rộng nhận thức của chúng ta về thời gian, và cho phép linh hồn di chuyển qua đó. Người đàn ông đã tự mình làm điều này. Anh ấy đã học kỹ thuật này nhiều năm trước, trước khi tôi được yêu cầu thực hiện chuyến đi này. Có khá nhiều kế hoạch. Tôi là người đầu tiên rời đi.
D: Vì vậy, bạn giống như một người tiên phong. (Đúng) Điều gì xảy ra khi anh ấy đưa bạn đi?
F: Hai chúng tôi đang cùng nhau nằm trên một phiến đá. Tôi có thể ngửi thấy hương thơm của một số loài hoa, cây cỏ và đất đá xung quanh chúng tôi.
Tất cả cùng nhau tạo ra một bản chất để hỗ trợ quá trình phân tách cơ thể. Tôi cảm thấy mình được nhấc bổng ra ngoài. Anh ấy có cái tay của tôi … nghe có vẻ buồn cười khi nói bàn tay khi bạn không ở trong cơ thể, nhưng có một mối liên hệ ở đó khi chúng tôi chạm vào nhau. Tôi bước vào không gian thời gian mà anh ấy đã tạo ra, và mọi chuyện diễn ra rất chóng vánh, nhiều màu sắc tươi sáng như một đường hầm hình vòm, đại khái là như vậy. Và sau đó nó dừng lại.
D: Nó đi ra từ đâu?
F: Trong một căn phòng rộng lớn đẹp đẽ. Tôi có thể nhìn thấy một tòa nhà bằng đá, cẩm thạch và pha lê. Chúng tôi đang đứng ở bên ngoài cánh cửa nhìn vào. Họ đang chờ đợi chúng tôi. Họ sẽ cho tôi biết họ muốn tôi đi đâu. Đầu tiên, họ cảm ơn tôi vì đã đến. Họ hiểu được rằng tôi đã gặp khó khăn như thế nào khi quyết định ra đi.
D: Họ cho phép bạn lựa chọn hay họ chỉ cho bạn biết bạn phải làm gì?
F: Có sự lựa chọn, nhưng không có lựa chọn nào về nơi tôi sẽ đi. Họ đang gửi tôi đến Trái đất. Họ đang đưa tôi đi xa; rất xa.
D: Họ đã chỉ cho bạn thấy mọi chuyện sẽ như thế nào chưa?
F: Tôi không thể nhìn thấy mọi thứ sẽ trông như thế nào. Vâng, họ chỉ cho tôi biết một số điều. Họ nói nếu họ để cho tôi biết quá nhiều, điều đó sẽ gây khó khăn cho tôi. Điều đó sẽ làm suy giảm khả năng thu thập thông tin của tôi. Có một cảm giác tình yêu thương bao la mà tôi cảm thấy từ họ, và họ cũng cảm nhận được từ chính tôi.
D: Vì vậy, bạn tin tưởng mọi quyết định họ đưa ra.
F: Vâng, đúng vậy. Có một thỏa thuận. Có một hợp đồng, nếu ta muốn, sẽ luôn có người hướng dẫn và hỗ trợ ở đó. Nhưng sẽ còn nhiều gian nan và khó khăn trước khi tôi quay trở lại.
D: Bạn nghĩ gì về điều đó?
F: (Xúc động) Tôi có nhiều cảm xúc lẫn lộn. (Cô ấy bắt đầu khóc). Tôi nhớ nhà. Đó là một cảm giác rất, rất mạnh mẽ về sự quan tâm mà tôi cảm nhận được. Tôi biết rằng nơi tôi đến cần rất nhiều điều. Sự tồn tại của tôi ở đó sẽ có rất nhiều giá trị.
D: Họ có đồng thuận về mục đích của chuyến đi là để thu thập thông tin không?
F: Đối với họ có nhiều mục đích hơn thế. Hòa hợp; thăng bằng; trở lại: sự kết nối; mang lại – tôi có thể nói đó nhận thức của tôi; bản chất của tôi – đến nơi tôi sẽ đến.
D: Hãy ngưng tụ thời gian để xem bạn sẽ đi đến đâu.
F: Điểm đến là Trái đất. Có một điểm dừng khác. Nó giống như một bộ sưu tập; có những người khác đang tụ tập. Có thêm nhiều người đến. Người đàn ông đang nói lời tạm biệt. Anh ấy tặng tôi một món quà trước khi rời đi. (Cô ấy trở nên xúc động.) Đó là một cái đèn. Đèn tròn nho nhỏ. Và anh ấy nói với tôi, “Ngọn đèn này sẽ luôn chỉ cho bạn đường về nhà”
D: Vì vậy, bạn sẽ không bao giờ bị lạc đường. Bạn sẽ luôn có một con đường để quay trở về quê hương. Thật tuyệt. – Bạn đã đi đến Trái đất chưa?
F: Chưa, chưa. Có một khoảng thời gian chờ đợi ở đó. Có một cuộc tụ họp. Có nhiều người hơn – tất cả chúng tôi cùng đi. – Bây giờ tôi có thể nhìn thấy Trái đất. Tôi đang nhận thức được có nhiều cấp độ chiều không gian ở đó. Cấp độ mà tôi cảm thấy rằng tôi đang hiện diện – con số mà tôi nghĩ đến – là bảy. Có một kế hoạch về cách đạt được mục đích thu thập để hoàn thành nhiệm vụ. Chúng tôi sẽ thực hiện ra sao? Tất cả chúng tôi đều được chọn dựa trên nguồn gốc của chúng tôi, có tài năng ở một khía cạnh nào đó. Nói chung, đó là một năng lượng rất cân bằng.
D: Vì vậy, mọi thứ được lên kế hoạch rất chi tiết và cụ thể. Bạn phải đi đến đâu? Bạn nhìn thấy gì?
F: Tôi sắp được sinh ra. Nơi tôi sắp đến rất khác biệt so với những gì tôi đã từng quen thuộc. Rất khó để giải thích. Có một năng lượng rất khác. Nó nặng hơn. Tôi cảm thấy nặng nề hơn. Có một quá trình sinh sản trên hành tinh của tôi, nhưng nó không phải như thế này. (Trở nên xúc động.) Nó không giống như thế này. Tôi được sinh ra cho một cặp vợ chồng. Họ đã chờ đợi đứa con của mình rất rất rất rất lâu.
D: Bạn đã nhập vào cơ thể sau khi nó được sinh ra, hay trước khi nó được sinh ra?
F: Tôi đang quan sát, trước khi bà hỏi tôi điều gì đã xảy ra khi tôi được sinh ra, tôi có thể nhìn thấy chính tôi trong không gian của họ – không phải trong cơ thể – tôi đang quan sát họ. Tôi đang tìm hiểu về họ, và tại sao họ được chọn để tôi nhập vào cơ thể đứa bé. Quá trình sinh nở sẽ là quá sốc đối với tôi nếu không có sự chuẩn bị này.
Vì vậy, bây giờ cô ấy đã ở đây trên Trái đất này và sẵn sàng làm công việc của mình. Mô tả của cha mẹ cô nghe có vẻ không giống với cuộc sống hiện tại của cô với tư cách là Francis. Tôi không thấy có ích gì khi dẫn cô ấy đi qua các kiếp sống. Vì vậy, tôi đã đánh thức tiềm thức để giải thích điều này. “Tại sao bạn lại chọn người này? Điều này có chút bất thường ”.
F: Cô ấy cần nhớ ra cô ấy đến từ đâu và cô ấy là ai. Đó là nhà của cô ấy. Cô ấy đã sẵn sàng để ghi nhớ. Đến lúc rồi. Cô ấy đã chờ đợi quá lâu. Cô ấy đã sẵn sàng để kết thúc nó. Cô ấy đã sẵn sàng để quay trở lại. Đây là kiếp sống cuối cùng của cô ấy ở nơi này.
D: Sự ra đời mà chúng ta nhìn thấy không phải là cơ thể này với tư cách là Francis đúng không?
F: Không, không. Đó là cuộc sống đầu tiên mà cô bước vào Trái đất này. Cô ấy đã trải qua hàng trăm kiếp sống ở đây.
D: Nhưng bạn nghĩ đã đến lúc để kết thúc nó?
F: Vâng. Có một cực điểm mà cô ấy hiểu được. Tập hợp tất cả những gì cô ấy đã trải qua, để cô ấy am hiểu cuộc sống này. Tại sao cô ấy đến đây, và cô ấy đến để làm gì.
Francis đã trải qua một cuộc sống khó khăn trong kiếp sống hiện tại của cô ấy, nhưng tiềm thức nói rằng nó dễ dàng hơn so với một số kiếp sống khác mà cô ấy đã trải qua. Đã có nhiều vấn đề với các mối quan hệ.
D: Ở thời điểm hiện tại, cô ấy đang có một mối quan hệ yêu / ghét.
F: Thật thú vị khi cô ấy nên nói điều đó, bởi vì đó là nghịch lý quan trọng nhất về trải nghiệm mối quan hệ. Cô ấy vừa mới nhận ra rằng yêu và ghét chính là một rung động giống nhau.
D: Thật ư?
F: Vâng. Chắc chắn không phải trong cùng một năng lượng, nhưng rung động được cảm nhận – cường độ – rất giống nhau. Đó là lý do tại sao ta rất dễ yêu một người sâu sắc đến vậy. Chính sự tổn thương và nỗi đau đã chuyển hóa năng lượng đó thành sự căm ghét, sự phẫn uất, thành những năng lượng khác nhau dựa trên nỗi sợ hãi.
D:Chúng đều là những cảm xúc rất mạnh mẽ.
F: Trái tim là trung tâm cảm xúc. Giống như bộ não là trung tâm tư tưởng của cơ thể, trái tim là trung tâm cảm xúc của cơ thể – đối với cuộc sống của con người. Tất cả các cảm xúc đều thông qua trái tim, giống như suy nghĩ được thông qua bộ não.
Phần còn lại của phiên thôi miên xoay quanh các câu hỏi cá nhân của Francis. Có vẻ như tôi đã tìm thấy một loại năng lượng bất thường khác đã được gửi đến Trái đất. Điều này không phải là mới đối với Trái đất, cô ấy đã trải qua nhiều kiếp sống và trải qua nhiều khó khăn. Cô ấy dường như không đến trực tiếp từ Nguồn như nhiều người khác. Cô ấy đến từ một nơi xinh đẹp và yên bình, nơi họ đã sống những cuộc đời dài bất tận. Cô ấy có phải là một linh hồn thiên nhiên không? Một trong những người tí hon? Thật khó để diễn đạt, bởi vì cô ấy là một dạng sống bình thường trên hành tinh nơi cô ấy sống. Tuy nhiên, cô ấy đã được yêu cầu khởi hành (cùng với nhiều người khác) để giúp đỡ Trái đất. Năng lượng của cô ấy rất có ích, và cô ấy đã đồng ý thực hiện cuộc hành trình này. Rõ ràng cô ấy sẽ không ở lại và tiếp tục đến Trái đất mới, bởi vì chuyến hành trình của cô ấy đã kết thúc. Đây là kiếp sống cuối cùng của cô trên Trái đất. Cô ấy đã hoàn thành những gì cô ấy phải làm, và đã đến lúc cho phép cô ấy trở về quê hương xinh đẹp của cô ấy. Cô ấy nói thời gian đầu, cô rất buồn vì họ bảo nếu cô ấy đồng ý du hành thì còn rất lâu nữa cô ấy mới có thể trở về.
Vì vậy, dường như tôi đang khám phá một kính vạn hoa của những linh hồn và năng lượng, những người đã đến để trải nghiệm cuộc sống trên hành tinh đầy khó khăn và thử thách này. Lúc mới bắt đầu công việc này, tất cả dường như rất đơn giản. Bây giờ tôi nhận ra rằng không có giới hạn nào đối với sự đa dạng của các linh hồn có thể sống trong cơ thể con người. Họ đến từ rất nhiều nơi kỳ lạ và khác thường, nhưng dường như họ có một mục tiêu chung. Để giúp đỡ cư dân trên Trái đất. Để giữ cho hành tinh của chúng ta không tự hủy diệt. Họ đến với tình yêu và sự quan tâm. Tất cả chúng ta phải quay trở lại mục tiêu đơn giản mà chúng ta đã có khi chúng ta lần đầu tiên du hành đến đây. Trước khi ký ức của chúng ta bị xóa sạch.