Thật kỳ lạ là tại sao chúng ta lại mải mê với thực tại của chính mình và thế giới nhỏ bé của chúng ta đến nỗi chúng ta không thể hình dung được khả năng có những thế giới khác và những thực tại khác bất chấp sự tưởng tượng đó. Chúng khác xa với hệ thống niềm tin của chúng ta đến nỗi chúng ta phải phát triển một bộ tư duy hoàn toàn mới để có thể hiểu được. Tuy nhiên, cho dù khó có thể tưởng tượng được đến đâu, tôi đã được nói rằng chúng ta không bao giờ có thể có tất cả các câu trả lời.
Một số thông tin độc hại còn hơn cả thuốc độc. Tâm trí của chúng ta sẽ hoàn toàn bị choáng ngợp và không thể hoạt động bình thường, bởi vì tâm trí của chúng ta không có gì làm cơ sở cho những khái niệm này. Tôi đã được nói rằng đó không phải là vấn đề với bộ não của chúng ta, mà là tâm trí của chúng ta. Vì vậy, cho dù những phiên làm việc này kỳ lạ và khó tin đến mức nào, tôi vẫn phải nhớ rằng chúng chỉ là bề nổi của những gì người đó đang cố gắng liên hệ, bởi vì từ ngữ dùng để mô tả sự kiện không tồn tại trong từ vựng và thực tế của chúng ta. Cho nên hãy nhận ra rằng người đó đang cố gắng hết sức có thể để cảnh báo điều gì đó hoàn toàn xa lạ với tâm trí của họ. Đây là lý do tôi thường đề nghị các ví dụ minh họa. Và sau đó tôi được cho biết rằng ngay cả những người đó cũng không đủ khả năng để truyền đạt ý nghĩa thực sự của ký ức hoặc trải nghiệm đó. Vì vậy, trong khi bạn đọc cuốn sách này, hãy tạm dừng liên tưởng đến thực tế. Đừng mong đợi tất cả đều có ý nghĩa hoặc được giải thích một cách hợp lý. Bước vào thế giới nơi ước mơ của chúng ta là có thật, và thực tế của chúng ta chỉ là một giấc mơ. Đó có lẽ là cách duy nhất chúng ta có thể bắt đầu nắm bắt được những gì họ đang cố gắng đề cập. Nên, trong một chốc lát, hãy tạm ngưng lại thực tế và tính logic khi chúng ta du hành vào thế giới của những điều chưa biết và không thể giải thích được.
Khi Patricia bước vào khung cảnh, nó đẹp một cách kỳ lạ. Cô nhìn thấy một khung cảnh trắng óng ánh lấp lánh như thủy ngân. Có các màu chuyển động ra vào: hơi hồng, hơi xanh và xanh lục. Bầu trời cũng xanh và trắng lấp lánh, mặt đất và bầu trời hòa quyện vào nhau. Khi tôi yêu cầu cô ấy xem cơ thể của mình, cô ấy đã rất ngạc nhiên rằng cô ấy trông giống như một quả cầu tuyết. “Một quả cầu tuyết trắng lớn lấp lánh. Nó dao động. Nó di chuyển. Nó không rắn. Kích thước và hình dạng của nó thay đổi. Về cơ bản, nó có hình dạng một quả bóng, nhưng nó không phải là một quả bóng. Nó di chuyển như biển, hoặc di chuyển trong nước. Sáng, nhưng lấp lánh ánh bạc. Trời ơi. Nó thật đẹp.” Sau đó, cô ấy trở nên xúc động, “Nó khiến tôi muốn khóc. Đó là nhà! (Một tiếng thở dài) Thật tốt khi được ở đó.” Bây giờ tôi đã đang nghe những điều này rất thường xuyên, nên nó là bình thường hơn là bất ngờ.
D: Cô đã rời đi lâu chưa?
P: (Vẫn còn xúc động) Một thời gian dài kinh khủng.
D: Tại sao cô lại rời đi nếu đó là một nơi tốt như vậy?
P: Tôi phải đi đâu đó.
Tôi vẫn đang cố gắng xác định xem cô ấy đang ở đâu và như thế nào. Không có tòa nhà, không có công trình kiến trúc, bởi vì chúng không cần thiết. Cô ấy không cần phải tiêu thụ bất cứ thứ gì. “Bất cứ thứ gì ta cần, giống như nó được hấp thụ vào mà không cần nỗ lực. Tôi sẽ nói đó là một phần của bầu không khí. Không cần hay muốn, hay đấu tranh. Ở đó hạnh phúc lắm ”. Bây giờ cô nhận thức được rằng có những người khác ở đó giống như cô. “Đó là một hình dạng, nhưng nó di chuyển ra vào. Đẹp đẽ, lung linh. Gần giống như nó thay đổi hình dạng … theo hơi thở. Với hô hấp. Một chuyển động xung. Nó rất dễ. Không có đấu tranh. “
D: Đó là địa điểm hay cơ thể vật chất?
P: Như trong hình dạng con người? Không. Đúng, chúng có vật chất, nhưng chúng không rắn. Tôi nghĩ chất rắn thì dày đặc hơn. Có nhiều chuyển động, giống như các phân tử trôi nổi ở dạng tự do. Họ dễ dàng biến thành những gì họ thực sự muốn trở thành.
D: Nhưng nó khác với một linh hồn? Đó là những gì tôi đang cố gắng phân biệt.
P: Vâng, tôi sẽ nói như vậy. Đó là một hình tròn cơ bản, nhưng nó uốn lượn. Nó di chuyển. Và chúng tôi có thể hợp nhất, để giao tiếp. Chỉ để trải nghiệm. Đi vào và sau đó đi ra. Đó là cách chúng tôi giao tiếp. Chỉ là một cách giao tiếp khác. Nó giống như đất sét. Ta có quyền tự do để làm bất cứ điều gì ta muốn, bất cứ cách gì ta muốn làm. Và mọi người chỉ cần trải nghiệm nó.
D: Có bất cứ điều gì cô bắt buộc phải làm ở đó không?
P: Tôi xem nó như một nơi nghỉ ngơi nhiều hơn. Một nơi mà ta đến để phục hồi bản thân, trước khi ta phải ra ngoài một lần nữa. Ta không phải làm bất cứ điều gì. Chỉ ở đó thôi.
D: Cô đã ở trong một tồn tại vật chất trước khi cô đến đây chưa?
P: Trước khi tôi đến đây, tôi đã đi giúp một nơi khác. Tôi đoán rằng tôi cần bất cứ hình dạng nào ở bất cứ nơi nào tôi muốn. Nhưng điều này có cảm giác rất tốt. Nó rất tự do.
D: Khi cô ở trong một hình dạng vật lý, điều đó sẽ khác, phải không?
P: Vâng, nó rất hạn chế. Nó rất hạn chế. Cần phải duy trì một hình dạng, một hình dáng. Bây giờ tôi đang ở đâu, ta chỉ cần được tự do “tuy nhiên”. Đây là những gì tôi biết. Tôi biết trải nghiệm này. Và sau đó để có một hình dạng, ví dụ, một cơ thể. Thật là hạn chế. Không có nhiều tự do đi lại, chỉ là không có nhiều tự do. Đây là nhà.
D: Vậy, khi cô ở đó, cô không phải làm bất cứ điều gì.
P: Chúng tôi làm một số thứ. Chỉ là, không cần phải làm thế. Và mọi người làm việc cùng nhau như một cơ thể. Nhưng thực sự nhiều năng lượng hơn là một cơ thể. Đó là một nơi rất dễ chịu.
D: Cô làm gì khi ở đó?
P: Khám phá. Tạo ra.
D: Cô khám phá ở đâu?
P: Nơi mà chúng tôi đang ở. Chúng tôi có thể đi ra ngoài, những chuyến đi ngắn, nhưng chúng tôi sẽ quay trở lại. Đây là “nhà”. Không phải Trái đất. Trái Đất chỉ để khám phá.
D: Cô đi đâu trong các chuyến đi ngắn đó?
P: Các cơ thể ánh sáng khác. Tất cả xung quanh. Nơi có ánh sáng. Khám phá vũ trụ, ở bất cứ đâu. Không có hạn chế.
D: Cô nói rằng cô cũng tạo ra?
P: Vâng. Chúng tôi có thể làm cho ngôi nhà của chúng tôi giống như cách chúng tôi muốn. Và chúng tôi làm điều đó dựa trên kinh nghiệm của chúng tôi, khi chúng tôi rời đi để làm việc, để giúp đỡ. Và chúng tôi có thể làm điều đó chỉ để vui. Có âm nhạc.
D: Ý cô là cô tạo ra một môi trường?
P: Vâng. Và chúng tôi có thể làm bất cứ màu gì, từ bất cứ chất liệu gì. Nhưng chủ yếu là chúng tôi thích chỉ như vậy. Có âm nhạc và rất nhiều màu sắc. Nó mềm mại, màu sắc, lấp lánh. Không có gì sặc sỡ ở đó.
D: Âm nhạc đến từ đâu?
P: Sự chuyển động của cơ thể chúng ta. Giống như là, một chiếc đàn accordion đẩy vào và đẩy ra. Giống như ống thổi hoặc một cái gì đó. Và nó tạo ra âm thanh. Tôi cũng nghe thấy tiếng chuông.
D: Có vẻ là một nơi tuyệt đẹp. Tôi có thể hiểu tại sao cô thực sự thích ở đó. – Và cô nói, thỉnh thoảng cô lại phải đi đâu đó?
P: Đó là niềm vui của chúng tôi, nhưng đó cũng là công việc của chúng tôi. Chúng tôi không chọn ở đó mãi mãi, bởi vì có những điều chúng tôi có thể làm để giúp đỡ.
D: Có ai nói cho cô biết cô phải làm gì, và phải đi đâu không?
P: Không hẳn. Khi chúng tôi tham gia và giống như là hòa vào nhau, tôi đoán nó sẽ trở thành một quyết định của nhóm. Các năng lượng kết hợp với nhau và ta đi ra một hướng. Đi đâu. Phải làm gì.
D: Vậy tất cả các bạn làm việc cùng nhau?
P: Không, không nhất thiết. Nhưng tất cả nhóm sẽ giúp chúng tôi xác định điều gì sẽ tốt nhất cho tất cả.
D: Vậy, cuối cùng, cô phải đến một nơi nào đó và giúp đỡ?
P: Không có chuyện phải làm. Tôi không cần bắt buộc phải đi. Nhưng chúng tôi cảm thấy có trách nhiệm, bởi vì chúng tôi đi nhiều nơi và nâng cao năng lượng ở những nơi cần nó.
D: Những nơi có năng lượng quá thấp, hoặc ….
P: Và dày đặc, vâng. Trái đất sẽ là một nơi như vậy.
D: Cô đã từng đến đó chưa?
P: Nhiều lần. Năng lượng rất dày đặc. Nhưng chúng tôi đi và chúng tôi tạo ra những túi năng lượng. Và chỉ cần có mặt ở đó, nó sẽ tăng tần suất.
D: Cô có cần phải ở trong một cơ thể vật lý khi cô ở đó không?
P: Không, chúng tôi có thể làm theo cách nào đó. Nếu nó phục vụ một mục đích, chúng tôi có thể trở thành một hình dạng; một dạng người, dạng động vật. Chúng tôi cũng có thể tồn tại ở đó dưới dạng không khí.
D: Vậy nghĩa là, nếu cô cảm thấy cô cần phải đi đến đó và nâng cao năng lượng của một khu vực nhất định?
P: Thì chúng tôi đi, vâng.
D: Cô nói, túi năng lượng? (Phải.) Làm thế nào để cô làm điều đó?
P: Cũng giống như điều mà tôi đã nói với với bà. Đi vào và đi ra, trong hình dạng năng lượng này. Nó giống như một nhịp điệu nhịp nhàng. Và nó nâng rung động.
D: Cô có trở thành một phần của năng lượng đó khi cô làm việc với nó không?
P: Tôi là năng lượng.
D: Khi cô đi vào năng lượng dày đặc này?
P: Tôi vẫn là năng lượng. Tôi có thể ở lại như ở nhà, nếu tôi muốn. Nếu điều đó phục vụ mục đích tốt hơn. Hoặc tôi có thể đi vào một hình dạng như một cơ thể, một con vật, một cái cây. Bất cứ điều gì sẽ phục vụ mục đích nâng cao năng lượng và cố gắng làm tiêu tan mật độ.
D: Có dễ dàng hơn để làm điều đó trong một hình dạng không?
P: Khó hơn. Có sự hạn chế của hình dạng đó. Bởi vì năng lượng được tăng lên và được tạo ra bởi xung động vào và ra này, không có hạn chế hoặc giới hạn như khi ở trong hình dạng cơ thể. Nên là, ta làm điều đó ở quy mô thấp hơn nhiều.
D: Vậy tại sao cô lại chọn nhập vào một hình dạng?
P: Đó là một câu hỏi hay, vì nó khó hơn. Nhưng có lẽ sẽ dễ dàng hơn để đi vào một khu vực nhất định trong một hình dạng. Mọi người không thực sự nhận ra chúng ta, như một hình dạng. Nhưng một số người nhận ra năng lượng. Vì vậy, sẽ dễ dàng hơn khi sử dụng một hình dạng để đi vào không gian dày đặc, nhiều người. Dễ dàng tiếp nhận năng lượng hơn, nhưng nó rất dính và dày và đặc. Nhưng không phải ở trong một cơ thể, chỉ là hình dạng, năng lượng này, nó đi vào và khuấy động nó và chuyển động. Điều đó rất, rất quan trọng. Nhưng mọi người dễ dàng chấp nhận năng lượng hơn khi chúng ta định hình.
D: Và cô cũng có thể giao tiếp dễ dàng hơn với thể chất.
P: Nó dễ dàng hơn cho họ. Còn khó khăn hơn cho tôi.
D: Cô có phải nhập vào hình dạng đó từ khi còn bé không?
P: Không. Tôi có thể vào bất kỳ hình dạng nào hiện có và sử dụng nó.
D: Điều đó có được phép không?
P: Ta xin phép.
D: Đó là những gì tôi đã nghĩ. Có thể đã có một linh hồn bên trong ….
P: Đây không phải là một linh hồn. Đây là năng lượng.
D: Nó khác với một linh hồn?
P: Nó khác. Nhưng ta phải xin phép, bởi vì năng lượng thay đổi mọi thứ.
D: Vậy, nó không giống như sự xâm phạm.
P: Ồ, hoàn toàn không! Không hề.
D: Cô có phải linh hồn bên trong để được phép không?
P: Vâng, về bản chất, đó là vấn đề làm cho linh hồn đó nhận thức được rằng chúng tôi đang đến. Chúng tôi không gây bất lợi. Chúng tôi không có hại. Giống như thể tinh thần và năng lượng có sự thấu hiểu. Nhận thức được nhau. Và tất cả đều ổn. Giống như khi ta được phép vào nhà của ai đó. Họ sẽ nói, “Hãy vào và lấy một cốc nước nếu muốn. Không sao đâu. Tốt thôi.” Đó là một loại thỏa thuận. Nhưng ta thể hiện sự lịch sự bằng cách gõ cửa và nói, “Này, tôi đang ở đây.”
D: Vậy, cô sẽ không ở lại trong cơ thể.
P: Không, không. Đó là một việc tạm thời. Đó là một phương tiện mang năng lượng, để giúp đỡ người đó hoặc hoàn cảnh đó. Có thể là bất cứ thứ gì.
D: Con người vật chất đó có phải đề nghị để chuyện này xảy ra không?
P: Không. Nhưng tôi sẽ tưởng tượng nếu họ tạo ra hoàn cảnh và môi trường ở đó, sẽ rất hữu ích cho chúng tôi. Nhưng đó không phải là một lựa chọn có ý thức.
D: Họ có cảm thấy gì khi cô làm điều này không?
P: Tôi nghĩ là họ có. Giống như một sự tỏa sáng của linh hồn. Đó là một trải nghiệm rất thăng hoa. Và giống như thể nó cung cấp cho người này năng lượng để làm điều gì đó hoặc trở thành một điều gì đó và cố gắng hoàn thành điều gì đó.
D: Họ cần một cú hích một chút. (Vâng) Vậy, họ biết rằng có điều gì đó đang xảy ra, ngay cả khi họ không chắc chắn chính xác điều gì. Chà, cô có bao giờ cảm thấy cần phải trở thành một cơ thể vật chất không?
P: Không, không, tôi không. Chúng tôi đến và đi. Chúng tôi không trở thành một bộ phận vĩnh viễn của cơ thể. Chúng tôi ở đây để hỗ trợ khi cần thiết.
D: Cô đã bao giờ có một tồn tại giống như một linh hồn sẽ có? Tôi chỉ đang cố gắng phân biệt sự khác biệt.
P: À, tôi là một linh hồn, một linh hồn ánh sáng. Ý bà là, tôi đã đi một nơi nào đó và sống như một linh hồn trong một cơ thể hay một cái gì đó?
D: Vâng, trong một cơ thể vật chất. (Ngừng lại một lúc lâu, như thể cô ấy đang suy nghĩ.) Hay đây là hình thức cô luôn có, chỉ như một năng lượng?
P: Vâng, tôi nghĩ điều đó đúng, vì cái kia nghe không quen.
Tôi đang nói gì vậy? Nếu đó không phải là linh hồn chiếm giữ cơ thể của Patricia, thì đó là gì?
D: Vậy, tất cả sự tồn tại của cô đã được giúp đỡ. (Vâng) Cô đến những cơ thể cần giúp đỡ và nâng họ lên.
P: Vâng. Chúng cũng có thể ở trong động vật và thực vật. Hoặc nó có thể là một khu vực, hoặc toàn bộ không gian. Toàn bộ phần gồm con người, động vật và thực vật.
D: Ồ, vậy cô có thể mở rộng?
P: Hoàn toàn có. Chúng tôi không có hạn chế.
D: Vậy, cô không muốn bị hạn chế bằng cách ở trong một cơ thể mọi lúc. (Không) Chỉ vào và ra. Điều đó thật thú vị, bởi vì tôi không biết rằng kiểu của cô tồn tại. Tôi đoán tôi luôn nghĩ về những linh hồn.
P: Đúng vậy, chúng tôi tồn tại, nhưng công việc của chúng tôi không phải là để hỗ trợ linh hồn. Linh hồn làm việc của nó. Chúng tôi làm việc của chúng tôi. (Cười) Chúng tôi rất ý thức về linh hồn. Rất ý thức.
D: Nhưng linh hồn, ít hay nhiều, bị mắc kẹt và phải ở lại với thể xác? Nếu đó là thuật ngữ phù hợp.
P: Vâng, giống như một nhiệm vụ.
D: Họ có nhiệm vụ ở lại với cơ thể đó trong suốt thời gian của cuộc đời nó?
P: Vâng, tôi tin rằng đó là thỏa thuận.
D: Còn cô có thể đến và đi.
P: Vâng. Và có thể linh hồn biết cách yêu cầu chúng tôi giúp, nếu nó nghĩ rằng con người đó, cơ thể vật chất đó sẽ cần.
D: Mọi người có thể rất phức tạp.
P: Vâng, họ làm cho nó như vậy.
D: Vậy, linh hồn biết nhiều hơn về những gì cơ thể cần. (Vâng) Và tôi đoán cô không cần phải tham gia vào phần đó.
P: Tôi không cần phải loanh quanh đó. (Cười) Tôi là một thợ sửa chữa vui vẻ.
Cô ấy nói rằng cô ấy không chỉ làm việc với cá nhân cần một chút năng lượng, mà còn với những khu vực rộng lớn. Tôi cho rằng nhiều khu vực, đặc biệt là trên Trái đất, sẽ có năng lượng âm rất nặng.
P: Chúng tôi đi đến nhiều khu vực như vậy. Rất khó, nhưng chúng tôi làm được. Một phần của nó là năng lượng cực kỳ dày đặc và hỗn loạn.
D: Nó không làm phiền cô chứ. Cô sẽ không bị cuốn vào điều đó.
P: Không, nó không ảnh hưởng đến tôi. Tôi biết rõ lý do tại sao tôi ở đó. Đó là một thách thức nhiều hơn trong những lĩnh vực đó, chỉ là năng lượng hỗn loạn và mật độ. Độ rung thấp. Vì vậy, điều đó làm cho nó trở thành một thách thức hơn. Nhưng nó chắc chắn có thể được thực hiện.
D: Cô không để bị tắc lại và bị lạc trong loại năng lượng đó?
P: Tôi chưa. Tôi không tin điều đó. Tôi không nghĩ là có thể, bởi vì chúng tôi cần phải sẵn sàng cho những … nhiệm vụ khác, có thể nói như vậy. Chúng tôi không thể bị cuốn vào điều đó. Đó không phải là một phần của cách chúng tôi vận hành, không. Nhiều người trong chúng tôi được gọi đến đó.
D: Cô có biết rằng cô đang nói chuyện qua cơ thể với tôi vào lúc này không? (Tạm dừng) Hay cô có biết điều đó không?
P: Tôi tin rằng tôi đang có, bây giờ.
D: Trước đây cô không như vậy.
P: Tôi không nghĩ ra.
D: Bởi vì đó là cách chúng ta giao tiếp.
P: Tôi hiểu rồi. Được. Tốt đấy. Tôi nghĩ chúng ta chỉ đang nói chuyện. (cười thầm)
D: Nhưng bây giờ cô có thể biết rằng tôi đang nói chuyện với ai đó trong cơ thể vật lý, và cô đang giao tiếp thông qua họ. (Vâng) Không sao đâu, phải không? (Vâng) Tôi có một sự tò mò lớn. Tôi thích đặt câu hỏi.
P: Chúng tôi cũng tò mò.
D: Tại sao cô lại chọn nói chuyện với người này ngay bây giờ? Cô biết chứ?
P: (Ngừng lâu) Người này, ở một mức độ nào đó, nhận thức được điều này. Người này sử dụng năng lượng này.
D: Cô ấy sử dụng năng lượng để làm gì?
P: Với công việc của cô ấy trong việc chữa bệnh bằng năng lượng. Nó được kéo vào, vâng, để hoạt động.
D: Cô ấy phải có đúng loại động cơ?
P: Ồ, vâng, vâng. Nó phải có mục đích cao nhất, bởi vì chúng ta có thể được sử dụng theo những cách khác.
D: Vậy nếu ai đó muốn sử dụng năng lượng này theo cách tiêu cực?
P: Chúng tôi sẽ không có mặt. Tôi không được sử dụng theo cách đó.
D: Nhưng mọi người có thể sử dụng năng lượng âm không?
P: Ồ, vâng, họ có thể sử dụng năng lượng tiêu cực. Nhưng chúng tôi không phải là năng lượng tiêu cực. Chúng tôi sẽ không được sử dụng.
D: Họ sẽ sử dụng một số loại khác? (Vâng) Vì vậy, nó có thể được thực hiện.
P: Ồ, có, nó đã được thực hiện, nhưng điều đó sẽ không được mong muốn. Năng lượng tiêu cực rất mạnh mẽ. Chúng không phải là ánh sáng. Tôi có thể nói rằng chúng tôi đang gây rối. Chúng tôi phá vỡ mô hình tiêu cực khi chúng tôi đi vào. Chúng tôi có thể đi vào tiêu cực đó, như bà nói, hoặc năng lượng hỗn loạn, và làm cho nó thẳng lại, di chuyển nó và thay đổi nó.
D: Dù sao thì, lý do tại sao cô nói qua cơ thể này, là vì cô ấy sẽ biết rằng đây là năng lượng cô ấy sử dụng để chữa bệnh?
P: Vâng, sẽ rất tốt nếu cô ấy biết. Và rằng chúng tôi có thể được tin tưởng. Và chúng tôi rất sẵn lòng.
D: Vậy, nếu ai đó muốn làm công việc năng lượng để chữa bệnh cho ai đó, và họ có mục đích cao nhất ….
P: (Bị gián đoạn) Chúng tôi sẽ ở đó. Vâng, chúng tôi sẵn sàng. Ý định là mọi thứ.
D: Những người này biết rằng có một năng lượng, nhưng có vẻ như cô có một cá tính.
P: Họ có thể nhận thức được năng lượng, nhưng họ không biết cách điều khiển nó. Hoặc tận dụng nó để làm lợi thế của họ. Nhưng chúng tôi ở đây.
D: Cô có lời khuyên nào về cách ai đó có thể sử dụng nó không?
P: Người đó sẽ tìm cách cởi mở với điều này, với ý định cao cả. Và yêu cầu năng lượng từ chính nguồn cao nhất. Có tất cả các loại năng lượng. Tất cả đều có sẵn.
D: Cô có phải là nguồn cao nhất?
P: Vâng. Tôi không biết rằng chúng tôi có một cái tên.
D: Nhưng họ chỉ yêu cầu năng lượng của nguồn cao nhất.
P: Vâng, và chúng tôi sẽ trả lời điều đó. Sau đó, họ có thể hướng nó đến bất cứ nơi nào cần thiết. Luôn có sẵn. Nhiều người đang thức tỉnh với thực tế đó. Vâng, để truy cập điều này.
D: Cô cũng là người có thể được kêu gọi để tạo ra những điều tích cực?
P: Những gì chúng tôi làm là tạo ra một tần số. Chúng tôi tạo ra các khả năng. Tôi không biết rằng chúng tôi tạo ra hình dạng hoặc hình thức với cái này. Cũng nhiều như khi chúng tôi … tạo điều kiện. Đó có phải là một từ không? Chúng tôi tạo điều kiện cho năng lượng cho việc sử dụng.
D: Tôi luôn nói với mọi người rằng họ có thể tạo ra thực tại của mình. Họ có thể tạo ra bất cứ thứ gì họ muốn trong cuộc sống của họ, bởi vì tâm trí là thứ mạnh mẽ. (Phải) Và năng lượng của cô luôn sẵn sàng nếu họ muốn sử dụng nó một cách chính xác.
P: Đúng vậy. Ý định của họ phải là 100% tốt, danh dự.
D: Nếu không, cô sẽ không làm việc với họ?
P: Hoàn toàn không. Chúng tôi sẽ không được sử dụng cho mục đích khác hơn là việc tốt. Điều đó không có nghĩa là chúng tôi sẽ không ở đó trong không gian không tốt. Bởi vì mục đích của chúng tôi là tạo ra sự chuyển đổi, có thể nói vậy, chuyển đổi sự hỗn loạn, tiêu cực, thành một tần số cao, mượt mà, tích cực.
D: Ồ, thật tuyệt. Tôi thích giúp đỡ mọi người, nhưng tôi luôn nghĩ mình đang làm việc khác.
P: Bà đang làm việc với chúng tôi.
D: Ít hay nhiều là do cô bị cuốn hút vào điều này khi mọi người đang ở trong trạng thái này?
P: (Bị gián đoạn) Đó là một phần của nó. Và ý định của cá nhân để sử dụng năng lượng này.
Sau đó tôi quay sang hỏi một số câu hỏi mà Patricia muốn biết về cuộc đời mình, đặc biệt là mục đích của cô ấy. Điều xảy ra tiếp theo tự nó là một hiện tượng bất thường, và chứng minh cho tôi thấy rằng phần (hay năng lượng) này hoàn toàn tách biệt với cơ thể vật chất mà nó đang nói thông qua. Khi nó bắt đầu nói về mục đích của mình, nó dừng lại và sau đó nói, “Có những giọt nước mắt của con người.” Patricia đã trở nên xúc động và đã khóc. Và năng lượng đã quan sát điều này một cách khách quan. Tôi đã cố gắng giải thích với nó rằng cô ấy đang có cảm xúc, và điều đó thật tốt. Khi Patricia tiếp tục khóc nhẹ, nó nói, “Thật quá sức. Cảm giác! Những cảm xúc!” Những cảm xúc đã làm xáo trộn năng lượng. Rõ ràng là nó không quen với việc trải qua bất cứ điều gì như thế này.
Tôi đã cố gắng loại bỏ nó khỏi cảm xúc bằng cách nói với nó rằng nó có thể cho phép cơ thể trải qua điều này khi nó nói chuyện với tôi. Nó có thể tự loại bỏ và giao tiếp trong khi cơ thể vẫn làm việc của mình. Tôi đã nhắc nó rằng nó có thể vào và ra và sẽ không phải ở lại sau khi chúng tôi hoàn thành. Có một vài tiếng thở dài và sau đó nhanh như búng ngón tay, nó đã kiểm soát trở lại. Cảm xúc đã bị tắt. Nó đã tự loại bỏ chúng. Thật ngạc nhiên khi chứng kiến cách nó trải qua một thứ hoàn toàn xa lạ với nó, và sau đó lại kiểm soát tình hình. Sau đó, nó giải thích cho Patricia biết mục đích của cô ấy là gì.
P: Cơ thể sẽ sử dụng năng lượng này với sự hiện diện của cô ấy, trong mọi tình huống. Năng lượng sẽ có một cảm giác êm dịu, tác động lên bất kỳ người nào hoặc không gian nào của cơ thể này. Cơ thể này đang thấy một phần nào đó là một thách thức khi nắm giữ năng lượng này, bởi vì đó là một năng lượng rất mạnh. Cô ấy sẽ sử dụng nó như một mục đích chủ động để chữa lành cho những người khác hoặc địa điểm. Nó có thể cần một số điều chỉnh. Tôi nghĩ nó đã gây căng thẳng cho cơ thể khi nắm giữ và sợ hãi.
Sau đó tôi đề nghị rằng có thể tốt hơn nếu cô ấy không sử dụng nó trong một thời gian.
P: Điều đó sẽ khôn ngoan. Chúng tôi nói rằng họ sẽ phát triển thành nó, nhưng chúng tôi sẽ phát triển thành họ, có thể nói như vậy. (Cười) Nên, chỉ cần ở cạnh một người bị bệnh, sự hiện diện của cô ấy sẽ tăng mật độ. Nó sẽ hỗ trợ người đó phát triển chính họ, chỉ cần vậy thôi. Giống như một chút chanh bỏ vào nước sẽ thay đổi lượng nước đó, bởi vì chỉ cần có vậy thôi. Chắc chắn rồi. Hiện tại tốt hơn nên cho cơ thể vật lý của cô ấy về trạng thái cân bằng và hồi phục, bởi vì hồi phục càng tốt thì cô ấy càng có thể chứa được nhiều năng lượng hơn. Và cô ấy sẽ chứa năng lượng này. Không phải là có thể xảy ra. Nó sẽ xảy ra. Cơ thể cô ấy chỉ cần bắt kịp. Cơ thể này không nhận ra, hoặc không biết, làm thế nào để sử dụng năng lượng chữa lành này để chữa bệnh cho chính mình. Đối với những người khác thì có. Nhưng cơ thể này phải học cách thích ứng với điều này, bởi vì đây là những gì cơ thể này đã yêu cầ. Đó là một năng lượng rất lớn.
Sau đó, tôi yêu cầu năng lượng để chữa lành cơ thể của Patricia khỏi những khó chịu về thể chất mà cô ấy đã phàn nàn trước buổi tập. “Thấy chưa, đây là phần tôi muốn bà hiểu. Năng lượng này không nhất thiết phải làm. Nó cung cấp năng lượng. Nó tạo điều kiện cho tần suất chữa lành. Bất cứ điều gì đều có thể được thực hiện. Bất cứ điều gì đều có thể được sửa chữa. Công việc của chúng tôi là cung cấp năng lượng cho… thứ khác để sử dụng”. Cô ấy có vẻ bối rối. Cô ấy nói rằng cô ấy đã nghĩ một cái gì đó khác phải được gọi vào để sử dụng nó. Tôi biết cô ấy đang nói gì, tiềm thức, mà tôi thường xuyên làm việc để chữa lành. Cô hào hứng đồng ý, “Vâng! Đó là nó! Vâng vâng! Chúng tôi cung cấp nguyên liệu thô cho năng lượng sửa chữa này. Vâng vâng. Tiềm thức có thể làm được ”.
Nó đồng ý rằng gọi tiềm thức để thực hiện việc chữa lành thực sự sẽ là một ý tưởng hay, nhưng nhấn mạnh rằng nó luôn ở đó và sẵn sàng để sử dụng bất cứ lúc nào bởi bất kỳ ai (nếu họ có ý định đúng). Tôi đưa ra hướng dẫn và Patricia thở dài khi nguồn năng lượng mạnh mẽ rời đi. Sau đó, tôi gọi tiềm thức ra, và tôi quan sát cái này thay thế cái kia. Sự thay đổi rất đáng chú ý. Sau đó tôi yêu cầu tiềm thức giải thích điều gì đã xảy ra khi năng lượng đó truyền qua cô ấy.
P: Nó ở trong cô ấy. Nó là của cô ấy. Cô ấy cần phải có nhận thức.
Thực thể này chắc chắn hơn về bản thân và nói chuyện với nhiều quyền lực hơn, mặc dù năng lượng kia có sức mạnh rất lớn. “Cô ấy phải nhận thức được sự rộng lớn của nó. Tính khả dụng của nó.”
D: Tôi nghĩ thật thú vị khi năng lượng không hiểu được cảm xúc.
P: Không, nó không hiểu. (Cười thầm)
D: Thật tốt khi được trải nghiệm điều đó.
P: Tôi nghĩ vậy.
Sau đó, với sự hỗ trợ của năng lượng khác, tiềm thức (năng lượng sửa chữa) bắt đầu sửa chữa đầu gối của Patricia. Các bác sĩ muốn phẫu thuật và thay thế đầu gối, nhưng tiềm thức vẫn khăng khăng (như mọi khi) rằng không được xâm phạm cơ thể. “Xương đang được di chuyển. Nó đang được điều chỉnh. Xương bị mài mòn nhiều. Sụn phải được tái tạo. Và chúng ta cần cải thiện và định hình lại các khớp. Tôi đang nghĩ rằng sẽ mất một vài ngày. Nó sẽ được hoàn thành trong … một tháng hoặc lâu hơn, nhưng phần lớn việc chữa trị sẽ được thực hiện trong một vài ngày. Sẽ có một sự khác biệt đáng chú ý. Sụn sẽ được xây dựng lại. Sẽ có một tấm đệm, và cô ấy sẽ có thể đi lại mà không bị khó chịu. Khỏe mạnh trở lại.” Nó cũng nói rằng khi cô ấy đi khám lại, sự khác biệt sẽ thấy được trên X-quang. Sau đó, nó sẽ có tác dụng với lưng của Patricia, vì vấn đề ở đầu gối đã khiến lưng cô không thẳng. Tôi thấy cơ thể cô ấy nảy lên, và nghe thấy tiếng xương kêu khi năng lượng chảy qua. Rõ ràng là có điều gì đó đang được thực hiện, vì cơ thể đã chuyển động và giật trong toàn bộ quá trình này. “Bây giờ cần làm việc để giữ nó ở đó. Trong một số không gian, nó có thể hơi mềm một chút, nhưng không phải lo lắng ”.
D: Tất cả đều được thực hiện với năng lượng đó. (Vâng) Tôi đánh giá cao cô đã cho phép tôi gặp năng lượng đó. Đó là một nhân cách đẹp.
P: Nó cũng dành cho sự điều chỉnh của bà.
Tôi nghĩ “điều chỉnh” là một từ thú vị để sử dụng ở đây. Tôi nghĩ về việc áp dụng để xây dựng một cái gì đó, một cấu trúc hoặc bất cứ thứ gì. Nhưng khi tôi tra cứu trong từ điển, nó nói rằng nó cũng có nghĩa là: hướng dẫn hoặc cải thiện đạo đức hoặc tâm linh. Nó muốn tôi biết sức mạnh của nguồn năng lượng mà tôi đã vô tình sử dụng trong công việc của mình.
Trước khi tôi đánh thức Patricia, tiềm thức có một thông điệp chia tay cho cô ấy, “Hãy tiếp tục tin tưởng, và biết rằng sự chữa lành sẽ xảy ra. Có thể là của tinh thần, trí óc, cơ thể, bất cứ điều gì. Nó có thể xảy ra, và nó xảy ra, nhưng ta phải tin tưởng và tin tưởng. Cơ thể được tạo ra để tự chữa lành. Nó biết cách chăm sóc bản thân ”.
Tôi càng làm công việc này, nó càng trở nên kỳ lạ. Tôi đã quen với việc làm việc với các linh hồn riêng lẻ của con người tái sinh và chiếm giữ các cơ thể khác nhau với mục đích học hỏi bài học, trải nghiệm và trả nghiệp. Tôi đã trở nên hoàn toàn thoải mái khi giao tiếp với tiềm thức tuyệt vời và mạnh mẽ, nơi chứa đựng câu trả lời cho mọi thứ.
Tôi đã hơi quen với ý nghĩ rằng cơ thể mà tôi đang ở trong thời điểm này đang đánh máy cuốn sách này, không phải là duy nhất Rằng tôi là một phần rất nhỏ của một tâm hồn lớn hơn đã lựa chọn tách rời hoặc phân rã để trải nghiệm nhiều nhất có thể. Và rằng những phần khác của bản thân tôi sẽ không bao giờ nhận thức được nhau, bởi vì nó sẽ quá áp lực và thất bại trong mục đích. Chỉ cần biết rằng chúng tồn tại là tâm trí đã đủ hoang mang rồi. Tôi chỉ mới hiểu được một phần thông tin rằng những mảnh vụn hoặc khía cạnh này có thể đổi chỗ cho nhau khi cần thiết, tương tự như bước-vào, nhưng khác, bởi vì chúng là một phần của cùng một linh hồn. Tôi đã tiếp xúc với rất nhiều cách suy nghĩ khác nhau, đến nỗi tôi nghĩ rằng không thể học được gì nữa.
Bây giờ tôi đang nhận được thông tin về các hình thức khác nhau ngoài các linh hồn chiếm giữ cơ thể chúng ta. Tuy nhiên, trên thực tế chúng đều là linh hồn, chỉ ở một hình thức khác. Tôi đã giao tiếp với những người hoàn thành nhiệm vụ của một thiên thần hộ mệnh (hoặc người dẫn đường) và các đấng sáng tạo. Một số mà tôi đang gặp ngày càng nhiều là những loài chưa từng sống trên Trái đất trước đây. Họ đã đến trực tiếp từ Nguồn để giúp Trái đất vào lúc này. Một hình thức quen thuộc hơn là những người mới chỉ biết đến vật thể ngoài hành tinh, và đến Trái đất lần đầu tiên. Sau đó, tôi bắt gặp năng lượng (hay tinh thần) “quá giang” đến từ một mức độ phát triển cực cao. Nó chỉ đến Trái đất khi nó được thưởng một kỳ nghỉ, và được phép đi quá giang hoặc sử dụng phương tiện cơ thể con người để quan sát và hấp thụ các cảm xúc và phản ứng trong một thời gian giới hạn.
Bây giờ trong chương này, tôi đang tiếp xúc với một loại khác. Một năng lượng không có mong muốn chiếm lấy cơ thể con người, nhưng nó sẽ được sử dụng bởi linh hồn đang chiếm giữ để chữa lành hoặc bất cứ việc nào là cần thiết. Sẽ có nhiều năng lượng khác thường được giới thiệu trong các chương cuối của cuốn sách này.
Điều đáng kinh ngạc là họ có một cá tính rõ ràng. Họ có thể giao tiếp với tôi, nhưng họ hoàn toàn tách biệt với người mà tôi đã nói chuyện lúc trước phiên thôi miên. Và người đó hoàn toàn không biết rằng linh hồn hoặc năng lượng này đang chiếm giữ cùng một không gian mà họ đang có. Tất cả những điều này chắc chắn thách thức khái niệm của chúng ta về thực tế và cuộc sống của chúng ta là gì. Càng khám phá công việc này, tôi càng tin rằng những gì chúng ta cảm nhận về cuộc sống và sự tồn tại của con người chỉ là một bề ngoài. Một bức màn che giấu một thế giới sâu sắc và phức tạp hơn nhiều tồn tại bên cạnh chúng ta, nhưng lại hoàn toàn vô hình đối với chúng ta. Tôi tự hỏi còn bao nhiêu điều nữa được ẩn sau vẻ bề ngoài, và bao nhiêu sẽ được phép tiết lộ?