Pierre là một người Pháp đã chuyển đến sống ở Mỹ. Giọng của anh ấy rất nặng khiến tôi rất khó nghe, điều này cũng gây ra sự cố trong quá trình biên tập băng ghi âm. Công việc đã khiến anh ấy mệt mỏi và anh ấy đang gặp các vấn đề về thể chất. Anh ấy phải di chuyển liên tục dẫn đến kiệt sức. Tất nhiên, nghỉ việc và tìm một công việc khác là giải pháp hoàn toàn hợp lý, nhưng thâm niên làm việc và mức lương là thứ khiến người ta phải đắn đo. Tôi đã có một số khách hàng gặp phải vấn đề này. Một số ghét công việc của họ đến mức họ nghĩ rằng tự tử là câu trả lời duy nhất. Tôi luôn nghĩ rằng không có công việc nào đáng phải khiến bạn trở nên như vậy, bạn luôn có thể tìm kiếm một công việc khác. Nhưng nhiều người cảm thấy hoàn toàn bị bế tắc và không thể tìm ra lối thoát. Một số đã vô thức tạo ra một căn bệnh hoặc một cơn đau tim vì tự huyễn hoặc rằng: “Tôi không thể làm việc nếu tôi bị ốm.” “Đó không phải lỗi của tôi. Tôi bị đau tim nên không thể làm việc được nữa ”. Thật ngạc nhiên là cơ thể sẽ hợp tác theo nếu nó nghĩ rằng đó là giải pháp mong muốn. Nó không phán xét. Nó chỉ tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân của cơ thể (có ý thức hoặc vô thức). Đây là lý do tại sao chúng ta phải nhận ra sức mạnh của suy nghĩ. Trong mọi trường hợp, đây là một trong những lời than phiền chủ yếu mà Pierre đã nói đến khi anh ta đến với phiên thôi miên. Thông tin xuất hiện hoàn toàn theo một hướng khác. Sau đó anh ấy nói rằng đây chắc chắn không phải là những gì anh ấy tưởng tượng. Anh đang mong cầu trở về tiền kiếp để giải thích những vấn đề trong cuộc sống của mình.
Khi anh ấy bước ra khỏi đám mây, anh ấy rất bối rối và đang cố gắng tìm hiểu xem mình đang ở đâu, và những cảm giác cơ thể mà anh ấy đang cảm nhận. Khi tôi yêu cầu anh ấy nhìn lại bản thân để xem cơ thể của anh ấy trông như thế nào, anh ấy nói, “Tôi không cảm thấy được sự rắn chắc! Tôi không thể nhìn thấy chính mình. Tôi ở khắp mọi nơi.”
Tôi nghĩ có thể anh ta là một dạng năng lượng, điều này đã xảy ra nhiều lần khi đối tượng thôi miên không thể nhìn thấy cơ thể của mình. “Anh là gì, anh có bất cứ cảm nhận gì không?”
P: Nó ở khắp mọi nơi. Nó không phải là vật chất. Nó ở khắp mọi nơi.
Tôi yêu cầu anh ta giải thích.
P: Nó giống như đại dương. Như một làn sóng. Không có ranh giới. Rất rộng lớn! Cảm giác thật tuyệt vời. Tôi không bị giới hạn.
D: Đó là lý do tại sao anh không có bất cứ hình dạng nào cả? (Đúng) Anh không có bất cứ giới hạn nào thật ư?
Tôi đang cố gắng nghĩ cách diễn đạt sao cho đúng. Ngay cả khi anh ta là một bản thể năng lượng, anh ta vẫn sẽ có hình dạng và giới hạn. Một thứ gì đó để bao bọc anh ta, ngay cả khi anh ta cảm thấy rất rộng lớn. Nhưng tôi đã nhầm. Đây là một cái gì đó hoàn toàn khác với khái niệm của chúng ta về hình dạng vật lý.
P: Giới hạn là đỉnh của đại dương. Sự phân tách với nước và không khí.
D: Anh có cảm thấy như thể anh đang ở trong nước?
P: Tôi là nước. Không có ranh giới.
D: Vì vậy mà anh không có một thân hình nào. Anh chỉ là một phần của mọi thứ ở đó? (Đúng) Anh nhìn thấy gì ở xung quanh không?
P: Tôi nhìn thấy bầu trời. Tôi thấy biển cả. Tôi cảm nhận được mặt nước. Tôi cảm nhận được sự mát lạnh của đại dương.
Không có gì trong nước, không có các dạng sống khác. Chỉ là nước.
P: Chỉ mới bắt đầu thôi. Cảm giác của sự khởi đầu.
D: Ý anh là gì?
P: Đó là sự hình thành của đại dương.
D: Trước khi có bất cứ thứ gì ở bên trong? (Đúng) Nước đã có ngay từ thuở ban đầu, phải không?
P: Tôi cảm thấy nước. Không giới hạn. Chỉ nước và đại dương. Tôi là biển cả. Tôi là đại dương.
Anh ấy nói sau khi tỉnh dậy, rằng đây là cảm giác tuyệt vời nhất với sự tự do hoàn toàn. Anh ấy cảm thấy rất rộng lớn. Đó là điều mà anh ấy không bao giờ có thể tưởng tượng được.
P: Tôi cảm thấy làn gió ấm. Không có giới hạn.
D: Anh có cảm thấy cô đơn khi không có các dạng sống khác không?
P: Không. Tôi cảm thấy sự tĩnh lặng. Tôi thích điều đó. Tôi là toàn bộ. Tôi đã hoàn thành. Cảm giác thật tuyệt.
Tôi đang cố gắng nghĩ xem nên tiếp tục như thế nào. Nếu anh ta là một phần của đại dương ngay từ thời điểm bắt đầu của sự sáng tạo, điều này có thể tiếp diễn khá lâu (có thể là vô tận) với ít sự thay đổi. Đặc biệt là nếu anh ấy rất thích điều này.
D: Anh có ở nơi nào khác trước khi anh đến nơi này không?
P: Tôi đến từ Ánh sáng.
D: Anh được ra lệnh để đi tới biển cả?
P: Không, tôi tình nguyện. Tôi thấy mình đến từ một ngôi sao, từ Ánh sáng.
D: Tại sao anh quyết định làm điều đó?
P: Nó phải được hoàn thành.
D: Nhưng anh cũng hạnh phúc khi là Ánh sáng, phải không?
P: Chúng tôi là một phần của Đấng Sáng tạo. Điều đó phải được thực hiện. Vì vậy, chúng tôi đã tình nguyện.
D: Tôi băn khoăn liệu rằng có ai đó hay thứ gì đó bảo rằng đã đến thời điểm làm việc này.
P: Không có thời điểm. Nó phải được thực hiện. Tôi thấy mình như ánh sáng đến từ xa, và sau đó tôi nhìn thấy đại dương. Tôi là đại dương.
D: Và khi anh trở thành nước, anh đã tạo ra nước? Ý anh là như vậy đúng không?
P: Từ đó không chính xác – sự sáng tạo mới đúng. Chúng tôi là một phần của Sáng tạo. Chúng tôi không tạo ra.
D: Vậy thì, anh đã không tạo ra đại dương. Anh trở thành đại dương?
P: Chúng tôi là một phần của nó.
D: Tôi đang thắc mắc về quá trình hình thành đại dương.
P: Chúng tôi không thể giải thích. Chúng tôi là một phần của đại dương. Đó là một quá trình tự nhiên.
D: Anh có lên kế hoạch không, hay anh chỉ đến và ở lại đó như một phần của biển cả?
P: Chúng tôi sẽ ở lại cho đến khi quá trình kết thúc, cho đến khi nó ổn định, vì tại thời điểm đó, không có mặt đất. Đó là một quá trình. Đến lúc sẽ có đất. Bây giờ chỉ có biển, và chúng tôi nhìn thấy bầu trời.
D: Đất sẽ hình thành như thế nào?
P: Chúng tôi không tham gia vào quá trình hình thành đất đai. Chúng tôi tham gia vào quá trình hình thành nước.
D: Những đấng sáng tạo khác sẽ sáng tạo đất đúng không? (Đúng) Tôi chỉ đang băn khoăn rằng mặt đất có nhô lên qua mặt nước hay không.
P: Tôi không biết. Công việc của tôi là ổn định nước, để sự sống có thể phát triển trong đó.
D: Có những yêu cầu nhất định để các sinh vật phát triển không?
P: Độ mặn. Độ mặn phải chuẩn. Ánh sáng trong nước phải chuẩn. Không khí trong nước phải chuẩn. Chúng tôi là một phần của nước.
D: Vậy thì, phải cần một số hóa chất nhất định, nếu đó là từ phù hợp?
P: Đúng. Tính ổn định. Độ mặn.
D: Và khi có đủ điều kiện, dạng sống nào sẽ được hình thành đầu tiên?
P: Đó sẽ là động vật lưỡng cư, giống như ếch.
D: Nhiệm vụ của anh không phải là tạo ra các dạng sống đúng không?
P: Không. Công việc của tôi là tạo ra nước, ổn định nước. Sau đó, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ của mình.
D: Tiếp theo, những đấng sáng tạo khác sẽ tạo ra những dạng sống đầu tiên?
P: Đúng, đó là các bậc thầy.
D: Các dạng sống ở dưới nước được hình thành đầu tiên, sau đó đến lượt mặt đất được hình thành đúng không
P: Các dạng sống được hình thành dưới nước trước khi đất đai được tạo ra. Không quá lâu trước đây. Giờ đây tôi đang tiến xuống rất sâu. Sâu thẳm trong lòng đại dương. Thật choáng ngợp.
D: Có phải các chất hóa học và các nguyên tố hiện diện để sự sống có thể hình thành không?
P: Không hẳn. Đại dương vẫn chuyển động. Chúng tôi đang nghiên cứu độ sâu của đại dương.
D: Các anh đang tìm kiếm cái gì?
P: Chúng tôi không tìm kiếm. Chúng tôi đang trải nghiệm.
D: Khi các anh đến, nơi này không có gì cả đúng không?
P: Chúng tôi không hoàn toàn nhận thức được tất cả, bởi vì chúng tôi đến và chúng tôi tạo ra đại dương. Chúng tôi là một phần của đại dương. Chúng tôi là đại dương.
D: Các anh có đang tạo ra nước trên một hành tinh có phải không?
P: Không. Nước ở đó trước, sau đó mới đến đất liền.
D: Vậy ban đầu thậm chí không có hành tinh?
P: Không hẳn.là như vậy.
D: Tôi nghĩ rằng, ban đầu có một hành tinh và rồi mọi thứ được hình thành trên đó.
P: Không. Nước ở đây.
D: Vậy nước vừa được tạo ra trong không gian? (Tôi cảm thấy rất khó hiểu vào lúc này).
P: Chúng tôi không thể giải thích, nhưng nước được tạo ra trước. Nước được tạo ra từ Ánh sáng. Chúng tôi đến từ Ánh sáng. Và chúng tôi đã tạo ra biển cả, và chúng tôi là một phần của biển cả. Và chúng tôi đang trải nghiệm độ sâu của nó vào lúc này. Nước rất sâu và không bị chia cắt.
D: Theo suy đoán của chúng tôi, chúng tôi cho rằng các hành tinh có trước và mọi thứ được hình thành trên các hành tinh. Nhưng đằng này là trước khi chúng được tạo ra. Như vậy có đúng ý anh không?
P: Đó là trước khi có sáng tạo xét về những gì được biết đến cho đến hiện tại. Đó là trước khi chúng ta có thể nói về thời gian như chúng ta bây giờ biết về thời gian là như thế nào.
D: Vậy thì nước xuất hiện đầu tiên.
P: Không, đầu tiên là Ánh sáng. Và sau đó là nước.
D: Và sau đó anh phải định hình Ánh sáng ở trong nước?
P: Ánh sáng và sự sống. Về mặt thời gian, chúng rất gần nhau. Nhưng đã có sự sống, và không lâu sau đó, có đất. Và chúng tôi tận hưởng Ánh sáng. Chúng tôi đang trải nghiệm đại dương. Đại dương không bị chia cắt. Điều này thật phi thường!
D: Và sau đó những đấng sáng tạo khác tạo ra đất?
P: Đó là một sự hợp tác.
D: Sau đó, các anh quyết định loại sinh vật hoặc thực vật nào sẽ được hình thành trong nước?
P: Chúng tôi không quyết định. Chúng tôi không ra quyết định. Chúng tôi không ở cấp độ đó. Chúng tôi đã tạo ra đại dương. Những người khác quyết định, họ chịu trách nhiệm về kế hoạch chung. Chúng tôi không quyết định.
D: Vậy có nhiều người thực hiện nhiều phần việc khác nhau? (Đúng) Tôi có thể gọi anh là Đấng tạo hóa không?
P: Tôi không hiểu từ đó. Có một Chủ nhân của Đấng sáng tạo, nhưng chúng tôi đã tạo ra đại dương.
D: Vây thì, có một ai đó hơn cả anh. (Đúng) Chủ nhân đã tạo ra anh, Địa điểm đó nằm ở đâu?
P: Chúng tôi không được tạo ra. Chúng tôi là một phần của Ngài.
D: Có lẽ tôi đang đặt giới hạn cho mọi thứ bởi vì đây là cách suy nghĩ của con người chúng tôi.
P: Đúng, chúng tôi không bị giới hạn. Chúng tôi đang trải nghiệm sự không giới hạn ngay bây giờ.
D: Có phải Đấng Chủ nhân này cũng là một phần của Ánh sáng không?
P: Ngài ấy là Ánh sáng. Chúng tôi xuất thân từ Ngài. Và từ đó, chúng tôi tạo ra đại dương.
D: Anh có nhận chỉ dẫn từ Ngài để làm điều này không?
P: Không, nhưng chúng tôi đoán trước câu hỏi của bà. Bà đang cố gắng liên kết chúng tôi với Đấng chủ nhân. Và vấn đề đó bắt nguồn từ giới hạn của kiếp sống này, của hình hài này. Đó là những gì chúng tôi dự đoán trong câu hỏi của bà.
D: Bởi vì tôi cố gắng đặt mọi thứ dưới những dạng thức để tôi có thể hiểu được.
P: Vâng, chúng tôi hiểu điều đó. Chúng tôi biết những gì nằm trong kế hoạch. Những gì nằm trong Kế hoạch lớn. Chúng tôi biết, và chúng tôi làm.
D: Tôi đang nghĩ về một Chủ nhân và những người đệ tử đang thực hiện nhiệm vụ. Không phải như vậy ư?
P: Không. Từ “Chủ nhân” được dùng để chỉ sự “tôn trọng”. Đó là sự hợp tác.
D: Có phải vùng đất này sẽ hình thành một hành tinh?
P: Nó sẽ là Trái đất.
D: Vậy thì, đây là quá trình mà toàn bộ hành tinh được hình thành trong thời gian đầu. (Đúng) Và nước được hình thành, sau đó sự sống được hình thành trong nước bởi một nhóm sáng tạo khác, và sau đó đất được hình thành.
P: Đúng. Và sau đó đất được hình thành, và đất phải được làm dịu đi. Nó đã quá nóng. Nó phải được giảm nhiệt. Mát mẻ. Hiện tại chúng tôi đã ổn định.
D: Anh có phải làm gì khác với đất để ổn định nó không?
P: Không. Chúng tôi không làm việc với đất. Chúng tôi làm việc với đại dương.
D: Anh có biết những đấng sáng tạo này đang làm gì không?
P: Tôi không có đặc quyền với thông tin đó.
D: Nhưng họ có thể có một công việc rất giống với anh?
P: Đúng, đúng. Hiện tại tôi đã ổn định rồi.
D: Điều này rất quan trọng để sự sống tồn tại, có phải không?
P: Vâng. Chúng ta phải ổn định nước. Ánh sáng trong nước, độ mặn, không khí trong nước để sự sống có thể được tạo ra trong giai đoạn phôi thai. Sau đó, đất sẽ được tạo ra trên diện rộng.
D: Sau khi các khoáng chất và hóa chất chính xác, và nước ổn định, anh sẽ làm gì?
P: Tôi khởi hành. Tôi không còn cần thiết nữa, vì vậy tôi đã rời đi.
D: Những người khác có ở lại đó và tiếp tục làm việc không?
P: Tôi cảm nhận được sự hiện diện của những người khác ở lại.
D: Anh đã làm một công việc tốt. Đại dương rất đẹp.
P: Cảm ơn bà.
D: Anh đã tới đâu sau khi anh rời đi?
P: Tôi đã quay trở lại Ánh sáng.
D: Anh thích nơi nào nhất, nước hay Ánh sáng?
P: Nước là một trải nghiệm khác, một cảm giác khác. Ánh sáng là duy nhất.
D: Tôi đã biết đến điều đó trước đây, rằng thật tuyệt khi tất cả là một. (Đúng) Được rồi. Dù thời gian không tồn tại nhưng chúng ta hãy cùng nhau tiến về phía trước để biết mình sẽ đi về đâu. Nhiệm vụ tiếp theo của anh là gì, nếu đó là một từ phù hợp? Anh sẽ đi đâu khi anh rời xa Ánh sáng một lần nữa?
Anh ta ngay lập tức thấy mình như là một người ăn xin tàn tật ở Ấn Độ. Đó là một cuộc sống khốn khổ đầy đau đớn và tuyệt vọng. Rõ ràng, khi quyết định bước vào thế giới vật chất, anh ta đã chọn trải nghiệm tồi tệ nhất của con người. Đó là một sự khởi hành hoàn toàn trái ngược với sự yên bình tuyệt đẹp khi là một phần của đại dương.
D: Tại sao anh quyết định nhập vào một cơ thể vật lý?
P: Để trải nghiệm, để Ánh sáng có thể trải nghiệm thể chất.
Đó là một kiếp sống khó khăn, bởi vì anh ta đã quá quen với việc được tự do không có giới hạn.
P: Có rất nhiều hạn chế. Rất khó để chứa đựng. Nhiều nỗi đau thể xác từ cơ thể vật lý đó. Tôi đã rút ra được nhiều kinh nghiệm.
D: Vâng. Và khi anh ở trong thể xác, anh không nhớ được những đấng sáng tạo khác, phải không?
P: Đôi khi chúng tôi nhớ, đôi khi chúng tôi nhận thức được. Và chúng tôi đã chọn điều đó, không phải để ghi nhớ. Đó là một kiếp sống khó khăn.
D: Tại sao anh lại chọn trải nghiệm cuộc sống như vậy?
P: Đó là trải nghiệm cùng cực và học hỏi để có được sức mạnh. Sau đó tôi là một phụ nữ sống ở Pháp. Chúng tôi đã chuyển đến những nơi khác, và chọn quay lại để trải nghiệm một lần nữa.
D: Anh đã đi đến những nơi nào khác?
P: Sao Thổ. Chúng tôi chuyển đến Sao Thổ.
D: Nơi đó trông như thế nào?
P: Chúng tôi không tìm ra ngôn từ để mô tả.
D: Anh có thể cố gắng giải thích được không?
P: Chúng tôi không được phép giải thích. Thời điểm này không thích hợp cho điều đó. Điều đó không hữu ích cho chúng sinh. Nhưng đó là một trải nghiệm hoàn toàn khác với Ánh sáng và nước. Chúng tôi đang đưa ra những giải pháp có liên quan, đó là những khó khăn của việc giải quyết các hạn chế. Đó là khó khăn mà chúng sinh nơi đây gặp phải.
D: Vì vậy, có đôi khi, anh sẽ chọn trở lại một kiếp sống, một cơ thể con người, để trải nghiệm điều gì đó khác biệt.
P: Để chúng tôi có thể học hỏi và hoàn thành những điều chúng tôi chưa hoàn thành.
D: Tại sao anh lại cảm thấy cần phải học hỏi, trải nghiệm?
P: Vì sự toàn vẹn, vì Ánh sáng, có thể trải nghiệm. Chúng tôi là một phần của Ánh sáng, và cần có trải nghiệm.
D: Ánh sáng không thể tự trải nghiệm ư?
P: Không. Ánh sáng phải được trải nghiệm. Chúng tôi thấy được hình ảnh. Ánh sáng phải được trải nghiệm như những giọt ánh sáng.
D: Giọt ánh sáng. Ý anh là một phần của nó đã ra đời?
Tôi đã biết câu trả lời cho một số câu hỏi như này, nhưng tôi luôn cố gắng xác minh thêm bằng cách hỏi cùng một câu hỏi với nhiều người. Nếu tất cả họ đều nói giống nhau, tôi tin rằng điều đó mang lại giá trị cho nghiên cứu của tôi.
P: Tính cá nhân. Ánh sáng là tổng thể. Ánh sáng phải trải nghiệm tính cá nhân. Do đó, Ánh sáng phải thực thể hóa như những giọt Ánh sáng.
D: Tôi hiểu rồi. Và anh là một trong những giọt ánh sáng này?
P: Tất cả chúng tôi là một trong tất cả những giọt ánh sáng này. Chúng tôi là một tia sáng của Thần. Tất cả chúng tôi đều là những giọt Ánh sáng ở dạng vật chất.
D: Và anh phải trải nghiệm và thu thập thông tin. (Đúng) Sau đó, anh làm gì với tất cả thông tin đó?
P: Chúng tôi phải tích hợp nó, tái tích hợp thông tin trở lại.
D: Và anh đưa thông tin trở về với Ánh sáng. (Đúng)
Anh ta xác nhận rằng Ánh sáng là tương đồng với Nguồn như một số người thường gọi, và là Mặt trời Trung tâm Vĩ đại. Chúng chỉ đơn giản là những cái tên khác nhau cho cùng một đấng, một người mà chúng ta gọi là “Chúa”.
D: Và anh đã trải qua nhiều dạng sống trên Trái đất? (Đúng) Và cũng đã đi qua những nơi khác? (Đúng) Anh đã trải nghiệm những thân xác khác chưa?
P: Vâng. Tôi nhìn thấy một cơ thể khác. Một người rất thông minh – nhưng không phải của con người.
D: Anh cũng có cảm giác bị kìm kẹt và hạn chế?
P: Có, nhưng ít hơn bây giờ. Bởi vì tấm màn che không tồn tại nhiều như vậy.
D: Trong những chuyến du hành của anh, khi anh đi đến đoạn cuối của một kiếp sống, cơ thể rồi cũng sẽ chết, phải không?
P: Đúng. Và sau đó chúng tôi tái hòa nhập với Ánh sáng. Chúng tôi luôn tái nhập với Ánh sáng.
D: Và mang theo thông tin của trải nghiệm? (Đúng) Bởi vì tôi nghe nói rằng anh không thực sự chết.
P: Đúng vậy. Nhưng thân xác, cơ thể vật chứa chết.
Sau đó tôi quyết định giao tiếp với tiềm thức của Pierre để tìm ra câu trả lời, nhưng có lẽ tôi đã nói chuyện với nó. “Tôi gọi nó là ‘tiềm thức’. Điều này có chính xác không, hay bạn có một cái tên khác cho những gì tôi đang nói chuyện với? “
P: Tên đúng rồi.
D: Nhưng sức mạnh của anh hơn thế nhiều, phải không?
P: Bà có thể nói rằng chúng tôi hiểu biết hơn.
D: Tại sao Pierre lại chọn xuất hiện hôm nay? Đó chắc chắn không phải là sự ngẫu nhiên.
P: Anh ta cần biết tại sao anh ta bị đau. Anh ta cần biết để có thể điều chỉnh lại bản thân. Anh ta cần biết để anh ta có thể nhận thức rằng anh ta vượt lên trên hình hài hiện tại. Dù anh ta nói rằng anh ta cần phải trải nghiệm. Đó là lý do tại sao anh ta trải nghiệm được sự rộng lớn của Đại dương ngày hôm nay. Và anh ta đã điều chỉnh, và anh ta hiểu rằng anh ta còn hơn cả cái tôi hạn chế của mình.
P: Đau đớn ở cả hai bên thân dưới là do anh ta bực bội khi cảm thấy bất lực, bởi vì anh ta không thể thể hiện bản thân theo ý muốn hoặc theo ý muốn của bản thân cao hơn. Vì vậy, anh ta gặp phải những cơn đau. Nỗi đau của anh ta sẽ thuyên giảm. Anh ta gia tăng sự khó chịu để anh ta có thể được thúc giục hành động theo nó, và trải nghiệm sự rộng lớn của Đại dương. Một khi trải nghiệm đó xảy ra, cơn đau sẽ dần dần được loại bỏ. Nhưng vì sự đau đớn đang trong giai đoạn tiến triển, nó sẽ dần dần giảm bớt. Nó sẽ dần dần khi anh ta hiểu điều đó. Anh ta có thể yêu cầu giúp đỡ sớm hơn. Anh ta đã có cơ hội. Tại thời điểm này, cơ thể anh ta sẽ không có khả năng chấp nhận sự giảm bớt cơn đau. Cơ thể đã quen với cơn đau, và việc loại bỏ cơn đau phải từ từ.
Tôi đã nghe tới điều này nhiều lần. Sự khó chịu đôi khi sẽ tăng lên để thu hút sự chú ý của mọi người. Nếu nó đã diễn ra trong một thời gian dài và đã tăng lên rất nhiều, nó không thể bị loại bỏ một cách đột ngột. Chủ yếu là do cơ thể đã quen với điều đó. Vì vậy, trong những trường hợp này, cơn đau phải giảm dần một cách từ từ. Nhưng rồi nó sẽ biến mất.
P: Đã có nhiều điều chỉnh đối với cơ thể của anh ta khi anh ta đang ngủ. Kí ức duy nhất mà anh ta có là trong những giấc mơ, và chúng được che đậy trong các biểu tượng.
D: Những điều chỉnh cho mục đích gì?
P: Cần phải có những điều chỉnh để có thể thích hợp với mức năng lượng mới cho cơ thể của anh ta.
D: Tôi đã nghe nói rằng có rất nhiều người đang phải điều chỉnh, bởi vì năng lượng và những rung động của thế giới đang thay đổi.
P: Đúng vậy.
D: Và họ trải qua điều đó theo những cách khác nhau. Cơ thể của mỗi người phản ứng khác nhau.
P: Đúng vậy.
D: Và những ai không thể điều chỉnh là những người sẽ rời khỏi hành tinh.
P: Đúng. Hoặc họ được sắp đặt để không ở lâu dài trên Trái đất.
D: Chắc chắn có rất nhiều người đã rời khỏi hành tinh vào đúng thời điểm Giáng sinh. (Trận sóng thần lớn tấn công Indonesia vào năm 2004.) Tôi biết tất cả đều là quyết định của họ, phải không?
P: Đó là một thỏa thuận để chúng tôi biết rằng chúng tôi là một.
D: Họ chỉ muốn thoát khỏi đây trước khi những chuyện khác xảy ra?
P: Chúng tôi không nghĩ như vậy. Chúng tôi cho rằng đó là một cơ hội mà họ phải phụng sự, để nâng cao nhận thức về một thế giới – rằng chúng ta là một. Anh ta không có giới hạn, giống như Đại dương. Anh ta có khả năng. Anh ta có sức mạnh. Anh ta có thể lựa chọn.
D: Anh ấy cũng muốn biết mục đích của mình là gì? Tại sao anh ấy lại ở đây?
Một câu hỏi rất phổ biến mà mọi khách hàng của tôi đều hỏi.
P: Mục đích của anh ấy là đem tới ánh sáng. Để đem tới ánh sáng, anh ta phải trải qua trải nghiệm của những người mà anh ta phải phụng sư. Đó là trải nghiệm mà anh ta tự sắp đặt để đem ánh sáng tới. Khó khăn là sự hạn chế mà anh ta phải trải qua. Nó ăn sâu vào bên trong anh ta. Anh ta biết anh ta có khả năng nhiều hơn những gì anh ấy nghĩ. Nhưng anh ta không được phép phát huy hết khả năng bẩm sinh của mình. Vì vậy, khó khăn nằm ở giới hạn mà anh ta đã đồng ý đặt ra cho bản thân.
D: Vì vậy, anh ấy sẽ có tầm ảnh hưởng đến tất cả những người mà anh ấy tiếp xúc.
P: Đúng vậy. Chúng tôi có lời khuyên về sự kiên nhẫn. Chúng tôi thấu hiểu sự thiếu kiên nhẫn của anh ta, bởi vì trong tâm trí, anh ta cảm thấy rằng mình đang làm không tốt. Tuy nhiên, từ quan điểm của chúng tôi, chúng tôi có thể nói rằng anh ta đã tự đặt mình vào một tình huống rất khó khăn, dựa trên khả năng của anh ta. Các hạn chế là cực khó. Anh ta khó mà lay chuyển được chính mình. Tuy nhiên, chúng tôi hiểu. Chúng tôi đề nghị anh ta tiếp tục làm việc. Anh ấy đang làm tốt.
Khi Pierre trở về nhà, anh có cơ hội nghe cuốn băng về sự hình thành của đại dương. Trong một email, anh ấy đã có một số quan sát thú vị. Tất nhiên, anh ấy gặp khó khăn trong việc chấp nhận thực tế của trải nghiệm (nhiều khách hàng của tôi cũng như vậy), và anh ấy đang đánh vật với những gì được nghe thấy qua băng. “Khi tôi nghe đoạn băng, tôi đã trải qua những thử thách liên quan đến việc sử dụng từ ngữ và cách uốn lưỡi để diễn đạt những từ này. Tôi cảm thấy rằng năng lượng đại dương phải sử dụng tâm trí có ý thức để diễn đạt thành lời. Vì vậy, thay vì đặt nó sang một bên, năng lượng đại dương chỉ ‘hòa tan’ tâm trí có ý thức vào chính nó như ‘một hạt muối hòa tan trong đại dương.’ Tuy nhiên, hạt muối (hay tâm trí có ý thức của tôi) ngay cả khi nó được hòa tan trong đại dương (hay năng lượng đại dương), vẫn duy trì tính cá nhân của nó.
Vì vậy, tâm trí có ý thức diễn đạt bằng ngôn từ một cách chính xác nhất có thể thông tin mà nó nhận được từ năng lượng biển. Vấn đề ở đây là có những thách thức / khó khăn khi phiên dịch thông tin năng lượng sang ngôn ngữ của con người, và một số từ được sử dụng không chính xác như những gì mà năng lượng đại dương muốn sử dụng. Nhưng tâm trí có ý thức đã lựa chọn những từ ngữ đó, bởi vì nó ít nhiều phụ trách khía cạnh ngôn ngữ của sự giao tiếp này. Sẽ rất tuyệt nếu chúng ta có thể khiến tâm trí có ý thức im lặng hoàn toàn, nhưng bằng cách nào đó sự hiện diện của nó vẫn cần thiết cho việc diễn đạt. Tôi cảm thấy rằng có một người trợ giúp hoặc là người phiên dịch khác đưa thông tin năng lượng từ năng lượng đại dương vào một định dạng mà tâm trí có ý thức có thể sử dụng để chuyển thành từ ngữ. Tôi đã biết rõ rằng điều này giống như thông tin từ năng lượng đại dương phải đi qua ‘trung tâm xử lý’ trước khi nó có thể được chuyển thành ngôn từ bởi vì tâm trí có ý thức.
“Tôi cảm thấy có sự theo dõi và cân nhắc rất chặt chẽ khi bà đặt câu hỏi về việc trở thành năng lượng của đấng sáng tạo. Tôi không thể nhìn thấy bất cứ ai xung quanh mình, nhưng tôi nhận thức được việc giám sát. Thông tin đó được công bố chỉ để đảm bảo rằng năng lượng đại dương không bị nhầm lẫn với Ánh sáng / Nguồn. “Sau phiên thôi miên của chúng ta, tôi đang cố gắng giải thích sự rộng lớn của đại dương, và tôi đề cập rằng về kích thước, tôi cảm thấy như ‘một hạt muối hòa tan trong đại dương’. Khi tôi viết lưu ý này cho bà, tôi hiểu rằng phép loại suy ở trên cũng giải thích những thách thức liên quan đến cách diễn đạt bằng lời nói của con người. Tôi cũng hiểu rằng có rất nhiều thông tin tương tự như một hạt muối hòa tan trong đại dương. Hạt muối bắt nguồn từ đại dương, và trên thực tế, nó là đại dương ở dạng cô đặc. Vì vậy, phép loại suy này cho thấy chúng ta là cá nhân (bản nguyên), nhưng cũng là một phần của Tổng thể. Chúng ta bắt nguồn từ Ánh sáng / Nguồn, và chúng ta là một biểu hiện cô đọng / vật lý của Ánh sáng, và như vậy, chúng ta thực sự không giới hạn.
“Trong trí nhớ gần đây và những gì có vẻ như là những giấc mơ, tôi đã rời khỏi cơ thể vật lý của mình bốn lần, và đã được nói là quay trở lại với nó. Tôi nghĩ rằng tôi đã đến mức không còn lý do gì để sống, vì vậy tôi phải được thể hiện một khía cạnh nào đó của những gì đang được hoàn thành. Buổi thôi miên đã cho tôi hy vọng và mong muốn ở cấp độ ý thức, không bỏ trống cơ thể vật lý của mình.”
Khi tôi tiến hành phiên thôi miên này, tôi đã gặp nhiều khó khăn khi cố gắng hiểu nó, bởi vì mọi thứ đi ngược lại với những gì chúng ta cho là hợp lý. Làm thế nào nước có thể được tạo ra trước khi có đất hoặc hành tinh? Làm thế nào nước có thể được tạo ra từ hư không trong không gian? Trong các phiên khác của phần này, đối tượng đã mô tả cách họ tạo ra các thiên hà, vũ trụ và hành tinh. Đây là những gì tôi cho là hợp lý: tạo ra một thứ gì đó rắn chắc trước và sau đó đổ nước vào. Tuy nhiên, cho dù nó có vẻ không logic đến mức nào, tôi vẫn nghĩ nó quen thuộc. Rồi tôi nhớ ra tôi đã nghe ở đâu đó rằng: từ Kinh thánh. Kinh thánh cũng tường thuật chính xác cách thức phi lý của sự sáng tạo, trong chương đầu tiên của sách Sáng thế. Tôi sẽ đặt toàn bộ ở đây thay vì chia nó ra thành các câu đơn lẻ như trong sách kinh thánh.
Thuở Ban đầu, Đức Chúa Trời tạo dựng trời và đất. Và trái đất không có hình dạng và hư không; và bóng tối bao trùm đáy vực sâu. Và Linh hồn của Chúa đã bay lên trên mặt nước. Và Đức Chúa Trời phán rằng: Hãy sáng lên; và ánh sáng xuất hiện. Và Chúa đã thấy ánh sáng, rằng điều đó thật tuyệt diệu; và Chúa đã chia tách ánh sáng khỏi bóng tối. Và Chúa gọi ánh sáng là Ngày, và bóng tối Ngài gọi là Đêm. Và buổi tối và buổi sáng đó là ngày đầu tiên. Sách Sáng Thế 1: 1-5
Một chương trong phần này, đối tượng nói rằng có thứ gì đó có trước Ánh sáng (hoặc Nguồn), và có thứ gì đó là bóng tối. Anh ta cũng nói rằng âm thanh đóng một vai trò trong quá trình sáng tạo, do đó: Và Chúa đã nói. Mỗi lần Chúa nói, một cái gì đó mới được tạo ra. Giờ đây, chúng ta biết rằng tất cả chúng ta đều là một phần của Chúa, vì vậy chính những linh hồn đầu tiên này vẫn được kết nối với Nguồn, những người đang thực hiện phần lớn việc tạo dựng. Tất cả đều giống nhau, tất cả là Một. Cũng xin lưu ý rằng trước khi bất cứ thứ gì được tạo ra (ngay cả ánh sáng), Linh hồn của Đức Chúa Trời đã di chuyển trên mặt nước.
Chúa phán rằng: Giữa dòng nước hãy có một bầu trời hãy để nó phân chia dòng nước với dòng nước. Và Chúa tạo ra bầu trời, và tách biệt vùng nước nằm dưới bầu trời với vùng nước ở phía trên; và nó là như vậy. Và Chúa gọi đó là bầu trời. Và buổi tối và buổi sáng đó là ngày thứ hai. Chúa phán rằng: Hãy để vùng nước dưới trời tụ lại một chỗ, và đất liền sẽ xuất hiện; và chính là như vậy. Và Chúa gọi đó là Đất; và sự tập hợp lại của các vùng nước được gọi là Biển; và Chúa thấy rằng điều đó thật tuyệt diệu.
Qua đây, một lần nữa ta thấy rõ ràng là nước đã tồn tại trước khi đất được tạo ra. Pierre nói rằng anh chỉ có thể nhìn thấy mặt nước và bầu trời. Chúa đã phân chia các vùng trời. Sau đó là quá trình sáng tạo tiếp tục: Cây cối và thực vật ra đời. Điều đó phù hợp với câu chuyện trong cuốn sách này, rằng những người trợ giúp ngoài hành tinh lần đầu tiên mang tới các dạng sống thực vật để xem liệu nó có phát triển hay không trước khi đưa đến các dạng sống động vật. Thực vật phải được sử dụng như một nguồn thực ăn. Điều thú vị là (theo Kinh thánh) đời sống thực vật được tạo ra trước cả Mặt trời, mặt trăng và các vì sao. Sau đó, các dạng sống động vật đầu tiên được tạo ra trong các đại dương, tiếp đến là các loài chim. Và Chúa phán rằng: Hãy để nước sinh ra dồi dào loài vật có sự sống chuyển động, và loài gà có thể bay vượt lên trên mặt đất giữa bầu trời rộng mở. Và Chúa đã tạo ra những con cá voi to lớn và mọi sinh vật có thể di chuyển, được sinh ra từ những vùng nước đa dạng trù phú, tùy theo chủng loại của chúng, và các con gà có cánhtheo đồng loại của mình; và Chúa thấy rằng điều đó là tốt. Chúa ban phước và truyền rằng: Hãy sinh sôi nảy nở, sinh sôi nảy nở, làm cho nước ngập trong biển khơi, và cho gia cầm sinh sôi trên đất liền. Sách Sáng thế 1: 20-22
Sau đó, sự sáng tạo tiếp tục bằng sự ra đời của nhiều loài động vật khác nhau, và cuối cùng là con người. Tất cả những điều này chính xác là thứ tự được mô tả bởi các đối tượng khác nhau. Ngoại lệ duy nhất là những linh hồn khác nhau này có một vai trò trong việc giúp đỡ Chúa trong quá trình sáng tạo. Vì tất cả chúng ta đều là Chúa, điều này không làm chúng ta ngạc nhiên. Và vì chúng ta có một vai trò trong quá trình tạo ra Trái đất xinh đẹp của chúng ta, chúng ta nên cảm thấy vinh dự và tôn trọng ngôi nhà của mình.
Chương này cũng bị thiếu nội dung phần sau nha. Đợi bổ sung của các bạn. Biết ơn rất nhiều.