VŨ TRỤ XOẮN 3 – CHƯƠNG 25 SỰ KHÁC BIỆT CỦA LUẬT SÁNG TẠO VÀ ĐỊNH LUẬT VẬT LÝ

0
233

 

Irene bước ra khỏi đám mây trong một cảnh tượng mà tôi đã trở nên quen thuộc. Nhiều khách hàng của tôi hiện đang đến đó. “Đó là ánh sáng, tất cả đều là ánh sáng. Ánh sáng tinh khiết và phúc lạc, hòa bình.”


D: Có cảm giác hoặc cảm xúc gì khác không?


I: (Cười) Cảm giác ở nhà. Thật tuyệt vời.


D: Tại sao cô gọi đó là nhà?


I: Chỉ là vì như vậy. Đó là nơi bình yên của tôi. Thật tuyệt.


D: Có ai khác ở với cô không, hay cô đang ở một mình?


I: Tôi cảm thấy có những người khác, nhưng họ không có bất kỳ hình hài nào. Tôi chỉ biết là có họ ở đó. Tôi cảm thấy như vậy. Thật tốt khi được trở lại đây. Tôi rất nhớ nơi này.


D: Tại sao cô lại rời khỏi nơi đó nếu nó rất đẹp?


I: Đã đến lúc cần sự giúp đỡ của tôi. Đó là thời điểm cần những quyền năng và sức mạnh to lớn. Vì vậy, tôi biết đó là thời điểm của tôi. Có rất nhiều người trong số chúng tôi và chúng tôi đã bàn luận về điều này. Đã đến lúc chúng tôi phải đi.

D: Cô nói về điều gì vậy?


I: Các vũ trụ, đa vũ trụ. Còn rất nhiều việc phải làm. Nhiều sự cân bằng, nhiều sự sáng tạo.


D: Cô cảm thấy cô không thể sáng tạo từ một nơi tuyệt đẹp, từ nhà ư?


I: Ồ, không. Điều đó không giống nhau. Sáng tạo bắt đầu từ đó, nhưng chỉ đơn thuần sáng tạo là không đủ. Sáng tạo cũng phải trải nghiệm, và đó là điều chúng tôi phải làm. Không chỉ để sáng tạo, mà còn để du hành và trải nghiệm để mang điều đó trở lại. Sẽ không tệ nếu có thể đưa người khác đi cùng. Đối với một số người trong chúng tôi đã chọn đi cùng nhau, và những người khác, rời xa nhau. Đó là một sự học hỏi. Nó giống như bắt đầu trong một nhóm lớn, và khi ta xây dựng sức mạnh của mình, ta có thể tìm hiểu khi nào thì đến lúc nên tách nhóm, gia nhập những nhóm khác và thực hiện những sáng tạo khác. Có rất nhiều, rất nhiều.

D: Vậy, ngay từ đầu, việc tách khỏi nhà sẽ dễ dàng hơn nếu cô có người khác đi cùng. (Đúng, đúng). Cô có biết cô phải đi tới đâu không?


I: Đến hành tinh đỏ trước.


D: Tại sao cô chọn hành tinh đó?


I: Màu đỏ cần được tạo ra đầu tiên. Đó là sự rung động của một hành tinh đỏ.

D: Có phải hành tinh đã được tạo ra, hay cô đã trợ giúp để tạo ra nó?


I: Chúng tôi chọn màu đỏ. Chúng tôi đã tạo ra sự rung động đó cho màu đỏ. Chúng tôi đã thực hiện việc đó.


D: Và vì màu đỏ quan trọng nên được lựa chọn đầu tiên?


I: Vâng, đó là công việc của chúng tôi. Chúng tôi phải chọn màu đỏ đầu tiên. Những người khác làm màu xanh lá cây và một số màu vàng. Mỗi nhóm tạo ra một màu khác nhau.


D: Có phải trước đó màu sắc không tồn tại?


I: Tất cả đều là màu trắng. Tất cả.


D: Ồ, là ánh sáng. (Vâng) Vậy, cô đã tạo ra màu sắc từ ánh sáng.


I: Vâng, đúng như vậy.


D: Và mỗi nhóm quyết định họ muốn tập trung vào một màu sắc khác nhau?


I: Ồ, có rất nhiều! Thật tuyệt diệu!


D: Vậy cô đã làm gì sau khi cô tạo ra màu đỏ?


I: Vậy, chúng tôi có thể tạo ra những thứ khác ở đó; những sáng tạo khác. Chúng tôi có thể thử nghiệm. Chúng tôi có thể chơi đùa.

D: Tôi đang cố gắng hiểu. Mỗi người đã làm điều đó với màu sắc riêng của họ? (Đúng) Và cô có thể chơi đùa, cô có thể tạo ra bất cứ thứ gì cô muốn. (Vâng) Và cô được phép làm những việc này?


I: Đó là một sự thỏa thuận mà tất cả chúng tôi đã đồng ý để thực hiện công việc này, vì vậy có lẽ sự cho phép không phải là từ thích hợp.


D: Nhưng trước đó không có gì ở đó?


I: Có tất cả; tất cả đều có tiềm năng, tất cả đều như vậy. Tất cả luôn như vậy, nó chỉ ở một dạng khác: Ánh sáng. Điều đó không giống như không có bất cứ thứ gì.

D: Và ánh sáng chứa đựng mọi thứ có thể có? Đó có thể là một cách để diễn đạt không?


I: Đồng ý. – Tôi không thích nó ở đằng này trên màu đỏ. Tôi để lại cái đó. Nó hơi đặc. Chúng tôi chỉ tạo ra với màu đỏ, thấy không? Màu đỏ không phải là một rung động nhanh. Nó đã ổn định. Tôi muốn thấy nó sẽ trông như thế nào.

D: Cô đã tạo ra thứ gì từ màu đỏ?


I: Một vũ trụ.

D: Ồ! Một vũ trụ hẳn sẽ rất lớn, phải không?

I: Phù! Không hẳn vậy. Tất cả chúng tôi đã tạo ra những vũ trụ của chúng tôi. Bà thích dùng từ: “vũ trụ”. Một từ ngớ ngẩn. Vì vậy, chúng tôi đã tạo ra một cái và chúng tôi có thể có những gì chúng tôi muốn ở đó. Toàn bộ ý tưởng là tạo ra tất cả những màu sắc khác nhau này, giống như vũ trụ này. Và không chỉ là những màu cơ bản. Nó óng ánh và lấp lánh, với tất cả các màu sắc, nhưng không phải là màu sắc. Nó quay một hướng và nó là màu này, và nó quay theo một hướng khác nó là một màu khác. Để tạo ra càng nhiều càng tốt từ ánh sáng này. Ồ, có rất nhiều! Nhưng bà biết đấy, tôi cảm thấy nhàm chán, vì vậy tôi không ở lại quá lâu trong bất cứ thứ nào trong số chúng. Tôi thích bắt đầu thực hiện, sau đó rời đi và chuyển sang một số công việc khác.

D: Nhóm có đi với cô không?


I: Một số đã đi cùng, và một số thích điều đó, vì vậy họ đã ở lại. Đây là lúc chúng tôi bắt đầu tách ra.


D: Cô đưa gì vào vũ trụ sau khi cô tạo ra nó?


I: Đó là tùy thuộc vào ai đang thực hiện điều đó. Ta có thể làm tất cả mọi thứ. Ta có thể làm giống như họ, với các hành tinh. Nhưng chúng không nhất thiết phải tròn trịa như ở đây. Chúng có thể là bất cứ thứ gì. Chúng có thể có tất cả các hình dạng. Và sau đó tất cả đều có một rung động. Vì vậy, ta có sự rung động của màu sắc và sự rung động của hình dạng. Và sau đó tất cả đều có âm thanh.

D: Mỗi thứ có một âm thanh?


I: Ồ, vâng. Một số có nhiều hơn một âm thanh. Và nếu chúng đến gần nhau, chúng sẽ phát ra âm thanh khác. Điều đó thật thú vị.

Nghe có vẻ giống như lý thuyết về “âm nhạc của những quả cầu”.


D: Vậy, cô không bao giờ biết nó sẽ trở thành những thứ gì? Thật bất ngờ.


I: Vâng. Thật thú vị. 

D: Tôi nghĩ rằng có những quy luật của vũ trụ mà mọi thứ phải được định hình theo một cách nhất định.


I: Có thể trong vũ trụ này, nhưng không phải trong những thứ đó.


D: (Cười) Vậy, chúng có thể là bất cứ hình dạng nào cô muốn.


I: Tất nhiên rồi.

D: Chúng tự tạo ra âm thanh hay do cô tạo ra?

I: Ồ, tất nhiên là do chúng tôi tạo ra, bởi vì chúng tôi tạo ra tất cả. Vậy là chúng tôi tạo ra đấy. Nhưng hãy xem, khi chúng tôi tạo ra các hình dạng, chúng tôi không biết chính xác âm thanh sẽ như thế nào. Chúng tôi đưa âm thanh vào. Chúng tôi chơi đùa với nó, chỉnh sửa nó. Đó là bởi vì hai âm thanh kết hợp với nhau và tạo ra một âm thanh mới.

D: Rồi sau đó tạo thành âm nhạc ư? (Đúng) Vậy còn việc cô nói rằng cô không thích màu đỏ sau khi cô tạo ra nó thì sao?


I: Chà, tôi có xu hướng dễ cảm thấy buồn chán. Không phải là có điều gì sai trái với điều đó. Tôi vừa mới thực hiện xong. Màu sắc của sự rung động rất đậm đặc. Chúng tôi đã tạo ra âm thanh để giải quyết vấn đề đó. Và điều đó đã hữu dụng, nó thực sự có ích. Nhưng bà biết không, chỉ toàn màu đỏ? Khi bà ở đó với nó, bà sẽ thấy nhàm chán, như vậy là hơi quá.

D: Vậy sau khi cô tạo ra các hành tinh, cô có tạo ra bất cứ thứ gì trên các hành tinh không?


I: Còn tùy. Có một số hành tinh tôi tạo ra vật thể, một số thì không. Giống như với màu đỏ, tôi đã giúp tạo ra màu đỏ, giúp tạo ra hình dạng, âm thanh, mô hình chuyển động của các hình dạng trong vũ trụ. Chúng đều là các mô hình khác nhau vì các mô hình khác nhau có thể tạo ra các âm thanh khác nhau.


  D: You mean the way they move and rotate?

I: Well, they don’t exactly all rotate. That’s here, this universe. In another one, they would do figure eight-ey things, and spinning. It’s not the same. Not the same at all.

D: There’s no law of physics? That things have to perform to a certain rule?

I: The red rule, yes. But the red rule isn’t the same as the pink rule, or the orange rule, or the green rule, or the … no. As long as they don’t interfere or harm any others, each can have their own rules.

 

It seems as though the basic laws of free will and non- interference extend even to planets and universes.

D: Ý cô là cách chúng di chuyển và quay vòng?

I: Chà, không hẳn là quay vòng. Đó là ở đây, vũ trụ này. Trong một vũ trụ khác, sẽ có những thứ tám-mắt và quay vòng. Nó không giống nhau. Không giống một chút nào cả.

D: Không có định luật vật lý? Những thứ đó phải thực hiện theo một quy tắc nhất định chứ?

I: Vâng, Quy tắc đỏ. Nhưng quy tắc màu đỏ không giống với quy tắc màu hồng, hoặc quy tắc màu cam, hoặc quy tắc màu xanh lá cây, hoặc … không. Miễn là chúng không can thiệp hoặc làm hại bất cứ cái gì khác, mỗi màu sắc có thể có quy tắc riêng của mình.

 

Có vẻ như các định luật cơ bản về ý chí tự do và không can thiệp mở rộng đến cả các hành tinh và vũ trụ.

 

D: Vậy, các hành tinh có thể di chuyển và quay vòng theo bất cứ cách nào chúng muốn. Đó có phải là ý của cô không?


I: Không. Các hành tinh màu đỏ phải tuân theo các quy tắc màu đỏ, và các hành tinh màu cam tuân theo các quy tắc màu cam, và các hành tinh ánh kim tuân theo các quy tắc ánh kim. Và sau đó khi tất cả chúng đến bất cứ nơi đâu gần nhau – bởi vì bà biết đấy, chúng đều tương tác – và tùy thuộc vào độ rung của chúng, ta có thể đặt chúng chồng lên nhau. Miễn là chúng sẽ không gây trở ngại cho nhau.

D: Vậy, có một số quy tắc của sự sáng tạo. Nhưng sau đó, nếu cô cảm thấy mệt mỏi với điều đó và muốn đi đến một nơi khác, liệu vũ trụ đó có tan biến và sụp đổ không? Hay nó vẫn còn đó?


I: Ồ, không, nó ở đó, bởi vì những người khác đã ở lại với nó. Ban đầu, có cả một nhóm chúng tôi muốn tạo ra, và các nhóm khác nhau tạo ra các màu sắc khác nhau. Và các nhóm khác nhau có thể chọn ở lại với màu sắc đó một thời gian và tiếp tục phát triển màu sắc đó. Và sau đó trải nghiệm cuộc sống, như nó vốn có, ở đó. Hoặc họ có thể tách ra và đi đến những nơi khác. Đối với một số người họ phải ở trong cõi màu đỏ đó và trải nghiệm điều đó ở mức độ đầy đủ của nó. Trong khi đối với những người khác họ đi đến những nơi khác và trải nghiệm.

D: Vậy, chừng nào có một số nhóm vẫn còn ở lại, thì vũ trụ vẫn tồn tại? (Đúng) Nó không tan biến. Tôi nghĩ có lẽ cô đã tạo ra, và sau đó nó sẽ lại biến mất. 

 

Trong một chương khác sẽ giải thích điều này rõ hơn, nơi những sinh mệnh đó được phép thực hành sáng tạo, và nếu nó không diễn ra theo cách họ muốn, nó sẽ tan biến. Điều này được thực hiện ở một nơi đặc biệt dành riêng cho việc này, luyện tập, chơi đùa với năng lượng, cho đến khi có thể thành thạo. Sau đó, nó sẽ không can thiệp vào bất cứ điều gì khác.

I: Một số có thể như vậy nếu ta lựa chọn như vậy. Nhưng không, phần lớn họ đều ở lại.


D: Nhưng sau đó cô cũng có thể đặt sự sống và sinh vật trên những hành tinh này nếu cô muốn chứ?


I: Những người ở lại có thể làm được điều đó. Hoặc ta có thể đi loanh quanh và là người tạo ra sự khởi đầu của tất cả. Và một số sẽ ở lại lâu hơn và tạo ra nhiều hơn, sau đó rời đi. Hoặc một số bị lôi cuốn bởi tạo hóa, họ chỉ ở lại và ở lại đó cho đến khi họ trải qua tất cả những gì họ phải trải qua.

D: Ý cô là, thuở ban đầu, họ tạo ra mọi thứ trên thế giới?


I: Những người ở lại, họ đã làm điều đó dần dần. Tôi đã không ở lại. Tôi tiếp tục du hành.


D: Nhưng họ tạo ra mọi thứ trên hành tinh như: thực vật, nước ư?


I: Đúng. Họ sẽ tạo ra mọi thứ để hình thành nên những hành tinh đó. Và trong một số, mọi thứ đều có màu đỏ. Trong màu đỏ, luôn luôn đỏ. Các sinh vật có màu đỏ. Họ không có thực vật trong vũ trụ đỏ. Điều đó không cần thiết.

D: Nhưng nếu họ tạo ra động vật, hoặc sinh vật, họ có quyết định thử nghiệm những sinh vật đó không? Hay họ chỉ quan tâm đến việc tạo ra chúng?


I: Họ có vẻ không nghĩ giống như bà về sinh vật.

D: Hãy nói cho tôi nghe về điều đó.


I: Về màu đỏ, nó có nhiều hơn …. Được rồi, hãy nghĩ về một con cá đuối trên Trái đất. Bây giờ làm cho nó trong suốt và kéo dài ra. Và sau đó đặt một hình bầu dục ở giữa. Có một số như vậy, có thể đi lang thang trên bề mặt.

D: Họ chỉ sử dụng trí tưởng tượng của họ để tạo ra bất cứ điều gì họ muốn ư? (Đúng) Vậy điều gì đã giữ cho những sinh vật này sống sót sau khi chúng được tạo ra?


I: Trong màu đỏ, đó chỉ đơn giản là bầu không khí. Họ không có sự tiêu hóa. Họ không lấy thức ăn và thải ra chất thải. Họ chỉ tồn tại và trải nghiệm.


D: Vậy, họ không cần thành phần của sự sống ở bên trong?


I: Họ là một thành phần của sự sống. Họ độc lập.


D: Tôi đang cố gắng hiểu và so sánh điều này với những gì chúng tôi thường biết đến trên Trái đất. Chúng tôi nghĩ rằng họ phải có một thành phần của cuộc sống ở bên trong để có thể tồn tại.

I: Họ chính là thành phần sự sống.


D: Điều này có nghĩa là cuối cùng họ đã chết?


I: Đúng. Họ không có cách nào để tạo ra thêm nữa.

D: Tôi hiểu rồi. Họ không thể sinh nở. (Không) Vậy hành tinh sẽ chết một lần nữa, phải không? (Đúng) Vậy điều gì xảy ra?


I: Tôi không ở đó. Tôi không biết. Tôi rời đi sau đó.


D: Cô đã quyết định đi đâu?


I: Tôi đi khắp mọi nơi.

D: Vậy là cô không ở cùng nhóm đó nữa?


I: Đúng vậy. Tôi luôn là người tò mò. Tôi muốn quan sát những gì đang xảy ra.


D: Cô quyết định đi đâu tiếp theo?


I: Vào trong một cấu trúc rung động.


Tôi không biết đó là cái gì. Tìm thấy trong từ điển từ gần giống là: mao trong sinh học có nghĩa: một cấu trúc rung động dạng sợi vi mô ngắn

D: Đó là cái gì?

I: Tôi không chắc lắm. Nó trông giống như một kim tự tháp nằm trong một kim tự tháp với một góc của nó bị khuyết và bẻ cong xuống.

D: Cô không có mong muốn chuyển sang một màu khác ư?


I: Không, tôi đã được triệu hồi đến một cấu trúc rung động.

D: Ai triệu hồi cô?


I: Một cấu trúc rung động đã gọi cho tôi. Ở đó cần tôi.


D: Tôi băn khoăn không biết ai ra lệnh cho cô.


I: Không, tôi tự biết thôi.

 

Tôi ngày càng bị thuyết phục rằng linh hồn (tinh thần?) Giống như một tác nhân tự do, nếu đó là thuật ngữ chính xác, ngay từ thuở ban đầu. Dù ít hay nhiều, nó đã làm được những gì nó muốn làm và đi đến bất cứ nơi nào nó cảm thấy cần phải đến mà không cần hướng dẫn để làm như vậy. Có vẻ như, sau khi nó bị cuốn vào các chu kỳ sinh sản và tái sinh và nghiệp, nó đã bị ô nhiễm. Nó không còn có thể được tin tưởng để đưa ra quyết định của riêng mình. Nó cần chỉ dẫn để giúp nó thoát ra khỏi vũng lầy. Sau đó, các hội đồng gồm những bậc thầy, những người lớn tuổi và những người hướng dẫn trở nên cần thiết, để linh hồn cuối cùng có thể quay trở lại trên con đường phát triển, trở về Nguồn. Nó phải thoát ra khỏi trải nghiệm của nó và sự lãng quên điểm xuất phát. Đây dường như là một giả thuyết mà tôi đang chiêm nghiệm.


D: Cô phải làm gì ở đó?


I: Tôi đang đi tìm hiểu. Đó là một căn phòng rộng mở. Họ đang làm điều gì đó ở đây. Và có một cái gì đó ở bên trong nó, và gần giống như nó đã bị bỏ rơi.


D: Đó là ở bên trong cấu trúc kim tự tháp ư?


I: Đúng. Tôi không nhìn thấy ai, nhưng có ánh sáng ở góc này. Và các bức tường giống như một tấm kim loại! Tôi cảm thấy rằng nếu tôi gõ vào chúng, nó sẽ làm tai tôi đau.

D: Âm vang rất lớn ư?


I: Đúng. Tôi đang tìm xem có gì khác trong phòng này. Có cái gì đó ở đây – giống như một nửa cái vỏ của con tàu vũ trụ với ánh sáng xung quanh, trên thành của nó. Và ồ! Xung quanh đây đều có các cửa sổ, nhưng tôi không thể nhìn xuyên ra bên ngoài. Nhưng tôi có cảm giác rằng ai đó đang quan sát ở phía bên kia của những khung cửa sổ đó. Họ đang quan sát cái gì đó trong cái vỏ đó. Tôi cảm thấy điều đó dù không nhìn thấy họ. Và tôi ở đây để ngăn chặn họ khỏi những gì đang xảy ra. Điều này là không đúng. Điều này sẽ không tiếp tục. Điều này phải dừng lại. Nó chống lại … điều đó là sai trái. Là sai trái.

D: Tại sao điều đó lại là sai trái?


I: Nó đang gây ra đau đớn, nó đang gây ra rất nhiều đau đớn. Nó đang làm rối tung cả hành tinh này. Những người này đang làm cái gì vậy? Họ ai? Họ đang làm gì? Thật kinh khủng! (Thở dài) (Một vài hơi thở rất sâu, như thể đang thổi.)


D: Cô đang làm gì vậy?


I: Tôi phải ra khỏi đây, và thật nhanh chóng. Bây giờ nó đang tan rã ở đây. Tôi phải ra ngoài.


D: Cô đã làm gì?

I: Tôi dừng lại tất cả.


D: Có vẻ như cô thổi bay nó.


I: Tôi đã làm vậy.

D: Điều đó khiến nó tan rã? (Đúng). Cô có đủ sức mạnh để làm điều đó ư?


I: Tất nhiên rồi.


D: Để phá hủy toàn bộ nơi này? Hay toàn bộ hành tinh?


I: Đầu tiên là nơi này.

D: Họ đã làm gì mà họ không nên làm?


I: Tôi không biết họ là ai. Những người mất tích hay lạc lối? Họ say mê với nỗi đau. Họ sẽ bị phong ấn trên hành tinh này. Hành tinh này hiện đã bị phong ấn.


D: Những sinh mệnh này đã tạo ra nỗi đau cho những kẻ khác trên hành tinh đó?


I: Đúng. Họ bị niêm phong ở đó. Những người khác đã ra đi.

D: Những người bị bọn họ làm hại ư?


I: Đúng. Tôi đại loại là làm cho bọ họ tan rã. Nhưng không sao đâu. Không phải tan rã theo cách tồi tệ  – mà là đưa họ về dạng tinh thần.


D: Bởi vì cô không thể tiêu diệt tinh thần, đúng không?


I: Không. Họ sẽ trở lại để được chữa lành và nghỉ ngơi. Như những người khác, những người đã gây ra nỗi đau bị phong ấn ở đó.


D: Họ không thể rời khỏi nơi đó ư?


I: Không. Họ bị phong ấn trên hành tinh đó.

D: Họ không bao giờ có thể chết hoặc đầu thai?


I: Không. Họ phải trải nghiệm những gì họ đã làm. Tôi sẽ quay lại và kiểm tra họ định kỳ. Một khi họ có thể nhận ra và hoàn tác những gì họ đã làm, họ sẽ được tự do trở lại. Họ sẽ có cơ hội phát triển trở lại.

D: Nhưng nếu những người trong nhóm của cô tạo ra tất cả các hành tinh này, tại sao họ lại tạo ra thứ gì đó tiêu cực như vậy?


I: Ồ, họ không tạo ra. Đó là một thời gian rất lâu trước đây. Tôi đã thực hiện một bước nhảy vọt. Đó là lý do tại sao tôi được gọi đến đó. Điều này không thể tiếp tục.

D: Có thể không những người đã tạo ra những hành tinh và những sinh mệnh đó quay lại và làm gì đó à?


I: Có gì đó rối loạn. Họ cần một sức mạnh lớn hơn. Họ chỉ cần điều đó dừng lại. Thời gian trôi đi, họ sẽ tiến bộ. Chúng tôi đang hy vọng. Khi tôi đang cảm nhận họ, đó là kế hoạch của tôi.

 

Điều này có giống như những gì Gary đã nói không? (Trong Chương 38 “Giải pháp cuối cùng.”) Anh ấy được chỉ định ở đây trên Trái đất để trở thành giải pháp cuối cùng nếu thế giới không cùng hành động. Anh ta có một sức mạnh tương tự để tiêu diệt hoặc làm tan rã, và có lẽ là phong ấn hành tinh. Hiện tại anh ta chỉ được giao nhiệm vụ chờ đợi và quan sát.

I: Tôi có thể nghe thấy tiếng kêu của những người bị bọn họ làm hại. Đó là những gì đã triệu hồi tôi tới đó.


D: Vậy cô đã làm công việc mà cô cảm thấy cần phải làm. Cô đã giải phóng những linh hồn đó, những tinh thần đó. (Đúng) Bây giờ cô định làm gì?


I: Tôi sẽ dạo chơi.

D: Và như cô đã nói, cô có những bước nhảy vọt, phải không? (Đúng) Cô thấy gì ở hiện tại, hoặc cô cảm thấy bị lôi cuốn vào điều gì?


I: Tôi tiếp tục nghe thấy, “Mary Melissa. Mary Melissa. Mary Melissa. ” Một bé gái. – Cô ấy đang chơi đùa ngoài trời. Cô ấy đang chơi đùa với các tiểu thiên tiên. Ồ, họ thật đáng yêu. Hôm nay họ khá bận rộn. Họ đang làm việc giữa những bông hoa. Họ đang chơi đùa. Họ đang cưỡi những con bươm bướm. Tại sao ư, tôi không biết. Họ có đôi cánh của riêng mình. Tôi nghĩ rằng điều đó khá thú vị. Mary Melissa có một dải ruy băng dài màu xanh trên tóc và mái tóc xoăn dài màu nâu. Trời phải có gió, vì tóc cô ấy đang bay. Và bây giờ cô ấy đang nằm sấp để quan sát những con kiến.

D: Mục đích của các tiểu thiên tiên là gì?


I: Ồ, để giúp đỡ vương quốc thiên nhiên. Chà, không nhất thiết phải là vương quốc tự nhiên, bởi vì mọi thứ đều là tự nhiên, ngoại trừ những thứ có hình dạng. Họ thực sự canh giữ, bảo vệ và chăm sóc hoa lá, cây cối và mọi thứ thuộc về thiên nhiên. Nhưng sau đó chúng tôi nhận được tự nhiên bị trộn lẫn. Chúng tôi nghĩ về tự nhiên chỉ là thiên nhiên, như cây cối và mọi thứ. Nhưng nó thực sự là những chiếc gối, những chiếc xe và mọi thứ có hình dạng.


D: Điều đó giống như nói rằng đó là tất cả là sự sống?


I: Mọi thứ có hình dạng. Đó là vương quốc thiên nhiên.

D: Những sinh linh bé nhỏ này được tạo ra để giúp đỡ và chăm sóc thiên nhiên?


I: Và để tận hưởng nữa, để mang lại niềm vui. Vì họ có rất nhiều niềm vui. Mary Melissa thích chơi với họ. Họ mong muốn được chơi với cô ấy mọi lúc mọi nơi. Thỉnh thoảng, cô ấy sẽ nằm ngửa và họ chạy vòng quanh cô ấy. Hoặc nếu cô ấy đưa tay ra, họ thậm chí sẽ đến và ngồi trên ngón tay cô ấy. Họ yêu cô ấy, và cô ấy yêu họ.

D: Có phải những người khác cũng chơi với Mary Melissa và các tiểu thiên tiên không?


I: Ồ, không! Mẹ của cô ấy không thích bất cứ điều gì vô nghĩa!

D: Bà ấy không tin ư?


I: Ồ, không! Mẹ của cô ấy không phải là một người dễ chịu. Vì vậy, tôi nghĩ Mary Melissa đi chơi với các nàng tiên chỉ để cảm nhận niềm vui.

D: Để thoát khỏi mẹ cô ấy?


I: Tôi nghĩ vậy.


D: Tại sao cô nghĩ rằng cô bị thu hút bởi Mary Melissa?


I: Tôi không chắc lắm. Tôi đang tìm hiểu lý do tại sao tôi phải gặp cô bé ấy. – Ồ! Tôi đang bảo vệ cô bé khỏi người mẹ. Tôi đã gửi các nàng tiên đến chơi với cô ấy.

D: Nhưng điều đó cũng khiến cô ấy gặp rắc rối, phải không?


I: À đúng, nhưng nếu không có các tiểu thiên tiên, Mary Melissa sẽ không còn sống nữa. Cuộc sống của cô bé thật tồi tệ, tôi nghĩ cô bé sẽ ra đi. Nó cho cô ấy một nơi an toàn, để giữ tinh thần của cô ấy tiếp tục sống cho đến khi cô bé lớn lên. Tôi đã gửi đi các tiểu thiên tiên, và họ đang dạy dỗ cô bé: cô ấy là ai, và ánh sáng của cô ấy là gì. Và những thiên thần của cô bé đang tụ họp. Bà thấy đấy, chúng tôi phải bắt đầu với các tiểu tiên và sau đó làm việc theo cách của chúng tôi đến các thiên thần. Họ đang giúp cô bé nhận ra rằng cô bé có những thiên thần hộ mệnh, và cô bé sẽ luôn có họ và hướng dẫn để giúp đỡ.

D: Có vẻ như cô cũng là một trong những người bảo vệ này, phải không?


I: Trong một thời gian ngắn, tôi chắc chắn là như vậy.


D: Được rồi. Hãy chuyển dời tới thời điểm phía trước. Cô có ở lại với Mary Melissa lâu không?


I: Chỉ đủ để thấy cô bé trưởng thành.

D: Cô đã luôn bảo vệ cô bé. (Đúng) Vậy cô đi đâu?


I: Ondonga? (Phiên âm)


Tôi không hiểu được. Cô ấy lặp lại, “Ondonga. Đó dường như là một nơi nào đó giống như Châu Phi, một khu rừng rậm. Tôi ở với một cậu bé. Tên của cậu bé là Ondonga. ”


D: Ồ, đó là tên của cậu bé. Cô phải làm gì ở đó với cậu bé à?


I: Để tôi xem. – Ồ! (Ba hơi thở gấp gáp, sau đó là một tiếng thở dài.) Cậu bé an toàn rồi. Bây giờ tôi có thể đi. Thật nhanh chóng.


D: Cô đã làm gì?


I: Có một con hổ đang rình mò lên phía sau cậu bé. Ồ, nó thật nhanh!


D: (Cười) Cô đã làm gì con hổ?


I: Tôi đã thổi bay nó.

D: Cậu bé có biết mình đang gặp nguy hiểm không?


I: Không, cậu bé đang chơi đùa. Cậu bé sẽ không bao giờ biết. Nhưng cậu bé sẽ lớn lên để trở thành người chữa bệnh cho bộ tộc của mình. Điều quan trọng là phải giữ cho cậu ấy an toàn. Đó là một trong những lần nhanh chóng! (Cười) Cậu bé khá dễ thương.

D: Được rồi, chúng ta hãy tiến về phía trước. Đến thời điểm mà cô muốn trở thành một con người, loài người, thay vì quan sát và bảo vệ họ? Điều gì đã xảy ra?


I: Thời kỳ thay đổi. Tôi ở đây để thay đổi. Tôi ở đây để giúp đỡ những rung động của Đất Mẹ. Đây là công việc tuyệt vời cần được thực hiện, và nhiều người trong chúng tôi được triệu hồi.

D: Cô đã bao giờ từng ở trong một thân xác trước khi được triệu hồi đến đây chưa?


I: Không thấy. Kỳ lạ, nên có. Hầu hết mọi người đều như vậy.


D: Vậy, cô chủ yếu làm công việc bảo vệ này?


I: Có vẻ như vậy.

D: Đó là một công việc rất có giá trị và quan trọng. (Đúng) Vậy, ai đã triệu hồi cô đến đây để thay đổi?

I: Tôi chỉ biết vậy. – Rất khó ở trong một cơ thể. Khá hạn chế. Cũng rất khó khăn cho mẹ tôi khi sinh ra tôi. Năng lượng quá mạnh mẽ đối với cô ấy. 

Đây có phải là những gì đang xảy ra? Những tinh thần bình thường của con người đã ở trên Trái đất trong nhiều kiếp, tích lũy nghiệp chướng đang rời đi. Và được thay thế bằng cách này hay cách khác bởi những tinh thần cao cấp hơn, những người sẽ có thể xử lý những căng thẳng. Ngay cả những người bình thường đang làm công việc thiên thần hộ mệnh cũng được triệu hồi, cũng như những linh hồn cao cấp hơn. Họ sẵn sàng rời khỏi “ngôi nhà” của mình để đến đây và hỗ trợ trong thời khắc quan trọng này. Những con người khác đang ở lại đang điều chỉnh cơ thể của họ để xử lý sự gia tăng của sự thay đổi tần số rung động. Những người không thể điều chỉnh, đang rời khỏi hành tinh.

I: Tôi không ở bên trong bà ấy khi bà ấy mang thai tôi. Tôi đến tại thời điểm bà ấy hạ sinh và gần như hạ gục bà ấy. Các thiên thần đã đến và giúp đỡ bà ấy.


D: Cô có thể mang tất cả năng lượng của mình vào cơ thể đứa trẻ sơ sinh đó vào thời điểm đó không?


I: Không, không, không, không, không. Tôi sẽ khiến bà ấy nổ tung.

D: Vậy, cô chỉ mang một phần của mình vào đó?


I: Tôi có thể mang nhiều hơn khi tôi cần.


D: Vậy, đây là kiếp sống của sinh mệnh cô đang thông qua cô ấy để nói chuyện hiện tại? (Đúng) Và đây sẽ là trải nghiệm đầu tiên của cô trong cõi vật chất. Có đúng không?


I: Đúng, rằng tôi có thể được triệu hồi trở lại. Tôi ở đây để giúp đỡ những người khác.

D: Có khó khăn trong quá trình lớn lên không? Sự trải nghiệm?


I: Chưa bao giờ phù hợp cả. Chưa bao giờ.


D:Có phải cô lo sợ một khi cô đã ở đây, cô có thể gặp khó khăn?


I: Pffft! Không phải! Không, không thể bị kẹt. Có quá nhiều sự giúp đỡ, quá nhiều quền năng.

D: (Cười) Tôi đã nghĩ đến nghiệp chướng.


I: Không, tôi không có điều đó.


D: Cô phải làm gì về sự thay đổi?


I: Chúng tôi có nhiều người ở đây để giúp đỡ Mẹ trái đất với những thay đổi. Để giúp đánh thức người khác bằng cách của người thường. Tuy nhiên, chúng tôi luôn có xu hướng muốn rời đi.

D: Cô làm điều đó như thế nào?


I: Bà sẽ gọi đó là “ngủ” hay “thiền”.


D: Cô có thể thoát ra khỏi cơ thể không?


I: Có. Trên thực tế, một trong những vấn đề của tôi là … thích đi bộ đường dài. Thật khó để có thể điều khiển đủ để giữ cho bàn chân cân bằng. Đó là một thách thức.

D: Ý cô là khi cô thoát xác một lúc và quay lại?


I: Tôi muốn nói rằng, khó khăn của tôi là hiện diện ở đây. Một phần trong tôi có xu hướng rất muốn rời khỏi. Thực ra, tôi có nhiều phần du hành cùng một lúc nhiều địa điểm, vì vậy đây chỉ là một phần rất nhỏ của tôi ở đây.


D: Vậy khi Irene đang thiền hoặc đang ngủ, cô rời khỏi và đi đâu đó?


I: Ở kia, và – mặc dù nghe có vẻ rất lạ – tôi làm điều đó ngay cả khi tôi đang làm mọi thứ khác. Tôi có nhiều việc phải làm cùng một lúc.

D: Vậy, cô có thể làm điều đó, và cơ thể vẫn hoạt động?


I: Đúng vậy. Tôi cũng có những thân thể khác hoạt động ở những nơi khác.


D: Tại sao cô làm điều đó?


I: Để đạt được nhiều nhất có thể.

 

Điều này rất giống với những gì được mô tả trong Chương 21, nơi người phụ nữ nhớ rằng đã sống trong nhiều cơ thể cùng một lúc.

D: Vậy, tất cả những cơ thể khác cũng ở đây để trải nghiệm sự thay đổi? 


I: Ở các múi giờ khác nhau, như nó đã từng. Thật khó để giải thích. Tôi có thể ở mọi nơi mọi lúc, và nhận thức được mình đang ở đây ngay bây giờ. Tôi không phải lúc nào cũng nhận thức được tất cả các không gian mà tôi đang hiện diện. 


Trong trạng thái ngủ, tôi còn hơn thế nữa; hoặc một trạng thái thiền định. Nhưng tôi nhận thức được tất cả những điều này đang diễn ra đồng thời. Nó giống như ở chổ mua sắm tốt (hoặc Wal-Mart) và ở giữa tất cả các máy thu hình. Và sau đó tất cả các tivi được xếp chồng lên nhau một triệu câu chuyện hiện lên và một triệu câu chuyện kết thúc, tất cả đều hiển thị một thứ gì đó khác nhau. Và rồi bạn đang ở tất cả các màn hình và tất cả những nơi đó. Những gì xảy ra giống như vậy. Đó là một mô tả khá tốt.


D: Vậy, khi cô quyết định nhập vào một cơ thể vật lý, cô đã phân ra thành nhiều phần. Nếu đó là một cách hay để giải thích điều đó?


I: Không, không phải phân ra nhiều phần. Vẫn là một, có thể đưa một ý thức vào hình dạng đó. Điều này rất khó giải thích, bởi vì trong tất cả các hình dạng khác, đều có ý thức này.


D: Vậy, khi cô quyết định trở thành một con người, cô quyết định ở trong nhiều cơ thể khác nhau cùng một lúc.


I: Đúng. Và sau đó, trong tất cả các hình thức khác, tất cả chúng cùng một lúc. Bà biết đấy, hình thức tinh thần, người ngoài trái đất có rất nhiều trong số đó. Điều đó thật thú vị! Và tất cả ở các chiều không gian khác nhau, thực sự kỳ lạ.

D: Điều này xảy ra sau khi cô quyết định không làm người giám hộ nữa.


I: Đúng, mặc dù hiện tại nhiều phần của tôi cũng đang làm điều đó. Irene không thể hiểu làm thế nào mà tất cả những điều này lại có thể xảy ra.


D: Vâng, thật khó để  loài người chúng tôi hiểu được những điều này.


I: Điều này khá khó hiểu, nhưng tôi biết nó đúng là như vậy.


Có thêm thông tin về sự vỡ vụn và phân mảnh của thể xác linh hồn chính, và những mảnh vỡ rời ra để trải nghiệm cuộc sống của chính họ trong Vũ trụ xoắn, Quyển hai.

D: Vậy Irene phải làm gì với điều này?


I: Cô ấy có những sức mạnh rất lớn. Sự hiện diện đơn thuần của cô ấy đã thay đổi mọi người. Nếu cô ấy nghĩ về họ, họ sẽ thay đổi.


D: Ý cô là gì, họ thay đổi ư?


I: Họ bắt đầu thức tỉnh. Để nhớ ra được họ là ai.

D: Họ là ai?


I: Họ là ánh sáng thuần khiết và tình yêu.


D: Và họ đã quên mất điều đó?


I: Ồ, đúng vậy. Khá là buồn. Nhưng đó điều quan trọng, rất quan trọng, Irene phải làm việc của mình. Rằng cô ấy vẫn vững vàng, rằng cô ấy không bị lạc trong cảm xúc của những người không thức tỉnh nhanh như cô ấy mong muốn. Của những người dường như không thức tỉnh. Và để tôn vinh họ, và yêu thương họ, nhưng để không bị cuốn vào cảm xúc của người Trái đất đó. Vì cô ấy bị yếu đi khi cảm thấy buồn vì họ. Không có nỗi buồn, vì họ chỉ có ánh sáng và tình yêu.

D: Vâng, tất cả họ đều đang học hỏi những bài học của riêng mình.


I: Đúng. Trong khu vực cô ấy sinh sống, rất cần ánh sáng vĩ đại. Ánh sáng vĩ đại. Và nhiều người đang chờ đợi cô ấy. Có một tia sáng mà cô ấy có thể ban phát sẽ giúp đỡ họ. Ồ, giống như họ bùng nổ trong ánh sáng của họ, và sau đó tia sáng của họ bùng nổ và làm điều tương tự với những người khác. Nó khá đẹp. Nó giống như một màn bắn pháo hoa. Tất cả đều rất tích cực, là tình yêu và ánh sáng rực rỡ nhất mà người ta có thể tưởng tượng được.

D: Khi chúng ta bắt đầu phiên thôi miên ngày hôm nay, tại sao cô lại chọn khởi đầu bằng sự tồn tại của cô ấy ở những khoảnh khắc khởi điểm?


I: Nó giống như một món quà, một khoảnh khắc hạnh phúc. Để ban cho cô ấy giây phút hạnh phúc. Niết bàn đó, phúc lạc đó, ngôi nhà đó tiếp thêm năng lượng cho cô ấy. Cô ấy biết điều đó. Cô ấy mong muốn được ở đó.

Irene bước ra khỏi đám mây trong một cảnh tượng mà tôi đã trở nên quen thuộc. Nhiều khách hàng của tôi hiện đang đến đó. “Đó là ánh sáng, tất cả đều là ánh sáng. Ánh sáng tinh khiết và phúc lạc, hòa bình.”

D: Có cảm giác hoặc cảm xúc gì khác không?

I: (Cười) Cảm giác ở nhà. Thật tuyệt vời.

D: Tại sao cô gọi đó là nhà?

I: Chỉ là vì như vậy. Đó là nơi bình yên của tôi. Thật tuyệt.

D: Có ai khác ở với cô không, hay cô đang ở một mình?

I: Tôi cảm thấy có những người khác, nhưng họ không có bất kỳ hình hài nào. Tôi chỉ biết là có họ ở đó. Tôi cảm thấy như vậy. Thật tốt khi được trở lại đây. Tôi rất nhớ nơi này.

D: Tại sao cô lại rời khỏi nơi đó nếu nó rất đẹp?

I: Đã đến lúc cần sự giúp đỡ của tôi. Đó là thời điểm cần những quyền năng và sức mạnh to lớn. Vì vậy, tôi biết đó là thời điểm của tôi. Có rất nhiều người trong số chúng tôi và chúng tôi đã bàn luận về điều này. Đã đến lúc chúng tôi phải đi.

D: Cô nói về điều gì vậy?

I: Các vũ trụ, đa vũ trụ. Còn rất nhiều việc phải làm. Nhiều sự cân bằng, nhiều sự sáng tạo.

D: Cô cảm thấy cô không thể sáng tạo từ một nơi tuyệt đẹp, từ nhà ư?

I: Ồ, không. Điều đó không giống nhau. Sáng tạo bắt đầu từ đó, nhưng chỉ đơn thuần sáng tạo là không đủ. Sáng tạo cũng phải trải nghiệm, và đó là điều chúng tôi phải làm. Không chỉ để sáng tạo, mà còn để du hành và trải nghiệm để mang điều đó trở lại. Sẽ không tệ nếu có thể đưa người khác đi cùng. Đối với một số người trong chúng tôi đã chọn đi cùng nhau, và những người khác, rời xa nhau. Đó là một sự học hỏi. Nó giống như bắt đầu trong một nhóm lớn, và khi ta xây dựng sức mạnh của mình, ta có thể tìm hiểu khi nào thì đến lúc nên tách nhóm, gia nhập những nhóm khác và thực hiện những sáng tạo khác. Có rất nhiều, rất nhiều.

D: Vậy, ngay từ đầu, việc tách khỏi nhà sẽ dễ dàng hơn nếu cô có người khác đi cùng. (Đúng, đúng). Cô có biết cô phải đi tới đâu không?

I: Đến hành tinh đỏ trước.

D: Tại sao cô chọn hành tinh đó?

I: Màu đỏ cần được tạo ra đầu tiên. Đó là sự rung động của một hành tinh đỏ.

D: Có phải hành tinh đã được tạo ra, hay cô đã trợ giúp để tạo ra nó?

I: Chúng tôi chọn màu đỏ. Chúng tôi đã tạo ra sự rung động đó cho màu đỏ. Chúng tôi đã thực hiện việc đó.

D: Và vì màu đỏ quan trọng nên được lựa chọn đầu tiên?

I: Vâng, đó là công việc của chúng tôi. Chúng tôi phải chọn màu đỏ đầu tiên. Những người khác làm màu xanh lá cây và một số màu vàng. Mỗi nhóm tạo ra một màu khác nhau.

D: Có phải trước đó màu sắc không tồn tại?

I: Tất cả đều là màu trắng. Tất cả.

D: Ồ, là ánh sáng. (Vâng) Vậy, cô đã tạo ra màu sắc từ ánh sáng.

I: Vâng, đúng như vậy.

D: Và mỗi nhóm quyết định họ muốn tập trung vào một màu sắc khác nhau?

I: Ồ, có rất nhiều! Thật tuyệt diệu!

D: Vậy cô đã làm gì sau khi cô tạo ra màu đỏ?

I: Vậy, chúng tôi có thể tạo ra những thứ khác ở đó; những sáng tạo khác. Chúng tôi có thể thử nghiệm. Chúng tôi có thể chơi đùa.

D: Tôi đang cố gắng hiểu. Mỗi người đã làm điều đó với màu sắc riêng của họ? (Đúng) Và cô có thể chơi đùa, cô có thể tạo ra bất cứ thứ gì cô muốn. (Vâng) Và cô được phép làm những việc này?

I: Đó là một sự thỏa thuận mà tất cả chúng tôi đã đồng ý để thực hiện công việc này, vì vậy có lẽ sự cho phép không phải là từ thích hợp.

D: Nhưng trước đó không có gì ở đó?

I: Có tất cả; tất cả đều có tiềm năng, tất cả đều như vậy. Tất cả luôn như vậy, nó chỉ ở một dạng khác: Ánh sáng. Điều đó không giống như không có bất cứ thứ gì.

D: Và ánh sáng chứa đựng mọi thứ có thể có? Đó có thể là một cách để diễn đạt không?

I: Đồng ý. – Tôi không thích nó ở đằng này trên màu đỏ. Tôi để lại cái đó. Nó hơi đặc. Chúng tôi chỉ tạo ra với màu đỏ, thấy không? Màu đỏ không phải là một rung động nhanh. Nó đã ổn định. Tôi muốn thấy nó sẽ trông như thế nào.

D: Cô đã tạo ra thứ gì từ màu đỏ?

I: Một vũ trụ.

D: Ồ! Một vũ trụ hẳn sẽ rất lớn, phải không?

I: Phù! Không hẳn vậy. Tất cả chúng tôi đã tạo ra những vũ trụ của chúng tôi. Bà thích dùng từ: “vũ trụ”. Một từ ngớ ngẩn. Vì vậy, chúng tôi đã tạo ra một cái và chúng tôi có thể có những gì chúng tôi muốn ở đó. Toàn bộ ý tưởng là tạo ra tất cả những màu sắc khác nhau này, giống như vũ trụ này. Và không chỉ là những màu cơ bản. Nó óng ánh và lấp lánh, với tất cả các màu sắc, nhưng không phải là màu sắc. Nó quay một hướng và nó là màu này, và nó quay theo một hướng khác nó là một màu khác. Để tạo ra càng nhiều càng tốt từ ánh sáng này. Ồ, có rất nhiều! Nhưng bà biết đấy, tôi cảm thấy nhàm chán, vì vậy tôi không ở lại quá lâu trong bất cứ thứ nào trong số chúng. Tôi thích bắt đầu thực hiện, sau đó rời đi và chuyển sang một số công việc khác.

D: Nhóm có đi với cô không?

I: Một số đã đi cùng, và một số thích điều đó, vì vậy họ đã ở lại. Đây là lúc chúng tôi bắt đầu tách ra.

D: Cô đưa gì vào vũ trụ sau khi cô tạo ra nó?

I: Đó là tùy thuộc vào ai đang thực hiện điều đó. Ta có thể làm tất cả mọi thứ. Ta có thể làm giống như họ, với các hành tinh. Nhưng chúng không nhất thiết phải tròn trịa như ở đây. Chúng có thể là bất cứ thứ gì. Chúng có thể có tất cả các hình dạng. Và sau đó tất cả đều có một rung động. Vì vậy, ta có sự rung động của màu sắc và sự rung động của hình dạng. Và sau đó tất cả đều có âm thanh.

D: Mỗi thứ có một âm thanh?

I: Ồ, vâng. Một số có nhiều hơn một âm thanh. Và nếu chúng đến gần nhau, chúng sẽ phát ra âm thanh khác. Điều đó thật thú vị.

Nghe có vẻ giống như lý thuyết về “âm nhạc của những quả cầu”.

D: Vậy, cô không bao giờ biết nó sẽ trở thành những thứ gì? Thật bất ngờ.

I: Vâng. Thật thú vị. 

D: Tôi nghĩ rằng có những quy luật của vũ trụ mà mọi thứ phải được định hình theo một cách nhất định.

I: Có thể trong vũ trụ này, nhưng không phải trong những thứ đó.

D: (Cười) Vậy, chúng có thể là bất cứ hình dạng nào cô muốn.

I: Tất nhiên rồi.

D: Chúng tự tạo ra âm thanh hay do cô tạo ra?

I: Ồ, tất nhiên là do chúng tôi tạo ra, bởi vì chúng tôi tạo ra tất cả. Vậy là chúng tôi tạo ra đấy. Nhưng hãy xem, khi chúng tôi tạo ra các hình dạng, chúng tôi không biết chính xác âm thanh sẽ như thế nào. Chúng tôi đưa âm thanh vào. Chúng tôi chơi đùa với nó, chỉnh sửa nó. Đó là bởi vì hai âm thanh kết hợp với nhau và tạo ra một âm thanh mới.

D: Rồi sau đó tạo thành âm nhạc ư? (Đúng) Vậy còn việc cô nói rằng cô không thích màu đỏ sau khi cô tạo ra nó thì sao?

I: Chà, tôi có xu hướng dễ cảm thấy buồn chán. Không phải là có điều gì sai trái với điều đó. Tôi vừa mới thực hiện xong. Màu sắc của sự rung động rất đậm đặc. Chúng tôi đã tạo ra âm thanh để giải quyết vấn đề đó. Và điều đó đã hữu dụng, nó thực sự có ích. Nhưng bà biết không, chỉ toàn màu đỏ? Khi bà ở đó với nó, bà sẽ thấy nhàm chán, như vậy là hơi quá.

D: Vậy sau khi cô tạo ra các hành tinh, cô có tạo ra bất cứ thứ gì trên các hành tinh không?

I: Còn tùy. Có một số hành tinh tôi tạo ra vật thể, một số thì không. Giống như với màu đỏ, tôi đã giúp tạo ra màu đỏ, giúp tạo ra hình dạng, âm thanh, mô hình chuyển động của các hình dạng trong vũ trụ. Chúng đều là các mô hình khác nhau vì các mô hình khác nhau có thể tạo ra các âm thanh khác nhau.

D: Ý cô là cách chúng di chuyển và quay vòng?

I: Chà, không hẳn là quay vòng. Đó là ở đây, vũ trụ này. Trong một vũ trụ khác, sẽ có những thứ tám-mắt và quay vòng. Nó không giống nhau. Không giống một chút nào cả.

D: Không có định luật vật lý? Những thứ đó phải thực hiện theo một quy tắc nhất định chứ?

I: Vâng, Quy tắc đỏ. Nhưng quy tắc màu đỏ không giống với quy tắc màu hồng, hoặc quy tắc màu cam, hoặc quy tắc màu xanh lá cây, hoặc … không. Miễn là chúng không can thiệp hoặc làm hại bất cứ cái gì khác, mỗi màu sắc có thể có quy tắc riêng của mình.

 

Có vẻ như các định luật cơ bản về ý chí tự do và không can thiệp mở rộng đến cả các hành tinh và vũ trụ.

 

D: Vậy, các hành tinh có thể di chuyển và quay vòng theo bất cứ cách nào chúng muốn. Đó có phải là ý của cô không?

I: Không. Các hành tinh màu đỏ phải tuân theo các quy tắc màu đỏ, và các hành tinh màu cam tuân theo các quy tắc màu cam, và các hành tinh ánh kim tuân theo các quy tắc ánh kim. Và sau đó khi tất cả chúng đến bất cứ nơi đâu gần nhau – bởi vì bà biết đấy, chúng đều tương tác – và tùy thuộc vào độ rung của chúng, ta có thể đặt chúng chồng lên nhau. Miễn là chúng sẽ không gây trở ngại cho nhau.

D: Vậy, có một số quy tắc của sự sáng tạo. Nhưng sau đó, nếu cô cảm thấy mệt mỏi với điều đó và muốn đi đến một nơi khác, liệu vũ trụ đó có tan biến và sụp đổ không? Hay nó vẫn còn đó?

I: Ồ, không, nó ở đó, bởi vì những người khác đã ở lại với nó. Ban đầu, có cả một nhóm chúng tôi muốn tạo ra, và các nhóm khác nhau tạo ra các màu sắc khác nhau. Và các nhóm khác nhau có thể chọn ở lại với màu sắc đó một thời gian và tiếp tục phát triển màu sắc đó. Và sau đó trải nghiệm cuộc sống, như nó vốn có, ở đó. Hoặc họ có thể tách ra và đi đến những nơi khác. Đối với một số người họ phải ở trong cõi màu đỏ đó và trải nghiệm điều đó ở mức độ đầy đủ của nó. Trong khi đối với những người khác họ đi đến những nơi khác và trải nghiệm.

D: Vậy, chừng nào có một số nhóm vẫn còn ở lại, thì vũ trụ vẫn tồn tại? (Đúng) Nó không tan biến. Tôi nghĩ có lẽ cô đã tạo ra, và sau đó nó sẽ lại biến mất. 

 

Trong một chương khác sẽ giải thích điều này rõ hơn, nơi những sinh mệnh đó được phép thực hành sáng tạo, và nếu nó không diễn ra theo cách họ muốn, nó sẽ tan biến. Điều này được thực hiện ở một nơi đặc biệt dành riêng cho việc này, luyện tập, chơi đùa với năng lượng, cho đến khi có thể thành thạo. Sau đó, nó sẽ không can thiệp vào bất cứ điều gì khác.

I: Một số có thể như vậy nếu ta lựa chọn như vậy. Nhưng không, phần lớn họ đều ở lại.

D: Nhưng sau đó cô cũng có thể đặt sự sống và sinh vật trên những hành tinh này nếu cô muốn chứ?

I: Những người ở lại có thể làm được điều đó. Hoặc ta có thể đi loanh quanh và là người tạo ra sự khởi đầu của tất cả. Và một số sẽ ở lại lâu hơn và tạo ra nhiều hơn, sau đó rời đi. Hoặc một số bị lôi cuốn bởi tạo hóa, họ chỉ ở lại và ở lại đó cho đến khi họ trải qua tất cả những gì họ phải trải qua.

D: Ý cô là, thuở ban đầu, họ tạo ra mọi thứ trên thế giới?

I: Những người ở lại, họ đã làm điều đó dần dần. Tôi đã không ở lại. Tôi tiếp tục du hành.

D: Nhưng họ tạo ra mọi thứ trên hành tinh như: thực vật, nước ư?

I: Đúng. Họ sẽ tạo ra mọi thứ để hình thành nên những hành tinh đó. Và trong một số, mọi thứ đều có màu đỏ. Trong màu đỏ, luôn luôn đỏ. Các sinh vật có màu đỏ. Họ không có thực vật trong vũ trụ đỏ. Điều đó không cần thiết.

D: Nhưng nếu họ tạo ra động vật, hoặc sinh vật, họ có quyết định thử nghiệm những sinh vật đó không? Hay họ chỉ quan tâm đến việc tạo ra chúng?

I: Họ có vẻ không nghĩ giống như bà về sinh vật.

D: Hãy nói cho tôi nghe về điều đó.

I: Về màu đỏ, nó có nhiều hơn …. Được rồi, hãy nghĩ về một con cá đuối trên Trái đất. Bây giờ làm cho nó trong suốt và kéo dài ra. Và sau đó đặt một hình bầu dục ở giữa. Có một số như vậy, có thể đi lang thang trên bề mặt.

D: Họ chỉ sử dụng trí tưởng tượng của họ để tạo ra bất cứ điều gì họ muốn ư? (Đúng) Vậy điều gì đã giữ cho những sinh vật này sống sót sau khi chúng được tạo ra?

I: Trong màu đỏ, đó chỉ đơn giản là bầu không khí. Họ không có sự tiêu hóa. Họ không lấy thức ăn và thải ra chất thải. Họ chỉ tồn tại và trải nghiệm.

D: Vậy, họ không cần thành phần của sự sống ở bên trong?

I: Họ là một thành phần của sự sống. Họ độc lập.

D: Tôi đang cố gắng hiểu và so sánh điều này với những gì chúng tôi thường biết đến trên Trái đất. Chúng tôi nghĩ rằng họ phải có một thành phần của cuộc sống ở bên trong để có thể tồn tại.

I: Họ chính là thành phần sự sống.

D: Điều này có nghĩa là cuối cùng họ đã chết?

I: Đúng. Họ không có cách nào để tạo ra thêm nữa.

D: Tôi hiểu rồi. Họ không thể sinh nở. (Không) Vậy hành tinh sẽ chết một lần nữa, phải không? (Đúng) Vậy điều gì xảy ra?

I: Tôi không ở đó. Tôi không biết. Tôi rời đi sau đó.

D: Cô đã quyết định đi đâu?

I: Tôi đi khắp mọi nơi.

D: Vậy là cô không ở cùng nhóm đó nữa?

I: Đúng vậy. Tôi luôn là người tò mò. Tôi muốn quan sát những gì đang xảy ra.

D: Cô quyết định đi đâu tiếp theo?

I: Vào trong một cấu trúc rung động.

Tôi không biết đó là cái gì. Tìm thấy trong từ điển từ gần giống là: mao trong sinh học có nghĩa: một cấu trúc rung động dạng sợi vi mô ngắn

D: Đó là cái gì?

I: Tôi không chắc lắm. Nó trông giống như một kim tự tháp nằm trong một kim tự tháp với một góc của nó bị khuyết và bẻ cong xuống.

D: Cô không có mong muốn chuyển sang một màu khác ư?

I: Không, tôi đã được triệu hồi đến một cấu trúc rung động.

D: Ai triệu hồi cô?

I: Một cấu trúc rung động đã gọi cho tôi. Ở đó cần tôi.

D: Tôi băn khoăn không biết ai ra lệnh cho cô.

I: Không, tôi tự biết thôi.

Tôi ngày càng bị thuyết phục rằng linh hồn (tinh thần?) Giống như một tác nhân tự do, nếu đó là thuật ngữ chính xác, ngay từ thuở ban đầu. Dù ít hay nhiều, nó đã làm được những gì nó muốn làm và đi đến bất cứ nơi nào nó cảm thấy cần phải đến mà không cần hướng dẫn để làm như vậy. Có vẻ như, sau khi nó bị cuốn vào các chu kỳ sinh sản và tái sinh và nghiệp, nó đã bị ô nhiễm. Nó không còn có thể được tin tưởng để đưa ra quyết định của riêng mình. Nó cần chỉ dẫn để giúp nó thoát ra khỏi vũng lầy. Sau đó, các hội đồng gồm những bậc thầy, những người lớn tuổi và những người hướng dẫn trở nên cần thiết, để linh hồn cuối cùng có thể quay trở lại trên con đường phát triển, trở về Nguồn. Nó phải thoát ra khỏi trải nghiệm của nó và sự lãng quên điểm xuất phát. Đây dường như là một giả thuyết mà tôi đang chiêm nghiệm.

D: Cô phải làm gì ở đó?

I: Tôi đang đi tìm hiểu. Đó là một căn phòng rộng mở. Họ đang làm điều gì đó ở đây. Và có một cái gì đó ở bên trong nó, và gần giống như nó đã bị bỏ rơi.

D: Đó là ở bên trong cấu trúc kim tự tháp ư?

I: Đúng. Tôi không nhìn thấy ai, nhưng có ánh sáng ở góc này. Và các bức tường giống như một tấm kim loại! Tôi cảm thấy rằng nếu tôi gõ vào chúng, nó sẽ làm tai tôi đau.

D:  m vang rất lớn ư?

I: Đúng. Tôi đang tìm xem có gì khác trong phòng này. Có cái gì đó ở đây – giống như một nửa cái vỏ của con tàu vũ trụ với ánh sáng xung quanh, trên thành của nó. Và ồ! Xung quanh đây đều có các cửa sổ, nhưng tôi không thể nhìn xuyên ra bên ngoài. Nhưng tôi có cảm giác rằng ai đó đang quan sát ở phía bên kia của những khung cửa sổ đó. Họ đang quan sát cái gì đó trong cái vỏ đó. Tôi cảm thấy điều đó dù không nhìn thấy họ. Và tôi ở đây để ngăn chặn họ khỏi những gì đang xảy ra. Điều này là không đúng. Điều này sẽ không tiếp tục. Điều này phải dừng lại. Nó chống lại … điều đó là sai trái. Là sai trái.

D: Tại sao điều đó lại là sai trái?

I: Nó đang gây ra đau đớn, nó đang gây ra rất nhiều đau đớn. Nó đang làm rối tung cả hành tinh này. Những người này đang làm cái gì vậy? Họ là ai? Họ đang làm gì? Thật kinh khủng! (Thở dài) (Một vài hơi thở rất sâu, như thể đang thổi.)

D: Cô đang làm gì vậy?

I: Tôi phải ra khỏi đây, và thật nhanh chóng. Bây giờ nó đang tan rã ở đây. Tôi phải ra ngoài.

D: Cô đã làm gì?

I: Tôi dừng lại tất cả.

D: Có vẻ như cô thổi bay nó.

I: Tôi đã làm vậy.

D: Điều đó khiến nó tan rã? (Đúng). Cô có đủ sức mạnh để làm điều đó ư?

I: Tất nhiên rồi.

D: Để phá hủy toàn bộ nơi này? Hay toàn bộ hành tinh?

I: Đầu tiên là nơi này.

D: Họ đã làm gì mà họ không nên làm?

I: Tôi không biết họ là ai. Những người mất tích hay lạc lối? Họ say mê với nỗi đau. Họ sẽ bị phong ấn trên hành tinh này. Hành tinh này hiện đã bị phong ấn.

D: Những sinh mệnh này đã tạo ra nỗi đau cho những kẻ khác trên hành tinh đó?

I: Đúng. Họ bị niêm phong ở đó. Những người khác đã ra đi.

D: Những người bị bọn họ làm hại ư?

I: Đúng. Tôi đại loại là làm cho bọ họ tan rã. Nhưng không sao đâu. Không phải tan rã theo cách tồi tệ  – mà là đưa họ về dạng tinh thần.

D: Bởi vì cô không thể tiêu diệt tinh thần, đúng không?

I: Không. Họ sẽ trở lại để được chữa lành và nghỉ ngơi. Như những người khác, những người đã gây ra nỗi đau bị phong ấn ở đó.

D: Họ không thể rời khỏi nơi đó ư?

I: Không. Họ bị phong ấn trên hành tinh đó.

D: Họ không bao giờ có thể chết hoặc đầu thai?

I: Không. Họ phải trải nghiệm những gì họ đã làm. Tôi sẽ quay lại và kiểm tra họ định kỳ. Một khi họ có thể nhận ra và hoàn tác những gì họ đã làm, họ sẽ được tự do trở lại. Họ sẽ có cơ hội phát triển trở lại.

D: Nhưng nếu những người trong nhóm của cô tạo ra tất cả các hành tinh này, tại sao họ lại tạo ra thứ gì đó tiêu cực như vậy?

I: Ồ, họ không tạo ra. Đó là một thời gian rất lâu trước đây. Tôi đã thực hiện một bước nhảy vọt. Đó là lý do tại sao tôi được gọi đến đó. Điều này không thể tiếp tục.

D: Có thể không những người đã tạo ra những hành tinh và những sinh mệnh đó quay lại và làm gì đó à?

I: Có gì đó rối loạn. Họ cần một sức mạnh lớn hơn. Họ chỉ cần điều đó dừng lại. Thời gian trôi đi, họ sẽ tiến bộ. Chúng tôi đang hy vọng. Khi tôi đang cảm nhận họ, đó là kế hoạch của tôi.

 

Điều này có giống như những gì Gary đã nói không? (Trong Chương 38 “Giải pháp cuối cùng.”) Anh ấy được chỉ định ở đây trên Trái đất để trở thành giải pháp cuối cùng nếu thế giới không cùng hành động. Anh ta có một sức mạnh tương tự để tiêu diệt hoặc làm tan rã, và có lẽ là phong ấn hành tinh. Hiện tại anh ta chỉ được giao nhiệm vụ chờ đợi và quan sát.

I: Tôi có thể nghe thấy tiếng kêu của những người bị bọn họ làm hại. Đó là những gì đã triệu hồi tôi tới đó.

D: Vậy cô đã làm công việc mà cô cảm thấy cần phải làm. Cô đã giải phóng những linh hồn đó, những tinh thần đó. (Đúng) Bây giờ cô định làm gì?

I: Tôi sẽ dạo chơi.

D: Và như cô đã nói, cô có những bước nhảy vọt, phải không? (Đúng) Cô thấy gì ở hiện tại, hoặc cô cảm thấy bị lôi cuốn vào điều gì?

I: Tôi tiếp tục nghe thấy, “Mary Melissa. Mary Melissa. Mary Melissa. ” Một bé gái. – Cô ấy đang chơi đùa ngoài trời. Cô ấy đang chơi đùa với các tiểu thiên tiên. Ồ, họ thật đáng yêu. Hôm nay họ khá bận rộn. Họ đang làm việc giữa những bông hoa. Họ đang chơi đùa. Họ đang cưỡi những con bươm bướm. Tại sao ư, tôi không biết. Họ có đôi cánh của riêng mình. Tôi nghĩ rằng điều đó khá thú vị. Mary Melissa có một dải ruy băng dài màu xanh trên tóc và mái tóc xoăn dài màu nâu. Trời phải có gió, vì tóc cô ấy đang bay. Và bây giờ cô ấy đang nằm sấp để quan sát những con kiến.

D: Mục đích của các tiểu thiên tiên là gì?

I: Ồ, để giúp đỡ vương quốc thiên nhiên. Chà, không nhất thiết phải là vương quốc tự nhiên, bởi vì mọi thứ đều là tự nhiên, ngoại trừ những thứ có hình dạng. Họ thực sự canh giữ, bảo vệ và chăm sóc hoa lá, cây cối và mọi thứ thuộc về thiên nhiên. Nhưng sau đó chúng tôi nhận được tự nhiên bị trộn lẫn. Chúng tôi nghĩ về tự nhiên chỉ là thiên nhiên, như cây cối và mọi thứ. Nhưng nó thực sự là những chiếc gối, những chiếc xe và mọi thứ có hình dạng.

D: Điều đó giống như nói rằng đó là tất cả là sự sống?

I: Mọi thứ có hình dạng. Đó là vương quốc thiên nhiên.

D: Những sinh linh bé nhỏ này được tạo ra để giúp đỡ và chăm sóc thiên nhiên?

I: Và để tận hưởng nữa, để mang lại niềm vui. Vì họ có rất nhiều niềm vui. Mary Melissa thích chơi với họ. Họ mong muốn được chơi với cô ấy mọi lúc mọi nơi. Thỉnh thoảng, cô ấy sẽ nằm ngửa và họ chạy vòng quanh cô ấy. Hoặc nếu cô ấy đưa tay ra, họ thậm chí sẽ đến và ngồi trên ngón tay cô ấy. Họ yêu cô ấy, và cô ấy yêu họ.

D: Có phải những người khác cũng chơi với Mary Melissa và các tiểu thiên tiên không?

I: Ồ, không! Mẹ của cô ấy không thích bất cứ điều gì vô nghĩa!

D: Bà ấy không tin ư?

I: Ồ, không! Mẹ của cô ấy không phải là một người dễ chịu. Vì vậy, tôi nghĩ Mary Melissa đi chơi với các nàng tiên chỉ để cảm nhận niềm vui.

D: Để thoát khỏi mẹ cô ấy?

I: Tôi nghĩ vậy.

D: Tại sao cô nghĩ rằng cô bị thu hút bởi Mary Melissa?

I: Tôi không chắc lắm. Tôi đang tìm hiểu lý do tại sao tôi phải gặp cô bé ấy. – Ồ! Tôi đang bảo vệ cô bé khỏi người mẹ. Tôi đã gửi các nàng tiên đến chơi với cô ấy.

D: Nhưng điều đó cũng khiến cô ấy gặp rắc rối, phải không?

I: À đúng, nhưng nếu không có các tiểu thiên tiên, Mary Melissa sẽ không còn sống nữa. Cuộc sống của cô bé thật tồi tệ, tôi nghĩ cô bé sẽ ra đi. Nó cho cô ấy một nơi an toàn, để giữ tinh thần của cô ấy tiếp tục sống cho đến khi cô bé lớn lên. Tôi đã gửi đi các tiểu thiên tiên, và họ đang dạy dỗ cô bé: cô ấy là ai, và ánh sáng của cô ấy là gì. Và những thiên thần của cô bé đang tụ họp. Bà thấy đấy, chúng tôi phải bắt đầu với các tiểu tiên và sau đó làm việc theo cách của chúng tôi đến các thiên thần. Họ đang giúp cô bé nhận ra rằng cô bé có những thiên thần hộ mệnh, và cô bé sẽ luôn có họ và hướng dẫn để giúp đỡ.

D: Có vẻ như cô cũng là một trong những người bảo vệ này, phải không?

I: Trong một thời gian ngắn, tôi chắc chắn là như vậy.

D: Được rồi. Hãy chuyển dời tới thời điểm phía trước. Cô có ở lại với Mary Melissa lâu không?

I: Chỉ đủ để thấy cô bé trưởng thành.

D: You protected her all that time. (Yes) Then where do you go?

I: Ondonga? (Phonetic)

D: Cô đã luôn bảo vệ cô bé. (Đúng) Vậy cô đi đâu?

I: Ondonga? (Phiên âm)

Tôi không hiểu được. Cô ấy lặp lại, “Ondonga. Đó dường như là một nơi nào đó giống như Châu Phi, một khu rừng rậm. Tôi ở với một cậu bé. Tên của cậu bé là Ondonga. ”

D: Ồ, đó là tên của cậu bé. Cô phải làm gì ở đó với cậu bé à?

I: Để tôi xem. – Ồ! (Ba hơi thở gấp gáp, sau đó là một tiếng thở dài.) Cậu bé an toàn rồi. Bây giờ tôi có thể đi. Thật nhanh chóng.

D: Cô đã làm gì?

I: Có một con hổ đang rình mò lên phía sau cậu bé. Ồ, nó thật nhanh!

D: (Cười) Cô đã làm gì con hổ?

I: Tôi đã thổi bay nó.

D: Cậu bé có biết mình đang gặp nguy hiểm không?

I: Không, cậu bé đang chơi đùa. Cậu bé sẽ không bao giờ biết. Nhưng cậu bé sẽ lớn lên để trở thành người chữa bệnh cho bộ tộc của mình. Điều quan trọng là phải giữ cho cậu ấy an toàn. Đó là một trong những lần nhanh chóng! (Cười) Cậu bé khá dễ thương.

D: Được rồi, chúng ta hãy tiến về phía trước. Đến thời điểm mà cô muốn trở thành một con người, loài người, thay vì quan sát và bảo vệ họ? Điều gì đã xảy ra?

I: Thời kỳ thay đổi. Tôi ở đây để thay đổi. Tôi ở đây để giúp đỡ những rung động của Đất Mẹ. Đây là công việc tuyệt vời cần được thực hiện, và nhiều người trong chúng tôi được triệu hồi.

D: Cô đã bao giờ từng ở trong một thân xác trước khi được triệu hồi đến đây chưa?

I: Không thấy. Kỳ lạ, nên có. Hầu hết mọi người đều như vậy.

D: Vậy, cô chủ yếu làm công việc bảo vệ này?

I: Có vẻ như vậy.

D: Đó là một công việc rất có giá trị và quan trọng. (Đúng) Vậy, ai đã triệu hồi cô đến đây để thay đổi?

I: Tôi chỉ biết vậy. – Rất khó ở trong một cơ thể. Khá hạn chế. Cũng rất khó khăn cho mẹ tôi khi sinh ra tôi. Năng lượng quá mạnh mẽ đối với cô ấy. 

Đây có phải là những gì đang xảy ra? Những tinh thần bình thường của con người đã ở trên Trái đất trong nhiều kiếp, tích lũy nghiệp chướng đang rời đi. Và được thay thế bằng cách này hay cách khác bởi những tinh thần cao cấp hơn, những người sẽ có thể xử lý những căng thẳng. Ngay cả những người bình thường đang làm công việc thiên thần hộ mệnh cũng được triệu hồi, cũng như những linh hồn cao cấp hơn. Họ sẵn sàng rời khỏi “ngôi nhà” của mình để đến đây và hỗ trợ trong thời khắc quan trọng này. Những con người khác đang ở lại đang điều chỉnh cơ thể của họ để xử lý sự gia tăng của sự thay đổi tần số rung động. Những người không thể điều chỉnh, đang rời khỏi hành tinh.

I: Tôi không ở bên trong bà ấy khi bà ấy mang thai tôi. Tôi đến tại thời điểm bà ấy hạ sinh và gần như hạ gục bà ấy. Các thiên thần đã đến và giúp đỡ bà ấy.

D: Cô có thể mang tất cả năng lượng của mình vào cơ thể đứa trẻ sơ sinh đó vào thời điểm đó không?

I: Không, không, không, không, không. Tôi sẽ khiến bà ấy nổ tung.

D: Vậy, cô chỉ mang một phần của mình vào đó?

I: Tôi có thể mang nhiều hơn khi tôi cần.

D: Vậy, đây là kiếp sống của sinh mệnh cô đang thông qua cô ấy để nói chuyện hiện tại? (Đúng) Và đây sẽ là trải nghiệm đầu tiên của cô trong cõi vật chất. Có đúng không?

I: Đúng, rằng tôi có thể được triệu hồi trở lại. Tôi ở đây để giúp đỡ những người khác.

D: Có khó khăn trong quá trình lớn lên không? Sự trải nghiệm?

I: Chưa bao giờ phù hợp cả. Chưa bao giờ.

D:Có phải cô lo sợ một khi cô đã ở đây, cô có thể gặp khó khăn?

I: Pffft! Không phải! Không, không thể bị kẹt. Có quá nhiều sự giúp đỡ, quá nhiều quền năng.

D: (Cười) Tôi đã nghĩ đến nghiệp chướng.

I: Không, tôi không có điều đó.

D: Cô phải làm gì về sự thay đổi?

I: Chúng tôi có nhiều người ở đây để giúp đỡ Mẹ trái đất với những thay đổi. Để giúp đánh thức người khác bằng cách của người thường. Tuy nhiên, chúng tôi luôn có xu hướng muốn rời đi.

D: Cô làm điều đó như thế nào?

I: Bà sẽ gọi đó là “ngủ” hay “thiền”.

D: Cô có thể thoát ra khỏi cơ thể không?

I: Có. Trên thực tế, một trong những vấn đề của tôi là … thích đi bộ đường dài. Thật khó để có thể điều khiển đủ để giữ cho bàn chân cân bằng. Đó là một thách thức.

D: Ý cô là khi cô thoát xác một lúc và quay lại?

I: Tôi muốn nói rằng, khó khăn của tôi là hiện diện ở đây. Một phần trong tôi có xu hướng rất muốn rời khỏi. Thực ra, tôi có nhiều phần du hành cùng một lúc nhiều địa điểm, vì vậy đây chỉ là một phần rất nhỏ của tôi ở đây.

D: Vậy khi Irene đang thiền hoặc đang ngủ, cô rời khỏi và đi đâu đó?

I: Ở kia, và – mặc dù nghe có vẻ rất lạ – tôi làm điều đó ngay cả khi tôi đang làm mọi thứ khác. Tôi có nhiều việc phải làm cùng một lúc.

D: Vậy, cô có thể làm điều đó, và cơ thể vẫn hoạt động?

I: Đúng vậy. Tôi cũng có những thân thể khác hoạt động ở những nơi khác.

D: Tại sao cô làm điều đó?

I: Để đạt được nhiều nhất có thể.

 

Điều này rất giống với những gì được mô tả trong Chương 21, nơi người phụ nữ nhớ rằng đã sống trong nhiều cơ thể cùng một lúc.

D: Vậy, tất cả những cơ thể khác cũng ở đây để trải nghiệm sự thay đổi? 

I: Ở các múi giờ khác nhau, như nó đã từng. Thật khó để giải thích. Tôi có thể ở mọi nơi mọi lúc, và nhận thức được mình đang ở đây ngay bây giờ. Tôi không phải lúc nào cũng nhận thức được tất cả các không gian mà tôi đang hiện diện. 

Trong trạng thái ngủ, tôi còn hơn thế nữa; hoặc một trạng thái thiền định. Nhưng tôi nhận thức được tất cả những điều này đang diễn ra đồng thời. Nó giống như ở chổ mua sắm tốt (hoặc Wal-Mart) và ở giữa tất cả các máy thu hình. Và sau đó tất cả các tivi được xếp chồng lên nhau một triệu câu chuyện hiện lên và một triệu câu chuyện kết thúc, tất cả đều hiển thị một thứ gì đó khác nhau. Và rồi bạn đang ở tất cả các màn hình và tất cả những nơi đó. Những gì xảy ra giống như vậy. Đó là một mô tả khá tốt.

D: Vậy, khi cô quyết định nhập vào một cơ thể vật lý, cô đã phân ra thành nhiều phần. Nếu đó là một cách hay để giải thích điều đó?

I: Không, không phải phân ra nhiều phần. Vẫn là một, có thể đưa một ý thức vào hình dạng đó. Điều này rất khó giải thích, bởi vì trong tất cả các hình dạng khác, đều có ý thức này.

D: Vậy, khi cô quyết định trở thành một con người, cô quyết định ở trong nhiều cơ thể khác nhau cùng một lúc.

I: Đúng. Và sau đó, trong tất cả các hình thức khác, tất cả chúng cùng một lúc. Bà biết đấy, hình thức tinh thần, người ngoài trái đất có rất nhiều trong số đó. Điều đó thật thú vị! Và tất cả ở các chiều không gian khác nhau, thực sự kỳ lạ.

D: Điều này xảy ra sau khi cô quyết định không làm người giám hộ nữa.

I: Đúng, mặc dù hiện tại nhiều phần của tôi cũng đang làm điều đó. Irene không thể hiểu làm thế nào mà tất cả những điều này lại có thể xảy ra.

D: Vâng, thật khó để  loài người chúng tôi hiểu được những điều này.

I: Điều này khá khó hiểu, nhưng tôi biết nó đúng là như vậy.

Có thêm thông tin về sự vỡ vụn và phân mảnh của thể xác linh hồn chính, và những mảnh vỡ rời ra để trải nghiệm cuộc sống của chính họ trong Vũ trụ xoắn, Quyển hai.

D: Vậy Irene phải làm gì với điều này?

I: Cô ấy có những sức mạnh rất lớn. Sự hiện diện đơn thuần của cô ấy đã thay đổi mọi người. Nếu cô ấy nghĩ về họ, họ sẽ thay đổi.

D: Ý cô là gì, họ thay đổi ư?

I: Họ bắt đầu thức tỉnh. Để nhớ ra được họ là ai.

D: Họ là ai?

I: Họ là ánh sáng thuần khiết và tình yêu.

D: Và họ đã quên mất điều đó?

I: Ồ, đúng vậy. Khá là buồn. Nhưng đó điều quan trọng, rất quan trọng, Irene phải làm việc của mình. Rằng cô ấy vẫn vững vàng, rằng cô ấy không bị lạc trong cảm xúc của những người không thức tỉnh nhanh như cô ấy mong muốn. Của những người dường như không thức tỉnh. Và để tôn vinh họ, và yêu thương họ, nhưng để không bị cuốn vào cảm xúc của người Trái đất đó. Vì cô ấy bị yếu đi khi cảm thấy buồn vì họ. Không có nỗi buồn, vì họ chỉ có ánh sáng và tình yêu.

D: Vâng, tất cả họ đều đang học hỏi những bài học của riêng mình.

I: Đúng. Trong khu vực cô ấy sinh sống, rất cần ánh sáng vĩ đại. Ánh sáng vĩ đại. Và nhiều người đang chờ đợi cô ấy. Có một tia sáng mà cô ấy có thể ban phát sẽ giúp đỡ họ. Ồ, giống như họ bùng nổ trong ánh sáng của họ, và sau đó tia sáng của họ bùng nổ và làm điều tương tự với những người khác. Nó khá đẹp. Nó giống như một màn bắn pháo hoa. Tất cả đều rất tích cực, là tình yêu và ánh sáng rực rỡ nhất mà người ta có thể tưởng tượng được.

D: Khi chúng ta bắt đầu phiên thôi miên ngày hôm nay, tại sao cô lại chọn khởi đầu bằng sự tồn tại của cô ấy ở những khoảnh khắc khởi điểm?

I: Nó giống như một món quà, một khoảnh khắc hạnh phúc. Để ban cho cô ấy giây phút hạnh phúc. Niết bàn đó, phúc lạc đó, ngôi nhà đó tiếp thêm năng lượng cho cô ấy. Cô ấy biết điều đó. Cô ấy mong muốn được ở đó.

ĐỂ LẠI NHẬN XÉT

Please enter your comment!
Please enter your name here