Đó quả là một lời cáo buộc.
Cáo buộc thường trú trong tâm trí các con. Đó là một phần của tâm lý có tội / không có tội, “đúng / sai” của các con. Những gì Ta làm chỉ là quan sát.
Quan sát không phải là phán xét, và tuyên bố không phải là cáo buộc. Một tuyên bố về một sự thật chỉ là vậy, một sự kể lại những gì vốn là như vậy.
Quan sát là “nó là gì” về bất kỳ tình huống nào, phán xét là “rồi vậy thì sao?”.
Chính con là người thêm “vậy thì sao” vào bất kỳ chuỗi sự kiện nào đó.
Không điều gì có ý nghĩa lưu lại ý nghĩa con cho nó.
Chính con là người quyết định xem “vậy là sao” là “tốt” hay “xấu”, “đúng” hay “sai”, “được” hay “không được” và con đưa ra quyết định này dựa trên đánh giá của mình về việc “vậy là sao” có tác dụng hoặc không tác dụng, tùy thuộc vào những gì con đang chọn để trở thành, làm hoặc có.
Quá trình con người chứng kiến, đánh giá và lựa chọn luôn hoạt động theo cách này, và nó là vòng tròn.
Con chứng kiến, đánh giá và lựa chọn, sau đó chứng kiến kết quả của sự lựa chọn của anh, đánh giá và chọn lại, sau đó chứng kiến lại, đánh giá lại và vẫn chọn một lần nữa, trong một chu kỳ liên tục.
Thông qua quá trình này, con quyết định Con thực Sự Là Ai.
Việc liên tục đưa ra quyết định và đưa ra quyết định lại này được con gọi là sự tiến hóa.
Lý do cho việc linh hồn đến với cơ thể là để tiến hóa. Đó là, trở thành một phiên bản tốt hơn và tốt hơn nữa của chính nó.
Đây là mục đích của cuộc sống của con trên Trái đất và của cuộc sống ở khắp mọi nơi. Việc áp dụng quy trình này vào phần cuộc sống được gọi là tôn giáo đó, đã gây khó khăn cho con, vì tình cảm gắn bó sâu sắc mà con có với niềm tin của mình. Con có một tình cảm gắn bó sâu sắc với tất cả các niềm tin của mình, nhưng niềm tin của con về tôn giáo đặc biệt khó buông bỏ. Do đó, sự tiến hóa của các tôn giáo đã tụt hậu xa so với sự tiến hóa của khoa học, công nghệ, tâm lý học của con— thực vậy, sự hiểu biết của con về mọi khía cạnh khác của cuộc sống. Các con đã làm những điều mà các con đã và đang làm với nhau nhân danh tôn giáo, bởi vì nhiều tổ chức tôn giáo hiện tại của các con — tất cả đều có ý nghĩa tốt, đều có mục đích tốt và hầu hết dựa trên một số nguyên tắc tâm linh đúng đắn — chỉ đơn giản là chưa hoàn thiện sự hiểu biết của họ mà thôi.
Tôn giáo đã không được cho phép phát triển.
Thật vậy, các con sẽ không để nó được phát triển. Các con khẳng định rằng bất kỳ cái nhìn mới nào sâu sắc và mâu thuẫn hoặc sửa đổi cái cũ, đều là thứ báng bổ và dị giáo. Các con khẳng định rằng những Mặc Khải Mới là không thể có được. Quan điểm của các con là mọi thứ cần nói đều đã được nói ra, mọi thứ cần biết đều đã được biết, mọi thứ cần hiểu đều đã được hiểu.
Cuộc đấu tranh tuyệt vọng của các con để giữ cho giống loài của các con được tồn tại — để ngăn chặn các thành viên của nó giết nhau và hủy diệt tất cả sự sống — sẽ không kết thúc, và nó có thể kết thúc các con, nếu các con không thể nói một câu đơn giản:
Có điều gì đó Con không hiểu về Thượng Đế và về Cuộc sống, sự hiểu biết về điều đó sẽ thay đổi mọi thứ.
Chúng con phải thực hiện Bước 2 trong Năm Bước đến Hòa Bình phải vậy không?
Đúng. Đây là một bước cần thiết và không thể thay thế, vì chỉ với sự hiểu biết mới về Cuộc Sống và về Thượng Đế, thì con người mới có thể xây dựng một quy tắc ứng xử thống nhất và khả thi hơn.
Như mọi thứ hiện nay, việc tạo ra một quy tắc thống nhất và khả thi như vậy là rất khó, bởi vì rất nhiều người trong số các con tin rằng quy tắc ứng xử của mình đến từ Thượng Đế, và do đó, là quy tắc duy nhất nên được tuân theo.
Thực tế là hầu hết các tôn giáo độc quyền trên thế giới đều nói điều này, và tất cả các luật thiêng liêng của thế giới đều khác nhau, cũng không quan trọng đối với con. Tất cả các con đều tin rằng quy tắc ứng xử của mình là quy tắc ứng xử đúng đắn.
Điều đúng đắn này cũng sẽ hủy hoại các con.
Cộng đồng trên toàn thế giới của các con không thể hoạt động theo cách này. Khi hành tinh của các con có một nhóm các cộng đồng nhỏ hơn, hầu hết trong số các cộng đồng này bị cô lập và không kết nối với nhau, con người có thể hoạt động theo cách đó. Nó không hoạt động trơn tru, nó thường không hạnh phúc lắm, nhưng loài người ít nhất vẫn sống sót.
Giờ đây, các con là một cộng đồng toàn cầu, được kết nối với nhau và phụ thuộc lẫn nhau. Tất Cả các con thực sự là Một, cho dù các con có sẵn sàng chấp nhận niềm tin này hay không.
Giờ đây, sự gián đoạn ở một phần của cộng đồng sẽ phá vỡ toàn bộ. Và vì vậy các con sẽ phải học cách cư xử như tất cả đều là một nếu các con muốn tồn tại.
Đây là điều mà các con đã rất ít thực hành. Nhiều người trong số các con dường như nghĩ rằng “việc là một thể” trên thực tế là một sự đe dọa. Và do đó, các con tiếp tục các hành vi trong quá khứ của mình, các con cho phép sự khác biệt của mình tạo ra sự chia rẽ, bỏ qua thực tế rằng một ngôi nhà bị chia rẽ khỏi chính nó, không thể nào đứng vững được. Các con cũng không nhìn thấy mình như đang ở cùng một nhà. Vậy tại sao phải bận tâm lo lắng về sự chia rẽ?
Nhưng liệu sự chữa lành có ý nghĩa là chúng con không còn có thể có những tôn giáo khác nhau, hoặc những ý tưởng khác nhau về cách trải nghiệm Thượng Đế không?
Dĩ nhiên là không. Nó chỉ có nghĩa là con nhận thấy các con Là Một.
Là Một không có nghĩa là giống nhau. Sự thống nhất và tính cá nhân không loại trừ lẫn nhau. Khác biệt không có nghĩa là chia rẽ, và tương phản không nhất thiết phải dẫn đến xung đột.
Tất cả những ngón tay của con đều không giống nhau. Chúng trông khác nhau, và tất cả chúng đều có những chức năng khác nhau. Nhưng chúng đều là bộ phận của một bàn tay, và cả hai bàn tay đều là bộ phận của một cơ thể. Mũi của con trông không giống với mắt của con chút nào, và miệng của con không hề giống với trán của con. Tất cả những bộ phận này đều có các chức năng khác nhau. Nhưng chúng là một phần của một khuôn mặt — khuôn mặt mà con thể hiện với thế giới.
Con sẽ cắn mũi của con để chọc tức khuôn mặt của con sao?
Vậy tại sao các con lại cho phép những tôn giáo của các con làm như vậy đối với khuôn mặt của nhân loại?
Con cứ nghĩ về bài báo đó, về những người phản đối người theo đạo Tin Lành Cải Chánh. Họ không chỉ khó chịu khi một linh mục đạo Tin Lành cầu nguyện với những người không theo đạo Thiên Thượng Đế, họ còn tức giận vì ông ấy cầu nguyện với những người theo đạo Tin Lành khác, chỉ đơn giản vì họ thuộc một giáo phái Tin Lành khác! Họ nói rằng điều này cấu thành “một sự xúc phạm nghiêm trọng chống lại tình yêu của Chúa.”
Và con nghĩ gì?
Con không thể tưởng tượng ra được rằng Thượng Đế sẽ nghĩ như thế. Con không muốn liên quan gì đến một vị Thượng Đế mà nghĩ như thế. Con muốn chạy ra ngoài và mua một trong những miến dáng cản nắng có dòng chữ… THƯỢNG ĐẾ ƠI, LÀM CỨU CHÚNG CON KHỎI DÂN CỦA NGÀI.[ God, please save us from your people]
Nhưng điều quan trọng cần nhớ là những hành vi này không “đúng” cũng không “sai”, chúng chỉ đơn giản là không còn phù hợp nữa mà thôi. Chúng không còn vận hành một cách hiệu quả được nữa, khi các con nói điều các con muốn là tồn tại trong hòa bình và hòa hợp.
Hành vi chức năng là những gì hiện đang rất cần thiết để duy trì cuộc sống như con biết trên Trái Đất.
Ngay bây giờ các hành vi của chúng con đang bị rối loạn chức năng một cách đáng kinh ngạc. Chúng con đã tạo ra một xã hội hoàn toàn rối loạn chức năng.
Đó là quan sát của con, và là sự đánh giá của con, và cũng là sự lựa chọn của con.
Không, đó không phải là lựa chọn của con. Đó là những gì con quan sát, nhưng nó không phải là những gì con chọn.
Tất nhiên là con lựa chọn thế rồi. Con đang lựa chọn nó mỗi ngày, khi con không làm bất kỳ điều gì về nó cả.
Điều đó không công bằng. Con có thể làm gì được chứ? Con không thể chịu trách nhiệm cho việc thay đổi toàn bộ hành tinh ngay lập tức!
Ta sẽ hỏi con một lần nữa. Nếu không phải bây giờ, thì bao giờ? Nếu không phải con, thì là ai?
Làm thế nào chỉ một người có thể đảm nhận nhiệm vụ thay đổi thế giới cho được chứ?
Nếu tất cả những gì cần thiết chỉ là một người xúi giục sự tự hủy hoại bản thân, thì sao lại không phải là một người truyền cảm hứng cho sự tự phục hồi chứ?
Loài người hiện nay luôn khao khát đổi mới chính mình. Con có thể cảm nhận điều này ở khắp mọi nơi. Con có thể cảm thấy nó trong không khí. Tất cả những gì mọi người chờ đợi là có người đứng ra chỉ đường. Ai đó cho quả bóng lăn đi. Một người nào đó lật đổ đi quân cờ domino đầu tiên.
Nhưng hãy để ta làm rõ một điều. Kỷ nguyên của một Đấng Cứu Thế Duy Nhất đã qua. Điều cần thiết lúc này là hành động chung, sự chung sức, đồng sáng tạo của tập thể. Điều được kêu gọi lúc này không chỉ là một người, mà là một số đông con người sẵn sàng trở thành “người đó” trong gia đình họ, trong cộng đồng của họ, trong vòng ảnh hưởng của họ, người sẽ đảm nhận nhiệm vụ mang lại sự thay đổi ngay lúc đó, ngay tại đó.
Trong bối cảnh này, một người có thể tạo ra sự khác biệt to lớn, vì đó luôn là một người trong một nhóm hoặc một nhóm người đưa ra tầm nhìn cao cả nhất, người mô hình hóa chân lý vĩ đại nhất, người truyền cảm hứng, tán dương, khuấy động, đánh thức và cuối cùng tạo ra một trường ngữ cảnh, mà bên trong đó, hành động tập thể có thể thực hiện được và trở thành tất yếu.
Con có phải là người đó không?
Con có chọn trở thành nguồn cảm hứng cho tất cả những người mà con chạm vào cuộc sống của họ không?
Đó là câu hỏi mà linh hồn con hỏi con bây giờ. Đó là lý do tại sao nó đã đưa con đến với cuốn sách này.
Có lẽ một người trong chúng con, người đọc cuốn sách này, chính là người đó.
Có lẽ một số người chính là người đó. Có thể nhiều người. Tuy nhiên, dù nhiều người trong chúng con có thể tiếp nhận tiếng gọi, chúng con vẫn sẽ cần sự giúp đỡ của Ngài. Chúng con cần sự giúp đỡ của Thượng Đế.
Ta hiểu. Đó cũng là lý do tại sao con đến với cuốn sách này. Trên thực tế, đó là cách con bắt đầu cuộc đối thoại này. Con đã nói rằng con muốn Ta giúp đỡ. Đó là một khởi đầu tốt, nhưng chúng ta không thể tiến về phía trước nếu con tin rằng Ta là một Thượng Đế còn rất mơ hồ.
Ai tin điều đó chứ?
Hầu hết loài người đều tin như vậy, cứ xem qua hành động của họ. Như Ta đã nói, các quy tắc ứng xử của loài người khác nhau đáng kể từ nền văn hóa này sang nền văn hóa khác, nhưng tất cả đều được tuyên bố là dựa trên Lời và Luật của Thượng Đế. Nếu tất cả đều là như vậy, Thượng Đế hẳn là đang mơ hồ kinh khủng.
Tất nhiên, chúng con sẽ không nói rằng chính Thượng Đế mới là vị đang mơ hồ. Chúng con sẽ nói rằng chính con người mới là kẻ đang mơ hồ.
Phải, và nếu tất cả họ chỉ chú ý đến quy tắc ứng xử của con người, họ sẽ không còn nghi ngờ gì nữa.
Chính xác! Đúng rồi.
Nhưng nếu Thượng Đế là Đấng Toàn Năng, tại sao Ngài không chỉ đơn giản là làm rõ quy tắc ứng xử nào là quy tắc ứng xử chính xác? Tại sao Ngài không đơn giản là giải quyết vấn đề?
Đó chính xác là những gì Ta đang làm.
Ngài đang làm sao?
Con không biết rằng Ngày Kết Thúc đã gần kề sao? Con không thấy rằng Chiến Thắng Cuối Cùng đã ở trong tầm tay sao? Con không quan sát thành quả của cuộc đấu tranh, kết quả huy hoàng của cuộc thánh chiến sao?
Ý Ngài là nhân danh thượng Đế và giết hại hàng nghìn người sao?
Ý Ta là tiêu diệt những kẻ ngoại đạo phản bội. Ý Ta là thanh tẩy xã hội loài người.
“Các người phải thanh trừng điều ác khỏi nhiều người trong số các người” Kinh thánh nói. “Chiến đấu chống lại họ cho tới khi không còn mâu thuẫn nào nữa và mọi đức tin đều hướng về Thượng Đế,” Kinh Qur’an dạy. “Để bảo vệ những người có phẩm hạnh, và tiêu diệt những người làm điều xấu xa, để thiết lập tiêu chuẩn của nghĩa vụ thiêng liêng, ta sẽ xuất hiện từ thời đại này qua thời đại khác,” Bhagavad-Gita truyền thông tin cho chúng ta. Vì vậy, con thấy đấy, đây là việc làm đúng đắn và phù hợp của người dân của Thượng Đế.
Ngài thực sự tin vào điều đó sao?
Không, Ta không tin.
Vậy tại sao Ngài lại nói điều đó?
Ta muốn công bằng và đưa ra tiếng nói cho những ai tin vào điều đó thôi.
Chính những niềm tin như vậy đã gây ra sự tàn phá trên thế giới mà các cuộc chiến tranh tôn giáo đã tạo ra. Con có thấy điều đó không?
Con thấy, tất nhiên. Hầu hết mọi người đều thấy – ngoại trừ những người có thù hận sâu sắc trong họ. Vấn đề là, chúng con không biết phải làm gì với nó. Chúng con không biết làm thế nào để giúp những người bị cuốn vào những niềm tin đó, làm sao phá bỏ bùa chú trên người họ.
Con có thể giúp họ bằng cách nói với họ rằng con có thể hiểu làm thế nào mà họ có thể cảm thấy như vậy, rằng con nhận ra đây là niềm tin của họ và con muốn tham gia đối thoại với họ về những niềm tin đó để xem liệu có nhiều điều hơn về chúng hay không —và về những niềm tin khác trên thế giới — để cả hai người cùng tìm hiểu.
Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu những gì họ đang làm — cách họ đang hành động — đang gây ra thiệt hại hoặc tổn hại cho con? Điều gì sẽ xảy ra nếu niềm tin của họ khiến họ làm những điều khủng khiếp đối với con?
Ngay cả những người làm những điều kinh khủng cũng sẽ ngừng làm chúng, dù chỉ trong chốc lát, nếu con hỏi họ tại sao lại làm như vậy.
Bản chất cơ bản của con người không phải là kinh khủng. Bản chất cơ bản của con người chính là yêu thương. Khi con người trở nên kinh khủng, đó là vì một điều gì đó mà họ tin tưởng. Do đó, hãy hỏi họ – ngay cả khi đang kinh hoàng – hãy hỏi họ:
Điều gì khiến bạn đau đớn đến mức bạn cảm thấy bạn phải làm tổn thương tôi để chữa lành nó?
Giờ thì đó là một câu hỏi nhức nhối đấy.
Đó là một câu hỏi tuyệt vời khi đặt ra ở giữa bất kỳ sự bất đồng nào mà đang khiến người khác truyền năng lượng tiêu cực vào con. Nó có tác dụng trong các hộ gia đình cũng như trong các vấn đề quốc tế.
Nhưng rồi, đã đặt câu hỏi, thì con phải sẵn sàng lắng nghe câu trả lời. con không thể viết ra câu trả lời như quá nhiều lời tuyên truyền, hoặc gạt bỏ nó ra khỏi tầm tay. Con không thể phớt lờ nó hoặc coi thường nó hoặc hạ thấp giá trị của nó bởi vì con không đồng ý với nó. Và, tất nhiên, con sẽ không đồng ý với nó, nếu không thì không ai sẽ gây gổ với con cả. Sẽ rất hữu ích nếu con hiểu rằng khi ai đó gây gỗ với anh, họ thường gây gổ để giành sự chú ý của anh. Nếu họ có thể khiến con nghe thấy họ và giúp họ giải quyết những gì đang làm họ bị tổn thương, mà không cần phải gây gổ với anh, họ sẽ từ bỏ trận chiến, chỉ để giải trừ nguy hiểm cho mình.
Bởi vì họ nhận thức được rằng những điều nguy hiểm đã và đang xảy ra với họ, hoặc sắp xảy ra với họ — và đó là những gì họ đang làm để cố gắng ngăn chặn.
Hãy nhớ những gì ta đã nói với con: Khi người ta tấn công, không quốc gia hoặc nhóm hoặc cá nhân nào nghĩ mình là kẻ tấn công. Tất cả họ đều nghĩ về mình như những người tự vệ.
“Điều gì khiến bạn đau đớn đến mức bạn cảm thấy phải làm tổn thương tôi để chữa lành nó?” do vậy mà có thể là một câu hỏi rất hữu ích.
Nhưng nếu như con không thể làm bất cứ điều gì về những gì làm họ tổn thương rất nhiều thì sao? Nếu quan điểm của họ bị lệch lạc và yêu cầu của họ là bất hợp lý thì sao?
Quan điểm của tất cả mọi người đều bị lệch. Hãy bắt đầu với điều đó. Con nên biết điều đó khi bước vào cuộc đối thoại tiếp theo.
Là một người chữa lành, Con phải hiểu rằng không ai làm điều gì không phù hợp, dựa trên mô hình thế giới của họ.
Điều đó có nghĩa là con phải chấp nhận quan điểm của mọi người là hợp lệ sao?
Nó có nghĩa là con phải hiểu rằng nó có giá trị đối với họ.
Con phải sẵn sàng để nói Chín Từ Có Thể Chữa Lành Thế Giới:
“Tôi hiểu được tại sao bạn cảm thấy vậy.”
Đây là một lời nói vô cùng mạnh mẽ. Nó không chỉ ra rằng con chia sẻ cảm xúc của người khác, hoặc đồng ý với điều gì đó mà họ đã làm, nhưng nó cho thấy rằng con có thể hiểu làm thế nào họ có thể đi đến cảm giác này. Chỉ riêng câu nói đó thôi cũng có thể dập tắt những đám cháy lớn rồi đấy.
Thật sao ạ? Ý con là, nó có thực sự mạnh mẽ như vậy không?
Thực vậy, bởi vì nó nói với người kia, “Bạn không hề đơn độc. Bạn sẽ không phát điên, với những niềm tin, suy nghĩ và trải nghiệm của bạn, bạn không phải là người duy nhất có thể đi đến kết luận của bạn.”
Nếu con là một người chữa lành, con phải hiểu rằng khó khăn lớn nhất mà những người có vấn đề phải đối mặt hiếm khi là bản thân vấn đề, mà chính là nỗi sợ hãi rằng không ai khác hiểu được vấn đề đó. Nếu không ai khác hiểu nó, triển vọng tìm ra giải pháp có vẻ rất mờ mịt.
Đó là lý do tại sao cảm giác không được thấu hiểu dẫn đến tuyệt vọng. Và ngược lại, cảm giác ai đó hiểu sẽ đẩy mọi người trở lại, xa khỏi bờ vực, và mở ra cánh cửa cho cuộc thảo luận.
Đó vẫn là một mệnh lệnh cao cả. Nếu ai đó đang thả bom xuống đầu người khác, hoặc đầu độc nguồn nước của người khác, hoặc tiến hành chiến tranh sinh học đối với quốc gia khác, hoặc vì vấn đề đó, hét vào mặt người ta trong bếp, thật khó để nói, “Tôi hiểu được tại sao bạn cảm thấy vậy.”
Nếu con không nói điều đó, hoặc ít nhất là hỏi, “Điều gì làm bạn đau đớn đến mức bạn cảm thấy phải làm tổn thương tôi để chữa lành nó?” con sẽ không bao giờ chấm dứt bạo lực được. Con có thể làm gián đoạn nó, Con có thể trì hoãn nó, nhưng con sẽ không bao giờ chấm dứt nó được.
Điều này là vì, Ta nhắc lại: Tất cả các cuộc tấn công đều được kẻ tấn công xem như một sự phòng thủ.
Hiểu được điều này là cơ sở của mọi sự chữa lành.
Thiếu chương 15 và chương 21 Của "Đối thoại vơi Thượng Đế những mặc khải mới" Bạn ạ. Tìm ko thấy. Sắp xếp linh tinh, dễ nhầm lẫn qá.
Mình bị nhầm với " Đối thoại vơi Thượng Đế 4". ( là Tập 4 à b?) Nếu kết thúc mỗi Tập bạn ghi chữ HẾT cho dễ nhận biết nhé ạ. " Đối thoại vơi Thượng Đế 4" đến Chương 22 là Hết đúng ko b?
Download thì có file Đối thoại vơi Thượng Đế tập 1,2,3 + Đối thoại vơi Thượng Đế tập 10 và Đối thoại với Thượng Đế những mặc khải mới 7 ( là tập 7 à b?) mà có đến chương 7 thôi. Khi xem ở trong trang thì có 28 chương cơ. Không ghi rõ làm mình loạn hết lên.
Không biết các Tập 5,6,8,9 của Seri này ở đâu???
Phần tìm kiếm của bạn bị lỗi, đánh ko nhìn thấy chữ. Mong bạn khắc phục, cho dễ tìm, dễ xem hơn. Cảm ơn bạn
Cảm ơn bạn rất nhiều! Thư viện đã chỉnh lại chương 15 và 21.