Giờ đây, các phiên thôi miên đã trở thành thói quen đến mức chúng tôi bắt đầu sáng tạo hơn. Chúng tôi đã bao quát tất cả năm cuộc đời của Anita kỹ lưỡng nhất có thể, và chúng tôi đang tìm kiếm những thí nghiệm mới và khác biệt để thử. Sau đây là một phần của phiên cuối cùng chúng tôi tổ chức. Anita đã cho thấy khả năng nhìn vào tương lai và nhìn thấy các sự kiện cụ thể. Bây giờ, những người bạn đưa ra gợi ý rằng chúng tôi nên chọn một sự kiện quan trọng, và đưa cô ấy đến ngày đó và mô tả sự việc như cô ấy thấy nó xảy ra. Chúng tôi nghĩ rằng nó chắc chắn sẽ đáng để thử.
Sự kiện thường được gợi ý nhất là vụ ám sát Tổng thống John F.Kennedy, phần lớn là do bí ẩn vẫn còn bao quanh vụ việc. Các phiên thôi miên này diễn ra vào năm 1968, chỉ 5 năm sau sự kiện năm 1963. Ủy ban Warren đã hoàn tất cuộc điều tra và đưa ra kết luận rằng Lee Harvey Oswald đã hành động một mình với vai trò sát thủ. Mặc dù đã có suy đoán về các khả năng khác, nhưng phát hiện của Ủy ban Warren thường được chấp nhận. Chỉ trong những năm sau đó, các thuyết khác mới được chứng minh. Vì vậy, vào năm 1968, kết quả của thí nghiệm này khá đáng kinh ngạc, mặc dù theo tiêu chuẩn ngày nay, chúng đáng tin hơn.
Do tính chất của cuộc thử nghiệm, một số người khác muốn có mặt tại phiên này. Đây là những người bạn chung đã dõi theo các phiên thôi miên, và có thể được tin tưởng để bảo vệ sự ẩn danh của Anita. Mặc dù chúng tôi đã thảo luận về chủ đề của thí nghiệm, chúng tôi chưa nói với Anita rằng chúng tôi sẽ cố gắng làm gì. Chúng tôi nghĩ rằng điều này sẽ tăng thêm giá trị. Chúng tôi sẽ phải để độc giả tự quyết định xem rằng cô ấy có đang nhìn vào sự kiện thực tế hay không, và những gì cô ấy nhìn thấy có thể là sự thật hay không. Có lẽ sẽ không ai thực sự biết được.
J: June này, cô có thứ sức mạnh nhìn về tương lai và thấy những thứ sắp diễn ra hay không?
A: Tôi có thể nói nhiều điều về Al, chỉ bằng việc nhìn anh ấy.
J: Cô đã nghe qua Dalla, Texas chưa?
A: Ý anh là trước đây?
J: Phải, hoặc bây giờ. Cô đã nghe qua Dallas, Texas chưa?
A: Chưa.
J: Đó là một thành phố lớn ở Texas. Cô đã nghe nói về Texas, phải không? Đó là một bang lớn ở miền nam nước Mỹ.
A: Tôi đã nghe qua Texas. Những chàng cao bồi.
J: Tôi muốn cô tập trung và nhìn tới năm 1963, vào tháng 11, ở Dallas, Texas. Có điều gì đó đang diễn ra tại đó. Cô có thể thấy nó không?
A:Nó là một thị trấn lớn, lớn hơn Chicago. Rất lớn. Nó hẳn là có gần nửa triệu hoặc cả triệu người. Thị trấn lớn.
J:Chà, ngày này tháng 11, là.. ah… (anh ấy cố gắng nhớ ra ngày mà nó (sự kiện) diễn ra)
A: Một ngày rất ấm áp, phải không?
J: Vâng, vào khoảng nửa sau của tháng 11, khoảng ngày 22, 23.
A: Thời tiết rất khác biệt. Một ngày rất ấm áp.
J: Có một người đàn ông… trong một chiếc xe… đang lái xuống đường…
A: Vâng, là một cuộc diễu hành.
J: Diễu hành sao?
A: Trông giống một cuộc diễu hành.
J: Người đàn ông ngồi trong xe với một người đàn ông khác, và hai phụ nữ?
A: Cửa xe mở, đúng vậy.
J: Vâng. Ông ấy chính là Tổng thống của đất nước này.
A: (Ngạc nhiên) Ồ vâng! Ưa nhìn… người phụ nữ xinh đẹp.
J: Cô có thể thấy điều gì sắp xảy ra không?
A: (Ngạc nhiên) Ông ta sắp bị giết!
J: Ông ta sao? Khi nào
A: Tôi nghĩ ông ấy… ngày mà anh đang nhắc tới. Ông ấy bị đạn những viên đạn bắn xuyên qua.
Trước chú ý này, mọi người trong phòng đều nhìn nhau và há hốc mồm. Đạn bắn xuyên qua! Điều này chưa từng được đề cập vào thời điểm đó.
J: (Ngạc nhiên) Một cú bắn xuyên qua sao?
A: Đúng. Ông ấy bị bắn từ cả phía trước và phía sau.
J: Cô có thể thấy ai đang thực hiện vụ nổ súng này không? Ai đang bắn?
A: Có hai người đàn ông. Một người đàn ông phía sau hàng rào ở đằng kia.
J: Cô có thể nói hắn ta là ai không?
A: Tôi không biết tên hắn.Ông ta trông khác biệt. Có thể là người Nam Mỹ hoặc gì đó. Trông hắn đen đúa.
J: Hắn là một kiểu người ngoại quốc?
A: Phải.Hắn nói tiếng Tây Ban Nha … không nói thứ ngoại ngữ này tốt lắm.
J: Và cô nói hắn ta ở phía sau hàng rào?
A: Đúng, hắn đã đứng trên một chiếc xe… và bắn.
J: Hắn bắn bằng gì?
A: ( Bất mãn) bằng một khẩu súng.
J: Ý tôi là, súng loại gì?
A: Đáng lẽ nó có một nòng súng dài hơn. Nó trông giống như phải là khẩu súng trường, nhưng lại không phải.
J: Nó có nòng súng ngắn?
A: Ngắn hơn một khẩu súng trường.
J: Và cô nói rằng điều này diễn ra phía sau hàng rào.
A: Vâng, một hàng rào bằng ván, và cao.
J: Và chiếc xe chứa Tổng thống cách hàng rào này bao xa?
A: Chà, không quá xa. Nó… Tôi dường như không thể thấy khoảng cách, nhưng nó không quá xa. Người còn lại thì xa hơn. Hắn ở cao trên phía toà nhà kia.
J: Hắn ở trong một toà nhà sao? Cô có thể nói cho tôi tên của toà nhà không? Cô có thể đọc tên ở dưới nó hoặc nó có một cái tên phía trước chứ?
A: Tôi nghĩ có một cái đằng kia. Nó là một toà nhà để lưu trữ. Tôi nghĩ nó ghi là (chậm rãi như cô ấy đang đọc) Kho chứa sách?
J: Kho chứa sách?
A: Vâng, tôi nghĩ vậy. Tôi không chắc, nhưng tôi nghĩ vậy. Toà nhà tràn ngập sách và vật tư, chủ yếu là sách giáo khoa.
J: Cô có thể thấy người đó không? Trông hắn thế nào?
A: Tôi không thích hắn! Hắn gầy, không có nhiều tóc và có đôi mắt buồn cười. Mặt tròn. Người này điên rồi!
J: Hắn bị điên?
A: Người đàn ông này bị bệnh trong tâm trí. Gã rất lộn xộn. Gã thật đáng thương. Gã đã làm rất nhiều điều xấu, nhưng gã hoàn toàn tin rằng mình đúng. Ngay cả bây giờ, gã vẫn nghĩ mình đã làm được điều gì đó tuyệt vời mà mọi người sẽ khen ngợi gã.
J: Hắn ta làm gì? Cô có thể cho biết hắn đã làm những gì trước đây không?
A: Chà, gã đang bối rối. Gã gặp rất nhiều rắc rối với vợ mình. Bà ta muốn rời xa gã, và gã thấy khó chịu với bà. Và gã đã cố gắng mọi cách để đối tốt với bà ta, và bà ta muốn nhiều hơn những gì gã có thể cho bà. Giờ gã đã hiểu.
J: Cô nói người đàn ông này nghĩ rằng mọi người sẽ khen ngợi hắn vì những gì hắn đã làm?
A: Những người đang làm việc cùng gã ta cũng vậy.
J: Ồ, hắn đang làm việc với những người khác?
A:Đúng vậy.
J:Cô có thấy những người này không?
A: Mơ hồ lắm. Gã ta không liên kết chặt chẽ. Gã đã cố gắng để vào nhóm này. Và họ đã chọn gã ngay lập tức vì lý lịch của gã. Họ biết gã đang bị lộn xộn. Và họ đã chỉ định gã làm điều này. Gã là con dê hiến tế, anh có thể nói vậy.
J: Chà, nếu hắn đang bắn, tại sao người khác cũng thực hiện vụ bắn tỉa từ chiếc xe sau hàng rào?
A: Họ sẽ không có bất kỳ cơ hội nào khác. Họ phải rất chắc chắn. Họ rất muốn giết người này. Họ không thể tìm thấy bất kỳ cơ hội nào khác.
J: Họ là ai?
A: Ý anh là gì?
J: Cô có thể mô tả những người đã khiến hai người đàn ông này bắn người này không?
A: Ý anh là sự xuất hiện của họ, hay tổ chức của họ?
J: Tổ chức của họ. Tên của họ, nếu cô có thể nhìn thấy.
A: Tên tôi không chắc vì gã không có nhiều liên hệ gần với họ. Thật khó biết nếu gã không có liên lạc. Họ là những người Cộng sản.
J: Đó có phải là tổ chức của họ không?
A: Đúng vậy. Họ thuộc tổ chức Cộng sản, Đảng Cộng sản.
J: Và cô nói rằng người đàn ông nói trên trong tòa nhà lưu trữ này đang bị đưa ra hi sinh?
A: Chà, họ biết rằng gã không thể thoát khỏi chuyện này. Gã không thể ra khỏi tòa nhà đó mà không bị nhìn thấy. Mọi người sẽ thấy khẩu súng bắn ra từ tòa nhà đó. Họ biết gã sẽ bị bắt, nhưng họ đã thuyết phục rằng gã có thể làm được điều này.
Gã là một người rất tự cao tự đại. Gã tin họ khi họ nói với gã rằng gã có thể làm được. Gã sẽ bị bắt và họ biết điều đó, nhưng họ nghĩ … thà để mất gã còn hơn là không làm xong. Gã không là gì với họ.
J: Và … gã đã không được nói quá nhiều về tổ chức đó?
A: Gã biết rất ít về nó.
J: Cô nói rằng gã không thân thuộc với nó?
A: Không phải ở đất nước này. Gã đã được liên hệ và gã đã cố gắng liên lạc với họ.
J: Gã đã liên hệ với tổ chức này ở nơi nào khác ngoài nước này?
A: Đúng vậy; gã đã ở đất nước của họ, ở Nga. Gã biết về nhóm này.
J: Được rồi. Giờ, vào ngày mà chúng ta đang nói tới, tôi muốn cô nhìn vào ngày hôm đó và cho tôi biết tôi đang ở đâu. Tôi không ở đó trong Dallas.
Đây là một bài kiểm tra mà Johnny đã nghĩ ra lúc đó để xem chúng ta có thể gắn kết những điều trên với độ chính xác đến mức nào. Anita không có cách nào để biết rằng anh ta đang ở trên một tàu sân bay (USS Midway) đang đến gần Hawaii vào thời điểm vụ ám sát. Họ cập cảng Trân Châu Cảng vào ngày hôm sau.
J: Cô có thể thấy tôi đang ở đâu không?
A: (Tạm dừng) Tôi đang cố, nhưng tôi không thấy … Tôi không thể thấy …
J: Cô không thấy tôi xung quanh đó sao?
A: Không. Anh không ở đâu gần đó cả.
J: Không, tôi đang ở một nơi khác. Cô sẽ phải quét tất cả.
A: (Tạm dừng) Không, tôi không thấy. Tôi xin lỗi.
J: Được rồi, June, tôi sẽ đếm đến năm, và chúng ta sẽ đến năm 1968. (Anh ấy đã đưa Anita về phía trước đến ngày hiện tại.)
Khi Anita được đánh thức, điều đầu tiên cô ấy nói là cô ấy rất bối rối. Khi được hỏi về điều gì, cô ấy nói, “Bởi vì anh đã hỏi tôi một câu hỏi mà tôi không thể trả lời, phải không?” Anh ấy nói anh đã hỏi cô ấy ở đâu vào một ngày nhất định. Cô ấy nói rằng cô đã nhìn thấy toàn bộ lục địa Hoa Kỳ được bày ra bên dưới cô như bản đồ của một đứa trẻ. Cô có thể nhìn thấy đường viền và nước đọng quanh mép, và ở giữa chứa đầy hàng nghìn người, giống như rất nhiều con kiến nhỏ. Cô ấy đi lên xuống bờ biển và qua lại trên bản đồ rất nhanh chóng để xem xét từng khuôn mặt. Sau đó, cô ấy nói, “Tôi không thể tìm thấy anh. Tôi không biết anh ở đâu, nhưng tôi cá bằng cả mạng sống của tôi anh không ở đâu trên đất Mỹ cả. Tôi chắc chắn về điều đó.”
Vậy nên cái thứ xuất hiện như là một sự thất bại cùng với thử nghiệm đó, thực sự không phải là một thất bại. Cô ấy chỉ là không nhìn đủ xa.
Trong thời gian chúng tôi tổ chức các phiên thôi miên, tàu ngầm hạt nhân Scorpion đã biến mất không dấu vết ở đâu đó trên Đại Tây Dương vào tháng 5 năm 1968. Có rất nhiều suy đoán về điều gì đã xảy ra với nó. Vì vậy, chúng tôi nghĩ sẽ rất thú vị khi xem liệu Anita có thể khám phá ra điều gì liên quan đến chuyện này không.
J: June, trong khi cô đang nhìn vào năm 1968, hãy nhìn vào tháng 5, khoảng giữa tháng đó. Nhìn ra phía đông của đại dương lớn đó.
A: Vâng, tôi thấy biển.
J: Ở phía đông của đất nước, có một con tàu đi dưới nước. Nó được gọi là tàu ngầm. Và nó đã đến một đất nước khác, qua đại dương. Nó đang trở lại đất nước này. Cô có thể thấy nó không? Đó là một con tàu lớn tuyệt vời đi dưới nước. Nó phải có gần trăm người trên đó.
A: Một người trong số họ bị điên, anh biết không!
J: Một trong những người trên tàu?
A: Đúng.
J: Cô có thể nhìn thấy tên được sơn trên tàu không?
A: Không, tôi thấy những con số.
J: Số gì?
A: Rất khó để nhìn. Tôi không muốn xuống nước. Người đàn ông đó trở nên điên loạn, và anh ta đã làm gì đó làm hỏng con tàu. Mọi người trên con tàu đó sẽ chết. Anh có biết không?
J: Không!
A: Họ sẽ chết ngạt.
J: Vì người đàn ông đó?
A: Đúng. Anh ta là một người rất kỳ lạ. Anh ta nổi khùng lên, và anh ta đi vào một căn phòng mà anh ta không nên ở. Và khi người đàn ông khác đang nói chuyện với anh ta, anh ta làm hỏng một số điều khiển. Con tàu bắt đầu lặn, càng lúc càng sâu và nó không thể rút ra khỏi nó/ thoát ra khỏi.
J: Nó ở dưới nước; nó đang đi xuống?
A: Vâng. Nó đi xuống dưới đáy. Họ biết họ không thể trồi lên.
J: Họ không thể rời khỏi đáy biển?
A: Không. Anh ta đã gây ra điều gì đó khi anh ta làm vậy. Con tàu chạm đáy biển; bị hư hỏng, các bộ điều khiển.
J: Người đàn ông này trông như thế nào khi phát điên và làm điều này?
A: Anh ta là một người đàn ông cao, tóc đỏ.
J: Cô có thấy tên anh ấy trên áo không?
A: Không. Anh ta không có tên trên áo của mình. Nó chỉ là một chiếc áo sơ mi kaki.
Từ đó chúng tôi giả định rằng anh ta hẳn là một sĩ quan hoặc một thủ lĩnh nhỏ, vì họ là những thủy thủ duy nhất mặc kaki. Những người đi biển thường mặc áo phông có ghi tên của họ. Khi tỉnh dậy, Anita đang thảo luận về tầm nhìn này, và cô ấy vẫn có thể hình dung được phần nào về nó. Cô có cảm giác rõ ràng rằng anh không phải là một sĩ quan. Cảm giác rất mạnh mẽ rằng anh ta là một người sếp hoặc một giám đốc điều hành, nhiều khả năng là một người sếp.
J: Những người khác trên tàu, họ không thể sửa chữa hư hỏng cho con tàu sao?
A: Họ không thể. Nó làm kẹt điều khiển, và khi va vào, nó còn làm hỏng cái điều khiển phụ nhiều hơn. Họ không thể. Con tàu đó sẽ nằm ngay đó.
J: Và bạn có thể thấy nó đang nằm ở đâu không?
A: Tôi thấy toàn nước xung quanh. Nó cách một quãng xa đến bất kỳ bến bờ nào.
J: Họ không thể nói chuyện với những người bên ngoài bằng cách nào đó sao?
A: Không, họ không thể. Họ đã cố quá lâu. Họ đã cố và thử khắc phục nó, và họ đang mất điện. Họ đang mất mọi quyền kiểm soát trên con tàu đó. Sẽ không thấy điều gì về con tàu đó cho đến khi nó rớt xuống từng mảnh vì áp lực.
J: Nó sẽ rơi ra từng mảnh?
A: Ừ.
J: Có ai đó sẽ tìm thấy các mảnh của con tàu đó chứ?
A: Không phải vào năm 1968 này.
J: Sẽ là sau này?
A: Sau đó rất lâu. Họ sẽ xác định các mảnh của nó. (Tạm dừng) Rất buồn.
J: Những người đó không thể thoát ra và nổi lên trên mặt nước à?
A: Không; họ ở rất, rất sâu. Có điều gì đó về độ sâu họ đang ở; rằng họ không thể rời đi vì lý do đó.
J: Họ phải ở trong con tàu à?
A: Nếu họ cố gắng thoát ra, họ sẽ chết ngay lập tức. Đó là một con tàu kỳ lạ. Tôi chưa bao giờ thấy một cái như vậy trước đây. Được xây dựng rất tốt, phải không?
J: Sao thế … tôi đoán vậy.
A: Nó sẽ không bao giờ xảy ra nếu không có người đàn ông đó. Thật đáng tiếc. Một số người cấp cao hơn anh ta muốn anh ta rời khỏi con tàu đó, nhưng họ đã không hoàn thành công việc giấy tờ và anh ta đã thực hiện chuyến đi cuối cùng này với họ.
J: Ồ, ai đó muốn đưa anh ta ra rìa trước khi họ đi chuyến đi đó sao?
A: Anh ta có dấu hiệu bị căng thẳng.
J: Chà, những người đó có sống được ở dưới đó trong khi nó nằm trên đáy biển không? Ý tôi là, con tàu sẽ không vỡ ngay lập tức sao?
Vì không ai biết chuyện gì đã xảy ra với con tàu, Johnny đã nghĩ rằng có khả năng người ta sẽ sống sót trong một thời gian và có lẽ được cứu.
A: Họ mất oxy, và sau đó (mất) năng lượng của họ để … họ phải tạo ra oxy. Họ phải có không khí bằng cách nào đó. Nhưng con tàu mỗi lúc một mất điện. Trong khoảng 48 giờ, họ đều chết.
J: Và tất cả chỉ vì người đàn ông này đã lộn xộn/ làm loạn, hay làm điều gì đó để kiểm soát thôi sao?
A: Anh ta muốn tự sát đến nỗi anh ta đã giết tất cả những người khác cùng với anh ta.
J: Tại sao anh ta muốn làm điều đó? Cô có thể nói không?
A: Anh ấy đang rất rắc rối, có một số vấn đề tài chính. Tôi nghĩ là chính nó. Anh ta rất lo lắng, và vợ anh ta lo lắng cho anh. Anh ta chỉ muốn thoát ra khỏi nó hoàn toàn.
J: Bạn có thể thấy những người đàn ông khác xung quanh trên tàu không? Tôi nhìn ra là tất cả họ đang làm việc để khắc phục sự cố đó, phải không?
A: Một số trong số họ. Một số trở nên suy sụp. Họ sợ rằng họ sẽ không bao giờ ra khỏi đó.
J: Có ai trong số những người đàn ông mặc áo sơ mi có tên trên đó không?
Chúng tôi hy vọng chúng tôi có thể có được ít nhất một cái tên để xác minh là một người thực sự được liệt kê là đang tham gia. Đột nhiên Anita tỏ ra nóng nực và khó chịu. Cô ấy bắt đầu đổ mồ hôi.
A: Trên tàu rất là nóng. Ở đó rất nóng.
J: Ồ, bạn đã xuống tàu à?
A: Tôi đã nhìn vào bên trong nó.
J: Bạn có thấy cái tên nào trên áo của những người đàn ông không? Bạn có thể nói bất kì ai trong số những người đàn ông đó là ai không ?
A: Những người đàn ông chỉ mặc quần đùi, một số trong số họ. Tôi không thấy cái tên nào. Nó rất nóng. Tôi không biết bất kỳ cái tên nào.
Tất nhiên, thật đáng thất vọng là cô không thể nhìn thấy bất kỳ cái tên nào có thể xác minh được, nhưng lúc này không ai biết số phận của chiếc tàu ngầm. Chúng tôi phải đợi như những người khác cho đến khi họ xác định được vị trí của nó và tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra. Nó vẫn là một bí ẩn trong vài tháng. Thậm chí còn có suy đoán rằng nó có thể đã bị đánh chìm bởi một tàu Nga. Cuối cùng, Hải quân đã xác định được thứ gì đó bằng sóng siêu âm có thể là con tàu mất tích. Vì nó quá sâu nên con người không thể xuống được, họ đã gửi các camera bên dưới hoạt động từ bề mặt để cố gắng xác định các mảnh vỡ. Bài báo sau đây xuất hiện trên Corpus Christi Caller (Texas), vào thứ Sáu, ngày 3 tháng 1 năm 1969:
Nguyên nhân sự mất tích tàu Scorpion có lẽ là do yếu tố nội tại/ yếu tố bên trong
Các bức ảnh dưới nước của Washington về tàu ngầm hạt nhân USS Scorpion, bị chìm ngoài khơi Azores vào tháng 5 năm ngoái với 99 người trên tàu, đã thuyết phục một số chuyên gia Hải quân rằng trục trặc bên trong tàu ngầm đã dẫn đến vụ tai nạn thương tâm, Lầu Năm Góc và các nguồn tin quốc hội tiết lộ hôm thứ Năm.
Một nguồn tin cho biết: “Nếu Scorpion bị trúng ngư lôi hoặc bị tàu mặt nước đâm vào khi nó đang ở gần bề mặt, điều này sẽ để lại thiệt hại có thể xác định được. “Nhưng những bức ảnh cho thấy đã có bất trắc bên trong Scorpion đã kéo nó xuống dưới độ sâu nghiền nát .”
Được biết rằng một tòa án điều tra đặc biệt của Hải quân ở Norfolk, Va., nơi đã lấy lời khai từ tháng 6, đã hoàn thành công việc của mình.
Phát hiện chính thức của tòa án và các khuyến nghị đang được Sở chỉ huy Hạm đội Đại Tây Dương ở Norfolk xem xét và dự kiến sẽ được chuyển tới Thượng tá Thomas H. Moorer, Trưởng phòng Tác chiến Hải quân, trong vài ngày tới. Một thông báo công khai dự kiến sẽ ở đây vào cuối tháng.
Các nguồn tin quen thuộc với kết quả điều tra của tòa án cho biết nguyên nhân chính xác của tổn thất vẫn chưa được xác định, nhưng phạm vi nguyên nhân có thể đã được thu hẹp xuống còn bốn.
Chúng là:
Mất kiểm soát. Nếu chiếc tàu ngầm đang quay trở về Hoa Kỳ sau chuyến tham quan ở Địa Trung Hải, đang chạy nhanh và sâu và cơ chế lặn của nó đột nhiên bị khóa ở vị trí “lặn”, nó sẽ lặn xuống dưới độ sâu trước khi có thể thực hiện các hiệu chỉnh cơ học.
Các chuyên gia nói rằng nếu con tàu đã ở trên độ sâu 200 feet, được coi là có khả năng xảy ra, thì cần phải có thời gian để sửa chữa lỗi như vậy. Một sĩ quan cho biết: “Đội tàu ngầm luôn được tìm hiểu về những việc phải làm trong tình huống như vậy, nhưng hãy nhớ rằng, một khi nó bắt đầu đi xuống, nó sẽ chạy nhanh; dù sao thì một chiếc tàu ngầm được chế tạo ra để lặn.”
Ngập nước từ các điểm rò rỉ nhỏ. Các nhân chứng ở Norfolk cho biết, con tàu Scorpion có vết nứt nhỏ ở thân tàu và trục chân vịt. Tàu ngầm có thể đã đi càng sâu, áp lực của nước đối với các vết nứt có thể gây ra sự phá vỡ đột ngột và dòng nước phun vào càng lớn. Con tàu đang đến để bảo trì, nhưng được coi là trong tình trạng an toàn để hoạt động ở độ sâu đã được phân loại nhất định.
Một quả ngư lôi bị trục trặc trong tàu ngầm. Đôi khi, ngư lôi vô tình được kích hoạt. Trong trường hợp này, các tàu ngầm có thể lùi ngư lôi ra khỏi ống và tước vũ khí của nó, hoặc bắn nó ra khỏi ống. Nếu đó là ngư lôi được thiết kế để bám theo thân tàu khác, tàu đó phải thực hiện một quy trình tuyệt mật để đảm bảo rằng ngư lôi không quay trở lại tàu phóng.
Vì các bức ảnh do tàu nghiên cứu Mizar chụp không cho thấy bằng chứng về một vụ nổ bên ngoài tàu Scorpion, điều này có xu hướng loại bỏ giả thuyết rằng con tàu đã bị trúng ngư lôi của chính nó. Nhưng nó không loại trừ khả năng một quả ngư lôi bị trục trặc có thể đã phát nổ bên trong tàu.
Hoảng loạn . Trong trường hợp xảy ra bất kỳ sự cố nào ở trên, một hoặc nhiều thành viên của phi hành đoàn có thể đã hoảng sợ và bắt đầu kéo sai đòn bẩy. “Nhưng phi hành đoàn này được cho là đã được đào tạo rất tốt và ổn định”, một nguồn tin cho biết.
Vì vậy, không có nhiều hơn những gì có thể được thêm vào. Nếu Hải quân không thể đưa ra kết luận chắc chắn, thì ai khác có thể? Nhưng chúng tôi tự hỏi, Anita có thực sự nhìn thấy những gì thực sự xảy ra trên con tàu đó không?