Trong một số buổi đầu, khi ở trên dạng linh hồn, Anita đã đề cập đến việc có thể nhìn mọi người và nhìn mọi thứ về họ. Ví dụ, khi cô ấy chết trong cuộc sống ở Chicago và chờ đợi Al chết, cô ấy nói rằng cô ấy có thể nhìn vào anh ấy và xem điều gì sẽ xảy ra với anh ấy. Chúng tôi đã bị hấp dẫn bởi ý tưởng rằng cô ấy có thể làm điều này trên cơ sở thử nghiệm. Nó chắc chắn sẽ rất thú vị khi thử nó. Vì nó dường như là một khả năng chỉ liên quan đến hình dạng linh hồn, cô ấy sẽ phải được đưa đến một khoảng thời gian giữa các kiếp sống. Lần đầu tiên chúng tôi thử điều này, cô ấy đã bị lùi về cuộc sống của June và Jane năm 1810. Ở đây chúng tôi dừng lại, và cô ấy đang kể cho chúng tôi nghe về cuộc sống như một linh hồn, một số trong số đó đã được báo cáo/tổng hợp ở chương trước.
J: Có bao nhiêu linh hồn xung quanh đây?
A: Ngay đây? Có một số linh hồn ngay ở đây.
J: Mọi người có thể thấy lẫn nhau không?
A: Ồ, có. … Chúng tôi nói chuyện.
J: Cô nói về cái gì?
A: Đôi khi những việc chúng tôi đã làm, nơi chúng tôi đang đi hoặc những nơi chúng tôi đã đến.
J: Cô có thể mô tả một trong những linh hồn này cho tôi không?
A: Chà … chọn ra một đi!
Johnny đã đi cùng cô ấy, bởi vì anh ấy rõ ràng không thể nhìn thấy những gì cô ấy đang thấy.
J: Chà, cái linh hồn đứng đằng kia.
A: Anh ấy? Ồ, anh ấy tử tế đấy. Anh ấy là một người đàn ông rất dễ chịu. Giờ thì anh ấy đã là một linh hồn trong vài năm. Tôi đã nghĩ, anh ấy rất tương đồng, với vẻ ngoài khi anh ta còn sống. Tất nhiên, một linh hồn thì không, anh biết đấy … anh nhìn tôi. Tôi … à, tôi đoán cái từ đó chỉ là “mỏng”. Anh có thể thấy ngay qua tôi. Tôi có thể nhìn xuyên qua anh ta. Tôi có thể nhìn xuyên thấu những linh hồn khác. Thật buồn cười khi chúng ta có thể như thế này và có sức mạnh và làm được nhiều việc. Chúng tôi thay đổi rất nhiều. Bạn đã là một linh lâu chưa?
J: (Ngạc nhiên trước câu hỏi của cô ấy.) Không, tôi chắc chắn là chưa.
A: Chà, cần phải làm quen.
J: Chắc chắn rồi. Điều này rất lạ lẫm.
A: (Cô ấy có vẻ rất yên tâm.) Ừ thì, bây giờ, đừng sợ hãi nhé.
J: Tôi sẽ cố không như vậy. Người đàn ông đó có nói anh ta được gọi đến đây để làm gì không?
A: Chà, anh ấy đã ở đây khá lâu và anh ấy đã giúp đỡ một số người. Tôi nghĩ bây giờ anh ấy đang chờ đợi để được tái sinh một lần nữa. Lúc này ,anh ấy biết mình sẽ đi đâu. Vẫn còn một khoảng thời gian nữa, nhưng anh ấy sẽ lại được sinh ra.
J: Làm sao anh ấy biết được?
A: Chà, anh ta đã được cho biết; anh ta cảm thấy nó. Tôi không thể diễn tả cảm giác này. Anh sẽ quen với nó. Nó không giống như khi anh còn sống và ai đó nói điều gì đó và anh nghe thấy nó bằng tai của mình. Hoặc nếu một người đang ở xa anh và giọng nói của họ có vẻ văng vẳng. Anh nghe thấy giọng nói này giống như thể ông ấy đang ở ngay đó với anh. Anh nghe giọng nói, cảm nhận nó là chủ yếu. Nhưng nó luôn rất chính xác, không mơ hồ. Anh chỉ biết những gì anh phải làm. Và chúng tôi thậm chí đôi khi có thể nói chuyện với nhau mà không cần nói một lời, giống như tôi đang nói với anh bây giờ. Đôi khi chúng tôi cũng làm như vậy. Nó chỉ phụ thuộc.
J: (Anh ấy quyết định đã đến lúc thử thí nghiệm.) Nói cho tôi biết, cô có thể xem trước tương lai được không?
A: Chà, có chứ, nếu chúng ta cố gắng, hãy tập trung. Nếu chúng ta thực sự cần biết, hoặc nếu chúng ta muốn biết, chúng ta có thể xem. Đôi khi, tôi nói với mọi người những gì sắp xảy ra để trấn an họ.
J: Cô có thể nhìn về tương lai ngay bây giờ và thấy điều gì đó sắp xảy ra và nói cho tôi biết không?
A: Ừ thì … về anh hay về đất nước, hay …
Johnny đã định tìm hiểu về đất nước này trước, nhưng khi cô nói vậy, sự tò mò của anh quá mạnh.
J: Về tôi. Cô có thể thấy điều gì đó về tôi sắp xảy ra không?
A: Để tôi tập trung. (Tạm dừng) Tôi có thể cho anh biết một số điều. Tôi có thể nói với anh rằng anh không phải là một linh hồn. (Ngạc nhiên) Tôi không biết đây là cái gì. Anh không phải là một linh hồn!
J: Tôi không phải?
A: Không, anh còn sống! Nhưng không phải vào thời điểm này [1810]. Anh sẽ sống nhiều cuộc đời hơn cuộc đời mà anh đang sống.
J: Tôi đang ở kiếp đầu tiên?
A: Không, ồ không! Anh đã sống nhiều kiếp trước kiếp này. Và anh sẽ sống nhiều hơn nữa.
J: Cô có thể cho tôi biết tôi sẽ làm gì trong kiếp sống này không?
A: Chà, rất lạ vì anh đang nói chuyện với tôi từ một cuộc sống khác, một thời điểm khác. Tôi nghĩ anh đang sống … trong tương lai! Từ tôi. Tôi không biết bao xa. Nhưng tôi có thể nhìn thấy anh như tôi nghĩ bạn nhìn. Và tôi có thể nói với anh, trong cuộc đời đó, anh sẽ sống một cuộc sống rất, rất lâu. Về cơ bản anh là một người rất tốt. Có một số điều anh làm không hoàn toàn đúng. Có những điều … nhưng về cơ bản, những bài học sẽ bắt đầu từ đó. Anh đã học được rất nhiều.
J: Và cô nói tôi sẽ sống lâu trong kiếp sống đó?
A: Vâng, tôi nghĩ anh sẽ sống đến già. Tôi thấy anh khi tôi nhìn anh bây giờ như một ông già. Anh có cháu … không, có chắt. Anh có chắt. Anh sẽ sống lâu hơn nhiều so với những người đang sống trong thời này. Đó là cách tôi biết anh là người trong tương lai.
Anh hỏi cô nơi anh sẽ sống, và cô tiếp tục mô tả nơi này. Một điều kỳ lạ mà cô ấy nói là tiểu bang chúng tôi định cư không phải là tiểu bang vào thời điểm đó [1810]. Cuối cùng chúng tôi định cư ở Arkansas, nơi không phải là tiểu bang vào thời điểm cô ấy được hồi qui. Ngoài ra, không ai biết chúng tôi dự định sẽ đi đâu khi nghỉ hưu trong Hải quân. Vào thời điểm đó, bản thân chúng tôi cũng không dám chắc, và chúng tôi nghĩ rằng phải vài năm nữa chúng tôi mới phải lo về điều đó. Cô ấy tiếp tục mô tả vị trí của chúng tôi trên đất nước một cách hoàn hảo. Cũng như khi Johnny quan tâm đến việc làm công việc sửa chữa TV và radio bán thời gian bên cạnh công việc Hải quân của anh ấy là điều khiển/kiểm soát máy bay (người điều khiển radar), anh ấy đã hỏi cô loại công việc anh ấy sẽ làm. Cô ấy trở nên rất băn khoăn và không thoải mái. Cô ấy nói rằng đó là một điều gì đó rất lạ đối với cô ấy.
A: Nó là trong thời gian/thời đại đó. Nó có dây … ống. Thật kỳ lạ … đáng sợ. Anh là một người khác lạ. Tôi chưa bao giờ làm điều đó trước đây … như thế. Thật khó hiểu khi tôi nhìn thấy những điều tôi không hiểu. Những cái ống này rất vui nhộn. Nó phải liên quan đến tương lai từ đây, rất lâu sau này. Tôi nghĩ, họ sẽ bắt đầu làm việc này trong một thế kỷ nữa. Tôi nghĩ khoảng năm 1930 họ sẽ bắt đầu làm việc này. Đây là công việc anh sẽ làm cho của cuộc sống của anh.
J: Tôi đoán tôi sẽ thích nó, sau đó thì?
A: Anh sẽ thích nó. Tôi có cảm giác anh đang rất hạnh phúc trong cuộc sống này. Anh có một số vấn đề, nhưng chúng không phải là vấn đề nghiêm trọng. Anh biết đấy, đối với mỗi người còn sống, với họ, những vấn đề của họ rất lớn. Nhưng so với những vấn đề anh có thể gặp phải, đây là những vấn đề nhỏ. Kiếp sống này suôn sẻ hơn những kiếp sống cuối cùng của anh.
J: Để xem nào, chúng ta phải được tái sinh thường xuyên và học những bài học mới à?
A: Không có thời gian định sẵn. Lúc đầu tôi đã nghĩ là có. Nhưng không.
J: Nhưng tôi hiểu chúng ta có những bài học để học?
A: Đúng, anh phải học một cái gì đó mỗi lần như vậy. Anh đang học ngay trong cuộc đời này, những điều mà anh cần học từ lần trước. Tôi thấy lòng tốt xung quanh anh, anh đang học hỏi. Đó là lý do tại sao anh sẽ sống lâu. Anh sẽ đạt được nhiều điều trong cuộc đời này. Và mỗi lần sau đó cuộc sống sẽ dễ dàng hơn một chút. Anh sẽ thấy trong kiếp sau của mình, anh sẽ gặp những vấn đề khác nhau, nhưng qua mỗi lần quãng đời dường như suôn sẻ hơn, và anh dường như hoàn thành nhiều hơn và làm được nhiều việc quan trọng hơn. Đây là những gì tôi thấy khi tôi nhìn vào anh. … Nhưng nó đáng lo ngại.
Bởi vì cô ấy có vẻ rất buồn khi nhìn những thứ xa xôi trong tương lai mà cô ấy không hiểu, Johnny đã không bao giờ để cô ấy làm điều này từ rất xa trở lại trong quá khứ. Sau đó, khi chúng tôi thử kiểu thí nghiệm này, anh ấy đã đưa cô ấy trở lại những năm 1930, trạng thái linh hồn gần đây nhất của cô ấy, và nó dường như không làm cô ấy quá phiền lòng. Vào những lúc này, cô ấy lại nói với chúng tôi về tương lai của chúng tôi, và cũng muốn tìm hiểu về chính cô ấy. Khi nói về tương lai của chính mình, cô ấy nói rằng cô ấy có thể theo đuổi linh hồn của mình một cách khó khăn. Cô ấy nói về việc quan sát bản thân, như thể đang nhìn một người lạ, rất khách quan. Điều này rất thú vị đối với chúng tôi theo quan điểm cá nhân. Tuy nhiên, chúng tôi nghĩ rằng chúng tôi nên cố gắng tìm ra một số điều mà nhiều người quan tâm hơn. Chẳng hạn, điều gì sẽ xảy ra với đất nước chúng tôi. Hãy nhớ rằng những phiên thôi miên này xảy ra vào giữa năm 1968.
Anita bị hồi quy về năm 1930 và cô ở trạng thái linh hồn giữa những kiếp sống.
J: Cô có thể tập trung và nhìn về tương lai nhiều năm sau và cho tôi biết điều gì sẽ xảy ra không?
A: Tôi có thể thử. Trước đây chưa có ai hỏi tôi. Đôi khi, tôi biết điều gì sẽ xảy ra. Đôi khi, tôi thấy nó rất rõ ràng. Tập trung rất cao độ. Tôi chỉ làm điều đó khi tôi cố gắng giúp đỡ mọi người. Tôi tìm kiếm một cái gì đó cụ thể, cố gắng tìm một cái gì đó sẽ mang lại cho họ sự can đảm, hoặc để mong đợi, hoặc để giúp họ. Vì vậy, tôi cố gắng nhìn tương lai cho người đó. Đôi khi tôi làm vậy, tôi thấy những điều ảnh hưởng đến nhiều người.
J: Đó là điều tôi đang nghĩ, nếu cô có thể nhìn tương lai và thấy đất nước này sẽ làm gì, điều đó sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều người. Họ có thể muốn biết. Hãy xem, đây là năm 1930? Cô có thể nhìn đến năm 1968 không? Đó sẽ là 38 năm sau.
A: Đó là một năm rất tồi tệ. Nhiều điều tồi tệ xảy ra. Sẽ có rất nhiều cuộc chiến.
J: Có phải đất nước này sẽ xảy ra chiến tranh không?
A: Đúng vậy. Nhiều người chết, nhiều gia đình đau thương. Sẽ có hai cuộc chiến tranh vào năm 1968.
Đây là một bất ngờ. Chúng tôi vẫn chiến đấu ở Việt Nam, nhưng ở đâu nữa?
A: Đúng, nhưng họ không gọi chúng là chiến tranh. Họ sẽ không gọi nó là một cuộc chiến, nhưng nó là một cuộc chiến. Có hai quốc gia chúng ta sẽ chiến đấu.
J: Cô có thể cho biết nước nào đang chiến tranh với nước này không?
A: Chà, chúng ta chiến đấu với một quốc gia, nhưng đó không phải là quốc gia mà chúng ta thực sự chiến đấu. Ở hai quốc gia chúng ta chiến đấu, nhưng cùng một quốc gia đã bắt đầu cả hai cuộc chiến. Chúng ta chiến đấu với … Nga.
J: Chúng ta đang chiến đấu với Nga?
A: Cả hai lần, nhưng ở những nơi khác nhau, ở những quốc gia khác nhau. Chúng ta không chiến đấu ở đây, và chúng ta không chiến đấu ở Nga. Chúng ta sẽ chiến đấu ở những quốc gia khác với những nước đó.
J: Họ đang chiến đấu ở những quốc gia nào?
A: Chà, họ đã chiến đấu trong một thời gian dài, lâu hơn bất kỳ ai biết về Đông Dương … Việt Nam. Chúng ta đã chiến đấu rất lâu trước năm này 1968, trong … mười năm họ đã chiến đấu ở đó.
J: Đó là ở Đông Dương?
A: Có một thời là Đông Dương, họ đã đổi tên. Nó được gọi là Việt Nam.
J: Và nước khác là?
A: Quốc gia khác sẽ diễn ra vào cuối năm đó. Chúng ta sẽ bắt đầu một cuộc chiến ở Triều Tiên.
J: (Ngạc nhiên) Ở Triều Tiên?
A: Đúng vậy. Chúng ta đã chiến đấu với đất nước này trước đây, gần 20 năm trước, và họ lại chiến đấu. Nó sẽ bắt đầu vào năm 1968. Tôi thấy nó vào năm 68, vào cuối mùa thu … Tôi nghĩ là vào Ngày Lễ Tạ ơn tháng Mười Một. Có nhiều người khó chịu vì cuộc chiến vừa mới bắt đầu.
J: Không có nhiều thứ để tạ ơn phải không?
A: Không. Như chúng ta đã biết, chúng ta không tái chiến với Triều Tiên, nhưng Sự cố Pueblo đã xảy ra trong năm đó. Chiến tranh có bị ngăn chặn bởi hành động đã được xảy ra sau đó không? Đối với những người có thể không nhớ chuyện gì đã xảy ra, có thể có một vài từ giải thích. Từ Niên giám Bách khoa toàn thư của Collier năm 1968:
Sự chú ý của quốc tế tập trung vào Triều Tiên vào tháng Giêng khi lực lượng Triều Tiên bắt giữ Tàu tình báo hải quân Mỹ Pueblo. Khẳng định rằng con tàu đã bị bắt khi xâm nhập vào vùng biển ven biển (Hoa Kỳ bác bỏ cáo buộc), chính phủ Bắc Hàn tiếp tục giữ con tàu và 82 thành viên thủy thủ đoàn bất chấp nỗ lực của chính phủ Hoa Kỳ để họ được thả. Tập phim dẫn đến việc tăng cường bảo vệ lực lượng Hoa Kì ở Nam Hàn. Trong khi đó, Bắc Hàn được cho là đang xây dựng vị trí quân sự của riêng mình, và lo ngại rằng bên này hay bên kia có thể bị dụ dỗ để có thể dẫn đến nối lại các cuộc chiến toàn diện. Tuy nhiên, sự cuồng loạn về chiến tranh đã lắng xuống vì rõ ràng Hoa Kỳ không có kế hoạch thực hiện các hành động hiếu chiến để giải phóng con tàu và thủy thủ đoàn. Bắc Hàn đã trả tự do cho thủy thủ đoàn Pueblo vào tháng 12, sau khi đạt được một thỏa thuận với Hoa Kỳ, trong đó Hoa Kỳ đã ký một lời thú nhận sai về tội gián điệp trong khi công khai bác bỏ hành vi này. Một thỏa hiệp như vậy rõ ràng chưa có tiền lệ trong luật quốc tế.
J: Năm 1968, đó là năm đất nước này sắp có tổng thống mới, phải không?
A: Nó có thể, nó có thể là vậy.
J: Cô có thể nhìn về tương lai đến cuối năm 1968 và đầu năm 1969. Cô có thể thấy ai đang được bầu làm tổng thống của đất nước này không? Ông ấy được bầu vào tháng 11, phải không; và ông ấy nhậm chức vào tháng Giêng?
A: Tôi không biết. Tôi chưa bao giờ xem chính trị. Tôi không thích chúng.
Trong cuộc sống này, Anita rất quan tâm đến chính trị và muốn chúng tôi tìm hiểu càng nhiều càng tốt về cuộc bầu cử sắp tới.
A: Nhưng tôi thấy Tổng thống. Đây là tháng mười hai. Đây sẽ là Tổng thống nhậm chức bây giờ vào năm 1968. Sẽ sớm có một người mới nhậm chức, nhưng phải đến năm sau. Tôi không thích điều này. Một người khác đã được bầu chọn. Người đàn ông này, người đàn ông này rất xấu xa … xung quanh anh ta rất nhiều màu đen.
J: (Điều này thật bất ngờ.) Anh ấy tên gì?
A: Hiện người đàn ông đó đang ở trong văn phòng Tôi nói tắt, tên của anh ấy bắt đầu bằng chữ J (Johnson?).
J: Và ông ta là người có cái ác xung quanh ông ta?
A: Đúng vậy, ông ấy đã xáo trộn nhiều thứ mà đáng ra ông ấy không nên như vậy. Ông ta đã gây ra rất nhiều rắc rối cho đất nước.
J: Ông ấy có tiếp tục làm tổng thống vào năm sau không?
A: Không, sẽ có một người đàn ông khác vào năm sau.
J: Nhìn về tương lai và hình dung người đàn ông đó. Cô có thể thấy tổng thống mới đó không?
Điều này rất căng thẳng. Sự hồi hộp đang giết chết tôi.
A: Tôi thấy ông ấy.
J: Ông ấy trông như thế nào?
A: Ông ấy cao … và da màu.
J: Anh ấy có màu đen nào xung quanh không?
A: Không, ông ấy không giống vậy, nhưng ông ấy đã bối rối. Ông ấy là một người đàn ông yếu đuối. Đây là một lựa chọn tồi.
J: Ông ấy gọi là gì?
Đây là một bất ngờ lớn, vì Nixon đã không tuyên bố ứng cử hay nói bất cứ điều gì về việc tranh cử vào thời điểm này. Người ta cho rằng Robert Kennedy sẽ đắc cử với ít sự phản đối. Thành công của anh gần như đã được đảm bảo.
J: Và cô nói, có một cuộc chiến đang xảy ra với Việt Nam và Đông Dương. Cô có thể thấy bất kỳ kết cục nào cho cuộc chiến đó không?
A: Nó sẽ bắt đầu kết thúc. Năm đó sẽ bắt đầu có các cuộc đàm phán. Và người ta muốn người dân của họ về nhà, nhưng họ vẫn sẽ ở đó. Và sẽ vẫn còn chiến đấu cho đến hết năm 68. Chúng ta sẽ cố gắng thoát ra khỏi đó, nhưng nó liên quan rất nhiều thứ, hơn bất cứ ai biết. Nhiều hơn những gì mà người dân đất nước này biết. Sẽ có các cuộc đàm phán hòa bình vào năm 68 này, nhưng sẽ còn rất lâu trước khi tất cả người dân rời khỏi đất nước đó để trở về nhà. Người còn lại bắt đầu từ những điều rất nhỏ, tầm thường. Họ không gọi đó là một cuộc chiến, nhưng tôi thì có. Đó là một cuộc chiến. Tất cả trong năm 68 đều là trong chiến tranh … một năm rất tồi tệ.
J: Và người đàn ông mới sắp trở thành tổng thống này, ông ta không thể ngăn chặn các cuộc chiến tranh sao?
A: Ông ấy là một người đàn ông yếu đuối và họ đang cố gắng giúp ông. Đã đẩy ông ta vào thế ít phản đối nhất. Ông ta không có nhiều quyền lực. Ông ấy không thể làm những gì ông muốn làm. Và ông ấy đôi khi bối rối không biết nên nghe ai. Ông ấy sẽ cố gắng rất nhiều, và ông có một số trợ giúp tốt. Tuy nhiên, ông không được cho là tổng thống. Ông ấy là một lựa chọn tồi.
J: Ai đã được cho là tổng thống?
A: Người đàn ông được cho là tổng thống trông rất khác với ông ta. Ông ấy nhỏ hơn … tóc vàng. Lẽ ra lần này ông ấy phải là tổng thống.
J: Có phải lúc đó ông ấy đang cố gắng trở thành tổng thống, và người đàn ông này đã nhận được nó?
A: Ông ấy đã kìm chế quá lâu. Đáng lẽ ra, ông ấy phải như vậy, nhưng ông vẫn chưa chắc mình đã sẵn sàng để trở thành chưa.
Chúng tôi không chắc liệu cô ấy đang nói về Robert Kennedy, hay có lẽ là Gerald Ford. Điều này không bao giờ được làm rõ.
J: Cô có thấy sự kiện lớn nào khác sẽ đang xảy ra không? Bất cứ điều gì có thể ảnh hưởng đến rất nhiều người?
A: Người ta làm tổn thương người khác. Rất nhiều cuộc bạo loạn. Họ sẽ có rất nhiều trong năm đó.
J: Có cuộc bạo loạn nào lớn không?
A: Cái lớn nhất sẽ là … nó có vẻ như ở Chicago.
J: Điều đó xảy ra vào thời gian nào trong năm?
A: Mùa hè … rất rất nóng.
J: Đó có phải là một cuộc bạo động với người da đen không? Có rất nhiều trong số chúng xảy ra trong những năm 1960.
A: Có những người khác cũng tham gia. Một vài người da trắng, da đen …
J: Người da trắng đang gây ra bạo loạn?
A: Một số người trong số họ sẽ gây ra điều đó.
J: Cô nghĩ tại sao họ lại làm điều này? Cô có thấy không?
A: Tôi nghĩ nó làm suy yếu đất nước. Họ muốn chứng tỏ lực lượng của họ có thể mạnh đến mức nào. Họ là những người rất ích kỷ … sử dụng người da đen để có lợi cho họ.
J: Đây có phải là những người của đất nước này không?
A: Một vài … một số. Họ đã ở đây lâu rồi, rất thâm nhập vào cuộc sống của chúng ta.
J: Chỉ gây ra rất nhiều bất ổn?
A: Vâng. Nhiều sóng gió …. Oái oăm … Tôi không thích năm đó. Rất ít điều tốt trong năm đó. Vì vậy, nhiều người đã bị giết một cách vô ích. Năm một chín sáu tám sẽ gặp nhiều tai hại, năm rất xấu.
Chúng tôi nghĩ rằng cô ấy đang nói về một cuộc bạo động đua xe ở Chicago, bởi vì đó dường như là kết luận rõ ràng nhất. Tất cả chúng tôi đều ngạc nhiên khi ngồi quanh TV vào tháng 8 năm 1968, và theo dõi cuộc bạo động diễn ra trên các đường phố bên ngoài Hội nghị Quốc gia Dân chủ ở Chicago. Mọi việc trở nên tồi tệ đến mức hàng nghìn lính canh quốc gia và quân dự bị liên bang đã được gọi đến để giúp cảnh sát. Các phương tiện truyền thông đưa tin cho rằng một trong những yếu tố khiến nó bùng phát là Chicago đang trải qua một trong những mùa hè nóng nhất được ghi nhận. Khi Anita ngồi với chúng tôi xem cảnh sát chống bạo động chiến đấu với những kẻ bạo loạn, cô ấy nói đó là một cảm giác rất kỳ lạ. “Tôi đã xem tất cả những cảnh này trước đây,” cô nói.
Sau đó, khi các chiến dịch bầu cử kéo dài sang mùa hè và mùa thu, nó có vẻ rất kỳ quặc. Đó là một cảm giác chống lại cao trào. Tất cả sự phấn khích đã biến mất khỏi nó. Không có sự phân vân. Rốt cuộc, chúng tôi đã biết ai sẽ được đề cử và ai sẽ thắng cuộc bầu cử. Và sau khi cuộc bỏ phiếu được đếm, và Nixon đứng đó để nhận lời chúc mừng, đó là một cảm giác rất vui. Chúng tôi đã thấy nó rồi; đã trải nghiệm nó nhiều tháng trước.
Một chín sáu tám là một năm rất tồi tệ trên nhiều phương diện. Các vụ ám sát Martin Luther King, Jr. và Robert Kennedy cũng xảy ra trong năm đó. Chúng tôi đã được hỏi nhiều lần tại sao cô ấy không nhìn thấy những sự kiện đó và báo cáo về chúng. Có thể cô ấy đã làm rồi khi nói: “Tôi không thích năm đó. Năm đó rất ít chuyện tốt. Giết người vô ích như vậy. Một chính sáu tám sẽ gặp tai ương, nhiều phiền phức, năm đó rất xấu.”
Kể từ đó, tôi đã học được thông qua việc làm việc xa hơn với thôi miên rằng đối tượng thường sẽ nhìn thấy nhiều hơn những gì họ liên quan. Trừ khi họ được hỏi một câu hỏi trực tiếp, họ có thể không bao giờ đề cập đến nó. Thường thì các cảnh đến quá nhanh.
Phiên thôi miên tiếp tục.
J: Nói cho tôi biết, vào năm 1968, đất nước này đang nói về việc gửi một thứ gì đó lên mặt trăng. Họ sẽ đến đó chứ?
A: Họ tạo ra những thứ có thể lên mặt trăng, nhưng không giống như kế hoạch của họ. Mọi người vẫn chưa đến đó. Năm sau.
J: Một chín sáu chín?
A: Năm tới người ta sẽ lên mặt trăng.
J: Họ sẽ quay lại chứ?
A: Không phải không có … bi kịch. Tất cả đều rất đen tối, không tốt chút nào. Nó không tốt.
J: Có phải đất nước này là nơi gửi những người này đi không?
A: Chúng ta sẽ ở đó, nhưng không phải năm nay: 1968. Năm 1969, chúng ta sẽ cử người lên mặt trăng.
J: Và một số người trong số họ sẽ trở lại?
A: Tôi không biết bao nhiêu người sẽ đi, và tôi không biết bao nhiêu người quay lại, nhưng người chỉ huy bị giết. Anh ấy sẽ chết. Như chúng ta đã biết, chúng ta đã hạ cánh trên mặt trăng với chuyến thám hiểm có người lái đầu tiên vào năm 1969. Chúng ta ngồi trước TV và kinh ngạc theo dõi khi một dự đoán khác trở thành sự thật. Nhưng còn bi kịch thì sao? Những thứ duy nhất mà chúng ta biết là tàu Apollo bị cháy trên mặt đất giết chết tất cả người trên tàu, và các phi hành gia vũ trụ Nga đã chết khi cố gắng lên mặt trăng. Có thể đã có những cái chết khác trong số các phi hành gia mà chính phủ chưa bao giờ công khai?
J: Vì vậy, họ sẽ hạ cánh trên mặt trăng. Cô có nghĩ rằng họ phải làm điều này?
A: Không, nhưng nó không gây hại cho ai khác ngoài họ. Nó không phải để họ làm điều đó, nhưng nó không có hại gì cả. Họ sẽ không làm những gì họ nghĩ. Họ muốn có các nền tảng không gian. Họ muốn kiểm soát thế giới. Nó sẽ không như vậy trong một thời gian dài. Một ngày nào đó, trong một chặng đường dài, sẽ có những thứ như thế này trong không gian. Họ nghĩ rằng bây giờ họ có thể chinh phục mọi thứ chỉ bằng cách đến đó, nhưng họ còn rất, rất nhiều điều để học hỏi. Nhiều người không biết. Họ sẽ không bao giờ làm những gì họ nghĩ họ là trong hiện tại.
J: Họ có kế hoạch đi đến thế giới khác không?
A: Họ muốn khám phá. Họ nghĩ rằng có những thứ ngoài kia.
J: Có những thứ ngoài kia không?
A: (Cô ấy cười như thể cô ấy có một bí mật.) Ồ, có; ồ, có! Nhưng không phải những gì họ nghĩ.
J: Những thứ này là gì ở ngoài đó?
A: Chà, có rất nhiều hành tinh khác, mỗi hành tinh đều có sự sống trên đó. Nhưng không phải những gì họ đang mong đợi tìm thấy.
J: Họ đang mong đợi để tìm thấy cuộc sống này trong hình dạng con người, giống như họ à?
A: Không, không hẳn. Nhưng họ nghĩ rằng họ sẽ có thể giao tiếp ngay lập tức. Đây không phải là sự thật. Họ sẽ không; không phải trong một thời gian dài, có lẽ là không bao giờ. Tôi không thấy họ bao giờ làm điều đó, như họ nghĩ.
J: Họ có những thứ đã được báo cáo trên khắp đất nước mà họ đã thấy. Cái mà họ gọi là “phi thuyền, đĩa bay và quả cầu lửa”. Họ nói rằng chúng đến từ thế giới khác, hành tinh khác. Cô đã thấy những cái này chưa?
A: (Lại cười.) Tất nhiên!
J: Chúng là gì?
A: Chúng là phương tiện không gian. Họ đi du lịch trong chúng.
J: Ai ở trong chúng?
A: Chà, điều đó tùy thuộc vào anh định nghĩa. Có những thứ mà họ nhìn thấy. Họ nghĩ rằng chúng là đĩa bay. Họ gọi chúng là những vật thể không xác định, chẳng qua là linh hồn. Đôi khi, chúng là những con tàu đến từ hành tinh khác. Về cơ bản họ rất sợ những thứ này. Nếu họ phát hiện ra điều gì đó, họ không nói với mọi người về điều đó. Rất sợ hãi không biết nó có thể là gì vì những giao tiếp của họ không được thông qua.
J: Cô nói đây là những con tàu vũ trụ từ hành tinh khác?
A: Đúng, có một số trong số đó.
J: Có người trong chúng không; những người như chúng ta?
A: Họ có thể là một người nếu họ muốn trở thành. Những thứ họ đã thấy trong năm nay và vài năm gần đây là một dạng sống có thể mang những cơ thể khác nhau. Lắp ráp những thứ khác nhau, làm cho họ trông khác. Họ có thể trông giống như con người.
J: Cô có biết họ đến từ hành tinh nào không?
A: Tôi không biết tên. Tôi đã được nói cho. Tôi không thể nhớ. Nó không phải từ hệ mặt trời này. Họ đến từ một hệ khác. Nơi gần chúng ta nhất.
J: Ồ. Hệ mặt trời gần nhất với hệ mặt trời này?
A: Đúng. Họ đang ở đây. Họ là những người rất tò mò. Họ đang ở một giai đoạn phát triển khác. Họ quan sát Trái đất, những vấn đề của họ. Họ rất ít khi can thiệp. Họ quan sát và học hỏi. Họ rất tò mò.
J: Cô có nghĩ rằng họ sẽ hạ cánh xuống Trái đất và thử sống ở đây không?
A: Không, không như anh nghĩ, không như anh nghĩ. Họ đã ở đây trong một thời gian dài.
J: Họ đã từng?
A: Họ đã đến và đi. Họ có thể trông giống như những người trên Trái đất. Mọi người không biết điều đó khi người ta nhìn thấy họ. Họ không hại ai không bao giờ làm hại ai. Họ quan sát; đôi khi họ đến và sống một thời gian. Nơi rất bận rộn, Trái đất. Họ không thích ở đây. Và họ quay trở lại.
J: Họ có cố gắng giúp đỡ mọi người không?
A: Không, họ rất ít khi can thiệp.
J: Họ chỉ đang quan sát để xem chuyện gì đang xảy ra? Họ thực sự tò mò sao?
A: Đúng. Họ đã trải qua một giai đoạn rất giống với giai đoạn này vài nghìn năm trước. Đây là thông tin tuyệt vời để nhận được. Đặc biệt là vì thời đó có rất ít bài viết về UFO và người ngoài hành tinh.