Tôi đã cho rằng khi mà chúng ta tiến xa đến mức này, sẽ chẳng còn gì có thể làm chúng ta ngạc nhiên. Nhưng mỗi phiên thôi miên đều có một cái gì đó tươi mới và mới mẻ để kích thích tâm trí của chúng tôi.
Phần sau xảy ra khi Anita bị lùi về thời điểm ngay trước khi cô được sinh ra trong cuộc sống ở Anh với cái tên Mary ngọt ngào và dịu dàng. Đây là một trạng thái linh hồn tự nhiên, nhưng những gì cô ấy nói với chúng tôi thật khó hiểu. Cô ấy nói về một nơi mới lạ mà cô ấy chưa từng đề cập đến trước đây, một nơi nghe có vẻ khác với vùng đất linh hồn nơi chúng tôi thường tìm thấy cô ấy.
J: Được rồi, Mary; nó quay lại đó. Bạn thấy gì?
A: Nó màu đen, tối. Nó sẽ sớm sáng sủa hơn.
J: Nó là gì … ban đêm à?
A: Nó đã là đêm, nó là bình minh.
J: Cô đang làm gì?
A: Tôi đến nơi này lần đầu tiên. Linh hồn tôi đã yên nghỉ hàng trăm năm.
J: Đây là nơi nào?
A: Anh quốc, tôi nghĩ vậy. Và bây giờ tôi đã sẵn sàng để bắt đầu những chuỗi ngày của mình.
J:Chuỗi ngày của cái gì?
A: Bài học của tôi. Tâm hồn tôi phải được thanh lọc, và tôi phải học hỏi. Tôi sẽ đi qua các bước như khi tôi nghe giọng nói của tôi nói với tôi. Và mỗi lần, tôi sẽ học được một điều gì đó khác biệt, một điều gì đó mới mẻ. Mỗi người sẽ học. Tôi sẽ bắt đầu; Tôi sẽ quan sát và theo dõi.
J: Cô đã ở đâu?
A: Dường như tôi đã nghỉ ngơi, nhiều năm … hàng trăm năm. Nghỉ ngơi.
J: Cô nghỉ ngơi ở đâu?
A: Vượt lên trên Trái đất, trên tất cả mọi thứ. Không có cảm xúc, rung động hay màu sắc. Khi ông nghỉ ngơi, ông hoàn toàn bình an.
J: Nhưng cô đang ở xa Trái đất?
A: Xa. Tôi nghe nói có rắc rối ở đó.
J: Trên Trái Đất?
A: Luôn luôn là rắc rối, những linh hồn tội nghiệp. Được gửi từ nơi bình yên đến Trái đất. Trước khi chúng ta có thể quay lại, chúng ta sẽ học hỏi.
J:Cô đến Trái Đất để học những bài học?
A: Đúng, tôi phải học.
J: Cô đã nghỉ ngơi lâu chưa?
A: Lâu, rất lâu.
J: Tại sao? Linh hồn cô đã mệt mỏi à?
A: Nó đã trải qua nhiều bạo lực. Nhiều bạo lực, và tinh thần của tôi bị xé nát và tổn thương. Tôi cần phải nghỉ ngơi. Đã hai lần ở đây, nhưng tôi không nói ngôn ngữ này. Nhưng bây giờ tôi nói với anh (thông qua nó). Tôi nhớ một phần … nhưng để được nghỉ ngơi thực sự, tôi không nên nhớ. Giọng nói ấy cho tôi biết, càng đến gần thời điểm, tôi sẽ càng quên nhiều hơn. Tôi không được nhớ. Nó sẽ ảnh hưởng đến ngôn ngữ của tôi, của tôi … nó sẽ ảnh hưởng đến mọi thứ, suy nghĩ của tôi, việc học của tôi. Tôi không nên nhớ về quá khứ. Tinh thần trở nên tươi mới mà không có kiến thức. Và nghỉ ngơi, ông nhập vào cơ thể … và anh bắt đầu. Anh bắt đầu.
Điều này thật khó hiểu. Để đặt câu hỏi và đưa phiên thôi miên trở lại điều gì đó mà chúng ta có thể hiểu được, Johnny đã cố gắng định hướng cho cô ấy về một khoảng thời gian hoặc năm.
J: Để xem … Cô nói rằng cô đã yên nghỉ hàng trăm năm. Tôi sẽ đếm đến ba, và chúng ta sẽ quay ngược lại 100 năm. Cô sẽ có thể nói chuyện với tôi bằng ngôn ngữ tôi đang nói. Cho tôi biết cô đang làm gì?
A: Đang chuẩn bị. Nghỉ ngơi.
J: Và cô đang nghỉ ngơi ở đâu?
A: Không có tên … không có tên để chúng tôi gọi nó. Chúng tôi ở đây; chúng tôi ở bên nhau.
J: Chúng tôi? Có nhiều cô người như cô à?
A: Nhiều linh hồn, rất nhiều, và chúng tôi nghỉ ngơi. Đôi khi anh có thể quay trở lại rất nhanh, họ nói vậy. Nếu điều gì đó anh đã làm rất sai, bạn muốn quay lại trước khi kí ức bị xóa hoàn toàn. Và anh cố gắng không phạm phải những sai lầm tương tự, hoặc anh sẽ phải quay lại nhiều hơn và nhiều hơn. Tốt hơn là nên nghỉ ngơi và quên đi.
J: Được rồi. Tôi sẽ đếm đến ba, và chúng ta sẽ quay lại 100 năm nữa. Cô đang làm gì bây giờ.
A: Bắt đầu việc nghỉ ngơi của tôi.
Cô ấy chỉ mới bắt đầu thời gian của mình ở nơi yên nghỉ bí ẩn này? Cuộc sống trước khi bắt đầu phải quay trở lại bao xa? Chúng tôi sẽ tiếp tục quay trở lại cho đến khi chúng tôi phát hiện ra.
J: Được rồi. Tôi sẽ đếm đến ba, và chúng ta sẽ quay trở lại năm 1300. Cô sẽ có thể nói chuyện với tôi bằng ngôn ngữ mà tôi đang nói. Cô đang làm gì đấy?
A: Tôi đang chuẩn bị cho bữa tiệc.
J: Bữa tiệc cho điều gì?
A: Tiệc dành cho những ngày lễ trọng đại. Sẽ có một bữa tiệc khi những người đàn ông trở về.
J: Những người đàn ông đang ở đâu?
A: Họ đang có chiến tranh. Chúng tôi chiến thắng, chúng tôi không thua.
Tính cách này rất thống trị và có ý chí mạnh mẽ.
J: Cô là ai?
A: Tôi xin ông thứ lỗi? Tôi hiểu … câu hỏi của ông … không phải.
Bất cứ ai đã học ngoại ngữ sẽ nhận ra những gì đang xảy ra ở đây. Johnny yêu cầu cô ấy nói bằng tiếng Anh. Để dịch từ ngôn ngữ này sang ngôn ngữ khác, bạn phải đảo ngược thứ tự từ trong tâm trí của mình. Có vẻ như cô ấy không hiểu câu hỏi vì cô ấy đang nghĩ bằng một ngôn ngữ khác.
J: Ồ … cô tên gì?
A: Tên tôi? Gretchen.
J: Gretchen. Và cô có họ không?
A: Tôi được gọi bằng tên của cha tôi là Müller.
J: Gretchen Müller. Và cô đang ở đâu? Cô đang ở quốc gia nào?
A: Ông sẽ biết đất nước của tôi là Đức. Đó sẽ là nước Đức.
J: Cô gọi nó là gì?
A: Trong ngôn ngữ mà ông bảo tôi nói với ông, tôi gọi nó là Đức.
J: Hãy cho tôi biết cô gọi đất nước của cô bằng ngôn ngữ của cô là gì?
A: Deutschland. (Cô ấy phát âm nó khác Do-sch-land). Trọng âm ở âm tiết cuối cùng.) Tôi là mẫu quốc. Tôi tưởng nó luôn được gọi là Tổ quốc, hay đó chỉ là ở thời hiện đại?
J: Và những người đàn ông ra trận. Họ đang chiến đấu với ai?
A: Họ đang chiến đấu với lâu đài dưới sông Rhine. Và chúng tôi chiến thắng; đàn ông của chúng tôi rất mạnh và đông.
J: Có bao nhiêu người đàn ông ở lâu đài của cô?
A: Sẽ là … gần một trăm, tôi tin rằng ông sẽ nói thế. Nhiều người đàn ông lắm.
J: Và bố của bạn, bây giờ ông ấy đang xa nhà nơi chiến trận à?
A: Bố tôi đang xa nhà. Chú tôi, tất cả đàn ông, nông nô, người hầu, họ chiến đấu để bảo vệ cái chung. Chúng tôi sẽ không đầu hàng; chúng tôi rất khỏe.
J: Gretchen, cha cô làm gì ở lâu đài khi ông ấy ở đó và không chiến đấu?
A: Ông ấy làm những việc mà tất cả đàn ông làm. Ông ấy giúp anh trai mình. Anh trai ông ấy sở hữu lâu đài này, và nó nằm trong gia đình. Tất cả chúng tôi đều sống ở đây là gia đình.
J: Và nó là lâu đài của anh trai bố cô …
A: Chú tôi. Wilhelm. Wilhelm Müller mạnh mẽ.
J: Và lâu đài khác mà họ đã đến để chiến đấu. Những người đó đã đến đây để bắt đầu một cuộc chiến à?
A: (Cay cú) Họ cố lấy đất của chúng tôi! Tất cả đất đai của chúng tôi, tất nhiên, không phải là đất ở trong lâu đài của chúng tôi ở đây. Chúng tôi sống bình thường với nhau, gần gũi, nhưng đất đai của chúng tôi ở xung quanh đây. Họ đã cố gắng lấy một vài mảnh đất của chúng tôi! Đầu tiên, họ săn bắn, sau đó họ thậm chí muốn trồng một vài thứ trên đất của chúng tôi. Và đó là quá nhiều. Vì điều này, cuộc chiến mà chúng tôi phải bắt đầu, chú tôi nói.
J: Nói cho tôi biết, cô bao nhiêu tuổi, Gretchen?
A: Gần tuổi kết hôn.
J: Cô sắp kết hôn?
A: Khi chú tôi và bố tôi đồng ý, và tìm được một người đàn ông phù hợp trong đất nước chúng tôi, vớ khối tài sản phù hợp, tôi sẽ kết hôn.
J: Cô có mong muốn được kết hôn không?
A: Tất cả phụ nữ nên kết hôn, sinh ra những đứa con trai mạnh mẽ. Chúng tôi là một dân tộc mạnh mẽ, chúng tôi sẽ không bao giờ bị chinh phục, chúng tôi là người mạnh nhất. Chúng tôi mạnh mẽ về tinh thần, về thể xác và trí tuệ, và tôi sẽ có những đứa con như thế này khi tôi kết hôn. Mạnh nhất. Chúng tôi chiến đấu với các lâu đài khác xung quanh, nhưng chúng tôi luôn chiến thắng. Sẽ không có lâu đài nào chiếm được chúng tôi.
Có vẻ như ý tưởng về một chủng tộc Đức mạnh mẽ đã có từ nhiều thế kỷ trước. Nó phải được nhân giống/gieo mầm rất nhiều vào con người.
J: Và (lâu đài) của cô có phải là một lâu đài lớn?
A: Đúng vậy, với một tòa lâu đài, thì nó là lớn. Chúng tôi bao gồm nhiều gia đình; có nhiều khu chuồng trại. Với những khu đất rộng. Các bức tường dày và cao.
J: Còn tuổi của cô bây giờ, từ khi cô ra đời đã được bao nhiêu năm rồi?
A: Mười tám, tôi tin vậy bởi vì họ nói với tôi. Nó không giống nhau, ông thấy đấy; một người mẹ sẽ nên theo dõi tất cả những điều này. Cha tôi không thể bận tâm với điều đó. Ông ấy bận, ông ấy làm việc rất nhiều.
Johnny hy vọng có thể giúp cô ấy nói được chút tiếng Đức. Mặc dù chúng tôi sẽ không thể hiểu cô ấy, nhưng ít nhất chúng tôi sẽ có một số bản ghi âm. Anh ấy nghĩ có lẽ sẽ ai đó có thể dịch nó.
J: Điều tôi muốn cô làm, Gretchen, là nói chuyện với tôi bằng tiếng của cô. Kể cho tôi nghe tất cả về lâu đài. Mô tả nó lớn như thế nào, có bao nhiêu người đang sống ở đó và chỉ những gì cô làm ở đó bằng ngôn ngữ của cô.
A: Làm thế nào ông có thể hiểu tôi?
J: Chà … tôi sẽ học ngôn ngữ của cô.
A: (Tức giận) Tôi không có thời gian để dạy ông. Tôi phải ở với bữa tiệc. Tôi có thể nói chuyện với ông một lúc, nhưng tôi không có thời gian để “học” ngôn ngữ của ông đâu.
J: (Ngạc nhiên) Ồ, chà, tôi … có một người khác đang “học” tôi. Tôi chỉ muốn cô nói cho tôi một vài từ trong ngôn ngữ này.
A: Tôi sẽ nói cho ông những lời tốt đẹp nhất bằng tất cả ngôn ngữ của tôi, bằng bất kỳ ngôn ngữ nào, những từ này ông đã biết. Ich liebe dich (Tôi yêu bạn). Bạn có thể nói chúng bằng bất kỳ ngôn ngữ nào, chúng luôn luôn có ý tốt.
J: Và theo ngôn ngữ của cô, cô gọi lâu đài của mình là gì?
A: (Thiếu kiên nhẫn) Lâu đài của tôi? Đó là lâu đài của chú tôi. Nó được gọi là Müller, lâu đài của Strong Müller.
J: Và trong ngôn ngữ của cô, cô cũng gọi nó là “lâu đài”?
A: (Kịch liệt) Ông muốn tôi dạy sao, và tôi không có thời gian, tôi nói với ông rồi! (Cô ấy khá nóng nảy.)
J: Tôi xin lỗi, Gertrude … Gretchen.
Điều đó thực sự khiến cô ấy tức giận. Cô ấy bắt đầu hét lên.
A: Ông không thể nhớ tên tôi; ông không thể nhớ thứ tiếng đó. Bây giờ ông có thể lặp lại với tôi những gì tôi đã nói với ông bằng ngôn ngữ của tôi không?
Johnny đã cố gắng xin lỗi bằng cách phát âm “Ich liebe dich.”
A: (Cô ấy bình tĩnh lại.) Giọng của ông tệ hơn giọng của tôi, và giọng của tôi mang giọng miền quê.
J: (Cười) Chà, chúng ta đều phải học, cần có thời gian. (Anh ấy quyết định đổi chủ đề.) Cô đang chuẩn bị gì cho bữa tiệc?
A: Chuẩn bị nai. Thịt nai.
J: Cô thích nai chứ?
A: Đàn ông thích ăn thịt, chúng tôi phục vụ thịt. Phái mạnh, thức ăn mạnh. Chúng tôi ăn những gì chúng tôi nuôi, chúng tôi ăn những gì chúng tôi bắt được, và tất cả chúng tôi sẽ trở nên mạnh mẽ. Mạnh mẽ là tất cả. Điều quan trọng nhất trong tất cả. Ông phải rất mạnh mẽ để tồn tại, để sống.
Vậy là chúng tôi đã được đứng trước một nhân cách khác, một nhân cách chắc chắn hoàn toàn trái ngược với Mary hiền lành, dịu dàng. Cô gái người Đức này có tinh thần thép.
Chúng tôi đã quyết định trong phiên thôi miên của tuần tới để xem liệu chúng tôi có thể tìm ra điều gì đã xảy ra với cô ấy khiến cô ấy bạo lực đến mức phải đưa cô ấy vào nơi an nghỉ lâu như vậy hay không. Ý tưởng này khiến Anita hơi khó chịu vì cô rất ác cảm với bất kỳ hình thức bạo lực nào. Cô sợ bạo lực có thể chỉ là chuyện cá nhân, và lo lắng rằng trải qua nó sẽ rất đau thương. Cô sẵn sàng thử hồi quy, nhưng nó vẫn khiến cô bận tâm.
Khi Johnny bắt đầu phần mở đầu, Anita trở nên cáu kỉnh và chống lại. Đây là lần duy nhất cô chống lại việc đi theo. Như thể một phần nào đó trong cô ấy biết rằng chúng tôi đang tiến gần đến một thứ gì đó không thể chịu đựng nổi mà đã bị kìm nén từ lâu. Nhưng cô đã được điều hòa trong nhiều tuần làm việc trong trạng thái thôi miên, nên sau một lúc, cô thư giãn và rơi vào trạng thái hôn mê sâu quen thuộc.
Johnny đã nói với cô rằng anh sẽ cố gắng hết sức để hướng dẫn cô vượt qua trải nghiệm với ít tổn thương nhất có thể. Anita đã đăt rất nhiều niềm tin vào anh ấy, như được thể hiện rõ ràng trong phiên này.
Vì tất cả các dấu hiệu cho thấy Gretchen sống vào đầu những năm 1300, John đưa cô trở lại khoảng thời gian đó và hỏi, “Cô đang làm gì vậy?”
A:May vá. Tôi đang làm một chiếc khăn quàng cổ.
J:Cô bao nhiêu tuổi?
A: Tôi không chắc nữa.
J: Cô tên gì?
A: Gretchen.
J: Cô đang sống ở đâu, Gretchen?
A: Với cha tôi.
J: Nay có phải là một ngày đẹp trời không?
A: Không, trời mưa … mưa rất lớn.
J: Mẹ cô đâu?
A: Bà đã chết lâu rồi.
Điều này giải thích lý do tại sao cô ấy nói trong buổi khác rằng cô ấy không biết mình bao nhiêu tuổi, vì một người mẹ sẽ theo dõi những điều như vậy.
J: Ồ, cô đã phải tự chăm sóc bản thân mình rồi sao?
A:Cha tôi, ông ấy lo lắng cho tôi.
J:Cô có đến trường không, Gretchen?
A: Cái gì?
J: Tôi nói, cô có đến trường học không?
A:Không … nó là gì?
J: Ồ, cô biết đấy, là khi người ta dạy cô những điều mới và cách làm những thứ khác nhau.
A: (Môt cách phòng thủ) Tôi được dạy để làm mọi thứ. Dì tôi, ba tôi, những người phụ nữ ở đây dạy tôi. Tôi biết làm mọi thứ.
J: Dì của cô có dạy cô may như thế này không?
A: Cô ấy đang cố. Dì tôi có thể may vá và làm nhiều thứ.
J: Và cô đang sống ở đâu, Gretchen?
A: Với chú tôi, dì tôi, bố tôi, những người còn lại trong gia đình chúng tôi.
J: Cô có một ngôi nhà lớn?
A: Một ngôi nhà sao? Một lâu đài, một mái ấm, một nơi để ở.
J: Cô có lâu đài không?
Như mọi khi, cần phải lặp lại một số lần để kiểm tra kỹ xem cô ấy có nói những điều tương tự hay không.
A: Chúng tôi gọi nó như vậy. (Nó) Rất lớn.
J: Có bao nhiêu người sống trong lâu đài của cô, Gretchen?
A: Bên trong tường?
J: Đúng vậy. Không chỉ có cô, dì và chú của cô, và cha cô, phải không?
A: Ồ đúng, đúng. Gia đình chú tôi, những người hầu, những người làm. Họ đến đây; chúng tôi có gần một tram người tất cả cùng nhau. Một vài người không phải lúc nào cũng ở đây.
J: Cô trồng thức ăn của mình bên ngoài lâu đài?
A: Những người nào ăn, làm việc, những người không làm việc, không ăn!
J: Cô có làm việc ngoài vườn không?
A: Không! Tôi nấu ăn, tôi sẽ may vá. Tôi không tập luyện.
J: Ai làm tất cả công việc trong vườn?
A: Những người nông dân. Một số thực phẩm chúng tôi trồng ở đây, nhưng không phải tất cả. Nó không an toàn khi để bên ngoài.
J: Sao nó lại không an toàn, Gretchen?
A:Chúng sẽ bắt ông đi nếu chúng nhìn thấy ông.
J:Ai sẽ bắt cô?
A: Từ lâu đài kế bên. Dọc sông Rhine, lâu đài kế tiếp. Chúng tôi đánh nhau mọi lúc, mọi thời điểm.
J: Cô đang ở nước nào?
A: Đức. Nó là nước Đức.
J: Đó là những gì cô gọi nó?
A: Đó sẽ là Đức.
J: Tuy nhiên, bây giờ không phải là Đức?
A: Cha tôi nói đó là một cái tên hay. Chúng tôi không phải là những kẻ man rợ. Chúng tôi chỉ giết chóc để tồn tại. Chúng tôi sẽ là một đất nước, chúng tôi sẽ không là đất nước của bất kỳ ai khác.
J: Ai là người cai trị đất nước của cô hiện tại?
A: Tôi không chắc. Nhà thờ có thẩm quyền đối với những gì chúng tôi làm. Những người đàn ông không thích điều này đàn ông sẽ là đàn ông.
J: Họ không thích nhà thờ bảo họ phải làm gì?
A: Không ai được bảo một người đàn ông phải làm gì trên đất của mình; nó là của anh ấy.
Nghiên cứu sau đó tiết lộ rằng Đức không được biết đến với cái tên đó vào thời điểm đó. Nó là một phần của Đế chế La Mã Thần thánh. Vì vậy, về mặt kỹ thuật, nhà thờ đã có thẩm quyền đối với toàn bộ khu vực.
J: Có vị vua ở đó không?
A: Không, tôi không biết ý ông là gì.
J: Có lẽ ờ … còn một người cai trị, vị hoàng đế thì sao?
A: Một người cai trị? Chúng tôi có một người cai trị. Tên ông ấy là Earl. Ông ấy sẽ là người cai trị.
J: Earl. Đó là đầy đủ tên của ông ta à?
A: Đó là tất cả những gì tôi đã nghe ông ta được gọi.
J: Ông ta cai quản tất cả các lâu đài xung quanh cô à?
A: Không, nhưng ông ấy sẽ. Ông ấy là một người bạn.
J: Ồ, ông ấy sẽ trở thành người cai trị.
A: Ông ấy sẽ là. Khi tất cả những người đàn ông đều sẽ giúp ông ta, thì ông ta có thể là người thống trị. Một số lâu đài chống lại điều này.
J: Họ không muốn ông ấy thành người cai trị?
A: Để trở nên mạnh mẽ, chúng ta nên chỉ có một nhà lãnh đạo. Mỗi lâu đài đều muốn trở thành thủ lĩnh của riêng họ. Chúng ta sẽ là một quốc gia mạnh khi chúng ta có một nhà lãnh đạo chung.
J: Được rồi, Gretchen, xem nào. Đây là năm 1300 à?
A: Nếu ông nói là vậy, thì nó là vậœy. Tôi không xem ngày tháng.
J: Ồ, cô không theo dõi thời gian sao?
A: Tôi không quan tâm. Chỉ biết khi đó là mùa xuân, hoặc mùa thu. Tôi biết những công việc chúng tôi làm vào mùa xuân và mùa thu. Mùa đông là tôi thích nhất.
J: Mùa đông, tại sao?
A: Nó ít việc làm. Và những người đàn ông sẽ được ở nhà.
J: Họ không ra ngoài để làm đồng và đi săn à?
A: Họ có thể giết nhau, như những kẻ ngốc, vào mùa hè; nhưng vào mùa đông, họ thích ở nhà hơn.
J: Được rồi, Gretchen, tôi sẽ đếm đến ba, và chúng ta sẽ tiếp tục đến với nhiều mùa hè, nhiều mùa đông nữa. (Đếm) Cô đang làm gì bây giờ?
Khi Johnny đếm đến “ba”, Anita cứng người trên ghế, và nắm chặt lấy cánh tay. Miệng cô ấy đang ngậm chặt và mặt đưa vẻ thách thức. Khi cô ấy nói chuyện, đó là tiếng nghiến răng.
A: (Ngưng một lúc lâu) Tôi không biết gì cả, tôi không thể nói. Tôi sẽ không nói gì cả. Nó sẽ không tốt để hỏi. Tôi sẽ không cho ông biết họ đang ở đâu!
J: (Ngạc nhiên) Ai đang ở đâu?
A: Cha tôi, chú tôi và những người đàn ông.
J: Ồ! Ai đang hỏi cô thế?
A: TÔI KHÔNG NÓI Đ U!
Đây là một sự kiện bất ngờ. Rõ ràng là chúng tôi đã ở đúng phần đời của cô ấy nơi mà chúng tôi muốn tìm hiểu, nhưng làm thế nào để tiếp tục đây? Làm thế nào để đi xung quanh/đi qua khúc chăn này? Nó sẽ cần một chút khéo léo và chiến lược.
J: Gretchen, có ai đó đang tìm cha của cô à?
A: Ông biết ông ấy ở đâu sao!
J: Bố cô đi lâu chưa?
A: TÔI KHÔNG NÓI. … Tôi không sợ. Tôi không sợ đâu!
J: Không sao đâu mà, Gretchen. Cô có thể nói với tôi. Ai đang hỏi cô là bố cô ở đâu?
A: (Khiêu khích) Làm sao tôi biết ông sẽ không nói?
Anh ấy đang cố nghĩ ra cách nào đó để vượt qua cô, và lấy lại lòng tin từ cô.
J: Tôi đã là bạn của cô qua nhiều chuyến du hành.
Anita có phần thoải mái đáng kể, nhưng vẫn còn căng thẳng.
A: Ông sẽ giúp tôi tìm kiếm họ chứ?
J: Ừ, tôi sẽ giúp cô.
Đây có vẻ là một điều kỳ lạ, nhưng Johnny đã phát kiến ra hướng đi của riêng mình. Anh kết luận rằng cách duy nhất để khiến cô nói chuyện là tham gia vào câu chuyện. Hơn nữa, có lẽ trong tiềm thức, cô ấy sợ phải trải qua điều này một mình.
A: Nếu chúng tìm ra họ, họ sẽ bị giết!
J: Có lẽ chúng ta có thể cảnh báo cho họ.
A: Tôi muốn ra khỏi lâu đài, nhưng dì tôi nói, không. Mọi người đều nói, không. Nhưng tôi biết họ đang ở đâu, tôi phải cảnh báo cho họ. (Cô ấy đã rất quẫn trí.)
J: Ai đang ở đây, trong lâu đài?
A: Những người đàn ông từ lâu đài khác. Chúng đã đến.
J: Làm thế nào chúng vào được bên trong?
A: Chúng tôi không biết chúng là ai, chúng ăn mặc khác nhau. Người đi đầu đã ở trên con ngựa của cha tôi. Và chúng tôi cho chúng vào; và khi đã vào được bên trong, chúng tôi biết chúng không phải là người của chúng tôi. Không phải người của chúng tôi quay lại. Và bây giờ chúng đã ở đây, gần ba ngày rồi. Và tôi sẽ không nói gì với chúng cả!
J: Không. Có phải chúng đang canh cổng nên chúng ta không thể ra ngoài?
A: Chúng đang quan sát. Chúng đã lùng sục, xé nát mọi thứ. Mọi thứ, tìm kiếm … nhưng chúng không biết cha tôi đã đi cầu cứu. Chúng tôi sẽ nhận được sự giúp đỡ từ phía bắc. Tôi biết con đường đó. Tôi biết nó qua những cái cây nào. Tôi chưa bao giờ đến đó, nhưng tôi biết điều đó; Tôi đã từng nghe.
J: Cô nghĩ sự cứu trợ này có thể đến được đây sớm trong bao lâu?
A: Nếu bố tôi đang trên đường, nếu ông ấy còn sống, nó có thể tới đây sớm thôi, có lẽ là một ngày. Chúng tôi có thể đi nhanh, chúng tôi có thể đi ra ngoài trong tối nay.
J: Liệu rằng chúng ta có thể bị bắt?
A: Chúng ta không biết nếu chúng ta không thử. Không nên sợ; thể hiện sự sợ hãi là yếu đuối. Tôi không sợ chúng, tôi sẽ không sợ.
J: Chúng có bao nhiêu người đã tới trong ba ngày trước?
A: Khoảng … khoảng … tôi không thể đếm được … vài người. Không đủ, không nhiều bằng tất cả những người đàn ông của chúng tôi, thậm chí không bằng một phần những gì chúng tôi có.
J: Nếu tất cả người của cô ở đó, chúng sẽ không vào được bên trong.
A: Không ai có thể vào nếu tất cả họ đều ở đây. Không ai vào được. Chúng tôi đã nghĩ đó là cha tôi.
J: Tôi tự hỏi họ lấy con ngựa của anh ông ấy ở đâu. Có lẽ nó đi lạc.
A: (Mềm mỏng lại) Đó là lý do tại sao … bên trong … tôi sợ. Ông ấy yêu con ngựa đó, ông sẽ không để nó đi. Chắc chúng đã lấy nó. … Tôi sợ, bên trong ôi. (La to) Tôi không sợ … những người này!
J: Không đâu. Nhưng cô biết đấy, nếu họ đã bắt được cha cô, họ sẽ không ở đây hỏi cô xem ông ấy ở đâu; vì họ đã biết. Vì vậy họ hẳn là không biết.
A: Đó cũng là những gì tôi đang tự nhủ.
J: Ông ấy chắc vẫn còn sống ở đâu đó, tìm kiếm sự giúp đỡ.
A: Có lẽ … có lẽ ông ấy bị thương.
J: Có thể lắm.
A: Tôi phải tìm ông ấy. Chú tôi có thể đã vượt qua được rồi.
J: Chú cô có đi với bố cô không?
A: Ông ấy đi sau một chút. Sẽ là an toàn nhất nếu không đi cùng nhau. Nếu một người không làm được, người kia sẽ làm. (Ngập ngừng lâu) Ngay khi trời tối, tôi sẽ đi.
J: Chà, có lẽ cô có thể lén đi qua chúng, và chúng sẽ không nhìn thấy.
A: Tôi nghĩ tôi có thể. Tôi có thể đi qua bức tường đó.
J: Cô có cánh cửa nào mà chúng không biết không?
A: Nó không hẳn là một cánh cửa. Có vài tảng đá bị rời ra từ bức tường. Và tôi nghĩ nếu tôi có thể đi vào đó … ngay phía bên kia bức tường, nó cũng canh gác lỏng lẻo ở đó. Tường lại không quá dày. Tôi có thể vượt qua. Tôi đã nghe chúng nói chuyện. Nó ở góc phía bắc.
J: Có lẽ cô có thể tìm thấy một con ngựa ở bên ngoài để cô có thể cưỡi về phía bắc.
A: Không biết. Tôi sẽ đi bộ nếu cần. Có lẽ tôi có thể tìm đường dễ dàng hơn nếu tôi đi bộ. Tôi không biết nó sẽ mất bao lâu. … Tôi cố nghĩ … sợ thât. Chúng có đất xung quanh chúng tôi, chúng có thể ở đó. Nếu tôi đi bộ, tôi có thể trốn. Tôi có thể vượt qua đó.
J: Những người này đã làm gì? Chúng đã chiếm vùng đất xung quanh lâu đài và cuối cùng là vào được lâu đài à?
A: Chúng đã giết những người làm việc cho chúng tôi; đốt đất của họ, nhà của họ ở ngoài bức tường thành. Và chúng tôi đã chiến đấu cùng với họ, chúng tôi đã chiến đấu với họ trong một thời gian dài. Họ tiếp thêm sức mạnh cho chúng tôi.
J: Họ vẫn giúp đỡ nhiều hơn chứ?
A:Họ có.
J: Chà, chúng ta sẽ tiếp tục đợi ở đây cho đến khi ngoài trời tối.
A: Anh sẽ đi với tôi!
J: Ừ. (Tạm dừng) Trời tối chưa?
A:Gần tối.
J: Có lẽ giữa hai chúng ta, ta có thể lấy được những tảng đá ra.
A: Ta phải thử, ta phải cố thử. Tôi biết chỗ sứt ra của chúng ở đâu. Hãy thật cẩn thận đặt chúng lại để họ không biết ta đã đi đâu.
J: Vâng.
A: Không khí có mùi hôi. … Ở đây cũng tối. Rất tối. … Nhanh lên, chúng ta hãy cố gắng tìm nó ở bên kia. Đẩy mạnh vào! (Thì thầm) Nghe này!
J: (Ngừng hồi lâu) Cô nghe thấy gì?
A: Chúng chỉ ở bên ngoài!
Tôi gần như có thể nhìn thấy cô ấy trong tâm trí của mình, áp sát vào tường, nín thở.
J: Uh-oh. Ta sẽ phải đợi.
A: Anh có thở được không?
J: Tôi nghĩ được; nó có mùi khá là hôi. Cô có nghĩ rằng chúng đã nghe thấy cô cố gắng đẩy viên đá đó ra không?
A: SHHH! (Anita đã nín thở theo đúng nghĩa đen trong vài giây.) … Đó … chúng đã đi rồi. … Hãy cẩn thận. … Hãy thật yên lặng. (Thì thầm) Đừng làm rơi nó!
J: Ôi, trời tối đen như mực.
A: Suỵt! Làm đi … tôi có thể vượt qua.
J: Cô cứ đi trước, rồi tôi sẽ đi theo.
A: Tôi không muốn đợi. … Tôi sẽ đi tiếp.
J: Tôi sẽ ở ngay sau cô. (Dừng một chút) Cô có thể tìm thấy đường đi không?
A: Phải đến được chỗ những cái cây. … Tôi tự nhủ, tôi không sợ. (Xúc động) Tôi không sợ; Tôi không sợ. … Đây phải là đường đi, là nơi duy nhất. (Đột ngột) Có người ở đó!
Bạn có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi. Sau đó, Anita đột nhiên dựa lưng vào ghế, nắm lấy hai cánh tay, và thở gấp như thể bị sốc.
J: Có chuyện gì vậy?
A: Chúng đã nhìn thấy tôi. … Tôi không nghĩ rằng chúng sẽ nhìn thấy được tôi, nhưng họ đã thấy. Tôi phải tiếp tục.
J: Đi tiếp đi.
A: Họ nghĩ rằng tôi chết rồi.
J: Cái gì? … Chúng bắt được cô rồi à?
A: Chúng đánh tôi!
J: Đánh cô? Chúng đánh cô bằng gì?
Không cần phải nói, chúng tôi đã rất ngạc nhiên.
A: Một hòn đá. … Tôi đang chảy máu, nhưng tôi có thể đi.
J: Cô đang chảy máu rất nhiều sao?
A: Tôi sẽ trườn đi. … Tôi đi đây. … Chúng đang nhìn hả?
J: Tôi không nghĩ vậy.
A: Tôi đang chảy máu.
J: Cô nghĩ là có làm được không?
A: Cơ thể của tôi vẫn ở đây. (Dừng hồi lâu) Cơ thể của tôi vẫn ở đây.
J: Cơ thể của cô vẫn ở đó? Cô đang làm gì đấy?
A: Dù sao thì tôi cũng sẽ đi.
J: Đi tìm cha cô?
A: Tôi phải báo cho họ. Điều này thật kỳ lạ. Tôi đang nhìn thấy chính mình … Làm thế nào tôi có thể ở hai nơi?
J: Cô chưa bao giờ làm vậy trước đây.
A: Không, tôi chưa bao giờ làm điều này. Chúng kéo cơ thể tôi trở lại rồi.
J: Ồ, chúng đến và lấy nó sao? Tôi nghĩ chúng đã bỏ đi rồi chứ.
A: Chúng đã đợi; chúng chỉ chờ đợi.
J: Chúng đang làm gì bây giờ?
A: Chúng buộc nó vào con ngựa. Chúng đang kéo nó lại. Chúng sẽ … cắt tôi thành từng mảnh (Sửng cồ). Trước mặt những người khác, để khiến họ nói. Tôi không thể cảm nhận điều đó … Tôi thấy nó … (Kinh hoàng). …
J: Nhưng cô không ở đó.
A: Nó là tôi, nhưng tôi không ở đó. Tôi rối quá, rất rối. Tôi cảm thấy tôi có thể đi tiếp. Tôi phải cảnh báo cha tôi. Cứu trợ cần phải đến sớm. Mọi thứ bây giờ nhẹ nhàng. Tôi có thể nhìn thấy; Tôi có thể nhìn thấy.
J: Cô biết đấy, giờ chúng không thể nhìn thấy cô.
A: Không, chúng không nhìn thấy tôi, phải không? Tôi đã đứng và quan sát chúng. Tôi … tôi không biết đây là cái gì. Tôi đã được nói rằng, khi bạn chết bạn sẽ ở trong lòng đất cho đến khi Chúa nâng bạn lên.
J: Giờ cô đã thấy sự khác biệt.
A: Nó rất khó hiểu. Giờ tôi di chuyển nhanh hơn, thấy không? Chúng ta đang đến lâu đài. … Tôi không thấy cha tôi đâu cả.
J: Đây có phải là lâu đài nơi ông ấy sẽ đến không?
A: Bạn của ông ấy, đồng minh của ông ấy, một hiệp sĩ.
J: Tên ông ấy là gì?
A:Earl.
J: Ồ, đây là Earl, người sẽ trở thành người thống trị?
A: Tôi không nghĩ giờ ông ấy sẽ như vậy.
J: Tại sao?
A: Họ sẽ thua trong một khoảng thời gian. Sẽ rất lâu nữa … họ không nghe thấy tiếng tôi gõ cửa!
J: Cô có thể đi thẳng vào trong.
A: Xuyên qua cổng?
J: Xuyên qua bức tường. Cô đã thử chưa?
A: Không, tôi chưa bao giờ thử.
J: Xem nó sẽ như thế nào. (Tạm dừng) Bức tường đó có cản trở cô không?
A: Không. Nó cũng không ngăn cản anh, phải không? Đi nào! Không có ai ở đây bên trong cổng để nghe thấy tôi. Chúng ta sẽ chỉ đi từ phòng này sang phòng khác. Họ không trả lời. Nó giống như tôi đang chạy … nhưng tôi không phải di chuyển như vậy. Rất nhanh. Tôi nghĩ đó là ông ta.
J: Cô thấy ông ấy không?
A: Vâng. Ông ấy đang ngủ. Ông ấy bị thương.
J: Đó hẳn là cách chúng lấy được con ngựa của ông.
A: Ông ấy bị thương và họ đang cố gắng giúp ông ở đây. Ông ấy cũng không nghe thấy tôi. (Bực bội) Làm sao tôi có thể đánh thức ông? Làm thế nào tôi có thể đánh thức ông ấy đây? Cái gì? … Tôi không thể lay chuyển ông ấy. Tôi cố gắng chạm vào ông, và tôi không di chuyển được ông ấy khi tôi chạm vào. Ông không thể cảm nhận được tôi. Tôi sẽ ném một cái gì đó vào ông ấy. Đây là ủng của ông ấy.
J: Cô có thể nhặt nó lên không?
A: Được.
J: Có ai khác trong phòng không?
A: Không. Ông ấy ở đây một mình. Đó! Ông ấy đang cựa quậy! Ông ấy la lớn lên.
J: Ông ta nói gì?
A: Ông ấy hét cầu cứu!
J: Có lẽ là do không biết điều gì đã đánh thức ông ấy.
A: Tôi đang ném nhiều thứ hơn. Đồ vật đang văng ra khắp nơi, và ông ấy không biết nó là gì.
J: Bây giờ, tôi nghĩ là ông ấy đang bối rối.
A: Họ đến rồi. Tôi sẽ thử một lần nữa. Họ nói với ông ấy rằng điều này là do ma quỷ gây ra.
J: Cô có thể cho tôi biết ông ấy bị thương nặng như thế nào không?
A: Ông ấy không bị thương nặng như họ nghĩ. Đó! Đúng rồi; đúng rồi! Nghĩ … Nghĩ đi. … Đúng rồi.
J: Cô đã nghĩ đến ông ấy chưa?
A: Vâng. Ông ấy nói với họ rằng ông phải quay về, nhưng họ sợ để ông ấy đi. Ông ấy bảo họ đi với ông. Họ sợ phải đi.
J: Họ sẽ không giúp?
A: Họ bảo ông ấy nên đợi đến sáng. Họ nghĩ rằng (ông) có thể là bị sốt. Hiện ông ấy có cảm giác, rằng tôi đang cố gắng tiếp cận ông ấy. Ông đang nghĩ về tôi; ông ấy sợ tôi. Và trong khi ông nghĩ về tôi, tôi có thể nói với ông ấy. Ông không nghe thấy giọng nói của tôi, nhưng ông có thể nghe thấy tôi trong tâm trí ông. Ông ấy nói anh ấy phải đi. Họ sẽ đi với ông. Khi ông bắt đầu đi, họ sẽ đi cùng. Hiện tôi đang yếu hơn. Tôi không biết …
J: Vậy cô nghĩ cô sẽ làm gì?
A: Tôi đã cảnh báo ông ấy. … Tôi muốn trở về, và xem xem …
J: Xem những gì đã xảy ra ở lâu đài à? Cô sẽ quay trở về?
A: Tôi sẽ quay về. Tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra với tôi.
J: Chúng đã làm gì khi chúng ta rời đi?
A: Chúng định xé tôi ra. Chúng nói về điều đó, tôi đã nghe. Chúng sẽ chặt đầu tôi và đặt nó trên cổng, bên trong, cho tất cả mọi người nhìn thấy. Mỗi phần của tôi trong mọi nơi của lâu đài. Chúng sẽ không để họ chôn tôi. (Kinh hoàng) Điều này không đúng! (Lắc đầu) Không, điều này không đúng … Tôi thấy chúng làm điều đó!
J: Giờ cô đã trở lại lâu đài chưa?
A: Người cô tội nghiệp của tôi phát điên lên. Một người phụ nữ la hét, khóc lóc … chúng giết cô ấy! (Tiếng nức nở) Chúng chặt đầu cô ấy. (Rên rỉ) Ohhhh. Chúng nói với họ rằng họ phải nói, nhưng họ không muốn nói. (Kêu lên) Hãy dũng cảm, đừng nói! Tôi làm cha tôi hoảng sợ, có lẽ tôi có thể làm họ sợ hãi! Tôi sẽ đợi cho đến khi người lãnh đạo ở trong phòng, và anh ta sẽ đến đó. Tôi sẽ nhặt thanh kiếm của anh ta và ném nó đi. Ha! Giờ thì hắn ta không dũng cảm đến vậy.
J: Nó có làm anh ta sợ không?
A: Hắn run rẩy, hắn run sợ vì điều này. Tôi nhặt nó lên và ném nó nhiều lần. Hắn đang cố nói với chúng rằng lâu đài bị ma ám! Tôi ném thanh kiếm của hắn ta mạnh đến nỗi nó làm móp giáp đầu của hắn. Hắn đang khóc; Hắn rất sợ!
J: Tại sao chúng không rời đi?
A: Tôi phải làm gì đây? Những người đàn ông sẽ không nghe hắn ta. Khi chúng đến, thanh kiếm nằm trên sàn, và tôi cực kì yên lặng. Ngay sau khi họ rời đi, tôi lại làm cho nó di chuyển. Tôi không cần phải ném nó. Tôi có thể bảo nó di chuyển và nó sẽ làm. Nó nhảy múa trước mặt hắn, và hắn ta với lấy nó. (Cười) Bây giờ, tôi sẽ để hắn nắm lấy nó. Tôi sẽ không làm tổn thương hắn … Tôi sẽ để hắn tự làm tổn thương mình. Thấy không! Chúng nghĩ rằng hắn đã tự mình làm điều đó. Hắn nắm rất chặt, sợ nó di chuyển. Nó cắt qua tay hắn ta. Những kẻ cầm đầu, những kẻ sẽ cầm đầu họ nghĩ rằng anh ta đã phát điên. Chúng để cho hắn chảy máu. Chúng thậm chí sẽ không cố gắng giúp hắn ta. Chúng đưa hắn ta ra khỏi đây. Chúng không muốn mọi người biết rằng hắn đã làm điều này.
J: Họ đưa hắn đi đâu?
A: Tường thành! Lúc nào chúng cũng biết điều này!
J: Ồ, cái lỗ trên tường à?
A: Chúng sẽ niêm phong hắn ta trong đó, vẫn sống. Chúng đang niêm phong hắn trong đó.
J: Có lẽ hắn có thể tìm lỗ ra ở phía bên kia.
A: Hắn ta yếu ớt rồi … hắn sẽ chết ngạt. Tôi sẽ không giúp hắn. Tôi có việc phải làm, tôi phải cứu lâu đài này.
J: Giờ ai là người đang dẫn dắt?
A: Hai người tìm thấy hắn ta đang tranh cãi. Cả hai đều sợ hãi. Chúng không phải là những đội trưởng như hắn đã từng.
J: Có lẽ chúng vẫn nghĩ lâu đài bị ma ám.
A: Chúng không biết chắc. Nó có vẻ lạ. Hắn đã từng cực kì ổn, và sau đó hắn phát điên lên. Và chúng nói rằng đó là điểm yếu của hắn ta, khi nghe thấy những người phụ nữ la hét.
J: Có lẽ nếu cô thuyết phục được chúng, chúng sẽ đưa tất cả người rời đi.
A: Không, tôi sẽ không nói chuyện với chúng. Chúng đã giúp hắn (giết hại) tôi. chúng đặt các bộ phận của cơ thể tôi khắp lâu đài này. Và giờ tôi sẽ đến Tôi sẽ đứng trước ngọn lửa. Chúng nhìn thấy tôi, chúng đang nhìn thẳng vào tôi. Chúng chết lặng! Chúng gần như đẩy văng nhau ra khỏi phòng. Bất cứ nơi nào chúng đi, tôi theo chúng. Không ai có thể nhìn thấy tôi ngoài chúng ngay cả trong sân. Những con ngựa cảm thấy tôi ở đây. Những con ngựa biết một cái gì đó lạ. Tôi vỗ về và xoa dịu chúng (lũ ngựa). Những người đàn ông nói với những người khác rằng họ đi tìm cha tôi, để lại bọn chúng (quân lính) mà không có bất kỳ thủ lĩnh nào. Họ không tìm kiếm cha tôi; họ chỉ muốn ra khỏi lâu đài. Tôi sẽ đi ngay với họ. Nếu tôi bắt họ đi về phía Bắc, họ sẽ cưỡi ngay vào nhóm của cha tôi. Tôi đứng ở con đường phía nam. … Bây giờ họ đang phi nước đại về phía bắc. Bất cứ nơi nào họ nhìn, họ đều thấy tôi. Tôi có thể khiến họ đi bất cứ cách nào tôi muốn. Thật vui! Thật là vui khi làm điều này! Bố tôi, ông ấy sẽ tự hào về tôi khi ông ấy biết. (Tạm dừng) Nhìn chúng! Đang nhìn chúng nằm đó.
J: Chuyện gì vậy?
A: Chúng rơi xuống vách đá! Chúng phi ngựa rơi ngay khỏi vách đá. Tôi không có thời gian để nói chuyện với chúng bây giờ. Tôi không biết chúng đã chết chưa. Tôi sẽ trở lại lâu đài. Tôi sẽ cứu lâu đài đó, cho đến khi cha tôi đến đó. Tôi không chắc mình sẽ làm điều này như thế nào; vẫn còn một số người bên trong. Ba người đã biến mất. Sao thế này, giờ tôi đã biết. Trước đây, tôi không biết có bao nhiêu người đàn ông ở đây. (Tự hào) Bây giờ tôi biết rồi!
J: Bao nhiêu?
A: Có 14 người đàn ông nữa ở đây.
J: Mười bốn nữa để cô thoát khỏi/xử lý?
A: Đúng. Họ nhốt tất cả phụ nữ trong sảnh chính. Từng người một, chúng đưa họ ra ngoài và giết họ. Tôi nói chuyện với người đầu tiên, nhưng tôi không có thời gian ở lại. Tôi nói chuyện với cô ấy. Cô ấy là người mới, cô ấy không biết linh hồn này. Cô ấy cũng sợ hãi như tôi đã sợ, và tôi nói với cô ấy rằng cô sẽ hiểu được điều đó. Tôi bảo cô ấy ở lại đây, nói chuyện với bất kỳ phụ nữ nào khác mà chúng giết. Tôi sẽ ở lại lâu đài này. Tôi sẽ ở lại lâu đài này cho đến khi chúng đi hết. Tôi sẽ khiến chúng rời đi từng người một hoặc tất cả cùng lúc! Đây là lâu đài của chú tôi!
J: Tại sao chúng lại giết phụ nữ?
A: Chúng muốn họ nói ra những thứ khác, ai là người giúp đỡ, ai là người của phe Earl’s. Một vài người phụ nữ kia thậm chí còn chẳng biết, và chúng đang giết họ. (kinh tởm) Ôi, chúng là lũ quái vật! Những kẻ xấu xa, độc ác.
J: Có tên thủ lĩnh nào của 14 tên kia không?
A: Chúng chỉ đang làm những gì được căn dặn trước khi những người khác rời đi. Vài tên không biết rằng những người khác đã biến mất/chết. Nếu chúng biết, chúng sẽ chia rẽ, tiêu diệt lẫn nhau để cố gắng tìm ra ai là ông chủ.
J: Có lẽ có cách nào đó cô có thể cho chúng thấy những người khác đã rời đi.
A: Tôi muốn dọa chúng … nhưng không phải những người phụ nữ này, những người phụ nữ tội nghiệp này. Họ đang kinh hãi.
J: Chúng giết những người phụ nữ như thế nào?
A: Chúng chặt một bàn tay … rồi một cánh tay … chúng chỉ đánh đập một ít/ một vài người. Ôi, thật là khủng khiếp! Tôi phải ngăn chúng lại. Nếu tôi đứng trước mặt chúng, có lẽ chúng sẽ sợ hãi. Chúng đang cố giả vờ như chúng không nhìn thấy tôi. Mỗi người bọn chúng đang nhìn lẫn nhau. Buồn cười thật!
J: Cô nghĩ rằng chúng nhìn thấy cô?
A: Chúng nhìn thấy tôi! Chúng đang cố gắng không nói rằng chúng nhìn thấy tôi. Chúng quyết định rời khỏi căn phòng đó. Từng người một, chúng đang rời đi … từng người một. Một người ở lại và canh giữ những người phụ nữ này. Chúng nói với anh ta, “Đừng giết ả nào khác. Chờ đã! Có điều gì đó rất nực cười trong lâu đài này.” Có một cái gì đó kỳ lạ. Chúng không hiểu. Không ai sẽ diễn đạt nó thành lời. Chúng sợ hãi, rất sợ hãi. (To hơn) Bây giờ, bây giờ chúng nên sợ hãi. Cha tôi đang đến. Trời gần tối nữa rồi. Ông tiến vào … chúng trèo qua tường, và những người đàn ông đang ở trong sân cổng. Chúng không thể thắng, chúng bị bao vây. Cha tôi nhìn thấy đầu tôi … ông ấy biết chuyện gì đã xảy ra. Tại sao ông ấy được kêu gọi trở về. Họ đã bắt những người khác làm tù nhân.
J: Liệu họ có giết chúng không?
A: Họ sẽ niêm phong chúng trong tường. Họ làm điều đó với tù nhân. Và dưới sàn nhà. Nơi này … ôi, nhiều người đã chết ở đây. Đó là lâu đài của tôi; nó là của tôi, và tôi yêu nó.
J: À, bây giờ bố cô đã trở lại, và …
A: Tôi đang nói chuyện với ông ấy.
J: Ông ấy có nghe thấy cô nói không?
A: Ông ấy đang rất cố gắng. Ông đau đớn vì tôi đã chết. Tôi đang cố gắng an ủi ông. Ông ấy nghĩ giọng nói là ký ức của tôi, nhưng ông ấy đang lắng nghe. Tôi nói với ông ấy rằng tôi sẽ ở lại và bảo vệ lâu đài.
J: Cô sẽ ở lại bao lâu?
A: Cho đến khi cuộc chiến này kết thúc. Tôi nghĩ tôi có thể ở lại lâu đến thế, tôi hy vọng vậy. Không ai nên lấy lâu đài này. Tôi có thể không ở lại lâu như vậy. Tôi bảo ông ấy đừng sợ hãi mà hãy tìm tôi trước lò sưởi. Tôi yêu cầu ông ấy lắng nghe tôi. Tôi hy vọng ông ấy sẽ lắng nghe tôi. Ông ấy có thể nghe thấy tôi bây giờ, tâm trí của chúng tôi hoàn toàn có thể gặp nhau. Họ đang gõ cửa, cắt ngang dòng suy nghĩ của ông, ông ấy bỏ đi. Đừng cố nói với họ. Họ sẽ không tin cha đâu!
J: Không, họ sẽ không tin ông ấy.
Johnny quyết định đã đến lúc phải thoát ra khỏi chuyện này. Đã quá đủ rồi.
J: Bây giờ cô sẽ trôi về phía trước, Gretchen. Trôi …
A: Tôi sẽ ở lại lâu đài này! Tôi phải ở lại đây! (Kêu lên) Đừng kêu tôi lại! Tôi không muốn đi. Tôi không muốn đi! Việc của tôi chưa xong! Tôi sẽ ở đây!
Điều này có thể gây ra một vấn đề nếu nó không được xử lý đúng cách. Nhưng Johnny vẫn bình tĩnh và kiểm soát tốt.
J: Bây giờ chúng ta đang trôi về phía trước, Gretchen, trôi về phía trước. (Anh ấy dùng giọng rất nhẹ nhàng.) Cuộc chiến ở lâu đài đã kết thúc. Công việc của cô đã hoàn thành. Lâu đài đã được bảo vệ rất tốt.
A: Bây giờ họ gọi nó là “bị ám”.
J: Lâu đài ma ám.
A: Họ đã đốt nó rất nhiều. Những viên đá ở đó. Một số đã rời khi các trụ đỡ bị đốt cháy. Nó là lâu đài của tôi!
J: Bây giờ cô sẽ làm gì, Gretchen?
A: Tôi phải nghỉ ngơi. Tôi đã quá mạnh mẽ. Tại sao tôi phải như vậy? Tôi được cho là một võ sĩ giỏi, nhưng không phải là mạnh. Giọng nói của tôi cho tôi biết … Tôi đã rất dũng cảm. Tôi có những phẩm chất tốt, nhưng tôi không được chống lại giọng nói đó. Tôi đã ở lại đó quá lâu, và một số điều tôi đã làm không đúng, khi mà tôi ở đó. Tôi đã nói là tôi không biết … nhưng có lẽ tôi đã hiểu. Thật sai lầm khi tôi ở lại đó, và giờ tôi cố gắng lùi lại, để dọa những người nhìn vào nó (toà lâu đài). Tôi chỉ không muốn họ làm phiền nó. Nó đã từng là của tôi. Và tôi muốn là Gretchen. Tôi không thể buông tay, tôi không thể buông bỏ cô ấy. Tôi phải đợi một thời gian dài, và rồi tôi sẽ quên.
J: Giọng nói đó có nói với cô điều này không?
A: Có. Và cả (nó muốn tôi) không quay trở lại. Nó rất kiên nhẫn khi tôi tiếp tục quay trở lại.
J: Cô đang nghỉ ngơi ở đâu?
A: À, ông ấy muốn tôi trở về hoàn toàn. Có lẽ tôi vẫn chưa sẵn sàng để được gửi đi. Ông ấy nói tôi quá mạnh mẽ. Tôi phải quay lại hẳn hoi để nghỉ ngơi. Tôi bắt đầu khóc … và ông ấy hứa với tôi rằng lâu đài sẽ luôn ở đó. Ông ấy sẽ xóa ký ức, tôi sẽ yên nghỉ. Tôi sẽ quay lại. Khi tôi quay lại, tôi có thể quay lại, nhưng không phải Gretchen. Tôi sẽ sống lại, nhưng tôi không được mạnh mẽ như vậy. Tinh thần của tôi quá mạnh mẽ.
J: Giọng nói có nói với cô khi nào cô sẽ quay trở lại không?
A: Khi tôi được nghỉ ngơi. Và ông ấy nói với tôi, tôi thực sự là một linh hồn hoàn hảo. Con người ấy, thời thế, đã khiến tôi trở nên quá mạnh mẽ. Đó là toàn bộ rắc rối, khi ta có liên quan. Ta trở thành người đó. Tinh thần của tôi rất mạnh mẽ. Họ nói với tôi rằng tôi mạnh mẽ và có thể làm bất cứ điều gì vì tôi là Gretchen. Và tôi là cái linh hồn đã tin tưởng họ. Ngay cả cái chết cũng không thể ngăn cản tôi. Điều này không phải bình thường. Hầu hết các linh hồn không mạnh mẽ như vậy. Tôi sẽ là một con người khác, nhẹ nhàng, dịu dàng hơn rất nhiều.
J: Chúng ta sắp đến thời điểm cô sẽ quay trở lại Trái Đất chưa?
A: Tôi phải nghỉ ngơi.
J: Cô có biết cô sẽ là ai khi cô quay lại không?
A: Một người phụ nữ dịu dàng, ít nói, ôn hòa. Tôi sẽ xa đất nước này, và tôi xin lỗi. Tôi đã từng yêu đất nước này.
J: Cô sẽ ở quốc gia nào khi quay lại?
A: Tôi sẽ ở Anh. Tôi đã được hứa trước; Một ngày nào đó tôi sẽ quay lại Đức. Tôi sẽ quay lại đó. Không … tôi sẽ là người Đức vào một ngày nào đó. (Lưu ý rằng bây giờ Anita có nguồn gốc Đức.) Nhưng bây giờ, tôi phải tránh xa mọi bạo lực, xa khỏi nơi mà tất cả những điều này đã xảy ra. (Tạm dừng) Tôi nhớ rất nhạt nhòa … (Cô ấy trở nên buồn hơn) … Tôi nhớ … à … không nhiều lắm. Tôi có thể bình yên trong một thời gian và chỉ là một linh hồn.
Có vẻ như thật ngạc nhiên, khi Anita thức tỉnh, cô ấy không hề bị bệnh gì cả. Khi mọi người nghe đoạn băng, họ cho rằng nó hẳn đã rất kinh khủng với cô ấy, nhưng cô ấy không nhớ gì về nó và phải nghe lại những gì cô ấy nói. Sau đó, khi cô ấy nghe đoạn băng, cô ấy nói giống như đang nghe một câu chuyện, nhưng cô ấy có hình dung về một cô gái với bím tóc vàng dài. Cô ấy nói rằng cô cảm thấy rất gần gũi với những cuộc sống được cho là khác này, như bạn sẽ cảm thấy đối với một người chị em, và cô ấy không muốn thấy họ bị tổn thương. Vì vậy, chúng tôi đã đồng ý làm tất cả những gì có thể để bảo vệ bản thể khác đó của cô ấy.
Khi mọi người nói với Johnny, “Anh có vẻ như đã thực sự ở đó,” (trong phân cảnh lâu đài), anh ấy luôn nói, với ánh mắt lấp lánh, “Có lẽ tôi đã ở đó!”
Trình tự sau đây khá phức tạp và chúng tôi đã cân nhắc bỏ nó ra khỏi câu chuyện. Ban đầu, rất nhiều điều Anita nói đến thật kỳ lạ và khó chấp nhận. Sau đó, chúng tôi quyết định rằng việc chúng tôi không hiểu điều gì đó không nhất thiết có nghĩa là nó không có giá trị. Nó cũng sẽ minh họa cho việc chúng tôi đã nhiều lần bối rối như thế nào.
Chúng tôi vừa kết thúc cuộc đời đau thương của cô ấy với cái tên Gretchen và đang đưa cô ấy trở lại cuộc sống hiện tại. Chúng tôi đã dừng tại một cuộc sống của Mary ở Anh để định hướng và hỏi cô ấy đang làm gì.
A: (Nghe có vẻ khó hiểu) Tôi đang quan sát, nhiều thứ. Có gì đó lạ. … Tôi sẽ luôn như thế này sao? … Tôi khác mà.
J: Cô đang xem gì vậy?
A: Tôi có một cuộc sống … nhưng tôi đang xem nó!
J:Cô cái gì cơ?
A: Tôi xem nó … Tôi đến và đi … Tôi thấy mọi thứ … Tôi nhìn thấy chính mình, nhưng tôi …
J: Cô là gì chứ?
A: Lạ quá! Tôi không hiểu!
J: Cô đã trở lại Trái đất chưa?
A: Tôi không chắc mình đang theo dõi cô ấy hay tôi là cô ấy. … (Bối rối) Có lẽ anh có thể hỏi tôi.
J: (Anh ấy cố trấn an cô ấy.) Tôi nghĩ rằng cô là cô ấy. Vâng, cô là cô ấy. Cô đã trở lại Trái Đất. Cô đã có một cuộc sống khác.
A: Tôi quan sát từ xa. … Tôi cảm nhận được hạnh phúc của cô ấy.
J: Tên cô ấy là gì?
A: Hiện tại tôi không chắc. … Tôi đang theo dõi rất kỹ … Tôi phải cực kì cẩn thận … đang theo dõi.
J: Người phụ nữ đang làm gì bây giờ?
A: Cô ấy là một người rất tốt. Tôi đang quan sát cô ấy, và … cô ấy xinh đẹp. Cô ấy đang chải tóc. Cô ấy sợ hãi vì tôi. Cô ấy cũng cảm thấy điều này, như tôi cảm thấy … Tôi nói chuyện với cô ấy, và cô ấy nói với tôi. Nó rất … cô ấy ước tôi không làm điều này.
J: Làm gì?
A: Tôi nói chuyện với cô ấy và cô ấy ước cô ấy không thể nghe thấy tôi, nhưng tâm trí cô ấy rất mạnh mẽ.
J: Tên cô ấy là gì?
A: Tôi ước tôi có thể gọi cô ấy bằng một cái tên khác. Tôi không thích tên của cô ấy.
J: Tên cô ấy là gì?
A: Tôi không chắc. Nó là một cái tên nam tính, có vẻ vậy, họ gọi cô ấy bằng tên đó. Tôi không thích nó. Tôi đang nói với cô ấy để thay đổi nó.
J: Đổi tên cô ấy?
A: Chỉ cần nói với họ đó là một cái (tên) khác. Đừng quá mạnh mẽ. Nếu họ gọi bạn bằng một cái tên mạnh mẽ, có lẽ bạn sẽ giống … cô gái kia. Quá khỏe. Cô ấy đã quá mạnh mẽ không!
Điều này cũng có thể làm sáng tỏ một phần của đoạn băng trước đó gây nhầm lẫn. Cô ấy được cho là Mary ở Anh. Cô ấy đang dọn dẹp nhà cửa, nhưng lại tỏ ra khó chịu, rõ ràng là bất an và sợ hãi. Cô ấy dường như không biết mình đang sợ điều gì. Khi Johnny hỏi cô ấy tên cô ấy là gì, cô ấy trả lời, “Đó là Mary. Tôi thích cái tên đó. Đó là một cái tên đẹp”. Tuy nhiên sau đó, cô ấy phủ nhận điều đó bằng cách nói, “Tôi thực sự không phải là Mary. Đó là tên của chị tôi. Tôi không biết tại sao tôi lại nói như vậy. … Tôi đã bị ốm … Tôi đã bị ốm trong mùa đông này. Tôi muốn thức dậy/ khoẻ lại và không bao giờ quay lại giường. … Hôm nay tôi rất hoảng sợ. Tôi không hiểu có chuyện gì ”.
Như tôi đã nói, điều đó khó hiểu và phức tạp. Nếu linh hồn vĩnh cửu có thể nói chuyện với chính nó thì có thể tiềm thức tách khỏi với ý thức và có lẽ bằng cách nào đó chúng ta đã khai thác được cả hai mặt của cuộc trò chuyện. Chúng tôi đã gặp rất nhiều điều kỳ lạ, dường như không có gì nằm ngoài lĩnh vực suy đoán. Lẽ nào linh hồn của cô ấy đã cố gắng bắt cô ấy đổi tên thật của mình vì nó nghe có vẻ nam tính và cô ấy phải nhu mì và dịu dàng trong cuộc sống này như Mary. Cô ấy phải hoàn toàn trái ngược với Gretchen? (Xem chương tiếp theo.) Trong suốt cuộc đời ở Anh, cô luôn tự gọi mình là Mary. Khi chúng tôi nói chuyện với cô ấy khi còn nhỏ, chúng tôi không hỏi tên cô ấy, chỉ coi đó là điều hiển nhiên.
Dù câu trả lời là gì, nó rõ ràng đã thành công và cô ấy không gặp rắc rối bởi bất cứ điều gì như thế này một lần nữa.
Một điều duy nhất có thể thấy rõ trong năm kiếp mà Anita đã trải qua là họ đều là nữ. Khi tôi đề cập điều này với Anita, cô ấy nói, “Tất nhiên rồi! Tôi là phụ nữ. Tôi sẽ không là bất cứ điều gì khác. ” Vào thời điểm đó khi chúng ta không biết gì về luân hồi, đó dường như là một lời giải thích hợp lý. Nhưng trong những năm tiếp theo và hàng ngàn trường hợp sau này, tôi nhận ra rằng chúng ta phải trở thành cả nam và nữ rất nhiều lần. Chúng ta phải cân bằng, vì vậy chúng ta không thể tiếp tục quay lại để học những bài học của mình như những người cùng giới. Chúng ta phải biết cảm giác như thế nào khi trải nghiệm cả hai quan điểm. Vậy tại sao cuộc sống của Anita đều là nữ?
Khi tôi xem xét chúng, tôi tìm thấy điều tôi tin là câu trả lời. Cô cho biết cuộc đời của Gretchen là cuộc sống đầu tiên của cô trên Trái Đất, và người ta phát hiện ra rằng có lẽ cô đã được gửi đi quá sớm. Cô vẫn chưa sẵn sàng để trải nghiệm cuộc sống như một con người. Cuộc đời của Gretchen là một phụ nữ có ý chí mạnh mẽ. Thời đại và nền văn hóa đã khiến cô trở nên quá mạnh mẽ, đến nỗi ngay cả cái chết cũng không ngăn được cô. Ngay cả khi ở trạng thái tinh thần/linh hồn, cô ấy đã làm những điều trái với quy tắc. Cuối cùng cô được quyết định bị đưa vào nơi an nghỉ để xóa ký ức, để cô có thể hoạt động như một con người bình thường. Và phải mất hàng trăm năm (của chúng ta) để lấy đi những ký ức. Vì vậy, cuối cùng khi cô ấy được phép quay trở lại, đó phải là một người phụ nữ nhu mì, dịu dàng. Hoàn toàn trái ngược với Gretchen mạnh mẽ. Mỗi kiếp sau là những kiểu phụ nữ khác nhau. Bây giờ tôi có thể thấy rằng nếu cô ấy được phép tái sinh thành một người đàn ông, khuynh hướng mạnh mẽ sẽ tăng lên gấp bội, và điều này không thể được phép. Sẽ khó hơn để trung hòa và cân bằng chúng. Có thể trong một kiếp nào đó trong tương lai, cô ấy sẽ sẵn sàng trải nghiệm việc trở thành nam giới, sau khi tinh thần của cô ấy đã được điều hòa và chuẩn bị sẵn sàng để xử lý những phẩm chất đó một cách có thể kiểm soát được.