HỒI ỨC 5 TIỀN KIẾP – Chương 7 Sarah ở Boston.

0
212

 Vào thời điểm nhân cách thứ ba của chúng tôi xuất hiện, chúng tôi đã rơi vào một kiểu khuôn mẫu. Chúng tôi đã bắt đầu chấp nhận điều bất thường như là chuyện bình thường, nếu điều đó có thể xảy ra. Chúng tôi nghĩ rằng chúng tôi biết những gì sẽ xảy ra khi cô ấy trải qua các giai đoạn khác nhau của cuộc đời với tư cách là Jane và June / Carol; và sau đó trượt vào khoảng thời gian giữa các kiếp sống, khoảng cách linh hồn đầy hấp dẫn ấy. Nhưng cô ấy vẫn còn một vài điều bất ngờ nữa để ném vào chúng tôi. 

Chúng tôi bắt đầu cảm thấy như thể chúng tôi đang du ngoạn trong cỗ máy thời gian. Đó là một phương pháp thú vị để học về lịch sử. Ngay khi chúng tôi bắt đầu cảm thấy thoải mái khi nói chuyện với những người từ quá khứ, nhân vật sau đây xuất hiện và những gì cô ấy đem tới là tâm trí hoang mang! 

 

Trong phiên này, chúng tôi đã quyết định đưa cô ấy trở lại các cuộc sống khác nhau của cô ấy, để xem cô ấy đã sống bao nhiêu và để xem cô ấy sẽ đi bao xa vào quá khứ. Chúng ta có thể khám phá chúng đầy đủ hơn sau này. Chúng tôi đã nhận được nhiều hơn những gì chúng tôi đã thỏa thuận. Tất cả bắt đầu một cách vô tư. Johnny đã hồi quy cô trong những bước nhảy 20 và 30 năm. Chúng tôi trải qua khoảng thời gian khác như một linh hồn, điều này sẽ được kể lại sau. Sau đó, chúng tôi lại tìm thấy điều gì đó có giá trị khi anh ấy dừng lại ở năm 1770 và hỏi, “ Cô đang làm gì?” 

A: Khuấy đọng. (Hát) Bơ, bơ sữa.  

J: Cô có thích bơ sữa không? 

A: Thành thật mà nói, tôi không thể chịu được nó. Gia đình tôi thích bơ tươi, vì vậy tôi làm nó cho họ. 

J: Tên của cô là gì? 

A: Sarah … Sarah Breadwell. (Phiên âm) 

J: Cô bao nhiêu tuổi rồi, Sarah?  

A: Bây giờ khoảng 60. 

J: Cô đã kết hôn chưa?  

A: Tất nhiên! Kể từ khi tôi là một cô gái. Từ khi tôi 14 tuổi. 

J: Cô đang sống ở đâu, Sarah? 

A: Chúng tôi đang sống ở đây trên chính nơi ở của chúng tôi. Tự xây dựng nó. 

J: Tôi cá rằng đó là công việc khó khăn. 

A: Tôi nhớ mình đã làm việc chăm chỉ rất nhiều. Bây giờ nó có sàn, không có bụi bẩn. Đẹp hơn nhiều, thật là tệ khi để một sàn nhà bẩn và bọn trẻ đều quá nhỏ. 

J: Cô có bao nhiêu người con? 

A: Chà, tôi sinh mười, nhưng chỉ nuôi hai. 

J: Cô đang sống trong một thị trấn? 

A: Không, chúng tôi đang ở ngoài trang trại. Thị trấn lớn gần nhất gần Boston. Đừng bao giờ đến đó. 

J: Chỗ của cô cách Boston bao xa? 

A: Hai ngày, thưa ông. Hết hai ngày. 

J: Và cô gọi vùng đất này nơi cô sống là gì? 

A: New England. Đất nước mới, người ta gọi nó bằng những thứ khác biệt. Một số người không thích gọi nó là New England. Họ nói rằng chúng tôi đến đây để khác biệt, chúng tôi không muốn trở thành nước Anh bất cứ gía nào. 

J:Cô đến đây khi nào vậy, Sarah? 

A: Tôi đã đến đây vài năm trước … nhiều hơn một vài. Tôi đến đây khi tôi còn là một cô bé. Bản thân tôi sinh ra ở Anh. 

J: Cô đã đến với mẹ và cha của mình? 

A: Vâng, một cuộc vượt biển dài! Gần một trăm ngày. 

J: Tên của chiếc thuyền là gì? 

A: Ồ, để tôi xem … đã quá lâu , và … rất nhiều điều phải suy nghĩ về điều đó. Đó là thuyền của vua. 

J: Cô có gặp khó khăn gì khi phải vượt biển không? 

A: Không, chỉ một cơn bão. Mưa bão ập đến. 

J: Cô có bị say sóng không?  

A: Tôi là người duy nhất không bị. Mẹ nói Chúa bảo vệ trẻ con. 

J: Uh-huh. Bây giờ hãy xem, đây là năm 1770, và cô đang khuấy bơ sữa… 

A: (Bị ngắt lời) Tôi không khuấy sữa bơ đâu, thật ngốc. Tôi đang khuấy để lấy bơ! 

J: (Nghĩ về thời điểm Cách mạng Hoa Kỳ bắt đầu.) Được rồi, Sarah, tôi sẽ đếm đến ba, và đó sẽ là năm 1777. Chúng ta sẽ tiếp tục. Một, hai, ba … đó là l777. Hôm nay cô đang làm gì vậy, Sarah? 

A: Rockin ‘và sewin’, sewin ‘và rockin’ ( âm thanh của máy may). Vá tất. 

J: Ngày hôm nay như thế nào? 

A: Nắng đẹp … mùa thu khô ráo. 

J: Và những gì đang diễn ra trên khắp đất nước này?  

A: Ồ, có đánh nhau, và những câu chuyện bay bổng’. Đầu tiên là một phía sau đó đến toàn bộ. Nó rất khó để nói. 

 

J: Ai đang đánh nhau? 

A: Chúng tôi đang đánh đuổi nước Anh, và chúng tôi sẽ loại bỏ chúng. Chúng tôi sẽ không trở thành New England! 

J: Bọn cô sẽ là cái gì? 

A: Chúng tôi sẽ được tự do! Đưa ra luật và quy tắc của riêng chúng tôi và chính phủ! Đó là cách mọi người nên sống, sống tự do. Giống như quy luật của tự nhiên – sống tự do! 

J: Và chồng của cô có chiến đấu không? 

A: Ho-ho, không; anh ấy gần bằng tuổi tôi, già hơn. Anh ấy không có ở đây ngay bây giờ. Anh ấy điều trị và làm những gì có thể để giúp đỡ. Tôi nghe tin từ anh ấy khá thường xuyên.  

J: Anh ấy là bác sĩ sao? 

A: Anh ấy là bác sĩ. 

J: Tại sao cô lại sống ở ngoài đó trong trang trại nếu anh ấy là bác sĩ? 

A: Chúng tôi không thích sống trong thành phố. Chúng tôi thích ở đây. Có một cộng đồng nhỏ xung quanh, và bất cứ nơi nào có người bệnh, anh sẽ cần bác sĩ ‘. Anh ấy làm nông, và chúng tôi sống hạnh phúc. 

J: Thật tuyệt. Bây giờ tôi sẽ đếm đến ba và đó sẽ là năm 1740. (Anh ấy quyết định quay ngược lại.) Hôm nay cô đang làm gì, Sarah? 

A:  Chỉ đang dọn dẹp và làm việc của tôi và … trở thành một người phụ nữ đúng mực, anh có thể nói thế.  

J: Đó là một ngày thế nào? 

A: Mùa đông; bên ngoài khá lạnh. 

J: Cô đã dùng lửa để giữ ấm ngôi nhà chưa?  

A: Vâng. Gia đình đang ở trong. Thật tuyệt.  

J: Ngôi nhà của cô rộng bao nhiêu? 

A: À, tôi có sáu phòng. Đó là một ngôi nhà có kích thước ổn.  

J: (Kiểm tra lại những gì cô ấy nói trước đây.) Cô và chồng của mình đã tự xây dựng chúng?  

A: Cùng một lúc. Bắt đầu với một phòng, tiếp tục thêm và thêm. Mất nhiều thời gian để có được bất cứ thứ gì. Làm việc chăm chỉ. 

J: Nó chậm, nhưng một khi cô có được nó, nó sẽ luôn ở đấy. 

A: Nó là của chúng tôi.  

J: Tất cả là của cô. (Một lần nữa, Johnny đã kiểm tra lại các câu trước.) Chồng của cô  làm gì, Sarah? 

A: Anh ấy là một bác sĩ, một nông dân, và anh ấy nói, “Jack-of-all-trades.”( Jack của tất cả các ngành nghề )Anh ấy chuyển đến đây để thoát khỏi cuộc sống thành thị. Tôi sống trong một trang trại với những người bạn của tôi.  

J: Họ có một trang trại gần nơi cô đang sống? 

 

A: Khá gần. Chúng tôi là hàng xóm của nhau. Tất nhiên, bây giờ họ đã đi rồi. 

J: Và đây là năm 1740. Đây là tháng mấy? 

A: Đây là tháng mười hai. 

J: Cô đốt lửa kiểu gì để giữ ấm cho ngôi nhà? 

A: Tôi đốt những khúc củi trong lửa. 

J: Chúng ở trong lò sưởi? 

A: (Bực mình) Tất nhiên! 

J: Chà, tôi nghĩ có lẽ cô có một cái lò như thế. 

A: Không, có ba lò sưởi trong nhà của chúng tôi. 

J: Chúng có giữ cho ngôi nhà tốt và ấm áp không? 

A: Vâng, chúng tôi có một bản thảo nhỏ, nhưng anh phải mong đợi mọi thứ kiểu như vậy. Bếp rất tốt và có thể một ngày nào đó chúng tôi sẽ có một cái bếp. Đầu tiên là tòa nhà. 

 

J: Bây giờ cô bao nhiêu tuổi, Sarah? 

A: Hai mươi chín. 

J: (Kiểm tra lại) Cô đã kết hôn bao lâu rồi? 

A: Từ khi tôi 14 tuổi. 

J: Cô có bao nhiêu người con? 

A: Tôi có một đứa bây giờ. Một cậu bé. Nó 12 tuổi. Tôi sẽ có một đứa khác sớm thôi. 

J: Cậu nhóc đang đi học à?  

A: Tôi để tâm vào trường học lắm. Tôi muốn nó thông minh như bố nó. 

J: Tên của chồng cô là gì? 

A:Bruce.  

J: Cô đã nói họ của cô là gì? 

A: Breadwell. Anh ấy cũng là người Anh, nhưng anh ấy sinh ra ở đây. 

 

J: Vậy là những người bạn của anh ấy đã đến trước những người bạn của cô? 

A: (Nói một cách mỉa mai) Phải đấy. 

Tại thời điểm này, Johnny đã đếm Sarah trở lại năm 1720.  

J: Cô đang làm gì bây giờ?  

A: Writin ‘. Practicein ‘my writin’. Thật là khó cho tôi khi học tập. 

J: Cần phải luyện tập rất nhiều. 

A: Tôi không thể làm cho nó đúng theo mẫu. 

J: (Tạm dừng) Bên ngoài là một ngày như thế nào?  

A: Hãy để tôi đến cửa sổ và nhìn xem. … Sương mù đến rồi.  

J: Cô đang sống ở đâu? 

A: Với bố và mẹ của tôi. Mẹ đang ở đây trong nhà với tôi. Bà ấy đang ở trong bếp, chuẩn bị cho bữa tối. 

J: Và tên của thị trấn này cô đang sống? 

A: Nó được gọi là Bostonia. Nó được gọi bằng một cái tên khác khi chúng tôi lần đầu tiên đến đây, và họ đã đổi nó. Nó từng được gọi là Crossing on Post Road. Và họ sẽ sớm thay đổi nó một lần nữa, cha nói. Cha, cha tôi, ông ấy đang ở trên cánh đồng. 

 

J: Nhà của cô ở thị trấn, hay ở xa thị trấn? 

A: Sống gần thị trấn, có đất đai xung quanh chúng tôi và hơi xa một chút. (Chúng tôi) không sống trên tất cả các mảnh đất. 

J: Cô phải đi để có thể đến một vùng đất khác? 

A: Ông ấy cưỡi trên một con ngựa. 

J: Cô bao nhiêu tuổi, Sarah? 

A: Mười. 

Lưu ý: Điều này kiểm tra với các tham chiếu trước đó về tuổi của cô ấy trong những năm khác. Thật ngẫu nhiên, giọng nói của Sarah phù hợp với từng độ tuổi một cách tự nhiên đến bất ngờ. 

J: Mười tuổi! Cô đang trở thành một cô gái lớn! 

A: Tôi nhỏ so với tuổi của tôi. Tại sao anh lại nói “lớn”? 

 

J: Chà, mười tuổi, và giờ cô đang học viết… 

A: (Cười) Mọi người đều có thể viết! 

J: Ồ, nhưng cần phải luyện tập rất nhiều. 

A: Nó phải thế, nó phải thế. 

J: Có người Da Đỏ nào quanh đây không? 

 

A: Một vài, một số. Họ canh giữ những khu rừng. Nếu chúng tôi không làm phiền họ, họ sẽ không làm phiền chúng tôi, cha của tôi nói. 

J: Vậy là cô chưa từng nói chuyện với người nào, hay cố gắng kết bạn? 

A: Tôi đã thấy họ. Tôi không thể nói ngôn ngữ của họ. Nó nghe như là … ( cô ấy lầm bầm). Tôi không thể phát âm bất cứ thứ gì họ nói. Đôi khi họ dùng ngôn ngữ ký tự. Nếu họ đến cửa nhà, mẹ tôi cho họ thức ăn. Điều duy nhất tôi nghe họ nói trong ngôn ngữ tôi biết là “Người phụ nữ tốt … quý cô tốt bụng.” Họ gọi mẹ tôi bằng những cái tên tốt đẹp. Mẹ bảo đó là do mẹ đã giúp một người bị bệnh. Anh ta đến, và không có thuốc thang gì. Mẹ đưa anh ta trà sarsaparilla. Nó giúp hạ sốt. Họ quay lại và đem các miếng da, đặt ở cửa cho Người đàn bà tốt bụng. 

J: Họ thật tốt.

A: Bố tôi dặn hãy luôn luôn thân thiện, đừng thể hiện sự sợ hãi. Họ ghét sự sợ hãi.

J: Có bao giờ cô thấy nơi người Da Đỏ sống?

A: Ồ, không! Họ sống trong rừng. Tôi sẽ rất sợ hãi. Tôi sẽ không bao giờ đi xa nhà như thế. Họ được biết đến rằng họ bắt trẻ con. Họ đã làm thế, chúng tôi đã nghe về nó. Bố tôi bảo, chúng tôi kết bạn với họ rất lâu rồi vì họ muốn làm bạn, nhưng luôn luôn phải dè chừng. Họ có thể trở nên thay đổi. 

J: Tôi hiểu rồi. Cô sống ở đây bao lâu rồi?

A: Chúng tôi ở đây được hai năm rồi. Thời gian trôi thật nhanh! Mọi thứ thay đổi. Mẹ không còn khóc lóc vì chuyện nhà cửa nữa. Những gì chúng tôi đem đến đây là của chúng tôi, chúng tôi sẽ giữ chúng. Chúng tôi sẽ xây dựng mái ấm ở đây. Không trở về nữa. 

J: Sao thế, một vài người cứ nói về việc quay trở lại? 

A: Một số người muốn thế. Chúng tôi là một dân tộc tự hào/ một dân tộc có tự trọng, chúng tôi sẽ ở lại. Gặp những lần trắc trở, hãy thắt chặt dây an toàn và làm việc hăng say hơn, cha nói như thế.

 

J: Ừm, điều đó nghe thật tốt. Tôi chuẩn bị đếm đến ba, nào Sarah, đây sẽ là năm 1707 …. cô đang làm gì?  

A: Không gì cả. 

J: Không gì cả à? Cô đang ở đâu? 

A: Tôi không chắc.

J: Cô có thấy gì không?

A: Tôi thấy những thứ kỳ lạ … những điều mới mẻ đang diễn ra … tâm trí tôi chưa bao giờ biết trước đây … rằng những điều này sẽ xảy ra.

J: Điều gì? 

A: Một đất nước mới để sinh sống, để phát triển! Những ý tưởng mới … mọi người sẽ thay đổi và trở nên không sợ hãi những gì họ không biết. Những điều mà nếu anh không chịu được, anh sẽ rời đi. 

Cô ấy rõ ràng là một linh hồn, nhưng điều này có vẻ mơ hồ và khó hiểu. Có phải cô ấy đang theo dõi/nhìn thấy những người thực dân đầu tiên đến đất nước mới, đến Mỹ? Johnny nhanh chóng chuyển cô đến năm 1715, khi cô đáng lẽ đang sống và 5 tuổi với cái tên Sarah.

J: Đây là 1715. Cô đang làm gì? 

A: Theo dõi những thứ (xung quanh).

J: Cô đang thấy gì?

A: Những gia đình. Họ đang chuẩn bị/đang sẵn sàng.

J: Cô bao nhiêu tuổi?

A: Tôi chưa có tuổi. Tôi sắp làm một điều kỳ lạ!

J: Cô đang sắp làm gì?

A: Tôi sẽ nhập vào một thân xác đang sống. 

J: (Kinh ngạc) Cô sắp… LÀM GÌ CƠ?

A: Nhập vào một cơ thể đang sống hiện tại. Linh hồn đó đang ốm và cần được nghỉ ngơi, nhưng đứa trẻ cần phải sống.

Anita đã trở nên khác hoàn toàn, giọng nói thanh thản cùng với một phong thái tĩnh lặng.

Johnny đã không nói nên lời trong một khoảnh khắc. Sau đó anh hỏi, “Đứa trẻ này bao nhiêu tuôi?”

A: Nó rất nhỏ… Tôi đang quan sát… Tôi có thể thấy họ… Tôi sẽ là một cô gái ngay bây giờ. Tôi sẽ là một cô gái nhỏ.

 

J:Đã có ai đó bảo cô làm điều này? 

A: Luôn như thế, chúng tôi làm theo những gì chúng tôi cảm nhận. Giọng nói đã bảo chúng tôi.

J: Cô nghe thấy giọng nói này hay chỉ cảm thấy nó?

A: Linh hồn thì không có tai. Chúng tôi nghe bằng cảm nhận.Nhìn bằng cảm nhận.

Johnny đã cố gắng để đi cùng với chuyện mới mẻ kỳ lạ này.

J: Và đứa trẻ… đứa trẻ bị bệnh khi cô tiếp quản?

A: Cơ thể ấy bị bệnh. Nhưng quan trọng hơn, linh hồn đó… linh hồn đó cần được nghỉ ngơi bây giờ.

J: Ồ. Có phải linh hồn đó rời khỏi thân xác và cô nhập vào?

A: Linh hồn sẽ rời đi và tôi sẽ nhập vào, và … đứa trẻ sẽ khá hơn ngay lập tức. Cơn sốt tan biến … và họ sẽ không nhận thấy sự thay đổi nào … vì tôi sẽ là đứa trẻ. Tôi sẽ im lặng và tìm hiểu xem đứa trẻ là như thế nào. Sẽ không ai nhận thấy một sự thay đổi lớn. Chỉ có điều sau khi hạ sốt, cô bé sẽ trở nên yên lặng một lúc, như thể đang nghỉ ngơi.

J: Và bằng cách này, linh hồn kia sẽ có cơ hội nghỉ ngơi?

A: Nó cần phải quay lại để nghỉ ngơi. Nó chưa sẵn sàng khi nó được gọi đến. Thỉnh thoảng điều này xảy ra và nó có thể được sửa chữa rất dễ dàng. 

J: Vâng. Và tên của cô bé là gì?

A: Cô gái nhỏ này tên Sarah.

 

J: Sarah. Cô ấy bao nhiêu tuổi rồi?

A: Tôi tin rằng cô bé khoảng năm tới mười tuổi. Thật khó để nói cho tới khi tôi tới gần hơn. Tôi sẽ ở đó sớm thôi.

Vào thời điểm này, Johnny quyết định chuyển tới sau 3 năm với hi vọng có cái nhìn rõ rệt hơn với tình huống kỳ lạ này.

J: Bây giờ là năm 1718. Cô đang làm gì?

A: Phụ giúp mẹ tôi. 

J: Hôm nay là một ngày thế nào?

A: Một ngày đầy nắng. 

J: Đẹp trời và đầy nắng. Tên cô là gì? 

A: Tôi tên Sarah.

J: Cô bao nhiêu tuổi rồi Sarah? 

A: Tôi 7 tuổi. Tôi sẽ lên 8 tuổi sớm thôi.

J: Cô đang sống ở đâu?

A: Tôi… tôi đang không sống với mỗi mình gia đình tôi, hiện tại là thế. Tôi sẽ ở đây đến khi chúng tôi rời đi. Với những người này luôn. Họ cũng sẽ đi. Thật bối rối.

J: Cô đang ở cùng với … ai… vài người bạn à?

A: Đúng vậy, chúng tôi sẽ cùng nhau đi… chuyển tới đất nước đó.

J: Ồ. Vậy là bây giờ cô đang sống trong thị trấn? 

A: Trong thị trấn. 

J: Và cô đang chuyển tới nông trại?

A: Có lẽ nó sẽ là một trang trại.

J: Cô đã lên trên tàu chưa?

A: À rồi, rồi.

J: Cô gọi nơi này là gì, cô biết không?

A: Nước…nước Anh mới.

J: Ồ, cô chỉ vừa đến đây thôi? 

A: Không lâu. 

J: Và cô đang ở cùng những người bạn. Người của cô sẽ ra ngoài và xây một căn nhà cho cô ở chứ?

A: Họ không nói với tôi… Tôi phải cư xử tốt/ngoan/lịch sự. Họ sẽ sớm trở về vì tôi. Tôi rối bời quá, họ nói thế. Và nó không tốt cho tôi khi rời khỏi nhà quá thường xuyên… cho tới khi tôi ổn định bản thân mình hơn.

J: Cô đã bệnh sao?

A: Vâng, không lâu trước đây, rất nặng. Tôi đã hồi phục rất tốt. Bây giờ thì tôi rất khoẻ, tâm trí tôi lang thang. Và tôi nói với họ vài điều nhưng họ không tin. 

J: Cô nói với họ điều gì mà họ không tin?

A: Tôi nói với họ những gì tôi thấy. Những điều sẽ xảy ra ở tương lai. Nhưng họ nói tôi không thể nhìn thấy những điều đó đâu. Mẹ tôi bảo, “Sụyt! Nói như thế sẽ rất nguy hiểm!”

J: Ồ… Chà, tôi thì tin vào những điều đó. Cô đã thấy những gì sẽ sớm xảy ra thế?

A: Chúng tôi lái xe đến thị trấn, tôi nhìn quanh, và đột nhiên thấy nó là một thị trấn… to khủng khiếp. Mắt tôi không thể nhìn hết kích cỡ (của nó)! Thị trấn ấy bao quanh chúng tôi, với những toà nhà khác với hiện tại. Và mọi người trên đường ăn mặc cũng khác. Những con đường được lát đá, không phải sỏi. Trơn láng, được cán mịn.

J: Cô có thể nói được khi nào thì điều này xảy ra không?

A: Chỉ biết rằng đó sẽ là một tương lai, xa lắm vì nhiều thay đổi đã diễn ra. Và thị trấn ấy, khi tôi nhìn thấy nó, mẹ tôi xoa trán tôi và nói, “Đứa trẻ tội nghiệp, nó chưa bao giờ như vậy kể từ sau khi bị sốt.” Và bà ấy đã khóc.

J: Nhưng cô đã thật sự nhìn thấy một thị trấn thật sự lớn?

A: Rất lớn, khổng lồ.

J: Rất nhiều người? Mọi người ăn mặc thế nào, Sarah?

A: Có lẽ tôi không nên nói với bà ấy điều đó, bà ấy sẽ không tin tôi. Bà ấy không thể tin tôi. 

J: Nói với tôi đi!

A: Anh sẽ tin tôi chứ?

J: Tôi sẽ tin cô.

A: Chà, những chiếc váy phụ nữ mặc cao hơn mặt đất … gần tới đầu gối, nhưng không hẳn, có lẽ là ở giữa. Và họ mang tất da chân, có thể nhìn xuyên thấu … và đi giày cao gót. Họ hẳn là những người rất thông minh để có thể đi lại như vậy. Những người đàn ông đội những chiếc mũ kỳ lạ, và quần của họ thì chặt hơn/ bó hơn, nhưng tất cả suông thẳng xuống đất, chúng rất vừa vặn.

J: Cô có thấy gì khác ở tương lai không? 

A: Ồ, tôi đã thấy những thứ khác, nhưng mẹ tôi nói với tôi rằng không có gì trùng khớp cả, và bà ấy lo lắng cho tôi. Bà ấy nói với tôi rằng đầu óc tôi đang rối bời.

J: Không. Tôi không nghĩ tâm trí cô đang rối bời. Tôi nghĩ cô đang thấy chính những gì sắp xảy ra.

A: Anh có tin nó sẽ xảy ra như thế không?

J: Tôi tin là thế. Và tôi rất muốn cô nói tôi nghe những thứ khác mà cô đã thấy.

A: Chà, tôi nhìn vào mẹ tôi một lần, và thấy bệnh tật vây quanh bà. Tôi nói với bà ấy, và bà đã cười lớn. Nhưng hai ngày sau đó, bà ấy mất đi đứa trẻ bà đang mang. Bà ấy đã bệnh rất nặng.

J: Bà ấy vẫn không tin cô sau đó?

A: Không, không, cô ấy nói ‘(tôi)chỉ là một đứa trẻ, và không thể giải thích những gì tôi đã nói. Có thể /dù cho tôi đã nói bất cứ điều gì. Tôi, đã nhiều lần kể những điều nhỏ nhặt mà tôi thấy. Tôi biết bây giờ không nên nói với họ những điều lớn lao mà tôi thấy nữa. Họ sẽ nghĩ tôi quá bối rối/hoảng loạn.

 

J: Những điều lớn lao khác cô đã thấy là gì?

A: Tôi nhìn vào bến tàu, và tôi nói với họ rằng những con tàu sẽ được làm từ loại vật liệu mà chúng tôi làm nòng súng/thân súng. Chúng sẽ là những con tàu lớn, rất lớn và sẽ vượt cả đại dương trong tương lai gần. Mọi người xung quanh đều cười. “Tội nghiệp cho con,” mẹ tôi nói, “nó bị sốt, sốt não”. Tôi là một sự tò mò đối với những người phụ nữ.

J: Tôi nghĩ họ nên nghe cô nói. 

A: : Tôi có thể nói với họ nhiều điều bằng cách nhìn vào họ. Khi tôi nhìn một người, tôi thấy thiện và ác xung quanh họ, và đôi khi, tôi có thể biết điều gì sẽ xảy ra. Tôi nhìn họ, và họ thay đổi, và họ sẽ trông giống với họ (như tôi nghĩ)  trong nhiều năm tới. Một lần, tôi nhìn thấy một người đàn ông, anh ta … anh ta biến mất trước mắt tôi, và tôi biết anh ta sẽ sớm trở thành một linh hồn.

 

J: Cô nói là cô nhìn vào mọi người và có thể thấy thiện và ác xung quanh họ. Cái ác trông như thế nào? 

A: Cái ác xuất hiện như một màu đen. Nó là bóng tối. Đôi khi anh nhìn thấy một người và họ bị che đi vài phần, như thể họ đang đứng trong một đám mây, hoặc trong sương mù. Và anh biết người này đã làm những điều xấu xa, hoặc sẽ làm, hoặc điều gì đó xấu sẽ xảy ra. Nếu anh nhìn vào chúng và tập trung, anh có thể biết đó là gì. Tôi nhìn chúng rất chăm chỉ, và tôi nhắm mắt lại, và tôi có thể biết nếu điều gì đó tồi tệ sẽ xảy ra. Có thể là bệnh tật … ngay cả trong quá khứ. Đôi khi tôi thấy được rằng trong quá khứ họ đã làm những điều rất xấu.

J: Và cái thiện trông thế nào? 

A: Nó lấp lánh/phát sáng, như thể một người đứng dưới ánh nắng chói chang. Đẹp mắt.

J: Nó có nhiều màu khác nhau không?

A: Rất nhiều màu sắc. Như cầu vồng hoặc nhiều hơn. Quang cảnh đẹp đẽ. 

J: Cô có biết được những màu sắc khác nhau có những ý nghĩa riêng biệt nào không?

A: Những lần khác nhau, tôi thấy chúng là những ý nghĩa khác nhau. Thỉnh thoảng, tôi có thể nói chính xác nó sẽ là gì. Những lần khác, tôi lại hoài nghi, tò mò.Và tôi chỉ quan sát xem.

J: Chà, mẹ cô và những người phụ nữ khác nên lắng nghe cô. Họ sẽ học được điều gì đó. 

A: Họ đều cầu nguyện cho tôi. Họ cầu rằng tôi sớm mất đi sự u mê này trong tâm trí.

J: Được rồi Sarah, và năm nay là năm 1718? 

A: Năm nay là 1718.

J: Tôi sẽ đếm đến ba, và chúng ta sẽ đi về năm 1700.

Khi bị lùi về năm đó, cô lại trở thành một linh hồn. Các tập này sẽ được tường thuật trong một chương riêng. Trong một phiên tiếp theo, Johnny lại đến những năm 1770 một lần nữa. Kỹ thuật này đã được sử dụng nhiều lần, ít nhiều để kiểm tra sự không nhất quán. Nhưng mỗi tính cách luôn thể hiện khá rõ ràng. Anita sẽ chuyển ngay lập tức từ cái này sang cái khác không hề bị gián đoạn, ngay cả sau vài tuần. Phần tiếp theo này là từ những năm 1770 khi cô ấy được hỏi, “Cô đang làm gì?”

A: Ừm… Tôi vừa ngủ! 

J: Cô vừa mới dậy sao?

A: Tôi nên… Tôi thấy hài hước… vừa thức dậy… Đây sẽ là một ngày tuyệt vời.  

J: Mặt trời đã lên cao chưa?

 

A: Vâng, mặt trời đã ở kia rồi. Trông rất đẹp… tôi thích những buổi sáng.

J: Đây là thời điểm nào trong năm vậy?

A: Mùa xuân. Đây sẽ là một ngày đẹp và trong lành. Tôi luôn luôn đặt giường của mình ở hướng Tây để tôi có thể nhìn ra cửa sổ ở hướng Đông.

J: Tên cô là gì? 

A: Tên tôi là Sarah.

J: Họ của cô là gì, Sarah?

A: Breadwell. Sarah Breadwell.

 

J: Và cô bao nhiêu tuổi, Sarah?

A: Ôi, tôi đã sắp già rồi, sắp già rồi… đau ốm. 

J: Cô đã kết hôn chưa, Sarah?

A: À vâng, rồi. 

J: Chồng cô đâu?

A: Chà, anh ấy không trở về đêm qua. Anh ấy đi ra ngoài để săn sóc (cho ai đó).

J: Ai đó đã bệnh sao?

A: Sinh nở. Một khoảng thời gian vất vả. Bà đỡ/bà mụ đi cùng anh ấy. Tôi đoán anh ấy đã phải dành cả đêm. Anh ấy không thích quay về trong bóng đêm. Mắt anh ấy không còn (khoẻ) như đã từng. 

J: Và, tất nhiên, con ngựa cũng có thể va vấp và ngã.

A: Vâng, đúng thế. Tất nhiên anh ấy biết rất rõ về những con đường, và bây giờ con ngựa cũng thế.

J: Chồng cô đi bao lâu rồi?

A: Ồ, anh ấy rời đi đêm qua vào khoảng… ồ, ngay trước khi trời tối. Anh ấy đang ngồi bên hiên nhà trò chuyện và họ chạy đến và nhờ anh. Anh ấy luôn nhận lời, hiếm khi anh được trả bằng tiền mặt. Nhưng anh ấy thích giúp đỡ mọi người. Đôi khi họ cho anh ta một ít ngô, hoặc bất cứ thứ gì họ có. Cô gái trẻ này, chúng tôi biết gia đình cô ấy và tôi biết anh ấy cảm thấy thương cảm với cô ấy.

J: Cô sẽ làm gì hôm nay?

A: Tôi nghĩ tôi sẽ ngồi đây cả ngày. Sẽ sớm thôi khi tôi có thể đứng dậy và đi lại tốt hơn. Cái hông không thể giữ tôi lại mãi được.

J: Cô đau hông à?

A: Vâng, lần đó tôi bị ngã, anh biết đấy, ở đó, ngay trong hầm. Làm đau cái hông chết tiệt. Đã lâu không lành lại. Phải nằm trên giường. Tôi như mất trí khi nằm trên giường lâu như vậy. 

J: Ừm, đó là phần khó khăn nhất khi ta bệnh, phải nằm trên giường.

 

A: Sau khi nó hết nhức nhối và đau dữ dội, tôi muốn đứng dậy. Nhưng khi di chuyển, nó rất đau. Tôi sợ rằng bây giờ tôi sẽ trở nên cứng nhắc. Tôi muốn đứng dậy và bắt đầu di chuyển nhiều hơn, và không để nó làm tôi cứng đờ.

J: Chắc chắn rồi. Cô có con không, Sarah?

A: Hai đứa. 

J: Chúng đâu rồi?

 

A: Ồ, chúng không ở đây. Anh biết đấy, chúng kết hôn rồi, và không phải lúc nào cũng ở đây.

J: Chúng sống xa lắm à?

A:Không, không xa.

J:Thị trấn đó gọi là gì, Sarah?

A:Tôi nghĩ chúng gọi nó là Bostonia. Đó là tên mà chúng muốn gọi, tôi nghĩ vây.

J: Cô đã gọi nó là gì khi lần đầu tiên cô đến đây?

A: Chà, khi lần đầu tiên đến đây, chúng tôi không gọi nó như vây. Lúc đầu, nó chỉ giống như môt ngã tư trên đường Post Road. Chúng chạy con đường đó từ… Tôi tin rằng chúng nói rằng nó đi đến tận New York, nơi những gia đình Dutchies/Hà Lan sinh sống.

J: Hà Lan?

A: Ừ,người Đức, Hà Lan, sống dưới đó ở New York. Và họ chạy trên con đường này, rất nhiều xe cộ và mọi thứ. Tại sao, đôi khi tôi nhìn ra đường ở đó và tôi sẽ thấy có đến bốn hoặc năm người lạ trong một ngày. Mọi thứ đang phát triển. Họ sẽ chạy nó xuống Philadelphia. Con đường này sẽ bắt đầu ở Philadelphia và đi lên khắp New York và lên đây. Tôi đoán chúng ta đang ở phần cuối của nó. Tôi chưa bao giờ nghe nói nó sẽ đi xa hơn về phía bắc. Tôi nghĩ nó chỉ sẽ đi tới ngay đây thôi.

Khi tôi cố gắng kiểm tra một vài trong số những sự kiện này, một lần nữa tôi lại gặp phải vấn đề. Tôi đã viết thư cho một số (tổ chức) xã hội lịch sử ở Boston, và về cơ bản là nhận được phản hồi như nhau từ mỗi hiệp hội. Họ nhận được quá nhiều yêu cầu cung cấp thông tin; do đó, họ không thể trả lời qua thư. Hồ sơ của họ chỉ có sẵn để nghiên cứu cho các nhà gia phả chuyên nghiệp, những người này tất nhiên phải được trả tiền. Một tổ chức xã hội đã đề cập rằng thuật ngữ “Bostonia” sẽ gần giống với cách viết Latinh của từ “Boston”, và trong nhiều năm đã có một đường cao tốc chính dẫn đến phía tây được gọi là Đường Boston Post.

Một số thông tin đến từ một nơi bất ngờ: Một trong những cuốn sách lịch sử dành cho trẻ em của chúng tôi. Trích từ cuốn Lịch sử Hoa Kỳ của Chúng ta, Chương 12, “Giải quyết các Vấn đề Vận tải.” “Những con đường mòn trở thành con đường. Trong những ngày đầu thuộc địa, khu rừng dường như vô tận. Một người muốn đi qua vùng đất phải đi bộ trên những con đường mòn của người da đỏ. Dần dần, những người đàn ông đã dọn sạch một số con đường mòn này hoặc cắt những con đường mới, đủ rộng để một người đàn ông cưỡi ngựa đi qua. Vào cuối thời kỳ thuộc địa, một số con đường mòn này đã được làm đủ rộng cho xe bò hoặc xe goòng. Khi một du khách đến một con suối, anh ta phải tìm một nơi có nước đủ nông để qua. Gần các thành phố, một người đàn ông gan dạ đôi khi điều khiển một chiếc phà. Cũng gần những thành phố, đôi khi những con đường được xây dựng.

“Vì vậy, vào năm 1760, một con đường dài mà xe ngựa và xe tư nhân có thể đi từ thuộc địa này sang thuộc địa khác là con đường nối liền Boston, New York và Philadelphia. Vào mùa hè, bạn có thể đi bằng xe ngựa từ Boston đến New York trong một tuần hoặc lâu hơn, và đến Philadelphia sau ba ngày. Một chuyến đi vào mùa đông thì sẽ lâu hơn.

“Nếu bạn muốn đi du lịch về phía nam từ Philadelphia vào năm 1760, bạn sẽ đi một con tàu ven biển đến Savannah hoặc Charleston. Nếu bạn đi qua đất liền, bạn sẽ cưỡi ngựa, vì ở một số điểm, ‘con đường’ ven biển không thể vượt qua. “

Vì vậy, có vẻ như thông tin tốt nhất có thể đến từ những nguồn không chắc chắn nhất.

Phiên thôi miên tiếp tục khi Johnny đưa Sarah đến năm 1790 và hỏi, “Cô thấy gì?”

A: Gia đình.

J:Cô đang làm gì? 

A: (Giọng cô ấy thì thầm) Tôi đang nằm trên giường.

J:Cô bệnh sao?

A: Rất bệnh.

Có vẻ như Sarah đã chết ở tuổi 80, một lứa tuổi khá già trong khoảng thời kì đó.

Biến cố kỳ lạ khi cô ấy bước vào cuộc sống này và hệ quả của nó –  khả năng ngoại cảm, dường như đã phai nhạt sau vài năm; nó rõ ràng đã không được khuyến khích. Những năm sau đó, cuộc sống của cô có vẻ khá bình thường.

Chẳng lẽ Sarah có được khả năng tâm linh như vậy vì không phải sinh thường mà lại nhập vào cơ thể đứa trẻ mới từ thế giới linh hồn? Dường như một ca sinh thường làm mờ đi và ngăn chặn ký ức về tiền kiếp và thế giới linh hồn. Vì sự tập trung của đứa trẻ đang phát triển là học cách vận hành cơ thể, đi lại, nói chuyện, v.v., ký ức càng mờ dần và trong hầu hết các trường hợp sẽ không bao giờ quay trở lại, ngoại trừ có thể bị thôi miên. Trường hợp này cho thấy một ngoại lệ đối với quy luật. Nó khắc hoạ thế giới linh hồn và cuộc sống vật chất của chúng ta phức tạp hơn nhiều so với những gì chúng ta có thể tưởng tượng.

Vài năm sau (vào những năm 1970), Ruth Montgomery đã phát minh ra thuật ngữ “bước vào” để mô tả một tỷ lệ xảy ra như chúng ta đã kinh qua, trong cuốn sách Người lạ giữa chúng ta (Strangers Among Us). Thuật ngữ này áp dụng cho trường hợp hai linh hồn trao đổi với nhau vì bất kỳ lý do nào. Nhưng vào thời điểm chúng tôi thử nghiệm, một ý tưởng như vậy hoàn toàn chưa được nghe đến và toàn bộ khái niệm đã khiến chúng tôi choáng váng. Các trường hợp “bước vào” (cùng với khái niệm “Hình ảnh” tương ứng của nó) được thảo luận đầy đủ hơn trong cuốn sách Giữa Cái chết và Sự sống (Between Death and Life) của tôi.

ĐỂ LẠI NHẬN XÉT

Please enter your comment!
Please enter your name here