HỒI ỨC 5 TIỀN KIẾP – Chương 6 Chúng tôi gặp Jane.

0
222

Những nhận xét/phát biểu bí ẩn và hấp dẫn của Anita vào cuối buổi thôi miên trước đã gợi ý rằng còn nhiều điều ẩn ngoài tầm với. Nó hứa hẹn rằng chúng tôi chỉ mới bàn sơ qua bề mặt mà thôi. Nó giống như treo lủng lẳng một con sâu cho một con cá cả tin vậy, và chúng tôi đã mắc câu. Jane là ai? Có Jane không? Trong phần này, chúng tôi sẽ cố gắng tìm hiểu, nhưng Johnny vẫn phải rất cẩn thận khi đặt câu hỏi để không tác động đến cô ấy. Anh luôn cố gắng cho phép Anita kể câu chuyện của mình bằng lời của chính cô ấy. Anh ta đưa cô trở về thời điểm trước cuộc sống của June / Carol. 

J: Tôi sẽ đếm đến năm, và chúng ta sẽ quay trở lại năm 1870. (Đã đếm) Cô đang làm gì? 

A: Tôi chỉ đang trôi dạt lềnh bềnh. 

J: Trôi sao? Nó có ấm không? 

A: Chỉ vừa phải. 

 

Chúng tôi phát hiện ra rằng bất cứ khi nào cô ấy nói rằng cô ấy không cảm thấy nóng cũng không lạnh, cô ấy thường ở trạng thái linh hồn. Điều kiện này sẽ được tìm hiểu kỹ hơn trong chương khác. 

J: Cô có thấy gì không? 

A: Tôi đang nhìn thấy nơi tôi từng sống. Ngôi nhà lớn đã bị cháy. Ở Tennessee.

J: Nó ở thị trấn nào?

A: Memphis.  

J: Làm thế nào mà ngôi nhà lớn đó lại bị cháy? 

 

A: Những người lính đã đốt nó. 

J: Tại sao họ lại làm vậy? 

A: Tôi không biết. Có chiến tranh, và … tôi đã không ở đó khi họ đốt nó. Tôi chỉ nhìn thấy.  

Vì cô ấy rõ ràng là một linh hồn, Johnny quyết định lùi lại phía sau để tìm hiểu thêm về cuộc sống này. Anh đưa cô đến năm 1860 và hỏi: “Cô đang ở đâu?” 

A: Tôi đang ở trong nhà của mình. 

 

J: Và nhà của cô ở đâu? 

A: (Giọng của Anita đã thay đổi thành giọng miền Nam rõ ràng) Nhà tôi ở Memphis. 

J: Và tên của cô là gì?  

A: Tên của tôi là Jane. 

Vậy đây là Jane mà Anita đã đề cập sau khi cô qua đời với tên gọi June / Carol. 

J: Họ của cô là gì thế, Jane?  

A: Tên tôi là Jane Rockford.  

J: Cô bao nhiêu tuổi?  

A: Tôi sắp 18 tuổi. 

J: Cô đã kết hôn chưa? 

A: Chưa. Tôi đã đính hôn với con trai của người hàng xóm. Tên anh ta là Gerald, Gerald Allbee (Allby?).  

J: Cô có thích Gerald không? 

A: Tôi yêu anh ấy rất nhiều. 

J: Khi nào cô sẽ kết hôn?  

A: Mùa hè tới. 

 

J: Bây giờ cô có đi học không?  

A: Ồ, không. Tôi đã từng đến trường. Tôi đi học vài năm để học trở thành một quý cô.  

J: Và … cô có học đại học không? 

A: Không, tôi học ở một trường hoàn thiện (finishing school) dành cho nữ. Gần St. Louis. 

J: Trường đó tên là gì? 

Johnny đang tìm kiếm thứ mà chúng tôi có thể kiểm chứng. 

A: Nó … nó là … Whitley? Whittley? Thật buồn cười khi tôi không thể nhớ nó. Cách đây không quá lâu. … Tôi đã rất nhớ nhà. Ở trên đó lạnh hơn nhiều, anh biết đấy. Và tôi nhớ mẹ tôi. 

Sau đó, tôi đã viết thư cho Hiệp hội Lịch sử Missouri để xem liệu họ có thể cung cấp cho chúng tôi bất kỳ thông tin nào về một ngôi trường có tên đó không. Đây là câu trả lời của họ, “Chúng tôi tìm thấy trong Thư mục năm 1859 đường Louis, được liệt kê trong Trường học và Hội thảo, trường tư thục, tên Elizabeth Whiting, số 4 và 5 đường Locust. Tờ báo của Đảng Cộng hòa Missouri cho ngày 1 tháng 9 năm 1860, có một quảng cáo trên trang nhất có nội dung: “Mrs. Jewett (người kế nhiệm Miss Whiting) sẽ bắt đầu khóa học thường niên thứ hai của trường vào Thứ Hai, ngày 3 tháng 9… ”  

Dù đây có phải là trường mà Jane đã theo học hay không, thì sự giống nhau về tên và ngày tháng tương ứng có vẻ rất đáng kể. Đến năm 1860 khi trường đổi chủ, cô học xong và trở về nhà ở Memphis. 

 

Johnny cố gắng lấy được thông tin lịch sử vì chúng tôi biết ngày này là trước khi Nội chiến bắt đầu.  

J: Cô có thể cho tôi biết ai là tổng thống bây giờ không? 

A: Chà, chúng tôi đang có một cuộc tranh luận/ tranh cử lớn về việc ai sẽ trở thành Tổng thống. Và Lincoln, nếu ông ta nhận được nó; ông ấy sẽ không ở lại ghế Tổng thống đâu. 

J: Ồ, nhưng ai là Tổng thống bây giờ? 

A: Tôi không biết ông ta. [James Buchanan]  

J: Nhưng người đàn ông Lincoln này sẽ trở thành Tổng thống sao? 

A: Bố tôi nói rằng ông ấy không thể. Chúng tôi không thể cho phép điều đó. Đó là một điều không thể dung thứ. Ông ta không biết gì về cuộc sống của chúng tôi, và không hiểu chúng tôi ở miền Nam. Và chúng tôi không thể để ông ta trở thành (tổng thống). Họ tranh luận, và anh không thể không nghe thấy. Tôi không thích nghe. Họ nói về chiến tranh.  

J: Có chiến tranh không?  

A: Có thể có nếu ông ta được bầu. Họ sẽ không dung thứ cho ông ta. Ông ấy không thể được chấp nhận.

J: Và … cô thì đang 18 tuổi sao? 

A: Vâng, thưa ông. 

J: Và nhà của cô ở Memphis, Tennessee? Cô có một ngôi nhà lớn như thế nào nhỉ?  

A: Ồ, nhiều đất đai, đó là một ngôi nhà lớn, có lẽ anh sẽ nói thế, cho những phần này. Tôi tưởng tượng về kích thước của những ngôi nhà khác. Phải có… ồ, có thể là 14, 15 phòng, những cái cổng, và… 

J: Nhà của cô ở ngay Memphis phải không? 

A: Ừ thì, nó ở ngay rìa thị trấn. Nó nằm trên đường Gately. 

J: Cô có anh chị em nào không? 

A: À, tôi có một chị gái đã kết hôn rồi. Và tôi có một đứa em trai, nhỏ hơn tôi chỉ một tuổi. 

Tại thời điểm này, Johnny nghĩ rằng sẽ rất thú vị nếu Jane có thể viết tên của mình. Nó đã hiệu quả trước đây khi anh yêu cầu đứa trẻ nhỏ Carolyn viết tên của mình. Cô ấy đã viết nó cho chúng tôi. Vì vậy, anh đã để Anita mở mắt và đưa cho cô một cây bút chì và giấy. Anita dường như luôn rất khó mở mắt trong tình huống như thế này, giống như một người đang ngủ rất sâu. Ngay cả khi cô ấy mở mắt, chúng vẫn trông như không hồn. Anita (Jane) đã viết một dòng chữ đẹp, trôi chảy, với các chữ in hoa, “Mistress Jane Rockford.” Nó không giống với chữ viết tay bình thường của cô ấy [Anita].

J: Thật tuyệt. Cô đã học điều đó ở trường? 

A: Luyện tập và luyện tập để viết thật rõ ràng. 

Trong khi cố gắng nghĩ ra nhiều câu hỏi hơn, Johnny quyết định lấy mô tả của cô ấy. “Tóc của cô màu gì?” anh ấy hỏi. 

A: Tóc vàng. 

J: Cô trông thế nào? Cô có mảnh mai không? 

A: Chà, tôi có một vòng eo chỉ 18 inch. Tất nhiên là nó cũng được thắt lại một chút. 

Một tuyên bố kỳ quặc với người thừa cân trên ghế! 

J: Cô đang mặc gì vậy? 

A: Tôi đang mặc một chiếc váy màu xanh dương. 

J: Nó có phải là bộ váy dài đầy đủ (dài chấm gót) không? 

A: Ồ, tôi đang đeo những chiếc vòng. 

J: Ồ, vâng. Có bao nhiêu váy lót?  

A: Tôi thường mặc bốn cái hầu hết các thời gian. 

J: Bốn sao? … (Cùng với) Kiểu giày nào? 

A: Ồ, giày của tôi là sandal nhỏ, và có một dây buộc ngang chân. 

J: Còn mái tóc của cô thì sao? 

A: Chà, mẹ của tôi đã sửa nó. Và bà ấy chải nó lại thành lượn sóng. … có thể nhìn thấy những lọn tóc của mình ở phía sau. (Anita quay đầu sang một bên và vuốt tóc.) 

J: Mẹ sao? Cô có nhiều người hầu không? 

A: Ồ, cha của tôi có nhiều người da đen. 

J: Tên bố của cô là gì? 

A: Master Rockford. 

J: Còn mẹ của cô? 

A: Tên mẹ của tôi sao? Tên của bà ấy cũng là Jane. 

Vậy là, nhân cách thứ hai của chúng tôi đã xuất hiện, và cô gái trẻ miền Nam này hoàn toàn khác biệt với cô gái flapper ở Chicago của chúng tôi. Và hai người họ cũng rất khác với Anita. Phần còn lại câu chuyện của Jane Rockford được đưa ra ánh sáng trong vài phiên thôi miên, vì vậy, một lần nữa, tôi sẽ sắp xếp chúng theo thứ tự thời gian để dễ đọc hơn.  

Liên hệ sớm nhất của chúng tôi đối với Jane là vào năm 1850. 

J: Cô đang làm gì vậy?  

A: Chơi với búp bê của tôi. (Giọng miền Nam trở lại) Nóng kinh khủng. 

J: Hẳn đang là mùa hè. 

A: Ồ, các vùng đất, vâng. 

Johnny lại hỏi tên cô ấy và nơi cô ấy sống để xác minh rằng chúng tôi đang nói chuyện với Jane.  

A: Tôi sống trên đường Gately trong một ngôi nhà lớn màu trắng. 

J: Cô bao nhiêu tuổi rồi, Jane?  

A: Tám. Sinh nhật của tôi đã trở lại vào mùa xuân. 

J: Cô đã có một bữa tiệc sinh nhật chứ? 

A: Chỉ có gia đình tôi.

J: Cô có nhận được nhiều thứ xinh xắn không? 

 

A: Tôi luôn nhận được quà. Tôi có một chiếc nhẫn xinh xắn, quần áo mới. Tôi có con búp bê này, tôi đang chơi cùng nó.

J: Ồ, đẹp quá. Cô có đang đi học? 

A: Một quý bà đến nhà tôi. 

J: Ồ, cô có một gia sư. 

A: Một cái gì?  

J: Ồ, họ không gọi đó là gia sư sao? Cô gọi bà ấy là gì? 

A: (Ngây thơ) Tôi gọi bà ấy là cô White. 

J: Cô White. Cô không gọi bà ấy là “Cô giáo” hay bất cứ điều gì tương tự sao? 

A: Ồ, bà ấy là giáo viên của tôi. 

 

Nó luôn có vẻ lạ lùng đối với chúng tôi khi Anita không biết nghĩa của một từ thông dụng trong quá trình lùi về phía những cuộc sống khác. Đây là những từ mà tâm trí tỉnh táo của cô chắc chắn sẽ biết. Điều này đã xảy ra trong nhiều dịp khác. Đôi khi, khi bạn phải giải thích nghĩa của một từ, điều đó thật phức tạp. Nó mang lại cho bạn một cảm giác kỳ lạ rằng bạn đang thực sự liên lạc với một người từ một khoảng thời gian khác. Chúng tôi liên hệ lại với Jane vào năm cô 15 tuổi.  

J: Cô nhìn thấy cái gì vậy? 

A: Cái sân. Nó sẽ thành màu xanh lá cây …nhưng nó vẫn chưa. 

J: Cô đang sống ở đâu, Jane? 

A: Ở nhà của bố và mẹ tôi. 

J: Ồ, đó là ngôi nhà lớn màu trắng đúng không?  

A: Nó rất lớn.  

J: Cô đang ở thành phố nào?  

A: Ra khỏi Memphis một chút. 

J: Làm thế nào để cô đi vào thị trấn? 

A: Trong cỗ xe ngựa. 

 

J: Nó là một chuyến đi dài phải không? 

A: Ồ, không; nó không xa. 

J: Cô có vào thị trấn nhiều không?  

A: Những lúc tôi phải đi. 

J: Cô bao nhiêu tuổi rồi, Jane?  

A: Anh có nên hỏi không? 

 

J: Chà, tôi chỉ tự hỏi thế.  

A: Vâng, tôi 15 tuổi. 

J: Cô đang đi học sao? 

A: Tôi đang. Bây giờ thì tôi ở nhà. Tôi sẽ đi xa trong năm nay. Tôi sẽ đi học trong ba năm. Có thể tôi sẽ đi lâu hơn. 

J: Cô đi đâu vậy? 

A: Rất gần với St. Louis. 

J: Ồ, đó là phía bắc.  

A: Vâng. Bố tôi sẽ đưa tôi đi. Chúng tôi sẽ đi trên thuyền. Thuyền đi đến đó mọi lúc. Anh thậm chí có thể đi xa hơn nữa nếu anh muốn.  

J: Cô đã từng đi trên những chiếc thuyền này trên sông trước đây chưa? 

A: Tôi đã đi xuống con đê và nhìn chúng. 

 

J: Nhưng cô chưa bao giờ được chở trên một trong số chúng đúng không?  

A: Trước đây thì không.  

J: Tôi cá rằng điều đó sẽ rất vui.  

A: Tôi hơi sợ, nhưng tôi nghĩ nó sẽ rất vui. 

J: Ồ, không có gì phải sợ cả. Cô có biết bơi không? 

A: Không. (Trong kiếp này, Anita là một huấn luyện viên bơi lội.) 

J: Chưa bao giờ học bơi sao? 

A: Không. 

J: Chà, cô biết đó, như những con cá. Chúng có rất nhiều niềm vui trong nước khi bơi lội xung quanh. 

A: Tôi sẽ làm gì với cánh tay của mình? 

J: À, cô thấy đấy, khi cô bơi, cô phải sử dụng cánh tay của mình giống như con cá sử dụng vây của chúng.  

A: Tôi cho là vậy. 

J: Cô nói rằng cô đã nhìn thấy chiếc thuyền? Nó lớn như thế nào? 

A: Ồ, nó cao ba tầng. Và bố nói rằng còn có một phòng khác ở bên dưới. Nó sẽ ở dưới mặt nước. 

 

J: Tên của chiếc thuyền là gì?  

A: Ồ, có một số người ra vào Memphis. Tôi không biết chúng tôi sẽ lấy cái nào. 

J: Tôi tưởng rằng cô đã sắp xếp rồi. 

A: Ồ, còn khá lâu nữa mới đến trường. 

J: Cả bố và mẹ của cô đều đến đó với cô, cho đến khi cô ổn định việc học sao?  

A: Tôi nghĩ chỉ có bố thôi. Ông ấy làm những việc đó. 

J: Cô nói trường học thì gần St. Louis. Nó không ở St. Louis? 

A: Ồ, không. Nó không ở trong thị trấn; nó ở ngoài. Và họ dạy anh đủ thứ, như cưỡi ngựa, và những thứ tương tự. 

J: Điều đó sẽ rất thú vị. 

A: Nhưng đôi khi chúng ta có thể đến thị trấn cho những việc khác. Không quá xa tới mức không thể đến thị trấn. Bố nói rằng nó sẽ chỉ xa hơn một chút so với nhà của chúng tôi ở đây vào thị trấn. Chỉ xa hơn một chút. 

J: Cô có con ngựa riêng của mình ở nhà không? Cô có cưỡi ngựa không? 

A: Thỉnh thoảng tôi có. Tuy nhiên, tôi thực sự không giỏi lắm. Tôi thích nó. Tôi tận hưởng điều đó. 

J: Ít nhất cô đã biết cách cưỡi thế nào. Tôi dám cá rằng một số cô gái học trường đó thậm chí còn không biết cưỡi. 

A: Có thể thế, nếu họ không đến từ đồn điền. Một số cô gái là những cô gái thành phố. Một số không sống ở đó như chúng tôi. Tôi muốn cưỡi giống như bố làm được. 

J: Ông ấy có thể cưỡi ngựa thật sự tốt phải không? 

A: Vâng, và ông ấy có thể ngồi trên loại yên khác với chúng tôi. Sẽ dễ dàng hơn để đi nhanh hơn nếu anh có thể vòng chân qua và khởi hành.  

J: Ồ, cô không thể ngồi như vậy? 

A: Không, cái yên ngựa … Tôi thực sự … Tôi cảm thấy như mình có thể bị ngã. Nhưng bố nói chưa ai từng ngã. Anh có thể gác chân lên trên vật nhỏ đó và điều đó cũng giúp giữ anh lại. Tôi siết chặt quá, và bố nói rằng tôi có xu hướng kéo dây cương quá chặt. Khiến ngựa lo lắng khi anh làm điều đó. Hãy nhẹ nhàng với miệng ngựa. Nếu anh kéo dây lại, nó sẽ làm đau miệng chúng. Anh làm hỏng một con ngựa tốt theo cách đó. 

Có vẻ như cô ấy đang đề cập đến yên ngựa ngồi nghiêng/ngồi một bên. Một tình huống bất thường xuất hiện khi chúng tôi quay trở lại năm 1860, và Anita được hỏi. “ Cô đang làm gì đấy?”  

A: (Tạm dừng) Không có gì.  

J: Có nóng không? 

Anh ấy đang nghĩ cô ấy có thể ở dạng linh hồn, mặc dù cô ấy đáng lẽ ra không như vậy, phỏng theo thời điểm năm đó. 

A: Không. 

J: Có lạnh không? 

 

A: Thoải mái.  

J: Cô thấy gì?  

A: Chà, có rất nhiều trang trại xung quanh đây.  

J: Cô đang ở đâu? 

A: Tôi chỉ đang nghỉ ngơi ngay bây giờ. Tôi có thể nghỉ. … thật tuyệt khi làm điều đó. … Chẳng bao lâu nữa tôi sẽ thức dậy. (Thì ra là vậy, cô ấy đã ngủ.) Ôi những nơi đẹp đẽ. 

J: Tất cả chúng đều đẹp và xanh? 

A: (Cô ấy gật đầu.) Mọi thứ đều tốt đẹp vào mùa xuân này. (Tạm dừng) Tôi nghe nói rằng mọi thứ sẽ khác nhau ở những nơi khác nhau, nhưng … tôi nghĩ rằng tất cả chỉ thế này thôi. Tôi muốn đi để xem rằng tất cả cũng chỉ giống như thế này.  

J: Ý bạn là những nơi khác? 

A: Ồ, người ta nói nếu anh băng qua sông và đi lên phía bắc, anh sẽ đến núi và đủ thứ khác. Có một số nơi giống như thảo nguyên. Họ không trồng trọt nhiều như chúng ta làm. Có một số nơi thực sự khô ráo và hoàn toàn không có nước. Và có những nơi nhiệt độ gần như giống nhau quanh năm, và … và đôi khi, bạn đi hết hướng Tây và hết hướng Bắc, nó sẽ lạnh vào mùa đông. Tại sao, họ nói rằng có tuyết trên mặt đất, đôi khi, cao hơn cả đầu người. Tôi không thể tưởng tượng được điều đó. Tôi nghĩ tất cả đều là các trang trại. Chúng chỉ là những câu chuyện. 

J: Cô sẽ sớm thức dậy chứ, Jane? 

A: Chà, tôi phải ngủ một giấc. Mỗi buổi chiều, chúng tôi phải nằm xuống và nghỉ ngơi, giống như các quý cô phải làm. Nhưng tôi chỉ nằm đây và mơ mộng và nghĩ xem mọi thứ như thế nào. Và đôi khi, tôi nằm đây và chỉ nhìn những cây đậu tía, và tôi mơ mộng gì đó.  

J: Cô bao nhiêu tuổi, Jane?  

A: Ồ, 18.  

J: Và cô đang sống ở Memphis. Cô có một con sông lớn chảy qua đó, phải không? 

A: Vâng. 

J: Cô có sống gần con sông không? 

A: Ừm thì, không ở ngay cạnh đó. Những người sống rất gần đó thỉnh thoảng sẽ bị ngập lụt, và chúng tôi đã xây dựng lại. Ngôi nhà này đã ở đây lâu rồi. Bố của bố tôi đã xây dựng nó. Đây là nơi ông ấy muốn xây nó. 

J: Ông ấy đã tìm ra nơi để xây dựng nó mà lũ lụt không tràn vào được. 

A: Chúng tôi chưa từng bị (lũ) chạm đến. Chúng tôi có vùng đất cao xung quanh . Ở đây an toàn. 

 

J: Ồ, thật tuyệt. Xung quanh cô có nhiều người làm việc cho bố của cô không?  

A: Người da trắng, ý anh là thế? Chỉ có sự giám sát của người da trắng. Người phụ nữ đó khâu vá cho mẹ. Bà ấy da trắng. Có rất nhiều nô lệ/nô dịch.

J: Cô có biết bố của mình có bao nhiêu nô lệ không?  

A: Ồ, có hơn 50 gia đình.  

J: Đó là khá nhiều. 

A: Vâng, phải, nhưng anh biết đấy, cần rất nhiều. Có rất nhiều đất đai ở đây. 

J: Nhiều bông để hái? 

A: Uh-huh. Trồng nhiều bông. 

J: Cô còn trồng gì khác ở đó nữa trên đồn điền không? 

A: À, bố thích chúng tôi có một khu vườn và có những thứ tươi ngon. Anh biết đấy, chúng tôi có rất nhiều thức ăn theo cách đó. 

J: Cô có khu vườn của riêng mình không?  

A: Có một khu vườn cho ngôi nhà.  

J: Nhưng cô không có một cái chỉ là của riêng cô … Cô có bao giờ ra ngoài và làm việc trong vườn không? 

Anh đang nghĩ về Carol tội nghiệp đang làm việc trong trang trại. 

A: (Ngạc nhiên) Oohh, tôi sẽ bị tàn nhang khắp người. Chuyển sang màu nâu như một người da đen. Tôi không ra nắng đâu. Tôi phải thoa bơ sữa trên tay của tôi, như nó là. 

Điều này chắc chắn khác xa với Carol. 

J: Tại sao cô lại thoa bơ sữa vào tay của mình?  

A: Ồ, nó giúp giữ cho chúng trắng. Anh bôi bơ sữa lên mặt và tay, và nó sẽ giúp các vết tàn nhang không lộ ra, anh biết đấy, nếu anh ra ngoài nắng. Tại sao chứ, Sukey luôn theo sau tôi để đội mũ và đeo găng tay cho tôi. Đôi khi trời nóng quá, tôi muốn cởi chúng ra, nhưng điều quan trọng là phụ nữ phải trông đẹp. Bạn phải trắng và xinh. 

J: Sukey là ai? 

 

A: Ồ, bà ấy là bà vú của tôi.  

J: Tất cả những người hầu đó sống ở đâu?  

A: Chà, họ sống trong khu tập thể của họ. Sukey ở trong nhà. Bà ấy khóc và rên rỉ và tiếp tục nếu họ cố gắng bắt bà ấy ở ngoài. Bà ấy có một cái lều nhỏ ngoài đó, nhưng bà ấy sẽ không ở trong đó. Bà ấy muốn ở lại với tôi. Anh biết đấy, bà ấy đã ở bên tôi từ khi bà ấy còn là y tá tắm rửa của tôi. Bà ấy khổ sở nếu tôi không ở đó với bà. Vì vậy, bố tôi để bà ấy ở trong căn phòng nhỏ cạnh tôi.  

J: Bằng cách đó, bà ấy luôn gần gũi với cô. Cô có bạn trai nào không?  

A: Một số ít. 

J: Cô có nghĩ mình sẽ kết hôn sớm không?  

A: Vâng. Tôi sắp kết hôn rồi. 

J: Khi nào cô sẽ kết hôn? 

A: Ồ, sẽ không lâu nữa đâu. Nhưng tôi vẫn thích nói chuyện với tất cả các chàng trai khác, và khiêu vũ với họ. 

J: Ồ, khi cô kết hôn, cô không thể nói chuyện với những người con trai khác sao? 

A: Chà, thật không đúng khi … chỉ là không phù hợp khi một quý cô hành xử như vậy. Chỉ cần làm điều tôi muốn làm trước khi tôi kết hôn. 

J: Cô nghĩ cô sẽ kết hôn với ai?  

A: Ồ, tôi sẽ cưới Gerald. Điều đó đã được chấp thuận từ lâu. 

J: Cô thực hiện sự đồng thuận này khi nào? 

A: Chà, khi chúng tôi khoảng 16 tuổi … nó chỉ là một quyết định. Tôi chưa bao giờ nói, nhưng dù sao đó cũng là người tôi muốn. 

 

J: Cô có vẻ như cô thực sự thích Gerald. 

A: Ồ, tôi rất thích. 

J: Anh ấy chắc phải là một chàng trai tốt. 

A: Anh ấy rất điển trai. 

J: Anh ấy có sống gần cô không? 

A: À, vâng, ngay bên cạnh chúng tôi. Chúng tôi sẽ xây nhà của mình ở đây, ngay giữa hai nhà. Một ngày nào đó, nó sẽ là của tôi, và một ngày nào đó đất đai của anh ấy sẽ thuộc về anh ấy, và chúng tôi sẽ xây dựng ngôi nhà này ngay chính giữa. 

J: Đặt tất cả lại với nhau.  

A: Vâng, tôi muốn nhà riêng của mình. Tôi thích căn nhà này, nhưng tôi muốn một căn của riêng mình. 

J: Cô nghĩ Sukey sẽ đi cùng mình khi cô kết hôn và sống trong nhà của cô không? 

A: Ồ, bà ấy sẽ ở bên tôi. Bà ấy sẽ đau buồn cho đến chết mất. Bố tôi nói tôi nên có bà ấy, và mẹ tôi nói tôi sẽ có cả Missy.  

J: Ai là Missy? 

A: Đó là cháu gái của Sukey, một em bé nhỏ xíu. Con bé sẽ phụ giúp mọi người trong nhà. Chúng tôi sẽ có một số nô lệ từ nhà của anh ấy. Chúng tôi cũng sẽ phải có thêm một số, nếu chúng tôi bắt đầu trồng trọt bất kỳ thứ gì vào sau này. Tôi nghĩ anh ấy sẽ làm việc với cha mình một thời gian. 

J: Người của anh ấy cũng có một đồn điền lớn chứ? 

A: Ồ, nó lớn hơn của chúng tôi. Nó rộng đáng kể. 

J: Và khi nào cô sẽ kết hôn? 

A: Năm sau đấy. 

Johnny quyết định dời một năm đến thời điểm kết hôn của cô ấy. 

J: Cô sẽ kết hôn trong nhà thờ đúng chứ?  

A: Tôi sẽ kết hôn ngay tại đây, tại nhà. Ở trong nhà và tôi tập đi xuống cầu thang.  

J: Cô sẽ có một đám cưới lớn chứ? 

A: Ồ, tất cả mọi người sẽ đến dự đám cưới của tôi. 

J: Đây là ngày bao nhiêu?  

A: Đó là ngày đầu tiên của tháng Tám. 

J: Đây là năm nào?  

A: Năm 1861. 

J: Ai là Tổng thống của chúng ta? 

A: Abraham Lincoln 

J: Ông ấy làm Tổng thống được bao lâu rồi? 

A: Chưa được bao lâu và chúng tôi đang gặp rất nhiều rắc rối về việc này. Chúng tôi sẽ để Jefferson Davis làm Tổng thống của mình. 

J: Jefferson Davis? Ông ấy sẽ làm một Tổng thống tốt chứ? 

A: Ông ấy là một quý ông miền nam tốt/thanh lịch. 

J: (Tạm dừng) Cô sẽ sớm kết hôn khi nào? 

 

A: Chúng tôi sẽ kết hôn rất sớm, khi Gerald trở lại. Anh ấy đến gặp dân quân/dân vệ để xem xét về điều gì đó. Anh ấy có thể phải ở trong lực lượng đó. Chúng tôi đợi cho đến khi anh ấy ra trường, và bây giờ anh ấy có thể phải tham gia dân vệ. Anh ấy sẽ trở lại vào ngày mai. 

J: Có phải dân vệ đã gọi anh ấy? 

A: Anh ấy nhận được thông báo. Tất cả các quý ông danh dự đều đi.  

J: Cô đã chuẩn bị mọi thứ cho đám cưới chưa? Ngôi nhà đã trang hoàng chưa?  

A: Họ đã nấu rồi lại nướng. Chúng tôi có rất nhiều người ở đây. Họ sẽ ở đây hai ngày. Trong hai ngày nữa chúng tôi sẽ kết hôn. 

 

J: Và đây là ngày đầu tháng 8 phải không? 

A: Đúng vậy.  

J: Cô sẽ kết hôn vào ngày 3 tháng 8? Ai sẽ thực hiện nghi lễ?  

A: Sao thế, đó là Mục sư Jones.  

J: Tôn giáo của cô là gì? 

A: Chúng tôi là người Giáo hội Tân giáo. 

 

Johnny chuyển cô tới ngày 3 tháng 8, ngày diễn ra hôn lễ. 

A: Tôi đang đi bộ xuống lối cầu thang này trong nhà tôi.  

J: Có bản nhạc nào đang được phát không?  

A: Nhạc hay lắm. … Tôi rất vui.  

Và cô ấy đã hạnh phúc. Bạn có thể cảm nhận được cảm xúc chân thật trong giọng nói của cô ấy. 

A: Và háo hức. 

J: Cô có thấy Gerald đang đứng đó không? 

A: Vâng. Anh ấy rất đẹp trai và tóc vàng. Anh ấy mặc âu phục. Nhưng anh ấy nói với tôi là sẽ không lâu đâu.  

J: Đó là loại âu phục nào?  

A: Nó màu xám, có các nút bằng đồng trên đó. 

Màu xám là màu của quân phục Liên minh miền Nam.  

J: Cô sẽ đi hưởng tuần trăng mật ở đâu? 

A: Tôi không biết. Chúng tôi đang đi du ngoạn trên sông. Dọc theo con sông trên một chiếc thuyền.  

J: Đến đâu? 

 

A: Gerald sẽ làm tôi ngạc nhiên. 

J: Chà, xuống sông sẽ là hướng nam phải không? 

A: Ồ, vâng. Chúng tôi sẽ không bao giờ đi về phía bắc với những người Yankees đó.  

J: Chúng ta đang tiến lên, Jane. Cô đã kết hôn rồi. Đây là ngày 4 tháng 8. Cô ở đâu?  

A: Tôi đang ở trên thuyền, nhìn xuống mặt nước. Chúng tôi sẽ xuống tận New Orleans. 

J: Cô đã từng đến New Orleans chưa? 

A: Chưa. 

J: Nghĩ xem rằng cô sẽ thích nó chứ?  

A: Họ nói với tôi rằng tôi sẽ thích. 

J: Đây là loại thuyền gì mà cô đang dùng? 

A: Đó là một chiếc thuyền giống như họ có thôi, với một số bánh xe. Chỉ là … anh biết … 

J: Thuyền có mái chèo sao? 

A: Tôi nghĩ đó là những gì họ gọi nó. 

J: Có nhiều người trên thuyền không? 

A: Ồ, một vài.  

J: Cô đã gặp ai trong số những người đó chưa? 

A: Không, chủ yếu là chúng tôi ở một mình. 

Đương nhiên, họ đã đang hưởng tuần trăng mật của mình. 

J: Chồng của cô thì ở đâu? 

A: Anh ấy nhận được tin nhắn khi chúng tôi dừng lại vào sáng nay, và anh ấy đang nói chuyện với thuyền trưởng của con thuyền của chúng tôi. 

J: Cô nói chồng cô là dân quân? 

A: Vâng. Anh ấy là một trung úy. Một tin nhắn đến với anh ấy khi chúng tôi dừng lại ở một thị trấn vào sáng nay, rất, rất sớm. 

J: Gerald có cho cô biết tin nhắn gì không? 

A: Anh ấy nói tôi không cần lo lắng, nhưng … chúng tôi có thể phải về sớm. Họ có thể cần anh ấy. 

J: Nhưng cô vẫn sẽ đi đến New Orleans chứ?  

A: Tôi rất muốn. Tôi không muốn quay lại bây giờ. 

 

J: Được rồi. Chúng ta sẽ đi đến trước ngày 6 tháng 8. Tôi sẽ đếm đến ba và sẽ là ngày 6 tháng Tám.  

Khi Johnny đếm đến ba, toàn thân Anita bắt đầu run lên như thể cô đang khóc. Cô ấy tiếp tục nức nở khi nói chuyện.  

J: Cô đang ở đâu vậy, Jane?  

A: Tôi ở nhà.  

J: Cô đang làm gì ở nhà? 

A: Gerald đã rời đi. Chúng ta sẽ có một cuộc chiến tranh … một cuộc chiến tồi tệ. Anh ấy phải đi. Anh ấy cưỡi ngựa cùng với dân quân đến thủ đô. (Cô ấy có vẻ rất không vui.) 

J: Anh ấy không nói khi nào anh ấy sẽ trở lại sao? 

 

A: (Tức giận) Họ sẽ đặt những tên Yankees chết tiệt về vị trí của chúng. Anh ấy sẽ quay trở lại.  

Để giúp cô ấy thoát khỏi tình huống buồn rầu này, Johnny đã chuyển cô ấy về phía trước, tới ngày 15 tháng 9, và hỏi, “Bây giờ cô đang làm gì?” 

A: (Cô ấy vẫn rất chán nản.) Chỉ đang chờ đợi. … Vẫn đang đợi.   

J: Cô đã nghe tin từ Gerald chưa?  

A: Không. Có chiến tranh. Chúng tôi nhận được tin tức, nhưng không nhiều. 

J: Chiến tranh bắt đầu khi nào? 

A: Nó bắt đầu vào tháng Sáu. 

J: Ồ, nó bắt đầu trước khi cô kết hôn. 

Khi tìm kiếm trong các bách khoa toàn thư để tìm hiểu thời điểm Nội chiến bắt đầu, tôi thấy có một số điểm mâu thuẫn đáng ngạc nhiên. Các bang đầu tiên ly khai khỏi Liên minh ngay từ tháng 1 năm 1861, và một số trận đánh lớn đã diễn ra vào khoảng tháng 4 năm đó. Do đó, có vẻ như Jane có thể đã sai khi nói rằng cuộc chiến đã bắt đầu vào tháng Sáu. Nhưng cô ấy có sai không? Tôi quyết định nhìn xa hơn. Tôi đã kiểm tra lịch sử của Tennessee, và thấy rằng Tennessee đã bỏ phiếu không ly khai với các tiểu bang ban đầu. Họ chờ đợi cho đến khi có vẻ như cuộc chiến tranh đã kết thúc và các trận đánh đang diễn ra. Họ là bang cuối cùng ly khai khỏi Liên minh và gia nhập các bang khác vào tháng 6 năm 1861. Vì vậy, rõ ràng, Jane đã đúng, vì cuộc chiến đã bắt đầu, theo như cô ấy lo ngại, vào tháng đó. Ngoài ra, trong những ngày thông tin liên lạc kém hơn chúng ta ngày nay, sẽ không có gì lạ khi tin tức truyền đi chậm hơn. Gerald rõ ràng đã biết điều gì đó đang xảy ra, nhưng không muốn báo động cho cô dâu mới của mình bằng cách nói về chiến tranh trong tuần trăng mật của họ. 

J: Hôm nay là ngày thế nào vậy Jane?  

A: Trời đang mưa. (Chán nản) Mưa và mưa. 

J: Cô đang ở đâu? 

A: Tôi đang ở với mẹ. 

J: Và bố của cô có ở đó không? 

A: Cha tôi ở đây. … Chờ và đợi. Bố nói với tôi mỗi ngày, “Sẽ không còn lâu nữa.” 

Johnny nghĩ về mối quan hệ của cô ấy với cha mẹ trong cuộc sống của June / Carol và cuộc sống hiện tại này.  

J: Cô có yêu bố và mẹ của mình không? 

A: Họ rất tốt với tôi, rất tốt với tôi. 

J: Jane, tôi sẽ đếm đến năm, và đó là ngày 1 tháng 12. (Đã đếm) Cô đang làm gì?  

A: Đang trôi nổi. 

Đây là một bất ngờ. Thường thì điều đó có nghĩa là cô ấy ở dạng linh hồn. 

J: Cô đang trôi nổi ở đâu? 

A: Tôi chỉ ở đây. Tôi đang chờ xem Gerald có quay lại không. Anh ấy đã đi hai năm. 

J: (Ngạc nhiên) Đây là năm nào? 

A: Đây là năm 63. 

Rõ ràng, Jane đã nhảy xa hơn những gì anh đã nói với cô. 

J: Cô chết rồi sao?  

A: Viêm phổi, họ nói là như vậy. 

J: Từ tất cả những ngày mưa đó?  

A: Tôi không ăn. 

J: Cô chết khi nào? 

A: Khoảng hai, ba tháng trước. Thời gian bây giờ không còn nhiều ý nghĩa nữa. 

 

Ước tính thời điểm cô qua đời là tháng 9, Johnny quay trở lại tháng đó. 

J: Cô đang làm gì thế? 

A: Tôi đang nổi. 

J: Và cô thấy gì? 

A: Tôi thấy rất nhiều linh hồn. Tôi hỏi họ về Gerald. Chưa ai nhìn thấy anh ấy. Anh ấy phải ở đâu đó. Tôi đang tìm kiếm khắp nơi. Không có linh hồn nào đã nhìn thấy anh ấy.  

J: Chà, có lẽ họ sẽ chỉ nhìn thấy anh ấy nếu anh ấy chết. 

A: Anh hẳn đã chết. Tôi đã tìm và tìm. Tôi nghĩ anh ấy là một tù nhân. Tôi không biết. Tôi chỉ có cảm giác thế. 

J: Cô có biết ở đâu không?  

A: Ở phía bắc. Và tôi muốn đi tìm anh ấy. 

J: Tại sao cô không thể đi? 

A: Tôi ghét phải lên đó. Tôi ghét những người đó. Họ không biết họ sai, nhưng tôi ghét họ vì những gì họ đang làm. 

 

Một lần nữa, Johnny lại đưa cô ấy lùi lại một tháng. 

J: Đó là ngày 1 tháng 8. Cô đang làm gì đấy? 

A: (Giọng cô ấy xuống rất thấp và nhẹ nhàng.) Tôi không cảm thấy ổn. 

J: Cô đang ở đâu?  

A: Trên giường của tôi. 

J: Cô có đang bị sốt không?  

A: Tôi nghĩ có. 

J: Cô đã ăn chưa? 

A: Tôi không thể ăn. Tôi bị khó chịu/ buồn nôn khi ăn. 

J: Bác sĩ đã đến khám cho cô chưa? 

A: Các bác sĩ bận rộn với những người ốm đau từ chiến tranh. Anh ấy đến một lần và cho tôi một ít thuốc. Sukey ở lại đây. 

J: Sukey ở đó với cô sao?  

A: Mỗi ngày. Cô ấy ngủ ngay bên giường tôi. Tôi phát sốt. Tôi cảm thấy lạnh.  

J: Cô đã nghe tin từ Gerald chưa? 

A: Tôi đã có một lá thư vào tháng trước. Thư từ không đến thường xuyên. 

J: Gerald đã ở đâu? Anh ấy đã nói gì? 

A: Anh ấy đã chiến đấu. Bức thư đến từ phía bắc. Anh ấy đã đưa nó cho ai đó sắp về nhà. Họ đã mang nó đến cho tôi. 

J: Anh ấy đang chiến đấu ở phía bắc sao? 

A: Trên đường biên giới … Maryland, là nơi đó. 

J: Đó là một chặng đường xa. 

A: Tôi ước anh ấy về nhà. 

J: Mẹ và bố của cô thế nào? 

A: Bố tôi đã chết. 

J: Ồ? Bố của cô chết vì điều gì? 

A: Tôi không biết. Ông ấy bị ốm một tuần … và sau đó ông ấy chết. 

J: Mẹ của cô thì thế nào? 

A: Bà ấy rất yếu, và bà đau buồn rất nhiều.  

Chuyển cô đến ngày 10 tháng 8, Johnny hỏi cô đang làm gì. 

A: Trôi nổi và quan sát. 

J: Cô nhìn thấy cái gì? 

A: Tôi nhìn thấy cha tôi. 

J: Cô đang ở đâu? 

A: Gần nhà tôi, tại nghĩa trang của chúng tôi. Ông ấy nói mẹ sẽ tới với chúng tôi rất sớm. Ông ấy nói sẽ sớm thôi. 

J: Và cô sẽ đợi mẹ của mình ở đó? 

A: Tôi muốn … nhưng tôi muốn gặp Gerald. Bố tôi nói hãy đợi và đợi. Và bố ơi, tôi không muốn. 

J: Cô có biết mẹ của mình sắp chết như thế nào không? 

A: Bây giờ bà ấy cũng bị sốt. 

Điều này nghe không giống như viêm phổi. Nó giống như một thứ gì đó dễ lây lan hơn. Tôi thấy có một vấn đề được ghi nhận là miền Nam bị dịch sốt vàng da vào khoảng thời gian này. Một câu hỏi khiến tôi băn khoăn là, tại sao Sukey không bị bệnh nếu nó là một thứ lây nhiễm? Cô ấy chắc chắn đã bị nhiễm khi chăm sóc Jane, và có thể là những người khác trong gia đình. Khi tôi nghiên cứu các triệu chứng của bệnh sốt vàng da, tôi phát hiện ra rằng căn bệnh này được cho là bắt nguồn từ Châu Phi, và người da đen có một lượng miễn dịch tự nhiên nhất định. Họ không mắc bệnh nghiêm trọng như người da trắng. 

Phiên tiếp tục:  

J: Chà, Jane, chúng ta sẽ chuyển sang năm 1878. Cô đang làm gì vậy? 

A: Chỉ di chuyển xung quanh. … nó thật đẹp! Không bao giờ nóng hoặc lạnh. Chỉ thoải mái.  

J: Cô đang di chuyển đến ở đâu sao? 

A: À, tôi đã đến New Orleans để xem Khu phố Pháp. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy nó, và tôi muốn tới. 

J: Hãy cho tôi biết những gì cô thấy khi cô đi du lịch. 

A: Nhà của chúng tôi bây giờ đã biến mất. Người Yankees đã đốt nó. Họ đã thiêu rụi nó. 

J: Tại sao họ lại đốt nó?  

A: Tôi không biết. 

J: Đó là một ngôi nhà đẹp.  

A: Một ngôi nhà đẹp, nhưng họ đã đốt nó rồi. Có vẻ như có một cuộc chiến, và nó đã bị thiêu rụi. 

 

J: Chiến tranh vẫn tiếp diễn chứ?  

A: Không, bây giờ đã kết thúc. 

J: Cô đã bao giờ tìm thấy Gerald chưa? 

A: Tôi đã nói chuyện với anh ấy một lần. Linh hồn của anh ấy. Tôi đã nói chuyện với nó. 

J: Anh ấy đã chết trong chiến tranh sao?  

A: Anh ấy không bao giờ quay lại.  

J: Cô đã nói về cái gì? 

A: Chúng tôi đã nói về lúc chúng tôi kết hôn, quả là khoảng thời gian ngắn. Hai ngày. Anh ấy nói với tôi rằng anh ấy sẽ ở lại gần tôi và một ngày nào đó chúng tôi sẽ gặp lại nhau. 

J: Bây giờ cô định làm gì?  

A: Tôi đang chờ để được cho biết phải làm gì.  

J: Ai sẽ nói với cô?  

A: Giọng nói này nói với tôi. Khi tôi không có việc gì để làm, tôi chỉ có thể lơ lửng và … đôi khi tôi phải làm những việc.  

J: Như là việc gì? 

 

A: Tôi thỉnh thoảng cố gắng giúp đỡ mọi người. Đôi khi, họ sẽ lắng nghe, nhưng hầu hết thời gian thì họ sẽ không. (Tạm dừng) Tôi đã đến gặp Sukey. 

J: Sukey vẫn còn sống sao?  

A: Khi tôi nhìn thấy cô ấy, cô ấy còn sống. 

J: Cô ấy sống ở đâu? 

 

A: Cô ấy ở gần khu tập thể phía sau ngôi nhà. Mặc dù họ nói rằng chúng miễn phí, cô ở lại và trồng một số thứ để ăn. Khi tôi nói chuyện với cô ấy, cô ấy không nghe thấy tôi. Và tôi để cô ấy thấy tôi … và điều đó khiến cô ấy sợ hãi. Nó làm cô ấy sợ quá, cô ấy bỏ đi chỗ khác. Tôi không muốn làm cô ấy sợ. Tôi muốn cảm ơn cô ấy. Tôi biết cô ấy đã cố gắng giúp đỡ. 

J: Làm thế nào mà cô cho Sukey gặp cô được?  

A: Tôi chỉ … có thể làm được nó. Nếu nó có ích, tôi có thể cho họ gặp tôi. Nhưng hầu hết mọi người đều sợ. Đôi khi khi họ nhìn thấy, họ giả vờ như không … hoặc họ nói rằng đó là một giấc mơ. Họ không muốn nghĩ rằng họ đã thấy. Tôi không biết tại sao mọi người đều sợ cái chết. 

J: Có phải … họ không nên sợ chết?  

A: Không! 

 

J: Điều gì xảy ra khi cô chết? 

A: Lúc đầu, anh cảm thấy rất, rất lạnh … và sau một thời gian ngắn, anh biến mất. Và anh có thể nhìn xung quanh, và anh có thể nhìn thấy những người xung quanh mình. Những người yêu anh và đã chết. Họ đến gặp anh để anh không phải sợ hãi. 

J: Và … cô đã nhìn thấy Thiên đường chưa? 

A: Không, tôi vẫn chưa đến đó.  

J: Có ai trong số những người đến gặp cô và nói với cô điều gì về nó không? 

 

A: Họ nói với tôi rằng nó thì đẹp. 

J: Có ai trong số họ đã ở đó không? 

A: Tôi nghĩ rằng một cô gái này đã đến vì cô ấy liên tục kể cho tôi nghe về nó. Nhưng cô ấy nói, trước khi đi, anh phải học rất nhiều thứ. 

J: Ý cô giống như những điều tốt, hoặc hành động tốt hoặc … 

A: Anh phải học cách trở nên tốt. Tốt thôi là không đúng bởi vì bạn sợ xấu. Bạn phải tốt bởi vì bạn muốn. (Hãy nghĩ về điều đó một chút.) Và anh làm những điều tốt cho mọi người. Anh giúp đỡ mọi người.  

J: Cô gái có nói cho cô biết Thiên đường trông như thế nào không? 

A: Màu sắc rực rỡ. Và mọi thứ đều đẹp. 

J: Họ có tòa nhà nào không? 

A: Bạn thấy đấy, đó là tất cả linh hồn. Và bất cứ điều gì bạn muốn, đều có. Nếu bạn muốn ở dưới nước, thì sẽ có nước ở đó. Và nếu bạn muốn ở trong một khu rừng, nó là bất cứ nơi nào bạn muốn. 

J: Đó là trên Thiên đường sao? 

A: Đó là những gì cô ấy nói. 

J: Nhưng bây giờ, khi cô là một linh hồn và cô muốn, chẳng hạn như nhìn thấy New York, bạn có di chuyển và trôi dạt đến New York để nhìn nó không? 

A: Anh chỉ đang trôi theo dòng. Không mất nhiều thời gian. Chỉ một vài phút và tôi ở đó. 

J: Chà, cô sẽ tiếp tục trôi và kể cho tôi nghe những điều cô nhìn thấy hoặc cảm thấy khi trôi. 

A: À, tôi sẽ quay lại lần nữa. Để được sinh ra một lần nữa. Tôi đã nói chuyện với bố tôi về điều đó. 

J: Ông ấy có biết cô sắp được gọi trở lại không? 

A: Ông ấy nói với tôi rằng tôi sẽ sớm (trở lại). Mọi người đều vậy, nhiều lần. Ông ấy bảo tôi cố gắng học bất cứ thứ gì có thể. Ông ấy nói hãy mong đợi nó khác đi vì nó sẽ khác nhau mỗi lần. Và bằng cách này, chúng tôi học mọi thứ về cuộc sống. Chúng tôi phải là tất cả mọi thứ. Chúng tôi phải biết mọi thứ. 

J: Và bố của cô có nói rằng cô sẽ sớm được tái sinh lại? 

A: Khá sớm. Tôi đã nói với ông ấy khi tôi nghe nó, và ông ấy nói rằng ông ấy biết vì ông dõi theo tôi. Ông nói, một ngày nào đó chúng tôi sẽ gặp lại nhau, có thể ở Trái đất, có thể không. Nhưng không phải lo lắng, chỉ cần học hỏi. Ông ấy nói với tôi sẽ không lâu đâu. … Tôi sẽ trở thành một cô bé. … Và tôi đã sợ hãi. 

J: Tại sao cô lại sợ hãi?  

A: Được sinh ra lần nữa. Đất nước bị xé nát. (Tạm dừng) Khi đứa trẻ này chào đời, tôi sẽ là cô ấy. 

J: Cô có đang nhìn thấy đứa trẻ sắp chào đời không? 

A: Vâng. Đứa bé này ở trong mẹ nó. Nó sẽ sớm ra đời ngay bây giờ. 

J: Và khi nào cô vào … trở thành đứa trẻ? Bây giờ cô không ở trong đó?  

A: Tôi vẫn chưa vào đó. Tôi tiếp tục kìm lại. Và giọng nói bảo tôi phải đi ngay! Và tôi hỏi, tôi có chờ được không? Nhưng ngay từ hơi thở đầu tiên, tôi phải là đứa bé. 

J: Khi em bé thở hơi đầu tiên sao? 

A: Và tôi hỏi ông ấy, tôi vẫn có thể nhìn/tìm kiếm không. Tôi vẫn có thể tìm Gerald chứ? Và ông ấy nói với tôi, khi tôi trở thành đứa bé, tôi sẽ không nhớ những thứ còn lại. Tôi sẽ chỉ là đứa bé này. Khi tôi trở lại thành linh hồn, tôi sẽ tìm Gerald một lần nữa. 

J: Có linh hồn ma quỷ nào xung quanh không? 

A: Tôi không thấy cái nào cả. … Đôi khi chúng tôi nổi điên lên. 

J: Nhưng bạn không cố gắng làm tổn thương ai? 

A: Ồ, không, chúng tôi phát điên lên khi họ cười. 

J: Khi nào ai cười?  

A: Con người. Họ không tin … và chúng tôi cố gắng nói với họ và cảnh báo họ. Họ không nghe. 

J: Nhưng họ không thể nghe thấy cô, phải không? 

A: Không, nhưng chúng tôi rất cố gắng. 

J: Có cách nào để mọi người có thể nghe thấy cô không?  

A: Nếu họ muốn nghe; họ sẽ suy nghĩ và lắng nghe. Tập trung rất, rất chăm chỉ vào chúng tôi. Nếu họ yêu chúng tôi và chúng tôi yêu họ, họ có thể nghe thấy chúng tôi. 

J: Và, cô có …nghe bất cứ thứ gì về Địa ngục không? 

A: Đó là lý do tại sao tôi không muốn được sinh ra lần nữa. Bởi vì nơi đó là nó.  

J: Ý cô là, được sinh ra là Địa ngục?  

A: Ở trên Trái đất là Địa ngục. 

J: Ai đã nói với cô điều này? 

A: Những linh hồn mà tôi đã nói chuyện. Bởi vì anh cứ mãi làm mọi việc, và anh làm tổn thương chính mình và tổn thương người khác. Anh làm những việc xấu xa khi anh là con người, còn các linh hồn thì không làm thế. Đây là cách anh phải học. Anh đau … và anh học. 

J: Đứa bé mà cô sắp trở thành này: bây giờ nó có bên trong người mẹ không? 

A: Không, cô ấy … cô ấy đang được sinh ra. Tôi sẽ đến chỗ cô ấy. 

 

J: Em bé đã thở hơi thở đầu tiên chưa? 

A: Vâng. 

Tại thời điểm này, Anita trở nên buồn hơn và có phần thiếu phản ứng. 

J: Em bé được sinh ra ở đâu? 

A: Trong ngôi nhà này. … Không nhớ được. … tôi không nghĩ … không thể nghĩ(Cô ấy mất nhiều thời gian hơn để trả lời.) 

J: Cô không biết ngôi nhà ở thị trấn nào sao? 

A: (Rất chậm) Tôi … không … biết. 

J: Cô có biết đứa bé đã được đặt tên gì không? 

A: Không … biết. 

J: Họ vẫn chưa đặt tên cho đứa bé?  

A: Không. 

Rõ ràng là Anita đã không đáp lại vì cô ấy là đứa trẻ. Vì vậy, cô ấy đã được đưa lên năm tuổi trong cuộc sống đó, và cô ấy là Carol trong trang trại và đã nói chuyện bình thường trở lại.  

Khi tỉnh dậy, Anita kể về một sự việc kỳ lạ đã xảy ra trong cuộc sống hiện tại của cô. Cô không bao giờ có thể giải thích nó theo những thuật ngữ thông thường, và bây giờ cô tự hỏi liệu nó có thể liên quan đến cuộc đời của cô với tư cách là Jane. 

Như chúng tôi đã nói, cô ấy là vợ Hải quân, đã kết hôn với một người đàn ông Hải quân. Trong những ngày đầu của cuộc hôn nhân, anh đã nhận được những mệnh lệnh đầu tiên của mình. Họ sẽ được chuyển đến Florida, và nó được quyết định rằng cô ấy sẽ đợi ở nhà bố mẹ cô ấy ở Missouri trong khi anh ấy xúc tiến và tìm một nơi để sống. Sau đó cô ấy sẽ tự đi theo. Đó sẽ là cuộc chia ly đầu tiên của họ. Họ đã đang ở nhà bố mẹ cô và anh sẽ đi vào buổi sáng. Anita cho biết đêm đó cô không thể ngủ được. Cô ấy trở nên rất rối bời và đi qua lại trên sàn suốt đêm. Cô ấy liên tục nghĩ, “Nếu anh ấy đi, tôi sẽ không bao giờ gặp lại anh ấy. Nếu anh ấy đi, anh ấy sẽ không bao giờ quay lại.” Sau đó, cô sẽ tự trấn an mình bằng cách nghĩ, “Thật ngớ ngẩn; điều gì có thể xảy ra? Đây không phải là thời chiến! Anh ấy chỉ đi đến Florida.” Cô ấy đã đau khổ cả đêm vì nó chẳng có ích gì. Đến sáng, cô đã hạ quyết tâm. Cô sẽ đi với anh ấy hơn là đợi phía sau. 

Sự việc này luôn khiến cô bối rối, cho đến khi cô nhìn thấy điều tương tự/ song song giữa Jane và Gerald và Nội chiến. 

Vậy là, chúng tôi đã đưa Anita trải qua hai cuộc đời khác nhau, hai cái chết và hai lần sinh nở, mỗi cái đều khác nhau. Còn gì hơn thế nữa trong sâu thẳm tiềm thức của cô ấy? Chúng tôi khó có thể chờ đợi phiên tiếp theo! 

Trong khi lướt qua các thư viện cố gắng tìm kiếm thông tin về Memphis trong Nội chiến và hy vọng rằng tên của Gerald có thể được tìm thấy ở đâu đó, tôi đã tìm thấy một cuốn sách rất nhiều thông tin có tựa đề Biên niên sử quân sự của Tennessee của John Berrien Lindsley. Nó được xuất bản vào năm 1886, chỉ 20 năm sau khi chiến tranh kết thúc và chứa rất nhiều thông tin, cộng với toàn các trang và trang sách về tên và một số hình ảnh của những người thiệt mạng trong chiến tranh. Họ được sắp xếp theo các trung đoàn của họ. Theo tác giả, đây là hồ sơ được xuất bản đầy đủ nhất về những người đàn ông đến từ Tennessee đã chiến đấu cho Liên minh miền Nam. 

 

Tôi sẽ trích dẫn một số sự kiện từ cuốn sách về Memphis khi bắt đầu chiến tranh. “Vào tháng 4 năm 1861, Những người tình nguyện được tổ chức để đề phòng sự ly khai. Đây là khoảng thời gian nổ súng vào Pháo đài Sumter (12-13 tháng 4 năm 1861), nơi chính thức bắt đầu chiến tranh. Nhiều bang khác đã ly khai trước đó, nhưng Tennessee đã bỏ phiếu không tham gia cùng họ. Sau đó, vào ngày 8 tháng 6 năm 1861, Tennessee cũng ly khai. Ngày 11 tháng 6, Thống đốc ban hành lệnh đầu tiên, thông báo cho các chỉ huy dân quân chuẩn bị sẵn sàng quân đội của họ và bắt đầu huấn luyện vào ngày 13 tháng 6. , Tướng Pillow đã thành lập tổng hành dinh của mình ở Memphis, và Memphis trở thành một trung tâm quân sự lớn. Vào ngày 13 tháng 7, Thiếu tướng Polk trở thành tư lệnh của Cục 1 (tại Memphis). Trong vòng vài tuần, quân đội đã được tập hợp và tổ chức thành các trung đoàn và được gửi đến các đồn điền gần thành phố và tới Pháo đài Pillow. “

Thật ngạc nhiên, điều này đưa chúng ta đến phần đầu tiên của tháng 8 năm 1861, hoàn toàn phù hợp với những gì Jane đã nhắc. Theo cuốn sách, cả mùa hè được diễn ra với việc thành lập các trung đoàn và đưa những người đàn ông ra trận. Nhiều trung đoàn bao gồm những người đàn ông từ một khu vực nhất định. Có một số từ Memphis. Đáng chú ý, Liên minh thứ năm được thành lập gần như hoàn toàn bởi những người Ireland đến từ Memphis. Binh đoàn bộ binh Tennessee số 154 và Binh đoàn kỵ binh Tennessee số 15 cũng xuất phát từ Memphis. Nhiều trung đoàn thiệt hại nhân mạng cực kỳ lớn. Một số bắt đầu với khoảng 1100 người và kết thúc chiến tranh với chỉ 100 người còn lại. Mặc dù nhiều cái tên được đưa ra trong cuốn sách, nhưng có những ghi chú xuyên suốt cho thấy sự không đầy đủ của nó. 

 

Hồ sơ đã bị mất trong chiến tranh, và một số đã bị phá hủy do nhầm lẫn. Trong một số trường hợp, bản ghi duy nhất là sổ nhật ký của ai đó. Phần lớn cuốn sách và danh sách được thực hiện từ trí nhớ và nhiều nhận xét cho thấy rằng phần lớn còn thiếu do lỗi của con người. Nhiều lần, có tuyên bố rằng rất nhiều người đã bị giết, kể được hết tất cả tên là điều bất khả thi. Và cuốn sách này được viết chỉ 20 năm sau chiến tranh. 

Vì vậy, tôi rất thất vọng khi không tìm thấy bất kỳ đề cập nào về Gerald Allby, nhưng trong những hoàn cảnh, sẽ là một phép màu nếu chúng tôi tìm thấy thứ gì đó. Vẫn là độ chính xác của sự hiểu biết của Anita về lịch sử của cả khoảng thời gian này và của June/ Carol là hoàn toàn đáng kinh ngạc. 

Ý tưởng cố gắng lấy các mẫu chữ viết tay từ Anita khi cô đang chìm trong trạng thái thôi miên hoàn toàn là ngẫu hứng. Ý nghĩ đó đến với Johnny khi cô bé Carolyn đang tập viết tên mình trên đất. Trong cơn bốc đồng, anh ta đã lấy một cây bút chì và giấy. Sau đó anh ấy yêu cầu cô ấy ghi dấu tên cô ấy cho chúng tôi, thậm chí không biết liệu cô ấy có thể làm như vậy không. Cô ấy rất khó mở mắt và chúng tôi đều ngạc nhiên khi cô ấy cẩn thận và cẩn thận tạo ra những nét nguệch ngoạc trẻ con. 

Sau đó, khi Jane nói về việc theo học trường hoàn thiện ở St. Louis, có vẻ như là điều tự nhiên khi yêu cầu cô ấy viết lại tên của mình cho chúng tôi. Bởi vì cô ấy đang sử dụng bút chì, chữ ký kết quả rất nhẹ nhàng mà không có nhiều áp lực trên giấy. Nếu lúc đó chúng tôi biết rằng một ngày nào đó chúng tôi sẽ viết một cuốn sách về thí nghiệm của mình, chúng tôi đã chuẩn bị và có sẵn một cây bút. Bạn luôn có nhận thức sâu sắc hoàn hảo khi bạn thực hiện hồi quy. Nhưng, như tôi đã nói trước đây, trong quá trình thoái lui, bạn không bao giờ biết được đối tượng sẽ đi đến giai đoạn lịch sử nào hoặc đất nước nào. Chúng tôi không nghĩ đến việc có được chữ viết tay, chủ yếu là vì trước đây, rất ít phụ nữ biết viết. Họ không được coi là xứng đáng với giáo dục. Không có gì để hướng dẫn chúng tôi, chúng tôi phải cảm nhận theo cách của mình trong suốt toàn bộ thí nghiệm, và do đó hành động ngẫu hứng rất nhiều lần. 

 

Khi ý tưởng viết cuốn sách này dường như có thể trở thành hiện thực, tôi đã đùa giỡn với ý tưởng đính kèm các mẫu chữ viết tay. Nhưng tôi nghĩ chúng quá mỏng/mờ (đặc biệt là của Jane), đến nỗi chúng sẽ không bao giờ có thể tái tạo được. Nhưng tôi đã đánh giá thấp các kỹ thuật của máy sao chép đời mới. 

Khi chúng tôi so sánh hai mẫu (chữ ký của Jane và chữ viết tay bình thường của Anita), chúng trông rất khác so với chúng tôi, nhưng chúng tôi chỉ là người không chuyên. Tôi tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu một nhà phân tích chữ viết tay chuyên nghiệp nhìn thấy chúng. Những người này rất tinh thông trong việc đánh giá tính cách, đôi khi bằng một cách đáng kinh ngạc. Các nhà phân tích chữ viết tay được công nhận và sử dụng như những chuyên gia. Nó là một môn khoa học chính xác đòi hỏi nhiều năm nghiên cứu và do đó rất được tôn trọng. 

Luôn có khả năng một người chuyên nghiệp có thể nói rằng các mẫu được viết bởi cùng một người cố gắng ngụy tạo chữ viết tay của họ. Trên thực tế, điều này là đúng; chúng cũng và cũng không được viết bởi cùng một người. Nó phụ thuộc vào cách bạn nhìn vào nó. Đó là một tình huống phức tạp, và tôi không tin là một nhà thôi miên đã phải đối mặt trước đây. Tôi không thể nhớ ra một trường hợp mà chữ viết tay được lấy từ một chủ thể hồi quy và sau đó được phân tích bởi một chuyên gia khách quan. Đó là một ý tưởng hấp dẫn và chúng tôi nghĩ sẽ rất thú vị nếu có cơ hội. 

Nhưng tôi sẽ tìm một nhà phân tích ở đâu? Tôi không muốn ai đó chỉ đơn thuần chơi đùa với chữ viết tay như một sở thích. Nếu câu chuyện của chúng tôi là đáng tin cậy, thì việc phân tích phải được thực hiện bởi một chuyên gia. Có lẽ ở một thành phố lớn, việc tìm một người có vẻ không thành vấn đề. Nhưng ở khu vực nông thôn mà chúng tôi đang sống hiện nay, bạn có thể hy vọng tìm được một chuyên gia về khoa học hạt nhân. Vì vậy, ý tưởng này vẫn không được tiến hành cho đến khi cuốn sách này được hoàn thành vào năm 1980. 

 

Sau đó, khá tình cờ, tôi nghe nói về một phụ nữ ở Little Rock, Arkansas, người phân tích chữ viết tay. Khi kiểm tra, tôi thấy rằng cô ấy thực sự là một chuyên gia. Cô là Sue Gleason và đã tốt nghiệp Hiệp hội Phân tích Đồ thị Quốc tế. Tôi quyết định liên lạc với cô ấy. Tôi thấy rằng cô ấy thường làm việc từ một vài trang chữ viết tay của các chủ thể. Liệu cô ấy có thể lấy được gì từ những mẫu nhỏ của chúng tôi không? Tất cả những gì chúng tôi có là những chữ ký và không hy vọng sẽ có thêm được gì nữa. Nó có đủ không? 

 

Tôi gửi cho cô ấy ba mẫu, và yêu cầu cô ấy so sánh chữ viết và xem cô ấy có thể nói gì với tôi về những người đã viết chúng. Tôi đã không nói với cô ấy bất cứ điều gì về nguồn gốc hoặc phương pháp mà chúng được lấy. Không biết người phụ nữ, tôi sợ cô ấy nghĩ chúng tôi bị điên. Tôi cũng nghĩ sẽ tốt hơn nếu cô ấy có thể cho tôi những ấn tượng ban đầu một cách vô tư. 

Đây là những gì cô ấy tìm thấy: 

Carolyn Lambert: bản ghi là loại văn bản khó phân tích nhất. Sự thiếu hình thức và liên tục của các chữ cái và cách chúng được sản xuất cho thấy sự thiếu trưởng thành trong nhân cách. Điều này khiến người ta cho rằng nó được viết bởi một người rất trẻ. Mặc dù nhiều người lớn cũng viết thế, mẫu này gợi ý một cá tính ít trưởng thành hơn. Rất khó để phân tích vì tính cách không được hình thành cho đến khi cá nhân lớn hơn. 

Vì vậy, có vẻ như cô ấy không thể cho chúng ta biết nhiều về Carolyn, nhưng điều quan trọng là cô ấy không nghĩ rằng mẫu đó đến từ một người lớn. Carolyn thực sự là một người nhỏ hơn, chỉ mới chín tuổi. 

Mistress Jane Rockford: Đây là một phong cách viết cổ điển, đặc biệt là việc sử dụng từ “Mistress”. Có nhiều sự hoa mỹ/cường điệu. Cấu trúc chữ cái và sự cách điệu là một sự hoàn nguyên rõ ràng về quá khứ. Đây là mẫu người nghệ thuật nhưng thích phô trương. Có cái tôi lớn, có thể không ích kỷ, nhưng chắc chắn là tự cao tự đại, một người hướng nội. Một người đúng mực, tự cho mình là trung tâm. Đây là người có nhiều hoài niệm về quá khứ, bám vào truyền thống và quá khứ. Cô ấy có lẽ được nuôi dạy rất nghiêm khắc và không có khả năng nổi loạn khỏi vị trí của mình trong xã hội. Các chữ cái viết hoa trong tên cho biết bạn là ai và chữ viết hoa của cô ấy lớn hơn phần nội dung của chữ ký, đặc biệt là ở phần họ. Điều này cho thấy cô ấy rất biết “Cô ấy là ai”. Họ và vị trí của cô ấy trong truyền thống gia đình là rất quan trọng đối với cô ấy. Tình trạng cá nhân và công khai của cô ấy rất căng thẳng. Cảm xúc cá nhân của cô ấy phụ thuộc vào hình ảnh của cô ấy trước công chúng. Có xu hướng khắc họa hình ảnh bản thân mạnh mẽ rõ ràng. 

Truyền thống rất quan trọng trong cuộc sống của cô ấy, đến nỗi nó phủ bóng lên mọi cảm xúc cá nhân. Vì vậy, cô ấy đã đưa ra một bình phong, không cho phép mọi người nhìn thấy khía cạnh thực sự của cô ấy. 

Bà Gleason nhấn mạnh vị trí gia đình của Jane đến mức khiến bà nghe có vẻ hơi hợm hĩnh! 

Chữ viết tay hiện tại của Anita có được từ phong bì của một bức thư viết cho tôi. Vì mong muốn được giấu tên, mẫu này sẽ không xuất hiện trong cuốn sách này. 

Đây là một người rất thông cảm. Hướng ngoại và nhạy cảm với cảm xúc của người khác. Cô ấy quan tâm đến những người khác. Cô ấy cầu tiến, dễ nói ra, một người hướng ngoại. Cô ấy có một tâm hồn cởi mở, và mong muốn biết và hiểu những khía cạnh sâu sắc hơn của cuộc sống. Cô ấy có một khiếu hài hước tuyệt vời, nhìn thấy khía cạnh nhẹ nhàng của cuộc sống. 

Sau đó, khi tôi nói với Sue Gleason về nguồn gốc của các chữ ký và phương pháp lấy chúng, tôi rất nhẹ nhõm vì cô ấy không nghĩ rằng chúng tôi bị điên. Thật ngạc nhiên khi phân tích của cô ấy song song với những gì chúng ta đã biết về Jane, được nuôi dưỡng bởi một gia đình rất đàng hoàng ở “Miền Nam cũ”. Khi tôi nói với Sue về Jane và việc học của cô ấy ở trường hoàn thiện, cô ấy nói rằng điều đó giải thích phần nào. Dù sao thì học sinh theo học kiểu trường này cũng thường xuất thân từ các gia đình giàu có, và các trường dạy học sinh xây dựng hình ảnh bản thân rất tích cực. Tập trung rất nhiều vào việc trình bày bản thân. Điều này tự nhiên sẽ được phản ánh trong chữ viết tay. Các học sinh cũng được dạy viết rất cẩn thận và chính xác, nhấn mạnh vào các chữ cái viết hoa. Như Jane đã nói, “Thực hành và thực hành để viết khác biệt.” Bà Gleason cho biết ngày nay có rất nhiều người viết theo phong cách này, đặc biệt là một số người thuộc thế hệ cũ. Những người này nhất định bám vào quá khứ và truyền thống được thể hiện trong văn bản của Jane. 

Cô Gleason đã rất ngạc nhiên khi nói rằng tất cả các mẫu đều được viết bởi cùng một người. Cô ấy nói rằng cô ấy sẽ không nghi ngờ điều đó. Nếu cô được hỏi liệu cùng một người có thể viết cả ba hay không, cô nói rằng cô sẽ phải trả lời rằng điều đó rất khó xảy ra. Theo cô, tác phẩm của Jane và Anita là văn của hai con người khác nhau, hai cá tính riêng biệt. Trên thực tế, các tính cách khác nhau đến mức đối lập. Một người hướng nội và người kia hướng ngoại! 

Những tính cách này luôn có thật đối với chúng tôi, nhưng bây giờ chúng tôi có điều gì đó để biến chúng trở nên cụ thể hơn. Dưới sự thôi miên, không chỉ tính cách của Anita thay đổi, giọng nói, biểu cảm và cách cư xử mà cả chữ viết tay của cô ấy cũng trở thành một người hoàn toàn khác! 

Thực sự đáng chú ý là một chuyên gia công tâm có thể tìm hiểu kỹ lưỡng các tính cách như chúng ta đã thấy. Tôi nghĩ rằng sự may mắn này rất đáng kinh ngạc khi điều này có thể xảy ra với cơ hội hiếm hoi. 

ĐỂ LẠI NHẬN XÉT

Please enter your comment!
Please enter your name here