HỒI ỨC 5 TIỀN KIẾP – Chương 4 Cuộc sống của June/Carol.

0
196

Chúng tôi có nhiều tài liệu về June / Carol hơn bất kỳ nhân vật nào khác đã gặp. Cô ấy là kiếp sống gần nhất của Anita và do đó gần với bề mặt hơn. Các phiên thôi miên diễn ra trong vài tháng và mỗi khi Anita hồi quy, nhân vật đầu tiên chúng ta gặp nhất định phải là June hoặc Carol, trừ khi cô ấy được hướng dẫn khác.

Vì vậy, tôi quyết định sắp xếp các mảnh lặt vặt khác trong cuộc đời của cô ấy theo trình tự thời gian, để người đọc có thể theo dõi câu chuyện của cô ấy theo một đường thẳng mà không bị bối rối khi chuyển qua chuyển lại. Mặc dù các sự cố/tình tiết nổi lên trong một thời gian dài, nhưng điều đáng kinh ngạc là cách chúng ăn khớp với nhau như thế nào. Điều thú vị khác là không có câu hỏi nào có thể làm cô ấy bối rối, mặc dù chúng tôi thì lại có đôi khi bối rối. Cô luôn biết chính xác mình đang ở đâu và là ai. Sẽ không có cách nào để bỏ qua những tình tiết này mà vẫn đưa ra được một bức tranh hoàn chỉnh về một người đã trở nên quá thật đối với chúng tôi mà cô ấy chắc chắn đã phải sống, thở và yêu. Đây không thể nào là một phần tưởng tượng của ai đó. Tất cả chúng tôi đều yêu cô ấy và mong chờ khiếu hài hước tuyệt vời của cô, và chúng tôi đã rất hoan nghênh khi được trò chuyện với cô ấy. Có thể bằng chứng cô ấy đã thực sự sống sẽ không bao giờ được tìm thấy, nhưng cô ấy chắc chắn đã sống cùng chúng tôi trong suốt những ngày tháng của năm 1968.

Ước tính rằng Carol sinh khoảng năm 1880, Johnny lùi Anita về năm 1881 và hỏi cô ấy ở đâu.

A: Ngồi trên sàn.

J: Cô đang chơi với cái gì à?

A: Với những cái ống cuốn. Chúng là để giữ cho tôi im lặng.

J: Cô đã làm ồn sao?

A: Rất nhiều tiếng ồn!

J: Cô bao nhiêu tuổi rồi?

A: Tôi không biết chính xác.

J: Cô lớn cỡ nào?

A: Chưa đủ lớn để mang giày. Tôi có thể đi. Tôi có thể nói vài từ.

J: Cô có thể nói từ gì?

A: Tôi kêu lên “Mẹ ơi” và “Bố ơi,” và tạo ra tất cả những âm thanh như  những con vật có thể làm.

J: Có nhiều động vật xung quanh cô không?

A: Vâng, nó là một nông trại mà.

J: Thật tuyệt. Bây giờ tôi sẽ đếm đến ba, và chúng ta sẽ chuyển đến năm 1885. Một, hai, ba, nó là năm 1885. Cô đang làm gì bây giờ?

A: Tôi đang ở ngoài sân chơi với em bé. Cố gắng giữ cho cậu bé không khóc. Một đứa trẻ nằm trong nôi.

J: Cô có đi học không?

A: Tôi sẽ đi học vào năm sau.

J: Cô bao nhiêu tuổi rồi?

A: Tôi năm tuổi. Tôi sẽ lên sáu vào tháng Sáu này … ngày đầu tiên của tháng.

Điều này đúng với những gì cô ấy nói trước đây. Cô được đặt tên là June bởi Al, bởi vì sinh nhật của cô ấy là vào tháng Sáu, và cô thì ”xinh đẹp như một ngày tháng Sáu.”

J: Còn bao lâu nữa sẽ đến sinh nhật cô?

A: Tôi không thể nói chắc. Mẹ tôi sẽ nói cho tôi biết.

J: Cô có nghĩ rằng mình sẽ có một chiếc bánh sinh nhật không?

A: Ừ thì, đôi khi mẹ nướng một chiếc bánh. Đôi khi thôi.

J: Vậy bà ấy có lẽ sẽ nướng một chiếc bánh cho sinh nhật của cô, phải không?

A: Bà ấy có nên không?/ Bà ấy đáng lẽ phải làm à?

J: Chà,  một số người có một chiếc bánh vào ngày sinh nhật, nhưng cũng có người có những chiếc bánh vào các ngày khác.

A: Vậy thì, chúng tôi ăn bánh vào những ngày Chủ nhật đó. Đôi khi chúng tôi được ăn, có đấy. 

J: Tốt lắm. Giờ hãy nói cho tôi về ngôi nhà của cô. Nó lớn như thế nào?

A: Nó có ba phòng lớn, và gác xép.

J: Cô ngủ ở đâu?

A: Trên gác xép. Mẹ đã làm một tấm nệm từ rơm. Nó tạo nên một chiếc giường tốt, êm ái. Anh có thể nằm gọn trong đó. Khi tôi giàu, tôi sẽ có một chiếc giường lông vũ. Mẹ tôi có một đệm giường lông vũ trên giường của bà. Bà nói khi tôi lớn, tôi có thể có một cái.

J: Điều đó thật tốt. Bây giờ hãy nhìn về phía trước và xem mọi thứ sẽ như thế nào vào năm 1890. ( Anita đã được dịch chuyển thời gian về phía trước)

A: Giúp đỡ mẹ. Chúng tôi đang đun nước ngoài sân để giặt giũ. Giặt nhiều tã hơn. Có vẻ như đó là mỗi năm thêm một em bé!

J: Bạn đang dùng loại xà phòng nào?

A: Xà phòng mẹ tôi làm.

J: Nó có làm sạch tốt không?

A: Oh, chàng trai! Anh cứ phải tiếp tục chà cho đến khi nó sạch!

J: Cô có sử dụng bảng chà không?

A: Đôi khi. Nhưng đôi khi anh chỉ cần chà rồi lại xát chúng với nhau. (Anita thực hiện chuyển động chà xát bằng tay của mình.) Nó sẽ sạch theo cách đó. Chà xà phòng lên chúng!

J: Có vẻ như rất nhiều việc nhỉ.

A: Làm việc cả ngày vào ngày giặt giũ. Thật may mắn khi giặt giũ vào một ngày có gió. Quần áo của anh sẽ được khô.

J: Dây phơi nằm ở đâu?

A: Nó chạy từ ngôi nhà tới cái cây to đằng kia.

J: Nói xem, Carol, bạn bao nhiêu tuổi?

A: Chín tuổi. Bây giờ là gần như mười tuổi, mẹ tôi nói vậy.

J: Cô có tới trường không?

A: Không. Tôi đã đi học trong một thời gian, nhưng mẹ cần tôi. Tôi giúp bà ấy rất nhiều việc trong nhà.

J: Vậy cô chỉ tới trường trong một khoảng thời gian ngắn.

A: Tôi ph̃ải đi học trong một vài năm.

J: Trường học nằm ở đâu?

A: Oh, Đó là một chặng đường dài xuống con lộ.

J: Cô có đi bộ khi đi tới trường không?

A: Mỗi ngày. Khi trời tuyết rơi dày, tôi không thể đi được.

J: Cô có biết viết tên mình như thế nào không?

A: Tôi có thể ghi nó bây giờ khá tốt. Tôi luyện tập với một cái que trên nền đất.

Bất ngờ, Johnny nảy ra ý tưởng xem Carol có thể ghi tên cô ấy cho chúng tôi hay không. Chúng tôi không biết liệu nó có khả thi không, nhưng nó rất đáng để thử. Vào thời điểm đó, chúng tôi cởi mở với bất kì ý tưởng nào. 

J: Đây là một cây bút chì và một mảnh giấy. Cô sẽ ghi tên cô cho tôi được chứ?

A: Anh không có cái bảng đá nào?

Johnny yêu cầu Anita mở  mắt. Điều đó rất khó, và cô ấy đã  nhìn chằm chằm đôi mắt như thủy tinh vào tờ giấy. Rồi anh ấy đưa cho cô cây bút chì khi tôi đã giữ chặt tờ giấy. Chúng tôi quan sát khi cô ấy ghi, rất vụng về và chậm rãi, những chữ cái lớn, “ Carolyn Lambert.” Chúng có vẻ rất trẻ con và không đồng đều.

A: Tôi đã học điều này vào năm ngoái. Nhưng tôi phải tiếp tục luyện tập vì tôi không quá giỏi. Mẹ nói, điều mà con học, không ai có thể lấy đi được. Tôi đã cho bà ấy xem và bà ấy …  bà ấy không biết nhiều. Bà muốn tôi chỉ cho bà cách ghi tên của bà.

J: Mẹ cô đã không đi học sao?

A: Tôi không nghĩ bà ấy đã đi học.

Trong hai phiên thôi miên khác khi Anita đột nhiên được chuyển đến năm 1890 để xác minh định hướng của cô ấy, cô ấy đã  nhận ra tình huống và những điều kiện tương tự. Tại một trong những thời điểm đó cô ấy nói rằng cô ấy đang hái cà chua. “Hái cho đén khi tôi được đầy giỏ.”

J: Cô sẽ làm gì với tất cả số trái cà chua đó?

A: Nấu chúng. Đóng hộp chúng. Nếm thử. ( Cô ấy thở dài.)

J: Có chuyện gì vậy?

A: Quá nóng nực. Tôi ước trời sẽ mưa! Ngoài này đầy bụi. Đã không mưa trong một thời gian rồi. Nóng bức quá!

J: Cô bao nhiêu tuổi, Carol?

A: Tôi không biết chắc. Mẹ nói điều đó không có gì khác biệt, nhưng tôi mong muốn được biết. Không còn được tới trường nữa rồi.

J: Cô đã đi học được bao lâu?

A: Gần hai năm.

J: Cô đã học được gì ở trường?

A: Ừ thì, tôi tập viết … và học những con số, và những chữ cái. Tôi có thể đếm đến mười, và những số hàng hai mươi … bỏ đi một con số, và … Tôi đã trở nên bối rối sau khi tôi học tới những số sau hàng chục. Nó được cho là dễ, giáo viên nói vậy. Bố nói rằng tôi không có cái đầu để học những con số. Tôi luyện tập.

Trong khi khám phá giai đoạn này trong cuộc đời của Carol,  cô đã được hỏi về những thành viên khác trong gia đình mình. Dường như cô có khoảng bảy anh chị em. Thật thú vị khi cô nhắc về một người anh, Carl, người mà được đặt tên theo một người bạn của cha cô. Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là Carl mà cô kết hôn sau này.

Trong một phiên khác, cô đã được hồi qui về năm 1900 và được hỏi rằng cô đang làm gì.

A: Đang làm bắp nướng và nấu một bữa tối thịnh soạn cho những người làm công. Có rất nhiều người đập lúa ở đây. Họ ăn rất nhiều. Rất đói bụng.

J: Cô đang ở đâu?

A: Tôi đang ở trên nông trại.

J: Nông trại nào?

A: Của chồng tôi.

J: Tên chồng của cô là gì?

J: Nông trại của cô nằm ở đâu?

A; Cách một đoạn nhỏ khi vừa ra khỏi Springfield.

J: Hướng nào?

A: Well, khi chúng tôi vào thị trấn vào buổi sáng, mặt trời sẽ chiếu vào mặt tôi.

J: Có phải nó khá xa thị trấn không?

A: Không, tôi tới đó trước bữa trưa. Chỉ mất vài giờ. Một vài giờ.

J: Cô di chuyển như thế nào?

A: Bằng ngựa và xe buggy.

J: Cô có thích thế không?

A: Nó quá lắc lư.

J: Hôm nay cô bao nhiêu tuổi rồi?

A: Hôm nay à? (Tạm dừng) Tôi sắp chạm sát tới tuổi 20 rồi. 

J: Cô đã cưới được bao lâu rồi?

A: Tới đã kết hôn khoảng … dường như là khoảng bốn, năm năm? Thời gian cứ trôi đi.

J: Cô hạnh phúc chứ?

A: Không! Ai sẽ hạnh phúc ̉khi ở đây chứ? Làm việc mỗi ngày bảy ngày một tuần.

J: Nhưng cô có thể đến thị trấn một lần trong một khoảng thời gian mà.

A: Oh! Nếu tôi may mắn, tôi có thể đi có lẽ hai, ba lần một năm.

J: Cô có bao nhiêu người làm việc cho mình trên trang trại này?

A: Khoảng năm người đàn ông làm việc trên những cánh đồng và mọi thứ.

J: Cô nuôi trồng gì trên trang trại đó?

J: Chỉ là những thứ cho gia súc, rất nhiều bắp ngô. Chúng tôi phải trồng thức ăn cho chúng tôi, anh biết đấy. Trồng cỏ khô và những thứ cho mấy con bò.

J: Cô có bao nhiêu con bò?

A: Oh, khoảng 40, 50 con, tôi đoán vậy.

J: Có con lợn nào không?

A: Không, tôi không nghĩ vậy.

J: Cô có bao nhiêu con gà?

A: Oh! Tôi phải chăm sóc tất cả những con gà chết tiệt đó. Phải tự mình chà rửa cái chuồng gà mái. Bôi vôi và dầu mộc du lên đó.

Nghiên cứu sau đó cho thấy đây là một thực tế phổ biến trong thời đại đó. Anita là một cô gái thành phố sẽ không biết nhiều về gà và những việc đồng áng.

J: Tại sao những người làm công không lo việc đó?

A: Đó được cho là việc của phụ nữ.

J: Nông trại đó lớn như thế nào?

A: Tôi nghe anh ấy nói nó chỉ là một phần thôi. Anh ấy nói, một ngày nào đó nó sẽ là của tôi nếu tôi có một đứa con trai.

J: Nhưng cô là vợ của anh ta! Đó không phải là một nửa của cô sao?

A: Anh ta nói nó là của anh ta.

J: Cô sắp có một đứa con trai chứ?

A: Không! Ông ta đang cố gắng mua chuộc tôi.

J: Chồng cô bao nhiêu tuổi?

A: Ông ta gần 60 rồi. Ông ta là một ông già.

J:: Và cô chỉ mới 20. Ông ấy khá là già hơn cô một chút.

A: Già hơn rất nhiều. Điều đó không công bằng.

J: Cô không muốn có bất kì đứa con nào sao?

A: Tôi không muốn ông ta đến gần tôi.

J: Oh. Ông ta có phòng riêng của mình không?

A; Tôi có phòng của riêng tôi!

J: Và Carl ngủ ở đâu?

A: Ông ấy cũng ngủ ở trên lầu. Ông ta xấu hổ khi cho những người đàn ông biết điều đó. Tất cả họ đều cười nhạo vì chúng tôi không có con.

J: Quần áo của cô có những loại nào?

A: Tôi hầu như không có cái gì.

J: Cô không có? Cô có cho rằng Carl sẽ mang cho cô vài cái váy từ thị trấn về không?

A: Hắn ta luôn nói rằng hắn sẽ mua, nếu tôi để hắn vào phòng của mình. Tôi đã nói với hắn rằng tôi không muốn những thứ quần áo tồi tệ đó. Tôi đã cắt một tấm ga trải giường và tự làm một chiếc váy.

J: Cô có những loại giầy nào?

A: Giờ tôi phải đi chân trần đây. Đã từng có 1 đôi khi tôi cưới, nhưng chúng hỏng rồi. Tôi hầu như chỉ đi chân đất cả ngày.

J: Cô làm gì khi bên ngoài trở lạnh?

A: Chà, tôi từng hỏi hắn ta một đôi giày, và hắn đã đưa cho tôi một đôi giày cũ của hắn.

Trong một phiên thôi miên khác, Anita một lần nữa được hồi quy về cùng một thời điểm và ngay lập tức quay lại nhân cách đó, như mọi lần. Khả năng chọn lấy một thời gian và địa điểm nhất định kì lạ của cô ấy không ngừng làm chúng tôi kinh ngạc. Lần này, chúng ta lần nữa tìm thấy Carol trở lại trang trại đáng ghét đó, Johnny đã hỏi cô đang làm gì.

A: Đang không làm gì cả.

J: Cô đang ở đâu?

A: Tôi đang trong phòng. Tôi phải chà sàn, nhưng tôi vẫn chưa làm được. Sắp có việc bận rồi.

J: Cô bao nhiêu tuổi rồi?

A: Tôi đoán là tôi khoảng 20.

J: Carl đâu?

A: Ngoài đồng. Dành thời gian để trồng lại nông sản.

J: Bọn cô định trồng gì?

A: Những thứ tương tự trước đây. Ngô, lúa mì, những thứ giống vậy. Sớm thôi tôi sẽ có khu vườn của mình. 

J: Cô trồng gì trong vườn của mình?

A: Mấy thứ để ăn trong suốt mùa đông. Nếu ông không muốn bị chết đói, ông phải trồng trọt. Tôi đã trồng khoai tây vào. Tôi  từng có một mùa vụ bội thu năm ngoái. Năm nay  trồng lại rất nhiều vào ngày trồng cây.

J: Cô có đóng hộp nhiều không?

A: Tất nhiên! Tôi muốn ăn mà, không phải sao?

J: Chà, tôi đã nghĩ, rất nhiều người dự trữ hầu hết thực phẩm mùa đông của họ trong hầm chứa.

A: Ừ thì,  ông đâu thể làm vậy với mọi thứ. Ông nghĩ điều gì sẽ xảy ra với một trái bắp nướng nếu ông để nó trong một cái hầm chứa?

J: Bị cũ?

A: Chà, nó có lẽ không phù hợp với thứ gì ngoài bỏng ngô.

J: Cô không mua bất cứ thứ gì ngoài cửa hàng sao?

A: (Cười) Không gì ông có thể làm cho bản thân ư!

J: Thế còn những thứ như đường và bột mì thì sao?

A: Lấy bột mì khi ông thu hoạch lúa mì. Lấy một chút đường.

J: Thế còn cà phê thì sao? Cô có uống cà phê không?

A: Không, không uống cà phê. Lâu lâu mới mua ít trà một lần. Tôi thích trà.

Lần tiếp theo chúng tôi gặp Carol, cô ấy vẫn ở trong trang trại vào năm 1905.

J: Cô đang làm gì vậy?

A: Ồ! Tôi mệt quá! Đó là một ngày khó khăn. Không nghỉ ngơi.

J: Cô đã làm gì hôm nay?

A: Làm việc trong khu vườn của tôi.

J: Cô vừa trồng nó sao?

A: Không, đã lâu rồi. Anh chỉ cần dọn dẹp hoài đám cỏ dại. Ra ngoài đó với cái cuốc. Đó chỉ là điều duy nhất cần làm, cuốc chúng ra khỏi đó!

J: Chồng của cô thì ở đâu?

A: Không biết. Ông ấy không ở trong nhà. Tôi chỉ vào trong để nghỉ ngơi một chút trước  khi tôi bắt đầu bữa tối.

J: Cô đã kết hôn được bao lâu rồi?

A: Ôi, Chúa ơi! Nó dường như là cả cuộc đời!

J: Được rồi, kể cho tôi nghe về khu vườn của bạn. Bây giờ bạn đang trồng cái gì?

A: Chà, ngô của chúng tôi thì đang phát triển theo một chút rồi. Tôi đang cố gắng lấy cái cuốc và lấy đất lên xung quanh nó. Nó phát triển cao hơn như thế. Tôi đã có những quả cà chua đầu tiên của mình. Có những quả cà chua xanh, chiên lên.

J: Cô có thích chúng không?

A: Vâng, chúng thì khá tốt. Tôi thích chúng chín, sẽ ngon hơn. Ghét việc đóng lon chúng. Tôi ghét điều đó, hấp nóng. Tôi ước họ có cách để cà chua chín vào mùa đông.

J: Cô có đang trồng cái gì khác nữa không?

A: Ồ, đậu bắp, bí, và dưa chuột được trồng năm nay. Khoai tây thì có vẻ tốt. Thậm chí có một số dưa hấu ở ngoài đó, khi nó chín. Tôi đoán tôi có hầu hết mọi thứ anh muốn ăn … các loại đậu, đậu Hà Lan.

J: Nghe có vẻ như cô sẽ không phải đói.

A: Tôi không định nhịn đói! Nếu tôi phải làm việc để trồng nó, nuôi nó, và đóng thùng/lon nó , tôi sẽ có những gì tôi muốn ăn.

J: Điều đó có lý.

A: Chúng tôi có một hoặc hai con bò sữa. Có một số anh ấy định đem đi bán thịt. Anh ấy đưa chúng đến Springfield, gần đó, ngay phía bên này của Springfield. Một người đàn ông làm giết mổ rất nhiều ở nhà và sân của ông ta. Mổ cho người dân, và mổ rẻ hơn nếu bạn đến một trong những người khác. Và đôi khi chúng tôi bán một ít trong số đó, nhưng thường chúng tôi chỉ mổ thịt những gì chúng tôi sẽ giữ lại.

J: Làm thế nào để cô giữ cho nó không bị hỏng?

A: Ồ, chúng tôi treo nó trong nhà hun khói ở đây.

J: Có cái gì trong số đó đã từng ảnh hưởng xấu đến cô không?

A: Không, không có từ khi tôi đã làm điều đó ở ngoài đó, trong nhà hun khói. Và tôi đặt một vài trong số đó lên. Đun sôi nó rồi cho nó vào những chiếc hộp, giống như tôi làm với rau củ, và nó được giữ khá tốt như thế.

J: Nó có vị giống nhau không?

A: Không. Anh biết đấy, nó khá dai, nhưng không sao cả. Anh có thể ăn với mì và mọi thứ …nêm một chút muối. Vị nó không ngon như vậy, nhưng anh có thể giữ nó theo cách đó. Đôi khi, anh biết đấy, nếu anh thiếu thịt, anh có thể giết mổ vào mùa đông. Tôi luôn nghĩ rằng đó sẽ là thời điểm tốt để làm điều đó, nhưng họ không làm theo cách đó. Đó là điều cần làm với bắp chân và tất cả những thứ đó. Tôi không tìm ra chính xác. Tôi nấu những gì tôi nhận được. Tôi thích gà rán. Nếu đóng hộp, nó được giữ tốt. Nó có vị khá tươi.

J: Nhưng cô không thích dọn dẹp chuồng gà đó.

A: Không, tôi không.

J: Cô có tự giết một con gà không?

A: Tôi vặn cổ nó.

Việc kể lại tất cả sự cực nhọc của trang trại này nghe có vẻ lặp đi lặp lại, nhưng nó chắc chắn cho thấy đó không phải là thứ ai đó sẽ tạo ra như một cuộc sống tưởng tượng.

Trong một đoạn băng sau đó, Carol vừa đến Chicago và rất hào hứng với thành phố lớn. Cô ấy đã nói, “Tôi chưa bao giờ mơ ước thứ gì giống như Chicago! Tôi không bao giờ rời khỏi thị trấn này!” Tại thời điểm này, Johnny quyết định thử để biết thêm thông tin về cuộc sống trong trang trại.

J: Được rồi. Tôi sẽ đếm đến ba, và bạn sẽ quay trở lại năm 1905. Quay trở lại, một, hai…

A: (Gián đoạn, gần như thổn thức) Tôi không muốn quay lại đó!

Johnny không nhận ra sự quan trọng của những gì đang xảy ra và tiếp tục đếm.

J: Chúng ta chỉ đang trôi trở về … ba! Đó là năm 1905. Cô đang làm gì?

A: (Buồn bã) Tôi không thích nó trở lại đây.

J: Cô không thích điều gì?

A: (Tức giận) Tôi không thích, không có gì ở đây cả! Tôi không thích thứ gì trong trang trại này! Tôi ghét nơi này!

J: Tên của cô là gì?

A: (đột xuất) Carol!

J: Cô đã sống ở đây được bao lâu rồi?

A: Tôi không thể nhớ sống ở bất cứ đâu ngoài một trang trại!

J: Cô đang làm gì ở trang trại này, Carol?

A: Đồ ngu! Nó trông giống cái gì?

J: Cô đã kết hôn chưa?

A: Có thể gọi nó như vậy.

J: Chồng của cô đang làm gì?

A: Không biết và không quan tâm!

J: Cô có con không?

A: (Hét lên) KHÔNG !!

J: Được rồi! Được rồi! Tôi sẽ đếm đến ba, và chúng ta sẽ đi…

Johnny không nhận ra tầm quan trọng của phản ứng của cô ấy trong quá trình quy hồi này cho đến khi chúng tôi phát lại đoạn băng. Cả hai chúng tôi đều vô cùng ấn tượng về sự tuyệt vọng mà cô ấy đã chiến đấu khi được đưa trở lại trang trại sau khi khám phá và yêu Chicago. Rõ ràng, trong tiềm thức cô sợ rằng mình sẽ không bao giờ thoát khỏi trang trại nữa, cố gắng chống cự để không quay trở lại, nhưng không thành công, và chỉ có thể hét lên và phản đối trong nỗi thất vọng.

Cho đến thời điểm này, cuộc sống của Carol dường như không hề hạnh phúc và buồn tẻ. Đầu tiên là sự cực khổ khi lớn lên trong trang trại của cha mẹ cô, sau đó là sự khốn khổ khi sống với một người đàn ông mà cô khinh thường. Điều này chắc chắn khiến cô tuyệt vọng không biết tìm lối thoát nào. Al có lẽ giống như một hiệp sĩ trong bộ áo giáp sáng chói được cử đến để giải cứu cô khi anh đột ngột xuất hiện và đề nghị cô trốn thoát. Hẳn là nó dường như nằm ngoài những giấc mơ hoang dại nhất của cô khi được nghe về thành phố Chicago xa xôi, nơi mọi thứ cô mong mỏi đều có thể trở thành sự thật.

J: Cô đang làm gì vậy?

A: Tôi đang ở trong khách sạn.

J: Cô ở đó bao lâu rồi?

A: Tôi nghĩ đã ba ngày. Rất bận bịu.

J: Cô nghĩ gì về nơi này?

A: Chưa bao giờ thấy thứ gì lớn như vậy.

J: Thị trấn thì như cô đã biết, phải không?

A: Vâng! Những cửa hàng đẹp, rất nhiều thứ trong đó. Họ có những thứ mà tôi thậm chí không biết mọi người có.

J: Cô ở khách sạn nào, June?

A: Tôi không biết. (Tạm dừng) Muốn tôi tìm hiểu sao?

J: Cô có thể không?

A: Ngay sau khi Al quay lại. Anh ấy sẽ nói với tôi.

J: Vâng, hãy tìm ra tên của nơi này. Cô có thích phòng của mình không?

A: Vâng. Giường mềm mại. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó, tôi đã nhảy vào giữa và nhảy lên nhảy xuống. Chưa bao giờ thấy một cái giường đẹp như vậy.

J: Thực sự thoải mái.

A: (bộc lộ tâm tình) Vâng. Chắc chắn tốt hơn rơm.

J: Cô có phòng tắm riêng ở trong phòng?

A: Vâng! Tôi vừa vào đó, và tôi vừa kéo sợi dây. Ngay sau khi nước chảy vào, tôi kéo nó lần nữa. Tôi thích xem điều đó.

J: Nước chỉ chảy và chảy, hả? Không bơm sao.

A: Vâng! Tôi không biết làm thế nào nó lên được đó. Al nói rằng có đường ống, đừng lo lắng về nó. Tôi không phải lo lắng về bất cứ điều gì bây giờ. Anh ấy nói với tôi rằng tôi không cần phải thế. Chỉ cần nhận lấy và tận hưởng những gì ở đây. Đừng hỏi dù chỉ một câu hỏi; đừng lo lắng.

J: Làm thế nào cô đến được đây?

A: Được chở trong xe của Al.

J: Nó là một chuyến đi dài phải không?

A: Chúng tôi đã mất một lúc. Chúng tôi dừng lại giữa đường vì công việc.

J: Cô có nhìn thấy nhiều đất nước không?

A: Tôi đồ rằng tôi đã nhìn thấy đủ số đất nước trong suốt cuộc đời tôi. Tôi chưa bao giờ mơ ước điều gì giống như Chicago.

J: Cô thực sự thích nơi này, hả?

A: Tôi sẽ không bao giờ rời khỏi thị trấn này!

J: Bạn nghĩ rằng bạn sẽ chỉ sống ở đây phần còn lại của cuộc đời mình?

A: Đúng vậy!

Một Alice ở Xứ Sở Thần Tiên đầy hạnh phúc. Chúng tôi biết rằng cô ấy sống ở khách sạn Gibson trong khi Al đã đang xây dựng một ngôi nhà lớn trên đường Lake. Nghiên cứu không công bố bất kỳ con đường nào có tên đó trên bản đồ ngày nay. Nó có thể được gọi là một cái gì đó khác, bây giờ. Nhưng tôi phát hiện ra rằng vào khoảng năm 1900, các khu đất rộng rãi dành cho những người giàu có bắt đầu được xây dựng cách xa thị trấn dọc theo bờ biển phía bắc của Hồ Michigan, và được biết đến là khu vực Bờ biển Vàng. Việc xây dựng này đã dừng lại trong Thế chiến thứ I. Điều này phù hợp với khoảng thời gian mà cô ấy nói rằng ngôi nhà của cô ấy đang được xây dựng. Một lý do khác để nghĩ rằng đây có thể là khu vực chính xác tôi đã phát hiện ra trong một mục các tệp báo vi phim cũ của thời đại. Cảnh sát đã tìm thấy một lò hỏa táng từng được sử dụng để thiêu xác các băng nhóm xã hội đen đối thủ. Nó được giấu trên một trong những điền trang ở khu vực Bờ biển Vàng ở Phía Bắc.

Nhưng ngay cả sau khi Al và June chuyển đến nhà, mọi thứ không phải lúc nào cũng suôn sẻ, như sự việc minh họa tiếp theo đây.

Cô ấy đã bị thụt lùi về năm 1918.

J: Cô đang làm gì vậy?

A: Ồ, chẳng có gì cả. Cố gắng đọc cuốn sách này, nhưng nó thật khó.

J: Tại sao thế?

A: Ừm, tôi đọc không tốt lắm.

J: Ồ, Cô đang cố cải thiện khả năng đọc của mình?

A: Tôi không muốn ai đó nói rằng tôi không biết đọc.

J: Tên cuốn sách là gì?

A: Bible ( Kinh thánh).

J: Ồ, Cô có đi nhà thờ không, June?

A: (Chán ghét) Không!

J: Chà, đó là … Kinh thánh. Cô đang đọc nó?

A: À, tôi nhớ mọi người đã đọc Kinh thánh khi tôi còn là một cô bé. Tôi không muốn hỏi bất kỳ ai về cuốn sách, và cuốn sách này đã ở đây.

J: Cô thì ở đâu?

A: Trong phòng của tôi.

J: Cô đang ở trong khách sạn?

A: Không, tôi đang ở trong ngôi nhà này. Có một cuốn Kinh thánh ở đây.

J: Đó là nhà của ai?

A: À, đó là một trong những ngôi nhà của Al.

J: (Tạm dừng) Bạn đang đọc cái gì trong Kinh thánh? Bạn chỉ chọn một vị trí và bắt đầu đọc một số từ hay bạn bắt đầu từ đầu và đọc toàn bộ?

A: Chà, tôi nghĩ khi ngồi xuống đây, trang đầu tiên sẽ dễ hơn trang cuối. Nhưng tôi không thể hiểu được bất kỳ điều gì trong số chúng, vì vậy tôi chỉ bỏ qua. Những người này chắc chắn rất hài hước … tất cả những người này trong cuốn sách này. Mỗi nơi tôi mở ra, nó có những ký tự khác nhau trong đó. Đó là một cuốn sách kỳ lạ.

J: Nó khó hiểu không?

A: Không, tôi nghĩ ra rồi. Tôi đã hiểu ra tất cả ngay lập tức. Những kẻ điên rồ chết tiệt.

J: (Cười) Ồ, phải không?

Điều này chắc chắn có vẻ lạ khi Anita lớn lên như một người Công giáo, và các con của cô ấy học ở một trường Công giáo. Cô ấy chắc chắn đã quen thuộc với Kinh thánh của mình trong cuộc sống hiện tại này. Johnny đã nghĩ rằng năm 1918 là trong Thế chiến thứ nhất và anh ấy đã hỏi một vài câu hỏi để xem cô ấy có biết gì về nó không. Nhưng những câu trả lời của cô cho thấy chiến tranh ảnh hưởng ít nhiều đến cuộc sống của cô. Cô ấy đề cập đến các cuộc diễu hành ở khu vực trung tâm thành phố, nhưng cô ấy không kết nối điều đó với đất nước đang có chiến tranh.

J: Cô có đi ra ngoài thị trấn nhiều không?

A: Tôi không đi chơi nhiều. Al ra ngoài khá ít. Chúng tôi đi ra ngoài đó trong chiếc thuyền ngoài hồ.

J: Đó có phải là thuyền của anh ấy không?

A: Ồ, anh ấy có một chiếc thuyền lớn.

J: Cô có thích chèo thuyền không?

A: Nếu anh không đi ra quá xa. Tôi thích ở lại nơi tôi có thể nhìn thấy đất liền. Tôi không phải là cá. Tôi không muốn ra đó, nơi tôi không thể nhìn thấy đất liền.

J: Cô có biết bơi không?

A: Không, nhưng tôi có thể nổi.

J: Chà, những chiếc thuyền lớn đó có những chiếc thuyền nhỏ. Trong trường hợp có điều gì đó xảy ra, cô luôn có thể leo lên chiếc thuyền nhỏ và quay trở lại đất liền.

A: Vâng, tôi biết. Đó là những gì anh ấy nói với tôi, nhưng tôi muốn nhìn thấy đất liền hơn. Không muốn đi xa như vậy. (Tạm dừng) Ôi! (Cô ấy lắc đầu.)

J: Có chuyện gì vậy?

A: Tôi không hiểu một số từ này.

J: Không thể đọc chúng?

A: Chà, nó không có gì khác biệt với cách anh đọc chúng, tôi không biết ý họ là gì.

J: Có cuốn từ điển nào xung quanh không?

A: Cuốn gì cơ?

J: Một cuốn từ điển.

A: Tôi không biết. Nó là cái gì?

J: Ồ, đó là một cuốn sách có tất cả những từ ở trong đó, và nó cho cô biết nghĩa của chúng là gì.

A: (Ngạc nhiên) Vậy sao? Tôi chưa bao giờ thấy thứ như vậy.

J: Xem nào. Cô có thấy một thư viện ở trung tâm thành phố chưa? (Không có câu trả lời.) Hiệu sách thì sao?

A: Tôi nhìn thấy một cửa sổ không có gì ngoài sách trong đó. Chắc là một hiệu sách chăng.

J: Chà, nơi đó có lẽ có một trong những thứ mà họ gọi là từ điển. Và bên trong nó, tất cả những gì nó có chỉ là những trang giấy và những trang từ, và chúng cho bạn biết những từ đó có nghĩa là gì.

A: Hừ! Tôi sẽ!

J: Và khi cô đang đọc cuốn sách này, và cô tìm thấy một từ mà cô không biết nó có nghĩa là gì, cô chỉ cần đào/lục lọi cuốn sách kia ra, tra cứu từ đó và tìm hiểu ý nghĩa của nó. Hoặc điều mà mọi người hiểu về nó.

A: Uh- huh! Tôi nghĩ tôi cần một trong số cuốn từ điển đó. (Phát âm: t-ừ điển) Một số điều tôi không tài nào hiểu được dù thế nào đi nữa.

J: Hãy đọc cho tôi đoạn văn bản tiếp theo mà cô đang xem.

A: (Như thể đang đọc chậm rãi và đau đớn.) Anh ấy … bắt tôi … nằm xuống … trên đồng cỏ … xanh tươi. Đây, hãy xem, điều đó không có ý nghĩa gì cả. Tôi không muốn ra ngoài đồng cỏ. Tôi không muốn nằm ngoài đó. Anh có biết những gì anh sẽ gặp phải ngoài đó không?

J: Bọ hung?

A: Thọc huyết heo/dao mổ heo, trụ cột dây bò/phân bò. Tôi không muốn đi ra ngoài đó. Tôi cố gắng rồi, nhưng tôi không thấy gì về cuốn sách này. Tôi không biết tại sao họ gọi nó là một cuốn sách hay.

J: Đó có phải là những gì họ gọi nó là Sách Hay không?

A: Tôi chưa bao giờ nghe nó được gọi bằng cách nào khác trong một thời gian dài tôi lớn lên.

J: Mọi người đều có một cuốn trong số chúng?

A: Vâng, chúng tôi thậm chí đã có một cuốn.

J: Ồ, trở lại khi cô là một cô bé? Cô đã bao giờ từng thử đọc nó chưa?

A: Không. Cha của tôi có thể đọc nó. Tìm cái gì đó trong đó để chứng minh bất cứ điều gì ông ta muốn chứng minh. Tôi thích dòng “im lặng”.

J: Dòng “im lặng”? Đó là cái gì vậy?

A: Chà, nếu anh hỏi ông ấy điều gì đó và không giấu giếm, ông ấy sẽ mở cuốn sách đó ra và đọc, “Hãy tôn kính cha và mẹ bạn.” Sau đó, ông ấy đóng cuốn sách đó lại và nói, “Con biết điều đó có nghĩa là gì không? Có nghĩa là, hãy im đi!”

J: (Cười lớn) Ồ, Ông ấy nói thế rất nhiều, hả?

A: Vâng, Ông ấy nói điều đó gần như mỗi ngày. Tuyên bố rằng ông ấy đã đọc Kinh thánh rất nhiều. Ha!

J: Căn nhà cô đang ở gần với thị trấn này thì ở đâu? Hay cô đang ở ngay trung tâm thành phố?

A: Chà, ngôi nhà này thì không xa lắm, nhưng cảnh sát liên tục đến xung quanh những chỗ khác, và chúng tôi chuyển qua đây một chút, cho đến khi mọi thứ nguội đi.

J: Cảnh sát có làm phiền cô nhiều không?

A: Họ đến xung quanh đây để hỏi han, tỏ ra thông minh, đe dọa tôi. Tôi không sợ họ.

J: Họ đặt câu hỏi về điều gì?

A: Họ tiếp tục muốn biết tất cả về Al. Chúng tôi đi đâu và nhìn thấy ai, tất cả mọi thứ. Tôi không thể nói với ai bất cứ điều gì. Al bảo tôi phải giữ miệng về mọi thứ, và tôi làm thế. Tôi không nói gì với họ khi họ hỏi tôi. Họ đến nhà của tôi. Họ muốn biết về gói hàng.

J: Cô có loại gói hàng nào?

A: (Sắc bén) Anh sẽ không báo cảnh sát phải không?

J: Không.

A: Tôi đã ném nó xuống hồ.

J: Tốt. Họ sẽ không tìm thấy nó ở đó. Thế có gì trong gói hàng đó?

A: Nó có một khẩu súng trong đó. Chúng tôi gói nó và quấn nó trong băng dán với một chiếc khăn, và cả những viên gạch trong đó, tạo thành một gói hàng lớn. Và tôi đã đi ra ngoài, trên một chiếc thuyền và tôi đã ném nó xuống.

J: Loại thuyền cô đi ra đó là gì vậy?

A: Nó là thứ để tham quan.

J: Cô có biết tại sao cảnh sát muốn có khẩu súng đó không?

A: Họ thậm chí sẽ không nói với tôi rằng họ muốn có súng. Họ hỏi tôi có một gói hàng nào không.

Họ nghĩ rằng họ đã nhìn thấy anh ấy đưa cho tôi một gói hàng. Và tôi nói với họ rằng tôi không biết họ đang nói gì. Tôi không nói chuyện. Al đối xử tốt với tôi, và tôi không nói gì đâu.

J: Đúng vậy.

A: Tôi không phải nấu ăn. Tôi không phải làm gì cả.

Khi thức dậy từ phiên thôi miên này và trong khi thảo luận về nó, Anita nói rằng cảnh về khẩu súng có một tác động kỳ lạ đối với cô. Cô đã có một giấc mơ lặp đi lặp lại trong nhiều năm về việc đi chơi trên một chiếc thuyền và ném một thứ gì đó khỏi tàu. Cô đã cho rằng đó có thể là một giấc mơ về một sự kiện nào đó trong tương lai bởi vì nó chẳng có ý nghĩa gì. Cô cũng nhớ về một sự cố kỳ lạ đã xảy ra khi cô sống quanh thành phố New York. Cô ấy đã đi ra ngoài trên một chuyến phà với một nhóm phụ nữ khác. Anita cảm thấy bất an toàn bộ thời gian và tiếp tục đứng bên lan can và nhìn chằm chằm vào mặt nước. Cô có cảm giác muốn ném một thứ gì đó xuống nước. Cô ấy bực tức nói với một trong những người phụ nữ khác một cách không thể giải thích được, “Tôi không có gói hàng. Đưa ví cô cho tôi. Tôi sẽ ném nó xuống!” Không cần phải nói, họ đã không để cô ấy làm điều đó. Nhưng cô không bao giờ có thể hiểu được lý do của những hành động kỳ lạ của mình.

Tại sao những thứ như vậy lại làm phiền Anita sang cả một cuộc đời khác? Lẽ nào, mặc dù June bị vây quanh bởi những người khác liên quan đến tội phạm, nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy thực sự tham gia vào một việc phạm pháp sao? Cô ấy có thể nhìn theo hướng khác và giả vờ rằng nó không tồn tại, nhưng điều đó khiến cô ấy gặp rắc rối khi chính cô ấy cũng tham gia vào. Sau đó, Anita cũng có ác cảm với bạo lực ẩn sâu trong bối cảnh.

Cảnh tiếp theo bước vào “tuổi hai mươi ầm ĩ.”

J: Cô đang làm gì vậy?

A: Cố gắng cảm thấy tốt hơn.

J: Cô bị ốm à?

A: Ồ, không hẳn là bệnh. Tôi nghĩ đó là do thứ tôi đã ăn hoặc uống.

J: Nghe có vẻ như cô đã đến một bữa tiệc. Cô đã uống gì?

A: (Cô ấy ôm đầu của mình.) Tôi không biết nó là gì, nhưng nó có vị rất kinh khủng!

J: Bữa tiệc ở đâu?

A: Tôi đã tham gia nó tại khách sạn. (Rên rỉ) Tôi vẫn còn cảm thấy chóng mặt!

J: Khách sạn đó là gì?

A: Gibson. Họ có một phòng ăn lớn, một nơi tuyệt vời để tiệc tùng.

J: Cô đang sống ở khách sạn Gibson?

A: Không, tôi có nhà riêng.

J: Ở đâu vậy?

A: Sao thế, nó ở ngay đây thôi! Tôi ở đó!

J: Điều tôi muốn biết ở đây là địa chỉ là gì?

A: Đường Lake.

J: Cô có số nhà không?

A: Không, nó chỉ là Đường Lake.

J: Ý cô là, nếu tôi gửi cho cô một tấm bưu thiếp tới đường Lake, cô sẽ nhận được nó?

A: Này! Thật là tốt! Tôi chưa bao giờ có điều gì như vậy trước đây. Chưa bao giờ nhận được bất kỳ lá thư nào cả!

J: Cô có bao giờ gửi đi thứ gì không?

A: Không. Tôi sẽ viết thư cho ai đây?

J: Ồ, cô biết rất nhiều người.

A: Chà, tôi gặp họ hàng ngày. Tôi không bao giờ nhận được lá thư nào.

J: Cô có bao giờ nghĩ đến việc viết thư cho những người thân của mình không?

A: Không! Có thể họ muốn tôi trở lại hoặc thế nào đó. Tôi không muốn làm thế. Tôi chỉ muốn ở lại đây. Tôi có một cuộc sống khá tốt. Không muốn làm nó rối tung lên lúc này.

J: Cô bao nhiêu tuổi rồi, June?

A: Tôi ước gì anh không hỏi tôi điều đó! Tôi không thích nói về điều đó!

J: Được rồi. dạo này Al có xuất hiện hay không?

A: Anh ấy đã đưa tôi đến bữa tiệc tối qua.

J: Ý tôi là sáng nay. Anh ấy có ghé qua xem cô cảm thấy thế nào không?

A: Tôi vẫn chưa ra khỏi chiếc giường này. Tôi nghĩ anh ấy đang ở trong phòng của anh ấy. Tôi có thể không cần thức dậy hôm nay.

J: Vâng. Có lẽ cô nên để mình thoải mái vào hôm nay. Cô có gặp người mới nào trong bữa tiệc tối qua không?

A: Chà, một vài người đàn ông đã ở đó. Có một số cảnh sát.

J: Cảnh sát? Tại bữa tiệc của cô sao?

A: Vâng. Đó là một trong những lý do chúng tôi tổ chức bữa tiệc. Họ có cái nhìn tốt về mọi người và họ sẽ biết ai là người không nên làm phiền. Họ chưa biết nhiều. Nhưng tốt hơn hết là họ đừng bao giờ ngăn cản tôi vì bất cứ điều gì! Họ không được làm phiền tôi!

J: Ai đó đã giới thiệu họ với cô?

A: Không. Ồ, Al đã chỉ về tôi cho họ biết. Luôn làm tôi xấu hổ một chút. Tôi đã nói chuyện với họ một lúc. Chưa bao giờ được giới thiệu với họ. Al nói rằng tôi không cần phải nói chuyện với họ, rằng họ không xứng với tôi. Chỉ để họ biết tôi là ai và không bao giờ được làm phiền tôi.

Thời thế chắc chắn đã thay đổi so với tập trước khi họ bị quấy rối bởi cảnh sát đến mức phải dọn ra khỏi nhà một thời gian cho đến khi mọi chuyện nguội lạnh. Lệnh Cấm đã trở thành luật vào năm 1920 và nó đã xuất hiện ngay từ đầu, cảnh sát đã cố gắng thực thi nó. Sau đó, khi các băng đảng kiểm soát thành phố nhiều hơn, mọi thứ đã thay đổi. Thường có lời đồn đại rằng Big Bill Thompson, thị trưởng Chicago trong những năm đầy biến động đó, thuộc biên chế của trùm xã hội đen. Điều này dường như trùng khớp với những gì June đã nói trước đó về việc tham dự một bữa tiệc tại nhà của Thị trưởng. Vào năm 1930, khi cuộc đàn áp các băng đảng bắt đầu, những mối liên hệ này được biết là sự thật. Sau đó nó được gọi là “Liên minh Bộ ba” giữa các băng đảng, cảnh sát, thẩm phán và các chính trị gia cấp cao.

Vào một dịp khác khi chúng tôi nói chuyện với June, cô ấy đã trở về từ một bữa tiệc và đang ngủ. Lần này, cô ấy bất hợp tác và không nói chuyện với chúng tôi. Cô ấy muốn chúng tôi rời đi để cô ấy một mình, cô ấy có thể ngủ. Khi những tình huống kỳ quặc này xuất hiện, nó cho thấy rằng bạn không bao giờ biết một người sẽ đi đâu trong suốt phiên hồi quy. Nó cung cấp thêm bằng chứng cho thấy chúng tôi thực sự đang nói chuyện với một con người sống, và nó cho thấy Anita hoàn toàn đồng nhất với nhân cách kia như thế nào. Vì vậy, Johnny đã chuyển sang một thời điểm khác vào những năm 1920.

Đoạn này có mô tả về cách băng nhóm hoạt động. Đó cũng là dấu hiệu đầu tiên cho thấy cô ấy đang trở nên bệnh tật.

A: Hôm nay không làm gì cả. (Lười nhác) Không, tôi không nghĩ mình sẽ làm gì cả. Tôi chỉ muốn thoải mái.

J: Cô làm gì hôm qua?

A: Tôi đã đi mua sắm.

J: Cô mua cái gì?

A: Ồ, tôi đã mua một số mũ, và tôi mua một số giày. Chúng là những đôi giày bạc

J: Bạc? Cô có một chiếc váy để đi cùng chúng không?

A: Tôi đang được may một chiếc.

J: Tôi cá rằng đôi giày đó tốn rất nhiều tiền.

A: Anh nên tin là thế. Tôi đã trả chín đô la cho những thứ này.

J: Chàng trai! Chúng hẳn là sẽ được dùng trong một thời gian dài.

A: Không, không lâu lắm đâu. Tôi sẽ mặc chúng ra ngoài khiêu vũ. Tôi bây giờ cảm thấy hụt hơi khi nhảy quá lâu . Tôi chắc chắn thích nhảy, dù sao đi nữa.

J: Cô dự định làm gì vào ngày mai, June?

A: À, tôi không biết. Nó chưa phải là ngày mai. Tôi có lẽ sẽ đi đâu đó tối nay. Nếu tôi đi tối nay, tôi sẽ nghỉ ngơi vào ngày mai. Tôi không bao giờ biết liệu mình có đi đâu hoặc không. Tôi ở nhà khá nhiều vào buổi tối và đợi Al. Nếu anh ấy đến, chúng tôi đi đâu đó, nếu anh ấy muốn. Đôi khi chúng tôi dành cả đêm ở đây.

J: Anh ấy có ghé qua gần đây không?

A: Anh ấy đã ghé đêm qua.

J: Anh ấy có thích giày và mũ mà cô đã mua không? Hay cô đã cho anh ấy xem chưa?

A: Tôi không cho anh ấy xem nhiều. Tôi chỉ mặc chúng. Tôi thường cho anh ấy xem mọi thứ tôi mua, như một đứa trẻ. Bây giờ, tôi chỉ nói với anh ta nếu tôi muốn một cái gì đó, hoặc tôi chỉ cần đi lấy nó. Nếu anh ấy không thích nó, anh ấy cho tôi biết điều đó.

J: Ồ, nhưng anh ấy không biết về đôi giày chín đô đó.

A: À, anh ấy sẽ không quan tâm đâu. Anh ấy đã mua cho tôi một lần và trả 30 đô la cho chúng. Anh ấy nói rằng họ làm những món còn đắt hơn một số nơi khác. Tôi nên có những gì tôi muốn.

J: Cho một đôi giày sao? Có vẻ như với tôi, 30 đô la sẽ mua được rất nhiều đôi giày.

A: Vâng, anh ấy đã cười; anh ấy nói rằng một số người nghèo đói không có nhiều tiền để ăn trong một tháng.

J: Vâng, tôi đoán một số người đó làm việc rất lâu cho 30 đô la.

A: Không phải tôi! Không phải tôi rồi!

J: Gần đây có tham gia bữa tiệc nào không?

A: Chà, chúng tôi sắp có một cái vào tháng tới và nó sẽ là bữa tiệc siêu to/ tiệc ông ngoại của tất cả bữa tiệc. Tôi sẽ phải có thêm rất nhiều sự trợ giúp cho việc đó.

J: Cô sẽ tổ chức nó ở đây ngay tại chỗ của cô sao?

A: Vâng. Tôi không làm điều đó quá thường xuyên nữa, nhưng tôi nghĩ đây sẽ là thời điểm thích hợp để làm điều đó.

J: Bữa tiệc sẽ diễn ra như thế nào?

A: Chà, chúng tôi có thể gọi nó là bữa tiệc ngày 4 tháng 7, nhưng không hoàn toàn vậy. Chúng tôi sẽ có pháo hoa và làm tất cả mọi thứ. Chúng thật ra đang được che giấu.

J: Che đậy sao? Điều gì đang thực sự diễn ra?

A: Họ sẽ giết hai người đàn ông. Tại nhà để xe.

J: Al có nói với cô điều này không?

A: Không, anh ấy không nói với tôi. Tôi đã nghe anh ấy nói điều đó.

J: Cái gì? Hai người bạn của anh ấy hoặc …

A: Chà, nghe có vẻ buồn cười khi giết chính bạn bè của mình , nhưng tôi nói với anh ‘, tôi tin rằng Al sẽ giết mẹ của chính mình nếu nó cần thiết với anh ta. Không thể chơi cả hai bên sân bóng.

J: Họ có phải là người mà anh ấy làm việc cùng và anh ấy sẽ mời trong bữa tiệc không?

A: Vâng. Anh ta nói, hãy để nó thoải mái một lúc; hãy để họ nghĩ rằng họ đã an toàn tuyệt đối và không bận tâm nữa.

J: Họ đã làm gì?

A: Òm, tôi không chắc lắm. Nó liên quan đến một số tiền và một cô gái.

J: Ồ, Cô có nghĩ có thể họ đã lấy trộm một số tiền của anh ta không?

A: Vâng, tôi nghĩ họ đã làm thế. Tôi nghĩ họ đã chơi hai mặt. Họ để cô gái đó đi đến một nơi nào đó mà cô không nên đến.

J: Cô nghĩ rằng Al … Al sẽ giết người sao?

A: Phải … anh ấy đã làm thế rất sớm trong trò chơi. Anh ấy đã làm phần được chia, tôi đoán vậy, nhưng anh ấy không cần phải làm điều đó bây giờ. Không có cơ hội.

J: Anh ấy có người khác làm điều đó thay cho anh ấy?

A: Tất cả những gì anh ấy phải làm là nói, “Anh biết một người nào như vậy-và-như vậy không?” Người đàn ông nói, “Có.” Anh ta sẽ nói, “Tôi nghe nói rằng họ sẽ không ở với chúng ta lâu.” Tôi nghe thấy anh ấy nói chuyện với một người đàn ông, và anh ta nói, “Tôi nghe nói rằng họ sẽ đi ra ngoài tham gia một bữa tiệc vào ngày 4 tháng 7, và tôi nghe nói sắp có tai nạn. “Và anh ấy cười và nói,” Yeahhh, lũ khốn đó sẽ không được về nhà nữa đâu. “

J: Cô nghĩ họ sẽ gặp phải tai nạn gì?

A: Chà, tôi phải nghĩ, có thể sẽ sử dụng tất cả pháo hoa đó để che đi rất nhiều tiếng ồn. Có lẽ họ sẽ bắn những người đó.

J: Họ sẽ phải làm gì với những người đàn ông sau khi giết họ những người đó.

A: Ồ, đó không là vấn đề gì cả. Anh có thể bỏ cái xác khá dễ dàng.

J: Họ làm gì?

A: Ồ, Anh chỉ cần ném chúng vào một hố vôi sống, đậy chúng lại và để nó làm việc. Không mất nhiều thời gian.

Đó đã là một bất ngờ. Giả thiết đầu tiên của tôi là họ sẽ ném xác xuống hồ, vì họ rất gần chỗ có nước. Rõ ràng họ đã có những phương pháp triệt để hơn.

J: Điều đó làm phân hủy xác sao?

A: Ồ, nó ăn dần mọi thứ, họ nói với tôi.

J: Họ đã làm điều đó trước đây sao?

A: Tôi đã nghe họ nói về nó. Khi con chó nhỏ của tôi cắn Al, anh ta nói rằng anh ta sẽ ném nó vào một trong những cái hố đó, và anh ta sẽ không cho nó ân sủng của một viên đạn trước đâu. Tuy nhiên, anh ấy đã không làm điều đó.

J: Cô có loại chó nào?

A: Uh, Nó đã được đặt vào giấc ngủ ngàn thu một năm trước, tôi đã có một con chó nhỏ dễ thương kinh khủng. Nó chỉ là một trong những con chó bé tí. Tôi tìm thấy nó trên một con đường và đã mang nó về nhà. Al chưa bao giờ thích con chó đó. Nó sủa và gầm gừ với anh ấy mọi lúc. Nói đến điều đó, nếu Al ở nhà, tôi phải giữ con chó đó ở nhà để xe hoặc nơi nào đó. Một ngày nọ, anh ta ghé vào và con chó đó đang ở cùng với tôi trong phòng của tôi, và con chó đó định xé xác anh ta. Đó là khi anh ấy đe dọa sẽ loại bỏ nó.

J: Đó là một con chó nhỏ sao?

A: Ồ, tôi đoán đó chỉ là thứ bạn gọi là chó có kích thước trung bình; không quá lớn, không quá nhỏ. Tôi không thích những con chó trông giống như chuột.

J: Cô đã đặt tên cho con chó chưa?

A: À … nó có một cái tên. Tôi gọi nó là Peter. Tôi không biết tại sao, nó chỉ có vẻ là một cái tên hay đối với nó. Al nói điều đó thật tầm thường, nhưng tôi không có ý như vậy. Nó chỉ là một con chó nhỏ ngoan ngoãn. Dù sao tôi cũng chỉ gọi nó như thế. Tôi thích con chó đó. Anh biết đấy, con chó đó không bao giờ để ai chạm vào tôi. Nó đã từng ngồi khóc suốt thời gian bị bỏ ở trong gara.

J: Cô nói rằng cô đã tìm thấy nó trên đường sao?

A: Vâng. Chúng tôi đang lái xe và nó nằm bên đường rên rỉ. Tôi nghĩ có lẽ nó đã bị trúng đạn. Tôi muốn dừng lại và đưa nó đi khám. Khi tôi nhất nó lên, tôi thấy nó chỉ đói thôi. Trông như thể nó toàn là xương; lông thì đã rụng. Al nói rằng đó là thứ gớm ghiếc nhất mà anh từng thấy. Con chó bắt đầu gầm gừ với anh ấy ngay lập tức. Tôi đã nói với anh ta những gì cha tôi nói: rằng một con chó biết nhìn người tốt và người xấu.

J: Al nghĩ gì về điều đó?

A: Sao, anh ấy nói với tôi nếu nó gầm gừ với những người xấu, tôi cũng xấu như anh ấy. Tôi chỉ cười. Tôi biết nhiều hơn thế. Đôi khi chúng tôi ồn ào về điều đó. Nhưng tôi đã giữ con chó đó lại, và ngay sau đó, nó đã chạy nhảy xung quanh, trông có vẻ cáu kỉnh. Lông trở lại mượt mà và đẹp.

J: Có phải nó bị rụng nhiều lông không?

A: Vâng. Nó không rụng lởm chởm giống như một cái gùi cũ hay cái gì đó. Nhưng lông mỏng và trông khô xơ và dễ gãy. Tôi thường tắm rửa cho nó trong bồn tắm, và gần như ngày nào tôi cũng cho nó ăn trứng và sữa. Xay thịt cho nó. Al nói rằng tôi đã đối xử với con chó đó tốt hơn tôi làm cho anh ta.

J: Cô nói rằng cô phải đưa con chó vào giấc ngủ là thế nào?

A: À, một ngày nọ, nó chạy ra khỏi đó và bị xe đâm, và chân của con vật nhỏ bé tội nghiệp bị dập nát. Tôi đoán là nó đã già, và bác sĩ đã nhìn vào điều đó và nói rằng ông ta không nghĩ nó sẽ như vậy. Tôi không thể đứng nhìn người bạn nhỏ đau khổ. Tôi biết tôi yêu nó bao nhiêu. Khi tôi không thể buông bỏ và ra đi, tôi rất đau; Tôi khóc. Tôi không thể làm điều đó với nó. Tôi ước ai đó sẽ đưa tôi vào giấc ngủ đôi khi.

J: Tại sao, June?

A: Ồ, một số ngày tôi cảm thấy rất tốt. Một số ngày thì rất khó thở. Bắt đầu  và ho đến nổ tung cái đầu ngu ngốc chết tiệt của tôi.

J: Có bao giờ ho ra máu không?

A: Vâng, đôi khi. Chỉ là những vết nhỏ.

J: Bác sĩ nói gì về điều đó?

A: Anh ta nói là do tôi ho quá nên khiến cổ họng bị tổn thương. Nhưng ngực tôi đau quá.

J: Cô bị ho lâu chưa?

A: Uh, nó bắt đầu từ vài năm trước với một cơn cảm lạnh, và cơn ho dường như cứ kéo dài và dai dẳng. Và nó bắt đầu ngày càng tồi tệ hơn, và tôi ghét khi tôi ho như thế. Nó khiến tôi cảm thấy như mình yếu đuối.

J: Có lẽ cô nên đi ngủ và nghỉ ngơi trong vài ngày.

A: Chà, tôi không thể nằm trên giường dù một chút. Tôi bị đau lưng vì nằm trên giường nhiều, như họ nói với tôi. Chúng tôi có thể tiếp tục và chẳng bao lâu nữa tôi sẽ cảm thấy ổn. Tôi nghỉ ngơi nhiều hơn, vậy thôi. Giọng đôi khi bị trầm.

J: Ồ, nó cũng ảnh hưởng đến giọng nói của cô sao?

A: Có vẻ như đôi khi rất nó thì khó nói chuyện. Tôi không nói chuyện như cách đây rất lâu khi tôi còn trẻ. (Nói to hơn) Ý tôi là, không phải do tôi già!

J: Ồ, không! Tại sao chứ, cô trông không giống hơn… 35.

A: Vâng? Cảm ơn!

J: Cô có phải trên 35 tuổi không?

A: Tôi có trông như vậy không?

J: Không.

A: Vậy thì tôi không! Đàn ông già như anh ta cảm thấy, và phụ nữ thì già như cô ấy được trông thấy!

J: (Tạm dừng) Cô sẽ làm gì để sẵn sàng cho bữa tiệc ngày 4 tháng 7 này?.

A: Ồ, anh biết đấy, chuẩn bị pháo hoa, và tôi đoán là phải đi mua một số thứ để uống. Có một số người đến và chơi nhạc.

J: Một ban nhạc à?

A: Vâng, tôi đoán anh sẽ gọi họ là bốn hoặc năm người. Tôi sẽ có thêm hai đầu bếp ở đây nấu ăn.

J: Cô định phục vụ gì?

A: Sao, tôi chỉ nghĩ rằng tôi sẽ có một số dăm bông nướng, chúng được cắt lát. Có tất cả các thứ đi kèm với giăm-bông.

J: Điều đó thật tốt. Hầu hết mọi người đều thích giăm bông. Tôi tự hỏi làm thế nào mà hai người đàn ông sẽ không rời bữa tiệc như dăm bông?

A: Al hỏi họ thích ăn cái gì. Họ nghĩ rằng họ sẽ là những vị khách rất đặc biệt. Al nói với họ rằng sẽ không có ai được đối xử như họ vào đêm đó.

J: (Cười) Nhưng anh ấy không nói với họ rằng họ sẽ được đối xử như thế nào, đúng không?

A: Không, ngực của họ đều căng lên, anh có thể nói rằng họ nghĩ họ sẽ được thăng chức. Al nói nếu họ sống tốt, họ có thể sẽ vươn cao hơn rất nhiều.

Những câu lừa bịp mang ý nghĩa đôi này rất thú vị, nhưng giọng Anita đột nhiên trở nên căng thẳng và nhỏ dần. Cô rên rỉ, “Oooh … ngực của tôi đang đập mạnh.” Rồi giọng cô ấy bắt đầu khàn đi.

J: Cô bị ho nặng hơn vào mùa hè hay mùa đông?

A: (Giọng cô ấy có vẻ sỏi đá/khản đặc) Chà, tôi đoán nó thực sự tồi tệ hơn vào mùa đông. Oooh … (cô ấy nghe như thể cô ấy đang rất đau).

J: Có lẽ ngồi ngoài nắng sẽ giúp nó đỡ một chút.

A: (Cô ấy cố hắng giọng.) Chà, tôi đoán họ nói…

Giọng cô ấy trở nên khàn khàn đến mức khó nghe. Sau đó cô ấy bắt đầu ho.

J: Có vẻ như các bác sĩ sẽ có một số loại thuốc để giải quyết vấn đề này.

A: Không, nó không hoạt động quá tốt. Đôi khi nó có; đôi khi nó không. (Cô ấy có vẻ yếu ớt). Johnny đưa cô ấy về phía trước kịp thời để giảm bớt sự khó chịu cho cô ấy. Ngay sau khi anh đếm xong giọng nói của cô ấy đã ổn.

J: Tôi sẽ đếm đến ba, và chúng ta sẽ chuyển sang năm 1930. (Đã đếm) Đó là năm 1930; Cô đang làm gì bây giờ?

A: Tôi không thấy bất cứ thứ gì cả.

J: Cô không? … thế cô bao nhiêu tuổi?

A: (vấn đề thực tế là) Tôi không nghĩ mình là gì cả.

Cho đến thời điểm này, cô ấy kiên định đến mức lời giải thích duy nhất mà chúng tôi có thể đưa ra là cô ấy không còn liên quan đến cuộc sống của June / Carol nữa. Điều này có nghĩa là cô ấy chắc chắn đã chết trước năm 1930, nhưng khi nào và như thế nào? Nó cũng đưa ra một điểm thú vị. Nếu Anita chỉ đơn thuần là bịa ra một câu chuyện giả tưởng để làm hài lòng nhà thôi miên (như đã được gợi ý), tại sao cô ấy không tiếp tục? Tại sao cô ấy đột nhiên đụng phải một bức tường để trống khi Johnny đưa cô ấy đi trước năm 1930? Nếu cô ấy thực sự đã chết trước thời điểm đó, bây giờ anh sẽ phải quay lại và tìm hiểu hoàn cảnh. Nhưng nó sẽ phải được thực hiện cẩn thận để không đưa ý tưởng vào đầu cô ấy. Không tiết lộ suy nghĩ của mình về tình huống này, anh đếm ngược lại cô một lần nữa về năm 1927.

J: Đó là năm 1927. Bây giờ cô đang làm gì?

A: Đang lái xe của tôi. (Rõ ràng là cô ấy đã trở lại cuộc sống của June.)

J: Cô đang đi đâu vậy?

A: Chỉ đang lái xe thôi, nhanh nhất tôi có thể. … Tôi đang bực. (Nghe như cô ấy thật sự như vậy.)

J: Tại sao cô lại giận dữ?

A: Tôi chưa từng thế Al. Anh ấy không nghe điện thoại. Đã ba ngày rồi. Anh ấy nói anh ấy đang bận việc.

J: Có lẽ anh ấy phải đi ra khỏi thị trấn.

A: (Chế nhạo) Tôi nghe câu chuyện đó rất nhiều.

J: Cô đang lái xe ở đâu?

A: Trên một con đường, chỉ ở trong đất nước này.

J: Và cô đi nhanh như thế nào?

A: Ồ, tôi đi khá nhanh gần 30.

J: Bây giờ cô bao nhiêu tuổi? Đó là năm 1927? Có phải cô khoảng 50 phải không?

A: Khá gần. Gần hơn mức tôi sẽ thừa nhận. Ngay cả với thuốc nhuộm, anh cũng không thể che đi các nếp nhăn. Nhuộm tóc nhưng nếp nhăn lộ rõ. (Cô ấy có vẻ rất chán nản.)

J: Tại sao? Cô đang bắt đầu có một vài nếp nhăn sao?

A: Vâng. Tôi không còn xinh đẹp nữa. Tôi đã đẹp, nhưng tôi không phải bây giờ. Nhăn nheo và già. Chỉ là không tốt. Không có gì là tốt cả. (Cô ấy có vẻ rất buồn.)

J: Chà, cô đang có một quả bóng. Sống thực sự.

A: Vâng. Nhưng tôi đã không làm gì cả. Tôi đã không làm bất cứ điều gì cho bất kỳ ai. Tôi đã có thể gửi cho mẹ tôi một số tiền. Bà ấy có thể đã sử dụng nó. … Tôi đã tiêu xài nó cho tôi.

J: Cô vẫn đang lái xe trên đường?

A: (Chán nản) Không, tôi dừng lại ở hồ. Gần như tối rồi, nhưng nó không hẳn. Đêm nay thì khác.

J: Nó thì khác như thế nào?

A: (Rất buồn) Tôi muốn nhảy xuống, nhưng tôi lại sợ. … Tôi đang gần mặt nước. Tôi đang nhìn nó.

Chúng tôi biết cô ấy chắc đã chết ở đâu đó vào cuối những năm 1920. Cô ấy đã tự sát sao? Johnny biết rằng anh không thể đến ngay và hỏi cô ấy, vì sợ sẽ gợi ý cô ấy. Vì vậy, anh ấy quyết định để cô ấy nói chuyện, và để cô ấy kể câu chuyện của riêng mình mà không bị ảnh hưởng từ chúng tôi.

J: Đây là thời gian nào trong năm?

A: Vào cuối mùa xuân. Tôi nhìn thấy tử đinh hương, và những bụi cây xung quanh. (Ngập ngừng lâu) Tôi muốn về nhà, nhưng không có ai ở đó. … Tôi một mình … Không có gì vui khi ở một mình. … Đôi khi tôi chỉ gặp Al.

J: Tôi cá là nếu bạn lái xe trở về nhà và gọi cho Al, anh ấy sẽ ở đó.

A: (Giọng cô ấy thì xì xào) Tôi không nghĩ vậy. Anh ấy tử tế chỉ vì anh ấy không muốn tôi nói ra chuyện gì. Anh ấy biết tôi sẽ không nói. Anh ấy biết tôi yêu anh ấy.

Có vẻ như cô ấy sẽ không nói những gì đã xảy ra. Johnny không muốn ép buộc vấn đề, vì vậy anh ấy sẽ phải tiếp tục xem liệu anh ấy có thể tìm ra những gì đã xảy ra hay không. Rõ ràng là sau những phiên sau đó, cô ấy đã không tự sát vào cái đêm đen tối bên hồ, mặc dù cô ấy hẳn đã rất chán nản để phải nghĩ về điều đó.

Trong đoạn tiếp theo, cô ấy đề cập đến một chuyến đi mà cô ấy đã thực hiện. Vào hai dịp riêng biệt cách nhau vài tháng, cô ấy đã đề cập đến cùng một chuyến đi, vì vậy tôi đã kết hợp chúng lại vì chúng có cùng một sự kiện. June rõ ràng là bị ốm, và có vẻ như cô ấy sắp đi đến gần cuối cuộc đời mình.

Johnny đã đưa cô trở về cuối những năm 1920, và anh hầu như chưa đếm xong khi cô bắt đầu ho nhiều và khó thở. Khi cô ấy dừng lại, anh ta tiếp tục.

J: Cô cảm thấy thế nào, June?

A: (Do dự) Tôi cảm thấy yếu ớt. Cố gắng để có được cảm giác tốt hơn.

J: Vấn đề ở đây là gì?

A: Tôi đoán là tôi chỉ bị cảm một chút thôi. Tôi không thể thở tốt. Bị ốm … hơn một tuần. Khoảng một tuần trước. Tôi không nghĩ là mình sẽ quay lại đây.

J: Cô đã ở đâu?

A: Ồ, tôi đã đi một chuyến với Al. Chúng tôi định đến New York, nhưng chưa bao giờ đến được. Chúng tôi dừng lại ở Detroit.

Rõ ràng, June đã bị ốm trong chuyến đi và đó là lý do tại sao họ không vượt qua được chặng đường.

J: Detroit sao? Chàng trai, còn lâu mới tới.

A: Tôi thề. Không tốt bằng Chicago. Không như thị trấn này! Tôi thích thị trấn này hơn.

J: Nó cũng không lớn bằng, phải không?

A: Tôi không biết. Nó trông có kích thước khá lớn, nhưng nó không đạt được đảng cấp của Chicago. Tôi không bao giờ muốn rời khỏi đây. Chúng tôi tiếp tục … vài công việc kinh doanh, nhưng tôi đã mua rất nhiều thứ và có một khoảng thời gian vui vẻ.

J: Ai đã đi với cô?

A: Ồ, tôi đã đi cùng cô gái này và chồng cô ấy, và Al. Đáng lẽ đó là công việc, và chúng tôi đi cùng họ đế trông không giống như chỉ có đàn ông đi du lịch một mình. Và chúng tôi đã đưa cô gái này … Tôi nghĩ đó là em họ hoặc cháu gái của cô ấy … một bé gái đi cùng chúng tôi. Al nói rằng chúng tôi trông giống như một gia đình lớn hạnh phúc.

Tôi phát hiện ra rằng trong khoảng thời gian này có một băng nhóm được gọi là “Purple Gang” ở Detroit. Đây có phải là lý do để họ không muốn bị phát hiện trong chuyến đi “công tác”?

J: Đó là một chuyến đi dài đến Detroit, phải không?

A: Chúng tôi đã lái xe. Nó thì dài … mất một khoản thời gian, yep. Đi quá xa trong một ngày và anh chỉ thấy mệt mỏi.

J: Người phụ nữ kia có phải là bạn tốt của cô không, hay cô chỉ vừa gặp trước chuyến đi?

A: À, tôi biết cô ấy. Họ đến nhà. Cô ấy không thực sự là một người bạn tốt. Họ ở đây với nhiều công việc và nhiều thứ khác.

J: Cô có nhiều bạn bè ở đây không?

A: À, Al không thích tôi quá thân thiện với một số người. Tôi gặp mọi người. Anh ấy mang mọi người đến đây rất nhiều. Tôi không thực sự gần gũi với bất kỳ ai.

J: Ý cô là họ hầu hết là bạn kinh doanh của Al?

A: Vâng, và bạn gái của họ. Hãy cẩn thận với những gì bạn nói, ngay cả với họ.

Cô lại bắt đầu ho dữ dội.

A: Dường như không thể vượt qua cái lạnh này. Tôi nghĩ phổi của tôi hơi yếu. Đôi khi cảm thấy khó thở.

J: Chà, tôi nghĩ ánh nắng có thể sẽ giúp ích rất nhiều. Điều đó cũng tốt như dùng thuốc vậy.

A: Tôi nghĩ nó tốt hơn. Thuốc đôi khi khiến anh buồn ngủ. Chỉ cần nghỉ ngơi một cách tự nhiên là sẽ tốt hơn.

J: Bác sĩ đã đến khám cho cô chưa?

A: Ồ, có hai hoặc ba lần kể từ khi tôi bị bệnh.

J: Họ nói cái gì có vấn đề?

A: Họ không bao giờ nói với tôi. Họ tiêm cho tôi một số mũi và cho tôi một ít thuốc. Nó làm cho tôi ngủ nhiều.

J: Tên bác sĩ của cô là gì? Cô có một bác sĩ chăm sóc mình mọi lúc không?

A: Tôi không thấy anh ta gần đây. Anh ấy yêu cầu một bác sĩ khác đến gặp tôi, để xem anh ta nghĩ vấn đề là gì. Anh ấy nói rằng anh ta biết về nó nhiều hơn anh ấy.

J: Ồ, các bác sĩ khác nhau có những lĩnh vực làm việc khác nhau. Một bác sĩ có thể biết ít nhiều về cảm lạnh, và một bác sĩ khác có thể biết một chút về gãy tay.

A: Người này không thông minh lắm.

J: Anh ta sao?

A: Không, anh ấy không hề! Anh ấy nghĩ tôi sẽ rời Chicago. Anh ấy rất không thông minh chút nào. Tôi sẽ không rời khỏi đây. Anh ấy nói về khí hậu khô, nóng. Tôi nói với anh ấy rằng tôi đã từng ở trong một trang trại khô nóng. Nó không được cái quái gì với tôi cả. Tôi thích ở đây.

J: Tên của người bác sĩ đó là gì?

A: Chà, tôi nghĩ nó là Brownlee.

J: Tôi đảm bảo tôi sẽ không tìm tới anh ta.

A: Không, đừng! Anh ta muốn gửi tất cả mọi người tới Arizona.

J: Arizona? Đó là ở đâu?

A: Chỉ có Chúa mới biết. Nơi tận cùng của Trái Đất, tôi đoán vậy. Tôi đã hỏi anh ta ngay, nó có phải ở Chicago không? Anh ta cười và nói, không. Và Al nói, quên đi, cô ấy sẽ không đi đâu cả.

J: Khí hậu khô nóng. Bác sẽ thông thường của cô sẽ nói gì về điều đó?

A: Ừ thì, anh ta nói với tôi rằng tôi phải làm bất cứ điều gì người đàn ông này nói. Tôi chỉ hỏi anh ta, có phải họ đang móc nối với nhau không. Chắc phải đang bán đất ở Arizona. Cô gái này sẽ ở yên ở Chicago. Tôi thích thế thôi.

J: Tên của bác sĩ thông thường của cô là gì?

A:Oh, là Lipscomb.

Sau đó, tôi viết thư cho Hiệp hội Y khoa Hoa Kỳ ở Chicago. Tôi hỏi liệu có một bác sĩ có tên trong số đó đã từng hành nghề ở Chicago vào cuối những năm 1920 hay không. Họ viết lại rằng: “James W. Lipscomb, MD, qua đời ngày 25 tháng 4 năm 1936, Chicago.” Họ không thể xác định được Brownlee. Năm Lipscomb mất cho thấy rằng anh ta có thể đang hành nghề ở Chicago vào thời điểm được đề cập, cái tên này không phải là một cái tên phổ biến. Việc Brownlee không được xác định sẽ không quá kỳ lạ vì anh ta nghe như một chuyên gia và có thể đến từ bất cứ đâu. Ngoài ra, cô ấy cũng không chắc chắn về tên của anh ta. Khi bạn bắt đầu nhiệm vụ khó khăn cố gắng xác minh điều gì đó như thế này, bất kỳ mảnh nhỏ nào được kiểm tra cũng giống như tìm thấy một viên kim cương trong cát. Hãy hỏi bất kỳ ai mà đã từng cố gắng nghiên cứu gia phả của họ xem.

J: Lipscomb. Anh ấy có phải là một bác sĩ giỏi?

A: Chà, tôi đã nghĩ như vậy cho đến khi anh ta mang anh chàng này đến đây. Tôi không tin ai trong số họ cả. Anh ấy nói thời tiết lạnh đã làm đau tôi. Tôi thích thời tiết lạnh mà.

J: Cô có vấn đề trong cổ họng mình không?

A: Tôi chỉ không thể thở thoải mái, và tôi ho rất nhiều.

J: Nhưng nó đau khắp ngực của cô, đúng chứ?

A: Khi tôi ho, nó đau lắm.

J: Chà, thời tiết bên ngoài có lạnh và ẩm ướt không?

A: Ừ thì, sống bên chiếc hồ này, tôi đoán nó ẩm ướt phần lớn thời gian; đó là điều họ nói. Nó không bao giờ làm tôi cảm thấy bị ẩm ướt. Tôi thích nó.

J: Đây là tháng mấy rồi?

A: Đây là tháng Mười hai.

J: Có tuyết rơi trên mặt đất không?

A: Có một vài lớp tuyết nhỏ.

J: Điều đó có lẽ  không giúp ít được gì cho cơn ho, và hơi thở của cô.

A: Điều này dường như chưa bao giờ làm đau nó. … ( Cô ấy trở nên nghi ngờ.) Ông không phải là một bác sĩ, đúng không?

J: Không. … Nhưng tôi sẽ nhớ tên người đàn ông đó, người đang cố bán đất ở Arizona

A: Đồ ngu!

ĐỂ LẠI NHẬN XÉT

Please enter your comment!
Please enter your name here