Ở phiên tiếp theo, Johnny muốn xem Anita liệu có thực sự trở lại với tính cách như chúng ta đã gặp trong tuần trước hay không. Nếu cô ấy quay lại, anh ấy sẽ hỏi những câu hỏi về khoảng thời gian đó và cố gắng làm cô ấy bối rối để xem liệu cô ấy có nhất quán trong câu trả lời của mình hay không. Ngoài ra, các năm trên cuốn băng đầu tiên không khớp. Carol không thể 16 tuổi vào 1907 nếu cô ấy gần 50 tuổi vào năm 1922. Vì vậy, trong phiên này, chúng tôi sẽ cố gắng làm rõ yếu tố thời gian. Nhiều năm sau, tôi đã học được rằng đây là một vấn đề phổ biến trong khi làm việc với các lần quy hồi. Các đối tượng thường xuyên nhầm lẫn về thời gian, như chúng ta đã biết, đặc biệt là lần đầu tiên họ được lui về. Các nhà văn gợi ý rằng chúng ta có thể đang làm việc với một phần bộ não phần mà không nhận biết được thời gian.
Chúng tôi nghĩ rằng cũng sẽ rất hứng thú nếu chúng tôi có thể tìm thấy một số thông tin có thể được xác minh và được ghi chép lại. Sau tất cả, cuộc đời của June / Carol chỉ xảy ra 40 năm trước. Chắc chắn rằng đã có những tài liệu ghi chép lại từ khoảng thời gian gần đây. Nhưng chúng tôi đã có một số ngạc nhiên.
Anita ngồi vào ghế sẵn sàng cho lần thu âm thứ hai, và chúng tôi rất háo hức chờ xem June / Carol có xuất hiện lần nào nữa không.
Anita lại hồi quy từ cuộc sống hiện tại của mình một lần nữa, sau đó được yêu cầu đi đến năm 1926.
J: Đó là một khoảng thời gian dài. Cô đã di chuyển tới Chicago từ một nơi khác phải không?
A: Tôi đến từ nông trại.
J: Cô thấy gì bây giờ?
A: Tôi đang ở trong sân nhà tôi.
J: Và cô sống ở đâu?
A: Tôi sống trong ngôi nhà gạch đỏ này. Nó có màu trắng trên đó, cửa chớp và sân thượng. Mọi thứ đều màu đỏ và trắng.
J: Đây là thành phố nào?
A: Là Chicago.
J: Tên cô là gì?
A: Chỉ một hoặc hai người biết tên thật của tôi. Mọi người gọi tôi là June.
J: June? Một cái tên đẹp.
A: Xinh đẹp như một ngày hè. June ( tháng sáu) thì vào mùa hè mà. Đó là khi chúng tôi chọn cái tên này, vào một ngày tháng Sáu. Đó là một ngày đẹp trời, tôi cũng là một cô gái xinh đẹp, vì vậy chúng tôi đã chọn cái tên June.
J: Họ của cô là gì?
A: Tôi không có họ nữa. Chỉ June thôi.
Duờng như tính cách cũ đã trở lại.
J: Hãy cho tôi biết tên thật của cô.
A: Carol Steiner.
J: Và cô sống ở đây trong ngôi nhà gạch đỏ với cửa chớp trắng này. Địa chỉ là gì?
A: Nó không có số; nó nằm trên đường Lake. Nó thật đẹp. Có nhiều cây cối ở đây.Cô có thể nhìn thấy bờ hồ từ sân thượng.
J: Cô sống ở Chicago bao lâu rồi?
A: Tôi đến đây ah để tôi xem, đã từ rất lâu rồi. Tôi đã ở đây khoảng 15 năm, tôi nghĩ thế, hoặc 16 năm có lẽ là 16 năm vào mùa thu này.
J: Trang trại trong Chicago ở đâu? ( anh ấy đang cố làm cô ấy bối rối)
A: Oh, không. Chicago là một thành phố lớn.
J:Oh vậy sao? Nông trại ở đâu?
A: Gần Springfield
J: Ở trong Illinois phải không?
A: Phải
J: Chà, tôi đã nghĩ có một Springfield ở Missouri. Có vẻ như tôi đã nghe điều đó ở đâu đó.
A: (Cười) Tôi chưa bao giờ nghe về nó. Chưa bao giờ nghe nói về nó trong cuộc đời của tôi.
J: Cô đã từng nghe nói về Missouri chưa?
A: Ừ thì,có người nào đó đã nói với tôi rằng nó nằm ngay cạnh Illinois, nhưng tôi chưa bao giờ nhìn thấy nó.
Trên thực tế, trong cuộc sống hiện tại này, Anita lớn lên ở bang Missouri.
J: Cô làm gì hầu hếtv gian? Cô có làm việc không?
A: Ồ, không! Tôi có ngôi nhà này và tôi giải trí rất nhiều. Tôi chăm sóc những bông hoa.
J: Cô có nhiều bữa tiệc tại nhà không?
A: Ồ, vâng, tôi có rất nhiều bữa tiệc. Và tôi chỉ đi nhiều nơi, và giữ mình bận rộn, nếu tôi cố gắng.
J: Ai đến dự tiệc của cô vậy?
A: Những người bạn của Al. Bạn bè kinh doanh của anh ấy.
J: Al là ai?
A: Al sống ở đây với tôi.
J: Đó là Al Steiner sao? (Anh ta lại dùng thủ thuật/ trò đánh đố một lần nữa.)
A: (Cười) Không, tên anh ấy không phải là Steiner.
J: Tên anh ấy là gì?
A: Đó là một tên tiếng Ý. Tôi không nên nói với bất kì ai cả.
J: Họ của Al không phải là Capone, phải không?
Johnny đã nghĩ đến tên trùm xã hội đen Chicago nổi tiếng từ những năm 1920. June nhanh chóng vào thế phòng thủ.
A: Đừng bao giờ gọi anh ấy bằng họ của anh ấy. Anh ấy bảo tôi không cần phải lo lắng bất kỳ điều gì, chỉ cần giữ im lặng. Đừng hỏi gì và làm những điều anh ấy bảo, rồi tôi sẽ ổn.
J: Ồ, không sao đâu. Cô có thể nói với tôi.
A: Chà, (do dự) S Anh sẽ không nói ra chứ?
J: Không, tôi sẽ không nói ai.
A: Nó là Gagiliano (phiên âm).
J: Gugiliano. Tôi nói vậy có đúng không?
A: GA Gagiliano. Đó là một cái tên vui nhộn, phải không? Tôi khó có thể đọc nó lúc ban đầu. Tôi phải là một wop ( người Ý định cư tại Mỹ ), anh ấy đã nói tôi thế, nhưng (cười khúc khích) tôi thì không.
J: Al có phải là một người đàn ông đẹp trai không?
A: Anh ấy rất đẹp trai.
J: Al bao nhiêu tuổi?
A: Anh ấy không bao giờ nói với tôi. Nếu tôi hỏi anh ấy, anh ấy cười và nói anh ấy đủ lớn/ già.
J: Và cô bao nhiêu tuổi?
A: Chà, tôi nghĩ tôi bằng tuổi Al. (Cô ấy đang trở nên buồn bã.) Tôi không lớn tuổi lắm, tôi không nghĩ nhiều nhưng tôi trông già hơn, và có vẻ như (giọng cô ấy đau đớn) … Tôi có phải nói với cô không?
J: Thì, nếu nó làm cô phiền lòng, cô không cần phải làm thế.
A: Tôi không muốn Al biết, chắc chắn không.
J: Ồ, tôi sẽ không nói với Al. Điều này chỉ là giữa cô và tôi.
A: Chà, tôi đang rất gần 40. Tôi không muốn già thêm nữa, nhưng tôi đoán là tôi phải thế. (Điều này nghe có vẻ như một lời nói dối hiển nhiên, nhưng vì những lý do cũng hiển nhiên.) Tôi nói dối về điều đó. Tôi không bao giờ nói với anh ấy sinh nhật của tôi là khi nào.
J: Để nó dừng lại ở khoảng 29 tuổi sao?
A: Vâng, tôi nghĩ mình sẽ mãi mãi 27 tuổi.
J: Để xem, cô muốn tôi gọi cô là June hay Carol hơn?
A: Tốt hơn hết anh nên gọi tôi là June. Al sẽ tức điên lên nếu anh ấy nghe thấy anh gọi tôi là Carol.
J: Được rồi, June.
Anh ta cố gắng chuyển sang một chủ đề khác và tìm một thứ gì đó có thể xác minh được.
J: Cô có đi xem phim không?
A: Không, tôi không được ra ngoài vào ban ngày nhiều lắm.
J: Thế vào buổi tối thì sao? Cô có đi ra ngoài rạp hát, hoặc có thể là một buổi biểu diễn nào không?
A: Chúng tôi đi xem các chương trình tạp kỹ. Tôi thích điều đó nhất. Tôi đã gặp Al Jolson vào tháng trước.
J: Đó là nhà hát nào vậy?
A: The Palace.
Điều này đã được kiểm chứng. Nhà hát Palace đã và đang nằm ở số 159 W. đường Randolph ở Chicago.
J: Có tốn nhiều tiền để vào xem một chương trình như vậy không?
A: Tôi không biết nó có giá bao nhiêu. Tôi chỉ hỏi Al liệu tôi có thể đi và anh ấy sẽ đưa tôi đi nếu có thể. Đôi khi, anh ấy thực sự bận rộn, nhưng tôi thường có được những gì mình muốn.
J: Họ có bất kỳ chương trình ảnh động nào quanh Chicago không?
A: Tôi nghe nói bây giờ họ đang có hai hoặc ba cái. Tôi đã đến một vài lần. Người ta cử động tệ/ ngớ ngẩn; họ trông không đúng lắm ở trên phim. (Cười) Họ không chuyển động trơn tru như mọi người thường làm.
J: Họ có nói chuyện trên phim không?
A: Ồ, đó là điều mới đấy, chỉ vài năm trước đến nay họ mới nói chuyện. Đã từng có những lời thoại được nói như, “Giá bơ là bao nhiêu?” Và anh ta nói với hắn, anh ta nói, “Lawd, tôi không đủ khả năng chi trả. Chỉ cần gửi cho tôi dầu mỡ trục. “(Đoạn này được nói với kiểu giọng bị ảnh hưởng bởi người da đen.)
J: (Cười lớn) Này, nghe như thể nó hẳn chắc chắn là tạp kỹ vậy.
A: Vâng, chúng là như thế. Và Jolson đã lập một số bản ghi lại. Tôi có chúng.
J: Cô có thích Al Jolson không?
A: Ừ, cho đến khi anh ấy … Tôi không thực sự thích thứ màu đen trên mặt anh ấy. Tôi không biết tại sao một người đàn ông da trắng lại muốn trông như vậy. Khi bỏ chúng đi, anh ấy khá đẹp trai.
J: Cô có máy radio/ đài vô tuyến không?
A: Vâng, tôi có một cái. Tôi nghe nhạc trên đó.
J: Cô thích kênh nào nhất?
A: Tôi không biết tên của kênh. Tôi để nó ở số 65, và mọi thứ sẽ đến/ và nó sẽ phát mọi thứ. (Tại đây, Anita đã giơ tay lên và thực hiện chuyển động xoay một mặt số lớn.) Có những kênh khác nhau, nhưng anh xoay một chút thôi. Sáu lăm là hay nhất.
Điều này cũng đã được kiểm tra. Đài phát thanh Chicago WMAQ, được thành lập vào năm 1922, nằm tại vị trí 67 megahertz trên mặt số
J: Họ có âm nhạc mọi lúc không?
A: Hầu hết thời gian.
J: Cô thích thể loại nhạc nào nhất?
A: Tôi thích Charleston. Nó mới và nó rất nhiều niềm vui.
J: Đó là cái gì vậy?
A: Đó là một điệu nhảy nhỏ dễ thương. Nhanh nhẹn/linh hoạt. m nhạc vui vẻ hạnh phúc. Tôi nhảy rất nhiều. Khi tôi bắt đầu nhảy, tất cả đều đứng lùi lại và quan sát. Tôi nhảy khá tốt, được lắm!
J: Cô biết làm những điệu nhảy nào?
A: Ồ, tôi có thể nhảy điệu Charleston, và … tôi có thể làm Hoochy -Cooch, cái mà bạn hướng xuống. Nó thú vị hơn những thứ như Fox Trot.Điệu Waltz thì chậm quá. Tôi thích nhạc nhanh.
J: Cô đã bao giờ nghe nói về điệu nhảy gọi là Black Bottom chưa?
A: Vâng, đó là điều tôi đã nói với anh. Tôi gọi nó là đang thực hiện điệu nhảy Hoochy-Cooch. Anh hướng xuống sàn, và anh lắc lư hết mức xuống và hết mức lên trên.
Tôi không biết liệu cô ấy có đúng hay không, nhưng mô tả đó chắc chắn sẽ phù hợp với cái tên Black Bottom.
J: Charleston đi như thế nào? Cô có thể ngâm nga cho tôi một chút được không?
A: (Cô ấy ngâm nga giai điệu truyền thống mà điệu Charleston thường nhảy.) … và anh có thể nhảy theo Charley Boy, Charley My Boy. Đó là một cách tốt để nhảy theo. Anh đứng tại một chỗ và anh đặt một chân lên phía trước và chân kia ra sau … một chân lên trước và chân kia lùi lại. Anh có thể làm mọi thứ với nó. Tôi chỉ mới học nó nhưng tôi đang nhảy nó khá tốt. Tôi sẽ học nó tốt hơn nữa.
J: Tôi không nghĩ tôi từng thấy điều này.
A: Chưa từng? Anh chưa bao giờ ra ngoài à?
J: Chắc chắn có chứ, một lần lâu rồi/lâu lâu.
A: Và họ chưa từng nhảy nó trong bất kỳ bữa tiệc nào anh tới à? Anh có chắc anh chưa từng nghe qua nó?
J: Chưa. Ừm, cô cũng nói là nó mới mà.
A: Chà, mọi người đều đã nghe về nó! Nó là điều mới nhất luôn đấy! (Bực dọc) Anh chắc chắn là anh chưa từng nghe qua nó?
J: Có lẽ tôi đã nghe nó rồi và chỉ không biết nó là gì.
A: Trời ạ! Anh đang không sống gì cả!
J: (Cười lớn. Bạn có thể biết anh ấy chỉ đang trêu chọc cô ấy.) Vậy, cô thích khiêu vũ. Cô cũng hát phải không?
A: Không! Al trêu đùa tôi. Anh ấy nói rằng tôi thậm chí còn không nói chuyện duyên dáng. (Cười) Đôi khi tôi nói những điều không đúng, anh ấy nói. Tôi nên nói chuyện tốt hơn. Nhưng tôi chỉ cười. Dù sao thì đó không phải là giọng Ý. (Cười) Tôi ngồi lại, không ai có được điều tốt nhất của tôi.
J: Cô mặc váy gì khi nhảy Charleston?
A: Tôi có thể nói cho anh biết về chiếc váy yêu thích của tôi. Nó có màu vàng, và nó có các hàng tua rua trên đó, và khi tôi nhảy, tất cả chúng đều rung chuyển và lung linh. Nó rất đẹp. Và tôi mang đôi dép vàng kim.
J: Độ dài của chiếc váy bao nhiêu?
A: Chà, nó thì không dài lắm đâu, tôi có thể nói thế! Tôi không còn thích chúng dài nữa. Nếu anh có đôi chân đẹp, anh có lẽ cũng sẽ khoe ra cho họ. Tôi mặc chiếc váy này nên anh có thể nhìn thấy đầu gối của tôi.
J: Nó là gì thế? Khuỵu gối/ đầu gối của cô?
A: Chắc chắn rồi! Mọi người đều làm thế. Đó là tất cả/mấu chốt đấy!
J: Cô có trang điểm trên khuôn mặt?
A: Chắc chắn, một ít. Tôi đánh một ít phấn hồng vì tôi không muốn trông mình quá nhợt nhạt.
J: Tóc của cô màu gì?
A: Tại sao, tôi là một cô gái tóc nâu.
J: Đó là tự nhiên, hay …
A: (Phẫn nộ) Tôi luôn là một cô gái tóc nâu!
J: Chà, cô biết một số cô gái này nhuộm một số thứ lên tóc của họ và họ thay đổi màu sắc của nó.
A: Tôi không thay đổi màu sắc của nó. Tôi chỉ … che đậy một chút ở đây và ở đó. Một chút tóc bạc trông không đẹp cho lắm. Tôi che nó đi. Thế thôi! Tóc tôi luôn sẫm màu.
J: Tôi đọc ở đâu đó rằng nếu cô ăn một quả trứng sống thỉnh thoảng, nó thực sự làm cho tóc của cô đẹp. Cô đã bao giờ nghe nói về điều đó?
A: Yeeyukk! Cho trứng vào dầu gội của anh.
J: Ồ, đó là những gì cô phải làm?
A: Đập trứng và cho vào dầu gội của anh.
J: Và điều đó làm cho mái tóc của cô đẹp?
A: Sáng. Mềm và bóng
J: Tóc của cô được tạo kiểu như thế nào?
A: Ừm, nó được cắt rất ngắn, và tôi chải nó xuống mái của tôi. Anh có thể thấy. Và nó cong một chút trước tai tôi. Tôi giữ nó thực sự ngắn gọn. Khi tôi mới cắt nó, Al không thích nó lắm. Trước đây, mọi người đều để tóc dài, và khi họ bắt đầu cắt nó, chàng trai, tôi là một trong những người đầu tiên đấy. Chàng trai à, nó không ngầu/tuyệt sao!
J: Cô có trang sức nào không?
A: Tôi có rất nhiều đồ trang sức. Nhưng tôi thích nhất là một chiếc nhẫn ngọc lục bảo. Nó là một chiếc nhẫn lớn. Tôi đang đeo nó ngay bây giờ đây. Thấy không? (Anita giơ tay trái lên.)
J: Không, tôi thậm chí còn không nhận thấy nó. Tôi hẳn là mù một nửa rồi.
A: Chà, nó rõ ràng ở khớp ngón tay của tôi. Anh không thể bỏ qua nó!
J: (Với sự hài hước tiềm ẩn) Cô nói đúng. Tôi chỉ không tìm kiếm nó. Bạn không phải lo lắng về việc mất nó sao?
A: Không, nó chặt lắm. Nhìn xem? (Cô ấy tạo chuyển động với tay của mình như thể đang trình bày một chiếc nhẫn [vô hình với chúng tôi] và di chuyển nó vòng quanh các ngón tay khác của bàn tay đó). Tôi đeo nó mọi lúc. Nếu tôi mặc váy đỏ và Al bảo rằng nó không hợp, tôi chỉ cười. Tôi nói anh ta rằng nó là của tôi và tôi sẽ đeo nó. Nhưng bây giờ, tôi đang ở đây để cắt tỉa những bông hoa của mình, tôi sẽ đặt chúng lên cây piano.
J: Cô có loại đàn piano nào?
A: Một cái màu trắng. Tôi thích mọi thứ màu trắng.
J: Cô có thể chơi piano không?
A: Tôi có thể. Chúng tôi đã từng một lần ở tron câu lạc bộ nọ và tôi đã hỏi họ hãy cho tôi chơi một chút. Mọi người đã cười lớn. Họ biết tôi không thể làm được, nhưng tôi có thể chọn ra giai điệu khá tốt. Tôi đã chơi một bài hát về … ồ, đó là một bài hát cũ về mặt trăng và hoa hồng. Đó là khi chúng tôi lần đầu tiên đến đó. Và Al rất thích nó, anh ấy đã mua cho tôi một cây đàn piano và bảo tôi luyện tập nó. Tôi không muốn một trong những nhạc cụ mà bạn bấm và nó tự chơi. Tôi không thích những thứ đó. Chúng không vui lắm. Tôi muốn học cách tự chơi cơ.
J: Hay đấy. Kể cho tôi nghe về ngôi nhà của cô đi.
A: Đó là một ngôi nhà lớn tuyệt vời với 18 phòng trong đó. Tôi yêu ngôi nhà này. Họ sẽ không bao giờ thấy tôi ra khỏi đây. Tôi không thích rời đi kể cả qua đêm. Al đã xây ngôi nhà này cho tôi. Thỉnh thoảng chúng tôi có khách đến và họ ở lại một lúc. Phòng ngủ của tôi thì ở trên lầu, phòng đầu tiên mở ra trên boong tắm nắng.
J: Cô sẽ mô tả phòng của cô cho tôi chứ. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy nó.
A: Tôi gắn vải satanh trên tường S anh không gọi nó là satanh. Anh gọi nó là gấm hoa. Nó tỏa sáng như sa tanh, có hoa văn. Nó cũng giống như giấy dán tường, ngoại trừ vật liệu của nó. Và những cái màn thì phù hợp. Và tấm thảm của tôi là màu trắng. Đó là một căn phòng đẹp; tất cả đều có màu hồng, xanh và trắng. Tôi có một cái giường lớn với những cái to và lớn trên nó, và một tấm phủ vải satanh.
Từ điển định nghĩa gấm hoa là một loại vải có hoa văn phong phú làm từ bông, lụa hoặc len.
J: Tôi đoán bạn đã xây dựng nó theo cách bạn muốn và không bao giờ muốn thay đổi bất cứ điều gì.
A: Ồ, đôi khi tôi thay đổi màu sắc của bức tường, hoặc, bạn biết đấy, đặt những thứ mới vào đó. Al thỉnh thoảng thích mua đồ nội thất mới. Tôi thích mọi thứ chủ yếu theo cách mà nó là. Tôi thậm chí không thích di chuyển đồ đạc của mình xung quanh. Tôi muốn giường của tôi ở đúng ngay vị trí của nó thôi. Tôi có nó giống y hệt như tôi muốn, như một giấc mơ vậy.
J: Bạn có phòng tắm trong phòng của mình không?
A: Chỉ cần ra khỏi phòng của tôi/ chĩ ngay cạnh phòng tôi. Nó được làm bằng đá cẩm thạch trắng. Tôi thậm chí còn có tay cầm bằng bạc trên nhà vệ sinh. Và bồn tắm cũng được làm từ đá cẩm thạch. Tôi tắm sữa tắm và bong bóng, tắm nước nóng và tắm nước lạnh.
J: Sữa tắm? Ý cô là cô đang tắm trong sữa?
A: Nó không thực sự là sữa. Họ gọi nó là sữa tắm. Nó làm cho nước trông buồn cười. Nó được cho là rất tốt cho làn da của tôi.
J: (Đang thử một thủ thuật khác.) Cô đã mua căn nhà từ ai?
A: Ngôi nhà được xây dựng cho tôi. Al đã có một người xây dựng nó. Nó phải được hoàn hành thật hoàn hảo. Nó đã mất hơn một năm để xây dựng. Không thể chuyển vào đây ngay lập tức được.
J: Năm bao nhiêu họ hoàn tất việc xây nó?
A: Ồ, anh biết đấy, nó đã được vài năm trước đây. Tôi chuyển đến ngôi nhà này khi chúng tôi chỉ có một phòng có đồ đạc/nội thất ở đây. Tôi đã muốn chuyển đến ngay lập tức. Không thể giải quyết hết tất cả những thứ còn lại trong vài ngày. Và tôi nói với Al, chỉ cần đưa tôi ra ngoài đó. Tôi sẽ ở trong đó như thế thôi. Anh ấy chỉ cười tôi, nói rằng chúng tôi sẽ không ngủ trên chiếc ghế sofa. (Cười) Và rồi chúng tôi đã ngủ trên sàn nhà.
J: Căn phòng đầu tiên có đồ đạc là phòng nào?
A: Ừm, bây giờ chúng tôi không sử dụng nó nhiều. Đó là căn phòng phía trước, cạnh cửa ra vào. Chỉ cạnh bên đại sảnh thôi.
J: Phòng khách?
A: Vâng. Tôi có một phòng lớn hơn ở phía bên kia.
J: Những thứ đầu tiên bạn có được là gì?
A: Ồ, một vài cái ghế và một thứ gọi là ghế giường dài. Tôi thấy nó và tôi đã cười to. Tôi đã nói người đàn ông làm ra thứ đó thật điên rồ. Ông ấy không biết mình đang làm một cái giường hay cái ghế. Al đã đặt nó vào một trong những phòng ngủ. Chúng tôi mua thêm vài món nội thất mới.
J: Tôi cá là nó tốn nhiều tiền nhỉ.
A: Chúng tôi có chúng mà. Chúng tôi mua vài chiếc ghế có những cái chân nho nhỏ và chỗ ngồi có sọc. Tôi nghĩ chúng được cho là đồ cổ. Và tôi chỉ cười vì tôi thực sự không nghĩ chúng là đồ cổ. Nhưng mọi người đều phải có đồ nội thất sang trọng, vì vậy Al muốn tôi có nó. Tôi không thích tất cả trong số chúng, nhưng Al thì muốn nó. Đó là tất cả các phong cách để có loại vật dụng này. Tôi bảo anh ấy để phòng ngủ của tôi được yên. Kiểu như là tôi muốn nó như vậy. Và anh ấy cười và nói, được thôi.
J: Có phải anh ấy muốn thay đổi phần khác của ngôi nhà, nơi mà mọi người sẽ ghé qua?
A: Vâng, tất cả những chiếc ghế nhỏ và ghế dài. Chúng trông không thoải mái cho lắm. Vì vậy, chúng tôi có rất nhiều phòng. Nếu cô tính cả nơi người giúp việc sống và mọi thứ, thì có hơn 20.
J: Chà, tôi đoán cô có rất nhiều việc nhà cần quán xuyến với 18 phòng. Làm thế nào để cô giữ nó sạch sẽ?
A: Tôi có tất cả những cô giúp việc da đen này. Một số làm ở tầng trên, và tầng dưới, nấu ăn và mọi thứ. Rất nhiều sự giúp đỡ. Một số việc tôi tự làm, nhưng không nhiều.
J: Cô tự làm những gì?
A: Chà, một số đêm tôi chuẩn bị bữa tối cho tôi và Al. Anh ấy thích tôi nấu cho anh ấy những quả trứng rưới nước sốt Tây Ban Nha thực sự nóng hổi lên trên chúng. Tôi đã thử nấu mì Ý, nhưng tôi không thể làm được điều đó. Anh ấy nấu cho tôi. Mẹ anh ấy đã dạy anh làm điều đó. Anh phải cầm viên thịt vừa phải khi tạo hình, và giữ nó màu nâu khi chiên, nếu không thịt viên không ngon. (Cô ấy tạo chuyển động bằng tay, giống như tạo hình một viên thịt.)
J: Đó là toàn bộ bí quyết sao?
A: Đó là một trong số chúng. Có rất nhiều vì tôi đã cố gắng và tôi không thể học được.
J: Cô thích ăn gì?
A: À, tôi thích món gan băm nhỏ. Nó thì rất ngon. Tôi nghĩ họ đã cho hành tây vào đó, một ít. Đầu bếp nấu ăn cho tôi rất ngon. Cô ấy đã ở đây từ khi chúng tôi có nhà. Cô ấy thì già rồi; cô đã nấu ăn trong nhiều năm rồi.
J: Cô có một nơi ngoài trời nơi để cô có thể ngồi trên sân thượng và ăn uống, phải không?
A: Ồ, vâng! Nó tuyêt lắm. Tôi ăn ở ngoài đó rất nhiều lần. Al cũng thích.
J: Đó là hướng nào? Khi bạn đang ở ngoài sân thượng và bạn nhìn ra xa từ ngôi nhà, cô đang nhìn về hướng nào? Nó hướng về phía tây, hay phía đông, hoặc …
A: Chà, nó hướng về mặt nước. Tôi đoán nó hướng về phía đông. Tôi không biết. Tôi nghĩ nó hướng về phía đông … vâng, nó hướng về phía đông. Trời nắng vào buổi sáng sớm. Tôi kéo rèm xuống. Tôi không ăn sáng ở ngoài đó. Nếu mặt trời quá chói, tôi không thích. Nó làm cho tôi, anh biết đấy … nó cho thấy các đường nét trên khuôn mặt bạn trong ánh sáng thực sự. Tôi đặt ba bộ rèm trên cửa sổ. Tôi đặt loại rất mỏng; kiểu rất mềm mại; và bên ngoài nó, tôi có những cái rèm nặng. Tôi có thể để nó sáng hoặc tối như tôi muốn.
J: Ý bạn là bạn có ba bộ, một bộ nằm trên bộ kia? Sau đó chúng thực sự ngăn ánh sáng khỏi phòng.
A: Mọi thứ trừ cái giếng trời đó. Buổi chiều có cực kỳ nhiều nắng. Bạn không thể làm gì được nhiều với chừng đó nắng. Tôi thậm chí đã có … đó là một điều tôi đã thay đổi. Đặt một số kính màu lên đó. Một chút ít hoa văn.
J: Cũng giống như một nhà thờ, hả?
A: Ồ, không, không! Không có gì giống như vậy. Tôi đã cho họ làm những bông hoa nhỏ và lá trên đó. Và khi mặt trời chiếu qua có những bông hoa nhỏ trên sàn. Nhìn ra dáng một căn phòng xinh xắn.
J: Để xem nào. Tôi tưởng tượng rằng nó trở nên lạnh xung quanh đó. Cô có áo khoác nặng/dày nào không?
A: Ồ, vâng. Tôi có đủ loại. Anh muốn loại nào? Anh có muốn sử dụng không?
J: Không, tôi chỉ đang tự hỏi. Cô có áo khoác lông chồn không?
A: Tôi có một số chiếc áo lông hải ly, và tôi có một chiếc áo choàng ermine. Tôi thích ermine vì nó có màu trắng. Nó làm cho tóc của tôi trông đen hơn bao giờ hết. Và nó cũng làm cho đôi mắt xanh của tôi trông rất đẹp nữa,
J: Cô có xe hơi không?
A: Tôi có một người đàn ông chở tôi đi mọi nơi tôi muốn trên chiếc xe Al mua cho tôi. Nó là một chiếc xe màu đen, chiếc sáng bóng nhất! Nó là một chiếc Packard, rất to. Chúng là loại tốt nhất đấy.
J: Thoải mái nhất?
A: Tôi không biết thế nào là thoải mái nhất. Tôi chưa bao giờ mua bất kỳ loại nào khác ngoại trừ Steamer, nhưng Al nói rằng chúng có giá đắt nhất, nên chúng hẳn là loại tốt nhất. Vì vậy, đó là những gì anh ấy mua. Tôi thích nó.
J: Người lái xe của cô có giữ nó sáng bóng mọi lúc không?
A: Một chiếc xe tốt sẽ không có ý nghĩa gì nếu bạn không chăm sóc nó.
J: Nhưng cô không biết lái xe?
A: Ồ, tôi có thể lái xe nếu tôi phải làm thế, nhưng tôi chỉ muốn ngồi lại và để tài xế làm điều đó. Anh ấy được trả tiền. Bằng cách đó, Al biết mọi nơi tôi đến. Có một số nơi tôi không nên đến.
J: Ở đâu?
A: Địa điểm trung tâm thành phố. Tôi không đi đến nơi nào anh ấy làm việc.
J: Al làm việc ở đâu?
A: Anh ấy không bao giờ nói với tôi, chắc chắn rồi. (Cô ấy thổn thức) Anh ấy đang làm gì đó, tôi nghĩ vậy. Vì khi tôi hỏi anh ấy, anh ấy nổi giận. Anh ấy bảo tôi chỉ cần lấy nước sốt/nước chấm của mình và im lặng. Và tôi không thích anh ấy nói như vậy. Nên tôi không hỏi anh ấy nhiều.
J: Có những nơi nào khác mà cô không nên đi đến không?
A: Chà, tôi phải tránh xa nơi mà tất cả những gì mà xã hội hướng tới. Địa điểm ăn trưa và những thứ tương tự. Họ có một nhà hàng ở dưới đó, và có những nơi trong khách sạn là Nhà Bartlett. Và họ có những nơi để trình diễn phong cách/ thời trang.
J: Và Al không muốn cô đi đến bất kỳ nơi nào trong số đó?
A: Không, vì anh ấy nói chúng tôi biết quá nhiều. Tôi có thể lầm lẫn và nói ra điều gì đó.
J: Chà, Chicago là một nơi lớn.
A: Nó đang phát triển nhanh chóng. Al nói rằng nó vẫn chưa dừng lại kể từ sau vụ cháy.
J: Đó là vụ cháy gì?
A: Chà, cách đây rất lâu đã có một vụ cháy lớn ở đây và hầu hết mọi thứ đều bị thiêu rụi, từng dãy nhà. Và bây giờ, mỗi ngày đều có một cái gì đó mới xuất hiện.
Cô ấy đang đề cập đến trận hỏa hoạn lớn ở Chicago xảy ra vào năm 1871 và phá hủy một phần lớn của thành phố.
J: Cô có thấy rất nhiều tòa nhà mới xung quanh bây giờ không?
A: Khi tôi đến trung tâm thành phố, tôi có thấy. Nó là cả một dãy, hầu như toàn bộ là các cửa hàng. Sẽ có tất cả các loại cửa hiệu ở đó.
J: Đó là đường nào?
A: Tôi không thể nhớ được. Nó ở ngay ngoài Tiểu bang, ngay quanh góc phố thôi. Nó không từng là một con phố trước đây, nhưng nó trở nên rất đẹp bây giờ.
J: Cô có bao giờ đến công viên không?
A: Ồ, chúng tôi có những buổi dã ngoại tuyệt đẹp bên hồ, và có rất nhiều công viên. Al không thích ra ngoài nhiều thế. Tôi có thể lái đi dạo, và tôi lái xe, và đôi khi tôi lái những chuyến đi dài.
J: Cô nói cô không thể lái chiếc xe đó, cô có tài xế riêng.
A: Tôi có thể lái nó khi tôi cần.Khi tôi có chiếc Packard, anh ấy nói tôi nên học lái. Người lái xe đã dạy tôi.
J: Xe của bạn có phải là loại có cần số gắn trên sàn không?
A: Vâng, và tôi ghét điều đó. Tôi liên tục quên và bị lẫn lộn. Tôi làm vài điều với nó khi tôi quên điều đó. Chi một số tiền để sửa chữa nó.
J: Cô khởi động xe như thế nào?
Johnny đã nghĩ rằng một số chiếc xe bị uốn khuỷu ( tay quay) trong khoảng thời gian đó.
A: Tôi chỉ cần gọi và nói với anh ấy rằng tôi muốn có xe, và tôi muốn lái nó, và họ mang xe đến tận nơi. Tôi không nhớ đã bắt đầu nó bao giờ. Anh ta sống ở đó ngay cạnh ga ra, và anh ta … tôi còn không bao giờ phải khởi động nó.
J: (Anh ta đang cố nghĩ ra nhiều câu hỏi hơn.) Cô có biết máy bay là cái gì không?
A: Tôi đã nghe họ nói về chúng, nhưng tôi không nghĩ là mình một lần đã từng thấy. Họ nói rằng sẽ có những chiếc máy bay sẽ làm được những điều tuyệt vời. Anh chỉ cần lên máy bay và có thể đi bất cứ nơi nào trên thế giới, họ nói thế. Họ sẽ không bao giờ khiến được tôi bước vào một trong những thứ đó đâu! Tôi sợ bất cứ thứ gì như thế. Tôi không nghĩ nó có vẻ ổn khi ở trên đó.
Đó là một tuyên bố kỳ quặc đối với một người mà có chồng hiện đang đóng quân trên một căn cứ huấn luyện máy bay phản lực.
J: Chà, June, tôi sẽ đếm đến năm và đó sẽ là năm 1910 nhé. (Anh ấy đếm ngược với cô ấy.) Bây giờ là năm 1910, bạn đang làm gì vậy?
A: Đó là ngày chuyển nhà. Tôi đang ra khỏi cái khách sạn chết tiệt này.
J: Cái gì khách sạn sao?
A: Tôi đang sống ở khách sạn the Gibson.
J: Nó nằm trên đường nào?
A: Nó nằm trên con phố chính này ngay trong thị trấn.
J: Cô đang chuyển đến đâu?
A: Ngôi nhà mà chúng tôi đã và đang xây dựng. Chúng tôi đã đang xây dựng nó, tưởng chừng như là mãi mãi mất! Nhưng chúng tôi có thể chuyển đến hôm nay rồi.
J: Cô có nhiều đồ đạc trong khách sạn để chuyển đi không?
A: Không, nhưng chúng tôi đã chọn ra nội thất, và chúng tôi sẽ chuyển nó đi.
J: Này. . . cô đang mặc gì hôm nay?
A: Cái đầm dài màu xanh lá của tôi. Nó được may cho tôi, với tất cả những chiếc nút và những chiếc tay áo cắt kiểu mutton to rất tuyệt vời.
Tôi tin rằng đây là những gì người ta gọi là tay áo Leg-of-Mutton.
J: Đầu gối của cô có lộ ra không?
Đây là một thủ thuật lừa, nhưng qủa thật là một khiếu hài hước tinh quái.
A: (Ngạc nhiên/sốc) Ồ không! Không, thưa ngài!
J: Loại giày nào cô đang mang?
A: Tại sao thế, chúng có các cái nút gài trên đó, tất nhiên rồi.
J: Cô có cho rằng sẽ có ngày khi mà giày không còn cài khuy không?
A: Chà, tôi không thể tưởng tượng được điều đó. Mọi người có thể nhìn thấy mắt cá chân của anh! Anh thậm chí phải cẩn thận khi lên xe đẩy/xe điện, để họ không nhìn thấy mắt cá chân của mình. Đàn ông luôn cố gắng để xem mắt cá chân của anh!
Mọi thứ chắc chắn đã thay đổi trong suốt 16 năm. Sự so sánh giữa các khoảng thời gian thật khó tin và buồn cười. Johnny đã rất thích điều này.
J: Bạn sửa tóc của bạn như thế nào?
A: Nó rất dài, nhưng nó đã được bới lên ở mức cao nhất. Nó chưa bao giờ bị cắt từ lâu rồi, như tôi có thể nhớ. Thật kinh khủng khi phải giặt và chải. Phải mất cả ngày, thực tế là vậy, để gội đầu tóc.
J: Cô đã từng nghĩ sẽ cắt tóc thật ngắn chưa?
A: Chà, nếu tất cả mọi người sẽ cắt, tôi chắc chắn là người đầu tiên thử nó. Tôi nói Al tôi muốn tóc tôi cắt như phía sau của đàn ông. Tôi sẽ, tôi chỉ cắt nó lên phía sau. Nhưng Al bảo phía sau anh không đẹp lắm, nên không cần phải cắt như thế.
J: (Anh ấy cười vì chuyện cười của cô ấy.) Cô có trang điểm trên khuôn mặt của mình không?
A: Một ít bột gạo. Nó làm cho mặt tôi trông mượt mà và đẹp hơn.
J: Thế còn phấn hồng thì sao?
A: (sốc lần nữa) Ồ, không! Anh chỉ cần véo má của bạn trong một lát, và anh có thể cắn môi của bạn thật mạnh và chúng sẽ đỏ một lúc.
J: Không đau sao?
A: Vâng, nó có, nhưng bạn muốn trông xinh đẹp. Tôi sử dụng bột yến mạch trên làn da của mình. Tôi cho nó vào một chiếc túi nhỏ, và chỉ cần vỗ nhẹ lên mặt khi tôi rửa sạch. (Cô ấy đã thực hiện chuyển động vỗ nhẹ trên khuôn mặt của mình.) Nó để lại nước bột yến mạch ở đó. Nó bám lại, và loại bỏ những nếp nhăn.
J: Bột yến mạch sống hay nấu chín?
A: (Cười) Chà, ngớ ngẩn thật, anh không thể cho bột yến mạch đã nấu chín vào túi! Anh chắc chắn thật là hài hước! Anh không biết nhiều về phụ nữ, phải không?
J: Không, không hẳn.
A: Anh nói như anh đến từ Springfield vậy. Họ không biết gì ở đó cả.
J: Đó là nơi cô đến, phải không?
A: Ngay quanh đó. Tôi không sinh ra ở thị trấn. Nó là một trang trại.
J: Trang trại cách Springfield bao xa?
A: Khoảng một ngày đi xe. Anh lái xe về phía nam. Tôi nghĩ vậy.
J: Họ không có ô tô giống như bây giờ, phải không?
A: Bây giờ họ có một vài chiếc xe, anh biết đấy. Đây là năm 1910! Nhưng bố tôi sẽ không bao giờ có xe hơi vì ông ấy không có nhiều tiền.
J: Bây giờ cô có xe hơi không?
A: Al có một chiếc xe hơi.
J: Bản thân cô không có sao?
A: Không phải của riêng tôi. Tôi không cần xe hơi. Tôi đi với Al khi anh ấy muốn.
J: Cô không bao giờ đi bất cứ nơi nào khi Al không có mặt để đưa cô đi?
A: Ừ thì, lúc đầu tôi rất sợ, và anh ấy thường trêu tôi là một cô gái quê mùa. Anh ấy nói với tôi bây giờ tôi có giày rồi, vì vậy tôi có thể đi trên bê tông.
J: (Cười lớn) Al có loại xe gì?
A: Một chiếc Stanley Steamer.
Anh ta đang nhớ những bức ảnh mà chúng tôi đã tìm thấy trong bách khoa toàn thư.
J: Nó có mái che không?
A: Chúng tôi lái với mái che được hạ xuống.
J: Cô gỡ nó ra?
A: Tôi không nghĩ anh ấy gỡ nó ra. Tôi nghĩ rằng nó gấp vào đâu đó. Anh sẽ hứng được rất nhiều gió. (Cô ấy vỗ nhẹ vào tóc của mình.) Và nó làm tóc anh xẹp xuống.
J: Điều gì xảy ra khi trời mưa?
A: Tôi có đủ nhận thức để tránh mưa, tôi đoán vậy!
J: (Cười) Xe có gây ồn ào không? (Chúng tôi đã đọc rằng chúng là những chiếc xe êm ái.)
A: Không, không.
J: Xe của Al đi với vận tốc bao nhiêu?
A: Chà, anh ấy khá liều lĩnh. Đôi khi anh ấy đi lên … đến 15 dặm một giờ, có thể nhiều hơn. Lúc đầu, tôi nói với anh ấy rằng điều đó sẽ làm văng nhãn cầu của tôi ra khỏi đầu tôi mất, và anh ấy nói không, nó sẽ không xảy ra. Anh ta đã chứng minh! Tôi đã rất sợ lúc ban đầu.
Vào lúc này, Johnny đưa cô ấy đến những cảnh khác sẽ được phối hợp/đưa vào chương sau. Chúng tôi giữ nguyên phần này để thể hiện sự so sánh giữa hai khoảng thời gian. Đã có rất nhiều thay đổi trong phong cách sống chỉ trong một thập kỷ. Thậm chí nếu tâm trí của Anita đang pha trộn một thứ tưởng tượng, thì có vẻ như rất khó để giữ cho những khác biệt không bị hòa lẫn vào với nhau. Điều đáng chú ý là cô ấy đã giữ chúng riêng biệt và giữ lại cá tính của từng khoảng thời gian. June / Carol hiện ra như một người rất thực tế/ hiện ra như một người thật sự với khiếu hài hước độc đáo. Cô ấy chắc chắn không phải là một tấm bìa cứng đóng tuồng, hay một thây ma tuân theo mệnh lệnh một cách mù quáng.