Tôi sẽ không cố gắng đưa ra bất kỳ lời giải thích nào cho những điều sau đây, vì chúng tôi là ai cơ chứ? Tôi sẽ không đưa ra lý thuyết nào về luân hồi. Có rất nhiều sách hiện nay trên thị trường có thể làm điều đó tốt hơn rất nhiều. Những gì tôi sẽ trình bày với bạn trong những chương sau là một hiện tượng, và tôi sẽ cho biết tác động của nó đối với tất cả những người có liên quan.
Chúng tôi đã khởi đầu là những người đầy hoài nghi, nhưng bây giờ chúng tôi đã tin rồi. Thông qua thí nghiệm của mình, chúng tôi tin rằng cái chết không phải là kết thúc, mà mới chỉ là sự khởi đầu. Phát hiện của chúng tôi ngụ ý/gợi ý mạnh mẽ rằng chúng ta tiếp tục trải qua nhiều đời sống xuyên thời gian và không gian, mãi mãi bất tử. Chúng tôi tin vì cuộc phiêu lưu này đã xảy ra với chúng tôi. Chúng tôi không thể mong đợi người khác phản ứng theo cách tương tự. Nhưng nhiều người sau khi đã nghe đoạn băng ghi âm nói rằng nó đã tác động điều gì đó với họ từ sâu bên trong. Rằng những gì họ nghe được thật tuyệt vời và đầy cảm hứng. Nhiều người trong số những người này không còn sợ hãi về cuộc sống, cái chết hay những điều sau này nữa. Nếu nó có thể đạt được điều đó dù chỉ là với số ít/thiểu số, thì nó cũng rất đáng để được nói ra.
Giữa mùa xuân và mùa thu năm 1968, chúng tôi tổ chức các phiên thôi miên thường xuyên, trong đó Anita sống lại vài lần luân hồi rất rõ ràng. Tôi đã cố gắng thông qua việc ́chép lại nhiều ghi chú và nghiền ngẫm nhiều nghiên cứu khác nhằm xác thực một số tuyên bố của cô ấy. Nhưng mặc dù cuộc đời cuối cùng của cô ấy kết thúc vào năm 1927, một thời gian khá gần đây, đó vẫn là một nhiệm vụ khó khăn nếu không muốn nói là bất khả thi. Thỉnh thoảng tôi có hứng khởi vì những kết quả, nhưng tôi lại thường xuyên bị thất vọng. Ở đâu/ Ở đoạn nào tôi có thể xác minh điều gì đó, điều đó đã được tường thuật rồi. Có thể, ai đó ở đâu đó biết nhiều hơn chúng tôi và có thể cung cấp nhiều bằng chứng hơn là chúng tôi có thể hy vọng mình làm được. Nhưng, như Johnny đã nói, “Có những người tự nhiên/ tự dưng sẽ cho rằng toàn bộ sự việc là một trò lừa bịp bởi vì những người đó không biết chúng tôi. Đối với họ, không có bằng chứng nào là đủ, và đối với những người tin tưởng, họ không cần bằng chứng. Chúng tôi biết, bởi vì chúng tôi đã từng ở đó.”
Trong các phiên, có rất nhiều sự kiểm tra/dò soát và kiểm tra chéo được phản ánh trong những câu hỏi của Johnny, để xem liệu Anita có quay trở lại cùng những địa điểm và nhắc đến những người giống nhau mỗi lần. Cũng đã có những cố gắng làm cô ấy bối rối; nhưng không lần nào thành công. Lúc nào cô cũng biết mình là ai và ở đâu. Do đó, các mảnh ghép lặt vặt đã xuất hiện trên nhiều cuộn băng. Một số giống như các mảnh ghép của trò xếp hình vậy; chúng giải thích vài điều đã được ghi lại trước đó. Vì vậy, vì mục đích rõ ràng và dễ dàng theo dõi các câu chuyện, tôi đã nhóm thông tin về các cuộc đời khác nhau và dành một chương riêng cho mỗi cuộc đời. Điều quan trọng cần nhớ là chúng không diễn ra theo thứ tự như thế này, nhưng chúng có ý nghĩa hoàn hảo khi được ghép nối lại. Tôi không thêm thắt gì ngoại trừ nhận xét của chúng tôi. Một người sẽ phải lắng nghe những cuộn băng ghi âm để thực sự cảm nhận được cảm xúc và nghe thấy các phương ngữ/ thổ ngữ khác nhau và sự thay đổi của giọng nói, nhưng tôi vẫn sẽ cố gắng diễn giải theo cách tốt nhất tôi có thể.
Vì vậy, hãy để bức màn được kéo lên trong cuộc phiêu lưu của chúng tôi.
Như đã giới thiệu trong Chương I, nhân cách đầu tiên mà chúng ta bắt gặp trong chuyến hành trình ngược dòng thời gian này, là một người phụ nữ sống ở Chicago vào những năm 1920. Tông giọng và cách cư xử/ thần thái của cô ấy gợi lên một kiểu người hoàn toàn khác với người đang ngồi trong cơn mê sâu trước mặt chúng tôi. Sau đây là một phần của phiên đầu tiên đó để người đọc có thể gặp gỡ nhân vật thú vị đó như chúng tôi đã làm. Các phần khác của phiên đầu tiên này sẽ được kết hợp vào các chương kế tiếp khi tôi sắp xếp cuộc sống đầy màu sắc của cô ấy theo trình tự thời gian.
Các chữ cái “J” và “A” sẽ là viết tắt của Johnny và Anita, và thỉnh thoảng tôi sẽ bỏ qua việc đếm và các nhận xét thông thường khác trong quá trình hồi quy để việc đọc được trơn tru hơn.
A: Tôi đang ở trong một chiếc xe lớn màu đen bóng. Tôi vừa mới mua nó đấy! Một chiếc Packard!
J: Nó không tuyệt vời sao chứ, khi được sở hữu một chiếc xe màu đen và to lớn.
A: (Giọng cô ấy trở nên gợi cảm) Tôi có rất nhiều thứ tuyệt vời.
J: Năm nay là năm bao nhiêu rồi?
A: (Cười lớn) Anh không biết đó là năm nào? Chà, ngớ ngẩn, đây là năm 1922. Ai cũng biết điều đó cả.
J: Thì, tôi thỉnh thoảng rất dễ mất dấu thời gian. Cô bao nhiêu tuổi?
A: Không phải ai tôi cũng nói được.
J: Vâng, tôi biết; nhưng cô có thể nói với tôi.
A: Ừm, tôi gần 50 rồi … nhưng tôi nhìn trẻ hơn thế nhiều.
J: Chắc chắn rồi. Chúng ta đang ở thị trấn nào thế.
A:Chicago.
J: Và tên của cô là gì?
A: Mọi nguời gọi tôi là June, nhưng đó chỉ là biệt danh thôi vì anh ấy không muốn mọi người biết tên thật của tôi.
J: Ai không muốn mọi người biết?
A: Bạn trai tôi. Tôi không nghĩ anh ta muốn vợ anh ta biết.
Điểm lưu ý này hơi ngạc nhiên, rất khác với tính cách của Anita. Kiểu người nào chúng ta đang gặp đây?
J: Vậy tên thật của cô là gì?
A:Carolyn Lambert.
J: Và cô vừa mua một chiếc xe hơi mới.
A: Thì, thật ra anh ấy mua nó cho tôi và anh ấy sắp dạy tôi lái nó, còn bây giờ thì tôi có tài xế.
J: Cô hẳn là phải có nhiều tiền lắm?
A: Bạn trai tôi cơ. Anh ấy cho tôi mọi thứ tôi muốn.
J: Anh ấy nghe như là một người bạn trai khá tốt. Tên anh ấy là gì?
A: Anh sẽ không nói với ai chứ?
J: Không, tôi ẽ không nói với bất kỳ ai.
A: Ừ thì, tên anh ấy là Al và anh ấy có một cái tên Ý khác rất khó đọc với tôi. Nhưng tôi gọi anh ấy là (Đồ) Đáng yêu. Điều đó làm anh ấy buồn cười, và còn cho tôi nhiều tiền hơn.
J: Al sống ở đâu?
A: Anh ấy sống trong một ngôi nhà gạch to bự cùng với vợ và 3 người con trai.
J: Cô đã bao giờ kết hôn chưa?
A: Một lần, khi tôi còn rất trẻ. Tôi đã không hề biết mình đang làm gì. Tôi đã tầm 16 tuổi gì đó, tôi nghĩ vậy.
J: Cô đã lớn lên ở Chicago à?
A: Không, là ở một nông trại không xa Springfield.
J: Khi nào cô mới tới Chicago?
A: Khi tôi gặp Al.
J: Cô đã ly hôn chồng mình chưa?
A: Chưa, tôi chỉ bỏ anh ta đi thôi. Anh ta thật ngu ngốc.
J: Anh ta đang làm công việc gì?
A: (Khó chịu) Nông dân.
J: Cô có đứa con nào không?
A: Không. Tôi không thích trẻ con. Chúng sẽ giới hạn/trói bạn lại.
Anita có nòi giống/ thuộc dòng dõi người Đức và có mái tóc rất vàng cùng nước da trắng trẻo. Câu hỏi tiếp đó của Johnny là “Tóc cô màu gì thế?”
A: Màu nâu. Tôi bắt đầu có ít tóc bạc rồi, nhưng tôi không để lộ nó đâu. Al thích tôi trông trẻ trung.
J: Al bao nhiêu tuổi?
A: Anh ấy không nói, Nhưng tôi nghĩ anh ấy lớn tuổi hơn tôi. Khi chúng tôi đi khắp nơi, mọi người nói với anh rằng tôi thật xinh đẹp, và anh thích điều đó.
J: Ồ? Hai người đi đến những nơi nào?
A: Chúng tôi đi mọi nơi/ mọi loại địa điểm, những nơi anh thậm chí không nên/ không đuợc đến.
J: Cô từng đến những bữa tiệc thực sự lớn gần đây không?
A: Ừm, chúng tôi đã đến bữa tiệc lớn này tại nhà của Thị trưởng.
J: Nhà thị trưởng sao?
A: Đó là những gì họ nói với tôi. Ông ấy có một căn nhà rất to đẹp ở ngoài nước. Tất cả mọi người đã ở đó, rất nhiều người. Al quen biết tất cả bọn họ.
J: (Hồi tưởng rõ ràng rằng đó hẳn là thời điểm trong Lệnh Cấm) Cô đã uống gì trong bữa tiệc đó?
A: Họ không nói với tôi nó là gì, nhưng chàng trai à, nó dở tệ. Nó là thứ có mùi vị buồn cười nhất.
J: Cô có nghĩ nó họ gọi nó là rượu “bathroom gin” không? ( hẳn là ý của anh ấy là “bathtub” gin).
A:(Cười lớn) Ừ thì, Al nói rằng chắc ai đó đã tè vào nó, nên có lẽ là vậy đó! (cười)
J: Vâng. Cô phải kéo sập rất nhiều thứ ngoài Canada.
A: Anh biết sao? Al biết điều đó.
J: Al làm trong những loại hình kinh doanh gì? Anh ta có chút gì đang cạnh bên không?
A: Tôi nghĩ vậy. Anh ấy không nói với tôi, vì anh ấy nói rằng nếu tôi biết gì đó, họ có thể khiến tôi nói ra. Vậy nên anh không muốn nói với tôi quá nhiều vì anh không muốn điều gì xảy ra với tôi.
J: Ừm, giờ tôi sẽ đếm tới năm, và khi tôi đếm đến năm cô sẽ quay trở về chính mình lúc ở Springfield. Mười sáu tuổi, ngày mà cô đang làm đám cưới. Ngày hôm đó thế nào?
Sự dịch chuyển xảy ra ngay tức khắc.
A: Mùa đông. Nó thực sự lạnh. Tôi khó có thể giữ ấm được. Có một ngọn lửa to. Chàng trai à, cơn gió đang hú/ rít lên. Chỉ là không thể nào giữ ấm nổi.
Giọng nói cô ấy đã chuyển từ một người phụ nữ quyến rũ sang một cô gái nông thôn trẻ tuổi hơn.
J: Cô đang ở đâu?
A: Trong phòng khách.
J: Mấy giờ cô sẽ bắt đầu kết hôn?
A: Ngay sau bữa trưa.
J: Và chúng ta phải chờ bao lâu nữa?
A: Chỉ đang còn đợi người thuyết giáo. Tôi nghĩ ông ta đang ra khỏi thị trấn. Con ngựa chậm chạp, nó đang già nua, tôi đoán vậy.
J: Và người đàn ông cô đang cưới, tên anh ta là gì?
A:Carl. Carl Steiner.
J: Vậy cô sẽ trở thành bà Carol Steiner?
A: (Một cách chán ghét) Tôi hi vọng sẽ không lâu.
J (Ngạc nhiên một cách rõ ràng) Ồ, cô không muốn …. Tại sao cô lại đang đám cưới?
A: Bố bảo là tôi phải làm thế. Không thể trở thành một thiếu nữ cũ mèm/ bà cô già. Bố tôi nói anh ta là một sự nắm bắt tốt/ lựa chọn tốt. Carl giàu có, có rất nhiều đất đai.
J: Ngay xung quanh Springfield?
A: Ừ, không xa lắm.
J: Cô có đến trường trung học không?
A: Không, tôi không đến trường.
J: Không hề luôn sao?
A: Ừ thì, tôi đến trường khoảng 1 hoặc 2 lớp, nhưng bố tôi bảo bọn con gái không cần phải học cái quái gì cả. Tất cả những gì cần làm là có con và nấu ăn.
J: Và đây là năm bao nhiêu, năm cô đang đám cưới?
A: Aw, khoảng năm 1909, 1907. Dù sao thì cũng đừng tạo ra sự khác biệt/ đừng mong chờ sự thay đổi. Tôi sẽ không kết hôn lâu hơn tôi có thể chịu được!
J: Cô có đang làm việc trong thị trấn không?
A: Không, tôi làm việc trên cái nông trại chết tiệt. (Chán ghét) Làm việc, làm việc, làm việc, nấu ăn, làm nông, phụ giúp trông lũ trẻ.
J: Cô có nhiều anh chị em không?
A: Anh em trai, nhiều lắm. Bảy anh em trai và 4 chị em gái.
J: Với từng ấy anh em, họ đáng ra phải làm những việc của nông trại.
A: Thì, vài đứa trong số chúng còn nhỏ. Chúng chưa trưởng thành nhiều. Chúng cố gắng giúp. Tôi nghĩ chúng lười biếng.
J: Để xem, tên cô là Lambert? Quốc tịch của cô là gì?
A: Ừm, tôi nghĩ là Anh.
J: Và tên của bố cô là gì?
A: Tên của Paw à? Edward.
J: Và tên mẹ của cô?
A:Mary.
J: Họ luôn sống ở đó, trên nông trại à?
A: Ừ thì, tôi sinh ra ở đó, nhưng tôi nghĩ họ đến từ nơi nào đó khác, từ rất lâu trước đây. Tôi thì sinh ra trong căn nhà này.
J: Có bao nhiêu phòng trong nhà cô?
A: Ba phòng.
J: Chẳng phải bọn cô đông người sao?
A: Ồ chúng tôi có gác xép. Chàng trai à, tiếng gió hú! Tôi hi vọng người đàn ông đó không xuất hiện.
J: Người thuyết giảng hay là Carl?
A: Không ai trong số họ.
J: Carl vẫn chưa ở đây à?
A: Ồ tôi nghĩ là anh ta đang nói chuyện với bố tôi trong nhà kho thóc. (Buồn bã) Anh ta đang đang đưa bố tiền vì tôi. Tôi biết điều đó.
J: Ý cô là anh ta đang mua cô?
A: Tôi nghĩ vậy. Một điều chắc chắn rằng tôi sẽ không lấy anh ta nếu không vì bố.
J: Bố cô có phải là một người nghiêm khắc?
A: Ừm, anh tốt hơn hết là nên làm điều ông ấy nói.
J: Mẹ của cô đâu? Bà ấy sẵn sàng chưa?
A: Vầng, bà ấy sẵn sàng rồi. Bà liên tục bảo tôi “Đừng khóc. Tất cả mọi người đều sẽ phải kết hôn thôi. Đó là điều con phải làm.”
J: Ồ, bà ấy hạnh phúc khi thấy cô kết hôn?
A: Tôi không nghĩ bà ấy hạnh phúc đâu. Tôi không nghĩ bà ấy cảm thấy điều gì.
Lúc này Anita được chuyển đến thời điểm Carol 22 tuổi, và được hỏi cô đang làm gì.
A: Chuẩn bị chạy ra khỏi cái nông trại cũ kỹ chết tiệt.
J: Carl vẫn giữ tất cả số tiền của anh ấy chứ?
A: Phải có chứ. Anh ta không hề đưa tôi chút gì.
J: Anh ta không đưa ư? Anh ta có chôn nó ở đâu đó sau kho thóc không?
A: (Cô ấy không nghĩ nó hài hước) Nếu tôi biết nó ở đâu, tôi sẽ lấy nó!
J: Để xem. Bây giờ cô đã kết hôn được sáu năm rồi?
A: Gần như là thế. Sẽ sớm là sáu năm, mùa thu này, mùa đông này.
J: Cô có đứa con nào không?
A: (Chán ghét) Tôi không để người đàn ông đó chạm vào tôi.
J: Cô đã và đang làm gì, chỉ làm nông thôi sao?
A: Tôi phải làm một vài công việc. Có một số người được thuê, nhưng họ không làm hết tất cả. Tôi phải nấu ăn cho họ.
J: Cô dự định sẽ đi đâu khi chạy trốn?
A: (Vẻ tự hào) Tôi đang đến một thị trấn lớn. Tôi đang đến Chicago.
J: Cô tự đi một mình à?
A: Không. Tôi đang đi cùng Al.
J: Cô đã gặp Al ở đâu?
A: Trong một cửa hiệu ở Springfield. Một của hàng tổng hợp/bách hoá.
J: Trong khi cô đang ở đó để mua sắm?
A: Chủ yếu là ngắm nghía thôi.
J: Lúc đó Al đang làm gì?
A ( Cười khúc khích) Đang nhìn tôi. Sau đó anh ấy tiến ngay về phía tôi, nói rằng tôi rất xinh và hỏi tên tôi.
J: Nghe có vẻ Al rất thích cô. Anh ấy sẽ đưa cô tới Chicago?
A: Vâng. Tôi sắp có một quả bóng.
Khi Anita tỉnh dậy sau đó, cô ấy nói cô ấy có ấn tượng về khung cảnh ở đây. Nó giống như dấu vết/tàn tích của một giấc mơ mà một người có được khi thức dậy, khi họ vẫn có thể nhớ từng mảnh vụn trước khi chúng biến mất. Cô cho biết mình đã có mái tóc đen dài và đi chân trần. Cô nhìn thấy người đàn ông này đứng ở nơi đó, đen tối và đẹp trai, hơi thấp, mặc một bộ vest/comple sọc nhỏ và giày spats. Anh ấy là kiểu đàn ông chắc chắn sẽ gây ấn tượng khá tốt với cô gái đồng quê giản dị này. Rõ ràng là, có một sự hấp dẫn tương đồng.
J: Chừng nào cô định chạy trốn?
A: Tôi sẽ đi tối nay khi trời tối.
J: Al sẽ đến nông trại và đón cô chứ?
A: Vâng. Anh ấy sẽ đến gặp tôi ở cổng.
J: Anh ấy có xe không?
A: Vâng, có. Không nhiều người có xe bây giờ đâu. Đó là cách tôi biết ngay anh ấy là người có tiền. Anh ăn mặc đẹp đẽ/sang trọng. Anh ấy sẽ tới đây khá sớm thôi. Trời rất tối rồi.
J: Tôi tự hỏi Carl đang làm gì?
A: Ngủ trong phòng anh ta.
J: Anh ta sẽ rất ngạc nhiên khi tỉnh dậy và cô không ở đâu đó, đúng không?
A (Cười ngắn/nhẹ) Thằng già ngu ngốc chết tiệt.
J: Chuẩn bị xong quần áo của cô chưa?
A: (Một cách mỉa mai) Vâng, cả hai chiếc váy. Ha!
J: Có phải tất cả những gì Carl mua cho cô là hai chiếc váy?
A (Tức giận) Anh ta không mua chúng. Tôi may chúng đấy.
J: Ồ. Cô may vá tốt chứ?
A: Không giỏi lắm, nhưng vẫn tốt hơn là trần trụi. Người đàn ông này chả chịu chi gì cả. ( Ngưng một hồi lâu) Tôi khó có thể chờ đợi thêm!
J: Ừm, sớm thôi cô sẽ ở Chicago và có khoảng thời gian vui vẻ.
A: Vâng. (Tạm ngưng. Hơi buồn bã) Tôi biết anh ấy đã kết hôn. Tôi không quan tâm. Anh ấy nói anh ấy kết hôn rồi, không thể cưới tôi, vì anh ấy kết hôn rồi.
J: Cô biết anh ấy bao lâu rồi?
A: Tôi mới gặp anh ấy hôm kia. Chúng tôi biết ngay rằng, tất cả những gì chúng tôi muốn làm là chạy trốn. (Tạm dừng, sau đó cô ấy trở nên hứng thú gần như nhảy ra khỏi chiếc ghế) Anh ấy đến rồi! (Cô ấy vẫy tay điên cuồng trong không khí) Em ở đây! Em ở đây!
J: Anh ấy có để đèn xe bật không?
A: Vâng có, những cái đèn lồng đó.
J: Cô có biết loại xe mà Al của cô sở hữu không?
A (Tự hào) Nó là Stanley Steamer. Anh ấy sẽ không sở hữu thứ gì ngoài thứ tốt nhất.
J: Có lẽ anh ấy đã trả một khoản tiền lớn cho chiếc xe đó.
A: Anh ấy có tiền, và anh ấy sẽ tiêu nó.
Vào thời điểm đó, không ai trong chúng tôi có chút ý tưởng dù mập mờ nhất về chiếc Stanley Steamer. Sau khi tìm tòi nghiên cứu, những bức ảnh cho thấy rằng chiếc xe cổ này thật sự có đèn lồng và đèn pha. Vì chúng vận hành bằng hơi nước nên chúng khá yên tĩnh và có thể dễ dàng lái vào trang trại mà không gây ra nhiều tiếng ồn.
J: Ừm, cô đang trên đường đi bây giờ à?
A:Vâng, nó hẳn là một chặng đường còn dài. Tôi biết chúng tôi đang hướng về phía Bắc. Chúng tôi sẽ dừng lại vài đêm. Anh ấy sẽ làm vài công việc trên đường. Anh ấy phải gặp vài người.
J: Ở đâu?
A: Tôi không biết. Tôi đang đợi ở một nhà nghỉ. Một thị trấn rất nhỏ , Upton hay Updike, đại loại thế, một nơi nhỏ xíu. Một nơi thật hài hước để làm việc. Chúng tôi sắp qua đêm ở đây. Anh ấy bảo tôi chỉ cần đợi anh và giữ im lặng/ giữ kín miệng. Đừng nói với ai điều gì.
J: Sau đó cô sẽ tới Chicago ngày mai?
A: Sớm nhất có thể chúng tôi sẽ tới đó. Al nói anh ấy sẽ chỉ dạy tôi tất cả mọi thứ, ăn nói khéo léo, bước đi thanh tao. Thậm chí tôi sẽ có một chiếc đai nịt bụng/corset!
J:(Ngạc nhiên) Một chiếc đai bụng sao? Cô có cần đai nịt bụng không?
A: Tôi không nghĩ thế, vì tôi khá gầy, nhưng tất cả mỹ nữ đều mặc nịt bụng dưới lớp quần áo của họ. Tôi sẽ có tất cả mọi thứ.
J: Cô có nghĩ Al sẽ chăm sóc tốt cho cô không?
A: Tôi là cô gái của anh ấy. Tôi sẽ không bao giờ đòi hỏi điều gì.
Tại thời điểm này, sau một khoảng dừng, cô ấy dường như nhảy tới khoảng thời gian phía trước mà không được yêu cầu làm thế. Sau một chút bối rối, chúng tôi cũng xác định được cô ấy ở đâu.
A: Tôi không cần nấu ăn. Tôi không cần làm gì cả. Tôi có những người da đen khắp trong căn nhà này. Chúng tôi sống trong một căn nhà lớn. Anh ấy không thể ở cùng tôi suốt, nhưng anh ấy ở đây hầu hết thời gian.
J: Ồ? Căn nhà to thế nào?
A: Mười tám phòng.
J: Địa chỉ của cô?
A: Nó ở trên một con đường. Nó nằm ngoài thị trấn một chút. Rất riêng tư, không ai có thể thấy được ai đến và đi. Đó là điều duy nhất tôi không thích. Tôi thích khi chúng tôi sống trong thị trấn hơn. Tôi có thể ra phố bất kỳ khi nào tôi muốn. Nhưng Al nói tốt hơn hết là không nên bị nhìn thấy quá nhiều.
J: Cô sống ở đâu trong thị trấn?
A: Khi đó chúng tôi sống trong khách sạn, the Gibson House. Nó ở ngay trung tâm thành phố.
Sau đó tôi có nghiên cứu, tôi tìm thấy Danh sách địa chỉ ở thành phố Chicago năm 1917 có liệt kê Khách sạn Gibson, 665 West 63rd St.
A: Nhưng giờ chúng tôi tới những bữa tiệc riêng tư, không thể vào trung tâm mọi lúc được.
J: Những bữa tiệc riêng tư ở ngoài những ngôi nhà khác nhau?
A: Tôi cũng đặt vào đây vài cái đu nữa, chàng trai à!
J: Bây giờ là năm bao nhiêu?
A: Ừm, tôi nghĩ là năm 1925.
J: Và hai người đã mua căn nhà này…
A (cắt ngang) Chúng tôi không mua nó. Anh ấy xây nó cho tôi đấy!
J: Ồ, vậy sao? Trong khi cô sống ở khách sạn?
A: Đó là lý do tại sao tôi ở lại trong khách sạn, trong khi anh ấy xây căn nhà này.
J: Cô có xem nó khi nó đang được xây dựng không?
A: Tôi đã ra ngoài và tới xem nó. Anh ấy nói với tôi rằng không có điều gì là quá tốt với tôi. Chúng tôi còn đặt những cái phòng tắm cẩm thạch ở trong nữa, chàng trai! Nó là cái đẹp nhất ở đường Lake/ đường ven hồ đó.
J: Cô có nhìn thấy hồ nước từ nhà mình không?
A: Có, từ sân thượng thì có thể thấy. Chúng tôi dùng bữa ngoài đó nhiều lắm. Nó được bọc toàn kính. Chúng tôi thậm chí có thể ăn uống ngoài đó vào mùa đông.
J: Sân thuợng quan sát chiếc hồ?
A: Nó hơi xa một chút, nhưng anh có thể thấy nó rõ ràng.
J: Cô bao nhiêu tuổi bây giờ, Carol?
A: Tôi không thích nói với người khác tôi bao nhiêu tuổi. Tôi đang cố gắng rất nhiều để trẻ trung. Tôi không muốn Al bỏ rơi tôi vì ai đó khác.
J: Ồ tôi không nghĩ Al sẽ bỏ rơi cô đâu. Anh ấy đã đi đâu đó à?
A: Anh ấy không nói, nhưng tôi nghĩ thế. Anh không đến đây nhiều đêm như anh đã từng. Anh ấy vẫn tốt với tôi, mua cho tôi nhiều thứ. Quần áo đẹp. Tôi có thể tới bất kỳ cửa hàng nào và mua bất cứ thứ gì tôi muốn. Họ biết tôi.
J: Và anh ấy trả tiền?
A: Tôi đoán là anh ấy trả. Tôi chỉ cần tới nói với họ tôi muốn gì. Đôi khi tôi chỉ cần gọi điện và nói họ đem tới những thứ cần đem. Tôi lựa thứ tôi muốn, số còn lại họ lấy về. Đây là cuộc sống. Đây mới là sống chứ! Nó không giống với lúc ở nông trại, tôi sẽ nói với anh là thế.
J:Không, tôi đoán là không giống rồi. Carl có từng đi tìm kiếm cô không?
A: Tôi không nghĩ thế. Al và tôi nghĩ dù sao thì ông ta cũng quá ngu ngốc. Ông ta già nua. Chỉ muốn tôi làm việc cho ông ta, và để nhìn ngắm, để chạm vào tôi và nhìn ngắm tôi. Ông ta già lắm rồi …một gã đầu hói 60, 65 tuổi.
J: Vậy bây giờ có thể ông ta đã qua đời rồi.
A: Aw, có lẽ vậy.
J: Cô có nghĩ có người nào đó từ vùng của cô đã từng lên thành phố chưa?
A: Ha! Đó sẽ là một ngày trọng đại với họ khi tới Springfield mua sắm. Ha! Họ sẽ không thể tin nổi nếu họ nhìn thấy tôi. Bà mẹ tội nghiệp của tôi đã làm việc tới chết. Nhưng, chàng trai, tôi chắc chắn là chưa. Tôi đang chăm sóc bản thân mình thôi.
Phần còn lại của phiên này sẽ được đưa vào những đoạn khác nhau của những chương sau. Sau khi Anita tỉnh dậy, cô ấy rất bất ngờ về câu chuyện cô vừa kể. Bên cạnh cốc cà phê trong bếp, chúng tôi thảo luận về những chi tiết khi cô ấy nhìn chằm chằm/vô hồn vào chúng tôi. Đây là lần đầu tiên chúng tôi khám phá ra kiểu đối tượng là người miên hành/mộng du xuất thần sâu đến mức họ không có ký ức khi tỉnh dậy. Với họ, nó tương tự như ngủ một giấc ngắn. Cô ấy không có ý thức về việc trở thành một nhân cách khác theo nghĩa đen. Chúng tôi đã lo sợ cô ấy sẽ thấy xấu hổ thậm chí bị xúc phạm vì June/Carol quá xa lạ với tính cách của cô. Nhưng cô nói cô không cảm thấy thế. Cô có thể hiểu được động cơ phía sau hành động của Carol thúc đẩy cô ấy làm như thế. Carol đã từng là một cô gái bối rối và bất hạnh sống ở trang trại. Không có gì ngạc nhiên khi cô ấy bỏ trốn cùng Al ngay từ cơ hội đầu tiên. Anita cảm thấy buồn thay và không phán xét cô ấy.
Vài điều khác đã làm phiền lòng suy nghĩ của cô ấy: giai đoạn thời gian. Cô ấy hoàn toàn không quan tâm đến thời đại những năm 2 và biết rất ít về nó. Điều khiến cô bận tâm là vấn đề bạo lực trong khoảng thời gian đó khi các băng đảng hoành hành tại Chicago. Anita cực kỳ ác cảm với bạo lực dưới mọi hình thức. Nỗi sợ hãi không thể giải thích này đã đeo đuổi cô suốt cuộc đời, mà dường như nó đã không có cơ sở. Vì sự bất an vô cớ này, cô chỉ xem những phim hài tình huống trên TV. Chương trình truyền hình nổi tiếng “Untouchables” vẫn đang được trình chiếu trên màn hình vào thời điểm này vào năm 1968. Nó đề cập đến thời đại mà cô đã quay trở lại/hồi quy về, nhưng đây chính xác là loại chương trình cô sẽ không xem. Cô cho biết nếu bất kỳ thành viên nào trong gia đình cô xem những chương trình này, cô luôn tìm thứ gì đó khác để làm trong bếp. Có phải cô ấy chán ghét bạo lực do thứ gì đó từ kiếp trước gây ra không? Cô chưa từng bị bạo hành trong cuộc đời này và là một người rất trầm lặng và khiêm tốn. Khả năng này sẽ được điều tra trong các phiên trong tương lai, bây giờ thì chúng ta đã vượt qua và đến được quá khứ.
Ngoài ra, Anita chưa bao giờ đến Chicago. Cô ấy sinh ra và được nuôi dạy tại Missouri.
Tối hôm đó khi Anita về nhà, cô lục ra tất cả các quyển sách mà cô có trong nhà, kể cả những cuốn cô đã đóng thùng/ đóng gói lại. Cô tìm kiếm thứ gì đó có lẽ khi cô đọc được nó đã kích hoạt một cuộc sống hay sự tưởng tượng về khoảng thời gian đó. Cô ấy không thể tìm thấy gì. Cô nói rằng nếu chúng tôi làm bất kỳ nghiên cứu nào về giai đoạn đó, cô ấy không muốn tham gia. Rằng cô không muốn đặt bất kỳ thứ gì vào tâm trí mình, điều đó có thể ảnh hưởng đến các phiên sau đó. Mặc dù cô ấy bối rối, cô cũng tò mò và mong muốn được tiếp tục.