Cuốn sách này là câu chuyện một thí nghiệm thôi miên về hiện tượng luân hồi. Nó xảy ra vào năm 1968 và được tiến hành bởi một nhóm người bình thường. Đó là một cuộc phiêu lưu có ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc sống và suy nghĩ của họ trong mọi lúc. Tôi nghĩ rằng sẽ cực kỳ tốt nếu chia sẻ những gì chúng tôi khám phá được với những người khác. Những người khác, những người giống như chúng tôi vào thời điểm đó, đang tìm kiếm một số câu trả lời có thể có ý nghĩa trong một thế giới hỗn loạn, mà bề ngoài thì dường như không có câu trả lời thực sự. Những gì chúng tôi tìm thấy đã giúp ích cho một số người và khiến những người khác phải giật mình. Những gì chúng tôi tìm thấy đã thay đổi cách nhìn của chúng tôi về sự sống và cái chết mãi mãi. Chúng ta có thể không còn sợ chết vì nó không còn là ẩn số khủng khiếp nữa.
Tôi đã nói đó là một cuộc phiêu lưu liên quan đến những người bình thường. Nhưng ai thực sự là người bình thường? Mọi sinh vật đều được Nguồn/Thượng đế tạo ra và đặt trên hành tinh hỗn độn, lộn xộn này và có một số đặc điểm độc đáo khiến chúng khác biệt với tất cả những loài khác. Chắc chắn có nhiều điều về Johnny Cannon không bình thường.
Để câu chuyện của chúng tôi có được sự tín nhiệm xứng đáng, bạn cần vài điều về những người liên quan và toàn bộ sự việc đã xảy ra như thế nào. Nhưng làm sao bạn có thể lật ngược cuộc đời của một người lại thành một vài đoạn văn ngắn? Tôi sẽ phải cố gắng.
Johnny Cannon sinh năm 1931 tại thành phố Kansas, Missouri và gia nhập Hải quân Hoa Kỳ khi còn là một thanh niên 17 tuổi.Ngay cả ở độ tuổi non nớt đó, anh ấy đã có một phẩm chất đặc biệt ấm áp và thân thiện quan tâm đến người khác, điều này đã truyền cảm hứng về sự tin tưởng và yêu mến cho hầu hết mọi người mà anh ấy gặp mặt. Màu da tối của anh ấy, một di sản từ dòng máu thổ dân châu Mỹ của tổ tiên anh ấy, tạo ra một sự tương phản nổi bật với đôi mắt xanh sáng đáng ngạc nhiên của anh. Sẽ không có bức tranh nào về Johnny Cannon trở nên hoàn chỉnh nếu không có tách cà phê ở tay này và tay kia là tẩu thuốc.
Johnny và tôi kết hôn năm 1951 khi anh ấy đóng quân ở St. Louis, Missouri. Trong 21 năm của anh ấy trong Hải quân, cả hai chúng tôi đều nhìn thấy rất nhiều thế giới. Tôi đã đi với anh ta nhiều nhất có thể, sinh ra bốn đứa con trên đường đi. Là một Kiểm soát viên trên không, công việc của anh là giám sát rađa và nói chuyện với phi công của máy bay khi hạ cánh và cất cánh, ở cả sân bay và trên tàu sân bay/ hàng không mẫu hạm.
Chúng tôi đóng quân tại Sangley Point thuộc quần đảo Philippine vào năm 1960 khi anh ấy bắt đầu quan tâm đến thuật thôi miên. Trong những ngày trước khi chúng tôi tham gia vào Chiến tranh Việt Nam, và trước khi Tổng thống Marcos tiếp quản đất nước, đó là một nơi hạnh phúc tuyệt vời; cái mà Hải quân gọi là “căn cứ hoạt động/trách nhiệm tốt.” Ở đó đã từng có nhiều thời gian giải trí, thỉnh thoảng có những chuyến đi phụ đến nhiều nơi khó quên và cả một ngôi nhà đầy người hầu. Đó là một kỳ nghỉ hai năm. Nhìn lại, đó là một trong số những ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời chúng tôi.
Tình cờ lúc ấy có một người đàn ông khác đã đóng quân ở đó, người mà là một nhà thôi miên chuyên nghiệp, được đào tạo tại Học viện Thôi miên New York. Với quá nhiều thời gian rảnh rỗi, ông ấy quyết định dạy thôi miên và Johnny nghĩ rằng tham gia khóa học sẽ là một điều thú vị. Nhưng nó đã trở thành một quá trình lâu và nhiều sự can thiệp, kéo dài khoảng 6 tháng. Nhiều học sinh khác đã mất hứng thú và bỏ học. Người hướng dẫn không chỉ tập trung vào kỹ thuật, mà còn tất cả các mặt khác của thuật ngữ thôi miên và tiềm thức. Vì vậy, khi một người hoàn thành khóa học, anh ta sẽ nhận thức được những điều nguy hiểm có thể xảy ra và cách tránh xa những cạm bẫy. Mối quan tâm chính yếu là bảo vệ đối tượng, và không cố sử dụng phương pháp này để giải trí. Johnny đã hoàn thành khóa học và sử dụng rất thành thạo việc thôi miên, mặc dù anh ấy có rất ít hoặc không có thời gian sử dụng nó trong vài năm. Có những thứ khác đã cản con đường ấy, như là Chiến tranh Việt Nam.
Chúng tôi đã trở lại Hoa Kỳ và cố gắng chăm sóc bốn đứa con nhỏ, không cần đến sự giúp đỡ của những người hầu mà chúng tôi đã quen thuộc khi lớn lên. Sau đó, bất ngờ thay vào năm 1963 Johnny nhận được lệnh làm báo cáo cho U.S.S Midway, một con tàu sân bay/ hàng không mẫu hạm cập bến tại San Francisco để chuẩn bị đi Thái Bình Dương. Mệnh lệnh đến quá đột ngột, chúng tôi chỉ có hai ngày để dọn dẹp nhà cửa, thu dọn đồ đạc và lên đường. Tôi vẫn chưa hoàn toàn phục hồi sau cái chết lưu của một bé gái một tháng trước đó, và đây là một cú sốc kép. Khi Johnny đến San Francisco, con tàu đã rời khỏi cảng và anh ấy đã phải bay đến đó. Nó đang trên đường đến Việt Nam.
Từ đó bắt đầu ba năm đầy cô đơn và dường như sự chờ đợi kéo dài vô tận khi tôi cố gắng nuôi bốn đứa con với thu nhập eo hẹp mà không có cha của chúng bên cạnh. Đây là một câu chuyện quen thuộc với tất cả những ai đã từng tham gia phục vụ kháng chiến. Tàu vận chuyển đã đến Việt Nam đầu tiên khi cuộc chiến đang gia tốc và nó cũng đã thả những quả bom đầu tiên. Con tàu đã được nhận bằng khen vì đã bắn rơi máy bay phản lực MIG đầu tiên của cuộc chiến.
Sau những gì tưởng chừng như vĩnh viễn, Johnny trở về nhà và chúng tôi đóng quân tại một căn cứ huấn luyện máy bay phản lực ở Beeville, Texas. Ở nơi khô cằn và nóng nực đó, chúng tôi bắt đầu cố gắng bù đắp những tháng năm đã mất và những ảnh hưởng của chúng đối với lũ trẻ. Đây là nơi cuộc phiêu lưu của chúng tôi đã bắt đầu năm 1968.
Thật kỳ lạ, nó đã bắt đầu bằng một cơn sợ thuốc lá to lớn. Nhiều phương pháp “loại bỏ thói quen” đã được thử, và một phương pháp đã được chứng minh rằng rất có hiệu quả chính là thôi miên. Không mất nhiều thời gian để mọi người phát hiện ra rằng Johnny có thể thôi miên, và anh ấy bắt đầu được yêu cầu nhiều hơn. Đã có rất nhiều người muốn ngừng hút thuốc, giảm cân, tăng cân, từ bỏ thói quen hoặc học cách để thư giãn. Chúng tôi đã gặp tất cả các trường hợp bình thường sử dụng được thuật thôi miên lên chúng. Đã từng có một người đàn ông có lệnh đi Việt Nam và ông buồn tới mức không ngủ được. Johnny đã cố gắng giúp tất cả họ. Một số người đề nghị trả tiền cho thời gian của anh ấy, nhưng anh ấy luôn từ chối. Tôi có mặt tại tất cả các phiên thôi miên của anh ấy, và thật hấp dẫn khi xem anh ấy làm việc. Mọi thứ diễn ra suôn sẻ trong vài tháng và sau đó chúng tôi gặp Anita Martin (bút danh).
Anita là vợ của một lính Hải quân, ở độ tuổi 30 và đã có ba đứa con. Chúng tôi gặp cô ấy qua mạng xã hội, cô ấy và tôi cùng sinh hoạt trong Câu lạc bộ Những người vợ của Hải quân, nhưng chúng tôi chưa bao giờ thân thiết. Anita là người gốc Đức, có mái tóc vàng và vô tư lự, là một kiểu người thân thiện và theo đạo công giáo. Cô ấy đã đi đến bác sĩ Base để điều trị các vấn đề về thận và huyết áp cao, cả hai đều trở nên trầm trọng hơn do thừa cân. Cô ấy không thể giảm cân, và bác sĩ đang gặp khó khăn trong việc hạ huyết áp của cô ấy. Tất cả những điều này, kết hợp với một số vấn đề cá nhân, cô ấy đã biến thành một người lo lắng khi ăn uống. Cô ấy hỏi chúng tôi liệu chúng tôi có nghĩ rằng thôi miên có thể giúp cô ấy thư giãn, giảm bớt căng thẳng và khiến cô ấy không ăn nhiều nữa hay không.
Thông thường, Johnny sẽ không xử lý bất cứ điều gì có tính chất của y tế vì anh biết mình không đủ khả năng về mặt đó. Nhưng người bác sĩ biết chúng tôi, và khi Anita thảo luận với ông ấy những gì cô ấy muốn làm, ông đồng ý rằng điều đó sẽ không gây hại và thậm chí còn có thể giúp ích. Anh ấy sẽ theo dõi những kết quả.
Khi chúng tôi đến nhà Anita lần đầu tiên, Johnny đã bất ngờ vì cô ấy đã nhập cảnh quá nhanh. Anh ấy đã tiến hành một số cuộc kiểm tra, nhưng hóa ra cô ấy là một trong những người khác thường khi có thể đi vào trạng thái xuất thần/vào cảnh sâu ngay lập tức. Cô ấy có chia sẻ sau đó rằng cô luôn nghĩ rằng mình sẽ không gặp khó khăn gì khi bị thôi miên; do đó cô không có sự dè dặt về tinh thần/ thái độ dè chừng. Đối tượng kiểu này được gọi là được gọi là somnambulist/ người miên hành/ người du hành trong mơ.
Johnny đã làm việc với cô ấy trong nhiều tuần, đưa ra những gợi ý cho cô về việc thư giãn. Anh ta đưa ra lời khuyên cho cô ấy, rằng nếu phải ăn quá nhiều, cô ấy nên hình dung về cô gái mà cô ấy muốn trông như thế nào, và điều này sẽ khiến cô ấy không muốn đi đến cái tủ lạnh nữa. Mọi việc dường như có kết quả vì lần đầu tiên bác sĩ của cô ấy thông báo rằng huyết áp của cô đã hạ xuống và thận của cô ấy được cải thiện. Cân nặng của cô ấy cũng giảm đi một lượng đáng kể. Cuối cùng, khi Johnny làm việc với cô ấy, sức khỏe của cô ấy đã đạt đến mức gần như bình thường.
Trong sự nỗ lực của anh ấy để kiểm tra hiệu lực trong sự xuất thần của cô, Johnny thường đưa cô trở về thời thơ ấu. Trong những dịp đó, cả hai chúng tôi đều vô cùng ấn tượng về sự hoàn hảo của cô ấy. Cô ấy trở nên nói rành mạch, nói và nói, đi vào chi tiết tỉ mỉ và ít hoặc không cần thúc đẩy. Không giống như hầu hết các đối tượng bị thôi miên, những người cần nhiều câu hỏi để đưa ra phản hồi của họ, cô ấy giống như trở thành đứa trẻ cô ấy từng là, theo đúng nghĩa đen, cả trong cách nói và cách cư xử lý.
Một ngày nọ, cô ấy chú ý đến việc đã được nghe nói về sự kiện hồi quy về tiền kiếp, và tự hỏi liệu có gì liên quan đến ý tượng luân hồi hay không. Chúng tôi cũng đã từng nghe về những điều đó, mặc dù vào những năm 60 không có nhiều báo cáo như ngày nay. Ý tưởng vẫn còn mới và kinh ngạc. Những cuốn sách duy nhất chúng tôi đã đọc vào thời điểm đó đề cập về vấn đề luân hồi và thôi miên hồi quy về tiền kiếp là Tìm kiếm về Bridey Murphy của Morey Bernstein, và The Enigma of Reincarnation của Brad Steiger. Tìm kiếm về Cô gái có đôi mắt xanh của Jess Stern được phát hành sau khi chúng tôi kết thúc thử nghiệm của mình. Nhiều cuốn sách khác về chủ đề này đã không xuất hiện cho đến những năm 1970. Vì vậy, cực kỳ khó để tìm thấy bất cứ tài liệu gì ở dạng sách vào năm 1968 để sử dụng làm hướng dẫn.
Chúng tôi nói với cô ấy rằng chúng tôi nghĩ rằng chủ đề này rất hấp dẫn, nhưng trước đó chưa tìm thấy ai đã sẵn sàng thử một thí nghiệm như vậy. Cô ấy tò mò muốn xem, nếu có điều gì có thể sẽ xảy ra; nhưng tất cả chúng tôi sẽ phải mò mẫm trong bóng tối. Đó là sự nỗ lực đầu tiên của tất cả chúng tôi. Johnny đã không có bất kỳ sự hướng dẫn về cách tiến hành hay mong đợi kết quả gì trước đó. Chúng tôi đã đang di chuyển vào một ẩn số toàn diện.
Chúng tôi đã có một chiếc máy ghi âm tuyệt vời, loại to và cồng kềnh phải sử dụng những cuộn băng lớn 8″. Nó được coi là có thể di chuyển được nhưng cũng rất khó để vận chuyển. Vì vậy, giai đoạn này của công việc đều được tiến hành tại nhà của chúng tôi.
Khi đến ngày thử nghiệm, tất cả chúng tôi đều hào hứng và tràn đầy mong đợi. Johnny nói rằng điều quan trọng là anh ấy không đặt bất kỳ khuyến nghị nào vào trong tâm trí của Anita, vì vậy anh ấy sẽ phải cực kỳ cẩn thận với những gì anh ấy nói. Chúng tôi không biết phải chờ đợi điều gì/ Chúng tôi không biết điều gì đang được mong đợi phía trước.
Đó là cách chuyện được bắt đầu, như một sự tò mò, một điều để trải nghiệm và thảo luận sau này. Chúng tôi không mảy may nhận ra chiếc hộp Pandora mà chúng tôi sẽ mở ra. Máy ghi âm đã sẵn sàng khi Anita yên vị vào chiếc ghế tực, dễ dàng và nhanh chóng đi vào cảnh/ trạng thái xuất thần, giống như nhiều lần trước đây. Johnny đưa cô dần trở lại những năm thơ ấu. Gần như quá chậm, cẩn trọng, giống như anh ta sợ hãi phải thực hiện bước nhảy vượt ra xa những gì anh ấy đã biết và quen thuộc.
Ban đầu, chúng tôi thấy cô ấy là một cô bé lên 10, nói về một ngôi nhà luôn xoắn ốc, mới mẻ mẹ cô đã cho cô, và nói về một từ mới: “dấu nháy đơn” mà cô ấy đã học ngày hôm đó ở trường. Tiếp theo, cô ấy là một cô bé sáu tuổi, người đã mở một số món quà của ba mẹ cô ấy dưới cây thông Noel trước khi cô ấy được làm thế và bây giờ lo lắng về cách gói chúng lại. Sau đó, cô là một cô bé hai tuổi đang chơi trong bồn tắm.
Tiếp theo là một em bé một tháng tuổi.
“Tôi nhìn thấy một em bé trong một cái giường củi trắng” cô ấy nói. “ Nó là tôi phải không?”
Hít một hơi thở sâu, Johnny nói, “Tôi sẽ đếm đến năm, và khi tôi đếm đến số năm, cô sẽ trở lại thời gian trước khi cô được sinh ra. Một, hai, ba, bốn, năm. cô thấy điều gì?”
Tất cả đều màu đen.
“Cô có biết cô đang ở đâu?” anh ấy hỏi. Anita nói rằng cô ấy không.
Anh ấy tiếp tục, “Khi tôi đếm đến mười, chúng ta sẽ trở về xa hơn… Cô thấy gì bây giờ?”
“Tôi đang ở trong một chiếc xe hơi,” cô ấy trả lời.
Cái gì? Đây là một sự thất vọng lớn về cảm xúc. Chúng tôi đã nghĩ nếu cô ấy quay lại tiền kiếp, chắc chắn sẽ rất lâu trước ngày có ô tô. Nhưng một chiếc ô tô sao? Điều đó nghe có vẻ quá hiện đại. Chắc chắn chúng tôi đã thất bại!
“Đó là một chiếc xe lớn, màu đen, sáng bóng”, cô reo lên. “Một chiếc Packard, và tôi chỉ vừa mua nó.”
“Thế sao? Chúng ta đang ở thị trấn nào?
“Chúng ta đang ở Illinois. Chúng ta đang ở Chicago đấy.”
“Tôi hiểu rồi. Và đây là năm nào?”
Anita xoay người/ cựa người trên ghế và trở thành người khác theo nghĩa đen. “Anh không biết đây là năm nào sao?” Cô ấy cười lớn, “Chà, ngớ ngẩn thật, là năm 1922!”
Chúng tôi đã thành công sau tất cả! Chúng tôi biết cô ấy được sinh ra trong cuộc sống hiện tại vào năm 1936. Vì vậy, có vẻ như cô ấy đã vượt qua một cuộc sống khác, mặc dù là một cuộc sống gần đây. Johnny và tôi chết lặng nhìn nhau. Anh nhếch mép khi và cố gắng xem nên làm gì tiếp theo. Bây giờ cánh cửa đã được mở ra, anh ta phải tiếp tục như thế nào? Trong những tháng tiếp theo, chúng tôi đã phát minh ra kỹ thuật, phương pháp của riêng mình cho quy trình như là chúng tôi đánh dấu một con đường mòn vào vùng lãnh thổ chưa được khai phá.