TỪ SAU KHI CHẾT ĐẾN TÁI SINH – Chương 7 Cuộc đời được gọi là “xấu”.

0
386

S: Một Thượng đế thật sự chân thật và đáng yêu là chúa tể của tất cả vũ trụ, không phải là một vị Chúa đầy ghét bỏ và hận thù. Không có vị Chúa nào như vậy trong bất kỳ vũ trụ nào. Ông ấy sẽ không giúp gì cho quả báo cả. Không có gì trong cuộc sống của Ngài cần đến hình phạt. Trái Đất của bà đã có quá đủ hình phạt đến thời điểm này, không cần thêm gì nữa. Chúng tôi muốn nói rằng khái niệm nghiệp là một hậu quả, không phải là một nguyên nhân. Khái niệm này đã được đưa ra thông qua việc xem xét cẩn thận như một lời giải thích tại sao mọi thứ xảy ra.

D: Với chúng tôi, thật khó hiểu tại sao một số người lại có vẻ sa đọa hơn những người khác. Một câu trả lời đơn giản là chấp nhận một cách đơn giản điều đó là nghiệp từ một cuộc đời khác. Cô có lời giải thích nào về việc tại sao cuộc sống của một số người dường như diễn ra khá suôn sẻ trong suốt cuộc đời, trong khi những người khác thì lại có quá nhiều xáo trộn và xung đột?

S: Có lẽ đó là vì bà đang nhìn vào một cuộc đời vào một thời điểm. Bà cần nhìn vào sự tiến bộ của linh hồn đó với một cái nhìn rộng hơn, nghĩa là, có lẽ 100 kiếp thay vì chỉ một kiếp, thì bà sẽ thấy rằng không phải tất cả các cuộc đời đều diễn ra dễ dàng với tất cả mọi người cũng như không phải tất cả các cuộc đời đều khó khăn. Mỗi tiến trình đều có những trải nghiệm thích hợp cho cuộc đời cụ thể đó, dù là dễ hay khó. Trải nghiệm cả cuộc đời không phải là sự thật của trải nghiệm. Nó là bài học rút ra từ cuộc đời đó. Và trong đó có sự thật. Bài học là thành quả của cả cuộc đời chứ không phải nó dễ hay khó. Một lần nữa, nếu ta có một cái nhìn rộng hơn ra nhiều cuộc đời, ta sẽ thấy rằng trong mọi trường hợp, sẽ có những kiếp sống dễ dàng và những cái khó khăn. Nếu nói rằng một người đang ở trong một quãng đời khó khăn tại thời điểm này, chỉ có nghĩa là bài học của họ đòi hỏi cả cuộc đời tương đối khó khăn hơn so với bài học của những người khác.

D: Vậy mục đích của luân hồi là gì? Để sửa chữa những gì ta đã làm trong quá khứ?

S: Mục đích là để học hỏi thêm. Luôn luôn học hỏi thêm. Vì ta không bao giờ có thể học hết mọi thứ cần biết trong một cuộc đời đơn giản. Mục đích của việc sống lại không phải để sửa chữa, mà là để thêm vào. Kiến thức cảu ta không thể đầy đủ trong một cuộc đời đơn giản. Phải sống nhiều cuộc đời mới có thể hiểu được hoàn toàn những bài học mà ta đã tạo ra cho mình. Không có kẻ nào đứng sẵn ở phía bên kia với roi với xẻng trong tay sẵn sàng chôn bà và trừng phạt bà, và rồi bà trở lại vùng đất đầy những bất mãn này. Những trải nghiệm về cuộc đời và sự tái sinh nên được nhìn nhận với một cái nhìn tích cực hơn. Đó là, một trong những quá trình học tập và yêu thương chứ không phải trừng phạt và đau khổ. Tất cả là ở thái độ. Với những gì ta tạo ra, ta sống, và ta sống, ta lại tạo ra.

D: Nơi cô đang ở chỉ có mình linh hồn tốt thôi sao?

S: Linh hồn tiến hóa. Không có tốt hay xấu.

D: Nhưng mọi người cũng có những cuộc đời tồi tệ. Cô thấy điều đó như thế nào?

S: Mọi người có những cuộc đời tồi tệ bởi vì họ không đối mặt với những vấn đề đang được đặt ra, những vấn đề mà chính họ đã giúp họ lựa chọn ra. Họ nghĩ rằng tại sao họ lại phải đối mặt với những vấn đề đó bởi vì họ không kiểm soát được. Cuộc sống là phải được đối mặt; nó không thể cứ trôi đi ngày này qua tháng nọ.

D: Có những người làm những điều rất tồi tệ trong suốt cuộc đời họ. Những điều đó giúp được cho mục đích gì?

S: Đôi khi đó không phải là tất cả những gì mà người đó đang làm. Đôi khi có những lực khác tham gia vào. Và không phục vụ cho mục đích gì khác ngoại trừ việc chỉ cho ta thấy rằng đây là mức thấp nhất mà người ta có thể rơi xuống. Nó phục vụ cho điều đó, theo cách đó. Nhưng cho dù người đó, hay linh hồn đó rơi xuống bao xa đi nữa, vẫn có cách để đưa bản thân họ ra khỏi bằng cách giải quyết vấn đề và chuẩn bị cũng như đối mặt với những vấn đề mà họ sẽ phải đối mặt. Đó là những thứ cần phải giải quyết.

D: Trong Kinh Thánh có nói rằng chúng ta phải học cách để trở nên hoàn hảo.

S: Người ta không mong đợi con người sẽ trở nên hoàn hảo, mặc dù một số người làm được. Tất nhiên, đó là ngoại lệ hơn là quy luật. Bài học là phải phấn đấu để trở nên hoàn hảo.

D: Tôi đã nghĩ rằng cách duy nhất để trở nên hoàn hảo là học tất cả những bài học đó, và rất là khó để học được trên Trái Đất.

S: Người ta học được cái gì là hoàn hảo bằng cách trải nghiệm những cái không hoàn hảo. Nên việc học những gì không hoàn hảo cũng quan trọng như học những gì đã hoàn hảo. Không thể có được sự hiểu biết về thứ gì đó cho đến khi được trải nghiệm với những thứ đã xảy ra.

D: Điều đó có nghĩa là mọi người đều phải trải qua cái gọi là cuộc đời “tồi tệ” trong quá trình tiến hóa của họ để có thể hiểu được những điều này?

S: Chúng tôi sẽ không nói rằng họ phải làm như vậy. Tuy nhiên, nhiều người chọn phương pháp đó để thúc đẩy quá trình học hỏi của bản thân. Không ai muốn tồn tại lâu hơn ở dạng vật chất, vì đó không phải là trạng thái thực sự của sự tồn tại. Nên, những bài học thúc đẩy nhanh nhất việc học tập cho đến lúc mà họ không cần phải học thêm nữa là những bài học được trân trọng hoặc tìm kiếm nhiều nhất.

D: Tôi nghĩ tôi hiểu điều cô nói rằng là chúng ta phải có những cái xấu để hiểu được cái tốt.

S: Không có quy tắc nào nói rằng ta phải trải qua điều tồi tệ. Tuy nhiên, thực tế của bản chất đến từ việc trải nghiệm cái này để hiểu đầy đủ được cái kia. Đây không phải là một quy tắc mà nó là sự thật.

D: Vâng, tôi đã nghe người ta nói rằng ta không thể trân trọng hạnh phúc nếu ta chưa biết đến nỗi bất hạnh. Cô biết đấy, sự đối lập của mọi thứ.

S: Chính xác. Và vì vậy cũng sẽ phù hợp khi ta nhìn những người mà dường như đang ở trong trạng thái tiêu cực nhất của họ với lòng trắc ẩn, vì họ đang học những bài học để họ có thể trở nên tích cực nhất.

D: Cô có nghĩ rằng họ đã chọn những trải nghiệm tiêu cực này để có thể phát triển không?

S: Nhiều người làm như vậy. Nhiều người khám phá ra chính mình trong những tình huống như vậy, nên có thể nói rằng họ đã được trao một món quà để trải nghiệm những bài học đó một cách trọn vẹn hơn.

D: Dường như không ai muốn có những trải nghiệm tiêu cực đó nếu như họ có lựa chọn khác.

S: Chính xác. Người ta nên nhìn xa hơn những trải nghiệm về những bài học mà họ thu được để hiểu tại sao họ lại chọn một trải nghiệm như vậy. Sẽ không có một nhân sách lành mạnh nào tham gia để có được sự hài lòng từ trải nghiệm tồi tệ này hay trải nghiệm tồi tệ khác. Sự bất hòa là một bài học mà tự nó đánh giá đầy đủ hơn và hiểu rõ hơn về bản chất của sự hòa hợp. Tuy nhiên thì các bài học sẽ được rút ra theo cách này.

D: Tôi đã nghĩ rằng một người sắp bước vào một cuộc đời có thể quyết định có một số trải nghiệm tiêu cực để bù đắp cho những gì anh ta đã làm trong quá khứ?

S: Chúng tôi sẽ không nói là để “bù đắp” vì đó không phải là một khái niệm chính xác về luật vũ trụ. Người ta nhất định phải hiểu lý do đằng sau việc thực hiện một hành động, để có thể khai sáng cho cá nhân, để hành động này không cần tái diễn, và cản trở sự tiến bộ của họ. Để thiết lập được nhận thức này thì sinh mệnh đó phải trải nghiệm thực tế, hoặc ở phía bên kia, có thể nói vậy.

D: Ý tôi là vậy; họ sẽ chọn những trải nghiệm một cách có chủ đích. Nhưng những cảnh báo sẽ được đưa ra, rằng họ có thể lạm dụng nó một khi họ hóa thân vào cơ thể.

S: Những cảnh báo này sẽ được đưa ra một cách thích hợp hơn liên quan đến những năng lượng vật lý khác, không nhất thiết là về bất kỳ một bài học cụ thể nào liên quan. Nhiều năng lượng của một bản chất vật lý là dễ chịu nhưng lại gây hại khi được tận hưởng quá mức. Và một người có thể mất đi khả năng nhìn nhận con đường do tập trung quá mức của một năng lượng cụ thể.

D: Đúng vậy, ta cũng có thể lạm dụng những điều tốt. Tôi cho rằng sẽ rất là nhàm chán khi ta chỉ có một cuộc đời tốt đẹp mà không có vấn đề gì xảy ra hoặc không có vấn đề gì cần giải quyết. Cô có nghĩ rằng điều quan trọng là một người học được điều gì từ những trải nghiệm đó?

S: Đó là toàn bộ lý do và sự biện minh cho những trải nghiệm từ lúc bắt đầu.

D: Nhưng một số người dường như không học được gì. Dường như họ cứ tiếp tục mắc phải những sai lầm tương tự.

S: Cho đến khi cuối cùng thì họ cũng học được bài học. Và sau đó họ không cần lặp lại những sai lầm đó nữa.

D: Tôi đã được kể rằng dù họ có làm gì đi nữa thì cũng không có sự trừng phạt nào.

S: Chắc chắn là có sự trừng phạt. Và hình phạt tồi tệ nhất là hình phạt mà chúng ta tự giải quyết. Chúng ta là thẩm phán và là bồi thẩm đoàn của chính mình. Chúng ta quyết định hành vi nào là phù hợp, hành vi nào thì không phù hợp. Và vì vậy, chúng ta phải tự quyết định những luật lệ đó, dù là phổ quát hay cá nhân, đưa ra điều gì được chấp nhận và điều gì không được chấp nhận.

D: Vậy là chúng ta tự làm. Không có Thượng đế hay thẩm phán cao hơn nào ra lệnh trừng phạt chúng ta. Đúng không?

S: Đó là một tuyên bố khá chính xác. Tuy nhiên, có những tình huống mà nhận thức của sinh mệnh đó trở nên mờ mịt đến nỗi mất đi cái nhìn bản chất, và nhận thức về phạm vi của vấn đề không được đánh giá cao. Khi đó sẽ cần phải có sự tham gia của một vị trí cao hơn để hỗ trợ cá nhân này trong quá trình thu nhặt những trải nghiệm cần thiết để làm rõ nhận thức của sinh mệnh đó.

D: Điều đó dễ hiểu hơn. Một số người nói rằng ta tự làm tất cả. Nhưng tôi có một cô gái đã từng mắc nhiều sai lầm trong tiền kiếp, và cô ấy có một người hướng dẫn đã chỉ cho cô ấy phải làm gì tiếp theo. Có vẻ như đó là một mâu thuẫn bởi vì cô ấy không được lựa chọn trong việc này.

S: Luôn có những mâu thuẫn khi người ta thiết lập một luật tuyệt đối. Vì chắc chắn sẽ có những mâu thuẫn.

D: Có người nói rằng điều này chứng tỏ cô ấy không thể kiểm soát được những việc mình phải làm, có thể nói như vậy.

S: Đó cũng sẽ là một tuyên bố chính xác.

D: Cô có nghĩ rằng đôi khi nhân cách bị cuốn vào những trải nghiệm và tình huống tiêu cực đó và không cố gắng thay đổi?

S: Chính xác. Nhiều người thấy họ lạc lối trên hành trình tìm đến những mục tiêu đã đặt ra và họ vẫn cứ tiếp tục những trải nghiệm tiêu cực đó. Khả năng này là có thật khi hóa kiếp, và là một trong những rủi ro có thể xảy ra. Nhận thức về việc có thể mất đi khả năng đi theo hành trình vì quá tập trung vào những năng lượng vật chất đều được giải thích cho người ta trước mỗi lần hóa thân.

D: Các bậc thầy đưa ra các sự lựa chọn cho họ và nói, “Con có thể làm theo cách này nhưng con có thể bị cuốn theo nó.”

S: Điều đó được đưa ra như một lời cảnh báo, và không giống như là một sự lựa chọn. Bản thân các sinh mệnh phải lựa chọn con đường của họ từ thông tin được cung cấp từ hồ sơ Akashic và những sự thật phổ quát. Với thông tin này, các sinh mệnh đó sẽ xác định điều gì thích hợp nhất cho lần hóa thân đó, và hoàn cảnh để làm thế nào biểu hiện được thực tế đó.

D: Còn tội lỗi thì sao? Có thứ gì như vậy không?

S: Tội lỗi về cơ bản là làm những gì ta biết là sai. Cố ý làm. Ta không thể phạm tội nếu ta không biết rằng điều đó là sai. Ta phải có đạo đức để có thể phạm tội. Đây là điểm mà con người khác với động vật, vì sự thật là con người có lương tâm. Khi anh ta giết ai đó và anh ta biết đó là sai thì đó là tội lỗi. Còn khi một con vật làm như vậy, nó làm việc đó một cách vô tình, nên vì vậy con vật không có tội. Nó làm như vậy chủ yếu là vì để sinh tồn hoặc kiếm ăn – không bao giờ vô tri.

D: Vậy nếu ai đó làm điều gì đó không có ý nghĩa gì hoặc nếu họ không nhận ra mình đang làm sai, thì đó có phải là một tội lỗi không?

S: Đó là một tội nhẹ hơn. Họ có tội ở chỗ không biết đâu là thứ cần phải học. Ta phải học cách nhận thức về đồng loại của mình; đến mức ta không muốn làm tổn thương họ, và nỗi đau của họ là của ta.

D: Tôi luôn tự hỏi liệu họ có coi điều gì là tội lỗi từ phía cô không?

S: Họ xem đó là những bất công lớn.

D: Chà, trên Trái Đất, chúng tôi có Kinh Thánh và trong đó nói về nhiều thứ tội.

S: Nhiều người trong số những người kể với bà là có tội – giống như bà nghe về “Bảy Đại tội” mà người Công giáo nghĩ ra – là những cái mà họ thêm vào theo ý muốn của họ về sau. Đó là một sự kiểm soát.

D: Vậy những người ở bên kia không coi những điều này là xấu?

S: Một số người như vậy, nhưng mỗi người phải tự tìm ra. Không có hình phạt nào giống như kiểu là người này sẽ bị ném vào hố lửa vĩnh viễn. Không có chuyện đó, trừ khi người ta đang tự trừng phạt bản thân theo cách đó. “Họ” không làm điều đó.

D: Người ta nói mọi thứ là đen và trắng và đi theo Kinh Thánh.

S: Nhưng chính Kinh Thánh đã bị thay đổi nhiều lần trong suốt nhiều thế kỷ từ những gì người ta cảm thấy là sự thật. Trong nhiều thế kỷ, đó là quyền kiểm soát đối với người dân và quần chúng. Bằng cách nói rằng nếu ta không làm những gì đã được nói trong Kinh Thành thì ta sẽ bị chìm vào – như họ nói là – Địa ngục.

D: Nhưng họ nói đó là lời Chúa.

S: Ban đầu thì là như vậy. Và ở một mức độ chung, nó vẫn là như vậy. Nhưng mọi người đều có thể biến nó thành quan điểm của riêng mình để nói những gì họ cho rằng đúng. Đó là một cuốn sách rất cao quý. Mục đích của nó không có lỗi nhưng sự giải thích thông tin có một số lỗi. Có những điểm không chính xác. Tuy nhiên mục đích của cuốn sách đó ngày nay vẫn đúng như trong thời đại của Đấng Christ.

D: Có phải những điểm không chính xác này là từ việc dịch?

S: Không phải cố tình, nhưng những sai lầm chắc chắn đã xảy ra trong những nỗ lực của loài người. Nhưng có những cuốn sách tuyệt vời khác đã được viết ra cũng có giá trị và cũng dạy về sự giác ngộ. Những thứ như Bhagavad, kinh Koran, hay những thứ khác như vậy.

Sau đó, khi nhân vật này tỉnh giấc, tôi đã đề nghị cô ấy phát âm tên của cuốn sách, Bhagavad Gita, và cô ấy không thể. Chúng tôi chưa từng nghe nói về cuốn sách này. Tôi đã tìm thấy một định nghĩa về Gita trong Từ điển về Thần học của Frank Gaynor. “Bhagavad Gita: Tiếng Phạn nghĩa là Bài ca của Đấng Thiêng liêng. Tựa đề của một bài sử thi triết học nổi tiếng được lồng vào Kinh Mahabharata (Kinh thánh của người Hindu) về cuộc đối thoại giữa Krishna và Arjuna chỉ rõ mối quan hệ giữa đạo đức và các giá trị đạo đức tuyệt đối trong triết lý của người Hindu (yoga nghiệp chướng). Đây được coi là một trong những tráng thơ triết học có sức ảnh hưởng nhất của văn học Phạn. Ngày xuất xứ chính xác vẫn chưa được xác định.” Tiếng Phạn là một trong những ngôn ngữ cổ nhất trên Trái Đất của chúng ta và được coi là “mẹ đẻ” của những ngôn ngữ Ấn- u thời hiện đại. Có nhiều bản dịch của Gita bằng tiếng Anh. Kinh Koran là cuốn sách thiêng liêng của người Hồi giáo và được nhiều người Hồi giáo quá tôn thờ nên không dịch sang bất kỳ ngôn ngữ nào khác mặc dù cũng có bản dịch tiếng Anh.

S: Mọi con đường đều dẫn về một hướng. Đôi khi có thêm một số vấn đề trong quá trình nhưng mọi người đều có thể học hỏi từ tất cả những điều này và sẽ trở thành một người toàn diện hơn qua những bài học như vậy. Với tâm trí gò bó không cởi mở, ta sẽ mất đi nhiều trải nghiệm trong cuộc sống. Đừng bao giờ quá phụ thuộc vào một con đường tuyệt đối. Vì trong mỗi con đường ta đi đều có sự thật và đều có sự giả dối. Ta phải dành cả cuộc đời để sàng lọc, để tìm ra đâu là chân lý của mình- để khám phá những gì ta biết là đúng với bản thân mình. Không nhất thiết điều đúng với người khác và ta phải chấp nhận nó. Trở nên khác biệt không phải là một con đường dễ dàng.

D: Xã hội thường không khuyến khích những thứ như thế. Liệu có khôn ngoan không khi khuyến khích người ta đặt câu hỏi?

S: Có chứ. Vì với việc đặt ra những câu hỏi, ta sẽ tìm thấy sự thật và sự thật sẽ nâng đỡ ta.

Sát nhân

D: Chuyện gì khiến một người trở thành tội phạm?

S: Có nhiều lý do dẫn đến điều này. Đây có thể là một chức năng dạy. Đó là, nhiều người được dạy thông qua việc cha mẹ bỏ bê hoặc lạm dụng và trở thành tội phạm. Tội phạm là một định nghĩa về việc bước ra khỏi những lề thói xã hội; nghĩa là vượt qua những ranh giới được xã hội chấp nhận. Tất nhiên, với các phong tục xã hội khác nhau thì có thể thấy một số hành vi tại một số thời điểm, ngay cả là trong cùng một nền văn hóa, có thể được xem là phạm tội, nhưng có thể trong chính nền văn hóa đó, trong một thời điểm khác thì lạ không phạm tội. Từ quan điểm tâm linh, không có cái gọi là tội phạm, vì đây là một hiện tượng xã hội nói về việc vượt qua ranh giới xã hội. Chúng tôi áp dụng triết lý gây hại bằng cách làm chậm tiến trình tiến bộ của một người. Tuy nhiên, từ quan điểm tâm linh, không có cái mà bà gọi là hoạt động phạm tội. Mà đó có thể là biểu hiện của một sự mất cân bằng tâm linh. Tuy nhiên đó không phải là tội phạm về mặt tinh thần, đó là tội phạm về mặt xã hội. Các hành động được biểu hiện ra trên cõi vật chất sẽ vượt qua hoặc bước qua khỏi các ranh giới xã hội, mà sau đó sẽ được tô vẽ hoặc ra quyết định rằng hoạt động đó, như bà thường gọi, là “phạm tội”.

D: Cô nói rằng không có vị thần tối cao nào trừng phạt ta, rằng mọi người tự trừng phạt chính họ. Giả sử ai đó đã từng là một kẻ giết người, họ sẽ trừng phạt bản thân mình như thế nào?

S: Họ có thể chọn quay lại và, ví dụ như, phải từ bỏ sự tồn tại đó tại thời điểm đỉnh cao của cuộc đời khi họ đang hạnh phúc nhất. Như vậy, họ đang trừng phạt chính mình bởi vì họ đang đặt mình vào vị trí của người mà họ đã tước đoạt mất cuộc sống, bất cứ lúc nào. Họ cần phải biết cảm giác đó như thế nào. Họ phải nhìn thấy điều đó từ phía bên kia. Tôi nghĩ chúng ta đều biết đến những trường hợp như thế này. Đó là một trong những điều khó hiểu nhất. Tại sao những người có vẻ tốt, chưa từng làm hại ai lại bị tước đoạt cuộc sống vào những thời điểm quan trọng nhất trong cuộc đời họ, hay tại sao những người khác lại đột ngột bị giết khi đang trong giai đoạn thực hiện được giấc mơ cả đời của họ. Nó luôn luôn có vẻ bất công như vậy, nhưng dường như trên quy mô luôn cân bằng của nghiệp, nó tạo ra một ý nghĩa hoàn hảo.

D: Vậy đó là hình phạt mà họ đã chọn cho chính bản thân mình?

S: Đó là sự lựa chọn của họ. Không ai có thể buộc họ phải trở lại với cơ thể.

D: Tôi đã luôn nghĩ rằng một kẻ giết người phải bị trả giá bằng cách bị người khác sát hại. Có thể nói là, mạng đổi mạng.

S: Có những sự lựa chọn thay thế khác. Bởi vì nếu cách bị giết là cách duy nhất anh ta có thể làm, thì ác nghiệp sẽ chuyển từ người này sang người khác. Nó chỉ đơn giản là chuyển tải xung quanh chứ không phải là sự giải quyết và đưa nhân loại vượt qua khỏi điều đó.

D: Vậy chuyện gì sẽ xảy ra nếu họ bị giết bởi nạn nhân cũ của mình?

S: Thì nạn nhân đó sẽ bị giết theo nghiệp của họ. Mặc dù họ đã bị sát hại trong một lần hóa thân trước, việc giải quyết nghiệp chướng đó không liên quan gì đến việc quay trở lại và giết người khác. Đó là một cách khá quyết liệt để giải quyết nghiệp. Có những lựa chọn thay thế khác mềm mỏng hơn, như cách một số người thường gọi. Và cách đó hiệu quả hơn về lâu dài, giải quyết nghiệp một cách nhẹ nhàng.

Trong công việc của mình, tôi đã gặp trường hợp những người được sinh ra trong một gia đình có cùng những nạn nhân mà họ đã giết trong kiếp trước. Trong những trường hợp này, họ đang cố gắng giải nghiệp cho nhau thông qua tình yêu. Có thể đây là một trong những cách mềm mại và nhẹ nhàng như vậy. Điều này có lẽ là một cách tốt nhất, hơn nhiều so với lựa chọn “tôi sẽ giết anh vì anh đã giết tôi.”

Ngoài ra, như đã đề cập trong chương trước, nghiệp có thể được giải quyết bằng cách phải quay trở lại và trở thành người hầu hoặc người bảo vệ cho nạn nhân mà mình đã từng giết, cống hiến cả cuộc đời cho nạn nhân theo cách đó.

Một phiên bản khác:

S: Một thứ bạo lực ví dụ như một vụ giết người được thực hiện trong những cơn u mê sẽ mất vài kiếp để trả giá. Và những cách trả giá cũng nhiều như những lần mà chúng đã được thực hiện. Tùy vào nghiệp riêng của những người có liên quan. Nói chung những gì xảy ra trong kiếp sống tiếp theo của họ sẽ liên tục có mối liên hệ thân thiết với người mà họ đã từng giết hại. Và trong vài kiếp đầu tiên, đó thường là, một mối quan hệ kiểu đối kháng. Bởi vì những người bị sát hại nhận thấy rằng vì một lý do nào đó, họ sợ hoặc ghét người này dù không hiểu tại sao. Và trong khi đó, người này, kẻ sát nhân, lại cảm thấy buộc phải ở gần người đó vì anh ta mong muốn được bù đắp cho những gì anh ta đã làm trong kiếp trước. Phải mất vài cuộc đời để giải quyết được nghiệp này. Một người làm điều gì đó bạo lực như giết người, gần như đã kéo dài vô thời hạn khoảng thời gian mà anh ta phải ở trong cuộc sống vật chất của các chu kỳ nghiệp, trước khi anh ta có thể đi vào cõi linh hồn và tiếp tục qua các chu kỳ nghiệp của mình ở đây.

D: Vậy giết người là một việc không thể dễ mà có thể giải quyết được về mặt tâm linh. Nó sẽ cần phải được giải quyết về mặt thể chất?

S: Cách tốt nhất để giải quyết các nghiệp bạo lực như vậy ở cấp độ thể chất bởi vì cấp độ thể chất có đủ cơ sở để xử lý những rung động bạo lực. Để giải quyết ở cấp độ linh hồn, sẽ có nguy cơ ảnh hưởng đến nghiệp của người khác bởi vì sự cân bằng này rất mong manh.

D: Vậy chẳng phải là luôn có khả năng người đó có thể giết người lần nữa nếu nghiệp của họ rất mạnh?

S: Đây là mục đích có các trường học giữa các kiếp sống. Để giúp họ giải quyết vấn đề, đến lúc mà họ sẽ không giết người nữa trong các kiếp sống tiếp theo. Chúng tôi cố gắng ngăn chặn để họ không bị tắc trong một vòng luẩn quẩn như vậy.

D: Nếu họ tiếp tục làm những điều này, có vẻ như họ không ở các trường học đủ lâu để loại bỏ được những cảm giác đó.

S: Họ sẽ đến nơi an nghỉ. Làm sao để tôi có thể giải thích được điều này nhỉ. Nếu linh hồn đang ở nơi an nghỉ mà không phải vì nó đang bị phá hủy mà đơn giản là vì nó không tiến bộ, và nếu họ quyết định rằng họ muốn trở lại cõi trần, thì ta thực sự không thể làm gì được. Ta cho phép họ bước vào cõi trần bởi vì họ là người có linh hồn khỏe mạnh, chỉ là họ không tiến bộ thôi. Nhưng tinh thần đã bị tổn hại bởi điều gì đó mà họ đã làm trong các lần hóa thân trong quá khứ của mình, thì mặc dù họ muốn đi vào cõi trần, nhưng họ sẽ không thể làm được vì những tổn thương mà họ phải chịu đựng đã ngăn cản họ làm điều đó, nếu không có sự giúp đỡ của ai khác cao hơn. Đôi khi linh hồn bị tổn thương sẽ được hỗ trợ để tái sinh cho một mục đích cụ thể là giải quyết một phần nghiệp cụ thể của họ. Nhưng những lúc khác, ngay cả khi một linh hồn muốn đi nhưng chưa đến lúc, thì họ nói, “Không, trước tiên bạn cần phải chữa lành thêm một số vấn đề nữa.”

D: Tôi đã tự hỏi liệu có cách nào ta có thể ngăn họ nếu họ muốn quay trở lại.

S: Không, nếu họ là một linh hồn khỏe mạnh, họ có thể tiêp tục và tái sinh. Và các lực chi phối vũ trụ sẽ giữ mọi thứ theo trật tự và đảm bảo họ không cố gắng tái sinh trong một cơ thể đã có linh hồn.

D: Tôi gặp phải trường hợp ai đó chết và họ muốn quay lại ngay lập tức. Họ không có chút thời gian nào ở đó cả.

S: Vâng, điều đó thường xảy ra khi họ đang trong thời kỳ chuyển đối. Như tôi đã đề cập, sau khi họ hoàn thành giai đoạn chuyển tiếp, nếu họ quyết định quay trở lại ngay lập tức; nếu họ khỏe mạnh, họ có thể làm như vậy. Họ giải quyết nhiều nghiệp hơn. Nhưng hầu hết các linh hồn chọn ở lại cõi này một thời gian để học thêm và tiến bộ hơn. Bởi vì sự học hỏi và sự chuẩn bị mà ta thực hiện ở đây sẽ truyền đi trong tiềm thức và thái độ của ta về bất cứ điều gì ta có thể. Bằng cách này, ta sẽ thành công hơn trong nghiệp của mình.

D: Vậy nghĩa là một linh hồn quay lại ngay lập tức không thực sự tốt.

S: Không hẳn. Nó có thể phản tác dụng. Nhưng một số linh hồn thì thiếu tính kiên nhẫn.

D: Tôi nghĩ một số người trong đó đã được bao bọc trong vật chất và họ nghĩ rằng đó là tất cả. Trong những trường hợp mà họ quay lại ngay lập tức, họ không có bất kỳ cơ hội nào để giải quyết các nghiệp liên quan hay nhìn thấy con đường của họ đúng không?

S: Không, đó là sự thật. Họ thường là những người nghĩ rằng cuộc sống của họ dường như rối tung và bối rối, và phàn nàn, “Tại sao mọi thứ không bao giờ đi đúng hướng?” Đó là bởi vì họ đã quay trở lại một cách vô tổ chức.

D: Có thể nói, họ không có bất kỳ kế hoạch hành động nào.

S: Đúng vậy. Vì vậy mọi thứ đều rời rạc mất kết nối, có thể nói vậy. Họ đã trở lại quá sớm và không chuẩn bị kỹ lưỡng cho việc này. Nếu họ có thể chờ đợi một chút và sắp xếp lại bản thân, thì mọi thứ sẽ tốt hơn nhiều. Giờ đây, đôi khi nếu một linh hồn dường như không muốn thay đổi, họ sẽ được giữ ở một nơi đặc biệt giữa các kiếp sống để giúp họ tiến bộ và phát triển cho lần hóa thân tiếp theo. Nhưng được giữ trên một sự cân bằng rất tinh tế và được thực hiện một cách cẩn thận.

D: Nơi đó là kiểu địa điểm như thế nào?

S: Khó để diễn tả. Có một cõi khác để giải quyết các vấn đề đặc biệt như vậy. Không phải là nơi để rèn luyện lâu dài như các cõi linh hồn cao hơn. Chủ yếu những nơi này được sử dụng ở giữa các kiếp sống để giúp ai đó giải quyết một vấn đề cụ thể, để họ được chuẩn bị tốt hơn cho kiếp sau và có thể tiến bộ trên nghiệp của mình. Nếu không có một nơi như vậy thì nhiều người sẽ bị tắc vào một vòng luẩn quẩn và sẽ không bao giờ có thể tiến bộ và điều đó là không tốt. Vì vậy, họ được giúp đỡ để tiến bộ giữa các kiếp sống vì mọi thứ trong vũ trụ đều phải tiếp tục tiến triển.

D: Nơi đặc biệt này có giống như một trường học không? Hay là một kiểu không khí như thế nào?

S: Giống như một khóa tu vậy.

D: Giữ họ tránh xa khỏi những người khác?

S: Không, giống như họ đi đến một tu viện để thiền và chiêm nghiệm. Ở đó, họ gặp gỡ những người khác có những vấn đề tương tự và một người hướng dẫn tâm linh. Họ phải tìm ra những vấn đề đó và tìm ra lý do tại sao họ đã làm những điều đó, và họ cần phải tiến bộ ở đâu để vượt qua được những điều đó.

D: Tôi đã nghĩ về phiên bản mà mọi người gọi là Địa ngục. Có phải như vậy không?

S: Không, đó là quan niệm được phát triển bởi những người theo đạo Thiên chúa. Nó không được áp dụng như vậy. Nó chủ yếu được phát triển như một công cụ chính trị để giúp xây dựng quyền lực của nhà thờ chính thống và giúp vượt qua tầm ảnh hưởng của những người theo thuyết ngộ đạo. Đây là nơi ta đến để học hỏi và chiêm nghiệm những gì sai lầm và những gì ta đã làm. Luôn có những linh hồn tiến bộ ở đó tự nguyện giúp ta phát triển và giúp ta chuẩn bị cho cuộc đời tiếp theo. Bởi vì đó là một quá trình phát triển. Giống như ta nuôi dưỡng một đứa trẻ. Khi một đứa trẻ làm điều gì đó sai, ta sẽ không ném chúng vào lò thiêu.

Nghĩa bóng của từ này sẽ giống như niềm tin của chúng ta về Địa ngục. Quăng tội nhân vào lửa.

S: Ta đặt đứa trẻ xuống và nói chuyện với chúng về những gì chúng làm là sai, đồng thời giúp chúng nhận ra tại sao điều đó lại sai và cố gắng tìm ra một hành động tốt hơn để làm nếu tình huống tương tự xảy ra trong tương lai.

D: Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu người ta không chịu lắng nghe và muốn quay trở lại cõi trần?

S: Nếu họ chưa sẵn sàng quay lại cõi trần thì không thể làm được vì mọi thứ phải được cân bằng vừa phải để họ có thể đi. Nếu họ không học được gì từ việc nhìn ra một sai lầm lớn, thì nghĩa là mọi thứ vẫn chưa cân bằng và họ sẽ cần thêm thời gian để học. Đôi khi, nếu ai đó vẫn không thể học được gì từ một sai lầm cụ thể, và không chịu lắng nghe, thì họ sẽ bị đưa trở lại tình huống tương tự và họ sẽ có thêm cơ hội để thực hiện các hành động thay thế. Các bậc thầy cố gắng làm điều này theo cách để không gây ra hậu quả nghiêm trọng cho nghiệp của linh hồn, nên họ sẽ không khó để có thể tiến bộ.

D: Nhưng ta cũng nghe nói về những người mà dường như họ không có đạo đức gì cả.

S: Đó là sự thật. Không phải nơi đó lúc nào cũng hiệu quả. Có một số người không thành thật. Nhưng hầu hết các linh hồn đều muốn tiến bộ và muốn trở nên tốt hơn, cao cấp hơn. Vấn đề là nói với họ và khiến cho họ mở mang đón nhận những kiến thức dành cho họ.

D: Điều gì xảy ra với một người mà chỉ hầu như có thú tính? Dường như họ không có đạo đức và lương tâm và tiếp tục lặp đi lặp lại những sai lầm tương tự?

S: Đôi khi đó là những linh hồn không tiến bộ. Họ có nhiều nghiệp chướng nhưng họ không thực sự quan tâm. Họ chỉ muốn tận hưởng cảm giác ở trong thể chất khi ở cõi trần. Họ thực sự không quan tâm đến nghiệp mà họ phải gánh, có thể nói như vậy. Có một vị trí đặc biệt khác trên các cõi. Sự cân bằng vật chất của bạn giống như một cái bệnh viện. Đó là dành cho những linh hồn bị tổn thương nặng, và chúng tôi cố gắng giúp họ trở nên tốt hơn. Giống như liệu pháp tâm lý và đôi khi mất rất nhiều thời gian. Những gì ta đạt được là rất nhỏ nên rất khó để dõi theo, và đó là một quá trình rất chậm. Hầu hết việc này hiệu quả với các linh hồn tiến bộ bởi vì cần có sự kiên nhẫn và kiến thức vô cùng lớn.

D: Với tôi, có vẻ điều đó là một cách rất nhân đạo. Nhưng tôi vẫn nghĩ về khái niệm của chúng tôi về những nơi giống như Địa ngục. Có bao giờ khi một tâm hồn bị tổn thương, như cô đã nói, đến mức họ chỉ gột rửa và vứt bỏ họ?

S: Không. Không có nơi nào để vứt bỏ họ. Tất cả chúng ta đều ở đây. Tất cả chúng ta đều tương tác với nhau và chúng ta phải làm việc cùng nhau. Và những công việc đặc biệt khó khăn sẽ được giúp đỡ bởi những linh hồn có sự kiên nhẫn và kiến thức cao nhất.

D: Tất nhiên điều này luôn có lợi cho nghiệp của người đó; để được làm việc với những người như vậy.

S: Ồ, vâng, đây thường là những linh hồn mà gần như hoặc đã đạt đến mục đích của họ.

D: Họ sẽ có sự kiên nhẫn vô hạn. Và sẽ không có chuyện là họ chỉ nói, “Ồ quên đi. Anh ta không có hy vọng gì đâu.”

S: Không. Họ vẫn tiếp tục làm việc với anh ta. Đôi khi sau một vài lần hóa kiếp, một số cảm giác được gọi là “nhân tính” bắt đầu xâm nhập vào trái tim anh ta, bất chấp anh ta có thừa nhận hay không. Và anh ta bắt đầu nhận ra rằng có những cõi sống và sự tồn tại cao hơn. Đó là lúc cuối cùng rồi thì anh ta bắt đầu làm gì đó tích cực để thay đổi nghiệp của mình. Để đưa ra một ví dụ về mức độ hư hại của những linh hồn này khi đến với “bệnh viện”, trong cõi của bà có một người tên là Adolph Hitler. Anh ra không được đưa đến bệnh viện vì linh hồn của anh ta bị tổn thương. Anh ta được gửi đến khu vực học tập, khóa tu. Anh ta cần một khoảng thời gian tĩnh lặng để suy ngẫm vì anh ta đã trở thành – à, một ẩn dụ khác – căng thẳng thần kinh. Vấn đề ở cuộc đời đó là anh ta là một người cực kỳ sáng tạo. Anh ta đã có thể là một thiên tài sáng tạo nhưng anh ta không có không gian cho nó vì nền văn hóa suy đồi mà anh ta lớn lên không cho phép có không gian cho sự sáng tạo. Có một nguồn năng lượng vô hạn đằng sau sự sáng tạo này, như luôn có ở những thiên tài đó. Phải có một lối thoát khác ở đâu đó và nó đã làm thay đổi cách nhìn của anh ấy về cuộc sống và do đó suy nghĩ của anh ấy, nó đã phát triển thành kết quả cuối cùng như vậy. Điều đó xảy ra chủ yếu phản ánh nghiệp của cha anh ta hơn là của anh ta.

D: (Một bất ngờ) Tôi sẽ không nghĩ về điều đó theo cách đó.

S: Bởi vì gốc rễ của vấn đề bắt đầu khi cha anh ta từ chối cho anh ta học những thứ sáng tạo.

D: Nhưng, Hitler vẫn là người đã làm những điều khủng khiếp đó.

S: Thật khó giải thích. (Cô ấy dừng lại, cố tìm từ ngữ diễn đạt). Anh ta bắt đầu với một ý định tốt, muốn trở thành một nghệ sĩ hoặc một kiến trúc sư hoặc những gì giống như vậy. Nhưng anh ta không được phép phát triển theo hướng đó, và năng lượng đó đã bị biến dạng. Sai lầm chính của anh ta là không thể xử lý năng lượng đó ở dạng xây dựng, dạng khác ngoài sự sáng tạo. Vì vậy anh ấy đã chuyển nó sang sự phá hoại. Đó là vấn đề chính mà anh ta phải giải quyết.

D: Có vẻ như anh ấy có thể tìm thấy lối thoát bằng một hình thức sáng tạo hơn, mặc dù cha anh ấy không cho phép làm điều đó.

S: Vâng, anh ta đã có thể trở thành một kỹ sư chẳng hạn.

D: Chẳng phải đó là cách đổ lỗi cho cha anh ta sao?

S: Không. Hitler cũng phải chia sẻ phần trách nhiệm của mình. Nhưng điều đó không thể chỉ phụ thuộc vào anh ta vì vấn đề bắt đầu từ thái độ hẹp hòi của cha anh ta. Cha anh ta đã có thể có những thái độ cởi mở hơn.

D: Nhưng dường như anh ta không cần phải trở nên quá cuồng tín trong hành động như vậy. Cô biết những gì đã xảy ra đấy.

S: Đó là do cường độ của năng lượng sáng tạo. Nếu anh ta có thể trở thành một nghệ sĩ, anh ấy sẽ là một nghệ sĩ điên cuồng và cuồng tín về nghệ thuật. Điều đó sẽ được chấp nhận khi là người Bohemian.

D: Ít nhất lúc đó anh ấy sẽ không làm hại ai cả.

S: Đúng, có lẽ ngoại trừ làm hại anh ấy.

D: Nhưng nó đã xảy ra, anh ta đã rơi đến điểm mà anh ta làm hại triệu triệu người. Tôi đã nghĩ rằng cuối cùng anh ta phải đi đến “bệnh viện”.

S: Anh ta không bị hư hại đến mức đó. Bị rối loạn, có; nhưng bị hư hại thì không. Chủ yếu những gì anh ta cần là sự yên tĩnh và thời gian để giải quyết mọi chuyện. Những linh hồn đang ở trong bệnh viện đã bị tổn thương vì đã trải qua cùng một phần của nghiệp hết lần này đến lần khác khiến họ cảm thấy như thể họ đang bị mắc kẹt trong nghiệp đó. Trong khi đó, với trường hợp của Adolph Hitler, điều này xảy ra lần đầu tiên với anh ta. Trong các kiếp sống trước đây, anh ta cũng có một lực sáng tạo mạnh mẽ và anh ta luôn ở trong những tình huống mà anh ta có thể phát triển nó lên. Nhưng trong kiếp sống này nó đã bị chặn lại. Bài học mà anh ta phải học là cách xử lý nguồn năng lượng đó khi anh ta không thể có mọi thứ theo cách mà anh ta muốn – phải xử lý nó theo bất cứ cách nào phù hợp với khuôn mẫu mà anh ta phải sống. Và anh ta đã không xử lý khía cạnh đó tốt. Đó là phần nghiệp chính mà anh ta phải làm lại trong tương lai – có khả năng xử lý các tình huống không mong muốn.

D: Chà, không phải anh ta đã tạo thêm nghiệp cho mình từ những gì anh ta đã làm và tất cả các cuộc sống của những người mà anh ta đã gây hại sao?

S: Đúng, anh ta đã tạo thêm nghiệp cho mình. Tại thời điểm này, thật khó để nói là thêm bao nhiêu vì việc đó chỉ vừa xảy ra.

D: Ý cô là nó vẫn chưa được phân tích xong?

S: Vâng. Sẽ phải mất vài kiếp, vài lần hóa thân để xem nó ảnh hưởng đến sự cân bằng của mọi thứ như thế nào và anh ta còn phải giải quyết trong bao lâu nữa.

D: Tôi đã nghĩ đến hàng triệu người đã bị giết do hậu quả trực tiếp từ cuộc đời của anh ta.

S: Thật vậy, anh ta đã ra lệnh giết họ nhưng anh ta bị ảnh hưởng một phần từ những người xung quanh. Và anh ta không đạt được sự hài lòng vật lý trực tiếp như những kẻ thực sự hành quyết. Những gì tôi đang nói là anh ta ra lệnh cho những người này được chết trong khi ngủ và điều đó liên quan đến nghiệp của anh ta, nhưng những người nhận lệnh để xây các phòng ngạt và sử dụng, các lính canh và những người khác, đã trực tiếp cảm thấy thích thú khi nhìn những người này chết.

D: Vâng, anh ta không thực sự giết người bằng hơi ngạt, nhưng anh ấy cũng không làm gì để ngăn chặn điều đó.

S: Anh ta chỉ đơn thuần là cho phép những người này bị giết. Đó là lý do tại sao nó liên quan đến nghiệp của anh ta, rằng anh ta đã cho phép nó xảy ra. Anh ta khuyến khích họ làm điều đó nhưng bàn tay của mình thì lại sạch sẽ, có thể nói vậy, bằng cách không tham gia trực tiếp thực hiện. Nghiệp xấu của anh ta cũng phản ánh rằng anh ta đã tạo ra một hệ thống chính trị cho phép điều đó xảy ra. Nhiều người trong số những người đàn ông trong hệ thống đó đã làm điều này bởi vì họ muốn. Họ là những người lầm lạc trong xã hội bình thường và họ lấy niềm vui thể xác trực tiếp khi thực hiện những hành động tàn bạo này.

D: Nhưng anh ta cũng có nỗi ám ảnh cuồng tín về việc xóa sổ một chủng tộc. Với sự cuồng tín và bắt bớ, anh ta bắt đầu tiêu diệt người Do Thái, tiêu diệt hoàn toàn một chủng người.

S: Vâng. Anh ta chống lại bất kỳ chủng tộc nào không thuần Đức, “Aryan” như cách anh ta gọi. Anh ta muốn vùng Deutschland thân yêu của mình trở thành giống như Hoa Kỳ từng có trong 100 hoặc 150 năm trước, nơi có không gian để phát triển và trở thành một cường quốc lớn và có không gian để nhân dân phát triển. Anh ta muốn có một quốc gia rộng lớn với nhiều người Đức và có thể sử dụng văn hóa của Đức để ảnh hưởng đến toàn thế giới như cách người Mỹ đã làm. Và anh ta muốn xóa sổ bất kỳ tộc người nào làm cản trở mục tiêu này. Đây là một phần của quá trình xoay vần của xung động sáng tạo đó bởi vì rõ ràng không thể làm điều này mà không gây hại cho nhiều người. Nếu anh ta có thể trở thành một thiên tài sáng tạo, anh ta có thể đã đóng góp vào nền văn hóa hùng mạnh của Deutschland mà anh ta yêu mến.

D: Tôi đã nghĩ rằng anh ta có thành kiến như vậy thì sẽ có một phản ứng nghiệp.

S: Đó chỉ là vì một phần của linh hồn anh ta đã bị xoắn lại. Anh ta có thể giải quyết định kiến đó thông qua việc chiêm nghiệm và gặp gỡ các bậc thầy tâm linh.

D: Anh ta chắc chắn là một ví dụ rất khó hiểu.

S: Vâng, đó là một tình huống rất phức tạp.

D: Vậy còn ai đó giống như “Jack Phanh Thây”? Điều đó không ảnh hưởng gì đến anh ta trong kiếp sau chứ?

S: Chắc chắn sẽ ảnh hưởng. Và vui lòng hiểu rằng, chúng tôi thực hiện mọi thứ rất cẩn thận ở đây, chúng tôi không mong muốn đụng chạm đến ý thức của bà về sự đúng đắn cũng như tiêu chuẩn đạo đức của bà. Chúng tôi cảm thấy rằng ý thức đạo đức của bà là rất tinh tế và chúng tôi mong muốn không đụng chạm đến những điều này. Tuy nhiên, chúng tôi rất muốn đề nghị bà đồng ý với chúng tôi khi chúng tôi cung cấp cho bà một cái nhìn sâu hơn mà có thể bà chưa có. Có lẽ đã có những bài học rút ra từ trải nghiệm đó, như bà nói, từ Jack Phanh Thây, những điều tích cực cho người này. Tất nhiên là đã có nhiều thiệt hại gây ra cho các nạn nhân, và theo tiêu chuẩn xã hội của các bạn đó là tội ác ghê tởm. Những hành vi này không được xã hội chấp nhận. Tuy nhiên, một lần nữa, có thể nói rằng cá nhân này đã học được bài học thông qua những hành vi đó. Có thể đó là một bài học về sự tự tha thứ (indulgence), sự tự tham gia không quan tâm đến mạng sống của con người. Đây có lẽ là một bài học quan trọng cho cá nhân dó. Chúng tôi cũng xin nói rằng có lẽ có những bài học, rất khó khăn, cho những người mà bà gọi là “các nạn nhân”. Và chúng tôi có lẽ cũng có thể đưa ra một khả năng ở đây. Rằng những nạn nhân trong phần này, dường như khá rõ, là tình nguyện từ cõi giới bên trong. Rằng họ đã cam kết từ các kế hoạch trước đó của họ, trước khi hóa thân, để tham gia vào việc này. Và để cung cấp cho xã hội của bà một thước đo để đo lường tiêu chuẩn đạo đức. Một ví dụ về hành vi xã hội được hoặc không được chấp nhận. Bà có thấy rằng trong mọi hành động dù tốt hay xấu đều có bài học được rút ra hay không? Không chỉ đối với những người trực tiếp tham gia, mà cả với những người chứng kiến hoặc quan sát. Vậy nên người ta nói rằng đây là một tội ác khủng khiếp, và điều đó có thể được chấp nhận. Và mặc dù ta không thể phủ nhận rằng những tội ác này thực sự kinh hoàng, ta cũng có thể đồng ý rằng nhiều bài học đã được rút ra cho tất cả những người có liên quan. Và để tôi nói thêm về nguồn lực. Ý thức đó trong cơ thể đó không bị giết chết. Nó chỉ đơn giản là được chuyển đến một cõi tồn tại khác. Nguồn sinh lực, trong mỗi tế bào của cơ thể ta, được chuyển đi mà không bị mất đi chút nào. Cấu tạo vật lý đơn giản của cơ thể đã thay đổi từ một trạng thái có tổ chức thành một trạng thái không được tổ chức. Về kỹ thuật, cái chết không khác gì sự sắp xếp lại các phân tử ở cấp độ vật lý, và chuyển ý thức từ một phương tiện chứa nó, sang một thể tự do. Cuộc sống đã luôn như vậy và sẽ luôn là như vậy. Không có cái gọi là lấy đi mất sự sống, vì cuộc sống chỉ đơn giản là chuyển sang một dạng khác. Chúng tôi đang nói một cách chặt chẽ ở đây từ một quan điểm kỹ thuật mà không ràng buộc với bất cứ tiêu chuẩn đạo đức hoặc giá trị cảm xúc nào.

D: Vậy các nạn nhân thì sao? Người ta bị giết một cách dã man: Đó có phải là sự tổn thương đối với họ?

S: Ở một cấp độ rộng hơn thì điều này cũng tùy vào sự chuẩn bị của linh hồn. Đã có nhiều linhh hồn đi đến phía bên này sau các cuộc chiến tranh mà không hề bị tổn thương. Họ biết rằng cái chết này sẽ đến và họ chấp nhận như vậy. Những người khác thì bị tổn thương nặng nề đến nỗi họ phải đi đến nơi an nghỉ. Không phải lúc nào cũng có một tình huống bình đẳng. Hai người có thể chết song song tại cùng một thời điểm và cùng mức độ tổn thương, nhưng một người có thể bị tổn thương còn người kia thì không.

D: Điều này có liên quan gì đến độ tuổi của linh hồn và những trải nghiệm trước đó của họ không?

S: Độ tuổi không ảnh hưởng nhiều bằng sự hiểu biết của họ về đấng Christ toàn năng. Đôi khi một linh hồn trẻ có thể hiểu điều này một cách sâu sắc hơn là một linh hồn già.

D: Cô từng nói với tôi rằng cái cách để chết cũng có ý nghĩa như cái cách mà ta sống.

S: Điều này cũng đúng. Trong nhiều trường hợp, một số kiểu chết sẽ gây ra nghiệp chướng lớn. Những cái chết kéo dài, chậm rãi sẽ mang lại những bài học cho cá nhân. Và nếu ta học được thông qua đó thì ta sẽ tích lũy được nghiệp tốt.

Tự tử

D: Vậy còn tự tử thì sao?

S: Vâng, đó là những trường hợp rất bi thảm, vì đây thực sự là một trong những sự thật đáng buồn còn tồn tại. Đơn giản là không có từ ngữ nào để diễn tả toàn bộ tình huống này. Người tự tử phải nhận ra mức độ nghiêm trọng của những gì anh ta đã làm. Bởi vì đó không chỉ đơn giản là sự phá vỡ cam kết, mà năng lượng của cá nhân đó hoàn toàn bị rơi vào sự bất hòa. Những người tự tử, tùy vào hình dạng của họ, đôi khi được gửi đến bệnh viện, đôi khi được gửi đến khu vực chiêm nghiệm. Nhiều lần, một hoặc hai sinh mệnh được gửi đến để giải thích cho người này về việc tại sao tự lấy đi mạng sống của bản thân là vô cùng sai lầm. Lấy đi mạng sống của bản thân mình là điều duy nhất có thể thực sự bị coi là tội lỗi, vì cuộc sống rất quý giá. Những người này bối rối và nhầm lẫn về cuộc sống thực sự là gì, và họ cần phải đạt được điều gì trong cuộc sống đó. Họ không thể nhìn thấy các giải pháp mà họ có thể để giải quyết nghiệp. Và giữa các kiếp sống, họ học cách mở rộng cái nhìn để nhìn vào những khía cạnh lớn hơn của sự vật, để họ có thể giải quyết các vấn đề mà không từ bỏ. Người tự tử thường không tái sinh một cách nhanh chóng. Thông thường thì họ quá bị tổn thương. Họ không thể đủ nhanh để giải quyết vấn đề đã gây nên cái chết như vậy để họ có thể trở lại với cơ thể. Họ sẽ được chia sẻ và giúp đỡ. Họ phải tìm hiểu lý do tại sao họ làm điều đó và điều gì đã đưa đẩy đến hành động đó. Thường thì phải mất một thời gian dài trước khi họ sẵn sàng đối mặt với nó. Nếu đó là một vấn đề cực kỳ tồi tệ, họ sẽ được đưa đến nơi an nghỉ để quên đi vết thương lòng đã dẫn họ đến giai đoạn này trong cuộc đời, đến mức họ phải nghĩ đến chuyện tự kết liễu đời mình. Tự tử mang lại nhiều nghiệp xấu cho linh hồn đó và phải được xóa bỏ bằng nhiều điều tốt trong nhiều kiếp trước và sau.

D: Nếu đó là điều tồi tệ mà người ta có thể làm, họ có tự trừng phạt bản thân khi hóa thân trở lại không?

S: Đôi khi không phải ở cuộc đời mà họ trực tiếp đi vào. Không phải lúc nào họ cũng đi vào một cuộc đời mà họ sẽ phải giải quyết các vấn đề họ đã từng có ở các kiếp trước. Đôi khi phải trải qua một vài lần tồn tại để họ có thể cảm thấy mình có thể đối mặt với những vấn đề đó. Nhưng cuối cùng tất cả các vấn đề đều phải được giải quyết. Ta không thể tránh. Cách tốt nhất để giải quyết là quay trở lại một cuộc đời có thể cân bằng với những vấn đề đã xảy ra trong kiếp trước. Và người tự tử sẽ phải trả giá bằng cách phải giải quyết các vấn đề ở một cuộc đời mà họ có thể sống sót và sống viên mãn sung túc đến tuổi già. Có thể phải mất vài kiếp như thế để trả giá cho việc tự tử và giúp cân bằng lại nghiệp. Ta trở lại đúng con đường bằng cách giải quyết những vấn đề mà ta đã từng bỏ qua. Người tự tử phải đối mặt với những tình huống và vấn đề tương tự một lần nữa cho đến khi họ học được cách giải quyết có thể chấp nhận được. Họ sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi. Họ chỉ kéo dài tiến trình và tạo ra sự gián đoạn khi tự tử.

D: Tôi biết cô sẽ khó có thể quen với khái niệm thời gian của chúng tôi. Nhưng mất bao lâu cho đến khi một vụ tự tử được giải thoát?

S: Tùy từng trường hợp. Mỗi linh hồn không học hỏi cùng một tốc độ như nhau. Nó tùy vào sự bối rối và cảm giác vô dụng và mất mát, hơn những thứ khác. Tự tử không được tha thứ một cách nhẹ nhàng nhưng nó có thể giải quyết được. Không phải là không thể giải quyết giống như nhiều người nghĩ. Không có gì là không thể giải quyết; chỉ là đôi khi mất nhiều thời gian hơn vì nó phức tạp hơn. Đúng vậy, việc tự kết liễu bản thân là điều sai lầm cuối cùng vì điều đó làm cho nghiệp mất thăng bằng. Tự giết mình, giết chính mình, không giúp giải quyết được nghiệp chướng nào, mà nó chỉ tạo ra nhiều nghiệp chướng hơn.

D: Một số người tự tử để cố giải thoát khỏi một vấn đề nào đó.

S: Tự tử để thoát khỏi một vấn đề chỉ khiến cho vấn đề đó trầm trọng hơn vì họ sẽ phải đi qua vấn đề đó một lần nữa. Họ không được giải thoát bởi bất cứ vấn đề gì cả, họ chỉ đang làm cho nó tồi tệ hơn với họ. Họ thực sự không giải quyết được vấn đề gì cả, họ chỉ đang đơn giản tạo ra thêm nhiều vấn đề hơn. Tự tử không phải là một giải pháp.

D: Liệu tự tử có ảnh hưởng gì đến cuộc sống của người khác không?

S: Có. Nhiều khi một vụ tự tử xảy ra là cơ hội để các linh hồn khác trong gia đình rút ra bài học. Ví dụ, một cậu bé tự tử và từ trải nghiệm đó, người mẹ nhận ra là cô ta đã quá độc đoán và cô ta học cách thấu hiểu hơn. Dù đó là một bài học khó khăn nhưng cô ta đã học được.

D: Trong một số trường hợp, điều này có phải là nghiệp chướng của gia đình hoặc bạn bè bị bỏ lại?

S: (Một cách dứt khoát) Tự tử không bao giờ là một phần của nghiệp. Tự tử là một khía cạnh của ý chí tự do.

D: Tôi hiểu. Vậy tự tử không thể xem là tốt cho bất cứ thứ gì.

S: Chính xác. Không có ai chiến thắng trong việc này.

D: Nhưng có bao giờ nó ảnh hưởng trực tiếp đến nghiệp của người khác không?

S: Không. Bởi vì người tự tử cắt ngắn nghiệp của họ và điều đó không công bằng cho họ.

D: Tôi nghe nói rằng ít nhiều thì mọi người đều có một cam kết khi họ hóa thân vào một cuộc đời. Và tự tử chỉ làm gia hạn thêm sự cam kết đó-vì họ không hoàn thành cam kết của mình.

S: Trước khi người ta tái sinh vào một cuộc đời, họ gặp những bậc thầy tâm linh của họ và nhìn chung thì, họ tìm ra những nghiệp chướng mà họ có thể tạo ra trong cuộc đời này nếu họ quyết định đúng đắn. Gần giống như một bài tập nghiên cứu ở lớp. Người đó nói, “Chà, đây là điều tôi sẽ cố gắng hoàn thành trong cuộc đời này.” Bây giờ, nếu họ không hoàn thành tất cả những bài học đó, điều đó không phản ánh xấu về họ. Thực tế là họ đang cố gắng để giải quyết và đó mới là điều quan trọng. Và nếu giữa chừng, ngay khi họ mới bắt đầu, họ đã cắt ngắn nó bằng cách tự tử…chà, không chỉ là họ chưa hoàn thành những gì họ nói họ sẽ cố gắng, mà họ đã tha thiết hứa rằng họ sẽ cố gắng hoàn thành, nhưng họ đã tạo thêm nghiệp mà họ cần giải quyết. Và đó là một trải nghiệm tiêu cực.

D: Họ vẫn phải giải quyết vấn đề và nghiệp của họ. Việc bỏ đi sớm sẽ đánh bại mục đích của việc này.

S: Chính xác. Nhưng nếu có một khối lượng “X” công việc phải giải quyết trong một cuộc đời, và nếu đã có khối lượng “X” công việc đã được hoàn thành xong trước thời điểm họ sống trọn vẹn một cuộc đời, thì họ có thể muốn qua đời, và sẽ không cần phải tiếp tục sống trong thể xác đó nếu họ muốn. Và họ có thể sắp xếp quá trình khởi hành qua các kênh thích hợp. Còn việc loại bỏ cơ thể sớm trước khi hoàn thành các công việc là điều không bao giờ có thể dung thứ.

ĐỂ LẠI NHẬN XÉT

Please enter your comment!
Please enter your name here