Những người giám hộ – Chương 1 Một sự chuyển hướng

0
708

Lúc bắt đầu làm việc trong lĩnh vực thôi miên hồi quy và trị liệu tiền kiếp vào năm 1979, tôi chưa bao giờ tưởng tượng được con đường này sẽ đưa tôi đến những nơi chốn và tình huống khác thường như thế nào. Trong những năm sau đó, sự nghiệp này đã đưa tôi đến những khúc quanh kì lạ. Tôi đã có một vài cuộc phiêu lưu đáng kinh ngạc, gặp gỡ một số người thú vị đến từ vùng bóng tối của quá khứ, và tìm lại những thông tin quý giá tưởng đã bị thất lạc vĩnh viễn. Những thông tin đó được đưa ra ánh sáng ban ngày bằng việc thực hành các kĩ thuật thôi miên hồi quy đáng kinh ngạc. Tôi dành hết thời gian cho việc khám phá quá khứ và viết sách về các phát hiện của mình. Tính tò mò không thể thỏa mãn, niềm mong ước nghiên cứu cháy bỏng, cùng nỗi khao khát tri thức đã cuốn lấy tôi và đưa tôi vào một cuộc tìm kiếm không dứt. Lúc đầu, tôi đã không quan tâm đến việc áp dụng thôi miên vào các tình huống hiện tại, trừ phi việc đó có thể được dùng để giải quyết các vấn đề trong cuộc sống của một người – các vấn đề bắt nguồn từ nỗi sợ hãi hay liên quan đến sức khỏe do hiệu ứng của một tiền kiếp, hoặc các mối liên kết nghiệp quả được mang theo đến kiếp này và ảnh hưởng đến các mối quan hệ gia đình hiện tại. Tôi chỉ sử dụng hình thức thôi miên cơ bản liên quan đến việc hiểu và kiểm soát các thói quen (hút thuốc và ăn quá nhiều, v.v…) nếu hình thức này được kết hợp trong hồi quy tiền kiếp. Còn kĩ thuật mà tôi tự phát triển thì tự động đưa chủ thể vào một tình huống trong tiền kiếp. Vì vậy, tôi không chú tâm vào hiện kiếp của họ.

SÁCH NHỮNG NGƯỜI GIÁM HỘ – THE CUSTODIANS 

 

 PHẦN MỘT

CHƯƠNG 1: MỘT SỰ CHUYỂN HƯỚNG

Lúc bắt đầu làm việc trong lĩnh vực thôi miên hồi quy và trị liệu tiền kiếp vào năm 1979, tôi chưa bao giờ tưởng tượng được con đường này sẽ đưa tôi đến những nơi chốn và tình huống khác thường như thế nào. Trong những năm sau đó, sự nghiệp này đã đưa tôi đến những khúc quanh kì lạ. Tôi đã có một vài cuộc phiêu lưu đáng kinh ngạc, gặp gỡ một số người thú vị đến từ vùng bóng tối của quá khứ, và tìm lại những thông tin quý giá tưởng đã bị thất lạc vĩnh viễn. Những thông tin đó được đưa ra ánh sáng ban ngày bằng việc thực hành các kĩ thuật thôi miên hồi quy đáng kinh ngạc. Tôi dành hết thời gian cho việc khám phá quá khứ và viết sách về các phát hiện của mình. Tính tò mò không thể thỏa mãn, niềm mong ước nghiên cứu cháy bỏng, cùng nỗi khao khát tri thức đã cuốn lấy tôi và đưa tôi vào một cuộc tìm kiếm không dứt. Lúc đầu, tôi đã không quan tâm đến việc áp dụng thôi miên vào các tình huống hiện tại, trừ phi việc đó có thể được dùng để giải quyết các vấn đề trong cuộc sống của một người – các vấn đề bắt nguồn từ nỗi sợ hãi hay liên quan đến sức khỏe do hiệu ứng của một tiền kiếp, hoặc các mối liên kết nghiệp quả được mang theo đến kiếp này và ảnh hưởng đến các mối quan hệ gia đình hiện tại. Tôi chỉ sử dụng hình thức thôi miên cơ bản liên quan đến việc hiểu và kiểm soát các thói quen (hút thuốc và ăn quá nhiều, v.v…) nếu hình thức này được kết hợp trong hồi quy tiền kiếp. Còn kĩ thuật mà tôi tự phát triển thì tự động đưa chủ thể vào một tình huống trong tiền kiếp. Vì vậy, tôi không chú tâm vào hiện kiếp của họ.

Tất cả những điều này đã thay đổi khi tôi vô tình được làm quen với hiện tượng bị bắt cóc bởi vật thể bay không xác định (UFO). Cuộc thám hiểm của tôi đã rẽ sang một hướng hoàn toàn khác lạ và bất ngờ. Các cánh cửa được mở ra, và tôi đã được nhìn thoáng qua vào một thế giới mà người khác cho rằng nên được che phủ trong bóng tối âm u của sự bí ẩn. Có người nói rằng tốt nhất đừng nên tọc mạch những gì mà tâm trí nhân loại chúng ta có lẽ không thể hiểu được. Nhưng nếu ở đó có tri thức và hiểu biết, tôi biết là tôi sẽ phải tìm kiếm và đặt ra những câu hỏi vô tận của mình. Bất kì con đường nghiên cứu mới nào cũng là một thử thách với tôi, và đó là thử thách mà tôi không thể phớt lờ. Tuy nhiên, việc tiến vào lĩnh vực nghiên cứu này đã đi chệch khỏi con đường bình thường của tôi, và sẽ đòi hỏi tôi phải thay đổi kĩ thuật và thích nghi với hoàn cảnh mới.

Tôi đã luôn có hứng thú với UFO, mà người ta gọi là “đĩa bay”. Tôi đã đọc nhiều tài liệu về hiện tượng này và có ấn tượng nhất với trường hợp của Betty và Barney Hill khi nó lần đầu được giới thiệu vào những năm 1960 (The Interrupted Journey – Hành trình bị gián đoạn). Đó là trường hợp được cho là “bị bắt cóc” đầu tiên. Có nhiều điều trong bản báo cáo đó đã thuyết phục tôi rằng trường hợp của nhà Hills là có thật. Ví dụ, việc giao tiếp bằng ngoại cảm rõ rành rành và ý định không thù địch của những người ngoài hành tinh, đối với tôi là hoàn toàn hợp lý. Tôi cũng đọc những gì các nhà phê bình nói về các sự kiện kì lạ đã diễn ra trên bầu trời của chúng ta, các ý kiến này sẽ không dễ lặng lẽ chìm mất. Sau khi cân nhắc mọi bề, tôi âm thầm tin rằng có điều gì đó thực sự đang diễn ra mà đầu óc lý trí và logic của những kẻ hoài nghi không thể giải thích được. Có khi cả cái chủ đề này ngay từ đầu đã không thể giải thích một cách logic và đơn giản được. Có thể sách lược của những người ngoài hành tinh là nhắm đến cái việc chính họ đang gây ra: làm cho con người tự vấn và cân nhắc về điều bất khả. 

Ngay từ khi còn là thiếu niên vào những năm 1940 và đầu 1950, khi những bài tường thuật về “đĩa bay” lần đầu tiên được công bố và thường là bị công chúng đón nhận bằng sự chế giễu, tôi đã luôn nghĩ rằng có thể có cái gì đó ở đằng sau chuyện này. Qua nhiều năm, tôi duy trì một sự quan tâm thụ động bằng cách đọc và cập nhật những diễn biến mới nhất của hiện tượng này. Tuy nhiên, tôi chưa từng nghĩ rằng mình sẽ giữ một vai trò chủ động trong việc nghiên cứu và cuối cùng sẽ lại trao đổi trực tiếp với những kẻ xa lạ từ một thiên cầu khác. Có thể những năm tháng làm việc trong lĩnh vực huyền bí đã giúp tôi chuẩn bị kĩ lưỡng cho cuộc gặp gỡ này, vì khi điều đó xảy ra tôi đã không ngạc nhiên, nghi ngờ hay sợ hãi gì. Tôi chỉ tò mò. Tính này đã trở thành thương hiệu của tôi, “tò mò”, và nó đã phục vụ tốt cho tôi khi cần truy vấn thông tin.

Tôi bắt đầu làm quen với lĩnh vực nghiên cứu và điều tra về UFO vào tháng 5 năm 1985. Bạn tôi, Mildred Higgins, đã mời tôi đến dự một buổi họp mặt toàn bang của các thành viên hội MUFON (Mutual UFO Network, Mạng lưới tương hỗ UFO), được tổ chức tại nhà cô ấy ở Fayetteville, Arkansas. Mildred là Trợ lý Giám đốc của hội ở bang Arkansas. Cô ấy biết sở thích của tôi với những điều kì lạ và bất thường, và nghĩ rằng tôi có thể muốn gặp một vài nhà nghiên cứu và những người quan tâm khác. Dù rằng buổi họp này không thuộc lĩnh vực thôi miên hồi quy tiền kiếp của mình, tôi nghĩ có thể sẽ thú vị nếu có thể hỏi về những trường hợp UFO mà tôi đã đọc được.

Tại buổi họp mặt, tôi được biết rằng MUFON là tổ chức lớn và được trọng vọng nhất trong số các tổ chức nghiên cứu về UFO, và họ có thành viên trên khắp thế giới. Tôi nghi rằng hầu hết những người tại buổi họp mặt sẽ đều có thiên hướng khoa học, nên tôi nghĩ tốt nhất không nên đề cập đến công việc của mình với họ. Nhiều người vẫn còn coi công việc này là một lĩnh vực phi lý, còn tôi thì quá coi trọng nghiên cứu của mình để có thể mở lòng ra với sự giễu cợt. Vào thời điểm đó, công trình của tôi được thực hiện một cách kín đáo, chỉ một số ít người biết được tôi đang tìm hiểu những gì.

Hôm đó có Walt Andrus, giám đốc toàn cầu của MUFON, tôi thấy ông ấy là một người nói nhiều và biểu cảm, người có vẻ như đã ghi vào bộ nhớ của ông dữ kiện của bất kì trường hợp UFO nào để có thể truy ra ngay lập tức. Tôi ấn tượng với hiểu biết của ông về các trường hợp, mà nhiều vụ trong đó là do chính ông nghiên cứu. 

Một người đàn ông khác, người mà sẽ có ảnh hưởng sâu rộng đến mối liên hệ của tôi với UFO sau này, thì lại không gây ấn tượng gì trong lần gặp đầu tiên. Lucius Farish trầm lặng đến nỗi một người bình thường dường như sẽ không nhận ra ông. Ông lắng nghe một cách chăm chú và hấp thu thông tin như một miếng bọt biển. Bây giờ thì tôi biết ông học hỏi theo cách đó nhiều hơn so với việc đứng trên sân khấu. Ông xuất bản tờ nguyệt san “Dịch Vụ Điểm Tin UFO”, và có mọi thông tin mới nhất về UFO trên toàn thế giới ngay tức thì trong tầm tay mình.

Trước khi buổi họp kết thúc tôi đã trở nên thoải mái hơn với những người ở đó, và tiết lộ rằng tôi là một nhà thôi miên làm việc trong lĩnh vực nghiên cứu tiền kiếp. Tôi cho rằng họ sẽ gạt tôi qua một bên, bởi vì công việc này chắc chắn không được xem là một phương pháp “khoa học”. Tuy nhiên tôi ngạc nhiên khi Walt nói rằng thôi miên có thể là một công cụ hữu ích, và bất kì công cụ nào giúp khai thác thông tin thì đều được hoan nghênh.

Sau cuộc họp mặt, tôi thiết lập liên lạc với Lucius Farish. Ông ủng hộ công việc của tôi và không hề chế nhạo như tôi đã lo sợ. Một năm trôi qua cho đến khi tôi có cuộc thử sức đầu tiên với lĩnh vực nghiên cứu UFO bằng phương pháp thôi miên. Vào thời điểm chuyện này xảy ra, quyển sách Communion (tạm dịch: Liên hệ) của Whitley Strieber bùng nổ, còn Missing Time (tạm dịch: Thời gian bị mất) của Budd Hopkin đã ra mắt được một thời gian. Nhưng tôi quá bận tâm với công việc của mình để có thể đọc bất kì quyển nào trong số này. Tình cờ, vào tháng 5 năm 1986, người quản lý của tôi đưa cho tôi một quyển sách của Strieber và gợi ý tôi nên đọc nó, vì nó có miêu tả về thôi miên hồi quy liên quan đến UFO. Cùng lúc đó, Lucius (hoặc Lou, như cách bạn bè ông gọi) gọi điện đến nói với tôi rằng sẽ có một buổi họp mặt hàng năm nữa tại nhà của Higgin ở Fayetteville. Một người phụ nữ đã liên lạc với ông, cô ấy cho rằng mình đã bị người ngoài hành tinh bắt cóc và muốn được thôi miên hồi quy. Lucious muốn biết liệu tôi có muốn làm không. Mặc dù tôi không có kinh nghiệm gì trong lĩnh vực này, ông vẫn nghĩ tôi có thể xử lý được. Suy cho cùng, khó mà tìm được người nào đã có kinh nghiệm với những chuyện như thế này (đặc biệt ở Arkansas). Ông nói hầu hết các chuyên gia tâm thần và nhà tâm lý học không muốn tiếp nhận vụ này, vì nó nằm ngoài lĩnh vực chuyên môn của họ. Chỉ biết làm thôi miên thôi thì không đủ. Bạn phải cảm thấy thoải mái khi làm việc với những điều dị thường, như vậy bạn mới không bị bối rối với bất kì điều gì được hé lộ và có thể tiến hành điều tra một cách khách quan. Tôi chắc chắn đạt tiêu chuẩn đó, ít nhất là vậy. Tôi đã làm việc đủ lâu trong lĩnh vực của những điều kì lạ và huyền bí đến mức tôi không nghĩ rằng còn gì có thể làm cho tôi ngạc nhiên được nữa. Nếu tôi đã có thể tiếp nhận một người đang hấp hối trong một vụ nổ bom nguyên tử (A Soul Remembers Hiroshima – Một linh hồn nhớ lại Hiroshima), hoặc việc quan sát sự kiện Chúa Kitô bị đóng đinh trên thập giá (Jesus and the Essenes – Jesus và những người Essenes), tôi hẳn đã sẵn sàng hơn hầu hết các nhà nghiên cứu khác để có thể đảm nhận vụ người ngoài hành tinh bắt cóc con người.

Tại buổi họp mặt hôm đó có khoảng ba mươi người tham dự, và tôi đã lo ngại liệu đây có phải là bầu không khí thích hợp để thực hiện hồi quy kiểu này hay không. Chắc chắn đó không phải là một khung cảnh thoải mái thuận lợi cho một phiên thôi miên thành công. Khi tôi làm việc, tôi thường đến nhà thân chủ và phiên thôi miên được dẫn dắt trong sự riêng tư tuyệt đối. Đôi khi có người chứng kiến, nhưng luôn luôn được sự đồng ý của thân chủ (thông thường đó là người mà thân chủ yêu cầu có mặt ở đó), và thường chỉ có một vài người chứng kiến mà thôi. Bầu không khí rất quan trọng trong việc làm cho đối tượng thoải mái. Tôi nói với Lou, làm vậy sẽ giống như đem cô gái đó ra trưng bày trong một cái bể cá vàng. Tôi không biết cô ta sẽ phản ứng ra sao khi có bấy nhiêu đó người hiện diện, và tôi nghĩ rằng khán giả chắc chắn sẽ có ảnh hưởng đến kết quả.

Tôi cũng đang lo thầm trong bụng, vì ca này nằm ngoài thực hành thông thường của tôi. Tôi không chắc chắn lắm về cách tiến hành. Các phương pháp của tôi đều tự động đẩy đối tượng quay về một tiền kiếp. Tôi sẽ phải điều chỉnh và thay đổi lối làm việc của mình để giữ cho cô ấy không đi về tiền kiếp mà tập trung vào các sự kiện trong hiện kiếp. Vì tôi đã áp dụng nhiều biến thể trong kĩ thuật của mình, tôi biết mình có thể tìm ra một phương pháp hiệu nghiệm. Tôi sẽ chỉ phải thay đổi quy trình của mình, và tôi không biết nó sẽ có ảnh hưởng hay hiệu quả như thế nào. Với các phương pháp khác của tôi thì hoàn toàn có thể dự đoán được, dù cho sẽ luôn có một cá nhân hiếm hoi từ chối tuân theo khuôn khổ. Trong những trường hợp đó, người điều khiển phải học cách sửa lại kĩ thuật của họ cho phù hợp. Ca này thì lại không có thời gian để luyện tập hay tìm kiếm phương pháp mới. Tôi sẽ phải làm theo kiểu thử sai và tùy cơ ứng biến. Với đầy người quan sát trong phòng, các điều kiện nói trên không thực sự thuận lợi cho việc thử nghiệm. Vì thế, khi tiến hành phiên thôi miên với cô gái trẻ, tôi đã thực hiện với sự e ngại, không phải do chủ đề mà là do sự thay đổi trong cách làm việc quen thuộc của tôi. Một lần nữa tôi lại tiến vào một lĩnh vực xa lạ mà các kết quả đều bất định, bởi nhiều lý do.  

Thật không ngờ, sự biến tấu kĩ thuật của tôi rất hiệu nghiệm và chúng tôi đã thu được rất nhiều thông tin. Những người hiện diện hôm đó không biết đây là lần đầu tiên tôi thử sức với loại ca này, vì phiên thôi miên đã diễn ra vô cùng suôn sẻ. Đối với tôi đó là một vụ then chốt, đã mở ra cho tôi cánh cửa đến với việc nghiên cứu UFO. Đó là bước khởi đầu dẫn tôi đến với những sinh vật nho nhỏ màu xám đem người ta ra khỏi nhà vào ban đêm, đến với những thử nghiệm ở trên tàu vũ trụ, các bản đồ sao, và các cuộc gặp gỡ từ thời thơ ấu. Đó cũng là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với nỗi sợ hãi và sang chấn tâm lý của thân chủ. Những cảm xúc này lấn át tới mức nó ngăn chặn việc khai thác thông tin. Người phụ nữ trẻ ấy chỉ có thể tường thuật lại những gì cô nhìn và nghe thấy. Cô không thể tìm ra câu trả lời cho nhiều câu hỏi tôi đưa ra. Tất cả những điều này chỉ làm dậy lên sự hứng thú và tò mò của tôi. Tôi biết mình có thể phát triển một phương pháp để vượt qua trạng thái cảm xúc và cho phép tiềm thức cung cấp câu trả lời. Cách này đã hiệu nghiệm trong những trường hợp khác vì tiềm thức là nơi chứa đựng mọi thông tin. Tôi thấy không có lý do gì mà nó không thể hiệu nghiệm trong trường hợp này cả, một khi tôi nghĩ ra được phương pháp.

Lúc đó tôi đã đang làm việc với những điều dị thường, vì vụ tiếp xúc với Nostradamus xảy ra vào cùng năm đó (1986). Vụ đó cuối cùng dẫn đến bộ ba tác phẩm, Conversations With Nostradamus (Đối thoại với Nostradamus), trong ba năm tiếp theo. Vì thế, các sự kiện phi thường kì dị và những vùng đất chưa được khám phá không làm tôi sợ hãi. Chúng chỉ đánh thức tính tò mò và khao khát tìm hiểu của người phóng viên trong tôi. 

Khi tôi rời buổi họp để về nhà thì đã quá nửa đêm. Tôi chẳng thích thú gì ý tưởng lái xe về nhà trên cao tốc quốc lộ vào giờ đó trong đêm sau khi đã trải qua chuyện này. Tất cả những thông tin mới lạ ùa về trong tâm trí tôi. Tôi cảm thấy rất ngờ vực, và liên tục nhìn lên bầu trời một cách thận trọng trong suốt quãng đường lái xe một mình. Phiên hồi quy này có phải nghĩa là thực sự có những sinh vật ở ngoài kia đang liên hệ với con người? Nếu họ biết chính tôi vừa thực hiện việc này thì sao? Có lẽ ngay lúc đó họ đã quan sát tôi rồi. Những ý nghĩ này làm cho cuộc hành trình trở nên bất an. Đến khoảng một giờ sáng thì tôi rẽ vào nhà mình với cảm giác nhẹ nhõm. Tôi biết là mình muốn khám phá lĩnh vực này sâu hơn, nhưng tôi cũng biết mình sẽ phải chấp nhận được những cảm xúc rất riêng, rất con người của mình, về các sinh vật từ không gian đang giao thiệp với con người. Đương nhiên chủ đề này khơi dậy nỗi sợ trong tôi. Qua nhiều năm xem các bộ phim kinh dị với những sinh vật ngoài hành tinh kì lạ và đáng sợ luôn muốn đánh chiếm thế giới, tâm lý của chúng ta đã bị huấn luyện. Những sinh vật này đã luôn được thể hiện như một mối đe dọa, không phải người giúp đỡ. Làm cách nào tôi có thể giữ những cảm xúc này không cho chúng truyền sang thân chủ mà tôi đang thôi miên? Tôi biết quá rõ rằng khi một thân chủ đã tiến vào trạng thái nhập định, họ nhận thức mọi thứ được chính xác hơn nhiều, bao gồm cả tâm trí của nhà thôi miên.

Trường hợp này đã mở ra cánh cửa cho tôi làm việc với các vụ khác tương tự. Đó là kiểu kịch bản bắt cóc tiêu biểu đã được lặp lại thường xuyên đến mức giờ đây nó đã trở thành tầm thường. Trong quá trình làm việc tôi nhìn thấy nổi lên một kiểu khuôn mẫu, và khi khuôn mẫu này lặp đi lặp lại tôi nhanh chóng biết được liệu mình đang làm việc với một vụ việc thật hay chỉ là tưởng tượng. Thân chủ luôn nhìn thấy những sinh vật màu xám bé nhỏ với cặp mắt to, và có nhiều loại xét nghiệm y khoa được thực hiện. Đôi khi, trong quá trình xét nghiệm, họ trông thấy sinh vật khác giống người hơn hiện diện trong phòng. Thông thường họ hay thấy các sinh vật kì lạ giống côn trùng. Luôn luôn có căn phòng hình tròn, cái bàn, ánh sáng rực rỡ chiếu từ phía trên bàn, và các dụng cụ mà họ không nhận diện được. Đâu đó trong phòng cũng thường có máy móc như kiểu máy tính. Và nhiều lần, người đó được cho nhìn một bản đồ sao hoặc một quyển sách trước khi họ rời con tàu. Người đó luôn được bảo rằng họ sẽ hiểu và nhớ được quyển sách khi đến thời điểm thích hợp. Có nhiều trường hợp người ta gặp gỡ UFO lần đầu khi còn nhỏ; độ tuổi lên mười có vẻ là một giai đoạn trọng yếu. Tôi còn tìm thấy một vài ca mà UFO quay trở lại trong cả ba thế hệ. Người mẹ và người bà của thân chủ đã miễn cưỡng tường thuật lại các chuyến thăm viếng và sự kiện tương tự. Điều này cho tôi ấn tượng về một thí nghiệm mà người ta nghiên cứu và giám sát nhiều thế hệ trong một thời gian dài.

Trong thời gian này tôi đang làm việc với Phil và ghi nhận các thông tin mà sau đó trở thành quyển sách Keepers of the Garden (Những người Gác Vườn). Một số mảnh ghép bắt đầu khớp lại. Quyển sách đó thảo luận về thuyết Phi Hành Gia Thượng Cổ, nói về những sinh vật từ ngoài không gian đã gieo mầm trên hành tinh Trái Đất. Tôi được biết rằng các sinh vật này đã và đang theo dõi chúng ta từ khi sự sống mới hình thành trên Trái Đất. Còn gì đương nhiên hơn nếu những sinh vật đó vẫn đang tiếp tục giám sát và trông chừng sự phát triển của chúng ta? Đối với tôi, đây là lý do của việc làm xét nghiệm và kiểm tra, nhưng chúng phải được thực hiện một cách bí mật để không ảnh hưởng đến cuộc sống của người đó. Trong quyển Những người Gác Vườn, tôi được cho biết tình huống lý tưởng nên là chủ thể không nhớ bất kì điều gì và tiếp tục cuộc sống bình thường của họ. Thế nhưng tôi gặp những ca mà người ta còn kí ức về các sự kiện khó chịu và đau đớn, và họ thường nhớ về các sự kiện đó trong mơ hơn là khi tỉnh thức. Tôi được nói rằng các hóa chất và chất gây ô nhiễm trong bầu khí quyển của chúng ta, các chất gây nghiện, thuốc men, và cồn trong cơ thể một người có thể ảnh hưởng lên sự vận hành hóa học trong não bộ của họ. Điều này làm cho họ nhớ được những mẩu nhỏ, mảnh vụn, và những đoạn chớp nhoáng của trải nghiệm, nhưng họ nhớ chúng theo một cách méo mó và bị che phủ bởi cảm xúc. Họ không nhớ được sự kiện thực sự. Ý thức của họ chuyển đổi sự kiện đó thành một kí ức đầy cảm xúc. Công việc của tôi là vượt qua các cảm xúc của ý thức đó và trao đổi trực tiếp với tiềm thức, như tôi đã làm trong các công trình khác của mình, bởi vì theo kinh nghiệm tôi biết rằng câu trả lời luôn luôn được niêm phong ở đó. Khi ảnh hưởng của ý thức đầy cảm tính được gỡ bỏ, sự kiện chân xác sẽ lộ ra.

TẠI SAO?

Nhiều nhà điều tra chỉ nghiên cứu các sự kiện nhìn thấy UFO và vết tích vật lý, ví dụ dấu vết phi thuyền hạ cánh, và họ dừng lại ở đó. Các nhà điều tra khác thì chỉ nghiên cứu các sự kiện bị bắt cóc, và cũng dừng ở đó. Tôi thì bắt đầu với các sự kiện này và tiến xa hơn. Tôi đã nhìn thoáng thấy vài phần của một bức tranh lớn hơn mà giờ đây nó mới bắt đầu hiển lộ: một bức tranh mà tâm trí nhân loại chúng ta khó có thể hiểu được. Nó có thể là bức tranh lớn nhất từng được hiển thị cho loài người: câu chuyện chúng ta là ai, ta đến từ đâu, và ta sẽ đi về đâu. Liệu chúng ta đã sẵn sàng để tìm hiểu bí mật trong câu chuyện của chính mình?
Một số tác gia và nhà nghiên cứu về hiện tượng UFO thường đồng ý với nhau rằng những người ngoài hành tinh dường như chú tâm vào một vài kiểu can thiệp lên gen di truyền, bất kể có sự đồng thuận của chúng ta hay không. Cũng có vẻ như họ không hành động hoàn toàn vì một động cơ y khoa ích kỉ, mà họ đang thực hiện mệnh lệnh của một tổ chức có thẩm quyền cao hơn. Điều này giống như kiểu một nhân viên y tế trong bệnh viện thường có vẻ vô cảm khi họ thực hiện nhiều xét nghiệm và kiểm tra khác nhau. Chúng ta đã bao lần gặp phải thái độ dửng dưng đó khi ta muốn hỏi lý do làm các xét nghiệm? Khi con cái chúng ta biểu lộ cùng một nỗi sợ và sự tò mò như vậy, chúng ta thường làm bọn trẻ im đi bằng cách giải thích rằng bác sĩ cần biết một vài điều, chúng sẽ không hiểu được đâu, hãy im lặng nào và làm theo lời bác sĩ, và sẽ không đau đâu. Ngay cả khi chúng ta biết lý do làm xét nghiệm, ta cũng không mất thời gian giải thích cho đứa trẻ vì ta nghĩ rằng điều đó sẽ chỉ khơi lên nỗi sợ, và đằng nào thì bọn trẻ cũng không hiểu được. Vậy là ta cố gắng làm cho đứa trẻ im lặng cho đến khi xong việc. Rồi thường thì ta sẽ nghe thấy, “Nhưng mà mẹ ơi, mẹ đã nói với con là không đau, nhưng nó đau.” Việc này tạo nên cảm giác không tin tưởng giống như là chúng đã bị lừa gạt. Trong một số trường hợp, nó sẽ tạo nên nỗi sợ đối với bác sĩ, y tá, hoặc bệnh viện. Có khi chúng ta cũng đã đánh giá sai về đứa trẻ, nghĩ rằng đương nhiên nó sẽ không có đủ trí lực để hiểu, trong khi thực tế có thể không phải vậy.
Những người ngoài hành tinh cũng biểu lộ cùng một thái độ đó, giống như họ đang đối xử với một đứa trẻ hoặc với một người có trí thông minh thấp hơn mà kể cả có giải thích thì chúng cũng không hiểu được. Những người bị bắt cóc phản ứng cùng một kiểu như bọn trẻ của chúng ta, nói rằng những người ngoài hành tinh kia không có quyền đối xử với họ như vậy. Họ nói rằng người ngoài hành tinh không tôn trọng họ, và không thèm bận tâm giải thích chuyện gì đang thực sự xảy ra.
Nếu các xét nghiệm và kiểm tra này đang diễn ra với tỉ lệ cao liên quan đến nhiều, rất nhiều người, tôi thấy thái độ đó có thể so sánh với sự lạnh lùng và cách biệt của một bệnh viện đông đúc hàng ngày thực hiện cả trăm xét nghiệm giống nhau. Sau một thời gian, các xét nghiệm này trở nên quen thuộc và tầm thường đến mức họ cảm thấy không cần phải giải thích. Không có đủ thời gian và không đủ ích lợi trong việc thử giao tiếp với từng cá nhân. Nên khi thỉnh thoảng có một nhân viên dành ra thời gian để dỗ dành an ủi, lòng tử tế của người đó được ghi nhớ và trở nên nổi bật hẳn giữa sự thiếu quan tâm thấy rõ của những nhân viên máy móc khác. Vì vậy, tôi tin rằng thái độ không tôn trọng của người ngoài hành tinh đối với chúng ta không nhất thiết là một dạng tính cách riêng biệt của họ, mà là kiểu thái độ của một nhân viên y tế bị quá tải và bị cuốn theo thói quen.
Nhiều nhà nghiên cứu cũng vật lộn với lý do đằng sau các xét nghiệm và kiểm tra. Đã có nhiều ý tưởng và kiến giải được đưa ra, và trong tương lai sẽ còn nhiều nữa. Mỗi người làm việc trong lĩnh vực khác thường này sẽ lập nên các lý thuyết riêng của mình về điều gì đang diễn ra, dựa trên nghiên cứu của họ cũng như trên kinh nghiệm sống, tư duy, và kì vọng của họ.
Nhiều người nghĩ rằng đang có sự can thiệp và thiết kế gen di truyền với nhiều mục tiêu khác nhau. Vài người nghĩ rằng loài người chúng ta là một chủng tộc ưu việt đã gần đạt đến đỉnh cao hoàn hảo, còn người ngoài hành tinh có thể đến từ một chủng tộc bất toàn hoặc đang lụi tàn. Có thể vì lý do nào đó mà họ đã mất khả năng sinh sản, và vì vậy họ cần tinh trùng và trứng của con người để duy trì chủng tộc đang suy tàn của họ. Họ hi vọng đạt được điều này bằng cách lai giống, nếu không bằng thể xác thì bằng phương pháp y khoa, và tạo nên giống lai giữa con người với người ngoài hành tinh. Ý tưởng này bị nhân loại nhìn bằng con mắt kinh sợ, và do đó bất kì ai có mục tiêu này trong đầu cũng bị chúng ta coi là kinh khủng.
Các giả thuyết của tôi thì khác. Tôi không tin rằng họ làm những việc này để phục vụ cho mục đích của họ, mà là cho chúng ta. Đương nhiên, chúng ta đã thấy có nhiều loài thực thể khác nhau có liên quan trong việc này, và có thể có một vài giống loài xấu làm vì lợi ích riêng của họ. Nhưng tôi tin rằng những giống này chỉ là thiểu số, những kẻ nổi loạn hoặc dị giáo của tổ chức những người ngoài hành tinh. Như tôi đã giải thích trong quyển sách Keepers of the Garden (Những Kẻ Gác Vườn), có một quyền lực cao hơn đang nắm quyền chỉ đạo một kế hoạch được thiết kế riêng cho thế giới của chúng ta, hàng tỉ năm trước cả khi con người đầu tiên xuất hiện trên hành tinh này. Bản kế hoạch tổng thể này đã được thai nghén và thực hiện bằng những phương pháp vượt xa tầm hiểu biết của chúng ta. Những sinh vật kia đã được giao cho nhiệm vụ thực thi những bước khác nhau trong dự án. Mỗi kẻ chịu trách nhiệm cho một phần nhỏ của riêng mình, và thực sự không có tiếng nói gì đối với việc hoàn thành cả dự án. Toàn bộ phạm vi của nó có lẽ còn vượt quá cả tầm hiểu biết của họ. Suốt quá trình họ tạo nên sự sống trên hành tinh của chúng ta, nuôi dưỡng và cắt tỉa nó qua hàng tỉ năm, đó chỉ là một công việc, một nhiệm vụ. Có lẽ họ cũng có những nhiệm vụ tương tự trên các hành tinh khác nhau và ở các giai đoạn phát triển khác nhau. Mỗi khi một cá thể chết đi, công việc của họ được tiếp quản bởi kẻ khác. Đây là một dự án kéo dài siêu hạng, một dự án được dàn dựng chi tiết tỉ mỉ. Thời gian không quan trọng, chỉ có mục đích cuối cùng: tạo nên một chủng tộc có thành tựu thể chất và tinh thần vượt trội. Một dự án như vậy không thể hoàn thành ngay trong một sớm một chiều, và kể cả một kế hoạch được sắp xếp cẩn thận như vậy cũng có thể xảy ra sai sót. Người ta không thể nào lường trước được mọi tình huống có thể xảy ra. 
Sự cố xảy ra khi một thiên thạch va vào Trái Đất và đưa các sinh vật xa lạ vào hành tinh của chúng ta. Ở trong môi trường riêng của mình thì chúng đã vô hại. Nhưng khi được đưa vào bầu khí quyển tinh khôi của Trái Đất, các sinh vật này sinh sôi và biến đổi thành một mối đe dọa bất ổn đối với loài người còn non yếu. Việc này đã bắt đầu đưa bệnh tật vào cơ thể con người. Kế hoạch lý tưởng vốn là tạo nên một cơ thể hoạt động hoàn hảo không bệnh tật với tuổi thọ cao. Khi diễn biến không lường trước này được phát hiện ra, người ta đã rất buồn phiền, và cấp cao nhất của hội đồng đã tổ chức họp để quyết định nên làm gì. Có rất nhiều nỗi buồn và sự hối tiếc vì cuộc thử nghiệm lớn đã trở nên tồi tệ. Tuy nhiên, vì quá nhiều công việc đã được thực hiện, người ta quyết định rằng tốt hơn hết là không nên hủy bỏ toàn bộ cuộc thí nghiệm. Họ đã quyết định cố gắng giảm thiểu thiệt hại đã xảy ra bằng cách nhân nhượng và tiếp tục với những gì họ còn trong tay để làm việc.
Vào những ngày đầu khi loài người mới phát triển, những người ngoài hành tinh đã thường xuyên phải chăm sóc, cắt tỉa, và kiểm soát các giống loài. Biến đổi và thiết kế gen di truyền đã luôn là một phần tạo nên nhân loại chúng ta ngay từ ban đầu. Đó không phải là điều gì mới lạ. Đó là lý do tại sao chúng ta đang ở đây, chứ không sống trong hang và kiếm sống nơi hoang dã. Người ngoài hành tinh đã cẩn thận lai tạo và tác động lên sự phát triển của não bộ chúng ta, dần dần đưa vào các năng lực tâm linh và trực giác kì diệu phổ biến ở giống loài của họ. Khi con người phát triển không còn chỉ là loài vật, và trở nên có khả năng tự xử lý cuộc sống và công việc của mình, những người ngoài hành tinh không được phép có nhiều ảnh hưởng như trước nữa. Người ta nhấn mạnh rằng đây là hành tinh của tự do ý chí, và việc tôn trọng tự do ý chí là một quy luật nghiêm ngặt của vũ trụ.
Nhiệm vụ làm vườn trở thành nhiệm vụ giám hộ. Loài người được cung cấp nhiều thiết bị và kiến thức để làm cho cuộc sống của mình dễ dàng hơn, và rồi giống loài mới này phải tự đi trên con đường của mình. Nếu con người mắc sai lầm và lạm dụng kiến thức, đó là quyền của họ, miễn là họ không xâm phạm đến quyền của những kẻ khác bên ngoài hành tinh của mình. Người ngoài hành tinh phải tuân theo những luật lệ nghiêm ngặt không cho phép can thiệp. Hẳn nhiên, việc nghiên cứu giống người vẫn tiếp tục. Người ta phải thỉnh thoảng kiểm tra cuộc thí nghiệm để xem nó đang phát triển và thích nghi với môi trường như thế nào. Việc tu sửa được thực hiện vào những thời điểm thích hợp bằng cách thao tác trên gen. Nếu như việc này đã được thực hiện từ buổi ban đầu thì cớ gì bây giờ nó không tiếp tục được thực hiện? Nếu những người ngoài hành tinh đang hành động dưới quyền của một thế lực cao hơn, mà thậm chí chúng ta còn không thể mường tượng ra được, thì ta là ai để nói rằng họ không có quyền làm vậy? Chúng ta không nói với một người mẹ rằng chị ta không có quyền chăm sóc con mình. Tôi nhìn việc này theo cùng logic đó.
Khi loài người phát triển, chúng ta tác động lên môi trường của mình nhiều đến mức nó quay lại ảnh hưởng ngược lên cơ thể chúng ta. Tôi nghĩ không phải ngẫu nhiên mà khi môi trường của con người đang trải qua những thay đổi đầy đe dọa này thì số lượng các xét nghiệm và kiểm tra của người ngoài hành tinh cũng tăng lên. Tất nhiên, họ quan tâm đến những gì con người đang làm với cơ thể của chính mình. Họ đã và luôn luôn quan tâm. Còn gì đương nhiên hơn là cố gắng sửa chữa và điều chỉnh loài người để đối phó với tất cả những “thứ” mà chúng ta đang trút vào bầu khí quyển của chính mình? Nếu việc này bao gồm chỉnh sửa gen để tạo nên con người thích nghi tốt hơn, thì cứ vậy đi. Tôi tin rằng người ngoài hành tinh vẫn đang cố gắng xóa bỏ thiệt hại của hàng tỉ năm trước khi thiên thạch đưa bệnh tật vào trong thí nghiệm của họ. Tôi tin họ vẫn đang cố gắng đưa chúng ta trở về với giấc mơ và thiết kế ban đầu: một loài người không bệnh tật, có khả năng đạt những kì tích tuyệt vời, và có tuổi thọ đáng kinh ngạc.

Trong quyển Keepers of the Garden (Những Người trông nom trái đất), tôi có nói về một dự án khác với khả năng tạo ra một giống người hoàn hảo để đến sống trên một hành tinh đang được chuẩn bị đâu đó trong vũ trụ. Một cơ hội để bắt đầu lại từ đầu trong một môi trường trong lành, sau khi hành tinh này đã bị ô nhiễm đến mức không thể vãn hồi, có thể là do chiến tranh hạt nhân hoặc bất kể điều gì. Tôi tin đây là một khả năng, nhưng có thể nó không phải là khả năng duy nhất.
Tôi đã gặp phải một chuyện kì lạ vào mùa thu năm 1988. Trong đêm đó, tôi có một cảm giác rõ rệt và lạ lẫm rằng bằng cách nào đó có cả một khối thông tin đã được đưa vào đầu tôi. Trải nghiệm này không có bất kì đặc trưng nào của một giấc mơ. Khi nó xảy ra, tôi đang tỉnh táo đủ để hiểu được khối thông tin. Tôi biết nó là một tư tưởng, không phải những câu hay ý cụ thể, và nó được đưa vào đầu tôi một cách trọn vẹn, súc tích. Tôi đã thường nghe các thân chủ của mình nói về việc tiếp nhận các tư tưởng mà sau đó họ phải diễn giải bằng ngôn ngữ để có thể hiểu được. Giờ thì tôi có thể hiểu rõ khó khăn mà họ đã gặp phải. Đây là trải nghiệm đầu tiên, và (tôi nghĩ là) duy nhất, của tôi về loại này. Tôi biết tư tưởng này giải thích cho hành vi của những sinh vật ngoài hành tinh, lý luận của họ, v.v… Tôi biết đó chính là kiến giải cần được đưa vào quyển sách của tôi về các ca UFO, mà lúc đó quyển sách còn chưa được bắt đầu. Tôi đã chưa có ý thức suy nghĩ về vấn đề này, về lý do người ngoài hành tinh sử dụng kĩ thuật can thiệp trên gen, vì vào lúc đó tôi đang chú tâm vào bản biên tập cuối cùng của phần đầu tiên trong bộ ba quyển sách về Nostradamus (Conversations With Nostradamus – Đối thoại với Nostradamus). Tôi chỉ đang thu thập thông tin với kì vọng một ngày nào đó sẽ tạo nên một cuốn sách về các ca của tôi với UFO.
Đó là một tư tưởng, một ý tưởng và kiến giải khác với bất kì ý kiến nào mà tôi từng nghe các tác gia khác bày tỏ về chủ đề này vào thời điểm đó. Việc tôi phải nhớ được nội dung có vẻ rất quan trọng, và nó cũng được nhấn mạnh rằng đây chính là thông tin tôi đang tìm kiếm. Tôi đã không có thời gian để phân tích vì nó quá đa chiều. Nhưng khi đó tôi biết rằng mình có thể giữ được thông tin này đến hôm sau, khi tôi có thể gõ nó lên máy tính. Tôi lại chìm vào giấc ngủ, và sáng hôm sau tôi thức dậy với một cảm giác khác lạ trong đầu. Trước khi tôi hoàn toàn tỉnh giấc, khối thông tin đó lại ùa về cũng mãnh liệt y như đêm hôm trước. Điều này thật không bình thường, bởi vì thông thường khi ta tỉnh dậy, nội dung giấc mơ sẽ nhanh chóng phai mờ và rất khó để nhớ lại chúng, ngay cả khi chỉ là hình ảnh. Tư tưởng này không ở dạng hình ảnh, mà ở dạng ý nghĩ triết lý. Một lần nữa, nó lại được nhấn mạnh rằng điều quan trọng là phải nhớ và viết nó ra. Tôi biết là tôi phải ghi lại trong máy tính trước khi nó tan biến mất. Hẳn nhiên, luôn có cản trở từ cuộc sống hằng ngày. Việc đầu tiên của ngày hôm đó là tôi và con gái cần phải đóng lọ số đào từ khu vườn nhỏ nhà tôi. Đào chín thì không chờ được, kể cả khi tôi bị phân tâm bởi những thông tin chạy quanh quẩn trong đầu mình. Khi lọ đào cuối cùng được niêm phong và đặt trên bàn chờ cho nguội bớt, cuối cùng tôi cũng có thời gian một mình để làm việc với máy tính.
Công việc tiếp theo tất nhiên luôn là nghĩ cách làm sao diễn đạt ý tưởng thành lời. Việc này thường là phần khó nhất, vì một tư tưởng có thể tồn tại hoàn chỉnh trọn vẹn và chống lại việc chia nhỏ ra để diễn giải nó thành lời. Nhưng tôi sẽ thử sức, hoàn toàn ý thức được rằng tôi sẽ bỏ lỡ một vài ý tứ trong số đó. Đó là một ý tưởng thú vị, một kiến giải mà tôi có thể xây dựng quyển sách dựa trên nó và hướng đến các kết luận đã được nhận thức trước này. Kể cả khi lúc đó một quyển sách như vậy còn chưa có hình hài và chất liệu, mà mới chỉ là một hình bóng mờ nhạt trong tâm trí tôi. Những giai đoạn khởi đầu này đã phải ngủ yên trong hồ sơ của tôi mười năm trước khi trở thành hiện thực. Đến năm 1998 tôi mới tích lũy được một lượng thông tin đồ sộ để tạo nên một quyển sách, nhưng chắc chắn nó đã tuân theo tư tưởng tôi đã nhận được vào năm 1988.






Ý TƯỞNG
Tôi có ý nghĩ rằng việc can thiệp lên gen là nhằm bảo vệ chúng ta, nhằm duy trì giống loài và bảo đảm cho sự tồn tại của chúng ta. Nhìn theo hướng này thì đó là một hành động của lòng tử tế cao đẹp và minh chứng cho sự tận tụy trong việc chăm sóc chúng ta. Trong bộ sách về Nostradamus, tôi đã nhấn mạnh rằng rất có khả năng lối sống như hiện tại của chúng ta sẽ bị phá hủy. Người ta đã thấy trước rằng có khả năng Trái Đất sẽ bị nghiêng trên trục của nó. Trong tai ương đó sẽ có người chết do nhiều nguyên nhân: lũ lụt, động đất, núi lửa, sóng thần, mọi hình thức thảm họa mà con người đã biết và chưa biết đến. Sau đó sẽ là những cái chết do bệnh tật và đói khát. Bất cứ ai sống sót đều sẽ phải là những người vô cùng mạnh mẽ. Tôi có niềm tin tuyệt đối vào loài người. Tôi tin chúng ta có năng lực để sống sót. Tôi tin, như Nostradamus tin, rằng đó sẽ không phải là ngày tận thế, mà là ngày tận cùng của cái thế giới mà chúng ta biết. Đó sẽ là một sự thay đổi hoàn toàn cho lối sống của chúng ta, nhưng con người luôn có sự kiên trì tuyệt vời để tái lập những gì mà anh ta cho là quan trọng trong lối sống đó.
Viễn cảnh này là một điều tôi không thích nghĩ đến và không muốn xem là khả dĩ thành hiện thực, nhưng nhiều chuyên gia đã nhất trí rằng khả năng này tồn tại. Có thể những người ngoài hành tinh chỉ đơn thuần đang nhìn xa trông rộng và cố gắng dự đoán mọi khả năng. Họ không muốn lại rơi vào tình thế trở tay không kịp một lần nữa. Bằng cách can thiệp và sắp đặt gen, họ không chỉ có thể tạo ra một giống người có thể hoạt động trong môi trường ô nhiễm với một cơ thể có khả năng chống lại ung thư và các bệnh tật khác gây ra bởi những thay đổi môi trường này, mà còn có thể giúp con người thích nghi với một lối sống mới đầy căng thẳng. Một trong những thân chủ của tôi trong quyển sách này đã nhìn thấy chính mình giữa một cảnh tượng đầy những người bệnh và sắp chết, những người này cố gắng giúp đỡ bằng bất kì cách nào dù nhỏ nhặt. Bản thân cô ấy không bị bệnh và không thể bị bệnh. Công việc của cô ấy là giúp đỡ những người khác. Có thể cô ấy là một trong những chủng người mới được thiết kế nhằm mục đích này – nhằm chống lại những tàn phá do Trái Đất lệch trục và các khủng hoảng lớn có thể kéo theo sau đó.
Giả thuyết mà tôi phát triển từ những thông tin mình đã nhận được, đó là những người ngoài hành tinh – với tư cách là một chủng tộc – cực kì quan tâm đến sự thịnh vượng của chúng ta, vì họ là người đã chăm sóc cho chúng ta qua hàng tỉ năm. Họ không muốn bỏ rơi chúng ta vào lúc này. Một vài con người đang được chuẩn bị cho việc sinh tồn trên một hành tinh khác, nơi đang được chuẩn bị và sẽ trở thành nơi cư trú của các cá nhân không có bệnh tật. Hành tinh đó được thiết kế để là một nơi quen thuộc với loài người, để họ không bị sốc khi bắt đầu một lối sống mới, hoặc tiếp tục lối sống cũ, trong một môi trường mới tinh khôi. Những người khác cũng có thể đang được chuẩn bị để sinh tồn trên hành tinh Trái Đất này sau khi các biến đổi thảm khốc làm cho hầu hết loài người không còn khả năng hoạt động. Tôi tin rằng, trong tương lai khi chúng ta có thể nhìn thấy tất cả mọi khía cạnh khác nhau của hiện tượng này, ta sẽ nhận ra rằng các sinh vật kia không đáng sợ mà nên được chào đón như những tổ tiên, như anh em, như người giám hộ của chúng ta. Mục đích của họ trong bản kế hoạch vĩ đại cuối cùng cũng sẽ được hiểu thấu và trở nên rõ như ban ngày đối với loài người.

QUAN SÁT
Kể từ khi được tiếp xúc với lối suy nghĩ cấp tiến này, tôi bắt đầu nhận ra rằng mình đang quan sát mọi thứ xung quanh theo một cách khác. Nó đã ảnh hưởng đến cách tôi nhìn những con người đồng loại của mình, cách họ sống cuộc sống của họ, và cách mà những cuộc sống đó có liên quan với nhau trong một tình huống toàn cầu. Khi tôi lưu ý đến những điều này thì logic đằng sau giả thuyết về người giám hộ trở nên rõ ràng và hợp lý hơn trong tâm trí tôi.
Trong một tương lai xa, rất có thể chúng ta sẽ đảm nhiệm vai trò giám hộ cho một số hành tinh khác. Ý tưởng này không chỉ là khả dĩ, mà nó rất có thể sẽ xảy ra. Con người là một động vật rất tò mò, như tôi chắc chắn những người ngoài hành tinh cũng đã tò mò như vậy, họ – những kẻ đã bắt đầu dự án chăm lo cho Trái Đất. Tôi sẽ không thể hiểu được, một khi con người đã hoàn thiện việc du hành không gian và chinh phục khoảng cách giữa thế giới của chúng ta với những thế giới cằn cỗi lặng câm, làm sao họ lại có thể để chúng yên ở trong tình trạng đó: cằn cỗi và vô hồn. Trong tương lai xa đó, con người sẽ có kiến thức để đưa sự sống đến như là một thí nghiệm. Đầu tiên, họ sẽ khởi nguồn sự sống theo từng giai đoạn thô sơ đơn giản; những tế bào đơn giản thôi, để xem cái gì sẽ phát triển được trong điều kiện hiện thời, bất cứ thứ gì mà môi trường “súp nguyên sinh” có thể dung dưỡng. Sau nhiều thử nghiệm, dự án này sẽ tiến đến lúc các dạng sống phức tạp hơn được đưa đến hoặc được biến đổi gen cho phù hợp với môi trường. Tôi không tin là con người, với tính tò mò cố hữu của mình, lại sẽ làm khác đi. Họ sẽ lý luận rằng việc này không thể gây hại gì. Ngay từ đầu hành tinh đó đã không có sự sống, không có ngay cả cấu trúc tế bào cơ bản nhất. Thế nên, con người sẽ có một hành tinh trơ trọi đã chín muồi để thử nghiệm, đã chờ sẵn đó như một sân chơi cho các nhà khoa học tương lai thử nghiệm sự thích nghi của các dạng sống. Việc này có thể làm hại ai được chứ? Nó sẽ cho phép áp dụng các phương pháp bị cấm trên Trái Đất, bởi vì các rào cản này không tồn tại trong một thế giới xa lạ hoang vu. Đương nhiên, con người sẽ phải chịu sự chỉ đạo và hướng dẫn của một chính quyền hoặc ít nhất là một cấp trên nào đó. Họ sẽ làm theo trình tự của một bản kế hoạch tổng thể, bởi vì kế hoạch này quá phức tạp đối với một nhà khoa học bình thường làm việc đơn lẻ. Và rồi sẽ có các công việc chăm sóc, cắt tỉa và cấy ghép – có thể nói là vậy – để giúp điều chỉnh các sinh vật đang phát triển. Những nhiệm vụ tầm thường này có thể được thực hiện bởi những người ít học hơn (hoặc thậm chí bởi robot), bởi vì chúng chỉ cần làm theo các mệnh lệnh. Dự án riêng này, mà công chúng trên hành tinh mẹ có thể được biết đến hoặc không, có thể phát triển qua vô số năm và được duy trì bởi các thế hệ khoa học gia nối tiếp, những người coi thế giới “mới” này quá quan trọng để có thể ngừng thử nghiệm. Các nhà khoa học này sẽ học được một lượng thông tin mới khổng lồ mà chắc chắn sẽ được áp dụng để giúp ích cho người dân trên Trái Đất. Nếu dự án cũng giúp ích cho cuộc sống trên hành tinh mẹ, thì nó càng không thể bị bỏ rơi.
Trải qua thời gian rất lâu, sự sống sẽ được thiết lập và bắt đầu phát triển những đặc tính riêng của nó. Các sinh vật trên Trái Đất có thể được đưa đến và lai tạo để thích nghi về mặt di truyền. Rồi thì một động vật có trí thông minh có thể sẽ xuất hiện. Dĩ nhiên, nó sẽ được giúp đỡ suốt quá trình bằng việc thao tác trên gen và đưa vào các nét đặc trưng của loài người chúng ta. Khi người ta trình bày những đột phá, các trụ sở khoa học sẽ xôn xao đầy phấn khích. Sinh vật được tạo thành có thể mang một vài đặc điểm của chúng ta, nhưng có khả năng nó không phải một bản sao y hệt vì phải thích nghi với môi trường sống của nó. Đôi mắt, bộ máy thở, và hệ tuần hoàn của nó có thể khác với chúng ta, nhưng nó vẫn sẽ được xem là có hình người, ngay cả khi nó có thể chẳng tồn tại được trên Trái Đất. Nếu sinh vật này bắt đầu bộc lộ những khiếm khuyết không phù hợp với kế hoạch tổng thể, liệu người ta có hủy bỏ dự án và tiêu diệt các sinh vật đó? Tôi cho là không. Tôi nghĩ con người vẫn còn sở hữu đủ tinh thần của Đấng Sáng Thế để coi mọi sự sống đều là thiêng liêng, kể cả sự sống mà con người đã tự tạo ra. Tôi nghĩ con người sẽ thử giúp đỡ những giống loài đó thích nghi với khiếm khuyết, hoặc để mặc cho chúng tiến hóa vào ngõ cụt và tự chấm dứt sự tồn tại của chúng.
Khi các loài chiếm ưu thế phát triển và bắt đầu bộc lộ các dấu hiệu của sự văn minh, sự giám sát sẽ giảm dần. Chúng sẽ không cần phải được trông nom liên tục nữa. Bên cạnh đó, quan sát xem các sinh vật mới tự phát triển như thế nào cũng là một thử nghiệm thú vị. Chúng sẽ có những phẩm hạnh nào? Chúng có sáng tạo không? Chúng có hiếu chiến không? Để hiểu được chính giống loài mình, con người sẽ cảm thấy cần phải cho phép các sinh vật kia tự phát triển, và nghiên cứu xem những đặc tính nào là tự thân và những đặc tính nào được học lấy. Nhưng các sinh vật đó không hoàn toàn bị bỏ lại một mình. Một người cố vấn sẽ đến sống trong cộng đồng của chúng và dạy chúng những phương cách để làm cho cuộc sống tốt hơn. Người cố vấn này sẽ được đối đãi và tôn thờ như một vị thần, ngay cả khi ông ta đã quay về hành tinh mẹ từ lâu. Ông ta phải là một vị thần, vì ông sở hữu những sức mạnh và kiến thức phi thường. Ông ta sẽ hướng dẫn cách thu lượm thức ăn và những cách sinh tồn. Sau đó, để nghiên cứu sự phát triển về tinh thần, người cố vấn không được can thiệp nữa. Một khi kiến thức đã được trao truyền, nó phải được sử dụng theo bất kì cách nào mà sinh vật mới kia quyết định. Quá nhiều can thiệp có thể đe dọa đến cuộc thử nghiệm. Đương nhiên, có rất nhiều yếu tố khác nhau để liệt kê ra, nhưng đây sẽ là kịch bản phổ biến.  
Đó sẽ là một cuộc thử nghiệm kéo dài và không bao giờ bị hành tinh mẹ hủy bỏ. Qua nhiều thế hệ nối tiếp nhau, nó sẽ tiếp tục được ghi chép trong biên niên sử. Sẽ luôn có những “Người Quan Sát” để theo dõi và cập nhật hồ sơ. Một vài trong số các sinh vật mới này sẽ được giám sát chặt chẽ hơn, để xem gen di truyền đang phát triển ra sao và môi trường có ảnh hưởng đến chúng như thế nào. Nếu có vấn đề xảy ra, chúng sẽ được giúp đỡ bằng cách thay đổi gen. Tôi không nghĩ là chúng ta sẽ xem việc giúp đỡ này là can thiệp, bởi vì trong điều kiện lý tưởng thì sinh vật đó sẽ không ý thức được về bất kì điều gì đã được thực hiện, và có thể tiếp tục cuộc sống của mình mà không bị ảnh hưởng. Ở giai đoạn thí nghiệm tiên tiến này, tốt hơn hết là nhà khoa học nên nấp đằng sau tấm kính phòng thí nghiệm để không bị phát hiện. Giống như cách người ta nuôi nhốt các loài chim quý hiếm vậy. Sau khi trứng nở, những người phụ trách đeo mặt nạ hoặc mũ trùm đầu có hình thù kì quái để những con chim non không đồng hóa chúng là con người. Các nhà khoa học có giả thuyết rằng, nếu con chim đồng hóa nó với loài người thì nó sẽ không thể tự sinh tồn trong môi trường hoang dã được nữa. Con chim phải đồng hóa với chính giống loài của nó. 
Thế nhưng, điều gì sẽ xảy ra nếu các sinh vật này phát triển sang một hướng khác và bắt đầu sử dụng kiến thức mới học được của chúng để gây chiến? Sẽ ra sao nếu các hành vi chiến tranh này có tác động sâu rộng đến mức chúng bắt đầu chế tạo ra các vũ khí có sức mạnh khủng khiếp? Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng sử dụng những phát kiến mới đó theo những cách khinh suất, đe dọa hủy diệt không chỉ bản thân chúng mà cả thế giới của chúng? Chúng có được phép làm vậy không? Tôi nghĩ là không. Nếu như cuộc thử nghiệm đã được bảo vệ và nuôi dưỡng qua vô số thế kỉ, thì liệu nó có bị từ bỏ, hay loài người chúng ta sẽ nắm lấy cơ hội để can thiệp ngay thời điểm đó? Đó sẽ là một nan đề vĩ đại, và quyết định có lẽ thuộc về trách nhiệm của chính quyền tối cao trên Trái Đất. Người ta có thể sẽ quyết định để cho các sinh vật đó làm theo ý chúng, như là màn cao trào cuối cùng của thí nghiệm. Nhưng rồi chúng ta có để mất tất cả hay không? Có lẽ chúng ta có thể lấy các tế bào và tạo ra các bản sao vô tính để lưu giữ một số mẫu của các loài này trên Trái Đất, hoặc bắt đầu lại từ đầu trên một hành tinh hoang vu khác. Có lẽ chúng ta sẽ không để mất hết mọi công trình. Nhưng tôi có niềm tin rằng nếu các sinh vật đó đe dọa hủy diệt hoàn toàn hành tinh của chúng, chúng ta có lẽ sẽ có động thái để ngăn chặn, bởi vì sự hủy diệt này có thể gây ra tác động lên khắp hệ mặt trời và có thể lên cả các ngôi sao và thiên hà lân cận. Điều này không được phép xảy ra; nó sẽ gây ra rất nhiều gãy đổ. Đến thời điểm đó, tôi nghĩ chúng ta cuối cùng cũng phải phá vỡ quy tắc vàng của việc không can thiệp và phải ra mặt. Cuối cùng chúng ta sẽ cho những sinh vật đó biết rằng chúng ta chính là người tạo ra chúng, là người giám hộ và người bảo vệ chúng qua vô tận thời gian. Chúng ta sẽ được đón nhận như thế nào? Các loài kia có tin chúng ta không? Điều này có tạo ra sự khác biệt nào không?
Toàn bộ kịch bản này nghe như phim khoa học viễn tưởng, nhưng làm sao chúng ta biết chắc chắn nó sẽ không trở thành hiện thực? Làm sao ta biết chắc chắn kịch bản này đã không trở thành hiện thực, không phải ở đây trên Trái Đất này, mà ở trên vô số hành tinh trong toàn vũ trụ? Chừng nào vẫn còn tính tò mò, con người vẫn sẽ còn tìm kiếm. Chừng nào con người còn tiếp tục tìm kiếm, sẽ không có giới hạn nào cho những gì họ sẽ đạt được. Vũ trụ là và đã luôn là nhà của loài người. Tính tò mò – đây là một tính cách quan trọng mà chúng ta đã được thừa hưởng từ những đấng sáng tạo và người bảo hộ của chúng ta. Đó chắc chắn là một đặc tính quan trọng mà chúng ta sẽ truyền lại cho các thế hệ tương lai, bất kể chúng được sinh ra trên hành tinh này hay một nơi nào khác.
Tri thức không có giá trị gì cả nếu nó chẳng thể được sẻ chia.
***
Sách Những người giám hộ
Tác giả: Dolores Cannon 
Người dịch: Young Nguyễn 

ĐỂ LẠI NHẬN XÉT

Please enter your comment!
Please enter your name here